Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112: Chưa từng buông tha cho Chu Văn Hằng
Điện thoại đã ngắt.
Bất kể là ai có mặt ở hiện trường, bạn đi cùng Dương Phong hay là nhân viên của club, tất cả đều tròn mắt nhìn sắc mặt không thay đổi của Lâm Triệt.
Câu nói “Dương Sĩ Trung, không muốn con ông chết thì mau tới đây đi” vừa rồi vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người.
Chấn động không thua gì thiên thạch va vào trái đất.
Nếu đối phương đã biết rõ Dương Sĩ Trung là bố của cậu Dương mà vẫn dám ở đất Tân Tân này đánh người không kiêng dè gì.
Như vậy rõ ràng có sự chuẩn bị tới để trả thù.
Dương Phong không ngừng lui về phía sau, nhìn Lâm Triệt đi về phía mình, vẻ mặt lộ ra nét sợ hãi.
Hắn lùi tới bên rìa bể tắm thì mới dừng lại, run rẩy nói: “Mày… mày định làm gì? Hình như trước giờ tao chưa từng gặp mày?”
Dương Phong không thể nào nhớ nổi. Người bị hắn ức hiếp rất nhiều, có lẽ đối phương cũng từng bị hắn chèn ép chăng?
“Đây đúng là lần đầu tiên tao với mày gặp nhau và cũng sẽ là lần cuối cùng”, Lâm Triệt vừa cười vừa trả lời.
Trong mắt Dương Phong, dáng vẻ tươi cười ấy vừa âm trầm vừa đáng sợ.
“Đừng… đừng có ra vẻ. Tao nói cho mày biết, có chuyện gì thì nói nhanh, nói xong thì biến đi”.
Đó coi như là Dương Phong đã rất nhún nhường rồi, ý bảo Lâm Triệt có thể đi bất cứ lúc nào.
Lâm Triệt lấy điện thoại ra giơ lên cho Dương Phong nhìn rồi hỏi: “Video này thì mày còn nhớ chứ?”
Dương Phong tò mò nhìn vào màn hình.
Ở trong video là hình ảnh đám người bọn hắn đang làm nhục Chu Văn Hằng.
Hơn nữa, trong video lúc này không ai khác, người đang ngồi trên người Chu Văn Hằng, rút thắt lưng quật xuống làm như đang cưỡi ngựa chính là Dương Phong.
Hắn nhìn vào mắt Lâm Triệt lại thấy sát ý trong đó càng thêm nồng đậm.
“Thì ra mày đến trả thù cho nhà họ Chu?”, Dương Phong hỏi.
“Mày thấy sao? Nếu như bị người ta bắt làm ngựa để cưỡi thì mày sẽ thấy thế nào?”, Lâm Triệt nói xong túm tóc Dương Phong đập mạnh đầu hắn vào cạnh bể tắm.
Cốp!
Một tiếng vang lên, đầu Dương Phong tóe máu, ngã xuống nền đất.
Ngay cả kêu cũng không kêu, nằm rạp trên đất, rên rỉ đau đớn.
Mạc Tịnh Hàm không chịu nổi nữa, nhìn Lâm Triệt quát lên: “Cậu làm gì thế, còn không dừng tay sao!”
Nhưng khi Lâm Triệt nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng, trong lòng cô ta run lên, hai chân như nhũn ra.
“Mọi… mọi người mau, mau cứu Dương thiếu gia!”
Cô ta kiên trì đến cùng ra lệnh cho bảo vệ tới cứu Dương Phong.
Bảo vệ có phần chần chừ, vừa muốn tới gần thì lại nghe thấy tiếng động lớn.
Lần này, một quyền của Lâm Triệt đấm thẳng xuống mặt bàn, âm thanh trầm đục qua đi, trên mặt bàn xuất hiện vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Trong phút chốc những người đang tiến lên liền dừng lại.
Đây còn là con người sao? Đấm một cái nứt cả bê tông, vỡ cả cẩm thạch. Sức mạnh này phải lớn tới mức nào chứ?
“Đây không phải chuyện các người có thể nhúng mũi vào. Lùi ra!”, Lâm Triệt quét mắt nhìn mọi người đứng xung quanh nói.
Ai muốn dính líu vào chuyện này đâu. Nếu là bình thường Dương Phong bị đánh, bọn họ hận không thể đứng bên cạnh vỗ tay sung sướng. Thế nhưng lần này chuyện xảy ra ở club Hương Lan Hải, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không sau này chắc chắn sẽ bị sờ gáy.
Đám bảo vệ quay đầu nhìn Mạc Tịnh Hàm, chị đại cao ngạo lúc này cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Xử lý không xong, ai ở đây cũng đừng mong chạy thoát, bao vây hết lại!”
Nhà họ Dương có lực uy hiếp và sự ảnh hưởng tuyệt đối, đám bảo vệ bị quát như vậy lại tiếp tục đi về phía Lâm Triệt.
Đâu còn cách nào khác, Dương Phong chẳng tốt lành gì, bọn họ cũng sợ bị kẻ xấu trả thù mà.
Đám bảo vệ lần nữa vọt tới vây Lâm Triệt trong vòng tròn.
Trương Hợp bước lên đứng chắn trước mặt bọn họ, anh ta mở góc áo để lộ ra vũ khí bên hông cho mọi người thấy.
Anh nhẹ giọng nói: “Nghĩ cho kĩ, mạng thì chỉ có một. Tiền làm thuê được bao nhiêu, có đáng để bán mạng hay không?”
Hiện trường lại rơi vào yên tĩnh.
Bọn họ chỉ là bảo vệ, làm ở đâu cũng là làm thuê, ngu gì mà đâm đầu vào chỗ chết. Nhìn thấy vũ khí bên hông Trương Hợp lại càng không dám tiến lên rước lấy xui xẻo.
“Đi, tất cả đứng sang một bên. Chuyện ở đây mấy người đừng có dây vào”, Trương Hợp khoát khoát tay ý bảo mọi người né sáng một bên.
Lần này mọi người vô cùng phối hợp, không nghe lời giám đốc Mạc nữa mà lục tục tụ tập đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng diễn ra cách đó không xa.
Phía trước.
Lâm Triệt lại lôi Dương Phong lên như lôi một con chó chết.
Bốp bốp bốp!
Vốn thần trí Dương Phong còn đang mơ hồ lúc này lại ăn liền mấy cái tát vào mặt nên hai mắt càng dại ra, tay chân mềm nhũn không chút sức lực rũ xuống.
Hắn yếu ớt, thều thào nói: “Tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa! Tha cho tôi đi mà!”
Đường đường là Dương Phong cao cao tự đại, hung hăng ngang ngược mà giờ phải xin tha.
Điều này làm cho mọi người, nhất là hai người bạn đi cùng đều mắt chữ A mồm chữ O.
Thì ra Dương Phong cũng biết sợ, cũng biết xin tha mạng.
Bịch!
Lần này, hắn bị ném mạnh va vào góc tường rồi trượt ngã xuống đất.
“Năm đó, Chu Văn Hằng cũng xin tha, chúng mày có tha cho cậu ấy không? Hả? Vì sao không buông tha cho cậu ấy?”, Lâm Triệt gào lên truy hỏi.
Chu Văn Hằng chẳng những phải rời xa người thân, còn bị hạ độc gần như không thể tự do đi lại.
Khi đó, vì sao bọn họ không mở lòng từ bi, dù là để cậu ấy bệnh nặng sống đến bây giờ cũng tốt.
Xách cổ áo Dương Phong lên, anh nhìn vào mắt hắn rồi quát: “Tại sao? Tại sao bọn mày không có lòng nhân từ? Tại sao đã hạ độc cậu ấy rồi còn giết cậu ấy?”
Nhắc đến Chu Văn Hằng, Lâm Triệt dường như phát điên.
Anh đấm liên tiếp vào Dương Phong, vừa đấm vừa gào thét.
Bất kể là bạn Dương Phong hay là nhân viên đều bị dọa sợ đến choáng váng.
Giữa những tiếng gào thét của người thanh niên trẻ tuổi cũng có thể nghe ra lý do vì sao anh điên cuồng như vậy.
Thì ra Dương Phong đã hạ độc hại chết bạn thân nhất của anh, lần này anh quay về là để trả thù.
Với tính cách của Dương Phong, mọi người cũng không nghi ngờ tính chân thật của chuyện này. Có khả năng mọi chuyện lúc ấy còn thê thảm hơn so với những gì họ được nghe.
Thì ra con giun xéo lắm cũng quằn!
Bọn họ không biết Dương Sĩ Trung đến đây người thanh niên này sẽ ra sao, nhưng bọn biết khi báo được thù cảm giác hả hê như thế nào.
Sau mười phút.
Một loạt tiếng động cơ vang lên.
Một đoàn xe lần lượt dừng trước cửa club Hương Lan Hải.
Dương Sĩ Trung dẫn đầu bước trên xe xuống, theo sau là một đám đông thuộc hạ.
Rầm rập!
Một hàng người khí thế tiến vào nhà tắm đều bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ đến mức tốc độ đi vào cũng chậm lại.
Chỉ thấy một thiếu niên ngồi cạnh bể tắm.
Mà bể tắm vốn trong suốt đã bị máu nhuộm đỏ rực.
Nguồn gốc màu đỏ ấy là từ Dương Phong đang ngồi ở trong.
Lúc này Dương Phong đưa lưng về phía mọi người, từng dòng máu đỏ tươi từ chỗ hắn ngồi chảy tràn ra xung quanh.
Màu da trắng nhợt như giấy, không biết còn sống hay đã chết.
“Súc sinh, mày dám làm thế với con tao! Hôm nay họ Dương tao phải lột da mày mới hả giận!”
Bất kể là ai có mặt ở hiện trường, bạn đi cùng Dương Phong hay là nhân viên của club, tất cả đều tròn mắt nhìn sắc mặt không thay đổi của Lâm Triệt.
Câu nói “Dương Sĩ Trung, không muốn con ông chết thì mau tới đây đi” vừa rồi vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người.
Chấn động không thua gì thiên thạch va vào trái đất.
Nếu đối phương đã biết rõ Dương Sĩ Trung là bố của cậu Dương mà vẫn dám ở đất Tân Tân này đánh người không kiêng dè gì.
Như vậy rõ ràng có sự chuẩn bị tới để trả thù.
Dương Phong không ngừng lui về phía sau, nhìn Lâm Triệt đi về phía mình, vẻ mặt lộ ra nét sợ hãi.
Hắn lùi tới bên rìa bể tắm thì mới dừng lại, run rẩy nói: “Mày… mày định làm gì? Hình như trước giờ tao chưa từng gặp mày?”
Dương Phong không thể nào nhớ nổi. Người bị hắn ức hiếp rất nhiều, có lẽ đối phương cũng từng bị hắn chèn ép chăng?
“Đây đúng là lần đầu tiên tao với mày gặp nhau và cũng sẽ là lần cuối cùng”, Lâm Triệt vừa cười vừa trả lời.
Trong mắt Dương Phong, dáng vẻ tươi cười ấy vừa âm trầm vừa đáng sợ.
“Đừng… đừng có ra vẻ. Tao nói cho mày biết, có chuyện gì thì nói nhanh, nói xong thì biến đi”.
Đó coi như là Dương Phong đã rất nhún nhường rồi, ý bảo Lâm Triệt có thể đi bất cứ lúc nào.
Lâm Triệt lấy điện thoại ra giơ lên cho Dương Phong nhìn rồi hỏi: “Video này thì mày còn nhớ chứ?”
Dương Phong tò mò nhìn vào màn hình.
Ở trong video là hình ảnh đám người bọn hắn đang làm nhục Chu Văn Hằng.
Hơn nữa, trong video lúc này không ai khác, người đang ngồi trên người Chu Văn Hằng, rút thắt lưng quật xuống làm như đang cưỡi ngựa chính là Dương Phong.
Hắn nhìn vào mắt Lâm Triệt lại thấy sát ý trong đó càng thêm nồng đậm.
“Thì ra mày đến trả thù cho nhà họ Chu?”, Dương Phong hỏi.
“Mày thấy sao? Nếu như bị người ta bắt làm ngựa để cưỡi thì mày sẽ thấy thế nào?”, Lâm Triệt nói xong túm tóc Dương Phong đập mạnh đầu hắn vào cạnh bể tắm.
Cốp!
Một tiếng vang lên, đầu Dương Phong tóe máu, ngã xuống nền đất.
Ngay cả kêu cũng không kêu, nằm rạp trên đất, rên rỉ đau đớn.
Mạc Tịnh Hàm không chịu nổi nữa, nhìn Lâm Triệt quát lên: “Cậu làm gì thế, còn không dừng tay sao!”
Nhưng khi Lâm Triệt nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng, trong lòng cô ta run lên, hai chân như nhũn ra.
“Mọi… mọi người mau, mau cứu Dương thiếu gia!”
Cô ta kiên trì đến cùng ra lệnh cho bảo vệ tới cứu Dương Phong.
Bảo vệ có phần chần chừ, vừa muốn tới gần thì lại nghe thấy tiếng động lớn.
Lần này, một quyền của Lâm Triệt đấm thẳng xuống mặt bàn, âm thanh trầm đục qua đi, trên mặt bàn xuất hiện vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Trong phút chốc những người đang tiến lên liền dừng lại.
Đây còn là con người sao? Đấm một cái nứt cả bê tông, vỡ cả cẩm thạch. Sức mạnh này phải lớn tới mức nào chứ?
“Đây không phải chuyện các người có thể nhúng mũi vào. Lùi ra!”, Lâm Triệt quét mắt nhìn mọi người đứng xung quanh nói.
Ai muốn dính líu vào chuyện này đâu. Nếu là bình thường Dương Phong bị đánh, bọn họ hận không thể đứng bên cạnh vỗ tay sung sướng. Thế nhưng lần này chuyện xảy ra ở club Hương Lan Hải, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không sau này chắc chắn sẽ bị sờ gáy.
Đám bảo vệ quay đầu nhìn Mạc Tịnh Hàm, chị đại cao ngạo lúc này cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Xử lý không xong, ai ở đây cũng đừng mong chạy thoát, bao vây hết lại!”
Nhà họ Dương có lực uy hiếp và sự ảnh hưởng tuyệt đối, đám bảo vệ bị quát như vậy lại tiếp tục đi về phía Lâm Triệt.
Đâu còn cách nào khác, Dương Phong chẳng tốt lành gì, bọn họ cũng sợ bị kẻ xấu trả thù mà.
Đám bảo vệ lần nữa vọt tới vây Lâm Triệt trong vòng tròn.
Trương Hợp bước lên đứng chắn trước mặt bọn họ, anh ta mở góc áo để lộ ra vũ khí bên hông cho mọi người thấy.
Anh nhẹ giọng nói: “Nghĩ cho kĩ, mạng thì chỉ có một. Tiền làm thuê được bao nhiêu, có đáng để bán mạng hay không?”
Hiện trường lại rơi vào yên tĩnh.
Bọn họ chỉ là bảo vệ, làm ở đâu cũng là làm thuê, ngu gì mà đâm đầu vào chỗ chết. Nhìn thấy vũ khí bên hông Trương Hợp lại càng không dám tiến lên rước lấy xui xẻo.
“Đi, tất cả đứng sang một bên. Chuyện ở đây mấy người đừng có dây vào”, Trương Hợp khoát khoát tay ý bảo mọi người né sáng một bên.
Lần này mọi người vô cùng phối hợp, không nghe lời giám đốc Mạc nữa mà lục tục tụ tập đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng diễn ra cách đó không xa.
Phía trước.
Lâm Triệt lại lôi Dương Phong lên như lôi một con chó chết.
Bốp bốp bốp!
Vốn thần trí Dương Phong còn đang mơ hồ lúc này lại ăn liền mấy cái tát vào mặt nên hai mắt càng dại ra, tay chân mềm nhũn không chút sức lực rũ xuống.
Hắn yếu ớt, thều thào nói: “Tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa! Tha cho tôi đi mà!”
Đường đường là Dương Phong cao cao tự đại, hung hăng ngang ngược mà giờ phải xin tha.
Điều này làm cho mọi người, nhất là hai người bạn đi cùng đều mắt chữ A mồm chữ O.
Thì ra Dương Phong cũng biết sợ, cũng biết xin tha mạng.
Bịch!
Lần này, hắn bị ném mạnh va vào góc tường rồi trượt ngã xuống đất.
“Năm đó, Chu Văn Hằng cũng xin tha, chúng mày có tha cho cậu ấy không? Hả? Vì sao không buông tha cho cậu ấy?”, Lâm Triệt gào lên truy hỏi.
Chu Văn Hằng chẳng những phải rời xa người thân, còn bị hạ độc gần như không thể tự do đi lại.
Khi đó, vì sao bọn họ không mở lòng từ bi, dù là để cậu ấy bệnh nặng sống đến bây giờ cũng tốt.
Xách cổ áo Dương Phong lên, anh nhìn vào mắt hắn rồi quát: “Tại sao? Tại sao bọn mày không có lòng nhân từ? Tại sao đã hạ độc cậu ấy rồi còn giết cậu ấy?”
Nhắc đến Chu Văn Hằng, Lâm Triệt dường như phát điên.
Anh đấm liên tiếp vào Dương Phong, vừa đấm vừa gào thét.
Bất kể là bạn Dương Phong hay là nhân viên đều bị dọa sợ đến choáng váng.
Giữa những tiếng gào thét của người thanh niên trẻ tuổi cũng có thể nghe ra lý do vì sao anh điên cuồng như vậy.
Thì ra Dương Phong đã hạ độc hại chết bạn thân nhất của anh, lần này anh quay về là để trả thù.
Với tính cách của Dương Phong, mọi người cũng không nghi ngờ tính chân thật của chuyện này. Có khả năng mọi chuyện lúc ấy còn thê thảm hơn so với những gì họ được nghe.
Thì ra con giun xéo lắm cũng quằn!
Bọn họ không biết Dương Sĩ Trung đến đây người thanh niên này sẽ ra sao, nhưng bọn biết khi báo được thù cảm giác hả hê như thế nào.
Sau mười phút.
Một loạt tiếng động cơ vang lên.
Một đoàn xe lần lượt dừng trước cửa club Hương Lan Hải.
Dương Sĩ Trung dẫn đầu bước trên xe xuống, theo sau là một đám đông thuộc hạ.
Rầm rập!
Một hàng người khí thế tiến vào nhà tắm đều bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ đến mức tốc độ đi vào cũng chậm lại.
Chỉ thấy một thiếu niên ngồi cạnh bể tắm.
Mà bể tắm vốn trong suốt đã bị máu nhuộm đỏ rực.
Nguồn gốc màu đỏ ấy là từ Dương Phong đang ngồi ở trong.
Lúc này Dương Phong đưa lưng về phía mọi người, từng dòng máu đỏ tươi từ chỗ hắn ngồi chảy tràn ra xung quanh.
Màu da trắng nhợt như giấy, không biết còn sống hay đã chết.
“Súc sinh, mày dám làm thế với con tao! Hôm nay họ Dương tao phải lột da mày mới hả giận!”
Bình luận facebook