Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232: Về nhà ở hai ngày
Tút tút tút!
Điện thoại vừa mới được kết nối.
Ting ting ting!
Tiếng chuông vang lên trong một góc của đại sảnh.
Điều này khiến cho Lý Thiên Minh vốn đang cau mày lại đột nhiên có một dự cảm không lành trong lòng
Hắn đá vào một tên thủ hạ ở bên cạnh.
Miệng lớn tiếng quát: “Còn ngây ra đấy làm gì? Đi tìm xe tiếng chuông điện thoại đang kêu ở đâu”.
Một đám đàn em chạy tán loạn, bắt đầu lần theo tiếng chuông điện thoại tìm kiếm.
Ở trong toàn bộ đại sảnh, tường móng không bị hư hại nhiều nhưng những vật dụng còn lại như bàn ghế, bàn mô hình mẫu và các vật dụng mềm khác đều nằm ngổn ngang khắp nơi, vô cùng lộn xộn.
Một lúc sau.
“Anh Minh, ở đây ạ!”, một tên đàn em lên tiếng, tìm thấy chiếc điện thoại di động đang đổ chuông trong đống đổ nát.
Tên đàn em nhanh chóng đưa nó cho Lý Thiên Minh.
Chưa nhận lấy điện thoại là hắn đã xác định được đây là của em trai mình – Lý Thiên Thành.
Hắn nhìn vào đống nát vừa rồi.
Sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hắn nhìn thấy trong đống đổ nát đó vẫn còn vết máu đỏ sẫm chưa khô.
Hắn lo lắng tìm bốn xung quanh và ngay lập tức nhận ra, nơi này vừa mới được quét dọn.
Nhằm che đậy một số việc.
Mà em trai của hắn, giờ lại không rõ tung tích.
“Kiểm tra camera giám sát, tìm tất cả các nhân viên đến đây cho tao! Tao không tin tất cả đều chết hết rồi!”
“Để tao tìm ra đứa nào dám coi thường nhà họ Lý thì tao sẽ khiến nó sống không bằng chết”, Lý Thiên Minh lạnh lùng nói.
Hắn vốn dĩ không phải là người lương thiện gì, huống chi em trai hắn bây giờ còn đang bặt vô âm tín.
“Anh Minh, lịch sử của camera bị xóa rồi, đây chắc là một kẻ lão luyện”.
Tên đàn em kiểm tra camera xong thì báo cáo một thông tin không lạc quan lắm.
Video giám sát bị xóa hết, dọn dẹp hiện trường trước khi ra về, quả thật là một tên dày dạn kinh nghiệm, có thể kết luận rằng hung thủ không chỉ có một hai người.
Cần ít nhất 5-6 người mới có thể hoàn thành những việc này.
Một lúc sau.
Các nhân viên trong phòng giao dịch cũng lần lượt trở lại.
Vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ đều rất sốc.
Lý Thiên Minh ngồi trên ghế chính với vẻ mặt âm trầm, nhìn đám nhân viên đang bồn chồn bên dưới, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, tại sao hôm nay lại đóng cửa, có những ai đã đến đây!”
Tất cả mọi người bắt đầu kể lại, đặc biệt là nữ nhân viên đã đón tiếp Sở Vân Mộng, cô ta kể lại càng chi tiết hơn.
Sau khi nghe được những thông tin mà mình muốn, lông mày Lý Thiên Minh không hề giãn ra mà càng nhíu chặt thêm.
“Ý của cô là vì chuyện của Triệu Lạc Tâm nhà họ Triệu và Sở Vân Mộng của nhà họ Sở mà các người được về sớm”.
“Đúng, đúng vậy ạ!”, nữ nhân viên nhỏ giọng nói.
“Được rồi, các người lui xuống hết đi, mấy hôm nay tạm thời được nghỉ, đợi chỗ này sửa chữa xong rồi sẽ thông báo đi làm lại. Còn nữa, không ai được phép nói ra chuyện này, nếu không hậu quả như thế nào các người đều biết rồi đấy”, Lý Thiên Minh lạnh lùng nói.
Mọi người nghe xong những lời này, chân bất giác run lên, lui lại phía sau.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Thiên Minh và đám đàn em.
Hắn nhắm mắt lại và suy nghĩ một hồi lâu.
Khi mở mắt ra, hắn nói: “Thông báo việc này cho bố tao biết, nhờ ông ấy nói với nhà họ Triệu”.
“Nhớ lấy, sự việc lần này không liên quan đến nhà họ Lý, hoàn toàn là tranh chấp giữa nhà họ Sở và nhà họ Triệu”.
Đám đàn em hiểu ý, lấy điện thoại di động ra gọi.
Trong bệnh viện.
Tại phòng bệnh đặc biệt.
Sở Vân Mộng dường như vừa trải qua một trận ốm nặng, sắc mặt tái nhợt.
Vừa mới chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên bừng tỉnh như gặp phải ác mộng, phát hiện Lâm Triệt không ở bên cạnh, cô lập tức hoảng loạn.
Bất giác nước mắt cô chảy dài trên má.
Két!
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Bản lề cửa đã được sử dụng nhiều năm, phát ra tiếng khe khẽ.
Mặc dù cửa được mở rất nhẹ nhàng nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Sở Vân Mộng, cô khẽ nghiêng đầu, lại thấy Lâm Triệt đang thận trọng thò đầu vào bên trong, giống hệt như một tên trộm.
Anh nhón chân bước vào.
Phụt!
Không biết vì sao, tất cả mọi oan ức và lo lắng trong lòng cô đều biến mất, nhìn thấy bộ dạng của Lâm Triệt, cô thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Thấy Sở Vân Mộng còn chưa ngủ, Lâm Triệt cũng tự nhiên mà đi vào.
Anh ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay trắng nõn có phần giá lạnh của cô.
“Em cảm thấy thế nào rồi”, anh mỉm cười khẽ hỏi.
“Em đói, còn chưa ăn cơm trưa nữa”, Sở Vân Mộng bĩu môi, có chút tủi thân nói.
Đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt, dường như không được ăn cơm mới là điều cô thấy ấm ức nhất.
Lâm Triệt không khỏi mỉm cười, đúng là một đứa trẻ lớn đầu.
“Anh đã sớm chuẩn bị cho em rồi, đại gia như anh sao lại thiếu một bữa cơm cho con quỷ đói như em được”, anh lấy ra một chiếc túi từ phía sau, trong túi có một hộp cơm.
Thì ra, Lâm Triệt vừa mới ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cô.
Trong lòng Sở Vân Mộng cảm động, cũng không hiểu vì sao một trai thẳng như anh, không hiểu lãng mạn.
Nhưng lại tinh tế, biết chăm sóc người khác như vậy.
Đôi khi cô tự hỏi liệu Lâm Triệt có đang lừa dối mình hay không, thật ra trước đây anh đã từng có bạn gái, thế nên mới luyện thành tính cách chu đáo và tỉ mỉ như bây giờ.
“Anh mới là quỷ đói ấy!”, cô vặn lại một câu, nhưng mắt thì vẫn nhìn chăm chăm vào đồ ăn trên tay Lâm Triệt.
Cô thật sự rất đói, nếu hôm nay không xảy ra việc kia thì cô còn muốn Lâm Triệt dẫn mình đi ăn bít tết kìa, cô đã nghĩ rất lâu rồi, lần này lại không đi được.
Hộp cơm được mở ra, một mùi thơm xông vào mũi.
Mùi này làm cho Sở Vân Mộng – người vốn đã đói meo đánh trống inh ỏi trong bụng.
“A~!”
Sở Vân Mộng kêu lên một tiếng a, há to miệng.
Lâm Triệt múc một thìa cháo, khẽ thổi, nhưng khi miệng Sở Vân Mộng đến gần, anh lại tự đút vào miệng mình.
“Anh…”, Sở Vân Mộng nhìn thấy, giống như một con báo cái bị người khác cướp mất đồ ăn.
Hai mắt cô hiện lên vẻ hung dữ.
“Không phải, là do thói quen, là do thói quen”, Lâm Triệt thấy cô tức giận, lập tức ngừng trêu chọc cô, vội vàng giải thích.
Không đợi đối phương kịp bùng nổ, anh lại múc một thìa cháo đút thẳng vào miệng cô.
Ngăn không cho cô nói.
“Có ngọt không?”, Lâm Triệt mỉm cười lắm.
“Ngọt!”
Mĩ vị luôn khiến người ta quên đi phiền muộn, lúc này trên mặt Sở Vân Mộng đã tràn đầy ý cười.
Lâm Triệt tiếp tục đút từng thìa cháo cho người yêu đến khi bát cháo đầy tràn hết sạch.
Sau khi cơm no rượu say.
Lâm Triệt mới đắp chăn cho cô và nói: “Em ngủ thêm một chút đi”.
“Không đâu, em vừa mới ngủ dậy”, cô liếc mắt nhìn anh một cái rồi nói.
Sau khi đến bệnh viện, cô đã ngủ thiếp đi, vừa mới tỉnh lại thì làm sao có thể ngủ tiếp chứ.
Cô cũng có phải là người đẹp ngủ trong rừng đâu.
Có điều, là người đẹp, chỉ là không muốn ngủ mà thôi.
Nếu cô không muốn ngủ thì Lâm Triệt sẽ nói chuyện với cô, cũng không phải là bệnh nặng gì cả.
Sau khi truyền nước xong, cô có thể xuất viện.
Sau khi trở về nhà, cũng chỉ cần đợi vết thương trên mặt và trong lòng lành lại là được rồi.
Vấn đề cũng không quá lớn.
“Em muốn về nhà ở hai ngày, anh ở lại với em có được không?”, Sở Vân Mộng đột nhiên nói.
Lâm Triệt đương nhiên biết bằng cô đang nói về căn biệt thự ở thành phố Tân Tân của hai người.
Chỉ là cách đây khá xa, chạy tới chạy lui có chút bất tiện.
“Đường đi khá xa đấy, anh thì không sao, không cần đi làm chấm công, còn em thì sao?”, Lâm Triệt khẽ nói.
Anh phân tích ưu và nhược điểm cho cô nghe.
“Em đã như vậy rồi thì sao đi làm được nữa? Nghỉ hai ngày mà thôi”, cô chỉ lên miếng gạc trên mặt mình và nói.
Phụ nữ từ trước đến nay luôn chú ý đến vẻ ngoài của mình, thì ra cô đã dự định sẽ nghỉ hai ngày rồi.
“Ông xã, em xin anh đấy!”, Sở Vân Mộng ôm cánh tay Lâm Triệt, làm nũng nói.
Điện thoại vừa mới được kết nối.
Ting ting ting!
Tiếng chuông vang lên trong một góc của đại sảnh.
Điều này khiến cho Lý Thiên Minh vốn đang cau mày lại đột nhiên có một dự cảm không lành trong lòng
Hắn đá vào một tên thủ hạ ở bên cạnh.
Miệng lớn tiếng quát: “Còn ngây ra đấy làm gì? Đi tìm xe tiếng chuông điện thoại đang kêu ở đâu”.
Một đám đàn em chạy tán loạn, bắt đầu lần theo tiếng chuông điện thoại tìm kiếm.
Ở trong toàn bộ đại sảnh, tường móng không bị hư hại nhiều nhưng những vật dụng còn lại như bàn ghế, bàn mô hình mẫu và các vật dụng mềm khác đều nằm ngổn ngang khắp nơi, vô cùng lộn xộn.
Một lúc sau.
“Anh Minh, ở đây ạ!”, một tên đàn em lên tiếng, tìm thấy chiếc điện thoại di động đang đổ chuông trong đống đổ nát.
Tên đàn em nhanh chóng đưa nó cho Lý Thiên Minh.
Chưa nhận lấy điện thoại là hắn đã xác định được đây là của em trai mình – Lý Thiên Thành.
Hắn nhìn vào đống nát vừa rồi.
Sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hắn nhìn thấy trong đống đổ nát đó vẫn còn vết máu đỏ sẫm chưa khô.
Hắn lo lắng tìm bốn xung quanh và ngay lập tức nhận ra, nơi này vừa mới được quét dọn.
Nhằm che đậy một số việc.
Mà em trai của hắn, giờ lại không rõ tung tích.
“Kiểm tra camera giám sát, tìm tất cả các nhân viên đến đây cho tao! Tao không tin tất cả đều chết hết rồi!”
“Để tao tìm ra đứa nào dám coi thường nhà họ Lý thì tao sẽ khiến nó sống không bằng chết”, Lý Thiên Minh lạnh lùng nói.
Hắn vốn dĩ không phải là người lương thiện gì, huống chi em trai hắn bây giờ còn đang bặt vô âm tín.
“Anh Minh, lịch sử của camera bị xóa rồi, đây chắc là một kẻ lão luyện”.
Tên đàn em kiểm tra camera xong thì báo cáo một thông tin không lạc quan lắm.
Video giám sát bị xóa hết, dọn dẹp hiện trường trước khi ra về, quả thật là một tên dày dạn kinh nghiệm, có thể kết luận rằng hung thủ không chỉ có một hai người.
Cần ít nhất 5-6 người mới có thể hoàn thành những việc này.
Một lúc sau.
Các nhân viên trong phòng giao dịch cũng lần lượt trở lại.
Vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ đều rất sốc.
Lý Thiên Minh ngồi trên ghế chính với vẻ mặt âm trầm, nhìn đám nhân viên đang bồn chồn bên dưới, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, tại sao hôm nay lại đóng cửa, có những ai đã đến đây!”
Tất cả mọi người bắt đầu kể lại, đặc biệt là nữ nhân viên đã đón tiếp Sở Vân Mộng, cô ta kể lại càng chi tiết hơn.
Sau khi nghe được những thông tin mà mình muốn, lông mày Lý Thiên Minh không hề giãn ra mà càng nhíu chặt thêm.
“Ý của cô là vì chuyện của Triệu Lạc Tâm nhà họ Triệu và Sở Vân Mộng của nhà họ Sở mà các người được về sớm”.
“Đúng, đúng vậy ạ!”, nữ nhân viên nhỏ giọng nói.
“Được rồi, các người lui xuống hết đi, mấy hôm nay tạm thời được nghỉ, đợi chỗ này sửa chữa xong rồi sẽ thông báo đi làm lại. Còn nữa, không ai được phép nói ra chuyện này, nếu không hậu quả như thế nào các người đều biết rồi đấy”, Lý Thiên Minh lạnh lùng nói.
Mọi người nghe xong những lời này, chân bất giác run lên, lui lại phía sau.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Thiên Minh và đám đàn em.
Hắn nhắm mắt lại và suy nghĩ một hồi lâu.
Khi mở mắt ra, hắn nói: “Thông báo việc này cho bố tao biết, nhờ ông ấy nói với nhà họ Triệu”.
“Nhớ lấy, sự việc lần này không liên quan đến nhà họ Lý, hoàn toàn là tranh chấp giữa nhà họ Sở và nhà họ Triệu”.
Đám đàn em hiểu ý, lấy điện thoại di động ra gọi.
Trong bệnh viện.
Tại phòng bệnh đặc biệt.
Sở Vân Mộng dường như vừa trải qua một trận ốm nặng, sắc mặt tái nhợt.
Vừa mới chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên bừng tỉnh như gặp phải ác mộng, phát hiện Lâm Triệt không ở bên cạnh, cô lập tức hoảng loạn.
Bất giác nước mắt cô chảy dài trên má.
Két!
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Bản lề cửa đã được sử dụng nhiều năm, phát ra tiếng khe khẽ.
Mặc dù cửa được mở rất nhẹ nhàng nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Sở Vân Mộng, cô khẽ nghiêng đầu, lại thấy Lâm Triệt đang thận trọng thò đầu vào bên trong, giống hệt như một tên trộm.
Anh nhón chân bước vào.
Phụt!
Không biết vì sao, tất cả mọi oan ức và lo lắng trong lòng cô đều biến mất, nhìn thấy bộ dạng của Lâm Triệt, cô thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Thấy Sở Vân Mộng còn chưa ngủ, Lâm Triệt cũng tự nhiên mà đi vào.
Anh ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay trắng nõn có phần giá lạnh của cô.
“Em cảm thấy thế nào rồi”, anh mỉm cười khẽ hỏi.
“Em đói, còn chưa ăn cơm trưa nữa”, Sở Vân Mộng bĩu môi, có chút tủi thân nói.
Đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt, dường như không được ăn cơm mới là điều cô thấy ấm ức nhất.
Lâm Triệt không khỏi mỉm cười, đúng là một đứa trẻ lớn đầu.
“Anh đã sớm chuẩn bị cho em rồi, đại gia như anh sao lại thiếu một bữa cơm cho con quỷ đói như em được”, anh lấy ra một chiếc túi từ phía sau, trong túi có một hộp cơm.
Thì ra, Lâm Triệt vừa mới ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cô.
Trong lòng Sở Vân Mộng cảm động, cũng không hiểu vì sao một trai thẳng như anh, không hiểu lãng mạn.
Nhưng lại tinh tế, biết chăm sóc người khác như vậy.
Đôi khi cô tự hỏi liệu Lâm Triệt có đang lừa dối mình hay không, thật ra trước đây anh đã từng có bạn gái, thế nên mới luyện thành tính cách chu đáo và tỉ mỉ như bây giờ.
“Anh mới là quỷ đói ấy!”, cô vặn lại một câu, nhưng mắt thì vẫn nhìn chăm chăm vào đồ ăn trên tay Lâm Triệt.
Cô thật sự rất đói, nếu hôm nay không xảy ra việc kia thì cô còn muốn Lâm Triệt dẫn mình đi ăn bít tết kìa, cô đã nghĩ rất lâu rồi, lần này lại không đi được.
Hộp cơm được mở ra, một mùi thơm xông vào mũi.
Mùi này làm cho Sở Vân Mộng – người vốn đã đói meo đánh trống inh ỏi trong bụng.
“A~!”
Sở Vân Mộng kêu lên một tiếng a, há to miệng.
Lâm Triệt múc một thìa cháo, khẽ thổi, nhưng khi miệng Sở Vân Mộng đến gần, anh lại tự đút vào miệng mình.
“Anh…”, Sở Vân Mộng nhìn thấy, giống như một con báo cái bị người khác cướp mất đồ ăn.
Hai mắt cô hiện lên vẻ hung dữ.
“Không phải, là do thói quen, là do thói quen”, Lâm Triệt thấy cô tức giận, lập tức ngừng trêu chọc cô, vội vàng giải thích.
Không đợi đối phương kịp bùng nổ, anh lại múc một thìa cháo đút thẳng vào miệng cô.
Ngăn không cho cô nói.
“Có ngọt không?”, Lâm Triệt mỉm cười lắm.
“Ngọt!”
Mĩ vị luôn khiến người ta quên đi phiền muộn, lúc này trên mặt Sở Vân Mộng đã tràn đầy ý cười.
Lâm Triệt tiếp tục đút từng thìa cháo cho người yêu đến khi bát cháo đầy tràn hết sạch.
Sau khi cơm no rượu say.
Lâm Triệt mới đắp chăn cho cô và nói: “Em ngủ thêm một chút đi”.
“Không đâu, em vừa mới ngủ dậy”, cô liếc mắt nhìn anh một cái rồi nói.
Sau khi đến bệnh viện, cô đã ngủ thiếp đi, vừa mới tỉnh lại thì làm sao có thể ngủ tiếp chứ.
Cô cũng có phải là người đẹp ngủ trong rừng đâu.
Có điều, là người đẹp, chỉ là không muốn ngủ mà thôi.
Nếu cô không muốn ngủ thì Lâm Triệt sẽ nói chuyện với cô, cũng không phải là bệnh nặng gì cả.
Sau khi truyền nước xong, cô có thể xuất viện.
Sau khi trở về nhà, cũng chỉ cần đợi vết thương trên mặt và trong lòng lành lại là được rồi.
Vấn đề cũng không quá lớn.
“Em muốn về nhà ở hai ngày, anh ở lại với em có được không?”, Sở Vân Mộng đột nhiên nói.
Lâm Triệt đương nhiên biết bằng cô đang nói về căn biệt thự ở thành phố Tân Tân của hai người.
Chỉ là cách đây khá xa, chạy tới chạy lui có chút bất tiện.
“Đường đi khá xa đấy, anh thì không sao, không cần đi làm chấm công, còn em thì sao?”, Lâm Triệt khẽ nói.
Anh phân tích ưu và nhược điểm cho cô nghe.
“Em đã như vậy rồi thì sao đi làm được nữa? Nghỉ hai ngày mà thôi”, cô chỉ lên miếng gạc trên mặt mình và nói.
Phụ nữ từ trước đến nay luôn chú ý đến vẻ ngoài của mình, thì ra cô đã dự định sẽ nghỉ hai ngày rồi.
“Ông xã, em xin anh đấy!”, Sở Vân Mộng ôm cánh tay Lâm Triệt, làm nũng nói.
Bình luận facebook