Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Con khốn kia, tao giữ thể diện cho mày rồi đấy
Sở Vân Mộng đứng yên tại chỗ, mặt mày lạnh như băng.
Giữa ban ngày ban mặt, cô không tin đám người này thực sự dám làm gì.
Dù sao đi chăng nữa thì trên danh nghĩa cô cũng là người của nhà họ Sở, nếu họ quá đáng, e là sẽ bị người ngoài đàm tiếu.
Vả lại, Lâm Triệt vẫn còn ở bên ngoài, chỉ cần anh ở đó thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Nghĩ đến đây, cô thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía đám đông vẫn lạnh như băng.
“Sau đó thì sao? Cản đường tôi rồi mấy người định làm gì?”, cô lạnh giọng hỏi, nhưng nhìn thẳng vào Triệu Lạc Tâm và Lý Thiên Thành.
Tất cả bọn chúng đều nghe lời hai người này, tất nhiên phải nói với hai người này.
Triệu Lạc Tâm mỉm cười, vốn không định cưỡng ép giữ Sở Vân Mộng lại.
Nhưng Lý Thiên Thành đã làm vậy, gã ta cũng không thấy có chỗ nào quá đáng.
Chẳng vì lý do nào khác, đơn giản là nhà họ Triệu mạnh hơn nhà họ Sở, mà mạnh hơn không chỉ một chút một xíu.
Gã ta vẫn tỏ ra lịch thiệp: “Không có ý gì khác, chỉ là gần đến trưa rồi, muốn mời Vân Mộng ăn bữa cơm. Chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu rồi nhưng chưa có cơ hội nào để thực sự tìm hiểu nhau”.
Giọng điệu vô cùng hiền hòa, lời nói vô cùng thỏa đáng.
Rất khó để liên kết hành vi cố tình giữ Sở Vân Mộng ở lại và dáng vẻ thiếu niên phong độ kia với nhau.
“Ngụy quân tử”, Sở Vân Mộng khẽ mắng một tiếng.
Đám đông có mặt ở đó cũng lộ ra vẻ mặt quái gở.
Nếu đặt vào hoàn cảnh bất kỳ cô gái trẻ tuổi nào khác, gặp phải tình huống này, chắc chắn sẽ sợ hết hồn. Nhưng Sở Vân Mộng không những không hoảng hốt mà còn không hề sợ hai cậu ấm con nhà giàu như Triệu Lạc Tâm và Lý Thiên Thành.
“Ha ha, thật là thú vị, anh Triệu có con mắt tinh tường quá”, Lý Thiên Thành bật cười ha hả.
Hắn ta khen Triệu Lạc Tâm tinh mắt, tìm được một cô gái có cá tính.
Mà trong lời nói cũng ngầm ám chỉ Sở Vân Mộng đã là vật sở hữu của Triệu Lạc Tâm rồi.
Triệu Lạc Tâm cũng mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói với Sở Vân Mộng: “Thế nào? Trưa nay Vân Mộng muốn ăn gì? Cách chỗ này không xa có một nhà hàng được lắm”.
“Không cần đâu, bạn trai tôi sẽ đến ngay thôi”, Sở Vân Mộng thẳng thừng từ chối.
“Hờ!”, Triệu Lạc Tâm chỉ cười nhạt một tiếng, ban nãy bị cô ấy lừa một lần, đâu thể bị lừa lần hai.
Thằng bạn trai trai bao kia chắc hẳn đã bị Mã Vĩ Thành ném vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi.
Vả lại, sau khi ra khỏi phòng bệnh thậm chí còn không phải thằng đàn ông thì làm sao thành con rể nhà họ Sở được?
Mã Vĩ Thành vốn nổi tiếng với thủ đoạn độc ác đấy.
Nhắc đến đây, trong lòng gã ta cũng thầm nghĩ, xong việc rồi, sao Mã Vĩ Thành vẫn chưa đến đòi nốt số tiền còn lại nhỉ?
“Anh cười cái gì? Có dám để tôi gọi điện thoại cho bạn trai tôi không”, Sở Vân Mộng thấy đối phương cười nhạt nên cũng thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ gã ta có kế hoạch gì nhắm vào Lâm Triệt?
“Cứ gọi đi, tốt nhất là bảo nó đến càng nhanh càng tốt!”, Triệu Lạc Tâm châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Sở Vân Mộng khó coi, gọi một cuộc điện thoại.
…
Lâm Triệt đang tham quan bên trong của khu nhà ở hoàn toàn không biết gì về sự việc ở khu giao dịch.
Anh chăm chú nghe nhân viên bán hàng ở bên cạnh giới thiệu tường tận.
Gì mà ý tưởng thiết kế cầu thang, bồn hoa, đài phun nước và một loạt thiết kế môi trường khác.
Trong số vài nơi mà anh từng đi qua thì nơi này phù hợp với yêu cầu của anh nhất.
Cách nơi làm việc của hai người không xa, môi trường cũng rất tốt.
Tuy rằng ở phủ Võ Uy Hầu có thể cung cấp chỗ ở cho anh và Sở Vân Mộng, nhưng do đặc thù của tình hình hiện tại.
Anh vẫn chưa thể để Sở Vân Mộng vào ở được.
Việc này sẽ mang đến rất nhiều bất tiện cho Sở Vân Mộng, thậm chí biến thành vũ khí để kẻ có dã tâm uy hiếp Lâm Triệt.
Kẻ có dã tâm, không phải chỉ là những kẻ địch rõ ràng.
Cũng có thể là những người khác, ví dụ như người nhà họ Sở.
Khi nhà họ Sở biết Sở Vân Mộng là người mà Lâm Triệt yêu nhất thì chuyện gì sẽ xảy ra, khỏi cần nghĩ cũng biết.
Họ lớn mật lợi dụng Sở Vân Mộng để kiếm lợi cho nhà họ Sở, đây là chuyện thường tình.
Càng có thể vì vị trí khác biệt mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.
“Thưa anh, anh thấy hài lòng chứ ạ?”, anh nhân viên trẻ vô cùng nhiệt tình, nói suốt nửa tiếng đồng hồ không uống một ngụm nước nào.
Lâm Triệt ở bên cạnh nghe thôi cũng thấy mệt.
Anh khẽ gật đầu, nhưng đang định trả lời thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Nhìn thấy tên Sở Vân Mộng, anh mỉm cười, chắc hẳn cô nhóc này định kêu đói đây.
Trải nghiệm của những năm qua khiến Sở Vân Mộng đối đãi với người ngoài khá lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt Lâm Triệt chỉ như đứa trẻ con chưa kịp lớn, thỉnh thoảng còn tranh giành đồ ăn vặt với Vu Đình Đình.
Chưa hết tính trẻ con.
“Ừm, muốn ăn gì nào?”, cuộc gọi được kết nối, Lâm Triệt buông lời trêu ghẹo trước.
Nhưng đối phương không hề có ý cười đùa.
Nghe những gì Sở Vân Mộng nói, nụ cười của Lâm Triệt cứ nhạt dần, khí thế trên người cũng trở nên sắc lạnh hơn.
Anh nhân viên bán hàng nhìn thấy thế mà kinh ngạc.
“Ừm, đảm bảo an toàn của bản thân, anh sẽ quay về ngay”.
Lâm Triệt cúp điện thoại, đi thẳng ra ngoài.
Anh nhân viên bán hàng vội vã đuổi theo sau, nhưng từ đầu đến cuối không dám mở miệng hỏi những câu như có mua hay không.
Quay về sảnh lớn của phòng giao dịch.
Biểu cảm của Lâm Triệt càng thêm lạnh lùng, phòng giao dịch bàn nãy vẫn còn mở cửa đón khách.
Lúc này đã hạ cửa cuốn xuống.
Chàng trai trẻ tuổi cũng sững sờ, vội vàng gọi điện hỏi người phụ trách.
“Sao cơ? Tan ca trước giờ quy định? Không bán nhà nữa à?”, chàng trai trẻ khá bất ngờ.
Ngành bán hàng này đến cả lễ Tết cũng không được nghĩ, thế mà ban ngày ban mặt đột nhiên cho nghỉ nửa ngày, đúng là lần đầu được thấy.
Cũng không dám làm trễ giờ của Lâm Triệt nên vội vàng bước tới giải thích.
Chỗ này đã không còn ai nữa, mọi người tan ca trước rồi.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, bảo cậu ta có thể rời đi.
…
Mười phút trước.
Sảnh lớn của phòng giao dịch.
Sở Vân Mộng vẫn lạnh lùng ngồi ở đó.
Triệu Lạc Tâm và Lý Thiên Thành mỉm cười trò chuyện, dường như Sở Vân Mộng chỉ là một người bầu bạn bình thường chứ không phải đối tượng bị chúng cố tình giữ lại.
“Được rồi, Vân Mộng, tôi biết cậu bạn trai của cô nằm viện rồi, tôi cũng không có ý định làm khó cô, chỉ ăn cùng tôi một bữa trưa để trò chuyện làm quen thôi mà”, Triệu Lạc Tâm nhả ra một làn khói, nhẹ nhàng nói.
Gã ta vẫn dùng thái độ nho nhã để làm chuyện bỉ ổi.
Tuy tức tối, nhưng Sở Vân Mộng cũng cảm thấy nghi hoặc vì những lời gã ta nói. Đang yên đang lành, Lâm Triệt vào viện từ bao giờ vậy.
Nhưng cô không suy nghĩ quá nhiều mà chỉ chú ý vào bản chất của sự việc.
Cô lạnh lùng đáp: “Triệu Lạc Tâm, anh đừng gọi tôi một cách buồn nôn như thế, chúng ta không thân thiết gì đâu”.
“Tôi cảm thấy khá hiếu kỳ, một cậu ấm nhà họ Triệu như anh, muốn loại con gái nào mà chẳng được, tại sao cứ nhất thiết phải bám lấy tôi thế!”
Nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện, bởi vì cô không thể chịu nổi hành vi quấy rầy rất ngụy quân tử của Triệu Lạc Tâm.
“Vân Mộng, cô hiểu lầm tôi, tôi thật sự muốn…”
Gã ta nói được nửa chừng thì bị Sở Vân Mộng cắt ngang.
“Tôi đã nói với anh rồi, đừng gọi tôi như thế, nghe thôi cũng thấy buồn nôn”, Sở Vân Mộng không hề khách sáo, chẳng quan tâm gã ta có phải cậu ấm nhà họ Triệu hay không.
Triệu Lạc Tâm trước nay rất tự tin về bản thân, bây giờ bị cô gái trong lòng nói như thế, mặt mũi cũng sa sầm đi.
Huống hồ Lý Thiên Thành còn ở bên cạnh.
Càng khiến gã ta thẹn quá hóa giận.
Gã ta cũng không giải thích nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ồ? Thế bây giờ cô muốn thế nào? Cô có thể làm thế nào? Hay là tôi gọi điện thoại nói với nhà họ Sở một tiếng, xem xem họ có đồng ý cho chúng ta ăn trưa cùng nhau không nhé”.
Nhà họ Sở!
Nếu gã ta thực sự gọi điện tới nhà họ Sở, có lẽ đối phương sẽ đồng ý để cô ăn trưa cùng gã ta.
Thậm chí chỉ mong sao đưa cô lên giường của Triệu Lạc Tâm luôn, để đôi bên đạt được quan hệ giao hảo.
“Anh…”, mặt mũi Sở Vân Mộng đỏ nhừ, không biết nên phản kháng thế nào.
Triệu Lạc Tâm đắc thắng nên bật cười ha hả.
Gã ta giơ tay túm lấy bàn tay của Sở Vân Mộng: “Vân Mộng, ăn bữa cơm thôi mà, hà tất phải làm nhau lúng túng thế”.
Sở Vân Mộng muốn né tránh, nhưng do chỗ ngồi ngăn lại nên không tránh kịp.
Cô khua tay về phía Triệu Lạc Tâm.
Xoạt!
Triệu Lạc Tâm như bị đóng đinh tại chỗ, một giọt máu đỏ tươi từ trên má chảy xuống.
Ngón tay gã ta khẽ khàng chạm vào mới phát hiện trên mặt mình có ba vết cào.
Đang rịn máu.
Chát!
“Con khốn này, tao giữ thể diện cho mày rồi đấy!”, Triệu Lạc Tâm giơ tay tát Sở Vân Mộng.
Giữa ban ngày ban mặt, cô không tin đám người này thực sự dám làm gì.
Dù sao đi chăng nữa thì trên danh nghĩa cô cũng là người của nhà họ Sở, nếu họ quá đáng, e là sẽ bị người ngoài đàm tiếu.
Vả lại, Lâm Triệt vẫn còn ở bên ngoài, chỉ cần anh ở đó thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Nghĩ đến đây, cô thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía đám đông vẫn lạnh như băng.
“Sau đó thì sao? Cản đường tôi rồi mấy người định làm gì?”, cô lạnh giọng hỏi, nhưng nhìn thẳng vào Triệu Lạc Tâm và Lý Thiên Thành.
Tất cả bọn chúng đều nghe lời hai người này, tất nhiên phải nói với hai người này.
Triệu Lạc Tâm mỉm cười, vốn không định cưỡng ép giữ Sở Vân Mộng lại.
Nhưng Lý Thiên Thành đã làm vậy, gã ta cũng không thấy có chỗ nào quá đáng.
Chẳng vì lý do nào khác, đơn giản là nhà họ Triệu mạnh hơn nhà họ Sở, mà mạnh hơn không chỉ một chút một xíu.
Gã ta vẫn tỏ ra lịch thiệp: “Không có ý gì khác, chỉ là gần đến trưa rồi, muốn mời Vân Mộng ăn bữa cơm. Chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu rồi nhưng chưa có cơ hội nào để thực sự tìm hiểu nhau”.
Giọng điệu vô cùng hiền hòa, lời nói vô cùng thỏa đáng.
Rất khó để liên kết hành vi cố tình giữ Sở Vân Mộng ở lại và dáng vẻ thiếu niên phong độ kia với nhau.
“Ngụy quân tử”, Sở Vân Mộng khẽ mắng một tiếng.
Đám đông có mặt ở đó cũng lộ ra vẻ mặt quái gở.
Nếu đặt vào hoàn cảnh bất kỳ cô gái trẻ tuổi nào khác, gặp phải tình huống này, chắc chắn sẽ sợ hết hồn. Nhưng Sở Vân Mộng không những không hoảng hốt mà còn không hề sợ hai cậu ấm con nhà giàu như Triệu Lạc Tâm và Lý Thiên Thành.
“Ha ha, thật là thú vị, anh Triệu có con mắt tinh tường quá”, Lý Thiên Thành bật cười ha hả.
Hắn ta khen Triệu Lạc Tâm tinh mắt, tìm được một cô gái có cá tính.
Mà trong lời nói cũng ngầm ám chỉ Sở Vân Mộng đã là vật sở hữu của Triệu Lạc Tâm rồi.
Triệu Lạc Tâm cũng mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói với Sở Vân Mộng: “Thế nào? Trưa nay Vân Mộng muốn ăn gì? Cách chỗ này không xa có một nhà hàng được lắm”.
“Không cần đâu, bạn trai tôi sẽ đến ngay thôi”, Sở Vân Mộng thẳng thừng từ chối.
“Hờ!”, Triệu Lạc Tâm chỉ cười nhạt một tiếng, ban nãy bị cô ấy lừa một lần, đâu thể bị lừa lần hai.
Thằng bạn trai trai bao kia chắc hẳn đã bị Mã Vĩ Thành ném vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi.
Vả lại, sau khi ra khỏi phòng bệnh thậm chí còn không phải thằng đàn ông thì làm sao thành con rể nhà họ Sở được?
Mã Vĩ Thành vốn nổi tiếng với thủ đoạn độc ác đấy.
Nhắc đến đây, trong lòng gã ta cũng thầm nghĩ, xong việc rồi, sao Mã Vĩ Thành vẫn chưa đến đòi nốt số tiền còn lại nhỉ?
“Anh cười cái gì? Có dám để tôi gọi điện thoại cho bạn trai tôi không”, Sở Vân Mộng thấy đối phương cười nhạt nên cũng thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ gã ta có kế hoạch gì nhắm vào Lâm Triệt?
“Cứ gọi đi, tốt nhất là bảo nó đến càng nhanh càng tốt!”, Triệu Lạc Tâm châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Sở Vân Mộng khó coi, gọi một cuộc điện thoại.
…
Lâm Triệt đang tham quan bên trong của khu nhà ở hoàn toàn không biết gì về sự việc ở khu giao dịch.
Anh chăm chú nghe nhân viên bán hàng ở bên cạnh giới thiệu tường tận.
Gì mà ý tưởng thiết kế cầu thang, bồn hoa, đài phun nước và một loạt thiết kế môi trường khác.
Trong số vài nơi mà anh từng đi qua thì nơi này phù hợp với yêu cầu của anh nhất.
Cách nơi làm việc của hai người không xa, môi trường cũng rất tốt.
Tuy rằng ở phủ Võ Uy Hầu có thể cung cấp chỗ ở cho anh và Sở Vân Mộng, nhưng do đặc thù của tình hình hiện tại.
Anh vẫn chưa thể để Sở Vân Mộng vào ở được.
Việc này sẽ mang đến rất nhiều bất tiện cho Sở Vân Mộng, thậm chí biến thành vũ khí để kẻ có dã tâm uy hiếp Lâm Triệt.
Kẻ có dã tâm, không phải chỉ là những kẻ địch rõ ràng.
Cũng có thể là những người khác, ví dụ như người nhà họ Sở.
Khi nhà họ Sở biết Sở Vân Mộng là người mà Lâm Triệt yêu nhất thì chuyện gì sẽ xảy ra, khỏi cần nghĩ cũng biết.
Họ lớn mật lợi dụng Sở Vân Mộng để kiếm lợi cho nhà họ Sở, đây là chuyện thường tình.
Càng có thể vì vị trí khác biệt mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.
“Thưa anh, anh thấy hài lòng chứ ạ?”, anh nhân viên trẻ vô cùng nhiệt tình, nói suốt nửa tiếng đồng hồ không uống một ngụm nước nào.
Lâm Triệt ở bên cạnh nghe thôi cũng thấy mệt.
Anh khẽ gật đầu, nhưng đang định trả lời thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Nhìn thấy tên Sở Vân Mộng, anh mỉm cười, chắc hẳn cô nhóc này định kêu đói đây.
Trải nghiệm của những năm qua khiến Sở Vân Mộng đối đãi với người ngoài khá lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt Lâm Triệt chỉ như đứa trẻ con chưa kịp lớn, thỉnh thoảng còn tranh giành đồ ăn vặt với Vu Đình Đình.
Chưa hết tính trẻ con.
“Ừm, muốn ăn gì nào?”, cuộc gọi được kết nối, Lâm Triệt buông lời trêu ghẹo trước.
Nhưng đối phương không hề có ý cười đùa.
Nghe những gì Sở Vân Mộng nói, nụ cười của Lâm Triệt cứ nhạt dần, khí thế trên người cũng trở nên sắc lạnh hơn.
Anh nhân viên bán hàng nhìn thấy thế mà kinh ngạc.
“Ừm, đảm bảo an toàn của bản thân, anh sẽ quay về ngay”.
Lâm Triệt cúp điện thoại, đi thẳng ra ngoài.
Anh nhân viên bán hàng vội vã đuổi theo sau, nhưng từ đầu đến cuối không dám mở miệng hỏi những câu như có mua hay không.
Quay về sảnh lớn của phòng giao dịch.
Biểu cảm của Lâm Triệt càng thêm lạnh lùng, phòng giao dịch bàn nãy vẫn còn mở cửa đón khách.
Lúc này đã hạ cửa cuốn xuống.
Chàng trai trẻ tuổi cũng sững sờ, vội vàng gọi điện hỏi người phụ trách.
“Sao cơ? Tan ca trước giờ quy định? Không bán nhà nữa à?”, chàng trai trẻ khá bất ngờ.
Ngành bán hàng này đến cả lễ Tết cũng không được nghĩ, thế mà ban ngày ban mặt đột nhiên cho nghỉ nửa ngày, đúng là lần đầu được thấy.
Cũng không dám làm trễ giờ của Lâm Triệt nên vội vàng bước tới giải thích.
Chỗ này đã không còn ai nữa, mọi người tan ca trước rồi.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, bảo cậu ta có thể rời đi.
…
Mười phút trước.
Sảnh lớn của phòng giao dịch.
Sở Vân Mộng vẫn lạnh lùng ngồi ở đó.
Triệu Lạc Tâm và Lý Thiên Thành mỉm cười trò chuyện, dường như Sở Vân Mộng chỉ là một người bầu bạn bình thường chứ không phải đối tượng bị chúng cố tình giữ lại.
“Được rồi, Vân Mộng, tôi biết cậu bạn trai của cô nằm viện rồi, tôi cũng không có ý định làm khó cô, chỉ ăn cùng tôi một bữa trưa để trò chuyện làm quen thôi mà”, Triệu Lạc Tâm nhả ra một làn khói, nhẹ nhàng nói.
Gã ta vẫn dùng thái độ nho nhã để làm chuyện bỉ ổi.
Tuy tức tối, nhưng Sở Vân Mộng cũng cảm thấy nghi hoặc vì những lời gã ta nói. Đang yên đang lành, Lâm Triệt vào viện từ bao giờ vậy.
Nhưng cô không suy nghĩ quá nhiều mà chỉ chú ý vào bản chất của sự việc.
Cô lạnh lùng đáp: “Triệu Lạc Tâm, anh đừng gọi tôi một cách buồn nôn như thế, chúng ta không thân thiết gì đâu”.
“Tôi cảm thấy khá hiếu kỳ, một cậu ấm nhà họ Triệu như anh, muốn loại con gái nào mà chẳng được, tại sao cứ nhất thiết phải bám lấy tôi thế!”
Nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện, bởi vì cô không thể chịu nổi hành vi quấy rầy rất ngụy quân tử của Triệu Lạc Tâm.
“Vân Mộng, cô hiểu lầm tôi, tôi thật sự muốn…”
Gã ta nói được nửa chừng thì bị Sở Vân Mộng cắt ngang.
“Tôi đã nói với anh rồi, đừng gọi tôi như thế, nghe thôi cũng thấy buồn nôn”, Sở Vân Mộng không hề khách sáo, chẳng quan tâm gã ta có phải cậu ấm nhà họ Triệu hay không.
Triệu Lạc Tâm trước nay rất tự tin về bản thân, bây giờ bị cô gái trong lòng nói như thế, mặt mũi cũng sa sầm đi.
Huống hồ Lý Thiên Thành còn ở bên cạnh.
Càng khiến gã ta thẹn quá hóa giận.
Gã ta cũng không giải thích nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ồ? Thế bây giờ cô muốn thế nào? Cô có thể làm thế nào? Hay là tôi gọi điện thoại nói với nhà họ Sở một tiếng, xem xem họ có đồng ý cho chúng ta ăn trưa cùng nhau không nhé”.
Nhà họ Sở!
Nếu gã ta thực sự gọi điện tới nhà họ Sở, có lẽ đối phương sẽ đồng ý để cô ăn trưa cùng gã ta.
Thậm chí chỉ mong sao đưa cô lên giường của Triệu Lạc Tâm luôn, để đôi bên đạt được quan hệ giao hảo.
“Anh…”, mặt mũi Sở Vân Mộng đỏ nhừ, không biết nên phản kháng thế nào.
Triệu Lạc Tâm đắc thắng nên bật cười ha hả.
Gã ta giơ tay túm lấy bàn tay của Sở Vân Mộng: “Vân Mộng, ăn bữa cơm thôi mà, hà tất phải làm nhau lúng túng thế”.
Sở Vân Mộng muốn né tránh, nhưng do chỗ ngồi ngăn lại nên không tránh kịp.
Cô khua tay về phía Triệu Lạc Tâm.
Xoạt!
Triệu Lạc Tâm như bị đóng đinh tại chỗ, một giọt máu đỏ tươi từ trên má chảy xuống.
Ngón tay gã ta khẽ khàng chạm vào mới phát hiện trên mặt mình có ba vết cào.
Đang rịn máu.
Chát!
“Con khốn này, tao giữ thể diện cho mày rồi đấy!”, Triệu Lạc Tâm giơ tay tát Sở Vân Mộng.
Bình luận facebook