Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213: Câu chuyện phía sau
Trong tòa tháp đặc biệt, có một bức tượng Phật ngồi trên ngai vàng.
Hai tay chắp lại đặt trước ngực, dường như đang bước vào trạng thái thiền định.
“Gía khởi điểm, 5 triệu tệ, mỗi lần tăng giá không dưới 200 ngàn tệ”.
Không có lời giới thiệu đặc biệt như các mặt hàng khác, giá cả được tiết lộ chỉ sau vài câu nói.
Dường như có gì đó bí ẩn, khiến người bán đấu giá không nhắc đến.
Nhưng nó không ảnh hưởng chút nào đến giá trị của món đồ này, ngay sau khi có giá khởi điểm, đã có người bắt đầu ra giá.
“5,2 triệu tệ”, một người đột nhiên giơ tay nói.
“5,4 triệu tệ”.
“5,6”.
Gía cả nhanh chóng tăng lên, tay người phía trước chưa hạ xuống lập tức đã có người ra giá cao hơn.
Từ đó có thể biết rằng món đồ cổ này được mọi người yêu thích như thế nào.
Lâm Triệt cũng bắt đầu có hứng thú.
Bởi vì lúc này, Khương Dư và hai người ngoại quốc đi cùng ông ta cũng ra giá nhiều lần.
Khương Dư liên tục giải thích, trò chuyện vui vẻ và gật đầu với những người nước ngoài kia.
“Này anh bạn, sao món đồ này lại được mọi người quan tâm đến vậy?, Lâm Triệt cuối cùng cũng không nhịn được sự tò mò mà hơi nghiêng người sang trái nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, hai người đàn ông bên cạnh đang trò chuyện rất vui vẻ, nghe thấy câu hỏi của anh thì có chút sửng sốt.
Không ngờ Lâm Triệt cũng là người Đại Hán, trên con tàu du lịch này, mọi người từ khắp nơi đều tụ tập về đây, nghe thấy giọng nói của người phía Bắc, hai người đó lập tức cảm thấy có chút thân thiết.
Đương nhiên họ cũng thả lòng phòng bị.
Sau đó họ nghiêng nhẹ người về phía Lâm Triệt và nói: “Anh bạn nhỏ, cậu cũng không mua cái gì, đến việc này còn không biết sao? Vậy cậu đến đây làm gì thế?”
Hai người đó lớn hơn Lâm Triệt một chút nên gọi anh là anh bạn nhỏ.
Vài người ngồi cạnh đó đều biết Lâm Triệt chưa ra giá mua đồ vật gì cả, thậm chí còn chưa tham gia vào quá trình ra giá.
Cuối cùng, anh thậm chí còn không biết tin tức quan trọng về đồ vật này, không biết anh đến đây làm gì nữa.
Lâm Triệt có chút ngượng ngùng, anh cười nói: “Tôi chỉ đến tham gia cho vui thôi, thật sự cũng không biết nhiều về những thứ này”.
Nhìn Lâm Triệt còn trẻ như vậy, hẳn là không có hứng thú với đổ cổ.
Sau khi lên tàu, tất cả các địa điểm đều mở cửa, thế nên việc đến tham gia cho vui là điều bình thường.
Người đàn ông hiểu biết nhiều kia lập tức lộ ra vẻ khoe khoang nói: “Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu nghe nhé”.
Anh ta nhướng nhẹ lông mày, làm ra vẻ nguy hiểm.
Lâm Triệt cũng khẽ cười, cảm thấy người đàn ông này tính tình cũng khá cởi mở.
“Cậu muốn nghe thì tôi sẽ giải thích cặn kẽ”.
Anh ta nhìn xung quanh như một tên trộm vậy, sau đó ghét sát vào Lâm Triệt một lần nữa và giải thích: “Bức tượng Phật này, nó đã gây ra xôn xao không nhỏ thời gian trước. Cậu nghĩ xem tại sao lại có nhiều người tham gia một buổi đấu giá như vây? Hầu hết họ đều đến tham gia cho vui và ngắm bức tượng này đấy”.
Lâm Triệt lúc này càng khó hiểu hơn.
“Bức tượng này hình như có gì đó đặc biệt về tâm linh”.
Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh, nói chung, những thứ này sẽ được ban quản lý buổi đấu giá quảng bá trước, thêm vào những những câu chuyện truyền thuyết hoặc lịch sử gì đó, không chừng đó có thể mà một chiêu mà họ dùng để thu hút khách hàng.
“Có linh khí cái rắm gì”, người đàn ông không chút đắn đo mà phủ nhận.
Anh ta tiếp tục nói: “Không lâu trước đó, có người đã chết vì bức tượng Phật này, không biết có phải là linh tính mà cậu nói hay không”.
Đây…
Lúc này, Lâm Triệt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ, chuyện xôn xao mà người đàn ông này nhắc đến lại là chuyện này.
“Đã có người chết rồi mà đám người này vẫn còn tranh nhau mua à? Không sợ kiêng kị sao?, một người khác trong hai người cũng ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi.
Rõ ràng vừa rồi anh ta chỉ kể được một nửa câu chuyện, bị Lâm Triệt cắt ngang, nguyên nhân anh cũng chưa hỏi rõ ràng.
Ba cái đầu tập trung lại với nhau, cũng không để ý đến việc giá cả đang liên tục tăng, họ đặc biệt quan tâm đến cậu chuyện đằng sau đồ vật này.
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu trái cây, nhỏ giọng, kể lại câu chuyện mà mình biết.
Trong câu chuyện đó còn xuất hiện mục tiêu của Lâm Triệt
Khương Dư.
Câu chuyện thật ra rất đơn giản.
Diệu Âm Bảo Các, vỗn dĩ là đồ vật của một gia tộc nhỏ, đã được cất giữ trong nhà qua nhiều thế hệ, không biết đã được bao nhiêu năm tuổi rồi.
Nói chung là rất lâu rồi, lâu đến nỗi lúc đó còn chưa đến thời kỳ phong kiến.
Không biết từ khi nào, món đồ này được một người ngước ngoài để ý đến, ông ta tìm đến gia đình này để hỏi mua.
Nhưng đồ vật này rất quan trọng với gia tộc nhỏ kia, nó giống như tín ngưỡng trong gia đình, có địa vị giống như tổ tiên xa xưa vậy, trong trường hợp này, người ta đời nào bán cho ông ta chứ.
Cuối cùng, người nước ngoài kia đã đi tìm Khương Dư, một người có quyền có thể ở trong vùng.
“Cuối cùng, không biết con dê già đó dùng biện pháp gì, tộc trưởng của gia tộc nhỏ trước đó mắng nhiếc người đàn ông ngoại quốc kia trực tiếp đâm đầu vào miếu tổ tiên mà chết. Đồ vật này sau đó cũng bị đem ra bán đấu giá”.
Anh ta đã trực tiếp lấy hình ảnh của một con dê núi để thay cho tên Khương Dư.
Con dê già.
“Vậy còn bán đấu giá cái gì nữa, trực tiếp lấy đi không phải nhanh hơn sao?”, có người hỏi.
“Việc này thì chúng ta làm sao mà biết được, dù sao thì nếu muốn sở hữu được đồ vật kia, bọn họ phải sử dụng đến phương pháp này”, người đàn ông giải thích.
Sau đó anh ta lặng lẽ chỉ vào Khương Dư và hai người ngoại quốc rồi nói: “Nhìn thấy chưa, chính là mấy con chó già kia, còn có con dê già để bộ râu dê kia nữa”.
“Nhìn thì có vẻ đàng hoàng đấy, nhưng lại làm tay sai cho đám người ngoại quốc bắt nạt người mình, cái loại gì vậy, mẹ kiếp”.
Trong cơn tức giận, anh ta trực tiếp buông lời chửi thề, uống một hớp rượu hoa quả, vẻ mặt tràn đầy giận giữ.
Lâm Triệt lúc này không hề tỏ ra tức giận, anh tin vào độ tin cậy của việc này.
Đây không phải là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Khương Dư, anh biết đối phương nhất định có thể làm được việc này.
“12,2 triệu”, người nước ngoài bên cạnh Khương Dư vung tay lên nói.
Chỉ qua vài câu ngắn ngủi, mức giá đã vượt qua 10 triệu.
“Anh Clive thật là lợi hại, vung tay ra đã tăng thêm 1 triệu”, Khương Dư vuốt râu dê của mình lập tức khen ngợi.
“Haha, tiền không thành vấn đề, nhờ Khương tiên sinh đây mà tôi mới có thể có được đồ vật mình yêu thích này”, người tên Clive nói bằng tiếng trung bập bẹ.
“Chút việc này, tôi vẫn có thể giúp được”, Khương Dư không chút quan tâm, khẽ vẫy vẫy tay ra hiệu không đáng kể.
Hội trường có chút yên tĩnh.
Gía đã được tăng lên cả chục triệu, và dù giá tăng như thế nào thì người tên là Clive này vẫn sẽ theo đến cùng.
Lúc này hắn đang nói chuyện phiếm vui vẻ, còn không ngừng tăng giá lên.
Cũng không biết hắn đã chuyển bị bao nhiêu tiền vì buổi đấu giá ngày hôm nay.
Bức tượng Phật với câu chuyện đằng sau nó, có đáng giá phải bỏ ra nhiều tiền như thế không, hoặc nó đáng để đắc tội với Clive trên con tàu này không?
Điều này khiến nhiều người yêu thích đồ vật này phải bỏ tay xuống và im lặng.
“12,2 triệu lần thứ nhất”.
Nhân viên đấu giá xinh đẹp nói to.
“12,2 triệu lần thứ hai.
“Đồ vật này không chỉ có lịch sử lâu đời mà câu chuyện đằng sau nó thậm chí còn ấn tượng hơn. Nó là sự lựa chọn có một không hai của các bộ sưu tập tư nhân”.
Người bán đấu giá không quên giới thiệu vào phút trót.
Gía trị của vật phẩm đấu giá này từ đâu mà có?
Lịch sử và câu chuyện phía sau nó.
Mà vật phẩm này lại chứa đựng cả hai.
Khương Dư có chút tức giận, trừng mắt nhìn nhân viên đấu giá, nhưng không nói gì.
Đây không phỉa là nơi ông ta có thể giở thói ngang ngược.
Chờ một lúc lâu, không thấy có ai ra giá, cô ta đành giơ cây búa trên tay lên.
“12,2 triệu lần thứ ba, thành…”.
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đang đóng chặt đột ngột được mở ra.
“15 triệu”.
Một giọng nói ngọt ngào được vang lên.
Lâm Triệt tò mò quay đầu lại nhìn, nhưng ánh mắt lại như chuông đồng.
Tại sao cô ta cũng ở đây.
Hai tay chắp lại đặt trước ngực, dường như đang bước vào trạng thái thiền định.
“Gía khởi điểm, 5 triệu tệ, mỗi lần tăng giá không dưới 200 ngàn tệ”.
Không có lời giới thiệu đặc biệt như các mặt hàng khác, giá cả được tiết lộ chỉ sau vài câu nói.
Dường như có gì đó bí ẩn, khiến người bán đấu giá không nhắc đến.
Nhưng nó không ảnh hưởng chút nào đến giá trị của món đồ này, ngay sau khi có giá khởi điểm, đã có người bắt đầu ra giá.
“5,2 triệu tệ”, một người đột nhiên giơ tay nói.
“5,4 triệu tệ”.
“5,6”.
Gía cả nhanh chóng tăng lên, tay người phía trước chưa hạ xuống lập tức đã có người ra giá cao hơn.
Từ đó có thể biết rằng món đồ cổ này được mọi người yêu thích như thế nào.
Lâm Triệt cũng bắt đầu có hứng thú.
Bởi vì lúc này, Khương Dư và hai người ngoại quốc đi cùng ông ta cũng ra giá nhiều lần.
Khương Dư liên tục giải thích, trò chuyện vui vẻ và gật đầu với những người nước ngoài kia.
“Này anh bạn, sao món đồ này lại được mọi người quan tâm đến vậy?, Lâm Triệt cuối cùng cũng không nhịn được sự tò mò mà hơi nghiêng người sang trái nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, hai người đàn ông bên cạnh đang trò chuyện rất vui vẻ, nghe thấy câu hỏi của anh thì có chút sửng sốt.
Không ngờ Lâm Triệt cũng là người Đại Hán, trên con tàu du lịch này, mọi người từ khắp nơi đều tụ tập về đây, nghe thấy giọng nói của người phía Bắc, hai người đó lập tức cảm thấy có chút thân thiết.
Đương nhiên họ cũng thả lòng phòng bị.
Sau đó họ nghiêng nhẹ người về phía Lâm Triệt và nói: “Anh bạn nhỏ, cậu cũng không mua cái gì, đến việc này còn không biết sao? Vậy cậu đến đây làm gì thế?”
Hai người đó lớn hơn Lâm Triệt một chút nên gọi anh là anh bạn nhỏ.
Vài người ngồi cạnh đó đều biết Lâm Triệt chưa ra giá mua đồ vật gì cả, thậm chí còn chưa tham gia vào quá trình ra giá.
Cuối cùng, anh thậm chí còn không biết tin tức quan trọng về đồ vật này, không biết anh đến đây làm gì nữa.
Lâm Triệt có chút ngượng ngùng, anh cười nói: “Tôi chỉ đến tham gia cho vui thôi, thật sự cũng không biết nhiều về những thứ này”.
Nhìn Lâm Triệt còn trẻ như vậy, hẳn là không có hứng thú với đổ cổ.
Sau khi lên tàu, tất cả các địa điểm đều mở cửa, thế nên việc đến tham gia cho vui là điều bình thường.
Người đàn ông hiểu biết nhiều kia lập tức lộ ra vẻ khoe khoang nói: “Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu nghe nhé”.
Anh ta nhướng nhẹ lông mày, làm ra vẻ nguy hiểm.
Lâm Triệt cũng khẽ cười, cảm thấy người đàn ông này tính tình cũng khá cởi mở.
“Cậu muốn nghe thì tôi sẽ giải thích cặn kẽ”.
Anh ta nhìn xung quanh như một tên trộm vậy, sau đó ghét sát vào Lâm Triệt một lần nữa và giải thích: “Bức tượng Phật này, nó đã gây ra xôn xao không nhỏ thời gian trước. Cậu nghĩ xem tại sao lại có nhiều người tham gia một buổi đấu giá như vây? Hầu hết họ đều đến tham gia cho vui và ngắm bức tượng này đấy”.
Lâm Triệt lúc này càng khó hiểu hơn.
“Bức tượng này hình như có gì đó đặc biệt về tâm linh”.
Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh, nói chung, những thứ này sẽ được ban quản lý buổi đấu giá quảng bá trước, thêm vào những những câu chuyện truyền thuyết hoặc lịch sử gì đó, không chừng đó có thể mà một chiêu mà họ dùng để thu hút khách hàng.
“Có linh khí cái rắm gì”, người đàn ông không chút đắn đo mà phủ nhận.
Anh ta tiếp tục nói: “Không lâu trước đó, có người đã chết vì bức tượng Phật này, không biết có phải là linh tính mà cậu nói hay không”.
Đây…
Lúc này, Lâm Triệt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ, chuyện xôn xao mà người đàn ông này nhắc đến lại là chuyện này.
“Đã có người chết rồi mà đám người này vẫn còn tranh nhau mua à? Không sợ kiêng kị sao?, một người khác trong hai người cũng ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi.
Rõ ràng vừa rồi anh ta chỉ kể được một nửa câu chuyện, bị Lâm Triệt cắt ngang, nguyên nhân anh cũng chưa hỏi rõ ràng.
Ba cái đầu tập trung lại với nhau, cũng không để ý đến việc giá cả đang liên tục tăng, họ đặc biệt quan tâm đến cậu chuyện đằng sau đồ vật này.
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu trái cây, nhỏ giọng, kể lại câu chuyện mà mình biết.
Trong câu chuyện đó còn xuất hiện mục tiêu của Lâm Triệt
Khương Dư.
Câu chuyện thật ra rất đơn giản.
Diệu Âm Bảo Các, vỗn dĩ là đồ vật của một gia tộc nhỏ, đã được cất giữ trong nhà qua nhiều thế hệ, không biết đã được bao nhiêu năm tuổi rồi.
Nói chung là rất lâu rồi, lâu đến nỗi lúc đó còn chưa đến thời kỳ phong kiến.
Không biết từ khi nào, món đồ này được một người ngước ngoài để ý đến, ông ta tìm đến gia đình này để hỏi mua.
Nhưng đồ vật này rất quan trọng với gia tộc nhỏ kia, nó giống như tín ngưỡng trong gia đình, có địa vị giống như tổ tiên xa xưa vậy, trong trường hợp này, người ta đời nào bán cho ông ta chứ.
Cuối cùng, người nước ngoài kia đã đi tìm Khương Dư, một người có quyền có thể ở trong vùng.
“Cuối cùng, không biết con dê già đó dùng biện pháp gì, tộc trưởng của gia tộc nhỏ trước đó mắng nhiếc người đàn ông ngoại quốc kia trực tiếp đâm đầu vào miếu tổ tiên mà chết. Đồ vật này sau đó cũng bị đem ra bán đấu giá”.
Anh ta đã trực tiếp lấy hình ảnh của một con dê núi để thay cho tên Khương Dư.
Con dê già.
“Vậy còn bán đấu giá cái gì nữa, trực tiếp lấy đi không phải nhanh hơn sao?”, có người hỏi.
“Việc này thì chúng ta làm sao mà biết được, dù sao thì nếu muốn sở hữu được đồ vật kia, bọn họ phải sử dụng đến phương pháp này”, người đàn ông giải thích.
Sau đó anh ta lặng lẽ chỉ vào Khương Dư và hai người ngoại quốc rồi nói: “Nhìn thấy chưa, chính là mấy con chó già kia, còn có con dê già để bộ râu dê kia nữa”.
“Nhìn thì có vẻ đàng hoàng đấy, nhưng lại làm tay sai cho đám người ngoại quốc bắt nạt người mình, cái loại gì vậy, mẹ kiếp”.
Trong cơn tức giận, anh ta trực tiếp buông lời chửi thề, uống một hớp rượu hoa quả, vẻ mặt tràn đầy giận giữ.
Lâm Triệt lúc này không hề tỏ ra tức giận, anh tin vào độ tin cậy của việc này.
Đây không phải là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Khương Dư, anh biết đối phương nhất định có thể làm được việc này.
“12,2 triệu”, người nước ngoài bên cạnh Khương Dư vung tay lên nói.
Chỉ qua vài câu ngắn ngủi, mức giá đã vượt qua 10 triệu.
“Anh Clive thật là lợi hại, vung tay ra đã tăng thêm 1 triệu”, Khương Dư vuốt râu dê của mình lập tức khen ngợi.
“Haha, tiền không thành vấn đề, nhờ Khương tiên sinh đây mà tôi mới có thể có được đồ vật mình yêu thích này”, người tên Clive nói bằng tiếng trung bập bẹ.
“Chút việc này, tôi vẫn có thể giúp được”, Khương Dư không chút quan tâm, khẽ vẫy vẫy tay ra hiệu không đáng kể.
Hội trường có chút yên tĩnh.
Gía đã được tăng lên cả chục triệu, và dù giá tăng như thế nào thì người tên là Clive này vẫn sẽ theo đến cùng.
Lúc này hắn đang nói chuyện phiếm vui vẻ, còn không ngừng tăng giá lên.
Cũng không biết hắn đã chuyển bị bao nhiêu tiền vì buổi đấu giá ngày hôm nay.
Bức tượng Phật với câu chuyện đằng sau nó, có đáng giá phải bỏ ra nhiều tiền như thế không, hoặc nó đáng để đắc tội với Clive trên con tàu này không?
Điều này khiến nhiều người yêu thích đồ vật này phải bỏ tay xuống và im lặng.
“12,2 triệu lần thứ nhất”.
Nhân viên đấu giá xinh đẹp nói to.
“12,2 triệu lần thứ hai.
“Đồ vật này không chỉ có lịch sử lâu đời mà câu chuyện đằng sau nó thậm chí còn ấn tượng hơn. Nó là sự lựa chọn có một không hai của các bộ sưu tập tư nhân”.
Người bán đấu giá không quên giới thiệu vào phút trót.
Gía trị của vật phẩm đấu giá này từ đâu mà có?
Lịch sử và câu chuyện phía sau nó.
Mà vật phẩm này lại chứa đựng cả hai.
Khương Dư có chút tức giận, trừng mắt nhìn nhân viên đấu giá, nhưng không nói gì.
Đây không phỉa là nơi ông ta có thể giở thói ngang ngược.
Chờ một lúc lâu, không thấy có ai ra giá, cô ta đành giơ cây búa trên tay lên.
“12,2 triệu lần thứ ba, thành…”.
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đang đóng chặt đột ngột được mở ra.
“15 triệu”.
Một giọng nói ngọt ngào được vang lên.
Lâm Triệt tò mò quay đầu lại nhìn, nhưng ánh mắt lại như chuông đồng.
Tại sao cô ta cũng ở đây.
Bình luận facebook