Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211: Đến đây hầu hạ tôi đi
Trong phòng khách nhà họ Sở.
Mọi người đang ngồi chỉnh tề.
Mùi đàn hương thơm ngát lan tỏa chung quanh.
Cây cao bóng râm trong sân, cầu nhỏ nước chảy êm dịu.
Gió nhẹ nhàng thổi, tiếng chuông gió thánh thót vang lên.
Triệu Lạc Tâm nói xong, không khí trong sảnh cũng náo nhiệt hơn.
Vương Lâm nhiệt tình nói: “Vậy hai đứa đúng là có duyên đó!”
Lòng dạ đàn bà tinh tế, còn là người ngoài cuộc.
Vì thế bà ta có thể nhìn thấu mọi việc.
Từ lúc Sở Vân Mộng bước vào nhà, ánh mắt Triệu Lạc Tâm chưa từng rời khỏi người cô, cộng thêm việc hôm nay vừa đến đây là gã ta chủ động nhắc tới Sở Vân Mộng.
Ý tứ trong đó thế nào, sao bà ta không nhìn ra cơ chứ.
Nếu như có thể leo lên “cây cao” nhà họ Triệu thông qua Sở Vân Mộng thì đối với nhà họ Sở đang suy bại, đó đã là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Chứ còn gì nữa, lúc đó cô Sở đúng là tiêu điểm của buổi lễ, ngay cả quan chấp chính còn đặc biệt khen ngợi nữa”, Triệu Lạc Tâm tiếp lời Vương Lâm, tiếp tục nói.
Lời này khiến Sở Vân Mộng không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Đúng là tiêu điểm của buổi lễ, nhưng mà cô đâu có được khen.
Lúc ấy, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, làm gì có khoa trương như người này nói.
Sắc mặt Sở Vân Mộng ửng hồng, cô nhẹ nhàng nói: “A, tôi cũng không để ý lắm!”
Lúc ấy có nhiều người như thế, làm sao cô chú ý được Triệu Lạc Tâm đang đứng ở đâu chứ.
Cho dù giờ nhắc lại, cô cũng không tìm được người như thế trong trí nhớ
Lúc này Sở Thành mới nhận ra ẩn ý trong đó, ông ta ho một tiếng: “Vân Mộng, hai đứa đều là thanh niên trẻ tuổi, biết nhiều hơn mấy người bọn bố, tan tầm rồi thì có gì liên lạc với nhau một chút!”
Ông ta nói như một bậc cha chú dặn dò Sở Vân Mộng.
Triệu Lạc Tâm được phụ huynh của Sở Vân Mộng ngầm cho phép, trong lòng gã ta cũng mừng rỡ, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười hài lòng.
Nhưng, Sở Vân Mộng lại nhíu mày, trong lòng nãy giờ không nghĩ ngợi gì nhiều, giờ cũng đã hiểu ý đồ của mấy người.
Cô chưa từng tiếp xúc với Triệu Lạc Tâm, nếu người này nho nhã, lịch thiệp thì cô còn có thể chấp nhận.
Nhưng giờ Sở Thành và Vương Lâm thay nhau bên xướng bên họa khiến trong lòng cô cảm thấy rất chán ghét, thiện cảm đối với Triệu Lạc Tâm cũng không ngừng giảm xuống.
Đừng nói là hai người liên lạc với nhau, cho dù là bạn bè bình thường,cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Cô nhìn lướt qua mấy người một lần rồi đứng bật dậy nói: “Ông nội, còn chuyện gì không ạ? Trong công ty còn rất nhiều việc cần làm, con không có thời gian ngồi uống trà, tán gẫu ở đây”.
Trong giọng nói của cô có xen lẫn tia tức giận.
A…
Triệu Lạc Tâm ngẩn ra, không phải vừa mới trò chuyện vui vẻ à, sao tự dưng lại lật mặt thế.
Sở Chấn Hải biết Sở Vân Mộng nghĩ gì nên gật đầu đồng ý: “Nếu con bận thì đi đi! Người còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội giao lưu!”
Thế lực của nhà họ Triệu không phải là chuyện đùa, một Triệu Lạc Tâm cũng khiến nhà họ Sở phải cẩn thận tiếp đãi.
Tất nhiên họ không thể làm mích lòng nên mặc kệ thôi.
Dù sao đây cũng chuyện của hai người trẻ, người lớn không nên nhúng tay vào.
“Cô Sở, tôi đưa cô đi! Vừa hay xe cũng đậu ngay ngoài cửa”, Triệu Lạc Tâm đứng lên muốn theo Sở Vân Mộng ra ngoài.
Mình ga lăng lịch thiệp như thế, Triệu Lạc Tâm không tin đối phương không đồng ý.
Nhưng mà.
Sở Vân Mộng thật sự không quan tâm cậu chủ nhà họ Triệu gì đó, cũng hoàn toàn không biết nhiều về thực lực của nhà họ Triệu ở địa phương.
Cô từ chối: “Không cần, tôi còn chuyện khác, không tiện lắm!”
Để lại Triệu Lạc Tâm đang sững người, Sở Vân Mộng nhanh chóng ra khỏi nhà họ Sở.
“Vân Mộng, thái độ con kiểu gì đó!”, Sở Thành đứng bật dậy, lớn tiếng quát về phía cửa.
“Lạc Tâm, chúng ta tiếp tục uống trà đi, con bé kia được chiều riết hư thôi!”, nói xong, ông ta mời Triệu Lạc Tâm tiếp tục uống trà, xưng hô khi nói chuyện cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Triệu Lạc Tâm mỉm cười, khẽ nói: “Nào có, cháu vẫn thích tính cách hoạt bát này của Sở Vân Mộng”.
Gã ta cầm ly sứ trên bàn lên lần nữa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Nhìn bóng lưng động lòng người dần đi xa, Triệu Lạc Tâm cong môi.
Như vậy rất tốt!
Xinh đẹp mà lạnh lùng, chinh phục một người phụ nữ cao ngạo như vậy mới có cảm giác thành tựu.
…
Chạng vạng sập tối.
Hai người Lâm Triệt và Trương Thông cũng đã rời khỏi ba thành phố duyên hải.
Thậm chí họ đã không còn ở trong lãnh thổ của Đại Hán của.
Trên biển có một du thuyền Nữ Hoàng đang lênh đênh ngoài khơi.
Biển rộng mênh mông, sóng nước cuồn cuộn khiến hình phản chiếu của ánh trăng cứ bị vỡ nát rồi lại lành lặn.
Lâm Triệt tựa vào lan can ở boong tàu, ngửi mùi hương riêng biệt của biển cả.
“Đã điều tra xong rồi ạ, Khương Dư ở phòng 402. Mười phút sau, người này sẽ tham gia hội đấu gia, đây cũng là mục đích của anh ta trong chuyến đi lần này”, Trương Thông khẽ khàng tới sau lưng Lâm Triệt, nhẹ giọng báo cáo.
Ở boong thuyền còn rất nhiều khách khứa.
Giọng Trương Thông rất khẽ, trừ Lâm Triệt nghe rõ thì không ai nghe thấy.
Mọi âm thanh đều bị tiếng sóng biển bao trùm.
“Đi thôi! Đi xuống hội ngộ người bạn cũ nào!”, Lâm Triệt mỉm cười, anh xoay người muốn xuống boong tàu.
Dù Khương Dư cũng không xuất thân từ thế gia hào môn nhưng người này có địa vị khá vững vàng ở ba thành phố duyên hải.
Nguyên nhân chính là Khương Dư này đã phụ tá nhà họ Đậu nhiều năm, bày mưu tính kế cho dòng họ này.
Sau khi Đậu Hóa trưởng thành, người này vẫn luôn theo bên cạnh để giúp đỡ.
Đương nhiên, trước đó không lâu, Đậu Hóa dùng xe hàng cỡ lớn để tông chết Lâm Triệt cũng chính là kế sách của Khương Dư.
Tuy rằng âm mưu không thành công nhưng suýt nữa đã khiến Trương Hợp chết ngay tại chỗ, hiện giờ, anh ta vẫn còn đang ở trong bệnh viện chữa trị.
Vết thương còn chưa lành lặn.
Trên chiếc du thuyền này có đủ các loại người, nhân sĩ thuộc tầng lớp mặc quần áo sa hoa, đeo trang sức lộng lẫy.
Hai người chen lẫn trong đó.
Vô số nam thanh nữ tú, hay cũng có cả những người đàn bà quyến rũ.
Họ đều chú ý, mắt nhìn về phía Lâm Triệt, trên mặt đều là vẻ mừng rỡ và ái mộ.
Trương Thông theo sát sau lưng Lâm Triệt, miệng mỉm cười.
“Anh nhớ giám sát chặt chẽ một chút, tôi về thay quần áo”.
Trương Thông gật đầu, tới phòng 402 để theo dõi Khương Dư, còn Lâm Triệt thì về thẳng phòng mình.
Thay quần áo xong, anh vừa mở cửa phòng.
Trong tích tắc, một cơ thể mềm mại ngã vào.
Mùi rượu, mùi thơm chui vào mũi Lâm Triệt, nếu như không phải đã xác nhận đối phương không có gì nguy hiểm thì sợ là Lâm Triệt đã ra tay, ném người này ra ngoài từ lâu.
“Quý cô, cô nhầm phòng à?”, Lâm Triệt nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở.
Ánh mắt long lanh như sóng nước, tràn đầy thâm tình, dáng vẻ say khướt bước vào phòng Lâm Triệt, nói một cách quyến rũ: “Không có, đây không phải là phòng của anh à? Ấc, tôi theo đuôi anh tới đây”.
Nói xong, cô ta nằm nhoài ra giường, tất chân màu đen bao lấy cặp đùi thon gọn, đặc biệt là váy ngắn màu đen còn đang “tạo” thành một hình ảnh vô cùng hấp dẫn.
Tuy chỗ khóe mắt có thể nhìn ra dấu vết do thời gian để lại.
Có lẽ người này đã khoảng 30 rồi.
Dù vậy, nó cũng không thể nào che phủ vẻ đẹp của cô ta.
Lâm Triệt nhíu chặt mày, trong lòng có chút sốt ruột, thời gian đang trôi, mình còn có việc quan trọng cần làm.
Còn cô gái này lại dang hai tay về phía Lâm Triệt, gương mặt đỏ lựng.
Giọng nói quyến rũ vang lên: “Đến đây đi, hầu hạ tôi đi!
Mọi người đang ngồi chỉnh tề.
Mùi đàn hương thơm ngát lan tỏa chung quanh.
Cây cao bóng râm trong sân, cầu nhỏ nước chảy êm dịu.
Gió nhẹ nhàng thổi, tiếng chuông gió thánh thót vang lên.
Triệu Lạc Tâm nói xong, không khí trong sảnh cũng náo nhiệt hơn.
Vương Lâm nhiệt tình nói: “Vậy hai đứa đúng là có duyên đó!”
Lòng dạ đàn bà tinh tế, còn là người ngoài cuộc.
Vì thế bà ta có thể nhìn thấu mọi việc.
Từ lúc Sở Vân Mộng bước vào nhà, ánh mắt Triệu Lạc Tâm chưa từng rời khỏi người cô, cộng thêm việc hôm nay vừa đến đây là gã ta chủ động nhắc tới Sở Vân Mộng.
Ý tứ trong đó thế nào, sao bà ta không nhìn ra cơ chứ.
Nếu như có thể leo lên “cây cao” nhà họ Triệu thông qua Sở Vân Mộng thì đối với nhà họ Sở đang suy bại, đó đã là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Chứ còn gì nữa, lúc đó cô Sở đúng là tiêu điểm của buổi lễ, ngay cả quan chấp chính còn đặc biệt khen ngợi nữa”, Triệu Lạc Tâm tiếp lời Vương Lâm, tiếp tục nói.
Lời này khiến Sở Vân Mộng không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Đúng là tiêu điểm của buổi lễ, nhưng mà cô đâu có được khen.
Lúc ấy, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, làm gì có khoa trương như người này nói.
Sắc mặt Sở Vân Mộng ửng hồng, cô nhẹ nhàng nói: “A, tôi cũng không để ý lắm!”
Lúc ấy có nhiều người như thế, làm sao cô chú ý được Triệu Lạc Tâm đang đứng ở đâu chứ.
Cho dù giờ nhắc lại, cô cũng không tìm được người như thế trong trí nhớ
Lúc này Sở Thành mới nhận ra ẩn ý trong đó, ông ta ho một tiếng: “Vân Mộng, hai đứa đều là thanh niên trẻ tuổi, biết nhiều hơn mấy người bọn bố, tan tầm rồi thì có gì liên lạc với nhau một chút!”
Ông ta nói như một bậc cha chú dặn dò Sở Vân Mộng.
Triệu Lạc Tâm được phụ huynh của Sở Vân Mộng ngầm cho phép, trong lòng gã ta cũng mừng rỡ, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười hài lòng.
Nhưng, Sở Vân Mộng lại nhíu mày, trong lòng nãy giờ không nghĩ ngợi gì nhiều, giờ cũng đã hiểu ý đồ của mấy người.
Cô chưa từng tiếp xúc với Triệu Lạc Tâm, nếu người này nho nhã, lịch thiệp thì cô còn có thể chấp nhận.
Nhưng giờ Sở Thành và Vương Lâm thay nhau bên xướng bên họa khiến trong lòng cô cảm thấy rất chán ghét, thiện cảm đối với Triệu Lạc Tâm cũng không ngừng giảm xuống.
Đừng nói là hai người liên lạc với nhau, cho dù là bạn bè bình thường,cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Cô nhìn lướt qua mấy người một lần rồi đứng bật dậy nói: “Ông nội, còn chuyện gì không ạ? Trong công ty còn rất nhiều việc cần làm, con không có thời gian ngồi uống trà, tán gẫu ở đây”.
Trong giọng nói của cô có xen lẫn tia tức giận.
A…
Triệu Lạc Tâm ngẩn ra, không phải vừa mới trò chuyện vui vẻ à, sao tự dưng lại lật mặt thế.
Sở Chấn Hải biết Sở Vân Mộng nghĩ gì nên gật đầu đồng ý: “Nếu con bận thì đi đi! Người còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội giao lưu!”
Thế lực của nhà họ Triệu không phải là chuyện đùa, một Triệu Lạc Tâm cũng khiến nhà họ Sở phải cẩn thận tiếp đãi.
Tất nhiên họ không thể làm mích lòng nên mặc kệ thôi.
Dù sao đây cũng chuyện của hai người trẻ, người lớn không nên nhúng tay vào.
“Cô Sở, tôi đưa cô đi! Vừa hay xe cũng đậu ngay ngoài cửa”, Triệu Lạc Tâm đứng lên muốn theo Sở Vân Mộng ra ngoài.
Mình ga lăng lịch thiệp như thế, Triệu Lạc Tâm không tin đối phương không đồng ý.
Nhưng mà.
Sở Vân Mộng thật sự không quan tâm cậu chủ nhà họ Triệu gì đó, cũng hoàn toàn không biết nhiều về thực lực của nhà họ Triệu ở địa phương.
Cô từ chối: “Không cần, tôi còn chuyện khác, không tiện lắm!”
Để lại Triệu Lạc Tâm đang sững người, Sở Vân Mộng nhanh chóng ra khỏi nhà họ Sở.
“Vân Mộng, thái độ con kiểu gì đó!”, Sở Thành đứng bật dậy, lớn tiếng quát về phía cửa.
“Lạc Tâm, chúng ta tiếp tục uống trà đi, con bé kia được chiều riết hư thôi!”, nói xong, ông ta mời Triệu Lạc Tâm tiếp tục uống trà, xưng hô khi nói chuyện cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Triệu Lạc Tâm mỉm cười, khẽ nói: “Nào có, cháu vẫn thích tính cách hoạt bát này của Sở Vân Mộng”.
Gã ta cầm ly sứ trên bàn lên lần nữa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Nhìn bóng lưng động lòng người dần đi xa, Triệu Lạc Tâm cong môi.
Như vậy rất tốt!
Xinh đẹp mà lạnh lùng, chinh phục một người phụ nữ cao ngạo như vậy mới có cảm giác thành tựu.
…
Chạng vạng sập tối.
Hai người Lâm Triệt và Trương Thông cũng đã rời khỏi ba thành phố duyên hải.
Thậm chí họ đã không còn ở trong lãnh thổ của Đại Hán của.
Trên biển có một du thuyền Nữ Hoàng đang lênh đênh ngoài khơi.
Biển rộng mênh mông, sóng nước cuồn cuộn khiến hình phản chiếu của ánh trăng cứ bị vỡ nát rồi lại lành lặn.
Lâm Triệt tựa vào lan can ở boong tàu, ngửi mùi hương riêng biệt của biển cả.
“Đã điều tra xong rồi ạ, Khương Dư ở phòng 402. Mười phút sau, người này sẽ tham gia hội đấu gia, đây cũng là mục đích của anh ta trong chuyến đi lần này”, Trương Thông khẽ khàng tới sau lưng Lâm Triệt, nhẹ giọng báo cáo.
Ở boong thuyền còn rất nhiều khách khứa.
Giọng Trương Thông rất khẽ, trừ Lâm Triệt nghe rõ thì không ai nghe thấy.
Mọi âm thanh đều bị tiếng sóng biển bao trùm.
“Đi thôi! Đi xuống hội ngộ người bạn cũ nào!”, Lâm Triệt mỉm cười, anh xoay người muốn xuống boong tàu.
Dù Khương Dư cũng không xuất thân từ thế gia hào môn nhưng người này có địa vị khá vững vàng ở ba thành phố duyên hải.
Nguyên nhân chính là Khương Dư này đã phụ tá nhà họ Đậu nhiều năm, bày mưu tính kế cho dòng họ này.
Sau khi Đậu Hóa trưởng thành, người này vẫn luôn theo bên cạnh để giúp đỡ.
Đương nhiên, trước đó không lâu, Đậu Hóa dùng xe hàng cỡ lớn để tông chết Lâm Triệt cũng chính là kế sách của Khương Dư.
Tuy rằng âm mưu không thành công nhưng suýt nữa đã khiến Trương Hợp chết ngay tại chỗ, hiện giờ, anh ta vẫn còn đang ở trong bệnh viện chữa trị.
Vết thương còn chưa lành lặn.
Trên chiếc du thuyền này có đủ các loại người, nhân sĩ thuộc tầng lớp mặc quần áo sa hoa, đeo trang sức lộng lẫy.
Hai người chen lẫn trong đó.
Vô số nam thanh nữ tú, hay cũng có cả những người đàn bà quyến rũ.
Họ đều chú ý, mắt nhìn về phía Lâm Triệt, trên mặt đều là vẻ mừng rỡ và ái mộ.
Trương Thông theo sát sau lưng Lâm Triệt, miệng mỉm cười.
“Anh nhớ giám sát chặt chẽ một chút, tôi về thay quần áo”.
Trương Thông gật đầu, tới phòng 402 để theo dõi Khương Dư, còn Lâm Triệt thì về thẳng phòng mình.
Thay quần áo xong, anh vừa mở cửa phòng.
Trong tích tắc, một cơ thể mềm mại ngã vào.
Mùi rượu, mùi thơm chui vào mũi Lâm Triệt, nếu như không phải đã xác nhận đối phương không có gì nguy hiểm thì sợ là Lâm Triệt đã ra tay, ném người này ra ngoài từ lâu.
“Quý cô, cô nhầm phòng à?”, Lâm Triệt nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở.
Ánh mắt long lanh như sóng nước, tràn đầy thâm tình, dáng vẻ say khướt bước vào phòng Lâm Triệt, nói một cách quyến rũ: “Không có, đây không phải là phòng của anh à? Ấc, tôi theo đuôi anh tới đây”.
Nói xong, cô ta nằm nhoài ra giường, tất chân màu đen bao lấy cặp đùi thon gọn, đặc biệt là váy ngắn màu đen còn đang “tạo” thành một hình ảnh vô cùng hấp dẫn.
Tuy chỗ khóe mắt có thể nhìn ra dấu vết do thời gian để lại.
Có lẽ người này đã khoảng 30 rồi.
Dù vậy, nó cũng không thể nào che phủ vẻ đẹp của cô ta.
Lâm Triệt nhíu chặt mày, trong lòng có chút sốt ruột, thời gian đang trôi, mình còn có việc quan trọng cần làm.
Còn cô gái này lại dang hai tay về phía Lâm Triệt, gương mặt đỏ lựng.
Giọng nói quyến rũ vang lên: “Đến đây đi, hầu hạ tôi đi!