Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206: Thu lãi
Cố Hưng Bình đã lui về phía sau nhiều năm, rất ít khi tiếp xúc với sự việc bên ngoài.
Nhưng khi nghe con trai mình nói Võ Uy Hầu là một cậu thanh niên mới ngoài 20 tuổi, lão già này cũng rất kinh ngạc và không thể tin nổi.
Nhưng nghĩ lại, cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt.
Đó là thằng oắt mới ngoài hai mươi, còn chưa lớn bằng cháu trai của mình, ắt hẳn như tấm chiếu mới mua chưa kịp trải nhiều, đang vào độ thiếu niên nhiệt huyết.
Loại người này dễ đối phó vô cùng.
Nếu tiếp xúc sớm hơn, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Nhưng lúc này đây, qua điện thoại, ngoài lời uy hiếp của Lâm Triệt, còn có cả từng tiếng gào thét của con trai lớn.
Âm thanh vô cùng thê lương.
Sự việc cũng bắt đầu phát triển vượt ra khỏi dự đoán ban đầu của họ.
Lão già này im lặng vài giây.
Cố Hưng Bình trầm giọng đáp: “Ba cái tuổi ranh mà đã vênh váo hống hách như thế này, không biết cậu làm thế nào để ngồi được vào cái ghế ấy”.
Giọng điệu giống như người lớn đang trách mắng con cháu nhà mình.
“Ồ? Tôi nghĩ cụm từ “vênh váo hống hách” này hợp với nhà họ Cố hơn, trong mấy ngày nay, họ Lâm tôi cũng đã được tận mắt chứng kiến”, giọng nói của Lâm Triệt rất bình thản.
Mấy ngày qua, anh nhìn thấy hết mọi động thái của nhà họ Cố.
Vênh váo hống hách không đủ để hình dung, anh nhiều lần thấy họ tác oai tác quái, coi mạng người như cỏ rác.
Thậm chí có khi, hàng chục người ra biển, khi quay về lại thiếu mất một nửa.
Mà lúc này đây, người cầm trịch nhà họ Cố dám mở miệng nói Lâm Triệt vênh váo hống hách.
Đúng là quá đỗi nực cười.
Cố Hưng Bình nổi giận trong lòng, tiếp tục nói: “Nhà họ Cố sẽ không bỏ qua cho chuyện này đâu, nhất định sẽ đòi một lời giải thích từ cấp chính quyền cao hơn”.
“Giải thích? Có lẽ là vậy đấy, nhưng ông chỉ còn 20 phút thôi. Hậu quả của việc đến muộn, không biết ông có gánh nổi không”, Lâm Triệt tiếp tục mỉm cười và nói.
“Cậu dám…”
Tút tút tút!
Lão già đang định phản bác thì Lâm Triệt đã cúp máy rồi.
Choang!
Trong cơn giận dữ, Cố Hưng Bình ném luôn chiếc điện thoại trong tay vào cửa kính chắn gió.
Vết nứt như mạng nhện bắt đầu lan ra.
Tài xế của lão già này cũng được phen giật mình, vội vàng dừng xe ở bên đường.
“Ông chủ, làm sao bây giờ?”, tài xế dè dặt hỏi.
Sắc mặt Cố Hưng Bình rất âm u, lão già không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng.
Tài xế cũng không dám manh động, vì không biết nên tiếp tục đi tới mục tiêu ban đầu hay đợi lời giải thích tiếp theo của Cố Hưng Bình.
Lão già im lặng mất mấy phút.
Sau đó Cố Hưng Bình mới ngẩng đầu lên, sẵng giọng nói: “Quay đầu, tới Ngư nghiệp Cố thị!”
Tài xế cũng nhìn ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, không dám chần chừ, đạp chân ga lái xe quay đầu lại.
Lúc này, họ đang ở làn đường một chiều.
Giữa những tiếng còi xe và tiếng chửi rủa.
Họ bất chấp dòng xe đang lao thẳng vào mặt mà lao ra khỏi trục đường chính này.
Cố Hưng Bình đưa tay phải lên day huyệt thái dương.
Lão già cầm điện thoại lên, gọi vào một dãy số.
“Tôi cần người, càng nhiều càng tốt, tập hợp ở Ngư nghiệp Cố thị!”
Thái độ càng lúc càng nghiêm nghị.
…
Xe lao như bay suốt dọc đường.
Sau cùng họ đến được Ngư nghiệp Cố thị trước thời gian quy định của Lâm Triệt.
Sau khi chỉnh lại quần áo trước cửa.
Đùng!
Lão già này đẩy cửa phòng họp.
Đập vào mắt chính là Võ Uy Hầu trẻ măng cùng Cố Tường đang rên rỉ trên nền đất.
Sắc mặt lão già Cố Hưng Bình lại càng lạnh lùng thêm, xem ra con trai lớn của mình đã bò lết trên nền đất nửa tiếng đồng hồ mà đám nhân viên hộ lý bên cạnh không ai dám bước tới cứu chữa.
Đồng thời, Lâm Triệt cũng đang đánh giá Cố Hưng Bình.
Lão già mặc một bộ đồ thoải mái rất tùy ý.
Tuy tuổi tác đã cao nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, bước đi vẫn vững vàng.
“Cậu chính là Lâm Triệt?”, Cố Hưng Bình vừa bước vào phòng đã sẵng giọng hỏi.
Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Lâm Triệt mỉm cười, anh vẫn ngồi yên tại chỗ, nhẹ nhàng nói: “Đến rất đúng giờ đấy, cứ ngồi thoải mái nhé!”
Dường như anh mới là chủ nhân của nơi này còn người nhà họ Cố đã biến thành khách.
Cố Hưng Bình hừ lạnh một tiếng, ngồi vào vị trí cách mình gần nhất.
“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc cậu bất chấp đường sá xa xôi tìm tôi tới đây là có chuyện gì”.
Cố Hưng Bình cũng tò mò, rốt cuộc anh tìm mình tới đây để làm gì.
Lâm Triệt nhận lấy một túi tài liệu từ tay Trương Thông.
Anh lấy từng tờ ra khỏi túi tài liệu, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện của chuồng thú, ông biết chứ?”
“Không biết!”, Cố Hưng Bình lạnh giọng đáp.
Cảm giác này rất không ổn, giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy, địa vị của đôi bên vô hình trung đã được xác định rõ.
Còn chuyện của chuồng thú, lão già này đã biết rồi.
Nhưng không thể thừa nhận vào lúc này để biến thành nhược điểm cho đối phương nhắm vào mình được.
Lâm Triệt không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi: “Tối qua Cố Phường dẫn người tới đập phá tàu thuyền của ngư dân cảng An Phong, với tư cách là gia chủ, chắc ông cũng không thể không biết rõ chuyện này đâu nhỉ!”
“Hừ, không biết rõ!”, Cố Hưng Bình hừ lạnh.
Sau đó tiếp tục nói: “Không những tôi không biết, mà nhà họ Cố cũng không tham gia vào đó, chỉ là một số kẻ ghen ghét sản nghiệp nhà họ Cố, gài bẫy hãm hại thôi”.
Đánh chết không thừa nhận thì làm gì được nhau.
Cố Hưng Bình nghĩ như thế đấy, tất cả những gì cậu nói, trong mắt tôi, đều là có kẻ cố tình hãm hại.
Tôi với cậu giằng co, nhà họ Cố thừa tinh lực để giằng co cùng cậu.
“Hờ!”, Lâm Triệt không khỏi cười nhạt.
Lão già Cố Hưng Bình này càng sống mặt mũi càng dày, tất cả mọi thứ đều bị lão già này đổ cho người khác hãm hại.
Nhà họ Cố mới là người bị hại.
Đám đông nhà họ Cố ở bên cạnh đến lúc này mới thấy yên tâm hơn.
Đúng là gia chủ của gia tộc có bản lĩnh, chỉ vài câu đã phủ nhận hết mọi chuyện.
“Yên tâm đi, trước khi người nhà họ Cố lên đường, tôi sẽ cho các người một lý do hợp lý”, Lâm Triệt cười gằn.
Cố Hưng Bình nhíu mày, khẽ liếc về phía Cố Phường.
Cố Phường hiểu ý, lập tức sắp xếp đám đông rời khỏi đây trước.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Cố Hưng Bình, Cố Tường đang nằm trên nền đất, cùng với Lâm Triệt.
Không còn người ngoài nên Cố Hưng Bình thẳng thắn hơn nhiều: “Ra giá đi! Hi vọng đây là lần cuối cùng. Sau này nhà họ Cố và phủ Võ Uy Hầu sẽ là nước sông không phạm nước giếng, đừng tới gây rắc rối cho chúng tôi nữa”.
Đúng là tư duy của người làm kinh doanh.
Tất cả sự việc đều có một cái giá tương xứng, chỉ cần giá mà đối phương đưa ra chạm tới con số này, là có thể dễ dàng giải quyết.
Lâm Triệt khẽ nhướn mày.
Tác phong làm việc của nhà họ Cố di truyền hay thật, vừa tới đã thử trả giá.
“Trông tôi thiếu tiền lắm à?”
Này Cố Phường cũng vừa quay về, nghe được câu nói của Lâm Triệt.
Từ Cố Phường, Cố Tường tới sau cùng là Cố Hưng Bình, ai cũng thử dùng tiền để dàn xếp.
Lâm Triệt cũng bắt đầu tự nhìn nhận bản thân, phải chăng gần đây Sở Vân Mộng không ở bên cạnh nên anh ăn mặc hơi tùy tiện.
Trông rất giống trai làng thiếu tiền.
“Vậy cậu muốn thế nào? Đường đường là Võ Uy Hầu mà chèn ép những hộ kinh doanh nhỏ như chúng tôi để gia tăng uy thế của bản thân?”, Cố Hưng Bình giễu cợt.
“Hộ kinh doanh nhỏ? Nếu nhà họ Cố là hộ kinh doanh nhỏ, vậy thì ba thành phố duyên hải này không ai dám tự xưng là thương nhân nữa rồi”, Lâm Triệt đáp.
Nói xong, anh nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa rồi.
Anh trực tiếp ra điều kiện luôn: “Tạm thời tôi vẫn không động tới nhà họ Cố, ba ngày sau, tôi muốn ông chuyển nhượng Ngư nghiệp Cố thị”.
Giọng điệu lạnh nhạt không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
Ba người nhà họ Cố giật mình.
Sắc mặt Cố Hưng Bình rất khó coi: “Dựa vào đâu chứ!”
“Dựa vào đâu hả? Chỉ dựa vào tôi có thế lực hơn nhà họ Cố, ông làm gì được!”, Lâm Triệt đứng dậy, nhìn thẳng vào Cố Hưng Bình, sẵng giọng nói.
Tôi có thế lực hơn ông, tôi chèn ép cho ông khỏi ngẩng đầu lên, đây chính là tác phong hành sự của nhà họ Cố.
Lúc này cũng coi như dùng gậy ông đập lưng ông.
Cố Hưng Bình bị khí thế của Lâm Triệt đè nén tới mức khó thở.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên lão già này phải nuốt cục tức to đến vậy mà không thể nào đáp trả được.
Lâm Triệt cười lạnh, chén trà trong tay đột nhiên vỡ ra, anh gập ngón tay búng vài cái, hai mảnh vỡ “phụt” xuyên qua hầu kết của Cố Tường.
Xuyên từ trước ra sau, khiến máu tươi như thác đổ.
“Thu một ít lãi từ nhà họ Cố trước, gọi người tới dọn xác đi”.
Nhưng khi nghe con trai mình nói Võ Uy Hầu là một cậu thanh niên mới ngoài 20 tuổi, lão già này cũng rất kinh ngạc và không thể tin nổi.
Nhưng nghĩ lại, cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt.
Đó là thằng oắt mới ngoài hai mươi, còn chưa lớn bằng cháu trai của mình, ắt hẳn như tấm chiếu mới mua chưa kịp trải nhiều, đang vào độ thiếu niên nhiệt huyết.
Loại người này dễ đối phó vô cùng.
Nếu tiếp xúc sớm hơn, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Nhưng lúc này đây, qua điện thoại, ngoài lời uy hiếp của Lâm Triệt, còn có cả từng tiếng gào thét của con trai lớn.
Âm thanh vô cùng thê lương.
Sự việc cũng bắt đầu phát triển vượt ra khỏi dự đoán ban đầu của họ.
Lão già này im lặng vài giây.
Cố Hưng Bình trầm giọng đáp: “Ba cái tuổi ranh mà đã vênh váo hống hách như thế này, không biết cậu làm thế nào để ngồi được vào cái ghế ấy”.
Giọng điệu giống như người lớn đang trách mắng con cháu nhà mình.
“Ồ? Tôi nghĩ cụm từ “vênh váo hống hách” này hợp với nhà họ Cố hơn, trong mấy ngày nay, họ Lâm tôi cũng đã được tận mắt chứng kiến”, giọng nói của Lâm Triệt rất bình thản.
Mấy ngày qua, anh nhìn thấy hết mọi động thái của nhà họ Cố.
Vênh váo hống hách không đủ để hình dung, anh nhiều lần thấy họ tác oai tác quái, coi mạng người như cỏ rác.
Thậm chí có khi, hàng chục người ra biển, khi quay về lại thiếu mất một nửa.
Mà lúc này đây, người cầm trịch nhà họ Cố dám mở miệng nói Lâm Triệt vênh váo hống hách.
Đúng là quá đỗi nực cười.
Cố Hưng Bình nổi giận trong lòng, tiếp tục nói: “Nhà họ Cố sẽ không bỏ qua cho chuyện này đâu, nhất định sẽ đòi một lời giải thích từ cấp chính quyền cao hơn”.
“Giải thích? Có lẽ là vậy đấy, nhưng ông chỉ còn 20 phút thôi. Hậu quả của việc đến muộn, không biết ông có gánh nổi không”, Lâm Triệt tiếp tục mỉm cười và nói.
“Cậu dám…”
Tút tút tút!
Lão già đang định phản bác thì Lâm Triệt đã cúp máy rồi.
Choang!
Trong cơn giận dữ, Cố Hưng Bình ném luôn chiếc điện thoại trong tay vào cửa kính chắn gió.
Vết nứt như mạng nhện bắt đầu lan ra.
Tài xế của lão già này cũng được phen giật mình, vội vàng dừng xe ở bên đường.
“Ông chủ, làm sao bây giờ?”, tài xế dè dặt hỏi.
Sắc mặt Cố Hưng Bình rất âm u, lão già không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng.
Tài xế cũng không dám manh động, vì không biết nên tiếp tục đi tới mục tiêu ban đầu hay đợi lời giải thích tiếp theo của Cố Hưng Bình.
Lão già im lặng mất mấy phút.
Sau đó Cố Hưng Bình mới ngẩng đầu lên, sẵng giọng nói: “Quay đầu, tới Ngư nghiệp Cố thị!”
Tài xế cũng nhìn ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, không dám chần chừ, đạp chân ga lái xe quay đầu lại.
Lúc này, họ đang ở làn đường một chiều.
Giữa những tiếng còi xe và tiếng chửi rủa.
Họ bất chấp dòng xe đang lao thẳng vào mặt mà lao ra khỏi trục đường chính này.
Cố Hưng Bình đưa tay phải lên day huyệt thái dương.
Lão già cầm điện thoại lên, gọi vào một dãy số.
“Tôi cần người, càng nhiều càng tốt, tập hợp ở Ngư nghiệp Cố thị!”
Thái độ càng lúc càng nghiêm nghị.
…
Xe lao như bay suốt dọc đường.
Sau cùng họ đến được Ngư nghiệp Cố thị trước thời gian quy định của Lâm Triệt.
Sau khi chỉnh lại quần áo trước cửa.
Đùng!
Lão già này đẩy cửa phòng họp.
Đập vào mắt chính là Võ Uy Hầu trẻ măng cùng Cố Tường đang rên rỉ trên nền đất.
Sắc mặt lão già Cố Hưng Bình lại càng lạnh lùng thêm, xem ra con trai lớn của mình đã bò lết trên nền đất nửa tiếng đồng hồ mà đám nhân viên hộ lý bên cạnh không ai dám bước tới cứu chữa.
Đồng thời, Lâm Triệt cũng đang đánh giá Cố Hưng Bình.
Lão già mặc một bộ đồ thoải mái rất tùy ý.
Tuy tuổi tác đã cao nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, bước đi vẫn vững vàng.
“Cậu chính là Lâm Triệt?”, Cố Hưng Bình vừa bước vào phòng đã sẵng giọng hỏi.
Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Lâm Triệt mỉm cười, anh vẫn ngồi yên tại chỗ, nhẹ nhàng nói: “Đến rất đúng giờ đấy, cứ ngồi thoải mái nhé!”
Dường như anh mới là chủ nhân của nơi này còn người nhà họ Cố đã biến thành khách.
Cố Hưng Bình hừ lạnh một tiếng, ngồi vào vị trí cách mình gần nhất.
“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc cậu bất chấp đường sá xa xôi tìm tôi tới đây là có chuyện gì”.
Cố Hưng Bình cũng tò mò, rốt cuộc anh tìm mình tới đây để làm gì.
Lâm Triệt nhận lấy một túi tài liệu từ tay Trương Thông.
Anh lấy từng tờ ra khỏi túi tài liệu, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện của chuồng thú, ông biết chứ?”
“Không biết!”, Cố Hưng Bình lạnh giọng đáp.
Cảm giác này rất không ổn, giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy, địa vị của đôi bên vô hình trung đã được xác định rõ.
Còn chuyện của chuồng thú, lão già này đã biết rồi.
Nhưng không thể thừa nhận vào lúc này để biến thành nhược điểm cho đối phương nhắm vào mình được.
Lâm Triệt không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi: “Tối qua Cố Phường dẫn người tới đập phá tàu thuyền của ngư dân cảng An Phong, với tư cách là gia chủ, chắc ông cũng không thể không biết rõ chuyện này đâu nhỉ!”
“Hừ, không biết rõ!”, Cố Hưng Bình hừ lạnh.
Sau đó tiếp tục nói: “Không những tôi không biết, mà nhà họ Cố cũng không tham gia vào đó, chỉ là một số kẻ ghen ghét sản nghiệp nhà họ Cố, gài bẫy hãm hại thôi”.
Đánh chết không thừa nhận thì làm gì được nhau.
Cố Hưng Bình nghĩ như thế đấy, tất cả những gì cậu nói, trong mắt tôi, đều là có kẻ cố tình hãm hại.
Tôi với cậu giằng co, nhà họ Cố thừa tinh lực để giằng co cùng cậu.
“Hờ!”, Lâm Triệt không khỏi cười nhạt.
Lão già Cố Hưng Bình này càng sống mặt mũi càng dày, tất cả mọi thứ đều bị lão già này đổ cho người khác hãm hại.
Nhà họ Cố mới là người bị hại.
Đám đông nhà họ Cố ở bên cạnh đến lúc này mới thấy yên tâm hơn.
Đúng là gia chủ của gia tộc có bản lĩnh, chỉ vài câu đã phủ nhận hết mọi chuyện.
“Yên tâm đi, trước khi người nhà họ Cố lên đường, tôi sẽ cho các người một lý do hợp lý”, Lâm Triệt cười gằn.
Cố Hưng Bình nhíu mày, khẽ liếc về phía Cố Phường.
Cố Phường hiểu ý, lập tức sắp xếp đám đông rời khỏi đây trước.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Cố Hưng Bình, Cố Tường đang nằm trên nền đất, cùng với Lâm Triệt.
Không còn người ngoài nên Cố Hưng Bình thẳng thắn hơn nhiều: “Ra giá đi! Hi vọng đây là lần cuối cùng. Sau này nhà họ Cố và phủ Võ Uy Hầu sẽ là nước sông không phạm nước giếng, đừng tới gây rắc rối cho chúng tôi nữa”.
Đúng là tư duy của người làm kinh doanh.
Tất cả sự việc đều có một cái giá tương xứng, chỉ cần giá mà đối phương đưa ra chạm tới con số này, là có thể dễ dàng giải quyết.
Lâm Triệt khẽ nhướn mày.
Tác phong làm việc của nhà họ Cố di truyền hay thật, vừa tới đã thử trả giá.
“Trông tôi thiếu tiền lắm à?”
Này Cố Phường cũng vừa quay về, nghe được câu nói của Lâm Triệt.
Từ Cố Phường, Cố Tường tới sau cùng là Cố Hưng Bình, ai cũng thử dùng tiền để dàn xếp.
Lâm Triệt cũng bắt đầu tự nhìn nhận bản thân, phải chăng gần đây Sở Vân Mộng không ở bên cạnh nên anh ăn mặc hơi tùy tiện.
Trông rất giống trai làng thiếu tiền.
“Vậy cậu muốn thế nào? Đường đường là Võ Uy Hầu mà chèn ép những hộ kinh doanh nhỏ như chúng tôi để gia tăng uy thế của bản thân?”, Cố Hưng Bình giễu cợt.
“Hộ kinh doanh nhỏ? Nếu nhà họ Cố là hộ kinh doanh nhỏ, vậy thì ba thành phố duyên hải này không ai dám tự xưng là thương nhân nữa rồi”, Lâm Triệt đáp.
Nói xong, anh nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa rồi.
Anh trực tiếp ra điều kiện luôn: “Tạm thời tôi vẫn không động tới nhà họ Cố, ba ngày sau, tôi muốn ông chuyển nhượng Ngư nghiệp Cố thị”.
Giọng điệu lạnh nhạt không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
Ba người nhà họ Cố giật mình.
Sắc mặt Cố Hưng Bình rất khó coi: “Dựa vào đâu chứ!”
“Dựa vào đâu hả? Chỉ dựa vào tôi có thế lực hơn nhà họ Cố, ông làm gì được!”, Lâm Triệt đứng dậy, nhìn thẳng vào Cố Hưng Bình, sẵng giọng nói.
Tôi có thế lực hơn ông, tôi chèn ép cho ông khỏi ngẩng đầu lên, đây chính là tác phong hành sự của nhà họ Cố.
Lúc này cũng coi như dùng gậy ông đập lưng ông.
Cố Hưng Bình bị khí thế của Lâm Triệt đè nén tới mức khó thở.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên lão già này phải nuốt cục tức to đến vậy mà không thể nào đáp trả được.
Lâm Triệt cười lạnh, chén trà trong tay đột nhiên vỡ ra, anh gập ngón tay búng vài cái, hai mảnh vỡ “phụt” xuyên qua hầu kết của Cố Tường.
Xuyên từ trước ra sau, khiến máu tươi như thác đổ.
“Thu một ít lãi từ nhà họ Cố trước, gọi người tới dọn xác đi”.
Bình luận facebook