• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt (17 Viewers)

  • Chương 200: Người bạn hào phóng

Trương Thông gầy gò rắn chắc, vóc dáng cũng không quá cao.

Còn người đàn ông áo đen ngã vật trên nền đất không rõ sống chết thì vai u thịt bắp, cường tráng như một con gấu.

Cách biệt trong hình thể của hai người đem đến đả kích không thể lớn hơn cho đám đông.

Binh!

Ném gã vệ sĩ tới trước mặt Cố Khai Phương, anh ta nhẹ nhàng nói: “Có lời gì thì nói đi!”

Cố Khai Phương bất giác lùi về sau hai bước, mặt mũi tái nhợt như tờ giấy.

Mấy người này rốt cuộc là ai.

“Đứng lại, anh biết hậu quả khi chọc vào nhà họ Cố chứ?”, thấy Lâm Triệt càng lúc càng đi xa, Cố Khai Phương lồng lộn gào thét.

Nếu chuyện đã đến nước này mà hắn vẫn thả cho đối phương rời đi thì chắc hẳn nhà họ Cố sẽ thành truyện cười lưu truyền trong giới hào môn thế gia.

Địa vị của Cố Khai Phương ở nhà họ Cố cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhà họ Cố là gia tộc lớn, các chi các nhánh rất nhiều, trong đám con cháu luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh, không biết trong đám anh chị có bao nhiêu người mòn mắt ngóng chờ hắn làm sai điều gì đó.

Lâm Triệt không hề để tâm, tiếp tục bước ra ngoài.

“Tôi bảo anh đứng lại, anh là người của phủ Võ Uy Hầu, tôi không thể động vào cậu, nhưng còn họ thì sao? Nếu bây giờ anh không thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, ngày mai tôi sẽ cho người đốt cả thôn đấy”, bước chân Cố Khai Phương có vẻ lảo đảo, thứ rượu mà hắn uống say khá chậm.

Nó khiến hắn cảm thấy choáng váng hơn cả lúc nãy.

Mà lời hắn vừa nói cũng khiến Lâm Triệt phải dừng bước.

Thấy bản thân mình thành công rồi, Cố Khai Phương nấc một cái, mỉm cười rồi nói: “Tôi thừa nhận anh đánh đấm rất giỏi, ở đây không một ai đánh lại nhưng thế thì sao? Hôm nay, anh dẫn người đi, ngày mai tôi sẽ bắt cậu ta về”.

Hắn nở nụ cười giảo hoạt: “Chi bằng, anh thay cậu ta đánh ở đây một ngày, chỉ cần anh thắng liên tiếp năm trận, tôi không những không gây rối với họ nữa, mà còn cho anh một khoản tiền hậu hĩnh, ổn chứ?”

Trước nay, hắn chưa từng thất bại khi dùng lý do này.

Người ta luôn tưởng rằng hắn sẽ giữ lời hứa, nhưng không ai có thể thắng liên tiếp năm trận mà còn sống, cho dù có thể, cũng không bước ra khỏi nơi này được.

“Đừng tin lời họ, ban đầu họ cũng bảo tôi đánh một trận, thắng là thôi”, Tương Ứng Hổ vội vàng chen ngang.

Mà Trương Thông cũng bất giác bật cười.

Nhà họ Cố này dám nghĩ thật, dám bảo đường đường Võ Uy Hầu biểu diễn vật lộn với thú vật cho chúng xem.

Lâm Triệt quay ngoắt lại, trong ánh mắt có thêm vài phần âm u.

Hôm nay anh vốn định tha cho người này để ngày mai “xử tội” cùng nhà họ Cố một thể, không ngờ đối phương lại nóng lòng tìm đến đường chết như vậy.

“Muốn xem tôi đánh đấm à?”, Lâm Triệt nặn ra một cười và hỏi.

Cố Khai Phương phát hãi khi bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, cắn răng nói: “Sao hả? Anh đánh đấm giỏi như thế, không phải sợ đấy chứ?”

“Ha ha, đúng là lần đầu tiên có người tự tin đến thế, dám uy hiếp cả họ Lâm này!”, Lâm Triệt bật giác bật cười ha hả.

Anh nói tiếp: “Suy nghĩ của tôi lại trái ngược hoàn toàn với anh, tôi muốn để cậu chủ Cố sống trong nhung lụa cũng được trải nghiệm khoái cảm khi đấu vật cùng dã thú một lần”.

Cố Khai Phương giật mình, đầu óc chưa kịp hiểu ra câu nói này có ý gì đã bị Trương Thông xách lên.

Trương Thông đi về phía chuồng nuôi thú.

Trong đó vẫn còn nhốt một con sói.

Cố Khai Phương cũng đã hiểu ra, cố gắng giãy giụa, nhưng không thể nào thoát khỏi đôi tay của đối phương.

Tất cả mọi người sợ mất mật.

Cố Khai Phương yếu ớt, uống rượu xong đi đường lảo đà lảo đảo, nếu bị ném vào trong có khác gì biếu không cái mạng đâu.

Hai người này thực sự có ý định giết Cố Khai Phương, thế không phải đắc tội nhà họ Cố một cách hoàn toàn rồi?

Vài người nhát gan đã lặng lẽ dẫn theo người bạn đồng hành rời đi.

Có người thấy Cố Khai Phương sắp phải dâng mạng vào miệng sói, sợ đến mức dưới háng nóng lên, một vệt nước chảy dài.

Cộp cộp!

Thêm một đoàn người tiến vào.

Cố Phường dẫn một đám người đến sau, vừa tông cửa xông vào đã thấy Cố Khai Phương đang bị đưa vào trong lồng thú.

“Chú hai, chú hai, hai người này điên rồi, mau giết chúng đi!”, Cố Khai Phương khóc lóc thảm thiết, đâu còn hình tượng cậu chủ phong độ như ban nãy.

Mà chật vật như tên ăn mày.

Khi Cố Phường chạy tới đã nhận được một ít tin tình báo, nhưng khi đích thân tới nơi mới phát hiện tình hình nghiêm trọng hơn tình báo nhiều.

“Đóng cửa, tiễn khách!”

Cố Phường ra lệnh, thuộc hạ trong tay bắt đầu xua khán giả bên trong ra ngoài, tất nhiên không bao gồm Lâm Triệt và Trương Thông.

Đợi khi tất cả đã rời đi, không còn ai khác.

Lão ta mới quan sát cẩn thận hai người Lâm Triệt, lạnh lùng nói: “Tôi là Cố Phường, có chuyện gì cứ nói với tôi, thả cháu trai tôi ra đã!”

Lâm Triệt gật đầu, Trương Thông buông tay ra.

Cố Khai Phương ngã nhào xuống đất, nhanh chóng bò tới bên cạnh chú hai của mình như con chó hoang bị gãy chân.

“Chú hai, chính là hai con chó hoang này nè, chúng nó…”

Chát!

Cố Khai Phương chỉ vào hai người mới mắng được một nửa đã bị Cố Phương bạt tai, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Mày làm mất hết thể diện của nhà họ Cố rồi, im đi!”

Cố Khai Phương sợ đến mức trốn ra thật xa, không dám lên tiếng nữa.

Ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Triệt thêm lần nữa, đánh giá từ đầu đến chân, không ngừng tìm kiếm trong hồi ức nhưng không có bất cứ thông tin nào về đối phương.

Có thể xác nhận được rằng, đối phương không phải con cháu thế gia tại bản địa.

“Cậu là người của Võ Uy Hầu?”, sau một hồi đánh giá, Cố Phường nhẹ nhàng hỏi.

Lúc này danh tiếng của Võ Uy Hầu đang lên như diều gặp gió, trong cả đất nước này không ai không tâng bốc, đã vậy nhiều danh hiệu được gán cho anh khiến bất cứ thế lực nào gặp phải cũng muốn né tránh.

Lâm Triệt không nói gì, kiêu ngạo đứng thẳng, chờ đợi câu nói tiếp theo của đối phương.

Cố Phường thấy đối phương vẫn không ngó ngàng gì tới mình nên khá bực bội.

“Hừ, đừng tưởng cậu là người của Võ Uy Hầu thì có thể làm càn ở nhà họ Cố!”, Cố Phường hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói.

Lúc này, có người mang một chiếc ghế tới, thuộc hạ lấy một chiếc khăn tay màu trắng ra lau lưng ghế rồi Cố Phường mới yên tâm đặt mông xuống.

“Dám ngồi xuống bên cạnh tôi, nhà họ Cố cũng khá can đảm nhỉ”, Lâm Triệt nói, nghe như có vẻ tán thưởng.

Trương Thông cũng mang một chiếc ghế tới để Lâm Triệt ngồi xuống.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Lâm Triệt không hề nói gì, cũng không đưa ra yêu cầu rời đi.

Giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Cố Phường nhấp nhổm không thể ngồi yên được nên mở lời trước: “Chuyện ngày hôm nay, nhà họ Cố tôi có thể không xử lý, không những không truy cứu, mà còn hi vọng trở thành bạn bè với cậu”.

Bốp bốp!

Lão ta khẽ vỗ tay hai tiếng, phía sau có vài người bước tới, ai nấy xách theo hai cái va-li da cực kỳ to, vừa ấn chốt là va-li tự động mở ra, để lộ những xấp tiền được xếp ngay ngắn bên trong.

Lâm Triệt cũng nổi hứng thú, anh mỉm cười nói: “Nhà họ Cố đối đãi với bạn bè đúng là vô tư rộng rãi thật!”

Thấy nụ cười của Lâm Triệt, Cố Phường cũng mỉm cười, tiếp tục dụ dỗ anh: “Nhà họ Cố đối đãi với bạn bè trước nay rất rộng rãi, tác phong nhất quán là có tiền thì mọi người cùng kiếm, có phúc mọi người cùng hưởng”.

Nhà họ Cố bén rễ nhiều năm nên cũng tích lũy được một lượng tài sản khủng khiếp, nhưng địa vị của họ lại khó lòng nhích thêm nửa bước.

Nếu hài lòng với kết quả này thì còn dễ.

Nhưng nhà họ Cố trước nay luôn có dã tâm không nhỏ, mà hôm nay Cố Phường đã nhìn thấy điểm đột phá.

Lâm Triệt không hề tâm chỗ tiền đặt trước mặt mình mà cất tiếng hỏi: “Vậy thì không biết, tôi có thể làm gì cho người bạn hào phóng này? Dù gì cũng không thể để bạn bè hi sinh vô ích”.

“Ha ha ha!”, Cố Phường bật cười ha hả, chàng trai này thông minh thật.

Mới gợi ý một tí đã biết rốt cuộc Cố Phường muốn gì rồi.

“Không khó đâu, chỉ cần cậu đem chuyện bên trong phủ Võ Uy Hầu kể lại đúng sự thật với bạn bè của cậu thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom