Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190: Biệt thự nhà họ Cao
Tiếng đồ vật liên tiếp rơi xuống nước vang lên, thế giới lại yên tĩnh trở lại.
Điền Anh Mẫn đứng ở trên bờ nhìn về những gì đang xảy ra ở phía xa kia.
Cậu ta không thích tham gia vào công việc của gia đình nhưng lại không thể đặt mình bên ngoài sự tồn vong của gia tộc, điều này có liên quan trực tiếp tới cậu ta.
Và có một số việc, dù có bày ra trước mắt cậu ta cũng không được phép nhân từ, thậm chí còn phải nghiêm khắc hơn trước để đạt được hiệu quả như mong muốn.
Chờ đến khi mọi thứ kết thúc.
Mặt trời bắt đầu ló dạng phía chân trời, bộ âu phục màu lam sẫm và áo sơ mi trắng bên trong đã loang nổ vết máu.
Thầm nguyền rủa một tiếng, cậu ta cởi ra trực tiếp ném xuống biển, chiếc áo theo sóng biển dần trôi ra xa.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, Điền Anh Mẫn ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh bên ngoài, trầm tư.
Thương trường như chiến trường, việc tranh chấp giữa các thế gia từ trước đến nay chưa bao giờ lắng xuống.
Nhà họ Điền và nhà họ Đậu cũng luôn duy trì mối quan hệ đối kháng.
Lúc này ba thành phố đã không còn yên bình như xưa nữa.
Cuộc cải tổ lớn không ngừng được thúc đẩy, vô số gia tộc sẽ phải đối mặt với một thảm họa chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Nhà họ Điền bọn họ và nhà họ Đậu cũng nằm trong số đó.
Võ Uy Hầu Lâm Triệt cũng vậy.
Mọi người đều là một con tốt bị điều khiển trong cuộc chơi, không ai có thể tránh được.
Đương nhiên, cậu ta cũng có được một số thông tin nội bộ.
Ví dụ như, cách đây không lâu, thiếu gia nhà họ Đậu là Đậu Hóa xảy ra chuyện ở thành phố Tân Tân.
Ngoài ra còn có Hậu Cửu bị chặt đầu bởi một người bí ẩn nào đó.
“Xem ra, chúng ta phải đến phủ Võ Uy Hầu một chuyến nữa”, Điền Anh Mẫn tự lẩm bẩm một mình, trên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta lộ ra một tia bất lực.
Mặt trời dần lên cao.
Trời đã sáng.
…
…….
Ngày hôm sau.
Lâm Triệt ngồi trên sofa ngáp dài.
Hôm qua anh về đến nhà đã quá muộn, lúc về đến nơi anh có thể nhìn thấy ánh ban mai phía chân trời rồi.
Anh duỗi tay vươn vai hỏi: “Nhà họ Cao có động tĩnh gì không?”
Cao Vạn, người đứng sau sự kiện đăng tin bôi nhọ Sở Vân Mộng.
Ngày hôm qua, thời gian có chút eo hẹp, anh sợ Sở Vân Mộng bị đả kích nên phần lớn thời gian anh đều ở bên cạnh an ủi cô.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Triệt đã quên đi tên thủ phạm này.
Trương Thông lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Trước mắt thì chưa thấy có động tĩnh gì, từ sau khi Cao Vạn trở về nhà họ Cao, chưa thấy đi ra ngoài”.
Lâm Triệt cau mày, gật đầu.
“Chuẩn bị xe, đến nhà họ Cao!”
Đoàn xe hướng về biệt thự nhà họ Cao.
Nhà họ Cao chắc chắn được coi là một gia tộc danh giá ở địa phương, có thể thấy được địa vị của họ thông qua việc họ có được tư cách tham gia buổi tiệc nhậm chức
Nhà cao cửa rộng, xà lam trạm trổ.
Cốc cốc cốc!
Sau tiếng gõ cửa, một người ăn mặc như quản gia khẽ hé mở cửa, nhìn Lâm Triệt và Trương Thông.
Người này hỏi: “Hai người tìm ai?”
Rầm!
Trương Thông trực tiếp giơ chân đá vào cổng sắt, cánh cổng lập tức mở ra.
Anh ta nhìn thấy mọi thứ ở bên trong.
Âm thanh ầm ĩ thu hút sự chú ý của người nhà họ Cao trong sân.
“Là ai! Dám xông vào nhà họ Cao chúng ta à!”, đám người trong nhà lần lượt đi ra, lớn tiếng quát mắng chửi bới.
Có một số người thận trọng hơn, nhìn qua camera giám sát những gì đang xảy ra.
Ví dụ như lúc này, sắc mặt Cao Vạn tái mét, mồ hôi chảy đầm đìa.
Lâm Triệt sải bước vào trong nhà của gia đình họ Cao, lạnh lùng hỏi: “Cao Vạn đang ở đâu?”
Cao Vạn mặc dù đang ở trong phòng ở phía xa, nhưng lúc này ông ta cũng nghe thấy rõ ràng, hai chân đang bó thạch cao không khống chế được mà run lên.
Ông, ông ta xong đời rồi!
“Các người là ai? Biết đây là nơi nào không? Nhà họ Cao không phải là nơi để loại tạp chủng các người giở trò lưu manh!”, Cao Thiên Hà chỉ vào hai người mà chửi rủa.
Ông ta là chú của Cao Vạn, nghe thấy hai người mở miệng ra là gọi thẳng tên Cao Vạn, ông ta thầm nghĩ chắc Cao Vạn lại gây chuyện ở bên ngoài rồi.
Nhưng, con cháu nhà họ Cao gây rắc rối thì đã có gia tộc che chở.
Nếu việc hai thằng ranh con đến nhà họ Cao gây rối bị truyền ra ngoài, thể diện của bọn họ biết giấu đi đâu.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, Cao Vạn đang ở đâu?”, giọng Lâm Triệt đã lạnh hơn vài phần.
Sự kiên nhẫn của anh với nhà họ Cao này đang giảm dần đi.
Cao Thiên Hà phớt lờ, phẩy phẩy tay nói: “Đánh gãy chân rồi ném ra ngoài!”
Mệnh lệnh lạnh lùng được ban ra, một số nhân viên bảo vệ lập tức lao về phía hai người.
Ánh mắt Trương Thông hiện lên tia sắc lạnh, nhìn về phía đám người đang tiến tới, đứng chắn trước mặt Lâm Triệt.
Bang bang bang!
Sau vài cú đấm liên tiếp, tất cả mọi người đều bay về phía xa như diều đứt dây, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, Trương Thông lại bước lên trước, trực tiếp đến bên cạnh Cao Thiên Hà.
Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, anh ta cứ thế nắm lấy đầu của ông ta, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, máu trên trán của Cao Thiên Hà chảy dài xuống dưới.
Rầm rầm!
Sau vài lần liên tiếp như vậy, người đàn ông cường tráng này dường như chết ngất đi.
Đồng thời không ai trong đám người nhà họ Cao dám phát ra tiếng động nữa, tất cả đều hoảng sợ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
“Mày rốt cuộc là người của ai, mày có biết đắc tội với nhà họ Cao sẽ có hậu quả gì không?”, Cao Thiên Hà nhìn chằm chằm hai người trước mặt, lạnh lùng nói.
Ngay cả khi hai người rất giỏi đánh nhau, họ có thể chơi trội ở đây nhất thời, sau này cũng sẽ bị thế gia dùng thủ đoạn dí chết thôi.
Hơn nữa, xem ra hai thằng ranh này vẫn còn khá trẻ.
“Tôi nói lại một lần nữa, gọi Cao Vạn và gia chủ nhà họ Cao ra đây, nếu không tất cả sẽ phải chết!”, sự kiên nhẫn của Lâm Triệt đã bị tiêu hao gần hết.
Anh đã cho nhà họ Cao cơ hội cả một ngày, nhưng nhà họ Cao hình như không coi chuyện này ra gì.
Vậy thì đừng trách anh làm quan mới nhận chức, đốt đốm lửa đầu tiên này.
“Người họ Cao bọn tao không phải mày muốn gặp là gặp được. Biết ba cái thứ công phu mèo cào, lại tưởng mình lợi hại lắm à?”, Cao Thiên Hà nhướng mày kiêu ngạo nói.
Lâm Triệt nghe thấy lời này, không nhịn được mà phát ra tiếng cười lạnh.
Đến bây giờ mà còn chưa nhìn rõ cục diện, hoặc là, nhà họ Cao quá tự tin vào thực lực của mình rồi.
“Vậy thì không cần phải nói nữa!”, Lâm Triệt tiếp tục sải bước về phía trước.
Trương Thông trực tiếp dùng một tay bóp cổ Cao Thiên Hà, đè ở trên tường, bàn tay từ từ siết lại
“Mày…”
Trong lòng Cao Thiên Hà chấn động, từ động tác và thực lực của đối phương có thể thấy bọn họ không phải đang nói đùa, ho thật sự là muốn giết ông ta.
Ông ta có chút khó thở, mặt từ đỏ chuyển thành tím, nổi gân xanh.
Ông ta bắt đầu giãy giụa, nhưng người đàn ông gầy gò trước mắt này lại có sức lực vô hạn, khiến ông ta không thể thoát ra được, lúc này ông ta rất hối hận nhưng lại không thể kêu lên thành tiếng.
Đôi mắt từ từ mờ đi.
Nhưng ở đằng xa, thấy anh cả của mình đang chạy tới.
“Dừng tay, mau buông Thiên Hà ra!”, Cao Thiên Thanh vội vã chạy nhanh tới.
Nhìn thấy em trai mình sắp chết, lão ta mới cuống lên.
Tiếp tục nói: “Các người có điều kiện gì, muốn gì thì nói với tôi là được rồi, mau buông em trai tôi ra!”.
Lâm Triệt thấy Cao Thiên Thanh đứng đây để thương lượng điều kiện với mình, anh chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Camera giám sát ở đây có thể theo dõi toàn bộ diễn biến tình hình ở bên ngoài, bây giờ nhìn thấy bên mình bị thiệt liền chạy ra cứu cánh, quả thật là uy lực.
Anh quay đầu mỉm cười liếc nhìn Trương Thông.
Ngón tay Trương Thông đột nhiên dùng lực ấn mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng rắc thanh thúy vang lên.
Cổ của Cao Thiên Hà vẹo sang một bên, ông ta đã không còn hơi thở nữa.
“Ồ, xem ra ông đến muộn rồi”, Lâm Triệt cười nói.
Cao Thiên Thanh thấy em trai chết ngay trước mặt mình thì như phát điên lên, ánh mắt nhìn Lâm Triệt và Trương Thông như dã thú muốn ăn thịt người.
“Hai chúng mày chết đi!”
Điền Anh Mẫn đứng ở trên bờ nhìn về những gì đang xảy ra ở phía xa kia.
Cậu ta không thích tham gia vào công việc của gia đình nhưng lại không thể đặt mình bên ngoài sự tồn vong của gia tộc, điều này có liên quan trực tiếp tới cậu ta.
Và có một số việc, dù có bày ra trước mắt cậu ta cũng không được phép nhân từ, thậm chí còn phải nghiêm khắc hơn trước để đạt được hiệu quả như mong muốn.
Chờ đến khi mọi thứ kết thúc.
Mặt trời bắt đầu ló dạng phía chân trời, bộ âu phục màu lam sẫm và áo sơ mi trắng bên trong đã loang nổ vết máu.
Thầm nguyền rủa một tiếng, cậu ta cởi ra trực tiếp ném xuống biển, chiếc áo theo sóng biển dần trôi ra xa.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, Điền Anh Mẫn ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh bên ngoài, trầm tư.
Thương trường như chiến trường, việc tranh chấp giữa các thế gia từ trước đến nay chưa bao giờ lắng xuống.
Nhà họ Điền và nhà họ Đậu cũng luôn duy trì mối quan hệ đối kháng.
Lúc này ba thành phố đã không còn yên bình như xưa nữa.
Cuộc cải tổ lớn không ngừng được thúc đẩy, vô số gia tộc sẽ phải đối mặt với một thảm họa chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Nhà họ Điền bọn họ và nhà họ Đậu cũng nằm trong số đó.
Võ Uy Hầu Lâm Triệt cũng vậy.
Mọi người đều là một con tốt bị điều khiển trong cuộc chơi, không ai có thể tránh được.
Đương nhiên, cậu ta cũng có được một số thông tin nội bộ.
Ví dụ như, cách đây không lâu, thiếu gia nhà họ Đậu là Đậu Hóa xảy ra chuyện ở thành phố Tân Tân.
Ngoài ra còn có Hậu Cửu bị chặt đầu bởi một người bí ẩn nào đó.
“Xem ra, chúng ta phải đến phủ Võ Uy Hầu một chuyến nữa”, Điền Anh Mẫn tự lẩm bẩm một mình, trên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta lộ ra một tia bất lực.
Mặt trời dần lên cao.
Trời đã sáng.
…
…….
Ngày hôm sau.
Lâm Triệt ngồi trên sofa ngáp dài.
Hôm qua anh về đến nhà đã quá muộn, lúc về đến nơi anh có thể nhìn thấy ánh ban mai phía chân trời rồi.
Anh duỗi tay vươn vai hỏi: “Nhà họ Cao có động tĩnh gì không?”
Cao Vạn, người đứng sau sự kiện đăng tin bôi nhọ Sở Vân Mộng.
Ngày hôm qua, thời gian có chút eo hẹp, anh sợ Sở Vân Mộng bị đả kích nên phần lớn thời gian anh đều ở bên cạnh an ủi cô.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Triệt đã quên đi tên thủ phạm này.
Trương Thông lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Trước mắt thì chưa thấy có động tĩnh gì, từ sau khi Cao Vạn trở về nhà họ Cao, chưa thấy đi ra ngoài”.
Lâm Triệt cau mày, gật đầu.
“Chuẩn bị xe, đến nhà họ Cao!”
Đoàn xe hướng về biệt thự nhà họ Cao.
Nhà họ Cao chắc chắn được coi là một gia tộc danh giá ở địa phương, có thể thấy được địa vị của họ thông qua việc họ có được tư cách tham gia buổi tiệc nhậm chức
Nhà cao cửa rộng, xà lam trạm trổ.
Cốc cốc cốc!
Sau tiếng gõ cửa, một người ăn mặc như quản gia khẽ hé mở cửa, nhìn Lâm Triệt và Trương Thông.
Người này hỏi: “Hai người tìm ai?”
Rầm!
Trương Thông trực tiếp giơ chân đá vào cổng sắt, cánh cổng lập tức mở ra.
Anh ta nhìn thấy mọi thứ ở bên trong.
Âm thanh ầm ĩ thu hút sự chú ý của người nhà họ Cao trong sân.
“Là ai! Dám xông vào nhà họ Cao chúng ta à!”, đám người trong nhà lần lượt đi ra, lớn tiếng quát mắng chửi bới.
Có một số người thận trọng hơn, nhìn qua camera giám sát những gì đang xảy ra.
Ví dụ như lúc này, sắc mặt Cao Vạn tái mét, mồ hôi chảy đầm đìa.
Lâm Triệt sải bước vào trong nhà của gia đình họ Cao, lạnh lùng hỏi: “Cao Vạn đang ở đâu?”
Cao Vạn mặc dù đang ở trong phòng ở phía xa, nhưng lúc này ông ta cũng nghe thấy rõ ràng, hai chân đang bó thạch cao không khống chế được mà run lên.
Ông, ông ta xong đời rồi!
“Các người là ai? Biết đây là nơi nào không? Nhà họ Cao không phải là nơi để loại tạp chủng các người giở trò lưu manh!”, Cao Thiên Hà chỉ vào hai người mà chửi rủa.
Ông ta là chú của Cao Vạn, nghe thấy hai người mở miệng ra là gọi thẳng tên Cao Vạn, ông ta thầm nghĩ chắc Cao Vạn lại gây chuyện ở bên ngoài rồi.
Nhưng, con cháu nhà họ Cao gây rắc rối thì đã có gia tộc che chở.
Nếu việc hai thằng ranh con đến nhà họ Cao gây rối bị truyền ra ngoài, thể diện của bọn họ biết giấu đi đâu.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, Cao Vạn đang ở đâu?”, giọng Lâm Triệt đã lạnh hơn vài phần.
Sự kiên nhẫn của anh với nhà họ Cao này đang giảm dần đi.
Cao Thiên Hà phớt lờ, phẩy phẩy tay nói: “Đánh gãy chân rồi ném ra ngoài!”
Mệnh lệnh lạnh lùng được ban ra, một số nhân viên bảo vệ lập tức lao về phía hai người.
Ánh mắt Trương Thông hiện lên tia sắc lạnh, nhìn về phía đám người đang tiến tới, đứng chắn trước mặt Lâm Triệt.
Bang bang bang!
Sau vài cú đấm liên tiếp, tất cả mọi người đều bay về phía xa như diều đứt dây, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, Trương Thông lại bước lên trước, trực tiếp đến bên cạnh Cao Thiên Hà.
Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, anh ta cứ thế nắm lấy đầu của ông ta, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, máu trên trán của Cao Thiên Hà chảy dài xuống dưới.
Rầm rầm!
Sau vài lần liên tiếp như vậy, người đàn ông cường tráng này dường như chết ngất đi.
Đồng thời không ai trong đám người nhà họ Cao dám phát ra tiếng động nữa, tất cả đều hoảng sợ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
“Mày rốt cuộc là người của ai, mày có biết đắc tội với nhà họ Cao sẽ có hậu quả gì không?”, Cao Thiên Hà nhìn chằm chằm hai người trước mặt, lạnh lùng nói.
Ngay cả khi hai người rất giỏi đánh nhau, họ có thể chơi trội ở đây nhất thời, sau này cũng sẽ bị thế gia dùng thủ đoạn dí chết thôi.
Hơn nữa, xem ra hai thằng ranh này vẫn còn khá trẻ.
“Tôi nói lại một lần nữa, gọi Cao Vạn và gia chủ nhà họ Cao ra đây, nếu không tất cả sẽ phải chết!”, sự kiên nhẫn của Lâm Triệt đã bị tiêu hao gần hết.
Anh đã cho nhà họ Cao cơ hội cả một ngày, nhưng nhà họ Cao hình như không coi chuyện này ra gì.
Vậy thì đừng trách anh làm quan mới nhận chức, đốt đốm lửa đầu tiên này.
“Người họ Cao bọn tao không phải mày muốn gặp là gặp được. Biết ba cái thứ công phu mèo cào, lại tưởng mình lợi hại lắm à?”, Cao Thiên Hà nhướng mày kiêu ngạo nói.
Lâm Triệt nghe thấy lời này, không nhịn được mà phát ra tiếng cười lạnh.
Đến bây giờ mà còn chưa nhìn rõ cục diện, hoặc là, nhà họ Cao quá tự tin vào thực lực của mình rồi.
“Vậy thì không cần phải nói nữa!”, Lâm Triệt tiếp tục sải bước về phía trước.
Trương Thông trực tiếp dùng một tay bóp cổ Cao Thiên Hà, đè ở trên tường, bàn tay từ từ siết lại
“Mày…”
Trong lòng Cao Thiên Hà chấn động, từ động tác và thực lực của đối phương có thể thấy bọn họ không phải đang nói đùa, ho thật sự là muốn giết ông ta.
Ông ta có chút khó thở, mặt từ đỏ chuyển thành tím, nổi gân xanh.
Ông ta bắt đầu giãy giụa, nhưng người đàn ông gầy gò trước mắt này lại có sức lực vô hạn, khiến ông ta không thể thoát ra được, lúc này ông ta rất hối hận nhưng lại không thể kêu lên thành tiếng.
Đôi mắt từ từ mờ đi.
Nhưng ở đằng xa, thấy anh cả của mình đang chạy tới.
“Dừng tay, mau buông Thiên Hà ra!”, Cao Thiên Thanh vội vã chạy nhanh tới.
Nhìn thấy em trai mình sắp chết, lão ta mới cuống lên.
Tiếp tục nói: “Các người có điều kiện gì, muốn gì thì nói với tôi là được rồi, mau buông em trai tôi ra!”.
Lâm Triệt thấy Cao Thiên Thanh đứng đây để thương lượng điều kiện với mình, anh chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Camera giám sát ở đây có thể theo dõi toàn bộ diễn biến tình hình ở bên ngoài, bây giờ nhìn thấy bên mình bị thiệt liền chạy ra cứu cánh, quả thật là uy lực.
Anh quay đầu mỉm cười liếc nhìn Trương Thông.
Ngón tay Trương Thông đột nhiên dùng lực ấn mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng rắc thanh thúy vang lên.
Cổ của Cao Thiên Hà vẹo sang một bên, ông ta đã không còn hơi thở nữa.
“Ồ, xem ra ông đến muộn rồi”, Lâm Triệt cười nói.
Cao Thiên Thanh thấy em trai chết ngay trước mặt mình thì như phát điên lên, ánh mắt nhìn Lâm Triệt và Trương Thông như dã thú muốn ăn thịt người.
“Hai chúng mày chết đi!”