Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191: Hai địch trăm năm
Lúc này Cao Thiên Thanh đã giận dữ tới cực độ.
Hai mắt trợn trừng, mặt đỏ phừng phừng, thậm chí hai bàn tay còn không khống chế được mà run rẩy.
Bao nhiêu năm nay.
Phải đến hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm rồi, không ai dám thiếu cung kính với nhà họ Cao.
Thậm chí, với tư cách là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Cao, bất kỳ ai gặp lão cũng phải khom lưng nhún gối gọi một tiếng “ông Cao”.
Thế mà hôm nay.
Một tên ngu dốt đáng tuổi con cháu lại dám xông thẳng vào nhà, không chỉ bắt lão ta giao con trai ra, còn thẳng tay giết luôn em trai của lão ta ngay trước ánh mắt của đám đông.
Loại sỉ nhục này, bảo lão ta làm sao nuốt trôi được?
“Chọc vào nhà họ Cao này thì tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong!”, mặt mũi Cao Thiên Thanh bắt đầu méo mó.
Cùng lúc đó.
Từng cuộc gọi liên tiếp được gọi ra bên ngoài, thông báo tới thế lực các bên.
Các gia tộc hào môn lớn luôn có bối cảnh hết sức phức tạp.
Họ không chỉ có thế lực do chính mình bồi dưỡng, mà còn ỷ lại và tôn sùng các gia tộc hào môn khác, để đối phó với những tình huống như ngày hôm nay.
Mặt trời treo cao trên đầu.
Đã đến giờ trưa.
Dù đang vào mùa thu, nhưng ánh nắng gay gắt vẫn mang đến cảm giác nóng bức.
Lâm Triệt chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn mấy người đang giữ khoảng cách với mình.
Anh sẵng giọng nói: “Tôi đã cho nhà họ Cao cơ hội, nhưng không những không biết hối cải mà còn quá quắt hơn. Chẳng lẽ chỉ một hộ kinh doanh nho nhỏ cũng có thể làm xằng làm bậy ư?”
Lần đầu tiên trong lễ nhậm chức, Cao Vạn uống say nổi hứng, nhắm trúng sắc đẹp của Sở Vân Mộng, định cưỡng ép đối phương uống rượu cùng mình, sau khi thủ vệ thi hành hình phạt, Lâm Triệt cũng không truy cứu nữa.
Lần thứ hai, do Cao Vạn vẫn ôm hận trong lòng vì sự việc lần trước nên dự đính trút hết oán giận lên đầu Sở Vân Mộng, dùng thủ đoạn tiến hành kế hoạch bôi nhọ và lăng nhục để hủy hoại sự trong sạch của một cô gái nhằm mục đích trả thù.
Lâm Triệt vẫn bỏ mặc và rời đi, đợi một lời giải thích từ nhà họ Cao, nhưng đến sau cùng chỉ như đá chìm đáy biển, không hề có chút bọt nước.
Điều này khiến Lâm Triệt cực kỳ giận dữ.
Thử hỏi, nếu ngày hôm đó người bị Cao Vạn chèn ép không phải Lâm Triệt mà là một đôi nam nữ bình thường hay một gia tộc không bằng nhà họ Cao, vậy thì hậu quả sẽ thế nào?
Nếu Sở Vân Mộng không được minh oan, thử hỏi có bao nhiêu cô gái gánh nổi nỗi oan khuất này.
Thủ đoạn ấy có khác gì giết người đâu cơ chứ.
Vì tiền tài mà không từ thủ đoạn, để mặc cho con cháu làm bậy
Chết cũng không đủ.
Nghe thấy sát ý không hề che giấu trong câu nói của Lâm Triệt, Cao Thiên Thanh giật mình, chẳng lẽ Cao Vạn thực sự đắc tội với một nhân vật nào đó ghê gớm lắm?
Nghĩ lại thì hành động của Cao Vạn trong mấy ngày nay cũng rất kỳ lạ, cứ ủ rũ trong phòng không dám bước ra.
“Đi, hỏi Cao Vạn xem chuyện này là thế nào!”, lão ta khẽ nghiêng đầu nói với người bên cạnh.
Nghe được lời dặn của Cao Thiên Thanh, người này gật đầu rảo bước nhanh về phía trong.
Khi nhìn về phía Lâm Triệt lần nữa, trong lòng lão ta cũng không dám khẳng định, đành ra giọng cảnh cáo: “Trông các người trẻ tuổi như thế, bây giờ xin lỗi, bảo người lớn trong nhà đứng ra giải thích thì mọi việc vẫn chưa muộn đâu”.
Cao Thiên Thanh nhìn Lâm Triệt và nói.
Tuy ngoài miệng lão ta nói như thế, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đó để hiểu, làm gì còn cơ hội để hòa giải nữa.
Cao Thiên Hà đã chết trong tay đối phương, nhân vật quan trọng như thế trong gia tộc bị giết, làm sao còn có thể hòa giải được.
Nói là đợi người lớn trong gia tộc của đối phương đứng ra giải thích, thực chất là đợi viện binh tới.
Đương nhiên.
Cũng có ý định tạo đường lui cho mình.
Lúc này thân phận của đối phương không rõ ràng, nếu thực sự là người mà mình không thể chọc vào được thì sao? Tất nhiên vẫn còn đường lui rồi.
“Muốn hòa giải thì giao Cao Vạn ra trước, xem xem thái độ nhận sai của nhà họ Cao thế nào!”, Lâm Triệt tiếp tục sẵng giọng nói.
Vở kịch của Cao Thiên Thanh chẳng khác gì trò trẻ con.
Lão dùng nói với anh, quả thực đã coi anh như thằng ngốc rồi.
“Mày…”, lúc này Cao Thiên Thanh tức đến độ không nói nên lời.
Rõ ràng mình đã chừa đường lui rồi, mà đối phương vẫn truy cứu mãi không thôi.
Lúc này.
Một loạt âm thanh của xe ô tô vang lên ngoài cửa, liên tục dừng lại cạnh bức tường bao của nhà họ Cao.
Nghe thấy âm thanh này, cuối cùng Cao Thiên Thanh cũng thở phào một hơi, gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo và chứa đầy sát ý.
“Cháu trai, nếu mày đã muốn hết, vậy thì nhà họ Cao cho mày được toại nguyện!”
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, bóng người ào ào ngoài cổng, trong thoáng chốc có hàng trăm người từ bên ngoài xông vào, ai nấy lăm lăm vũ khí, oai phong lẫm liệt.
Mặt trời chói chang.
Nhưng trong sân vườn ngập tràn hơi thở chết chóc, gió lạnh thổi từng trận.
Cao Thiên Thanh chắp tay sau lưng, ưỡn thẳng sống lưng, sải bước tới gần, oai phong của gia tộc lớn không cần phải nghi ngờ gì.
“Ông Cao, chúng tôi không đến muộn chứ?”, người cầm đầu rảo bước tới bên cạnh Cao Thiên Thanh, cung kính nói.
“Ông Cao, chúng tôi cũng đến rồi!”
Các thế lực thay nhau dẫn theo người của mình tới.
Khoảnh sân vốn rộng thênh thang bỗng chốc trở nên chật chội.
“Thế nào đây? Thằng trẻ ranh ngu ngốc, bây giờ được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là sức mạnh của gia tộc rồi chứ”, Cao Thiên Thanh không ngừng nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt, gằn giọng nói.
Xem thằng nhãi nhà mày huênh hoang thế nào, đánh đấm cừ khôi thì đã sao.
Đánh được 50 chứ đánh nổi 500 người không?
Mày đánh được, vậy thì tao tìm hẳn 5000 người tới. Nhà họ Cao ăn sâu bén rễ bao nhiêu năm, quan hệ cực kỳ hùng hậu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lại thêm mấy đám người nữa tiến vào.
Người đàn ông cường tráng đi đầu cất giọng sang sảng: “Ông Cao, huy động nhân lực ồ ạt như thế này, chẳng lẽ chỉ vì hai thằng ranh con thôi sao?”
Cao Thiên Thanh liếc nhìn người kia, lông mày khẽ nhíu lại.
Nhân vật này không dễ chọc vào, cho dù lúc này lão cũng không muốn để nhà họ Cao nợ ân tình người này, nhưng nếu người trong tộc đã gọi tới rồi, cũng không tiện đuổi người ta quay về.
Lão đành bất chấp mà nói: “Giang đại ca chê cười rồi, hai người này biết chút võ vẽ, quả thực khiến tôi chịu chút thiệt thòi.”
Người được gọi là “Giang đại ca” đánh giá hai người Lâm Triệt thêm lần nữa, đôi tay đầy vết chai sạn không ngừng xoa vào nhau, điềm nhiên cất tiếng hỏi: “Chỉ với hai thằng nhóc con này? Mà biến nhà họ Cao thành ra như vậy? Ông Cao, cứ yên tâm đi, hôm nay Giang Tam Đao này sẽ giúp ông Cao trút cơn giận!”
Giang Tam Đao cũng không phải cái tên tự đặt, mà là tên do giang hồ đặt, thế nhưng đi đến đâu người này cũng tự xưng như vậy, thực ra cũng khá oai phong.
Cao Thiên Thanh mỉm cười gượng gạo: “Làm phiền Giang đại ca rồi!”
Giang Tam Đao bật cười ha hả, bước tới trước mặt Lâm Triệt, sẵng giọng nói: “Cậu nhóc, trông cũng mượt mà chỉn chu nhỉ, rất phù hợp làm trai bao đấy, có cần tôi giới thiệu vài ông bà chủ cho cậu không?”
Lão đánh giá từ trên xuống dưới rồi dí mặt tới gần Lâm Triệt với vẻ thách thức.
Lâm Triệt khẽ nhíu mày, tay phải của anh đột nhiên giơ lên.
Đùng!
Nắm đấm nện thẳng vào phần mặt của Giang Tam Đao, nhưng phản ứng của đối phương cũng cực kỳ nhanh nhạy.
Lão dùng tay đỡ phần đầu, mặt mũi phải biến sắc vì sức mạnh khủng khiếp của cú đấm.
Cơ thể lão nhanh chóng kéo dài khoảng cách, nhưng cả cánh tay đã rũ xuống với hình dạng không theo quy luật gì, trông vô cùng đáng sợ.
Đám đông ồn ào hẳn lên.
Ai cũng nhìn ra được năng lực của Giang Tam Đao, vậy mà một cú đấm kia về cơ bản đã phế bỏ cánh tay của lão, rốt cuộc anh là người thế nào chứ.
Đúng lúc này.
Người chạy đi hỏi chuyện Cao Vạn đã chạy về phía này với gương mặt sợ hãi.
Người này ghé vào tai Cao Thiên Thanh thì thầm chuyện gì đó.
Mặt mũi Giang Tam Đao cực kỳ khó coi, lão nhìn đám đông xung quanh: “Còn đợi gì nữa, bảo mọi người cùng nhau xông lên!”
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, sự việc đã đến mức độ này rồi, cũng chỉ có thể làm thế thôi.
Không đợi Cao Thiên Thanh hạ lệnh.
“Giết nó đi!”, một tiếng hét lớn vang lên, hơn 500 người đồng loạt lao về phía Lâm Triệt.
Tiếng thét đinh tai nhức óc.
Cùng lúc ấy, qua lời thông báo của người làm, Cao Thiên Thanh đã dần dần chuyển từ trạng thái giận dữ sang hoảng sợ, vừa nhìn thấy đám đông bên cạnh định ra tay, mặt mũi lão ta trắng bệch như tờ giấy.
“Đừng!”
Một tiếng gầm vang lên, nhưng hoàn toàn bị tiếng hét của mấy trăm người lấn át.
Hai mắt trợn trừng, mặt đỏ phừng phừng, thậm chí hai bàn tay còn không khống chế được mà run rẩy.
Bao nhiêu năm nay.
Phải đến hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm rồi, không ai dám thiếu cung kính với nhà họ Cao.
Thậm chí, với tư cách là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Cao, bất kỳ ai gặp lão cũng phải khom lưng nhún gối gọi một tiếng “ông Cao”.
Thế mà hôm nay.
Một tên ngu dốt đáng tuổi con cháu lại dám xông thẳng vào nhà, không chỉ bắt lão ta giao con trai ra, còn thẳng tay giết luôn em trai của lão ta ngay trước ánh mắt của đám đông.
Loại sỉ nhục này, bảo lão ta làm sao nuốt trôi được?
“Chọc vào nhà họ Cao này thì tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong!”, mặt mũi Cao Thiên Thanh bắt đầu méo mó.
Cùng lúc đó.
Từng cuộc gọi liên tiếp được gọi ra bên ngoài, thông báo tới thế lực các bên.
Các gia tộc hào môn lớn luôn có bối cảnh hết sức phức tạp.
Họ không chỉ có thế lực do chính mình bồi dưỡng, mà còn ỷ lại và tôn sùng các gia tộc hào môn khác, để đối phó với những tình huống như ngày hôm nay.
Mặt trời treo cao trên đầu.
Đã đến giờ trưa.
Dù đang vào mùa thu, nhưng ánh nắng gay gắt vẫn mang đến cảm giác nóng bức.
Lâm Triệt chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn mấy người đang giữ khoảng cách với mình.
Anh sẵng giọng nói: “Tôi đã cho nhà họ Cao cơ hội, nhưng không những không biết hối cải mà còn quá quắt hơn. Chẳng lẽ chỉ một hộ kinh doanh nho nhỏ cũng có thể làm xằng làm bậy ư?”
Lần đầu tiên trong lễ nhậm chức, Cao Vạn uống say nổi hứng, nhắm trúng sắc đẹp của Sở Vân Mộng, định cưỡng ép đối phương uống rượu cùng mình, sau khi thủ vệ thi hành hình phạt, Lâm Triệt cũng không truy cứu nữa.
Lần thứ hai, do Cao Vạn vẫn ôm hận trong lòng vì sự việc lần trước nên dự đính trút hết oán giận lên đầu Sở Vân Mộng, dùng thủ đoạn tiến hành kế hoạch bôi nhọ và lăng nhục để hủy hoại sự trong sạch của một cô gái nhằm mục đích trả thù.
Lâm Triệt vẫn bỏ mặc và rời đi, đợi một lời giải thích từ nhà họ Cao, nhưng đến sau cùng chỉ như đá chìm đáy biển, không hề có chút bọt nước.
Điều này khiến Lâm Triệt cực kỳ giận dữ.
Thử hỏi, nếu ngày hôm đó người bị Cao Vạn chèn ép không phải Lâm Triệt mà là một đôi nam nữ bình thường hay một gia tộc không bằng nhà họ Cao, vậy thì hậu quả sẽ thế nào?
Nếu Sở Vân Mộng không được minh oan, thử hỏi có bao nhiêu cô gái gánh nổi nỗi oan khuất này.
Thủ đoạn ấy có khác gì giết người đâu cơ chứ.
Vì tiền tài mà không từ thủ đoạn, để mặc cho con cháu làm bậy
Chết cũng không đủ.
Nghe thấy sát ý không hề che giấu trong câu nói của Lâm Triệt, Cao Thiên Thanh giật mình, chẳng lẽ Cao Vạn thực sự đắc tội với một nhân vật nào đó ghê gớm lắm?
Nghĩ lại thì hành động của Cao Vạn trong mấy ngày nay cũng rất kỳ lạ, cứ ủ rũ trong phòng không dám bước ra.
“Đi, hỏi Cao Vạn xem chuyện này là thế nào!”, lão ta khẽ nghiêng đầu nói với người bên cạnh.
Nghe được lời dặn của Cao Thiên Thanh, người này gật đầu rảo bước nhanh về phía trong.
Khi nhìn về phía Lâm Triệt lần nữa, trong lòng lão ta cũng không dám khẳng định, đành ra giọng cảnh cáo: “Trông các người trẻ tuổi như thế, bây giờ xin lỗi, bảo người lớn trong nhà đứng ra giải thích thì mọi việc vẫn chưa muộn đâu”.
Cao Thiên Thanh nhìn Lâm Triệt và nói.
Tuy ngoài miệng lão ta nói như thế, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đó để hiểu, làm gì còn cơ hội để hòa giải nữa.
Cao Thiên Hà đã chết trong tay đối phương, nhân vật quan trọng như thế trong gia tộc bị giết, làm sao còn có thể hòa giải được.
Nói là đợi người lớn trong gia tộc của đối phương đứng ra giải thích, thực chất là đợi viện binh tới.
Đương nhiên.
Cũng có ý định tạo đường lui cho mình.
Lúc này thân phận của đối phương không rõ ràng, nếu thực sự là người mà mình không thể chọc vào được thì sao? Tất nhiên vẫn còn đường lui rồi.
“Muốn hòa giải thì giao Cao Vạn ra trước, xem xem thái độ nhận sai của nhà họ Cao thế nào!”, Lâm Triệt tiếp tục sẵng giọng nói.
Vở kịch của Cao Thiên Thanh chẳng khác gì trò trẻ con.
Lão dùng nói với anh, quả thực đã coi anh như thằng ngốc rồi.
“Mày…”, lúc này Cao Thiên Thanh tức đến độ không nói nên lời.
Rõ ràng mình đã chừa đường lui rồi, mà đối phương vẫn truy cứu mãi không thôi.
Lúc này.
Một loạt âm thanh của xe ô tô vang lên ngoài cửa, liên tục dừng lại cạnh bức tường bao của nhà họ Cao.
Nghe thấy âm thanh này, cuối cùng Cao Thiên Thanh cũng thở phào một hơi, gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo và chứa đầy sát ý.
“Cháu trai, nếu mày đã muốn hết, vậy thì nhà họ Cao cho mày được toại nguyện!”
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, bóng người ào ào ngoài cổng, trong thoáng chốc có hàng trăm người từ bên ngoài xông vào, ai nấy lăm lăm vũ khí, oai phong lẫm liệt.
Mặt trời chói chang.
Nhưng trong sân vườn ngập tràn hơi thở chết chóc, gió lạnh thổi từng trận.
Cao Thiên Thanh chắp tay sau lưng, ưỡn thẳng sống lưng, sải bước tới gần, oai phong của gia tộc lớn không cần phải nghi ngờ gì.
“Ông Cao, chúng tôi không đến muộn chứ?”, người cầm đầu rảo bước tới bên cạnh Cao Thiên Thanh, cung kính nói.
“Ông Cao, chúng tôi cũng đến rồi!”
Các thế lực thay nhau dẫn theo người của mình tới.
Khoảnh sân vốn rộng thênh thang bỗng chốc trở nên chật chội.
“Thế nào đây? Thằng trẻ ranh ngu ngốc, bây giờ được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là sức mạnh của gia tộc rồi chứ”, Cao Thiên Thanh không ngừng nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt, gằn giọng nói.
Xem thằng nhãi nhà mày huênh hoang thế nào, đánh đấm cừ khôi thì đã sao.
Đánh được 50 chứ đánh nổi 500 người không?
Mày đánh được, vậy thì tao tìm hẳn 5000 người tới. Nhà họ Cao ăn sâu bén rễ bao nhiêu năm, quan hệ cực kỳ hùng hậu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lại thêm mấy đám người nữa tiến vào.
Người đàn ông cường tráng đi đầu cất giọng sang sảng: “Ông Cao, huy động nhân lực ồ ạt như thế này, chẳng lẽ chỉ vì hai thằng ranh con thôi sao?”
Cao Thiên Thanh liếc nhìn người kia, lông mày khẽ nhíu lại.
Nhân vật này không dễ chọc vào, cho dù lúc này lão cũng không muốn để nhà họ Cao nợ ân tình người này, nhưng nếu người trong tộc đã gọi tới rồi, cũng không tiện đuổi người ta quay về.
Lão đành bất chấp mà nói: “Giang đại ca chê cười rồi, hai người này biết chút võ vẽ, quả thực khiến tôi chịu chút thiệt thòi.”
Người được gọi là “Giang đại ca” đánh giá hai người Lâm Triệt thêm lần nữa, đôi tay đầy vết chai sạn không ngừng xoa vào nhau, điềm nhiên cất tiếng hỏi: “Chỉ với hai thằng nhóc con này? Mà biến nhà họ Cao thành ra như vậy? Ông Cao, cứ yên tâm đi, hôm nay Giang Tam Đao này sẽ giúp ông Cao trút cơn giận!”
Giang Tam Đao cũng không phải cái tên tự đặt, mà là tên do giang hồ đặt, thế nhưng đi đến đâu người này cũng tự xưng như vậy, thực ra cũng khá oai phong.
Cao Thiên Thanh mỉm cười gượng gạo: “Làm phiền Giang đại ca rồi!”
Giang Tam Đao bật cười ha hả, bước tới trước mặt Lâm Triệt, sẵng giọng nói: “Cậu nhóc, trông cũng mượt mà chỉn chu nhỉ, rất phù hợp làm trai bao đấy, có cần tôi giới thiệu vài ông bà chủ cho cậu không?”
Lão đánh giá từ trên xuống dưới rồi dí mặt tới gần Lâm Triệt với vẻ thách thức.
Lâm Triệt khẽ nhíu mày, tay phải của anh đột nhiên giơ lên.
Đùng!
Nắm đấm nện thẳng vào phần mặt của Giang Tam Đao, nhưng phản ứng của đối phương cũng cực kỳ nhanh nhạy.
Lão dùng tay đỡ phần đầu, mặt mũi phải biến sắc vì sức mạnh khủng khiếp của cú đấm.
Cơ thể lão nhanh chóng kéo dài khoảng cách, nhưng cả cánh tay đã rũ xuống với hình dạng không theo quy luật gì, trông vô cùng đáng sợ.
Đám đông ồn ào hẳn lên.
Ai cũng nhìn ra được năng lực của Giang Tam Đao, vậy mà một cú đấm kia về cơ bản đã phế bỏ cánh tay của lão, rốt cuộc anh là người thế nào chứ.
Đúng lúc này.
Người chạy đi hỏi chuyện Cao Vạn đã chạy về phía này với gương mặt sợ hãi.
Người này ghé vào tai Cao Thiên Thanh thì thầm chuyện gì đó.
Mặt mũi Giang Tam Đao cực kỳ khó coi, lão nhìn đám đông xung quanh: “Còn đợi gì nữa, bảo mọi người cùng nhau xông lên!”
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, sự việc đã đến mức độ này rồi, cũng chỉ có thể làm thế thôi.
Không đợi Cao Thiên Thanh hạ lệnh.
“Giết nó đi!”, một tiếng hét lớn vang lên, hơn 500 người đồng loạt lao về phía Lâm Triệt.
Tiếng thét đinh tai nhức óc.
Cùng lúc ấy, qua lời thông báo của người làm, Cao Thiên Thanh đã dần dần chuyển từ trạng thái giận dữ sang hoảng sợ, vừa nhìn thấy đám đông bên cạnh định ra tay, mặt mũi lão ta trắng bệch như tờ giấy.
“Đừng!”
Một tiếng gầm vang lên, nhưng hoàn toàn bị tiếng hét của mấy trăm người lấn át.
Bình luận facebook