Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 356-360
Chương 356: Chúc ngủ ngon những người làm thuê
Khương Tiểu Bảo há mồm nuốt từng miếng mì, đối với đứa quen được ăn sơn hào hải vị thì tô mì này với cậu quả thực chả ngon chút nào, nhưng mà……ăn rất vào mồm.
Sau khi ăn xong bữa trưa, ba người tiếp tục quay về chỗ làm việc. Sư phụ và đồ đệ tiếp tục quay lại việc chuyển gạch, Khương Mạn thì ngồi uống trà sữa cắn hạt dưa ở cách đó không xa, còn chơi cả rắn săn mồi. Nhìn cứ như một người giám sát công việc vô lương tâm vậy.
(Những lời của Khương võ thần như chạm vào tim tôi vậy.)
(Đúng là cuộc đời của mỗi người không giống nhau, ai mà chả muốn kiếm tiền để được ở nhà cao cửa rộng, nhưng mà cuộc đời đâu cho ai lựa chọn, có rất nhiều người còn chả có năng lực để được lựa chọn ấy chứ.)
(Thiếu gia Bảo Nhi thực sự may mắn, mong cho cậu ấy có thể tỉnh ngộ.)
(Người xưa bảo không ai giàu ba đời là vì thế đó, mấy kẻ có tiền đâu có biết dạy con.)
(Tôi rất muốn biết hôm nay Khương võ thần uống trà sữa và cắn hạt dưa, là lấy tiền ở đâu mua vậy?)
(Còn phải nghĩ à? khẳng định là Bạc thần đưa!)
Mười cái xe gạch này có cho Khương Tiểu Bảo hai ngày cậu ta cũng không chuyển xong. Thể lực của cậu ta cũng không tệ, nhưng mà không có sức bền, bây giờ nói là mệt cũng không đúng, phải là đi không nổi nữa. Cậu ta ngồi bệt xuống đất hít thở, sau đó lại lồm cồm bò lên tiếp tục.
Cứ như vậy cho đến tận chín giờ tối, vẫn còn thừa năm xe gạch, nhưng mà nhìn mặt mày tiều tuỵ, môi trắng bệch, cứ như sắp lăn ra chết được tới nơi vậy.
“Anh thích thằng nhóc này đấy.” Tự Thiên Sách ngồi xuống cạnh Khương Mạn cắn hạt dưa, sau đó lại nói thêm một câu: “Cũng đủ đàn ông.”
Khương Mạn nhổ vỏ ra: “Thằng nhóc thối.” nhưng khóe mắt lại mang ý cười.
“Sắp đến giờ tan làm rồi, anh không muốn thức đêm với nó đâu.” Tự Thiên Sách đi tới.
Khương Mạn cũng đưa túi hạt dưa cho A Tam rồi từ từ đi qua đó. Đầu Khương Tiểu Bảo đã ong hết cả lên, bởi vì quá mệt mà môi run run, không nghĩ nổi cái gì trong đầu nữa.
Chỉ có mỗi con ngươi là vẫn chuyển động, cậu ta ngẩng đầu ngơ ngác một lúc mới nhận ra là Khương Mạn và Tự Thiên Sách đang đi tới giúp cậu ta chuyển gạch. Không chỉ có hai người, mà còn có thêm mấy công nhân khác cũng tới giúp.
Mấy người này cậu ta chả quen một ai cả.
Khoé môi của Khương Tiểu Bảo run run, muốn đứng dậy mà eo và chân không nghe lời cậu ta nữa.
Nhiều người sức lớn, vèo cái đã giải quyết xong năm xe gạch. Khương Tiểu Bảo đứng dưới đèn, khoé môi run run không biết nên nói cái gì.
Mấy người công nhân vừa giúp cậu ta đi qua, ánh mắt nhìn cậu ta còn mang theo ý cười. Ánh mắt không che giấu điều gì, là thứ đơn thuần nhất mà cậu ta được nhìn thấy.
“Cám ơn……”
Một chú lớn tuổi giơ ngón tay cái lên: “Cậu bạn này được đấy, giỏi hơn cả bác.”
“Đến trải nghiệm cuộc sống à, quay về trường nhớ học hành chăm chỉ nhé, đọc sách mới có đường rộng mở, đừng như chúng tôi……”
“Đi thôi đi thôi, mau đi về ngủ thôi.”
Khương Tiểu Bảo bị nói cho đầy một đầu, không biết nên đáp sao. Đây là những người xa lạ, thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta……
“Đứng ngốc ra đó làm gì, tan làm thôi.”
Tự Thiên Sách đứng ở phía sau vỗ cậu ta một phát.
Khương Tiểu Bảo lấy lại tinh thần, vô thức hỏi: “Bọn họ……Tại sao lại giúp em?”
“Chả biết ở đâu ra nhiều ‘tại sao’ như thế?” Tự Thiên Sách nhìn lại cậu.
Không ‘tại sao’? Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm, cậu vẫn chưa hiểu.
“Nếu thực sự muốn biết tại sao…..chắc do anh đây có sức hấp dẫn?” Đồng chí Thiên Sách tự hào vuốt cằm.
Khương Tiểu Bảo: “……” Đây cũng được tính là câu trả lời?
“Chắc là do em gái của anh mời bọn họ ăn mỳ đó?”
Khương Tiểu Bảo sững sờ: “Chỉ là một bát mì, có đáng không?”
Tự Thiên Sách nhìn cậu ta một lúc, trong mắt có vài phần bất lực: “Giữa người với người ở chung với nhau, đâu chỉ có thuận mắt nhau hay không, cũng đâu chỉ có đôi bên có giá trị gì hay không”
Khương Tiểu Bảo trước đây chính là như vậy, nhưng cái tình anh em đểu giả của ngày hôm qua đã làm cho cậu ta biết mình ngu ngốc tới mức nào. Còn bây giờ……cậu nhóc 19 tuổi ngổ ngáo, trong lòng có một loại cảm giác chân thực mà ấm áp, trước giờ chưa từng có.
“Đi thôi.” Khương Mạn nói.
Tự Thiên Sách xua tay rồi đi tìm những người công nhân khác, đêm nay vẫn phải nằm ở khu nhà cũ cho công nhân.
Khương Tiểu Bảo đi đằng sau Khương Mạn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Trên đường đi, trong ta Khương Tiểu Bảo có thêm 18 tệ. Cậu mơ hồ ngẩng đầu.
Khương Mạn: “Tiền công của em.”
Khương Tiểu Bảo cầm chắc tiền trong tay, “Không phải nói là chị và sư phụ của em chia nhau sao?”
“Lần đầu đi bán sức lấy tiền thì phải có kỷ niệm chứ.” Khương Mạn cười như không nhìn cậu ta: “Ngày mai 6 giờ đợi điện thoại của chị, không nghe máy thì đợi ăn đòn đi.”
Nói xong thì cô đi thẳng chả thèm quay đầu nhìn.
Khương Tiểu Bảo nhìn bóng lưng của cô, hét lớn: “Ngày mai em nhất định tự dựa vào sức mình chuyển hết số gạch.”
Khương Mạn vẫn không quay đầu, bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ. Khương Tiểu Bảo đứng tại chỗ, nhìn cửa tiệm lúc trưa ăn cơm vẫn còn mở, cậu ta sải bước lớn băng qua đường. Tiệm mì sắp đóng cửa, chỉ còn lại vài người đang ăn.
Khương Tiểu Bảo nuốt một ngụm nước bọt: “Bà chủ, cho em một bát mì!”
Khi trả tiền mỳ tự nhiên lại buột mồm một câu: “18 tệ này là do em tự kiếm được!”
Bà chủ có lẽ chưa thấy thanh niên nào ngốc như vậy, sững sờ một lúc thì bật cười, sau đó quay sang lấy nốt chỗ trứng kho còn lại cho cậu hết.
“Em không cần trứng kho.”
Bà chủ cười tươi nói: “Nhìn cậu đẹp trai, chị tặng cho cậu, ăn đi.”
Khương Tiểu Bảo ngơ ra một lúc, sau đó đi đến đúng chỗ trưa nay ngồi, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Cánh tay rất đau, lòng bàn tay cũng rộp cả lên. Tuy nhiên sau khi ăn xong tô mì nóng hổi vào bụng, lại cảm thấy bao khó khăn không là gì cả. Hương vị của bát mỳ này, không hề giống lúc ban trưa.
“Bát mỳ 18 tệ đúng là ngon thật……”
Khương Tiểu Bảo không biết, ở góc đường phía đối diện, một cái máy quay đang chĩa về phía mình. Toàn bộ quá trình ăn uống của cậu ta, và vẻ mặt hạnh phúc đều được ghi hình lại hết.
A Tam chuyển máy quay, nhìn Khương Mạn, “Chị, cho câu chốt đi?”
Khương Mạn ngáp một cái, nhướng mày cười: “Chúc ngủ ngon, người làm thuê.”
Nói xong thì bảo A Tam tắt máy quay.
‘Cuộc sống khác’ hôm nay tới đây là kết thúc, cư dân mạng vẫn tiếp tục bàn luận.
(Nhìn thiếu gia Bảo Nhi ăn mì, tự nhiên tôi lại rơi nước mắt……”
(Tôi không muốn khen cái chương trình ‘cuộc sống khác’ này đâu, mặc dù lão Lý cực kỳ âm mưu, nhưng thật sự rất có tình người.”
(Thời gian nghỉ phép sắp hết rồi, người dân lao động lại quay về lao động, xem xong tập hôm nay tôi chợt cảm thấy công việc của mình không gian khổ tới vậy.)
(Đời người giống như một bát mì, không đáng bao nhiêu tiền cũng chả có gì cao quý, nhưng chỉ cần no bụng, làm một bát mỳ thế này cũng không tệ.)
(Đây chính là điều mà tôi thích ở ‘Cuộc sống khác’, Khương bug, Thiên Sách, đạo diễn Khương, Điềm Điềm, Bạc thần. Ai cũng cố gắng làm công việc của mình, công việc vô cùng bình thường nhưng lại có giá trị vô cùng!)
(Chúc ngủ ngon, những người làm thuê!)
Một đêm này.
#chúcngủngon,ngườilàmthuê# lặng lẽ tiến lên thành hot trend
Chương 357: Tay nhức mỏi thật đúng lúc, không cần chơi game nữa
Sân bay Bắc Thành.
Khương Mỹ Lâm vô cùng khí thế bước ra từ lối VIP, ngồi lên xe.
Thư ký ngồi ở ghế lái phụ, lên tiếng chúc mừng: “Lần này lấy được dự án năng lượng của Hades, các cổ đông trong hội đồng chủ tịch đối với nhị tiểu thư hết lời khen ngợi, vào hội nghị cổ đông sau tết, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía nhị tiểu thư thôi.”
Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Cho dù không có dự án này thì vị trí tổng giám đốc cũng không đổi người được! Cho dù ba tôi có muốn nâng đỡ anh trai tôi lên thì đám hồ ly trong tập đoàn cũng đâu phải lũ đần.”
“Anh cả làm nghiên cứu thì được, bảo anh ấy quản lý cả tập đoàn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Khương Mỹ Lâm hít thở sâu, “Hai ngày nay trong nhà có chuyện không?”
“Ông chủ vẫn như bình thường, đại thiếu gia vẫn luôn nghiên cứu, Tết cũng không về nhà, Bảo thiếu gia thì...” thư ký hơi do dự.
Khương Mỹ Lâm day trán, mất kiên nhẫn nói: “Cái thằng vô dụng đó lại gây chuyện gì rồi?”
Thư ký nhỏ giọng nói: “Cậu ấy đi tham gia một chương trình gameshow, Khương Mạn cũng có mặt trong gameshow đó……”
Sắc mặt của Khương Mỹ Lâm rốt cuộc cũng có chút thay đổi.
Cô mở điện thoại lên, xem tin tức về giới giải trí trong nước, trên weibo để xuất một mục hot search #Ngủ ngon nhé, những người làm thuê#.
Khương Mỹ Lâm mở miệng chửi: “Tôi biết ngay nó là một con sói vô ơn, nuôi lớn cũng không biết nhận chủ mà!”
Thư ký không dám tiếp lời.
Khương Mỹ Lâm trong cơn tức giận, ấn gọi một cuộc điện thoại, nhưng Khương Tiểu Bảo lại không nghe máy!
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
“Chắc là……ở căn biệt thự trong khu biệt thự Lai Nhược.”
Căn biệt thự đó sao……
Khương Mỹ Lâm sắc mặt âm trầm, trong lòng đang chửi bới.
“Về tập đoàn trước, mai hãy đi tìm nó.”
……
Bởi vì tối hôm trước trêu chọc Bạc Hạc Hiên, nên Khương Mạn đã tốn rất nhiều công sức mới dỗ được anh.
Cô vừa rửa tay vừa chửi kháy, sau đó ra ngoài thì thấy người đàn ông ngồi trên giường, duỗi đôi chân dài thẳng tắp.
Bộ đồ ngủ bằng lụa ôm sát cơ thể, lộ ra đường cơ săn chắc, bộ đồ ngủ bằng lụa ở phần trên chỉ cài từ cúc thứ ba, khiến người ta bất giác tập trung ánh mắt vào dưới xương quai xanh, muốn nhìn thân thể dưới lớp quần áo.
Trên tay anh cầm một cuốn sách, thản nhiên đọc, gọng kính màu vàng gác trên sống mũi, phần tóc bên phải không dài không ngắn, vừa đủ để che đi hàng lông mày, trên đôi mắt vẫn còn một chút dục vọng chưa tan hết, nhưng thái độ lại lạnh lùng.
Khương Mạn nhìn dáng vẻ lúc này của anh, không khỏi tưởng tượng ra trong đầu dáng vẻ bị nhiễm dục vọng ở trên gương mặt đó, và âm thanh trầm thấp kìm nén.
Rõ ràng là một yêu tinh nhu cầu cao.
Thế mà lúc này……
“Lưu manh giả danh trí thức.” Khương Mạn đánh giá không hề khách sáo.
Bạc Hạc Hiên ngước mắt, ừ một tiếng, âm điệu nâng lên như đang hỏi.
Khương Mạn ném miếng bịt mắt vào lòng anh, giơ tay phải ra, “Tay em nhức mỏi!”
Bạc Hạc Hiên buông sách xuống, giọng nói còn hơi khàn : “Đã bảo em dùng cả hai tay rồi còn gì.”
Khương Mạn lườm anh.
Người đàn ông không hề sợ hãi, ánh mắt còn tỏ ra vô tội: “Tay nhức mỏi vừa đúng lúc, không cần chơi game nữa.”
“Anh cố ý phải không?”
“Cho phép em hiểu nhầm.” Người đàn ông gật đầu, mỉm cười xấu xa, “Vất vả rồi, Yêu Nhi bảo bối.”
Ánh mắt Khương Mạn tỏ ra nguy hiểm, Bạc Hạc Hiên cầm lấy cái bịt mắt, “Đây quả là một biện pháp tốt, nếu có thể ngăn anh tư của em mơ thấy và nhìn thấy từ góc nhìn của em, chúng ta có thể đổi nhiều cách chơi khác nhau.”
Khương Mạn nhắm mắt, day trán: “Từ nay về sau, em và game sẽ tuyệt giao.”
“Cũng không cần tới mức đó.” Bạc Hạc Hiên chậm rãi nhìn xuống, trong ánh mắt nhìn cô mang theo sự trêu trọc: “Sau này anh chơi cùng em là được.”
Đối với những ‘trò chơi’ trong miệng anh, Khương Mạn thật không còn lời nào để bình luận.
Người đàn ông này lợi dụng sự kiêng dè của cô để cháy nhà hôi của.
“Chỉ một lần này thôi!”
Khương Mạn tiến lên đoạt lại cái bịt mắt, cô cứ cảm thấy cái trò tự mình lừa dối mình này không đáng tin cậy! Rất dễ bị nhục chết!
Ngay khi cô mất cảnh giác, cô bị túm lên giường, ngồi bệt lên người anh, không đợi cô lật mặt, Bạc Hạc Hiên liền giúp cô xoa bóp bàn tay phải, cố ý lờ đi cơn giận trong mắt cô.
“Vừa mới nhận được tin, Khương Mỹ Lâm về nước rồi,”
Khương Mạn nhăn mày, “Đang yên đang lành sao lại nhắc tới cô ta?”
“Cô ta vừa mới lấy được một dự án lớn.” Ánh mắt Bạc Hạc Hiên tối lại, trong nụ cười có một chút gian ác, “từ trong tay Hades.”
Khương Mạn híp đôi mắt xinh đẹp: “Hades? Công ty ở bên nước ngoài của anh?”
“Ừm.” Bạc Hạc Hiên đón nhận cái nhìn của cô, “Sự việc lần trước đã có một sức ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, nội bộ làm ăn của chi thứ hai nhà họ Khương có sự chất vấn đối với quyền điều hành của cô ta. Trong nước thì có tập đoàn Đế Quốc cân bằng và áp chế, cô ta chỉ có thể nhắm vào thị trường nước ngoài.”
“Ở nước ngoài có Hoàn Vũ Lancelot, cho nên cô ta đã tìm đến Hades. Khương Mạn cong môi: “Ai mà nghĩ tới ông chủ lớn đằng sau Hades lại là ngài đây chứ.”
“Già chỗ nào mà gọi ngài” Bạc Hạc Hiên cắn lên ngón trỏ của cô.
Khương Mạn thuận thế vuốt nhẹ đôi môi anh, vuốt đến khi đôi môi ấy ửng đỏ thành màu sắc tuyệt đẹp mà cô thích, hài lòng khi nhìn thấy đôi mắt anh hiện lên vẻ u ám, cúi đầu thưởng thức mùi vị của người đàn ông yêu tinh yêu quái này, sau đó mới đắc ý nói: “Già một chút mới tốt, đàn ông chín chắn mới là gu của em!”
Bàn tay Bạc Hạc Hiên đặt trên eo cô dần dần siết chặt.
Khương Mạn giống như là không phát giác được sự nguy hiểm, hỏi: “Ông chủ Bạc chuẩn bị ra tay như thế nào đây?”
“Nguồn lực lao động miễn phí dâng đến tay, sao có thể lãng phí.” Bạc Hạc Hiên cười nhạt: “Thương trường như chiến trường, vô tình bị người ta lợi dụng cũng là chuyện thường gặp.”
Nghe lời thật lòng này của nhà tư bản,cảm thấy quả đúng là ông chủ gian ác.
“May mà em không kinh doanh, nếu không, gặp được đối thủ như anh sẽ khiến em không nhịn được mà muốn phạm pháp.”
Bạc Hạc Hiên bật cười thành tiếng, “May quá, nếu em là một doanh nhân, nhất định sẽ là một đối thủ có thủ đoạn độc ác.”
“Coi trọng em vậy sao?”
“Ừm, dù sao thì Yêu Nhi cũng thông minh quá mức.”
Khương Mạn gật đầu: “Đồng cảm sâu sắc.”
Hai người nịnh bợ lẫn nhau, Khương Mạn nằm trong lòng anh dần ngủ thiếp đi.
Bạc Hạc Hiên yên lặng, đưa tay chọc chọc cái má trắng nõn của cô, thấy cô nhăn mặt, mất kiên nhẫn gạt tay anh ra: “Phiền...”
Giọng cô mơ màng.
Bạc Hạc Hiên ngừng cười, chỉ đành nhịn xuống cơn dục vọng, thấp giọng nói: “Châm lửa rồi lại không dập lửa, chuồn thì nhanh không ai bằng ……”
……
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Mạn tỉnh dậy, gọi điện thoại cho Khương Tiểu Bảo, gửi một địa chỉ, cô tới địa điểm đó trước.
A Tam: “Chị, hôm nay không vác gạch nữa à?”
Khương Mạn thở dài, cắn miếng quẩy: “Còn vác nữa sẽ chết người đấy.”
Trong lòng A Tam thầm nghĩ, đúng là vậy.
Khương Mạn còn đang nghi ngờ liệu hôm nay tên nhóc kia có rời giường nổi không đây, ban nãy gọi điện thoại tới, nghe giọng như mất nửa cái mạng rồi ý.
Tới chỗ Khương Vân Sênh làm shipper.
Công tử nhà giàu-cậu hai nhà họ Khương mới sáng sớm đã thay đồng phục, sự nho nhã cao quý gì đó....đã sớm biến mất tăm hơi rồi.
Hai anh em mới chỉ có ba ngày không gặp nhau thôi mà đã có cảm giác như nhiều năm không gặp vậy, thật khiến người ta thổn thức...
“Anh hai xuống trần gian phải chịu vất vả rồi.” Khương Mạn cảm khái.
“Em gái.” Khương Vân Sênh ai oán, “Hôm qua anh giao được năm mươi đơn, không có một đơn nào bị đánh giá kém hay bị trả về cả, anh tiến bộ rồi này.”
Khương Mạn lập tức vỗ tay, nhiệt liệt chúc mừng!
“Lợi hại, lợi hại, anh hai quá giỏi!”
Khương Vân Sênh nhìn cô, một lời khó nói hết, cứ có cảm giác em gái mình bây giờ khen người ta cứ như đang sỉ nhục người ta vậy.
Giọng điệu giả dối có che cũng che không nổi!
Khương Mạn cũng phát giác được điều đó, đoán chừng là dạo này sỉ nhục tên nhãi con kia nhiều quá rồi nên nhất thời không thu lại cách nói mỉa mai này kịp.
Tiếng chuông điện thoại mang đầy âm hưởng của thế kỷ trước đột ngột vang lên.
Khương Mạn liếc mắt nhìn, là Khương Tiểu Bảo.
Cô lập tức ấn nghe.
Ưu điểm lớn nhất của mấy chiếc điện thoại cổ chính là âm lượng, chẳng khác nào cái loa phóng thanh, âm thanh cũng hoàn toàn có thể khiên người ta nghe rõ mười mươi.
Giọng nói xé gan xé phổi của thiếu niên từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
“Chị!!! Cứu em với!! AAAAAA!!!!”
Chương 358: Chị hai, khóe miệng chị có dính phân
Ở đầu dây bên kia Khương Tiểu Bảo đang hét lên điên cuồng, chửi bới, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại.
Cứ như thể có người sắp đột nhập vào nhà và bắt cóc cậu ta vậy!
Khương Vân Sênh: " Học sinh mà ekip chương trình sắp xếp cho em à?"
Khương Mạn gật đầu.
"Hình như xảy ra chuyện rồi, em không đi xem đã xảy ra chuyện gì à?"
"Đi chứ, nhưng chắc không có chuyện gì đâu."
Khương Mạn không hề lo lắng, cô bảo Khương Vân Sênh thay đồng phục đi làm ra trước, sau đó cùng anh ta đến biệt thự của Khương Tiểu Bảo.
(Bảo nhi gia kêu la thảm thiết như vậy, không phải đã thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?)
(Chắc không đến nỗi như vậy đâu, không thấy Khương võ thần đâu nên cậu ta hoảng sợ sao?)
(Chẳng lẽ hôm qua chuyển gạch mệt quá nên hôm nay muốn giở trò?)
Cư dân mạng liên tục phỏng đoán.
Lúc sắp đến biệt thự, Khương Mạn gọi điện thoại nói: "Tôi sắp tới rồi, cậu cứ mở cửa là được."
Bên ngoài biệt thự.
Khi còn ở phía xa, Khương Mạn và Khương Vân Sênh đã nghe thấy tiếng mắng chửi.
"Thả tôi ra!"
"Các người đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì, tôi còn sợ chính bản thân mình khi trở nên hung dữ!"
"Sức mạnh của tôi còn vượt qua cả Hoắc Khứ Bệnh cho nên việc xử lý dám rác rưởi các người chỉ là chuyện nhỏ!"
"A! a, gãy gãy rồi, cánh tay của tôi!Mẹ kiếp! Người anh em, anh có thể nhẹ tay chút được không!"
Bảo nhi gia giống như một kẻ vô dụng, bị hai người anh em vạm vỡ nhấc lên và hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.
Cậu ta ngước mắt lên thì nhìn thấy Khương Mạn, kinh ngạc kêu lên: "Chị ơi! Mau đến cứu em với !!"
Khương Mạn không nói gì, nhìn lướt qua cậu ta rồi nhìn về phía người phụ nữ đi ra từ biệt thự.
Khương Mỹ Lâm ăn mặc sang trọng, đứng trên bậc thềm với vẻ mặt kiêu ngạo.
Khương Vân Sênh cau mày, rõ ràng anh ta đã nhận ra Khương Mỹ Lâm và Khương Tiểu Bảo. Chỉ là anh ta không ngờ rằng học sinh do ekip chương trình sắp xếp cho Khương Mạn lại là cậu ta.
"Chị hai! Chị hãy mau bảo người của chị thả em ra! Em đã nói rồi, em sẽ không cùng chị quay về đâu, em muốn cùng chị gái em kiếm tiền!"
Khương Tiểu Bảo quay đầu lại và nói với Khương Mỹ Lâm.
“Chị gái em?!” Khương Mỹ Lâm chế nhạo:
“Khương Tiểu Bảo, bình thường cha dung túng cho những hành động gây rối của em, chị cũng không muốn nói! Nhưng bây giờ chị thấy em thực sự muốn làm phản rồi, đừng quên thân phận của mình, bớt qua lại với một số người không đàng hoàng đi!"
Livestream vẫn không dừng, A Tam đứng ở phía sau Khương Mạn bọn họ, cảnh tượng này đã được phát sóng.
(Mẹ kiếp! Cô gái này là ai vậy!)
(Có biết nói chuyện không vậy? Cô chửi ai là người không đàng hoàng?)
(Mũi sắp dài đến tận đỉnh đầu, vừa mở miệng đã ngạo mạn ngút trời, đây là chị gái của Khương Tiểu Bảo sao?)
(Bây giờ tôi mới biết rằng tên đầy đủ của Bảo nhi gia là Khương Tiểu Bảo đấy, cậu ta cũng họ Khương à? Sẽ không phải là người một gia đình với Khương võ thần chứ?)
Sắc mặt của Khương Tiểu Bảo thay đổi: "Chị hai, chị có thể nói chuyện cẩn thận được không, chị biết rõ chúng ta..."
Cậu ta không nói nữa, liếc nhìn A Tam, nuốt những lời đó xuống rồi khó chịu nói:
"Chị mặc kệ em đi! Trước đây chị chưa từng quản em, sao bây giờ lại quan tâm nhiều như vậy?"
"Là em muốn đi cùng chị gái em đến ghi hình gameshow. Hợp đồng cũng đã ký rồi, lời đàn ông đã nói ra thì phải giữ lời!"
“Câm miệng lại!” Khương Mỹ Lâm hét lên, cô ta bước xuống, nhìn chằm chằm vào Khương Mạn với ánh mắt lạnh lùng.
"Tên ngốc này không có đầu óc, dỗ dành vài câu ngon ngọt là có thể bị lừa, nhưng dù ngu ngốc đến đâu vẫn là người của nhà chúng tôi."
"Cậu ấy sẽ không tiếp tục ghi hình nữa, tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ đền!"
“Ha.” Khương Vân Sênh mỉm cười, khuôn mặt điển trai, đôi mắt lãnh đạm, không che giấu vẻ ghét bỏ: “Thiển cận đến nực cười.”
“Cô có thể thay Khương Tiểu Bảo quyết định sao?” Khương Mạn nhẹ giọng nói.
"Tôi là chị hai của nó, tôi không thể thì lẽ nào cô có thể à?" Khương Mỹ Lâm chế giễu.
"Cậu ấy đã thành niên rồi, có quyền lựa chọn của riêng mình. Đừng nói cô là chị hai của cậu ấy, cho dù cô là cha mẹ của cậu ấy thì cũng không thể quyết định thay cậu ấy được."
Khương Mạn nói lên sự thật: "Cô đã cưỡng bức đưa người đi trái với ý muốn của người trong cuộc. Tôi nghi ngờ rằng cô có ý định giam cầm và hạn chế quyền tự do cá nhân bất hợp pháp đối với Khương Tiểu Bảo."
"Trong vòng một phút hãy thả người ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?! Cô nghĩ tôi sợ à?" Khương Mỹ Lâm dường như nghe thấy câu chuyện cười.
Khương Mạn nhìn cô ta với ánh mắt giễu cợt: "Báo cảnh sát, cũng không sợ, vậy xem ra lai lịch cũng không tầm thường. Vậy hãy cho cư dân mạng thấy xuất thân của cô quyền thế như thế nào đi, khiến mọi người được mở mang tầm mắt đi. "
Sau khi nói xong, cô nói với A Tam: "A Tam, hãy giữ vững máy quay, nhớ zoom vị tiểu thư xinh đẹp này to lên một chút để cư dân mạng nhớ rõ mặt cô ta."
"Anh hai, hãy nhìn đồng hồ, đến giờ thì chúng ta sẽ báo cảnh sát."
Khương Mạn hoàn toàn không cho Khương Mỹ Lâm có cơ hội nói xen vào.
Sau khi Khương Mỹ Lâm nhìn thấy camera, mặt biến sắc, vô thức che mặt lại.
Cô ta không phải người không quan tâm đến thể diện như Khương Mạn. Cô ta cũng biết một khi những lời mình vừa nói bị phát sóng, nếu có người phát hiện ra thân phận của cô thì sẽ gây ra nhiều phiền phức không đáng có!
Bây giờ cô ta đang đoạt quyền, nếu như vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cổ đông và gây mất uy tín, vậy thì sẽ lợi bất cập hại!
"Ai cho phép các người livestream! Tắt máy quay đi!"
Khương Vân Sênh nhìn đồng hồ: "Đã ba mươi giây trôi qua."
Khương Mạn cười không nói gì
Vẻ mặt của Khương Mỹ Lâm cực kỳ khó coi.
"Mười, chín, tám, bảy..."
Khương Mỹ Lâm cay đắng nói: "Thả người ra!"
Ngay khi Khương Tiểu Bảo được thả ra, cậu ta lập tức chạy đến nấp sau lưng Khương Mạn, không quên làm mặt xấu với chị hai mình.
Mặt Khương Mỹ Lâm tái đi vì tức giận, đang định đưa người rời đi, khi đi ngang qua Khương Tiểu Bảo, cô ta lạnh lùng nói: "Nếu em không muốn bị đuổi ra khỏi nhà thì hãy mau chóng quay về! Bớt làm mất thể diện lại! "
Khương Tiểu Bảo bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Chị hai, chị hù dọa ai vậy, cha còn chưa nói gì thì cũng không đến lượt chị lên tiếng!"
Khương Mỹ Lâm vô cùng tức giận, một Khương Tiểu Bảo là quá đủ rồi!
Khương Mạn nở nụ cười, đôi khi thằng nhóc này cũng rất đáng yêu.
“Cô đừng đắc ý quá sớm.” Khương Mỹ Lâm trừng mắt nhìn Khương Mạn.
“Tôi đắc ý thì cô có thể làm gì tôi?” Khương Mạn cười nhạo: “Dù sao việc kinh doanh của tập đoàn nhà tôi cũng đang ngày càng đi lên, chưa hè bị chiếm lấy.”
"Cô!"
Khương Mỹ Lâm hận không thể đâm chết cô. Sau khi nhìn thấy A Tam đang cầm máy quay ở phía đối diện, cô chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Cô ta thấp giọng nói: "Đây là Đế Quốc, đừng tưởng rằng Lanscelot phía sau cô có thể bảo vệ cô cả đời."
Nói xong cô ta liền vênh váo dẫn người rời đi.
Vẻ mặt Khương Mạn bình tĩnh, không hề có một chút khó chịu, thản nhiên nhìn cái cây lớn ở bên cạnh. Trên cành cây có vài con chim sẻ đang đậu.
Khương Mạn ngửa cổ khẽ huýt sáo.
Không ai chú ý đến, những chim sẻ vỗ cánh bay đi.
"A a a !!" Một tiếng hét cách đó không xa truyền đến.
Khương Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn qua đó. Nhìn thấy Khương Mỹ Lâm đứng cứng ngắc tại chỗ, hai tay luống cuống giơ lên, trên trán cô ta dính một bãi phân chim.
"Phụt " Khương Tiểu Bảo phụt một tiếng thiếu tôn trọng, ngẩng đầu lên cười ha ha, kỹ năng làm người ta tức chết của cậu ta được phát huy đến tối đa, cậu ta hét lên: "Chị hai! Khóe miệng, khoé miệng của chị!! Trời ơi, chị đừng liếm nó, nó là phân đấy!! "
Cách đó không xa truyền đến một tiếng “oẹ” ~.
Khương Mỹ Lâm phát điên rồi.
Khương Tiểu Bảo: "Ha ha ha ha ha !!!"
Khương Vân Sênh không chịu được, trầm giọng nói: "Cũng may thằng nhỏ này không phải người nhà chúng ta."
Khương Mỹ Lâm có một người em trai như vậy cũng thật... là oan nghiệt...
Khương Mạn gật đầu: "Đúng vậy, nhà chúng ta có ba anh trai là đủ rồi."
Chương 359: Con trai của cô?
(Anh hai nhà họ Khương: Xin lỗi? Em gái tôi không còn yêu tôi nữa rồi?)
(Vì đại nghĩa diệt nhân, Bảo nhi gia không bao giờ khiến tôi thất vọng!)
(Phải nói một điều, chị hai của Bảo nhi gia trông cũng khá xinh, tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào có 'mùi vị' như vậy! Hương thơm bay đến vạn dặm!)
(Xem comment của bạn phía trên, thanh trường kiếm 40 mét của tôi ... từ từ đặt xuống.)
(Suýt chút nữa đã giết nhầm đồng minh rồi! )
Khương Mỹ Lâm không còn mặt mũi nào ở lại lâu, sau khi cô ta rời đi, Khương Tiểu Bảo vẫn còn cười trên nỗi đau của người khác.
Đức tính đó … Người ta nói rằng cậu ta và Khương Mỹ Lâm là chị em ruột thịt nhưng không ai tin.
"Chị, thật may là chị đến đúng lúc, nếu không chị hai đã bắt em đi mất rồi! Ở nhà chị ấy xưng vương xưng bá quen rồi, còn không thèm nghe lời cha. Hừ, lần này chị ấy đã thực sự mất mặt rồi."
Khương Mạn liếc cậu ta một cái: "Tôi không có hứng thú với chuyện của gia đình cậu. Hơn nữa, tôi không phải chị gái cậu, tôi chỉ là gia sư ngắn hạn của cậu thôi."
Khương Tiểu Bảo nhíu mày muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy Khương Vân Sênh bên cạnh thì cậu ta lập tức nở nụ cười.
"Anh à, em là fan phim trung thành của anh. Em thích nhất là phim “Võ giả” do anh và… Bạc bám váy phụ nữ gì đó đóng phim!"
(Bạc bám váy phụ nữ? Bạc Thần? Mẹ kiếp! Thằng nhóc đáng chết này!)
(Đó là anh rể của cậu đấy, đồ ngu ngốc!)
(Khương võ thần, đánh đi! Người đàn ông của cô bị sỉ nhục rồi!)
(Nói là bám váy phụ nữ là đúng, không chỉ bám váy phụ nữ mà còn là tiểu tam! Hừ! Lúc nào cũng muốn đẩy Điềm Điềm của chúng tôi ra!)
(Fan Điềm Mạn ra đây chịu chết đi! )
Cuộc chiến của những fan CP lại bắt đầu rồi.
Thái độ Khương Vân Sênh đối với Khương Tiểu Bảo rất lạnh lùng.
Chưa kể cư dân mạng, ngay cả A Tam và PD đi theo Khương Vân Sênh cũng cảm thấy ngạc nhiên vì Khương Vân Sênh là người hiền lành và hiếm khi đối xử lạnh nhạt với mọi người.
Nhưng từ khi Khương Mỹ Lâm xuất hiện, sắc mặt của anh ta khá khó chịu.
Ghét Khương Mỹ Lâm thì ghét, nhưng thực ra thằng nhóc Khương Tiểu Bảo này cũng khá dễ mến. Ít nhất là trong vài ngày qua, sau khi tiếp xúc với cậu ta, A Tam đã cảm thấy như vậy!
Ban đầu vừa gặp quả thực cảm thấy đáng ghét đến muốn đánh, nhưng sau đó cảm thấy được đứa nhỏ này không có tâm địa xấu, chỉ là không có mục tiêu sống rõ ràng và khá nổi loạn thôi.
"Chị ơi, hôm nay chúng ta làm gì vậy? Lại chuyển gạch à? Em thấy thể trạng của anh trai chúng ta hơi yếu. Anh ấy có phải đi cùng chúng ta không? Em sợ anh ấy sẽ không chuyển nổi vài viên."
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm như một người phụ nữ lắm mồm mà không biết rằng mình đã đâm Khương Vân Sênh mấy nhát dao.
Khương Vân Sênh liếc cậu ta một cái, không nói gì.
"Cậu vẫn còn có thể chuyển được gạch à?"
"Đương nhiên…!!"
Khương Tiểu Bảo chưa kịp nói xong thì Khương Mạn đã cấu vào cánh tay của cậu ta khiến cậu ta kêu lên thảm thiết.
Hôm qua khi di chuyển gạch về, cậu ta đã ngủ không biết trời đất gì nữa.
Khi Khương Mỹ Lâm dẫn người đến khiến cậu ta thức giấc, lúc ấy cậu ta mới cảm thấy đau đớn khắp người như thể bị người ta nhét vào bao tải rồi đánh cho một trận. Các cơ ở cánh tay chỉ cần chạm vào là đã thấy đau.
Khương Mạn chế nhạo: "Hôm nay cậu đổi sư phụ rồi"
"A ..." Khương Tiểu Bảo nhìn Khương Vân Sênh với ánh mắt tò mò: "Hôm nay em đi cùng anh ấy à?"
Khương Vân Sênh cau mày, rõ ràng là anh ta không thoải mái khi Khương Tiểu Bảo gọi mình là 'anh trai'.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói với Khương Mạn: "Em gái, em qua đây một lát."
Khương Mạn gật gật đầu, đi theo anh ta ra phía xa.
A Tam vô thức muốn đi theo nhưng Khương Tiểu Bảo giữ chặt anh ta lại: "Anh không nhìn thấy chị tôi và anh tôi đang nói chuyện bị mật à, sao anh lại không có mắt nhìn vậy?"
A Tam: ... Không ngờ sẽ có ngày tôi bị cậu giáo huấn!
A Tam: "Cậu không tò mò à?"
“Tôi không tò mò.” Vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo không thay đổi, cậu ta liếc mắt nhìn qua đó, khẽ mím miệng.
Dù không qua đó thì cậu ta cũng có thể đoán được nội dung của cuộc trò chuyện.
Tuy rằng không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Tiểu Bảo chắc chắn một điều, kể cả Khương Mạn và những người anh họ nhà chú ba đều không thích gia đình cậu ta cho lắm!
Cậu ta cũng từng hỏi cha mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Khương Nghiệp Minh luôn im lặng đối với những chuyện liên quan đến quá khứ. Chỉ nói với cậu ta rằng sau này gặp Khương Mạn bọn họ thì phải lịch sự một chút, còn nói rằng nhà họ Khương có lỗi với họ...
Trước đây Khương Tiểu Bảo không để tâm, nhưng sau mấy ngày tiếp xúc này, suy nghĩ của cậu ta đã dần dần thay đổi.
Đối với người chị họ Khương Mạn, ban đầu cậu ta chỉ là tò mò và muốn tìm hiểu chút gì đó. Nhưng bây giờ...
Cậu ta cảm thấy khá thoải mái khi ở cùng Khương Mạn, mặc dù người chị họ này rất hung dữ và quỷ quyệt, nhưng … Chị ấy sẽ giúp mình!
Cho dù là bị đám bạn chẳng ra gì đó lừa, hay tô mì có giá 18 tệ khiến Khương Tiểu Bảo chưa bao giờ cảm thấy thiết thực như vậy.
Ở phía khác, Khương Vân Sênh tắt micro, cau mày nhìn Khương Mạn: "Tại sao lại như vậy?"
“Không nói trước chuyện này với anh hai là lỗi của em.” Khương Mạn nhẹ giọng nói, “Ban đầu em không biết cậu học sinh phiền phức mà ekip chương trình đưa tới chính là cậu ta.”
“Không phải anh hai muốn trách em.” Khương Vân Sênh thở dài:
“Cậu ta là người của nhà bác hai. Tuy rằng ân oán hồi đó không liên quan gì đến cậu ta, nhưng...” Khương Vân Sênh mím môi, lông mi dài khẽ run lên.
Năm đó khi cha mẹ bị giết chết thì anh đã hiểu chuyện rồi. Cảnh tượng đẫm máu ấy theo anh ta lớn lên.
Lúc đó Khương Mạn và Khương Tử Mặc còn quá nhỏ nên không thể nhớ được gì. Nhưng đối với Khương Vân Sênh, Khương Lệ Sính và cả Khương Nhuệ Trạch thì đó là một cơn ác mộng khó đối mặt!
Cơn ác mộng đã quấn vào sâu thẳm trong tâm hồn họ hơn 20 năm trời!
Cho dù Khương Vân Sênh có lý trí như thế nào cũng khó có thể bình tĩnh đối mặt với người nhà họ Khương.
Thái độ đúng mực nhất của anh ta là không nói ra những lời xấu xa và duy trì phép lịch sự và giao tiếp xã hội bình thường.
“Anh hai, anh không thấy thằng bé đó trông rất giống em sao?” Khương Mạn nói nhỏ.
Khương Vân Sênh sửng sốt, vô thức nhìn về phía Khương Tiểu Bảo, ánh mắt hơi lóe lên.
"Anh và anh cả và anh ba đều giống mẹ hơn. Dù em và anh tư là sinh đôi, nhưng em và anh ấy cũng không giống nhau."
"Đó không phải là tại sao ban đầu các anh không nhận ra em sao?"
"Mặc dù em không giống cha mẹ, nhưng rất giống cô của chúng ta."
"Lúc trước, ngay cả anh và anh cả đều cho rằng cô của chúng ta đã chết. Nếu Phong Lăng không gặp và biết cô còn sống và ở trong tay nhà họ Khương thì có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa nhận ra nhau."
Khương Vân Sênh gật đầu: "Anh cả luôn tìm kiếm tung tích của cô, nhưng nhà họ Khương giấu cô quá kỹ nên cũng không có manh mối gì."
"Nói không chừng bây giờ manh mối đang tìm tới tận cửa rồi."
Khương Mạn chậm rãi nói: "Em đã điều tra Khương Tiểu Bảo, cậu ta được bác hai nhà họ Khương nuôi dưỡng. Khương Mỹ Lâm và người anh kia luôn không nhòm ngó gì đến cậu ta, quan hệ rất lạnh nhạt."
"Anh không phát hiện ra sao? Cậu ta và Khương Mỹ Lâm không hề giống nhau, kể cả cậu ta và bác hai đó của chúng ta cũng không có điểm gì giống nhau."
"Khương Tiểu Bảo trông giống cô của chúng ta hơn, Khương Nhược Lai."
"Thú vị hơn chính là ngôi nhà này."
Khương Mạn chỉ vào biệt thự bên cạnh, nó giống như một tòa nhà cổ kiểu phương Tây, mang rất nhiều dáng dấp của thế kỷ trước.
"Nơi này được tên là biệt thự Lai Nhược, quyền sở hữu được đăng ký dưới tên của Khương Tiểu Bảo. Trước đó ... chủ sở hữu của tòa nhà này là cô của chúng ta. Đáng ra anh cả phải điều tra ra chuyện này mới đúng."
Đồng tử Khương Vân Sênh co rút lại: "Tiểu Mạn, lẽ nào em nghi ngờ..."
“Chỉ là phỏng đoán thôi.” Ánh mắt Khương Mạn u ám, nói: “Anh hai, cha của chúng ta và bác hai nhà họ Khương có cùng một mẹ sinh ra không?
Khương Vân Sênh lắc đầu: "Không phải, bà nội của chúng ta là vợ hai của ông nội."
"Khương Nghiệp Thành và Khương Nghiệp Minh là con của người vợ đầu tiên của ông nội."
"Cho nên, trong nhà họ Khương chúng ta chỉ có một người thân là cô!"
Ánh mắt Khương Mạn trong veo nhìn thiếu niên nổi loạn cách đó không xa.
"Anh hai, em có một phỏng đoán. Tuy rằng phỏng đoán này cẩu huyết và thô tục, nhưng hợp tình hợp lý với người nhà họ Khương."
"Có lẽ khi đó họ không chỉ giở thủ đoạn với em."
"Nếu, nếu Khương Tiểu Bảo là con của cô chúng ta thì sao?"
Hơi thở Khương Vân Sênh ngưng trệ, anh ta vô thức nhìn về phía đó...
Thằng bé đó ... thật sự có thể là con trai của cô sao?
Chương 360: Có thể trả lại đồ đệ này không?
Sau khi Khương Vân Sênh và Khương Mạn quay lại, mọi thứ vẫn như bình thường.
Hai anh em rất ăn ý, Khương Vân Sênh cũng không thay đổi thái độ, không đột nhiên thân thiết với Khương Tiểu Bảo mà vẫn duy trì phép lịch sự đúng mực.
"Ship đồ ăn? Chuyện này có quá khó không?"
Cái đuôi của Bảo nhi gia lại bắt đầu cuộn lại.
“Vậy thì hãy làm gì đó thật thú vị?” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng: “Nếu hôm nay cậu có thể giao 50 đơn hàng, không có đơn nào bị đánh giá thấp hoặc hoàn lại, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà.”
"Quà gì vậy?"
"Tặng cậu một tập hợp số liệu thí nghiệm, cậu thấy thế nào?"
Vẻ mặt Khương Mạn vui đùa: "Tôi đã xem những luận văn đó trong thùng rác của cậu, trong đó có một số quan điểm khá thú vị, nhưng hướng đi vẫn hơi lệch một chút, còn thiếu số liệu thí nghiệm, có điều ý tưởng rất táo bạo."
"Chị đã đọc luận văn của em à?"
Những bài luận văn vô dụng bị Khương Tiểu Bảo ném vào thùng rác, những lập luận mà cậu ta đưa ra thậm chí còn bị giáo sư bác bỏ.
Nói cậu ta có ý nghĩ viển vông và trái ngược với bản chất của con người.
"Đã có một cuộc tranh cãi liên tục giữa trí thông minh AI và con người. Trí tưởng tượng táo bạo, không có gì là sai cả."
Trong khoa học máy tính, trí tuệ nhân tạo hay AI là trí thông minh được thể hiện bằng máy móc, trái ngược với trí thông minh tự nhiên của con người. Thông thường, thuật ngữ "trí tuệ nhân tạo" thường được sử dụng để mô tả các máy móc (hoặc máy tính) có khả năng bắt chước các chức năng "nhận thức" mà con người thường phải liên kết với tâm trí, như "học tập" và "giải quyết vấn đề"
Khương Mạn nói: "Tuy nhiên, sự kết hợp giữa AI và cơ thể con người mà cậu nghĩ, hiện tại có chút khó đột phá về mặt kỹ thuật và hầu hết mọi người đều khó chấp nhận nó."
“Số liệu thí nghiệm mà chị cung cấp cho em có thể vượt qua ngưỡng kỹ thuật hiện tại không?” Khương Tiểu Bảo hỏi điểm mấu chốt.
Khương Mạn cười, gõ gõ vào đầu: "Ít nhất có thể giải quyết vấn đề của mạng thần kinh."
Khương Tiểu Bảo hít một hơi thật sâu. Nếu điều này được nói ra từ miệng của người khác, có lẽ cậu ta sẽ gọi chửi là điên! Nhưng những lời này lại được ra từ miệng của Khương Mạn
Cậu ta đã từng đọc luận văn do cô viết, chắc chắn trong đó một thứ gì đó. Chưa kể những ngày qua, cậu ta không nhận ra mình đang làm theo lời của Khương Mạn một cách mù quáng!
(Ôi, Khương võ thần có thể nói tiếng người được không?)
(Ý gì vậy? Kết hợp trí tuệ nhân tạo với cơ thể con người? Có thể sao?)
(Ôi trời! Có phải Bảo nhi gia đang cố gắng dùng AI để thay thế con người không? Suy nghĩ thật táo bạn!)
(Không phải Bảo nhi gia học dốt sao? Tại sao tôi lại không thể hiểu những gì mà cậu ta và Khương võ thần vừa nói?)
(Tôi chỉ muốn biết số liệu thí nghiệm là cái gì? Khương Mạn đang lừa bọn trẻ à. Nếu bộ số liệu này thực sự có thể giải quyết các vấn đề kỹ thuật hiện nay, vậy nó còn không bị cả thế giới điên cuồng cướp lấy à?)
(Tôi ủng hộ bạn phía trên, mạng thần kinh không đơn giản như vậy, nếu giải quyết được điểm này, chẳng phải có thể tạo ra một robot AI có khả năng tự suy nghĩ rồi à?)
(Ha ha, Khương Mạn chém gió quá, vậy thì không cần đến các nhà khoa học nữa rồi. )
(E rằng tạo hình nhân vật của Khương Mạn lần này sắp sụp đổ rồi…)
(Các bạn phía trên đều là chuyên gia à? Bạn có thể làm được thì làm đi, tất cả các bạn đều tốt nghiệp sau tiến sĩ à?)
A Tam đọc những bình luận đang lướt qua điên cuồng trong livestream thì không khỏi toát mồ hôi. Anh ta nháy mắt với Khương Mạn bảo cô chú ý đến lời nói nhưng đều bị cô phớt lờ.
Anh ta lo lắng nhìn Khương Vân Sênh, nhưng lại thấy đối phương có vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nhìn em gái mình với vẻ ngưỡng mộ.
A Tam: "..." Thôi vậy, không thèm nhắc nữa.
“Em sẽ làm công việc này!” Khương Tiểu Bảo ngay lập tức đồng ý.
“Đừng vội đồng ý như vậy.” Khương Mạn uể oải nói: “Nếu không hoàn thành được 50 đơn hàng, hoặc bị đánh giá không tốt và hoàn đơn, ngoài bài tập ở trường, cậu phải làm cho tôi 10 bản luận văn. "
Khương Tiểu Bảo nhíu mày.
Mười, mười bản?
Giọng điệu của Khương Mạn nhẹ nhàng: "Số chữ trong mỗi bản không cần quá nhiều, hơn 10.000 chữ là được."
Lông mày Khương Tiểu Bảo co giật mạnh hơn.
Hay lắm, số lượng chữ yêu cầu trong luận văn ở trường chỉ có 6000-8000 chữ thôi? !
Thấy cậu ta do dự, Khương Mạn hỏi tiếp: "Không phải cậu thông minh đến mức Văn Khúc Tinh cũng phải ghen tỵ sao? Cậu sợ rồi à?"
Bảo nhi gia có phải là người có thể nuốt giận không?
"Sợ cái gì chứ! Chị cứ chờ xem, em không thể chuyển gạch nhưng giao đồ ăn thì có gì khó! Không phải chém gió chứ em được gọi là thần xe ở khu Thiên Dương, Bắc Thành này đấy!"
(Bắt đầu rồi! Bảo nhi gia đã lại bắt đầu rồi!)
(Kế khích tướng thực sự quá đỉnh! Để đối phó với Bảo nhi gia chỉ cần kích cậu ta một chút là được. )
(Tôi đang mong chờ bài luận văn dài 10.000 chữ của Bảo nhi gia. Ồ, mười bài cộng lại là 100.000 chữ!)
(Luận văn 100.000 chữ ... ôi, tàn nhẫn quá! Nó còn kinh khủng hơn đề mô phỏng của kỳ thi thi đại học!)
(Chẳng trách Khương Mạn dám chém gió đến mức như vậy, có lẽ cô ấy đã dự đoán thằng bé này sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ?)
(Ơ? Lần trước không phải phòng làm việc của Khương võ thần đã kiện toàn bộ antifan rồi à? Hình như vẫn còn sót nhỉ?)
(Chậc chậc, rừng không thể cháy hết, diệt antifan này thì antifan khác lại mọc lên, đều là 'cỏ' mà!)
Khương Tiểu Bảo vui vẻ bắt đầu cuộc hành trình người làm thuê của mình.
Cậu ta đến điểm lấy hàng, mặc chiếc áo gi lê màu vàng vào, tinh thần vô cùng hăng hái. Đột nhiên, hai mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên, chỉ vào chiếc mũ bảo hộ trên tủ.
"Em muốn cái đó!"
Khương Mạn và Khương Vân Sênh nhìn sang.
"..."
A Tam: "Phụt"
Trên mũ bảo hộ cắm dày đặc một đống tai, dựng đứng lên những những chiếc chày gỗ.
Người phụ trách cười nói: "Chà, cái đó là chỉ dành cho những tay đua xuất sắc nhất."
"Tôi cũng rất xuất sắc! Tôi là thần xe ở khu Thiên Dương!" Khương Tiểu Bảo vô cùng phấn khích, vỗ ngực nói: "Đẹp trai quá! Nếu đội nó lên tôi nhất định sẽ là chàng trai đẹp nhất trên phố." "
Khương Mạn cười, không nói gì.
Khương Vân Sênh dần dần cách xa cậu ta ra, thấp giọng hỏi: "Có thể trả lại đồ đệ này không?"
Khương Mạn vỗ nhẹ lên vai anh hai an ủi: "Anh hai, coi như hôm nay anh làm một việc tốt đi."
Khương Vân Sênh: "Tại sao người tốt lại không có phúc như vậy?"
Anh ta tưởng tượng đến cảnh chút nữa cùng Khương Tiểu Bảo lái một chiếc xe điện, trên đầu cậu ta đội mũ bảo hiểm đó, anh ta đã không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Khương Vân Sênh xoa giữa lông mày: “Gu thẩm mỹ của bọn trẻ bây giờ thật là lạ?
(Vấn đề gu thẩm mỹ ... anh hỏi em gái mình, anh không cảm thấy rất vô lý à?)
(Gu thẩm mỹ thảm họa + gu thẩm mỹ thiên tài, nếu một ngày Khương võ thần và Bảo nhi gia cùng nhau lên thảm đỏ, hiệu ứng hình ảnh sẽ không thể tưởng tượng nổi …)
(Màu đỏ phối với áo phao màu xanh lá cây + áo lông chồn dây chuyền vàng lớn, đồng hồ nhỏ? Tôi đã tưởng tượng ra rồi…)
(Thử tưởng tượng cảnh Đạo diễn Khương và Bảo nhi gia cùng nhau đi trên một chiếc xe, trên đầu cậu ta đội chiếc mũ bảo hiểm đó ... cũng có chút đẹp. )
(Khương võ thần đang lừa Bảo nhi gia và đồng thời lừa luôn cả anh mình à?)
(Tôi nghi ngờ cô ấy đã cố tình làm vậy! Muốn dùng ma thuật để đánh bại ma thuật! Hi sinh đạo diễn Khương và Bảo nhi gia để cứu vớt hình ảnh mất mặt của bản thân và Bạc Thần khi lái xe điện!)
(Các bạn nào chưa biết điển tích này thì vui lòng search từ khóa ở B trạm: Bạc Khương + con tin + xe điện + cô gái táo bạo !)
(Chiêu này của Khương võ thần ... ôi, độc ác quá, thật là độc ác!)
Mười phút sau, người quản lý đã chịu thua sự năn nỉ của Khương Tiểu Bảo và đồng ý với yêu cầu của cậu ta.
Có điều, tất nhiên, đó không phải là chiếc mũ bảo hiểm tua tủa chày gỗ đó.
Khương Vân Sênh nhìn chiếc tai dựng đứng giữa đỉnh đầu, giống như Thượng Phương Bảo Kiếm. Anh ta ... hít thở vài hơi …
Khương Tiểu Bảo: "Nhìn có đẹp không?! Trông có tràn đầy tinh thần không?!"
Khương Mạn giơ ngón tay cái lên: "Quá đỉnh!"
Khương Vân Sênh: "Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa..."
Khương Tiểu Bảo há mồm nuốt từng miếng mì, đối với đứa quen được ăn sơn hào hải vị thì tô mì này với cậu quả thực chả ngon chút nào, nhưng mà……ăn rất vào mồm.
Sau khi ăn xong bữa trưa, ba người tiếp tục quay về chỗ làm việc. Sư phụ và đồ đệ tiếp tục quay lại việc chuyển gạch, Khương Mạn thì ngồi uống trà sữa cắn hạt dưa ở cách đó không xa, còn chơi cả rắn săn mồi. Nhìn cứ như một người giám sát công việc vô lương tâm vậy.
(Những lời của Khương võ thần như chạm vào tim tôi vậy.)
(Đúng là cuộc đời của mỗi người không giống nhau, ai mà chả muốn kiếm tiền để được ở nhà cao cửa rộng, nhưng mà cuộc đời đâu cho ai lựa chọn, có rất nhiều người còn chả có năng lực để được lựa chọn ấy chứ.)
(Thiếu gia Bảo Nhi thực sự may mắn, mong cho cậu ấy có thể tỉnh ngộ.)
(Người xưa bảo không ai giàu ba đời là vì thế đó, mấy kẻ có tiền đâu có biết dạy con.)
(Tôi rất muốn biết hôm nay Khương võ thần uống trà sữa và cắn hạt dưa, là lấy tiền ở đâu mua vậy?)
(Còn phải nghĩ à? khẳng định là Bạc thần đưa!)
Mười cái xe gạch này có cho Khương Tiểu Bảo hai ngày cậu ta cũng không chuyển xong. Thể lực của cậu ta cũng không tệ, nhưng mà không có sức bền, bây giờ nói là mệt cũng không đúng, phải là đi không nổi nữa. Cậu ta ngồi bệt xuống đất hít thở, sau đó lại lồm cồm bò lên tiếp tục.
Cứ như vậy cho đến tận chín giờ tối, vẫn còn thừa năm xe gạch, nhưng mà nhìn mặt mày tiều tuỵ, môi trắng bệch, cứ như sắp lăn ra chết được tới nơi vậy.
“Anh thích thằng nhóc này đấy.” Tự Thiên Sách ngồi xuống cạnh Khương Mạn cắn hạt dưa, sau đó lại nói thêm một câu: “Cũng đủ đàn ông.”
Khương Mạn nhổ vỏ ra: “Thằng nhóc thối.” nhưng khóe mắt lại mang ý cười.
“Sắp đến giờ tan làm rồi, anh không muốn thức đêm với nó đâu.” Tự Thiên Sách đi tới.
Khương Mạn cũng đưa túi hạt dưa cho A Tam rồi từ từ đi qua đó. Đầu Khương Tiểu Bảo đã ong hết cả lên, bởi vì quá mệt mà môi run run, không nghĩ nổi cái gì trong đầu nữa.
Chỉ có mỗi con ngươi là vẫn chuyển động, cậu ta ngẩng đầu ngơ ngác một lúc mới nhận ra là Khương Mạn và Tự Thiên Sách đang đi tới giúp cậu ta chuyển gạch. Không chỉ có hai người, mà còn có thêm mấy công nhân khác cũng tới giúp.
Mấy người này cậu ta chả quen một ai cả.
Khoé môi của Khương Tiểu Bảo run run, muốn đứng dậy mà eo và chân không nghe lời cậu ta nữa.
Nhiều người sức lớn, vèo cái đã giải quyết xong năm xe gạch. Khương Tiểu Bảo đứng dưới đèn, khoé môi run run không biết nên nói cái gì.
Mấy người công nhân vừa giúp cậu ta đi qua, ánh mắt nhìn cậu ta còn mang theo ý cười. Ánh mắt không che giấu điều gì, là thứ đơn thuần nhất mà cậu ta được nhìn thấy.
“Cám ơn……”
Một chú lớn tuổi giơ ngón tay cái lên: “Cậu bạn này được đấy, giỏi hơn cả bác.”
“Đến trải nghiệm cuộc sống à, quay về trường nhớ học hành chăm chỉ nhé, đọc sách mới có đường rộng mở, đừng như chúng tôi……”
“Đi thôi đi thôi, mau đi về ngủ thôi.”
Khương Tiểu Bảo bị nói cho đầy một đầu, không biết nên đáp sao. Đây là những người xa lạ, thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta……
“Đứng ngốc ra đó làm gì, tan làm thôi.”
Tự Thiên Sách đứng ở phía sau vỗ cậu ta một phát.
Khương Tiểu Bảo lấy lại tinh thần, vô thức hỏi: “Bọn họ……Tại sao lại giúp em?”
“Chả biết ở đâu ra nhiều ‘tại sao’ như thế?” Tự Thiên Sách nhìn lại cậu.
Không ‘tại sao’? Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm, cậu vẫn chưa hiểu.
“Nếu thực sự muốn biết tại sao…..chắc do anh đây có sức hấp dẫn?” Đồng chí Thiên Sách tự hào vuốt cằm.
Khương Tiểu Bảo: “……” Đây cũng được tính là câu trả lời?
“Chắc là do em gái của anh mời bọn họ ăn mỳ đó?”
Khương Tiểu Bảo sững sờ: “Chỉ là một bát mì, có đáng không?”
Tự Thiên Sách nhìn cậu ta một lúc, trong mắt có vài phần bất lực: “Giữa người với người ở chung với nhau, đâu chỉ có thuận mắt nhau hay không, cũng đâu chỉ có đôi bên có giá trị gì hay không”
Khương Tiểu Bảo trước đây chính là như vậy, nhưng cái tình anh em đểu giả của ngày hôm qua đã làm cho cậu ta biết mình ngu ngốc tới mức nào. Còn bây giờ……cậu nhóc 19 tuổi ngổ ngáo, trong lòng có một loại cảm giác chân thực mà ấm áp, trước giờ chưa từng có.
“Đi thôi.” Khương Mạn nói.
Tự Thiên Sách xua tay rồi đi tìm những người công nhân khác, đêm nay vẫn phải nằm ở khu nhà cũ cho công nhân.
Khương Tiểu Bảo đi đằng sau Khương Mạn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Trên đường đi, trong ta Khương Tiểu Bảo có thêm 18 tệ. Cậu mơ hồ ngẩng đầu.
Khương Mạn: “Tiền công của em.”
Khương Tiểu Bảo cầm chắc tiền trong tay, “Không phải nói là chị và sư phụ của em chia nhau sao?”
“Lần đầu đi bán sức lấy tiền thì phải có kỷ niệm chứ.” Khương Mạn cười như không nhìn cậu ta: “Ngày mai 6 giờ đợi điện thoại của chị, không nghe máy thì đợi ăn đòn đi.”
Nói xong thì cô đi thẳng chả thèm quay đầu nhìn.
Khương Tiểu Bảo nhìn bóng lưng của cô, hét lớn: “Ngày mai em nhất định tự dựa vào sức mình chuyển hết số gạch.”
Khương Mạn vẫn không quay đầu, bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ. Khương Tiểu Bảo đứng tại chỗ, nhìn cửa tiệm lúc trưa ăn cơm vẫn còn mở, cậu ta sải bước lớn băng qua đường. Tiệm mì sắp đóng cửa, chỉ còn lại vài người đang ăn.
Khương Tiểu Bảo nuốt một ngụm nước bọt: “Bà chủ, cho em một bát mì!”
Khi trả tiền mỳ tự nhiên lại buột mồm một câu: “18 tệ này là do em tự kiếm được!”
Bà chủ có lẽ chưa thấy thanh niên nào ngốc như vậy, sững sờ một lúc thì bật cười, sau đó quay sang lấy nốt chỗ trứng kho còn lại cho cậu hết.
“Em không cần trứng kho.”
Bà chủ cười tươi nói: “Nhìn cậu đẹp trai, chị tặng cho cậu, ăn đi.”
Khương Tiểu Bảo ngơ ra một lúc, sau đó đi đến đúng chỗ trưa nay ngồi, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Cánh tay rất đau, lòng bàn tay cũng rộp cả lên. Tuy nhiên sau khi ăn xong tô mì nóng hổi vào bụng, lại cảm thấy bao khó khăn không là gì cả. Hương vị của bát mỳ này, không hề giống lúc ban trưa.
“Bát mỳ 18 tệ đúng là ngon thật……”
Khương Tiểu Bảo không biết, ở góc đường phía đối diện, một cái máy quay đang chĩa về phía mình. Toàn bộ quá trình ăn uống của cậu ta, và vẻ mặt hạnh phúc đều được ghi hình lại hết.
A Tam chuyển máy quay, nhìn Khương Mạn, “Chị, cho câu chốt đi?”
Khương Mạn ngáp một cái, nhướng mày cười: “Chúc ngủ ngon, người làm thuê.”
Nói xong thì bảo A Tam tắt máy quay.
‘Cuộc sống khác’ hôm nay tới đây là kết thúc, cư dân mạng vẫn tiếp tục bàn luận.
(Nhìn thiếu gia Bảo Nhi ăn mì, tự nhiên tôi lại rơi nước mắt……”
(Tôi không muốn khen cái chương trình ‘cuộc sống khác’ này đâu, mặc dù lão Lý cực kỳ âm mưu, nhưng thật sự rất có tình người.”
(Thời gian nghỉ phép sắp hết rồi, người dân lao động lại quay về lao động, xem xong tập hôm nay tôi chợt cảm thấy công việc của mình không gian khổ tới vậy.)
(Đời người giống như một bát mì, không đáng bao nhiêu tiền cũng chả có gì cao quý, nhưng chỉ cần no bụng, làm một bát mỳ thế này cũng không tệ.)
(Đây chính là điều mà tôi thích ở ‘Cuộc sống khác’, Khương bug, Thiên Sách, đạo diễn Khương, Điềm Điềm, Bạc thần. Ai cũng cố gắng làm công việc của mình, công việc vô cùng bình thường nhưng lại có giá trị vô cùng!)
(Chúc ngủ ngon, những người làm thuê!)
Một đêm này.
#chúcngủngon,ngườilàmthuê# lặng lẽ tiến lên thành hot trend
Chương 357: Tay nhức mỏi thật đúng lúc, không cần chơi game nữa
Sân bay Bắc Thành.
Khương Mỹ Lâm vô cùng khí thế bước ra từ lối VIP, ngồi lên xe.
Thư ký ngồi ở ghế lái phụ, lên tiếng chúc mừng: “Lần này lấy được dự án năng lượng của Hades, các cổ đông trong hội đồng chủ tịch đối với nhị tiểu thư hết lời khen ngợi, vào hội nghị cổ đông sau tết, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía nhị tiểu thư thôi.”
Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Cho dù không có dự án này thì vị trí tổng giám đốc cũng không đổi người được! Cho dù ba tôi có muốn nâng đỡ anh trai tôi lên thì đám hồ ly trong tập đoàn cũng đâu phải lũ đần.”
“Anh cả làm nghiên cứu thì được, bảo anh ấy quản lý cả tập đoàn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Khương Mỹ Lâm hít thở sâu, “Hai ngày nay trong nhà có chuyện không?”
“Ông chủ vẫn như bình thường, đại thiếu gia vẫn luôn nghiên cứu, Tết cũng không về nhà, Bảo thiếu gia thì...” thư ký hơi do dự.
Khương Mỹ Lâm day trán, mất kiên nhẫn nói: “Cái thằng vô dụng đó lại gây chuyện gì rồi?”
Thư ký nhỏ giọng nói: “Cậu ấy đi tham gia một chương trình gameshow, Khương Mạn cũng có mặt trong gameshow đó……”
Sắc mặt của Khương Mỹ Lâm rốt cuộc cũng có chút thay đổi.
Cô mở điện thoại lên, xem tin tức về giới giải trí trong nước, trên weibo để xuất một mục hot search #Ngủ ngon nhé, những người làm thuê#.
Khương Mỹ Lâm mở miệng chửi: “Tôi biết ngay nó là một con sói vô ơn, nuôi lớn cũng không biết nhận chủ mà!”
Thư ký không dám tiếp lời.
Khương Mỹ Lâm trong cơn tức giận, ấn gọi một cuộc điện thoại, nhưng Khương Tiểu Bảo lại không nghe máy!
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
“Chắc là……ở căn biệt thự trong khu biệt thự Lai Nhược.”
Căn biệt thự đó sao……
Khương Mỹ Lâm sắc mặt âm trầm, trong lòng đang chửi bới.
“Về tập đoàn trước, mai hãy đi tìm nó.”
……
Bởi vì tối hôm trước trêu chọc Bạc Hạc Hiên, nên Khương Mạn đã tốn rất nhiều công sức mới dỗ được anh.
Cô vừa rửa tay vừa chửi kháy, sau đó ra ngoài thì thấy người đàn ông ngồi trên giường, duỗi đôi chân dài thẳng tắp.
Bộ đồ ngủ bằng lụa ôm sát cơ thể, lộ ra đường cơ săn chắc, bộ đồ ngủ bằng lụa ở phần trên chỉ cài từ cúc thứ ba, khiến người ta bất giác tập trung ánh mắt vào dưới xương quai xanh, muốn nhìn thân thể dưới lớp quần áo.
Trên tay anh cầm một cuốn sách, thản nhiên đọc, gọng kính màu vàng gác trên sống mũi, phần tóc bên phải không dài không ngắn, vừa đủ để che đi hàng lông mày, trên đôi mắt vẫn còn một chút dục vọng chưa tan hết, nhưng thái độ lại lạnh lùng.
Khương Mạn nhìn dáng vẻ lúc này của anh, không khỏi tưởng tượng ra trong đầu dáng vẻ bị nhiễm dục vọng ở trên gương mặt đó, và âm thanh trầm thấp kìm nén.
Rõ ràng là một yêu tinh nhu cầu cao.
Thế mà lúc này……
“Lưu manh giả danh trí thức.” Khương Mạn đánh giá không hề khách sáo.
Bạc Hạc Hiên ngước mắt, ừ một tiếng, âm điệu nâng lên như đang hỏi.
Khương Mạn ném miếng bịt mắt vào lòng anh, giơ tay phải ra, “Tay em nhức mỏi!”
Bạc Hạc Hiên buông sách xuống, giọng nói còn hơi khàn : “Đã bảo em dùng cả hai tay rồi còn gì.”
Khương Mạn lườm anh.
Người đàn ông không hề sợ hãi, ánh mắt còn tỏ ra vô tội: “Tay nhức mỏi vừa đúng lúc, không cần chơi game nữa.”
“Anh cố ý phải không?”
“Cho phép em hiểu nhầm.” Người đàn ông gật đầu, mỉm cười xấu xa, “Vất vả rồi, Yêu Nhi bảo bối.”
Ánh mắt Khương Mạn tỏ ra nguy hiểm, Bạc Hạc Hiên cầm lấy cái bịt mắt, “Đây quả là một biện pháp tốt, nếu có thể ngăn anh tư của em mơ thấy và nhìn thấy từ góc nhìn của em, chúng ta có thể đổi nhiều cách chơi khác nhau.”
Khương Mạn nhắm mắt, day trán: “Từ nay về sau, em và game sẽ tuyệt giao.”
“Cũng không cần tới mức đó.” Bạc Hạc Hiên chậm rãi nhìn xuống, trong ánh mắt nhìn cô mang theo sự trêu trọc: “Sau này anh chơi cùng em là được.”
Đối với những ‘trò chơi’ trong miệng anh, Khương Mạn thật không còn lời nào để bình luận.
Người đàn ông này lợi dụng sự kiêng dè của cô để cháy nhà hôi của.
“Chỉ một lần này thôi!”
Khương Mạn tiến lên đoạt lại cái bịt mắt, cô cứ cảm thấy cái trò tự mình lừa dối mình này không đáng tin cậy! Rất dễ bị nhục chết!
Ngay khi cô mất cảnh giác, cô bị túm lên giường, ngồi bệt lên người anh, không đợi cô lật mặt, Bạc Hạc Hiên liền giúp cô xoa bóp bàn tay phải, cố ý lờ đi cơn giận trong mắt cô.
“Vừa mới nhận được tin, Khương Mỹ Lâm về nước rồi,”
Khương Mạn nhăn mày, “Đang yên đang lành sao lại nhắc tới cô ta?”
“Cô ta vừa mới lấy được một dự án lớn.” Ánh mắt Bạc Hạc Hiên tối lại, trong nụ cười có một chút gian ác, “từ trong tay Hades.”
Khương Mạn híp đôi mắt xinh đẹp: “Hades? Công ty ở bên nước ngoài của anh?”
“Ừm.” Bạc Hạc Hiên đón nhận cái nhìn của cô, “Sự việc lần trước đã có một sức ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, nội bộ làm ăn của chi thứ hai nhà họ Khương có sự chất vấn đối với quyền điều hành của cô ta. Trong nước thì có tập đoàn Đế Quốc cân bằng và áp chế, cô ta chỉ có thể nhắm vào thị trường nước ngoài.”
“Ở nước ngoài có Hoàn Vũ Lancelot, cho nên cô ta đã tìm đến Hades. Khương Mạn cong môi: “Ai mà nghĩ tới ông chủ lớn đằng sau Hades lại là ngài đây chứ.”
“Già chỗ nào mà gọi ngài” Bạc Hạc Hiên cắn lên ngón trỏ của cô.
Khương Mạn thuận thế vuốt nhẹ đôi môi anh, vuốt đến khi đôi môi ấy ửng đỏ thành màu sắc tuyệt đẹp mà cô thích, hài lòng khi nhìn thấy đôi mắt anh hiện lên vẻ u ám, cúi đầu thưởng thức mùi vị của người đàn ông yêu tinh yêu quái này, sau đó mới đắc ý nói: “Già một chút mới tốt, đàn ông chín chắn mới là gu của em!”
Bàn tay Bạc Hạc Hiên đặt trên eo cô dần dần siết chặt.
Khương Mạn giống như là không phát giác được sự nguy hiểm, hỏi: “Ông chủ Bạc chuẩn bị ra tay như thế nào đây?”
“Nguồn lực lao động miễn phí dâng đến tay, sao có thể lãng phí.” Bạc Hạc Hiên cười nhạt: “Thương trường như chiến trường, vô tình bị người ta lợi dụng cũng là chuyện thường gặp.”
Nghe lời thật lòng này của nhà tư bản,cảm thấy quả đúng là ông chủ gian ác.
“May mà em không kinh doanh, nếu không, gặp được đối thủ như anh sẽ khiến em không nhịn được mà muốn phạm pháp.”
Bạc Hạc Hiên bật cười thành tiếng, “May quá, nếu em là một doanh nhân, nhất định sẽ là một đối thủ có thủ đoạn độc ác.”
“Coi trọng em vậy sao?”
“Ừm, dù sao thì Yêu Nhi cũng thông minh quá mức.”
Khương Mạn gật đầu: “Đồng cảm sâu sắc.”
Hai người nịnh bợ lẫn nhau, Khương Mạn nằm trong lòng anh dần ngủ thiếp đi.
Bạc Hạc Hiên yên lặng, đưa tay chọc chọc cái má trắng nõn của cô, thấy cô nhăn mặt, mất kiên nhẫn gạt tay anh ra: “Phiền...”
Giọng cô mơ màng.
Bạc Hạc Hiên ngừng cười, chỉ đành nhịn xuống cơn dục vọng, thấp giọng nói: “Châm lửa rồi lại không dập lửa, chuồn thì nhanh không ai bằng ……”
……
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Mạn tỉnh dậy, gọi điện thoại cho Khương Tiểu Bảo, gửi một địa chỉ, cô tới địa điểm đó trước.
A Tam: “Chị, hôm nay không vác gạch nữa à?”
Khương Mạn thở dài, cắn miếng quẩy: “Còn vác nữa sẽ chết người đấy.”
Trong lòng A Tam thầm nghĩ, đúng là vậy.
Khương Mạn còn đang nghi ngờ liệu hôm nay tên nhóc kia có rời giường nổi không đây, ban nãy gọi điện thoại tới, nghe giọng như mất nửa cái mạng rồi ý.
Tới chỗ Khương Vân Sênh làm shipper.
Công tử nhà giàu-cậu hai nhà họ Khương mới sáng sớm đã thay đồng phục, sự nho nhã cao quý gì đó....đã sớm biến mất tăm hơi rồi.
Hai anh em mới chỉ có ba ngày không gặp nhau thôi mà đã có cảm giác như nhiều năm không gặp vậy, thật khiến người ta thổn thức...
“Anh hai xuống trần gian phải chịu vất vả rồi.” Khương Mạn cảm khái.
“Em gái.” Khương Vân Sênh ai oán, “Hôm qua anh giao được năm mươi đơn, không có một đơn nào bị đánh giá kém hay bị trả về cả, anh tiến bộ rồi này.”
Khương Mạn lập tức vỗ tay, nhiệt liệt chúc mừng!
“Lợi hại, lợi hại, anh hai quá giỏi!”
Khương Vân Sênh nhìn cô, một lời khó nói hết, cứ có cảm giác em gái mình bây giờ khen người ta cứ như đang sỉ nhục người ta vậy.
Giọng điệu giả dối có che cũng che không nổi!
Khương Mạn cũng phát giác được điều đó, đoán chừng là dạo này sỉ nhục tên nhãi con kia nhiều quá rồi nên nhất thời không thu lại cách nói mỉa mai này kịp.
Tiếng chuông điện thoại mang đầy âm hưởng của thế kỷ trước đột ngột vang lên.
Khương Mạn liếc mắt nhìn, là Khương Tiểu Bảo.
Cô lập tức ấn nghe.
Ưu điểm lớn nhất của mấy chiếc điện thoại cổ chính là âm lượng, chẳng khác nào cái loa phóng thanh, âm thanh cũng hoàn toàn có thể khiên người ta nghe rõ mười mươi.
Giọng nói xé gan xé phổi của thiếu niên từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
“Chị!!! Cứu em với!! AAAAAA!!!!”
Chương 358: Chị hai, khóe miệng chị có dính phân
Ở đầu dây bên kia Khương Tiểu Bảo đang hét lên điên cuồng, chửi bới, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại.
Cứ như thể có người sắp đột nhập vào nhà và bắt cóc cậu ta vậy!
Khương Vân Sênh: " Học sinh mà ekip chương trình sắp xếp cho em à?"
Khương Mạn gật đầu.
"Hình như xảy ra chuyện rồi, em không đi xem đã xảy ra chuyện gì à?"
"Đi chứ, nhưng chắc không có chuyện gì đâu."
Khương Mạn không hề lo lắng, cô bảo Khương Vân Sênh thay đồng phục đi làm ra trước, sau đó cùng anh ta đến biệt thự của Khương Tiểu Bảo.
(Bảo nhi gia kêu la thảm thiết như vậy, không phải đã thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?)
(Chắc không đến nỗi như vậy đâu, không thấy Khương võ thần đâu nên cậu ta hoảng sợ sao?)
(Chẳng lẽ hôm qua chuyển gạch mệt quá nên hôm nay muốn giở trò?)
Cư dân mạng liên tục phỏng đoán.
Lúc sắp đến biệt thự, Khương Mạn gọi điện thoại nói: "Tôi sắp tới rồi, cậu cứ mở cửa là được."
Bên ngoài biệt thự.
Khi còn ở phía xa, Khương Mạn và Khương Vân Sênh đã nghe thấy tiếng mắng chửi.
"Thả tôi ra!"
"Các người đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì, tôi còn sợ chính bản thân mình khi trở nên hung dữ!"
"Sức mạnh của tôi còn vượt qua cả Hoắc Khứ Bệnh cho nên việc xử lý dám rác rưởi các người chỉ là chuyện nhỏ!"
"A! a, gãy gãy rồi, cánh tay của tôi!Mẹ kiếp! Người anh em, anh có thể nhẹ tay chút được không!"
Bảo nhi gia giống như một kẻ vô dụng, bị hai người anh em vạm vỡ nhấc lên và hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.
Cậu ta ngước mắt lên thì nhìn thấy Khương Mạn, kinh ngạc kêu lên: "Chị ơi! Mau đến cứu em với !!"
Khương Mạn không nói gì, nhìn lướt qua cậu ta rồi nhìn về phía người phụ nữ đi ra từ biệt thự.
Khương Mỹ Lâm ăn mặc sang trọng, đứng trên bậc thềm với vẻ mặt kiêu ngạo.
Khương Vân Sênh cau mày, rõ ràng anh ta đã nhận ra Khương Mỹ Lâm và Khương Tiểu Bảo. Chỉ là anh ta không ngờ rằng học sinh do ekip chương trình sắp xếp cho Khương Mạn lại là cậu ta.
"Chị hai! Chị hãy mau bảo người của chị thả em ra! Em đã nói rồi, em sẽ không cùng chị quay về đâu, em muốn cùng chị gái em kiếm tiền!"
Khương Tiểu Bảo quay đầu lại và nói với Khương Mỹ Lâm.
“Chị gái em?!” Khương Mỹ Lâm chế nhạo:
“Khương Tiểu Bảo, bình thường cha dung túng cho những hành động gây rối của em, chị cũng không muốn nói! Nhưng bây giờ chị thấy em thực sự muốn làm phản rồi, đừng quên thân phận của mình, bớt qua lại với một số người không đàng hoàng đi!"
Livestream vẫn không dừng, A Tam đứng ở phía sau Khương Mạn bọn họ, cảnh tượng này đã được phát sóng.
(Mẹ kiếp! Cô gái này là ai vậy!)
(Có biết nói chuyện không vậy? Cô chửi ai là người không đàng hoàng?)
(Mũi sắp dài đến tận đỉnh đầu, vừa mở miệng đã ngạo mạn ngút trời, đây là chị gái của Khương Tiểu Bảo sao?)
(Bây giờ tôi mới biết rằng tên đầy đủ của Bảo nhi gia là Khương Tiểu Bảo đấy, cậu ta cũng họ Khương à? Sẽ không phải là người một gia đình với Khương võ thần chứ?)
Sắc mặt của Khương Tiểu Bảo thay đổi: "Chị hai, chị có thể nói chuyện cẩn thận được không, chị biết rõ chúng ta..."
Cậu ta không nói nữa, liếc nhìn A Tam, nuốt những lời đó xuống rồi khó chịu nói:
"Chị mặc kệ em đi! Trước đây chị chưa từng quản em, sao bây giờ lại quan tâm nhiều như vậy?"
"Là em muốn đi cùng chị gái em đến ghi hình gameshow. Hợp đồng cũng đã ký rồi, lời đàn ông đã nói ra thì phải giữ lời!"
“Câm miệng lại!” Khương Mỹ Lâm hét lên, cô ta bước xuống, nhìn chằm chằm vào Khương Mạn với ánh mắt lạnh lùng.
"Tên ngốc này không có đầu óc, dỗ dành vài câu ngon ngọt là có thể bị lừa, nhưng dù ngu ngốc đến đâu vẫn là người của nhà chúng tôi."
"Cậu ấy sẽ không tiếp tục ghi hình nữa, tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ đền!"
“Ha.” Khương Vân Sênh mỉm cười, khuôn mặt điển trai, đôi mắt lãnh đạm, không che giấu vẻ ghét bỏ: “Thiển cận đến nực cười.”
“Cô có thể thay Khương Tiểu Bảo quyết định sao?” Khương Mạn nhẹ giọng nói.
"Tôi là chị hai của nó, tôi không thể thì lẽ nào cô có thể à?" Khương Mỹ Lâm chế giễu.
"Cậu ấy đã thành niên rồi, có quyền lựa chọn của riêng mình. Đừng nói cô là chị hai của cậu ấy, cho dù cô là cha mẹ của cậu ấy thì cũng không thể quyết định thay cậu ấy được."
Khương Mạn nói lên sự thật: "Cô đã cưỡng bức đưa người đi trái với ý muốn của người trong cuộc. Tôi nghi ngờ rằng cô có ý định giam cầm và hạn chế quyền tự do cá nhân bất hợp pháp đối với Khương Tiểu Bảo."
"Trong vòng một phút hãy thả người ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?! Cô nghĩ tôi sợ à?" Khương Mỹ Lâm dường như nghe thấy câu chuyện cười.
Khương Mạn nhìn cô ta với ánh mắt giễu cợt: "Báo cảnh sát, cũng không sợ, vậy xem ra lai lịch cũng không tầm thường. Vậy hãy cho cư dân mạng thấy xuất thân của cô quyền thế như thế nào đi, khiến mọi người được mở mang tầm mắt đi. "
Sau khi nói xong, cô nói với A Tam: "A Tam, hãy giữ vững máy quay, nhớ zoom vị tiểu thư xinh đẹp này to lên một chút để cư dân mạng nhớ rõ mặt cô ta."
"Anh hai, hãy nhìn đồng hồ, đến giờ thì chúng ta sẽ báo cảnh sát."
Khương Mạn hoàn toàn không cho Khương Mỹ Lâm có cơ hội nói xen vào.
Sau khi Khương Mỹ Lâm nhìn thấy camera, mặt biến sắc, vô thức che mặt lại.
Cô ta không phải người không quan tâm đến thể diện như Khương Mạn. Cô ta cũng biết một khi những lời mình vừa nói bị phát sóng, nếu có người phát hiện ra thân phận của cô thì sẽ gây ra nhiều phiền phức không đáng có!
Bây giờ cô ta đang đoạt quyền, nếu như vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cổ đông và gây mất uy tín, vậy thì sẽ lợi bất cập hại!
"Ai cho phép các người livestream! Tắt máy quay đi!"
Khương Vân Sênh nhìn đồng hồ: "Đã ba mươi giây trôi qua."
Khương Mạn cười không nói gì
Vẻ mặt của Khương Mỹ Lâm cực kỳ khó coi.
"Mười, chín, tám, bảy..."
Khương Mỹ Lâm cay đắng nói: "Thả người ra!"
Ngay khi Khương Tiểu Bảo được thả ra, cậu ta lập tức chạy đến nấp sau lưng Khương Mạn, không quên làm mặt xấu với chị hai mình.
Mặt Khương Mỹ Lâm tái đi vì tức giận, đang định đưa người rời đi, khi đi ngang qua Khương Tiểu Bảo, cô ta lạnh lùng nói: "Nếu em không muốn bị đuổi ra khỏi nhà thì hãy mau chóng quay về! Bớt làm mất thể diện lại! "
Khương Tiểu Bảo bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Chị hai, chị hù dọa ai vậy, cha còn chưa nói gì thì cũng không đến lượt chị lên tiếng!"
Khương Mỹ Lâm vô cùng tức giận, một Khương Tiểu Bảo là quá đủ rồi!
Khương Mạn nở nụ cười, đôi khi thằng nhóc này cũng rất đáng yêu.
“Cô đừng đắc ý quá sớm.” Khương Mỹ Lâm trừng mắt nhìn Khương Mạn.
“Tôi đắc ý thì cô có thể làm gì tôi?” Khương Mạn cười nhạo: “Dù sao việc kinh doanh của tập đoàn nhà tôi cũng đang ngày càng đi lên, chưa hè bị chiếm lấy.”
"Cô!"
Khương Mỹ Lâm hận không thể đâm chết cô. Sau khi nhìn thấy A Tam đang cầm máy quay ở phía đối diện, cô chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Cô ta thấp giọng nói: "Đây là Đế Quốc, đừng tưởng rằng Lanscelot phía sau cô có thể bảo vệ cô cả đời."
Nói xong cô ta liền vênh váo dẫn người rời đi.
Vẻ mặt Khương Mạn bình tĩnh, không hề có một chút khó chịu, thản nhiên nhìn cái cây lớn ở bên cạnh. Trên cành cây có vài con chim sẻ đang đậu.
Khương Mạn ngửa cổ khẽ huýt sáo.
Không ai chú ý đến, những chim sẻ vỗ cánh bay đi.
"A a a !!" Một tiếng hét cách đó không xa truyền đến.
Khương Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn qua đó. Nhìn thấy Khương Mỹ Lâm đứng cứng ngắc tại chỗ, hai tay luống cuống giơ lên, trên trán cô ta dính một bãi phân chim.
"Phụt " Khương Tiểu Bảo phụt một tiếng thiếu tôn trọng, ngẩng đầu lên cười ha ha, kỹ năng làm người ta tức chết của cậu ta được phát huy đến tối đa, cậu ta hét lên: "Chị hai! Khóe miệng, khoé miệng của chị!! Trời ơi, chị đừng liếm nó, nó là phân đấy!! "
Cách đó không xa truyền đến một tiếng “oẹ” ~.
Khương Mỹ Lâm phát điên rồi.
Khương Tiểu Bảo: "Ha ha ha ha ha !!!"
Khương Vân Sênh không chịu được, trầm giọng nói: "Cũng may thằng nhỏ này không phải người nhà chúng ta."
Khương Mỹ Lâm có một người em trai như vậy cũng thật... là oan nghiệt...
Khương Mạn gật đầu: "Đúng vậy, nhà chúng ta có ba anh trai là đủ rồi."
Chương 359: Con trai của cô?
(Anh hai nhà họ Khương: Xin lỗi? Em gái tôi không còn yêu tôi nữa rồi?)
(Vì đại nghĩa diệt nhân, Bảo nhi gia không bao giờ khiến tôi thất vọng!)
(Phải nói một điều, chị hai của Bảo nhi gia trông cũng khá xinh, tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào có 'mùi vị' như vậy! Hương thơm bay đến vạn dặm!)
(Xem comment của bạn phía trên, thanh trường kiếm 40 mét của tôi ... từ từ đặt xuống.)
(Suýt chút nữa đã giết nhầm đồng minh rồi! )
Khương Mỹ Lâm không còn mặt mũi nào ở lại lâu, sau khi cô ta rời đi, Khương Tiểu Bảo vẫn còn cười trên nỗi đau của người khác.
Đức tính đó … Người ta nói rằng cậu ta và Khương Mỹ Lâm là chị em ruột thịt nhưng không ai tin.
"Chị, thật may là chị đến đúng lúc, nếu không chị hai đã bắt em đi mất rồi! Ở nhà chị ấy xưng vương xưng bá quen rồi, còn không thèm nghe lời cha. Hừ, lần này chị ấy đã thực sự mất mặt rồi."
Khương Mạn liếc cậu ta một cái: "Tôi không có hứng thú với chuyện của gia đình cậu. Hơn nữa, tôi không phải chị gái cậu, tôi chỉ là gia sư ngắn hạn của cậu thôi."
Khương Tiểu Bảo nhíu mày muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy Khương Vân Sênh bên cạnh thì cậu ta lập tức nở nụ cười.
"Anh à, em là fan phim trung thành của anh. Em thích nhất là phim “Võ giả” do anh và… Bạc bám váy phụ nữ gì đó đóng phim!"
(Bạc bám váy phụ nữ? Bạc Thần? Mẹ kiếp! Thằng nhóc đáng chết này!)
(Đó là anh rể của cậu đấy, đồ ngu ngốc!)
(Khương võ thần, đánh đi! Người đàn ông của cô bị sỉ nhục rồi!)
(Nói là bám váy phụ nữ là đúng, không chỉ bám váy phụ nữ mà còn là tiểu tam! Hừ! Lúc nào cũng muốn đẩy Điềm Điềm của chúng tôi ra!)
(Fan Điềm Mạn ra đây chịu chết đi! )
Cuộc chiến của những fan CP lại bắt đầu rồi.
Thái độ Khương Vân Sênh đối với Khương Tiểu Bảo rất lạnh lùng.
Chưa kể cư dân mạng, ngay cả A Tam và PD đi theo Khương Vân Sênh cũng cảm thấy ngạc nhiên vì Khương Vân Sênh là người hiền lành và hiếm khi đối xử lạnh nhạt với mọi người.
Nhưng từ khi Khương Mỹ Lâm xuất hiện, sắc mặt của anh ta khá khó chịu.
Ghét Khương Mỹ Lâm thì ghét, nhưng thực ra thằng nhóc Khương Tiểu Bảo này cũng khá dễ mến. Ít nhất là trong vài ngày qua, sau khi tiếp xúc với cậu ta, A Tam đã cảm thấy như vậy!
Ban đầu vừa gặp quả thực cảm thấy đáng ghét đến muốn đánh, nhưng sau đó cảm thấy được đứa nhỏ này không có tâm địa xấu, chỉ là không có mục tiêu sống rõ ràng và khá nổi loạn thôi.
"Chị ơi, hôm nay chúng ta làm gì vậy? Lại chuyển gạch à? Em thấy thể trạng của anh trai chúng ta hơi yếu. Anh ấy có phải đi cùng chúng ta không? Em sợ anh ấy sẽ không chuyển nổi vài viên."
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm như một người phụ nữ lắm mồm mà không biết rằng mình đã đâm Khương Vân Sênh mấy nhát dao.
Khương Vân Sênh liếc cậu ta một cái, không nói gì.
"Cậu vẫn còn có thể chuyển được gạch à?"
"Đương nhiên…!!"
Khương Tiểu Bảo chưa kịp nói xong thì Khương Mạn đã cấu vào cánh tay của cậu ta khiến cậu ta kêu lên thảm thiết.
Hôm qua khi di chuyển gạch về, cậu ta đã ngủ không biết trời đất gì nữa.
Khi Khương Mỹ Lâm dẫn người đến khiến cậu ta thức giấc, lúc ấy cậu ta mới cảm thấy đau đớn khắp người như thể bị người ta nhét vào bao tải rồi đánh cho một trận. Các cơ ở cánh tay chỉ cần chạm vào là đã thấy đau.
Khương Mạn chế nhạo: "Hôm nay cậu đổi sư phụ rồi"
"A ..." Khương Tiểu Bảo nhìn Khương Vân Sênh với ánh mắt tò mò: "Hôm nay em đi cùng anh ấy à?"
Khương Vân Sênh cau mày, rõ ràng là anh ta không thoải mái khi Khương Tiểu Bảo gọi mình là 'anh trai'.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói với Khương Mạn: "Em gái, em qua đây một lát."
Khương Mạn gật gật đầu, đi theo anh ta ra phía xa.
A Tam vô thức muốn đi theo nhưng Khương Tiểu Bảo giữ chặt anh ta lại: "Anh không nhìn thấy chị tôi và anh tôi đang nói chuyện bị mật à, sao anh lại không có mắt nhìn vậy?"
A Tam: ... Không ngờ sẽ có ngày tôi bị cậu giáo huấn!
A Tam: "Cậu không tò mò à?"
“Tôi không tò mò.” Vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo không thay đổi, cậu ta liếc mắt nhìn qua đó, khẽ mím miệng.
Dù không qua đó thì cậu ta cũng có thể đoán được nội dung của cuộc trò chuyện.
Tuy rằng không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Tiểu Bảo chắc chắn một điều, kể cả Khương Mạn và những người anh họ nhà chú ba đều không thích gia đình cậu ta cho lắm!
Cậu ta cũng từng hỏi cha mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Khương Nghiệp Minh luôn im lặng đối với những chuyện liên quan đến quá khứ. Chỉ nói với cậu ta rằng sau này gặp Khương Mạn bọn họ thì phải lịch sự một chút, còn nói rằng nhà họ Khương có lỗi với họ...
Trước đây Khương Tiểu Bảo không để tâm, nhưng sau mấy ngày tiếp xúc này, suy nghĩ của cậu ta đã dần dần thay đổi.
Đối với người chị họ Khương Mạn, ban đầu cậu ta chỉ là tò mò và muốn tìm hiểu chút gì đó. Nhưng bây giờ...
Cậu ta cảm thấy khá thoải mái khi ở cùng Khương Mạn, mặc dù người chị họ này rất hung dữ và quỷ quyệt, nhưng … Chị ấy sẽ giúp mình!
Cho dù là bị đám bạn chẳng ra gì đó lừa, hay tô mì có giá 18 tệ khiến Khương Tiểu Bảo chưa bao giờ cảm thấy thiết thực như vậy.
Ở phía khác, Khương Vân Sênh tắt micro, cau mày nhìn Khương Mạn: "Tại sao lại như vậy?"
“Không nói trước chuyện này với anh hai là lỗi của em.” Khương Mạn nhẹ giọng nói, “Ban đầu em không biết cậu học sinh phiền phức mà ekip chương trình đưa tới chính là cậu ta.”
“Không phải anh hai muốn trách em.” Khương Vân Sênh thở dài:
“Cậu ta là người của nhà bác hai. Tuy rằng ân oán hồi đó không liên quan gì đến cậu ta, nhưng...” Khương Vân Sênh mím môi, lông mi dài khẽ run lên.
Năm đó khi cha mẹ bị giết chết thì anh đã hiểu chuyện rồi. Cảnh tượng đẫm máu ấy theo anh ta lớn lên.
Lúc đó Khương Mạn và Khương Tử Mặc còn quá nhỏ nên không thể nhớ được gì. Nhưng đối với Khương Vân Sênh, Khương Lệ Sính và cả Khương Nhuệ Trạch thì đó là một cơn ác mộng khó đối mặt!
Cơn ác mộng đã quấn vào sâu thẳm trong tâm hồn họ hơn 20 năm trời!
Cho dù Khương Vân Sênh có lý trí như thế nào cũng khó có thể bình tĩnh đối mặt với người nhà họ Khương.
Thái độ đúng mực nhất của anh ta là không nói ra những lời xấu xa và duy trì phép lịch sự và giao tiếp xã hội bình thường.
“Anh hai, anh không thấy thằng bé đó trông rất giống em sao?” Khương Mạn nói nhỏ.
Khương Vân Sênh sửng sốt, vô thức nhìn về phía Khương Tiểu Bảo, ánh mắt hơi lóe lên.
"Anh và anh cả và anh ba đều giống mẹ hơn. Dù em và anh tư là sinh đôi, nhưng em và anh ấy cũng không giống nhau."
"Đó không phải là tại sao ban đầu các anh không nhận ra em sao?"
"Mặc dù em không giống cha mẹ, nhưng rất giống cô của chúng ta."
"Lúc trước, ngay cả anh và anh cả đều cho rằng cô của chúng ta đã chết. Nếu Phong Lăng không gặp và biết cô còn sống và ở trong tay nhà họ Khương thì có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa nhận ra nhau."
Khương Vân Sênh gật đầu: "Anh cả luôn tìm kiếm tung tích của cô, nhưng nhà họ Khương giấu cô quá kỹ nên cũng không có manh mối gì."
"Nói không chừng bây giờ manh mối đang tìm tới tận cửa rồi."
Khương Mạn chậm rãi nói: "Em đã điều tra Khương Tiểu Bảo, cậu ta được bác hai nhà họ Khương nuôi dưỡng. Khương Mỹ Lâm và người anh kia luôn không nhòm ngó gì đến cậu ta, quan hệ rất lạnh nhạt."
"Anh không phát hiện ra sao? Cậu ta và Khương Mỹ Lâm không hề giống nhau, kể cả cậu ta và bác hai đó của chúng ta cũng không có điểm gì giống nhau."
"Khương Tiểu Bảo trông giống cô của chúng ta hơn, Khương Nhược Lai."
"Thú vị hơn chính là ngôi nhà này."
Khương Mạn chỉ vào biệt thự bên cạnh, nó giống như một tòa nhà cổ kiểu phương Tây, mang rất nhiều dáng dấp của thế kỷ trước.
"Nơi này được tên là biệt thự Lai Nhược, quyền sở hữu được đăng ký dưới tên của Khương Tiểu Bảo. Trước đó ... chủ sở hữu của tòa nhà này là cô của chúng ta. Đáng ra anh cả phải điều tra ra chuyện này mới đúng."
Đồng tử Khương Vân Sênh co rút lại: "Tiểu Mạn, lẽ nào em nghi ngờ..."
“Chỉ là phỏng đoán thôi.” Ánh mắt Khương Mạn u ám, nói: “Anh hai, cha của chúng ta và bác hai nhà họ Khương có cùng một mẹ sinh ra không?
Khương Vân Sênh lắc đầu: "Không phải, bà nội của chúng ta là vợ hai của ông nội."
"Khương Nghiệp Thành và Khương Nghiệp Minh là con của người vợ đầu tiên của ông nội."
"Cho nên, trong nhà họ Khương chúng ta chỉ có một người thân là cô!"
Ánh mắt Khương Mạn trong veo nhìn thiếu niên nổi loạn cách đó không xa.
"Anh hai, em có một phỏng đoán. Tuy rằng phỏng đoán này cẩu huyết và thô tục, nhưng hợp tình hợp lý với người nhà họ Khương."
"Có lẽ khi đó họ không chỉ giở thủ đoạn với em."
"Nếu, nếu Khương Tiểu Bảo là con của cô chúng ta thì sao?"
Hơi thở Khương Vân Sênh ngưng trệ, anh ta vô thức nhìn về phía đó...
Thằng bé đó ... thật sự có thể là con trai của cô sao?
Chương 360: Có thể trả lại đồ đệ này không?
Sau khi Khương Vân Sênh và Khương Mạn quay lại, mọi thứ vẫn như bình thường.
Hai anh em rất ăn ý, Khương Vân Sênh cũng không thay đổi thái độ, không đột nhiên thân thiết với Khương Tiểu Bảo mà vẫn duy trì phép lịch sự đúng mực.
"Ship đồ ăn? Chuyện này có quá khó không?"
Cái đuôi của Bảo nhi gia lại bắt đầu cuộn lại.
“Vậy thì hãy làm gì đó thật thú vị?” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng: “Nếu hôm nay cậu có thể giao 50 đơn hàng, không có đơn nào bị đánh giá thấp hoặc hoàn lại, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà.”
"Quà gì vậy?"
"Tặng cậu một tập hợp số liệu thí nghiệm, cậu thấy thế nào?"
Vẻ mặt Khương Mạn vui đùa: "Tôi đã xem những luận văn đó trong thùng rác của cậu, trong đó có một số quan điểm khá thú vị, nhưng hướng đi vẫn hơi lệch một chút, còn thiếu số liệu thí nghiệm, có điều ý tưởng rất táo bạo."
"Chị đã đọc luận văn của em à?"
Những bài luận văn vô dụng bị Khương Tiểu Bảo ném vào thùng rác, những lập luận mà cậu ta đưa ra thậm chí còn bị giáo sư bác bỏ.
Nói cậu ta có ý nghĩ viển vông và trái ngược với bản chất của con người.
"Đã có một cuộc tranh cãi liên tục giữa trí thông minh AI và con người. Trí tưởng tượng táo bạo, không có gì là sai cả."
Trong khoa học máy tính, trí tuệ nhân tạo hay AI là trí thông minh được thể hiện bằng máy móc, trái ngược với trí thông minh tự nhiên của con người. Thông thường, thuật ngữ "trí tuệ nhân tạo" thường được sử dụng để mô tả các máy móc (hoặc máy tính) có khả năng bắt chước các chức năng "nhận thức" mà con người thường phải liên kết với tâm trí, như "học tập" và "giải quyết vấn đề"
Khương Mạn nói: "Tuy nhiên, sự kết hợp giữa AI và cơ thể con người mà cậu nghĩ, hiện tại có chút khó đột phá về mặt kỹ thuật và hầu hết mọi người đều khó chấp nhận nó."
“Số liệu thí nghiệm mà chị cung cấp cho em có thể vượt qua ngưỡng kỹ thuật hiện tại không?” Khương Tiểu Bảo hỏi điểm mấu chốt.
Khương Mạn cười, gõ gõ vào đầu: "Ít nhất có thể giải quyết vấn đề của mạng thần kinh."
Khương Tiểu Bảo hít một hơi thật sâu. Nếu điều này được nói ra từ miệng của người khác, có lẽ cậu ta sẽ gọi chửi là điên! Nhưng những lời này lại được ra từ miệng của Khương Mạn
Cậu ta đã từng đọc luận văn do cô viết, chắc chắn trong đó một thứ gì đó. Chưa kể những ngày qua, cậu ta không nhận ra mình đang làm theo lời của Khương Mạn một cách mù quáng!
(Ôi, Khương võ thần có thể nói tiếng người được không?)
(Ý gì vậy? Kết hợp trí tuệ nhân tạo với cơ thể con người? Có thể sao?)
(Ôi trời! Có phải Bảo nhi gia đang cố gắng dùng AI để thay thế con người không? Suy nghĩ thật táo bạn!)
(Không phải Bảo nhi gia học dốt sao? Tại sao tôi lại không thể hiểu những gì mà cậu ta và Khương võ thần vừa nói?)
(Tôi chỉ muốn biết số liệu thí nghiệm là cái gì? Khương Mạn đang lừa bọn trẻ à. Nếu bộ số liệu này thực sự có thể giải quyết các vấn đề kỹ thuật hiện nay, vậy nó còn không bị cả thế giới điên cuồng cướp lấy à?)
(Tôi ủng hộ bạn phía trên, mạng thần kinh không đơn giản như vậy, nếu giải quyết được điểm này, chẳng phải có thể tạo ra một robot AI có khả năng tự suy nghĩ rồi à?)
(Ha ha, Khương Mạn chém gió quá, vậy thì không cần đến các nhà khoa học nữa rồi. )
(E rằng tạo hình nhân vật của Khương Mạn lần này sắp sụp đổ rồi…)
(Các bạn phía trên đều là chuyên gia à? Bạn có thể làm được thì làm đi, tất cả các bạn đều tốt nghiệp sau tiến sĩ à?)
A Tam đọc những bình luận đang lướt qua điên cuồng trong livestream thì không khỏi toát mồ hôi. Anh ta nháy mắt với Khương Mạn bảo cô chú ý đến lời nói nhưng đều bị cô phớt lờ.
Anh ta lo lắng nhìn Khương Vân Sênh, nhưng lại thấy đối phương có vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nhìn em gái mình với vẻ ngưỡng mộ.
A Tam: "..." Thôi vậy, không thèm nhắc nữa.
“Em sẽ làm công việc này!” Khương Tiểu Bảo ngay lập tức đồng ý.
“Đừng vội đồng ý như vậy.” Khương Mạn uể oải nói: “Nếu không hoàn thành được 50 đơn hàng, hoặc bị đánh giá không tốt và hoàn đơn, ngoài bài tập ở trường, cậu phải làm cho tôi 10 bản luận văn. "
Khương Tiểu Bảo nhíu mày.
Mười, mười bản?
Giọng điệu của Khương Mạn nhẹ nhàng: "Số chữ trong mỗi bản không cần quá nhiều, hơn 10.000 chữ là được."
Lông mày Khương Tiểu Bảo co giật mạnh hơn.
Hay lắm, số lượng chữ yêu cầu trong luận văn ở trường chỉ có 6000-8000 chữ thôi? !
Thấy cậu ta do dự, Khương Mạn hỏi tiếp: "Không phải cậu thông minh đến mức Văn Khúc Tinh cũng phải ghen tỵ sao? Cậu sợ rồi à?"
Bảo nhi gia có phải là người có thể nuốt giận không?
"Sợ cái gì chứ! Chị cứ chờ xem, em không thể chuyển gạch nhưng giao đồ ăn thì có gì khó! Không phải chém gió chứ em được gọi là thần xe ở khu Thiên Dương, Bắc Thành này đấy!"
(Bắt đầu rồi! Bảo nhi gia đã lại bắt đầu rồi!)
(Kế khích tướng thực sự quá đỉnh! Để đối phó với Bảo nhi gia chỉ cần kích cậu ta một chút là được. )
(Tôi đang mong chờ bài luận văn dài 10.000 chữ của Bảo nhi gia. Ồ, mười bài cộng lại là 100.000 chữ!)
(Luận văn 100.000 chữ ... ôi, tàn nhẫn quá! Nó còn kinh khủng hơn đề mô phỏng của kỳ thi thi đại học!)
(Chẳng trách Khương Mạn dám chém gió đến mức như vậy, có lẽ cô ấy đã dự đoán thằng bé này sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ?)
(Ơ? Lần trước không phải phòng làm việc của Khương võ thần đã kiện toàn bộ antifan rồi à? Hình như vẫn còn sót nhỉ?)
(Chậc chậc, rừng không thể cháy hết, diệt antifan này thì antifan khác lại mọc lên, đều là 'cỏ' mà!)
Khương Tiểu Bảo vui vẻ bắt đầu cuộc hành trình người làm thuê của mình.
Cậu ta đến điểm lấy hàng, mặc chiếc áo gi lê màu vàng vào, tinh thần vô cùng hăng hái. Đột nhiên, hai mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên, chỉ vào chiếc mũ bảo hộ trên tủ.
"Em muốn cái đó!"
Khương Mạn và Khương Vân Sênh nhìn sang.
"..."
A Tam: "Phụt"
Trên mũ bảo hộ cắm dày đặc một đống tai, dựng đứng lên những những chiếc chày gỗ.
Người phụ trách cười nói: "Chà, cái đó là chỉ dành cho những tay đua xuất sắc nhất."
"Tôi cũng rất xuất sắc! Tôi là thần xe ở khu Thiên Dương!" Khương Tiểu Bảo vô cùng phấn khích, vỗ ngực nói: "Đẹp trai quá! Nếu đội nó lên tôi nhất định sẽ là chàng trai đẹp nhất trên phố." "
Khương Mạn cười, không nói gì.
Khương Vân Sênh dần dần cách xa cậu ta ra, thấp giọng hỏi: "Có thể trả lại đồ đệ này không?"
Khương Mạn vỗ nhẹ lên vai anh hai an ủi: "Anh hai, coi như hôm nay anh làm một việc tốt đi."
Khương Vân Sênh: "Tại sao người tốt lại không có phúc như vậy?"
Anh ta tưởng tượng đến cảnh chút nữa cùng Khương Tiểu Bảo lái một chiếc xe điện, trên đầu cậu ta đội mũ bảo hiểm đó, anh ta đã không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Khương Vân Sênh xoa giữa lông mày: “Gu thẩm mỹ của bọn trẻ bây giờ thật là lạ?
(Vấn đề gu thẩm mỹ ... anh hỏi em gái mình, anh không cảm thấy rất vô lý à?)
(Gu thẩm mỹ thảm họa + gu thẩm mỹ thiên tài, nếu một ngày Khương võ thần và Bảo nhi gia cùng nhau lên thảm đỏ, hiệu ứng hình ảnh sẽ không thể tưởng tượng nổi …)
(Màu đỏ phối với áo phao màu xanh lá cây + áo lông chồn dây chuyền vàng lớn, đồng hồ nhỏ? Tôi đã tưởng tượng ra rồi…)
(Thử tưởng tượng cảnh Đạo diễn Khương và Bảo nhi gia cùng nhau đi trên một chiếc xe, trên đầu cậu ta đội chiếc mũ bảo hiểm đó ... cũng có chút đẹp. )
(Khương võ thần đang lừa Bảo nhi gia và đồng thời lừa luôn cả anh mình à?)
(Tôi nghi ngờ cô ấy đã cố tình làm vậy! Muốn dùng ma thuật để đánh bại ma thuật! Hi sinh đạo diễn Khương và Bảo nhi gia để cứu vớt hình ảnh mất mặt của bản thân và Bạc Thần khi lái xe điện!)
(Các bạn nào chưa biết điển tích này thì vui lòng search từ khóa ở B trạm: Bạc Khương + con tin + xe điện + cô gái táo bạo !)
(Chiêu này của Khương võ thần ... ôi, độc ác quá, thật là độc ác!)
Mười phút sau, người quản lý đã chịu thua sự năn nỉ của Khương Tiểu Bảo và đồng ý với yêu cầu của cậu ta.
Có điều, tất nhiên, đó không phải là chiếc mũ bảo hiểm tua tủa chày gỗ đó.
Khương Vân Sênh nhìn chiếc tai dựng đứng giữa đỉnh đầu, giống như Thượng Phương Bảo Kiếm. Anh ta ... hít thở vài hơi …
Khương Tiểu Bảo: "Nhìn có đẹp không?! Trông có tràn đầy tinh thần không?!"
Khương Mạn giơ ngón tay cái lên: "Quá đỉnh!"
Khương Vân Sênh: "Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa..."