• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình (14 Viewers)

  • Chương 4

Chương 26: Người như giá áo
(Giá áo trong giá áo túi cơm)
Đây là sự khác nhau giữa yêu và không thương!
Trước kia cô đều một mình đi mua quần áo cho anh, nếu thi thoảng có đi cùng nhau một lần anh cũng sẽ rất thiếu kiên nhẫn, luôn nói không có thời gian. Hình như, trước kia đều là cô trói buộc anh.
Cúi đầu, cô cảm giác trong yết hầu có vị cay đắng, chậm rãi trào lên đôi mắt. Vô tình đặt tay lên bụng, con của của cô, đã không còn.
Sinh mệnh bé nhỏ kia còn chưa được anh biết tới đã phải rời đi...
Tô Triết Thác để tùy ý Cung Như Tuyết chọn quần áo, trong giây lát ánh mắt anh hơi híp lại, luôn cảm giác có ai đó đang nhìn mình, thậm chí ánh mắt của người ấy còn khiến tim anh đập nhanh hơn một chút, không nói rõ được cảm giác này là gì.
Xoay người, anh nhìn mọi nơi, ánh mắt sắc bén vô cùng. Trong quán không có nhiều người, trừ mấy nhân viên bán hàng ra cũng chỉ có một vị khách, tầm mắt của anh dừng trên người Hướng Thanh Lam nửa giây, sau đó lại rời đi. Hiện tại Hướng Thanh Lam đã gầy rất nhiều so với trước kia, sảy thai xong lại phải làm việc vất vả khiến trên người cô không còn chút thịt nào, hơn nữa cô vẫn luôn cúi đầu, cho nên dù đã làm vợ chồng với nhau hai năm, Tô Triết Thác cũng nhất thời không nhận ra được.
Bởi vì, cô thật sự đã thay đổi, thay đổi nhiều lắm.
Đến tận lúc ánh mắt lợi hại của anh rời đi, Hướng Thanh Lam mới thả lỏng được một chút, trong lòng bàn tay mơ hồ xuất hiện một tầng mồ hôi, nhẹ nhàng chớp hai mắt, ánh mắt có chút mê ly thương cảm.
Cô không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là muốn thất vọng, anh không nhận ra cô, đây là hôn nhân của bọn họ sao, hơn nữa là hai năm?
Thì ra nếu không có hôn nhân, từ đầu tới cuối bọn họ cũng chỉ như người lạ.
Khóe môi khẽ cong lên, nhưng là, cười so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng thay đồ bị mở ra, trong không gian chỉ có tiếng nhạc tao nhã, âm thanh này phá lệ rõ ràng, lại chẳng hề dễ nghe. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Một người nam nhân bước ra từ phòng thay đồ, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân. Mấy lọn tóc vàng nhạt xõa tung bên tai, ngũ quan lập thể mà trong sáng, quần áo vừa vặn càng tôn lên dáng vóc như người mẫu của anh. Nhất là đôi chân kia, vô cùng hoàn mỹ, thon dài thẳng tắp, là sự kết hợp của lực cùng mỹ, làm cho các cô gái liếc mắt một cái là có thể quỳ gối xưng thần.
Tô Triết Thác giương mắt nhìn hắn một cái, không thể không thừa nhận, nam nhân này có tư chất khiến nữ nhân phải điên cuồng, hơn nữa lại còn là con lai. Anh quay mặt, đem tầm mắt dừng ở trên người Cung Như Tuyết.
Mà Thanh vừa đi ra cũng không nhìn người khác, chỉ nhìn kĩ quần áo trên người mình, khóe miệng cong lên một ý cười thản nhiên. Quần áo mới của anh, so với bộ trước kia thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đi nhanh về phía Hướng Thanh Lam, một chút cũng không để tâm tới nét mặt kinh diễm của người khác, bởi vì trong mắt anh chỉ tồn tại mình cô mà thôi.
Chương 27: Mây đen
"Nhìn đẹp không?" Anh tựa như một đứa nhỏ, kéo kéo tay Hướng Thanh Lam, ánh mắt xinh đẹp màu xanh lục nổi lên một mảnh nhu tình. Ánh mắt như vậy, thật giống như một chú cún con vừa làm xiếc xong, đang chờ chủ nhân xoa đầu khen thưởng.
Hướng Thanh Lam nâng mắt nhìn anh, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của cô. Anh dường như không kén mặc quần áo, trời sinh chính là cái giá áo, cho mặc gì cũng sẽ đẹp, như vậy thì tốt rồi.
Cô gật đầu một cái, trong tay vẫn cầm mấy bộ khác, thậm chí ngay cả đồ lót của nam cũng lấy đủ.
"A..." Thanh cười nhẹ, nắm một chút tóc của mình. Nhưng là, anh ngượng ngùng dẫm chân một chút, anh vẫn đang đi đôi giày cũ, cảm giác rất không thoải mái.
Hướng Thanh Lam bỏ quần áo sang một bên, nhặt lấy một đôi giày ngay bên cạnh, trông rất đơn giản. Cô kéo Thanh ngồi xuống, sau đó tháo giày của anh, đổi cho anh đôi mới. Thanh chỉ biết giương miệng cười, không biết vì sao, anh cảm thấy trong lòng còn trướng hơn vừa rồi, là một cảm giác anh chưa bao giờ có...
Cô gái đang ngồi xổm chuyên chú thay giày cho nam nhân, dưới ngọn đèn trông ôn nhu cực kì, ánh sáng như đang ngừng ở lông mi của cô, nhẹ nhàng chớp động, dường như hạ xuống một ít tinh quang sáng ngời, phá lệ xinh đẹp.
Mà nam nhân chính đang nhìn mái tóc của cô gái, khóe môi cong thực cong.
Một hình ảnh vô cùng ấm lòng, dừng ở đáy mắt tất cả những người đang ở nơi này.
Cung Như Tuyết ngừng chọn quần áo, cảm thấy có chút khác thường.
Cô gái kia, cho cô một cảm giác giống như đã từng quen biết, hơn nữa sẽ khiến cô cảm thấy hồi hộp cực kì, cảm giác như vậy chỉ từng xuất hiện với một người mà thôi, chính là vợ cũ của Thác.
Hướng Thanh Lam...
Cô bản năng quay đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt anh đột nhiên âm trầm, trong lòng hơi nhảy dựng một chút, thế nào cũng không thốt ra được cái tên đang xuất hiện trong đầu.
Tô Triết Thác mím chặt môi, trên mặt bình tĩnh quá đáng, nhưng là, không ai biết được lòng anh bây giờ đang sóng biển ngập trời. Cùng sống với nhau hai năm, dù cho không yêu cô, nhưng nếu đến bây giờ anh còn không nhận ra cô gái kia là người anh đã ghi tạc trong lòng thì thật quá thất bại, thị lực của anh còn không kém như vậy.
Hướng Thanh Lam, vợ cũ anh.
Anh lần này đã thấy rõ, thấy thật sự rõ, trách không được anh luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, là cô đi?
Còn người nam nhân kia nữa, thái dương của anh có chút đau đớn, hai tay bắt đầu nắm chặt, nhịn xuống cảm xúc muốn đi chất vấn bọn họ. Anh ta là ai vậy, nam nhân kia là ai, có quan hệ gì với cô? Quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một tiếng cười lạnh trên môi.
Anh không quên việc bọn họ đã ly hôn, đừng nói là một nam nhân, cho dù là mười nam nhân cũng không liên quan đến anh. Chẳng qua, đáy mắt anh nổi lên một tầng băng sương, cô gái này đã như vậy từ khi nào? Thì ra rời xa anh cô vẫn có thể sống rất tốt, hơn nữa còn tìm được một người nam nhân như vậy.
Anh thật đúng là đã xem thường cô, chẳng trách cái gì cô cũng không cần, thì ra là đã tìm được nơi để dựa vào.
Nheo hai mắt lại, cảm giác có một đám mây đen đang bao phủ trên đầu anh, chậm rãi mở rộng.
Chương 28: Thích không
"Thác..." Cung Như Tuyết cảm thấy được thân thể anh đang buộc chặt, khuôn mặt cô đột nhiên trắng bệch ra, có một loại cảm giác nguy cơ cực kì đáng sợ khiến toàn thân cô từ từ giá lạnh.
Là cô ta, thật sự là cô ta.
"Thác, chúng mình còn đang chọn quần áo cơ mà..." Cung Như Tuyết nắm chặt tay anh, đã nắm rất chặt rồi mà anh cũng không nhăn mặt lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm hai người phía trước, không rõ đang suy nghĩ những gì.
Vốn ngay từ đầu Cung Như Tuyết đã không đem bất kì kẻ nào đặt trong mắt, ngoại trừ Hướng Thanh Lam, bởi vì cô ta là vợ của Thác, là cô gái có thể danh chính ngôn thuận đứng bên người anh. Tuy rằng bây giờ người ấy là cô, cô đã có được người của anh, nhưng lòng anh thì sao? Có khi cô cảm giác nó đang ở rất gần, có khi lại cực kì xa xôi...
Nhất là trong căn phòng nơi nơi đều có bóng dáng của Hướng Thanh Lam kia, đôi khi nó làm cô gần như phát cuồng.
Cô nâng mặt lên, miễn cưỡng cười, "Thác, người kia sao giống vợ cũ của anh thế nhỉ, hơn nữa anh chàng ngồi bên cạnh cô ấy trông cũng khá được phải không?" Cung Như Tuyết ngây thơ nói xong, nhưng ở trong mắt cô lại không thấy một chút ngây thơ nào, chỉ có chút tính kế chợt lóe rồi qua.
Tô Triết Thác mím môi một chút rồi nói, "Không liên quan đến anh."
Anh không thích bị người khác chi phối cảm xúc của mình, hơn nữa người này còn là vợ cũ của anh. Nhưng là, anh chán ghét bị lừa gạt, nhất là khi nó đến từ cô gái kia. Tuy rằng bọn họ đã ly hôn, nhưng anh vẫn không thích Hướng Thanh Lam tìm được người khác nhanh như vậy.
Đây chẳng phải là bản tính thích chiếm hữu của nam nhân hay sao, cho dù không thích cũng không muốn người khác có được. Tối thiểu hiện tại là không được.
Giọng nói của bọn họ truyền vào trong tai Hướng Thanh Lam từng chữ từng chữ một, bởi vì khoảng cách vốn không xa, hơn nữa cô có cảm giác Cung Như Tuyết là cố ý nói ra những lời này... Có cần phải như vậy không? Bọn họ đã ly hôn, cô và anh không có quan hệ gì nữa, không có con, không có nhà, cô đâu thể ảnh hưởng gì tới bọn họ, đâu thể gây trở ngại cho cuộc sống của bọn họ nữa?
Không có cô, bọn họ có thể quang minh chính đại đứng chung một chỗ. Còn cô, cô không có chồng, không có con, không có cả giọng nói, như vậy còn chưa đủ sao?
Trong mắt nổi lên một ít sương mù, chớp nhẹ một cái, sương mù càng dày đặc hơn, trước mắt chỉ thấy một mảnh mông lung trắng xóa, thấy không rõ lắm thứ gì đang chạm vào tóc mình. Khẽ ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ngón tay thon dài của Thanh đang vươn ra, đem mấy sợi tóc xõa ở trước mặt cô gạt ra phía sau tai.
"Tóc chị bị rối." Anh cong cong hai mắt, cười đến phá lệ sạch sẽ, "Chị xem, tóc chị không nghe lời. Thanh giáo huấn chúng nó giúp chị."
Hướng Thanh Lam ngẩn người nhìn anh, chỉ là một động tác vô tâm, nhưng lại khiến nỗi đau đớn trong lòng cô giảm đi nhiều lắm.
Ánh mắt sạch sẽ của anh như dòng suối chảy ôn hòa, giúp cô cuốn đi mọi đau xót, chậm rãi từng chút, từng chút một, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Thanh đứng lên, xoay thử một vòng, thật sự rất vừa chân.
'Thích không?' Hướng Thanh Lam vẫn đang quay lưng về phía Tô Triết Thác, dùng khẩu hình hỏi Thanh.
"Thích." Thanh cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng noãn. Cả quần áo lẫn giày mới của anh đều rất đẹp, anh rất thích, mặc ở trên người vừa đẹp lại vừa thoải mái.
Hướng Thanh Lam ôm mấy bộ quần áo khác đi đến quầy tính tiền, cảm giác có người đang nhìn chằm chằm cô, khiến sống lưng của cô trở nên cứng đờ. Thanh đi ở phía sau, ngẫu nhiên thấy được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Triết Thác, không hiểu sao ánh mắt ấy lại làm nhạt đi ý cười trên mặt anh.
Anh không thích nam nhân này, càng không thích ánh mắt của hắn ta.
Chương 29: Nguyên nhân
Hướng Thanh Lam đi tới quầy tính tiền, quả nhiên giống như cô nghĩ, tiền mấy tháng nay tích góp đã bị tiêu gần hết, nhưng lúc thấy được nụ cười sạch sẽ trên mặt Thanh, cô cảm thấy như vậy cũng là đáng giá. Anh không còn gì cả, cô cũng vậy, nhưng cô vẫn có thể cho anh thứ gì đó, dù cho thứ ấy chỉ bé nhỏ thế này.
Chỉ có điều, cô cúi đầu, không nghĩ đến sẽ gặp lại Tô Triết Thác ở đây, tất nhiên, còn có cô ấy.
Trả tiền xong, cô cầm lấy quần áo, nhưng Thanh lại nhanh tay đoạt đi mấy bộ. Nhìn cử chỉ như trẻ con của anh cô chỉ biết cười bất đắc dĩ. Vô tình quay đầu lại, cô thấy được ánh mắt săm soi của Tô Triết Thác, dường như trong đó còn mang theo một ít chỉ trích cùng châm chọc. Chỉ trích cô sao? Lại quay đầu nhìn Thanh, có lẽ anh đang chỉ trích điều này đi?
Nhưng anh có tư cách gì để chỉ trích, bọn họ đâu còn quan hệ gì?
Đi ra bên ngoài, ngay tại giây phút cánh cửa kia đóng lại, dường như tất cả sức lực của cô đã hoàn toàn biến mất, lưu lại, cũng chỉ có một loại kiên trì, kiên trì không muốn ngã xuống trước mặt bọn họ.
Nếu không ngã xuống, phải chăng, cô còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân mình?
"Chị ơi, chị làm sao vậy?" Thanh nhìn đến khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của cô thì vội vàng lại gần, nhưng trong tay cầm nhiều đồ quá khiến anh nhất thời cảm thấy luống cuống.
'Không có việc gì.' Hướng Thanh Lam lắc đầu, không tiếng động nói xong, cô cầm bớt đồ từ tay anh, hai người tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua, Thanh có chút đăm chiêu nhìn vào trong cửa tiệm, ngoài ý muốn thấy được ánh mắt của nam nhân kia, hắn ta vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng này, chẳng lẽ bọn họ có quen biết? Nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định sẽ không hỏi chị về điều này.
Hướng Thanh Lam cũng không quay đầu lại, cánh cửa kia đã phân thế giới của bọn họ ra làm hai nửa. Cũng không đúng, thật ra bọn họ vốn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho nên ban đầu dù có ở chung một chỗ thì cuối cùng cũng vẫn phải tách biệt, hơn nữa là vĩnh viễn tách biệt.
Cô yêu anh, nhưng là, anh không yêu cô. Anh đã tìm được cô gái anh mong ước, như vậy, cô cũng nên rời đi. Dù sao, trong hai người cũng nên có một người được hạnh phúc, dù cho người ấy không phải cô.
Cô không trách anh tàn nhẫn, bởi vì, cô phải tàn nhẫn với chính mình.
Mất đi con, cô không trách anh, chỉ trách chính mình không bảo vệ được đứa nhỏ, mất đi giọng nói, cô cũng không trách anh, có lẽ, đó là sự trừng phạt cô phải nhận vì đã cướp đi thời gian hai năm của anh.
Nợ anh, cô đã phải trả bằng những gì quý giá nhất, về sau, bọn họ sẽ không còn bất cứ quan hệ gì.
Cuộc sống hiện tại của cô tốt lắm, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đã đủ dùng. Hơn nữa, bây giờ cô còn có một đứa em...
Cô đã có một thân nhân.
Từ thời khắc nhặt được anh, coi anh như người thân, cô đã tự hứa rằng sẽ bảo vệ anh, chăm sóc tốt cho con người không thể tự gánh vác cuộc sống, không còn nhớ chút gì về quá khứ này.
Thanh a... Cô nhìn về phía trước, trong ánh mắt là kiên định vô cùng.
Về nhà, Hướng Thanh Lam đem đồ đạc vừa mua để trong phòng ngủ, nhắc Thanh tắm rửa qua một chút.
Lát nữa bọn họ còn có một việc quan trọng phải đi làm.
Chương 30: Chỉ số thông minh sụt giảm
Hai người chỉ ăn uống nghỉ ngơi một lúc rồi đến bệnh viện ngay. Hướng Thanh Lam muốn biết rốt cuộc Thanh bị làm sao, là trời sinh hay vì ngoài ý muốn?
Trong bệnh viện, bác sĩ không ngừng hỏi Thanh rất nhiều vấn đề.
"Được rồi!" Ông gật đầu một cái, khép bệnh án lại, xoay người nhìn về phía Hướng Thanh Lam.
"Hướng tiểu thư, trải qua chẩn đoán sơ bộ, tôi cho rằng đầu của anh Thanh từng bị va chạm rất mạnh, hình thành một khối máu tụ chèn ép đến thần kinh nên mới tạo thành tình trạng như hiện tại. Có lẽ bây giờ trí lực của anh ta chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi mà thôi."
Hướng Thanh Lam nhìn Thanh, môi động một chút, cũng không nói gì. Đầu từng chịu va chạm mạnh đến nỗi mất đi trí nhớ, chắc hẳn khi đó Thanh đã rất đau...
Thanh cũng quay đầu nhìn cô, trông bộ dáng giống như đang giận dỗi. Anh không thích mùi ở nơi này, cả màu sắc ở nơi này nữa, khoanh hai tay trước ngực đứng nguyên tại chỗ, hiển nhiên là có chút tức giận.
Hướng Thanh Lam không để ý đến anh, tiếp tục nhìn bệnh án trong tay bác sĩ, không ngừng suy nghĩ về mấy điều vừa rồi.
Cô nhấp miệng một chút, cầm lấy bút trên bàn, sau đó viết ra một câu. Không phải ai cũng giống Thanh dễ dàng hiểu được cô muốn nói điều gì, cô biết bản thân hiện tại đã không còn như trước kia, cô biết nói, nhưng lại không thể nói.
'Như vậy, xin hỏi bác sĩ có biện pháp nào không?' Hướng Thanh Lam dừng bút, mở to hai mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt.
Vị bác sĩ hơi sửng sốt một chút, thế này mới để ý từ đầu tới giờ cô gái này vẫn không nói điều gì, thì ra không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Thật đáng tiếc, ánh mắt ông không khỏi lộ ra một chút thương hại, cô gái thì câm, nam nhân thì ngốc, hai người thật đúng là đồng mệnh tương liên đáng thương.
Hướng Thanh Lam nhìn đến thương cảm trong mắt ông thì chỉ biết cúi đầu, trong lòng chua xót không ngừng. Thì ra cũng sẽ có người cảm thấy cô đáng thương.
Ly hôn, mất con, mất giọng nói, hiện tại cô còn không đáng thương sao?
Nhưng là, cô ngẩng đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ vẫn trầm mặc đứng ở bên kia. Thanh, một người không còn quá khứ, một người cô nhặt được ở ven đường, so với anh, có lẽ cô vẫn hạnh phúc hơn một chút. Bởi vì dù quá khứ là hạnh phúc hay đau thương, nó cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời, cô nhớ được toàn bộ, nhưng là, anh lại quên.
Mỉm cười, giống như vừa có ngọn gió thản nhiên thổi qua, chỉ vương lại mấy tia đau buồn trên khuôn mặt, chuyện quá khứ với cô đã không còn quan trọng nữa.
'Bác sĩ!' Cô gõ nhẹ lên bàn, lúc này ông mới thu hồi suy nghĩ vừa lệch khỏi quỹ đạo của mình. Nhẹ nhàng hít một hơi, ông chậm rãi nói, "Chứng bệnh này cũng không phải không có cách, tôi đã kiểm tra não bộ của anh ta, thật ra cũng không cần phẫu thuật, chỉ cần huyết khối tan hết là được. Qua một khoảng thời gian nó sẽ chậm rãi biến mất, nhưng là..." Nói tới đây, ông lại ghé mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ quá đáng kia, thật sự cảm thấy hai người này rất đáng tiếc.
'Nhưng là' cái gì, Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, gắt gao nhìn vị bác sĩ, hai tay nắm chặt vạt áo.
"Nhưng là..." Ông lên tiếng lần nữa, nhìn ra Hướng Thanh Lam khẩn trương nên cũng không quanh co lòng vòng, "Tôi cũng không thể cam đoan huyết khối trong đầu anh ta sẽ tan hết, trí nhớ sẽ khôi phục, cũng không biết liệu anh ta có thể trở về bình thường được hay không. Cho nên, 'một khoảng thời gian' này cũng không biết sẽ là bao lâu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom