• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình (4 Viewers)

  • Chương 15

Chương 57: Cú đấm
"Thác, em có đẹp không?" Cung Như Tuyết nhấc lên tà váy cưới thật dài, xoay tròn một vòng, vui vẻ nhìn Tô Triết Thác.
"Đẹp lắm." Tô Triết Thác ca ngợi có lệ. Tâm tình anh lúc này phá lệ bình tĩnh, quả thực cô rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, nhìn cô, trái tim anh cũng không đập nhanh hơn nửa nhịp.
"Chúng mình đi chụp ảnh đi." Cung Như Tuyết ôn nhu kéo tay Tô Triết Thác. Hôm nay nhất định bọn họ phải chụp được những kiểu ảnh thật đẹp, cô muốn cho tất cả mọi người thấy, cho Hướng Thanh Lam thấy, hiện tại bọn họ đang hạnh phúc cỡ nào.
Tô Triết Thác gật đầu một cái, theo cô đi vào phòng chụp ảnh. Cung Như Tuyết quả nhiên là người mẫu trời sinh, từ cách tạo dáng đến nụ cười đều vô cùng chuyên nghiệp, chỉ là, Tô Triết Thác lại không quá phối hợp với cô, nét mặt luôn thường thường, nhìn như người khác đang nợ tiền anh không bằng. Có lẽ, anh là chú rể không cam tâm tình nguyện nhất từng đến nơi này.
Mới chụp được vài kiểu, sắc mặt anh đã vô cùng khó coi, quay đầu nhìn về phía Cung Như Tuyết nhàn nhạt nói, "Anh đi trước, trong công ty còn nhiều việc phải làm." Đây cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, cốt lõi là ở chỗ, anh cực kì không thích bị người khác xem như đứa ngốc gọi đến gọi đi.
Nói xong, anh nhanh chóng rời đi, không để ý nét mặt Cung Như Tuyết ai oán đến mức nào. Thực sự anh rất ghét chụp ảnh, nếu còn phải tiếp tục tạo dáng với cô, rất có thể anh sẽ phá tan cái cửa hàng này.
Mở cửa xe ngồi xuống, không khí bên ngoài khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhấn ga không chút do dự phóng xe rời đi, để mặc một mình Cung Như Tuyết tại nơi đó.
"Cung tiểu thư, cô xem..." Nhiếp ảnh gia có chút xấu hổ nhìn Cung Như Tuyết, ảnh cưới mà chỉ có một người thì chụp thế nào bây giờ?
"Không chụp nữa." Cung Như Tuyết thở phì phì vùng vằng đi ra ngoài. Cô thật không thể tin nổi Tô Triết Thác nói đi là đi được, vứt cô một mình ở nơi này, một người chụp, cô điên chắc? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, cô còn mặt mũi nào mà gặp người?
Cô yêu anh như vậy, vì anh, cô không quan tâm lời đàm tiếu, tình nguyện làm một kẻ thứ ba. Nếu hiện tại ai đó hỏi anh có tốt với cô không, cô vẫn sẽ trả lời là rất tốt, vô cùng hào phóng, nhưng là, vì sao càng đến gần thời điểm kết hôn, tính tình anh lại càng trở nên lạnh nhạt?
Bây giờ cô thật sự không dám chắc, anh rốt cuộc có yêu cô không nữa. Anh chiều cô, thương cô, luôn cho cô thứ tốt nhất, cũng không chỉ một lần thề thốt anh yêu cô, nhưng nếu thật sự là như vậy, thái độ gần đây của anh là thế nào?
Nắm chặt tay, cô dùng sức hít sâu một hơi, bình tĩnh đi thay ra váy cưới, sau đó tao nhã giải thích, "Tiên sinh nhà tôi có việc, cho nên đành hẹn lần khác chụp lại vậy." Cố gắng làm nụ cười của mình được tự nhiên hơn một chút, cô không muốn để người khác phải chê cười. Dù sao đây cũng là lần kết hôn thứ hai của Tô Triết Thác, tuy không nhiều người biết chuyện nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, cô không muốn có một chút tin tức bất lợi nào về phía mình.
Cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Tô Triết Thác cưới cô là lựa chọn đúng nhất, cô sẽ là một Tô phu nhân hoàn hảo. Tao nhã rời đi studio, cô lập tức gọi cho Tô Triết Thác.
"Thác, anh đang ở đâu?" Cô hỏi rất nhẹ, giọng nói cũng rất ôn nhu, một chút cũng không có vẻ như đang tức giận.
Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Triết Thác, "Anh phải đến công ty làm chút chuyện, em về trước đi." Nói xong lập tức tắt máy, không hỏi han thêm điều gì. Cung Như Tuyết dùng sức khép lại di động, tươi cười biến mất trong nháy mắt.
Tô Triết Thác tựa lưng vào ghế lái, vươn tay nhẹ nhàng nhu nhu mày. Mở hai mắt ra, anh thấy bên kia đường có một cửa hàng hoa, vì thế trực tiếp xuống xe mua một bó hồng lớn nhất, anh cũng biết vừa rồi mình cư xử không được tốt, lát nữa về anh sẽ tặng Như Tuyết thứ này coi như quà nhận lỗi, chắc hẳn cô sẽ rất vui.
Tùy tay để bó hoa vào ghế sau, anh chuyên tâm nhìn tay lái. Vốn quả thật muốn đi công ty, nhưng đột nhiên lại không nhịn được chuyển phương hướng, lái xe về phía khu nhà trọ cũ nát bên kia thành phố.
Dừng xe lại, anh nhẹ nhàng bước xuống, đi nhanh tới trước cửa nhà Hướng Thanh Lam, sau đó chọn một chỗ kín đáo để ẩn núp. Từng phút từng phút trôi qua, anh vẫn duy trì một tư thế nhìn chằm chằm vào cánh cửa cũ nát như một tên ngốc, cũng may khu này trước nay vắng vẻ, nếu không mặt mũi của anh thật không biết phải quăng đi nơi nào.
Chết tiệt, sao anh lại chật vật đến mức này? Đường đường tổng tài của xí nghiệp Tô thị lại lén lén lút lút đi quan sát nhà người ta, sao phải hạ mình như vậy? Nhưng thật sự là, anh không thể chịu được việc bản thân bị coi thường, anh muốn biết hiện tại cô gái kia đang làm gì, cùng nam nhân kia, làm cái gì?
Hung hăng đập vào vách tường, anh đã đứng ở nơi này gần nửa giờ, bọn họ rốt cục làm gì trong đó, đều chết ở bên trong rồi có phải hay không?
Ở lúc còn đang miên man suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên mở ra, Hướng Thanh Lam bước ra ngoài, nụ cười vô cùng thoải mái. Tô Triết Thác nhanh chóng đứng thẳng dậy chăm chú nhìn cô, ghi tạc nhất cử nhất động của cô vào đáy mắt.
Hình như cô lại gầy đi, là không được ăn cơm đầy đủ sao? Anh không vui mím chặt môi, nhưng đến khi một người nam nhân bước ra từ bên trong, nét mặt anh lại chuyển thành âm trầm đáng sợ.
Anh nhìn chằm chằm bàn tay hắn đặt lên khuôn mặt Hướng Thanh Lam, hận không thể lập tức một đao chém đứt. Khuôn mặt kia chỉ anh mới được chạm vào, những người khác, đều không cho phép.
Anh ghen tị phát cuồng, hận không thể xông lên tách bọn họ ra, nhưng cuối cùng kiêu ngạo, tự tôn, địa vị xã hội đã giúp anh bình tĩnh lại. Người là anh không cần, ly hôn là anh đề nghị, ngay cả điều kiện cũng là anh đưa ra, hiện tại anh sẽ không đánh mất lí trí để bọn họ có cơ hội nhục nhã mình.
"Thật sự là gian phu dâm phụ, đứng gần nhau thế để làm gì?" Anh thấp rủa một tiếng, vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.
Hướng Thanh Lam kì quái nhìn bốn phía, luôn có cảm giác đang bị người nhìn trộm, toàn thân không được thoải mái.
"Lam, em nghĩ gì vậy?" Thanh khó hiểu nhìn cô.
Hướng Thanh Lam lắc đầu, có lẽ là cô quá nhạy cảm rồi, kéo tay Thanh, cô viết, 'Em đi đổi tài liệu, lát nữa sẽ trở về, anh nhớ ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung.' Cô dặn dò kĩ lưỡng, tuy biết Thanh vẫn thực nghe lời, nhưng vẫn không tránh khỏi có phần lo lắng.
"Yên tâm đi, anh ngoan lắm." Thanh nắm chặt tay cô cam đoan, đương nhiên anh sẽ ở trong nhà rồi, bên ngoài có gì vui đâu, hơn nữa không có Lam thì càng tẻ ngắt.
Nói xong, anh có chút thâm ý nhìn về một phương hướng, ánh mắt hơi híp lại, nhìn qua lạnh lùng vô cùng.
Hướng Thanh Lam an tâm gật đầu, ôm chặt tư liệu trong lòng, hướng Thanh vẫy vẫy tay, sau đó xoay người rời đi, vẫn không khỏi kì quái nhìn mặt tường phía đối diện. Hình như cô vừa thấy ai đó thì phải, nhưng nhìn kĩ lại thì lại không thấy gì, chẳng lẽ là ảo giác? Không quan tâm nữa, cô phải nhanh chóng đi giao tài liệu cho kịp giờ.
"Anh định đứng đó đến lúc nào nữa, chỗ ấy có nhiều sâu lắm đấy." Thanh hảo tâm nhắc nhở người kia, thật ra anh đã chú ý tới hắn ngay từ khi bước chân ra khỏi cửa, trực giác nói cho anh nơi đó có một người, hơn nữa ánh mắt vô cùng địch ý.
Anh vừa nói xong, quả nhiên phía bên kia đi ra một người, tầm mắt lạnh như băng bắn về phía anh. Thanh cong lên khóe môi, ý cười vẫn sạch sẽ như trước.
Thì ra là hắn, nam nhân đã nhục nhã bọn họ, anh không thích hắn, đương nhiên, hắn cũng không hề thích anh.
Tô Triết Thác cười lạnh một tiếng, chậm rãi đến gần Thanh. Hai nam nhân cao ngạo đứng đối diện nhau, trong ánh mắt trừ bỏ lạnh lùng còn có âm thầm đánh giá người kia.
Tô Triết Thác nheo mắt lại, ở thương trường đã lâu, anh tự nhận mình có thể dễ dàng nắm bắt được đối thủ, nhưng với nam nhân này, không thể không nói, anh không thể nhìn ra được hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hắn ta, tựa như một điều bí ẩn.
Ánh mắt quá sạch sẽ, cực kì đơn giản, không một nam nhân trưởng thành nào lại có ánh mắt như vậy, trừ khi hắn là kẻ ngốc. Nhưng đương nhiên, điều đó không thể xảy ra, cho nên có lẽ hắn thật sự rất biết cách che giấu.
"Tô Triết Thác, chồng cũ của... Hướng Thanh Lam." Anh vươn tay, cắn nặng hai chữ 'chồng cũ'. Thật ra từ mà anh muốn nói chỉ có 'chồng' mà thôi, nhưng hiển nhiên không được, chắc hẳn hắn ta đã đọc báo, biết anh sắp kết hôn với cô gái khác.
Thanh nhìn tay anh, khó hiểu nhăn mày lại, nhưng bất giác nhớ tới mấy chương trình trên tivi, theo thói quen vươn tay phải ra.
"Thanh." Môi khẽ nhúc nhích, anh chỉ nói ra một từ duy nhất.
"Họ Thanh?" Tay Tô Triết Thác bắt đầu dùng sức, mà nam nhân kia cũng không vừa, siết chặt đến mức gân xanh cũng lộ ra. Hai người nghiến răng nghiến lợi bắt tay đối phương, âm thầm phân cao thấp.
"Không phải, gọi là Thanh." Thanh cong lên khóe môi, dường như mang theo một ít nghiền ngẫm.
Thẳng đến nắm thật lâu, hai người đồng thời buông ra, đừng đợt tê đau truyền đến từ bàn tay khiến sắc mặt Tô Triết Thác càng thêm lạnh lùng.
Thanh chỉ nghiêng đầu nhìn, nhưng bàn tay hiển nhiên cũng không ổn lắm.
Hắn khỏe thật, hai người đồng thời nghĩ. Ánh mắt cũng không phút nào lơi lỏng nhìn chằm chằm đối phương.
Nếu nói Tô Triết Thác biết che giấu, như vậy Thanh cũng không hề thua kém.
Nếu không phải biết rõ, tin chắc rằng không ai dám bảo Thanh là người trí lực có vấn đề, bởi vì trừ khi ở trước mặt Hướng Thanh Lam, đối với người khác anh đều rất lạnh nhạt.
Tô Triết Thác khẽ nheo mắt lại, đùa cợt nói, "Có vẻ như anh không để ý cho lắm quan hệ của tôi và Hướng Thanh Lam nhỉ?" Anh không tin hắn ta lại không ghen tị.
Thanh nghe xong có chút khó hiểu nhướn mày, để ý cái gì? Quan hệ của hắn với Lam thì liên quan gì đến anh, hiện tại Lam và anh ở cùng nhau, về phần hắn ta? Thích ở nơi nào thì ở nơi nào đi, miễn là đừng đến đây, ngôi nhà này không chào đón hắn, hơn nữa, chỉ cần Lam nhìn thấy hắn là sẽ khóc, cho nên, anh chán ghét hắn cực kì.
"Sao vậy, không lời nào để nói, hay là đang tự hỏi xem nên trả lời tôi thế nào?" Nhìn anh trầm mặc, Tô Triết Thác nhạo báng một tiếng, "Nhặt được thứ hàng cũ tôi không cần, xem ra anh vẫn rất hưởng thụ đấy chứ nhỉ?" Anh vô tâm nói, cũng không để ý rốt cuộc ai mới là người bị ô nhục.
"Anh mới là hàng cũ." Thanh đứng thẳng thân thể, lạnh lùng nói. Tuy không rõ ý tứ của hắn, nhưng anh mơ hồ biết hắn đang mắng anh, mắng Lam, mà anh tuyệt đối không cho phép hắn tiếp tục làm như vậy.
Nhìn Thanh rõ ràng tức giận, Tô Triết Thác cười lạnh, "Như thế nào, muốn đánh à? Đánh tôi, anh dám không?" Anh không tin hắn ta dám động thủ. Đây là xã hội pháp quyền, đánh người, đâu có dễ như vậy. Chỉ là đắc ý còn chưa được bao lâu, anh liền nhìn đến một đôi tay nắm chặt ở không trung, sau đó 'bốp' một tiếng, mặt anh đã bị hắn ta cho một quyền, đau đến mức ánh mắt đều không mở ra được, có thể thấy cú đấm kia mạnh đến mức nào.
"Mời anh rời đi cho, tôi đã nói rồi, nơi này không chào đón anh." Thanh không cảm thấy mình làm sai điều gì, là hắn đứng ở chỗ đó bảo anh đánh, anh không đánh không phải thực có lỗi với hắn hay sao.
Thật sự là một tên ngốc, Thanh đồng tình nhìn hắn một cái, anh còn chưa gặp qua kẻ nào tự dẫn xác lên cửa tìm đánh, nam nhân này tuyệt đối là có một không hai. Anh xoay người, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại, rung hỏng rồi màng nhĩ Tô Triết Thác.
Dám đóng cửa lại ngay trước mặt Tô Triết Thác này, cố ý, hắn ta tuyệt đối là cố ý.
Trừng mắt nhìn cánh cửa cũ nát kia, anh che mắt lại, ngón tay phải dùng sức nắm chặt. Tên khốn, anh sẽ nhớ kỹ cú đấm này, rồi một ngày nào đó anh sẽ trả hắn cả gốc lẫn lãi!
Mà Thanh đứng ở cửa sổ, nhìn tay mình, luôn tự hỏi liệu có phải đã xuống tay quá nhẹ hay không?
Mở tivi, bên trong đang phát ra một tin tức, Thanh ngồi thẳng người có chút ngạc nhiên, như thế nào lại là hắn? Anh hơi bĩu môi muốn đổi kênh, kết quả lại thấy một cô gái đến đứng bên cạnh, đã có cô ta rồi lại vẫn muốn tìm Lam của anh? Thật sự không thể hiểu nổi hắn ta nghĩ gì, tới cửa tìm đánh? Sống quá nhàn thì phải.
Tô Triết Thác ngồi trên xe, từ bên trong nhìn ra, vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt của mình ở kính chiếu hậu. Anh thấp rủa một tiếng, đây còn là anh sao? Vốn định đến công ty, nhưng giờ thì khỏi cần nữa rồi, nếu cái dạng này bị nhân viên nhìn đến, mặt mũi không phải sẽ bị quăng đến tận Thái Bình Dương hay sao?
Mở cửa ra, anh bước nhanh đi vào.
"Tiên sinh, ngài đã trở lại." Người hầu thấy anh, tự động cung kính nghênh đón, mà Tô Triết Thác chỉ phất tay một chút, ngay cả đầu cũng không nâng lên.
'Rầm' một tiếng, cửa phòng bị người dùng sức đóng lại, Cung Như Tuyết giật mình nhìn sang, vội vàng đứng lên.
"Thác, không phải anh nói muốn đi công ty sao? Sao bây giờ đã về rồi?" Cô quan tâm hỏi, nhưng thật ra đã biết rõ anh nói dối cô, anh cho tới bây giờ đều chưa đi qua công ty.
Tô Triết Thác chậm rãi ngẩng đầu lên, Cung Như Tuyết vội vàng bưng kín miệng mình, "Tại sao có thể như vậy? Sao mặt anh lại thâm tím đến mức này? Là ai làm?" Cô đau lòng nhìn anh, sự quan tâm là không hề giả bộ.
Tô Triết Thác nhìn cô rơm rớm nước mắt, đột nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng. Hôm nay, chỉ vì người vô sỉ như Hướng Thanh Lam, anh thế nhưng làm tổn thương Cung Như Tuyết.
"Không có việc gì." Tô Triết Thác nhẹ nhàng mơn trớn tóc cô, an ủi nói.
Một cô gái vì anh mà khóc, làm sao có thể không quý trọng cho được, huống chi, cô lại là vợ sắp cưới của anh. Anh sẽ cho cô tất cả, đem toàn bộ hạnh phúc đều đưa đến trên tay cô, nhưng tất nhiên, chỉ cần là kẻ thù của anh, anh vĩnh viễn sẽ không quên trả thù.
Hướng Thanh Lam, còn có nam nhân tên là Thanh kia nữa, một người anh cũng sẽ không bỏ qua.
"Thác, rốt cục mặt anh bị làm sao vậy?" Cung Như Tuyết lấy rượu thuốc lau cho anh, không quên cẩn thận hỏi.
"Không có gì, không chú ý nên bị người ta va vào thôi." Tô Triết Thác đau đến nhíu mày, nhưng cũng không dám hừ một tiếng, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
"Va vào?" Thật đúng là lấy cớ, vết thương này nhìn thế nào cũng giống như là bị người cho ăn đấm. Nhưng thôi, anh đã có tâm che giấu, cô cũng không ngu ngốc vạch trần làm gì. Nam nhân rất coi trọng thể diện, nhất là người đã đứng ở đỉnh như Tô Triết Thác.
"Đau không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, từng giọt nước mắt hạ xuống.
"Không sao, không đau." Tô Triết Thác đau lòng nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, trái tim như bị người bóp nghẹt.
"Thác, về sau đừng bị thương nữa, em sẽ không chịu nổi." Cung Như Tuyết tựa đầu vào lòng anh, nỉ non thâm tình.
"Ừ, không cần lo lắng." Anh nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, nội tâm cảm động vô cùng.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ dừng trên người bọn họ, trải thêm một tầng ấm áp, chỉ là không biết tâm tư của hai người lại đang ở nơi nào. Giống như thất thần, lại như là xuất thần.
...
Hướng Thanh Lam cầm một tập tài liệu, có chút phiền não thở dài. Dạo này kiếm tiền thật quá khó, tài liệu được nhận ít hơn trước kia rất nhiều, chỉ sợ về sau sẽ càng thiếu. Cô ngẩng đầu, vươn tay lau một chút mồ hôi trên trán, nhưng thôi, cũng đâu có gì đáng sợ hãi. Cô có tay có chân, còn rất nhiều việc khác có thể làm thêm, nhất quyết sẽ không để bản thân và Thanh bị đói bụng.
Nghĩ đến Thanh, khuôn mặt cô hơi hơi đỏ, quan hệ của bọn họ, thật sự rất thân mật. Càng đáng ngượng ngùng là, cô lại đang chậm rãi quen thuộc sự thân mật này, quen thuộc nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh, vòng tay của anh... Lưu luyến, cô thực sự đã quyến luyến tất cả, không hy vọng lại thay đổi điều gì.
Cô đứng ở cửa, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, đột nhiên rất muốn đùa Thanh một chút. Cô không dùng chìa khóa, mà lại lấy tay gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô đứng ở bên ngoài, nghiêng đầu cười nhợt nhạt, dường như rất mong chờ điều gì.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, sau đó thân thể cô bị người ôm vào trong lòng, hương vị quen thuộc như vậy, ấm áp làm cô không muốn rời xa.
'Sao anh biết là em?' Cô kéo tay anh viết viết, không phải là anh nhìn thấy cô gái nào cũng sẽ ôm đi? Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút không thoải mái.
Thanh cười lớn, hôn cô một cái thật mạnh, "Bởi vì anh ngửi thấy mùi hương của em nha!"
'Nào có?' Sắc mặt Hướng Thanh Lam đỏ một chút, Thanh khi nào thì biết nói giỡn như vậy? Thật xấu.
"Thật đấy, em không tin à?" Thấy cô không tin, Thanh ôm càng chặt hơn một ít, anh cúi đầu, dùng mũi hít hít trên cổ cô.
Đúng vậy, chính là loại hương vị này, mùi bạc hà thơm thơm.
Hướng Thanh Lam chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái, sự thật chứng minh, tính cách của Thanh là tuyệt đối bá đạo.
Thanh thế này mới vừa lòng nở nụ cười, nhìn chằm chằm hai má mang theo đỏ ửng của cô, luôn cảm thấy rất giống quả táo anh mới ăn mấy hôm trước, anh thật sự không nhịn được, muốn thử xem hương vị của nó thế nào. Nghĩ là làm, anh cúi đầu, cắn nhẹ vào má cô.
Hướng Thanh Lam cảm giác trên mặt có chút đau đớn, vội vàng đẩy anh ra, sao lại cắn cô đau như vậy?
Thanh vân vê tóc, ngượng ngùng cười cười, "Không thể trách anh nha, bởi vì má em hồng quá, giống quả táo, anh chỉ muốn biết hương vị có giống táo thật hay không thôi."
Hướng Thanh Lam có xúc động muốn trợn trắng mắt, này rõ ràng là khuôn mặt cô, làm sao có thể giống quả táo.
"A..." Nhìn ánh mắt của Hướng Thanh Lam, Thanh cuối cùng biết mình sai lầm rồi, anh chủ động nghiêng mặt ra, "Này, Lam cũng cắn anh đi, anh sẽ không kêu đau đâu, một câu cũng không." Lời này thật khiến người ta dở khóc dở cười, không biết là anh quá mức đơn thuần vẫn là đang cố ý nữa.
Hướng Thanh Lam vươn tay nhéo má Thanh một cái thật mạnh, xem như vì mình báo thù. Bảo cô cắn anh? Vẫn là thôi đi, chuyện như vậy cô không làm được, hơn nữa mặt anh cũng chẳng phải quả táo.
Đem tư liệu đặt ở trên bàn, đáy lòng cô cảm thấy ngập tràn ấm áp. Thực ra cuộc sống bây giờ cũng rất hạnh phúc, cô có người nhà, cũng có... Người yêu.
Người yêu, người yêu sao?
Thanh sao?
"Lam, Lam..." Bên tai truyền đến tiếng gọi, cô ngẩng đầu, nhìn đến sắc mặt Thanh không được hài lòng, có chút khó hiểu hỏi, 'Làm sao vậy?'
"Em nghĩ gì đấy? Anh gọi vài tiếng mà vẫn không quay lại." Thanh dùng hai tay bao lấy khuôn mặt cô, nhìn trái nhìn phải. Gần đây Lam rất không bình thường, luôn thất thần!
'Không có gì, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.' Cô không định đem ý nghĩ của mình nói cho anh, chuyện này dù anh biết thì có lẽ cũng không thể hiểu nổi đi? Bởi vì hiện tại anh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Theo thời gian trôi qua, Thanh đang chiếm lấy lòng cô từng chút từng chút một, càng ngày càng quan trọng hơn. Tình cảm của cô với Thanh từ ban đầu đau lòng, đến bây giờ đã bắt đầu thay đổi, trở thành thứ cảm tình chân thành nhất giữa nam và nữ.
Thích, hoặc là nhiều hơn thế một chút.
Nhưng là, đơn thuần như Thanh liệu có hiểu được không?
"Lam, em bị bệnh à?" Thanh lo lắng nhìn cô.
Hướng Thanh Lam lắc đầu, cười cười làm cho anh yên tâm. Thật ra, cô mắc bệnh thật rồi, là tâm bệnh, gần đây quá nhiều chuyện phát sinh khiến cô cảm thấy có phần không thể chịu nổi.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giao cho anh toàn bộ tài liệu, dùng khẩu hình nói, 'Anh làm đi, em đi nấu cơm.'
Thanh gật đầu, thành thật ngồi trước máy tính bắt đầu phiên dịch.
"Hừm..." Xoa xoa cằm một chút, anh đột nhiên hung hăng nhíu mày, chuyện sáng nay liệu có nên nói với Lam không nhỉ? Suy nghĩ nửa ngày, anh cảm thấy tốt nhất vẫn là quên đi, bởi vì anh không thích hắn, cũng không thích Lam nghĩ về hắn, cuộc sống của bọn họ đang thực yên bình, nam nhân kia đến sẽ chỉ mang theo bão táp mà thôi.
Nhưng là, hôm nay anh đã cho hắn một quyền giáo huấn, để xem về sau hắn còn dám tới nữa hay không, nếu còn tới nữa... Nắm đấm của anh sẽ không bỏ qua đâu! Thanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi híp lại, sườn mặt hoàn mỹ như bao phủ một tầng băng tuyết, u ám vô cùng.
...
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Triết Thác mở hai mắt, vươn tay tiếp lấy.
"Tổng tài, có một vị xưng là Lâm tiên sinh, nói là đã có hẹn trước với ngài."
"Đã biết, cho ông ta vào đi." Anh nói xong, cắt đứt điện thoại, chờ người kia tiến vào.
"Mời vào." Tô Triết Thác bình tĩnh nói, cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, đi vào là một nam nhân không cao lắm.
"Tô tiên sinh, chúng tôi đã điều tra toàn bộ những điều ngài muốn." Người kia đến gần Tô Triết Thác, lấy ra một túi hồ sơ đặt lên bàn.
Tô Triết Thác thản nhiên nhìn ông ta, sau đó cầm lấy túi hồ sơ, vừa mở ra đã thấy một tấm ảnh chụp hai người, ánh mắt trở nên âm trầm đòi mạng.
Anh nhìn về phía nam nhân, lấy ra một tờ chi phiếu, rất nhanh viết xuống một dãy số rồi đưa cho hắn, "Làm tốt lắm, nhưng tôi không thích chuyện này bị người thứ ba biết được, hy vọng ông hiểu ý tôi muốn nói." Giọng của anh rất nhẹ, nhưng lại ẩn hàm một loại uy hiếp ở bên trong.
"Tôi biết, Tô tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình." Nam nhân nghiêm túc gật đầu một cái, cầm lấy chi phiếu nhanh chóng xoay người rời đi.
"Hướng Thanh Lam." Đợi nam nhân kia đã đi khuất bóng, Tô Triết Thác mới hung hăng rủa một tiếng, rút từ bao giấy ra một tập ảnh chụp, còn có toàn bộ điều tra về cuộc sống gần đây của bọn họ.
Anh cầm lấy một bản báo cáo, nhìn kĩ, sau đó buông tay ra, trào phúng cười. Thì ra nam nhân kia là cô nhặt được, thì ra hắn ta chỉ là một tên ngốc, thì ra, cô tình nguyện đi theo một tên ngốc cũng không muốn nhận ý tốt của anh, cô gái này thật đúng là đáng giận đến cực điểm.
Đem tất cả tài liệu nhét lại vào túi giấy, ném sang một bên, hiện tại anh đang tức giận đến điên người, bởi vì mấy tấm ảnh thân mật này, anh cảm giác ngực mình có chút trống rỗng đau, thật giống như bị người ta lấy đi món đồ yêu quý nhất.
Trên bàn còn sót lại một tờ giấy, anh xem cũng không muốn xem, trực tiếp cầm lên xé nát, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh. Chỉ là thật trớ trêu, tờ giấy này có thứ mà anh cần biết nhất, nhưng lại tự mình bỏ qua, đợi đến khi biết được, mọi chuyện đã là không thể vãn hồi.
Anh đứng lên, đi đến bên cửa sổ sát đất, nhất thời lâm vào trầm tư. Anh thích đứng ở chỗ cao nhìn xuống mọi người, thứ anh muốn có cho tới bây giờ vẫn chưa từng vuột mất, chuyện anh muốn làm cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại, mà ở trên đời này, không ai đắc tội anh xong mà có thể sống yên ổn cả.
Anh là một người có thù phải báo, vuốt mặt mình, dường như vẫn có một phần đau đớn, không biết là vì tức giận vẫn là vì ghen tị, lúc này anh thật sự rất muốn hủy diệt tên ngốc bên người Hướng Thanh Lam. Hủy diệt hắn, hoàn toàn.
Hạnh phúc của cô, tối thiểu phải đợi anh kết hôn xong mới có được. Còn hiện tại? Cô không xứng.
Trên mặt lộ ra một chút ác ma mỉm cười, Thanh phải không, hãy từ từ mà hưởng thụ bất ngờ tôi tặng cho anh đi...
Hướng Thanh Lam đứng cạnh một bàn công tác lớn, lúc này, cô khó hiểu nhìn cô gái trước mặt.
'Chị Lý, chúng ta đã hợp tác nhiều năm rồi, vì sao đột nhiên muốn ngừng lại? Chẳng lẽ có chỗ nào em làm không tốt?' Cô cầm bút, nét chữ hơi run run. Hôm nay cô đến giao tài liệu rất đúng giờ, nhưng nơi này lại thông báo về sau cô không cần đến nữa.
Cô không biết nguyên nhân, thật sự không biết, cho tới bây giờ cô vẫn chưa mắc phải sai lầm nào, hơn nữa luôn giao tài liệu đúng thời gian, chưa từng quá hạn.
Mà kể từ khi có Thanh giúp tiến độ dịch càng thêm nhanh chóng, nội dung gần như không có sai lầm. Nhưng vì sao lại không cho cô làm nữa, cô thật sự không hiểu.
"Xin lỗi em, Thanh Lam! Mới đây công ty tuyển thêm vài phiên dịch viên, cho nên không cần người làm bán thời gian nữa." Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng đứng trước mặt Hướng Thanh Lam lại vẫn có phần chột dạ. Thật ra Hướng Thanh Lam nói đúng, bọn họ hợp tác đã lâu, làm việc cũng vô cùng ăn ý, người như vậy cô thật sự không muốn mất đi, nhưng đã không còn cách nào khác.
Hướng Thanh Lam cắn chặt môi, nhìn chằm chằm chiếc bút trong tay, cô không thể mất đi công việc này được.
Cô cầm bút, dùng sức viết, 'Chị Lý, xin hãy giúp em một lần được không? Em chưa từng nhờ cậy chị điều gì, nhưng hiện tại em thật sự rất cần công việc này.'
Cô buông tha cho tự tôn của mình, bởi vì hiện tại mà nói, tất cả đều không so được với cơm áo gạo tiền. Cô không thể nói chuyện, không có công ty nào muốn tuyển cô, hơn nữa cô cũng không thể ở bên ngoài quá lâu được, bởi vì trong nhà còn Thanh nữa.
Chị Lý nhìn tờ giấy trong tay Hướng Thanh Lam, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu. Cô rất muốn giúp, nhưng thật sự không thể làm được, vì toàn bộ công ty, cô chỉ có thể sa thải Hướng Thanh Lam.
"Thanh Lam, thật có lỗi, chị không thể giúp em được." Chị Lý đứng lên, vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại một bóng lưng không thể thương lượng. Hướng Thanh Lam ngẩng đầu, khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt, cô cúi người chào chị Lý, sau đó thất thần đi ra ngoài.
Chị Lý nhìn bóng dáng của cô biến mất khỏi cửa lớn, không khỏi phiền não thở dài một hơi.
"Quản lí, rõ ràng chúng ta không tuyển thêm người, vì sao muốn gạt cô ấy? Chị xem, một cô gái không thể nói chuyện, đáng thương quá!" Một nhân viên vẫn đứng phía sau chị Lý rốt cục không nhịn được nói ra.
Mà chị Lý chỉ biết tiếc nuối lắc đầu, trong giọng nói có thêm một phần bất đắc dĩ, "Tôi đâu còn cách nào, có người muốn nhằm vào cô ấy, mà người kia chúng ta không đắc tội được. Nếu giúp Hướng Thanh Lam, như vậy các cô các cậu chỉ còn nước ăn không khí thôi!" Cô cũng không nói dối, nam nhân kia nói được thì làm được, rất đáng sợ.
Cô vẫn luôn muốn giúp, cho nên trước kia đều phân tài liệu cho Hướng Thanh Lam nhiều hơn những người khác, nhưng hiện tại, thật sự chỉ có thể nói thật có lỗi mà thôi.
Hướng Thanh Lam một mình đứng ở cửa, cô ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng chỉ thấy trống rỗng vô cùng. Xoay người, cô nhìn vào nơi mình đã công tác ba năm, đột nhiên cảm giác tất cả đều bắt đầu xa lạ, cô đi xuống bậc thang, nhìn đến có người cầm tài liệu từ bên trong đi ra.
Cô nhất thời hiểu được tất cả, thì ra cũng không phải là không cần người làm thêm, chính là không muốn đưa tài liệu cho cô mà thôi.
Cô đứng tại chỗ, vẫn nhìn nơi đó, xung quanh người đến người đi, chỉ có mình cô là tay không trở về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom