Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Chương 163
Lúc này nhìn con trai bé bỏng còn chưa tròn tuổi đang cấp cứu trong viện, là lành hay dữ không ai dám khẳng định lòng cô như lửa đốt, cô sao có thể trở về cho được.
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Cô về đi.”
Vương Tuấn Dương gầm lên.
Hành lang bệnh viện rất vắng, tiếng nói càng vang.
Hạ Cẩn Mai giật nảy mình.
Phản ứng này của Vương Tuấn Dương khiến cô bất an vô cùng.
“Cô Hạ, tôi đưa cô về trước.”
Lục Vĩnh Thành từ đâu xuất hiện cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai không còn cách nào khác đành theo Lục Vĩnh Thành ra về.
Ra đến xe, Hạ Cẩn Mai nói với chú Lục: “Chú Lục, nếu cậu chủ nhỏ có chuyện gì thì thông tin cho tôi được không?”
Lục Vĩnh Thành không nói gì cả.
Ông chỉ thở dài.Có điều trong thâm tâm ông lại tôn tại một nỗi sợ khác.
Đó chính là sợ thay cho Hạ Cẩn Mai.
Thái độ vừa rồi của Vương Tuấn Dương đủ để ông hiểu rằng anh đang nghi ngờ đối phương, cho rằng Hạ Cẩn Mai có liên quan đến việc cậu chủ nhỏ trúng độc.
Xe trở về nhà họ Vương, Lục Vĩnh Thành vừa bước vào đã thấy Tiểu Trương đang ở đó cùng với một tốp người lục lọi và kiểm tra đồ đạc của Hạ Cẩn Mai.
“Các người, các người làm gì thế?”
Hạ Cẩn Mai chạy lại, lòng có chút không tưởng tượng nổi.
Cô quay sang nhìn Lục Vĩnh Thành.
“Cô Hạ, có lẽ cậu Vương nghỉ ngờ cô hạ độc.Lúc này cô nên im lặng thì hơn.”
Hạ Cẩn Mai choáng váng đến muốn quy.
Sao có thể chứ? Sao có thể nghi ngờ cô.
Hạ Cẩn Mai ấm ức: “Tôi không có, chú Lục, cậu chủ nhỏ là…”
Nhưng lời nói dở dang cô không tiếp tục nói ra miệng được nữa.
“Ý cô muốn nói gì?”
Lục Vĩnh Thành rất nhanh phát hiện ra sự bất thường trong lời nói của Hạ Cẩn Mai.
Ông nhìn cô không chớp mắt.
Chưa bao giờ cô thấy mình rơi vào trạng thái khó xử đến thế này.
Hạ Cẩn Mai xoay người đi, lẩn tránh cái nhìn như dò đoán của Lục Vĩnh Thành.
Đối phương cũng không khiến cô quá khó xử, cô không đáp lời liền dõi mắt theo hướng khác.
“Cô Hạ, tôi không có ý bất kính hay thiếu tôn trọng nhưng cô là người gần gũi với cậu chủ nhỏ nhất, khi cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện, Vương tổng khó tránh nghi ngờ, tôi cũng chỉ là người làm, mong cô đừng trách chúng tôi.”
Tiểu Trương đi từ xa tới.
Thật ra chỉ cần nhìn cách Tiểu Trương lục soát đồ của cô cũng thấy anh ta rất nhẹ nhàng, không bới tung chúng lên mà kiểm tra cái nào cất luôn cái đó.
Lúc này nhìn con trai bé bỏng còn chưa tròn tuổi đang cấp cứu trong viện, là lành hay dữ không ai dám khẳng định lòng cô như lửa đốt, cô sao có thể trở về cho được.
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Cô về đi.”
Vương Tuấn Dương gầm lên.
Hành lang bệnh viện rất vắng, tiếng nói càng vang.
Hạ Cẩn Mai giật nảy mình.
Phản ứng này của Vương Tuấn Dương khiến cô bất an vô cùng.
“Cô Hạ, tôi đưa cô về trước.”
Lục Vĩnh Thành từ đâu xuất hiện cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai không còn cách nào khác đành theo Lục Vĩnh Thành ra về.
Ra đến xe, Hạ Cẩn Mai nói với chú Lục: “Chú Lục, nếu cậu chủ nhỏ có chuyện gì thì thông tin cho tôi được không?”
Lục Vĩnh Thành không nói gì cả.
Ông chỉ thở dài.Có điều trong thâm tâm ông lại tôn tại một nỗi sợ khác.
Đó chính là sợ thay cho Hạ Cẩn Mai.
Thái độ vừa rồi của Vương Tuấn Dương đủ để ông hiểu rằng anh đang nghi ngờ đối phương, cho rằng Hạ Cẩn Mai có liên quan đến việc cậu chủ nhỏ trúng độc.
Xe trở về nhà họ Vương, Lục Vĩnh Thành vừa bước vào đã thấy Tiểu Trương đang ở đó cùng với một tốp người lục lọi và kiểm tra đồ đạc của Hạ Cẩn Mai.
“Các người, các người làm gì thế?”
Hạ Cẩn Mai chạy lại, lòng có chút không tưởng tượng nổi.
Cô quay sang nhìn Lục Vĩnh Thành.
“Cô Hạ, có lẽ cậu Vương nghỉ ngờ cô hạ độc.Lúc này cô nên im lặng thì hơn.”
Hạ Cẩn Mai choáng váng đến muốn quy.
Sao có thể chứ? Sao có thể nghi ngờ cô.
Hạ Cẩn Mai ấm ức: “Tôi không có, chú Lục, cậu chủ nhỏ là…”
Nhưng lời nói dở dang cô không tiếp tục nói ra miệng được nữa.
“Ý cô muốn nói gì?”
Lục Vĩnh Thành rất nhanh phát hiện ra sự bất thường trong lời nói của Hạ Cẩn Mai.
Ông nhìn cô không chớp mắt.
Chưa bao giờ cô thấy mình rơi vào trạng thái khó xử đến thế này.
Hạ Cẩn Mai xoay người đi, lẩn tránh cái nhìn như dò đoán của Lục Vĩnh Thành.
Đối phương cũng không khiến cô quá khó xử, cô không đáp lời liền dõi mắt theo hướng khác.
“Cô Hạ, tôi không có ý bất kính hay thiếu tôn trọng nhưng cô là người gần gũi với cậu chủ nhỏ nhất, khi cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện, Vương tổng khó tránh nghi ngờ, tôi cũng chỉ là người làm, mong cô đừng trách chúng tôi.”
Tiểu Trương đi từ xa tới.
Thật ra chỉ cần nhìn cách Tiểu Trương lục soát đồ của cô cũng thấy anh ta rất nhẹ nhàng, không bới tung chúng lên mà kiểm tra cái nào cất luôn cái đó.
Bình luận facebook