Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Chương 162
Anh đang cố giấu đi nụ cười của mình.
“Cậu chủ! Có chuyện rồi!”
Từ trên ghế lái, Lục Vĩnh Thành đột nhiên cất tiếng.
Vương Tuấn Dương cau mày lại, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Nói đi!”
“Cậu chủ nhỏ ở nhà nổi mề đay, sốt cao, hiện vú em đang không biết làm sao cả.”
“Cái gì?”
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thì sốt sắng ngồi thẳng dậy.
Ánh mắt đầy lo lắng.
Khoa Nhi, bệnh viện đa khoa số một Giang Thành.
Ngoài hành lang, Hạ Cẩn Mai sốt ruột đi qua đi lại.
Con trai cô đang cấp cứu trong đó.
Tình trạng rất tệ.
Buổi sáng lúc cô đi ra ngoài, con trai cô vẫn rất bình thường.
Không hiểu sao mới có nửa buổi đã xuất hiện triệu chứng lạ như vậy.
Vương Tuấn Dương ngôi trên xe lăn.
Anh khác với cô.
Mặc dù rất căng thẳng nhưng khuôn mặt lại không bộc lộ bất cứ chút xúc cảm nào, đôi mắt sâu hút nhìn mãi không thấy điểm đáy, không ai có thể biết được anh đang nghĩ gì.
Chừng hơn một giờ sau, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Trưởng khoa Nhi là bác sĩ Đào Nam Duy bước ra, giọng có vẻ mệt mỏi: “Bệnh nhi có dấu hiệu trúng độc.Thứ độc đó rất kỳ lạ, bệnh viện chúng tôi thật sự không có cách nào tìm ra”
Hạ Cẩn Mai nghe xong như sét đánh ngang tai.
Cô kích động chạy lại: “Bác sĩ nói gì cơ ạ?”
Vương Tuấn Dương môi mím chặt lại, ánh mắt mười phần u tối.
Có thể thấy anh đang cân não, cũng rất đau xót.
“Tôi kiến nghị Vương tổng nên tìm một người theo Đông y, có thể họ sẽ tìm ra độc tố đó được phối thế nào.Hiện tại cậu chủ nhỏ còn quá bé, chưa đủ tuổi, nếu độc tố tích thêm một thời gian nữa, sợ là…”
Hạ Cẩn Mai gần như ngã quỵ xuống, cô thật sự không hiểu ngày nào mình cũng tận tâm chăm sóc cho con trai mình, vậy thì sao cậu bé có thể trúng độc.
“Cô vê trước đi!” Vương Tuấn Dương đột ngột gằn giọng.
Hạ Cẩn Mai giật nảy mình.
Cô theo phản xạ lùi lại.
Có lẽ rất lâu rồi Vương Tuấn Dương không có nói với cô bằng cái giọng đó.
“Tôi có thể ở lại xem cậu chủ nhỏ được không?”
Hạ Cẩn Mai cố gắng cầu xin.
Còn hơn cả nỗi sợ Vương Tuấn Dương đang tạo cho cô lúc này chính là an nguy của con trai cô.
Trong lòng Hạ Cẩn Mai lo lắng và sợ hãi vô cùng.
Con trai cô, mặc dù chỉ là một đứa con cô đẻ thuê thôi nhưng đó cũng là máu từ bụng cô rơi ra, dù cô không được công nhận là mẹ nhưng trong thâm tâm cô biết mình yêu con hơn cả tính mạng này.
Anh đang cố giấu đi nụ cười của mình.
“Cậu chủ! Có chuyện rồi!”
Từ trên ghế lái, Lục Vĩnh Thành đột nhiên cất tiếng.
Vương Tuấn Dương cau mày lại, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Nói đi!”
“Cậu chủ nhỏ ở nhà nổi mề đay, sốt cao, hiện vú em đang không biết làm sao cả.”
“Cái gì?”
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thì sốt sắng ngồi thẳng dậy.
Ánh mắt đầy lo lắng.
Khoa Nhi, bệnh viện đa khoa số một Giang Thành.
Ngoài hành lang, Hạ Cẩn Mai sốt ruột đi qua đi lại.
Con trai cô đang cấp cứu trong đó.
Tình trạng rất tệ.
Buổi sáng lúc cô đi ra ngoài, con trai cô vẫn rất bình thường.
Không hiểu sao mới có nửa buổi đã xuất hiện triệu chứng lạ như vậy.
Vương Tuấn Dương ngôi trên xe lăn.
Anh khác với cô.
Mặc dù rất căng thẳng nhưng khuôn mặt lại không bộc lộ bất cứ chút xúc cảm nào, đôi mắt sâu hút nhìn mãi không thấy điểm đáy, không ai có thể biết được anh đang nghĩ gì.
Chừng hơn một giờ sau, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Trưởng khoa Nhi là bác sĩ Đào Nam Duy bước ra, giọng có vẻ mệt mỏi: “Bệnh nhi có dấu hiệu trúng độc.Thứ độc đó rất kỳ lạ, bệnh viện chúng tôi thật sự không có cách nào tìm ra”
Hạ Cẩn Mai nghe xong như sét đánh ngang tai.
Cô kích động chạy lại: “Bác sĩ nói gì cơ ạ?”
Vương Tuấn Dương môi mím chặt lại, ánh mắt mười phần u tối.
Có thể thấy anh đang cân não, cũng rất đau xót.
“Tôi kiến nghị Vương tổng nên tìm một người theo Đông y, có thể họ sẽ tìm ra độc tố đó được phối thế nào.Hiện tại cậu chủ nhỏ còn quá bé, chưa đủ tuổi, nếu độc tố tích thêm một thời gian nữa, sợ là…”
Hạ Cẩn Mai gần như ngã quỵ xuống, cô thật sự không hiểu ngày nào mình cũng tận tâm chăm sóc cho con trai mình, vậy thì sao cậu bé có thể trúng độc.
“Cô vê trước đi!” Vương Tuấn Dương đột ngột gằn giọng.
Hạ Cẩn Mai giật nảy mình.
Cô theo phản xạ lùi lại.
Có lẽ rất lâu rồi Vương Tuấn Dương không có nói với cô bằng cái giọng đó.
“Tôi có thể ở lại xem cậu chủ nhỏ được không?”
Hạ Cẩn Mai cố gắng cầu xin.
Còn hơn cả nỗi sợ Vương Tuấn Dương đang tạo cho cô lúc này chính là an nguy của con trai cô.
Trong lòng Hạ Cẩn Mai lo lắng và sợ hãi vô cùng.
Con trai cô, mặc dù chỉ là một đứa con cô đẻ thuê thôi nhưng đó cũng là máu từ bụng cô rơi ra, dù cô không được công nhận là mẹ nhưng trong thâm tâm cô biết mình yêu con hơn cả tính mạng này.
Bình luận facebook