Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương mở đầu: Thiên Ảnh
“Cậu nói cái gì? Người kia có thể vẫn còn sống?”
Ở nơi Bắc Cực lạnh giá, quân số ba trăm nghìn người đang huấn luyện, thanh thế lẫy lừng.
Đứng trước đám đông là một ông lão tóc mai hoa râm nghe người bên cạnh báo cáo.
Bỗng tay ông ta khẽ run làm tách trà trắng ngọc trong tay rơi xuống đất.
“Đúng thế, thi thể được xác minh là giả nên có thể người kia vẫn chưa chết”.
Một người đàn ông cường tráng trên vai đeo võ hàm Đại Nguyên Soái kính cẩn đáp.
Cả người ông lão không kiềm chế được mà run rẩy.
Suốt cả quãng đời tòng quân, ông ta chỉ huy một đội quân hùng mạnh mấy triệu người, bất kỳ hành động nào của ông ta cũng có thể khiến nửa Trái Đất rúng động, có quyền lợi tối cao. Trên thế giới này đã không còn ai có thể khiến tâm trạng của ông ta bất ổn như vậy.
Chỉ có một mình người kia!
Người kia từng khiến ông ta bạc đầu chỉ sau một đêm.
“Truyền lệnh của tôi, dù có phải đào xuống ba tấc đất thì cũng phải tìm cho được người kia”.
“Vâng!”
Cùng lúc đó ở một khu chợ gian hàng trong thành phố hạng ba nhỏ nào đó ở phía Nam.
“Anh trai ăn bám, hôm nay bán được mấy sợi thun buộc tóc rồi, tôi thấy anh bán cũng được đấy chứ, về nhà không cần phải phục vụ vợ nữa nhỉ”.
“Anh nói gì kỳ thế, anh trai ăn bám người ta chẳng cần dựa vào buôn bán để kiếm cơm, về nhà phục vụ mẹ vợ, hầu hạ nịnh bợ vợ là có cơm ăn mỗi ngày rồi”.
“Wow, ngưỡng mộ thật đấy, anh ăn bám giỏi thế! Hay là tôi cũng tìm một cô nhà giàu rồi đi ở rể nhỉ, ha ha!”
Vài người bán hàng ngậm điếu thuốc cười cợt một người đàn ông râu ria xồm xoàm ngồi trong góc.
Dương Triết ngồi dưới đất, không có tâm tư để ý đến mấy lời chế nhạo của đám người đó, chỉ thầm nghĩ hôm nay chỉ kiếm được chút tiền, e là về nhà lại bị mẹ vợ mắng như tát nước vào mặt mất thôi.
Vào ở rể nhà họ Tô hai năm, anh đã trở thành trò cười cho cả Nam Giang, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết nhà họ Tô có một thằng rể vô dụng, còn là một tên ngốc, ai cũng có thể giẫm đạp mấy phát lên anh.
“Ôi trời, mau nhìn kìa, gái đẹp!”
Đột nhiên có người thốt lên, thu hút ánh mắt của mọi người, sau khi nhìn rõ người đến, ai nấy cũng suýt nữa thì chảy nước miếng.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ liền thân bó sát người màu đen bất ngờ xuất hiện ở cách đó không xa, thân hình nóng bỏng, khuôn mặt sắc sảo, quả thật là khuynh nước khuynh thành!
“Mau nhìn đi, hình như cô ấy đang đi về hướng này”.
Người phụ nữ đó đi thẳng đến gian hàng của Dương Triết rồi bỗng dừng lại trước bao ánh nhìn.
“Người đẹp, cô muốn mua dây buộc tóc à? Anh ta là tên ngốc, đừng mua của anh ta, mua chỗ tôi này”.
Một người bán hàng bên cạnh vội vã bước đến nói.
“Anh vừa nói gì?”
Người phụ nữ lạnh nhạt nói, giọng nói cực kỳ nho nhã.
Người bán hàng đó vội nói: “Tôi nói người kia là một tên ngốc, cô đừng mua đồ của anh ta. Quầy của tôi cũng có dây buộc tóc, cô muốn bao nhiêu cứ lấy không lấy tiền của cô đâu…”
Ầm!
Vừa dứt lời, người bán hàng đó bỗng bị đá văng ra xa, miệng hộc ra máu, đầu lệch sang một bên không nhúc nhích, trước ngực lõm xuống một mảng lớn, ngã xuống đất không rõ sống hay chết.
“Kẻ xúc phạm Quân hầu đều phải chết!”
Người phụ nữ lạnh nhạt nói, giọng nói lạnh đến thấu xương.
“Giết người!”
Bỗng một tiếng hét vang lên, mọi người bỏ chạy tán loạn, cả khu chợ trở nên láo nháo.
Mẹ kiếp, đây là một bà điên!
Dương Triết cũng vội vã đứng dậy, định bỏ chạy thì lại bị người phụ nữ ôm lấy vai.
“Bà chị à, lúc nãy tôi chưa có nói gì hết, bà chị đừng làm bậy nha!”
Dương Triết khiếp sợ.
Người phụ nữ khẽ nhíu mày: “Anh đi theo tôi”.
Hai người một trước một sau, Dương Triết đi trước, thậm chí anh còn muốn khóc ngất luôn đây.
Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế không biết, gặp phải bà điên vừa đến đã giết người, bây giờ, không biết bà điên này còn định dẫn mình đi đâu, không phải muốn giết mình luôn đó chứ.
Đến một ngã rẽ vắng vẻ.
Dương Triết vừa định xin tha thì người phụ nữ bỗng quỳ xuống kính cẩn nói: “Thủ lĩnh doanh Thiên Cơ quân Huyền Tự - Thiên Ảnh tham kiến Quân hầu!”
Dương Triết ngơ ngác, chuyện gì đây?
“Cô… cô nhận lầm người rồi à, tôi không biết Quân hầu gì đó…”
Người phụ nữ quỳ dưới đất nói: “Quân hầu, anh không nhớ gì thật sao?”
Nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặc quần đùi, mang dép lê trước mặt, trong mắt người phụ nữ thoáng qua tia thương xót.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ Quan Quân Hầu từng rong ruổi ở chiến trường, giết chết hàng triệu người, uy danh khắp thiên hạ, khiến vô số người nghe tên thôi đã sợ mất mật nay lại thành như thế này.
“Quân hầu, mấy năm nay đã để anh chịu khổ rồi, bắt đầu từ bây giờ Thiên Ảnh sẽ luôn sát cánh bên anh, không rời xa Quân hầu nữa”.
Người phụ nữ tự xưng là Thiên Ảnh này nước mắt lưng tròng.
Dương Triết ngây người, người này đầu óc có vấn đề không nhẹ.
“Được, nếu cô đã nói thế rồi thì bây giờ tôi ra lệnh cho cô đừng đi theo tôi nữa”.
Dương Triết quyết định cứ diễn kịch với bà điên này vậy, thấy đối phương không có phản ứng gì bèn vội vã vắt chân lên cổ chạy.
“Quân hầu, dù hiện tại anh có trở thành thế nào, Thiên Ảnh và sáu thủ lĩnh còn lại cùng một trăm nghìn quân Huyền Tự sẽ luôn trung thành với Quân hầu”.
Phía sau vang lên giọng nói đầy quyết đoán và buồn bã của người phụ nữ.
Hôm nay đúng là xui xẻo!
Vì khu chợ gian hàng xảy ra chuyện nên Dương Triết cũng bị dẫn đi điều tra, quay qua quay lại thì trời đã tối.
Xem ra lát nữa anh lại sắp bị mẹ vợ mắng cho sứt đầu mẻ trán rồi.
Dương Triết cười khổ đẩy cửa ra thì thấy trong phòng khách, ngoài mẹ vợ ra thì còn một người đàn ông trẻ tuổi nữa, trên bàn trà có một bó hoa hồng tươi.
“Thằng khốn, sao giờ mày mới về, còn không mau đi nấu cơm đi, muốn để tao đói chết à?”
Trương Hoa Phương thấy Dương Triết là mắng một trận, cũng không biết kiếp trước đã làm nên tội tình gì mà lại gặp phải thằng con rể vô dụng như vậy.
Dương Triết vội vàng đeo tạp dề rồi vào phòng bếp nấu cơm.
“Ha ha, cô Trương, đây là thằng con rể vô dụng giống chó của nhà cô đó à?”
Người thanh niên nói.
Trương Hoa Phương nịnh nói: “Sắp trở thành quá khứ rồi, lát nữa tôi sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà, sau này mẹ con tôi đều dựa vào cậu Trần đây chăm sóc rồi”.
Trần Chính Hạo khẽ cười: “Tất nhiên rồi ạ, cô Trương yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cô chịu thiệt đâu”.
Trương Hoa Phương cười tươi như hoa: “Được, lát nữa Noãn Noãn về thì chúng ta quyết định chuyện này”.
“Sao anh lại ở nhà tôi?”
Lúc này một người phụ nữ mặc trang phục công sở OL màu trắng từ bên ngoài bước vào, nước bọt Trần Chính Hạo lập tức chảy ròng ròng: “Noãn Noãn, em về rồi, đây là hoa anh mua cho em, còn đây là nhẫn, em xem có thích không?”
Trần Chính Hạo mở một cái hộp màu trắng ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.
“Anh có ý gì đây?”, Tô Noãn trầm giọng nói.
“Sao con lại nói chuyện với cậu Trần như thế?”
Trương Hoa Phương đanh mặt nói: “Cậu Trần đến để đề nghị kết thông gia, mẹ đã nhận chiếc nhẫn này và hai triệu tiền sính lễ rồi, ngày mai hai đứa đi đăng ký kết hôn là được”.
“Mẹ đang nói gì thế?”
Tô Noãn lớn tiếng nói: “Con đã kết hôn rồi!”
“Cái thằng vô dụng đó à?”
Trương Hoa Phương cười nhạo: “Chuyện này dễ giải quyết thôi, bây giờ mẹ bảo thằng đó ký tên vào đơn ly hôn”.
Nói rồi bà ta chạy vào phòng bếp nói: “Thằng khốn, mày mau lăn ra đây cho tao!”
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
Dương Triết mặc tạp dề đi ra, vẻ mặt ngơ ngác, vừa nãy trong bếp tiếng xào thức ăn khá lớn nên anh không nghe ngoài này đang nói chuyện gì.
“Đừng gọi tao là mẹ, mất mặt lắm, mày mau chóng ký vào đơn ly hôn đi, sau đó dọn đống đồ rách nát của mày ra ngoài đi”.
Trương Hoa Phương vứt đơn ly hôn lên bàn.
“Mẹ, mẹ điên rồi sao, con không ly hôn đâu!”
Tô Noãn quay đầu lại trợn mắt nhìn Trần Chính Hạo: “Anh lập tức cút ra ngoài, nơi này không chào đón anh”.
“Con nhóc này, đầu con bị lừa đá rồi phải không?”
Trương Hoa Phương mắng: “Con điên rồi à, ngoài việc làm mất mặt chúng ta ra, tên khốn này còn có thể làm được gì? Hai năm nay con vẫn chưa chịu đựng đủ à? Mẹ mặc kệ, chuyện hôm nay mẹ quyết định, ký tên ngay đi, ngày mai đi đăng ký kết hôn với cậu Trần!”
Nói rồi bà ta cầm lấy tay Tô Noãn ấn lên đơn ly hôn bắt cô ký vào đó.
“Mẹ, mẹ làm gì thế, buông tay con ra”.
Tô Noãn muốn rút tay ra thì Trần Chính Hạo ở một bên vội vã bước đến ấn vai Tô Noãn: “Noãn Noãn, vẫn nên nghe lời mẹ đi em! Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc”.
“Hai người buông ra!”
Tô Noãn cố sức giãy giụa, nhưng vai bị lại đè chặt xuống không thể động đậy.
“Buông tay!”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, Dương Triết bỗng đẩy Trần Chính Hạo và Trương Hoa Phương sang một bên: “Hai người không được bắt nạt vợ tôi!”
Tô Noãn trợn tròn mắt như thể không dám tin cảnh tượng trước mặt, anh ta đang bảo vệ mình sao?
“Hay cho mày, muốn làm phản phải không?”
Trương Hoa Phương tức giận nghiến răng nghiến lợi muốn lao đến chỗ Dương Triết, nhưng chưa đi được mấy bước thì bà ta không cẩn thận trượt chân ngã sấp mặt.
Trần Chính Hạo vội vàng nhào đến túm lấy cổ áo Dương Triết hung dữ nói: “Thằng chó, mày dám đẩy tao, lập tức quỳ xuống cho tao, nếu không tao đánh vỡ đầu chó mày!”
Nói rồi hắn bỗng đập đầu Dương Triết vào bức tường bên cạnh.
Bất ngờ đập vào góc tường, gáy Dương Triết máu chảy như suối, cơn đau lập tức truyền đến.
Nhưng cơn đau nhói này khiến đầu Dương Triết kêu ong ong, thoáng chốc vô số hồi ức bị phong ấn bỗng tuôn ra như nước.
“Cậu nói cái gì? Người kia có thể vẫn còn sống?”
Ở nơi Bắc Cực lạnh giá, quân số ba trăm nghìn người đang huấn luyện, thanh thế lẫy lừng.
Đứng trước đám đông là một ông lão tóc mai hoa râm nghe người bên cạnh báo cáo.
Bỗng tay ông ta khẽ run làm tách trà trắng ngọc trong tay rơi xuống đất.
“Đúng thế, thi thể được xác minh là giả nên có thể người kia vẫn chưa chết”.
Một người đàn ông cường tráng trên vai đeo võ hàm Đại Nguyên Soái kính cẩn đáp.
Cả người ông lão không kiềm chế được mà run rẩy.
Suốt cả quãng đời tòng quân, ông ta chỉ huy một đội quân hùng mạnh mấy triệu người, bất kỳ hành động nào của ông ta cũng có thể khiến nửa Trái Đất rúng động, có quyền lợi tối cao. Trên thế giới này đã không còn ai có thể khiến tâm trạng của ông ta bất ổn như vậy.
Chỉ có một mình người kia!
Người kia từng khiến ông ta bạc đầu chỉ sau một đêm.
“Truyền lệnh của tôi, dù có phải đào xuống ba tấc đất thì cũng phải tìm cho được người kia”.
“Vâng!”
Cùng lúc đó ở một khu chợ gian hàng trong thành phố hạng ba nhỏ nào đó ở phía Nam.
“Anh trai ăn bám, hôm nay bán được mấy sợi thun buộc tóc rồi, tôi thấy anh bán cũng được đấy chứ, về nhà không cần phải phục vụ vợ nữa nhỉ”.
“Anh nói gì kỳ thế, anh trai ăn bám người ta chẳng cần dựa vào buôn bán để kiếm cơm, về nhà phục vụ mẹ vợ, hầu hạ nịnh bợ vợ là có cơm ăn mỗi ngày rồi”.
“Wow, ngưỡng mộ thật đấy, anh ăn bám giỏi thế! Hay là tôi cũng tìm một cô nhà giàu rồi đi ở rể nhỉ, ha ha!”
Vài người bán hàng ngậm điếu thuốc cười cợt một người đàn ông râu ria xồm xoàm ngồi trong góc.
Dương Triết ngồi dưới đất, không có tâm tư để ý đến mấy lời chế nhạo của đám người đó, chỉ thầm nghĩ hôm nay chỉ kiếm được chút tiền, e là về nhà lại bị mẹ vợ mắng như tát nước vào mặt mất thôi.
Vào ở rể nhà họ Tô hai năm, anh đã trở thành trò cười cho cả Nam Giang, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết nhà họ Tô có một thằng rể vô dụng, còn là một tên ngốc, ai cũng có thể giẫm đạp mấy phát lên anh.
“Ôi trời, mau nhìn kìa, gái đẹp!”
Đột nhiên có người thốt lên, thu hút ánh mắt của mọi người, sau khi nhìn rõ người đến, ai nấy cũng suýt nữa thì chảy nước miếng.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ liền thân bó sát người màu đen bất ngờ xuất hiện ở cách đó không xa, thân hình nóng bỏng, khuôn mặt sắc sảo, quả thật là khuynh nước khuynh thành!
“Mau nhìn đi, hình như cô ấy đang đi về hướng này”.
Người phụ nữ đó đi thẳng đến gian hàng của Dương Triết rồi bỗng dừng lại trước bao ánh nhìn.
“Người đẹp, cô muốn mua dây buộc tóc à? Anh ta là tên ngốc, đừng mua của anh ta, mua chỗ tôi này”.
Một người bán hàng bên cạnh vội vã bước đến nói.
“Anh vừa nói gì?”
Người phụ nữ lạnh nhạt nói, giọng nói cực kỳ nho nhã.
Người bán hàng đó vội nói: “Tôi nói người kia là một tên ngốc, cô đừng mua đồ của anh ta. Quầy của tôi cũng có dây buộc tóc, cô muốn bao nhiêu cứ lấy không lấy tiền của cô đâu…”
Ầm!
Vừa dứt lời, người bán hàng đó bỗng bị đá văng ra xa, miệng hộc ra máu, đầu lệch sang một bên không nhúc nhích, trước ngực lõm xuống một mảng lớn, ngã xuống đất không rõ sống hay chết.
“Kẻ xúc phạm Quân hầu đều phải chết!”
Người phụ nữ lạnh nhạt nói, giọng nói lạnh đến thấu xương.
“Giết người!”
Bỗng một tiếng hét vang lên, mọi người bỏ chạy tán loạn, cả khu chợ trở nên láo nháo.
Mẹ kiếp, đây là một bà điên!
Dương Triết cũng vội vã đứng dậy, định bỏ chạy thì lại bị người phụ nữ ôm lấy vai.
“Bà chị à, lúc nãy tôi chưa có nói gì hết, bà chị đừng làm bậy nha!”
Dương Triết khiếp sợ.
Người phụ nữ khẽ nhíu mày: “Anh đi theo tôi”.
Hai người một trước một sau, Dương Triết đi trước, thậm chí anh còn muốn khóc ngất luôn đây.
Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế không biết, gặp phải bà điên vừa đến đã giết người, bây giờ, không biết bà điên này còn định dẫn mình đi đâu, không phải muốn giết mình luôn đó chứ.
Đến một ngã rẽ vắng vẻ.
Dương Triết vừa định xin tha thì người phụ nữ bỗng quỳ xuống kính cẩn nói: “Thủ lĩnh doanh Thiên Cơ quân Huyền Tự - Thiên Ảnh tham kiến Quân hầu!”
Dương Triết ngơ ngác, chuyện gì đây?
“Cô… cô nhận lầm người rồi à, tôi không biết Quân hầu gì đó…”
Người phụ nữ quỳ dưới đất nói: “Quân hầu, anh không nhớ gì thật sao?”
Nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặc quần đùi, mang dép lê trước mặt, trong mắt người phụ nữ thoáng qua tia thương xót.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ Quan Quân Hầu từng rong ruổi ở chiến trường, giết chết hàng triệu người, uy danh khắp thiên hạ, khiến vô số người nghe tên thôi đã sợ mất mật nay lại thành như thế này.
“Quân hầu, mấy năm nay đã để anh chịu khổ rồi, bắt đầu từ bây giờ Thiên Ảnh sẽ luôn sát cánh bên anh, không rời xa Quân hầu nữa”.
Người phụ nữ tự xưng là Thiên Ảnh này nước mắt lưng tròng.
Dương Triết ngây người, người này đầu óc có vấn đề không nhẹ.
“Được, nếu cô đã nói thế rồi thì bây giờ tôi ra lệnh cho cô đừng đi theo tôi nữa”.
Dương Triết quyết định cứ diễn kịch với bà điên này vậy, thấy đối phương không có phản ứng gì bèn vội vã vắt chân lên cổ chạy.
“Quân hầu, dù hiện tại anh có trở thành thế nào, Thiên Ảnh và sáu thủ lĩnh còn lại cùng một trăm nghìn quân Huyền Tự sẽ luôn trung thành với Quân hầu”.
Phía sau vang lên giọng nói đầy quyết đoán và buồn bã của người phụ nữ.
Hôm nay đúng là xui xẻo!
Vì khu chợ gian hàng xảy ra chuyện nên Dương Triết cũng bị dẫn đi điều tra, quay qua quay lại thì trời đã tối.
Xem ra lát nữa anh lại sắp bị mẹ vợ mắng cho sứt đầu mẻ trán rồi.
Dương Triết cười khổ đẩy cửa ra thì thấy trong phòng khách, ngoài mẹ vợ ra thì còn một người đàn ông trẻ tuổi nữa, trên bàn trà có một bó hoa hồng tươi.
“Thằng khốn, sao giờ mày mới về, còn không mau đi nấu cơm đi, muốn để tao đói chết à?”
Trương Hoa Phương thấy Dương Triết là mắng một trận, cũng không biết kiếp trước đã làm nên tội tình gì mà lại gặp phải thằng con rể vô dụng như vậy.
Dương Triết vội vàng đeo tạp dề rồi vào phòng bếp nấu cơm.
“Ha ha, cô Trương, đây là thằng con rể vô dụng giống chó của nhà cô đó à?”
Người thanh niên nói.
Trương Hoa Phương nịnh nói: “Sắp trở thành quá khứ rồi, lát nữa tôi sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà, sau này mẹ con tôi đều dựa vào cậu Trần đây chăm sóc rồi”.
Trần Chính Hạo khẽ cười: “Tất nhiên rồi ạ, cô Trương yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cô chịu thiệt đâu”.
Trương Hoa Phương cười tươi như hoa: “Được, lát nữa Noãn Noãn về thì chúng ta quyết định chuyện này”.
“Sao anh lại ở nhà tôi?”
Lúc này một người phụ nữ mặc trang phục công sở OL màu trắng từ bên ngoài bước vào, nước bọt Trần Chính Hạo lập tức chảy ròng ròng: “Noãn Noãn, em về rồi, đây là hoa anh mua cho em, còn đây là nhẫn, em xem có thích không?”
Trần Chính Hạo mở một cái hộp màu trắng ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.
“Anh có ý gì đây?”, Tô Noãn trầm giọng nói.
“Sao con lại nói chuyện với cậu Trần như thế?”
Trương Hoa Phương đanh mặt nói: “Cậu Trần đến để đề nghị kết thông gia, mẹ đã nhận chiếc nhẫn này và hai triệu tiền sính lễ rồi, ngày mai hai đứa đi đăng ký kết hôn là được”.
“Mẹ đang nói gì thế?”
Tô Noãn lớn tiếng nói: “Con đã kết hôn rồi!”
“Cái thằng vô dụng đó à?”
Trương Hoa Phương cười nhạo: “Chuyện này dễ giải quyết thôi, bây giờ mẹ bảo thằng đó ký tên vào đơn ly hôn”.
Nói rồi bà ta chạy vào phòng bếp nói: “Thằng khốn, mày mau lăn ra đây cho tao!”
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
Dương Triết mặc tạp dề đi ra, vẻ mặt ngơ ngác, vừa nãy trong bếp tiếng xào thức ăn khá lớn nên anh không nghe ngoài này đang nói chuyện gì.
“Đừng gọi tao là mẹ, mất mặt lắm, mày mau chóng ký vào đơn ly hôn đi, sau đó dọn đống đồ rách nát của mày ra ngoài đi”.
Trương Hoa Phương vứt đơn ly hôn lên bàn.
“Mẹ, mẹ điên rồi sao, con không ly hôn đâu!”
Tô Noãn quay đầu lại trợn mắt nhìn Trần Chính Hạo: “Anh lập tức cút ra ngoài, nơi này không chào đón anh”.
“Con nhóc này, đầu con bị lừa đá rồi phải không?”
Trương Hoa Phương mắng: “Con điên rồi à, ngoài việc làm mất mặt chúng ta ra, tên khốn này còn có thể làm được gì? Hai năm nay con vẫn chưa chịu đựng đủ à? Mẹ mặc kệ, chuyện hôm nay mẹ quyết định, ký tên ngay đi, ngày mai đi đăng ký kết hôn với cậu Trần!”
Nói rồi bà ta cầm lấy tay Tô Noãn ấn lên đơn ly hôn bắt cô ký vào đó.
“Mẹ, mẹ làm gì thế, buông tay con ra”.
Tô Noãn muốn rút tay ra thì Trần Chính Hạo ở một bên vội vã bước đến ấn vai Tô Noãn: “Noãn Noãn, vẫn nên nghe lời mẹ đi em! Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc”.
“Hai người buông ra!”
Tô Noãn cố sức giãy giụa, nhưng vai bị lại đè chặt xuống không thể động đậy.
“Buông tay!”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, Dương Triết bỗng đẩy Trần Chính Hạo và Trương Hoa Phương sang một bên: “Hai người không được bắt nạt vợ tôi!”
Tô Noãn trợn tròn mắt như thể không dám tin cảnh tượng trước mặt, anh ta đang bảo vệ mình sao?
“Hay cho mày, muốn làm phản phải không?”
Trương Hoa Phương tức giận nghiến răng nghiến lợi muốn lao đến chỗ Dương Triết, nhưng chưa đi được mấy bước thì bà ta không cẩn thận trượt chân ngã sấp mặt.
Trần Chính Hạo vội vàng nhào đến túm lấy cổ áo Dương Triết hung dữ nói: “Thằng chó, mày dám đẩy tao, lập tức quỳ xuống cho tao, nếu không tao đánh vỡ đầu chó mày!”
Nói rồi hắn bỗng đập đầu Dương Triết vào bức tường bên cạnh.
Bất ngờ đập vào góc tường, gáy Dương Triết máu chảy như suối, cơn đau lập tức truyền đến.
Nhưng cơn đau nhói này khiến đầu Dương Triết kêu ong ong, thoáng chốc vô số hồi ức bị phong ấn bỗng tuôn ra như nước.