Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Tầng hầm
Vừa đi đến cửa thang bộ, điện thoại đã reo lên.
Nhìn màn hình hiển thị của điện thoại, Dương Triết do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì!”
“Quân Hầu, xin lỗi anh, tôi thực sự không kìm chế được, tôi muốn xin anh tha thứ!”
Lục Phong Thần ở đầu dây bên kia xúc động nói, không biết anh ta phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám gọi cuộc điện thoại này.
“Tôi đã nói rồi, chuyện quá khứ không cần nhắc tới nữa”.
Dương Triết khẽ thở ra một hơi, thật ra những lời anh nói ở buổi tiệc hôm nay đã tỏ rõ thái độ của anh.
“Quân Hầu, tôi muốn gặp anh một lần, đích thân quỳ xuống nhận lỗi với anh. Nếu nguyện vọng này chưa đạt thành, tôi ăn không ngon ngủ không yên!”
Lục Phong Thần van xin. Mặc dù bây giờ anh ta là Trấn Quốc đại tướng quân vạn người kính ngưỡng, nhưng trong lòng vẫn không vượt qua được chuyện ngày trước, năm xưa Dương Triết còn không cho anh ta cơ hội để xin lỗi.
Dương Triết do dự một lát, thở dài nói: “Được rồi, bây giờ tôi phải đến nhà họ Trần, anh đến thẳng đó tìm tôi”.
Anh nói xong thì cúp máy.
Vừa đến trước cổng khu dân cư, chợt có vài kẻ áo đen vây lại, chặn đường Dương Triết.
“Nhóc con, định chạy phải không?”
Một người cười nhạt nói: “Cậu chủ Trần đã sớm nghĩ tới chuyện cậu sẽ chạy trốn, mời cậu lên xe, đi cùng chúng tôi một chuyến”.
Dương Triết liếc nhìn bọn họ, không nói gì mà đi theo bọn họ lên xe.
Trước khi tra rõ chân tướng sự việc, anh có thể tạm thời để bọn họ sống thêm một lúc.
Tại tầng hầm biệt thự nhà họ Trần.
Ánh đèn u ám, Trần Chính Hạo ngông nghênh ngồi trên ghế, cười giễu Dương Triết: “Không phải mày đánh nhau giỏi lắm sao? Thế nào? Bây giờ sợ rồi à, mày ra vẻ tiếp đi chứ!”
Dương Triết không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm Trần Chính Hạo, bình thản nói: “Có phải Trương Nhiễm bị anh hại chết không?”
“Ồ? Mày biết rồi sao?”
Trần Chính Hạo cười đáp: “Vậy tao cũng không cần vòng vo với mày nữa. Không sai, con nhỏ thấp hèn đó đúng là bị tao đẩy từ trên sân thượng xuống, nhưng đó là cô ta tự chuốc lấy. Tao để mắt tới cô ta là vinh hạnh của cô ta, không ngoan ngoãn vâng lời thì chỉ có kết cục đó”.
“Đừng nói tới Trương Nhiễm, mày và cả vợ mày cũng sẽ rơi vào kết cục đó nhanh thôi!”
Một ánh nhìn lạnh lẽo lóe lên từ hai mắt Dương Triết.
Lúc này, Trần Minh Phi cũng đi từ bên ngoài vào, tức giận quát Dương Triết: “Mày là đứa đã đánh con tao phải không? Hôm nay tao nhất định phải băm mày thành thịt vụn!”
“Bố, đừng vội”.
Trần Chính Hạo xua tay: “Trước khi anh ta chết, con còn phải mời anh ta xem một bộ phim điện ảnh”.
Nói xong, hắn ra hiệu cho một người ở bên cạnh. Người đó lập tức mở máy chiếu lên, hình ảnh trên đó khiến Dương Triết siết chặt nắm đấm.
“Tôi cầu xin các anh tha cho tôi, đừng qua đây, đừng qua đây… A!”
Trên màn hình, Trương Nhiễm quần áo xộc xệch, bị người ta ép lùi từng bước.
Trần Chính Hạo, anh trai hắn là Trần Chính Đông, cùng với vài người khác của nhà họ Trần lại cười đùa ép sát từng bước.
“Con đĩ, không phải mày ghê gớm lắm sao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hôm nay tao sẽ cho mày chơi trò chơi kịch tính một chút!”
Trần Chính Đông kéo tóc Trương Nhiễm, đè cô ấy xuống đất. Những người khác lập tức vồ tới giống như dã thú, làm nhục Trương Nhiễm bằng đủ mọi cách.
Tiếng cười ha ha, tiếng áo bị xé rách, tiếng la thảm thiết và cầu xin của Trương Nhiễm đan xen tạo thành cảnh tượng như địa ngục nhân gian.
Sau khi xong chuyện, đám người nọ hợp sức nâng Trương Nhiễm lên, hoàn toàn không quan tâm lời cầu xin cắt ruột cắt gan của Trương Nhiễm mà quăng cô ấy từ sân thượng cao mấy chục tầng xuống.
“Thế nào? Có kịch tính không?”
Trần Chính Hạo cười lớn: “Yên tâm, mày cũng sẽ xuống đó cùng cô em họ Trương Nhiễm nhanh thôi, nhưng trước khi ấy, tao phải cho mày hưởng thụ một chút”.
Lúc này, điện thoại của Trần Minh Phi đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy nghe được hai câu, sắc mặt ông ta bỗng thay đổi lớn.
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”
“Bố, có chuyện gì thế? Điện thoại của ai vậy?”
“Lập tức thông báo cho tất cả mọi người nhà họ Trần, mau chóng tập hợp ở biệt thự, Trấn Quốc đại tướng quân sắp đến!”
Trần Minh Phi kích động nói.
“Cái gì? Trấn Quốc đại tướng quân sẽ đến nhà chúng ta sao?”
Trần Chính Hạo phấn khởi không thôi: “Không phải đang nằm mơ chứ? Trấn Quốc đại tướng quân lại đích thân đến nhà chúng ta. Thảo nào hôm nay anh ta không để chúng ta vào trong, hóa ra là muốn cho chúng ta một bất ngờ lớn, ha ha ha ha!”
“Các cậu trông coi người này cho tốt!”
Trần Minh Phi dặn dò mấy vệ sĩ, sau đó vội vàng dẫn theo Trần Chính Hạo ra ngoài.
Ở đại sảnh biệt thự.
Đám người nhà họ Trần kích động vô cùng, có người còn ra sức nhéo cánh tay của mình, hoài nghi đây có phải là mơ không.
Vị thần bảo vệ đất nước ở phương Bắc, Trấn Quốc đại tướng quân nổi danh lại đích thân đến nhà họ Trần!
Điều này đối với bọn họ mà nói quả thật là chuyện ngay cả nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
“Tất cả nghe đây!”
Trần Minh Phi mặc áo vest chỉnh tề, kích động nói: “Tất cả lên tinh thần tuyệt đối cho tôi. Lần này Trấn Quốc đại tướng quân đích thân đến nhà họ Trần chúng ta, đối với chúng ta mà nói không chỉ là vinh quang rạng danh tổ tông, mà còn là cơ hội một bước lên trời!”
“Chỉ cần chúng ta phục vụ Trấn Quốc đại tướng quân khiến cậu ấy vui, chỉ cần một câu nói của cậu ấy, sau này nhà họ Trần chúng ta sẽ có thể nở mày nở mặt ở Nam Giang, thậm chí là trên cả nước!”
Nói xong, ông ta lại quay sang các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp: “Mấy đứa nghe rõ đây, hôm nay Trấn Quốc đại tướng quân có yêu cầu gì cũng phải tận tâm tận lực đáp ứng, hiểu ý tôi không?”
“Dạ hiểu!”
Những cô gái đó ăn mặc trang điểm lộng lẫy, người nào người nấy nóng lòng muốn thử. Dù trong số họ có người đã có chồng, nhưng những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần có thể xảy ra chút chuyện gì đó với Trấn Quốc đại tướng quân, vậy thì đúng là cơ hội tuyệt vời để trở thành phượng hoàng!
Lúc này, cửa biệt thự chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông cao to tráng kiện chậm rãi bước vào, khắp biệt thự nhà họ Trần lập tức lan tỏa một luồng khí thế áp bách giống như thực thể.
Nhìn màn hình hiển thị của điện thoại, Dương Triết do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì!”
“Quân Hầu, xin lỗi anh, tôi thực sự không kìm chế được, tôi muốn xin anh tha thứ!”
Lục Phong Thần ở đầu dây bên kia xúc động nói, không biết anh ta phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám gọi cuộc điện thoại này.
“Tôi đã nói rồi, chuyện quá khứ không cần nhắc tới nữa”.
Dương Triết khẽ thở ra một hơi, thật ra những lời anh nói ở buổi tiệc hôm nay đã tỏ rõ thái độ của anh.
“Quân Hầu, tôi muốn gặp anh một lần, đích thân quỳ xuống nhận lỗi với anh. Nếu nguyện vọng này chưa đạt thành, tôi ăn không ngon ngủ không yên!”
Lục Phong Thần van xin. Mặc dù bây giờ anh ta là Trấn Quốc đại tướng quân vạn người kính ngưỡng, nhưng trong lòng vẫn không vượt qua được chuyện ngày trước, năm xưa Dương Triết còn không cho anh ta cơ hội để xin lỗi.
Dương Triết do dự một lát, thở dài nói: “Được rồi, bây giờ tôi phải đến nhà họ Trần, anh đến thẳng đó tìm tôi”.
Anh nói xong thì cúp máy.
Vừa đến trước cổng khu dân cư, chợt có vài kẻ áo đen vây lại, chặn đường Dương Triết.
“Nhóc con, định chạy phải không?”
Một người cười nhạt nói: “Cậu chủ Trần đã sớm nghĩ tới chuyện cậu sẽ chạy trốn, mời cậu lên xe, đi cùng chúng tôi một chuyến”.
Dương Triết liếc nhìn bọn họ, không nói gì mà đi theo bọn họ lên xe.
Trước khi tra rõ chân tướng sự việc, anh có thể tạm thời để bọn họ sống thêm một lúc.
Tại tầng hầm biệt thự nhà họ Trần.
Ánh đèn u ám, Trần Chính Hạo ngông nghênh ngồi trên ghế, cười giễu Dương Triết: “Không phải mày đánh nhau giỏi lắm sao? Thế nào? Bây giờ sợ rồi à, mày ra vẻ tiếp đi chứ!”
Dương Triết không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm Trần Chính Hạo, bình thản nói: “Có phải Trương Nhiễm bị anh hại chết không?”
“Ồ? Mày biết rồi sao?”
Trần Chính Hạo cười đáp: “Vậy tao cũng không cần vòng vo với mày nữa. Không sai, con nhỏ thấp hèn đó đúng là bị tao đẩy từ trên sân thượng xuống, nhưng đó là cô ta tự chuốc lấy. Tao để mắt tới cô ta là vinh hạnh của cô ta, không ngoan ngoãn vâng lời thì chỉ có kết cục đó”.
“Đừng nói tới Trương Nhiễm, mày và cả vợ mày cũng sẽ rơi vào kết cục đó nhanh thôi!”
Một ánh nhìn lạnh lẽo lóe lên từ hai mắt Dương Triết.
Lúc này, Trần Minh Phi cũng đi từ bên ngoài vào, tức giận quát Dương Triết: “Mày là đứa đã đánh con tao phải không? Hôm nay tao nhất định phải băm mày thành thịt vụn!”
“Bố, đừng vội”.
Trần Chính Hạo xua tay: “Trước khi anh ta chết, con còn phải mời anh ta xem một bộ phim điện ảnh”.
Nói xong, hắn ra hiệu cho một người ở bên cạnh. Người đó lập tức mở máy chiếu lên, hình ảnh trên đó khiến Dương Triết siết chặt nắm đấm.
“Tôi cầu xin các anh tha cho tôi, đừng qua đây, đừng qua đây… A!”
Trên màn hình, Trương Nhiễm quần áo xộc xệch, bị người ta ép lùi từng bước.
Trần Chính Hạo, anh trai hắn là Trần Chính Đông, cùng với vài người khác của nhà họ Trần lại cười đùa ép sát từng bước.
“Con đĩ, không phải mày ghê gớm lắm sao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hôm nay tao sẽ cho mày chơi trò chơi kịch tính một chút!”
Trần Chính Đông kéo tóc Trương Nhiễm, đè cô ấy xuống đất. Những người khác lập tức vồ tới giống như dã thú, làm nhục Trương Nhiễm bằng đủ mọi cách.
Tiếng cười ha ha, tiếng áo bị xé rách, tiếng la thảm thiết và cầu xin của Trương Nhiễm đan xen tạo thành cảnh tượng như địa ngục nhân gian.
Sau khi xong chuyện, đám người nọ hợp sức nâng Trương Nhiễm lên, hoàn toàn không quan tâm lời cầu xin cắt ruột cắt gan của Trương Nhiễm mà quăng cô ấy từ sân thượng cao mấy chục tầng xuống.
“Thế nào? Có kịch tính không?”
Trần Chính Hạo cười lớn: “Yên tâm, mày cũng sẽ xuống đó cùng cô em họ Trương Nhiễm nhanh thôi, nhưng trước khi ấy, tao phải cho mày hưởng thụ một chút”.
Lúc này, điện thoại của Trần Minh Phi đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy nghe được hai câu, sắc mặt ông ta bỗng thay đổi lớn.
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”
“Bố, có chuyện gì thế? Điện thoại của ai vậy?”
“Lập tức thông báo cho tất cả mọi người nhà họ Trần, mau chóng tập hợp ở biệt thự, Trấn Quốc đại tướng quân sắp đến!”
Trần Minh Phi kích động nói.
“Cái gì? Trấn Quốc đại tướng quân sẽ đến nhà chúng ta sao?”
Trần Chính Hạo phấn khởi không thôi: “Không phải đang nằm mơ chứ? Trấn Quốc đại tướng quân lại đích thân đến nhà chúng ta. Thảo nào hôm nay anh ta không để chúng ta vào trong, hóa ra là muốn cho chúng ta một bất ngờ lớn, ha ha ha ha!”
“Các cậu trông coi người này cho tốt!”
Trần Minh Phi dặn dò mấy vệ sĩ, sau đó vội vàng dẫn theo Trần Chính Hạo ra ngoài.
Ở đại sảnh biệt thự.
Đám người nhà họ Trần kích động vô cùng, có người còn ra sức nhéo cánh tay của mình, hoài nghi đây có phải là mơ không.
Vị thần bảo vệ đất nước ở phương Bắc, Trấn Quốc đại tướng quân nổi danh lại đích thân đến nhà họ Trần!
Điều này đối với bọn họ mà nói quả thật là chuyện ngay cả nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
“Tất cả nghe đây!”
Trần Minh Phi mặc áo vest chỉnh tề, kích động nói: “Tất cả lên tinh thần tuyệt đối cho tôi. Lần này Trấn Quốc đại tướng quân đích thân đến nhà họ Trần chúng ta, đối với chúng ta mà nói không chỉ là vinh quang rạng danh tổ tông, mà còn là cơ hội một bước lên trời!”
“Chỉ cần chúng ta phục vụ Trấn Quốc đại tướng quân khiến cậu ấy vui, chỉ cần một câu nói của cậu ấy, sau này nhà họ Trần chúng ta sẽ có thể nở mày nở mặt ở Nam Giang, thậm chí là trên cả nước!”
Nói xong, ông ta lại quay sang các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp: “Mấy đứa nghe rõ đây, hôm nay Trấn Quốc đại tướng quân có yêu cầu gì cũng phải tận tâm tận lực đáp ứng, hiểu ý tôi không?”
“Dạ hiểu!”
Những cô gái đó ăn mặc trang điểm lộng lẫy, người nào người nấy nóng lòng muốn thử. Dù trong số họ có người đã có chồng, nhưng những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần có thể xảy ra chút chuyện gì đó với Trấn Quốc đại tướng quân, vậy thì đúng là cơ hội tuyệt vời để trở thành phượng hoàng!
Lúc này, cửa biệt thự chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông cao to tráng kiện chậm rãi bước vào, khắp biệt thự nhà họ Trần lập tức lan tỏa một luồng khí thế áp bách giống như thực thể.