Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Mời anh lên hàng đầu tiên
“Chính là bọn họ, bọn họ không có thiệp mời mà lẻn vào đây”.
Lão trọc chỉ vào Dương Triết nói.
Soạt soạt soạt…
Một đám bảo vệ mang súng đạn thật lập tức kéo cò, chĩa họng súng đen ngòm vào Dương Triết và Tô Noãn.
Trấn Quốc đại tướng quân là nhân vật tầm cỡ như nào chứ?
Tất cả các nhân viên bảo vệ đều phải phòng vệ nghiêm ngặt, nếu để xảy ra bất cứ chuyện bất trắc gì, cho dù san bằng cả thành phố Nam Giang thì cũng không chịu trách nhiệm nổi.
"Đề nghị các anh xuất trình thiệp mời!"
Đội trưởng đội bảo vệ trầm giọng nói.
"Chúng tôi..."
Tô Noãn đang định lên tiếng thì nghe thấy Dương Triết bình thản đáp: "Không có".
Soạt...
Gã đội trưởng lập tức rút khẩu súng lục ra chĩa vào đầu Dương Triết: "Rốt cuộc các anh là ai?"
Lão trọc ở bên cạnh nói: "Đừng nhiều lời với bọn hắn, mau nổ súng bắn chết hắn đi, bọn hắn trà trộn vào đây chắc chắn có ý đồ xấu".
Tô Noãn sợ phát khóc, từ bé đến giờ đã bao giờ cô gặp phải chuyện lớn như thế này đâu. Cô nhìn Dương Triết, thấy anh vẫn tỏ vẻ bất cần, chậm rãi ăn bánh ngọt.
Cũng đúng lúc này, điện thoại của gã đội trưởng đổ chuông, anh ta vừa nghe máy, trán đã túa mồ hôi lạnh.
"Các cậu còn ngây ra đó làm gì, mau nổ súng đi, hai người này..."
Bốp!
Lão trọc chưa nói hết câu đã ăn ngay một cái tát nảy lửa.
"Bắt lấy cho tôi!", gã đội trưởng quát lớn.
Cả đám bảo vệ lập tức xoay họng súng, chĩa về phía lão trọc, nghiêm giọng quát: "Quỳ xuống!"
Lão tỏ vẻ khó hiểu: "Việc này..."
Gã đội trưởng chỉ tay vào mũi lão: "Vô duyên vô cớ vu oan cho khách quý, làm loạn trật tự của bữa tiệc, tội không thể tha, dẫn về xử lý thật nặng!"
"Rõ!"
Hai nhân viên bảo vệ cao to lực lưỡng lập tức gô cổ lão trọc lại, lão đang định giải thích thì một báng súng bỗng nện mạnh vào quai hàm lão, văng cả răng ra ngoài, sau đó bị lôi đi như một con lợn chết.
"Mời anh lên ngồi ở hàng ghế khách quý đầu tiên".
Nhân viên bảo vệ cung kính nói với Dương Triết.
Dương Triết xua tay: "Thôi, ngồi đây là được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi".
Gã đội trưởng cũng không nhiều lời, dẫn theo mấy bảo vệ rời đi.
Trương Mai ngây ra như phỗng một lúc lâu mới tỉnh táo lại, vội vàng thay đổi thái độ, nói với Tô Noãn vẻ nịnh nọt: "Noãn Noãn, bây giờ cậu sống tốt ghê cơ, còn được lên hẳn hàng đầu rồi, trước kia mình đã thấy cậu tài giỏi rồi mà, lát nữa mình ngồi cùng bàn với các cậu nhé. Mình cũng thấy lão trọc kia chẳng ra gì, trước kia mình theo lão là bị ép thôi..."
"Bảo vệ!"
Dương Triết mất kiên nhẫn lớn tiếng nói: "Cô gái này cùng một giuộc với người đàn ông vừa nãy".
Mấy người bảo vệ lập tức ngoảnh đầu lại, Trương Mai còn chưa kịp xin tha, đã bị đá cho ngã lăn xuống đất, sau đó cũng bị lôi đi.
Tô Noãn sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ, đồng thời nhìn Dương Triết với ánh mắt nghi ngờ.
Dương Triết cười đáp: "Đội trưởng đội bảo vệ là bạn học của anh đấy".
"Vậy sao?"
Tô Noãn nửa tin nửa ngờ, cảm thấy lý do này hơi gượng ép, nhưng lại không tìm được nguyên nhân nào tốt hơn để giải thích.
Trấn Quốc đại tướng quân đến...
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên vang lên một giọng nói kéo dài.
Mấy chục binh lính đặc chủng vũ trang đầy đủ lập tức tràn vào phòng tiệc, đứng thành hai hàng ở lối đi.
Một người đàn ông vạm vỡ với ba ngôi sao tướng trên vai bước từ bên ngoài vào.
Anh ta cao ít nhất hơn một mét chín, lưng hùm vai gấu, trên người tỏa ra khí thế không giận tự uy, cả phòng tiệc bỗng chốc im phăng phắc, ai nấy đều nhìn nhân vật trong truyền thuyết này với ánh mắt sùng bái.
Vị thần bảo vệ đất nước, tướng quân ba sao trẻ nhất trong lịch sử, hơn nữa nhìn tuổi tác cùng lắm chỉ khoảng ba mươi, mà đã có chiến công hiển hách, uy danh vang xa!
Riêng luồng khí thế này đã sánh bằng thiên quân vạn mã rồi.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh ta bước lên bục phát biểu, không cầm micro nhưng giọng nói vẫn vang to rõ ràng.
"Hôm nay Lục Phong Thần tôi chỉ muốn nói một chuyện, đối với quá khứ, tôi cảm thấy rất buồn bã, cũng rất hối hận. Nếu cho tôi thêm một cơ hội nữa, thì cho dù tan xương nát thịt, tôi cũng tuyệt đối không tái phạm sai lầm như vậy nữa!"
Tuy lời nói ngắn gọn, nhưng vẻ mặt Lục Phong Thần lại vô cùng xúc động, thậm chí vành mắt cũng đỏ hoe.
Mọi người ở bên dưới nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc những lời này của Trấn Quốc đại tướng quân có ý gì.
Nói xong, giọng nói của Lục Phong Thần đã trở nên nghẹn ngào, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại cố nuốt những lời định nói xuống.
Cả phòng tiệc im lặng như tờ, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Một lúc sau, trong góc bỗng vang lên một giọng nói bình thản: "Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, làm tốt chuyện hiện tại chẳng phải càng có ý nghĩa hơn sao?"
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói.
Phát hiện người lên tiếng là một chàng trai trẻ dung mạo bình thường.
"Cậu nói vớ vẩn gì thế, Trấn Quốc đại tướng quân cần cậu chỉ bảo chắc?"
"Chỗ này đến lượt cậu lên tiếng sao? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với đại tướng quân đi!"
Đám người lập tức sục sôi căm phẫn, thầm nghĩ tên này to gan quá đi mất, Trấn Quốc đại tướng quân phát biểu mà cậu ta dám chen miệng vào sao?
"Anh đừng nói nữa!"
Lúc này, Tô Noãn chỉ muốn chết quách đi cho xong, cô hoàn toàn không ngờ Dương Triết lại lên tiếng vào đúng lúc này, hơn nữa trong lời nói còn có ý chỉ bảo Trấn Quốc đại tướng quân nữa.
"Bắt cậu ta lại!"
Có người đã đứng ra, khí thế hùng hổ bước về phía này.
Bọn họ không chỉ bất bình vì Trấn Quốc đại tướng quân, mà còn muốn nhân cơ hội nịnh nọt. Nếu như hành động này có thể khiến đại tướng quân để mắt đến, thì đây chính là vinh hạnh lớn lao nhất đối với bọn họ.
"Láo xược!"
Lục Phong Thần bỗng nổi giận quát, chỉ tay về phía những người đang tỏ vẻ bất bình kia, nói: "Các người là cái thá gì chứ, cút hết ra ngoài cho tôi!"
Anh ta nói xong, đột nhiên quay mặt về phía Dương Triết, làm động tác chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
"Những lời anh nói rất có lý, tôi xin được học hỏi!"
Ai nấy đều sửng sốt.
Tô Noãn lại càng trợn mắt há hốc miệng.
Nhưng Dương Triết vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, thậm chí còn không ngước mắt lên.
Suốt cả bữa tiệc, Tô Noãn cảm thấy đầu óc cứ đơ ra.
Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, bước ra khỏi cửa phòng tiệc, cô vẫn cảm thấy cả người lâng lâng, thậm chí còn nghi ngờ tất cả mọi chuyện vừa rồi liệu có phải là mơ.
A...
Đúng lúc này, Tô Noãn bỗng cảm thấy eo đau nhói, liền nói với Dương Triết: "Sao anh lại nhéo tôi?"
Dương Triết cười đáp: "Anh muốn nhắc nhở em rằng đây không phải là mơ".
"Vậy anh có thể nhéo chỗ khác được mà, lẽ nào anh không biết eo của con gái rất nhạy cảm sao?"
Tô Noãn bực bội lườm Dương Triết, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, nghi ngờ nói: "Có phải anh có chuyện gì giấu tôi không? Sao tôi cứ cảm thấy chuyện vừa rồi có rất nhiều điểm bất thường".
"Anh thấy bình thường mà".
Dương Triết đã nghĩ xong lý do từ lâu, cười nói: "Đội trưởng đội bảo vệ là bạn học của anh, vẫn có quyền cho hai chúng ta vào. Về phần Tiểu Lục... à không, phải là Trấn Quốc đại tướng quân, anh ta chào anh là vì cảm thấy anh nói có lý, cho thấy anh ta là người hiểu biết, có gì bất thường đâu?”
"Noãn Noãn, cháu ra rồi à? Vừa rồi có gặp được Trấn Quốc đại tướng quân không?"
Lúc này, người nhà họ Tô bỗng ùa tới, thay đổi thái độ hoàn toàn.
Lão trọc chỉ vào Dương Triết nói.
Soạt soạt soạt…
Một đám bảo vệ mang súng đạn thật lập tức kéo cò, chĩa họng súng đen ngòm vào Dương Triết và Tô Noãn.
Trấn Quốc đại tướng quân là nhân vật tầm cỡ như nào chứ?
Tất cả các nhân viên bảo vệ đều phải phòng vệ nghiêm ngặt, nếu để xảy ra bất cứ chuyện bất trắc gì, cho dù san bằng cả thành phố Nam Giang thì cũng không chịu trách nhiệm nổi.
"Đề nghị các anh xuất trình thiệp mời!"
Đội trưởng đội bảo vệ trầm giọng nói.
"Chúng tôi..."
Tô Noãn đang định lên tiếng thì nghe thấy Dương Triết bình thản đáp: "Không có".
Soạt...
Gã đội trưởng lập tức rút khẩu súng lục ra chĩa vào đầu Dương Triết: "Rốt cuộc các anh là ai?"
Lão trọc ở bên cạnh nói: "Đừng nhiều lời với bọn hắn, mau nổ súng bắn chết hắn đi, bọn hắn trà trộn vào đây chắc chắn có ý đồ xấu".
Tô Noãn sợ phát khóc, từ bé đến giờ đã bao giờ cô gặp phải chuyện lớn như thế này đâu. Cô nhìn Dương Triết, thấy anh vẫn tỏ vẻ bất cần, chậm rãi ăn bánh ngọt.
Cũng đúng lúc này, điện thoại của gã đội trưởng đổ chuông, anh ta vừa nghe máy, trán đã túa mồ hôi lạnh.
"Các cậu còn ngây ra đó làm gì, mau nổ súng đi, hai người này..."
Bốp!
Lão trọc chưa nói hết câu đã ăn ngay một cái tát nảy lửa.
"Bắt lấy cho tôi!", gã đội trưởng quát lớn.
Cả đám bảo vệ lập tức xoay họng súng, chĩa về phía lão trọc, nghiêm giọng quát: "Quỳ xuống!"
Lão tỏ vẻ khó hiểu: "Việc này..."
Gã đội trưởng chỉ tay vào mũi lão: "Vô duyên vô cớ vu oan cho khách quý, làm loạn trật tự của bữa tiệc, tội không thể tha, dẫn về xử lý thật nặng!"
"Rõ!"
Hai nhân viên bảo vệ cao to lực lưỡng lập tức gô cổ lão trọc lại, lão đang định giải thích thì một báng súng bỗng nện mạnh vào quai hàm lão, văng cả răng ra ngoài, sau đó bị lôi đi như một con lợn chết.
"Mời anh lên ngồi ở hàng ghế khách quý đầu tiên".
Nhân viên bảo vệ cung kính nói với Dương Triết.
Dương Triết xua tay: "Thôi, ngồi đây là được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi".
Gã đội trưởng cũng không nhiều lời, dẫn theo mấy bảo vệ rời đi.
Trương Mai ngây ra như phỗng một lúc lâu mới tỉnh táo lại, vội vàng thay đổi thái độ, nói với Tô Noãn vẻ nịnh nọt: "Noãn Noãn, bây giờ cậu sống tốt ghê cơ, còn được lên hẳn hàng đầu rồi, trước kia mình đã thấy cậu tài giỏi rồi mà, lát nữa mình ngồi cùng bàn với các cậu nhé. Mình cũng thấy lão trọc kia chẳng ra gì, trước kia mình theo lão là bị ép thôi..."
"Bảo vệ!"
Dương Triết mất kiên nhẫn lớn tiếng nói: "Cô gái này cùng một giuộc với người đàn ông vừa nãy".
Mấy người bảo vệ lập tức ngoảnh đầu lại, Trương Mai còn chưa kịp xin tha, đã bị đá cho ngã lăn xuống đất, sau đó cũng bị lôi đi.
Tô Noãn sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ, đồng thời nhìn Dương Triết với ánh mắt nghi ngờ.
Dương Triết cười đáp: "Đội trưởng đội bảo vệ là bạn học của anh đấy".
"Vậy sao?"
Tô Noãn nửa tin nửa ngờ, cảm thấy lý do này hơi gượng ép, nhưng lại không tìm được nguyên nhân nào tốt hơn để giải thích.
Trấn Quốc đại tướng quân đến...
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên vang lên một giọng nói kéo dài.
Mấy chục binh lính đặc chủng vũ trang đầy đủ lập tức tràn vào phòng tiệc, đứng thành hai hàng ở lối đi.
Một người đàn ông vạm vỡ với ba ngôi sao tướng trên vai bước từ bên ngoài vào.
Anh ta cao ít nhất hơn một mét chín, lưng hùm vai gấu, trên người tỏa ra khí thế không giận tự uy, cả phòng tiệc bỗng chốc im phăng phắc, ai nấy đều nhìn nhân vật trong truyền thuyết này với ánh mắt sùng bái.
Vị thần bảo vệ đất nước, tướng quân ba sao trẻ nhất trong lịch sử, hơn nữa nhìn tuổi tác cùng lắm chỉ khoảng ba mươi, mà đã có chiến công hiển hách, uy danh vang xa!
Riêng luồng khí thế này đã sánh bằng thiên quân vạn mã rồi.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh ta bước lên bục phát biểu, không cầm micro nhưng giọng nói vẫn vang to rõ ràng.
"Hôm nay Lục Phong Thần tôi chỉ muốn nói một chuyện, đối với quá khứ, tôi cảm thấy rất buồn bã, cũng rất hối hận. Nếu cho tôi thêm một cơ hội nữa, thì cho dù tan xương nát thịt, tôi cũng tuyệt đối không tái phạm sai lầm như vậy nữa!"
Tuy lời nói ngắn gọn, nhưng vẻ mặt Lục Phong Thần lại vô cùng xúc động, thậm chí vành mắt cũng đỏ hoe.
Mọi người ở bên dưới nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc những lời này của Trấn Quốc đại tướng quân có ý gì.
Nói xong, giọng nói của Lục Phong Thần đã trở nên nghẹn ngào, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại cố nuốt những lời định nói xuống.
Cả phòng tiệc im lặng như tờ, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Một lúc sau, trong góc bỗng vang lên một giọng nói bình thản: "Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, làm tốt chuyện hiện tại chẳng phải càng có ý nghĩa hơn sao?"
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói.
Phát hiện người lên tiếng là một chàng trai trẻ dung mạo bình thường.
"Cậu nói vớ vẩn gì thế, Trấn Quốc đại tướng quân cần cậu chỉ bảo chắc?"
"Chỗ này đến lượt cậu lên tiếng sao? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với đại tướng quân đi!"
Đám người lập tức sục sôi căm phẫn, thầm nghĩ tên này to gan quá đi mất, Trấn Quốc đại tướng quân phát biểu mà cậu ta dám chen miệng vào sao?
"Anh đừng nói nữa!"
Lúc này, Tô Noãn chỉ muốn chết quách đi cho xong, cô hoàn toàn không ngờ Dương Triết lại lên tiếng vào đúng lúc này, hơn nữa trong lời nói còn có ý chỉ bảo Trấn Quốc đại tướng quân nữa.
"Bắt cậu ta lại!"
Có người đã đứng ra, khí thế hùng hổ bước về phía này.
Bọn họ không chỉ bất bình vì Trấn Quốc đại tướng quân, mà còn muốn nhân cơ hội nịnh nọt. Nếu như hành động này có thể khiến đại tướng quân để mắt đến, thì đây chính là vinh hạnh lớn lao nhất đối với bọn họ.
"Láo xược!"
Lục Phong Thần bỗng nổi giận quát, chỉ tay về phía những người đang tỏ vẻ bất bình kia, nói: "Các người là cái thá gì chứ, cút hết ra ngoài cho tôi!"
Anh ta nói xong, đột nhiên quay mặt về phía Dương Triết, làm động tác chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
"Những lời anh nói rất có lý, tôi xin được học hỏi!"
Ai nấy đều sửng sốt.
Tô Noãn lại càng trợn mắt há hốc miệng.
Nhưng Dương Triết vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, thậm chí còn không ngước mắt lên.
Suốt cả bữa tiệc, Tô Noãn cảm thấy đầu óc cứ đơ ra.
Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, bước ra khỏi cửa phòng tiệc, cô vẫn cảm thấy cả người lâng lâng, thậm chí còn nghi ngờ tất cả mọi chuyện vừa rồi liệu có phải là mơ.
A...
Đúng lúc này, Tô Noãn bỗng cảm thấy eo đau nhói, liền nói với Dương Triết: "Sao anh lại nhéo tôi?"
Dương Triết cười đáp: "Anh muốn nhắc nhở em rằng đây không phải là mơ".
"Vậy anh có thể nhéo chỗ khác được mà, lẽ nào anh không biết eo của con gái rất nhạy cảm sao?"
Tô Noãn bực bội lườm Dương Triết, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, nghi ngờ nói: "Có phải anh có chuyện gì giấu tôi không? Sao tôi cứ cảm thấy chuyện vừa rồi có rất nhiều điểm bất thường".
"Anh thấy bình thường mà".
Dương Triết đã nghĩ xong lý do từ lâu, cười nói: "Đội trưởng đội bảo vệ là bạn học của anh, vẫn có quyền cho hai chúng ta vào. Về phần Tiểu Lục... à không, phải là Trấn Quốc đại tướng quân, anh ta chào anh là vì cảm thấy anh nói có lý, cho thấy anh ta là người hiểu biết, có gì bất thường đâu?”
"Noãn Noãn, cháu ra rồi à? Vừa rồi có gặp được Trấn Quốc đại tướng quân không?"
Lúc này, người nhà họ Tô bỗng ùa tới, thay đổi thái độ hoàn toàn.