Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: Bứt dây động rừng
Trong ba bang bốn hội, tính ra thì Triệu Tứ Hải của bang Tứ Hải có đầu óc kinh doanh nhất. Hắn đã tẩy trắng từ sớm, ít nhất về mặt công khai cũng có không ít hoạt động kinh doanh đứng đắn, chủ yếu ở các lĩnh vực giải trí, quán bar, quán karaoke, hộp đêm, câu lạc bộ nghỉ dưỡng.
Quán karaoke Ngày Thứ Tám là một trong số đó. Ở Trung Hải, nó cũng khá nổi tiếng. Khi nhắc đến chuyện đi hát karaoke, lựa chọn đầu tiên của phần lớn mọi người sẽ là Ngày Thứ Tám.
Tần Hạo vừa đi ra khỏi đây chưa lâu đã quay lại. Anh nắm tay Vương Tú Quân, đi vào quán Ngày Thứ Tám. Hai người đến trước quầy lễ tân, nói thẳng mục đích đến là để tìm quản lý của bọn họ.
Kết quả, em gái lễ tân rất nhiệt tình nói: “Xin lỗi, quản lý của bọn em không ở đây. Anh chị có chuyện gì không ạ? Nếu cần ứng tuyển thì phiền ngày mai hãy quay lại”.
Bị nhầm thành người đến xin việc, Tần Hạo cũng rất cạn lời.
Có những chuyện không thể nói thẳng ra, Tần Hạo cũng không làm khó cô lễ tân đó, chỉ nói nhỏ: “Chỗ các cô có nhiều người đẹp không?”
“Xin chào anh, chỗ chúng em là quán karaoke làm ăn đàng hoàng ạ!”
Em gái lễ tân ăn nói không chê vào đâu được, quan sát vẻ mặt của Tần Hạo, nghĩ không biết liệu hai người này có phải người bên trên phái tới điều tra ngầm không? Nếu không sao lại quanh co lòng vòng nhắc đến chuyện này.
Vương Tú Quân đứng cạnh nghe được thấy rất thú vị, lại nhìn vẻ mặt buồn bực của Tần Hạo, cô ấy không nhìn không nữa phải bật cười.
Tần Hạo bĩu môi, vô cùng phách lối vứt một tấm thẻ ra nói: “Cho anh gian phòng tốt nhất, còn những chuyện khác em cứ liệu mà làm!”
Lập tức có nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn hai người đi lên tầng.
Tần Hạo kéo Vương Tú Quân đi vào phòng. Đủ các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt, nước, rượu nối đuôi nhau được mang vào phòng. Trong phòng có DJ riêng phụ trách chọn bài, còn có một “công chúa” xinh đẹp.
*Công chúa: 1 cách gọi các cô gái làm việc tại quán karaoke, công việc chủ yếu là nói chuyện, hát hò với khách.
Đến bây giờ, cơn say của Vương Tú Quân đã hết từ lâu. Cô ấy uống rượu không say thì mình tự say, uống rượu hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng. Bây giờ Vương Tú Quân và Tần Hạo đang đi chơi riêng với nhau, tâm trạng tất nhiên sẽ hoàn toàn khác biệt.
Tần Hạo một tay ôm Vương Tú Quân, tay kia vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với cô “công chúa” xinh đẹp kia: “Nào, người đẹp, ngồi cạnh anh này!”
“Công chúa” là để hát hò, uống rượu, chơi xúc xắc gì đó với khách mà. Người đẹp này đã quen từ lâu, cũng thấy nhiều người đàn ông trái ôm phải ấp. Cô ta mỉm cười theo thói quen, ngồi xuống bên cạnh Tần Hạo.
“Công chúa” trong quán karaoke Ngày Thứ Tám đều mặc sườn xám ngắn màu đỏ thêu hình, đi giày cao gót đỏ, ăn mặc hệt như kết hôn.
Cách ăn mặc này không những thể hiện được sự trang nhã thỏa đáng, mà còn không mất đi vẻ gợi cảm quyến rũ.
Vương Tú Quân liếc người đẹp kia một cái, mơ hồ tỏ thái độ thù địch.
Cô “công chúa” này mặt mũi đúng là rất xinh đẹp, trong cả quán karaoke Ngày Thứ Tám chắc cũng thuộc loại hàng đầu, tạo cho người khác cảm giác rất sạch sẽ, rất ngây ngô, không hề dung tục.
Nhưng nếu ai tin người ở đây mà còn giữ được sạch sẽ thật, đó mới là kẻ ngốc.
Tần Hạo liếc nhìn người đẹp này, vừa cười dâm dê vừa nói: “Người đẹp, gọi em là gì được đây?”
“Anh cứ gọi em là Tuyết Nhi là được. Anh à, anh muốn hát bài gì?”, Tuyết Nhi biết rất rõ hình tượng của mình, là dáng vẻ em gái nhà bên.
Vậy nên bình thường với khách hàng nam mình phục vụ, cô ta sẽ thân mật gọi anh, khơi dậy dục vọng kích thích nguyên thủy nhất trong đối phương, sau đó tha hồ moi tiền.
Chất giọng ngọt ngấy này quả thực khiến Tần Hạo nổi hết cả da gà. Vương Tú Quân còn thấy khó chịu hơn cả anh, bản thân cô ấy chắc chắn không thể nào dùng loại giọng ỏn ẻn này nói chuyện được.
“Đương nhiên là hát tình ca. Nào, chúng ta hát cùng nhau, trước tiên chọn bài Em Gái Ngồi Đầu Giường* đi!”, Tần Hạo cười híp mắt nhìn Tuyết Nhi, mắt thẳng tắp nhìn vào phần bên dưới cổ người ta, đoán chắc ít nhất cũng phải cup D!
*Trong nguyên gốc, chữ thuyền và giường đọc gần giống nhau, ở đây Tần Hạo cố ý trêu chọc Tuyết Nhi nên mới nói vậy.
Tuyết Nhi che miệng cười duyên nói: “Anh, Em Gái Ngồi Đầu Giường là bài gì thế? Em chưa nghe nói đến bao giờ!”
Mặt Tần Hạo hiện rõ vẻ kì quái: “Sao lại thế được, đến bài này mà em cũng chưa nghe á? Anh hát cho em nghe!”
“Em gái nhỏ, em ngồi đầu giường, anh trai đi bên bờ…”
Tần Hạo hát xong, giả bộ ngạc nhiên nói: “Em nghe bao giờ chưa?”
“Gì vậy chứ, anh, bài anh hát là Tình Yêu Người Kéo Thuyền mà. Người ta ngồi trên mũi thuyền, nào phải ngồi ở đầu giường chứ? Hì hì!”
Tuyết Nhi bật cười, ông anh này hài hước quá!
Tần Hạo xem thường nói: “Vậy chẳng phải cũng giống nhau sao, đều là yêu đương tình tứ, sớm muộn gì chẳng phải ngồi đầu giường? Nào, người đẹp, chúng ta cùng nhau hát một bài!”
Tần Hạo vừa nói vừa vươn tay ra, kéo thẳng Tuyết Nhi đến cạnh mình.
Vương Tú Quân nhìn thấy, quả thực sắp không nhịn được nổi đóa lên.
Anh nói xem, anh ôm Đường Kiều thì cũng thôi, dù gì Đường Kiều cũng là bạn gái chính thức của anh. Bản thân mình là người thứ ba, cũng không nói được gì. Nhưng bây giờ ngay trước mặt mình, anh lại thản nhiên sờ soạng “công chúa” nhà người ta. Thế này làm sao mà chấp nhận được!
Vương Tú Quân lườm Tần Hạo, lập tức muốn lên tiếng bảo cô “công chúa” kia ra ngoài.
Đúng lúc đó, cô “công chúa” kia âm thầm đẩy tay Tần Hạo ra, ngồi cách xa một chút.
“Ai da, làm trò thế này, muốn tiền hả? Đây, cầm lấy!”, Tần Hạo lấy một xấp mười mấy tờ tiền giấy ra, vứt thẳng vào người Tuyết Nhi, sau đó đưa tay ra kéo cô ta đến cạnh người mình, dứt khoát ném Vương Tú Quân sang một bên, ôm lấy Tuyết Nhi.
“Ai da, anh, anh đừng vậy mà! Chỗ chúng em không cung cấp dịch vụ này!”, Tuyết Nhi vừa giãy giụa vừa nói.
Đúng lúc Vương Tú Quân thực sự không nhịn được nữa sắp bùng nổ, Tuyết Nhi đột nhiên dồn lực đẩy Tần Hạo ra, bối rối đứng dậy nói: “Xin lỗi, em thực sự không thể làm được!”
Tần Hạo lại móc một xấp tiền ra, ném thẳng qua rồi nói: “Được chưa?”
“Không được!”
Khi đi vào, Tuyết Nhi đã nhận được tin, trăm nghìn lần không được thuận theo, nhất định phải từ chối, hơn nữa phải nhấn mạnh chỗ mình tuyệt đối không có loại dịch vụ này!
Bởi vì cấp trên đoán hai người này đến để điều tra ngầm.
Tần Hạo tức giận quát: “Cút, không được thì kêu người nào được ở chỗ các cô đến. Sao? Coi thường bố mày hả? Gọi quản lý của các cô tới đây!”
“Phiền ngài đợi một lát!”
Tuyết Nhi sợ tới mức không dám gọi anh nữa, đứng dậy sửa sang lại quần áo đã xộc xệch, cuống quýt đi ra ngoài, lập tức báo cáo lại tình hình ở đây cho quản lý.
Tuyết Nhi vừa ra ngoài, khuôn mặt tức giận của Tần Hạo tức khắc biến mất, tựa như không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Vương Tú Quân oán giận nhìn anh nói: “Anh không thấy quá đáng à? Em kém cô ‘công chúa’ đó chỗ nào hả? Để mặc em ngồi một bên đi chọc ghẹo cô ta, còn ở ngay trước mặt em. Anh không thấy mình làm vậy rất quá đáng hả?”
Tần Hạo cười hì hì nói: “Anh chẳng có tí hứng thú nào với người phụ nữ đó cả. Yên tâm, anh còn chưa low đến mức đó. Tạm thời em đừng nóng, lát nữa anh xử lý xong nơi này chúng ta sẽ đi”.
Vương Tú Quân lập tức kinh ngạc!
Cô ấy bỗng nhiên nghĩ ra có lẽ Tần Hạo làm vậy còn vì mục đích khác. Người đàn ông này vẫn luôn thần bí như vậy, không đến khoảnh khắc cuối cùng, bạn vĩnh viễn sẽ không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Vương Tú Quân chợt thấy buồn cười, mình bị sao vậy không biết. Chẳng lẽ anh ấy là loại đàn ông vừa trông thấy đàn bà con gái đã không rút nổi chân ra ư?
Quán karaoke Ngày Thứ Tám là một trong số đó. Ở Trung Hải, nó cũng khá nổi tiếng. Khi nhắc đến chuyện đi hát karaoke, lựa chọn đầu tiên của phần lớn mọi người sẽ là Ngày Thứ Tám.
Tần Hạo vừa đi ra khỏi đây chưa lâu đã quay lại. Anh nắm tay Vương Tú Quân, đi vào quán Ngày Thứ Tám. Hai người đến trước quầy lễ tân, nói thẳng mục đích đến là để tìm quản lý của bọn họ.
Kết quả, em gái lễ tân rất nhiệt tình nói: “Xin lỗi, quản lý của bọn em không ở đây. Anh chị có chuyện gì không ạ? Nếu cần ứng tuyển thì phiền ngày mai hãy quay lại”.
Bị nhầm thành người đến xin việc, Tần Hạo cũng rất cạn lời.
Có những chuyện không thể nói thẳng ra, Tần Hạo cũng không làm khó cô lễ tân đó, chỉ nói nhỏ: “Chỗ các cô có nhiều người đẹp không?”
“Xin chào anh, chỗ chúng em là quán karaoke làm ăn đàng hoàng ạ!”
Em gái lễ tân ăn nói không chê vào đâu được, quan sát vẻ mặt của Tần Hạo, nghĩ không biết liệu hai người này có phải người bên trên phái tới điều tra ngầm không? Nếu không sao lại quanh co lòng vòng nhắc đến chuyện này.
Vương Tú Quân đứng cạnh nghe được thấy rất thú vị, lại nhìn vẻ mặt buồn bực của Tần Hạo, cô ấy không nhìn không nữa phải bật cười.
Tần Hạo bĩu môi, vô cùng phách lối vứt một tấm thẻ ra nói: “Cho anh gian phòng tốt nhất, còn những chuyện khác em cứ liệu mà làm!”
Lập tức có nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn hai người đi lên tầng.
Tần Hạo kéo Vương Tú Quân đi vào phòng. Đủ các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt, nước, rượu nối đuôi nhau được mang vào phòng. Trong phòng có DJ riêng phụ trách chọn bài, còn có một “công chúa” xinh đẹp.
*Công chúa: 1 cách gọi các cô gái làm việc tại quán karaoke, công việc chủ yếu là nói chuyện, hát hò với khách.
Đến bây giờ, cơn say của Vương Tú Quân đã hết từ lâu. Cô ấy uống rượu không say thì mình tự say, uống rượu hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng. Bây giờ Vương Tú Quân và Tần Hạo đang đi chơi riêng với nhau, tâm trạng tất nhiên sẽ hoàn toàn khác biệt.
Tần Hạo một tay ôm Vương Tú Quân, tay kia vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với cô “công chúa” xinh đẹp kia: “Nào, người đẹp, ngồi cạnh anh này!”
“Công chúa” là để hát hò, uống rượu, chơi xúc xắc gì đó với khách mà. Người đẹp này đã quen từ lâu, cũng thấy nhiều người đàn ông trái ôm phải ấp. Cô ta mỉm cười theo thói quen, ngồi xuống bên cạnh Tần Hạo.
“Công chúa” trong quán karaoke Ngày Thứ Tám đều mặc sườn xám ngắn màu đỏ thêu hình, đi giày cao gót đỏ, ăn mặc hệt như kết hôn.
Cách ăn mặc này không những thể hiện được sự trang nhã thỏa đáng, mà còn không mất đi vẻ gợi cảm quyến rũ.
Vương Tú Quân liếc người đẹp kia một cái, mơ hồ tỏ thái độ thù địch.
Cô “công chúa” này mặt mũi đúng là rất xinh đẹp, trong cả quán karaoke Ngày Thứ Tám chắc cũng thuộc loại hàng đầu, tạo cho người khác cảm giác rất sạch sẽ, rất ngây ngô, không hề dung tục.
Nhưng nếu ai tin người ở đây mà còn giữ được sạch sẽ thật, đó mới là kẻ ngốc.
Tần Hạo liếc nhìn người đẹp này, vừa cười dâm dê vừa nói: “Người đẹp, gọi em là gì được đây?”
“Anh cứ gọi em là Tuyết Nhi là được. Anh à, anh muốn hát bài gì?”, Tuyết Nhi biết rất rõ hình tượng của mình, là dáng vẻ em gái nhà bên.
Vậy nên bình thường với khách hàng nam mình phục vụ, cô ta sẽ thân mật gọi anh, khơi dậy dục vọng kích thích nguyên thủy nhất trong đối phương, sau đó tha hồ moi tiền.
Chất giọng ngọt ngấy này quả thực khiến Tần Hạo nổi hết cả da gà. Vương Tú Quân còn thấy khó chịu hơn cả anh, bản thân cô ấy chắc chắn không thể nào dùng loại giọng ỏn ẻn này nói chuyện được.
“Đương nhiên là hát tình ca. Nào, chúng ta hát cùng nhau, trước tiên chọn bài Em Gái Ngồi Đầu Giường* đi!”, Tần Hạo cười híp mắt nhìn Tuyết Nhi, mắt thẳng tắp nhìn vào phần bên dưới cổ người ta, đoán chắc ít nhất cũng phải cup D!
*Trong nguyên gốc, chữ thuyền và giường đọc gần giống nhau, ở đây Tần Hạo cố ý trêu chọc Tuyết Nhi nên mới nói vậy.
Tuyết Nhi che miệng cười duyên nói: “Anh, Em Gái Ngồi Đầu Giường là bài gì thế? Em chưa nghe nói đến bao giờ!”
Mặt Tần Hạo hiện rõ vẻ kì quái: “Sao lại thế được, đến bài này mà em cũng chưa nghe á? Anh hát cho em nghe!”
“Em gái nhỏ, em ngồi đầu giường, anh trai đi bên bờ…”
Tần Hạo hát xong, giả bộ ngạc nhiên nói: “Em nghe bao giờ chưa?”
“Gì vậy chứ, anh, bài anh hát là Tình Yêu Người Kéo Thuyền mà. Người ta ngồi trên mũi thuyền, nào phải ngồi ở đầu giường chứ? Hì hì!”
Tuyết Nhi bật cười, ông anh này hài hước quá!
Tần Hạo xem thường nói: “Vậy chẳng phải cũng giống nhau sao, đều là yêu đương tình tứ, sớm muộn gì chẳng phải ngồi đầu giường? Nào, người đẹp, chúng ta cùng nhau hát một bài!”
Tần Hạo vừa nói vừa vươn tay ra, kéo thẳng Tuyết Nhi đến cạnh mình.
Vương Tú Quân nhìn thấy, quả thực sắp không nhịn được nổi đóa lên.
Anh nói xem, anh ôm Đường Kiều thì cũng thôi, dù gì Đường Kiều cũng là bạn gái chính thức của anh. Bản thân mình là người thứ ba, cũng không nói được gì. Nhưng bây giờ ngay trước mặt mình, anh lại thản nhiên sờ soạng “công chúa” nhà người ta. Thế này làm sao mà chấp nhận được!
Vương Tú Quân lườm Tần Hạo, lập tức muốn lên tiếng bảo cô “công chúa” kia ra ngoài.
Đúng lúc đó, cô “công chúa” kia âm thầm đẩy tay Tần Hạo ra, ngồi cách xa một chút.
“Ai da, làm trò thế này, muốn tiền hả? Đây, cầm lấy!”, Tần Hạo lấy một xấp mười mấy tờ tiền giấy ra, vứt thẳng vào người Tuyết Nhi, sau đó đưa tay ra kéo cô ta đến cạnh người mình, dứt khoát ném Vương Tú Quân sang một bên, ôm lấy Tuyết Nhi.
“Ai da, anh, anh đừng vậy mà! Chỗ chúng em không cung cấp dịch vụ này!”, Tuyết Nhi vừa giãy giụa vừa nói.
Đúng lúc Vương Tú Quân thực sự không nhịn được nữa sắp bùng nổ, Tuyết Nhi đột nhiên dồn lực đẩy Tần Hạo ra, bối rối đứng dậy nói: “Xin lỗi, em thực sự không thể làm được!”
Tần Hạo lại móc một xấp tiền ra, ném thẳng qua rồi nói: “Được chưa?”
“Không được!”
Khi đi vào, Tuyết Nhi đã nhận được tin, trăm nghìn lần không được thuận theo, nhất định phải từ chối, hơn nữa phải nhấn mạnh chỗ mình tuyệt đối không có loại dịch vụ này!
Bởi vì cấp trên đoán hai người này đến để điều tra ngầm.
Tần Hạo tức giận quát: “Cút, không được thì kêu người nào được ở chỗ các cô đến. Sao? Coi thường bố mày hả? Gọi quản lý của các cô tới đây!”
“Phiền ngài đợi một lát!”
Tuyết Nhi sợ tới mức không dám gọi anh nữa, đứng dậy sửa sang lại quần áo đã xộc xệch, cuống quýt đi ra ngoài, lập tức báo cáo lại tình hình ở đây cho quản lý.
Tuyết Nhi vừa ra ngoài, khuôn mặt tức giận của Tần Hạo tức khắc biến mất, tựa như không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Vương Tú Quân oán giận nhìn anh nói: “Anh không thấy quá đáng à? Em kém cô ‘công chúa’ đó chỗ nào hả? Để mặc em ngồi một bên đi chọc ghẹo cô ta, còn ở ngay trước mặt em. Anh không thấy mình làm vậy rất quá đáng hả?”
Tần Hạo cười hì hì nói: “Anh chẳng có tí hứng thú nào với người phụ nữ đó cả. Yên tâm, anh còn chưa low đến mức đó. Tạm thời em đừng nóng, lát nữa anh xử lý xong nơi này chúng ta sẽ đi”.
Vương Tú Quân lập tức kinh ngạc!
Cô ấy bỗng nhiên nghĩ ra có lẽ Tần Hạo làm vậy còn vì mục đích khác. Người đàn ông này vẫn luôn thần bí như vậy, không đến khoảnh khắc cuối cùng, bạn vĩnh viễn sẽ không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Vương Tú Quân chợt thấy buồn cười, mình bị sao vậy không biết. Chẳng lẽ anh ấy là loại đàn ông vừa trông thấy đàn bà con gái đã không rút nổi chân ra ư?