Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Tự chịu hậu quả
“Vậy em cũng không đi!”
Lâm Vũ Nghi thấy biểu cảm của chị gái không giống như đang đùa. Cô ấy biết một khi chị mình đã quyết định thì không gì có thể thay đổi được nên cũng không có ý định khuyên bảo.
Tần Hạo đành ra ngoài với Đường Kiều. Gậy Trúc vốn rất vui mừng vì quen thêm được hai đại mỹ nhân. Nhưng cậu ta không ngờ mình lại chẳng có lấy một chút cơ hội. Cậu ta cũng không định làm bóng đèn nên đành trở về ký túc xá.
Hình như Đường Kiều có tâm sự. Cô ấy nhìn Tần Hạo một hồi lâu. Nhưng ngay khi Tần Hạo quay qua nhìn thì cô lại né tránh.
“Em có gì muốn nói với tôi phải không?”, Tần Hạo kéo cô lại, nghiêm túc hỏi.
Đường Kiều giật mình. Sau đó cô ấy lắc đầu theo bản năng, mỉm cười nói: “Có! Hôm nay anh đẹp trai thật đấy!”
“Ha ha, thật sao?”, Tần Hạo bật cười. Anh biết đây không phải những lời mà Đường Kiều muốn nói. Cô đã không chịu nói ra.
Hai người ăn chút đồ ăn rồi Đường Kiều quay trở về trường học.
Tần Hạo cũng quay về ký túc.
Một đêm trôi qua. Sáng ngày hôm sau, Tần Hạo rời khỏi trường. Anh bắt taxi đi tới tập đoàn Triều Dương.
Đã đến lúc phải ra mặt giải quyết một số chuyện rồi.
Bây giờ đang là giờ lên lớp. Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều đang ở trong trường. Dù sao Tần Hạo có lên lớp hay không cũng chẳng sao. Anh cũng không quan tâm cô chủ nhiệm có điểm danh mình hay không. Bị nợ môn, có lấy được bằng tốt nghiệp hay không cũng không phải là điều quan trọng.
Một học sinh ung dung như thế này cũng khá ít gặp.
Hơn nửa tiếng sau anh đã tới tập đoàn Triều Dương. Tần Hạo vừa bước vào cửa thì bị bảo vệ chặn lại.
“Tôi tìm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty các anh!”, Tần Hạo điềm tĩnh nói.
Bảo vệ lập tức dẫn anh vào đại sảnh, hỏi: “Xin hỏi tên của anh, anh có danh thiếp không?”
“Không có!”, Tần Hạo thấy bọn họ đang tìm trong danh sách hẹn gặp nên cũng mặc kệ.
Bảo vệ nói: “Xin lỗi anh, nếu anh không nói tên cho chúng tôi thì chúng tôi không thể xác nhận được, đành phải mời anh đi!”
Tần Hạo thản nhiên nói: “Nói với chủ tịch của các anh, thuộc hạ của Lý Vạn Niên tới tìm ông ta. Ông ta gặp hay không gặp thì tự chịu hậu quả!”
Tên bảo vệ giật mình hoảng sợ khi nghe thấy tên Lý Vạn Niên.
Thực ra do cái tên này quá nổi tiếng tại Trung Hải nên đến ngay cả những người làm bảo vệ cũng biết.
Quầy tiếp tân nhanh chóng gọi điện thoại tới phòng làm việc của chủ tịch. Chưa tới mười giây đã có một giọng nói vang lên: “Chủ tịch đồng ý gặp anh, xin mời đi theo tôi!”
Tần Hạo gật đầu, đi cùng nhân viên văn thư vào thang máy. Đối phương đưa anh lên tới tầng cao nhất. Sau khi ra khỏi thang máy, cô ta chỉ về phía phòng làm việc của chủ tịch rồi lui xuống.
Ngay lập tức có thư ký của chủ tịch đi tới đón anh: “Mời anh đi bên này!”
Bọn họ đều tưởng anh là nhân vật gì tầm cỡ dưới chướng của Lý Vạn Niên nên không dám lạnh nhạt.
Tần Hạo chứng kiến cảnh tượng này mới hiểu tại sao Lâm Vũ Hân lại tức giận đến vậy. Cái loại tạp chất như vậy mà được tiếp đón nồng hậu, được cung phụng như Phật tổ trong công ty của bố mình. Thật vô cùng nhục nhã.
Tần Hạo lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa hút. Anh nhả ra một ngụm khói.
Cô thư ký khẽ chau mày. Cô ta định nói không được hút thuốc ở đây nhưng nghĩ tới thân phận của anh thì cô lại nhịn.
Tần Hạo lắc đầu, đẩy cửa bước vào. Rồi anh khóa trái.
“Là cậu à? Cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
Lâm Phong Dụ nhìn thấy người tới là Tần Hạo thì lập tức hiểu ra mình đã bị lừa. Thằng nhãi này dám nói dối là thuộc hạ của Lý Vạn Niên, làm ông ta còn tưởng có chuyện gì quan trọng.
Tần Hạo lắc đầu, chậm rãi đi tới. Anh ngồi xuống đối diện Lâm Phong Dụ, nhìn ông ta chăm chăm giống như một con rắn độc.
Lâm Phong Dụ tức giận đập bàn: “Cút, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Vừa nói, Lâm Phong Dụ vừa nhấc điện thoại nội bộ.
Đúng lúc này thì Tần Hạo lên tiếng.
“Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều là con ruột của ông phải không?”
Lâm Phong Dụ sững sờ, tức giận nói: “Ăn nói linh tinh, liên quan gì tới cậu, cút!”
“Chậc chậc, tôi cứ tưởng bọn họ là con rơi được ông nhặt về cơ đấy. Hóa ra là con ruột à. Vậy một người làm bố như ông có biết mình đang làm gì không? Ông đẩy hai cô con gái của mình vào đống lửa, ông có biết không?”
Tần Hạo nghĩ tới hình ảnh hai chị em tay xách nách mang, bước xuống từ taxi với ánh mắt hoang mang, vô định thật khiến người khác đau lòng.
Lúc đó, Tần Hạo đã nghĩ tới lời hứa rằng mình sẽ chịu trách nhiệm sau đêm họ ở cùng nhau đó.
Lâm Phong Dụ cười lạnh lùng: “Những lời cậu nói có liên quan gì tới tôi chứ. Tôi không có đứa con gái như vậy. Bây giờ mời cậu ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ. Tôi biết cậu từng làm vệ sĩ, thân thủ rất lợi hại. Nếu cậu dám động tới tôi thì tôi sẽ tìm luật sự tố cáo cho tới khi cậu bị đi tù thì thôi. Đừng không tin, cậu đương nhiên biết rõ sức mạnh của đồng tiền hơn tôi mà!”
Tần Hạo vỗ tay, cười nói: “Không sai, tôi hiểu quá rõ sức mạnh của đồng tiền. Bởi nó có thể biến một con người thành một tên súc sinh!”
“Cậu…”, Lâm Phong Dụ đập mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ chỉ vào mặt Tần Hạo. Ông ta giận tím người.
Tần Hạo đứng dậy, đạp đổ bàn, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì ông là bố của bọn họ thi tôi đã không tốn nước bọt với ông như vậy”.
Lâm Phong Dụ ngây người khi nhìn thấy chiếc bàn bị đạp đổ. Chắc ông ta đang nghĩ, chân của thằng này làm bằng sắt à?
Nếu chân của anh đạp trúng người ông ta thì e rằng sẽ lòi cả ruột mất.
Lâm Phong Dụ toát mồ hôi lạnh khi nghĩ vậy.
Tần Hạo thản nhiên nói: “Sau này tôi sẽ chăm sóc hai người bọn họ. Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Tôi sẽ đích thân đòi lại món nợ của Lý Vạn Niên. Dù anh ta có là cậu chủ của nhà họ Lý hay nhà họ Trương thì tôi cũng khuyên ông không nên quá thân mật với bọn họ!”
“Ha ha, ăn nói ngông cuồng. Tới lúc chết lại không biết sao lại chết đấy. Ha ha. Cậu dám nói là sẽ đối phó với nhà họ Lý à. Cậu có biết nhà họ có bao nhiêu tiền không? Cậu có biết nhà họ có những mối quan hệ như thế nào không? E rằng cậu chẳng biết khỉ gì, nếu không, đã không dám ăn nói như vậy!”
Lâm Phong Dụ nhìn anh như nhìn một tên ngốc. Ánh mắt ông ta để lộ vẻ khinh thường.
Tần Hạo cũng tỏ ra khinh bỉ: “Tôi đã nói xong rồi. Còn làm thế nào thì tùy ông. Tôi chỉ nhắc nhở ông một điều, đừng tưởng tôi sợ việc ông và bọn chúng đối phó với tôi. Ha ha, chút thủ đoạn cỏn con của ông chẳng là gì đâu. Tôi chỉ sợ đến lúc đó mà đánh ông thì có người lại ngăn lại thôi! Nói thật, tôi ghét nhất là bị rơi vào tình cảnh đó”.
Nói xong, Tần Hạo lấy điện thoại ra, hỏi thẳng: “Ông có số điện thoại của Lý Vạn Niên không?”
“Ha ha, người trẻ có dũng khí quả là điều tốt!”
Lâm Phong Dụ cười hết sức quái dị, cũng hết sức khinh thường. Ông ta đọc số điện thoại rồi yên lặng quan sát người thanh niên trước mặt.
Bỗng ông ta có cảm giác, có phải là mình đã quá coi thường con người này không?
Tần Hạo gọi trực tiếp.
“Alo, anh là ai?”
Giọng điệu của Lý Vạn Niên chẳng chút khách khí.
Tần Hạo cười nói: “Tao chính là người mà mày muốn giết chết đây. Thật ngại quá, tao vẫn còn sống.
Hay là, chúng ta tìm nơi nào đó giải quyết đi, thế nào? Tùy mày đưa bao nhiêu người tới cũng được, địa điểm do mày chọn, thời gian do tao chọn, có dám không?
Lâm Vũ Nghi thấy biểu cảm của chị gái không giống như đang đùa. Cô ấy biết một khi chị mình đã quyết định thì không gì có thể thay đổi được nên cũng không có ý định khuyên bảo.
Tần Hạo đành ra ngoài với Đường Kiều. Gậy Trúc vốn rất vui mừng vì quen thêm được hai đại mỹ nhân. Nhưng cậu ta không ngờ mình lại chẳng có lấy một chút cơ hội. Cậu ta cũng không định làm bóng đèn nên đành trở về ký túc xá.
Hình như Đường Kiều có tâm sự. Cô ấy nhìn Tần Hạo một hồi lâu. Nhưng ngay khi Tần Hạo quay qua nhìn thì cô lại né tránh.
“Em có gì muốn nói với tôi phải không?”, Tần Hạo kéo cô lại, nghiêm túc hỏi.
Đường Kiều giật mình. Sau đó cô ấy lắc đầu theo bản năng, mỉm cười nói: “Có! Hôm nay anh đẹp trai thật đấy!”
“Ha ha, thật sao?”, Tần Hạo bật cười. Anh biết đây không phải những lời mà Đường Kiều muốn nói. Cô đã không chịu nói ra.
Hai người ăn chút đồ ăn rồi Đường Kiều quay trở về trường học.
Tần Hạo cũng quay về ký túc.
Một đêm trôi qua. Sáng ngày hôm sau, Tần Hạo rời khỏi trường. Anh bắt taxi đi tới tập đoàn Triều Dương.
Đã đến lúc phải ra mặt giải quyết một số chuyện rồi.
Bây giờ đang là giờ lên lớp. Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều đang ở trong trường. Dù sao Tần Hạo có lên lớp hay không cũng chẳng sao. Anh cũng không quan tâm cô chủ nhiệm có điểm danh mình hay không. Bị nợ môn, có lấy được bằng tốt nghiệp hay không cũng không phải là điều quan trọng.
Một học sinh ung dung như thế này cũng khá ít gặp.
Hơn nửa tiếng sau anh đã tới tập đoàn Triều Dương. Tần Hạo vừa bước vào cửa thì bị bảo vệ chặn lại.
“Tôi tìm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty các anh!”, Tần Hạo điềm tĩnh nói.
Bảo vệ lập tức dẫn anh vào đại sảnh, hỏi: “Xin hỏi tên của anh, anh có danh thiếp không?”
“Không có!”, Tần Hạo thấy bọn họ đang tìm trong danh sách hẹn gặp nên cũng mặc kệ.
Bảo vệ nói: “Xin lỗi anh, nếu anh không nói tên cho chúng tôi thì chúng tôi không thể xác nhận được, đành phải mời anh đi!”
Tần Hạo thản nhiên nói: “Nói với chủ tịch của các anh, thuộc hạ của Lý Vạn Niên tới tìm ông ta. Ông ta gặp hay không gặp thì tự chịu hậu quả!”
Tên bảo vệ giật mình hoảng sợ khi nghe thấy tên Lý Vạn Niên.
Thực ra do cái tên này quá nổi tiếng tại Trung Hải nên đến ngay cả những người làm bảo vệ cũng biết.
Quầy tiếp tân nhanh chóng gọi điện thoại tới phòng làm việc của chủ tịch. Chưa tới mười giây đã có một giọng nói vang lên: “Chủ tịch đồng ý gặp anh, xin mời đi theo tôi!”
Tần Hạo gật đầu, đi cùng nhân viên văn thư vào thang máy. Đối phương đưa anh lên tới tầng cao nhất. Sau khi ra khỏi thang máy, cô ta chỉ về phía phòng làm việc của chủ tịch rồi lui xuống.
Ngay lập tức có thư ký của chủ tịch đi tới đón anh: “Mời anh đi bên này!”
Bọn họ đều tưởng anh là nhân vật gì tầm cỡ dưới chướng của Lý Vạn Niên nên không dám lạnh nhạt.
Tần Hạo chứng kiến cảnh tượng này mới hiểu tại sao Lâm Vũ Hân lại tức giận đến vậy. Cái loại tạp chất như vậy mà được tiếp đón nồng hậu, được cung phụng như Phật tổ trong công ty của bố mình. Thật vô cùng nhục nhã.
Tần Hạo lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa hút. Anh nhả ra một ngụm khói.
Cô thư ký khẽ chau mày. Cô ta định nói không được hút thuốc ở đây nhưng nghĩ tới thân phận của anh thì cô lại nhịn.
Tần Hạo lắc đầu, đẩy cửa bước vào. Rồi anh khóa trái.
“Là cậu à? Cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
Lâm Phong Dụ nhìn thấy người tới là Tần Hạo thì lập tức hiểu ra mình đã bị lừa. Thằng nhãi này dám nói dối là thuộc hạ của Lý Vạn Niên, làm ông ta còn tưởng có chuyện gì quan trọng.
Tần Hạo lắc đầu, chậm rãi đi tới. Anh ngồi xuống đối diện Lâm Phong Dụ, nhìn ông ta chăm chăm giống như một con rắn độc.
Lâm Phong Dụ tức giận đập bàn: “Cút, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Vừa nói, Lâm Phong Dụ vừa nhấc điện thoại nội bộ.
Đúng lúc này thì Tần Hạo lên tiếng.
“Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều là con ruột của ông phải không?”
Lâm Phong Dụ sững sờ, tức giận nói: “Ăn nói linh tinh, liên quan gì tới cậu, cút!”
“Chậc chậc, tôi cứ tưởng bọn họ là con rơi được ông nhặt về cơ đấy. Hóa ra là con ruột à. Vậy một người làm bố như ông có biết mình đang làm gì không? Ông đẩy hai cô con gái của mình vào đống lửa, ông có biết không?”
Tần Hạo nghĩ tới hình ảnh hai chị em tay xách nách mang, bước xuống từ taxi với ánh mắt hoang mang, vô định thật khiến người khác đau lòng.
Lúc đó, Tần Hạo đã nghĩ tới lời hứa rằng mình sẽ chịu trách nhiệm sau đêm họ ở cùng nhau đó.
Lâm Phong Dụ cười lạnh lùng: “Những lời cậu nói có liên quan gì tới tôi chứ. Tôi không có đứa con gái như vậy. Bây giờ mời cậu ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ. Tôi biết cậu từng làm vệ sĩ, thân thủ rất lợi hại. Nếu cậu dám động tới tôi thì tôi sẽ tìm luật sự tố cáo cho tới khi cậu bị đi tù thì thôi. Đừng không tin, cậu đương nhiên biết rõ sức mạnh của đồng tiền hơn tôi mà!”
Tần Hạo vỗ tay, cười nói: “Không sai, tôi hiểu quá rõ sức mạnh của đồng tiền. Bởi nó có thể biến một con người thành một tên súc sinh!”
“Cậu…”, Lâm Phong Dụ đập mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ chỉ vào mặt Tần Hạo. Ông ta giận tím người.
Tần Hạo đứng dậy, đạp đổ bàn, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì ông là bố của bọn họ thi tôi đã không tốn nước bọt với ông như vậy”.
Lâm Phong Dụ ngây người khi nhìn thấy chiếc bàn bị đạp đổ. Chắc ông ta đang nghĩ, chân của thằng này làm bằng sắt à?
Nếu chân của anh đạp trúng người ông ta thì e rằng sẽ lòi cả ruột mất.
Lâm Phong Dụ toát mồ hôi lạnh khi nghĩ vậy.
Tần Hạo thản nhiên nói: “Sau này tôi sẽ chăm sóc hai người bọn họ. Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Tôi sẽ đích thân đòi lại món nợ của Lý Vạn Niên. Dù anh ta có là cậu chủ của nhà họ Lý hay nhà họ Trương thì tôi cũng khuyên ông không nên quá thân mật với bọn họ!”
“Ha ha, ăn nói ngông cuồng. Tới lúc chết lại không biết sao lại chết đấy. Ha ha. Cậu dám nói là sẽ đối phó với nhà họ Lý à. Cậu có biết nhà họ có bao nhiêu tiền không? Cậu có biết nhà họ có những mối quan hệ như thế nào không? E rằng cậu chẳng biết khỉ gì, nếu không, đã không dám ăn nói như vậy!”
Lâm Phong Dụ nhìn anh như nhìn một tên ngốc. Ánh mắt ông ta để lộ vẻ khinh thường.
Tần Hạo cũng tỏ ra khinh bỉ: “Tôi đã nói xong rồi. Còn làm thế nào thì tùy ông. Tôi chỉ nhắc nhở ông một điều, đừng tưởng tôi sợ việc ông và bọn chúng đối phó với tôi. Ha ha, chút thủ đoạn cỏn con của ông chẳng là gì đâu. Tôi chỉ sợ đến lúc đó mà đánh ông thì có người lại ngăn lại thôi! Nói thật, tôi ghét nhất là bị rơi vào tình cảnh đó”.
Nói xong, Tần Hạo lấy điện thoại ra, hỏi thẳng: “Ông có số điện thoại của Lý Vạn Niên không?”
“Ha ha, người trẻ có dũng khí quả là điều tốt!”
Lâm Phong Dụ cười hết sức quái dị, cũng hết sức khinh thường. Ông ta đọc số điện thoại rồi yên lặng quan sát người thanh niên trước mặt.
Bỗng ông ta có cảm giác, có phải là mình đã quá coi thường con người này không?
Tần Hạo gọi trực tiếp.
“Alo, anh là ai?”
Giọng điệu của Lý Vạn Niên chẳng chút khách khí.
Tần Hạo cười nói: “Tao chính là người mà mày muốn giết chết đây. Thật ngại quá, tao vẫn còn sống.
Hay là, chúng ta tìm nơi nào đó giải quyết đi, thế nào? Tùy mày đưa bao nhiêu người tới cũng được, địa điểm do mày chọn, thời gian do tao chọn, có dám không?