Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525-526
Chương 525: Tình địch trở về
Tần Hạo cười buồn: “Vì anh sắp bị đuổi khỏi Trần gia thôn rồi, hầy!”
Lũ trẻ đồng loạt há hốc mồm. Chúng còn bé, không hiểu quy tắc ải thứ ba của Trần gia thôn, thậm chí còn không biết ải thứ ba là gì.
“Sao lại đuổi anh ra khỏi thôn ạ? Anh là người tốt mà! Em sẽ về thưa với bố, để bố không đuổi anh đi nữa!”
“Phải đấy ạ, em cũng sẽ về nói với mẹ em!”
“Anh ơi, anh đừng đi nhé?”
Tần Hạo nghe vậy thì mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra chiều rầu rĩ: “Không phải là anh muốn đi. Thật ra, anh sống ở đây rất vui. Ngày nào cũng được chơi với mấy đứa, anh thích mấy đứa lắm. Nhưng mà, hầy, mấy đứa cũng biết anh đến thôn này là vì muốn cưới chị Diệp Thanh Trúc. Nhưng muốn cưới được chị ấy thì anh phải vượt qua ba ải. Anh vẫn còn một ải nữa, mà thời gian đã hết rồi!”
“Hở?”
“Ải gì vậy ạ?”
Tần Hạo buồn bã đáp: “Cái này, anh không tiết lộ được. Mấy đứa muốn biết thì đến hỏi Nhị trưởng lão nhé. Hầy, ngày mai anh phải đi rồi. Mấy đứa sẽ ra tiễn anh chứ?”
Nghe Tần Hạo nói thế, đứa nào đứa nấy đều rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Thấy mình đã sắp thành công, Tần Hạo bèn xoay người về phòng, để lại bóng lưng cô độc đến đau lòng.
Đợi anh đi khuất, lũ trẻ đều nhao nhao cả lên. Một đứa trẻ lớn hơn vội lên tiếng bàn bạc với cả bọn, quyết định đến gặp Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ để hỏi xem vì sao ông ta lại đuổi người tốt như Tần Hạo!
Đã có người dẫn đầu, thế là cả lũ trẻ cùng nhau đi tìm Trần Lạc Vũ.
Bị mấy đứa trẻ vây quanh ríu rít hỏi dồn đã khiến Trần Lạc Vũ vô cùng bối rối.
“Nhị trưởng lão ơi, đừng đuổi anh Tần Hạo được không ạ? Anh ấy là người tốt đó!”
“Ông Nhị ơi, anh Tần Hạo đáng thương lắm, ngày nào cũng bị chị Diệp Thanh Trúc bắt nạt cả. Anh ấy không qua được ải thứ ba nhưng ông hãy cho hai anh chị ấy ở bên nhau nhé?”
“…”
Tất cả đều van nài giúp Tần Hạo. Trần Lạc Vũ bất lực thở dài, cười trừ với lũ trẻ: “Ông không đuổi Tần Hạo đi. Cậu ta đã qua ải rồi!”
“Ối, hay quá. Ông Nhị quả là người tốt!”
Lũ trẻ vui vẻ rời đi, chạy đến báo tin tốt lành này cho Tần Hạo biết.
Trần Lạc Vũ cười mắng: “Thằng nhóc chết tiệt này, cố tình dụ bọn trẻ đến chọc tức mình đây mà!”
Tần Hạo nằm trên giường vừa uống rượu vừa nghêu ngao. Lần này anh vô cùng tự tin, mấy đứa trẻ đó chắc hẳn đã chạy đi tìm Trần Lạc Vũ rồi.
Nghĩ đến vẻ mặt lúc ấy của Trần Lạc Vũ khiến anh được trút giận phần nào.
“Đắc ý thế, anh tự tin mình có thể vượt ải à?”, Diệp Thanh Trúc vắt chân ngồi cạnh anh, mắt nhìn lên trên, cảm thấy buồn chán vô cùng.
“Dĩ nhiên, Trần Lạc Vũ muốn chơi anh, không ngờ lại bị anh chơi lại! Ha ha. Một lũ trẻ ranh thôi mà, mồm mép tí là đủ xoay chúng như chong chóng rồi! Bảo chúng làm gì mà chẳng được!”
“Anh ơi, mở cửa. Nhị trưởng lão nói là anh không phải đi nữa đâu ạ!”
“Phải đấy ạ, Nhị trưởng lão còn nói sẽ cho anh kết hôn với chị Diệp Thanh Trúc!”
“… Mở cửa đi anh!”
Diệp Thanh Trúc vừa định ra mở cửa thì bị Tần Hạo kéo lại.
“Kệ chúng nó! Mình động phòng trước đi, hôm nay tâm trạng của anh đang vui!”
Tần Hạo kéo Diệp Thanh Trúc vào lòng, cười hì hì.
“Đừng đùa nữa, ở ngoài còn có người khác mà!”
“Chà, Diệp Thanh Trúc, không ngờ em còn giả vờ đứng đắn cơ đấy. Bên ngoài có người chẳng phải còn kích thích hơn sao?”
“Ờm, nói cũng phải!”
Lũ trẻ gõ cửa một lúc lâu mà chẳng thấy ai ra mở. Trời đã tối rồi, người lớn cũng đến đưa chúng về.
Những âm thanh khiến họ đỏ mặt tía tai từ trong phòng vọng ra.
“Bố mẹ ơi, anh ấy và chị Diệp Thanh Trúc đang làm gì thế? Nghe chị Tiểu Thanh kêu lên như vậy, chắc là bị thương rồi, chúng ta có nên vào xem thử không ạ?”
“Trẻ con thì biết cái gì? Về nhà ngủ thôi!”
…
Sáng hôm sau, Tần Hạo bị đánh thức khi còn đang say giấc.
Đêm qua là đêm Tần Hạo ngủ ngon nhất từ lúc đến Trần gia thôn. Ba ải đã vượt thành công, tiếp theo đây, anh chỉ còn chờ sắp xếp hôn sự. Sau đó, Tần Hạo phải tìm cách tiếp cận Lâm Vũ Hân, tìm đường thoát khỏi nhà họ Trần rồi len lén đưa người rời đi.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ muốn rời Trần gia thôn nào có dễ dàng như vậy.
Với lượng thông tin đang nắm trong tay thì Tần Hạo không có đủ tự tin.
Đặc biệt là sau khi thu phục được ác thú kia, Tần Hạo lại càng để tâm đến trận pháp bảo vệ núi này.
Bản thể của ác thú tên là Tham Long, bị trấn dưới bức tường đá. Vật trấn áp nó là dòng chữ võ công kỳ dị kia. Mà người khắc chữ, tất nhiên là người sáng tạo ra võ công này.
Theo tin tức mà ác thú cung cấp, Tần Hạo biết người khắc chữ là Thanh Vũ Kiếm Tiên, vô địch thiên hạ với Cửu Chuyển Thần Kiếm. Chính người ấy đã ra tay phong ấn ác thú.
Lúc vừa biết được thông tin này, Tần Hạo đã ngơ ngác suốt một buổi tối.
Thế giới này thật sự có thần tiên, còn có cả ác thú!
Anh vốn nghĩ cao thủ ở Trần gia thôn đã là những cao nhân sở hữu trình độ phi thường rồi. Không ngờ, đứng trước mặt ác thú kia, người của Trần gia thôn cũng chẳng khác biệt là bao với những người phàm ở xã hội hiện đại.
Tần Hạo không dám tin đây là sự thật. Nhưng vòng ánh sáng trong đầu anh rõ ràng có tồn tại.
Chỉ cần một suy nghĩ của anh, ác thú kia sẽ biến thành thực thể và xuất hiện trước mặt Tần Hạo. Nhưng thực thể này chỉ có thể hiện ra trong một thời gian ngắn mà thôi.
Anh rất muốn nhìn rõ diện mạo thật của ác thú kia, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
Ác thú Tham Long này mà nhảy ra thì lại như lần trước. Nó gầm lên một tiếng thì phòng sập, lại còn khiến người ở Trần gia thôn chú ý, lợi bất cập hại.
Con ác thú này rất mạnh, không chịu sự khống chế của Tần Hạo. Theo như cách nói của nó, nếu không phải vì Tần Hạo học được Cửu Chuyển Thần Kiếm thì nó đã chẳng nhận anh làm chủ.
Thay vì bị phong ấn dưới bức tường đá ấy mãi mãi, nó thà chọn cách nhận Tần Hạo làm chủ. Ít ra, nó còn có cơ hội ra ngoài.
Đợi Tần Hạo có đủ năng lực phá vỡ bức tường đá kia và thả bản thể của ác thú, nó sẽ được thoát ra thật sự.
Tạm thời không nhắc đến những chuyện này. Sau khi bị đánh thức, Tần Hạo bèn xuống giường xem xem ngoài kia xảy ra chuyện gì. Anh kéo một người lại hỏi chuyện, thì ra có người trong thôn vừa quay về.
Trần Thu Bình!
Người luôn được Tần Hạo xem là tình địch, đã trở về sau khoảng thời gian tôi luyện bên ngoài. Không biết tên này rốt cuộc tài giỏi đến mức nào.
Trần Thu Bình được hai trưởng lão trong tộc gọi về. Nhà họ Trần xảy ra chuyện lớn như vậy nên phải gọi những người thân trong nhà đang ở bên ngoài về, sợ nhà họ Diệp thừa cơ mưu hại.
Chương 526: Hai hôn sự lớn
Sau khi biết tin, đã có hai người cực kỳ buồn bực.
Là Tần Hạo và Lâm Vũ Hân!
Nhưng giờ không phải là lúc nói chuyện này. Trần Thu Bình trở về nên cả thôn đều ra đón. Ở lối vào thôn, Tần Hạo đã trông thấy tình địch của mình.
Trần Thu Bình mặc trang phục cổ xưa, lưng đeo trường kiếm, phong độ ngời ngời, có phong thái của một thiếu hiệp. Ngoại hình trông cũng được lắm. Nếu Tần Hạo và Lâm Vũ Hân không có quan hệ gì với nhau, anh cũng sẽ nghĩ Trần Thu Bình rất xứng với cô, như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy.
Sau khi được Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ tiếp đón, Trần Thu Bình bèn hỏi: “Chú gọi Thu Bình mau chóng trở về, có phải vì trong thôn xảy ra chuyện hệ trọng gì không ạ?”
Tần Hạo nhận ra ánh mắt của Trần Thu Bình bất giác hướng về người phụ nữ mặc áo trắng đứng sau Nhị trưởng lão.
Anh bực mình rồi đấy. Trần Thu Bình đã nhìn Lâm Vũ Hân rất lâu rồi!
Nhị trưởng lão bèn cười đáp: “Chuyện hệ trọng thì không, nhưng mà có hai chuyện vui. Một là, Diệp Thanh Trúc muốn kết hôn và đã đưa về thôn một người. Người này khá lắm, đã thành công vượt qua ba ải. Giờ chỉ cần chờ tổ chức hôn lễ thôi!”
“Thế thì cháu về kịp để uống rượu mừng rồi. À, thế chuyện vui thứ hai là gì vậy ạ?”, Trần Thu Bình cười ha ha hỏi tiếp, ánh mắt lại liếc sang Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Hân rất khó chịu khi bị nhìn nhiều như thế. Vốn dĩ, cô không muốn đến đây. Nhưng cũng hết cách, Nhị trưởng lão dặn cô ra gặp Trần Thu Bình, cô không từ chối được.
Nghe Trần Thu Bình hỏi vậy, Trần Lạc Vũ bèn cười khẽ, đoạn ngoái lại nhìn Lâm Vũ Hân rồi đáp: “Tôi dự định tổ chức hôn lễ của cháu và Lâm Vũ Hân cùng với họ!”
Lời vừa thốt ra, cả thôn reo hò.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đều sững sờ. Thế này là thế nào? Sao lại đột ngột như vậy?
Trần Thu Bình cũng hơi ngẩn ra, sau cười rạng rỡ.
“Cười con khỉ. Các người quyết định đã hỏi ý tôi chưa? Kết hôn cái quái gì chứ, tôi đây sẽ đưa Lâm Vũ Hân rời đi. Kẻ nào dám ngăn cản, tôi thả chó cắn chết kẻ đấy!”
Tần Hạo bừng bừng lửa giận, suýt nữa đã phát cáu ngay tại đó. Tham Long rất lợi hại, thả ra có thể cắn chết người. Nếu không phải vì chưa có đủ tự tin khống chế thì anh đã triệu hồi nó rồi.
“Không được!”
Anh còn chưa nói gì, Lâm Vũ Hân đã lên tiếng chối từ.
Đám người ở đấy đều nhìn về phía cô. Lâm Vũ Hân là người phụ nữ xinh đẹp nhất thôn, bình thường trò chuyện rất từ tốn dịu dàng. Giọng điệu lạnh băng lúc này của cô khiến ai nấy đều sửng sốt!
“Cháu chưa từng hứa sẽ gả cho Trần Thu Bình!”
Lâm Vũ Hân mặc kệ những chuyện khác, chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Sắc mặt của Trần Thu Bình đã trở nên khó coi vô cùng.
Nhị trưởng lão giận dữ quát: “Không muốn cũng phải gả. Không do cháu quyết định!
Tuy Trần Linh Tố là chủ nhà nhưng cũng không biết làm gì hơn trước gia quy oái oăm của nhà họ Trần.
Nghe ông ta nói thế, Lâm Vũ Hân rất tức giận.
“Hừ!”
Trần Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng rồi không nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của Lâm Vũ Hân nữa. Ông ta ngoảnh lại, nói với Trần Thu Bình: “Về là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi nhé. Ba hôm nữa sẽ tổ chức hôn sự cho bốn người các cháu. Chứng kiến các cháu thành gia lập thất cưới vợ sinh con, cũng cảm thấy yên lòng!”
Quyết định này của nhà họ Trần, thật ra cũng vì chẳng còn cách nào khác.
Thông qua ký ức của ác thú, Tần Hạo cũng biết được một chút về chuyện này.
Thanh Vũ Kiếm Tiên trấn áp Tham Long thật ra là tổ tiên của nhà họ Trần. Các thế hệ nhà họ Trần sống ở thôn này chính vì để trông chừng phong ấn ác thú kia.
Gia tộc họ truyền lại rằng, phía sau phong ấn còn có một bí mật lớn hơn. Muốn biết được bí mật này, họ buộc phải phá vỡ phong ấn.
Mà cách duy nhất để phá vỡ phong ấn chính là học được Cửu Chuyển Thần Kiếm trên tường đá!
Cả nghìn năm qua, không ai có thể học hết Cửu Chuyển Thần Kiếm. Tài giỏi như Trần Bán Hiền cũng chỉ học được một chút thôi, đã có thể trở thành người mạnh nhất Trần gia thôn rồi.
Có thể nhận thấy Cửu Chuyển Thần Kiếm lợi hại đến mức nào!
Nhưng vì không ai học được toàn bộ nên các thế hệ của Trần gia thôn phải tiếp tục trông chừng, chẳng biết đến bao giờ. Thế nên, mỗi lần có đôi nam nữ tài năng tuyệt đỉnh nào xuất hiện, nhà họ Trần đều sẽ mai mối cho họ.
Hiện tại, đây là hai người có thiên phú nhất của Trần gia thôn, nam là Trần Thu Bình, nữ là Lâm Vũ Hân!
Vì người sáng tạo ra Cửu Chuyển Thần Kiếm - Thanh Vũ Kiếm Tiên, thuộc nhà họ Trần, nên họ luôn kiên quyết yêu cầu người học được Cửu Chuyển Thần Kiếm phải là người nhà họ Trần.
Sau này, có lẽ vì hậu nhân nhà họ Trần cảm thấy quy tắc này quá cứng nhắc nên đã thay đổi. Nếu phụ nữ nhà họ Trần muốn lấy người bên ngoài thì người đó phải vượt qua ba ải. Nếu người đó học được Cửu Chuyển Thần Kiếm lại vừa có nhân cách tốt thì cả hai có thể kết hôn. Người đó cũng sẽ được tính là một nửa người nhà họ Trần, võ công của tổ tiên sẽ không bị truyền ra ngoài.
Mấy hôm trước biết được thông tin này, Tần Hạo chỉ cảm thấy đám người họ Trần quả là ngớ ngẩn. Đúng là nên thờ kính tổ tiên, nhưng không phải làm theo cách này. Thanh Vũ Kiếm Tiên hẳn sẽ tức chết nếu biết hậu bối vì cái quy tắc chết tiệt ấy mà giam mình ở chốn núi non này suốt mười mấy đời, không giao tiếp với người ngoài!
Sau khi nghe Nhị trưởng lão tuyên bố về hôn sự, Tần Hạo chỉ nhìn chăm chú về phía Lâm Vũ Hân. Vẻ mặt tuyệt vọng, cô gần như đứng không vững nữa.
Tần Hạo đau lòng khôn tả. Lúc này, anh mới hiểu Lâm Vũ Hân quan trọng với mình biết nhường nào!
Chung thân đại sự do bố mẹ làm chủ, chuyện này rất hợp lý vào thời xưa. Nhưng ở xã hội hiện đại, bố mẹ rất ít can thiệp vào chuyện cưới xin của con cái. Người trẻ bây giờ nổi loạn lắm.
Thế nhưng ở môi trường sống khép kín như Trần gia thôn, đến bố mẹ cũng chẳng thể làm chủ hôn sự. Chuyện này do các trưởng lão trong tộc quyết định.
Trần Linh Tố có hy vọng con gái nuôi của bà gả cho một người chưa từng gặp mặt là Trần Thu Bình hay không? Bà cho rằng Trần Thu Bình là một người tài giỏi. Nhưng vấn đề giỏi giang này không liên quan gì đến tình cảm. Bà rất thương con gái nuôi của mình. Lúc bà đón con gái nuôi về, cô đã có quan hệ với đệ tử Tần Hạo. Về công hay tư, bà cũng mong Lâm Vũ Hân gả cho Tần Hạo. Có như thế, mối quan hệ của họ sẽ ngày càng khắng khít.
Hơn nữa, bàn đến chuyện giỏi giang, có ai dám tự tin hơn được Tần Hạo?
Năm xưa, Trần Linh Tố vốn định dạy cho Tần Hạo võ công bình thường của nhà họ Trần thôi. Nhưng vì sợ người ta biết mình nhận đệ tử, Trần Linh Tố đã dạy cho Tần Hạo kiếm pháp mà bà trộm từ cấm địa hang núi. Lúc ấy, bà không hề biết tầm quan trọng của nó đối với nhà họ Trần.
Đến lúc bà biết thì đã muộn, Tần Hạo đã học được rồi.
Khi đó, cảm giác kinh ngạc trong lòng bà còn lớn hơn cả nỗi ân hận. Bởi mấy nghìn người ở Trần gia thôn chẳng hề luyện được Cửu Chuyển Thần Kiếm, nhưng Tần Hạo lại thành công!
Nhận anh làm đệ tử quả nhiên không hề uổng phí!
Hôm ấy, người trong thôn đều bàn tán về hai hôn sự này. Họ đã biết Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc sẽ kết hôn từ trước. Chỉ không ngờ lễ cưới mà họ nghĩ sẽ còn chờ rất lâu của Lâm Vũ Hân và Trần Thu Bình lại được tổ chức nhanh đến thế.
Hôn nhân đại sự là chuyện của người dân toàn thôn. Ai nấy trong thôn đều vô cùng bận rộn.
Tần Hạo cười buồn: “Vì anh sắp bị đuổi khỏi Trần gia thôn rồi, hầy!”
Lũ trẻ đồng loạt há hốc mồm. Chúng còn bé, không hiểu quy tắc ải thứ ba của Trần gia thôn, thậm chí còn không biết ải thứ ba là gì.
“Sao lại đuổi anh ra khỏi thôn ạ? Anh là người tốt mà! Em sẽ về thưa với bố, để bố không đuổi anh đi nữa!”
“Phải đấy ạ, em cũng sẽ về nói với mẹ em!”
“Anh ơi, anh đừng đi nhé?”
Tần Hạo nghe vậy thì mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra chiều rầu rĩ: “Không phải là anh muốn đi. Thật ra, anh sống ở đây rất vui. Ngày nào cũng được chơi với mấy đứa, anh thích mấy đứa lắm. Nhưng mà, hầy, mấy đứa cũng biết anh đến thôn này là vì muốn cưới chị Diệp Thanh Trúc. Nhưng muốn cưới được chị ấy thì anh phải vượt qua ba ải. Anh vẫn còn một ải nữa, mà thời gian đã hết rồi!”
“Hở?”
“Ải gì vậy ạ?”
Tần Hạo buồn bã đáp: “Cái này, anh không tiết lộ được. Mấy đứa muốn biết thì đến hỏi Nhị trưởng lão nhé. Hầy, ngày mai anh phải đi rồi. Mấy đứa sẽ ra tiễn anh chứ?”
Nghe Tần Hạo nói thế, đứa nào đứa nấy đều rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Thấy mình đã sắp thành công, Tần Hạo bèn xoay người về phòng, để lại bóng lưng cô độc đến đau lòng.
Đợi anh đi khuất, lũ trẻ đều nhao nhao cả lên. Một đứa trẻ lớn hơn vội lên tiếng bàn bạc với cả bọn, quyết định đến gặp Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ để hỏi xem vì sao ông ta lại đuổi người tốt như Tần Hạo!
Đã có người dẫn đầu, thế là cả lũ trẻ cùng nhau đi tìm Trần Lạc Vũ.
Bị mấy đứa trẻ vây quanh ríu rít hỏi dồn đã khiến Trần Lạc Vũ vô cùng bối rối.
“Nhị trưởng lão ơi, đừng đuổi anh Tần Hạo được không ạ? Anh ấy là người tốt đó!”
“Ông Nhị ơi, anh Tần Hạo đáng thương lắm, ngày nào cũng bị chị Diệp Thanh Trúc bắt nạt cả. Anh ấy không qua được ải thứ ba nhưng ông hãy cho hai anh chị ấy ở bên nhau nhé?”
“…”
Tất cả đều van nài giúp Tần Hạo. Trần Lạc Vũ bất lực thở dài, cười trừ với lũ trẻ: “Ông không đuổi Tần Hạo đi. Cậu ta đã qua ải rồi!”
“Ối, hay quá. Ông Nhị quả là người tốt!”
Lũ trẻ vui vẻ rời đi, chạy đến báo tin tốt lành này cho Tần Hạo biết.
Trần Lạc Vũ cười mắng: “Thằng nhóc chết tiệt này, cố tình dụ bọn trẻ đến chọc tức mình đây mà!”
Tần Hạo nằm trên giường vừa uống rượu vừa nghêu ngao. Lần này anh vô cùng tự tin, mấy đứa trẻ đó chắc hẳn đã chạy đi tìm Trần Lạc Vũ rồi.
Nghĩ đến vẻ mặt lúc ấy của Trần Lạc Vũ khiến anh được trút giận phần nào.
“Đắc ý thế, anh tự tin mình có thể vượt ải à?”, Diệp Thanh Trúc vắt chân ngồi cạnh anh, mắt nhìn lên trên, cảm thấy buồn chán vô cùng.
“Dĩ nhiên, Trần Lạc Vũ muốn chơi anh, không ngờ lại bị anh chơi lại! Ha ha. Một lũ trẻ ranh thôi mà, mồm mép tí là đủ xoay chúng như chong chóng rồi! Bảo chúng làm gì mà chẳng được!”
“Anh ơi, mở cửa. Nhị trưởng lão nói là anh không phải đi nữa đâu ạ!”
“Phải đấy ạ, Nhị trưởng lão còn nói sẽ cho anh kết hôn với chị Diệp Thanh Trúc!”
“… Mở cửa đi anh!”
Diệp Thanh Trúc vừa định ra mở cửa thì bị Tần Hạo kéo lại.
“Kệ chúng nó! Mình động phòng trước đi, hôm nay tâm trạng của anh đang vui!”
Tần Hạo kéo Diệp Thanh Trúc vào lòng, cười hì hì.
“Đừng đùa nữa, ở ngoài còn có người khác mà!”
“Chà, Diệp Thanh Trúc, không ngờ em còn giả vờ đứng đắn cơ đấy. Bên ngoài có người chẳng phải còn kích thích hơn sao?”
“Ờm, nói cũng phải!”
Lũ trẻ gõ cửa một lúc lâu mà chẳng thấy ai ra mở. Trời đã tối rồi, người lớn cũng đến đưa chúng về.
Những âm thanh khiến họ đỏ mặt tía tai từ trong phòng vọng ra.
“Bố mẹ ơi, anh ấy và chị Diệp Thanh Trúc đang làm gì thế? Nghe chị Tiểu Thanh kêu lên như vậy, chắc là bị thương rồi, chúng ta có nên vào xem thử không ạ?”
“Trẻ con thì biết cái gì? Về nhà ngủ thôi!”
…
Sáng hôm sau, Tần Hạo bị đánh thức khi còn đang say giấc.
Đêm qua là đêm Tần Hạo ngủ ngon nhất từ lúc đến Trần gia thôn. Ba ải đã vượt thành công, tiếp theo đây, anh chỉ còn chờ sắp xếp hôn sự. Sau đó, Tần Hạo phải tìm cách tiếp cận Lâm Vũ Hân, tìm đường thoát khỏi nhà họ Trần rồi len lén đưa người rời đi.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ muốn rời Trần gia thôn nào có dễ dàng như vậy.
Với lượng thông tin đang nắm trong tay thì Tần Hạo không có đủ tự tin.
Đặc biệt là sau khi thu phục được ác thú kia, Tần Hạo lại càng để tâm đến trận pháp bảo vệ núi này.
Bản thể của ác thú tên là Tham Long, bị trấn dưới bức tường đá. Vật trấn áp nó là dòng chữ võ công kỳ dị kia. Mà người khắc chữ, tất nhiên là người sáng tạo ra võ công này.
Theo tin tức mà ác thú cung cấp, Tần Hạo biết người khắc chữ là Thanh Vũ Kiếm Tiên, vô địch thiên hạ với Cửu Chuyển Thần Kiếm. Chính người ấy đã ra tay phong ấn ác thú.
Lúc vừa biết được thông tin này, Tần Hạo đã ngơ ngác suốt một buổi tối.
Thế giới này thật sự có thần tiên, còn có cả ác thú!
Anh vốn nghĩ cao thủ ở Trần gia thôn đã là những cao nhân sở hữu trình độ phi thường rồi. Không ngờ, đứng trước mặt ác thú kia, người của Trần gia thôn cũng chẳng khác biệt là bao với những người phàm ở xã hội hiện đại.
Tần Hạo không dám tin đây là sự thật. Nhưng vòng ánh sáng trong đầu anh rõ ràng có tồn tại.
Chỉ cần một suy nghĩ của anh, ác thú kia sẽ biến thành thực thể và xuất hiện trước mặt Tần Hạo. Nhưng thực thể này chỉ có thể hiện ra trong một thời gian ngắn mà thôi.
Anh rất muốn nhìn rõ diện mạo thật của ác thú kia, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
Ác thú Tham Long này mà nhảy ra thì lại như lần trước. Nó gầm lên một tiếng thì phòng sập, lại còn khiến người ở Trần gia thôn chú ý, lợi bất cập hại.
Con ác thú này rất mạnh, không chịu sự khống chế của Tần Hạo. Theo như cách nói của nó, nếu không phải vì Tần Hạo học được Cửu Chuyển Thần Kiếm thì nó đã chẳng nhận anh làm chủ.
Thay vì bị phong ấn dưới bức tường đá ấy mãi mãi, nó thà chọn cách nhận Tần Hạo làm chủ. Ít ra, nó còn có cơ hội ra ngoài.
Đợi Tần Hạo có đủ năng lực phá vỡ bức tường đá kia và thả bản thể của ác thú, nó sẽ được thoát ra thật sự.
Tạm thời không nhắc đến những chuyện này. Sau khi bị đánh thức, Tần Hạo bèn xuống giường xem xem ngoài kia xảy ra chuyện gì. Anh kéo một người lại hỏi chuyện, thì ra có người trong thôn vừa quay về.
Trần Thu Bình!
Người luôn được Tần Hạo xem là tình địch, đã trở về sau khoảng thời gian tôi luyện bên ngoài. Không biết tên này rốt cuộc tài giỏi đến mức nào.
Trần Thu Bình được hai trưởng lão trong tộc gọi về. Nhà họ Trần xảy ra chuyện lớn như vậy nên phải gọi những người thân trong nhà đang ở bên ngoài về, sợ nhà họ Diệp thừa cơ mưu hại.
Chương 526: Hai hôn sự lớn
Sau khi biết tin, đã có hai người cực kỳ buồn bực.
Là Tần Hạo và Lâm Vũ Hân!
Nhưng giờ không phải là lúc nói chuyện này. Trần Thu Bình trở về nên cả thôn đều ra đón. Ở lối vào thôn, Tần Hạo đã trông thấy tình địch của mình.
Trần Thu Bình mặc trang phục cổ xưa, lưng đeo trường kiếm, phong độ ngời ngời, có phong thái của một thiếu hiệp. Ngoại hình trông cũng được lắm. Nếu Tần Hạo và Lâm Vũ Hân không có quan hệ gì với nhau, anh cũng sẽ nghĩ Trần Thu Bình rất xứng với cô, như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy.
Sau khi được Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ tiếp đón, Trần Thu Bình bèn hỏi: “Chú gọi Thu Bình mau chóng trở về, có phải vì trong thôn xảy ra chuyện hệ trọng gì không ạ?”
Tần Hạo nhận ra ánh mắt của Trần Thu Bình bất giác hướng về người phụ nữ mặc áo trắng đứng sau Nhị trưởng lão.
Anh bực mình rồi đấy. Trần Thu Bình đã nhìn Lâm Vũ Hân rất lâu rồi!
Nhị trưởng lão bèn cười đáp: “Chuyện hệ trọng thì không, nhưng mà có hai chuyện vui. Một là, Diệp Thanh Trúc muốn kết hôn và đã đưa về thôn một người. Người này khá lắm, đã thành công vượt qua ba ải. Giờ chỉ cần chờ tổ chức hôn lễ thôi!”
“Thế thì cháu về kịp để uống rượu mừng rồi. À, thế chuyện vui thứ hai là gì vậy ạ?”, Trần Thu Bình cười ha ha hỏi tiếp, ánh mắt lại liếc sang Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Hân rất khó chịu khi bị nhìn nhiều như thế. Vốn dĩ, cô không muốn đến đây. Nhưng cũng hết cách, Nhị trưởng lão dặn cô ra gặp Trần Thu Bình, cô không từ chối được.
Nghe Trần Thu Bình hỏi vậy, Trần Lạc Vũ bèn cười khẽ, đoạn ngoái lại nhìn Lâm Vũ Hân rồi đáp: “Tôi dự định tổ chức hôn lễ của cháu và Lâm Vũ Hân cùng với họ!”
Lời vừa thốt ra, cả thôn reo hò.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đều sững sờ. Thế này là thế nào? Sao lại đột ngột như vậy?
Trần Thu Bình cũng hơi ngẩn ra, sau cười rạng rỡ.
“Cười con khỉ. Các người quyết định đã hỏi ý tôi chưa? Kết hôn cái quái gì chứ, tôi đây sẽ đưa Lâm Vũ Hân rời đi. Kẻ nào dám ngăn cản, tôi thả chó cắn chết kẻ đấy!”
Tần Hạo bừng bừng lửa giận, suýt nữa đã phát cáu ngay tại đó. Tham Long rất lợi hại, thả ra có thể cắn chết người. Nếu không phải vì chưa có đủ tự tin khống chế thì anh đã triệu hồi nó rồi.
“Không được!”
Anh còn chưa nói gì, Lâm Vũ Hân đã lên tiếng chối từ.
Đám người ở đấy đều nhìn về phía cô. Lâm Vũ Hân là người phụ nữ xinh đẹp nhất thôn, bình thường trò chuyện rất từ tốn dịu dàng. Giọng điệu lạnh băng lúc này của cô khiến ai nấy đều sửng sốt!
“Cháu chưa từng hứa sẽ gả cho Trần Thu Bình!”
Lâm Vũ Hân mặc kệ những chuyện khác, chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Sắc mặt của Trần Thu Bình đã trở nên khó coi vô cùng.
Nhị trưởng lão giận dữ quát: “Không muốn cũng phải gả. Không do cháu quyết định!
Tuy Trần Linh Tố là chủ nhà nhưng cũng không biết làm gì hơn trước gia quy oái oăm của nhà họ Trần.
Nghe ông ta nói thế, Lâm Vũ Hân rất tức giận.
“Hừ!”
Trần Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng rồi không nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của Lâm Vũ Hân nữa. Ông ta ngoảnh lại, nói với Trần Thu Bình: “Về là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi nhé. Ba hôm nữa sẽ tổ chức hôn sự cho bốn người các cháu. Chứng kiến các cháu thành gia lập thất cưới vợ sinh con, cũng cảm thấy yên lòng!”
Quyết định này của nhà họ Trần, thật ra cũng vì chẳng còn cách nào khác.
Thông qua ký ức của ác thú, Tần Hạo cũng biết được một chút về chuyện này.
Thanh Vũ Kiếm Tiên trấn áp Tham Long thật ra là tổ tiên của nhà họ Trần. Các thế hệ nhà họ Trần sống ở thôn này chính vì để trông chừng phong ấn ác thú kia.
Gia tộc họ truyền lại rằng, phía sau phong ấn còn có một bí mật lớn hơn. Muốn biết được bí mật này, họ buộc phải phá vỡ phong ấn.
Mà cách duy nhất để phá vỡ phong ấn chính là học được Cửu Chuyển Thần Kiếm trên tường đá!
Cả nghìn năm qua, không ai có thể học hết Cửu Chuyển Thần Kiếm. Tài giỏi như Trần Bán Hiền cũng chỉ học được một chút thôi, đã có thể trở thành người mạnh nhất Trần gia thôn rồi.
Có thể nhận thấy Cửu Chuyển Thần Kiếm lợi hại đến mức nào!
Nhưng vì không ai học được toàn bộ nên các thế hệ của Trần gia thôn phải tiếp tục trông chừng, chẳng biết đến bao giờ. Thế nên, mỗi lần có đôi nam nữ tài năng tuyệt đỉnh nào xuất hiện, nhà họ Trần đều sẽ mai mối cho họ.
Hiện tại, đây là hai người có thiên phú nhất của Trần gia thôn, nam là Trần Thu Bình, nữ là Lâm Vũ Hân!
Vì người sáng tạo ra Cửu Chuyển Thần Kiếm - Thanh Vũ Kiếm Tiên, thuộc nhà họ Trần, nên họ luôn kiên quyết yêu cầu người học được Cửu Chuyển Thần Kiếm phải là người nhà họ Trần.
Sau này, có lẽ vì hậu nhân nhà họ Trần cảm thấy quy tắc này quá cứng nhắc nên đã thay đổi. Nếu phụ nữ nhà họ Trần muốn lấy người bên ngoài thì người đó phải vượt qua ba ải. Nếu người đó học được Cửu Chuyển Thần Kiếm lại vừa có nhân cách tốt thì cả hai có thể kết hôn. Người đó cũng sẽ được tính là một nửa người nhà họ Trần, võ công của tổ tiên sẽ không bị truyền ra ngoài.
Mấy hôm trước biết được thông tin này, Tần Hạo chỉ cảm thấy đám người họ Trần quả là ngớ ngẩn. Đúng là nên thờ kính tổ tiên, nhưng không phải làm theo cách này. Thanh Vũ Kiếm Tiên hẳn sẽ tức chết nếu biết hậu bối vì cái quy tắc chết tiệt ấy mà giam mình ở chốn núi non này suốt mười mấy đời, không giao tiếp với người ngoài!
Sau khi nghe Nhị trưởng lão tuyên bố về hôn sự, Tần Hạo chỉ nhìn chăm chú về phía Lâm Vũ Hân. Vẻ mặt tuyệt vọng, cô gần như đứng không vững nữa.
Tần Hạo đau lòng khôn tả. Lúc này, anh mới hiểu Lâm Vũ Hân quan trọng với mình biết nhường nào!
Chung thân đại sự do bố mẹ làm chủ, chuyện này rất hợp lý vào thời xưa. Nhưng ở xã hội hiện đại, bố mẹ rất ít can thiệp vào chuyện cưới xin của con cái. Người trẻ bây giờ nổi loạn lắm.
Thế nhưng ở môi trường sống khép kín như Trần gia thôn, đến bố mẹ cũng chẳng thể làm chủ hôn sự. Chuyện này do các trưởng lão trong tộc quyết định.
Trần Linh Tố có hy vọng con gái nuôi của bà gả cho một người chưa từng gặp mặt là Trần Thu Bình hay không? Bà cho rằng Trần Thu Bình là một người tài giỏi. Nhưng vấn đề giỏi giang này không liên quan gì đến tình cảm. Bà rất thương con gái nuôi của mình. Lúc bà đón con gái nuôi về, cô đã có quan hệ với đệ tử Tần Hạo. Về công hay tư, bà cũng mong Lâm Vũ Hân gả cho Tần Hạo. Có như thế, mối quan hệ của họ sẽ ngày càng khắng khít.
Hơn nữa, bàn đến chuyện giỏi giang, có ai dám tự tin hơn được Tần Hạo?
Năm xưa, Trần Linh Tố vốn định dạy cho Tần Hạo võ công bình thường của nhà họ Trần thôi. Nhưng vì sợ người ta biết mình nhận đệ tử, Trần Linh Tố đã dạy cho Tần Hạo kiếm pháp mà bà trộm từ cấm địa hang núi. Lúc ấy, bà không hề biết tầm quan trọng của nó đối với nhà họ Trần.
Đến lúc bà biết thì đã muộn, Tần Hạo đã học được rồi.
Khi đó, cảm giác kinh ngạc trong lòng bà còn lớn hơn cả nỗi ân hận. Bởi mấy nghìn người ở Trần gia thôn chẳng hề luyện được Cửu Chuyển Thần Kiếm, nhưng Tần Hạo lại thành công!
Nhận anh làm đệ tử quả nhiên không hề uổng phí!
Hôm ấy, người trong thôn đều bàn tán về hai hôn sự này. Họ đã biết Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc sẽ kết hôn từ trước. Chỉ không ngờ lễ cưới mà họ nghĩ sẽ còn chờ rất lâu của Lâm Vũ Hân và Trần Thu Bình lại được tổ chức nhanh đến thế.
Hôn nhân đại sự là chuyện của người dân toàn thôn. Ai nấy trong thôn đều vô cùng bận rộn.