Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-506
Chương 501: Thiên hạ rộng lớn
Bữa cơm này đúng là Tần Hạo chưa được thấy bao giờ.
Anh cùng với mấy người Diệp Thanh Trúc đi vào Trần gia thôn. Tần Hạo thể hiện là một người ngoài có tính hiếu kỳ, cứ nhìn đông nhìn tây.
Không thể phủ nhận, phong cảnh của Trần gia thôn rất đẹp. Những rặng cây thẳng hàng cao chọc trời, xanh um. Từng tòa kiến trúc mang đậm phong cách cổ điển mà Tần Hạo chỉ từng được thấy ở Giang Nam cổ trấn. Hơn nữa, phong cách còn khác nhau.
Còn những người dân thôn ăn mặc hết sức chân quê kia chỉ là một bộ phận cực nhỏ. Trên đường đi tới đây, anh gặp phải không ít thanh niên ăn mặc thư sinh, trông ai cũng khí chất ngời ngời.
Dù gì Trần gia thôn cũng không phải là một vùng sơn quê bình thường mà đây là thế gia võ lâm. Đương nhiên là mang đậm phong vị của một thế gia võ lâm rồi.
Trong thoáng chốc, Tần Hạo nhìn thấy cảnh tượng như được tự động xuyên không gian để thay đổi. Dường như trong nháy mắt anh đã tới thời cổ đại. Nơi mình đang đứng là một vùng thôn quê nhỏ thời xưa.
Giữa vòng vây của người dân thôn, hai người hiện đại ăn mặc hết sức kỳ quái. Nhưng ngoài việc tới xem hội vui ra thì họ lại không hề thấy vậy.
Dường như bọn họ cũng biết người vùng quê mình khác với người của thế tục bình thường.
Vì vậy dù đôi khi có người chỉ này nọ vào hai người họ, nhất là chỉ vào Tần Hạo, nhưng may mà không có ai bước lên hô lớn: “Yêu quái phương nào!”
Tần Hạo chẳng thể bình tĩnh được. Diệp Thanh Trúc thì nhiệt tình chào hỏi người dân thôn. Cô gọi tên từng người với vẻ quen thuộc, chẳng cảm thấy xa lạ chút nào.
Những người nhìn thấy Diệp Thanh Trúc thì cũng cười hi hi chào cô, thi thoảng còn nói đùa.
Ví dụ như, ông cụ trông như trưởng bối trước mặt này cười ha ha nói rằng: “Nha đầu của nhà Linh Tố lớn rồi, biết dắt bạn trai về nhà rồi. Ha ha, lần này, quả nhiên gái lớn gả chồng nhỉ”.
Diệp Thanh Trúc chỉ đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ. Rõ ràng là khác hoàn toàn khi ở cạnh Tần Hạo.
Tần Hạo suýt nữa tưởng mình nhìn nhầm. Cái cô Diệp Thanh Trúc này, quả nhiên cũng có lúc ngây thơ, đáng yêu. Đúng là trước mặt người khác luôn ra vẻ như vậy.
Oanh Oanh cũng thế. Đối diện với mình thì chẳng ra làm sao, nhưng lại vô cùng nghiêm túc với người ngoài. Diệp Thanh Trúc cũng vậy, bình thường là một người chẳng biết trời cao đất dày là gì, có thể làm đủ trò nhưng khi quay trở về thôn quê nơi mình lớn lên thì lại để lộ ra bản tính của cô gái nhỏ. Đến ngay cả nụ cười cũng trở nên chân thành biết bao.
Tần Hạo không nhịn được bèn âm thầm lườm cô một cái.
Diệp Thanh Trúc chỉ cười đáp lại: “Ông xã, có phải em rất xinh đẹp không!”
“Xinh đẹp…Cái con khỉ ấy!”
Tần Hạo kéo dài, cố ý nâng tông giọng lên vài phần.
Anh vừa dứt lời thì đã bị tất cả mọi người nhìn chăm chăm.
Có mấy đứa nhỏ cười ha ha vỗ tay: “Ố, có người nói bậy!”
Tần Hạo như bị sét đánh, không hiểu xảy ra chuyện gì!
Đúng lúc này, anh thấy một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc lướt tới, quát với Tần Hạo không chút khách khí: “Ở trong Trần gia thôn của tôi, tất cả phải hiểu quy tắc nói năng lịch sự, không được nói bậy. Nể tình anh là người ngoài nên không so đo với anh lần đầu. Nếu còn lần sau, sẽ bị xử lý theo tộc quy.
Tần Hạo bị khí chất của người đàn ông trung niên khiến sợ hãi tới mức câm như hến.
Khí thế của người này đúng là anh mới thấy lần đầu, phảng phất như mang theo tiên khí!
Không sai, chính là tiên khí, giống như tiên hiệp trong tiểu thuyết, là một vị thần tiên vô cùng trịch thượng.
Tần Hạo càng kinh ngạc hơn với Trần gia thôn.
“Vị này là tiên sinh của Trần gia thôn chúng em, và cũng là tam trưởng lão, tên là Trần Bán Hiền. Ông ấy hết sức lợi hại. Ở trong thôn, trẻ con đều phải sợ ông ấy”.
Trần Bán Hiền nói xong thì lướt đi. Nên Diệp Thanh Trúc nói nhỏ giải thích với Tần Hạo.
Tần Hạo tò mò hỏi: “Tam trưởng lão lợi hại như vậy tại sao lại không cho anh nói tục?”
“Giáo dục tố chất mà!”
Diệp Thanh Trúc trợn mắt, chỉ vào đám trẻ con, cười nói: “Họ cho rằng làm người phải có tố chất, có tu dưỡng, không được học điều xấu. Em đã sớm nói với anh rồi. Từ nhỏ em lớn lên ở Trần gia thôn. Quy tắc của Trần gia thôn rất nhiều. Nhiều tới mức em không nói hết được. Vì vậy, sau khi rời khỏi Trần gia thôn, em hầu như không muốn quay lại nữa. Lần này nếu không phải anh cầu xin em thì em còn lâu mới quay về đây. Chẳng tự tại chút nào!”
“Từ nhỏ em đã lớn lên ở Trần gia thôn sao? Sao anh chưa từng nghe nói?”, Tần Hạo vô cùng kinh ngạc.
Diệp Thanh Trúc trừng mắt: “Em chưa từng nói sao? Thôi được, coi như em chưa nói vậy!”
Tần Hạo lập tức cạn lời. Nha đầu này có quá nhiều bí mật.
Chẳng trách vừa quay lại nhà là Diệp Thanh Trúc đã trở nên ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy. Không phải vì cô hết chiêu trò mà là sợ bị phạt.
Nghĩ vậy, Tần Hạo cũng không khỏi giơ like cho người đã đặt ra những quy tắc đó cho Trần gia thôn.
Giáo dục tố chất, quả nhiên là có tố chất!
Nhất là khi thấy hai thanh niên ở phía xa đang chắp tay đáp lễ thì Tần Hạo đột nhiên cảm thấy thốn vô cùng.
Suy cho cùng người trong thôn đã biết nhẵn mặt nhau vậy mà đến khoác vai, trêu đùa còn không dám vậy thì khác gì sống trong địa ngục chứ?
Diệp Thanh Trúc phất tay, ra hiệu cứ vậy đi.
Những người dân thôn tới xem cuộc vui vây họ lại cho tới khi họ đi tới trước một ngôi nhà lớn nhất trong thôn thì mới tản ra.
Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ mời Tần Hạo vào trong uống trà.
Tần Hạo ngẩng đầu nhìn ngôi nhà lớn nhất trong Trần gia thôn, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cả ngôi nhà được xây dựng bằng chất liệu gỗ đặc biệt lấy trong rừng, nhìn trông vô cùng tự nhiên, mát mẻ. Lại còn tản ra hương gỗ thoang thoảng.
Tần Hạo cất bước đi vào thì thấy Diệp Thanh Trúc buông tay ra đi chỗ khác, không biết là đi đâu.
“Em làm gì vậy?”
Tần Hạo tò mỏ hỏi. Một lúc sau không thấy Diệp Thanh Trúc giải thích thì anh thật sự không biết phải nói chuyện thế nào với người của Trần gia thôn. Dù sao, đây là một đám cha nội hoàn toàn xa lại với anh. Có trời mới biết họ còn những quy tắc rách nát gì. Chẳng may mà phạm phải thì bị đập một trận là xong con ong.
Tần Hạo chưa bao giờ cẩn thận đến vậy, có nơi nào trong thiên hạ rộng lớn này mà anh không dám đi chứ?
Ấy vậy mà ở Trần gia thôn, anh lại gặp vô số những người dân thôn bình thường mà ở trong thế tục có thể coi là cao thủ. Anh hoàn toàn được mở mang tầm mắt, anh không còn cho rằng bản thân có chút tài mọn là có thể tung hoành ngang dọc ở đây nữa.
Chẳng trách, với tài năng của sư phụ Trần Linh Tố cùng với địa vị của bà trong thôn mà cũng không có cách nào được tùy tiện làm điều mình muốn.
Nói tới mới nhớ, hình như không hề thấy Diệp Thanh trúc nói về Lâm Vũ Hân. Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.
Bước vào gian nhà, Tần Hạo xem xét tình hình xung quanh.
Phong cách bố trí và thiết kế trong căn nhà đều mang vẻ cổ xưa, vô cùng cổ điển, gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ.
Sau khi bước vào có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm thoang thoảng. Tần Hạo cảm thấy thoải mái. Tâm trạng căng thẳng cũng dần dần được giải tỏa.
Chương 502: Bốn vị trưởng lão
Sau khi Trần Lạc Vũ cho người pha trà mời thì bèn ngồi cùng anh trong phòng khách. Ông ta từ từ thưởng trà, im lặng không nói gì.
Lúc mới đầu Tần Hạo còn tưởng rằng ông ta đang làm màu, ra uy với người ngoài. Nhưng sau đó anh mới phát hiện ra.
Đúng là Trần Lạc Vũ đang thưởng trà thật. Tâm trạng ung dung giống như việc một người ngoài đột nhiên tới Trần gia thôn cũng chỉ là một vị khách bình thường, ngoài vẻ hơi kinh ngạc thì không quá tò mò với ý định tới đây của anh.
Tần Hạo không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Tiền bối. Tôi muốn hỏi, Trần gia thôn của các ông tiếp đãi khách như vậy sao?”
Câu nói này có ý thăm dò. Đương nhiên Tần Hạo không hài lòng với cách tiếp đón này. Đám cha nội này mời anh vào thôn, chẳng nói chẳng rằng vậy mà bưng trà thì rõ nhanh. Nhưng anh tới đây không phải để uống trà.
Trần Lạc Vũ cười thản nhiên: “Tôi không cần hỏi cũng không cần nói, anh bạn nhỏ định nói gì thì lão phu nghe đây!’
Đương nhiên ông ta không cần hỏi cũng không cần nói vì ông ta biết tuốt.
Diệp Thanh Trúc đã sớm nói với ông ta rồi, nên đương nhiên ông biết người này là bạn trai của cô ở bên ngoài. Theo quy tắc của gia tộc, Tần Hạo chỉ cần vượt qua ba ải thôi.
Chỉ cần anh vượt qua ba ải là có thể trở thành một nửa của Trần gia thôn. Từ đó Trần gia thôn cũng có thể tiếp nạp anh, và khi đó hỏi về những thứ khác thì mới có ý nghĩa.
Vượt ba ải đâu dễ đến vậy!
Với con mắt của Trần Lạc Vũ làm gì có chuyện khinh thường khả năng của Tần Hạo. Nhưng ông ta không cho rằng một cha nội cỏn con như thế này có thể vượt qua được ba ải của Trần gia thôn.
Không qua nổi thì dù có hỏi nhiều cũng chỉ tốn nước bọt. Chi bằng không hỏi.
Đây là quy tắc của Trần gia thôn.
Qua ba ải trước rồi bàn tiếp!
Tần Hạo bị câu trả lời của ông ta khiến tâm phiền ý loạn. Nhưng anh lại ngại đứng lên bỏ đi. Một là bây giờ anh đang là người đàn ông của Diệp Thanh Trúc nên phải nhập vai cho tốt. Bất luận người nhà họ Trần có làm khó thế nào thì anh cũng phải cho họ thấy được dáng vẻ tích cực cầu thị của mình.
Uống trà đã gần một tiếng, cuối cùng cũng tới giờ cơm.
Đây là đại tiệc mà Trần gia thôn đặc biệt chuẩn bị cho người ngoài.
Khi Tần Hạo được dẫn ra khỏi ngôi nhà, nhìn thấy một dãy bàn dài ngoài trời bày tiệc rượu thì sững sờ.
Thảo nào vừa rồi trong nhà thi thoảng nghe thấy tiếng lợn kêu chó sủa. Hóa ra là người dân thôn đang mổ lợn để làm yến tiệc.
“Đây là làm gì vậy?”
Tần Hạo cảm thấy cạn lời.
Diệp Thanh Trúc không biết từ đâu chạy tới đi cạnh anh, cười ha ha: “Đây là đại tiệc đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy!”
“Đùa à. Anh có phải nhân vật đặc biệt gì đâu, nhất thiết phải bày nhiều bàn như vậy không?”
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Mặc dù nói là đại tiệc chuẩn bị cho anh nhưng thực ra là mời toàn bộ người dân thôn tới. Nếu không anh tưởng một tiếng vừa rồi là đợi công cốc chắc? Đó là vì cần thời gian để chuẩn bị!”
“Tại sao?”
Tần Hạo nhìn thấy những người dân thôn bắt đầu bận rộn. Người bưng bát đĩa, người dọn chén đũa. Trẻ con thì vui vẻ cười đùa, chảy cả nước miếng với đồ ăn trên bàn.
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Đây cũng là quy tắc trong Trần gia thôn. Cả thôn đều là người nhà. Anh lại tới lần đầu nên là khách của bọn em. Vì vậy, bọn em sẽ tiếp đón khách vô cùng long trọng!”
Dừng lại một lúc, Diệp Thanh Trúc mới nói tiếp: “Còn sau khi ăn xong bữa tiệc này thì sẽ là bài kiểm tra mà anh phải đón nhận. Nếu không vượt qua được ba ải thì đến ngay cả tư cách ở lại Trần gia thôn của anh cũng không có. Anh sẽ bị ném ra ngoài, không bao giờ được vào nữa! Một khi cố tình vào thì anh biết hậu quả rồi đấy!”
Tần Hạo lau mồ hôi, cảm thấy choáng váng!
Từ xa xa, từng người dân thôn đang lũ lượt đi tới!
“Cô ấy có tới không?”, Tần Hạo nhìn xung quanh, hi vọng nhìn thấy bóng dáng một người đã lâu không gặp. Nhưng có tìm thế nào cũng không thấy.
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Đương nhiên, chẳng phải em đã nói rồi sao. Đây là tiệc hoan nghênh mọi người chuẩn bị cho anh. Ăn xong thì anh cũng sẽ phải cút đi nên tất cả mọi người sẽ tới!”
Tần Hạo cảm thấy yên tâm khi Diệp Thanh Trúc nói vậy. Cuối cùng có thể nhìn thấy Lâm Vũ Hân rồi. Tâm trạng lúc này của anh thực sự khó có thể chỉ dùng hai từ phức tạp để miêu tả.
Người dân thôn mau chóng tập trung đủ, già trẻ gái trái tầm khoảng một trăm người.
Nhưng Tần Hạo không hề thấy bóng dáng của Lâm Vũ Hân.
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Đừng nhìn nữa. Nơi cô ấy ở xa nhất nên có lẽ cần thêm một lúc nữa!”
Nhân lúc này Diệp Thanh Trúc mới chính thức phân tích tình hình cho Tần Hạo.
Bốn bề xung quanh Trần gia thôn là núi, nhất là có một ngọn núi rất to, sừng sững đâm qua những đám mây, cao chọc trời. Tần Hạo đảm bảo chưa từng thấy bất kỳ tài liệu nào về ngọn núi này trong hệ thống núi đồi của Hoa Hạ. Nhưng sự tồn tại của Trần gia thôn vốn đã là một kỳ tích, nên tất cả chẳng có gì là lạ cả.
Cả thôn được tạo thành hình trái hồ lô bởi bình địa của đồi núi. Ngôi nhà cao nhất nơi anh đang đứng cũng là quảng trường lớn nhất chính là vòng tròn lớn phía dưới hồ lô.
Cổng vào thôn là miệng hồ lô.
“Thôn bọn em có tầm một trăm người. Trong đó có bốn vị trưởng lão tông tộc. Hai người thì anh đã gặp rồi, còn có một vị đại trưởng lão thì có lẽ anh sẽ không thấy đâu vì ông ấy bế quan đã nhiều năm, canh chừng vùng cấm địa của Trần gia thôn, không để người khác tự ý ra vào”.
“Ngoài ra còn có gia chủ, cũng chính là đại tiểu thư Trần Linh Tố. Điều này anh biết rồi!”
“Ngoài ra, những người khác đều là người nhà họ Trần. Mỗi hộ gia đình ít nhiều đều có quan hệ huyết thống. Đều mang huyết mạch nhà họ Trần chính thống. Ở đây mọi người không hề có sự phân biệt!”
“Bốn trưởng lão của nhà họ Trần, ai cũng là cao nhân. Đại trưởng lão canh chừng cấm địa, nhiều năm không ra ngoài. Nhị trưởng lão phụ trách xử lý công việc của gia tộc với thế giới bên ngoài. Ví dụ như tiếp đón anh. Tam trưởng lão phụ trách công việc trong nội bộ gia tộc, dạy trẻ con đọc sách học chữ, võ công các thứ. Tất cả đều do ông ấy phụ trách. Tứ trưởng lão tên là Trần Trường An, phụ trách bảo vệ thôn, không để người ngoài xâm nhập. Trần Tam và Trần Thất gặp lúc sáng đều do tứ trưởng lão phụ trách”.
Diệp Thanh Trúc nói một hồi lâu thì khát nước, bèn cầm một cốc rượu lên uống.
Tần Hạo gật đầu rồi đột nhiên nói: “Vậy gia chủ thì sao? Lẽ nào gia chủ không có chút quyền lực gì sao?”
Diệp Thanh Trúc trợn mắt nói: “Không phải không có quyền lực gì mà là không làm gì cả! Trước đây, quyền lực của tứ trưởng lão không lớn đến vậy. Thậm chí có thể nói là không có tí nào. Việc tạo thành cục diện như ngày hôm nay đều là do đại tiểu thư làm ra cả”.
Tần Hạo kinh ngạc: “Ý của em là, mặc dù sư phụ của anh là gia chủ nhưng quyền lực bị khống chế à?”
Diệp Thanh Trúc nhìn anh với vẻ khinh thường: “Không phải bị khống chế mà là do bà ấy lười nên chẳng quản việc gì. Vì vậy mới nhét mọi việc vào tay các trưởng lão. Nếu không, bà ấy làm gì lại nhàn nhã đến vậy!”
Tần Hạo nghĩ tới tính cách của sư phụ Trần Linh Tố thì không khỏi bật cười.
Quản lý kiểu phủi tay đúng là còn tiêu sái hơn cả anh.
Chương 503: Lòng tò mò trỗi dậy
Nhưng sư phụ ngầu như vậy, sao bản thân còn phải lo lắng chứ, ở đây có cấp trên che chở, nên làm gì thì cứ làm vậy.
Dường như đã đoán được ý nghĩ của Tần Hạo, Diệp Thanh Trúc khinh thường nói: “Có phải anh muốn hét lớn lên rằng ‘Có sư phụ trong tay là có cả thiên hạ’ không?”
“Hừ...”
“Đừng nằm mơ, tuy gia chủ có quyền to nhất, nhưng cũng không thể phá vỡ nội quy gia tộc, đây là quy định của nhà họ Trần bọn em, không ai được phá vỡ quy định này. Anh nên làm thế nào thì vẫn phải theo kế hoạch ban đầu. Gia chủ không giúp nổi anh đâu”.
Sắc mặt Tần Hạo trắng bệch, có chút tức giận nói: “Nhưng dù sao Lâm Vũ Hân cũng không phải là người nhà họ Trần, cô ấy mang họ Lâm cơ mà!”
“Không có cách nào khác. Gia chủ đã nhận cô ấy làm con gái nuôi, cô ấy chính là người nhà họ Trần! Em cũng vậy, từ nhỏ em đã lớn lên ở nhà họ Trần, tuy không mang họ Trần, nhưng cũng là người nhà họ Trần!”
Ôi!
Còn có chuyện như vậy nữa!
Tần Hạo vô cùng bực tức, nhưng lúc này không phải lúc tức giận, tức giận cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, Tần Hạo nhìn thấy người dân trong thôn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.
Có ba người từ xa bước tới, Tần Hạo quay người, khi nhìn thấy bọn họ thì không kìm nén được sự xúc động.
Lâu rồi không gặp!
Lâm Vũ Hân mặc một bộ đồ trắng thoát tục, như một nữ hiệp thời cổ đại, càng lộ rõ vẻ kì ảo. Bộ đồ trắng đó khiến cho cô trở nên xinh đẹp vô cùng, khí chất cũng lạnh lùng hơn.
Mới mấy tháng không gặp, Tần Hạo có chút không nhận ra Lâm Vũ Hân nữa rồi. Từ trên xuống dưới, thân thể cô ấy giống như được bao bọc bởi một lớp sương mờ, đi đứng nhẹ nhàng, giống như được gió thổi đi vậy.
Khi nhìn thấy anh, cô không kiềm chế được mà để lộ ra sắc mặt kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt đó liền biến mất! Cô trở về dáng vẻ lạnh lùng, thậm chí không nhìn anh thêm một lần nào.
Sắc mặt vui vẻ của Tần Hạo biến mất, giống như bất chợt bị dội một gáo nước lạnh.
Diệp Thanh Trúc âm thầm cấu anh một cái, nói: “Đồ ngốc, giờ anh là người đàn ông của em, phải giả vờ như không quen biết chứ!”
Tần Hạo như bừng tỉnh. Đúng vậy, Diệp Thanh Trúc vẫn luôn lăn lộn ở Yến Kinh, không ở cùng với những người Lâm Vũ Hân, có lẽ người Trần gia thôn sẽ không biết chuyện của mình và Lâm Vũ Hân, như vậy bản thân có thể giấu đi thân phận của mình.
Khi Tần Hạo đang uống trà cùng Trần Lạc Vũ thì Diệp Thanh Trúc liền chạy đến gặp gia chủ Trần Linh Tố, nói hết chuyện anh đến đây, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.
Lúc đó, Trần Linh Tố giả vờ như không quen biết, khách khí đi đến chào hỏi: “Chào mừng đến Trần gia thôn chúng tôi, mời ngồi!”
Lời nói này thật xa lạ, Trần Linh Tố cũng không quen dùng giọng điệu này để nói chuyện với đồ đệ.
Tần Hạo tỏ ra rất khó chịu, nhưng lại không thể không đáp lại, sau đó anh ngồi xuống.
Đợi sau khi người trong thôn ngồi xuống hết, Trần Linh Tố là chủ nhà, đương nhiên phải đứng lên, bày tỏ hoan nghênh sự có mặt của Tần Hạo.
Bà nói một loạt những lời khách khí, bày tỏ sự nhiệt tình hiếu khách của người Trần gia thôn, sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa.
Phải cùng ăn uống với những người này thật khó chịu, không quen biết ai cả. Tuy thịt rượu đều ngon và đẹp mắt, nhưng khi ăn vào lại chẳng có vị gì cả.
“Sống ở đây đúng là dày vò con người!”
Tần Hạo vừa ăn vừa cảm khái. Có ba vị trưởng lão ngồi bên cạnh anh, trừ đại trưởng lão ra thì người trong thôn đều đã đến đủ.
Tiệc chào đón thịnh soạn đã kết thúc ảm đạm như vậy.
Ăn cơm xong, nhưng phương thức đặc biệt để chào đón khách của Trần gia thôn vẫn chưa kết thúc.
Tần Hạo bị đưa đi tắm rửa thay quần áo, dâng hương, sau đó mới sắp xếp cho anh một căn phòng rộng rãi.
Nằm trên chiếc giường xa lạ, Tần Hạo cảm thấy ngày hôm nay thật buồn chán. Cái cảm giác kì lạ này, không phải bị người khác lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là nhiệt tình hiếu khách gì hết. Nói chung, anh không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một chút nào nữa.
Nhưng lại không thể đi được.
Cứ mơ hồ như vậy mà trải qua một ngày. Sáng sớm hôm sau, Tần Hạo bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Anh mở cửa ra nhìn, thấy Diệp Thanh Trúc tay cầm hai bộ quần áo, đứng ở cửa nhìn anh, cười nói: “Đây là quần áo cho anh thay, mặc vào đi, đợi một lúc nữa sẽ đến lúc kiểm tra anh!”
Trong lòng Tần Hạo có chút lo lắng, đành vào phòng thay quần áo, lúc đi ra, Diệp Thanh Trúc nhìn anh rất lâu, cười nói: “Đẹp trai quá, không hổ là người đàn ông của em!”
“Ôi, đừng nói nữa, anh không còn chút sức lực nào đâu, em đã thông báo cho Lâm Vũ Hân chưa, anh nên làm rồi?”
Tần Hạo vẻ mặt buồn bã.
Diệp Thanh Trúc lấy ra một tờ giấy, quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Tần Hạo giành lấy tờ giấy, mở ra xem, trên giấy viết bốn chữ, Tần Hạo thấy nét bút này rất quen, là nét bút của Lâm Vũ Hân.
“Cưới Diệp Thanh Trúc!”
“Ôi trời!”
Tàn Hạo tức giận kêu lên một tiếng, sau đó xé nát tờ giấy.
Diệp Thanh Trúc không vui, nói: “Ê, anh làm vậy là có ý gì? Em có chỗ nào không xứng với anh? Hơn nữa, bây giờ làm gì còn cách nào khác, thôi để em nói thật với anh, chuyện nó là như vậy, anh không có lựa chọn!”
“Tư chất của Lâm Vũ Hân rất tốt, rất được lòng các vị trưởng lão, bây giờ, con trai nhà chú Hùng, Trần Thu Bình cũng là người có tư chất tốt khó tìm, nếu không có anh, đến em còn cảm thấy hai người bọn họ là phù hợp nhất”.
“Anh muốn ở lại đây để nghĩ cách ngăn cản cuộc hôn nhân này thì chỉ có thể cưới em trước, không còn cách nào khác, bởi vì anh không phải là người thôn nhà họ Trần, nếu anh không cưới em, thì sẽ bị đuổi đi ngay thôi!”
Tần Hạo ngẫn người, suy nghĩ hồi lâu, sau đó chán nản nói: “Người nhà họ Trần đều điên rồi, thật đấy!”
“Đúng đấy, em cũng nghĩ vậy, nhưng có cách nào chứ?”
Diệp Thanh Trúc buông thõng tay, rõ ràng lần này cô cũng đồng ý với Tần Hạo.
“Anh muốn biết, các thế hệ nhà họ Trần sinh sống ở đây, rốt cuộc là muốn làm gì? Ở đây rất vui sao? Hay là ở đây sống rất thoải mái?”
Tần Hạo nghĩ đến môi trường của cả thôn, chỉ nói đến riêng môi trường sống, có thể nói là tiên cảnh chốn nhân gian, nhưng nếu sống ở nơi nhỏ bé này mười mấy năm, thậm chí là cả đời, không có máy tính, không có điện thoại, thật là không dám tưởng tượng.
Người Trần gia thôn sao lại cố chấp như vậy chứ?
Bọn họ đang bảo vệ cái gì đó sao?
Trong lòng Tần Hạo có vô số câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng anh lại không có thời gian để suy nghĩ nữa, anh phải nghĩ cách để đưa Lâm Vũ Hân rời khỏi nơi này.
Hôm qua khi nhìn thấy Lâm Vũ Hân, thiếu chút nữa anh không nhịn được mà đi đến đó ôm cô ấy, cũng may Diệp Thanh Trúc kịp thời nhắc nhở, nếu không mấy vị trưởng lão nhà họ Trần sẽ nghi ngờ.
Theo những gì Diệp Thanh Trúc nói, mấy vị trưởng lão này là đời trưởng lão mới sau khi Trần Linh Tố lên làm gia chủ, những vị trưởng lão trước đây lớn tuổi hơn, bây giờ đã đến cấm địa của nhà họ Trần, bế quan nhiều năm không ra ngoài.
Diệp Thanh Trúc đã nhiều lần nhắc đến cấm địa, khiến cho Tần Hạo vô cùng tò mò với nơi này.
Nhưng bây giờ không có thời gian đến đó nghiên cứu, hơn nữa, anh cũng cảm thấy bản thân khó mà qua được cửa ải này của các vị trưởng lão nhà họ Trần.
Chương 504: Quyết không bỏ cuộc
“Đi thôi. Ải đầu tiên của Trần gia thôn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Vì người phụ nữ anh yêu, tiến lên nào!”
Diệp Thanh Trúc kéo anh ra khỏi cửa, chỉ về phía quảng trường ở trung tâm.
Có mười mấy người đàn ông cao to của Trần gia thôn đang ở đấy. Họ cầm gậy gộc, bày sẵn thế trận, sát khí ngùn ngụt.
Tần Hạo chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi đến vậy. Trước nay anh đã phiêu bạt khắp nơi trên thế giới, kinh qua bao phen gió tanh mưa máu, chứng kiến không ít cảnh giết chóc. Nhưng anh chưa từng cảm thấy run sợ như bây giờ.
Nhìn mười tám người đàn ông cao to cầm gậy gỗ đứng giữa quảng trường rộng lớn quả thật khiến anh hoảng hốt đến nỗi chân mềm nhũn.
“Mẹ kiếp, thế này có khác gì lấy mạng anh!”
Tần Hạo phẫn nộ nói: “Một mình đấu với mười tám người. Làm sao vượt ải? Vượt cái con khỉ!”
Diệp Thanh Trúc nhún vai, ngoáy ngoáy tai vờ như không nghe thấy gì.
Trong lúc anh còn đang tức đến đầu bốc khói, Nhị trưởng lão của nhà họ Trần – Trần Lạc Vũ đã dẫn theo một nhóm dân làng đến.
“Tần Hạo, hôm nay là ngày thứ hai cậu đến Trần gia thôn, có lẽ đã rõ quy tắc của nơi này. Muốn cưới được Tiểu Thanh, cậu buộc phải vượt qua ba ải. Ải đầu tiên không khó. Chỉ cần cậu đánh thắng mười tám người này thì xem như thành công.”
Trần Lạc Vũ chỉ vào mười tám người nọ, nheo mắt nói.
Tần Hạo kinh ngạc: “Không khó? Đang đùa đấy à?”
Đám dân làng đứng sau Trần Lạc Vũ đều nhếch môi cười, như thể đang mỉa mai Tần Hạo là kẻ bất tài.
“Cậu có thời gian một tháng và ba cơ hội khiêu chiến. Nếu cả ba lần đều thất bại hoặc sau một tháng mà vẫn không thắng được mười tám người họ, xem như cậu vượt ải thất bại. Tiểu Thanh sẽ không thể gả cho cậu. Cậu đến từ đâu thì trở về nơi ấy. Trần gia thôn không làm khó cậu!”
Trần Lạc Vũ cười nói rồi quay đi, không màng đến phản ứng của Tần Hạo.
Như thể cho rằng Tần Hạo sẽ không qua nổi ải này nên chẳng buồn ở lại xem!
Trần Lạc Vũ vừa đi khỏi, đám dân làng nhàn rỗi bắt đầu vây quanh hóng hớt. Mấy đứa trẻ con còn đem cả ghế xếp theo, rõ là đang chờ xem kịch hay.
“Thế này có đáng là gì chứ?”
Sau khi đi một vòng quan sát mười tám người nọ, Tần Hạo về bên cạnh Diệp Thanh Trúc, lí nhí hỏi: “Có chết người không?”
“Không đâu, bọn họ ra tay có chừng mực. Ải đầu tiên sẽ không giết người. Nhưng ải thứ hai sẽ khó hơn gấp trăm lần, gây nguy hiểm đến tính mạng. Nếu anh không vượt qua được ải đầu tiên thì dĩ nhiên ải thứ hai cũng không còn nghĩa lý gì!”
Diệp Thanh Trúc cũng lấy một chiếc ghế xếp ra để ngồi chờ xem kịch, chẳng hề thông cảm với anh tí nào.
“Em chỉ ngồi đây xem thôi à?”, Tần Hạo không cam tâm, lại đi một vòng quanh mười tám người cao to kia để quan sát. Sau đó, anh trở về bên Diệp Thanh Trúc.
Anh chẳng quen thân với ai ở Trần gia thôn. Ngoại trừ Diệp Thanh Trúc, anh không nghĩ ra người nào khác có thể giúp mình nữa.
Liếc nhìn anh, Diệp Thanh Trúc đáp: “Chứ sao nữa, em đâu còn cách nào khác?”
Thấy Tần Hạo chỉ đứng quan sát mà không dám thử sức, đám dân làng cảm thấy chán quá, bèn lục tục bỏ đi.
Sau khi họ đi rồi, Tần Hạo ngẫm nghĩ một lúc mới bật ra câu hỏi: “Dùng thuốc nổ được không nhỉ?”
“Được chứ. Nhưng nếu anh không làm nổ chết được họ thì có thể sẽ bị họ đánh chết đấy!”
Diệp Thanh Trúc lạnh lùng đáp.
Tần Hạo ảo não vô cùng. Phải làm sao bây giờ?
Cô ta nói tiếp: “Là anh muốn cưới em, không phải là em muốn lấy anh. Anh hỏi em làm gì? Em cũng không có cách. Sao anh không thử sức xem?”
Tần Hạo nghiến chặt răng, nhìn mười tám người mặt lạnh như tiền ở phía trước. Có khác gì người sắt đâu!
Thử thì thử vậy!
Tần Hạo từ từ tiến lại gần. Đứng trước mặt mười tám người nọ, anh dõng dạc: “Các vị đại ca, tôi đây muốn cưới vợ cũng không dễ dàng gì. Chúng ta là đàn ông với nhau cả. Xin các vị hãy lượng thứ, lát nữa nhẹ tay một chút, mắt nhắm mắt mở cho qua. Tôi lấy được vợ rồi, chắc chắn sẽ báo đáp các vị!”
Mười tám người vẫn đứng im, một trong số họ cất giọng hỏi: “Cậu muốn khiêu chiến lần đầu tiên?”
“Phải!”
Tần Hạo nghiến răng. Xin xỏ không có tác dụng, anh đành phải nghiêm túc đối mặt thôi.
Anh vừa gật đầu, mười tám người tản ra và di chuyển ngay tức khắc. Họ vây anh vào giữa, vung gậy tạo thành một trận cuồng phong, khí thế vô cùng khủng khiếp. Gió quét vào mặt anh đau rát!
Mười tám cao thủ có trình độ ngang ngửa Trần Lạc Hà. Mà anh còn không thắng nổi ông ấy.
Tần Hạo đang trong tình trạng vô cùng rối loạn!
Một người ở phía trước vung gậy về phía anh, âm thanh xào xạc cũng theo đó vang lên. Tần Hạo không kịp nghĩ gì, bèn nhảy lên thật cao để tránh đòn.
Ngờ đâu, cú nhảy của anh lại trở thành mục tiêu cho người đứng sau. Gậy này quả thật không tránh nổi.
Tần Hạo bị gậy đánh vào bụng, cả người văng ra xa. Anh còn chưa kịp đáp đất đã bị một người khác đập như đập một con bọ. Hoàn toàn không thể chống trả.
Khóe môi rướm máu, đòn vừa rồi đã khơi dậy hung tính trong người Tần Hạo.
“Mẹ nó, liều với mấy người luôn!”
Bật người đứng dậy, anh cắn răng đỡ thêm một gậy nữa. Khí huyết cuộn trào, lồng ngực đau đớn khôn cùng, nhưng anh vẫn cố gắng dằn xuống, không để bản thân tiếp tục nôn ra máu.
Nhân cơ hội này, anh bèn tóm lấy gậy của một người trong số họ. Tần Hạo đang định dùng cây gậy ấy làm vũ khí thì một gậy khác từ đằng sau bay về phía anh.
Không kịp rồi!
Tần Hạo đành bỏ qua cơ hội này. Nếu không, cây gậy đằng sau chắc chắn sẽ đập vào đầu anh.
Thật ra, từ nãy đến giờ chỉ có bốn người xuất chiêu.
Mười bốn người còn lại vây quanh anh, không hề cử động.
Mới bốn người mà đã không chịu nổi thì đừng nói đến việc đấu với mười tám người!
Tần Hạo chủ động tấn công lần nữa, nhưng lại bị một gậy đánh ngã xuống đất. Lần này, bốn cây gậy đồng thời khóa chặt lấy anh.
Thất bại rồi!
“Nhận thua!”, Tần Hạo yếu ớt nói.
Cả bốn thu gậy lại, trở về đội ngũ.
Một người trong số họ cất lời: “Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi, cậu không thắng nổi chúng tôi đâu. Cậu quá yếu!”
Tần Hạo không thể phản bác.
Nhìn vẻ mặt của Tần Hạo, người nọ cũng biết anh không thể từ bỏ. Khẽ lắc đầu, người nọ đặt gậy ra sau lưng, đoạn nói: “Khi nào muốn khiêu chiến lần hai thì cứ thông báo một tiếng, chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng!”
Dứt lời, mười tám người tản đi.
Nằm trên mặt đất, Tần Hạo cảm thấy rầu rĩ vô cùng.
Sự chênh lệch quá rõ ràng đã định sẵn anh không thắng nổi.
Diệp Thanh Trúc chạy đến, ngồi xổm xuống hỏi anh: “Sao rồi? Có phải muốn bỏ cuộc không?”
“Đúng đấy, sao em biết?”
Tần Hạo rã rời đáp.
Cô ta khẽ cười: “Nếu là em thì chắc chắn em sẽ từ bỏ.”
“Mẹ kiếp, anh không giống em. Anh quyết không bỏ cuộc. Em cứ đợi đấy. Sớm muộn gì anh cũng sẽ cưới được em rồi vứt bỏ em. Đúng là không chửi bậy không được mà! Một lũ họ Trần khốn nạn!”
Diệp Thanh Trúc vội vã “suỵt” một tiếng: “Nói nhỏ thôi. Tam trưởng lão mà nghe thấy anh chửi tục mắng người thì toi. Đánh anh một tháng không xuống giường được, đến lúc ấy anh chẳng còn cơ hội khiêu chiến gì nữa đâu!”
Chương 505: Đánh chết các người
“Bây giờ anh đã không xuống giường được rồi đây này!”, Tần Hạo lật người lại, vừa xoa ngực vừa tức tối nói. Vừa lên tiếng thì anh đã thấy toàn thân đau nhức rồi.
Gậy của mười tám người họ làm từ chất liệu không tầm thường. Vô cùng cứng, đánh lên người chẳng khác gì gậy sắt.
“Cố lên. Em đề cao anh lắm. Còn một tháng nữa mà, không vội, cứ từ từ thôi!”, Diệp Thanh Trúc cười hì hì.
“Người ta thường nói ải đầu tiên đơn giản nhất. Thật ra em thấy đây là ải khó nhất ấy!”
Dứt lời, Diệp Thanh Trúc bèn chạy biến. Cô ta tung tăng nhảy nhót như một đứa trẻ con, chẳng biết lại định đi đâu.
Tần Hạo khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Anh chậm rãi trở về phòng rồi ngả người xuống giường.
“Hầy, đừng nói là một tháng. Có cho thời gian một năm thì mình cũng chẳng thắng nổi. Đây còn là ải đầu tiên nữa chứ! Ai da!”
Ngày hôm nay đã trôi qua như thế. Tần Hạo đã dùng một cơ hội khiêu chiến. May mà không có ai chứng kiến bộ dạng thê thảm của anh, không thì mất mặt lắm.
Sáng hôm sau, Tần Hạo thức dậy rất sớm. Anh vận động gân cốt, bắt đầu chạy bộ vòng quanh thôn để tập luyện.
Anh có chết cũng không cam tâm bị vứt khỏi Trần gia thôn một cách thảm hại như thế.
Tối qua, anh đã vạch ra kế hoạch. Nhất định phải dốc sức luyện công để nâng cao trình độ trong vòng một tháng này.
Anh chọn chạy bộ, đương nhiên còn vì mục đích khác.
Tần Hạo đến Trần gia thôn hai hôm rồi nhưng vẫn chưa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Nhân dịp này, anh phải nghiên cứu một chút. Biết đâu, anh sẽ tìm ra bước đột phá nào đó.
Chạy vòng quanh thôn, anh nhận ra thung lũng hình hồ lô này cũng rộng lớn đấy chứ. Đôi mắt của Tần Hạo như máy quét, quan sát khắp nơi. Chạy một vòng rồi mà anh vẫn chưa phát hiện được gì.
Anh cảm thấy hơi kỳ lạ. Thôn này rộng như vậy, nếu thật sự có cấm địa Trần gia thôn gì đó thì lẽ ra không khó tìm mới phải chứ!
Anh lại chạy thêm một vòng quanh thôn. Lần này tốc độ của anh chậm hơn, quan sát cũng kỹ lưỡng hơn. Cuối cùng, anh trông thấy một hang động đen kịt ở vùng đáy hồ lô, cũng là nơi gần quả núi cao nhất.
“Đó có phải là nơi được gọi là cấm địa không nhỉ? Bên trong chất chứa bí mật gì đây?”
Tần Hạo ngắm nghía từ xa, sau đó quay người rời đi. Giờ vẫn chưa phải lúc vào đó. Nhỡ bị người khác phát hiện, có khi anh sẽ mất luôn cái mạng này không chừng.
Người ở Trần gia thôn luôn làm theo quy tắc. Câu này Diệp Thanh Trúc đã nói với anh rất nhiều lần.
Sau khi anh chạy bộ xong, người ở Trần gia thôn mới thức giấc.
Về đến phòng, anh bỗng nghe thấy tiếng hò hét truyền đến từ quảng trường trước nhà. Sau khi chạy ra xem thử, Tần Hạo bèn ngây ngẩn cả người.
Nam phụ lão ấu của Trần gia thôn gần như chiếm quá nửa dân số toàn thôn. Tất cả tập trung ở quảng trường và đang tập quyền.
Người già đứng hàng đầu tiên, sau đó là phụ nữ, rồi đến trẻ con. Họ đang tập Thái cực quyền để tu thân dưỡng tính. Động tác và phong thái của họ có phần không giống những người tập Thái cực quyền khác, có vẻ tùy ý và thoải mái hơn.
Thanh niên trai tráng thì đứng ở đội ngũ khác. Họ đang tập một loại quyền pháp nào đó mà Tần Hạo không biết tên.
Đúng lúc này, Diệp Thanh Trúc xuất hiện.
“Trần gia quyền, anh có muốn học không?”
“Dĩ nhiên là muốn!”
Tần Hạo làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!
Thế là anh bèn học theo mọi người. Nhờ có nền tảng tốt, anh học gì cũng nhanh. Chỉ một lát sau, anh đã có thể ra quyền chuẩn xác để tập cùng mọi người.
Sau khi luyện xong, Diệp Thanh Trúc bèn vỗ vai anh nói: “Tốt đấy. Thấy anh thế này, em rất có lòng tin về hai lần khiêu chiến còn lại. Biểu hiện cho tốt nhé, em đợi anh ở phòng tân hôn!”
Diệp Thanh Trúc châm chọc anh vài câu rồi rời đi ngay, chẳng cho Tần Hạo cơ hội phản bác. Cứ như cô ta chẳng hề xem trọng chuyện thành công hay thất bại của Tần Hạo vậy.
Tần Hạo vô cùng buồn bực!
“Mẹ nó. Mình khổ sở, mệt mỏi, chịu bao nhiêu gậy như vậy vì ai cơ chứ?”
Than thở thế thôi, Tần Hạo vẫn tuân theo kế hoạch của mình. Mỗi ngày anh đều kiên trì rèn luyện, dậy sớm chạy bộ.
Lần nào anh cũng lưu tâm, chú ý quan sát khắp Trần gia thôn. Anh luôn nghĩ đến việc khi nào mới gặp được Lâm Vũ Hân để có thể nói với cô đôi lời. Hoặc là gặp Trần Linh Tố, hỏi bà xem có cách nào hay không.
Thế mà anh lại chẳng gặp được Lâm Vũ Hân lấy một lần.
Tần Hạo không khỏi suy đoán linh tinh, lẽ nào cô ngủ đến trưa mới dậy?
Tất nhiên, anh chỉ có thể đoán thôi chứ không xác minh được. Vì Tần Hạo còn chẳng biết Lâm Vũ Hân đang sống ở đâu nữa.
Chạy bộ xong, anh lại ra tập quyền với người ở Trần gia thôn. Đến khoảng mười giờ sáng, anh sẽ về phòng ngồi thiền.
Cũng chẳng phải tập nội công gì, chỉ là anh muốn lồng ghép quyền pháp vừa học vào để luyện thôi.
Từ sau lần giao đấu với Trần Lạc Hà, anh phát hiện bí mật về loại võ công vô danh mà mình học được nên vô cùng lưu tâm.
Cư dân ở Trần gia thôn, ngoài các ông bà cụ tập Thái cực quyền thì những người trẻ mỗi ngày lại luyện quyền mỗi khác. Chiêu thức phức tạp, cực kỳ khó nhớ.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn nhìn rồi quên ngay, học được chiêu sau thì sẽ không còn nhớ chiêu trước. Nhưng Tần Hạo thì khác, anh có võ công vô danh.
Mỗi lần thiền định, anh như thể rơi vào một giấc mộng kỳ quái. Quyền pháp vừa học được tựa như biến thành hư ảnh, tua đi tua lại trong đầu anh. Bằng khả năng hiểu biết của bản thân, anh không ngừng lắp ghép chúng lại, loại bỏ những động tác dư thừa, lọc ra phần tinh hoa và hiệu quả nhất.
Cứ như vậy, chỉ sau một tuần, Tần Hạo đã học được Trần gia quyền.
Nếu người khác biết chuyện này, chắc hẳn sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Sau lần khiêu chiến thất bại, anh dường như đã quên sạch chuyện ấy, cũng không nhắc đến nữa. Mười tám người nọ cũng có rèn luyện vào buổi sáng. Họ cũng chẳng để tâm đến chuyện này.
Thậm chí, lúc gặp Tần Hạo, họ còn chào hỏi rất “vui vẻ”.
“Ái chà, lại chạy bộ à! Chạy cho tốt nhé, có triển vọng đấy!”
Rồi họ vừa cười ha hả vừa chạy đi.
Giọng điệu của họ đầy mỉa mai. Thoạt đầu Tần Hạo rất khó chịu vì biết họ xem thường mình. Nhưng có nghĩ nữa cũng vô dụng.
Ở Trần gia thôn này, muốn người khác xem trọng thì chỉ có cách đánh bại họ.
“Cứ đợi đấy. Hai mươi mấy ngày nữa, tôi sẽ đánh chết các người!”
Nghĩ vậy, tinh thần chiến đấu của Tần Hạo lại tăng lên vùn vụt. Anh như thể quay lại thời điểm vài năm trước, khi còn luyện công với sư phụ.
Khi ấy, anh đã từng bước trưởng thành đến ngày hôm nay dưới đòn roi của sư phụ Trần Linh Tố.
Bây giờ, anh muốn hướng đến mục tiêu cao xa hơn. Lần này không có sư phụ, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong đầu Tần Hạo, các chiêu thức quyền pháp từ từ dung hợp lại và cuối cùng được đánh ra bằng nội lực đặc biệt của chính anh. Uy lực của nó còn mạnh hơn cả nội lực thông thường.
Sau khi nghỉ ngơi một tuần, anh cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều nên muốn tìm người cọ xát. Nhưng cư dân ở Trần gia thôn đều xem anh như người ngoài, chẳng ai thân thiết với anh cả. Người duy nhất anh quen là Diệp Thanh Trúc thì cũng không đánh được.
Chương 506: Tiện nhân Tần Hạo
Cuối cùng anh bất lực, đành đi tìm một trong mười tám vị hán tử kia.
“Anh có thể dạy tôi luyện công không!”
Tần Hạo khiêm tốn mong được chỉ dạy.
Vị Hán tử đó liếc nhìn anh một cái, nói giọng kỳ lạ: “Dạy cậu sao?”
Tần Hạo đương nhiên nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt anh ta bèn cười nói: “Đúng vậy, các anh giỏi quá, các anh luyện thế nào vậy?”
“Đây là bí mật không thể truyền ra ngoài của nhà họ Trần chúng tôi, sao có thể dạy cho một người ngoài như cậu? Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, Trần gia quyền không truyền ra ngoài!”
Vị Hán tử đó nói xong liền rời đi.
Thật không ngờ, ban nãy Tần Hạo vẫn cười vui vẻ, bây giờ đã trở mặt rồi.
“Ôi đứa trẻ nực cười này, tự coi mình lợi hại rồi phải không? Ông đây bảo anh dạy là vì đã nhìn trúng anh, nh tưởng mình ngầu lắm chắc? Có tin ông đây đánh cho rơi răng, khóc cha gọi mẹ không, cái đồ nhà quê!”
Tần Hạo tay chống nạnh, vứt bỏ hết hình tượng lớn tiếng mắng chửi, mắng cho vị Hán tử đó cảm thấy sửng sốt.
Ở trong nhà họ Trần không ai dám mở mồm ra là mắng người, ai nấy đều ăn nói nhẹ nhàng, vô cùng khách sáo.
Nhưng Tần Hạo biết, đám người này đều rất giả tạo, trên mặt thì chào hỏi khách khí, nhưng chỉ tỏ ra như vậy cho người khác xem.
Không còn cách nào khác, bởi tam trưởng lão quá lợi hại, không ai đánh lại được, lại còn là trưởng bối trong dòng tộc, để ông ta nghe được có người mắng chửi, thì sẽ bị đánh cho một trận, còn bị phạt quỳ, ba ngày không được ăn.
Nhưng Tần Hạo đâu có xuất chiêu như thường lệ mà anh nhân lúc tam trưởng lão không có mặt.
Lần này anh mắng cho vị Hán tử kia lửa giận bốc ngùn ngụt, cũng không thèm quan tâm anh có phải khách của thôn không liền ra tay đánh anh.
Thứ Tần Hạo muốn chính là điều này, không nói nhiều lời liền ra tay đánh.
“Tôi phải đánh cậu, đồ mất dạy!”
Vị Hán tử đó hét lớn, đấm thật mạnh như đấm bao cát, đem theo một luồng gió mạnh.
Cú đấm này mang theo nội lực vô cùng to lớn, dưới sức mạnh của vị Hán tử, uy lực của nó còn đáng sợ hơn.
Tần Hạo không đứng im chịu đòn, nhanh chóng tung ra một đòn thái cực quyền lấy nhu thắng cương, đưa tay phải ra cuộn một vòng, phá vỡ đòn hiểm này.
“Ồi?”
Vị Hán tử đó ngạc nhiên, không thể ngờ được, Tần Hạo lại biết thái cực quyền, nhưng theo theo anh ta thấy, nếu luyện tập tốt thì thái cực quyền sẽ có uy lực vô cùng to lớn, nếu không luyện tốt thì chỉ là môn thể thao tự do. Anh ta không tin Tần Hạo mới tới Trần gia thôn trong thời gian ngăn ngủi như vậy mà học được thái cực quyền.
Có lẽ là học được vài chiều thức nên lấy ra khoe mẽ thôi.
“Xem cậu tiếp chiêu thế nào!”
Hán tử tung chiêu thứ nhất đánh không trúng liền tung chiêu thứ hai.
Trong lòng Tần Hạo âm thầm hô lên hay lắm, tên này thật quá xem thường mình rồi, anh cũng không để tâm tư thế có đẹp không, bèn nhanh chóng lăn người, tránh được chiêu thứ hai, sau đó đột nhiên nhảy lên, tấn công vào phần bụng dưới của đối phương.
“Biến đi!”
Vị Hán tử hét lớn lên một tiếng, đưa chân lên đá.
Cú đá vô cùng nhanh nhẹn, Tần Hạo không kịp tránh, chỉ có thể dùng hai cánh tay để chắn.
Kết quả, sức mạnh từ cú đá quá mạnh, súy chút nữa là đá gãy xương tay của anh, anh bị đá bay ra ngoài, ngã trên đất không đứng dậy được.
“Bỏ đi, hôm nay tha cho cậu, sau này nói năng suy nghĩ một chút, nếu không tôi sẽ đánh cho cậu câm như hến đấy!”
Vị Hán tử đó dạy dỗ anh một trận rồi quay người bỏ đi.
Tần Hạo nằm trên đất, trong lòng vui vẻ.
Người dân ở Trần gia thôn khá tốt bụng, vì nếu đổi lại là bản thân bị mắng một trận tối tăm mặt mũi như vậy thì ít nhất phải đánh cho tên đó không mở được miệng.
“Được, cứ làm vậy đi!”
Sau khi quay về tổng kết trận đấu ban nãy, Tần Hạo nhớ lại cách vị Hán tử đó xuất chiêu, phong cách chiến đấu. Sau đó Tần Hạo lại ra ngoài.
Anh lại gặp một trong mười tám vị cao thủ.
“Đại ca, vợ anh đẹp quá, cho tôi sờ một chút được không?”
“Cái tên lưu manh vô lại nhà cậu, muốn chết à!”, vị Hán tử tức giận mắng, còn xông đến muốn động tay.
Mười tám người mà cùng xông lên thì Tần Hạo không có cơ hội nào để đáp trả. Nhưng nếu một chọi một thì anh vẫn có thể liều mạng đánh vài chiêu dù giờ vẫn chưa phải là đối thủ.
Tần Hạo không hề có ý định muốn chiến thắng, cũng không muốn lợi dụng gì từ anh ta, đánh nhau xong liền nhanh chóng xin lỗi.
Tuy ban đầu vị Hán tử đó bị chọc tức, nhưng sau đó Tần Hạo đã xin lỗi và còn khen vợ anh ta đẹp, nói anh ta có phúc, vị Hán tử đó cũng nguôi giận, không tính toán với anh nữa.
Thế là ai đó lại càng được đằng chân lân đằng đầu.
“Đại ca, sao anh xấu vậy chứ, tôi thấy anh là người xấu nhất thôn rồi đó, chắc bố anh cũng xấu lắm nhỉ!”
“Nhãi ranh, nói gì đó, gợi đòn à!”
Binh!
Bốp!
Hự!
Đánh xong.
“Đại ca, tôi sai tồi, thật ra anh là người đẹp trai nhất thôn!”
“Coi như cậu có mắt nhìn, lần sau đừng có mà ăn nói lung tung!”
...
“Này, ai ấy nhỉ, rót cho ông đây ly trà, nhìn cái gì mà nhìn, nói anh đó, tôi là khách của thôn Trần gia đấy, bảo anh rót cho ly trà mà khó khăn vậy sao?”
“Cút đi, cậu là khách gì chứ, dám kêu tôi đi rót trà, tôi phải đánh tên khốn nhà cậu!”
Binh!
Bốp!
Hự!
Đánh xong.
“Đại ca, tôi sai rồi...”
...
Cứ như vậy, Tần Hạo cứ gặp ai ở trong thôn thì sẽ trêu ghẹo, làm người đó không vui, rồi bị đánh, đánh thua thì liền xin lỗi, xin tha. Cứ như vậy anh học được rất nhiều tuyệt chiêu.
Những chiêu thức này đều không giống nhau, hiểu được từ mỗi người một chút là có thể thu hoạch được không ít.
Nhưng Tần Hạo vẫn không hài lòng, anh kết hợp những chiêu thức này lại với nhau. Sau nhiều lần thực chiến, cuối cùng đã có được bộ chiêu thức hoàn hảo.
Lúc này, chỉ còn mười ngày nữa là đến một tháng.
Thời gian này, Tần Hạo cũng gặt được thu hoạch từ phương diện khác. Cuối cùng anh đã nghe ngóng được từ chỗ Diệp Thanh Trúc nơi ở của cả nhà Lâm Vũ Hân. Thì ra, nơi đó được ẩn trong một khu rừng giữa hai vòng tròn lớn nhỏ của hồ lô.
Một ngày, anh có tình chạy về phía bên đó, vừa hay nhìn thấy Lâm Vũ Hân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vì không có người ngoài nên nhìn nhau được lâu hơn một chút.
Vẻ mặt vui vẻ đó của Lâm Vũ Hân không thể lọt khỏi ánh mắt của Tần Hạo. Cuối cùng trong lòng anh cũng có được cảm giác hài lòng, bước chạy càng nhanh hơn.
Tuy anh biết chạy bộ không có tác dụng gì.
Nếu chạy bộ có thể đánh bại được mười tám cao thủ, thì trên thế gian này đã toàn là cao thủ rồi.
Làm như vậy chỉ để cho người khác xem, nhân tiện tìm kiếm bí mật của Trần gia thôn.
Lần đó gặp Lâm Vũ Hân nhưng không nói lời nào, bởi vì bây giờ hai người đang đóng giả như hai người xa lạ. Tuy Tần Hạo là người đàn ông của Diệp Thanh Trúc, nhưng vẫn chưa qua thử thách. Cả Trần gia thôn đều thờ ơ với anh. Hơn nữa anh là người đàn ông của Diệp Thanh Trúc, chứ không có quan hệ gì với Lâm Vũ Hân.
Diệp Thanh Trúc bây giờ đã không còn là nha đầu nhỏ bên cạnh Trần Linh Tố, bởi vì cô ấy sắp gả cho người khác rồi, vì vậy các trưởng lão coi cô ấy là con gái nhà họ Trần, thân phận cao hơn rất nhiều.
Bữa cơm này đúng là Tần Hạo chưa được thấy bao giờ.
Anh cùng với mấy người Diệp Thanh Trúc đi vào Trần gia thôn. Tần Hạo thể hiện là một người ngoài có tính hiếu kỳ, cứ nhìn đông nhìn tây.
Không thể phủ nhận, phong cảnh của Trần gia thôn rất đẹp. Những rặng cây thẳng hàng cao chọc trời, xanh um. Từng tòa kiến trúc mang đậm phong cách cổ điển mà Tần Hạo chỉ từng được thấy ở Giang Nam cổ trấn. Hơn nữa, phong cách còn khác nhau.
Còn những người dân thôn ăn mặc hết sức chân quê kia chỉ là một bộ phận cực nhỏ. Trên đường đi tới đây, anh gặp phải không ít thanh niên ăn mặc thư sinh, trông ai cũng khí chất ngời ngời.
Dù gì Trần gia thôn cũng không phải là một vùng sơn quê bình thường mà đây là thế gia võ lâm. Đương nhiên là mang đậm phong vị của một thế gia võ lâm rồi.
Trong thoáng chốc, Tần Hạo nhìn thấy cảnh tượng như được tự động xuyên không gian để thay đổi. Dường như trong nháy mắt anh đã tới thời cổ đại. Nơi mình đang đứng là một vùng thôn quê nhỏ thời xưa.
Giữa vòng vây của người dân thôn, hai người hiện đại ăn mặc hết sức kỳ quái. Nhưng ngoài việc tới xem hội vui ra thì họ lại không hề thấy vậy.
Dường như bọn họ cũng biết người vùng quê mình khác với người của thế tục bình thường.
Vì vậy dù đôi khi có người chỉ này nọ vào hai người họ, nhất là chỉ vào Tần Hạo, nhưng may mà không có ai bước lên hô lớn: “Yêu quái phương nào!”
Tần Hạo chẳng thể bình tĩnh được. Diệp Thanh Trúc thì nhiệt tình chào hỏi người dân thôn. Cô gọi tên từng người với vẻ quen thuộc, chẳng cảm thấy xa lạ chút nào.
Những người nhìn thấy Diệp Thanh Trúc thì cũng cười hi hi chào cô, thi thoảng còn nói đùa.
Ví dụ như, ông cụ trông như trưởng bối trước mặt này cười ha ha nói rằng: “Nha đầu của nhà Linh Tố lớn rồi, biết dắt bạn trai về nhà rồi. Ha ha, lần này, quả nhiên gái lớn gả chồng nhỉ”.
Diệp Thanh Trúc chỉ đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ. Rõ ràng là khác hoàn toàn khi ở cạnh Tần Hạo.
Tần Hạo suýt nữa tưởng mình nhìn nhầm. Cái cô Diệp Thanh Trúc này, quả nhiên cũng có lúc ngây thơ, đáng yêu. Đúng là trước mặt người khác luôn ra vẻ như vậy.
Oanh Oanh cũng thế. Đối diện với mình thì chẳng ra làm sao, nhưng lại vô cùng nghiêm túc với người ngoài. Diệp Thanh Trúc cũng vậy, bình thường là một người chẳng biết trời cao đất dày là gì, có thể làm đủ trò nhưng khi quay trở về thôn quê nơi mình lớn lên thì lại để lộ ra bản tính của cô gái nhỏ. Đến ngay cả nụ cười cũng trở nên chân thành biết bao.
Tần Hạo không nhịn được bèn âm thầm lườm cô một cái.
Diệp Thanh Trúc chỉ cười đáp lại: “Ông xã, có phải em rất xinh đẹp không!”
“Xinh đẹp…Cái con khỉ ấy!”
Tần Hạo kéo dài, cố ý nâng tông giọng lên vài phần.
Anh vừa dứt lời thì đã bị tất cả mọi người nhìn chăm chăm.
Có mấy đứa nhỏ cười ha ha vỗ tay: “Ố, có người nói bậy!”
Tần Hạo như bị sét đánh, không hiểu xảy ra chuyện gì!
Đúng lúc này, anh thấy một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc lướt tới, quát với Tần Hạo không chút khách khí: “Ở trong Trần gia thôn của tôi, tất cả phải hiểu quy tắc nói năng lịch sự, không được nói bậy. Nể tình anh là người ngoài nên không so đo với anh lần đầu. Nếu còn lần sau, sẽ bị xử lý theo tộc quy.
Tần Hạo bị khí chất của người đàn ông trung niên khiến sợ hãi tới mức câm như hến.
Khí thế của người này đúng là anh mới thấy lần đầu, phảng phất như mang theo tiên khí!
Không sai, chính là tiên khí, giống như tiên hiệp trong tiểu thuyết, là một vị thần tiên vô cùng trịch thượng.
Tần Hạo càng kinh ngạc hơn với Trần gia thôn.
“Vị này là tiên sinh của Trần gia thôn chúng em, và cũng là tam trưởng lão, tên là Trần Bán Hiền. Ông ấy hết sức lợi hại. Ở trong thôn, trẻ con đều phải sợ ông ấy”.
Trần Bán Hiền nói xong thì lướt đi. Nên Diệp Thanh Trúc nói nhỏ giải thích với Tần Hạo.
Tần Hạo tò mò hỏi: “Tam trưởng lão lợi hại như vậy tại sao lại không cho anh nói tục?”
“Giáo dục tố chất mà!”
Diệp Thanh Trúc trợn mắt, chỉ vào đám trẻ con, cười nói: “Họ cho rằng làm người phải có tố chất, có tu dưỡng, không được học điều xấu. Em đã sớm nói với anh rồi. Từ nhỏ em lớn lên ở Trần gia thôn. Quy tắc của Trần gia thôn rất nhiều. Nhiều tới mức em không nói hết được. Vì vậy, sau khi rời khỏi Trần gia thôn, em hầu như không muốn quay lại nữa. Lần này nếu không phải anh cầu xin em thì em còn lâu mới quay về đây. Chẳng tự tại chút nào!”
“Từ nhỏ em đã lớn lên ở Trần gia thôn sao? Sao anh chưa từng nghe nói?”, Tần Hạo vô cùng kinh ngạc.
Diệp Thanh Trúc trừng mắt: “Em chưa từng nói sao? Thôi được, coi như em chưa nói vậy!”
Tần Hạo lập tức cạn lời. Nha đầu này có quá nhiều bí mật.
Chẳng trách vừa quay lại nhà là Diệp Thanh Trúc đã trở nên ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy. Không phải vì cô hết chiêu trò mà là sợ bị phạt.
Nghĩ vậy, Tần Hạo cũng không khỏi giơ like cho người đã đặt ra những quy tắc đó cho Trần gia thôn.
Giáo dục tố chất, quả nhiên là có tố chất!
Nhất là khi thấy hai thanh niên ở phía xa đang chắp tay đáp lễ thì Tần Hạo đột nhiên cảm thấy thốn vô cùng.
Suy cho cùng người trong thôn đã biết nhẵn mặt nhau vậy mà đến khoác vai, trêu đùa còn không dám vậy thì khác gì sống trong địa ngục chứ?
Diệp Thanh Trúc phất tay, ra hiệu cứ vậy đi.
Những người dân thôn tới xem cuộc vui vây họ lại cho tới khi họ đi tới trước một ngôi nhà lớn nhất trong thôn thì mới tản ra.
Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ mời Tần Hạo vào trong uống trà.
Tần Hạo ngẩng đầu nhìn ngôi nhà lớn nhất trong Trần gia thôn, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cả ngôi nhà được xây dựng bằng chất liệu gỗ đặc biệt lấy trong rừng, nhìn trông vô cùng tự nhiên, mát mẻ. Lại còn tản ra hương gỗ thoang thoảng.
Tần Hạo cất bước đi vào thì thấy Diệp Thanh Trúc buông tay ra đi chỗ khác, không biết là đi đâu.
“Em làm gì vậy?”
Tần Hạo tò mỏ hỏi. Một lúc sau không thấy Diệp Thanh Trúc giải thích thì anh thật sự không biết phải nói chuyện thế nào với người của Trần gia thôn. Dù sao, đây là một đám cha nội hoàn toàn xa lại với anh. Có trời mới biết họ còn những quy tắc rách nát gì. Chẳng may mà phạm phải thì bị đập một trận là xong con ong.
Tần Hạo chưa bao giờ cẩn thận đến vậy, có nơi nào trong thiên hạ rộng lớn này mà anh không dám đi chứ?
Ấy vậy mà ở Trần gia thôn, anh lại gặp vô số những người dân thôn bình thường mà ở trong thế tục có thể coi là cao thủ. Anh hoàn toàn được mở mang tầm mắt, anh không còn cho rằng bản thân có chút tài mọn là có thể tung hoành ngang dọc ở đây nữa.
Chẳng trách, với tài năng của sư phụ Trần Linh Tố cùng với địa vị của bà trong thôn mà cũng không có cách nào được tùy tiện làm điều mình muốn.
Nói tới mới nhớ, hình như không hề thấy Diệp Thanh trúc nói về Lâm Vũ Hân. Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.
Bước vào gian nhà, Tần Hạo xem xét tình hình xung quanh.
Phong cách bố trí và thiết kế trong căn nhà đều mang vẻ cổ xưa, vô cùng cổ điển, gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ.
Sau khi bước vào có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm thoang thoảng. Tần Hạo cảm thấy thoải mái. Tâm trạng căng thẳng cũng dần dần được giải tỏa.
Chương 502: Bốn vị trưởng lão
Sau khi Trần Lạc Vũ cho người pha trà mời thì bèn ngồi cùng anh trong phòng khách. Ông ta từ từ thưởng trà, im lặng không nói gì.
Lúc mới đầu Tần Hạo còn tưởng rằng ông ta đang làm màu, ra uy với người ngoài. Nhưng sau đó anh mới phát hiện ra.
Đúng là Trần Lạc Vũ đang thưởng trà thật. Tâm trạng ung dung giống như việc một người ngoài đột nhiên tới Trần gia thôn cũng chỉ là một vị khách bình thường, ngoài vẻ hơi kinh ngạc thì không quá tò mò với ý định tới đây của anh.
Tần Hạo không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Tiền bối. Tôi muốn hỏi, Trần gia thôn của các ông tiếp đãi khách như vậy sao?”
Câu nói này có ý thăm dò. Đương nhiên Tần Hạo không hài lòng với cách tiếp đón này. Đám cha nội này mời anh vào thôn, chẳng nói chẳng rằng vậy mà bưng trà thì rõ nhanh. Nhưng anh tới đây không phải để uống trà.
Trần Lạc Vũ cười thản nhiên: “Tôi không cần hỏi cũng không cần nói, anh bạn nhỏ định nói gì thì lão phu nghe đây!’
Đương nhiên ông ta không cần hỏi cũng không cần nói vì ông ta biết tuốt.
Diệp Thanh Trúc đã sớm nói với ông ta rồi, nên đương nhiên ông biết người này là bạn trai của cô ở bên ngoài. Theo quy tắc của gia tộc, Tần Hạo chỉ cần vượt qua ba ải thôi.
Chỉ cần anh vượt qua ba ải là có thể trở thành một nửa của Trần gia thôn. Từ đó Trần gia thôn cũng có thể tiếp nạp anh, và khi đó hỏi về những thứ khác thì mới có ý nghĩa.
Vượt ba ải đâu dễ đến vậy!
Với con mắt của Trần Lạc Vũ làm gì có chuyện khinh thường khả năng của Tần Hạo. Nhưng ông ta không cho rằng một cha nội cỏn con như thế này có thể vượt qua được ba ải của Trần gia thôn.
Không qua nổi thì dù có hỏi nhiều cũng chỉ tốn nước bọt. Chi bằng không hỏi.
Đây là quy tắc của Trần gia thôn.
Qua ba ải trước rồi bàn tiếp!
Tần Hạo bị câu trả lời của ông ta khiến tâm phiền ý loạn. Nhưng anh lại ngại đứng lên bỏ đi. Một là bây giờ anh đang là người đàn ông của Diệp Thanh Trúc nên phải nhập vai cho tốt. Bất luận người nhà họ Trần có làm khó thế nào thì anh cũng phải cho họ thấy được dáng vẻ tích cực cầu thị của mình.
Uống trà đã gần một tiếng, cuối cùng cũng tới giờ cơm.
Đây là đại tiệc mà Trần gia thôn đặc biệt chuẩn bị cho người ngoài.
Khi Tần Hạo được dẫn ra khỏi ngôi nhà, nhìn thấy một dãy bàn dài ngoài trời bày tiệc rượu thì sững sờ.
Thảo nào vừa rồi trong nhà thi thoảng nghe thấy tiếng lợn kêu chó sủa. Hóa ra là người dân thôn đang mổ lợn để làm yến tiệc.
“Đây là làm gì vậy?”
Tần Hạo cảm thấy cạn lời.
Diệp Thanh Trúc không biết từ đâu chạy tới đi cạnh anh, cười ha ha: “Đây là đại tiệc đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy!”
“Đùa à. Anh có phải nhân vật đặc biệt gì đâu, nhất thiết phải bày nhiều bàn như vậy không?”
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Mặc dù nói là đại tiệc chuẩn bị cho anh nhưng thực ra là mời toàn bộ người dân thôn tới. Nếu không anh tưởng một tiếng vừa rồi là đợi công cốc chắc? Đó là vì cần thời gian để chuẩn bị!”
“Tại sao?”
Tần Hạo nhìn thấy những người dân thôn bắt đầu bận rộn. Người bưng bát đĩa, người dọn chén đũa. Trẻ con thì vui vẻ cười đùa, chảy cả nước miếng với đồ ăn trên bàn.
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Đây cũng là quy tắc trong Trần gia thôn. Cả thôn đều là người nhà. Anh lại tới lần đầu nên là khách của bọn em. Vì vậy, bọn em sẽ tiếp đón khách vô cùng long trọng!”
Dừng lại một lúc, Diệp Thanh Trúc mới nói tiếp: “Còn sau khi ăn xong bữa tiệc này thì sẽ là bài kiểm tra mà anh phải đón nhận. Nếu không vượt qua được ba ải thì đến ngay cả tư cách ở lại Trần gia thôn của anh cũng không có. Anh sẽ bị ném ra ngoài, không bao giờ được vào nữa! Một khi cố tình vào thì anh biết hậu quả rồi đấy!”
Tần Hạo lau mồ hôi, cảm thấy choáng váng!
Từ xa xa, từng người dân thôn đang lũ lượt đi tới!
“Cô ấy có tới không?”, Tần Hạo nhìn xung quanh, hi vọng nhìn thấy bóng dáng một người đã lâu không gặp. Nhưng có tìm thế nào cũng không thấy.
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Đương nhiên, chẳng phải em đã nói rồi sao. Đây là tiệc hoan nghênh mọi người chuẩn bị cho anh. Ăn xong thì anh cũng sẽ phải cút đi nên tất cả mọi người sẽ tới!”
Tần Hạo cảm thấy yên tâm khi Diệp Thanh Trúc nói vậy. Cuối cùng có thể nhìn thấy Lâm Vũ Hân rồi. Tâm trạng lúc này của anh thực sự khó có thể chỉ dùng hai từ phức tạp để miêu tả.
Người dân thôn mau chóng tập trung đủ, già trẻ gái trái tầm khoảng một trăm người.
Nhưng Tần Hạo không hề thấy bóng dáng của Lâm Vũ Hân.
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Đừng nhìn nữa. Nơi cô ấy ở xa nhất nên có lẽ cần thêm một lúc nữa!”
Nhân lúc này Diệp Thanh Trúc mới chính thức phân tích tình hình cho Tần Hạo.
Bốn bề xung quanh Trần gia thôn là núi, nhất là có một ngọn núi rất to, sừng sững đâm qua những đám mây, cao chọc trời. Tần Hạo đảm bảo chưa từng thấy bất kỳ tài liệu nào về ngọn núi này trong hệ thống núi đồi của Hoa Hạ. Nhưng sự tồn tại của Trần gia thôn vốn đã là một kỳ tích, nên tất cả chẳng có gì là lạ cả.
Cả thôn được tạo thành hình trái hồ lô bởi bình địa của đồi núi. Ngôi nhà cao nhất nơi anh đang đứng cũng là quảng trường lớn nhất chính là vòng tròn lớn phía dưới hồ lô.
Cổng vào thôn là miệng hồ lô.
“Thôn bọn em có tầm một trăm người. Trong đó có bốn vị trưởng lão tông tộc. Hai người thì anh đã gặp rồi, còn có một vị đại trưởng lão thì có lẽ anh sẽ không thấy đâu vì ông ấy bế quan đã nhiều năm, canh chừng vùng cấm địa của Trần gia thôn, không để người khác tự ý ra vào”.
“Ngoài ra còn có gia chủ, cũng chính là đại tiểu thư Trần Linh Tố. Điều này anh biết rồi!”
“Ngoài ra, những người khác đều là người nhà họ Trần. Mỗi hộ gia đình ít nhiều đều có quan hệ huyết thống. Đều mang huyết mạch nhà họ Trần chính thống. Ở đây mọi người không hề có sự phân biệt!”
“Bốn trưởng lão của nhà họ Trần, ai cũng là cao nhân. Đại trưởng lão canh chừng cấm địa, nhiều năm không ra ngoài. Nhị trưởng lão phụ trách xử lý công việc của gia tộc với thế giới bên ngoài. Ví dụ như tiếp đón anh. Tam trưởng lão phụ trách công việc trong nội bộ gia tộc, dạy trẻ con đọc sách học chữ, võ công các thứ. Tất cả đều do ông ấy phụ trách. Tứ trưởng lão tên là Trần Trường An, phụ trách bảo vệ thôn, không để người ngoài xâm nhập. Trần Tam và Trần Thất gặp lúc sáng đều do tứ trưởng lão phụ trách”.
Diệp Thanh Trúc nói một hồi lâu thì khát nước, bèn cầm một cốc rượu lên uống.
Tần Hạo gật đầu rồi đột nhiên nói: “Vậy gia chủ thì sao? Lẽ nào gia chủ không có chút quyền lực gì sao?”
Diệp Thanh Trúc trợn mắt nói: “Không phải không có quyền lực gì mà là không làm gì cả! Trước đây, quyền lực của tứ trưởng lão không lớn đến vậy. Thậm chí có thể nói là không có tí nào. Việc tạo thành cục diện như ngày hôm nay đều là do đại tiểu thư làm ra cả”.
Tần Hạo kinh ngạc: “Ý của em là, mặc dù sư phụ của anh là gia chủ nhưng quyền lực bị khống chế à?”
Diệp Thanh Trúc nhìn anh với vẻ khinh thường: “Không phải bị khống chế mà là do bà ấy lười nên chẳng quản việc gì. Vì vậy mới nhét mọi việc vào tay các trưởng lão. Nếu không, bà ấy làm gì lại nhàn nhã đến vậy!”
Tần Hạo nghĩ tới tính cách của sư phụ Trần Linh Tố thì không khỏi bật cười.
Quản lý kiểu phủi tay đúng là còn tiêu sái hơn cả anh.
Chương 503: Lòng tò mò trỗi dậy
Nhưng sư phụ ngầu như vậy, sao bản thân còn phải lo lắng chứ, ở đây có cấp trên che chở, nên làm gì thì cứ làm vậy.
Dường như đã đoán được ý nghĩ của Tần Hạo, Diệp Thanh Trúc khinh thường nói: “Có phải anh muốn hét lớn lên rằng ‘Có sư phụ trong tay là có cả thiên hạ’ không?”
“Hừ...”
“Đừng nằm mơ, tuy gia chủ có quyền to nhất, nhưng cũng không thể phá vỡ nội quy gia tộc, đây là quy định của nhà họ Trần bọn em, không ai được phá vỡ quy định này. Anh nên làm thế nào thì vẫn phải theo kế hoạch ban đầu. Gia chủ không giúp nổi anh đâu”.
Sắc mặt Tần Hạo trắng bệch, có chút tức giận nói: “Nhưng dù sao Lâm Vũ Hân cũng không phải là người nhà họ Trần, cô ấy mang họ Lâm cơ mà!”
“Không có cách nào khác. Gia chủ đã nhận cô ấy làm con gái nuôi, cô ấy chính là người nhà họ Trần! Em cũng vậy, từ nhỏ em đã lớn lên ở nhà họ Trần, tuy không mang họ Trần, nhưng cũng là người nhà họ Trần!”
Ôi!
Còn có chuyện như vậy nữa!
Tần Hạo vô cùng bực tức, nhưng lúc này không phải lúc tức giận, tức giận cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, Tần Hạo nhìn thấy người dân trong thôn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.
Có ba người từ xa bước tới, Tần Hạo quay người, khi nhìn thấy bọn họ thì không kìm nén được sự xúc động.
Lâu rồi không gặp!
Lâm Vũ Hân mặc một bộ đồ trắng thoát tục, như một nữ hiệp thời cổ đại, càng lộ rõ vẻ kì ảo. Bộ đồ trắng đó khiến cho cô trở nên xinh đẹp vô cùng, khí chất cũng lạnh lùng hơn.
Mới mấy tháng không gặp, Tần Hạo có chút không nhận ra Lâm Vũ Hân nữa rồi. Từ trên xuống dưới, thân thể cô ấy giống như được bao bọc bởi một lớp sương mờ, đi đứng nhẹ nhàng, giống như được gió thổi đi vậy.
Khi nhìn thấy anh, cô không kiềm chế được mà để lộ ra sắc mặt kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt đó liền biến mất! Cô trở về dáng vẻ lạnh lùng, thậm chí không nhìn anh thêm một lần nào.
Sắc mặt vui vẻ của Tần Hạo biến mất, giống như bất chợt bị dội một gáo nước lạnh.
Diệp Thanh Trúc âm thầm cấu anh một cái, nói: “Đồ ngốc, giờ anh là người đàn ông của em, phải giả vờ như không quen biết chứ!”
Tần Hạo như bừng tỉnh. Đúng vậy, Diệp Thanh Trúc vẫn luôn lăn lộn ở Yến Kinh, không ở cùng với những người Lâm Vũ Hân, có lẽ người Trần gia thôn sẽ không biết chuyện của mình và Lâm Vũ Hân, như vậy bản thân có thể giấu đi thân phận của mình.
Khi Tần Hạo đang uống trà cùng Trần Lạc Vũ thì Diệp Thanh Trúc liền chạy đến gặp gia chủ Trần Linh Tố, nói hết chuyện anh đến đây, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.
Lúc đó, Trần Linh Tố giả vờ như không quen biết, khách khí đi đến chào hỏi: “Chào mừng đến Trần gia thôn chúng tôi, mời ngồi!”
Lời nói này thật xa lạ, Trần Linh Tố cũng không quen dùng giọng điệu này để nói chuyện với đồ đệ.
Tần Hạo tỏ ra rất khó chịu, nhưng lại không thể không đáp lại, sau đó anh ngồi xuống.
Đợi sau khi người trong thôn ngồi xuống hết, Trần Linh Tố là chủ nhà, đương nhiên phải đứng lên, bày tỏ hoan nghênh sự có mặt của Tần Hạo.
Bà nói một loạt những lời khách khí, bày tỏ sự nhiệt tình hiếu khách của người Trần gia thôn, sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa.
Phải cùng ăn uống với những người này thật khó chịu, không quen biết ai cả. Tuy thịt rượu đều ngon và đẹp mắt, nhưng khi ăn vào lại chẳng có vị gì cả.
“Sống ở đây đúng là dày vò con người!”
Tần Hạo vừa ăn vừa cảm khái. Có ba vị trưởng lão ngồi bên cạnh anh, trừ đại trưởng lão ra thì người trong thôn đều đã đến đủ.
Tiệc chào đón thịnh soạn đã kết thúc ảm đạm như vậy.
Ăn cơm xong, nhưng phương thức đặc biệt để chào đón khách của Trần gia thôn vẫn chưa kết thúc.
Tần Hạo bị đưa đi tắm rửa thay quần áo, dâng hương, sau đó mới sắp xếp cho anh một căn phòng rộng rãi.
Nằm trên chiếc giường xa lạ, Tần Hạo cảm thấy ngày hôm nay thật buồn chán. Cái cảm giác kì lạ này, không phải bị người khác lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là nhiệt tình hiếu khách gì hết. Nói chung, anh không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một chút nào nữa.
Nhưng lại không thể đi được.
Cứ mơ hồ như vậy mà trải qua một ngày. Sáng sớm hôm sau, Tần Hạo bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Anh mở cửa ra nhìn, thấy Diệp Thanh Trúc tay cầm hai bộ quần áo, đứng ở cửa nhìn anh, cười nói: “Đây là quần áo cho anh thay, mặc vào đi, đợi một lúc nữa sẽ đến lúc kiểm tra anh!”
Trong lòng Tần Hạo có chút lo lắng, đành vào phòng thay quần áo, lúc đi ra, Diệp Thanh Trúc nhìn anh rất lâu, cười nói: “Đẹp trai quá, không hổ là người đàn ông của em!”
“Ôi, đừng nói nữa, anh không còn chút sức lực nào đâu, em đã thông báo cho Lâm Vũ Hân chưa, anh nên làm rồi?”
Tần Hạo vẻ mặt buồn bã.
Diệp Thanh Trúc lấy ra một tờ giấy, quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Tần Hạo giành lấy tờ giấy, mở ra xem, trên giấy viết bốn chữ, Tần Hạo thấy nét bút này rất quen, là nét bút của Lâm Vũ Hân.
“Cưới Diệp Thanh Trúc!”
“Ôi trời!”
Tàn Hạo tức giận kêu lên một tiếng, sau đó xé nát tờ giấy.
Diệp Thanh Trúc không vui, nói: “Ê, anh làm vậy là có ý gì? Em có chỗ nào không xứng với anh? Hơn nữa, bây giờ làm gì còn cách nào khác, thôi để em nói thật với anh, chuyện nó là như vậy, anh không có lựa chọn!”
“Tư chất của Lâm Vũ Hân rất tốt, rất được lòng các vị trưởng lão, bây giờ, con trai nhà chú Hùng, Trần Thu Bình cũng là người có tư chất tốt khó tìm, nếu không có anh, đến em còn cảm thấy hai người bọn họ là phù hợp nhất”.
“Anh muốn ở lại đây để nghĩ cách ngăn cản cuộc hôn nhân này thì chỉ có thể cưới em trước, không còn cách nào khác, bởi vì anh không phải là người thôn nhà họ Trần, nếu anh không cưới em, thì sẽ bị đuổi đi ngay thôi!”
Tần Hạo ngẫn người, suy nghĩ hồi lâu, sau đó chán nản nói: “Người nhà họ Trần đều điên rồi, thật đấy!”
“Đúng đấy, em cũng nghĩ vậy, nhưng có cách nào chứ?”
Diệp Thanh Trúc buông thõng tay, rõ ràng lần này cô cũng đồng ý với Tần Hạo.
“Anh muốn biết, các thế hệ nhà họ Trần sinh sống ở đây, rốt cuộc là muốn làm gì? Ở đây rất vui sao? Hay là ở đây sống rất thoải mái?”
Tần Hạo nghĩ đến môi trường của cả thôn, chỉ nói đến riêng môi trường sống, có thể nói là tiên cảnh chốn nhân gian, nhưng nếu sống ở nơi nhỏ bé này mười mấy năm, thậm chí là cả đời, không có máy tính, không có điện thoại, thật là không dám tưởng tượng.
Người Trần gia thôn sao lại cố chấp như vậy chứ?
Bọn họ đang bảo vệ cái gì đó sao?
Trong lòng Tần Hạo có vô số câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng anh lại không có thời gian để suy nghĩ nữa, anh phải nghĩ cách để đưa Lâm Vũ Hân rời khỏi nơi này.
Hôm qua khi nhìn thấy Lâm Vũ Hân, thiếu chút nữa anh không nhịn được mà đi đến đó ôm cô ấy, cũng may Diệp Thanh Trúc kịp thời nhắc nhở, nếu không mấy vị trưởng lão nhà họ Trần sẽ nghi ngờ.
Theo những gì Diệp Thanh Trúc nói, mấy vị trưởng lão này là đời trưởng lão mới sau khi Trần Linh Tố lên làm gia chủ, những vị trưởng lão trước đây lớn tuổi hơn, bây giờ đã đến cấm địa của nhà họ Trần, bế quan nhiều năm không ra ngoài.
Diệp Thanh Trúc đã nhiều lần nhắc đến cấm địa, khiến cho Tần Hạo vô cùng tò mò với nơi này.
Nhưng bây giờ không có thời gian đến đó nghiên cứu, hơn nữa, anh cũng cảm thấy bản thân khó mà qua được cửa ải này của các vị trưởng lão nhà họ Trần.
Chương 504: Quyết không bỏ cuộc
“Đi thôi. Ải đầu tiên của Trần gia thôn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Vì người phụ nữ anh yêu, tiến lên nào!”
Diệp Thanh Trúc kéo anh ra khỏi cửa, chỉ về phía quảng trường ở trung tâm.
Có mười mấy người đàn ông cao to của Trần gia thôn đang ở đấy. Họ cầm gậy gộc, bày sẵn thế trận, sát khí ngùn ngụt.
Tần Hạo chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi đến vậy. Trước nay anh đã phiêu bạt khắp nơi trên thế giới, kinh qua bao phen gió tanh mưa máu, chứng kiến không ít cảnh giết chóc. Nhưng anh chưa từng cảm thấy run sợ như bây giờ.
Nhìn mười tám người đàn ông cao to cầm gậy gỗ đứng giữa quảng trường rộng lớn quả thật khiến anh hoảng hốt đến nỗi chân mềm nhũn.
“Mẹ kiếp, thế này có khác gì lấy mạng anh!”
Tần Hạo phẫn nộ nói: “Một mình đấu với mười tám người. Làm sao vượt ải? Vượt cái con khỉ!”
Diệp Thanh Trúc nhún vai, ngoáy ngoáy tai vờ như không nghe thấy gì.
Trong lúc anh còn đang tức đến đầu bốc khói, Nhị trưởng lão của nhà họ Trần – Trần Lạc Vũ đã dẫn theo một nhóm dân làng đến.
“Tần Hạo, hôm nay là ngày thứ hai cậu đến Trần gia thôn, có lẽ đã rõ quy tắc của nơi này. Muốn cưới được Tiểu Thanh, cậu buộc phải vượt qua ba ải. Ải đầu tiên không khó. Chỉ cần cậu đánh thắng mười tám người này thì xem như thành công.”
Trần Lạc Vũ chỉ vào mười tám người nọ, nheo mắt nói.
Tần Hạo kinh ngạc: “Không khó? Đang đùa đấy à?”
Đám dân làng đứng sau Trần Lạc Vũ đều nhếch môi cười, như thể đang mỉa mai Tần Hạo là kẻ bất tài.
“Cậu có thời gian một tháng và ba cơ hội khiêu chiến. Nếu cả ba lần đều thất bại hoặc sau một tháng mà vẫn không thắng được mười tám người họ, xem như cậu vượt ải thất bại. Tiểu Thanh sẽ không thể gả cho cậu. Cậu đến từ đâu thì trở về nơi ấy. Trần gia thôn không làm khó cậu!”
Trần Lạc Vũ cười nói rồi quay đi, không màng đến phản ứng của Tần Hạo.
Như thể cho rằng Tần Hạo sẽ không qua nổi ải này nên chẳng buồn ở lại xem!
Trần Lạc Vũ vừa đi khỏi, đám dân làng nhàn rỗi bắt đầu vây quanh hóng hớt. Mấy đứa trẻ con còn đem cả ghế xếp theo, rõ là đang chờ xem kịch hay.
“Thế này có đáng là gì chứ?”
Sau khi đi một vòng quan sát mười tám người nọ, Tần Hạo về bên cạnh Diệp Thanh Trúc, lí nhí hỏi: “Có chết người không?”
“Không đâu, bọn họ ra tay có chừng mực. Ải đầu tiên sẽ không giết người. Nhưng ải thứ hai sẽ khó hơn gấp trăm lần, gây nguy hiểm đến tính mạng. Nếu anh không vượt qua được ải đầu tiên thì dĩ nhiên ải thứ hai cũng không còn nghĩa lý gì!”
Diệp Thanh Trúc cũng lấy một chiếc ghế xếp ra để ngồi chờ xem kịch, chẳng hề thông cảm với anh tí nào.
“Em chỉ ngồi đây xem thôi à?”, Tần Hạo không cam tâm, lại đi một vòng quanh mười tám người cao to kia để quan sát. Sau đó, anh trở về bên Diệp Thanh Trúc.
Anh chẳng quen thân với ai ở Trần gia thôn. Ngoại trừ Diệp Thanh Trúc, anh không nghĩ ra người nào khác có thể giúp mình nữa.
Liếc nhìn anh, Diệp Thanh Trúc đáp: “Chứ sao nữa, em đâu còn cách nào khác?”
Thấy Tần Hạo chỉ đứng quan sát mà không dám thử sức, đám dân làng cảm thấy chán quá, bèn lục tục bỏ đi.
Sau khi họ đi rồi, Tần Hạo ngẫm nghĩ một lúc mới bật ra câu hỏi: “Dùng thuốc nổ được không nhỉ?”
“Được chứ. Nhưng nếu anh không làm nổ chết được họ thì có thể sẽ bị họ đánh chết đấy!”
Diệp Thanh Trúc lạnh lùng đáp.
Tần Hạo ảo não vô cùng. Phải làm sao bây giờ?
Cô ta nói tiếp: “Là anh muốn cưới em, không phải là em muốn lấy anh. Anh hỏi em làm gì? Em cũng không có cách. Sao anh không thử sức xem?”
Tần Hạo nghiến chặt răng, nhìn mười tám người mặt lạnh như tiền ở phía trước. Có khác gì người sắt đâu!
Thử thì thử vậy!
Tần Hạo từ từ tiến lại gần. Đứng trước mặt mười tám người nọ, anh dõng dạc: “Các vị đại ca, tôi đây muốn cưới vợ cũng không dễ dàng gì. Chúng ta là đàn ông với nhau cả. Xin các vị hãy lượng thứ, lát nữa nhẹ tay một chút, mắt nhắm mắt mở cho qua. Tôi lấy được vợ rồi, chắc chắn sẽ báo đáp các vị!”
Mười tám người vẫn đứng im, một trong số họ cất giọng hỏi: “Cậu muốn khiêu chiến lần đầu tiên?”
“Phải!”
Tần Hạo nghiến răng. Xin xỏ không có tác dụng, anh đành phải nghiêm túc đối mặt thôi.
Anh vừa gật đầu, mười tám người tản ra và di chuyển ngay tức khắc. Họ vây anh vào giữa, vung gậy tạo thành một trận cuồng phong, khí thế vô cùng khủng khiếp. Gió quét vào mặt anh đau rát!
Mười tám cao thủ có trình độ ngang ngửa Trần Lạc Hà. Mà anh còn không thắng nổi ông ấy.
Tần Hạo đang trong tình trạng vô cùng rối loạn!
Một người ở phía trước vung gậy về phía anh, âm thanh xào xạc cũng theo đó vang lên. Tần Hạo không kịp nghĩ gì, bèn nhảy lên thật cao để tránh đòn.
Ngờ đâu, cú nhảy của anh lại trở thành mục tiêu cho người đứng sau. Gậy này quả thật không tránh nổi.
Tần Hạo bị gậy đánh vào bụng, cả người văng ra xa. Anh còn chưa kịp đáp đất đã bị một người khác đập như đập một con bọ. Hoàn toàn không thể chống trả.
Khóe môi rướm máu, đòn vừa rồi đã khơi dậy hung tính trong người Tần Hạo.
“Mẹ nó, liều với mấy người luôn!”
Bật người đứng dậy, anh cắn răng đỡ thêm một gậy nữa. Khí huyết cuộn trào, lồng ngực đau đớn khôn cùng, nhưng anh vẫn cố gắng dằn xuống, không để bản thân tiếp tục nôn ra máu.
Nhân cơ hội này, anh bèn tóm lấy gậy của một người trong số họ. Tần Hạo đang định dùng cây gậy ấy làm vũ khí thì một gậy khác từ đằng sau bay về phía anh.
Không kịp rồi!
Tần Hạo đành bỏ qua cơ hội này. Nếu không, cây gậy đằng sau chắc chắn sẽ đập vào đầu anh.
Thật ra, từ nãy đến giờ chỉ có bốn người xuất chiêu.
Mười bốn người còn lại vây quanh anh, không hề cử động.
Mới bốn người mà đã không chịu nổi thì đừng nói đến việc đấu với mười tám người!
Tần Hạo chủ động tấn công lần nữa, nhưng lại bị một gậy đánh ngã xuống đất. Lần này, bốn cây gậy đồng thời khóa chặt lấy anh.
Thất bại rồi!
“Nhận thua!”, Tần Hạo yếu ớt nói.
Cả bốn thu gậy lại, trở về đội ngũ.
Một người trong số họ cất lời: “Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi, cậu không thắng nổi chúng tôi đâu. Cậu quá yếu!”
Tần Hạo không thể phản bác.
Nhìn vẻ mặt của Tần Hạo, người nọ cũng biết anh không thể từ bỏ. Khẽ lắc đầu, người nọ đặt gậy ra sau lưng, đoạn nói: “Khi nào muốn khiêu chiến lần hai thì cứ thông báo một tiếng, chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng!”
Dứt lời, mười tám người tản đi.
Nằm trên mặt đất, Tần Hạo cảm thấy rầu rĩ vô cùng.
Sự chênh lệch quá rõ ràng đã định sẵn anh không thắng nổi.
Diệp Thanh Trúc chạy đến, ngồi xổm xuống hỏi anh: “Sao rồi? Có phải muốn bỏ cuộc không?”
“Đúng đấy, sao em biết?”
Tần Hạo rã rời đáp.
Cô ta khẽ cười: “Nếu là em thì chắc chắn em sẽ từ bỏ.”
“Mẹ kiếp, anh không giống em. Anh quyết không bỏ cuộc. Em cứ đợi đấy. Sớm muộn gì anh cũng sẽ cưới được em rồi vứt bỏ em. Đúng là không chửi bậy không được mà! Một lũ họ Trần khốn nạn!”
Diệp Thanh Trúc vội vã “suỵt” một tiếng: “Nói nhỏ thôi. Tam trưởng lão mà nghe thấy anh chửi tục mắng người thì toi. Đánh anh một tháng không xuống giường được, đến lúc ấy anh chẳng còn cơ hội khiêu chiến gì nữa đâu!”
Chương 505: Đánh chết các người
“Bây giờ anh đã không xuống giường được rồi đây này!”, Tần Hạo lật người lại, vừa xoa ngực vừa tức tối nói. Vừa lên tiếng thì anh đã thấy toàn thân đau nhức rồi.
Gậy của mười tám người họ làm từ chất liệu không tầm thường. Vô cùng cứng, đánh lên người chẳng khác gì gậy sắt.
“Cố lên. Em đề cao anh lắm. Còn một tháng nữa mà, không vội, cứ từ từ thôi!”, Diệp Thanh Trúc cười hì hì.
“Người ta thường nói ải đầu tiên đơn giản nhất. Thật ra em thấy đây là ải khó nhất ấy!”
Dứt lời, Diệp Thanh Trúc bèn chạy biến. Cô ta tung tăng nhảy nhót như một đứa trẻ con, chẳng biết lại định đi đâu.
Tần Hạo khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Anh chậm rãi trở về phòng rồi ngả người xuống giường.
“Hầy, đừng nói là một tháng. Có cho thời gian một năm thì mình cũng chẳng thắng nổi. Đây còn là ải đầu tiên nữa chứ! Ai da!”
Ngày hôm nay đã trôi qua như thế. Tần Hạo đã dùng một cơ hội khiêu chiến. May mà không có ai chứng kiến bộ dạng thê thảm của anh, không thì mất mặt lắm.
Sáng hôm sau, Tần Hạo thức dậy rất sớm. Anh vận động gân cốt, bắt đầu chạy bộ vòng quanh thôn để tập luyện.
Anh có chết cũng không cam tâm bị vứt khỏi Trần gia thôn một cách thảm hại như thế.
Tối qua, anh đã vạch ra kế hoạch. Nhất định phải dốc sức luyện công để nâng cao trình độ trong vòng một tháng này.
Anh chọn chạy bộ, đương nhiên còn vì mục đích khác.
Tần Hạo đến Trần gia thôn hai hôm rồi nhưng vẫn chưa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Nhân dịp này, anh phải nghiên cứu một chút. Biết đâu, anh sẽ tìm ra bước đột phá nào đó.
Chạy vòng quanh thôn, anh nhận ra thung lũng hình hồ lô này cũng rộng lớn đấy chứ. Đôi mắt của Tần Hạo như máy quét, quan sát khắp nơi. Chạy một vòng rồi mà anh vẫn chưa phát hiện được gì.
Anh cảm thấy hơi kỳ lạ. Thôn này rộng như vậy, nếu thật sự có cấm địa Trần gia thôn gì đó thì lẽ ra không khó tìm mới phải chứ!
Anh lại chạy thêm một vòng quanh thôn. Lần này tốc độ của anh chậm hơn, quan sát cũng kỹ lưỡng hơn. Cuối cùng, anh trông thấy một hang động đen kịt ở vùng đáy hồ lô, cũng là nơi gần quả núi cao nhất.
“Đó có phải là nơi được gọi là cấm địa không nhỉ? Bên trong chất chứa bí mật gì đây?”
Tần Hạo ngắm nghía từ xa, sau đó quay người rời đi. Giờ vẫn chưa phải lúc vào đó. Nhỡ bị người khác phát hiện, có khi anh sẽ mất luôn cái mạng này không chừng.
Người ở Trần gia thôn luôn làm theo quy tắc. Câu này Diệp Thanh Trúc đã nói với anh rất nhiều lần.
Sau khi anh chạy bộ xong, người ở Trần gia thôn mới thức giấc.
Về đến phòng, anh bỗng nghe thấy tiếng hò hét truyền đến từ quảng trường trước nhà. Sau khi chạy ra xem thử, Tần Hạo bèn ngây ngẩn cả người.
Nam phụ lão ấu của Trần gia thôn gần như chiếm quá nửa dân số toàn thôn. Tất cả tập trung ở quảng trường và đang tập quyền.
Người già đứng hàng đầu tiên, sau đó là phụ nữ, rồi đến trẻ con. Họ đang tập Thái cực quyền để tu thân dưỡng tính. Động tác và phong thái của họ có phần không giống những người tập Thái cực quyền khác, có vẻ tùy ý và thoải mái hơn.
Thanh niên trai tráng thì đứng ở đội ngũ khác. Họ đang tập một loại quyền pháp nào đó mà Tần Hạo không biết tên.
Đúng lúc này, Diệp Thanh Trúc xuất hiện.
“Trần gia quyền, anh có muốn học không?”
“Dĩ nhiên là muốn!”
Tần Hạo làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!
Thế là anh bèn học theo mọi người. Nhờ có nền tảng tốt, anh học gì cũng nhanh. Chỉ một lát sau, anh đã có thể ra quyền chuẩn xác để tập cùng mọi người.
Sau khi luyện xong, Diệp Thanh Trúc bèn vỗ vai anh nói: “Tốt đấy. Thấy anh thế này, em rất có lòng tin về hai lần khiêu chiến còn lại. Biểu hiện cho tốt nhé, em đợi anh ở phòng tân hôn!”
Diệp Thanh Trúc châm chọc anh vài câu rồi rời đi ngay, chẳng cho Tần Hạo cơ hội phản bác. Cứ như cô ta chẳng hề xem trọng chuyện thành công hay thất bại của Tần Hạo vậy.
Tần Hạo vô cùng buồn bực!
“Mẹ nó. Mình khổ sở, mệt mỏi, chịu bao nhiêu gậy như vậy vì ai cơ chứ?”
Than thở thế thôi, Tần Hạo vẫn tuân theo kế hoạch của mình. Mỗi ngày anh đều kiên trì rèn luyện, dậy sớm chạy bộ.
Lần nào anh cũng lưu tâm, chú ý quan sát khắp Trần gia thôn. Anh luôn nghĩ đến việc khi nào mới gặp được Lâm Vũ Hân để có thể nói với cô đôi lời. Hoặc là gặp Trần Linh Tố, hỏi bà xem có cách nào hay không.
Thế mà anh lại chẳng gặp được Lâm Vũ Hân lấy một lần.
Tần Hạo không khỏi suy đoán linh tinh, lẽ nào cô ngủ đến trưa mới dậy?
Tất nhiên, anh chỉ có thể đoán thôi chứ không xác minh được. Vì Tần Hạo còn chẳng biết Lâm Vũ Hân đang sống ở đâu nữa.
Chạy bộ xong, anh lại ra tập quyền với người ở Trần gia thôn. Đến khoảng mười giờ sáng, anh sẽ về phòng ngồi thiền.
Cũng chẳng phải tập nội công gì, chỉ là anh muốn lồng ghép quyền pháp vừa học vào để luyện thôi.
Từ sau lần giao đấu với Trần Lạc Hà, anh phát hiện bí mật về loại võ công vô danh mà mình học được nên vô cùng lưu tâm.
Cư dân ở Trần gia thôn, ngoài các ông bà cụ tập Thái cực quyền thì những người trẻ mỗi ngày lại luyện quyền mỗi khác. Chiêu thức phức tạp, cực kỳ khó nhớ.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn nhìn rồi quên ngay, học được chiêu sau thì sẽ không còn nhớ chiêu trước. Nhưng Tần Hạo thì khác, anh có võ công vô danh.
Mỗi lần thiền định, anh như thể rơi vào một giấc mộng kỳ quái. Quyền pháp vừa học được tựa như biến thành hư ảnh, tua đi tua lại trong đầu anh. Bằng khả năng hiểu biết của bản thân, anh không ngừng lắp ghép chúng lại, loại bỏ những động tác dư thừa, lọc ra phần tinh hoa và hiệu quả nhất.
Cứ như vậy, chỉ sau một tuần, Tần Hạo đã học được Trần gia quyền.
Nếu người khác biết chuyện này, chắc hẳn sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Sau lần khiêu chiến thất bại, anh dường như đã quên sạch chuyện ấy, cũng không nhắc đến nữa. Mười tám người nọ cũng có rèn luyện vào buổi sáng. Họ cũng chẳng để tâm đến chuyện này.
Thậm chí, lúc gặp Tần Hạo, họ còn chào hỏi rất “vui vẻ”.
“Ái chà, lại chạy bộ à! Chạy cho tốt nhé, có triển vọng đấy!”
Rồi họ vừa cười ha hả vừa chạy đi.
Giọng điệu của họ đầy mỉa mai. Thoạt đầu Tần Hạo rất khó chịu vì biết họ xem thường mình. Nhưng có nghĩ nữa cũng vô dụng.
Ở Trần gia thôn này, muốn người khác xem trọng thì chỉ có cách đánh bại họ.
“Cứ đợi đấy. Hai mươi mấy ngày nữa, tôi sẽ đánh chết các người!”
Nghĩ vậy, tinh thần chiến đấu của Tần Hạo lại tăng lên vùn vụt. Anh như thể quay lại thời điểm vài năm trước, khi còn luyện công với sư phụ.
Khi ấy, anh đã từng bước trưởng thành đến ngày hôm nay dưới đòn roi của sư phụ Trần Linh Tố.
Bây giờ, anh muốn hướng đến mục tiêu cao xa hơn. Lần này không có sư phụ, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong đầu Tần Hạo, các chiêu thức quyền pháp từ từ dung hợp lại và cuối cùng được đánh ra bằng nội lực đặc biệt của chính anh. Uy lực của nó còn mạnh hơn cả nội lực thông thường.
Sau khi nghỉ ngơi một tuần, anh cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều nên muốn tìm người cọ xát. Nhưng cư dân ở Trần gia thôn đều xem anh như người ngoài, chẳng ai thân thiết với anh cả. Người duy nhất anh quen là Diệp Thanh Trúc thì cũng không đánh được.
Chương 506: Tiện nhân Tần Hạo
Cuối cùng anh bất lực, đành đi tìm một trong mười tám vị hán tử kia.
“Anh có thể dạy tôi luyện công không!”
Tần Hạo khiêm tốn mong được chỉ dạy.
Vị Hán tử đó liếc nhìn anh một cái, nói giọng kỳ lạ: “Dạy cậu sao?”
Tần Hạo đương nhiên nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt anh ta bèn cười nói: “Đúng vậy, các anh giỏi quá, các anh luyện thế nào vậy?”
“Đây là bí mật không thể truyền ra ngoài của nhà họ Trần chúng tôi, sao có thể dạy cho một người ngoài như cậu? Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, Trần gia quyền không truyền ra ngoài!”
Vị Hán tử đó nói xong liền rời đi.
Thật không ngờ, ban nãy Tần Hạo vẫn cười vui vẻ, bây giờ đã trở mặt rồi.
“Ôi đứa trẻ nực cười này, tự coi mình lợi hại rồi phải không? Ông đây bảo anh dạy là vì đã nhìn trúng anh, nh tưởng mình ngầu lắm chắc? Có tin ông đây đánh cho rơi răng, khóc cha gọi mẹ không, cái đồ nhà quê!”
Tần Hạo tay chống nạnh, vứt bỏ hết hình tượng lớn tiếng mắng chửi, mắng cho vị Hán tử đó cảm thấy sửng sốt.
Ở trong nhà họ Trần không ai dám mở mồm ra là mắng người, ai nấy đều ăn nói nhẹ nhàng, vô cùng khách sáo.
Nhưng Tần Hạo biết, đám người này đều rất giả tạo, trên mặt thì chào hỏi khách khí, nhưng chỉ tỏ ra như vậy cho người khác xem.
Không còn cách nào khác, bởi tam trưởng lão quá lợi hại, không ai đánh lại được, lại còn là trưởng bối trong dòng tộc, để ông ta nghe được có người mắng chửi, thì sẽ bị đánh cho một trận, còn bị phạt quỳ, ba ngày không được ăn.
Nhưng Tần Hạo đâu có xuất chiêu như thường lệ mà anh nhân lúc tam trưởng lão không có mặt.
Lần này anh mắng cho vị Hán tử kia lửa giận bốc ngùn ngụt, cũng không thèm quan tâm anh có phải khách của thôn không liền ra tay đánh anh.
Thứ Tần Hạo muốn chính là điều này, không nói nhiều lời liền ra tay đánh.
“Tôi phải đánh cậu, đồ mất dạy!”
Vị Hán tử đó hét lớn, đấm thật mạnh như đấm bao cát, đem theo một luồng gió mạnh.
Cú đấm này mang theo nội lực vô cùng to lớn, dưới sức mạnh của vị Hán tử, uy lực của nó còn đáng sợ hơn.
Tần Hạo không đứng im chịu đòn, nhanh chóng tung ra một đòn thái cực quyền lấy nhu thắng cương, đưa tay phải ra cuộn một vòng, phá vỡ đòn hiểm này.
“Ồi?”
Vị Hán tử đó ngạc nhiên, không thể ngờ được, Tần Hạo lại biết thái cực quyền, nhưng theo theo anh ta thấy, nếu luyện tập tốt thì thái cực quyền sẽ có uy lực vô cùng to lớn, nếu không luyện tốt thì chỉ là môn thể thao tự do. Anh ta không tin Tần Hạo mới tới Trần gia thôn trong thời gian ngăn ngủi như vậy mà học được thái cực quyền.
Có lẽ là học được vài chiều thức nên lấy ra khoe mẽ thôi.
“Xem cậu tiếp chiêu thế nào!”
Hán tử tung chiêu thứ nhất đánh không trúng liền tung chiêu thứ hai.
Trong lòng Tần Hạo âm thầm hô lên hay lắm, tên này thật quá xem thường mình rồi, anh cũng không để tâm tư thế có đẹp không, bèn nhanh chóng lăn người, tránh được chiêu thứ hai, sau đó đột nhiên nhảy lên, tấn công vào phần bụng dưới của đối phương.
“Biến đi!”
Vị Hán tử hét lớn lên một tiếng, đưa chân lên đá.
Cú đá vô cùng nhanh nhẹn, Tần Hạo không kịp tránh, chỉ có thể dùng hai cánh tay để chắn.
Kết quả, sức mạnh từ cú đá quá mạnh, súy chút nữa là đá gãy xương tay của anh, anh bị đá bay ra ngoài, ngã trên đất không đứng dậy được.
“Bỏ đi, hôm nay tha cho cậu, sau này nói năng suy nghĩ một chút, nếu không tôi sẽ đánh cho cậu câm như hến đấy!”
Vị Hán tử đó dạy dỗ anh một trận rồi quay người bỏ đi.
Tần Hạo nằm trên đất, trong lòng vui vẻ.
Người dân ở Trần gia thôn khá tốt bụng, vì nếu đổi lại là bản thân bị mắng một trận tối tăm mặt mũi như vậy thì ít nhất phải đánh cho tên đó không mở được miệng.
“Được, cứ làm vậy đi!”
Sau khi quay về tổng kết trận đấu ban nãy, Tần Hạo nhớ lại cách vị Hán tử đó xuất chiêu, phong cách chiến đấu. Sau đó Tần Hạo lại ra ngoài.
Anh lại gặp một trong mười tám vị cao thủ.
“Đại ca, vợ anh đẹp quá, cho tôi sờ một chút được không?”
“Cái tên lưu manh vô lại nhà cậu, muốn chết à!”, vị Hán tử tức giận mắng, còn xông đến muốn động tay.
Mười tám người mà cùng xông lên thì Tần Hạo không có cơ hội nào để đáp trả. Nhưng nếu một chọi một thì anh vẫn có thể liều mạng đánh vài chiêu dù giờ vẫn chưa phải là đối thủ.
Tần Hạo không hề có ý định muốn chiến thắng, cũng không muốn lợi dụng gì từ anh ta, đánh nhau xong liền nhanh chóng xin lỗi.
Tuy ban đầu vị Hán tử đó bị chọc tức, nhưng sau đó Tần Hạo đã xin lỗi và còn khen vợ anh ta đẹp, nói anh ta có phúc, vị Hán tử đó cũng nguôi giận, không tính toán với anh nữa.
Thế là ai đó lại càng được đằng chân lân đằng đầu.
“Đại ca, sao anh xấu vậy chứ, tôi thấy anh là người xấu nhất thôn rồi đó, chắc bố anh cũng xấu lắm nhỉ!”
“Nhãi ranh, nói gì đó, gợi đòn à!”
Binh!
Bốp!
Hự!
Đánh xong.
“Đại ca, tôi sai tồi, thật ra anh là người đẹp trai nhất thôn!”
“Coi như cậu có mắt nhìn, lần sau đừng có mà ăn nói lung tung!”
...
“Này, ai ấy nhỉ, rót cho ông đây ly trà, nhìn cái gì mà nhìn, nói anh đó, tôi là khách của thôn Trần gia đấy, bảo anh rót cho ly trà mà khó khăn vậy sao?”
“Cút đi, cậu là khách gì chứ, dám kêu tôi đi rót trà, tôi phải đánh tên khốn nhà cậu!”
Binh!
Bốp!
Hự!
Đánh xong.
“Đại ca, tôi sai rồi...”
...
Cứ như vậy, Tần Hạo cứ gặp ai ở trong thôn thì sẽ trêu ghẹo, làm người đó không vui, rồi bị đánh, đánh thua thì liền xin lỗi, xin tha. Cứ như vậy anh học được rất nhiều tuyệt chiêu.
Những chiêu thức này đều không giống nhau, hiểu được từ mỗi người một chút là có thể thu hoạch được không ít.
Nhưng Tần Hạo vẫn không hài lòng, anh kết hợp những chiêu thức này lại với nhau. Sau nhiều lần thực chiến, cuối cùng đã có được bộ chiêu thức hoàn hảo.
Lúc này, chỉ còn mười ngày nữa là đến một tháng.
Thời gian này, Tần Hạo cũng gặt được thu hoạch từ phương diện khác. Cuối cùng anh đã nghe ngóng được từ chỗ Diệp Thanh Trúc nơi ở của cả nhà Lâm Vũ Hân. Thì ra, nơi đó được ẩn trong một khu rừng giữa hai vòng tròn lớn nhỏ của hồ lô.
Một ngày, anh có tình chạy về phía bên đó, vừa hay nhìn thấy Lâm Vũ Hân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vì không có người ngoài nên nhìn nhau được lâu hơn một chút.
Vẻ mặt vui vẻ đó của Lâm Vũ Hân không thể lọt khỏi ánh mắt của Tần Hạo. Cuối cùng trong lòng anh cũng có được cảm giác hài lòng, bước chạy càng nhanh hơn.
Tuy anh biết chạy bộ không có tác dụng gì.
Nếu chạy bộ có thể đánh bại được mười tám cao thủ, thì trên thế gian này đã toàn là cao thủ rồi.
Làm như vậy chỉ để cho người khác xem, nhân tiện tìm kiếm bí mật của Trần gia thôn.
Lần đó gặp Lâm Vũ Hân nhưng không nói lời nào, bởi vì bây giờ hai người đang đóng giả như hai người xa lạ. Tuy Tần Hạo là người đàn ông của Diệp Thanh Trúc, nhưng vẫn chưa qua thử thách. Cả Trần gia thôn đều thờ ơ với anh. Hơn nữa anh là người đàn ông của Diệp Thanh Trúc, chứ không có quan hệ gì với Lâm Vũ Hân.
Diệp Thanh Trúc bây giờ đã không còn là nha đầu nhỏ bên cạnh Trần Linh Tố, bởi vì cô ấy sắp gả cho người khác rồi, vì vậy các trưởng lão coi cô ấy là con gái nhà họ Trần, thân phận cao hơn rất nhiều.