Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 499-500
Chương 499: Lặng lặng vào thôn
Mỗi sáng họ đều cử người đi tuần quanh núi, kiểm tra tình hình xem có người ngoài xâm nhập hay không.
Tần Hạo tái mặt khi nghe thấy vậy.
Tối qua Diệp Thanh Trúc dẫn anh tới chỗ này. Rõ ràng cô ấy biết người của thôn nhà họ Trần sẽ đi tuần qua đây. Cô đã cố tình làm như vậy.
Tần Hạo hận lắm, kế hoạch âm thầm xâm nhập của anh có vẻ như đã thất bại.
Hai người Trần Tam bị câu hỏi của Diệp Thanh Trúc đâm đúng chỗ đau. Hai người họ vốn được coi là đệ tử khá nổi bật ở trong gia tộc. Nhiệm vụ đi tuần đúng ra không phải đổ lên đầu bọn họ mà dành cho những cha nội không biết nghe lời hoặc là những người bẩm sinh ngu đần làm nghề lao động bằng tay chân.
Đau là ở chỗ bọn họ là người phạm phải lỗi gần đây nhất.
Diệp Thanh Trúc thấy họ không trả lời, sắc mặt thì khó coi bèn đổi chủ đề: “Gần đây trong thôn có chuyện lớn gì không?”
“Có chứ, tên nhóc là chú Hùng sắp lấy vợ rồi!”, Trần Thất khi nói chuyện trông có vẻ khá đố kỵ. Có lẽ là vì cảm thấy người ta có thể lấy vợ còn mình thì vẫn độc thân nên khó chịu.
Nghe thấy vậy Tần Hạo cũng sốt sắng.
“Cưới vợ, cưới vợ của tôi sao? Mẹ kiếp!”
Diệp Thanh Trúc thản nhiên hỏi: “Ờ? Cưới vợ nhanh thế à? Con gái nhà ai mà có phúc thế. Nghe nói thằng nhóc nhà chú Hùng được lắm!”
Tần Hạo dè chừng nhìn hai người trước mặt. Sợ cái tên sẽ nói ra từ miệng họ.
Nhưng Trần Tam chỉ nói: “Hầy, về rồi em sẽ biết, không nói nữa!”
“Người này là ai vậy?”
Trần Thất chỉ vào Tần Hạo, hỏi câu hỏi mà họ đang quan tâm nhất.
Tần Hạo chưa trả lời thì Diệp Thanh Trúc đã cướp lời: “Hai người không có mắt ạ. Là người đàn ông của chị, không nhận ra sao?”
“Tiểu Thanh, chị cũng có đàn ông sao?”, Trần Thất kinh ngạc nhìn Tần Hạo rồi soi anh từ đầu tới chân. Nhìn bộ dạng cũng được, chỉ là hơi gầy yếu.
Thấy anh cầm súng, Trần Thất lấy làm hứng thú, tỏ ra thân thiết: “Đây là súng phải không? Cho tôi mượn chơi nhé?”
Tần Hạo sững sờ bởi lời giới thiệu của Diệp Thanh Trúc, nhưng nghĩ lại, lấy thân phận là bạn trai của Diệp Thanh Trúc để trà trộn vào Trần gia thôn đúng là một cách không tệ.
Sao trước đó anh không nghĩ ra nhỉ?
Dường như ăn ý, Diệp Thanh Trúc quay đầu nháy mắt với anh, cười đắc ý như muốn nói: “Em thông minh không!”
Tần Hạo trừng mắt đang định nói gì đó như kiểu chào hỏi hai người Trần Tam thì không ngờ anh ta xị mặt nói với Diệp Thanh Trúc: “Diệp Thanh Trúc, em lại đi có bạn trai ở bên ngoài mà chưa được sự đồng ý của gia chủ sao?”
“Anh đúng là nói nhảm, không tin anh đi hỏi gia chủ. Người đàn ông này là do cô ấy tìm cho em đấy!”
Trần Tam vẫn không tin: “Em nên biết, đưa đàn ông về Trần gia thôn, nếu em muốn lấy chồng thì phải trải qua ba cửa ải quan trọng. Thằng nhóc này có thể qua ải nổi không?”
“Qua ba ải? Ba ải gì cơ?”, Tần Hạo chau mày tò mò hỏi.
Lúc này, anh mới nhớ ra mình phải sắm vai làm bạn trai của Diệp Thanh Trúc nên nhất định phải quan tâm tới ba ải được nói tới kia.
Diệp Thanh Trúc đứng bên cạnh giải thích: “Qua ba ải là quy định của nhà họ Trần bọn em. Phàm là con gái nhà họ Trần, muốn gả cho người ngoài thì người đàn ông đó phải qua được ba ải. Còn không, dù có bỏ ra cả đống vàng thì cũng đừng nghĩ tới việc lấy được con gái nhà họ Trần.
Tần Hạo gật đầu và càng quan tâm hơn tới ba ải cụ thể là gì.
“Ba ải ấy mà, đi, vừa đi vừa nói!”, Diệp Thanh Trúc thân mật khoác tay Tần Hạo đi về phía Trần gia thôn.
Chuyện đã tới nước này, Tần Hạo cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cùng quay về Trần gia thôn với Diệp Thanh Trúc.
Trên đường đi, Trần Thất rất có hứng thú với túi đồ Tần Hạo mang theo. Diệp Thanh Trúc đã nói anh là người đàn ông của mình thì Trần Thất cũng không coi anh là người ngoài nữa và cậu ta cứ xem hết thứ này đến thứ khác một cách hết sức tự nhiên.
Tần Hạo cũng khó từ chối. Thế nhưng, trong túi có những vũ khí sát thương cỡ lớn. Nếu như để cậu ta nhìn thấy thì xong con ong. Hoặc it nhất thì mục đích tới đây của anh cũng sẽ bị nghi ngờ.
Cũng may là vào lúc then chốt thì Diệp Thanh Trúc đã ra tay. Cô vội vàng kéo Trần Thất qua một bên, dạy dỗ một trận.
“Chị nói này Tiểu Thất. Ngứa ngáy phải không? Nói thật cho cậu biết, trong túi này toàn là đồ của chị thôi. Có phải cậu muốn xem nội y của chị Tiểu Thanh không? Nói!”
“Không có, không có, em không có!”, một tên người rừng như Trần Thất nào phải đối thủ của Diệp Thanh Trúc, nói hai ba câu là đã bị hạ gục tới mức đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch rồi.
Cậu thanh niên mới lớn này ở trong rừng núi nhiều năm như vậy, bình thường cũng chỉ tiếp xúc với mấy cô gái trong vùng nên cũng chưa gặp nhiều sự đời.
Ở tuổi của cậu, sự tò mò đối với người khác giới là khá nghiêm trọng.
Những cô gái trong thôn toàn mặc những món đồ quê mùa, cậu ta nhìn chán rồi. Còn những bộ nội y gợi cảm hoa hoa đỏ đỏ của người hiện đại trong thành phố thì lại chưa.
Trần Tam đi bên cạnh không ngừng ho khan, sắc mặt ngượng ngùng. Cùng là người trong thôn mà để mất mặt với người ngoài khiến anh ta cũng cảm thấy ái ngại.
Diệp Thanh Trúc dạy dỗ Trần Thất xong thì ra dấu đã giải quyết xong với Tần Hạo.
Tần Hạo lại trừng mắt nhìn cô.
Đương nhiên cả Trần Tam và Trần Thất đều không nhìn thấy những biểu cảm đó.
Đi được một lúc là đã có thể nhìn thấy khối kiến trúc ẩn hiện bên trong rừng rậm. Nơi đó chính là nhà họ Trần ẩn thế được nói tới.
Tần Hạo cũng có phần kích động dù anh khá thất vọng vì không có cách nào kiểm soát được những chuyện mình không biết.
Lúc này anh mới hiểu Trần Lạc Hà không hề khoác lác khi nói rằng một mình anh tới đồng nghĩa với việc tự nộp mạng.
Chỉ là hai người đi tuần bình thường mà còn lợi hại hơn cả anh. Vậy thì những thành viên nòng cốt thực thụ của nhà họ Trần không biết còn khủng khiếp tới mức nào.
Anh đã từng rất đắc ý vì đánh bại được cao thủ nhà họ Diệp mà không biết rằng cái gọi là hai cao thủ nhà họ Diệp kia chẳng là cái đinh gì khi đứng những những cao nhân ẩn thế và họcũng chỉ có thể xưng vương xưng bá nơi thế tục mà thôi.
Tần Hạo cảm thấy bản thân trước đây đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Có Trần Tam và Trần Thất dẫn đường, lộ trình trở nên đơn giản hơn nhiều.
Bọn họ không đi đường chính mà dẫn anh đi qua một con đường nhỏ quanh co. Nhìn vết đường đi thì có thể thấy con đường này thường xuyên được đi lại, có lẽ là con đường đặc biệt dẫn tới Trần gia thôn.
Tần Hạo liếc nhìn xung quanh, càng nhìn càng kinh ngạc.
Bên trong khu rừng dường như có một trận thế được sắp xếp rất kỳ lạ. Với con mắt của anh mà suýt nữa còn bị loạn.
“Bây giờ đã biết tại sao em nói đợi trời sáng rồi đi tiếp rồi chứ?”, Diệp Thanh Trúc sà đầu tới, nói nhỏ bên tai Tần Hạo.
Tần Hạo cười lạnh khinh bỉ nhưng trong lòng thì thầm đồng ý.
Nếu ban đêm một mình xông vào thì có khả năng sẽ bị nhốt chết khô ở đây mất. Thay bằng việc cuối cùng bị người ta bắt thì chi bằng hào phóng để người ta dẫn đường.
Chương 500: Tới là khách
Qủa nhiên sự uy nghiêm của Trần gia thôn không phải là điều khoác lác.
Tần Hạo cảm thấy hoang mang với hành trình tiếp theo của mình.
Anh nhớ lại những lời trước đây Diệp Thanh Trúc từng nói và hỏi: “Nói đi, ba ải đó là gì?”
Diệp Thanh Trúc và anh đi phía sau. Cô khẽ giải thích: “Ba ải là quy tắc chết mà trưởng bối gia tộc họ Trần đã đặt ra từ rất lâu trước đây”.
“Cái gọi là ba ải là dũng, trí, đức! Và cũng chính là kiểm tra về dũng vũ, trí tuệ và phẩm đức”.
Tần Hạo nghe thấy vậy thì cảm thấy buồn cười. Anh không khỏi bật cười: “Là ý của ai vậy, quê mùa thế!”
Diệp Thanh Trúc phất tay, tỏ vẻ bất lực: “Hạng mục cụ thể của ba ải không giống nhau, được thiết kế tùy vào từng người”.
“Có điều, một điểm khác biệt nhỏ là, ải thứ nhất là dũng vũ, đương nhiên kiểm tra về thực lực. Đây là ải đơn giản nhất và cũng là ải vô lý nhất. Thực lực không đáp ứng thì đừng mong vượt qua và cũng không thể cưới được con gái nhà họ Trần. Dù có là a đầu thôi thì cũng không được!”
“Ải thứ hai trí tuệ chính là dựa vào cái đầu. Trong đó không những cần có thực lực mà còn cần một chút may mắn. Quan trọng nhất là sự lanh trí, nếu không, có khi sẽ phải chết ở ải thứ hai! Người nhà họ Trần rất cứng nhắc, sẽ không nể nang gì anh đâu”.
“Ải thứ ba kiểm tra phẩm đức, không biết là kiểm tra thế nào vì chưa ai thử bao giờ. Những năm qua chưa có ai có thể vượt qua được ải thứ ba”.
Tần Hạo cực kỳ khó chịu: “Sao anh phải vượt qua, anh không thèm cưới em đâu. Hơn nữa em có phải họ Trần đâu!”
“Này, anh đúng là đồ vô lương tâm. Người ta đã trao thân và cả danh phận cho anh rồi mà anh lại đối xử như vậy đây, thật đau lòng quá đi!”
Diệp Thanh Trúc giả khóc nhưng vẫn không nhận được phản hồi nên đành phải cười trên nỗi đau: “Tùy anh, không vượt qua ba ải cũng được. Vậy thì đợi bị đuổi ra khỏi Trần gia thôn đi. Sau này, anh cũng sẽ không vào lại được đâu. Bởi vì người một khi đã bị đuổi ra mà bước vào thì sẽ bị giết! Nếu anh có dũng khí tiếp nhận sát lệnh của Trần gia thôn thì cứ thử xem! Còn nữa, mặc dù em không mang họ Trần nhưng chủ nhân của em là họ Trần nên em cũng được coi là một nửa đồ đệ ở đây và cũng được coi là người nhà họ Trần luôn!”
“Chết tiệt!”
Tần Hạo suýt tức tới phát khóc.
Diệp Thanh Trúc đắc ý nói: “Ha ha, anh tưởng em vô duyên vô cớ đi cùng anh về Trần gia thôn sao? Tại sao chứ? Chậc chậc, Lâm Vũ Hân thật đáng thương, đã bị Diệp Thanh Trúc em giành trước rồi!”
Tần Hạo tức giận nói: “Em không sợ bị sư phụ anh giết ra bã sao?”
“He he, không sợ! Gia chủ đã sớm chấp nhận vợ của đệ tử như em rồi. Sau này em sẽ không còn là nha đầu nữa nên không được tự tiện đánh giết đâu!”
Diệp Thanh Trúc hết sức đắc ý, quá đắc ý.
Hai người vừa đi vừa nói và đã tới điểm cuối cùng của Trần gia thôn.
Tần Hạo nhìn, trên đường trước cổng thôn có một tấm bia đá màu trắng cao cỡ đầu người. Trên đó có khắc mấy chữ rất lớn: “Trần gia thôn, người ngoài không được vào!”
Mấy chữ này được khắc rất có khí thế, chứa đầy sát khí. Chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy người khắc chữ cũng không phải là người tầm thường.
Diệp Thanh Trúc giải thích: “Mấy chữ này là do gia chủ đời trước khắc bằng kiếm? Thế nào? Chữ được đấy chứ!”
“Không chỉ được đâu!”
Tần Hạo nhìn kỹ, súyt nữa thì bị dọa sợ bởi kiếm ý trong dòng chữ. Anh không khỏi hãi hùng.
Nhưng ba người Trần Tam thì chẳng có biểu hiện gì khác thường.
“Kiếm ý trên tấm đá này xem ra là cố ý nói với những người ngoài. Thật lợi hại!”
Tần Hạo càng cảm thấy không chắc chắn với hành trình tiếp theo của mình.
Lúc trước anh bước vào Trần gia thôn với một niềm tin son sắt là sẽ lẳng lặng đưa Lâm Vũ Hân chạy trốn. Nhưng vừa mới vào thôn thì đã không còn được như vậy nữa.
Trần Tam đột nhiên quay đầu lại nói với hai người Tần Hạo: “Tiểu Thanh, theo quy tắc, chúng ta phải thông báo cho trưởng bối nhà họ Trần trước mới có thể đưa anh ta vào. Bây giờ em đợi ở đây với anh ta hay là đi cùng bọn anh?”
“Còn có cả quy tắc đó nữa à?”, Tần Hạo không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh.
Sao quy tắc nhà họ Trần lại nhiều như vậy chứ?
“Em ở cùng bạn trai em, hai anh đi gọi người đi!”, Diệp Thanh Trúc khoác cánh tay Tần Hạo với vẻ rất thân mật.
Hai người Trần Tam bèn bỏ đi.
Đợi tầm hơn mười phút, Tần Hạo đang cảm thấy bất an thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm già trẻ gái trai dìu một ông cụ trắng bệch đi về phía cổng thôn.
Diệp Thanh Trúc giải thích với anh: “Ông cụ ở giữa tên là Trần Lạc Vũ, là nhị trưởng lão của nhà họ Trần, phụ trách những việc bên ngoài thôn. Mặc dù hiện tại Trần Linh Tố là gia chủ nhưng đối với những người bên ngoài vào thôn thì bà ấy cũng không thể cáng đáng mà do nhị trưởng lão quyết định mới được”.
Tần Hạo gật đầu. Có thể nhận ra ông già đó không phải là một người dễ nói chuyện.
“Còn những người khác tới xem trò vui thôi!”
Diệp Thanh Trúc chỉ vào đám nam nữ xung quanh ông cụ. Ai ai trông cũng quê mùa, cao to với khí thế hừng hực nhưng trông nét mặt thì lại đầy vẻ tò mò và hào hứng.
Tần Hạo kinh ngạc nói: “Xem trò vui gì chứ?”
“Giống như một lũ khi đen bỗng trông thấy một con khỉ vàng thôi. Trong thôn chán ngắt. Cả ngày ngoài việc luyện công thì là trồng lúa chứ chẳng làm gì khác. Khó khăn lắm mới có người ngoài vào, đương nhiên là phải đi xem rồi!”
Tần Hạo cảm thấy khó chịu khi bị người khác coi là khỉ nhưng anh cũng hết cách.
Chỉ những người này thôi mà anh đã cảm thấy bản thân chưa chắc đã đánh lại nổi rồi.
“Gia tộc ẩn thế. Hầy, thật lợi hại!”
Tần Hạo vừa mới bùi ngùi xong thì đám người kia đã nhao ra khỏi cổng thôn. Nếu đó là sự hoan nghênh anh thì thật tốt. Đáng tiếc lại không phải.
“Tiểu Thanh, cháu tới đây!”
Trần Lạc Vũ nhìn hai người bọn họ một lượt mà Tần Hạo đã có cảm giác như có một con dao sắc lạnh lướt khắp toàn thân khiến anh ớn lạnh toát mồ hôi.
Diệp Thanh Trúc ngoan ngoãn đi tới. Hai người đang thì thầm gì đó.
Sau đó Tần Hạo thấy ông già một mình đi tới đứng đối diện với anh.
Một lúc lâu sau, nhị trưởng lão Trần Lạc Hà mới khẽ mỉm cười, nghiêng người ra dấu tay mời và nói: “Mời!”
Tần Hạo vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi anh bị ông cụ nhìn chằm chằm tới mức dựng hết lông tóc. Anh nghĩ không biết có phải sẽ có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra hay không, thật không ngờ, ông ấy lại mời anh vào trong thôn.
Tại sao chứ?
Tần Hạo không hiểu, cũng không biết có nên vào hay không hay là thế nào. Là một sát thủ, bình tĩnh là nhân tố bắt buộc. Nhưng lúc này, đối viện với một thế giới xa lạ chưa từng tiếp xúc thì dù là ai cũng không thể nào bình tĩnh hoàn toàn được!
“Tê dại luôn rồi. Đi thì đi, ai sợ ai chứ!”
Tần Hạo nhìn Diệp Thanh Trúc. Thấy cô cũng đang nhìn mình với vẻ cười như không người, chẳng ra hiệu gì thì anh thật chỉ muốn dần cô trăm ngàn lần mà thôi.
Anh đi tới trước mặt Diệp Thanh Trúc. Đám đông vây họ vào chính giữa và đi vào trong Trần gia thôn.
Diệp Thanh Trúc nói nhỏ bên tai anh: “Thế nào? Có phải hết sức căng thẳng không?”
“Căng thẳng cái con khỉ ấy!”
Diệp Thanh Trúc cười ha ha nói: “Con khỉ thì cũng không cần phải căng thẳng. Yên tâm đi, mời anh ăn cơm thôi, đảm bảo là một bữa ăn anh chưa được thưởng thức bao giờ!”
Mỗi sáng họ đều cử người đi tuần quanh núi, kiểm tra tình hình xem có người ngoài xâm nhập hay không.
Tần Hạo tái mặt khi nghe thấy vậy.
Tối qua Diệp Thanh Trúc dẫn anh tới chỗ này. Rõ ràng cô ấy biết người của thôn nhà họ Trần sẽ đi tuần qua đây. Cô đã cố tình làm như vậy.
Tần Hạo hận lắm, kế hoạch âm thầm xâm nhập của anh có vẻ như đã thất bại.
Hai người Trần Tam bị câu hỏi của Diệp Thanh Trúc đâm đúng chỗ đau. Hai người họ vốn được coi là đệ tử khá nổi bật ở trong gia tộc. Nhiệm vụ đi tuần đúng ra không phải đổ lên đầu bọn họ mà dành cho những cha nội không biết nghe lời hoặc là những người bẩm sinh ngu đần làm nghề lao động bằng tay chân.
Đau là ở chỗ bọn họ là người phạm phải lỗi gần đây nhất.
Diệp Thanh Trúc thấy họ không trả lời, sắc mặt thì khó coi bèn đổi chủ đề: “Gần đây trong thôn có chuyện lớn gì không?”
“Có chứ, tên nhóc là chú Hùng sắp lấy vợ rồi!”, Trần Thất khi nói chuyện trông có vẻ khá đố kỵ. Có lẽ là vì cảm thấy người ta có thể lấy vợ còn mình thì vẫn độc thân nên khó chịu.
Nghe thấy vậy Tần Hạo cũng sốt sắng.
“Cưới vợ, cưới vợ của tôi sao? Mẹ kiếp!”
Diệp Thanh Trúc thản nhiên hỏi: “Ờ? Cưới vợ nhanh thế à? Con gái nhà ai mà có phúc thế. Nghe nói thằng nhóc nhà chú Hùng được lắm!”
Tần Hạo dè chừng nhìn hai người trước mặt. Sợ cái tên sẽ nói ra từ miệng họ.
Nhưng Trần Tam chỉ nói: “Hầy, về rồi em sẽ biết, không nói nữa!”
“Người này là ai vậy?”
Trần Thất chỉ vào Tần Hạo, hỏi câu hỏi mà họ đang quan tâm nhất.
Tần Hạo chưa trả lời thì Diệp Thanh Trúc đã cướp lời: “Hai người không có mắt ạ. Là người đàn ông của chị, không nhận ra sao?”
“Tiểu Thanh, chị cũng có đàn ông sao?”, Trần Thất kinh ngạc nhìn Tần Hạo rồi soi anh từ đầu tới chân. Nhìn bộ dạng cũng được, chỉ là hơi gầy yếu.
Thấy anh cầm súng, Trần Thất lấy làm hứng thú, tỏ ra thân thiết: “Đây là súng phải không? Cho tôi mượn chơi nhé?”
Tần Hạo sững sờ bởi lời giới thiệu của Diệp Thanh Trúc, nhưng nghĩ lại, lấy thân phận là bạn trai của Diệp Thanh Trúc để trà trộn vào Trần gia thôn đúng là một cách không tệ.
Sao trước đó anh không nghĩ ra nhỉ?
Dường như ăn ý, Diệp Thanh Trúc quay đầu nháy mắt với anh, cười đắc ý như muốn nói: “Em thông minh không!”
Tần Hạo trừng mắt đang định nói gì đó như kiểu chào hỏi hai người Trần Tam thì không ngờ anh ta xị mặt nói với Diệp Thanh Trúc: “Diệp Thanh Trúc, em lại đi có bạn trai ở bên ngoài mà chưa được sự đồng ý của gia chủ sao?”
“Anh đúng là nói nhảm, không tin anh đi hỏi gia chủ. Người đàn ông này là do cô ấy tìm cho em đấy!”
Trần Tam vẫn không tin: “Em nên biết, đưa đàn ông về Trần gia thôn, nếu em muốn lấy chồng thì phải trải qua ba cửa ải quan trọng. Thằng nhóc này có thể qua ải nổi không?”
“Qua ba ải? Ba ải gì cơ?”, Tần Hạo chau mày tò mò hỏi.
Lúc này, anh mới nhớ ra mình phải sắm vai làm bạn trai của Diệp Thanh Trúc nên nhất định phải quan tâm tới ba ải được nói tới kia.
Diệp Thanh Trúc đứng bên cạnh giải thích: “Qua ba ải là quy định của nhà họ Trần bọn em. Phàm là con gái nhà họ Trần, muốn gả cho người ngoài thì người đàn ông đó phải qua được ba ải. Còn không, dù có bỏ ra cả đống vàng thì cũng đừng nghĩ tới việc lấy được con gái nhà họ Trần.
Tần Hạo gật đầu và càng quan tâm hơn tới ba ải cụ thể là gì.
“Ba ải ấy mà, đi, vừa đi vừa nói!”, Diệp Thanh Trúc thân mật khoác tay Tần Hạo đi về phía Trần gia thôn.
Chuyện đã tới nước này, Tần Hạo cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cùng quay về Trần gia thôn với Diệp Thanh Trúc.
Trên đường đi, Trần Thất rất có hứng thú với túi đồ Tần Hạo mang theo. Diệp Thanh Trúc đã nói anh là người đàn ông của mình thì Trần Thất cũng không coi anh là người ngoài nữa và cậu ta cứ xem hết thứ này đến thứ khác một cách hết sức tự nhiên.
Tần Hạo cũng khó từ chối. Thế nhưng, trong túi có những vũ khí sát thương cỡ lớn. Nếu như để cậu ta nhìn thấy thì xong con ong. Hoặc it nhất thì mục đích tới đây của anh cũng sẽ bị nghi ngờ.
Cũng may là vào lúc then chốt thì Diệp Thanh Trúc đã ra tay. Cô vội vàng kéo Trần Thất qua một bên, dạy dỗ một trận.
“Chị nói này Tiểu Thất. Ngứa ngáy phải không? Nói thật cho cậu biết, trong túi này toàn là đồ của chị thôi. Có phải cậu muốn xem nội y của chị Tiểu Thanh không? Nói!”
“Không có, không có, em không có!”, một tên người rừng như Trần Thất nào phải đối thủ của Diệp Thanh Trúc, nói hai ba câu là đã bị hạ gục tới mức đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch rồi.
Cậu thanh niên mới lớn này ở trong rừng núi nhiều năm như vậy, bình thường cũng chỉ tiếp xúc với mấy cô gái trong vùng nên cũng chưa gặp nhiều sự đời.
Ở tuổi của cậu, sự tò mò đối với người khác giới là khá nghiêm trọng.
Những cô gái trong thôn toàn mặc những món đồ quê mùa, cậu ta nhìn chán rồi. Còn những bộ nội y gợi cảm hoa hoa đỏ đỏ của người hiện đại trong thành phố thì lại chưa.
Trần Tam đi bên cạnh không ngừng ho khan, sắc mặt ngượng ngùng. Cùng là người trong thôn mà để mất mặt với người ngoài khiến anh ta cũng cảm thấy ái ngại.
Diệp Thanh Trúc dạy dỗ Trần Thất xong thì ra dấu đã giải quyết xong với Tần Hạo.
Tần Hạo lại trừng mắt nhìn cô.
Đương nhiên cả Trần Tam và Trần Thất đều không nhìn thấy những biểu cảm đó.
Đi được một lúc là đã có thể nhìn thấy khối kiến trúc ẩn hiện bên trong rừng rậm. Nơi đó chính là nhà họ Trần ẩn thế được nói tới.
Tần Hạo cũng có phần kích động dù anh khá thất vọng vì không có cách nào kiểm soát được những chuyện mình không biết.
Lúc này anh mới hiểu Trần Lạc Hà không hề khoác lác khi nói rằng một mình anh tới đồng nghĩa với việc tự nộp mạng.
Chỉ là hai người đi tuần bình thường mà còn lợi hại hơn cả anh. Vậy thì những thành viên nòng cốt thực thụ của nhà họ Trần không biết còn khủng khiếp tới mức nào.
Anh đã từng rất đắc ý vì đánh bại được cao thủ nhà họ Diệp mà không biết rằng cái gọi là hai cao thủ nhà họ Diệp kia chẳng là cái đinh gì khi đứng những những cao nhân ẩn thế và họcũng chỉ có thể xưng vương xưng bá nơi thế tục mà thôi.
Tần Hạo cảm thấy bản thân trước đây đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Có Trần Tam và Trần Thất dẫn đường, lộ trình trở nên đơn giản hơn nhiều.
Bọn họ không đi đường chính mà dẫn anh đi qua một con đường nhỏ quanh co. Nhìn vết đường đi thì có thể thấy con đường này thường xuyên được đi lại, có lẽ là con đường đặc biệt dẫn tới Trần gia thôn.
Tần Hạo liếc nhìn xung quanh, càng nhìn càng kinh ngạc.
Bên trong khu rừng dường như có một trận thế được sắp xếp rất kỳ lạ. Với con mắt của anh mà suýt nữa còn bị loạn.
“Bây giờ đã biết tại sao em nói đợi trời sáng rồi đi tiếp rồi chứ?”, Diệp Thanh Trúc sà đầu tới, nói nhỏ bên tai Tần Hạo.
Tần Hạo cười lạnh khinh bỉ nhưng trong lòng thì thầm đồng ý.
Nếu ban đêm một mình xông vào thì có khả năng sẽ bị nhốt chết khô ở đây mất. Thay bằng việc cuối cùng bị người ta bắt thì chi bằng hào phóng để người ta dẫn đường.
Chương 500: Tới là khách
Qủa nhiên sự uy nghiêm của Trần gia thôn không phải là điều khoác lác.
Tần Hạo cảm thấy hoang mang với hành trình tiếp theo của mình.
Anh nhớ lại những lời trước đây Diệp Thanh Trúc từng nói và hỏi: “Nói đi, ba ải đó là gì?”
Diệp Thanh Trúc và anh đi phía sau. Cô khẽ giải thích: “Ba ải là quy tắc chết mà trưởng bối gia tộc họ Trần đã đặt ra từ rất lâu trước đây”.
“Cái gọi là ba ải là dũng, trí, đức! Và cũng chính là kiểm tra về dũng vũ, trí tuệ và phẩm đức”.
Tần Hạo nghe thấy vậy thì cảm thấy buồn cười. Anh không khỏi bật cười: “Là ý của ai vậy, quê mùa thế!”
Diệp Thanh Trúc phất tay, tỏ vẻ bất lực: “Hạng mục cụ thể của ba ải không giống nhau, được thiết kế tùy vào từng người”.
“Có điều, một điểm khác biệt nhỏ là, ải thứ nhất là dũng vũ, đương nhiên kiểm tra về thực lực. Đây là ải đơn giản nhất và cũng là ải vô lý nhất. Thực lực không đáp ứng thì đừng mong vượt qua và cũng không thể cưới được con gái nhà họ Trần. Dù có là a đầu thôi thì cũng không được!”
“Ải thứ hai trí tuệ chính là dựa vào cái đầu. Trong đó không những cần có thực lực mà còn cần một chút may mắn. Quan trọng nhất là sự lanh trí, nếu không, có khi sẽ phải chết ở ải thứ hai! Người nhà họ Trần rất cứng nhắc, sẽ không nể nang gì anh đâu”.
“Ải thứ ba kiểm tra phẩm đức, không biết là kiểm tra thế nào vì chưa ai thử bao giờ. Những năm qua chưa có ai có thể vượt qua được ải thứ ba”.
Tần Hạo cực kỳ khó chịu: “Sao anh phải vượt qua, anh không thèm cưới em đâu. Hơn nữa em có phải họ Trần đâu!”
“Này, anh đúng là đồ vô lương tâm. Người ta đã trao thân và cả danh phận cho anh rồi mà anh lại đối xử như vậy đây, thật đau lòng quá đi!”
Diệp Thanh Trúc giả khóc nhưng vẫn không nhận được phản hồi nên đành phải cười trên nỗi đau: “Tùy anh, không vượt qua ba ải cũng được. Vậy thì đợi bị đuổi ra khỏi Trần gia thôn đi. Sau này, anh cũng sẽ không vào lại được đâu. Bởi vì người một khi đã bị đuổi ra mà bước vào thì sẽ bị giết! Nếu anh có dũng khí tiếp nhận sát lệnh của Trần gia thôn thì cứ thử xem! Còn nữa, mặc dù em không mang họ Trần nhưng chủ nhân của em là họ Trần nên em cũng được coi là một nửa đồ đệ ở đây và cũng được coi là người nhà họ Trần luôn!”
“Chết tiệt!”
Tần Hạo suýt tức tới phát khóc.
Diệp Thanh Trúc đắc ý nói: “Ha ha, anh tưởng em vô duyên vô cớ đi cùng anh về Trần gia thôn sao? Tại sao chứ? Chậc chậc, Lâm Vũ Hân thật đáng thương, đã bị Diệp Thanh Trúc em giành trước rồi!”
Tần Hạo tức giận nói: “Em không sợ bị sư phụ anh giết ra bã sao?”
“He he, không sợ! Gia chủ đã sớm chấp nhận vợ của đệ tử như em rồi. Sau này em sẽ không còn là nha đầu nữa nên không được tự tiện đánh giết đâu!”
Diệp Thanh Trúc hết sức đắc ý, quá đắc ý.
Hai người vừa đi vừa nói và đã tới điểm cuối cùng của Trần gia thôn.
Tần Hạo nhìn, trên đường trước cổng thôn có một tấm bia đá màu trắng cao cỡ đầu người. Trên đó có khắc mấy chữ rất lớn: “Trần gia thôn, người ngoài không được vào!”
Mấy chữ này được khắc rất có khí thế, chứa đầy sát khí. Chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy người khắc chữ cũng không phải là người tầm thường.
Diệp Thanh Trúc giải thích: “Mấy chữ này là do gia chủ đời trước khắc bằng kiếm? Thế nào? Chữ được đấy chứ!”
“Không chỉ được đâu!”
Tần Hạo nhìn kỹ, súyt nữa thì bị dọa sợ bởi kiếm ý trong dòng chữ. Anh không khỏi hãi hùng.
Nhưng ba người Trần Tam thì chẳng có biểu hiện gì khác thường.
“Kiếm ý trên tấm đá này xem ra là cố ý nói với những người ngoài. Thật lợi hại!”
Tần Hạo càng cảm thấy không chắc chắn với hành trình tiếp theo của mình.
Lúc trước anh bước vào Trần gia thôn với một niềm tin son sắt là sẽ lẳng lặng đưa Lâm Vũ Hân chạy trốn. Nhưng vừa mới vào thôn thì đã không còn được như vậy nữa.
Trần Tam đột nhiên quay đầu lại nói với hai người Tần Hạo: “Tiểu Thanh, theo quy tắc, chúng ta phải thông báo cho trưởng bối nhà họ Trần trước mới có thể đưa anh ta vào. Bây giờ em đợi ở đây với anh ta hay là đi cùng bọn anh?”
“Còn có cả quy tắc đó nữa à?”, Tần Hạo không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh.
Sao quy tắc nhà họ Trần lại nhiều như vậy chứ?
“Em ở cùng bạn trai em, hai anh đi gọi người đi!”, Diệp Thanh Trúc khoác cánh tay Tần Hạo với vẻ rất thân mật.
Hai người Trần Tam bèn bỏ đi.
Đợi tầm hơn mười phút, Tần Hạo đang cảm thấy bất an thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm già trẻ gái trai dìu một ông cụ trắng bệch đi về phía cổng thôn.
Diệp Thanh Trúc giải thích với anh: “Ông cụ ở giữa tên là Trần Lạc Vũ, là nhị trưởng lão của nhà họ Trần, phụ trách những việc bên ngoài thôn. Mặc dù hiện tại Trần Linh Tố là gia chủ nhưng đối với những người bên ngoài vào thôn thì bà ấy cũng không thể cáng đáng mà do nhị trưởng lão quyết định mới được”.
Tần Hạo gật đầu. Có thể nhận ra ông già đó không phải là một người dễ nói chuyện.
“Còn những người khác tới xem trò vui thôi!”
Diệp Thanh Trúc chỉ vào đám nam nữ xung quanh ông cụ. Ai ai trông cũng quê mùa, cao to với khí thế hừng hực nhưng trông nét mặt thì lại đầy vẻ tò mò và hào hứng.
Tần Hạo kinh ngạc nói: “Xem trò vui gì chứ?”
“Giống như một lũ khi đen bỗng trông thấy một con khỉ vàng thôi. Trong thôn chán ngắt. Cả ngày ngoài việc luyện công thì là trồng lúa chứ chẳng làm gì khác. Khó khăn lắm mới có người ngoài vào, đương nhiên là phải đi xem rồi!”
Tần Hạo cảm thấy khó chịu khi bị người khác coi là khỉ nhưng anh cũng hết cách.
Chỉ những người này thôi mà anh đã cảm thấy bản thân chưa chắc đã đánh lại nổi rồi.
“Gia tộc ẩn thế. Hầy, thật lợi hại!”
Tần Hạo vừa mới bùi ngùi xong thì đám người kia đã nhao ra khỏi cổng thôn. Nếu đó là sự hoan nghênh anh thì thật tốt. Đáng tiếc lại không phải.
“Tiểu Thanh, cháu tới đây!”
Trần Lạc Vũ nhìn hai người bọn họ một lượt mà Tần Hạo đã có cảm giác như có một con dao sắc lạnh lướt khắp toàn thân khiến anh ớn lạnh toát mồ hôi.
Diệp Thanh Trúc ngoan ngoãn đi tới. Hai người đang thì thầm gì đó.
Sau đó Tần Hạo thấy ông già một mình đi tới đứng đối diện với anh.
Một lúc lâu sau, nhị trưởng lão Trần Lạc Hà mới khẽ mỉm cười, nghiêng người ra dấu tay mời và nói: “Mời!”
Tần Hạo vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi anh bị ông cụ nhìn chằm chằm tới mức dựng hết lông tóc. Anh nghĩ không biết có phải sẽ có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra hay không, thật không ngờ, ông ấy lại mời anh vào trong thôn.
Tại sao chứ?
Tần Hạo không hiểu, cũng không biết có nên vào hay không hay là thế nào. Là một sát thủ, bình tĩnh là nhân tố bắt buộc. Nhưng lúc này, đối viện với một thế giới xa lạ chưa từng tiếp xúc thì dù là ai cũng không thể nào bình tĩnh hoàn toàn được!
“Tê dại luôn rồi. Đi thì đi, ai sợ ai chứ!”
Tần Hạo nhìn Diệp Thanh Trúc. Thấy cô cũng đang nhìn mình với vẻ cười như không người, chẳng ra hiệu gì thì anh thật chỉ muốn dần cô trăm ngàn lần mà thôi.
Anh đi tới trước mặt Diệp Thanh Trúc. Đám đông vây họ vào chính giữa và đi vào trong Trần gia thôn.
Diệp Thanh Trúc nói nhỏ bên tai anh: “Thế nào? Có phải hết sức căng thẳng không?”
“Căng thẳng cái con khỉ ấy!”
Diệp Thanh Trúc cười ha ha nói: “Con khỉ thì cũng không cần phải căng thẳng. Yên tâm đi, mời anh ăn cơm thôi, đảm bảo là một bữa ăn anh chưa được thưởng thức bao giờ!”