Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-390
Chương 392
Chương 392 - Đi chết đi
Trong sân mở nhạc kích thích nhưng vẫn không thay đổi được tâm trạng của khán giả. Ngay cả vũ điệu nóng bỏng của mấy cô gái gợi cảm trên sàn nhảy thì mọi người cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Tần Hạo thấy khá khó hiểu. Trước đây anh đã từng đến đấu trường quyền anh ngầm, tên nào tên nấy ở đó đều giống như uống thuốc kích thích vậy, có bao giờ yên tĩnh thế này đâu!
"Thứ bọn họ muốn xem không phải là cái này!", Đồ Anh Kiệt nghiêm túc giải thích: "Người ở đây ai nấy đều đánh cược rất nhiều, ít nhất cũng từ mười triệu trở lên. Bọn họ quan tâm đến cuộc thi quyền anh lát nữa hơn. Còn phụ nữ thì ai mà không chơi chứ, bọn họ đã sớm chán ngấy rồi!"
Tần Hạo im lặng gật đầu. Xem ra đúng thật là vậy, những khán giả kia không chỉ đến đây để hưởng thụ.
So với những cô gái quyến rũ trên đài, có lẽ vụ cá cược hơn mười triệu mới là thứ kích thích thần kinh của bọn họ.
"Đi thôi, nên đi gặp Trúc Diệp Thanh rồi!", Đồ Anh Kiệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Ngoại trừ chỗ ngồi hình thang ở bên dưới, ở nơi này còn có phòng nhỏ riêng biệt trên tầng, xem ra là chỗ ngồi của nhân vật quan trọng.
Hai người Tần Hạo đi theo Đồ Anh Kiệt đến một căn phòng nhỏ trong đó. Lúc đến trước cửa, bọn họ bị một người trung niên có vẻ mặt u ám ngăn lại. Đồ Anh Kiệt thấp giọng nói gì đó, lúc này người trung niên mới lùi một bước, cho bọn họ vào trong.
Hai người Tần Hạo yên lặng đi theo, nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi bên trong.
Hai người đang nói chuyện với nhau. Người nam chừng ba mươi tuổi, để tóc dài, mặc quần áo bó màu đen trông khá yêu dị, thấp thoáng có thể thấy được hình xăm trên gáy người này.
"Người này hẳn là Trúc Diệp Thanh!", Tần Hạo quan sát hơi kỹ, tạm thời vẫn chưa mở miệng nói gì mà nhìn về phía một người phụ nữ khác. Người phụ nữ này quay lưng lại với anh, trông khá trẻ, chắc vẫn chưa qua tuổi ba mươi. Người phụ nữ này ngậm thuốc lá trong miệng, mái tóc dài màu đen uốn cong có vẻ rất quyến rũ.
Sau khi vào cửa, ba người đều không nói gì, đang đợi đối phương mở miệng trước.
"Được rồi, anh đi ra ngoài đi!"
Dường như đã nói chuyện xong xuôi, người phụ nữ kia nói với người đàn ông kia bằng giọng điệu hờ hững.
Anh ta bèn đứng dậy đi khỏi!
Lúc này, người phụ nữ mới nhìn về phía ba người. Đưa mắt nhìn Đồ Anh Kiệt trước, cô ta rít một hơi rồi lạnh nhạt hỏi: "Anh tìm tôi?"
Đồ Anh Kiệt khẽ lắc đầu, chỉ vào Tần Hạo ở phía sau: "Là ông chủ của tôi muốn gặp cô!"
Người phụ nữ chẳng hề ngạc nhiên. Lúc này cô ta mới nhìn về phía hai người ở sau rồi hờ hững nói: "Được rồi, những người khác ra ngoài trước đi!"
Nói xong, người phụ nữ ngồi xuống rồi bắt chéo chân, ngậm thuốc lá vào trong miệng.
Người phụ nữ này mặc bộ áo da khiêu gợi, váy ngắn vớ đen dài đến chân. Động tác này quả thật quá gợi cảm, khiến ba người đàn ông trong phòng đều sững sờ. Ngay cả Đồ Anh Kiệt không có hứng thú gì nhiều với phụ nữ cũng nhìn đăm đăm.
Có điều người ta đã nói rồi nên Đồ Anh Kiệt đành phải gật đầu, liếc mắt ra hiệu với Long Tứ.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Hạo và người phụ nữ kia.
"Cậu chủ, lại gặp mặt rồi!", Trúc Diệp Thanh khẽ mỉm cười.
Tần Hạo trợn trắng mắt. Không ngờ lại là cô ta, Diệp Thanh Trúc!
"Sao em lại đến thủ đô rồi?"
Tần Hạo hỏi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Trúc Diệp Thanh không trả lời câu hỏi của anh, trái lại còn nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu. Sau đó cô ta mới lộ ra nụ cười khinh bỉ rồi nói: "Chỉ có một mình anh?"
"Có vấn đề gì không?", Tần Hạo không rõ lắm.
Người phụ nữ chỉ thất vọng lắc đầu.
Tần Hạo rất khó chịu. Đây là ý gì chứ? Anh nén sự sốt ruột trong lòng xuống, hỏi: "Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?"
"Chuyện này không vội. Khoảng thời gian này anh đi theo em trước đã, em bảo làm gì thì anh làm cái đó. Đợi qua mấy ngày nữa thì em sẽ nói cho anh biết!", Trúc Diệp Thanh rất bình tĩnh nói xong câu đó. Không quan tâm Tần Hạo có tức giận hay không, cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tần Hạo đưa tay kéo cô ta về, đẩy lên ghế sô pha rồi tức giận nói: "Anh không có nhiều thời gian nói nhảm với em. Có chuyện thì nói đi, em tưởng anh nghĩ em quan trọng lắm à?"
Trúc Diệp Thanh giãy giụa mấy lần nhưng vẫn không thoát được. Có điều cô ta chẳng hề sợ hãi mà còn cười nói: "Ơ kìa, thiếu chủ, đừng dữ như vậy chứ!"
Trúc Diệp Thanh cười hì hì nói: "Cậu chủ đừng nóng giận. Chỉ là em phải nói cho anh biết chuyện này rất quan trọng, liên quan đến mạng của anh luôn đấy!"
Tần Hạo giật nảy mình! Liên quan đến mạng của mình? Sao có thể chứ? Liên quan quái gì tới mình!
Nhưng nếu không phải như vậy thì tại sao sư phụ lại phái mình đến? Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ này cũng không giống như đang nói quá.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Tần Hạo siết tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có suy nghĩ rất phức tạp này.
Trúc Diệp Thanh cười quyến rũ đáp: "Em không nói!"
"Nếu không nói thì anh sẽ giết em!" Tần Hạo cố ý nói bằng giọng hung dữ.
"Anh muốn giết em sao? Vậy cứ ra tay đi, ha ha. Có điều anh phải nghĩ kỹ đó, người chết không thể mở miệng nói chuyện được", Trúc Diệp Thanh khẽ cười nói.
Đương nhiên không thể giết cô ta, nhưng không có nghĩa là Tần Hạo không thể làm điều khác. Anh cười lạnh nói: "Không nên ép anh, anh có ít nhất mười tám cách khiến em mở miệng!"
Trúc Diệp Thanh cười phóng đãng nói: "Oa! Mười tám chiêu thức luôn. Thật không vậy! Bản lĩnh trên giường của anh lợi hại như vậy sao? Vậy còn chờ gì nữa, em đã chờ ngày này lâu rồi!"
Tần Hạo nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Người này nghĩ gì vậy chứ.
Thật sự phải ra tay ở đây sao? Tần Hạo quay đầu liếc nhìn. Anh không xác định được có người xông tới đây không, đến lúc đó khó mà triển khai được mấy cách kia.
Mười tám chiêu thức kia của anh đương nhiên không phải bí thuật trong phòng gì đó, mà là thủ đoạn tra tấn người khác.
"Tới đi, để em xem anh mạnh cỡ nào!", Trúc Diệp Thanh liếm môi một cái, trong mắt tỏa ra vẻ quyến rũ vô tận.
"Em đi chết đi!", Tần Hạo buông tay, hung dữ mắng rồi ngồi xuống ghế sô pha. Anh bắt đầu suy nghĩ, hình như mọi chuyện càng lúc càng phức tạp. Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến sư phụ sốt ruột như vậy?
Trúc Diệp Thanh chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy, cười nói: "Không dám à, sợ em cười anh sao? Ha ha!"
Tần Hạo ước gì có thể xông lên ngay. Có điều suy nghĩ lại thì thấy làm vậy chẳng phải đã rơi vào bẫy của cô ta sao? Vì vậy anh quay đầu đi ngay, chẳng muốn nhìn đến cô ta nữa.
Trúc Diệp Thanh rút một điếu thuốc ra, châm lửa rồi nói: "Được rồi, nói cho anh biết một chút vậy. Lần này phái anh đến là muốn anh giết một người, người này biết được một bí mật của đại tiểu thư. Bí mật này tuyệt đối không thể cho người ngoài biết được, nếu không thì đại tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mà bản thân đại tiểu thư có lý do không thể tự ra tay được! Vì vậy em không chắc là anh có thể làm được hay không. Chuyện này chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Trước khi hành động, em muốn biết rốt cuộc anh có thực lực thế nào!"
"Đại tiểu thư mà em nói là Tần Yên Nhiên?", tuy đã đoán được một chút đáp án nhưng Tần Hạo vẫn không thể xác định.
Trúc Diệp Thanh giật mình nhìn anh, nói: "Ngay cả chuyện này mà anh cũng không biết? Anh đến đây tìm chết à? Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp! Em còn chưa nói đại tiểu thư là ai? Là sư phụ Trần Linh Tố của anh hả?", Tần Hạo hỏi thẳng.
Chương 392 - Đi chết đi
Trong sân mở nhạc kích thích nhưng vẫn không thay đổi được tâm trạng của khán giả. Ngay cả vũ điệu nóng bỏng của mấy cô gái gợi cảm trên sàn nhảy thì mọi người cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Tần Hạo thấy khá khó hiểu. Trước đây anh đã từng đến đấu trường quyền anh ngầm, tên nào tên nấy ở đó đều giống như uống thuốc kích thích vậy, có bao giờ yên tĩnh thế này đâu!
"Thứ bọn họ muốn xem không phải là cái này!", Đồ Anh Kiệt nghiêm túc giải thích: "Người ở đây ai nấy đều đánh cược rất nhiều, ít nhất cũng từ mười triệu trở lên. Bọn họ quan tâm đến cuộc thi quyền anh lát nữa hơn. Còn phụ nữ thì ai mà không chơi chứ, bọn họ đã sớm chán ngấy rồi!"
Tần Hạo im lặng gật đầu. Xem ra đúng thật là vậy, những khán giả kia không chỉ đến đây để hưởng thụ.
So với những cô gái quyến rũ trên đài, có lẽ vụ cá cược hơn mười triệu mới là thứ kích thích thần kinh của bọn họ.
"Đi thôi, nên đi gặp Trúc Diệp Thanh rồi!", Đồ Anh Kiệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Ngoại trừ chỗ ngồi hình thang ở bên dưới, ở nơi này còn có phòng nhỏ riêng biệt trên tầng, xem ra là chỗ ngồi của nhân vật quan trọng.
Hai người Tần Hạo đi theo Đồ Anh Kiệt đến một căn phòng nhỏ trong đó. Lúc đến trước cửa, bọn họ bị một người trung niên có vẻ mặt u ám ngăn lại. Đồ Anh Kiệt thấp giọng nói gì đó, lúc này người trung niên mới lùi một bước, cho bọn họ vào trong.
Hai người Tần Hạo yên lặng đi theo, nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi bên trong.
Hai người đang nói chuyện với nhau. Người nam chừng ba mươi tuổi, để tóc dài, mặc quần áo bó màu đen trông khá yêu dị, thấp thoáng có thể thấy được hình xăm trên gáy người này.
"Người này hẳn là Trúc Diệp Thanh!", Tần Hạo quan sát hơi kỹ, tạm thời vẫn chưa mở miệng nói gì mà nhìn về phía một người phụ nữ khác. Người phụ nữ này quay lưng lại với anh, trông khá trẻ, chắc vẫn chưa qua tuổi ba mươi. Người phụ nữ này ngậm thuốc lá trong miệng, mái tóc dài màu đen uốn cong có vẻ rất quyến rũ.
Sau khi vào cửa, ba người đều không nói gì, đang đợi đối phương mở miệng trước.
"Được rồi, anh đi ra ngoài đi!"
Dường như đã nói chuyện xong xuôi, người phụ nữ kia nói với người đàn ông kia bằng giọng điệu hờ hững.
Anh ta bèn đứng dậy đi khỏi!
Lúc này, người phụ nữ mới nhìn về phía ba người. Đưa mắt nhìn Đồ Anh Kiệt trước, cô ta rít một hơi rồi lạnh nhạt hỏi: "Anh tìm tôi?"
Đồ Anh Kiệt khẽ lắc đầu, chỉ vào Tần Hạo ở phía sau: "Là ông chủ của tôi muốn gặp cô!"
Người phụ nữ chẳng hề ngạc nhiên. Lúc này cô ta mới nhìn về phía hai người ở sau rồi hờ hững nói: "Được rồi, những người khác ra ngoài trước đi!"
Nói xong, người phụ nữ ngồi xuống rồi bắt chéo chân, ngậm thuốc lá vào trong miệng.
Người phụ nữ này mặc bộ áo da khiêu gợi, váy ngắn vớ đen dài đến chân. Động tác này quả thật quá gợi cảm, khiến ba người đàn ông trong phòng đều sững sờ. Ngay cả Đồ Anh Kiệt không có hứng thú gì nhiều với phụ nữ cũng nhìn đăm đăm.
Có điều người ta đã nói rồi nên Đồ Anh Kiệt đành phải gật đầu, liếc mắt ra hiệu với Long Tứ.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Hạo và người phụ nữ kia.
"Cậu chủ, lại gặp mặt rồi!", Trúc Diệp Thanh khẽ mỉm cười.
Tần Hạo trợn trắng mắt. Không ngờ lại là cô ta, Diệp Thanh Trúc!
"Sao em lại đến thủ đô rồi?"
Tần Hạo hỏi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Trúc Diệp Thanh không trả lời câu hỏi của anh, trái lại còn nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu. Sau đó cô ta mới lộ ra nụ cười khinh bỉ rồi nói: "Chỉ có một mình anh?"
"Có vấn đề gì không?", Tần Hạo không rõ lắm.
Người phụ nữ chỉ thất vọng lắc đầu.
Tần Hạo rất khó chịu. Đây là ý gì chứ? Anh nén sự sốt ruột trong lòng xuống, hỏi: "Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?"
"Chuyện này không vội. Khoảng thời gian này anh đi theo em trước đã, em bảo làm gì thì anh làm cái đó. Đợi qua mấy ngày nữa thì em sẽ nói cho anh biết!", Trúc Diệp Thanh rất bình tĩnh nói xong câu đó. Không quan tâm Tần Hạo có tức giận hay không, cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tần Hạo đưa tay kéo cô ta về, đẩy lên ghế sô pha rồi tức giận nói: "Anh không có nhiều thời gian nói nhảm với em. Có chuyện thì nói đi, em tưởng anh nghĩ em quan trọng lắm à?"
Trúc Diệp Thanh giãy giụa mấy lần nhưng vẫn không thoát được. Có điều cô ta chẳng hề sợ hãi mà còn cười nói: "Ơ kìa, thiếu chủ, đừng dữ như vậy chứ!"
Trúc Diệp Thanh cười hì hì nói: "Cậu chủ đừng nóng giận. Chỉ là em phải nói cho anh biết chuyện này rất quan trọng, liên quan đến mạng của anh luôn đấy!"
Tần Hạo giật nảy mình! Liên quan đến mạng của mình? Sao có thể chứ? Liên quan quái gì tới mình!
Nhưng nếu không phải như vậy thì tại sao sư phụ lại phái mình đến? Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ này cũng không giống như đang nói quá.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Tần Hạo siết tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có suy nghĩ rất phức tạp này.
Trúc Diệp Thanh cười quyến rũ đáp: "Em không nói!"
"Nếu không nói thì anh sẽ giết em!" Tần Hạo cố ý nói bằng giọng hung dữ.
"Anh muốn giết em sao? Vậy cứ ra tay đi, ha ha. Có điều anh phải nghĩ kỹ đó, người chết không thể mở miệng nói chuyện được", Trúc Diệp Thanh khẽ cười nói.
Đương nhiên không thể giết cô ta, nhưng không có nghĩa là Tần Hạo không thể làm điều khác. Anh cười lạnh nói: "Không nên ép anh, anh có ít nhất mười tám cách khiến em mở miệng!"
Trúc Diệp Thanh cười phóng đãng nói: "Oa! Mười tám chiêu thức luôn. Thật không vậy! Bản lĩnh trên giường của anh lợi hại như vậy sao? Vậy còn chờ gì nữa, em đã chờ ngày này lâu rồi!"
Tần Hạo nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Người này nghĩ gì vậy chứ.
Thật sự phải ra tay ở đây sao? Tần Hạo quay đầu liếc nhìn. Anh không xác định được có người xông tới đây không, đến lúc đó khó mà triển khai được mấy cách kia.
Mười tám chiêu thức kia của anh đương nhiên không phải bí thuật trong phòng gì đó, mà là thủ đoạn tra tấn người khác.
"Tới đi, để em xem anh mạnh cỡ nào!", Trúc Diệp Thanh liếm môi một cái, trong mắt tỏa ra vẻ quyến rũ vô tận.
"Em đi chết đi!", Tần Hạo buông tay, hung dữ mắng rồi ngồi xuống ghế sô pha. Anh bắt đầu suy nghĩ, hình như mọi chuyện càng lúc càng phức tạp. Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến sư phụ sốt ruột như vậy?
Trúc Diệp Thanh chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy, cười nói: "Không dám à, sợ em cười anh sao? Ha ha!"
Tần Hạo ước gì có thể xông lên ngay. Có điều suy nghĩ lại thì thấy làm vậy chẳng phải đã rơi vào bẫy của cô ta sao? Vì vậy anh quay đầu đi ngay, chẳng muốn nhìn đến cô ta nữa.
Trúc Diệp Thanh rút một điếu thuốc ra, châm lửa rồi nói: "Được rồi, nói cho anh biết một chút vậy. Lần này phái anh đến là muốn anh giết một người, người này biết được một bí mật của đại tiểu thư. Bí mật này tuyệt đối không thể cho người ngoài biết được, nếu không thì đại tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mà bản thân đại tiểu thư có lý do không thể tự ra tay được! Vì vậy em không chắc là anh có thể làm được hay không. Chuyện này chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Trước khi hành động, em muốn biết rốt cuộc anh có thực lực thế nào!"
"Đại tiểu thư mà em nói là Tần Yên Nhiên?", tuy đã đoán được một chút đáp án nhưng Tần Hạo vẫn không thể xác định.
Trúc Diệp Thanh giật mình nhìn anh, nói: "Ngay cả chuyện này mà anh cũng không biết? Anh đến đây tìm chết à? Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp! Em còn chưa nói đại tiểu thư là ai? Là sư phụ Trần Linh Tố của anh hả?", Tần Hạo hỏi thẳng.