Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-370
Chương 372
Chương 372 - Lần đầu làm việc này
Tần Hạo lập tức nhảy xuống xe, nói với Lâm Vũ Hân: "Mau chạy đi!"
Lâm Vũ Hân vội vã chạy thẳng về phía tòa cao ốc đối diện. Chỉ khi chạy tới đó thì tên xạ thủ mới không tìm được vị trí của cô.
Còn Tần Hạo thì cố ý ra mặt thu hút xạ thủ kia. Một loạt những tiếng đạn bắn xuống mặt đất vang lên. Tên xạ thủ ở phía đối diện càng nhìn lại càng kinh ngạc. Tần Hạo nhanh như một chú khỉ khiến hắn ta không thể bắn trúng.
Tần Hạo nhanh chóng chạy tới con phố ở phía đối diện, kéo tay Lâm Vũ Hân chạy như điên.
Người đi đường bị cuộc săn lùng này dọa cho sợ chết khiếp, ai nấy ôm đầu mà chạy, tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Ông chủ khách sạn phát hiện trong khách sạn của mình có người chết thì không thể không báo cảnh sát, trong lòng nguyền rủa tên khốn Tần Hạo.
Tần Hạo đưa Lâm Vũ Hân vào trong một trung tâm thương mại, vội vã mua mấy bộ quần áo, hai cái mũ. Hai người vội vã thay quần áo rồi rời khỏi đó. Trước cửa trung tâm thương mại có một người đàn ông đang định bước lên xe. Tần Hạo vội vã lao tới, không nói hai lời mà lôi người đàn ông đó xuống rồi lách vào trong xe.
"Cảnh sát đây, chúng tôi mượn xe anh một lát!", Tần Hạo bắt chước trong phim phán một câu. Người đàn ông kia nghe xong thì đơ ra. Không đợi anh ta phản ứng lại, Tần Hạo đã lái chiếc xe chạy mất hút.
"Tại sao không lái chiếc Ferrari?", Lâm Vũ Hân chau mày hỏi. Dù gì cũng là chiếc xe đáng giá mấy triệu tệ, nói bỏ là bỏ được sao? Dù gì cũng có chút đáng tiếc.
Tần Hạo không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đáp: "Đợi lát nữa em sẽ biết thôi!"
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân vừa hỏi dứt lời thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ rất lớn từ đằng sau. Cô quay lại nhìn thì chiếc Ferrari đã phát nổ, tạo thành một đám cháy lớn nghi ngút khói đen.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Vũ Hân thất kinh. Nếu lúc đó Tần Hạo lái chiếc Ferrari đưa cô chạy trốn thì bây giờ hai người đã bị nhấn chìm trong biển lửa kia rồi.
"Sao anh biết được?", Lâm Vũ Hân tò mò hỏi.
"Trước đây anh cũng đã từng làm như vậy!", Tần Hạo hơi mỉm cười. Anh rẽ vào đường quốc lộ, lái xe rất nhanh.
"Giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Cứ tiếp tục lang thang thôi, đến thành phố tiếp theo!"
"Chúng ta phải đi như vậy đến bao giờ?"
"Không biết nữa, có lẽ là rất lâu. Có thể cả đời cũng không thể quay về nhà!"
Tần Hạo cười ha ha đáp. Trong lòng anh đắc ý thầm nghĩ chỉ cần còn có người truy sát bọn họ thì Lâm Vũ Hân sẽ không thể bỏ đi. Anh cứ như vậy mà đưa cô đi tới một nơi xa xôi thì cũng không tệ, ít ra vẫn còn tốt hơn là quay về rồi chia tay.
Nếu Tần Hạo muốn thì thực ra anh có thể một mình về Trung Hải, tiêu diệt hết đám người kia.
Nhưng chính bởi đám người kia mà giờ đây anh mới có thể giữ Lâm Vũ Hân bên mình.
Đương nhiên, Lâm Vũ Hân không hề biết những điều này.
Sau khi lượn quanh mấy vòng, Tần Hạo lái xe đến một câu lạc bộ tư nhân. Sau đó, dưới con mắt ngơ ngác của Lâm Vũ Hân, anh dừng xe lại rồi xuống xe, ném chìa khóa xe cho nhân viên ở cổng. Sau đó, anh mở cửa xe cho Lâm Vũ Hân.
"Làm gì vậy?", Lâm Vũ Hân nhìn xung quanh một hồi. Đây là một câu lạc bộ rất lớn, bên trong có lẽ còn đang tổ chức hoạt động gì đó, rất đông người. Ai nấy áo quần bảnh bao.
Tần Hạo cười đáp: "Đi uống rượu, ăn uống gì đó. Nhân tiện đi ngắm mấy cô gái đẹp!"
"Đi thôi!"
Lâm Vũ Hân không biết rốt cuộc Tần Hạo muốn làm gì. Cô xuống xe, theo anh đi vào trong. Lâm Vũ Hân có chút lo lắng, không hiểu tại sao Tần Hạo lại muốn đến nơi này. Ở đây không ai quen biết, đến đây làm gì cơ chứ?
Cô không kìm được mà kéo tay Tần Hạo lại.
"Không sao đâu, em chỉ cần tỏ ra cởi mở một chút. Không có ai quen biết em, cũng sẽ không có ai đuổi em đi đâu!"
Tần Hạo mỉm cười ung dung đảm bảo với Lâm Vũ Hân. Anh vừa giơ tay gọi thì một người phục vụ đã bước tới. Anh cầm lấy hai ly rượu, đưa cho Lâm Vũ Hân một ly, sau đó khẽ cụng vào ly của cô, nói: "Em đã nhìn thấy chưa? Chẳng ai quan tâm em là ai, chỉ cần không phải ăn mày thì sẽ chẳng ai đến hỏi!"
Lâm Vũ Hân đang chuẩn bị gật đầu thì một tên nhìn khá kiêu ngạo tiến lại gần, cười với cô rồi hỏi: "Người đẹp, hình như tôi đã từng gặp em ở đâu đó rồi thì phải. Để tôi nghĩ lại xem nào!"
"Ôi, đây chẳng phải ông chủ Vương sao? Lâu lắm không gặp, trông ông chủ Vương phong độ quá. Đúng rồi, đây là em họ tôi, ông chủ Vương từng gặp nó rồi sao?"
Người kia đang không hiểu chuyện gì nhưng thấy Tần Hạo nháy mắt với mình liền giả bộ nhớ ra điều gì đó, nói: "À, hóa ra là em họ của cậu. Thảo nào tôi cứ thấy quen mặt, chắc chắn là đã từng gặp nhau rồi! Vinh hạnh, vinh hạnh quá!"
Lâm Vũ Hân mắt chữ o mồm chữ a không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tần Hạo lại gặp được người quen ở đây sao?
Tần Hạo tiến lên phía trước, thì thầm vào tai người kia: "Em họ tôi nói nó mệt rồi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Chỗ nào mà có thể uống rượu, hát hò gì đó. Thế nào?"
"Không vấn đề gì, thế còn cậu thì sao?", tên kia nhìn Lâm Vũ Hân với ánh mắt dê xồm khiến Lâm Vũ Hân cảm thấy rất mất tự nhiên.
Tần Hạo cười đáp: "Tửu lượng của ông thế nào? Có thể hạ gục tôi được không? Nếu tôi gục rồi thì, hi hi, ông hiểu rồi đấy. Còn điều kiện thì, ông xem xét mà làm nhé!"
"Hai chục nghìn tệ!"
"Được thôi, tửu lượng của tôi rất khá, mấy chai rượu vang cũng không thành vấn đề!"
"Ba chục nghìn tệ!"
"Keo kẹt quá vậy ông chủ Vương!"
"Giá chốt đây, năm chục nghìn tệ!"
"Thế này đi, hai người chúng tôi hôm nay không đi nữa mà sẽ qua đêm ở đây. Một trăm nghìn tệ, đưa tiền trước!"
"Chốt kèo!"
Hai người kia đã chốt được một thỏa thuận mà Lâm Vũ Hân không hiểu. Cô chỉ có cảm giác như đang bị đem đi bán, cô nhìn hai người kia với ánh mắt nghi ngờ.
Ông chủ Vương khách sáo mời hai người họ lên lầu, vào trong một căn phòng, lại gọi thêm mấy bình rượu vang đắt đỏ. Sau đó, ông ta bảo người phục vụ lui xuống.
Lâm Vũ Hân ngồi trong căn phòng sang trọng, nhìn những đồ vật trong căn phòng này mà có chút thẫn thờ.
Tần Hạo và ông chủ Vương đã ra ngoài, không biết hai người họ làm gì. Đợi đến khi Tần Hạo quay lại thì trong tay đã cầm một chiếc túi nhỏ.
Lâm Vũ Hân lại càng cảm thấy kì lạ hơn.
Tần Hạo bắt đầu giao lưu với ông chủ Vương kia. Hai người cứ gợi chuyện ra mà nói với nhau, nhưng ánh mắt của ông chủ Vương kia đã dán chặt lên người Lâm Vũ Hân.
Đột nhiên, Tần Hạo đập một cái vào ót ông chủ Vương. Ông ta lập tức ngã vật ra ghế sô pha.
"Anh đang ...", Lâm Vũ Hân chết lặng.
Tần Hạo moi từ trên người ông ta ra chứng minh thư và một số thứ khác. Sau đó còn lấy cả điện thoại của ông ta rồi nằm dài ra sô pha nhấp một ngụm rượu, đáp: "Hôm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây, sáng mai rồi đi!"
Lâm Vũ Hân phút chốc hiểu ra ý định của Tần Hạo, cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Có phải anh rất hay làm mấy việc như thế này không?", Lâm Vũ Hân không nén được tò mò hỏi.
Tần Hạo lắc đầu đáp: "Đây là lần đầu tiên!"
"Anh đã nói gì với ông ta? Sao ông ta lại tin anh như vậy? Lại còn cho anh tiền?", Lâm Vũ Hân mở cái túi bên cạnh Tần Hạo ra, bên trong toàn là tiền. Cô thấy vậy liền hỏi anh với vẻ kinh ngạc.
Tần Hạo hờ hững đáp: "Không có gì, anh chỉ nói em là em họ anh. Nói có thể giới thiệu cho hai người quen nhau, sau đó ông ta liền đưa tiền cho anh!"
"Anh vừa bán đứng em sao?", Lâm Vũ Hân lạnh lùng hỏi.
"Chỉ là chút mánh lừa gạt thôi. Em cũng biết điều đó mà, đừng tính toán cả những chuyện nhỏ nhặt này với anh chứ. Mệt rồi thì đi nghỉ đi, muốn ăn gì thì cứ gọi, nơi này khá an toàn".
Lâm Vũ Hân hừ lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa gì đến tên vô lại Tần Hạo nữa.
Tần Hạo thì vừa đặt lưng xuống đã ngủ say. Mấy ngày nay, anh chưa hề được ngủ một giấc tử tế. Bây giờ mới được thả lỏng một chút, trong người cảm thấy rất mệt mỏi.
Chương 372 - Lần đầu làm việc này
Tần Hạo lập tức nhảy xuống xe, nói với Lâm Vũ Hân: "Mau chạy đi!"
Lâm Vũ Hân vội vã chạy thẳng về phía tòa cao ốc đối diện. Chỉ khi chạy tới đó thì tên xạ thủ mới không tìm được vị trí của cô.
Còn Tần Hạo thì cố ý ra mặt thu hút xạ thủ kia. Một loạt những tiếng đạn bắn xuống mặt đất vang lên. Tên xạ thủ ở phía đối diện càng nhìn lại càng kinh ngạc. Tần Hạo nhanh như một chú khỉ khiến hắn ta không thể bắn trúng.
Tần Hạo nhanh chóng chạy tới con phố ở phía đối diện, kéo tay Lâm Vũ Hân chạy như điên.
Người đi đường bị cuộc săn lùng này dọa cho sợ chết khiếp, ai nấy ôm đầu mà chạy, tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Ông chủ khách sạn phát hiện trong khách sạn của mình có người chết thì không thể không báo cảnh sát, trong lòng nguyền rủa tên khốn Tần Hạo.
Tần Hạo đưa Lâm Vũ Hân vào trong một trung tâm thương mại, vội vã mua mấy bộ quần áo, hai cái mũ. Hai người vội vã thay quần áo rồi rời khỏi đó. Trước cửa trung tâm thương mại có một người đàn ông đang định bước lên xe. Tần Hạo vội vã lao tới, không nói hai lời mà lôi người đàn ông đó xuống rồi lách vào trong xe.
"Cảnh sát đây, chúng tôi mượn xe anh một lát!", Tần Hạo bắt chước trong phim phán một câu. Người đàn ông kia nghe xong thì đơ ra. Không đợi anh ta phản ứng lại, Tần Hạo đã lái chiếc xe chạy mất hút.
"Tại sao không lái chiếc Ferrari?", Lâm Vũ Hân chau mày hỏi. Dù gì cũng là chiếc xe đáng giá mấy triệu tệ, nói bỏ là bỏ được sao? Dù gì cũng có chút đáng tiếc.
Tần Hạo không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đáp: "Đợi lát nữa em sẽ biết thôi!"
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân vừa hỏi dứt lời thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ rất lớn từ đằng sau. Cô quay lại nhìn thì chiếc Ferrari đã phát nổ, tạo thành một đám cháy lớn nghi ngút khói đen.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Vũ Hân thất kinh. Nếu lúc đó Tần Hạo lái chiếc Ferrari đưa cô chạy trốn thì bây giờ hai người đã bị nhấn chìm trong biển lửa kia rồi.
"Sao anh biết được?", Lâm Vũ Hân tò mò hỏi.
"Trước đây anh cũng đã từng làm như vậy!", Tần Hạo hơi mỉm cười. Anh rẽ vào đường quốc lộ, lái xe rất nhanh.
"Giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Cứ tiếp tục lang thang thôi, đến thành phố tiếp theo!"
"Chúng ta phải đi như vậy đến bao giờ?"
"Không biết nữa, có lẽ là rất lâu. Có thể cả đời cũng không thể quay về nhà!"
Tần Hạo cười ha ha đáp. Trong lòng anh đắc ý thầm nghĩ chỉ cần còn có người truy sát bọn họ thì Lâm Vũ Hân sẽ không thể bỏ đi. Anh cứ như vậy mà đưa cô đi tới một nơi xa xôi thì cũng không tệ, ít ra vẫn còn tốt hơn là quay về rồi chia tay.
Nếu Tần Hạo muốn thì thực ra anh có thể một mình về Trung Hải, tiêu diệt hết đám người kia.
Nhưng chính bởi đám người kia mà giờ đây anh mới có thể giữ Lâm Vũ Hân bên mình.
Đương nhiên, Lâm Vũ Hân không hề biết những điều này.
Sau khi lượn quanh mấy vòng, Tần Hạo lái xe đến một câu lạc bộ tư nhân. Sau đó, dưới con mắt ngơ ngác của Lâm Vũ Hân, anh dừng xe lại rồi xuống xe, ném chìa khóa xe cho nhân viên ở cổng. Sau đó, anh mở cửa xe cho Lâm Vũ Hân.
"Làm gì vậy?", Lâm Vũ Hân nhìn xung quanh một hồi. Đây là một câu lạc bộ rất lớn, bên trong có lẽ còn đang tổ chức hoạt động gì đó, rất đông người. Ai nấy áo quần bảnh bao.
Tần Hạo cười đáp: "Đi uống rượu, ăn uống gì đó. Nhân tiện đi ngắm mấy cô gái đẹp!"
"Đi thôi!"
Lâm Vũ Hân không biết rốt cuộc Tần Hạo muốn làm gì. Cô xuống xe, theo anh đi vào trong. Lâm Vũ Hân có chút lo lắng, không hiểu tại sao Tần Hạo lại muốn đến nơi này. Ở đây không ai quen biết, đến đây làm gì cơ chứ?
Cô không kìm được mà kéo tay Tần Hạo lại.
"Không sao đâu, em chỉ cần tỏ ra cởi mở một chút. Không có ai quen biết em, cũng sẽ không có ai đuổi em đi đâu!"
Tần Hạo mỉm cười ung dung đảm bảo với Lâm Vũ Hân. Anh vừa giơ tay gọi thì một người phục vụ đã bước tới. Anh cầm lấy hai ly rượu, đưa cho Lâm Vũ Hân một ly, sau đó khẽ cụng vào ly của cô, nói: "Em đã nhìn thấy chưa? Chẳng ai quan tâm em là ai, chỉ cần không phải ăn mày thì sẽ chẳng ai đến hỏi!"
Lâm Vũ Hân đang chuẩn bị gật đầu thì một tên nhìn khá kiêu ngạo tiến lại gần, cười với cô rồi hỏi: "Người đẹp, hình như tôi đã từng gặp em ở đâu đó rồi thì phải. Để tôi nghĩ lại xem nào!"
"Ôi, đây chẳng phải ông chủ Vương sao? Lâu lắm không gặp, trông ông chủ Vương phong độ quá. Đúng rồi, đây là em họ tôi, ông chủ Vương từng gặp nó rồi sao?"
Người kia đang không hiểu chuyện gì nhưng thấy Tần Hạo nháy mắt với mình liền giả bộ nhớ ra điều gì đó, nói: "À, hóa ra là em họ của cậu. Thảo nào tôi cứ thấy quen mặt, chắc chắn là đã từng gặp nhau rồi! Vinh hạnh, vinh hạnh quá!"
Lâm Vũ Hân mắt chữ o mồm chữ a không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tần Hạo lại gặp được người quen ở đây sao?
Tần Hạo tiến lên phía trước, thì thầm vào tai người kia: "Em họ tôi nói nó mệt rồi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Chỗ nào mà có thể uống rượu, hát hò gì đó. Thế nào?"
"Không vấn đề gì, thế còn cậu thì sao?", tên kia nhìn Lâm Vũ Hân với ánh mắt dê xồm khiến Lâm Vũ Hân cảm thấy rất mất tự nhiên.
Tần Hạo cười đáp: "Tửu lượng của ông thế nào? Có thể hạ gục tôi được không? Nếu tôi gục rồi thì, hi hi, ông hiểu rồi đấy. Còn điều kiện thì, ông xem xét mà làm nhé!"
"Hai chục nghìn tệ!"
"Được thôi, tửu lượng của tôi rất khá, mấy chai rượu vang cũng không thành vấn đề!"
"Ba chục nghìn tệ!"
"Keo kẹt quá vậy ông chủ Vương!"
"Giá chốt đây, năm chục nghìn tệ!"
"Thế này đi, hai người chúng tôi hôm nay không đi nữa mà sẽ qua đêm ở đây. Một trăm nghìn tệ, đưa tiền trước!"
"Chốt kèo!"
Hai người kia đã chốt được một thỏa thuận mà Lâm Vũ Hân không hiểu. Cô chỉ có cảm giác như đang bị đem đi bán, cô nhìn hai người kia với ánh mắt nghi ngờ.
Ông chủ Vương khách sáo mời hai người họ lên lầu, vào trong một căn phòng, lại gọi thêm mấy bình rượu vang đắt đỏ. Sau đó, ông ta bảo người phục vụ lui xuống.
Lâm Vũ Hân ngồi trong căn phòng sang trọng, nhìn những đồ vật trong căn phòng này mà có chút thẫn thờ.
Tần Hạo và ông chủ Vương đã ra ngoài, không biết hai người họ làm gì. Đợi đến khi Tần Hạo quay lại thì trong tay đã cầm một chiếc túi nhỏ.
Lâm Vũ Hân lại càng cảm thấy kì lạ hơn.
Tần Hạo bắt đầu giao lưu với ông chủ Vương kia. Hai người cứ gợi chuyện ra mà nói với nhau, nhưng ánh mắt của ông chủ Vương kia đã dán chặt lên người Lâm Vũ Hân.
Đột nhiên, Tần Hạo đập một cái vào ót ông chủ Vương. Ông ta lập tức ngã vật ra ghế sô pha.
"Anh đang ...", Lâm Vũ Hân chết lặng.
Tần Hạo moi từ trên người ông ta ra chứng minh thư và một số thứ khác. Sau đó còn lấy cả điện thoại của ông ta rồi nằm dài ra sô pha nhấp một ngụm rượu, đáp: "Hôm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây, sáng mai rồi đi!"
Lâm Vũ Hân phút chốc hiểu ra ý định của Tần Hạo, cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Có phải anh rất hay làm mấy việc như thế này không?", Lâm Vũ Hân không nén được tò mò hỏi.
Tần Hạo lắc đầu đáp: "Đây là lần đầu tiên!"
"Anh đã nói gì với ông ta? Sao ông ta lại tin anh như vậy? Lại còn cho anh tiền?", Lâm Vũ Hân mở cái túi bên cạnh Tần Hạo ra, bên trong toàn là tiền. Cô thấy vậy liền hỏi anh với vẻ kinh ngạc.
Tần Hạo hờ hững đáp: "Không có gì, anh chỉ nói em là em họ anh. Nói có thể giới thiệu cho hai người quen nhau, sau đó ông ta liền đưa tiền cho anh!"
"Anh vừa bán đứng em sao?", Lâm Vũ Hân lạnh lùng hỏi.
"Chỉ là chút mánh lừa gạt thôi. Em cũng biết điều đó mà, đừng tính toán cả những chuyện nhỏ nhặt này với anh chứ. Mệt rồi thì đi nghỉ đi, muốn ăn gì thì cứ gọi, nơi này khá an toàn".
Lâm Vũ Hân hừ lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa gì đến tên vô lại Tần Hạo nữa.
Tần Hạo thì vừa đặt lưng xuống đã ngủ say. Mấy ngày nay, anh chưa hề được ngủ một giấc tử tế. Bây giờ mới được thả lỏng một chút, trong người cảm thấy rất mệt mỏi.