Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-363
Chương 365
Chương 365 - Cứ lên hết đi!
Trịnh Hoài Viễn gật đầu, đứng bên cạnh mỉm cười bình luận.
Luận về võ công thì không chỉ có tứ đại gia tộc lớn mạnh. Ở Hoa Hạ này còn có một số gia tộc nhỏ ít người biết đến, có gia tộc sống trên núi cao không màng sự đời, tuy nhiên chưa chắc võ công của họ đã thua kém tứ đại gia tộc.
"Có sức mạnh lớn thì đã sao? Nếu không thể đánh trúng đối thủ thì cũng vô dụng!", Tôn Đắc Thắng lạnh lùng thốt ra một câu. Trịnh Hoài Viễn trợn mắt lườm ông ta một cái, hai người đều hừ lạnh một tiếng. Sau đó hai người họ nhìn vào võ đài, không ai nói câu gì nữa.
Trước khi anh ta lao tới, Tần Hạo lười biếng vươn người một cái. Sau đó anh giơ tay ra, một bạt tai tát cho tên béo kia bay ra ngoài. Động tác của anh nhanh đến mức những người thanh niên đứng bên dưới còn không kịp quan sát. Họ chỉ thấy tên béo kia lao lên đầy khí thế rồi nhanh như cắt đã bị đánh cho bay ra ngoài.
Tên béo ngã huỵch xuống đất. Anh ta ôm mặt nhìn Tần Hạo với vẻ không thể tin nổi, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác hoang mang lo sợ.
"Này, nhóc con, nếu rơi xuống dưới thì có coi là thua không?", Tần Hạo quay người lại, hét hỏi Diệp Vô Song.
"Rơi xuống thì đương nhiên là thua rồi!", Diệp Vô Song lúc này cũng đang bàng hoàng trước sức mạnh của Tần Hạo. Cô đang đứng ngẩn người ra thì nghe thấy câu hỏi của Tần Hạo nên thuận miệng trả lời luôn. Sau đó lại bừng tỉnh nhớ ra cách Tần Hạo vừa gọi mình lúc nãy nên cô nói: "Anh không được gọi tôi là nhóc con, tôi đâu còn nhỏ nữa!"
Tần Hạo bĩu bĩu môi đáp: "Ngoài tính cách nóng nảy ra thì cái gì cũng giống một đứa trẻ cả!"
Đám đông không nhịn được mà mỉm cười tán thành, còn không phải vậy sao!
Diệp Vô Song cô gái này nếu nói về vóc dáng thì đúng là chỉ như một đứa trẻ con, không có cửa để so với những người phụ nữ trưởng thành như Oanh Oanh.
"Còn ai muốn lên không, nếu các người không muốn đánh nữa thì tôi đi đây!", Tần Hạo nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy ai muốn lên nên mất kiên nhẫn nói. Nhưng anh chợt nghĩ ra đây không phải cuộc đấu võ thông thường, người chiến thắng sẽ phải làm bạn trai của cô nhóc kia. Như vậy nhỡ đâu không có ai lên nữa thì chẳng phải anh thảm rồi sao?
Má nó, việc này không thể nào!
Tần Hạo không thể không diễn kịch, nếu không dùng kế khích tướng đám người này thì chắc chắn sẽ không ai dám lên. Tần Hạo nghênh ngang cười nói: "Thế nào? Các người sợ đến mức không ai dám lên nữa sao? Không phải các người đã nói muốn đánh cho tôi tù đầu hay sao? Thế nào? Mới có một người lên mà đã sun vòi rồi? Khí phách đại thiếu gia của các người đâu hết rồi?"
Tần Hạo vừa nói dứt lời, đám thanh niên ở bên dưới đã giận tím người. Một người thanh niên nghiến răng nhảy lên trên võ đài. Anh ta vừa đứng vững, mới chuẩn bị nói gì đó thì đã bị Tần Hạo lao tới cho một bạt tai bay ra ngoài.
Ai nấy đều chết lặng, má nó đây đâu phải là tỉ võ? Đây khác gì hành hung người khác đâu cơ chứ?
"Này, anh kia, Lục Ngọc Hiên phải không? Lúc nãy anh bảo muốn đánh cho tôi không ngóc đầu lên được còn gì? Lên đi, tôi đang đợi anh đây này!"
Lục Ngọc Hiên vốn rất hi vọng có thể đạt kết quả tốt trong cuộc tỉ võ lần này, để cho những người khác phải thay đổi cái nhìn về anh ta. Cả gia tộc cũng vô cùng trông đợi, mong anh ta có thể cưới được Diệp Vô Song kia về làm vợ.
Vốn dĩ anh ta cũng rất tự tin. Thế nhưng, khi Tần Hạo chẳng tốn chút sức lực nào đã cho hai vị thiếu gia bay khỏi sàn đấu võ thì chút tự tin đó của anh ta đã tan biến sạch.
Người nhà họ Lục ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì cho rằng phen này toang rồi. Vừa nãy còn có người khoác loác khen cháu trai mình lợi hại bao nhiêu, vậy mà lúc này có người khiêu chiến thì lại không dám lên. Điều đó khiến cho mặt mũi ông già họ Trịnh kia không biết phải giấu vào đâu. Có điều, nhìn thấy cách Tần Hạo hạ gục đối thủ, ông ta cũng rất kinh ngạc.
Sức mạnh của chàng trai này quả thực không thể xem thường!
"Ô, đã bị dọa cho sợ đến mức không dám lên nữa rồi!", Tôn Đắc Thắng híp mắt lại buông lời cay độc.
"Lên đi, còn đứng đực ra đó làm gì?", Trịnh Hoài Viễn tức giận, trợn mắt nhìn Tôn Đắc Thắng. Ông ta chỉ hận một nỗi không thể tự mình lao lên võ đài tỷ thí. Nhưng không thể được, đây là cuộc đấu võ của đám con cháu, những nhân vật lão làng như ông ta không thể can dự vào.
Trước ánh mắt của đám đông, Lục Ngọc Hiên đành nhảy lên võ đài. Anh ta cười khô khốc hai tiếng rồi nói: "Hóa ra anh chính là Tần Hạo!"
Mọi người ở đây đều không biết thực ra hai người này đã từng gặp nhau ở khu nghỉ dưỡng. Hơn nữa Lục Ngọc Hiên còn nói những lời rất khó nghe với Tần Hạo. Bây giờ nghe thấy Tần Hạo nói ra quả thực cảm thấy rất buồn cười.
"Đừng phí lời nữa, tôi đang vội, còn bao nhiêu người thế kia cơ mà!", Tần Hạo hống hách nhìn Lục Ngọc Hiên ngoắc ngoắc tay.
Lục Ngọc Hiên nghiến răng, vào sẵn tư thế. Việc đã đến nước này thì không còn cách nào khác ngoài đâm lao theo lao.
Nhưng Tần Hạo lại đứng im đó, không cả thèm nhấc tay lên, nhìn có vẻ như đang rất sơ hở nhưng lại khiến cho Lục Ngọc Hiên bối rối không biết nên tấn công vào đâu.
Tình thế cứ tiếp tục giằng co như vậy.
"Đánh đi! Đứng đần ra đó làm gì?", Diệp Vô Song trong lòng rất không vui. Tên thối tha Tần Hạo việc gì phải đắc ý như thế chứ? Nếu anh trai cô có thể lên võ đài thì sớm đã hạ đo ván Tần Hạo rồi.
Trong mắt Diệp Vô Song, anh trai cô - Diệp Vô Hoan là một người cực kỳ, cực kỳ lợi hại. Nhưng điều cô không biết là nếu như Diệp Vô Hoan bước lên võ đài này thì Tần Hạo sẽ càng ra tay tàn độc hơn.
Lục Ngọc Hiên thấy tình hình cứ tiếp tục như vậy thì cũng không xong bèn nghiến răng lao lên. Anh ta dùng toàn bộ sức lực ra một cước tuyệt đẹp, tấn công vào phần dưới của Tần Hạo.
So với đám đệ tử của mấy gia tộc nhỏ lúc nãy thì Lục Ngọc Hiên đúng là mạnh hơn không ít. Anh ta cũng không đến nỗi bị Tần Hạo đánh gục ngay trong một chiêu đầu.
Tần Hạo lùi về sau một bước, né được đòn tấn công của anh ta. Tần Hạo lập tức lách mình lên phía trước, vươn tay ra định tung chưởng. Lục Ngọc Hiên thấy vậy thì sợ xanh mặt, ngay lập tức lùi lại phía sau để không đi vào vết xe đổ của hai người đi trước.
Nhưng thật không ngờ, Tần Hạo chỉ giơ tay lên vẫy vẫy về phía sau, nói: "Chào người đẹp!"
Tất cả mọi người đều không nén được tò mò mà quay lại nhìn theo. Má nó, đây chẳng phải đang đấu võ sao? Còn có tâm trạng ngắm người đẹp nữa cơ à?
Lục Ngọc Hiên cũng quay đầu lại nhìn một lát. Nhưng đúng trong tích tắc đó thì một cú tát như trời giáng đến từ phía chính diện.
Lục Ngọc Hiên cũng không tránh khỏi số phận bị đánh cho bay ra ngoài. Cú tát này còn nặng hơn lần trước, chủ yếu là bởi vì Tần Hạo vẫn ghim chuyện anh ta đã nói những lời khó nghe với mình trước đó.
Ai nấy đều chết lặng!
Má nó, lại còn chơi chiêu!
Nhưng đám đông đều bị lừa bởi cái trò bịp bợm đơn giản này nên không ai dám lên tiếng bàn luận gì. Ngược lại, đám đông lại rất tò mò tại sao Tần Hạo này mạnh như vậy mà còn chơi cái trò ba que này làm gì không biết?
Tần Hạo chẳng có mục đích gì khác ngoài gây thù chuốc oán với đám người này, để họ giận dữ kéo lên thách đấu.
Tần Hạo đã tính toán khi đến thời điểm thích hợp thì sẽ giơ tay đầu hàng giả vờ thua. Dù gì thì cũng chẳng ai biết lúc này anh đang dùng mấy thành công lực.
"Còn ai không?"
Tần Hạo càng hống hách. Anh rút ra một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả khói trước mặt đám đông và nói: "Nhanh cái chân lên! Tôi đói rồi, còn đang chờ đi ăn cơm đây!"
Má nó, quá ngang ngược, quá đáng ghét!
Nhưng đến cả người có sức mạnh như Lục Ngọc Hiên cũng thua thì làm gì còn ai thắng được Tần Hạo? Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn những người xung quanh mình, không một ai dám lên.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, các người có thể lên cùng lúc!", Diệp Vô Song nhìn bộ dạng hống hách của Tần Hạo, vô cùng tức giận hét lên.
Đúng vậy, có thể lên cùng lúc!
Đám người bên dưới quả thực rất muốn đánh hội đồng nhưng như thế thì rất mất mặt. Đường đường là các thiếu gia trong giới võ thuật mà lại bị một tên vô danh tiểu tốt chà đạp cho không ra thể thống gì nữa. Nếu dùng chiến thuật bầy đàn thì thắng cũng đâu còn nghĩa lí gì?
Nhưng ít nhất có thể dạy dỗ Tần Hạo một trận, sau cùng còn có thể thủ tiêu anh luôn. Chỉ cần những người ở đây không mở miệng thì ai mà biết được?
Chương 365 - Cứ lên hết đi!
Trịnh Hoài Viễn gật đầu, đứng bên cạnh mỉm cười bình luận.
Luận về võ công thì không chỉ có tứ đại gia tộc lớn mạnh. Ở Hoa Hạ này còn có một số gia tộc nhỏ ít người biết đến, có gia tộc sống trên núi cao không màng sự đời, tuy nhiên chưa chắc võ công của họ đã thua kém tứ đại gia tộc.
"Có sức mạnh lớn thì đã sao? Nếu không thể đánh trúng đối thủ thì cũng vô dụng!", Tôn Đắc Thắng lạnh lùng thốt ra một câu. Trịnh Hoài Viễn trợn mắt lườm ông ta một cái, hai người đều hừ lạnh một tiếng. Sau đó hai người họ nhìn vào võ đài, không ai nói câu gì nữa.
Trước khi anh ta lao tới, Tần Hạo lười biếng vươn người một cái. Sau đó anh giơ tay ra, một bạt tai tát cho tên béo kia bay ra ngoài. Động tác của anh nhanh đến mức những người thanh niên đứng bên dưới còn không kịp quan sát. Họ chỉ thấy tên béo kia lao lên đầy khí thế rồi nhanh như cắt đã bị đánh cho bay ra ngoài.
Tên béo ngã huỵch xuống đất. Anh ta ôm mặt nhìn Tần Hạo với vẻ không thể tin nổi, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác hoang mang lo sợ.
"Này, nhóc con, nếu rơi xuống dưới thì có coi là thua không?", Tần Hạo quay người lại, hét hỏi Diệp Vô Song.
"Rơi xuống thì đương nhiên là thua rồi!", Diệp Vô Song lúc này cũng đang bàng hoàng trước sức mạnh của Tần Hạo. Cô đang đứng ngẩn người ra thì nghe thấy câu hỏi của Tần Hạo nên thuận miệng trả lời luôn. Sau đó lại bừng tỉnh nhớ ra cách Tần Hạo vừa gọi mình lúc nãy nên cô nói: "Anh không được gọi tôi là nhóc con, tôi đâu còn nhỏ nữa!"
Tần Hạo bĩu bĩu môi đáp: "Ngoài tính cách nóng nảy ra thì cái gì cũng giống một đứa trẻ cả!"
Đám đông không nhịn được mà mỉm cười tán thành, còn không phải vậy sao!
Diệp Vô Song cô gái này nếu nói về vóc dáng thì đúng là chỉ như một đứa trẻ con, không có cửa để so với những người phụ nữ trưởng thành như Oanh Oanh.
"Còn ai muốn lên không, nếu các người không muốn đánh nữa thì tôi đi đây!", Tần Hạo nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy ai muốn lên nên mất kiên nhẫn nói. Nhưng anh chợt nghĩ ra đây không phải cuộc đấu võ thông thường, người chiến thắng sẽ phải làm bạn trai của cô nhóc kia. Như vậy nhỡ đâu không có ai lên nữa thì chẳng phải anh thảm rồi sao?
Má nó, việc này không thể nào!
Tần Hạo không thể không diễn kịch, nếu không dùng kế khích tướng đám người này thì chắc chắn sẽ không ai dám lên. Tần Hạo nghênh ngang cười nói: "Thế nào? Các người sợ đến mức không ai dám lên nữa sao? Không phải các người đã nói muốn đánh cho tôi tù đầu hay sao? Thế nào? Mới có một người lên mà đã sun vòi rồi? Khí phách đại thiếu gia của các người đâu hết rồi?"
Tần Hạo vừa nói dứt lời, đám thanh niên ở bên dưới đã giận tím người. Một người thanh niên nghiến răng nhảy lên trên võ đài. Anh ta vừa đứng vững, mới chuẩn bị nói gì đó thì đã bị Tần Hạo lao tới cho một bạt tai bay ra ngoài.
Ai nấy đều chết lặng, má nó đây đâu phải là tỉ võ? Đây khác gì hành hung người khác đâu cơ chứ?
"Này, anh kia, Lục Ngọc Hiên phải không? Lúc nãy anh bảo muốn đánh cho tôi không ngóc đầu lên được còn gì? Lên đi, tôi đang đợi anh đây này!"
Lục Ngọc Hiên vốn rất hi vọng có thể đạt kết quả tốt trong cuộc tỉ võ lần này, để cho những người khác phải thay đổi cái nhìn về anh ta. Cả gia tộc cũng vô cùng trông đợi, mong anh ta có thể cưới được Diệp Vô Song kia về làm vợ.
Vốn dĩ anh ta cũng rất tự tin. Thế nhưng, khi Tần Hạo chẳng tốn chút sức lực nào đã cho hai vị thiếu gia bay khỏi sàn đấu võ thì chút tự tin đó của anh ta đã tan biến sạch.
Người nhà họ Lục ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì cho rằng phen này toang rồi. Vừa nãy còn có người khoác loác khen cháu trai mình lợi hại bao nhiêu, vậy mà lúc này có người khiêu chiến thì lại không dám lên. Điều đó khiến cho mặt mũi ông già họ Trịnh kia không biết phải giấu vào đâu. Có điều, nhìn thấy cách Tần Hạo hạ gục đối thủ, ông ta cũng rất kinh ngạc.
Sức mạnh của chàng trai này quả thực không thể xem thường!
"Ô, đã bị dọa cho sợ đến mức không dám lên nữa rồi!", Tôn Đắc Thắng híp mắt lại buông lời cay độc.
"Lên đi, còn đứng đực ra đó làm gì?", Trịnh Hoài Viễn tức giận, trợn mắt nhìn Tôn Đắc Thắng. Ông ta chỉ hận một nỗi không thể tự mình lao lên võ đài tỷ thí. Nhưng không thể được, đây là cuộc đấu võ của đám con cháu, những nhân vật lão làng như ông ta không thể can dự vào.
Trước ánh mắt của đám đông, Lục Ngọc Hiên đành nhảy lên võ đài. Anh ta cười khô khốc hai tiếng rồi nói: "Hóa ra anh chính là Tần Hạo!"
Mọi người ở đây đều không biết thực ra hai người này đã từng gặp nhau ở khu nghỉ dưỡng. Hơn nữa Lục Ngọc Hiên còn nói những lời rất khó nghe với Tần Hạo. Bây giờ nghe thấy Tần Hạo nói ra quả thực cảm thấy rất buồn cười.
"Đừng phí lời nữa, tôi đang vội, còn bao nhiêu người thế kia cơ mà!", Tần Hạo hống hách nhìn Lục Ngọc Hiên ngoắc ngoắc tay.
Lục Ngọc Hiên nghiến răng, vào sẵn tư thế. Việc đã đến nước này thì không còn cách nào khác ngoài đâm lao theo lao.
Nhưng Tần Hạo lại đứng im đó, không cả thèm nhấc tay lên, nhìn có vẻ như đang rất sơ hở nhưng lại khiến cho Lục Ngọc Hiên bối rối không biết nên tấn công vào đâu.
Tình thế cứ tiếp tục giằng co như vậy.
"Đánh đi! Đứng đần ra đó làm gì?", Diệp Vô Song trong lòng rất không vui. Tên thối tha Tần Hạo việc gì phải đắc ý như thế chứ? Nếu anh trai cô có thể lên võ đài thì sớm đã hạ đo ván Tần Hạo rồi.
Trong mắt Diệp Vô Song, anh trai cô - Diệp Vô Hoan là một người cực kỳ, cực kỳ lợi hại. Nhưng điều cô không biết là nếu như Diệp Vô Hoan bước lên võ đài này thì Tần Hạo sẽ càng ra tay tàn độc hơn.
Lục Ngọc Hiên thấy tình hình cứ tiếp tục như vậy thì cũng không xong bèn nghiến răng lao lên. Anh ta dùng toàn bộ sức lực ra một cước tuyệt đẹp, tấn công vào phần dưới của Tần Hạo.
So với đám đệ tử của mấy gia tộc nhỏ lúc nãy thì Lục Ngọc Hiên đúng là mạnh hơn không ít. Anh ta cũng không đến nỗi bị Tần Hạo đánh gục ngay trong một chiêu đầu.
Tần Hạo lùi về sau một bước, né được đòn tấn công của anh ta. Tần Hạo lập tức lách mình lên phía trước, vươn tay ra định tung chưởng. Lục Ngọc Hiên thấy vậy thì sợ xanh mặt, ngay lập tức lùi lại phía sau để không đi vào vết xe đổ của hai người đi trước.
Nhưng thật không ngờ, Tần Hạo chỉ giơ tay lên vẫy vẫy về phía sau, nói: "Chào người đẹp!"
Tất cả mọi người đều không nén được tò mò mà quay lại nhìn theo. Má nó, đây chẳng phải đang đấu võ sao? Còn có tâm trạng ngắm người đẹp nữa cơ à?
Lục Ngọc Hiên cũng quay đầu lại nhìn một lát. Nhưng đúng trong tích tắc đó thì một cú tát như trời giáng đến từ phía chính diện.
Lục Ngọc Hiên cũng không tránh khỏi số phận bị đánh cho bay ra ngoài. Cú tát này còn nặng hơn lần trước, chủ yếu là bởi vì Tần Hạo vẫn ghim chuyện anh ta đã nói những lời khó nghe với mình trước đó.
Ai nấy đều chết lặng!
Má nó, lại còn chơi chiêu!
Nhưng đám đông đều bị lừa bởi cái trò bịp bợm đơn giản này nên không ai dám lên tiếng bàn luận gì. Ngược lại, đám đông lại rất tò mò tại sao Tần Hạo này mạnh như vậy mà còn chơi cái trò ba que này làm gì không biết?
Tần Hạo chẳng có mục đích gì khác ngoài gây thù chuốc oán với đám người này, để họ giận dữ kéo lên thách đấu.
Tần Hạo đã tính toán khi đến thời điểm thích hợp thì sẽ giơ tay đầu hàng giả vờ thua. Dù gì thì cũng chẳng ai biết lúc này anh đang dùng mấy thành công lực.
"Còn ai không?"
Tần Hạo càng hống hách. Anh rút ra một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả khói trước mặt đám đông và nói: "Nhanh cái chân lên! Tôi đói rồi, còn đang chờ đi ăn cơm đây!"
Má nó, quá ngang ngược, quá đáng ghét!
Nhưng đến cả người có sức mạnh như Lục Ngọc Hiên cũng thua thì làm gì còn ai thắng được Tần Hạo? Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn những người xung quanh mình, không một ai dám lên.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, các người có thể lên cùng lúc!", Diệp Vô Song nhìn bộ dạng hống hách của Tần Hạo, vô cùng tức giận hét lên.
Đúng vậy, có thể lên cùng lúc!
Đám người bên dưới quả thực rất muốn đánh hội đồng nhưng như thế thì rất mất mặt. Đường đường là các thiếu gia trong giới võ thuật mà lại bị một tên vô danh tiểu tốt chà đạp cho không ra thể thống gì nữa. Nếu dùng chiến thuật bầy đàn thì thắng cũng đâu còn nghĩa lí gì?
Nhưng ít nhất có thể dạy dỗ Tần Hạo một trận, sau cùng còn có thể thủ tiêu anh luôn. Chỉ cần những người ở đây không mở miệng thì ai mà biết được?