Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313-320
Chương 313 - Vô Hoan của nhà họ Diệp
Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ. Nhưng tối qua anh đã ôm Lâm Vũ Nghi, còn hôn cô, nên ít nhiều cũng cảm thấy chột dạ, thế là anh giả bộ không biết: “Em làm gì vậy? Nói gì chứ? Anh thì làm được gì?”
Lâm Vũ Hân nhìn biểu cảm của anh thì càng nghi ngờ hơn. Cô tức giận nói: “Anh thành thật khai báo, có phải là đã lợi dụng Vũ Nghi không?”
“Em nói linh tinh gì vậy? Anh là loại người đó sao?”, Tần Hạo giựt tay ra, làm bộ tức giận, rồi quay ngoắt qua xem ti vi.
Lâm Vũ Hân vẫn không chịu tin, cô chất vấn: “Vậy cả tối qua hai người làm gì? Nhìn Vũ Nghi như cả đêm không ngủ vậy!”
Tần Hạo ra cái điều không quan tâm: “Bắn pháo hoa á! Tối qua bắn hai tiếng mà, em không thấy à?”
Biệt thự của Lâm Vũ Hân ở ngoại ô, ở khá gần vị trí bắn pháo hoa tối qua nhưng bắn rất khuya. Cô thì ngủ từ sớm, làm gì để ý tới. Nhìn biểu cảm của Tần Hạo, mặc dù cô không tin cho lắm nhưng cũng không tìm được lý do để tức giận, đành phải nói bằng giọng chua chát: “Ấy, nửa đêm canh ba đi xem pháo hoa, lãng mạn gớm! Sao em không nghe nói là anh còn có ưu điểm này nhỉ?”
“Ý! Ghen rồi à, chậc chậc. Con người anh ấy à, gì chứ ưu điểm thì nhiều vô số. Em mới phát hiện ra có một thôi. Cũng thường mà. Được rồi, hôm nay sẽ mua một xe luôn, bắn tại nhà, để em thấy đủ sức lãng mạn!”
Tần Hạo ghếch hai chân lên, tự khen ngợi mình, mặt thì lạnh tanh, khiến Lâm Vũ Hân tức giận hừ một tiếng rồi đi lên lầu.
Nghỉ quốc khánh dài ngày, không có kế hoạch gì đặc biệt khiến Tần Hạo cảm thấy vô cùng thoải mái. Nếu mà hai cô nàng này đòi đi đây đi kia thì đúng là hành hạ anh chết mất.
Buổi tối, Tần Hạo đi mua một xe pháo hoa thật. Anh lên trên nóc nhà khá lâu. Kết quả, Lâm Vũ Hân chê điếc tai không vui, hàng xóm xung quanh thì phàn nàn. Ngày hôm sau phải dọn rác cả buổi sáng, khiến anh cảm thấy ái ngại.
Cả kỳ nghỉ dài vui nhất có lẽ là vào ngày Lâm Phong Dụ từ nước ngoài gọi điện về khiến khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Vũ Hân vui lên được đôi phần.
Gần đây cơ thể Lâm Phong Dụ phục hồi rất tốt. Sau khi ra nước ngoài, tâm trạng của ông ấy cũng khá lên và cơ thể cũng vì vậy mà chuyển biến tốt lên.
Ngày hôm sau tan làm, Tần Hạo đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lâm Vũ Hân, thế là anh gọi điện.
“Em đang ở đâu? Làm gì thế?”, Tần Hạo vội vàng hỏi.
Lâm Vũ Hân cười nói: “Ở khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú. Anh tới thì tới, không thì thôi, em không đợi đâu đấy nhé!”
“Em tới đó làm gì?”, Tần Hạo cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Lâm Vũ Hân chỉ nói đúng bốn từ ‘bàn chuyện làm ăn’ rồi vội vàng tắt máy.
Tần Hạo tìm vị trí trên định vị rồi nhanh chóng lái xe đi.
Khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú là một khu mang phong cách cổ xưa, nằm ở vùng ngoại ô xa vắng. Nếu không có người giới thiệu thì thường sẽ không ai biết tới nơi này. Điều khiến Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ là tại sao lại có người tới một nơi như thế bàn chuyện làm ăn chứ?
Nếu đối phương là nữ thì chắc chắn sẽ không rắc rối, thích thể hiện như vậy. Nên đối phương chắc chắn là đàn ông.
Cô nhóc Lâm Vũ Hân này đúng là to gan. Một mình chạy tới nơi như vậy, không sợ người ta lừa sao?
Lòng hại người thì không nên có nhưng lòng đề phòng bụng dạ con người thì không thể không có!
Nghĩ vậy, Tần Hạo càng thêm nóng ruột, anh tăng tốc lao vọt đi.
Tới khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú, Tần Hạo càng thêm bất an hơn.
Cả khu nghỉ dưỡng giống như một con rồng cuộn mình há miệng muốn nuốt gọn hết thảy eo núi.
Khu nghỉ dưỡng tư nhân thế này theo lý mà nói ra vào đều có người kiểm tra, nhất là người lạ. Thế nhưng Tần Hạo lại nghênh ngang lái xe vào, vậy mà bảo vệ cứ đứng đơ ra đó.
Chuyện quái gì thế này?
Sau khi vào trong, Tần Hạo mới cảm thấy nơi này không hề đơn giản. Bất luận là bố cục hay là phong cảnh trước mặt đều mang đậm vẻ cao quý nhưng khiêm nhường của đại gia.
Người đứng sau nơi này quả không đơn giản!
Đợi khi anh vừa đỗ xe thì có người đã đợi anh ngay bên cạnh.
Đó là một nam giúp việc trẻ tuổi, mặc trang phục cổ trang chỉn chu. Anh ta lịch sự mỉm cười với anh: “Xin hỏi có phải là anh Tần Hạo không ạ?”
“Đúng vậy!”, Tần Hạo thầm cảm thấy ngạc nhiên. Đối phương còn biết cả việc mình tới. Xem ra, chuyện này không hề đơn giản.
Anh thanh niên mỉm cười: “Anh tới tìm cô Lâm phải không ạ. Xin mời theo tôi!”
Tần Hạo cố giấu đi sự bất an. Anh gật đầu, đi theo người kia vào bên trong sân.
Tần Hạo quan sát xung quanh. Đây là một công trình kiến trúc cổ xưa kiểu tứ hợp viện, không hề mang lại cảm giác phản cảm cho người nhìn.
Tần Hạo vừa đi vừa quan sát nhưng không phát hiện ra xung quanh có gì bất thường, và cũng không có ai theo dõi.
Anh vừa thầm cảm thấy kinh ngạc vừa suy nghĩ về lai lịch của đối phương.
Nếu anh đoán không nhầm thì người có địa vị như thế này ở Trung Hải có lẽ là một trong tứ đại gia tộc.
Anh nghĩ vậy. Người giúp việc nam dẫn anh đi qua hành lang, vào một căn phòng.
“Ngại quá, xin cậu Tần đợi một lát. Gia chủ sẽ tới ngay ạ!”, nói xong anh ta lui ra.
Tần Hạo thầm chửi gia chủ ở đây thật biết bày vẽ. Nói là dẫn đi gặp Lâm Vũ Hân mà lại lôi tới đây. Anh có nói là muốn gặp chủ nhân ở đây đâu. Nhưng anh cũng không biết Lâm Vũ Hân đang ở đâu nên đành tới đâu hay tới đó.
Đúng lúc này thì Lâm Vũ Hân gọi điện thoại cho anh.
“Anh đã tới muộn. Em về rồi. Ha ha!”, Lâm Vũ Hân cười ha ha. Đúng là cô không đợi anh thật.
“Chết tiệt!”
Tần Hạo chửi rủa, định đứng dậy bỏ đi vì anh chẳng có hứng thú gặp mặt người ở đây. Nhưng vừa mới bước được một bước thì anh đã nhìn thấy một người thanh niên đẹp trai từ ngoài cửa bước vào.
“Lái xe cẩn thận, anh sẽ về ngay!”, nói xong anh cũng không giải thích gì cho Lâm Vũ Hân mà tắt máy.
Bởi vì anh cảm thấy ở đây có gì đó không ổn. Thanh niên trước mặt đang nhìn anh chăm chăm, ánh mắt có phần lạnh lùng, sắc lẹm.
“Anh chính là Tần Hạo à?”, người thanh niên nhìn anh một hồi lâu mới chau mày hỏi.
Tần Hạo cảm thấy khó chịu với thái độ của người này. Giọng điệu của đối phương trịch thượng như vậy rõ ràng không hề coi anh là khách. Đương nhiên anh cũng không làm gì đối phương mà hỏi ngược lại: “Anh là?”
Người thanh niên ngạo mạn nói: “Diệp Vô Hoan của nhà họ Diệp!”
Nhà họ Diệp mà Diệp Vô Hoan nói tới đương nhiên không phải là nhánh phụ nhà họ Diệp của Diệp Bằng Phi, mà là nhánh chính.
Đáng tiếc Tần Hạo chẳng buồn quan tâm. Anh chỉ ‘ồ’ một tiếng rồi hỏi: “Có việc gì không? Không có thì tôi cáo từ đây!”
Đôi mắt Diệp Vô Hoan ánh lên vẻ tức giận. Nhưng khả năng điều tiết của anh ta không tệ, không để điều đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Anh ta điềm đạm bước tới bên cạnh ngồi xuống rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Anh không muốn biết tại sao cô Lâm lại tới đây sao?”
Tần Hạo thản nhiên: “Cô ấy đi rồi!”
“Tôi có thể mời cô ấy tới một lần thì cũng có thể mời cô ấy tới lần hai!”, Diệp Vô Hoan nâng chén trà, chậm rãi đưa lên miệng, mỉm cười ung dung tự tin.
Tần Hạo ghét nhất thể loại tỏ vẻ như thế này.
Chương 314 - Gặp ai
Diệp Vô Hoan cười lạnh lùng: “Tôi có thể thả cô ấy một lần, còn lần thứ hai thì sao?”
Tần Hạo chau mày: “Ý anh là gì?”
Diệp Vô Hoan đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Trịnh Bách Xuyên là người của tôi. Anh giết ông ta mà không có gì để nói với tôi sao?”
Tần Hạo hơi sững sờ.
Long Tứ đã giúp anh xử lý chuyện của Trịnh Bách Xuyên. Nhưng với thế lực của nhà họ Diệp thì đương nhiên là anh không thể giấu được. Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, giờ đối phương mới tìm anh để nói ra thì là có ý gì?
Tần Hạo uể oải nói: “Nói gì? Tại sao phải nói với anh?”
Nếu là trước đây có khi Tần Hạo đã mặc kệ mà bỏ đi thẳng. Nhà họ Diệp hay nhà họ Trịnh thì cũng mặc kệ, mấy chuyện vặt vãnh này anh không buồn quan tâm. Chỉ cần không liên quan tới anh thì sao cũng được.
Nhưng bây giờ anh không thể nào nói đi là đi được. Bởi vì anh đã có nỗi lo khác.
Con người ta một khi có nỗi lo thì không thể nào tự ý làm gì thì làm được.
Rõ ràng là Diệp Vô Hoan nhận ra điều đó nên mới ra tay với Lâm Vũ Hân. Dùng một chút thủ đoạn, sai thuộc hạ mời Lâm Vũ Hân tới đây bàn chuyện làm ăn. Mà mục đích của nó sau cùng là vì Tần Hạo.
Tần Hạo đột ngột nhận ra điều đó. Lâm Vũ Hân bị người ta lợi dụng nên anh rất bực bội.
Diệp Vô Hoan chậm rãi nâng chén trà ngồi ở đó, trông vô cùng ngạo nghễ phong độ. Rõ ràng là anh ta cảm thấy nực cười với câu hỏi của Tần Hạo.
“Nếu anh cảm thấy có thể ra khỏi đây mà không hề hấn gì thì anh có cảm thấy là tôi sẽ lại mời người đẹp của anh tới đây uống trà lần nữa không? Và anh cho rằng cô ấy có tới không?”
Tần Hạo biết rõ, Lâm Vũ Hân gọi điện thoại nói là bàn chuyện làm ăn. Với thủ đoạn của nhà họ Diệp thì đương nhiên họ kiểm soát không ít những đại gia của các công ty lớn trong tay. Tên họ Diệp này có thể dễ dàng thông qua các ‘ông lớn’ có quan hệ với tập đoàn Triều Dương để gọi Lâm Vũ Hân tới.
Và quan trọng nhất đó là Lâm Vũ Hân rất muốn mạnh lên. Cô coi trọng sự phát triển của tập đoàn Triều Dương hơn bất kỳ điều gì. Điều này thì không ai có thể thay đổi được.
Lần này Lâm Vũ Hân trở về an toàn, nhưng lần sau thì sao?
Giống như những gì Lâm Vũ Hân đã nói. Anh không thể mãi mãi ở bên cạnh cô. Nhà họ Diệp muốn đối phó với một cô gái như cô thì đúng là chẳng cần phải giở thủ đoạn gì.
Tần Hạo bỗng cảm thấy vô cùng tức giận. Lâu lắm rồi, anh chưa từng giận dữ như vậy. Tần Hạo lạnh lùng nhìn Diệp Vô Hoan: “Vậy thì, rốt cuộc anh muốn gì? Trịnh Bách Xuyên là do tôi giết, thế thì sao? Anh muốn tôi đền mạng cho ông ta sao?”
“Không không không, đừng hiểu nhầm!”, Diệp Vô Hoan lắc đầu, nói với giọng điềm đạm: “Ông ta chỉ là một con chó ở nhà họ Diệp chúng tôi mà thôi. Chết thì thôi, tôi không có hứng báo thù cho ông ta. Và ông ta cũng không xứng. Chỉ là tôi tò mò, muốn biết cái người đột ngột xuất hiện kia có bản lĩnh tới đâu mà có thể đập chết một người mấy chục năm qua chưa từng bị hạ gục như Trịnh Bách Xuyên!”
Tần Hạo bỗng bật cười: “Kẻ đó làm gì có bản lĩnh gì, chỉ giỏi trả thù. Ai mà động tới một cọng tóc của ông ta thì ông ta sẽ chặt đứt cả bàn tay kẻ đó, đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
Diệp Vô Hoan trông hết sức lạnh lùng, nhìn anh chăm chăm. Sát khí bỗng bừng bừng trỗi dậy giữa hai người.
Tần Hạo không hề yếu thế. Từ nhỏ tới giờ, anh chưa từng bị ai uy hiếp và càng không sợ ai.
Diệp Vô Hoan lập tức thu khí thế lại, cười nói: “Ha ha, hôm nay tôi tìm anh tới đây không phải để bàn chuyện đó với anh mà là tôi muốn nói với anh rằng, mặc dù Trịnh Bách Xuyên không khác gì một con chó nhưng chúng tôi cũng đã tốn không ít thời gian để nuôi dưỡng. Giờ ông ta chết rồi, phải có một người đứng ra trả giá!”
“Ha ha!”, Tần Hạo cũng bật cười: “Chó nhà anh chết rồi thì liên quan đếch gì tới tôi!”
Diệp Vô Hoan bỗng sững sờ.
Tần Hạo đứng dậy, uể oải nói: “Anh muốn làm gì thì tùy! Tôi không nói hai lời đâu. Trước khi ra tay thì cũng nên ước chừng quả bóng tròn tròn trên cổ mình có vững, có dễ bị rơi xuống hay không nhé!”
Nói xong, Tần Hạo cũng chẳng buồn nhiều lời với cha nội thích diễn sâu này nên anh đi thẳng.
Không có ai chặn lại. Tần Hạo thuận lợi rời khỏi khu nghỉ dưỡng xanh mát kia. Anh chẳng buồn quay lại nhìn mà lái xe phóng thẳng về nhà.
Đợi anh đi khỏi, Diệp Vô Hoan tức giận đập vỡ chén trà, hùng hổ nói: “Mày là cái thá gì, dám uy hiếm tao à? Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt phải không?”
Đúng lúc này, có một ông già gầy gò từ trong bóng tối bước ra. Ông ta hơi khom lưng, cười với vẻ ôn hòa.
Ông ta đi tới trước mặt Diệp Vô Hoan nhưng không nói gì.
Diệp Vô Hoan nhìn ông ta, cuối cùng cũng dịu xuống. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta nói: “Lão Ngô, ông cảm thấy thế nào về cậu chủ nhà họ Tần này?”
Ông già tên lão Ngô là thuộc hạ của nhà họ Diệp và cũng có thể coi là vệ sĩ của Diệp Vô Hoan. Ông ta chỉ cười: “Cậu chủ Vô Hoan. Cậu thấy hắn ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của tôi, như vậy chứng tỏ điều gì?”
“Vậy sao? Lão Ngô, ông khẳng định?”, Diệp Vô Hoan hơi kinh ngạc, trong phút chốc đã hiểu ra ý của lão Ngô.
Vừa rồi khi hai người đối đầu, lão Ngô đã cố tình phát ra sát khí cảnh cáo Tần Hạo không được hỗn xược. Thế nhưng, Tần Hạo lại không có động thái gì, chứng tỏ anh không biết trong phòng vẫn còn có người thứ ba.
Điều này đủ để chúng tỏ, thực lực của người này chẳng ra làm sao.
Diệp Vô Hoan cười nói: “Nếu đã vậy thì để hắn chết đi! Ông dặn xuống bên dưới, ai có thể xử được tên nhãi ranh Tần Hạo, báo thù cho Trịnh Bách Xuyên thì người đó có thể tiếp quản vị trí của ông ta.
Lão Ngô gật đầu nhận lệnh. Chuyện này đơn giản. Thả ít gió là sẽ có người châm thành một biển lửa, không tốn quá nhiều sức. Ông ta do dự rồi đột ngột hỏi: “Vậy có khi nào phía bên nhà họ Tần…”
“Một cậu chủ bị bỏ rơi mà thôi. Nhà họ Tần sẽ không vì chút chuyện này mà khai chiến với nhà họ Diệp chúng ta đâu! Kiểu gì thì cha nội đó cũng chết chắc rồi!”
“Ừm, cậu chủ Vô Hoan nói có lý!”, lão Ngô mỉm cười, biểu cảm trông giống một ông cụ hiền hòa. Nhưng không ai biết được ông ta đã tạo ra biết bao nhiêu vong hồn.
Tần Hạo về tới nhà thì nhìn thấy Lâm Vũ Hân đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Cô nâng chén trà, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nghĩ tới những lời Diệp Vô Hoan nói khi nãy, Tần Hạo không khỏi bốc hỏa. Vậy nên giọng điệu của anh cũng có phần nặng nề: “Rốt cuộc đã bàn chuyện làm ăn gì? Ai đã hẹn em?”
Lâm Vũ Hân vốn đang vui vẻ định nói cho anh nghe hôm nay mới bàn thành công một việc làm ăn lớn và tập đoàn Triều Dương sẽ có được viễn cảnh như thế nào. Vậy mà điều đó lại bị giọng điệu của Tần Hạo đả kích khiến Lâm Vũ Hân không nói ra nổi. Cô trừng mắt bất mãn nhìn anh: “Làm sao? Em ra ngoài gặp ai thì có liên quan gì tới anh? Anh quản nổi em chắc!”
Tần Hạo vốn đang khó chịu, lúc này càng tức hơn. Anh giận dữ nói: “Người ta hẹn em tới chỗ đó em cũng đi. Lúc nào cũng chuyện làm ăn. Chuyện làm ăn quan trọng đến vậy à? Quan trọng hơn cả bản thân em sao?”
Lâm Vũ Hân cũng nổi giận. Cô ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Không có anh thì em cũng không được tự do sao? Đến đi gặp khách mà cũng phải được anh chấp thuận à?”
Chương 315 - Số dư không đủ
“Khách à? Ha ha!”, Tần Hạo cười lạnh lùng: “Cái loại khách chó má thì có!”
Nói xong, Tần Hạo cũng không muốn cãi nhau với cô bèn quay người đi lên lầu, chỉ nói lại một câu.
“Sau này ra ngoài phải nói trước với anh một tiếng!”
Lâm Vũ Hân gào lên sau lưng anh: “Tần Hạo, anh đứng lại! Hôm nay anh uống nhầm thuốc có phải không. Vô duyên vô cớ nổi đóa lên như thế à? Ai đã chọc giận anh? Em đi bàn chuyện làm ăn thì đã làm sao? Cái gì mà khách hàng chó má. Anh có biết hiện tại công ty chúng ta đang thiếu nhất là cái gì không? Anh có biết nội dung hợp tác lần này là gì không? Có biết điều đó quan trọng như thế nào đối với công ty không hả? Anh dựa vào cái gì mà nói là chó má?”
Một tràng câu hỏi chất vấn khiến Tần Hạo cảm thấy thất vọng. Anh quay lại nhìn bộ dạng nổi giận phừng phừng của Vũ Hân thì bỗng cảm thấy mình thật ngốc. Anh cười miễn cưỡng, thản nhiên nói: “So với em thì những điều đó chẳng có gì quan trọng cả!”
Nói xong Tần Hạo đi lên, để lại Lâm Vũ Hân đứng đó sững sờ một hồi lâu.
Lời nói của Tần Hạo vẫn còn vang vọng mãi trong đầu cô. Nhất thời cô không biết nên thấy vui mừng hay là nên tức giận vì không được thấu hiểu. Nhưng bất luận thế nào thì cô cũng không còn giận nữa.
Lúc này, cô mới nhớ kỹ thì hình như cô vẫn chưa kịp hỏi vừa rồi Tần Hạo đã đi đâu?
Lẽ nào vừa nãy anh ấy tới khu nghỉ dưỡng tìm mình thật sao? Nếu không thì tại sao anh lại tức giận như vậy chứ?
Lâm Vũ Hân cảm thấy có gì đó không ổn. Cuối cùng, cô vẫn lẳng lặng đi lên lầu, khẽ khàng mở cửa phòng của Tần Hạo ra.
Tần Hạo nằm đờ đẫn trên giường với đôi mắt vô hồn.
Thấy Lâm Vũ Hân đi vào, anh cũng coi như không thấy gì, giả bộ như từng có gì xảy ra. Cô ngồi lên giường, nói: “Này, vậy sau này đi đâu em sẽ nói với anh một tiếng. Như vậy được chưa?”
“Không phải em nói không liên quan gì tới anh sao?”, Tần Hạo lạnh lùng nói, anh vẫn nhìn chăm chăm lên trần nhà, không thèm chớp mắt.
“Đồ nhỏ mọn!”, Lâm Vũ Hân lầm bầm phàn nàn. Nghĩ tới khi nãy anh nói cô quan trọng với anh tới nhường nào khiến cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Thôi kệ, không so đo với anh nữa. Cô giả bộ ấm ức: “Được rồi, sau này em không nói gì nữa. Vừa rồi anh đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đương nhiên Tần Hạo đâu có giận dỗi gì. Chỉ là anh đang nghĩ tới lời nói khi nãy của Diệp Vô Hoan. Nhà họ Diệp sẽ không ra tay làm gì anh nhưng sẽ xúi giục tứ đại thiếu gia Trung Hải là Trịnh Nhất Hùng của nhà họ Trịnh cùng với đám tay chân cũ của Trịnh Bách Xuyên tới. Bây giờ tất cả bọn chúng đều mong ngồi lên được vị trí của Trịnh Bách Xuyên và muốn ra oai nên có lẽ sau này sẽ có rất nhiều rắc rối.
Anh thì không sợ gì, nhưng có lẽ những người bên cạnh anh sẽ bị uy hiếp.
Chuyện này không nên nói cho Lâm Vũ Hân thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, Tần Hạo cười: “Không có gì, chỉ là tìm cả nửa ngày trời mà không tìm thấy khu nghỉ dưỡng um tùm đó nên tưởng em lừa anh!”
“Đồ ngốc, anh không biết lên mạng search à? Bây giờ có chỗ nào mà không có google map đâu!”, Lâm Vũ Hân cười dí tay vào đầu anh: “Rõ ràng là anh thiếu IQ, nợ tiền internet lên không có 3G chứ gì? Haha!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bà chủ keo kiệt quá, đến tiền điện thoại cũng không đưa cho đóng. Haizz. Số khổ à! Chỉ có thể trách mình theo nhầm người thôi!”, Tần Hạo cũng thở dài bồi thêm.
Hai người chế nhạo nhau một hồi, bộ dạng cãi nhau khi nãy đã không còn nữa.
Khi Lâm Vũ Hân rời khỏi phòng, Tần Hạo chỉ cười nói: “Cô Lâm, sau này phải cẩn thận nhé, đừng có ai cũng tin!”
“Anh mới bất cẩn ấy!”, Lâm Vũ Hân ngoái đầu hung hăng nhìn anh.
Tần Hạo cười đểu, vẻ mặt nham hiểm: “Vừa rồi có người leo lên giường của anh. Nếu là người khác thì đã đè em xuống từ lâu rồi. May anh là đấng quân tử, tâm lặng như nước đấy!”
“Anh…Vô liêm sỉ!”, Lâm Vũ Hân tức giận định nhào tới đánh anh nhưng nghĩ tới việc vật lộn với anh trên giường thì chẳng phải là cắn câu của anh sao?
Tần Hạo giả vờ tức giận: “Em mắng anh vô liêm sỉ, vậy thì được, anh sẽ vô liêm sỉ hết mức cho em xem. Ha ha. Cô em, mặc màu tím rịm quyến rũ quá!”
“Này!”
Lâm Vũ Hân hừ một tiếng lạnh lùng rồi đóng rầm cửa lại. Khi ra tới cửa cô mới phát hiện ra, hôm nay cô mặc đồ công sở màu đen, hình như không hề mặc màu tím mà! Bỗng cô đột nhiên nhớ ra, hình như đồ lót của mình màu tím thật!
“Á!”
Lâm Vũ Hân khẽ kêu lên rồi chửi mắng: “Khốn khiếp, vô liêm sỉ này, dám nhìn trộm em!”
Tiếng cười đểu cáng của Tần Hạo từ trong phòng vọng ra.
Lâm Vũ Hân định xông vào chửi nhưng phát hiện cửa phòng đã khóa trái, không thể mở ra được. Cô đùng đùng đạp cửa sau đó hậm hực nói: “Anh mà không mở cửa là em đi đấy. Đừng trách em không nhắc anh, tối nay em có hẹn, em đi ngay bây giờ đấy!”
Tần Hạo ở bên trong cười nói: “Đợi anh, anh sẽ mở cửa ngay!”
Lâm Vũ Hân đắc ý đợi bên ngoài, cô không tin là anh không chịu bước ra.
Nhưng thật không ngờ, Tần Hạo mở cửa đã kéo mạnh cô vào trong rồi khóa cửa lại. Anh khóa chết cửa, rồi vứt chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Lâm Vũ Hân sững sờ!
Tần Hạo đắc ý cười lớn. Từ biểu cảm vừa như muốn từ chối lại vừa xấu hổ của Lâm Vũ Hân có thể nhận ra đến giờ phút này cô sẽ không phản đối anh làm chuyện đó với cô nữa. Nhưng con gái vốn xấu hổ, nên cô không dám thừa nhận suy nghĩ của mình.
Cô đã không phản đối thì chứng tỏ anh đã chiếm đủ tầm quan trọng trọng trái tim cô. Cô đã coi anh là người đàn ông của mình rồi.
Hiểu được điều đó, Tần Hạo khẽ mỉm cười.
Có thể hiện tại cô vẫn cảm thấy hơi đường đột, vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành giấc mơ chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi. Tốt nhất vẫn không nên ép cô ấy. Nhỡ đâu Lâm Vũ Hân không vui, tự nhiên bốc hỏa thì không hay chút nào.
Tần Hạo buông tay, Lâm Vũ Hân vốn đã nhắm tịt mắt chuẩn bị đón nhận số mệnh thì đột nhiên không biết phải làm thế nào.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy rồi bỗng nhiên Lâm Vũ Hân ngồi bật dậy, tức giận nói: “Chết tiệt, em còn có việc thật đấy, hôm nay phải ra ngoài thật!”
Tần Hạo gạt tay tỏ vẻ bất lực.
Lâm Vũ Hân hung hăng đấm anh vài cái nhưng giống như làm nũng chứ chẳng có lực, ngược lại cô bị Tần Hạo ôm vào lòng nghịch ngợm.
“Phải làm sao đây?”, Lâm Vũ Hân sốt ruột nhìn ra cửa đã bị khóa mà chực muốn khóc. Cô lại vứt điện thoại ở trong phòng khách, vừa rồi không cầm theo.
Tần Hạo cười nói: “Quá đơn giản, nhào tới phá cửa chẳng phải là được sao. Cô Lâm nhiều tiền như vậy, một cái cửa có nhằm nhò gì!”
Lâm Vũ Hân trừng mắt nhìn anh, tức giận giơ chân lên đạp cửa nhưng vô ích.
“Tại anh, em hẹn bạn học gặp nhau ở nhà hàng. Sắp tới giờ rồi, chỉ còn có nửa tiếng, giờ phải làm sao? Thất hẹn thì không hay đâu!”
Tần Hạo lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô: “Vậy lại càng đơn giản, hủy buổi hẹn hôm nay, ngày mai tính tiếp!”
Chương 316 - Đi gặp bạn thân
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Lâm Vũ hân vội lấy điện thoại định nhấn số nhưng nghĩ một hồi lâu thì vẫn không nhớ ra số điện thoại của bạn học thế là cô tỏ ra thất vọng.
“Thôi đành gọi điện cho Vũ Nghi vậy. Cũng không biết con bé có thời gian về không! Đành làm trò cười cho nó vậy!”, Lâm Vũ Hân nghiến răng, gọi điện cho Lâm Vũ Nghi.
Tần Hạo bước tới cướp điện thoại trong tay cô, cười nói: “Đồ ngốc. Em trốn trong tủ quần áo, đợi anh ra và Vũ Nghi đi khỏi rồi em thoát ra thì chẳng phải là được sao?”
Đây đúng là một cách thật. Thế là Lâm Vũ Hân vội đi trốn.
Khi Lâm Vũ Nghi vội vội vàng vàng quay về, tìm chìa khóa mở cửa ra thì thấy Tần Hạo đang ái ngại đứng đó. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ bèn lạnh giọng: “Ban ngày ban mặt mà anh làm cái gì vậy? Chị tôi đâu?”
Tần Hạo lập tức đơ người rồi lý nhí một hồi lâu mới nói nên lời: “Cô ấy ra ngoài rồi!”
Lâm Vũ Nghi bĩu môi. Mặc dù cô thấy kỳ lạ nhưng không nói gì.
Sau khi Lâm Vũ Nghi đi khỏi, Lâm Vũ Hân mới lặng lẽ rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa thì cô đụng ngay phải Lâm Vũ Nghi đang chạy quay ngược lại.
“Á…Chuyện này, Vũ Nghi, chị đi trước đây!”, Lâm Vũ Hân đỏ mặt nói, sau đó chạy ra ngoài không dám quay đầu lại. Cô vừa chạy vừa chửi: “Tần Hạo đáng ghét, em sẽ không tha cho anh đâu. Tại anh, lần này chẳng còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa rồi!”
Lâm Vũ nghi chửi mắng: “Ban ngày ban mặt hai người lại ở trong phòng với nhau…Còn bắt em về mở cửa, quá đáng thật đấy!”
Tần Hạo đã lái xe đợi trước cửa. Thấy Lâm Vũ Hân tức giận chạy ra thì chột dạ, thầm cảm thấy không hay rồi.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân vừa lên xe đã tung nắm đấm về phía anh.
Tần Hạo quyết tâm ôm chặt cô nhóc và cưỡng hôn.
Nụ hôn này có tác dụng hơn bất cứ điều gì.
Lâm Vũ Hân ngay lập tức bị kiểm soát giống như được giải bùa chú. Mặc dù cô không chịu nhưng cũng không hề đẩy ra.
Tầm Hạo trao cho cô một nụ hôn dài bất tận, cho tới khi Lâm Vũ Hân sắp ngạt thở.
“Ngoan nào, đừng giận nữa!”, Tần Hạo dịu dàng nói.
“Ưm!”, Lâm Vũ Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Hạo vô cùng đắc ý. Xem ra, để trị tiểu thư ngàn vàng Lâm Vũ Hân này thì phải dùng chiêu vô lại kia thôi. Dù cô tức giận vì điều gì thì cũng phải khống chế trước đã.
Người mà Lâm Vũ Hân đi gặp hôm nay là bạn học cùng thời đại học Thẩm Giai Oánh.
Lần trước do bộ phận thuế của tập đoàn Triều Dương xảy ra chuyện, không tìm được người tiếp quản phù hợp nên hôm nay người bạn học Thẩm Giai Oánh hẹn gặp là người mà Lâm Vũ Hân cảm thấy rất phù hợp.
Bởi vì hai người có mối quan hệ khá tốt khi còn học đại học. Sau khi tốt nghiệp, Lâm Vũ Hân tiếp quản tập đoàn Triều Dương, còn Thẩm Giai Oánh thì làm ở một công ty khác, luôn làm công việc liên quan tới kế toán.
Gần đây, do có chút chuyện khó nói liên quan tới cấp trên của công ty đang làm nên Thẩm Giai Oánh định nhảy việc. Vừa hay Lâm Vũ Hân đang cần người, thế là hai người quyết định gặp nhau.
Nơi hẹn là một nhà hàng Âu. Bởi vì hai người khá thân nên có những chuyện không thể bàn trực tiếp ở công ty được. Vì vậy, cũng chỉ ăn bữa cơm nên cũng không cần phải có bầu không gian quá nghiêm túc.
Có lẽ Thẩm Giai Oánh cũng không ngờ là Lâm Vũ Hân không tới một mình.
Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh lần đầu tiên gặp nhau. Khi đi được nửa đường, Lâm Vũ Hân đã luôn cảnh cáo Tần Hạo lần này không được làm trò hề, không được để cô bị mất mặt nữa.
Khi đó, anh không hiểu ý tứ của Lâm Vũ Hân là gì. Nhưng giờ xem ra anh đã hiểu rồi.
Bởi vì cô bạn học Thẩm Giai Oánh này thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Cô để mái tóc dài xoăn nhẹ, cơ thể quyến rũ trưởng thành, cộng với khí chất thoát tục, có phong độ của một người chị. Hơn nữa, cô còn tạo ra được cảm giác thân thiết ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có lẽ tính cách của cô cũng vô cùng dịu dàng.
Tại sao anh không hề nghe nói về người đẹp cực phẩm này khi còn ở đại học Trung Hải chứ? Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ.
Thực ra anh không biết Thẩm Giai Oánh đã rời khỏi trường từ khá sớm, và cô luôn khiêm tốn.
Tần Hạo đã khẳng định được điều đó qua giọng nói của cô. Giọng cô rất dễ nghe. Dịu dàng, ngọt ngào, giống y như cách cô ăn mặc, khiến người khác cảm thấy thật gần gũi. Tần Hạo dám khẳng định, nếu cô đi làm phát thanh viên Radio thì sẽ có cả đống đàn ông bị tổn thương trái tim gọi điện cháy máy.
Lâm Vũ Hân nhìn biểu cảm của Tần Hạo là biết ngay mình đoán không sai. Cha nội này không hề có khả năng miễn dịch với người đẹp, trông háo sắc thấy gớm.
Đàn ông đúng là chẳng ra gì!
Khi hai bên giới thiệu lẫn nhau, Lâm Vũ Hân ngứa răng, cố tình này: “Còn người này là ai thì chị không cần quan tâm. Anh ấy là tài xế, chị Thẩm, chúng ta nói chuyện thôi”.
Phong cách của nhà hàng Âu này rất nho nhã, không gian cũng tốt. Bởi vì giữa các bàn được ngăn cách nên người khác không có cơ hội ngưỡng mộ, đố kỵ việc Tần Hạo được ngồi cạnh hai người đẹp.
Nhưng ‘bịch giấm’ to nhất thì đã ngồi ngay cạnh bên anh rồi.
Lâm Vũ Hân nói Tần Hạo chỉ là tài xế, rõ ràng là vì giận dỗi. Thẩm Giai Oánh cũng là người từng trải, ánh mắt rất sâu cay, đương nhiên cô không cho rằng người đàn ông ngồi cạnh Lâm Vũ Hân đây chỉ là một tài xế xoàng.
Do không muốn tình huống trở nên lúng túng, Thẩm Giai Oánh chủ động đưa tay ra, mỉm cười với Tần Hạo: “Chào anh, tôi tên Thẩm Giai Oánh, là bạn học đại học với Lâm Vũ Hân, và cũng là chị em tốt của cô ấy!”
“Tôi tên là Tần Hạo! Là tài xế…Của Lâm Vũ Hân!”, Tần Hạo nói được một nửa thì đã bị Lâm Vũ Hân hung hăng giẫm vào chân một cái. Nhìn biểu cảm nghiến răng ken khét của cô thì anh đành phối hợp chứ không dám vạch trần.
Tần Hạo khẽ bắt tay cô, thật mềm mại ấm áp. Nhưng anh cũng không cố ý cảm nhận cảm giác đó quá lâu bèn buông tay ra.
Lâm Vũ Hân tức giận nói: “Em và chị Thẩm có việc cần bàn, anh tránh đi một chút!”
Tần Hạo bất lực, đang định đứng dậy.
Thẩm Giai Oánh bỗng cười: “Không sao đâu. Hân Hân, không ngờ đã lâu như vậy rồi. Em vẫn thế nhỉ!”
“Chị Thẩm, chị cứ cười em!”, xem ra mối quan hệ giữa Thẩm Giai Oánh và Lâm Vũ Hân tốt đẹp thật. Lâm Vũ Hân tỏ vẻ giận dỗi.
Tần Hạo lại đặt mông xuống.
Lâm Vũ Hân và Thẩm Giai Oánh trò chuyện về thời đại học tươi đẹp, rồi lại nói về hoàn cảnh hiện tại của mình. Hai người kết nối lại tình cảm, sau đó mới bàn vào việc chính.
Chuyện về công việc thì quan trọng nhất là vấn đề hợp đồng. Bởi vì hợp đồng hiện tại của Thẩm Giai Oánh và công ty đang làm vẫn chưa kết thúc, nên nếu cô chủ động nhảy việc thì sẽ phải đền một khoản tiền vi phạm hợp đồng.
Nhưng vấn đề mà Lâm Vũ Hân quan tâm nhất lại là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Thẩm Giai Oánh và công ty đang làm.
Nhưng Thẩm Giai Oánh cứ nhùng nhằng không chịu nói, có lẽ là vì cô kiêng dè sự có mặt của Tần Hạo nên luôn tỏ vẻ khó xử.
Lâm Vũ Hân nhận ra bèn trừng mắt với Tần Hạo, tức giận nói: “Ngồi mọc rễ như lâu như vậy, anh không đi vệ sinh sao?”
Chương 317 - Giúp đỡ bạn bè
Tần Hạo buồn bực đứng dậy: “Ừm, phải rồi. Xin lỗi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”
Thẩm Giai Oánh nhìn anh nở nụ cười xin lỗi.
Tần Hạo thầm nghĩ, Lâm Vũ Hân đúng là người rất chu đáo. Anh cũng chỉ đành vào nhà vệ sinh dù chẳng hề có nhu cầu.
Sau khi hút một điếu thuốc, nghĩ rằng họ cũng đã tâm sự gần xong, anh trở vào nhà hàng. Thế nhưng, Tần Hạo lại thấy sắc mặt của cả hai không được tốt lắm.
Lâm Vũ Hân đang vô cùng tức giận nói gì đấy. Còn Thẩm Giai Oánh thì nước mắt lã chã rơi, trông như chịu rất nhiều ấm ức.
Thấy Tần Hạo đi đến, Thẩm Giai Oánh lập tức lau nước mắt thật nhanh, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Còn Lâm Vũ Hân cũng không nhắc đến chuyện vừa mới xảy ra, làm Tần Hạo cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chẳng lẽ Lâm Vũ Hân vừa mới kể tội anh? Thẩm Giai Oánh đồng cảm với Lâm Vũ Hân nên mới khóc?
Chắc thế, cũng chỉ có lý do này thôi!
Suy đoán này khiến tâm trạng Tần Hạo vô cùng không vui. Mẹ nó chứ, bảo anh đi hóa ra là để nói xấu anh à? Làm như vậy có hơi quá đáng không đấy?
Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí ngại ngùng. Cả ba người đều không lên tiếng. Có nói, cũng chỉ nói mấy chuyện râu ria.
Đến lúc rời đi, Lâm Vũ Hân kéo Tần Hạo lên xe, sau đó cơn giận mới bắt đầu bộc phát.
“Quá đáng thật ấy! Em không nhịn được nữa!”, Lâm Vũ Hân vừa tức giận nói vừa đấm lên người Tần Hạo.
Tần Hạo oán thán: “Này, hình như anh có chọc gì đến em đâu!”
Lâm Vũ Hân gằn giọng: “Em không có nói anh. Thẩm Giai Oánh đáng thương quá! Cái công ty của cô ấy không phải con người mà!”
Anh kinh ngạc hỏi lại: “Em đang nói đến cô ấy à?”
Cô bực tức đáp lời: “Anh có biết không? Thẩm Giai Oánh tội nghiệp lắm. Em nhất định phải giúp cô ấy.”
Nghe cô nói cả buổi trời mà Tần Hạo vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh cũng bó tay trước bộ dạng phẫn nộ ấy của Lâm Vũ Hân. Đại tiểu thư à, em có chuyện gì thì nói đi chứ!
Sau khi nổi tính tiểu thư một lúc lâu, ánh mắt của Lâm Vũ Hân bỗng nhiên sáng lên. Cô nhìn sang Tần Hạo, hỏi với vẻ mừng rỡ: “Tần Hạo, anh giúp cô ấy nhé?”
“Đại tiểu thư à, phải giúp gì mới được? Em có chuyện gì thì nói ra mau đi. Anh có biết ất giáp chi đâu, làm sao giúp em đây?”, Tần Hạo đã bất lực đến mức muốn mắng người.
Lâm Vũ Hân ngượng nghịu cười. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi kể rõ mọi chuyện.
Thì ra, Thẩm Giai Oánh đang làm việc ở một doanh nghiệp khá lớn. Cô làm về quản lý tài chính. Năng lực của cô thì không phải bàn, lộ trình thăng tiến ở công ty rất sáng sủa.
Thẩm Giai Oánh còn sở hữu ngoại hình xinh đẹp, được người trong công ty vô cùng yêu mến.
Nhưng chỉ vì vị Tổng giám đốc mới bổ nhiệm của công ty mà mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Tổng giám đốc kia tên là Triệu Tri Minh, năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Trông ngoại hình đã thấy hèn hạ, vừa bỉ ổi vừa háo sắc.
Từ khi vào công ty, ông ta đã mê mẩn nhan sắc của Thẩm Giai Oánh. Triệu Tri Minh luôn nghĩ cách lừa cô đến phòng làm việc rồi sàm sỡ cô những lúc không có ai ở đấy.
Sự tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng khi ông ta ngang nhiên động tay động chân với cô ở văn phòng. Thậm chí, ông ta còn dùng công việc để uy hiếp Thẩm Giai Oánh. Nếu cô không vâng lời, ông ta sẽ đuổi cô ra khỏi công ty ngay lập tức. Mà dù Thẩm Giai Oánh có đi rồi, ông ta cũng không buông tha cho cô.
Thẩm Giai Oánh chỉ là một cô gái không quyền không thế, hoàn toàn không đủ sức phản kháng. Hiện giờ, Thẩm Giai Oánh còn chẳng dám đến phòng Tổng giám đốc một mình.
Nghe nói, tên Triệu Tri Minh này còn quen biết một đai ca nào đó trong giang hồ.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Triệu Tri Minh lại lừa Thẩm Giai Oánh đến phòng làm việc. Ông ta uy hiếp cô, nếu sau lễ Quốc Khánh mà vẫn không chịu phục tùng, Triệu Tri Minh sẽ cho người hãm hiếp rồi giết chết Thẩm Giai Oánh.
Vừa dứt lời, Lâm Vũ Hân đã tức giận nghiến chặt răng. Cô chỉ hận không thể xé xác tên Triệu Tri Minh kia thành tám mảnh.
Tần Hạo thở dài, ngao ngán nói: “Chuyện này cần anh giúp à? Cô ấy không báo cảnh sát sao? Uy hiếp đến tính mạng thì nên gọi cảnh sát xử lý mới phải!”
Lâm Vũ Hân bực bội đáp: “Thẩm Giai Oánh cũng đã báo rồi nhưng vô ích. Mấy người trong cục cảnh sát có quen biết với Triệu Tri Minh, còn nói là không hề có chuyện đấy xảy ra. Định kiện ngược cô ấy tội phỉ báng nữa cơ!”
“Ờm… Vậy anh phải giúp thế nào đây? Giết chết Triệu Tri Minh à?”, Tần Hạo có phần bất lực. Mấy chuyện liên quan đến luật pháp không phải là chuyên môn của anh. Giúp được gì bây giờ? Chỉ có cách giết người thôi.
Cô cất giọng tức tối: “Không có bảo anh giết người mà. Sao có thể giết người bừa bãi được. Ngồi tù đấy.”
“Như vầy nhé. Anh có quen nhiều người trong giang hồ mà, đúng không? Nhờ họ âm thầm đánh Triệu Tri Minh một trận đi, dạy dỗ ông ta một chút. Sau đó bảo ông ta hủy hợp đồng với chị Thẩm Giai Oánh là được rồi!”, Lâm Vũ Hân nghĩ ngợi một hồi rồi đề xuất một hướng giải quyết khá hợp lý.
Tần Hạo xua tay: “Anh không quen biết người giang hồ gì cả. Việc này, em nhờ bố em đi.”
“Nhưng bố em bây giờ không có ở đây mà!”, Lâm Vũ Hân nghe anh nói vậy thì thất vọng tràn trề.
Tần Hạo cười đáp: “Chuyện có to tát gì đâu. Được rồi, đừng nghĩ nữa. Chúng ta về nhà thôi!”
Lâm Vũ Hân lập tức nổi nóng: “Này, sao anh có thể nói là chuyện không to tát được? Chị Thẩm Giai Oánh là chị em tốt nhất của em lúc còn ở trường đấy. Em không thể nhìn cô ấy bị bắt nạt được. Em nhất định phải giúp một tay!”
“Anh chỉ là tài xế thôi, không lo được chuyện của những người cao quý như bọn em!”, Tần Hạo cũng hết cách. Biết mình không nói lại cô, anh vừa dứt lời thì lập tức im lặng lái xe đưa Lâm Vũ Hân về nhà.
Thấy Tần Hạo vẫn còn ghim chuyện cô giới thiệu anh là tài xế vừa nãy, Lâm Vũ Hân bèn mắng anh là đồ hẹp hòi. Dọc đường trở về, cô cứ nói không ngừng. Thế nhưng Tần Hạo lại chẳng hề để ý đến Lâm Vũ Hân, làm cô bực bội đến nỗi muốn nổi cáu. Nhưng kể cũng đúng, Tần Hạo không thân thiết gì với Thẩm Giai Oánh, đâu nhất thiết phải giúp đỡ Thẩm Giai Oánh kia chứ.
Về đến nhà, Tần Hạo ngồi vắt chéo chân trên sô pha xem ti vi, vờ như không nghe thấy những lời Lâm Vũ Hân đã nói.
Bộ dạng ấy của anh lại càng khiến Lâm Vũ Hân tức tối hơn. Nhưng muốn nổi giận thì cô cũng đã nổi giận rồi, chỉ là Tần Hạo vẫn làm thinh thôi. Lâm Vũ Hân chợt nghĩ, Tần Hạo là người chỉ thích mềm mỏng, hay là cô năn nỉ anh nhỉ?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ dửng dưng ấy của anh kìa! Như thể đang ngồi chờ cô đến nài nỉ vậy, đúng là thiếu đánh!
Lâm Vũ Hân hít một hơi thật sâu. Thôi vậy, vì chị em tốt của cô, năn nỉ thì năn nỉ!
Bước đến bên cạnh Tần Hạo, cô bướng bỉnh nhìn anh. Rất lâu sau đó, cô mới hạ giọng nói: “Này, xem như em năn nỉ anh đấy, được không? Giúp cô ấy đi mà!”
“Tên anh đâu phải là “Này”! Anh có tên nhé!”
Cười ha ha đáp lại, Tần Hạo đắc ý nghĩ bụng, em cũng có lúc phải nài nỉ anh rồi cơ à? Để anh xem đại tiểu thư như em thì năn nỉ ra sao!
Liếc nhìn bộ dạng ung dung cùng vẻ mặt nắm rõ cô trong lòng bàn tay của Tần Hạo, cơn giận của Lâm Vũ Hân không còn kìm được nữa. Cô bực tức nói: “Anh bớt tự đắc đi. Anh tưởng không có anh thì em không làm được hả? Không giúp thì thôi, em tự làm! Anh cứ chờ xem. Cùng lắm thì em chẳng cần tập đoàn Triều Dương nữa, có phải liều mạng cũng phải xử lý được tên Triệu Tri Minh đấy!”
Nói xong, Lâm Vũ Hân giận dữ quay người bước thẳng lên lầu.
Tần Hạo sờ cằm, khó chịu như vậy, cô nàng Lâm Vũ Hân này quả nhiên không chịu được việc bị trêu chọc.
Chương 318 - Vớ vẩn
Kỳ nghỉ Quốc Khánh đã kết thúc. Ngày hôm sau cũng là thời điểm chính thức đi làm trở lại.
Mới sáng sớm, Lâm Vũ Hân đã ra khỏi cửa với vẻ mặt lạnh lùng khiến Tần Hạo cảm thấy hơi e dè. Anh có gọi thế nào, cô cũng không đáp lại.
Đến công ty không được bao lâu, Lâm Vũ Hân đã mở một cuộc họp với các lãnh đạo trong công ty.
Thư ký của Lâm Vũ Hân cho hay, nội dung cuộc họp bàn về việc đối phó với tập đoàn Triệu Thị.
Vừa biết tin, Tần Hạo đã sững cả người.
Tập đoàn Triệu Thị chẳng phải là công ty của tên Triệu Tri Minh kia sao? Lâm Vũ Hân điên rồi ư? Cô thật sự muốn khơi mào trận chiến này chỉ vì Thẩm Giai Oánh?
Chiến tranh thương trường không đơn giản như hai người bình thường cãi vã, không phải muốn chiến là chiến ngay được. Tần Hạo biết, tập đoàn Triệu Thị và Triều Dương có mối quan hệ khá tốt. Cả hai đều là những doanh nghiệp đi đầu trong cùng một ngành nghề. Hai thế lực này liên thủ, các công ty nhỏ khác hoàn toàn lép vế.
Một khi cuộc chiến giữa đôi bên xảy ra, có thể hình dung bằng từ “đẫm máu”, đồng thời cũng sẽ gây ra tác động không nhỏ đối với ngành này.
Lâm Vũ Hân thật sự muốn làm như thế? Hay đây chỉ là nông nổi nhất thời?
Vấn đề ở đây là, tập đoàn Triều Dương do Lâm Phong Dụ gây dựng, hiện tại Lâm Vũ Hân cũng là cổ đông lớn nhất. Thế nhưng điều này không có nghĩa là một mình Lâm Vũ Hân có thể quyết định tất cả, các cổ đông khác vẫn có quyền phản đối.
Nhưng sau buổi họp, Tần Hạo lại chẳng hề nghe ngóng được tin nội bộ mâu thuẫn gì cả. Ngược lại, anh còn nhận ra ai nấy đều đã sẵn sàng quyết một trận sống còn với tập đoàn Triệu Thị.
Tần Hạo tìm được thời gian rảnh rỗi, bèn đến phòng của Lâm Vũ Hân.
“Này, em nghiêm túc đấy à?”, Tần Hạo chống hai tay lên bàn làm việc, nhìn Lâm Vũ Hân đang vùi đầu xử lý tài liệu. Từ góc độ này, anh có thể chiêm ngưỡng khe ngực cô, làn da trắng mịn, quyến rũ vô cùng.
Có lẽ trừ anh ra, sẽ chẳng có ai cả gan nhìn lén Tổng giám đốc Lâm một cách ngang nhiên như vậy.
Lâm Vũ Hân vẫn cúi đầu, không hề phát hiện ra. Nhưng cô biết anh vào phòng từ nãy rồi. Giọng cô lạnh lùng cất lên: “Liên quan gì đến anh? Anh chỉ là tài xế thôi, cùng lắm là đội trưởng đội bảo vệ. Anh không có quyền hỏi đến quyết sách của công ty.”
“Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa. Em thật sự chỉ vì một cô bạn học mà không màng đến lợi ích của công ty, đi gây chiến với người ta à? Em nên nhớ, công ty này do bố để lại cho em. Đây là tâm huyết mấy mươi năm của ông ấy. Bố em còn từng vì công ty này mà suýt gặp chuyện. Nếu khơi mào cuộc chiến khiến công ty này không còn lại gì, em làm sao ăn nói với ông ấy đây!”, Tần Hạo không nghĩ Lâm Vũ Hân là người nông nổi như thế, hành động này của cô rõ là quá cảm tính.
Ngẩng đầu lên, Lâm Vũ Hân cười lạnh lùng: “Ồ, anh vẫn còn biết tập đoàn Triều Dương này do bố để lại cho tôi sao? Phải đấy, nó là của tôi. Tôi muốn làm sao thì làm, đến lượt anh chỉ dạy cho tôi à? Không có việc gì nữa thì mời anh ra ngoài! Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi. Còn nữa, tan làm không cần đợi tôi. Tối nay tôi sẽ tăng ca suốt đêm ở công ty, nghiên cứu xem làm sao đối phó với Triệu Thị!”
Cô còn nghĩ những lời này chắc chắn sẽ khiến Tần Hạo cảm thấy kích thích và đồng ý giúp cô đối phó Triệu Tri Minh. Nhưng không ngờ khi anh nghe xong, lại chẳng có biểu cảm gì.
Không đúng. Có biểu cảm đấy. Nhưng mà… Có hơi đê tiện!
Bỗng cúi đầu nhìn theo tầm mắt của Tần Hạo, Lâm Vũ Hân lập tức nổi cáu, che ngực lại rồi quát: “Lưu manh, biến thái. Anh cút ngay. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tần Hạo cười lúng túng, bị người ta phát hiện rồi.
Cơ mà, sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy nhỉ? Cũng đâu phải anh chưa từng nhìn.
Đập mạnh xấp tài liệu lên bàn, Lâm Vũ Hân cất giọng mắng: “Cút, có nghe không hả!”
“Rồi rồi, anh sẽ cút. Em muốn làm gì thì làm đi. Hì hì, anh nóng lòng chờ xem em quyết chiến với Triệu Thị như thế nào. Đợi đến khi tập đoàn Triều Dương bị hủy hoại rồi, anh cũng không cần phải tiếp tục theo sát bảo vệ em. Hầy, lúc đó em chỉ là một kẻ thất bại, cũng đâu còn ai ngó ngàng gì đến em. Không cần anh phải bảo vệ nữa!”
Lâm Vũ Hân vừa nghe được những lời này thì lửa giận bừng bừng. Cô bật dậy đập bàn, điên tiết quát lên: “Được lắm. Thì ra anh hoàn toàn không muốn theo tôi, không muốn ở bên tôi. Thế thì được thôi, sau này anh không cần vờ vĩnh kè kè bên tôi nữa. Tôi không cần anh bảo vệ. Anh muốn đi đâu thì cứ đi. Tôi không biết dùng một vệ sĩ giỏi như anh đâu!”
Tần Hạo ngây người, thầm mắng bản thân đùa quá trớn. Lâm Vũ Hân giận thật rồi. Nếu anh chỉ không đồng ý giúp Lâm Vũ Hân thôi thì vẫn còn cứu được. Đằng này, Tần Hạo lại ngu ngốc đến mức nói rằng anh không muốn ở bên cạnh cô. Câu nói ấy thật sự làm tổn thương Lâm Vũ Hân rồi.
“Ờm, anh nói sai rồi. Thật ra…”, Tần Hạo vội giải thích.
Nhưng lúc này Lâm Vũ Hân chẳng còn nghe lọt tai lời anh nói nữa. Cô giận dữ chỉ tay ra cửa rồi gào lên: “Anh cút ngay cho tôi… Tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Cút…”
Lùi về sau vài bước, nhưng Tần Hạo vẫn không cam tâm ngoảnh đầu lại: “Được rồi, anh sẽ giúp…”
“Cút…”, nhưng Lâm Vũ Hân vẫn phẫn nộ hét lên.
Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ đành ra khỏi phòng.
Đợi anh đi rồi, Lâm Vũ Hân mới ngồi phịch xuống ghế. Toàn bộ tài liệu trên bàn đều bị cô ném hết xuống đất, tủi thân vô cùng.
Tần Hạo rời khỏi phòng làm việc. Tuy rất muốn giải thích, nhưng anh biết bây giờ không phải lúc. Có đôi khi anh cảm thấy mình thật ngu xuẩn, tự nhiên lại đùa giỡn quá trớn thế này.
Sau một hồi đứng trước cửa phòng nghĩ ngợi, anh khẽ lắc đầu, đành quay về phòng mình. Vừa hút thuốc, Tần Hạo vừa nghĩ, anh âm thầm xử lý chuyện này là được rồi nhỉ?
Thẩm Giai Oánh, người phụ nữ này đúng là rất được. Nhưng giữa Tần Hạo và cô chẳng thân thiết gì mấy!
Thôi kệ, dù sao anh cũng đang làm việc cho người ta.
Tần Hạo cho người tìm tư liệu về tập đoàn Triệu Thị. Nghiên cứu một lúc mà vẫn không thấy có thông tin gì hữu ích, anh quyết định liên lạc với Thẩm Giai Oánh để hỏi chuyện.
Muốn tìm được Thẩm Giai Oánh cũng hơi khó, tốn kha khá công sức của Tần Hạo. Đến chiều, rốt cuộc anh cũng quyết định gọi cho cô.
“Tôi là Tần Hạo, tài xế của Lâm Vũ Hân mà cô đã gặp hôm qua. Tôi có chuyện cần bàn với cô!”
Tần Hạo trực tiếp đi vào vấn đề để tránh những phiền phức không đáng có. Anh không muốn dính dáng quá nhiều đến người phụ nữ này. Nhỡ đâu anh giúp Thẩm Giai Oánh xử lý chuyện này rồi lại khiến Lâm Vũ Hân nảy sinh nghi ngờ, ghen tuông vớ vẩn thì mệt.
Thẩm Giai Oánh có phần lưỡng lự. Tính ra, cô và Tần Hạo chỉ mới gặp nhau một lần. Tuy anh là bạn của Lâm Vũ Hân, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông xa lạ. Hai người hẹn gặp nhau thế này hình như không tiện lắm.
Tần Hạo bắt đầu thấy bực bội. Anh muốn giúp đỡ, nhưng Thẩm Giai Oánh lại lo rằng anh có tính toán lợi dụng gì cô à?
“Không gặp thì thôi vậy. Tôi cũng chẳng vấn đề gì!”, Tần Hạo nói thẳng.
Thật ra Thẩm Giai Oánh không sợ Tần Hạo có ý đồ với cô. Chỉ là rắc rối mà cô vướng vào là chuyện khá riêng tư của nữ giới, rất khó mở lời với một người đàn ông không thân thiết.
Nhưng nghĩ đến việc ngày mai phải đối mặt với Triệu Tri Minh, Thẩm Giai Oánh đã thấy lạnh cả người.
Chương 319 - Gặp riêng
Đợi hồi lâu mà vẫn không thấy đối phương trả lời, Tần Hạo bèn bực bội cúp máy. Anh thầm nghĩ, Thẩm Giai Oánh không chịu thì thôi, anh hà tất phải nhiệt tình giúp đỡ.
Thẩm Giai Oánh vẫn còn đang do dự, không ngờ Tần Hạo lại lạnh lùng như thế. Nghiến chặt răng, cô bất lực đặt điện thoại xuống, cảm thấy tủi thân vô cùng.
Nếu người ta đã không muốn giúp, cô còn có thể nói gì được đây.
Tần Hạo cũng chẳng nghĩ đến chuyện này nữa. Đến giờ tan làm, quả nhiên Lâm Vũ Hân vẫn ở lì trong phòng làm việc. Dường như cô thật sự có ý định tăng ca cả đêm ở công ty.
Đến chiều tối, cũng là thư ký đưa cơm vào văn phòng cho Lâm Vũ Hân.
Nhìn cảnh tượng này, anh cũng ngán ngẩm. Tần Hạo thật sự cảm thấy Lâm Vũ Hân quá kiêu ngạo, không phải chỉ nói khơi khơi trong lúc cãi nhau.
Anh gõ cửa rồi bước vào phòng.
“Nếu vẫn chưa xong việc thì ngày mai hẵng làm tiếp!”, Tần Hạo cầm theo một tách trà do anh tự pha. Lâm Vũ Hân ăn xong chỉ toàn uống cà phê, anh cảm thấy như vậy không tốt tí nào.
Lâm Vũ Hân vẫn không hề ngẩng đầu nhìn anh lấy một lần. Vẫn miệt mài vùi đầu vào công việc, cô xem anh như không khí.
Tần Hạo đặt tách trà xuống, lắc đầu đầy ngao ngán: “Được rồi, làm muộn thêm một chút cũng không sao, anh ngồi đây đợi em!”
Dứt lời, anh ngồi xuống, im lặng chờ cô.
Phòng làm việc yên tĩnh đến mức khiến người ta phải nín thở. Tần Hạo cứ ngây ngẩn nhìn lên trần nhà. Lâm Vũ Hân thì vùi đầu vào sổ sách, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Lâm Vũ Hân biết bây giờ bản thân chẳng còn tâm trí nào mà làm việc nữa. Cô đang thầm mắng kẻ không hiểu tâm tư phụ nữ kia.
“Còn chưa chịu xin lỗi. Không biết em vẫn đang giận sao?”
“Cứ ngồi ngơ ngẩn ở đấy như tên ngốc vậy. Anh tưởng anh không nói gì thì em sẽ tha thứ à, ngu ngốc!”
“Tần Hạo, anh được lắm, dám làm lơ em suốt một giờ đồng hồ. Xem như anh giỏi. Em không muốn để ý đến anh nữa!”
“Dù bây giờ anh có quỳ xuống xin lỗi năn nỉ thì em cũng không tha thứ!”
Tần Hạo không hề biết rằng, nếu vừa rồi anh chịu xuống nước xin lỗi cô, dùng mấy lời ngọt ngào dỗ dành, thì sóng gió của ngày hôm nay đã qua rồi.
Thế nhưng, anh vẫn cho rằng Lâm Vũ Hân là một cô nàng không nói lý lẽ, chỉ biết nổi tính tiểu thư, không nghe người ta giải thích.
Thật ra, có đôi khi phụ nữ không cần lời giải thích, cũng mặc kệ ai đúng ai sai. Họ chỉ muốn có người dỗ ngọt, để họ biết được đối phương quan tâm đến mình!
Nếu Tần Hạo hiểu được điều này thì có lẽ chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra rồi.
Anh cứ ngồi đấy suốt hai giờ đồng hồ. Đã tám giờ tối, Lâm Vũ Hân vẫn ngồi yên, cúi đầu, tay cầm bút, chẳng biết đang làm gì.
Vào lúc này, điện thoại của Tần Hạo bỗng rung lên.
Anh bắt máy.
“Xin chào. Là Tần Hạo phải không? Tôi… tôi…”, Thẩm Giai Oánh không dám mở lời, hoặc là không biết phải mở lời thế nào.
Người duy nhất có thể giúp đỡ mà cô nghĩ đến chính là Lâm Vũ Hân. Tuy Thẩm Giai Oánh vẫn chưa đoán được quan hệ của Tần Hạo và Lâm Vũ Hân là gì, nhưng cô có thể nhận ra giữa họ không hề đơn giản chút nào. Lâm Vũ Hân còn bảo Tần Hạo liên lạc với Thẩm Giai Oánh, chắc chắn là vì anh có thể giúp đỡ cô rồi.
Tần Hạo hiểu ý Thẩm Giai Oánh, bèn hỏi ngay: “Đang ở đâu!”
“Ở nơi mà anh đã hẹn, tôi đến rồi!”, Thẩm Giai Oánh yếu ớt đáp. Dù có mạnh mẽ đến mấy thì cô vẫn là phụ nữ. Đối mặt với áp lực chồng chất, Thẩm Giai Oánh cũng sẽ để lộ sự yếu ớt của mình.
Hầy, người phụ nữ này đáng thương thật!
Bỗng nhiên Tần Hạo có phần cảm thán. Chẳng biết ma sai quỷ khiến thế nào mà anh lại bật ra câu: “Yên tâm. Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Vừa dứt lời, anh cũng chẳng bận tâm đối phương có phản ứng ra sao, bèn cúp máy ngay.
Nghe được câu nói ấy, Lâm Vũ Hân chợt cảm thấy lòng đầy chua xót.
“Tên này còn dám nói chuyện kiểu đấy với người phụ nữ khác ngay trước mặt mình! Thật đáng ghét!”
Có lẽ Lâm Vũ Hân đã quên, bản thân cô vừa rồi đã thề rằng không bận tâm đến anh nữa, anh có làm gì cũng chẳng can hệ đến cô.
“Về được rồi chứ?”
Tần Hạo nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, điềm tĩnh hỏi Lâm Vũ Hân.
Kìm lại cảm giác bực tức trong lòng, Lâm Vũ Hân vờ như không nghe không thấy. Cô làm ra vẻ bình thản xử lý tài liệu, trên gương mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Tần Hạo bực dọc, lãnh đạm nói tiếp: “Em làm loạn đủ chưa? Không còn là trẻ con nữa đâu. Về nhà đi, được không?”
Lâm Vũ Hân nghiến chặt răng, không nói lời nào, kiên quyết mặc kệ anh.
Phản ứng của cô khiến Tần Hạo giận dữ quát lên: “Rốt cuộc em muốn sao đây? Muốn ở lại đây tăng ca chứ gì? Được thôi, tăng ca đi. Em muốn sao thì tùy, không liên quan đến anh. Anh phí công lo lắng làm gì!”
Nói xong, anh sải bước đi thẳng.
Lâm Vũ Hân vẫn cắn chặt răng, không hé môi nói lấy nửa lời.
Bước ra cửa, Tần Hạo bỗng xoay người lại, xông đến trước bàn làm việc, tức tối gào lên: “Lâm Vũ Hân, em điên rồi phải không? Đủ chưa vậy? Có chuyện gì thì em nói thẳng đi? Giận dỗi thế này có nghĩa lý gì chứ?”
Lâm Vũ Hân đứng bật dậy, đập mạnh lên bàn rồi lạnh lùng đáp trả: “Phải, điên rồi đấy, cứ giận dỗi đấy. Thế thì sao? Liên can gì đến anh?”
“Còn nữa, ai cho phép anh la lối như vậy? Anh có tư cách gì?”
“Em…”
Tần Hạo tức giận vô cùng. Trước giờ chưa từng có ai khiến anh nổi nóng như thế này. Đối mặt với ánh mắt quật cường và vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Vũ Hân, trái tim anh bỗng nảy sinh một cảm giác vô cùng bất lực.
Ngày hôm qua, hai người họ vẫn còn nằm trên cùng một chiếc giường. Anh thân mật ôm lấy cô, trêu cô đến mức đỏ mặt tía tai. Cô còn thì thầm những lời âu yếm bên tai anh. Vậy mà giờ đây lại cãi nhau đến mức không thể giải quyết. Sự khác biệt này khiến Tần Hạo cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Phải nhỉ, anh thì có tư cách gì? Ha ha!”, Tần Hạo thất vọng quay đi. Nở nụ cười tự giễu, anh bước ra khỏi phòng làm việc.
Chậm rãi xuống cầu thang, tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại, Tần Hạo chán nản cực kỳ.
Anh sang đường, đi đến nhà hàng đã hẹn.
Từ xa, Tần Hạo đã nhìn thấy phong thái tao nhã của Thẩm Giai Oánh đang ngồi ở đấy. Cô tựa đóa hồng nở rộ, vẫn toát ra khí chất dẫu bản thân đang lâm vào cảnh khó khăn.
Tần Hạo nhất thời nhìn đến say mê.
Nhan sắc của Thẩm Giai Oánh không hề thua kém Lâm Vũ Hân. So với vẻ non trẻ của Lâm Vũ Hân, Thẩm Giai Oánh trưởng thành và trải đời hơn nhiều.
Anh cứ đứng ở đấy ngắm nhìn, một lúc lâu sau đó mới chầm chậm bước tiếp.
Đứng dậy rồi khẽ vén một sợi tóc trước trán, Thẩm Giai Oánh cất lời: “Mời ngồi!”
Chỉ là một hành động vô thức thôi, nhưng lại khiến Tần Hạo mê mẩn.
“Chắc Lâm Vũ Hân đã nói cho anh biết rồi nhỉ? Có cần tôi nói lại không?”, Thẩm Giai Oánh có phần ngại ngùng, cảm thấy chuyện này cũng không phù hợp để kể với một người đàn ông.
Tần Hạo khẽ gật đầu, nhưng lại không nỡ khơi lại vết thương lòng của cô. Chẳng hiểu sao, anh không muốn nhắc đến những chuyện ấy của Thẩm Giai Oánh nữa, cảm thấy chúng rất sẽ phá hỏng bầu không khí.
Chương 320 - Dễ thương
Ngồi cùng một người phụ nữ xinh đẹp thế này mà lại đi nói những chuyện không vui ấy, chẳng phải sẽ khiến tâm trạng thêm buồn bực hay sao?
“Cô thích tập yoga à?”, Tần Hạo đột nhiên bật ra câu hỏi vô thưởng vô phạt.
Khẽ giật mình, Thẩm Giai Oánh vô thức gật đầu. Cô cười hỏi: “Sao anh biết?”
Tần Hạo điềm nhiên đáp: “Tôi có điều tra thông tin về cô!”
“…”
Thẩm Giai Oánh không ngờ mình lại nhận được câu trả lời này, còn nghĩ đối phương sẽ nói phụ nữ tập yoga sẽ toát ra khí chất gì gì đấy. Cô đã từng tiếp xúc nhiều người đàn ông. Có vài kẻ thường dùng lời có cánh như vậy để khen ngợi Thẩm Giai Oánh.
Nhưng rõ ràng, Tần Hạo không phải kiểu người thích dùng những chiêu trò như thế. Mà nhìn sắc mặt ngày hôm nay của anh, có vẻ tâm trạng không được tốt lắm!
Tần Hạo thờ ơ hỏi: “Cô là bạn cùng lớp với Lâm Vũ Hân à? Hai người quen nhau thế nào?”
Anh nhất thời không biết nói gì, chỉ buột miệng hỏi thôi.
Nhưng Thẩm Giai Oánh lại không có hứng thú với câu hỏi chẳng mấy liên quan này. Cô chỉ “ừ” rồi không bổ sung gì nữa, cũng chẳng nói quan hệ giữa mình và Lâm Vũ Hân như thế nào, thân thiết ra sao.
Cô là một người phụ nữ có phẩm hạnh, không dùng tình cảm để người khác rủ lòng giúp đỡ.
Đấy là lời nhận xét mà Tần Hạo âm thầm dành cho cô. Anh hỏi thẳng: “Vì sao cô không bỏ hẳn công việc ở đấy? Con người quan trọng hơn công việc, cô hiểu điều này mà?”
Thẩm Giai Oánh bình thản đáp lời: “Điều kiện gia đình không tốt, có bố mẹ, em trai, em gái cần tôi nuôi. Không bỏ được!”
Anh khẽ gật đầu, không thể nói gì về lý do này nữa. Không phải ai cũng được như anh, một thân một mình, muốn bỏ việc là bỏ.
Chợt nghĩ đến Lâm Vũ Hân, cô cũng thế, một tay điều hành tập đoàn Triều Dương, không thể buông bỏ. Có đôi khi Tần Hạo tự hỏi bản thân có phải quá ích kỷ hay không? Sống trên đời này, hầu như ai cũng thế, phải nỗ lực phấn đấu vì cuộc sống, vì tương lai. Có mấy ai vô công rồi nghề như anh kia chứ?
Dùng quan điểm của bản thân để yêu cầu người khác, là một chuyện rất khó tiếp nhận!
Nghĩ đến đây, anh bật cười tự giễu, đoạn cất tiếng hỏi: “Được rồi, vậy cô muốn tôi giúp gì?”
Thẩm Giai Oánh khẽ cúi đầu, lòng rối như tơ vò. Qua một lúc lâu, cô vẫn không biết nên nói sao. Cô không rõ đối phương sẽ giúp được gì, phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây?
Tần Hạo đành nói tiếp: “Đổi cách hỏi khác nhé. Cô muốn kết quả của chuyện này là gì? Như vầy dễ trả lời hơn nhỉ?”
“Chỉ cần ông ta không quấy rối tôi nữa là được. Thật ra không nhất thiết phải đổi chỗ làm. Dù sao tôi cũng đã làm việc ở đấy nhiều năm rồi, cũng có tình cảm mà!”
Thẩm Giai Oánh ôm lấy tách cà phê để sưởi ấm cho đôi tay lạnh băng của mình, trông khá dễ thương.
“Được rồi. Vậy tôi sẽ cố gắng giúp cô mau chóng có được kết quả mà cô mong muốn. Cô là bạn của Lâm Vũ Hân, cũng xem như tôi đang giúp cô ấy. Không cần cảm ơn tôi. Muốn thì cảm ơn Lâm Vũ Hân là được!”, Tần Hạo bình thản cất lời, sau đó định bụng đứng dậy ra về.
Lúc này, anh bỗng ngoảnh đầu. Qua ô cửa sổ trong suốt, Tần Hạo nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều đang đứng run rẩy trên đường lớn.
Là Lâm Vũ Hân!
Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, sau đó xoay người đi thẳng.
“Cô ấy… Chắc sẽ không hiểu nhầm gì nữa chứ?”, chim sợ cành cong, lần trước Lâm Vũ Hân bắt gặp anh hẹn Lăng Ngạo Tuyết ở quán cà phê, đã ghen tuông rất dữ dội. Bây giờ lại nữa!
Mà hai người họ lại còn đang cãi nhau!
“Thôi kệ, muốn giận thì giận! Mặc kệ cô ấy!”, nghĩ đến chuyện Lâm Vũ Hân nổi nóng với mình ở phòng làm việc, Tần Hạo lại thấy bực tức. Dù sao thì anh cũng có là gì trong mắt cô đâu, hà tất phải bận tâm đến chuyện ghen tuông.
Tùy cô, thích làm sao thì làm!
Tâm trạng hiện tại của Tần Hạo vô cùng tệ. Anh không còn tâm trí nghĩ đến sự việc cỏn con của Thẩm Giai Oánh nữa. Bây giờ anh chỉ muốn uống rượu thôi.
“Tôi biết có một quán bar được lắm. Cô muốn đi cùng không?”, thanh toán xong, Tần Hạo vừa đứng dậy vừa hỏi Thẩm Giai Oánh.
Thẩm Giai Oánh đứng ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Làm gì có ai mới gặp nhau hai lần, còn chưa quen thân đã rủ đi bar cơ chứ? Mà đối phương hình như còn có quan hệ mập mờ với chị em tốt của Thẩm Giai Oánh nữa. Nhưng vẻ mặt của anh, không giống như có ý đồ gì với Thẩm Giai Oánh. Trông Tần Hạo chỉ đơn thuần muốn đến quán quán bar giải khuây thôi. Có vẻ tâm trạng của anh không được ổn lắm.
Thẩm Giai Oánh nhất thời không biết có nên từ chối hay không.
“Thôi vậy!”, Tần Hạo mỉm cười tự giễu. Anh ngoảnh đầu quay đi.
Lòng dạ rối bời, Thẩm Giai Oánh chẳng biết phải làm sao. Đi làm nhiều năm nay, cô đã từng đối mặt với không ít lựa chọn khó khăn. Nhưng không có lần nào như lần này, làm lòng cô rối rắm như vậy.
Nếu như cô không đi, liệu Tần Hạo có cho rằng cô xem anh như loại đàn ông phóng túng hay không?
Nhưng nếu cô đi, Tần Hạo có nghĩ cô là loại phụ nữ quá “thoáng” và dễ dãi hay chăng? Hoặc anh sẽ cho rằng bây giờ Thẩm Giai Oánh có việc cần nhờ vả nên phải hạ mình đi uống rượu với anh?
Tần Hạo chỉ buột miệng hỏi vậy thôi. Bật cười mỉa mai, anh thấy bản thân thật ngu ngốc, tự dưng lại rủ Thẩm Giai Oánh đi uống rượu cùng mình.
Nếu Tần Hạo mà biết Thẩm Giai Oánh đa nghi nghĩ nhiều như vậy thì hẳn anh sẽ muốn chết lắm. Chuyện không hề phức tạp đâu chị hai của tôi ạ, chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.
Thẩm Giai Oánh cân nhắc một hồi, bèn quyết định đuổi theo anh.
Tần Hạo đang định khởi động thì Thẩm Giai Oánh xuất hiện ngay bên cạnh xe anh. Gió đêm thổi qua suối tóc cô, vô cùng xinh đẹp.
“Thế thì lát nữa anh phải đưa tôi về nhà!”, trên gương mặt cô thoáng hiện nụ cười dè dặt. Trông nét mặt Thẩm Giai Oánh không hề có chút căng thẳng nào, nhưng chỉ cô mới biết lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Quyết định táo bạo này cũng khiến chính cô giật mình.
Thật ra câu nói ấy cũng bình thường thôi. Cô là phụ nữ, đi bar quá muộn cũng không tốt. Một mình bắt xe về nhà thì không an toàn.
Tần Hạo nhìn cô, sau đó xuống xe mở cửa giúp Thẩm Giai Oánh. Đợi cô ngồi vào xe, anh bèn gọi cho Huyết Ảnh.
Gọi điện xong, anh lại càng rầu rĩ.
Đến bây giờ, anh vẫn nghĩ đến sự an toàn của Lâm Vũ Hân. Biết tối nay có thể về muộn, anh vẫn không quên dặn dò Huyết Ảnh trông chừng Lâm Vũ Hân giúp mình.
Tần Hạo mở cửa xe, ngồi thừ ra một lúc.
Nhìn từ góc độ này, gương mặt đẹp trai của anh càng thêm phần góc cạnh. Ánh mắt u sầu của anh mang đến cảm giác trải đời hiếm có. Rất khó cảm nhận được điều này ở những người đàn ông hai mươi mấy tuổi.
Có vài kẻ tỏ vẻ thâm trầm, kẻ thì vắt mũi chưa sạch. Những năm qua, Thẩm Giai Oánh đã gặp nhiều người đàn ông tài giỏi, nhưng chưa từng có ai khiến cô động lòng.
Thẩm Giai Oánh là một phụ nữ kiêu ngạo, không dễ rung động trước đàn ông, thậm chí còn rất khó có cảm tình với người nào đó.
Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ. Nhưng tối qua anh đã ôm Lâm Vũ Nghi, còn hôn cô, nên ít nhiều cũng cảm thấy chột dạ, thế là anh giả bộ không biết: “Em làm gì vậy? Nói gì chứ? Anh thì làm được gì?”
Lâm Vũ Hân nhìn biểu cảm của anh thì càng nghi ngờ hơn. Cô tức giận nói: “Anh thành thật khai báo, có phải là đã lợi dụng Vũ Nghi không?”
“Em nói linh tinh gì vậy? Anh là loại người đó sao?”, Tần Hạo giựt tay ra, làm bộ tức giận, rồi quay ngoắt qua xem ti vi.
Lâm Vũ Hân vẫn không chịu tin, cô chất vấn: “Vậy cả tối qua hai người làm gì? Nhìn Vũ Nghi như cả đêm không ngủ vậy!”
Tần Hạo ra cái điều không quan tâm: “Bắn pháo hoa á! Tối qua bắn hai tiếng mà, em không thấy à?”
Biệt thự của Lâm Vũ Hân ở ngoại ô, ở khá gần vị trí bắn pháo hoa tối qua nhưng bắn rất khuya. Cô thì ngủ từ sớm, làm gì để ý tới. Nhìn biểu cảm của Tần Hạo, mặc dù cô không tin cho lắm nhưng cũng không tìm được lý do để tức giận, đành phải nói bằng giọng chua chát: “Ấy, nửa đêm canh ba đi xem pháo hoa, lãng mạn gớm! Sao em không nghe nói là anh còn có ưu điểm này nhỉ?”
“Ý! Ghen rồi à, chậc chậc. Con người anh ấy à, gì chứ ưu điểm thì nhiều vô số. Em mới phát hiện ra có một thôi. Cũng thường mà. Được rồi, hôm nay sẽ mua một xe luôn, bắn tại nhà, để em thấy đủ sức lãng mạn!”
Tần Hạo ghếch hai chân lên, tự khen ngợi mình, mặt thì lạnh tanh, khiến Lâm Vũ Hân tức giận hừ một tiếng rồi đi lên lầu.
Nghỉ quốc khánh dài ngày, không có kế hoạch gì đặc biệt khiến Tần Hạo cảm thấy vô cùng thoải mái. Nếu mà hai cô nàng này đòi đi đây đi kia thì đúng là hành hạ anh chết mất.
Buổi tối, Tần Hạo đi mua một xe pháo hoa thật. Anh lên trên nóc nhà khá lâu. Kết quả, Lâm Vũ Hân chê điếc tai không vui, hàng xóm xung quanh thì phàn nàn. Ngày hôm sau phải dọn rác cả buổi sáng, khiến anh cảm thấy ái ngại.
Cả kỳ nghỉ dài vui nhất có lẽ là vào ngày Lâm Phong Dụ từ nước ngoài gọi điện về khiến khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Vũ Hân vui lên được đôi phần.
Gần đây cơ thể Lâm Phong Dụ phục hồi rất tốt. Sau khi ra nước ngoài, tâm trạng của ông ấy cũng khá lên và cơ thể cũng vì vậy mà chuyển biến tốt lên.
Ngày hôm sau tan làm, Tần Hạo đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lâm Vũ Hân, thế là anh gọi điện.
“Em đang ở đâu? Làm gì thế?”, Tần Hạo vội vàng hỏi.
Lâm Vũ Hân cười nói: “Ở khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú. Anh tới thì tới, không thì thôi, em không đợi đâu đấy nhé!”
“Em tới đó làm gì?”, Tần Hạo cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Lâm Vũ Hân chỉ nói đúng bốn từ ‘bàn chuyện làm ăn’ rồi vội vàng tắt máy.
Tần Hạo tìm vị trí trên định vị rồi nhanh chóng lái xe đi.
Khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú là một khu mang phong cách cổ xưa, nằm ở vùng ngoại ô xa vắng. Nếu không có người giới thiệu thì thường sẽ không ai biết tới nơi này. Điều khiến Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ là tại sao lại có người tới một nơi như thế bàn chuyện làm ăn chứ?
Nếu đối phương là nữ thì chắc chắn sẽ không rắc rối, thích thể hiện như vậy. Nên đối phương chắc chắn là đàn ông.
Cô nhóc Lâm Vũ Hân này đúng là to gan. Một mình chạy tới nơi như vậy, không sợ người ta lừa sao?
Lòng hại người thì không nên có nhưng lòng đề phòng bụng dạ con người thì không thể không có!
Nghĩ vậy, Tần Hạo càng thêm nóng ruột, anh tăng tốc lao vọt đi.
Tới khu nghỉ dưỡng Cẩm Tú, Tần Hạo càng thêm bất an hơn.
Cả khu nghỉ dưỡng giống như một con rồng cuộn mình há miệng muốn nuốt gọn hết thảy eo núi.
Khu nghỉ dưỡng tư nhân thế này theo lý mà nói ra vào đều có người kiểm tra, nhất là người lạ. Thế nhưng Tần Hạo lại nghênh ngang lái xe vào, vậy mà bảo vệ cứ đứng đơ ra đó.
Chuyện quái gì thế này?
Sau khi vào trong, Tần Hạo mới cảm thấy nơi này không hề đơn giản. Bất luận là bố cục hay là phong cảnh trước mặt đều mang đậm vẻ cao quý nhưng khiêm nhường của đại gia.
Người đứng sau nơi này quả không đơn giản!
Đợi khi anh vừa đỗ xe thì có người đã đợi anh ngay bên cạnh.
Đó là một nam giúp việc trẻ tuổi, mặc trang phục cổ trang chỉn chu. Anh ta lịch sự mỉm cười với anh: “Xin hỏi có phải là anh Tần Hạo không ạ?”
“Đúng vậy!”, Tần Hạo thầm cảm thấy ngạc nhiên. Đối phương còn biết cả việc mình tới. Xem ra, chuyện này không hề đơn giản.
Anh thanh niên mỉm cười: “Anh tới tìm cô Lâm phải không ạ. Xin mời theo tôi!”
Tần Hạo cố giấu đi sự bất an. Anh gật đầu, đi theo người kia vào bên trong sân.
Tần Hạo quan sát xung quanh. Đây là một công trình kiến trúc cổ xưa kiểu tứ hợp viện, không hề mang lại cảm giác phản cảm cho người nhìn.
Tần Hạo vừa đi vừa quan sát nhưng không phát hiện ra xung quanh có gì bất thường, và cũng không có ai theo dõi.
Anh vừa thầm cảm thấy kinh ngạc vừa suy nghĩ về lai lịch của đối phương.
Nếu anh đoán không nhầm thì người có địa vị như thế này ở Trung Hải có lẽ là một trong tứ đại gia tộc.
Anh nghĩ vậy. Người giúp việc nam dẫn anh đi qua hành lang, vào một căn phòng.
“Ngại quá, xin cậu Tần đợi một lát. Gia chủ sẽ tới ngay ạ!”, nói xong anh ta lui ra.
Tần Hạo thầm chửi gia chủ ở đây thật biết bày vẽ. Nói là dẫn đi gặp Lâm Vũ Hân mà lại lôi tới đây. Anh có nói là muốn gặp chủ nhân ở đây đâu. Nhưng anh cũng không biết Lâm Vũ Hân đang ở đâu nên đành tới đâu hay tới đó.
Đúng lúc này thì Lâm Vũ Hân gọi điện thoại cho anh.
“Anh đã tới muộn. Em về rồi. Ha ha!”, Lâm Vũ Hân cười ha ha. Đúng là cô không đợi anh thật.
“Chết tiệt!”
Tần Hạo chửi rủa, định đứng dậy bỏ đi vì anh chẳng có hứng thú gặp mặt người ở đây. Nhưng vừa mới bước được một bước thì anh đã nhìn thấy một người thanh niên đẹp trai từ ngoài cửa bước vào.
“Lái xe cẩn thận, anh sẽ về ngay!”, nói xong anh cũng không giải thích gì cho Lâm Vũ Hân mà tắt máy.
Bởi vì anh cảm thấy ở đây có gì đó không ổn. Thanh niên trước mặt đang nhìn anh chăm chăm, ánh mắt có phần lạnh lùng, sắc lẹm.
“Anh chính là Tần Hạo à?”, người thanh niên nhìn anh một hồi lâu mới chau mày hỏi.
Tần Hạo cảm thấy khó chịu với thái độ của người này. Giọng điệu của đối phương trịch thượng như vậy rõ ràng không hề coi anh là khách. Đương nhiên anh cũng không làm gì đối phương mà hỏi ngược lại: “Anh là?”
Người thanh niên ngạo mạn nói: “Diệp Vô Hoan của nhà họ Diệp!”
Nhà họ Diệp mà Diệp Vô Hoan nói tới đương nhiên không phải là nhánh phụ nhà họ Diệp của Diệp Bằng Phi, mà là nhánh chính.
Đáng tiếc Tần Hạo chẳng buồn quan tâm. Anh chỉ ‘ồ’ một tiếng rồi hỏi: “Có việc gì không? Không có thì tôi cáo từ đây!”
Đôi mắt Diệp Vô Hoan ánh lên vẻ tức giận. Nhưng khả năng điều tiết của anh ta không tệ, không để điều đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Anh ta điềm đạm bước tới bên cạnh ngồi xuống rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Anh không muốn biết tại sao cô Lâm lại tới đây sao?”
Tần Hạo thản nhiên: “Cô ấy đi rồi!”
“Tôi có thể mời cô ấy tới một lần thì cũng có thể mời cô ấy tới lần hai!”, Diệp Vô Hoan nâng chén trà, chậm rãi đưa lên miệng, mỉm cười ung dung tự tin.
Tần Hạo ghét nhất thể loại tỏ vẻ như thế này.
Chương 314 - Gặp ai
Diệp Vô Hoan cười lạnh lùng: “Tôi có thể thả cô ấy một lần, còn lần thứ hai thì sao?”
Tần Hạo chau mày: “Ý anh là gì?”
Diệp Vô Hoan đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Trịnh Bách Xuyên là người của tôi. Anh giết ông ta mà không có gì để nói với tôi sao?”
Tần Hạo hơi sững sờ.
Long Tứ đã giúp anh xử lý chuyện của Trịnh Bách Xuyên. Nhưng với thế lực của nhà họ Diệp thì đương nhiên là anh không thể giấu được. Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, giờ đối phương mới tìm anh để nói ra thì là có ý gì?
Tần Hạo uể oải nói: “Nói gì? Tại sao phải nói với anh?”
Nếu là trước đây có khi Tần Hạo đã mặc kệ mà bỏ đi thẳng. Nhà họ Diệp hay nhà họ Trịnh thì cũng mặc kệ, mấy chuyện vặt vãnh này anh không buồn quan tâm. Chỉ cần không liên quan tới anh thì sao cũng được.
Nhưng bây giờ anh không thể nào nói đi là đi được. Bởi vì anh đã có nỗi lo khác.
Con người ta một khi có nỗi lo thì không thể nào tự ý làm gì thì làm được.
Rõ ràng là Diệp Vô Hoan nhận ra điều đó nên mới ra tay với Lâm Vũ Hân. Dùng một chút thủ đoạn, sai thuộc hạ mời Lâm Vũ Hân tới đây bàn chuyện làm ăn. Mà mục đích của nó sau cùng là vì Tần Hạo.
Tần Hạo đột ngột nhận ra điều đó. Lâm Vũ Hân bị người ta lợi dụng nên anh rất bực bội.
Diệp Vô Hoan chậm rãi nâng chén trà ngồi ở đó, trông vô cùng ngạo nghễ phong độ. Rõ ràng là anh ta cảm thấy nực cười với câu hỏi của Tần Hạo.
“Nếu anh cảm thấy có thể ra khỏi đây mà không hề hấn gì thì anh có cảm thấy là tôi sẽ lại mời người đẹp của anh tới đây uống trà lần nữa không? Và anh cho rằng cô ấy có tới không?”
Tần Hạo biết rõ, Lâm Vũ Hân gọi điện thoại nói là bàn chuyện làm ăn. Với thủ đoạn của nhà họ Diệp thì đương nhiên họ kiểm soát không ít những đại gia của các công ty lớn trong tay. Tên họ Diệp này có thể dễ dàng thông qua các ‘ông lớn’ có quan hệ với tập đoàn Triều Dương để gọi Lâm Vũ Hân tới.
Và quan trọng nhất đó là Lâm Vũ Hân rất muốn mạnh lên. Cô coi trọng sự phát triển của tập đoàn Triều Dương hơn bất kỳ điều gì. Điều này thì không ai có thể thay đổi được.
Lần này Lâm Vũ Hân trở về an toàn, nhưng lần sau thì sao?
Giống như những gì Lâm Vũ Hân đã nói. Anh không thể mãi mãi ở bên cạnh cô. Nhà họ Diệp muốn đối phó với một cô gái như cô thì đúng là chẳng cần phải giở thủ đoạn gì.
Tần Hạo bỗng cảm thấy vô cùng tức giận. Lâu lắm rồi, anh chưa từng giận dữ như vậy. Tần Hạo lạnh lùng nhìn Diệp Vô Hoan: “Vậy thì, rốt cuộc anh muốn gì? Trịnh Bách Xuyên là do tôi giết, thế thì sao? Anh muốn tôi đền mạng cho ông ta sao?”
“Không không không, đừng hiểu nhầm!”, Diệp Vô Hoan lắc đầu, nói với giọng điềm đạm: “Ông ta chỉ là một con chó ở nhà họ Diệp chúng tôi mà thôi. Chết thì thôi, tôi không có hứng báo thù cho ông ta. Và ông ta cũng không xứng. Chỉ là tôi tò mò, muốn biết cái người đột ngột xuất hiện kia có bản lĩnh tới đâu mà có thể đập chết một người mấy chục năm qua chưa từng bị hạ gục như Trịnh Bách Xuyên!”
Tần Hạo bỗng bật cười: “Kẻ đó làm gì có bản lĩnh gì, chỉ giỏi trả thù. Ai mà động tới một cọng tóc của ông ta thì ông ta sẽ chặt đứt cả bàn tay kẻ đó, đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
Diệp Vô Hoan trông hết sức lạnh lùng, nhìn anh chăm chăm. Sát khí bỗng bừng bừng trỗi dậy giữa hai người.
Tần Hạo không hề yếu thế. Từ nhỏ tới giờ, anh chưa từng bị ai uy hiếp và càng không sợ ai.
Diệp Vô Hoan lập tức thu khí thế lại, cười nói: “Ha ha, hôm nay tôi tìm anh tới đây không phải để bàn chuyện đó với anh mà là tôi muốn nói với anh rằng, mặc dù Trịnh Bách Xuyên không khác gì một con chó nhưng chúng tôi cũng đã tốn không ít thời gian để nuôi dưỡng. Giờ ông ta chết rồi, phải có một người đứng ra trả giá!”
“Ha ha!”, Tần Hạo cũng bật cười: “Chó nhà anh chết rồi thì liên quan đếch gì tới tôi!”
Diệp Vô Hoan bỗng sững sờ.
Tần Hạo đứng dậy, uể oải nói: “Anh muốn làm gì thì tùy! Tôi không nói hai lời đâu. Trước khi ra tay thì cũng nên ước chừng quả bóng tròn tròn trên cổ mình có vững, có dễ bị rơi xuống hay không nhé!”
Nói xong, Tần Hạo cũng chẳng buồn nhiều lời với cha nội thích diễn sâu này nên anh đi thẳng.
Không có ai chặn lại. Tần Hạo thuận lợi rời khỏi khu nghỉ dưỡng xanh mát kia. Anh chẳng buồn quay lại nhìn mà lái xe phóng thẳng về nhà.
Đợi anh đi khỏi, Diệp Vô Hoan tức giận đập vỡ chén trà, hùng hổ nói: “Mày là cái thá gì, dám uy hiếm tao à? Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt phải không?”
Đúng lúc này, có một ông già gầy gò từ trong bóng tối bước ra. Ông ta hơi khom lưng, cười với vẻ ôn hòa.
Ông ta đi tới trước mặt Diệp Vô Hoan nhưng không nói gì.
Diệp Vô Hoan nhìn ông ta, cuối cùng cũng dịu xuống. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta nói: “Lão Ngô, ông cảm thấy thế nào về cậu chủ nhà họ Tần này?”
Ông già tên lão Ngô là thuộc hạ của nhà họ Diệp và cũng có thể coi là vệ sĩ của Diệp Vô Hoan. Ông ta chỉ cười: “Cậu chủ Vô Hoan. Cậu thấy hắn ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của tôi, như vậy chứng tỏ điều gì?”
“Vậy sao? Lão Ngô, ông khẳng định?”, Diệp Vô Hoan hơi kinh ngạc, trong phút chốc đã hiểu ra ý của lão Ngô.
Vừa rồi khi hai người đối đầu, lão Ngô đã cố tình phát ra sát khí cảnh cáo Tần Hạo không được hỗn xược. Thế nhưng, Tần Hạo lại không có động thái gì, chứng tỏ anh không biết trong phòng vẫn còn có người thứ ba.
Điều này đủ để chúng tỏ, thực lực của người này chẳng ra làm sao.
Diệp Vô Hoan cười nói: “Nếu đã vậy thì để hắn chết đi! Ông dặn xuống bên dưới, ai có thể xử được tên nhãi ranh Tần Hạo, báo thù cho Trịnh Bách Xuyên thì người đó có thể tiếp quản vị trí của ông ta.
Lão Ngô gật đầu nhận lệnh. Chuyện này đơn giản. Thả ít gió là sẽ có người châm thành một biển lửa, không tốn quá nhiều sức. Ông ta do dự rồi đột ngột hỏi: “Vậy có khi nào phía bên nhà họ Tần…”
“Một cậu chủ bị bỏ rơi mà thôi. Nhà họ Tần sẽ không vì chút chuyện này mà khai chiến với nhà họ Diệp chúng ta đâu! Kiểu gì thì cha nội đó cũng chết chắc rồi!”
“Ừm, cậu chủ Vô Hoan nói có lý!”, lão Ngô mỉm cười, biểu cảm trông giống một ông cụ hiền hòa. Nhưng không ai biết được ông ta đã tạo ra biết bao nhiêu vong hồn.
Tần Hạo về tới nhà thì nhìn thấy Lâm Vũ Hân đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Cô nâng chén trà, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nghĩ tới những lời Diệp Vô Hoan nói khi nãy, Tần Hạo không khỏi bốc hỏa. Vậy nên giọng điệu của anh cũng có phần nặng nề: “Rốt cuộc đã bàn chuyện làm ăn gì? Ai đã hẹn em?”
Lâm Vũ Hân vốn đang vui vẻ định nói cho anh nghe hôm nay mới bàn thành công một việc làm ăn lớn và tập đoàn Triều Dương sẽ có được viễn cảnh như thế nào. Vậy mà điều đó lại bị giọng điệu của Tần Hạo đả kích khiến Lâm Vũ Hân không nói ra nổi. Cô trừng mắt bất mãn nhìn anh: “Làm sao? Em ra ngoài gặp ai thì có liên quan gì tới anh? Anh quản nổi em chắc!”
Tần Hạo vốn đang khó chịu, lúc này càng tức hơn. Anh giận dữ nói: “Người ta hẹn em tới chỗ đó em cũng đi. Lúc nào cũng chuyện làm ăn. Chuyện làm ăn quan trọng đến vậy à? Quan trọng hơn cả bản thân em sao?”
Lâm Vũ Hân cũng nổi giận. Cô ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Không có anh thì em cũng không được tự do sao? Đến đi gặp khách mà cũng phải được anh chấp thuận à?”
Chương 315 - Số dư không đủ
“Khách à? Ha ha!”, Tần Hạo cười lạnh lùng: “Cái loại khách chó má thì có!”
Nói xong, Tần Hạo cũng không muốn cãi nhau với cô bèn quay người đi lên lầu, chỉ nói lại một câu.
“Sau này ra ngoài phải nói trước với anh một tiếng!”
Lâm Vũ Hân gào lên sau lưng anh: “Tần Hạo, anh đứng lại! Hôm nay anh uống nhầm thuốc có phải không. Vô duyên vô cớ nổi đóa lên như thế à? Ai đã chọc giận anh? Em đi bàn chuyện làm ăn thì đã làm sao? Cái gì mà khách hàng chó má. Anh có biết hiện tại công ty chúng ta đang thiếu nhất là cái gì không? Anh có biết nội dung hợp tác lần này là gì không? Có biết điều đó quan trọng như thế nào đối với công ty không hả? Anh dựa vào cái gì mà nói là chó má?”
Một tràng câu hỏi chất vấn khiến Tần Hạo cảm thấy thất vọng. Anh quay lại nhìn bộ dạng nổi giận phừng phừng của Vũ Hân thì bỗng cảm thấy mình thật ngốc. Anh cười miễn cưỡng, thản nhiên nói: “So với em thì những điều đó chẳng có gì quan trọng cả!”
Nói xong Tần Hạo đi lên, để lại Lâm Vũ Hân đứng đó sững sờ một hồi lâu.
Lời nói của Tần Hạo vẫn còn vang vọng mãi trong đầu cô. Nhất thời cô không biết nên thấy vui mừng hay là nên tức giận vì không được thấu hiểu. Nhưng bất luận thế nào thì cô cũng không còn giận nữa.
Lúc này, cô mới nhớ kỹ thì hình như cô vẫn chưa kịp hỏi vừa rồi Tần Hạo đã đi đâu?
Lẽ nào vừa nãy anh ấy tới khu nghỉ dưỡng tìm mình thật sao? Nếu không thì tại sao anh lại tức giận như vậy chứ?
Lâm Vũ Hân cảm thấy có gì đó không ổn. Cuối cùng, cô vẫn lẳng lặng đi lên lầu, khẽ khàng mở cửa phòng của Tần Hạo ra.
Tần Hạo nằm đờ đẫn trên giường với đôi mắt vô hồn.
Thấy Lâm Vũ Hân đi vào, anh cũng coi như không thấy gì, giả bộ như từng có gì xảy ra. Cô ngồi lên giường, nói: “Này, vậy sau này đi đâu em sẽ nói với anh một tiếng. Như vậy được chưa?”
“Không phải em nói không liên quan gì tới anh sao?”, Tần Hạo lạnh lùng nói, anh vẫn nhìn chăm chăm lên trần nhà, không thèm chớp mắt.
“Đồ nhỏ mọn!”, Lâm Vũ Hân lầm bầm phàn nàn. Nghĩ tới khi nãy anh nói cô quan trọng với anh tới nhường nào khiến cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Thôi kệ, không so đo với anh nữa. Cô giả bộ ấm ức: “Được rồi, sau này em không nói gì nữa. Vừa rồi anh đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đương nhiên Tần Hạo đâu có giận dỗi gì. Chỉ là anh đang nghĩ tới lời nói khi nãy của Diệp Vô Hoan. Nhà họ Diệp sẽ không ra tay làm gì anh nhưng sẽ xúi giục tứ đại thiếu gia Trung Hải là Trịnh Nhất Hùng của nhà họ Trịnh cùng với đám tay chân cũ của Trịnh Bách Xuyên tới. Bây giờ tất cả bọn chúng đều mong ngồi lên được vị trí của Trịnh Bách Xuyên và muốn ra oai nên có lẽ sau này sẽ có rất nhiều rắc rối.
Anh thì không sợ gì, nhưng có lẽ những người bên cạnh anh sẽ bị uy hiếp.
Chuyện này không nên nói cho Lâm Vũ Hân thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, Tần Hạo cười: “Không có gì, chỉ là tìm cả nửa ngày trời mà không tìm thấy khu nghỉ dưỡng um tùm đó nên tưởng em lừa anh!”
“Đồ ngốc, anh không biết lên mạng search à? Bây giờ có chỗ nào mà không có google map đâu!”, Lâm Vũ Hân cười dí tay vào đầu anh: “Rõ ràng là anh thiếu IQ, nợ tiền internet lên không có 3G chứ gì? Haha!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bà chủ keo kiệt quá, đến tiền điện thoại cũng không đưa cho đóng. Haizz. Số khổ à! Chỉ có thể trách mình theo nhầm người thôi!”, Tần Hạo cũng thở dài bồi thêm.
Hai người chế nhạo nhau một hồi, bộ dạng cãi nhau khi nãy đã không còn nữa.
Khi Lâm Vũ Hân rời khỏi phòng, Tần Hạo chỉ cười nói: “Cô Lâm, sau này phải cẩn thận nhé, đừng có ai cũng tin!”
“Anh mới bất cẩn ấy!”, Lâm Vũ Hân ngoái đầu hung hăng nhìn anh.
Tần Hạo cười đểu, vẻ mặt nham hiểm: “Vừa rồi có người leo lên giường của anh. Nếu là người khác thì đã đè em xuống từ lâu rồi. May anh là đấng quân tử, tâm lặng như nước đấy!”
“Anh…Vô liêm sỉ!”, Lâm Vũ Hân tức giận định nhào tới đánh anh nhưng nghĩ tới việc vật lộn với anh trên giường thì chẳng phải là cắn câu của anh sao?
Tần Hạo giả vờ tức giận: “Em mắng anh vô liêm sỉ, vậy thì được, anh sẽ vô liêm sỉ hết mức cho em xem. Ha ha. Cô em, mặc màu tím rịm quyến rũ quá!”
“Này!”
Lâm Vũ Hân hừ một tiếng lạnh lùng rồi đóng rầm cửa lại. Khi ra tới cửa cô mới phát hiện ra, hôm nay cô mặc đồ công sở màu đen, hình như không hề mặc màu tím mà! Bỗng cô đột nhiên nhớ ra, hình như đồ lót của mình màu tím thật!
“Á!”
Lâm Vũ Hân khẽ kêu lên rồi chửi mắng: “Khốn khiếp, vô liêm sỉ này, dám nhìn trộm em!”
Tiếng cười đểu cáng của Tần Hạo từ trong phòng vọng ra.
Lâm Vũ Hân định xông vào chửi nhưng phát hiện cửa phòng đã khóa trái, không thể mở ra được. Cô đùng đùng đạp cửa sau đó hậm hực nói: “Anh mà không mở cửa là em đi đấy. Đừng trách em không nhắc anh, tối nay em có hẹn, em đi ngay bây giờ đấy!”
Tần Hạo ở bên trong cười nói: “Đợi anh, anh sẽ mở cửa ngay!”
Lâm Vũ Hân đắc ý đợi bên ngoài, cô không tin là anh không chịu bước ra.
Nhưng thật không ngờ, Tần Hạo mở cửa đã kéo mạnh cô vào trong rồi khóa cửa lại. Anh khóa chết cửa, rồi vứt chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Lâm Vũ Hân sững sờ!
Tần Hạo đắc ý cười lớn. Từ biểu cảm vừa như muốn từ chối lại vừa xấu hổ của Lâm Vũ Hân có thể nhận ra đến giờ phút này cô sẽ không phản đối anh làm chuyện đó với cô nữa. Nhưng con gái vốn xấu hổ, nên cô không dám thừa nhận suy nghĩ của mình.
Cô đã không phản đối thì chứng tỏ anh đã chiếm đủ tầm quan trọng trọng trái tim cô. Cô đã coi anh là người đàn ông của mình rồi.
Hiểu được điều đó, Tần Hạo khẽ mỉm cười.
Có thể hiện tại cô vẫn cảm thấy hơi đường đột, vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành giấc mơ chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi. Tốt nhất vẫn không nên ép cô ấy. Nhỡ đâu Lâm Vũ Hân không vui, tự nhiên bốc hỏa thì không hay chút nào.
Tần Hạo buông tay, Lâm Vũ Hân vốn đã nhắm tịt mắt chuẩn bị đón nhận số mệnh thì đột nhiên không biết phải làm thế nào.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy rồi bỗng nhiên Lâm Vũ Hân ngồi bật dậy, tức giận nói: “Chết tiệt, em còn có việc thật đấy, hôm nay phải ra ngoài thật!”
Tần Hạo gạt tay tỏ vẻ bất lực.
Lâm Vũ Hân hung hăng đấm anh vài cái nhưng giống như làm nũng chứ chẳng có lực, ngược lại cô bị Tần Hạo ôm vào lòng nghịch ngợm.
“Phải làm sao đây?”, Lâm Vũ Hân sốt ruột nhìn ra cửa đã bị khóa mà chực muốn khóc. Cô lại vứt điện thoại ở trong phòng khách, vừa rồi không cầm theo.
Tần Hạo cười nói: “Quá đơn giản, nhào tới phá cửa chẳng phải là được sao. Cô Lâm nhiều tiền như vậy, một cái cửa có nhằm nhò gì!”
Lâm Vũ Hân trừng mắt nhìn anh, tức giận giơ chân lên đạp cửa nhưng vô ích.
“Tại anh, em hẹn bạn học gặp nhau ở nhà hàng. Sắp tới giờ rồi, chỉ còn có nửa tiếng, giờ phải làm sao? Thất hẹn thì không hay đâu!”
Tần Hạo lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô: “Vậy lại càng đơn giản, hủy buổi hẹn hôm nay, ngày mai tính tiếp!”
Chương 316 - Đi gặp bạn thân
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Lâm Vũ hân vội lấy điện thoại định nhấn số nhưng nghĩ một hồi lâu thì vẫn không nhớ ra số điện thoại của bạn học thế là cô tỏ ra thất vọng.
“Thôi đành gọi điện cho Vũ Nghi vậy. Cũng không biết con bé có thời gian về không! Đành làm trò cười cho nó vậy!”, Lâm Vũ Hân nghiến răng, gọi điện cho Lâm Vũ Nghi.
Tần Hạo bước tới cướp điện thoại trong tay cô, cười nói: “Đồ ngốc. Em trốn trong tủ quần áo, đợi anh ra và Vũ Nghi đi khỏi rồi em thoát ra thì chẳng phải là được sao?”
Đây đúng là một cách thật. Thế là Lâm Vũ Hân vội đi trốn.
Khi Lâm Vũ Nghi vội vội vàng vàng quay về, tìm chìa khóa mở cửa ra thì thấy Tần Hạo đang ái ngại đứng đó. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ bèn lạnh giọng: “Ban ngày ban mặt mà anh làm cái gì vậy? Chị tôi đâu?”
Tần Hạo lập tức đơ người rồi lý nhí một hồi lâu mới nói nên lời: “Cô ấy ra ngoài rồi!”
Lâm Vũ Nghi bĩu môi. Mặc dù cô thấy kỳ lạ nhưng không nói gì.
Sau khi Lâm Vũ Nghi đi khỏi, Lâm Vũ Hân mới lặng lẽ rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa thì cô đụng ngay phải Lâm Vũ Nghi đang chạy quay ngược lại.
“Á…Chuyện này, Vũ Nghi, chị đi trước đây!”, Lâm Vũ Hân đỏ mặt nói, sau đó chạy ra ngoài không dám quay đầu lại. Cô vừa chạy vừa chửi: “Tần Hạo đáng ghét, em sẽ không tha cho anh đâu. Tại anh, lần này chẳng còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa rồi!”
Lâm Vũ nghi chửi mắng: “Ban ngày ban mặt hai người lại ở trong phòng với nhau…Còn bắt em về mở cửa, quá đáng thật đấy!”
Tần Hạo đã lái xe đợi trước cửa. Thấy Lâm Vũ Hân tức giận chạy ra thì chột dạ, thầm cảm thấy không hay rồi.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân vừa lên xe đã tung nắm đấm về phía anh.
Tần Hạo quyết tâm ôm chặt cô nhóc và cưỡng hôn.
Nụ hôn này có tác dụng hơn bất cứ điều gì.
Lâm Vũ Hân ngay lập tức bị kiểm soát giống như được giải bùa chú. Mặc dù cô không chịu nhưng cũng không hề đẩy ra.
Tầm Hạo trao cho cô một nụ hôn dài bất tận, cho tới khi Lâm Vũ Hân sắp ngạt thở.
“Ngoan nào, đừng giận nữa!”, Tần Hạo dịu dàng nói.
“Ưm!”, Lâm Vũ Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Hạo vô cùng đắc ý. Xem ra, để trị tiểu thư ngàn vàng Lâm Vũ Hân này thì phải dùng chiêu vô lại kia thôi. Dù cô tức giận vì điều gì thì cũng phải khống chế trước đã.
Người mà Lâm Vũ Hân đi gặp hôm nay là bạn học cùng thời đại học Thẩm Giai Oánh.
Lần trước do bộ phận thuế của tập đoàn Triều Dương xảy ra chuyện, không tìm được người tiếp quản phù hợp nên hôm nay người bạn học Thẩm Giai Oánh hẹn gặp là người mà Lâm Vũ Hân cảm thấy rất phù hợp.
Bởi vì hai người có mối quan hệ khá tốt khi còn học đại học. Sau khi tốt nghiệp, Lâm Vũ Hân tiếp quản tập đoàn Triều Dương, còn Thẩm Giai Oánh thì làm ở một công ty khác, luôn làm công việc liên quan tới kế toán.
Gần đây, do có chút chuyện khó nói liên quan tới cấp trên của công ty đang làm nên Thẩm Giai Oánh định nhảy việc. Vừa hay Lâm Vũ Hân đang cần người, thế là hai người quyết định gặp nhau.
Nơi hẹn là một nhà hàng Âu. Bởi vì hai người khá thân nên có những chuyện không thể bàn trực tiếp ở công ty được. Vì vậy, cũng chỉ ăn bữa cơm nên cũng không cần phải có bầu không gian quá nghiêm túc.
Có lẽ Thẩm Giai Oánh cũng không ngờ là Lâm Vũ Hân không tới một mình.
Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh lần đầu tiên gặp nhau. Khi đi được nửa đường, Lâm Vũ Hân đã luôn cảnh cáo Tần Hạo lần này không được làm trò hề, không được để cô bị mất mặt nữa.
Khi đó, anh không hiểu ý tứ của Lâm Vũ Hân là gì. Nhưng giờ xem ra anh đã hiểu rồi.
Bởi vì cô bạn học Thẩm Giai Oánh này thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Cô để mái tóc dài xoăn nhẹ, cơ thể quyến rũ trưởng thành, cộng với khí chất thoát tục, có phong độ của một người chị. Hơn nữa, cô còn tạo ra được cảm giác thân thiết ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có lẽ tính cách của cô cũng vô cùng dịu dàng.
Tại sao anh không hề nghe nói về người đẹp cực phẩm này khi còn ở đại học Trung Hải chứ? Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ.
Thực ra anh không biết Thẩm Giai Oánh đã rời khỏi trường từ khá sớm, và cô luôn khiêm tốn.
Tần Hạo đã khẳng định được điều đó qua giọng nói của cô. Giọng cô rất dễ nghe. Dịu dàng, ngọt ngào, giống y như cách cô ăn mặc, khiến người khác cảm thấy thật gần gũi. Tần Hạo dám khẳng định, nếu cô đi làm phát thanh viên Radio thì sẽ có cả đống đàn ông bị tổn thương trái tim gọi điện cháy máy.
Lâm Vũ Hân nhìn biểu cảm của Tần Hạo là biết ngay mình đoán không sai. Cha nội này không hề có khả năng miễn dịch với người đẹp, trông háo sắc thấy gớm.
Đàn ông đúng là chẳng ra gì!
Khi hai bên giới thiệu lẫn nhau, Lâm Vũ Hân ngứa răng, cố tình này: “Còn người này là ai thì chị không cần quan tâm. Anh ấy là tài xế, chị Thẩm, chúng ta nói chuyện thôi”.
Phong cách của nhà hàng Âu này rất nho nhã, không gian cũng tốt. Bởi vì giữa các bàn được ngăn cách nên người khác không có cơ hội ngưỡng mộ, đố kỵ việc Tần Hạo được ngồi cạnh hai người đẹp.
Nhưng ‘bịch giấm’ to nhất thì đã ngồi ngay cạnh bên anh rồi.
Lâm Vũ Hân nói Tần Hạo chỉ là tài xế, rõ ràng là vì giận dỗi. Thẩm Giai Oánh cũng là người từng trải, ánh mắt rất sâu cay, đương nhiên cô không cho rằng người đàn ông ngồi cạnh Lâm Vũ Hân đây chỉ là một tài xế xoàng.
Do không muốn tình huống trở nên lúng túng, Thẩm Giai Oánh chủ động đưa tay ra, mỉm cười với Tần Hạo: “Chào anh, tôi tên Thẩm Giai Oánh, là bạn học đại học với Lâm Vũ Hân, và cũng là chị em tốt của cô ấy!”
“Tôi tên là Tần Hạo! Là tài xế…Của Lâm Vũ Hân!”, Tần Hạo nói được một nửa thì đã bị Lâm Vũ Hân hung hăng giẫm vào chân một cái. Nhìn biểu cảm nghiến răng ken khét của cô thì anh đành phối hợp chứ không dám vạch trần.
Tần Hạo khẽ bắt tay cô, thật mềm mại ấm áp. Nhưng anh cũng không cố ý cảm nhận cảm giác đó quá lâu bèn buông tay ra.
Lâm Vũ Hân tức giận nói: “Em và chị Thẩm có việc cần bàn, anh tránh đi một chút!”
Tần Hạo bất lực, đang định đứng dậy.
Thẩm Giai Oánh bỗng cười: “Không sao đâu. Hân Hân, không ngờ đã lâu như vậy rồi. Em vẫn thế nhỉ!”
“Chị Thẩm, chị cứ cười em!”, xem ra mối quan hệ giữa Thẩm Giai Oánh và Lâm Vũ Hân tốt đẹp thật. Lâm Vũ Hân tỏ vẻ giận dỗi.
Tần Hạo lại đặt mông xuống.
Lâm Vũ Hân và Thẩm Giai Oánh trò chuyện về thời đại học tươi đẹp, rồi lại nói về hoàn cảnh hiện tại của mình. Hai người kết nối lại tình cảm, sau đó mới bàn vào việc chính.
Chuyện về công việc thì quan trọng nhất là vấn đề hợp đồng. Bởi vì hợp đồng hiện tại của Thẩm Giai Oánh và công ty đang làm vẫn chưa kết thúc, nên nếu cô chủ động nhảy việc thì sẽ phải đền một khoản tiền vi phạm hợp đồng.
Nhưng vấn đề mà Lâm Vũ Hân quan tâm nhất lại là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Thẩm Giai Oánh và công ty đang làm.
Nhưng Thẩm Giai Oánh cứ nhùng nhằng không chịu nói, có lẽ là vì cô kiêng dè sự có mặt của Tần Hạo nên luôn tỏ vẻ khó xử.
Lâm Vũ Hân nhận ra bèn trừng mắt với Tần Hạo, tức giận nói: “Ngồi mọc rễ như lâu như vậy, anh không đi vệ sinh sao?”
Chương 317 - Giúp đỡ bạn bè
Tần Hạo buồn bực đứng dậy: “Ừm, phải rồi. Xin lỗi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”
Thẩm Giai Oánh nhìn anh nở nụ cười xin lỗi.
Tần Hạo thầm nghĩ, Lâm Vũ Hân đúng là người rất chu đáo. Anh cũng chỉ đành vào nhà vệ sinh dù chẳng hề có nhu cầu.
Sau khi hút một điếu thuốc, nghĩ rằng họ cũng đã tâm sự gần xong, anh trở vào nhà hàng. Thế nhưng, Tần Hạo lại thấy sắc mặt của cả hai không được tốt lắm.
Lâm Vũ Hân đang vô cùng tức giận nói gì đấy. Còn Thẩm Giai Oánh thì nước mắt lã chã rơi, trông như chịu rất nhiều ấm ức.
Thấy Tần Hạo đi đến, Thẩm Giai Oánh lập tức lau nước mắt thật nhanh, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Còn Lâm Vũ Hân cũng không nhắc đến chuyện vừa mới xảy ra, làm Tần Hạo cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chẳng lẽ Lâm Vũ Hân vừa mới kể tội anh? Thẩm Giai Oánh đồng cảm với Lâm Vũ Hân nên mới khóc?
Chắc thế, cũng chỉ có lý do này thôi!
Suy đoán này khiến tâm trạng Tần Hạo vô cùng không vui. Mẹ nó chứ, bảo anh đi hóa ra là để nói xấu anh à? Làm như vậy có hơi quá đáng không đấy?
Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí ngại ngùng. Cả ba người đều không lên tiếng. Có nói, cũng chỉ nói mấy chuyện râu ria.
Đến lúc rời đi, Lâm Vũ Hân kéo Tần Hạo lên xe, sau đó cơn giận mới bắt đầu bộc phát.
“Quá đáng thật ấy! Em không nhịn được nữa!”, Lâm Vũ Hân vừa tức giận nói vừa đấm lên người Tần Hạo.
Tần Hạo oán thán: “Này, hình như anh có chọc gì đến em đâu!”
Lâm Vũ Hân gằn giọng: “Em không có nói anh. Thẩm Giai Oánh đáng thương quá! Cái công ty của cô ấy không phải con người mà!”
Anh kinh ngạc hỏi lại: “Em đang nói đến cô ấy à?”
Cô bực tức đáp lời: “Anh có biết không? Thẩm Giai Oánh tội nghiệp lắm. Em nhất định phải giúp cô ấy.”
Nghe cô nói cả buổi trời mà Tần Hạo vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh cũng bó tay trước bộ dạng phẫn nộ ấy của Lâm Vũ Hân. Đại tiểu thư à, em có chuyện gì thì nói đi chứ!
Sau khi nổi tính tiểu thư một lúc lâu, ánh mắt của Lâm Vũ Hân bỗng nhiên sáng lên. Cô nhìn sang Tần Hạo, hỏi với vẻ mừng rỡ: “Tần Hạo, anh giúp cô ấy nhé?”
“Đại tiểu thư à, phải giúp gì mới được? Em có chuyện gì thì nói ra mau đi. Anh có biết ất giáp chi đâu, làm sao giúp em đây?”, Tần Hạo đã bất lực đến mức muốn mắng người.
Lâm Vũ Hân ngượng nghịu cười. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi kể rõ mọi chuyện.
Thì ra, Thẩm Giai Oánh đang làm việc ở một doanh nghiệp khá lớn. Cô làm về quản lý tài chính. Năng lực của cô thì không phải bàn, lộ trình thăng tiến ở công ty rất sáng sủa.
Thẩm Giai Oánh còn sở hữu ngoại hình xinh đẹp, được người trong công ty vô cùng yêu mến.
Nhưng chỉ vì vị Tổng giám đốc mới bổ nhiệm của công ty mà mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Tổng giám đốc kia tên là Triệu Tri Minh, năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Trông ngoại hình đã thấy hèn hạ, vừa bỉ ổi vừa háo sắc.
Từ khi vào công ty, ông ta đã mê mẩn nhan sắc của Thẩm Giai Oánh. Triệu Tri Minh luôn nghĩ cách lừa cô đến phòng làm việc rồi sàm sỡ cô những lúc không có ai ở đấy.
Sự tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng khi ông ta ngang nhiên động tay động chân với cô ở văn phòng. Thậm chí, ông ta còn dùng công việc để uy hiếp Thẩm Giai Oánh. Nếu cô không vâng lời, ông ta sẽ đuổi cô ra khỏi công ty ngay lập tức. Mà dù Thẩm Giai Oánh có đi rồi, ông ta cũng không buông tha cho cô.
Thẩm Giai Oánh chỉ là một cô gái không quyền không thế, hoàn toàn không đủ sức phản kháng. Hiện giờ, Thẩm Giai Oánh còn chẳng dám đến phòng Tổng giám đốc một mình.
Nghe nói, tên Triệu Tri Minh này còn quen biết một đai ca nào đó trong giang hồ.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Triệu Tri Minh lại lừa Thẩm Giai Oánh đến phòng làm việc. Ông ta uy hiếp cô, nếu sau lễ Quốc Khánh mà vẫn không chịu phục tùng, Triệu Tri Minh sẽ cho người hãm hiếp rồi giết chết Thẩm Giai Oánh.
Vừa dứt lời, Lâm Vũ Hân đã tức giận nghiến chặt răng. Cô chỉ hận không thể xé xác tên Triệu Tri Minh kia thành tám mảnh.
Tần Hạo thở dài, ngao ngán nói: “Chuyện này cần anh giúp à? Cô ấy không báo cảnh sát sao? Uy hiếp đến tính mạng thì nên gọi cảnh sát xử lý mới phải!”
Lâm Vũ Hân bực bội đáp: “Thẩm Giai Oánh cũng đã báo rồi nhưng vô ích. Mấy người trong cục cảnh sát có quen biết với Triệu Tri Minh, còn nói là không hề có chuyện đấy xảy ra. Định kiện ngược cô ấy tội phỉ báng nữa cơ!”
“Ờm… Vậy anh phải giúp thế nào đây? Giết chết Triệu Tri Minh à?”, Tần Hạo có phần bất lực. Mấy chuyện liên quan đến luật pháp không phải là chuyên môn của anh. Giúp được gì bây giờ? Chỉ có cách giết người thôi.
Cô cất giọng tức tối: “Không có bảo anh giết người mà. Sao có thể giết người bừa bãi được. Ngồi tù đấy.”
“Như vầy nhé. Anh có quen nhiều người trong giang hồ mà, đúng không? Nhờ họ âm thầm đánh Triệu Tri Minh một trận đi, dạy dỗ ông ta một chút. Sau đó bảo ông ta hủy hợp đồng với chị Thẩm Giai Oánh là được rồi!”, Lâm Vũ Hân nghĩ ngợi một hồi rồi đề xuất một hướng giải quyết khá hợp lý.
Tần Hạo xua tay: “Anh không quen biết người giang hồ gì cả. Việc này, em nhờ bố em đi.”
“Nhưng bố em bây giờ không có ở đây mà!”, Lâm Vũ Hân nghe anh nói vậy thì thất vọng tràn trề.
Tần Hạo cười đáp: “Chuyện có to tát gì đâu. Được rồi, đừng nghĩ nữa. Chúng ta về nhà thôi!”
Lâm Vũ Hân lập tức nổi nóng: “Này, sao anh có thể nói là chuyện không to tát được? Chị Thẩm Giai Oánh là chị em tốt nhất của em lúc còn ở trường đấy. Em không thể nhìn cô ấy bị bắt nạt được. Em nhất định phải giúp một tay!”
“Anh chỉ là tài xế thôi, không lo được chuyện của những người cao quý như bọn em!”, Tần Hạo cũng hết cách. Biết mình không nói lại cô, anh vừa dứt lời thì lập tức im lặng lái xe đưa Lâm Vũ Hân về nhà.
Thấy Tần Hạo vẫn còn ghim chuyện cô giới thiệu anh là tài xế vừa nãy, Lâm Vũ Hân bèn mắng anh là đồ hẹp hòi. Dọc đường trở về, cô cứ nói không ngừng. Thế nhưng Tần Hạo lại chẳng hề để ý đến Lâm Vũ Hân, làm cô bực bội đến nỗi muốn nổi cáu. Nhưng kể cũng đúng, Tần Hạo không thân thiết gì với Thẩm Giai Oánh, đâu nhất thiết phải giúp đỡ Thẩm Giai Oánh kia chứ.
Về đến nhà, Tần Hạo ngồi vắt chéo chân trên sô pha xem ti vi, vờ như không nghe thấy những lời Lâm Vũ Hân đã nói.
Bộ dạng ấy của anh lại càng khiến Lâm Vũ Hân tức tối hơn. Nhưng muốn nổi giận thì cô cũng đã nổi giận rồi, chỉ là Tần Hạo vẫn làm thinh thôi. Lâm Vũ Hân chợt nghĩ, Tần Hạo là người chỉ thích mềm mỏng, hay là cô năn nỉ anh nhỉ?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ dửng dưng ấy của anh kìa! Như thể đang ngồi chờ cô đến nài nỉ vậy, đúng là thiếu đánh!
Lâm Vũ Hân hít một hơi thật sâu. Thôi vậy, vì chị em tốt của cô, năn nỉ thì năn nỉ!
Bước đến bên cạnh Tần Hạo, cô bướng bỉnh nhìn anh. Rất lâu sau đó, cô mới hạ giọng nói: “Này, xem như em năn nỉ anh đấy, được không? Giúp cô ấy đi mà!”
“Tên anh đâu phải là “Này”! Anh có tên nhé!”
Cười ha ha đáp lại, Tần Hạo đắc ý nghĩ bụng, em cũng có lúc phải nài nỉ anh rồi cơ à? Để anh xem đại tiểu thư như em thì năn nỉ ra sao!
Liếc nhìn bộ dạng ung dung cùng vẻ mặt nắm rõ cô trong lòng bàn tay của Tần Hạo, cơn giận của Lâm Vũ Hân không còn kìm được nữa. Cô bực tức nói: “Anh bớt tự đắc đi. Anh tưởng không có anh thì em không làm được hả? Không giúp thì thôi, em tự làm! Anh cứ chờ xem. Cùng lắm thì em chẳng cần tập đoàn Triều Dương nữa, có phải liều mạng cũng phải xử lý được tên Triệu Tri Minh đấy!”
Nói xong, Lâm Vũ Hân giận dữ quay người bước thẳng lên lầu.
Tần Hạo sờ cằm, khó chịu như vậy, cô nàng Lâm Vũ Hân này quả nhiên không chịu được việc bị trêu chọc.
Chương 318 - Vớ vẩn
Kỳ nghỉ Quốc Khánh đã kết thúc. Ngày hôm sau cũng là thời điểm chính thức đi làm trở lại.
Mới sáng sớm, Lâm Vũ Hân đã ra khỏi cửa với vẻ mặt lạnh lùng khiến Tần Hạo cảm thấy hơi e dè. Anh có gọi thế nào, cô cũng không đáp lại.
Đến công ty không được bao lâu, Lâm Vũ Hân đã mở một cuộc họp với các lãnh đạo trong công ty.
Thư ký của Lâm Vũ Hân cho hay, nội dung cuộc họp bàn về việc đối phó với tập đoàn Triệu Thị.
Vừa biết tin, Tần Hạo đã sững cả người.
Tập đoàn Triệu Thị chẳng phải là công ty của tên Triệu Tri Minh kia sao? Lâm Vũ Hân điên rồi ư? Cô thật sự muốn khơi mào trận chiến này chỉ vì Thẩm Giai Oánh?
Chiến tranh thương trường không đơn giản như hai người bình thường cãi vã, không phải muốn chiến là chiến ngay được. Tần Hạo biết, tập đoàn Triệu Thị và Triều Dương có mối quan hệ khá tốt. Cả hai đều là những doanh nghiệp đi đầu trong cùng một ngành nghề. Hai thế lực này liên thủ, các công ty nhỏ khác hoàn toàn lép vế.
Một khi cuộc chiến giữa đôi bên xảy ra, có thể hình dung bằng từ “đẫm máu”, đồng thời cũng sẽ gây ra tác động không nhỏ đối với ngành này.
Lâm Vũ Hân thật sự muốn làm như thế? Hay đây chỉ là nông nổi nhất thời?
Vấn đề ở đây là, tập đoàn Triều Dương do Lâm Phong Dụ gây dựng, hiện tại Lâm Vũ Hân cũng là cổ đông lớn nhất. Thế nhưng điều này không có nghĩa là một mình Lâm Vũ Hân có thể quyết định tất cả, các cổ đông khác vẫn có quyền phản đối.
Nhưng sau buổi họp, Tần Hạo lại chẳng hề nghe ngóng được tin nội bộ mâu thuẫn gì cả. Ngược lại, anh còn nhận ra ai nấy đều đã sẵn sàng quyết một trận sống còn với tập đoàn Triệu Thị.
Tần Hạo tìm được thời gian rảnh rỗi, bèn đến phòng của Lâm Vũ Hân.
“Này, em nghiêm túc đấy à?”, Tần Hạo chống hai tay lên bàn làm việc, nhìn Lâm Vũ Hân đang vùi đầu xử lý tài liệu. Từ góc độ này, anh có thể chiêm ngưỡng khe ngực cô, làn da trắng mịn, quyến rũ vô cùng.
Có lẽ trừ anh ra, sẽ chẳng có ai cả gan nhìn lén Tổng giám đốc Lâm một cách ngang nhiên như vậy.
Lâm Vũ Hân vẫn cúi đầu, không hề phát hiện ra. Nhưng cô biết anh vào phòng từ nãy rồi. Giọng cô lạnh lùng cất lên: “Liên quan gì đến anh? Anh chỉ là tài xế thôi, cùng lắm là đội trưởng đội bảo vệ. Anh không có quyền hỏi đến quyết sách của công ty.”
“Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa. Em thật sự chỉ vì một cô bạn học mà không màng đến lợi ích của công ty, đi gây chiến với người ta à? Em nên nhớ, công ty này do bố để lại cho em. Đây là tâm huyết mấy mươi năm của ông ấy. Bố em còn từng vì công ty này mà suýt gặp chuyện. Nếu khơi mào cuộc chiến khiến công ty này không còn lại gì, em làm sao ăn nói với ông ấy đây!”, Tần Hạo không nghĩ Lâm Vũ Hân là người nông nổi như thế, hành động này của cô rõ là quá cảm tính.
Ngẩng đầu lên, Lâm Vũ Hân cười lạnh lùng: “Ồ, anh vẫn còn biết tập đoàn Triều Dương này do bố để lại cho tôi sao? Phải đấy, nó là của tôi. Tôi muốn làm sao thì làm, đến lượt anh chỉ dạy cho tôi à? Không có việc gì nữa thì mời anh ra ngoài! Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi. Còn nữa, tan làm không cần đợi tôi. Tối nay tôi sẽ tăng ca suốt đêm ở công ty, nghiên cứu xem làm sao đối phó với Triệu Thị!”
Cô còn nghĩ những lời này chắc chắn sẽ khiến Tần Hạo cảm thấy kích thích và đồng ý giúp cô đối phó Triệu Tri Minh. Nhưng không ngờ khi anh nghe xong, lại chẳng có biểu cảm gì.
Không đúng. Có biểu cảm đấy. Nhưng mà… Có hơi đê tiện!
Bỗng cúi đầu nhìn theo tầm mắt của Tần Hạo, Lâm Vũ Hân lập tức nổi cáu, che ngực lại rồi quát: “Lưu manh, biến thái. Anh cút ngay. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tần Hạo cười lúng túng, bị người ta phát hiện rồi.
Cơ mà, sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy nhỉ? Cũng đâu phải anh chưa từng nhìn.
Đập mạnh xấp tài liệu lên bàn, Lâm Vũ Hân cất giọng mắng: “Cút, có nghe không hả!”
“Rồi rồi, anh sẽ cút. Em muốn làm gì thì làm đi. Hì hì, anh nóng lòng chờ xem em quyết chiến với Triệu Thị như thế nào. Đợi đến khi tập đoàn Triều Dương bị hủy hoại rồi, anh cũng không cần phải tiếp tục theo sát bảo vệ em. Hầy, lúc đó em chỉ là một kẻ thất bại, cũng đâu còn ai ngó ngàng gì đến em. Không cần anh phải bảo vệ nữa!”
Lâm Vũ Hân vừa nghe được những lời này thì lửa giận bừng bừng. Cô bật dậy đập bàn, điên tiết quát lên: “Được lắm. Thì ra anh hoàn toàn không muốn theo tôi, không muốn ở bên tôi. Thế thì được thôi, sau này anh không cần vờ vĩnh kè kè bên tôi nữa. Tôi không cần anh bảo vệ. Anh muốn đi đâu thì cứ đi. Tôi không biết dùng một vệ sĩ giỏi như anh đâu!”
Tần Hạo ngây người, thầm mắng bản thân đùa quá trớn. Lâm Vũ Hân giận thật rồi. Nếu anh chỉ không đồng ý giúp Lâm Vũ Hân thôi thì vẫn còn cứu được. Đằng này, Tần Hạo lại ngu ngốc đến mức nói rằng anh không muốn ở bên cạnh cô. Câu nói ấy thật sự làm tổn thương Lâm Vũ Hân rồi.
“Ờm, anh nói sai rồi. Thật ra…”, Tần Hạo vội giải thích.
Nhưng lúc này Lâm Vũ Hân chẳng còn nghe lọt tai lời anh nói nữa. Cô giận dữ chỉ tay ra cửa rồi gào lên: “Anh cút ngay cho tôi… Tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Cút…”
Lùi về sau vài bước, nhưng Tần Hạo vẫn không cam tâm ngoảnh đầu lại: “Được rồi, anh sẽ giúp…”
“Cút…”, nhưng Lâm Vũ Hân vẫn phẫn nộ hét lên.
Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ đành ra khỏi phòng.
Đợi anh đi rồi, Lâm Vũ Hân mới ngồi phịch xuống ghế. Toàn bộ tài liệu trên bàn đều bị cô ném hết xuống đất, tủi thân vô cùng.
Tần Hạo rời khỏi phòng làm việc. Tuy rất muốn giải thích, nhưng anh biết bây giờ không phải lúc. Có đôi khi anh cảm thấy mình thật ngu xuẩn, tự nhiên lại đùa giỡn quá trớn thế này.
Sau một hồi đứng trước cửa phòng nghĩ ngợi, anh khẽ lắc đầu, đành quay về phòng mình. Vừa hút thuốc, Tần Hạo vừa nghĩ, anh âm thầm xử lý chuyện này là được rồi nhỉ?
Thẩm Giai Oánh, người phụ nữ này đúng là rất được. Nhưng giữa Tần Hạo và cô chẳng thân thiết gì mấy!
Thôi kệ, dù sao anh cũng đang làm việc cho người ta.
Tần Hạo cho người tìm tư liệu về tập đoàn Triệu Thị. Nghiên cứu một lúc mà vẫn không thấy có thông tin gì hữu ích, anh quyết định liên lạc với Thẩm Giai Oánh để hỏi chuyện.
Muốn tìm được Thẩm Giai Oánh cũng hơi khó, tốn kha khá công sức của Tần Hạo. Đến chiều, rốt cuộc anh cũng quyết định gọi cho cô.
“Tôi là Tần Hạo, tài xế của Lâm Vũ Hân mà cô đã gặp hôm qua. Tôi có chuyện cần bàn với cô!”
Tần Hạo trực tiếp đi vào vấn đề để tránh những phiền phức không đáng có. Anh không muốn dính dáng quá nhiều đến người phụ nữ này. Nhỡ đâu anh giúp Thẩm Giai Oánh xử lý chuyện này rồi lại khiến Lâm Vũ Hân nảy sinh nghi ngờ, ghen tuông vớ vẩn thì mệt.
Thẩm Giai Oánh có phần lưỡng lự. Tính ra, cô và Tần Hạo chỉ mới gặp nhau một lần. Tuy anh là bạn của Lâm Vũ Hân, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông xa lạ. Hai người hẹn gặp nhau thế này hình như không tiện lắm.
Tần Hạo bắt đầu thấy bực bội. Anh muốn giúp đỡ, nhưng Thẩm Giai Oánh lại lo rằng anh có tính toán lợi dụng gì cô à?
“Không gặp thì thôi vậy. Tôi cũng chẳng vấn đề gì!”, Tần Hạo nói thẳng.
Thật ra Thẩm Giai Oánh không sợ Tần Hạo có ý đồ với cô. Chỉ là rắc rối mà cô vướng vào là chuyện khá riêng tư của nữ giới, rất khó mở lời với một người đàn ông không thân thiết.
Nhưng nghĩ đến việc ngày mai phải đối mặt với Triệu Tri Minh, Thẩm Giai Oánh đã thấy lạnh cả người.
Chương 319 - Gặp riêng
Đợi hồi lâu mà vẫn không thấy đối phương trả lời, Tần Hạo bèn bực bội cúp máy. Anh thầm nghĩ, Thẩm Giai Oánh không chịu thì thôi, anh hà tất phải nhiệt tình giúp đỡ.
Thẩm Giai Oánh vẫn còn đang do dự, không ngờ Tần Hạo lại lạnh lùng như thế. Nghiến chặt răng, cô bất lực đặt điện thoại xuống, cảm thấy tủi thân vô cùng.
Nếu người ta đã không muốn giúp, cô còn có thể nói gì được đây.
Tần Hạo cũng chẳng nghĩ đến chuyện này nữa. Đến giờ tan làm, quả nhiên Lâm Vũ Hân vẫn ở lì trong phòng làm việc. Dường như cô thật sự có ý định tăng ca cả đêm ở công ty.
Đến chiều tối, cũng là thư ký đưa cơm vào văn phòng cho Lâm Vũ Hân.
Nhìn cảnh tượng này, anh cũng ngán ngẩm. Tần Hạo thật sự cảm thấy Lâm Vũ Hân quá kiêu ngạo, không phải chỉ nói khơi khơi trong lúc cãi nhau.
Anh gõ cửa rồi bước vào phòng.
“Nếu vẫn chưa xong việc thì ngày mai hẵng làm tiếp!”, Tần Hạo cầm theo một tách trà do anh tự pha. Lâm Vũ Hân ăn xong chỉ toàn uống cà phê, anh cảm thấy như vậy không tốt tí nào.
Lâm Vũ Hân vẫn không hề ngẩng đầu nhìn anh lấy một lần. Vẫn miệt mài vùi đầu vào công việc, cô xem anh như không khí.
Tần Hạo đặt tách trà xuống, lắc đầu đầy ngao ngán: “Được rồi, làm muộn thêm một chút cũng không sao, anh ngồi đây đợi em!”
Dứt lời, anh ngồi xuống, im lặng chờ cô.
Phòng làm việc yên tĩnh đến mức khiến người ta phải nín thở. Tần Hạo cứ ngây ngẩn nhìn lên trần nhà. Lâm Vũ Hân thì vùi đầu vào sổ sách, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Lâm Vũ Hân biết bây giờ bản thân chẳng còn tâm trí nào mà làm việc nữa. Cô đang thầm mắng kẻ không hiểu tâm tư phụ nữ kia.
“Còn chưa chịu xin lỗi. Không biết em vẫn đang giận sao?”
“Cứ ngồi ngơ ngẩn ở đấy như tên ngốc vậy. Anh tưởng anh không nói gì thì em sẽ tha thứ à, ngu ngốc!”
“Tần Hạo, anh được lắm, dám làm lơ em suốt một giờ đồng hồ. Xem như anh giỏi. Em không muốn để ý đến anh nữa!”
“Dù bây giờ anh có quỳ xuống xin lỗi năn nỉ thì em cũng không tha thứ!”
Tần Hạo không hề biết rằng, nếu vừa rồi anh chịu xuống nước xin lỗi cô, dùng mấy lời ngọt ngào dỗ dành, thì sóng gió của ngày hôm nay đã qua rồi.
Thế nhưng, anh vẫn cho rằng Lâm Vũ Hân là một cô nàng không nói lý lẽ, chỉ biết nổi tính tiểu thư, không nghe người ta giải thích.
Thật ra, có đôi khi phụ nữ không cần lời giải thích, cũng mặc kệ ai đúng ai sai. Họ chỉ muốn có người dỗ ngọt, để họ biết được đối phương quan tâm đến mình!
Nếu Tần Hạo hiểu được điều này thì có lẽ chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra rồi.
Anh cứ ngồi đấy suốt hai giờ đồng hồ. Đã tám giờ tối, Lâm Vũ Hân vẫn ngồi yên, cúi đầu, tay cầm bút, chẳng biết đang làm gì.
Vào lúc này, điện thoại của Tần Hạo bỗng rung lên.
Anh bắt máy.
“Xin chào. Là Tần Hạo phải không? Tôi… tôi…”, Thẩm Giai Oánh không dám mở lời, hoặc là không biết phải mở lời thế nào.
Người duy nhất có thể giúp đỡ mà cô nghĩ đến chính là Lâm Vũ Hân. Tuy Thẩm Giai Oánh vẫn chưa đoán được quan hệ của Tần Hạo và Lâm Vũ Hân là gì, nhưng cô có thể nhận ra giữa họ không hề đơn giản chút nào. Lâm Vũ Hân còn bảo Tần Hạo liên lạc với Thẩm Giai Oánh, chắc chắn là vì anh có thể giúp đỡ cô rồi.
Tần Hạo hiểu ý Thẩm Giai Oánh, bèn hỏi ngay: “Đang ở đâu!”
“Ở nơi mà anh đã hẹn, tôi đến rồi!”, Thẩm Giai Oánh yếu ớt đáp. Dù có mạnh mẽ đến mấy thì cô vẫn là phụ nữ. Đối mặt với áp lực chồng chất, Thẩm Giai Oánh cũng sẽ để lộ sự yếu ớt của mình.
Hầy, người phụ nữ này đáng thương thật!
Bỗng nhiên Tần Hạo có phần cảm thán. Chẳng biết ma sai quỷ khiến thế nào mà anh lại bật ra câu: “Yên tâm. Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Vừa dứt lời, anh cũng chẳng bận tâm đối phương có phản ứng ra sao, bèn cúp máy ngay.
Nghe được câu nói ấy, Lâm Vũ Hân chợt cảm thấy lòng đầy chua xót.
“Tên này còn dám nói chuyện kiểu đấy với người phụ nữ khác ngay trước mặt mình! Thật đáng ghét!”
Có lẽ Lâm Vũ Hân đã quên, bản thân cô vừa rồi đã thề rằng không bận tâm đến anh nữa, anh có làm gì cũng chẳng can hệ đến cô.
“Về được rồi chứ?”
Tần Hạo nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, điềm tĩnh hỏi Lâm Vũ Hân.
Kìm lại cảm giác bực tức trong lòng, Lâm Vũ Hân vờ như không nghe không thấy. Cô làm ra vẻ bình thản xử lý tài liệu, trên gương mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Tần Hạo bực dọc, lãnh đạm nói tiếp: “Em làm loạn đủ chưa? Không còn là trẻ con nữa đâu. Về nhà đi, được không?”
Lâm Vũ Hân nghiến chặt răng, không nói lời nào, kiên quyết mặc kệ anh.
Phản ứng của cô khiến Tần Hạo giận dữ quát lên: “Rốt cuộc em muốn sao đây? Muốn ở lại đây tăng ca chứ gì? Được thôi, tăng ca đi. Em muốn sao thì tùy, không liên quan đến anh. Anh phí công lo lắng làm gì!”
Nói xong, anh sải bước đi thẳng.
Lâm Vũ Hân vẫn cắn chặt răng, không hé môi nói lấy nửa lời.
Bước ra cửa, Tần Hạo bỗng xoay người lại, xông đến trước bàn làm việc, tức tối gào lên: “Lâm Vũ Hân, em điên rồi phải không? Đủ chưa vậy? Có chuyện gì thì em nói thẳng đi? Giận dỗi thế này có nghĩa lý gì chứ?”
Lâm Vũ Hân đứng bật dậy, đập mạnh lên bàn rồi lạnh lùng đáp trả: “Phải, điên rồi đấy, cứ giận dỗi đấy. Thế thì sao? Liên can gì đến anh?”
“Còn nữa, ai cho phép anh la lối như vậy? Anh có tư cách gì?”
“Em…”
Tần Hạo tức giận vô cùng. Trước giờ chưa từng có ai khiến anh nổi nóng như thế này. Đối mặt với ánh mắt quật cường và vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Vũ Hân, trái tim anh bỗng nảy sinh một cảm giác vô cùng bất lực.
Ngày hôm qua, hai người họ vẫn còn nằm trên cùng một chiếc giường. Anh thân mật ôm lấy cô, trêu cô đến mức đỏ mặt tía tai. Cô còn thì thầm những lời âu yếm bên tai anh. Vậy mà giờ đây lại cãi nhau đến mức không thể giải quyết. Sự khác biệt này khiến Tần Hạo cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Phải nhỉ, anh thì có tư cách gì? Ha ha!”, Tần Hạo thất vọng quay đi. Nở nụ cười tự giễu, anh bước ra khỏi phòng làm việc.
Chậm rãi xuống cầu thang, tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại, Tần Hạo chán nản cực kỳ.
Anh sang đường, đi đến nhà hàng đã hẹn.
Từ xa, Tần Hạo đã nhìn thấy phong thái tao nhã của Thẩm Giai Oánh đang ngồi ở đấy. Cô tựa đóa hồng nở rộ, vẫn toát ra khí chất dẫu bản thân đang lâm vào cảnh khó khăn.
Tần Hạo nhất thời nhìn đến say mê.
Nhan sắc của Thẩm Giai Oánh không hề thua kém Lâm Vũ Hân. So với vẻ non trẻ của Lâm Vũ Hân, Thẩm Giai Oánh trưởng thành và trải đời hơn nhiều.
Anh cứ đứng ở đấy ngắm nhìn, một lúc lâu sau đó mới chầm chậm bước tiếp.
Đứng dậy rồi khẽ vén một sợi tóc trước trán, Thẩm Giai Oánh cất lời: “Mời ngồi!”
Chỉ là một hành động vô thức thôi, nhưng lại khiến Tần Hạo mê mẩn.
“Chắc Lâm Vũ Hân đã nói cho anh biết rồi nhỉ? Có cần tôi nói lại không?”, Thẩm Giai Oánh có phần ngại ngùng, cảm thấy chuyện này cũng không phù hợp để kể với một người đàn ông.
Tần Hạo khẽ gật đầu, nhưng lại không nỡ khơi lại vết thương lòng của cô. Chẳng hiểu sao, anh không muốn nhắc đến những chuyện ấy của Thẩm Giai Oánh nữa, cảm thấy chúng rất sẽ phá hỏng bầu không khí.
Chương 320 - Dễ thương
Ngồi cùng một người phụ nữ xinh đẹp thế này mà lại đi nói những chuyện không vui ấy, chẳng phải sẽ khiến tâm trạng thêm buồn bực hay sao?
“Cô thích tập yoga à?”, Tần Hạo đột nhiên bật ra câu hỏi vô thưởng vô phạt.
Khẽ giật mình, Thẩm Giai Oánh vô thức gật đầu. Cô cười hỏi: “Sao anh biết?”
Tần Hạo điềm nhiên đáp: “Tôi có điều tra thông tin về cô!”
“…”
Thẩm Giai Oánh không ngờ mình lại nhận được câu trả lời này, còn nghĩ đối phương sẽ nói phụ nữ tập yoga sẽ toát ra khí chất gì gì đấy. Cô đã từng tiếp xúc nhiều người đàn ông. Có vài kẻ thường dùng lời có cánh như vậy để khen ngợi Thẩm Giai Oánh.
Nhưng rõ ràng, Tần Hạo không phải kiểu người thích dùng những chiêu trò như thế. Mà nhìn sắc mặt ngày hôm nay của anh, có vẻ tâm trạng không được tốt lắm!
Tần Hạo thờ ơ hỏi: “Cô là bạn cùng lớp với Lâm Vũ Hân à? Hai người quen nhau thế nào?”
Anh nhất thời không biết nói gì, chỉ buột miệng hỏi thôi.
Nhưng Thẩm Giai Oánh lại không có hứng thú với câu hỏi chẳng mấy liên quan này. Cô chỉ “ừ” rồi không bổ sung gì nữa, cũng chẳng nói quan hệ giữa mình và Lâm Vũ Hân như thế nào, thân thiết ra sao.
Cô là một người phụ nữ có phẩm hạnh, không dùng tình cảm để người khác rủ lòng giúp đỡ.
Đấy là lời nhận xét mà Tần Hạo âm thầm dành cho cô. Anh hỏi thẳng: “Vì sao cô không bỏ hẳn công việc ở đấy? Con người quan trọng hơn công việc, cô hiểu điều này mà?”
Thẩm Giai Oánh bình thản đáp lời: “Điều kiện gia đình không tốt, có bố mẹ, em trai, em gái cần tôi nuôi. Không bỏ được!”
Anh khẽ gật đầu, không thể nói gì về lý do này nữa. Không phải ai cũng được như anh, một thân một mình, muốn bỏ việc là bỏ.
Chợt nghĩ đến Lâm Vũ Hân, cô cũng thế, một tay điều hành tập đoàn Triều Dương, không thể buông bỏ. Có đôi khi Tần Hạo tự hỏi bản thân có phải quá ích kỷ hay không? Sống trên đời này, hầu như ai cũng thế, phải nỗ lực phấn đấu vì cuộc sống, vì tương lai. Có mấy ai vô công rồi nghề như anh kia chứ?
Dùng quan điểm của bản thân để yêu cầu người khác, là một chuyện rất khó tiếp nhận!
Nghĩ đến đây, anh bật cười tự giễu, đoạn cất tiếng hỏi: “Được rồi, vậy cô muốn tôi giúp gì?”
Thẩm Giai Oánh khẽ cúi đầu, lòng rối như tơ vò. Qua một lúc lâu, cô vẫn không biết nên nói sao. Cô không rõ đối phương sẽ giúp được gì, phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây?
Tần Hạo đành nói tiếp: “Đổi cách hỏi khác nhé. Cô muốn kết quả của chuyện này là gì? Như vầy dễ trả lời hơn nhỉ?”
“Chỉ cần ông ta không quấy rối tôi nữa là được. Thật ra không nhất thiết phải đổi chỗ làm. Dù sao tôi cũng đã làm việc ở đấy nhiều năm rồi, cũng có tình cảm mà!”
Thẩm Giai Oánh ôm lấy tách cà phê để sưởi ấm cho đôi tay lạnh băng của mình, trông khá dễ thương.
“Được rồi. Vậy tôi sẽ cố gắng giúp cô mau chóng có được kết quả mà cô mong muốn. Cô là bạn của Lâm Vũ Hân, cũng xem như tôi đang giúp cô ấy. Không cần cảm ơn tôi. Muốn thì cảm ơn Lâm Vũ Hân là được!”, Tần Hạo bình thản cất lời, sau đó định bụng đứng dậy ra về.
Lúc này, anh bỗng ngoảnh đầu. Qua ô cửa sổ trong suốt, Tần Hạo nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều đang đứng run rẩy trên đường lớn.
Là Lâm Vũ Hân!
Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, sau đó xoay người đi thẳng.
“Cô ấy… Chắc sẽ không hiểu nhầm gì nữa chứ?”, chim sợ cành cong, lần trước Lâm Vũ Hân bắt gặp anh hẹn Lăng Ngạo Tuyết ở quán cà phê, đã ghen tuông rất dữ dội. Bây giờ lại nữa!
Mà hai người họ lại còn đang cãi nhau!
“Thôi kệ, muốn giận thì giận! Mặc kệ cô ấy!”, nghĩ đến chuyện Lâm Vũ Hân nổi nóng với mình ở phòng làm việc, Tần Hạo lại thấy bực tức. Dù sao thì anh cũng có là gì trong mắt cô đâu, hà tất phải bận tâm đến chuyện ghen tuông.
Tùy cô, thích làm sao thì làm!
Tâm trạng hiện tại của Tần Hạo vô cùng tệ. Anh không còn tâm trí nghĩ đến sự việc cỏn con của Thẩm Giai Oánh nữa. Bây giờ anh chỉ muốn uống rượu thôi.
“Tôi biết có một quán bar được lắm. Cô muốn đi cùng không?”, thanh toán xong, Tần Hạo vừa đứng dậy vừa hỏi Thẩm Giai Oánh.
Thẩm Giai Oánh đứng ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.
Làm gì có ai mới gặp nhau hai lần, còn chưa quen thân đã rủ đi bar cơ chứ? Mà đối phương hình như còn có quan hệ mập mờ với chị em tốt của Thẩm Giai Oánh nữa. Nhưng vẻ mặt của anh, không giống như có ý đồ gì với Thẩm Giai Oánh. Trông Tần Hạo chỉ đơn thuần muốn đến quán quán bar giải khuây thôi. Có vẻ tâm trạng của anh không được ổn lắm.
Thẩm Giai Oánh nhất thời không biết có nên từ chối hay không.
“Thôi vậy!”, Tần Hạo mỉm cười tự giễu. Anh ngoảnh đầu quay đi.
Lòng dạ rối bời, Thẩm Giai Oánh chẳng biết phải làm sao. Đi làm nhiều năm nay, cô đã từng đối mặt với không ít lựa chọn khó khăn. Nhưng không có lần nào như lần này, làm lòng cô rối rắm như vậy.
Nếu như cô không đi, liệu Tần Hạo có cho rằng cô xem anh như loại đàn ông phóng túng hay không?
Nhưng nếu cô đi, Tần Hạo có nghĩ cô là loại phụ nữ quá “thoáng” và dễ dãi hay chăng? Hoặc anh sẽ cho rằng bây giờ Thẩm Giai Oánh có việc cần nhờ vả nên phải hạ mình đi uống rượu với anh?
Tần Hạo chỉ buột miệng hỏi vậy thôi. Bật cười mỉa mai, anh thấy bản thân thật ngu ngốc, tự dưng lại rủ Thẩm Giai Oánh đi uống rượu cùng mình.
Nếu Tần Hạo mà biết Thẩm Giai Oánh đa nghi nghĩ nhiều như vậy thì hẳn anh sẽ muốn chết lắm. Chuyện không hề phức tạp đâu chị hai của tôi ạ, chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.
Thẩm Giai Oánh cân nhắc một hồi, bèn quyết định đuổi theo anh.
Tần Hạo đang định khởi động thì Thẩm Giai Oánh xuất hiện ngay bên cạnh xe anh. Gió đêm thổi qua suối tóc cô, vô cùng xinh đẹp.
“Thế thì lát nữa anh phải đưa tôi về nhà!”, trên gương mặt cô thoáng hiện nụ cười dè dặt. Trông nét mặt Thẩm Giai Oánh không hề có chút căng thẳng nào, nhưng chỉ cô mới biết lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Quyết định táo bạo này cũng khiến chính cô giật mình.
Thật ra câu nói ấy cũng bình thường thôi. Cô là phụ nữ, đi bar quá muộn cũng không tốt. Một mình bắt xe về nhà thì không an toàn.
Tần Hạo nhìn cô, sau đó xuống xe mở cửa giúp Thẩm Giai Oánh. Đợi cô ngồi vào xe, anh bèn gọi cho Huyết Ảnh.
Gọi điện xong, anh lại càng rầu rĩ.
Đến bây giờ, anh vẫn nghĩ đến sự an toàn của Lâm Vũ Hân. Biết tối nay có thể về muộn, anh vẫn không quên dặn dò Huyết Ảnh trông chừng Lâm Vũ Hân giúp mình.
Tần Hạo mở cửa xe, ngồi thừ ra một lúc.
Nhìn từ góc độ này, gương mặt đẹp trai của anh càng thêm phần góc cạnh. Ánh mắt u sầu của anh mang đến cảm giác trải đời hiếm có. Rất khó cảm nhận được điều này ở những người đàn ông hai mươi mấy tuổi.
Có vài kẻ tỏ vẻ thâm trầm, kẻ thì vắt mũi chưa sạch. Những năm qua, Thẩm Giai Oánh đã gặp nhiều người đàn ông tài giỏi, nhưng chưa từng có ai khiến cô động lòng.
Thẩm Giai Oánh là một phụ nữ kiêu ngạo, không dễ rung động trước đàn ông, thậm chí còn rất khó có cảm tình với người nào đó.