Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-305
Chương 307
Chương 307: Tên cặn bã
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Tần Hạo trông thấy một người đàn ông. Anh ta cầm một bó hoa tươi và giỏ hoa quả đi lướt qua anh, bước vào phòng bệnh của Lăng Ngạo Tuyết.
Tần Hạo chỉ liếc nhìn một cái. Nghĩ rằng đấy là đồng nghiệp của Lăng Ngạo Tuyết nên anh cũng chẳng để ý lắm.
Người này có khuôn mặt tròn trịa, hơi đầy đặn, vóc dáng hơi béo. Anh ta vừa xuất hiện ở phòng bệnh, vẻ mặt Lăng Ngạo Tuyết lập tức thay đổi. Nhìn thấy người này cầm hoa, trông bộ dạng có vẻ là đến thăm bệnh, nên bác sĩ cũng không đuổi ra.
Đợi bác sĩ đi rồi, người đó mới mỉm cười tiến về phía Lăng Ngạo Tuyết. Tặng hoa và đặt giỏ hoa quả xuống, anh ta hào sảng nói: “Ngạo Tuyết, anh đến rồi đây. Anh còn mua hoa, mua hoa quả cho em nữa. Em xem, anh tốt với em biết chừng nào!”
Lăng Ngạo Tuyết dường như không muốn nói chuyện với anh ta. Cô đáp lại với vẻ buồn bực: “Anh đến làm gì? Đi đi. Tôi không cần anh đến thăm.”
Người này tên Đỗ Vĩ Đào, quen Lăng Ngạo Tuyết từ bé. Nhà họ Lăng và nhà họ Đỗ mấy đời đều thân nhau. Cả hai đã được hứa hôn từ khi hai bà mẹ còn đang mang thai. Đến lúc chào đời, vừa khéo là một trai một gái, thế là cả hai có hôn ước với nhau.
Tất nhiên, hôn sự này đã được định từ đời ông bà.
Nhưng khi lớn hơn một chút, Lăng Ngạo Tuyết không thích Đỗ Vĩ Đào nữa, con người Đỗ Vĩ Đào khiến cô rất ghét. Mà Lăng Ngạo Tuyết, càng lớn lại càng xinh đẹp hơn.
Có một cô vợ chưa cưới đẹp như thế, dĩ nhiên Đỗ Vĩ Đào có chết cũng không buông.
Lăng Ngạo Tuyết tìm đủ lý do để trì hoãn hôn sự. Mãi đến khi bố mẹ qua đời, chuyện này mới tạm được gác lại.
Hai gia đình tuy thân thiết nhưng hoàn cảnh lại không giống nhau. Bố của Lăng Ngạo Tuyết là cảnh sát, mẹ là công nhân, gia cảnh bình thường. Còn nhà họ Đỗ là dân kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, điều kiện vô cùng tốt.
Đến hiện tại, tài sản của họ đã lên đến hàng trăm triệu. Không bì được tập đoàn lớn như nhà họ Lâm, nhưng vẫn hơn đứt khối gia tộc khác.
Thế nên, khi bác trai và bác gái của Lăng Ngạo Tuyết nhận trách nhiệm này, họ vẫn tuân theo hôn ước, kiên quyết bắt Lăng Ngạo Tuyết lấy Đỗ Vĩ Đào. Nhưng Lăng Ngạo Tuyết không hề thích anh ta, thật sự rất ghét.
Đỗ Vĩ Đào thì vẫn một mực bám lấy cô.
Bình thường khỏe mạnh, Lăng Ngạo Tuyết còn có thể đuổi anh ta đi. Nhưng bây giờ nằm trên giường bệnh, cử động một chút thôi còn chật vật, Lăng Ngạo Tuyết còn hơi sức đâu mà đuổi người nữa.
Đỗ Vĩ Đào cứ ở lì đấy, không chịu đi.
“Ngạo Tuyết, em gả cho anh nhé. Anh sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để giúp em bình phục nhanh nhất có thể. Sau đó thì em thôi việc, chúng ta kết hôn rồi sinh con. Em không cần phải đi làm nữa. Nhà chúng ta đâu có thiếu tiền. Như thế tốt biết bao, đúng không nào?”
Đỗ Vĩ Đào bắt đầu dùng lời nói để tra tấn cô. Càng nghe, Lăng Ngạo Tuyết càng ghét. Cô cảm thấy mình không thể nào giao tiếp với người này. Nếu thật sự kết hôn với anh ta, nói khó nghe một chút thì cô thà chết còn hơn.
Đỗ Vĩ Đào ngồi bên giường cô, tiếp tục lải nhải: “Ngạo Tuyết, em nói gì đi. Rốt cuộc anh có điểm nào khiến em không thích? Điều kiện gia đình của anh tốt như thế, có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh đấy. Nhưng anh chẳng ưng ai cả, chỉ thích mỗi em thôi. Anh biết họ đều thích anh vì tiền, nhưng em thì không. Xin em đấy, gả cho anh nhé?”
“Hai nhà chúng ta đã có hôn ước. Em không lấy anh thì lấy ai đây? Đúng không nào? Chúng ta phải nghe theo hôn sự mà trưởng bối đã định sẵn, phải không em?”
Đỗ Vĩ Đào cứ lảm nhảm luôn miệng. Lăng Ngạo Tuyết đành nhắm chặt mắt lại, giả vờ ngủ, không muốn để ý đến anh ta nữa.
“Lần nào anh tìm gặp em, em cũng đuổi anh đi. Nhưng lần này em không đuổi được anh đâu!”
“Ngạo Tuyết, Ngạo Tuyết, em nói gì đi!”
“Ngạo Tuyết, em ngủ rồi à?”
Lăng Ngạo Tuyết vẫn nhắm nghiền mắt, đợi anh ta tự động bỏ về.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, Đỗ Vĩ Đào nhìn thấy cô đã ngủ, bèn nổi tà tâm. Anh ta lặng lẽ thò tay vào chăn, sờ soạng chân của Lăng Ngạo Tuyết.
Cảm nhận được có điều khác thường, Lăng Ngạo Tuyết vội mở mắt ra rồi giận dữ hét lên: “Đỗ Vĩ Đào, anh làm gì đấy?”
Uy lực ngày thường của Lăng Ngạo Tuyết vẫn còn đấy. Tuy rằng việc hét lên khiến lồng ngực cô đau đến không thở nổi, nhưng cũng đủ khiến Đỗ Vĩ Đào sợ hãi dừng ngay hành động lại.
Nhưng rồi nhận ra Lăng Ngạo Tuyết hoàn toàn không có sức phản kháng, thú tính của anh ta bỗng dưng bộc phát. Vén chăn lên, anh ta kích động gào thét: “Ngạo Tuyết, em cho anh nhé. Anh rất thích em. Dù sao chúng ta cũng sẽ trở thành vợ chồng mà. Cho anh đi!”
Lăng Ngạo Tuyết hoảng sợ, đau đến mức choáng váng. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là hét lên cầu cứu.
“Á!”, cô dùng toàn bộ hơi sức trong cơ thể để hét thật to.
Tần Hạo đã đi xa rồi, chỉ nghe được tiếng cô rất nhỏ. Thoạt đầu anh còn nghĩ mình nghe nhầm, hoặc đấy là âm thanh nào khác. Nhưng sực nhớ đến người đàn ông lạ mặt vừa rồi, Tần Hạo sốt ruột, lập tức lo lắng chạy về phòng bệnh.
Mở cửa ra, anh nhìn thấy người đàn ông kia như thú vồ mồi, nhào lên người Lăng Ngạo Tuyết.
Anh ta đã kéo chăn của Lăng Ngạo Tuyết ra khỏi cơ thể cô.
Còn Lăng Ngạo Tuyết thì đã đau đến bất tỉnh.
Tần Hạo xông đến đạp Đỗ Vĩ Đào văng ra xa rồi đánh anh ta một trận.
Lo cho sức khỏe của Lăng Ngạo Tuyết, Tần Hạo bèn lôi anh ta ra khỏi phòng, sau đó chạy đi gọi bác sĩ. Vào đến phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng này, bác sĩ bèn mắng Tần Hạo xối xả vì nghĩ chuyện do anh gây ra.
Bác sĩ còn nói, nếu không cấp cứu kịp thời thì tính mạng của Lăng Ngạo Tuyết đã gặp bất trắc rồi.
Trong lòng vô cùng bực bội, nhưng Tần Hạo cũng không muốn nói rõ sự tình để Lăng Ngạo Tuyết không bị tổn hại danh dự. Anh chỉ đành cắn răng nghe mắng.
Tất nhiên, anh cũng không quên thuật lại chuyện này cho Lâm Vũ Hân để cô không hiểu nhầm.
Sau khi nghe xong, suýt nữa Lâm Vũ Hân đã sai anh đi giết người. Lăng Ngạo Tuyết là ân nhân cứu mạng của cô. Nếu Lăng Ngạo Tuyết xảy ra chuyện, Lâm Vũ Hân sẽ áy náy cả đời.
Cuối cùng, Lâm Vũ Hân còn mắng Tần Hạo một trận, trách anh không trông coi Lăng Ngạo Tuyết tử tế.
Tần Hạo cũng hết cách, chỉ đành ngồi ngoài phòng để trông chừng. Bác sĩ không cho anh vào phòng bệnh của Lăng Ngạo Tuyết, còn sai người thỉnh thoảng đến kiểm tra.
Lâm Vũ Hân tiêm thuốc được hai ngày thì khỏi hẳn. Cả hai thay nhau trông chừng, đợi bệnh tình của Lăng Ngạo Tuyết có chuyển biến tốt mới đổi bệnh viện.
Trong thời gian này, có đồng nghiệp ở cục cảnh sát đến thăm Lăng Ngạo Tuyết, nói vài câu rồi cũng rời đi.
Việc ở công ty chất chồng, Lâm Vũ Hân buộc phải quay lại. Nhưng Tần Hạo lại không yên tâm để Lâm Vũ Hân quay về một mình. Thấy tình trạng Lăng Ngạo Tuyết đã khá hơn nhiều, anh làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa cô về nhà mình.
Có người chăm sóc nên Lăng Ngạo Tuyết hồi phục rất nhanh.
Đến một hôm, nhà Lâm Vũ Hân chẳng mấy khi có khách ghé thăm. Lúc mở cửa, Lâm Vũ Hân nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên lạ mặt. Hỏi ra mới biết, đây chính là bác trai và bác gái của Lăng Ngạo Tuyết.
Sau khi tỉnh lại, sức khỏe của Lăng Ngạo Tuyết dần dần có tiến triển. Thế nhưng tinh thần của cô vẫn rất kém, tâm trạng luôn muộn phiền.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đã nhiều lần muốn hỏi thăm nhưng không biết phải mở lời thế nào. Họ sợ nhắc đến chuyện hôm ấy sẽ khiến Lăng Ngạo Tuyết kích động.
Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.
Chương 307: Tên cặn bã
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Tần Hạo trông thấy một người đàn ông. Anh ta cầm một bó hoa tươi và giỏ hoa quả đi lướt qua anh, bước vào phòng bệnh của Lăng Ngạo Tuyết.
Tần Hạo chỉ liếc nhìn một cái. Nghĩ rằng đấy là đồng nghiệp của Lăng Ngạo Tuyết nên anh cũng chẳng để ý lắm.
Người này có khuôn mặt tròn trịa, hơi đầy đặn, vóc dáng hơi béo. Anh ta vừa xuất hiện ở phòng bệnh, vẻ mặt Lăng Ngạo Tuyết lập tức thay đổi. Nhìn thấy người này cầm hoa, trông bộ dạng có vẻ là đến thăm bệnh, nên bác sĩ cũng không đuổi ra.
Đợi bác sĩ đi rồi, người đó mới mỉm cười tiến về phía Lăng Ngạo Tuyết. Tặng hoa và đặt giỏ hoa quả xuống, anh ta hào sảng nói: “Ngạo Tuyết, anh đến rồi đây. Anh còn mua hoa, mua hoa quả cho em nữa. Em xem, anh tốt với em biết chừng nào!”
Lăng Ngạo Tuyết dường như không muốn nói chuyện với anh ta. Cô đáp lại với vẻ buồn bực: “Anh đến làm gì? Đi đi. Tôi không cần anh đến thăm.”
Người này tên Đỗ Vĩ Đào, quen Lăng Ngạo Tuyết từ bé. Nhà họ Lăng và nhà họ Đỗ mấy đời đều thân nhau. Cả hai đã được hứa hôn từ khi hai bà mẹ còn đang mang thai. Đến lúc chào đời, vừa khéo là một trai một gái, thế là cả hai có hôn ước với nhau.
Tất nhiên, hôn sự này đã được định từ đời ông bà.
Nhưng khi lớn hơn một chút, Lăng Ngạo Tuyết không thích Đỗ Vĩ Đào nữa, con người Đỗ Vĩ Đào khiến cô rất ghét. Mà Lăng Ngạo Tuyết, càng lớn lại càng xinh đẹp hơn.
Có một cô vợ chưa cưới đẹp như thế, dĩ nhiên Đỗ Vĩ Đào có chết cũng không buông.
Lăng Ngạo Tuyết tìm đủ lý do để trì hoãn hôn sự. Mãi đến khi bố mẹ qua đời, chuyện này mới tạm được gác lại.
Hai gia đình tuy thân thiết nhưng hoàn cảnh lại không giống nhau. Bố của Lăng Ngạo Tuyết là cảnh sát, mẹ là công nhân, gia cảnh bình thường. Còn nhà họ Đỗ là dân kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, điều kiện vô cùng tốt.
Đến hiện tại, tài sản của họ đã lên đến hàng trăm triệu. Không bì được tập đoàn lớn như nhà họ Lâm, nhưng vẫn hơn đứt khối gia tộc khác.
Thế nên, khi bác trai và bác gái của Lăng Ngạo Tuyết nhận trách nhiệm này, họ vẫn tuân theo hôn ước, kiên quyết bắt Lăng Ngạo Tuyết lấy Đỗ Vĩ Đào. Nhưng Lăng Ngạo Tuyết không hề thích anh ta, thật sự rất ghét.
Đỗ Vĩ Đào thì vẫn một mực bám lấy cô.
Bình thường khỏe mạnh, Lăng Ngạo Tuyết còn có thể đuổi anh ta đi. Nhưng bây giờ nằm trên giường bệnh, cử động một chút thôi còn chật vật, Lăng Ngạo Tuyết còn hơi sức đâu mà đuổi người nữa.
Đỗ Vĩ Đào cứ ở lì đấy, không chịu đi.
“Ngạo Tuyết, em gả cho anh nhé. Anh sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để giúp em bình phục nhanh nhất có thể. Sau đó thì em thôi việc, chúng ta kết hôn rồi sinh con. Em không cần phải đi làm nữa. Nhà chúng ta đâu có thiếu tiền. Như thế tốt biết bao, đúng không nào?”
Đỗ Vĩ Đào bắt đầu dùng lời nói để tra tấn cô. Càng nghe, Lăng Ngạo Tuyết càng ghét. Cô cảm thấy mình không thể nào giao tiếp với người này. Nếu thật sự kết hôn với anh ta, nói khó nghe một chút thì cô thà chết còn hơn.
Đỗ Vĩ Đào ngồi bên giường cô, tiếp tục lải nhải: “Ngạo Tuyết, em nói gì đi. Rốt cuộc anh có điểm nào khiến em không thích? Điều kiện gia đình của anh tốt như thế, có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh đấy. Nhưng anh chẳng ưng ai cả, chỉ thích mỗi em thôi. Anh biết họ đều thích anh vì tiền, nhưng em thì không. Xin em đấy, gả cho anh nhé?”
“Hai nhà chúng ta đã có hôn ước. Em không lấy anh thì lấy ai đây? Đúng không nào? Chúng ta phải nghe theo hôn sự mà trưởng bối đã định sẵn, phải không em?”
Đỗ Vĩ Đào cứ lảm nhảm luôn miệng. Lăng Ngạo Tuyết đành nhắm chặt mắt lại, giả vờ ngủ, không muốn để ý đến anh ta nữa.
“Lần nào anh tìm gặp em, em cũng đuổi anh đi. Nhưng lần này em không đuổi được anh đâu!”
“Ngạo Tuyết, Ngạo Tuyết, em nói gì đi!”
“Ngạo Tuyết, em ngủ rồi à?”
Lăng Ngạo Tuyết vẫn nhắm nghiền mắt, đợi anh ta tự động bỏ về.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, Đỗ Vĩ Đào nhìn thấy cô đã ngủ, bèn nổi tà tâm. Anh ta lặng lẽ thò tay vào chăn, sờ soạng chân của Lăng Ngạo Tuyết.
Cảm nhận được có điều khác thường, Lăng Ngạo Tuyết vội mở mắt ra rồi giận dữ hét lên: “Đỗ Vĩ Đào, anh làm gì đấy?”
Uy lực ngày thường của Lăng Ngạo Tuyết vẫn còn đấy. Tuy rằng việc hét lên khiến lồng ngực cô đau đến không thở nổi, nhưng cũng đủ khiến Đỗ Vĩ Đào sợ hãi dừng ngay hành động lại.
Nhưng rồi nhận ra Lăng Ngạo Tuyết hoàn toàn không có sức phản kháng, thú tính của anh ta bỗng dưng bộc phát. Vén chăn lên, anh ta kích động gào thét: “Ngạo Tuyết, em cho anh nhé. Anh rất thích em. Dù sao chúng ta cũng sẽ trở thành vợ chồng mà. Cho anh đi!”
Lăng Ngạo Tuyết hoảng sợ, đau đến mức choáng váng. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là hét lên cầu cứu.
“Á!”, cô dùng toàn bộ hơi sức trong cơ thể để hét thật to.
Tần Hạo đã đi xa rồi, chỉ nghe được tiếng cô rất nhỏ. Thoạt đầu anh còn nghĩ mình nghe nhầm, hoặc đấy là âm thanh nào khác. Nhưng sực nhớ đến người đàn ông lạ mặt vừa rồi, Tần Hạo sốt ruột, lập tức lo lắng chạy về phòng bệnh.
Mở cửa ra, anh nhìn thấy người đàn ông kia như thú vồ mồi, nhào lên người Lăng Ngạo Tuyết.
Anh ta đã kéo chăn của Lăng Ngạo Tuyết ra khỏi cơ thể cô.
Còn Lăng Ngạo Tuyết thì đã đau đến bất tỉnh.
Tần Hạo xông đến đạp Đỗ Vĩ Đào văng ra xa rồi đánh anh ta một trận.
Lo cho sức khỏe của Lăng Ngạo Tuyết, Tần Hạo bèn lôi anh ta ra khỏi phòng, sau đó chạy đi gọi bác sĩ. Vào đến phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng này, bác sĩ bèn mắng Tần Hạo xối xả vì nghĩ chuyện do anh gây ra.
Bác sĩ còn nói, nếu không cấp cứu kịp thời thì tính mạng của Lăng Ngạo Tuyết đã gặp bất trắc rồi.
Trong lòng vô cùng bực bội, nhưng Tần Hạo cũng không muốn nói rõ sự tình để Lăng Ngạo Tuyết không bị tổn hại danh dự. Anh chỉ đành cắn răng nghe mắng.
Tất nhiên, anh cũng không quên thuật lại chuyện này cho Lâm Vũ Hân để cô không hiểu nhầm.
Sau khi nghe xong, suýt nữa Lâm Vũ Hân đã sai anh đi giết người. Lăng Ngạo Tuyết là ân nhân cứu mạng của cô. Nếu Lăng Ngạo Tuyết xảy ra chuyện, Lâm Vũ Hân sẽ áy náy cả đời.
Cuối cùng, Lâm Vũ Hân còn mắng Tần Hạo một trận, trách anh không trông coi Lăng Ngạo Tuyết tử tế.
Tần Hạo cũng hết cách, chỉ đành ngồi ngoài phòng để trông chừng. Bác sĩ không cho anh vào phòng bệnh của Lăng Ngạo Tuyết, còn sai người thỉnh thoảng đến kiểm tra.
Lâm Vũ Hân tiêm thuốc được hai ngày thì khỏi hẳn. Cả hai thay nhau trông chừng, đợi bệnh tình của Lăng Ngạo Tuyết có chuyển biến tốt mới đổi bệnh viện.
Trong thời gian này, có đồng nghiệp ở cục cảnh sát đến thăm Lăng Ngạo Tuyết, nói vài câu rồi cũng rời đi.
Việc ở công ty chất chồng, Lâm Vũ Hân buộc phải quay lại. Nhưng Tần Hạo lại không yên tâm để Lâm Vũ Hân quay về một mình. Thấy tình trạng Lăng Ngạo Tuyết đã khá hơn nhiều, anh làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa cô về nhà mình.
Có người chăm sóc nên Lăng Ngạo Tuyết hồi phục rất nhanh.
Đến một hôm, nhà Lâm Vũ Hân chẳng mấy khi có khách ghé thăm. Lúc mở cửa, Lâm Vũ Hân nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên lạ mặt. Hỏi ra mới biết, đây chính là bác trai và bác gái của Lăng Ngạo Tuyết.
Sau khi tỉnh lại, sức khỏe của Lăng Ngạo Tuyết dần dần có tiến triển. Thế nhưng tinh thần của cô vẫn rất kém, tâm trạng luôn muộn phiền.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đã nhiều lần muốn hỏi thăm nhưng không biết phải mở lời thế nào. Họ sợ nhắc đến chuyện hôm ấy sẽ khiến Lăng Ngạo Tuyết kích động.
Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.