Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-230
Chương 232
Chương 232: Coi thường ra mặt
Trước giờ Tần Hạo vẫn luôn coi thường chuyện này, anh bĩu môi. Dáng vẻ ngơ ngác của Diệp Bằng Phi khiến anh hơi mất kiên nhẫn. Anh cau mày, hỏi với giọng điệu có phần lạnh nhạt: "Lai lịch xuất thân quan trọng lắm sao? Tứ đại gia tộc mấy người lúc nào cũng đáng ghét như thế, tự cao tự đại. Bộ tưởng là người thuộc tứ đại gia tộc thì ngon lành lắm đấy à? Hờ hờ!"
Diệp Bằng Phi bị mắng đến ngu người, không biết nên đối đáp thế nào.
Vẻ cợt nhả trên mặt Tần Hạo lập tức biến mất, thay vào đó là sự đứng đắn. Anh nghiêm nghị nói: "Núi cao còn có núi cao hơn. Tứ đại gia tộc cái gì? Chẳng qua chỉ là một đống cứt chó. Cao nhân thực sự còn đang nhìn từ trên xuống mà xem chuyện cười đấy!”
Tần Hạo rất nghiêm túc nói ra những lời này, hoàn toàn không có vẻ đùa cợt. Thế nhưng tứ đại thiếu gia của Trung Hải cứ như lọt vào sương mù, chẳng hiểu gì cả.
Lẽ nào bản thân vị Tần thiếu gia này không phải người của tứ đại gia tộc sao? Sao ngay cả nhà mình cũng lôi vào mắng mỏ?
Quả nhiên tin đồn là thật. Vị thiên tài nhà họ Tần này bị đuổi khỏi gia tộc, thế nên có phần ngang ngạnh, nổi loạn, coi trời bằng vung. Hẳn là giờ vẫn còn oán thầm trong lòng đấy thôi!
Tần Hạo nhìn lướt qua bốn người, chợt nghĩ lại, anh nói mấy thứ này với đám ôn con kia để làm gì?
"Cậu cũng là người của tứ đại gia tộc gì đó nhỉ?" Tần Hạo chỉ vào Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành vội vàng đáp lời, cẩn thận nói: "Đúng thế. Có điều chỉ là dòng phụ, không thuộc dòng chính!"
“Dòng phụ mới chả dòng chính! Xời, đám tứ đại gia tộc này chỉ thích làm những trò quanh co lòng vòng. Dòng phụ thì thì không cùng một họ chắc? Dòng phụ thì không phải là người sao? Thời đại nào rồi mà còn lắm quy củ thế không biết! Đúng là không làm trò thì đâu có chết! Đấu đá trong nhà toàn từ mấy thứ này ra cả đấy!” Có vẻ như cảm xúc dâng trào, Tần Hạo lảm nhảm nhiều một cách hiếm thấy.
Có điều, chỉ một mình anh lên tiếng, bốn vị thiếu gia Trung Hải nào dám tiếp lời.
Không dễ gì đợi Tần Hạo nói xong, bốn người kia mới cẩn thận rót cho Tần Hạo một ly rượu, rồi lại mời.
"Được rồi được rồi. Cơm cũng đã ăn, rượu cũng đã uống, ý của các người tôi cũng đã biết. Sau này đừng có gây phiền phức gì cho tôi nữa đấy. Cứ vậy nhé, không có việc gì nữa thì tôi đi trước!"
Tần Hạo càng nhìn bốn người khép na khép nép như đám cháu chắt thì càng tức hơn. Anh cười lạnh, gãi mũi, ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ liếc nhìn bọn họ, cũng lười nói nhảm nữa, bèn dứt khoát nói: "Đi đây!"
"Cậu Tần, xin dừng bước. Chẳng phải vừa nãy chúng tôi nói rồi đó sao, có chút quà nhỏ, mong cậu nhận lấy cho!"
Triệu Thiên Thành nhanh chóng đứng dậy cản Tần Hạo lại, sau đó lập tức gọi điện thoại.
Tiếp đó, cửa phòng được đẩy ra. Hai cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ từ ngoài bước vào.
Tần Hạo vừa nhìn thấy hai người này, lập tức kinh ngạc đến rớt cả cằm.
"Đệt, các người có ý gì?" Khóe miệng Tần Hạo hơi nhếch lên, lờ mờ lộ ra một nụ cười mang chút gian tà.
"Chúng tôi biết cậu Tần thích các cô gái đẹp. Hai cô này thực sự là cực phẩm đấy, cậu Tần đừng khách sao. Tôi biết tửu lượng của cậu rất tốt, vừa này nhất định chưa uống đủ. Hay là... để hai cô gái xinh đẹp này tiếp đãi cậu?" Diệp Bằng Phi nói, trên mặt lộ ra một nụ cười mà cánh đàn ông đều hiểu rõ.
Tần Hạo hơi ngẩn ra, anh gãi mũi nói: "Thật á? Mấy người có lòng có dạ quá nhỉ!"
"Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu Tần dùng bữa nữa. Chúng ta đi thôi!"
Nói rồi, Diệp Bằng Phi gọi đám anh em rời đi, để Tần Hạo tự mình vui vẻ.
Lúc này, Triệu Thiên Thành đi đến cạnh Tần Hạo, khe khẽ nói: "Cậu Tần, tôi còn một niềm vui bất ngờ dành tặng cho cậu. Ngày mai cậu sẽ biết!"
"Niền vui bất ngờ gì?"
Tần Hạo ghét nhất cái kiểu ra vẻ thần thần bí bí này, đoán tới đoán lui thật vô nghĩa.
Triệu Thiên Thành lắc đầu nói: "Tôi dám đảm bảo nhất định cậu Tần sẽ hài lòng. Bây giờ mà nói thì còn gì thú vị nữa!"
"Hà hà, tốt nhất là vậy. Bằng không tôi xử đẹp cậu!" Tần Hạo nhướng mày, gương mặt lạnh lùng cực kỳ đáng sợ. Sát khí đằng đằng tựa như thủy triều tuôn, khiến người ta không thể không sởn tóc gáy.
Triệu Thiên Thành sợ đến run rẩy.
Tần Hạo chợt đổi sắc mặt, cười cợt tiến đến vỗ vai anh ta, nhẹ nhàng cười nói: "Đùa chút thôi mà! Ha ha!"
"Đùa kiểu này không buồn cười chút nào!" Triệu Thiên Thành chỉ đành gượng cười.
Bốn người họ rời khỏi phòng. Tần Hạo đặt chén đũa xuống, vắt chéo hai chân, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt trêu đùa nhìn cặp chị em sinh đôi trước mặt rồi nở nụ cười.
"Thật đúng là trái đất tròn nhỉ!"
Tần Hạo cảm thán một câu, không ngờ mình đến đây rồi vẫn có thể gặp lại người quen.
Cặp chị em sinh đôi này chính là Oanh Oanh và Yên Yên lúc trước.
"Đúng vậy, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được anh Tần!"
Không biết là Oanh Oanh hay Yên Yên cười nói vậy.
Tần Hạo giật mình. Anh cũng không nhớ rõ ai là Oanh Oanh, ai là Yên Yên. Cặp chị em sinh đôi này quá giống nhau, hơn nữa đã lâu không gặp, thật khó để phân biệt!
"Nhất định là anh Tần đang nghĩ ai là chị ai là em, đúng không?" Một trong hai người đó cười hỏi.
Tần Hạo híp mắt cười nói: "Xem ra cần phải để lại dấu hiệu trên người chị em các cô. Về sau không phân biệt được thì cứ cởi hết ra là biết."
"Lâu rồi không gặp, cậu Tần vẫn hài hước như vậy!" Người còn lại tiếp lời.
Hai người này đều rất đẹp, mỗi một động tác nhỏ nhất đều khiến người ta say mê, không biết nên nhìn người nào. Mà dù là ai đi chăng nữa đều quyến rũ cả.
"Diệp Thanh Trúc tìm đâu ra một đôi cực phẩm như hai cô nhỉ? Chậc chậc!"
Tần Hạo chợt có chút hứng thú với vị nữ vương trăm mặt Diệp Thanh Trúc này.
Lúc này, cặp chị em song sinh bước tới, ngồi xuống hai bên người Tần Hạo.
"Hay là anh Tần cùng chúng tôi chơi một trò chơi. Nếu chúng tôi thua, liền tùy anh xử lí; còn nếu chúng tôi thắng, anh Tần chỉ cần theo chúng tôi đến một nơi là được rồi. Anh có muốn chơi không?"
Không rõ là Oanh Oanh hay Yên Yên đề nghị một trò Tần Hạo từng chơi lúc trước.
Lần đó, Tần Hạo rất nhanh chóng đoán được thân phận của hai người kia. Nhưng lần này, chỉ e là hơi khó rồi.
Có điều trò chơi này có thưởng, khác là kích thích đấy!
"Được! Chơi trò chơi chứ gì, tôi thích!"
Tần Hạo cười ha hả, lập tức đồng ý.
"Nào, không nói nữa, uống một ly trước đi!"
Tần Hạo rót cho mỗi người một ly rượu, sau đó cầm ly rượu lên, đưa đến bên miệng, từ từ rót vào.
Hai cô gái xinh đẹp bên cạnh nhìn nhau mỉm cười, cũng nâng ly rượu lên. Vừa định uống thì thấy Tần Hạo nở nụ cười.
Hiện giờ, vẻ mặt Tần Hạo vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ. Thái độ gió nhẹ mây trôi này có vẻ ung dung mà lại tự tin vô cùng.
Dường như anh ta đã nắm chắc tuyệt đối!
Hai chị em không khỏi hơi nhíu mày, sự tự tin vừa nãy không khỏi giảm sút ít nhiều.
Chương 232: Coi thường ra mặt
Trước giờ Tần Hạo vẫn luôn coi thường chuyện này, anh bĩu môi. Dáng vẻ ngơ ngác của Diệp Bằng Phi khiến anh hơi mất kiên nhẫn. Anh cau mày, hỏi với giọng điệu có phần lạnh nhạt: "Lai lịch xuất thân quan trọng lắm sao? Tứ đại gia tộc mấy người lúc nào cũng đáng ghét như thế, tự cao tự đại. Bộ tưởng là người thuộc tứ đại gia tộc thì ngon lành lắm đấy à? Hờ hờ!"
Diệp Bằng Phi bị mắng đến ngu người, không biết nên đối đáp thế nào.
Vẻ cợt nhả trên mặt Tần Hạo lập tức biến mất, thay vào đó là sự đứng đắn. Anh nghiêm nghị nói: "Núi cao còn có núi cao hơn. Tứ đại gia tộc cái gì? Chẳng qua chỉ là một đống cứt chó. Cao nhân thực sự còn đang nhìn từ trên xuống mà xem chuyện cười đấy!”
Tần Hạo rất nghiêm túc nói ra những lời này, hoàn toàn không có vẻ đùa cợt. Thế nhưng tứ đại thiếu gia của Trung Hải cứ như lọt vào sương mù, chẳng hiểu gì cả.
Lẽ nào bản thân vị Tần thiếu gia này không phải người của tứ đại gia tộc sao? Sao ngay cả nhà mình cũng lôi vào mắng mỏ?
Quả nhiên tin đồn là thật. Vị thiên tài nhà họ Tần này bị đuổi khỏi gia tộc, thế nên có phần ngang ngạnh, nổi loạn, coi trời bằng vung. Hẳn là giờ vẫn còn oán thầm trong lòng đấy thôi!
Tần Hạo nhìn lướt qua bốn người, chợt nghĩ lại, anh nói mấy thứ này với đám ôn con kia để làm gì?
"Cậu cũng là người của tứ đại gia tộc gì đó nhỉ?" Tần Hạo chỉ vào Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành vội vàng đáp lời, cẩn thận nói: "Đúng thế. Có điều chỉ là dòng phụ, không thuộc dòng chính!"
“Dòng phụ mới chả dòng chính! Xời, đám tứ đại gia tộc này chỉ thích làm những trò quanh co lòng vòng. Dòng phụ thì thì không cùng một họ chắc? Dòng phụ thì không phải là người sao? Thời đại nào rồi mà còn lắm quy củ thế không biết! Đúng là không làm trò thì đâu có chết! Đấu đá trong nhà toàn từ mấy thứ này ra cả đấy!” Có vẻ như cảm xúc dâng trào, Tần Hạo lảm nhảm nhiều một cách hiếm thấy.
Có điều, chỉ một mình anh lên tiếng, bốn vị thiếu gia Trung Hải nào dám tiếp lời.
Không dễ gì đợi Tần Hạo nói xong, bốn người kia mới cẩn thận rót cho Tần Hạo một ly rượu, rồi lại mời.
"Được rồi được rồi. Cơm cũng đã ăn, rượu cũng đã uống, ý của các người tôi cũng đã biết. Sau này đừng có gây phiền phức gì cho tôi nữa đấy. Cứ vậy nhé, không có việc gì nữa thì tôi đi trước!"
Tần Hạo càng nhìn bốn người khép na khép nép như đám cháu chắt thì càng tức hơn. Anh cười lạnh, gãi mũi, ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ liếc nhìn bọn họ, cũng lười nói nhảm nữa, bèn dứt khoát nói: "Đi đây!"
"Cậu Tần, xin dừng bước. Chẳng phải vừa nãy chúng tôi nói rồi đó sao, có chút quà nhỏ, mong cậu nhận lấy cho!"
Triệu Thiên Thành nhanh chóng đứng dậy cản Tần Hạo lại, sau đó lập tức gọi điện thoại.
Tiếp đó, cửa phòng được đẩy ra. Hai cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ từ ngoài bước vào.
Tần Hạo vừa nhìn thấy hai người này, lập tức kinh ngạc đến rớt cả cằm.
"Đệt, các người có ý gì?" Khóe miệng Tần Hạo hơi nhếch lên, lờ mờ lộ ra một nụ cười mang chút gian tà.
"Chúng tôi biết cậu Tần thích các cô gái đẹp. Hai cô này thực sự là cực phẩm đấy, cậu Tần đừng khách sao. Tôi biết tửu lượng của cậu rất tốt, vừa này nhất định chưa uống đủ. Hay là... để hai cô gái xinh đẹp này tiếp đãi cậu?" Diệp Bằng Phi nói, trên mặt lộ ra một nụ cười mà cánh đàn ông đều hiểu rõ.
Tần Hạo hơi ngẩn ra, anh gãi mũi nói: "Thật á? Mấy người có lòng có dạ quá nhỉ!"
"Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu Tần dùng bữa nữa. Chúng ta đi thôi!"
Nói rồi, Diệp Bằng Phi gọi đám anh em rời đi, để Tần Hạo tự mình vui vẻ.
Lúc này, Triệu Thiên Thành đi đến cạnh Tần Hạo, khe khẽ nói: "Cậu Tần, tôi còn một niềm vui bất ngờ dành tặng cho cậu. Ngày mai cậu sẽ biết!"
"Niền vui bất ngờ gì?"
Tần Hạo ghét nhất cái kiểu ra vẻ thần thần bí bí này, đoán tới đoán lui thật vô nghĩa.
Triệu Thiên Thành lắc đầu nói: "Tôi dám đảm bảo nhất định cậu Tần sẽ hài lòng. Bây giờ mà nói thì còn gì thú vị nữa!"
"Hà hà, tốt nhất là vậy. Bằng không tôi xử đẹp cậu!" Tần Hạo nhướng mày, gương mặt lạnh lùng cực kỳ đáng sợ. Sát khí đằng đằng tựa như thủy triều tuôn, khiến người ta không thể không sởn tóc gáy.
Triệu Thiên Thành sợ đến run rẩy.
Tần Hạo chợt đổi sắc mặt, cười cợt tiến đến vỗ vai anh ta, nhẹ nhàng cười nói: "Đùa chút thôi mà! Ha ha!"
"Đùa kiểu này không buồn cười chút nào!" Triệu Thiên Thành chỉ đành gượng cười.
Bốn người họ rời khỏi phòng. Tần Hạo đặt chén đũa xuống, vắt chéo hai chân, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt trêu đùa nhìn cặp chị em sinh đôi trước mặt rồi nở nụ cười.
"Thật đúng là trái đất tròn nhỉ!"
Tần Hạo cảm thán một câu, không ngờ mình đến đây rồi vẫn có thể gặp lại người quen.
Cặp chị em sinh đôi này chính là Oanh Oanh và Yên Yên lúc trước.
"Đúng vậy, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được anh Tần!"
Không biết là Oanh Oanh hay Yên Yên cười nói vậy.
Tần Hạo giật mình. Anh cũng không nhớ rõ ai là Oanh Oanh, ai là Yên Yên. Cặp chị em sinh đôi này quá giống nhau, hơn nữa đã lâu không gặp, thật khó để phân biệt!
"Nhất định là anh Tần đang nghĩ ai là chị ai là em, đúng không?" Một trong hai người đó cười hỏi.
Tần Hạo híp mắt cười nói: "Xem ra cần phải để lại dấu hiệu trên người chị em các cô. Về sau không phân biệt được thì cứ cởi hết ra là biết."
"Lâu rồi không gặp, cậu Tần vẫn hài hước như vậy!" Người còn lại tiếp lời.
Hai người này đều rất đẹp, mỗi một động tác nhỏ nhất đều khiến người ta say mê, không biết nên nhìn người nào. Mà dù là ai đi chăng nữa đều quyến rũ cả.
"Diệp Thanh Trúc tìm đâu ra một đôi cực phẩm như hai cô nhỉ? Chậc chậc!"
Tần Hạo chợt có chút hứng thú với vị nữ vương trăm mặt Diệp Thanh Trúc này.
Lúc này, cặp chị em song sinh bước tới, ngồi xuống hai bên người Tần Hạo.
"Hay là anh Tần cùng chúng tôi chơi một trò chơi. Nếu chúng tôi thua, liền tùy anh xử lí; còn nếu chúng tôi thắng, anh Tần chỉ cần theo chúng tôi đến một nơi là được rồi. Anh có muốn chơi không?"
Không rõ là Oanh Oanh hay Yên Yên đề nghị một trò Tần Hạo từng chơi lúc trước.
Lần đó, Tần Hạo rất nhanh chóng đoán được thân phận của hai người kia. Nhưng lần này, chỉ e là hơi khó rồi.
Có điều trò chơi này có thưởng, khác là kích thích đấy!
"Được! Chơi trò chơi chứ gì, tôi thích!"
Tần Hạo cười ha hả, lập tức đồng ý.
"Nào, không nói nữa, uống một ly trước đi!"
Tần Hạo rót cho mỗi người một ly rượu, sau đó cầm ly rượu lên, đưa đến bên miệng, từ từ rót vào.
Hai cô gái xinh đẹp bên cạnh nhìn nhau mỉm cười, cũng nâng ly rượu lên. Vừa định uống thì thấy Tần Hạo nở nụ cười.
Hiện giờ, vẻ mặt Tần Hạo vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ. Thái độ gió nhẹ mây trôi này có vẻ ung dung mà lại tự tin vô cùng.
Dường như anh ta đã nắm chắc tuyệt đối!
Hai chị em không khỏi hơi nhíu mày, sự tự tin vừa nãy không khỏi giảm sút ít nhiều.