Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Chương 37
Editor: Mộ
Buổi sáng hôm đó, Tô Ly đến đội phòng chống ma tuý của thành phố.
Cô thật sự sợ anh bị phạt nên không dám chậm trễ một phút nào.
Cô lái xe đến bệnh viện trước, chưa nói được hai câu đã dẫn Uông Mỹ Di theo và đến thẳng địa chỉ mà Lăng Diệu đã gửi.
Khi họ đến nơi, anh đã không còn ở đó nữa.
Người ra đón Tô Ly là Lục Thần.
Trước đó họ có duyên gặp nhau một lần.
Đối phương vừa nhìn thấy cô thì gật đầu mỉm cười, sau đó dẫn họ vào một phòng tiếp khách.
Lục Thần đặt hai ly nước ở trước mặt bọn họ.
Dường như anh ta đã báo tin với mọi người nên một lúc sau, đội trưởng và đội phó cũng vội vàng chạy tới.
Vì trước đây đội chống ma túy có mối quan hệ mật thiết với Tô Lâm Kiệm nên họ rất tôn trọng và khách sáo với Tô Ly và mẹ của cô.
Hai bên ngồi nói chuyện về những việc trong quá khứ của Tô Lâm Kiệm.
Tô Ly để ý sắc mặt Uông Mỹ Di, bà hơi ngẩn người nên cô biết bà đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
Tô Ly không nói nhiều, một lát sau họ mang đến hai bản thoả thuận và đặt trước mặt bọn cô.
Cô đọc kỹ một lượt, sau đó nhấc bút ký tên.
Uông Mỹ Di đã ký rất nhiều giấy tờ ở bệnh viện.
Bà chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ ký vào tờ giấy này.
Hơn nữa, bà nghĩ có lẽ tờ giấy này là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết của Tô Lâm Kiệm.
Bà cầm bút trên tay nhưng vẫn không ngừng do dự.
Cho dù họ có nói bà ích kỷ bà cũng không muốn con gái mình phải trải qua cuộc sống giống như mình trước kia.
Tô Ly thấy bà mãi không chịu ký, cô dùng cùi trỏ huých nhẹ vào bà.
Uông Mỹ Di quay đầu lại nhìn con gái, nói thật là bà không đồng tình với quyết định của cô nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Ly, bà cũng không đành lòng phản đối.
Cuối cùng sau khi kéo dài thời gian để làm công tác tư tưởng, bà hít sâu một hơi và hạ bút ký tên.
Trước khi đi, Tô Ly lần lượt hỏi tên những người còn lại trong đội rồi xin thông tin liên lạc của họ và cẩn thận ghi lại vào sổ tay để phòng khi không liên lạc được với anh cô còn một đường lui khác.
Lục Thần chăm chú nhìn cô viết.
Anh ta đứng bên cạnh và nói: “Nghe anh ấy nói hai người sắp kết hôn? Chúc mừng nhé!”
Tô Ly ngẩng đầu và mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn cậu đã chúc phúc!”
Đối phương rất lịch sự nói: “Chị cứ về chọn một ngày tốt, bao giờ quyết định được thì báo với em, em sẽ tìm người quen thu xếp để hai người không mất thời gian xếp hàng.”
Tô Ly nhớ tới chuyện lúc sáng sớm, cô thật sự chưa nghĩ tới việc xếp hàng để đăng ký, lúc này có người sẵn lòng giúp đỡ tất nhiên cô phải nhận lời.
Cô lại cảm ơn.
Lục Thần chân thành nói: “Không cần cảm ơn, Lăng Diệu là anh em tốt của em.”
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát thành phố, Tô Ly cảm thấy vô cùng thoả mái như thể có thêm một thân phận mới, càng giống như cô đang cùng anh kề vai sát cánh, hít thở chung một bầu không khí.
Cho dù đoạn đường sau này có khó khăn và nguy hiểm, ngày ít hơn đêm, gặp nhau thì ít mà chia xa thì nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy như ăn phải mật.
Uông Mỹ Di được Tô Ly đưa về bệnh viện, suốt dọc đường bà luôn im lặng, có lẽ bà vẫn chưa hồi phục tinh thần khi gặp phải tình huống này.
Trước khi xuống xe, bà nghiêm túc nói với cô: “Nếu hai đứa đã quyết định ở bên nhau thì mua một căn nhà đi.
Lúc nào cũng ở nhà thuê thì không tốt đâu, nếu thiếu tiền thì mẹ có thể bỏ ra.”
Tô Ly không dám nhận, cô vội vàng cự tuyệt: “Không cần đâu, mẹ đừng lo lắng chuyện nhà cửa.
Chúng con sẽ tự bàn bạc.”
Uông Mỹ Di không cho cô từ chối về vấn đề này: “Bất kể thế nào, bây giờ con cũng phải để ý tất cả mọi thứ xung quanh.
Cho dù con chỉ đi gặp nó cũng phải dùng khẩu trang che cái mặt lại, có nghe chưa? Nếu hai đứa muốn sống cùng nhau thì phải tìm một nơi an toàn.
Điều đó sẽ tốt cho cả hai.”
Tô Ly không cãi lại bà cô chỉ có thể tạm thời đồng ý.
Khi Lăng Diệu có thời gian gọi điện thoại, Tô Ly đã kể anh nghe về việc đó và hỏi anh nghĩ thế nào?
Lúc đầu Lăng Diệu không nói gì cả.
Sau đó anh bày tỏ: “Mẹ em nói đúng, anh cũng đồng ý với ý kiến của bà ấy.”
Tô Ly vừa nghe lời xong đã gạt phăng sự cố chấp lúc trước của mình.
Cô nghe theo anh và hỏi: “Khi nào chúng ta đi xem nhà?”
Cô vừa nói xong mới phản ứng lại: “Thôi quên đi, có vẻ hơi gấp nhỉ.”
Khi nghe cô lẩm bẩm linh tinh, anh không nhịn được cười: “Đồ ngốc, em cứ tìm chỗ em thích, sau đó gửi ảnh cho anh là được rồi.”
Cô không thích như thế, cô nhất quyết nói với anh rằng: “Anh cũng nói anh thích kiểu gì đi, có phải mua nhà cho một mình em ở đâu.”
Bấy giờ Lăng Diệu mới nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Em tìm ở khu vực phía bắc thành phố ấy.
Bên đó có ít xe cộ hơn.
Không cần ở tầng cao quá nhưng cũng đừng chọn tầng thấp quá.
Tốt nhất là chọn mấy căn lúc nhìn ra ngoài không có toà nhà nào đối diện.
Còn lại thì tuỳ em.”
Tô Ly ghi chép từng cái một, cuối cùng cô hỏi: “Chỉ có vậy thôi?”
Anh nói: “Em phải vất vả đi xem nhà trước, sau đó anh sẽ giúp em tham khảo.
Về phần tiền, trước tiên em đừng hỏi mẹ.
Anh có một khoản tiền tiết kiệm được mấy năm rồi, vài ngày tới anh sẽ chuyển cho em.”
Tô Ly nghe vậy, cô đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, cô không nhịn được bèn nói: “Xem ra, phong tục của nhà các anh thật linh nghiệm.”
Đối phương ở đầu dây bên kia không hiểu chuyện gì cả.
Vì vậy, cô đào lại câu nói cũ: “Không phải anh bảo sau khi hỏi về tài sản của anh thì phải cưới anh sao? Bây giờ em đồng ý rồi, anh còn chưa nói em nghe.
Anh gạt em đấy à?”
Anh lập tức bật cười rồi báo cáo: “Một con chó, một khẩu súng và một cái mạng.”
Tô Ly nghe xong thì giả vờ nghĩ ngợi rồi hét lên: “Vậy thì em thua thiệt rồi.”
“Chẳng phải em đã mua bán lỗ vốn rồi sao?” Anh cười trên sự đau khổ của người khác: “Giờ em hối hận thì đã muộn rồi.”
Tô Ly hừ một cái: “Thế anh phải giao lại mạng cho em.”
Đối phương đồng ý: “Được, đều giao cho em.”
Cô không hài lòng lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Anh phải thật khoẻ mạnh để quay về gặp em.”
Anh lại đáp: “Anh sẽ thật khoẻ mạnh để quay lại gặp em”
Cô nói tiếp: “Lúc ở bên ngoài anh không cần thường xuyên nghĩ về em đâu, thỉnh thoảng thôi cũng được.”
Anh nói: “Nhiều hơn những gì em nghĩ đấy.”
Tô Ly hài lòng, cô thuận miệng hỏi: “Khẩu súng mà anh nhắc tới là súng săn sao?”
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã có ấn tượng sâu sắc về một người đàn ông giống như một thợ săn tràn đầy hơi thở của núi rừng hoang dã.
Dường như anh cũng đang nghĩ về điều đó, anh hỏi: “Có ba khẩu súng, em đoán xem là cái nào?”
Tô Ly không khỏi tò mò: “Còn một khẩu súng lục.
Thế khẩu súng thứ ba là gì?”
Anh đưa ra một gợi ý: “Em dùng khẩu súng thứ ba rồi đấy.”
Tô Ly vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra, cô hỏi: “Em dùng súng của anh bao giờ?”
Anh cảnh tỉnh cô: “Là loại súng cứng nhất mà lần nào chúng ta gặp nhau em cũng dùng.”
Tô Ly thấy có gì đó sai sai.
Lúc cô phản ứng lại cô lập tức muốn mắng anh một trận nhưng đối phương càng cười như được mùa.
Hai người cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia, cuối cùng họ quay lại chủ đề, cô nghĩ về một số thủ tục phía sau bèn hỏi anh: “Vậy lúc ghi tên vào giấy chứng nhận bất động sản anh ra mặt thế nào? Hay để em bảo họ giữ bí mật… “
Anh dứt khoát nói: “Không cần viết tên anh đâu, viết tên em thôi.”
Tô Ly kinh ngạc: “Anh yên tâm thế à? Nếu em cầm tiền của anh chạy mất thì anh phải làm sao?”
Anh không quan tâm lắm: “Nếu em bỏ chạy, anh sẽ đánh gãy chân em.”
Cô tưởng tượng đến viễn cảnh đó rồi vui vẻ trò chuyện với anh: “Sau khi anh đánh gãy chân em rồi em không đi lại được nữa, anh còn phải bồi thường tiền thuốc men cho em đấy.”
Anh lại phải thốt lên: “Dẫn em vào rừng sâu núi thẳm, xây một căn nhà gỗ.
Mỗi ngày đều khoá cửa lại, em sẽ không đi đâu được nữa.”
“Nhà gỗ?” Tô Ly chạy theo dòng suy nghĩ của anh, thoạt nhìn có lẽ nơi đó hơi hoang vu hẻo lánh.
Cô nói: “Nhưng em không làm gì được, nói không chừng anh còn phải phục vụ em đấy.”
Anh nói: “Em không cần làm gì cả, anh có thể làm hết.”
Tô Ly chưa từng trải qua cuộc sống ẩn dật như vậy nhưng sau khi nghe anh nói một cách chắc nịch, cô bèn hỏi: “Anh có thể làm gì?”
Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ một: “Cái gì cũng làm được, bao gồm cả em.”
…
Tô Ly phát hiện bất kể hai người nói về chuyện gì, lúc nào cũng có thể kết thúc bởi sự không đứng đắn của anh, nhưng cô vẫn trân trọng từng giây từng phút của cuộc trò chuyện này, thậm chí chỉ cần lắng nghe nhịp thở của anh cũng là một loại hưởng thụ vô cùng vui vẻ.
Dần dần, những lúc rảnh rỗi ở một mình, cô luôn cẩn thận làm một việc đó là lưu giữ các bản ghi chép cuộc gọi của hai người, hoặc sao lưu các dòng tin nhắn của bọn họ để những lúc cô nhớ anh có thể lật lại xem mà không làm phiền đến anh ấy.
Cứ thế vài ngày đã trôi qua, thời gian còn lại cũng trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến cuối năm.
Tô Ly đã thuận lợi hoàn thành một số việc lặt vặt của văn phòng, trả lương cho nhân viên và cho họ nghỉ phép.
Trong nháy mắt cô đã chẳng còn việc gì phải làm vì vậy cô đành tập trung tinh thần vào việc sửa sang nhà mới.
Vào ngày lễ tình nhân, Lục Thần đột nhiên gọi điện thoại đến.
Tô Ly vừa nhận máy, đối phương đã bảo cô: “Hôm nay chị có rảnh không?”
Cô đang định ở nhà đọc sách về thiết kế nội thất, cô nhìn ánh nắng mặt trời hắt vào khung cửa sổ rồi nói: “Chị rảnh, có chuyện gì vậy?”
“Chị chuẩn bị đi, lát nữa đến cục dân chính nhé” Lục Thần dừng lại nói: “Em bảo với Lăng Diệu rồi, anh ấy nói anh ấy có thể đến.”
Tô Ly đột ngột nhảy xuống từ trên ghế sô pha.
Cô đi loanh quanh một lát, chân tay luống cuống hỏi lại: “Cái đó… là bây giờ sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lục Thần đáp: “Năm giờ họ tan làm, chỉ cần đến trước năm giờ là được.
Họ cũng biết hoàn cảnh của hai người nên họ có thể chờ.”
Tô Ly đột nhiên giống như bị cái gì đó đập cho choáng váng.
Cố kìm chế để không hét toáng lên và bình tĩnh hỏi: “chỉ cần sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân là đủ rồi sao? Không cần mang theo cái gì à?”
Lục Thần cười nói: “Phải mang người đi nhé.”
Tô Ly lập tức đi tìm chứng minh thư và sổ hộ khẩu thì phát hiện chúng đang nằm trong chiếc túi cô dùng hằng ngày.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ lúc họ quyết định sẽ kết hôn, nhưng lúc nào anh cũng bận nên cô đặt nó ở đó để phòng khi anh có thời gian.
Trước khi ra khỏi nhà, Tô Ly đã trang điểm nhẹ nhàng trước gương.
Bởi vì hơi vội nên cô không kịp trang điểm kỹ.
Nhưng cô cũng xinh sẵn rồi.
Cô chỉ bôi một lớp kem nền, kẻ lông mày và tô son trông cũng rất rạng rỡ và lộng lẫy.
Sau đó cô khoác lên mình một cái áo khoác dài màu trắng để trông càng sạch sẽ và tinh khôi.
Lúc ra ngoài, Tô Ly gọi điện cho Lăng Diệu nhưng anh không nghe máy, không biết anh đã đi chưa? Cô hồi hộp đến mức không chịu nổi phải tắt máy đi để chuyên tâm lái xe.
Cô tính toán vẫn còn nhiều thời gian nên từ tốn lái xe đến cửa Cục dân chính mà Lục Thần chỉ định.
Cô cúi đầu xem giờ, bây giờ đã là năm giờ kém rồi.
Hình như cô đến hơi sớm bởi vì Lăng Diệu vẫn chưa tới.
Cô lại gọi điện cho anh nhưng anh vẫn không bắt máy.
Tô Ly đứng ở cửa một lúc, từng cặp vợ chồng mới vui vẻ ra vào, bản thân cô cũng bị ảnh hưởng bởi niềm vui của họ.
Cô không khỏi gật đầu cười với những người mà mình gặp mặt.
Một lúc sau, có người từ phía sau đi ra, Tô Ly quay đầu lại hoá ra là Lục Thần.
Đối phương thấy cô thì cũng hơi kinh ngạc: “Chị đến sớm thế? Anh ấy vẫn chưa đến mà.”
Tô Ly gật đầu, cô vừa vui mừng vừa lo lắng: “Chị gọi điện cho anh ấy nhưng anh ấy không nghe máy.”
Lục Thần kinh ngạc: “Sao cơ? Em vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy mà.”
Nói xong, anh ta còn lắc chiếc điện thoại trên tay.
Tô Ly chợt hiểu là anh cố ý không nhận điện thoại của mình, cũng không biết anh đang giở trò gì.
Ngay sau đó, Lục Thần đưa tài liệu trong tay cho cô và nói: “Đây là chứng minh thư và sổ hộ khẩu của anh ấy.
Chị giữ trước đi, khi nào làm xong thì mang về cất.”
Tô Ly vươn tay nhận lấy.
Cô nhìn xuống hai thứ này và hỏi: “Tại sao lại ở chỗ cậu?”
Lục Thần giải thích: “Anh ấy không mang theo mà để ở cục cảnh sát.
Anh ấy bảo không có người nhà nên chỉ có thể cất ở đó.”
Tô Ly cúi đầu chạm vào khuôn mặt của người đàn ông trên chứng minh thư, anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt kiên định ẩn chứa sự dịu dàng và thâm tình khó diễn tả thành lời, giống hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau khiến người ta phải suy nghĩ về nó rất nhiều lần.
Cô hít một hơi thật sâu muốn nói gì đó nhưng lại không thể cất lời.
Lục Thần lại nói: “Sau này thì tốt rồi.
Có chị ở đây anh ấy sẽ có một chút kỷ niệm đẹp.”
Cô mỉm cười, cô không đau lòng nhưng trái tim vẫn tràn ngập những dòng cảm xúc khó diễn tả.
May mắn thay, họ đã gặp được nhau.
“Đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào trước đi.”
Tô Ly đi theo anh ta vào cửa, bên trong chỉ có mấy người đang lấy giấy chứng nhận, có lẽ là hai ba đôi, xem ra họ cũng vừa vội vã đến đây sau giờ làm việc.
“Hôm nay là ngày lành, hồi sáng có rất nhiều người đấy.” Nhân viên ở quầy nói xong thì dẫn Tô Ly đi vào một căn phòng nhỏ riêng biệt.
Khi cô vừa bước vào, một bó hoa hồng đỏ đã chìa về phía cô.
Tô Ly không hề chuẩn bị trước cứ thế dang hai tay ra đón lấy.
Cô đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bó hoa hồng ướt át dời sang một bên, để lộ một khuôn mặt quen thuộc đằng sau nó.
Tô Ly giật mình đứng ngây ở cửa.
Người này, mới một giây trước cô còn không thể gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và nói với cô bằng một gương mặt đẹp trai và nụ cười sáng sủa: “Bà Lăng, mong em chỉ giáo nhiều hơn!”.
Buổi sáng hôm đó, Tô Ly đến đội phòng chống ma tuý của thành phố.
Cô thật sự sợ anh bị phạt nên không dám chậm trễ một phút nào.
Cô lái xe đến bệnh viện trước, chưa nói được hai câu đã dẫn Uông Mỹ Di theo và đến thẳng địa chỉ mà Lăng Diệu đã gửi.
Khi họ đến nơi, anh đã không còn ở đó nữa.
Người ra đón Tô Ly là Lục Thần.
Trước đó họ có duyên gặp nhau một lần.
Đối phương vừa nhìn thấy cô thì gật đầu mỉm cười, sau đó dẫn họ vào một phòng tiếp khách.
Lục Thần đặt hai ly nước ở trước mặt bọn họ.
Dường như anh ta đã báo tin với mọi người nên một lúc sau, đội trưởng và đội phó cũng vội vàng chạy tới.
Vì trước đây đội chống ma túy có mối quan hệ mật thiết với Tô Lâm Kiệm nên họ rất tôn trọng và khách sáo với Tô Ly và mẹ của cô.
Hai bên ngồi nói chuyện về những việc trong quá khứ của Tô Lâm Kiệm.
Tô Ly để ý sắc mặt Uông Mỹ Di, bà hơi ngẩn người nên cô biết bà đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
Tô Ly không nói nhiều, một lát sau họ mang đến hai bản thoả thuận và đặt trước mặt bọn cô.
Cô đọc kỹ một lượt, sau đó nhấc bút ký tên.
Uông Mỹ Di đã ký rất nhiều giấy tờ ở bệnh viện.
Bà chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ ký vào tờ giấy này.
Hơn nữa, bà nghĩ có lẽ tờ giấy này là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết của Tô Lâm Kiệm.
Bà cầm bút trên tay nhưng vẫn không ngừng do dự.
Cho dù họ có nói bà ích kỷ bà cũng không muốn con gái mình phải trải qua cuộc sống giống như mình trước kia.
Tô Ly thấy bà mãi không chịu ký, cô dùng cùi trỏ huých nhẹ vào bà.
Uông Mỹ Di quay đầu lại nhìn con gái, nói thật là bà không đồng tình với quyết định của cô nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Ly, bà cũng không đành lòng phản đối.
Cuối cùng sau khi kéo dài thời gian để làm công tác tư tưởng, bà hít sâu một hơi và hạ bút ký tên.
Trước khi đi, Tô Ly lần lượt hỏi tên những người còn lại trong đội rồi xin thông tin liên lạc của họ và cẩn thận ghi lại vào sổ tay để phòng khi không liên lạc được với anh cô còn một đường lui khác.
Lục Thần chăm chú nhìn cô viết.
Anh ta đứng bên cạnh và nói: “Nghe anh ấy nói hai người sắp kết hôn? Chúc mừng nhé!”
Tô Ly ngẩng đầu và mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn cậu đã chúc phúc!”
Đối phương rất lịch sự nói: “Chị cứ về chọn một ngày tốt, bao giờ quyết định được thì báo với em, em sẽ tìm người quen thu xếp để hai người không mất thời gian xếp hàng.”
Tô Ly nhớ tới chuyện lúc sáng sớm, cô thật sự chưa nghĩ tới việc xếp hàng để đăng ký, lúc này có người sẵn lòng giúp đỡ tất nhiên cô phải nhận lời.
Cô lại cảm ơn.
Lục Thần chân thành nói: “Không cần cảm ơn, Lăng Diệu là anh em tốt của em.”
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát thành phố, Tô Ly cảm thấy vô cùng thoả mái như thể có thêm một thân phận mới, càng giống như cô đang cùng anh kề vai sát cánh, hít thở chung một bầu không khí.
Cho dù đoạn đường sau này có khó khăn và nguy hiểm, ngày ít hơn đêm, gặp nhau thì ít mà chia xa thì nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy như ăn phải mật.
Uông Mỹ Di được Tô Ly đưa về bệnh viện, suốt dọc đường bà luôn im lặng, có lẽ bà vẫn chưa hồi phục tinh thần khi gặp phải tình huống này.
Trước khi xuống xe, bà nghiêm túc nói với cô: “Nếu hai đứa đã quyết định ở bên nhau thì mua một căn nhà đi.
Lúc nào cũng ở nhà thuê thì không tốt đâu, nếu thiếu tiền thì mẹ có thể bỏ ra.”
Tô Ly không dám nhận, cô vội vàng cự tuyệt: “Không cần đâu, mẹ đừng lo lắng chuyện nhà cửa.
Chúng con sẽ tự bàn bạc.”
Uông Mỹ Di không cho cô từ chối về vấn đề này: “Bất kể thế nào, bây giờ con cũng phải để ý tất cả mọi thứ xung quanh.
Cho dù con chỉ đi gặp nó cũng phải dùng khẩu trang che cái mặt lại, có nghe chưa? Nếu hai đứa muốn sống cùng nhau thì phải tìm một nơi an toàn.
Điều đó sẽ tốt cho cả hai.”
Tô Ly không cãi lại bà cô chỉ có thể tạm thời đồng ý.
Khi Lăng Diệu có thời gian gọi điện thoại, Tô Ly đã kể anh nghe về việc đó và hỏi anh nghĩ thế nào?
Lúc đầu Lăng Diệu không nói gì cả.
Sau đó anh bày tỏ: “Mẹ em nói đúng, anh cũng đồng ý với ý kiến của bà ấy.”
Tô Ly vừa nghe lời xong đã gạt phăng sự cố chấp lúc trước của mình.
Cô nghe theo anh và hỏi: “Khi nào chúng ta đi xem nhà?”
Cô vừa nói xong mới phản ứng lại: “Thôi quên đi, có vẻ hơi gấp nhỉ.”
Khi nghe cô lẩm bẩm linh tinh, anh không nhịn được cười: “Đồ ngốc, em cứ tìm chỗ em thích, sau đó gửi ảnh cho anh là được rồi.”
Cô không thích như thế, cô nhất quyết nói với anh rằng: “Anh cũng nói anh thích kiểu gì đi, có phải mua nhà cho một mình em ở đâu.”
Bấy giờ Lăng Diệu mới nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Em tìm ở khu vực phía bắc thành phố ấy.
Bên đó có ít xe cộ hơn.
Không cần ở tầng cao quá nhưng cũng đừng chọn tầng thấp quá.
Tốt nhất là chọn mấy căn lúc nhìn ra ngoài không có toà nhà nào đối diện.
Còn lại thì tuỳ em.”
Tô Ly ghi chép từng cái một, cuối cùng cô hỏi: “Chỉ có vậy thôi?”
Anh nói: “Em phải vất vả đi xem nhà trước, sau đó anh sẽ giúp em tham khảo.
Về phần tiền, trước tiên em đừng hỏi mẹ.
Anh có một khoản tiền tiết kiệm được mấy năm rồi, vài ngày tới anh sẽ chuyển cho em.”
Tô Ly nghe vậy, cô đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, cô không nhịn được bèn nói: “Xem ra, phong tục của nhà các anh thật linh nghiệm.”
Đối phương ở đầu dây bên kia không hiểu chuyện gì cả.
Vì vậy, cô đào lại câu nói cũ: “Không phải anh bảo sau khi hỏi về tài sản của anh thì phải cưới anh sao? Bây giờ em đồng ý rồi, anh còn chưa nói em nghe.
Anh gạt em đấy à?”
Anh lập tức bật cười rồi báo cáo: “Một con chó, một khẩu súng và một cái mạng.”
Tô Ly nghe xong thì giả vờ nghĩ ngợi rồi hét lên: “Vậy thì em thua thiệt rồi.”
“Chẳng phải em đã mua bán lỗ vốn rồi sao?” Anh cười trên sự đau khổ của người khác: “Giờ em hối hận thì đã muộn rồi.”
Tô Ly hừ một cái: “Thế anh phải giao lại mạng cho em.”
Đối phương đồng ý: “Được, đều giao cho em.”
Cô không hài lòng lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Anh phải thật khoẻ mạnh để quay về gặp em.”
Anh lại đáp: “Anh sẽ thật khoẻ mạnh để quay lại gặp em”
Cô nói tiếp: “Lúc ở bên ngoài anh không cần thường xuyên nghĩ về em đâu, thỉnh thoảng thôi cũng được.”
Anh nói: “Nhiều hơn những gì em nghĩ đấy.”
Tô Ly hài lòng, cô thuận miệng hỏi: “Khẩu súng mà anh nhắc tới là súng săn sao?”
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã có ấn tượng sâu sắc về một người đàn ông giống như một thợ săn tràn đầy hơi thở của núi rừng hoang dã.
Dường như anh cũng đang nghĩ về điều đó, anh hỏi: “Có ba khẩu súng, em đoán xem là cái nào?”
Tô Ly không khỏi tò mò: “Còn một khẩu súng lục.
Thế khẩu súng thứ ba là gì?”
Anh đưa ra một gợi ý: “Em dùng khẩu súng thứ ba rồi đấy.”
Tô Ly vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra, cô hỏi: “Em dùng súng của anh bao giờ?”
Anh cảnh tỉnh cô: “Là loại súng cứng nhất mà lần nào chúng ta gặp nhau em cũng dùng.”
Tô Ly thấy có gì đó sai sai.
Lúc cô phản ứng lại cô lập tức muốn mắng anh một trận nhưng đối phương càng cười như được mùa.
Hai người cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia, cuối cùng họ quay lại chủ đề, cô nghĩ về một số thủ tục phía sau bèn hỏi anh: “Vậy lúc ghi tên vào giấy chứng nhận bất động sản anh ra mặt thế nào? Hay để em bảo họ giữ bí mật… “
Anh dứt khoát nói: “Không cần viết tên anh đâu, viết tên em thôi.”
Tô Ly kinh ngạc: “Anh yên tâm thế à? Nếu em cầm tiền của anh chạy mất thì anh phải làm sao?”
Anh không quan tâm lắm: “Nếu em bỏ chạy, anh sẽ đánh gãy chân em.”
Cô tưởng tượng đến viễn cảnh đó rồi vui vẻ trò chuyện với anh: “Sau khi anh đánh gãy chân em rồi em không đi lại được nữa, anh còn phải bồi thường tiền thuốc men cho em đấy.”
Anh lại phải thốt lên: “Dẫn em vào rừng sâu núi thẳm, xây một căn nhà gỗ.
Mỗi ngày đều khoá cửa lại, em sẽ không đi đâu được nữa.”
“Nhà gỗ?” Tô Ly chạy theo dòng suy nghĩ của anh, thoạt nhìn có lẽ nơi đó hơi hoang vu hẻo lánh.
Cô nói: “Nhưng em không làm gì được, nói không chừng anh còn phải phục vụ em đấy.”
Anh nói: “Em không cần làm gì cả, anh có thể làm hết.”
Tô Ly chưa từng trải qua cuộc sống ẩn dật như vậy nhưng sau khi nghe anh nói một cách chắc nịch, cô bèn hỏi: “Anh có thể làm gì?”
Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ một: “Cái gì cũng làm được, bao gồm cả em.”
…
Tô Ly phát hiện bất kể hai người nói về chuyện gì, lúc nào cũng có thể kết thúc bởi sự không đứng đắn của anh, nhưng cô vẫn trân trọng từng giây từng phút của cuộc trò chuyện này, thậm chí chỉ cần lắng nghe nhịp thở của anh cũng là một loại hưởng thụ vô cùng vui vẻ.
Dần dần, những lúc rảnh rỗi ở một mình, cô luôn cẩn thận làm một việc đó là lưu giữ các bản ghi chép cuộc gọi của hai người, hoặc sao lưu các dòng tin nhắn của bọn họ để những lúc cô nhớ anh có thể lật lại xem mà không làm phiền đến anh ấy.
Cứ thế vài ngày đã trôi qua, thời gian còn lại cũng trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến cuối năm.
Tô Ly đã thuận lợi hoàn thành một số việc lặt vặt của văn phòng, trả lương cho nhân viên và cho họ nghỉ phép.
Trong nháy mắt cô đã chẳng còn việc gì phải làm vì vậy cô đành tập trung tinh thần vào việc sửa sang nhà mới.
Vào ngày lễ tình nhân, Lục Thần đột nhiên gọi điện thoại đến.
Tô Ly vừa nhận máy, đối phương đã bảo cô: “Hôm nay chị có rảnh không?”
Cô đang định ở nhà đọc sách về thiết kế nội thất, cô nhìn ánh nắng mặt trời hắt vào khung cửa sổ rồi nói: “Chị rảnh, có chuyện gì vậy?”
“Chị chuẩn bị đi, lát nữa đến cục dân chính nhé” Lục Thần dừng lại nói: “Em bảo với Lăng Diệu rồi, anh ấy nói anh ấy có thể đến.”
Tô Ly đột ngột nhảy xuống từ trên ghế sô pha.
Cô đi loanh quanh một lát, chân tay luống cuống hỏi lại: “Cái đó… là bây giờ sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lục Thần đáp: “Năm giờ họ tan làm, chỉ cần đến trước năm giờ là được.
Họ cũng biết hoàn cảnh của hai người nên họ có thể chờ.”
Tô Ly đột nhiên giống như bị cái gì đó đập cho choáng váng.
Cố kìm chế để không hét toáng lên và bình tĩnh hỏi: “chỉ cần sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân là đủ rồi sao? Không cần mang theo cái gì à?”
Lục Thần cười nói: “Phải mang người đi nhé.”
Tô Ly lập tức đi tìm chứng minh thư và sổ hộ khẩu thì phát hiện chúng đang nằm trong chiếc túi cô dùng hằng ngày.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ lúc họ quyết định sẽ kết hôn, nhưng lúc nào anh cũng bận nên cô đặt nó ở đó để phòng khi anh có thời gian.
Trước khi ra khỏi nhà, Tô Ly đã trang điểm nhẹ nhàng trước gương.
Bởi vì hơi vội nên cô không kịp trang điểm kỹ.
Nhưng cô cũng xinh sẵn rồi.
Cô chỉ bôi một lớp kem nền, kẻ lông mày và tô son trông cũng rất rạng rỡ và lộng lẫy.
Sau đó cô khoác lên mình một cái áo khoác dài màu trắng để trông càng sạch sẽ và tinh khôi.
Lúc ra ngoài, Tô Ly gọi điện cho Lăng Diệu nhưng anh không nghe máy, không biết anh đã đi chưa? Cô hồi hộp đến mức không chịu nổi phải tắt máy đi để chuyên tâm lái xe.
Cô tính toán vẫn còn nhiều thời gian nên từ tốn lái xe đến cửa Cục dân chính mà Lục Thần chỉ định.
Cô cúi đầu xem giờ, bây giờ đã là năm giờ kém rồi.
Hình như cô đến hơi sớm bởi vì Lăng Diệu vẫn chưa tới.
Cô lại gọi điện cho anh nhưng anh vẫn không bắt máy.
Tô Ly đứng ở cửa một lúc, từng cặp vợ chồng mới vui vẻ ra vào, bản thân cô cũng bị ảnh hưởng bởi niềm vui của họ.
Cô không khỏi gật đầu cười với những người mà mình gặp mặt.
Một lúc sau, có người từ phía sau đi ra, Tô Ly quay đầu lại hoá ra là Lục Thần.
Đối phương thấy cô thì cũng hơi kinh ngạc: “Chị đến sớm thế? Anh ấy vẫn chưa đến mà.”
Tô Ly gật đầu, cô vừa vui mừng vừa lo lắng: “Chị gọi điện cho anh ấy nhưng anh ấy không nghe máy.”
Lục Thần kinh ngạc: “Sao cơ? Em vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy mà.”
Nói xong, anh ta còn lắc chiếc điện thoại trên tay.
Tô Ly chợt hiểu là anh cố ý không nhận điện thoại của mình, cũng không biết anh đang giở trò gì.
Ngay sau đó, Lục Thần đưa tài liệu trong tay cho cô và nói: “Đây là chứng minh thư và sổ hộ khẩu của anh ấy.
Chị giữ trước đi, khi nào làm xong thì mang về cất.”
Tô Ly vươn tay nhận lấy.
Cô nhìn xuống hai thứ này và hỏi: “Tại sao lại ở chỗ cậu?”
Lục Thần giải thích: “Anh ấy không mang theo mà để ở cục cảnh sát.
Anh ấy bảo không có người nhà nên chỉ có thể cất ở đó.”
Tô Ly cúi đầu chạm vào khuôn mặt của người đàn ông trên chứng minh thư, anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt kiên định ẩn chứa sự dịu dàng và thâm tình khó diễn tả thành lời, giống hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau khiến người ta phải suy nghĩ về nó rất nhiều lần.
Cô hít một hơi thật sâu muốn nói gì đó nhưng lại không thể cất lời.
Lục Thần lại nói: “Sau này thì tốt rồi.
Có chị ở đây anh ấy sẽ có một chút kỷ niệm đẹp.”
Cô mỉm cười, cô không đau lòng nhưng trái tim vẫn tràn ngập những dòng cảm xúc khó diễn tả.
May mắn thay, họ đã gặp được nhau.
“Đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào trước đi.”
Tô Ly đi theo anh ta vào cửa, bên trong chỉ có mấy người đang lấy giấy chứng nhận, có lẽ là hai ba đôi, xem ra họ cũng vừa vội vã đến đây sau giờ làm việc.
“Hôm nay là ngày lành, hồi sáng có rất nhiều người đấy.” Nhân viên ở quầy nói xong thì dẫn Tô Ly đi vào một căn phòng nhỏ riêng biệt.
Khi cô vừa bước vào, một bó hoa hồng đỏ đã chìa về phía cô.
Tô Ly không hề chuẩn bị trước cứ thế dang hai tay ra đón lấy.
Cô đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bó hoa hồng ướt át dời sang một bên, để lộ một khuôn mặt quen thuộc đằng sau nó.
Tô Ly giật mình đứng ngây ở cửa.
Người này, mới một giây trước cô còn không thể gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và nói với cô bằng một gương mặt đẹp trai và nụ cười sáng sủa: “Bà Lăng, mong em chỉ giáo nhiều hơn!”.
Bình luận facebook