Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Nhịp tim của Tô Ly lỡ mất một nhịp. Một chút ngượng ngùng lộ ra trên gương mặt. Chẳng bao lâu sau cô đã chuyển sang trạng thái nhẹ nhõm. Cô hỏi: “Anh lừa tôi chứ gì?
“Tôi nói thật.” Anh rõ ràng đang giả vờ nghiêm túc: “Cô hỏi cái gì tôi cũng nói. Sau này không có ai lấy tôi thì cô tính lấy gì để trả nợ?”
Tô Ly phớt lờ câu hỏi ấy, gió đêm thổi vào chèn mất giọng cô: “Anh không cưới được vợ thì liên quan gì đến tôi.”
Anh nhân cơ hội đó quay lại chủ đề cũ: “Thế chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô, trừ khi cô muốn chịu trách nhiệm.”
Tô Ly nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này suy luận vớ vẩn mà cũng rất có lý.
Cô im lặng một hồi, sau đó vòng vo đổi chủ đề, hỏi: “Anh nói chỗ anh? Anh không phải người Bắc Phụng sao? Mọi người ở đó nói thế à? Anh đừng lừa tôi.”
Anh đi về phía trước, ánh mắt nhìn xa xăm: “Tôi chỉ sống ở đó một thời gian còn quê tôi ở chỗ khác.”
“Ở đâu?”
Anh quay đầu lại và nhìn cô chằm chằm: “Cô có biết núi A Nhĩ không?”
Tô Ly từng đến rất nhiều khu vực trên khắp đất nước. Tuy rằng nó nằm trong một góc nhỏ của bản đồ nhưng cô vẫn biết nó thuộc tỉnh nào.
“Tôi biết.” Cô tò mò: “Tại sao anh lại đến Bắc Phụng.”
Hình như anh không muốn trả lời, anh nói nhỏ: “Ngoại trừ kiếm sống còn có lý do gì sao?”
Tô Ly suy nghĩ trong chốc lát. Cô định hỏi thêm vài câu nữa nhưng hai người đã chân trước chân sau bước vào quán mì.
Câu trả lời khiến người ta càng tò mò hơn.
Tô Ly không ngờ cô vừa đi thêm vài bước, dôi chân lạnh cóng đến mức co rút lại khiến cô vô cùng đau đớn.
Cô ngồi vào vị trí cũ. Đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn. Khương Tiến ngồi ăn ở đối diện, bát của Tô Ly đặt ở bên trong còn bát của Lăng Diệu đặt bên cạnh.
Anh cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Tô Lỵ thấy anh ngồi sát ở mép bàn bên trái sau đó còn dùng táy giữ lại mép áo. Cô sợ anh không đủ chỗ ngồi nên lùi sát vào bên trong nhưng vẫn bị anh chú ý đến. Anh nói: “Ăn đi. Đồ ăn sẽ nguội đấy.”
“Ồ.” Tô Ly đáp rồi cầm đũa chuẩn bị ăn mì. Cô bỗng nhiên nổi hứng lấy điện thoại di động ra, bật chức năng chụp ảnh và nhắm thẳng vào bát mì để chụp một tấm.
Trong cửa hàng có một vài ngọn đèn chiếu sáng nhưng góc chụp của cô vẫn thiếu ánh sáng nên lúc chụp cô phải bật đèn flash.
Hai người đàn ông khác đang ăn mì nhưng họ không thể không ngẩng đầu lên để nhìn hành động của cô.
Khương Tiến cười bảo: “Có phải phụ nữ đều thích chụp ảnh trước khi ăn không?”
Tô Li để điện thoại sang một bên: “Anh không biết à, cái này gọi là thủ tục mở đầu.”
Lăng Nghiêu bất lực nhìn cô: “Cô có làm thủ tục mở đầu vài lần thì trong bát cũng không có thêm quả trứng nào đâu.”
Tô Li nhìn cái bát của mình và nói: “Anh có trứng không?”
Khương Tiến suýt chút nữa phun đầy mặt, anh ta nhìn hai người đối diện và hỏi: “Mới đó mà hai người đã tốt hơn rồi à?”
Tô Ly không chìm vào suy đoán của đối phương, cô hỏi một cách khó hiểu: “Tốt lên lúc nào?”
“Lúc không có tôi ấy.” Khương Tiến định tiếp tục làm kỳ đà cản mũi.
Lăng Diệu biết ý của cả hai bên, anh chỉ nói với Tô Ly: “Ăn trước đi.”
Tô Li cũng không mè nheo nữa. Cô lại cầm đũa gắp mì. Cô đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon.
Họ bôn ba suốt một buổi chiều nên không ai nói gì khi ăn cơm.
Khương Tiến là người buông đũa đầu tiên. Một lát sau Lăng Diệu cũng ăn xong. Anh đẩy bát về phía Tô Ly, bên trong chỉ còn lại một chiếc đùi gà. Anh nói với cô: “Ăn đi.”
Anh nói xong cũng không ngồi yên ở đó mà đứng dậy ra ngoài. Một lát sau anh lại đến cạnh một thân cây, vừa hút thuốc vừa nhìn dòng xe chạy trên đường.
Lúc nào Tô Ly quay đầu lại nhìn anh cũng bị Khương Tiến phát hiện. Anh ta nói: “Cô đừng lo, cậu ta không chạy khỏi đây được đâu.”
Tô Ly muốn nói rằng tôi không lo lắng, cô chỉ muốn xem anh sẽ làm gì khi ở một mình.
Dùng mắt thật để nhìn sẽ thấy đáng tin hơn, anh đang giấu giếm chuyện gì đó trong lòng.
Khương Tiến cũng muốn hút một điếu thuốc. Một lát sau anh ta cũng ra ngoài.
Trên bàn chỉ còn lại một mình Tô Ly, cô ăn mì xong mới chậm rãi gặm đùi gà nhưng có cảm giác khó hiểu vì có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Tô Ly cúi đầu dò xét thì bắt gặp ánh mắt yên lặng và tập trung của Tiểu Hắc. Nó đứng ở cánh cửa phía sau Tô Ly, giơ hai chân lên và không hề nhúc nhích, nó thè lưỡi và chảy nước miếng, có vẻ đang rất thèm thuồng.
Đúng rồi, anh chàng này vẫn chưa ăn tối. Lúc nãy họ đi trên đường, nó cứ rình chạy đến thùng rác. Khi họ vừa vào quán ăn nó đã ngồi chầu chực những vị khác nhả xương cho nó.
Tô Ly bị nó nhìn đến mức mất tự nhiên. Cô cắn thêm một miếng thịt to, không gặm sạch thịt mà ném luôn cái đùi gà về phía cánh cửa.
Hình như Tiểu Hắc cũng đoán được hành động của Tô Ly. Lúc cô vừa ném nó đã nhảy lên không trung và há miệng cắn đúng khớp xương của miếng đùi gà.
Tô Li sửng sốt đến mức ngây người, con chó này được huấn luyện tiếp đồ à.
Tiểu Hắc không đứng ở cửa nữa. Nó gặm miếng xương rồi chuồn đi. Cô không biết nó trốn đi đâu để thưởng thức đồ ăn của mình.
Tô Ly không nhịn nổi phải bật cười, con chó này dường như không còn ác cảm với cô nữa.
Cô lau miệng. Cô cầm lấy xâu kẹo hồ lô vừa mua rồi đứng dậy đi đến lề đường nơi hai người đàn ông đang hút thuốc.
Hình như họ đang nói chuyện. Tô Ly đến gần thì nghe thấy Khương Tiến hỏi Lăng Diệu: “Tại sao chúng ta không theo xe cảnh sát trở về? Chỗ đó không xa lắm, chúng ta cũng có thể về mà?”
Lúc trước Tô Ly cũng không nhận ra nhưng khi cô nghe anh ta hỏi thì cô lại cảm thấy rất đúng. Cô phát hiện từ khi họ tự mình lên núi hay lúc đi xuống thị trấn, và cả lúc đi bộ cùng cảnh sát Lăng Diệu đều tránh hợp tác với họ.
“Sau này đừng dính vào chuyện đó nữa, chúng ta không thể xen vào.” Lăng Diệu hít một hơi thuốc lá. Anh nhìn về phía trước và nói chuyện với giọng điệu kiên quyết.
Khương Tiến không hài lòng: “Người bảo phải ra ngoài là cậu, người muốn xen vào chuyện này cũng là cậu. Bây giờ cả ba người chúng ta ở đây, không có chỗ ở, cậu nói thế là có ý gì?”
Tô Ly không nói lời nào, một cảm giác kỳ lạ đang bắt đầu len lói.
Cô không tham gia vào chủ đề của họ, từ từ bóc màng ni lông của câu kẹo hồ lô và cắn một miếng vào miệng.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên và thấy một bóng người đi ngang qua con phố đối diện.
Màn đêm buông xuống chỉ còn vài ngọn đèn đường. Mặc dù Tô Ly không thể nhìn rõ mặt của đối phương nhưng cô nhận ra đó là người đã nói chuyện với Lăng Diệu lúc trước.
Người đàn ông đó ăn mặc rất kín đáo, theo lẽ thường Tô Ly sẽ không nhớ tới một người qua đường nhưng người đó lúc nào cũng tỏ ra mình đang giấu giếm gì đó, bao gồm cả sự hốt hoảng và thận trọng khi nhìn thấy Tô Ly và nhìn chằm chằm cô. Hắn khiến cô không thể không nhớ kỹ.
Cô chậm rãi nhai kẹo hồ lô, mặc kệ vì sao mùi vị của nó lại khác xa với những gì cô nhớ. Cô nghiêng đầu lặng lẽ liếc về phía Lăng Diệu và phát hiện ánh mắt mơ hồ của anh. Nó không có điểm nhìn chính xác nhưng đại khái anh đang nhìn về con phố ở đối diện. Cô không biết anh có đang chú ý đến người đó không.
Lăng Diệu dụi tàn thuốc lá, xoay người về phía họ và nói: “Không cần sốt ruột trở về. Chúng ta tìm một khách sạn ở đây đi.”
Khương Tiến vẫn chưa hiểu nhưng anh ta không nói nữa mà sang một bên để gọi điện thoại.
Tô Ly thấy hai người có vẻ hơi bất đồng quan điểm, cô đến chỗ Lăng Diệu và hỏi: “Anh nói gì thế?”
Lăng Diệu không trả lời, anh nhìn đôi giày của cô và nói: “Chân của cô có ổn không?”
Tô Ly lắc đầu.
Anh nói: “Trước khi cô ngủ thì ngâm nước nóng đi, nếu không chân cô sẽ tê cóng đấy.”
Tô Ly gật đầu. Cô không quan tâm có thể quay lại hay không. Cô quay đầu nhìn Khương Tiến, hình như anh ta đang liên lạc với những cảnh sát lúc trước. Sau khi biết được đối phương vẫn chưa rời khỏi thị trấn, họ nói đôi ba câu rồi anh ta gật đầu và cúp điện thoại.
Khương Tiến đi về phía hai người và nói thẳng: “Tôi hỏi rồi, phạm nhân đã bị phát hiện, cũng chỉ còn bước cuối cùng thôi. Đối phương cũng nói đợi mọi chuyện xong xuôi chúng ta có thể đi nhờ xe của họ.”
Tô Ly định nói cũng được nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặt của Lăng Diệu, cô lại do dự không dám nói.
Lăng Diệu liếc nhìn Tô Ly và nói: “Các cậu muốn đi thì đi trước đi. Tôi ở lại đây, gặp một người có chút việc.”
Tô Ly thở phào nhẹ nhõm, bị sinh mệnh kìm lại, cô cũng bắt đầu thấy khó hiểu.
Cô quay đầu đi kiểm tra con phố đối diện, người vừa nãy đã biến mất rồi.
Tô Ly không biết có phải mình đa nghi không nhưng cô luôn cảm thấy hắn là người Lăng Diệu bảo muốn gặp.
Khương Tiến không quan tâm đến Lăng Diệu nữa vì mỗi lần họ cùng nhau ra ngoài nhưng trở về một mình đã là chuyện quá bình thường. Vì thế anh ta luôn có cảm giác anh đang che giấu một bí mật không muốn để ai biết.
Anh ta hỏi Tô Ly: “Cô em, đừng để ý đến cậu ta. Cô đi theo tôi rồi ngồi xe về chứ?”
Tô Ly không muốn đi cũng không muốn ở lại. Thật khó để đưa ra sự lựa chọn trong tình huống thế này.
Lăng Diệu dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh trấn an: “Đừng lo lắng, trở về sẽ an toàn.”
Tô Ly cũng suy nghĩ đến sự an toàn của bản thân, nhưng mà…
Một giây sau, Lăng Diệu không để ý đến hai người bọn họ nữa. Anh đi thẳng xuống con phố mà không quay đầu lại, băng qua dòng xe cộ để sang phía đối diện.
Không biết Tiểu Hắc đang ngồi xổm ở đâu. Nó phát hiện Lăng Diệu đã đi rồi, mấy cái chân của nó phản ứng rất nhanh, lập tức chạy theo anh.
Tô Ly định gọi anh nhưng cô phát hiện những gì mình muốn nói đã nghẹn trong cổ họng, không thể thốt lên lời. Lần đầu tiên cô cảm thấy bóng lưng của người đó tách biệt hoàn toàn với những người xung quanh, mang theo nỗi cô đơn và nặng nề cho đến khi hòa làm một với bóng đêm và biến mất sau một ngã rẽ.
“Cô không cần khó xử đâu” Khương Tiến đứng một bên lẩm bẩm: “Cô nhìn thấy chưa? Có lẽ cậu ta định đi hẹn hò với ai đó.”
Tô Ly không nghĩ như thế bởi vì khi hai người nhìn nhau cô không nhìn thấy sự nóng nòng muốn gặp ai đó từ trong ánh mắt ấy nhưng rất khó để nói thẳng ra.
Cô đứng đó một lúc, cho đến khi bị Khương Tiến thúc giục: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Ly ừ một cái nhưng vẫn không yên tâm.
Bọn họ đi ngược chiều với Lăng Diệu, sau khi họ đi được hai trăm mét, cô vẫn nhìn lại. Mặc dù cô biết là không thể nhìn thấy nhưng cô vẫn muốn xem thử sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc cô quay đầu lại cô đã nghĩ hình như từ hôm qua đến giờ cô đều gặp xui xẻo. Tất cả mọi chuyện đều không đâu vào đâu. Có lẽ cô phải nhanh chóng thích ứng và tỉnh táo lại. Không phải cô đã nói họ chỉ là khách qua đường sao? Tại sao cô lại nghĩ đến một người mới chỉ gặp một ngày cơ chứ.”
Cô lắc đầu để gạt bỏ dòng suy nghĩ và nhanh chóng theo sát tốc độ của Khương Tiến, cô hỏi: “Chỗ đó có xa không?”
“Ở ngay phía trước.” Khương Tiến chỉ về một căn nhà ồn ào được trang trí bởi một màu đỏ rực rỡ ở phía trước, chắc là đúng rồi.
Hôm nay gia đình này thật kỳ lạ, có người mang đến một món quà mừng lớn nên họ cho rằng đó là chuyện tốt còn nhiệt tình tiếp đãi đối phương mà không ngờ đó là tên cướp đang bị truy nã suốt hai ngày.
Khi Tô Ly và Khương Tiến đến, hai tên cướp đã bị bắt, họ bị cảnh sát đè vai dẫn ra ngoài. Một số xe cảnh sát với ánh đèn nhấp nháy đã chờ sẵn ở bên cạnh. Xung quanh cũng có rất nhiều người đang hóng hớt.
Tô Ly tận dụng ánh sáng trong bóng đêm và chụp vài tấm bằng máy ảnh, cảnh sát Từ để ý đến cô, ông ngạc nhiên hỏi:”Cháu vẫn ở đây à?”
Khương Tiến trả lời trước: “Tôi không về được, chúng tôi muốn đi nhờ các chú một đoạn.”
Con đường đuổi theo đến đây không hề dễ dàng. Bây giờ họ đã bắt được tội phạm nên tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát Từ lau mồ hôi trên trán, ông định nói không có vấn đề gì, nhưng ông thấy thiếu ai đó, bèn hỏi: “Ơ, Lăng Diệu đâu?”
Khương Tiến nói: “Cậu ấy có việc phải làm nên chúng tôi về trước.”
Cảnh sát Từ gật đầu. Ông biết mọi người đã kiệt sức rồi. Ông nói: “Vậy thì lên xe đi.”
Vì chúng là phần tử nguy hiểm nên cần hai chiếc xe cảnh sát để cách ly chúng.
Khương Tiến lên xe phía trước nhưng nó không còn đủ chỗ trống nên Tô Ly được phân cho chiếc xe ở phía sau.
Sau khi xe chạy Tô Ly dựa vào ghế ngồi. Cô đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng đen lao qua đám người bên ngoài cửa sổ.
Não bộ của cô phải dừng lại mất hai giây để nhận ra Tiểu Hắc nhưng có vẻ không phải là nó vì chủ nhân của nó không thể ở đây.
Tô Ly lập tức ngồi ngay ngắn. Cô muốn xác nhận lại nhưng không thấy gì nữa. Xem ra lúc nãy chỉ là ảo giác của cô.
Chiếc xe cảnh sát Khương Tiến đang ngồi đã đi rất xa, Tô Ly không thể ngăn cản anh ta nhưng cô không thể kiềm chế sự tò mò của mình. Cô dứt khoát làm theo những gì cô muốn. Cô nói với tài xế: “Dừng lại, tôi muốn xuống xe.”
Cô giải thích ngắn gọn với mọi người, ý là cô không muốn làm phiền họ nữa.
Cảnh sát cũng có việc quan trọng phải làm nên không quan tâm đến cô, chẳng bao lâu sau họ đã lái xe rời đi.
Tô Ly đứng ngay chỗ cô xuống xe. Chỗ này là ngã tư nhưng rất vắng vẻ ít, chỉ có vài quán thịt nướng mở vào ban đêm với đống thịt nướng nghi ngút khói.
Cô đi vài bước và nhìn xung quanh, nhưng không thấy người cô muốn gặp.
Cô không thể không nghi ngờ bản thân. Chẳng lẽ vừa rồi cô thật sự đã nhìn nhầm sao?
Nhưng anh có thể đang ở đây, Tô Ly biết mình không còn đường quay lại nên cô chỉ có thể cố gắng hết sức để tìm anh.
Cô cúi đầu bấm điện thoại nhưng không có số của anh.
Cô nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Tiểu Đao, vừa kết nối cô đã nói, “Em bảo Tiểu Kiếm cho chị số điện thoại của Lăng Diệu đi.”
Tiểu Đao bối rối hỏi: “Chị cần số làm gì? Chị, hai người không ở cùng nhau sao?”
Tô Ly vội vàng nói: “Chị vô tình để mất dấu rồi.”
Tiểu Đao nhận ra sự vội vàng của cô. Cậu cũng không hỏi nữa, ừ vài lần, sau đó chạy tới hỏi Tiểu Kiếm, một lúc sau cô nghe thấy một dãy số.
Tô Ly tập trung trí nhớ, nhanh chóng ghi nhớ dãy số kia. Sau đó cô thoát ra ngoài rồi bấm phím gọi nhưng bên kia lại xuất hiện chuông báo bận.
Không ai nghe máy cả.
Tô Ly để nó ở bên tai hơn một phút mới đặt điện thoại xuống và nhìn xung quanh, không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy anh đang ở gần đây.
Cô dựa vào cột đèn trên vỉa hè và nghĩ xem tiếp theo cô phải làm gì. Dù thế nào cô cũng có tiền để tìm một chỗ ngủ nhưng điều quan trọng nhất là bây giờ cô đang rối bời nên cô không thể ngừng suy đoán.
Lúc cô đang cúi đầu tập trung suy nghĩ thì có người ở phía mặt đã hét lên, như thể người đó đang hốt hoảng vì có một thứ gì đó đột nhiên lao ra.
Tô Ly ngẩng đầu nhìn sang, tiêu điểm ở trung tâm của đám người, đó là bóng đen vừa nãy. Bây giờ cô mới nhìn rõ nó là Tiểu Hắc.
Cô không hề suy nghĩ đã chạy lên và theo sát con đường mà nó biến mất. Cô tiến vào một con hẻm rẽ sang một con đường khác. Sau đó chạy dọc theo con phố.
Tô Ly đã từng bị chó đuổi vài lần nhưng cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình đuổi lại chó như thế này. Mặc dù có sự chênh lệch rất lớn về tốc độ nhưng cuối cùng cô cũng đến được nơi Tiểu Hắc dừng lại.
Đó là một nhà trọ.
Bên ngoài nhà trọ trông rất bình thường và không có điểm gì đặc biệt, nhưng nếu phải nói về điều đặc biệt thì đó là một tiệm cắt tóc ở bên cạnh. Phong cách trang trí vô cùng quê mùa, cánh cửa thẳng đứng với đèn nháy đủ màu sắc. Bên trong có tủ kính lắp đèn u ám và có một vài người phụ nữ trẻ ăn mặc và trang điểm theo phong cách lộng lẫy.
Tô Ly lập tức nghĩ đến ánh mắt như thể ngầm hiểu nhau của Khương Tiến và Lăng Diệu hồi chiều, cô chỉ cho rằng đó là một trò đùa giải trí giữa những người đàn ông nhưng bây giờ khi bắt gặp cảnh tượng này cô lại thấy buồn nôn.
Anh… thực sự đến đây chơi?
Nhưng cô nhìn thấy Tiểu Hắc xông thẳng lên lầu hai của quán trọ, cô nghĩ rằng người đó ở trên lầu nhưng biết đâu anh dẫn người gái đi thuê phòng thì sao?
Ban đầu Tô Ly sốt ruột muốn gặp anh nhưng thật sự đến rồi cô lại do dự không biết mình có muốn đi lên không? Trái tim đang đấu tranh giữa lên hay không lên, cuối cùng cô không nhịn nổi vẫn chọn đi lên.
Phòng khách sạn nằm trên tầng 2. Tại quầy lễ tân, một đôi nam nữ có vẻ vừa mới trưởng thành đang ngồi ở đó. Chàng trai đặt tay lên eo cô gái, dáng vẻ như thể muốn sờ soạng người ta.
Tô Ly nhìn thấy họ đầu tiên, cô dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
Đối phương luôn cúi đầu để từ chối hành động mập mờ nên không biết có người đến. Còn chàng trai nhìn thấy một người phụ nữ cũng không hề lảng tránh mà tiếp tục dựa vào nhau trong tư thế thân mật.
Cô gái hơi xấu hổ, đẩy chàng trai một cái và đứng dậy hỏi Tô Ly: “Chị muốn một phòng à? Có mang thẻ căn cước không?”
Tô Ly lắc đầu: “Tôi không cần phòng. Tôi đang tìm người.”
“Ồ.” Cô gái gật đầu hiểu ý “Đã thuê rồi sao?”
Tô Ly không trả lời.
Thiếu niên chưa từng nhìn thấy người đẹp này trong thị trấn, ánh mắt lộ ra sự trêu chọc. Cậu ta khéo léo xen vào: “Chắc là thuê rồi đấy. Hình như đối phương không nói số phòng cho cô đúng không?”
Tô Ly không thích nói chuyện với giọng điệu này, vì vậy cô cầm điện thoại của mình lên và nói: “Tôi sẽ hỏi lại.”
Cô giả vờ gọi điện thoại rồi nhanh chóng chạy lên tầng hai để tránh những trò đùa của họ nhưng đập vào mắt cô là một hành lang trống rỗng không một bóng người.
Tô Ly tiến lên vài bước, cô đi rất nhẹ nhàng và chậm rãi. Mỗi lần đi qua một cánh cửa, cô đều cố gắng nghe ngóng âm thanh nào đó nhưng bên tai lại rất yên tĩnh, như thể không có ai ở đây.
Đoạn đường phía trên có mấy ngọn đèn liên tiếp bị hỏng, Lúc Tô Ly đi qua như thể bị chìm sâu vào bóng tối cộng thêm không gian yên tĩnh khiến cô càng sợ hãi.
Đúng lúc cô không biết mình có nên đi tiếp không thì cánh cửa bên phải đột nhiên mở ra. Cô còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay rắn chắc đã túm chặt cổ tay cô và kéo cô vào trong một cách hết sức thô bạo.
“Tôi nói thật.” Anh rõ ràng đang giả vờ nghiêm túc: “Cô hỏi cái gì tôi cũng nói. Sau này không có ai lấy tôi thì cô tính lấy gì để trả nợ?”
Tô Ly phớt lờ câu hỏi ấy, gió đêm thổi vào chèn mất giọng cô: “Anh không cưới được vợ thì liên quan gì đến tôi.”
Anh nhân cơ hội đó quay lại chủ đề cũ: “Thế chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô, trừ khi cô muốn chịu trách nhiệm.”
Tô Ly nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này suy luận vớ vẩn mà cũng rất có lý.
Cô im lặng một hồi, sau đó vòng vo đổi chủ đề, hỏi: “Anh nói chỗ anh? Anh không phải người Bắc Phụng sao? Mọi người ở đó nói thế à? Anh đừng lừa tôi.”
Anh đi về phía trước, ánh mắt nhìn xa xăm: “Tôi chỉ sống ở đó một thời gian còn quê tôi ở chỗ khác.”
“Ở đâu?”
Anh quay đầu lại và nhìn cô chằm chằm: “Cô có biết núi A Nhĩ không?”
Tô Ly từng đến rất nhiều khu vực trên khắp đất nước. Tuy rằng nó nằm trong một góc nhỏ của bản đồ nhưng cô vẫn biết nó thuộc tỉnh nào.
“Tôi biết.” Cô tò mò: “Tại sao anh lại đến Bắc Phụng.”
Hình như anh không muốn trả lời, anh nói nhỏ: “Ngoại trừ kiếm sống còn có lý do gì sao?”
Tô Ly suy nghĩ trong chốc lát. Cô định hỏi thêm vài câu nữa nhưng hai người đã chân trước chân sau bước vào quán mì.
Câu trả lời khiến người ta càng tò mò hơn.
Tô Ly không ngờ cô vừa đi thêm vài bước, dôi chân lạnh cóng đến mức co rút lại khiến cô vô cùng đau đớn.
Cô ngồi vào vị trí cũ. Đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn. Khương Tiến ngồi ăn ở đối diện, bát của Tô Ly đặt ở bên trong còn bát của Lăng Diệu đặt bên cạnh.
Anh cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Tô Lỵ thấy anh ngồi sát ở mép bàn bên trái sau đó còn dùng táy giữ lại mép áo. Cô sợ anh không đủ chỗ ngồi nên lùi sát vào bên trong nhưng vẫn bị anh chú ý đến. Anh nói: “Ăn đi. Đồ ăn sẽ nguội đấy.”
“Ồ.” Tô Ly đáp rồi cầm đũa chuẩn bị ăn mì. Cô bỗng nhiên nổi hứng lấy điện thoại di động ra, bật chức năng chụp ảnh và nhắm thẳng vào bát mì để chụp một tấm.
Trong cửa hàng có một vài ngọn đèn chiếu sáng nhưng góc chụp của cô vẫn thiếu ánh sáng nên lúc chụp cô phải bật đèn flash.
Hai người đàn ông khác đang ăn mì nhưng họ không thể không ngẩng đầu lên để nhìn hành động của cô.
Khương Tiến cười bảo: “Có phải phụ nữ đều thích chụp ảnh trước khi ăn không?”
Tô Li để điện thoại sang một bên: “Anh không biết à, cái này gọi là thủ tục mở đầu.”
Lăng Nghiêu bất lực nhìn cô: “Cô có làm thủ tục mở đầu vài lần thì trong bát cũng không có thêm quả trứng nào đâu.”
Tô Li nhìn cái bát của mình và nói: “Anh có trứng không?”
Khương Tiến suýt chút nữa phun đầy mặt, anh ta nhìn hai người đối diện và hỏi: “Mới đó mà hai người đã tốt hơn rồi à?”
Tô Ly không chìm vào suy đoán của đối phương, cô hỏi một cách khó hiểu: “Tốt lên lúc nào?”
“Lúc không có tôi ấy.” Khương Tiến định tiếp tục làm kỳ đà cản mũi.
Lăng Diệu biết ý của cả hai bên, anh chỉ nói với Tô Ly: “Ăn trước đi.”
Tô Li cũng không mè nheo nữa. Cô lại cầm đũa gắp mì. Cô đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon.
Họ bôn ba suốt một buổi chiều nên không ai nói gì khi ăn cơm.
Khương Tiến là người buông đũa đầu tiên. Một lát sau Lăng Diệu cũng ăn xong. Anh đẩy bát về phía Tô Ly, bên trong chỉ còn lại một chiếc đùi gà. Anh nói với cô: “Ăn đi.”
Anh nói xong cũng không ngồi yên ở đó mà đứng dậy ra ngoài. Một lát sau anh lại đến cạnh một thân cây, vừa hút thuốc vừa nhìn dòng xe chạy trên đường.
Lúc nào Tô Ly quay đầu lại nhìn anh cũng bị Khương Tiến phát hiện. Anh ta nói: “Cô đừng lo, cậu ta không chạy khỏi đây được đâu.”
Tô Ly muốn nói rằng tôi không lo lắng, cô chỉ muốn xem anh sẽ làm gì khi ở một mình.
Dùng mắt thật để nhìn sẽ thấy đáng tin hơn, anh đang giấu giếm chuyện gì đó trong lòng.
Khương Tiến cũng muốn hút một điếu thuốc. Một lát sau anh ta cũng ra ngoài.
Trên bàn chỉ còn lại một mình Tô Ly, cô ăn mì xong mới chậm rãi gặm đùi gà nhưng có cảm giác khó hiểu vì có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Tô Ly cúi đầu dò xét thì bắt gặp ánh mắt yên lặng và tập trung của Tiểu Hắc. Nó đứng ở cánh cửa phía sau Tô Ly, giơ hai chân lên và không hề nhúc nhích, nó thè lưỡi và chảy nước miếng, có vẻ đang rất thèm thuồng.
Đúng rồi, anh chàng này vẫn chưa ăn tối. Lúc nãy họ đi trên đường, nó cứ rình chạy đến thùng rác. Khi họ vừa vào quán ăn nó đã ngồi chầu chực những vị khác nhả xương cho nó.
Tô Ly bị nó nhìn đến mức mất tự nhiên. Cô cắn thêm một miếng thịt to, không gặm sạch thịt mà ném luôn cái đùi gà về phía cánh cửa.
Hình như Tiểu Hắc cũng đoán được hành động của Tô Ly. Lúc cô vừa ném nó đã nhảy lên không trung và há miệng cắn đúng khớp xương của miếng đùi gà.
Tô Li sửng sốt đến mức ngây người, con chó này được huấn luyện tiếp đồ à.
Tiểu Hắc không đứng ở cửa nữa. Nó gặm miếng xương rồi chuồn đi. Cô không biết nó trốn đi đâu để thưởng thức đồ ăn của mình.
Tô Ly không nhịn nổi phải bật cười, con chó này dường như không còn ác cảm với cô nữa.
Cô lau miệng. Cô cầm lấy xâu kẹo hồ lô vừa mua rồi đứng dậy đi đến lề đường nơi hai người đàn ông đang hút thuốc.
Hình như họ đang nói chuyện. Tô Ly đến gần thì nghe thấy Khương Tiến hỏi Lăng Diệu: “Tại sao chúng ta không theo xe cảnh sát trở về? Chỗ đó không xa lắm, chúng ta cũng có thể về mà?”
Lúc trước Tô Ly cũng không nhận ra nhưng khi cô nghe anh ta hỏi thì cô lại cảm thấy rất đúng. Cô phát hiện từ khi họ tự mình lên núi hay lúc đi xuống thị trấn, và cả lúc đi bộ cùng cảnh sát Lăng Diệu đều tránh hợp tác với họ.
“Sau này đừng dính vào chuyện đó nữa, chúng ta không thể xen vào.” Lăng Diệu hít một hơi thuốc lá. Anh nhìn về phía trước và nói chuyện với giọng điệu kiên quyết.
Khương Tiến không hài lòng: “Người bảo phải ra ngoài là cậu, người muốn xen vào chuyện này cũng là cậu. Bây giờ cả ba người chúng ta ở đây, không có chỗ ở, cậu nói thế là có ý gì?”
Tô Ly không nói lời nào, một cảm giác kỳ lạ đang bắt đầu len lói.
Cô không tham gia vào chủ đề của họ, từ từ bóc màng ni lông của câu kẹo hồ lô và cắn một miếng vào miệng.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên và thấy một bóng người đi ngang qua con phố đối diện.
Màn đêm buông xuống chỉ còn vài ngọn đèn đường. Mặc dù Tô Ly không thể nhìn rõ mặt của đối phương nhưng cô nhận ra đó là người đã nói chuyện với Lăng Diệu lúc trước.
Người đàn ông đó ăn mặc rất kín đáo, theo lẽ thường Tô Ly sẽ không nhớ tới một người qua đường nhưng người đó lúc nào cũng tỏ ra mình đang giấu giếm gì đó, bao gồm cả sự hốt hoảng và thận trọng khi nhìn thấy Tô Ly và nhìn chằm chằm cô. Hắn khiến cô không thể không nhớ kỹ.
Cô chậm rãi nhai kẹo hồ lô, mặc kệ vì sao mùi vị của nó lại khác xa với những gì cô nhớ. Cô nghiêng đầu lặng lẽ liếc về phía Lăng Diệu và phát hiện ánh mắt mơ hồ của anh. Nó không có điểm nhìn chính xác nhưng đại khái anh đang nhìn về con phố ở đối diện. Cô không biết anh có đang chú ý đến người đó không.
Lăng Diệu dụi tàn thuốc lá, xoay người về phía họ và nói: “Không cần sốt ruột trở về. Chúng ta tìm một khách sạn ở đây đi.”
Khương Tiến vẫn chưa hiểu nhưng anh ta không nói nữa mà sang một bên để gọi điện thoại.
Tô Ly thấy hai người có vẻ hơi bất đồng quan điểm, cô đến chỗ Lăng Diệu và hỏi: “Anh nói gì thế?”
Lăng Diệu không trả lời, anh nhìn đôi giày của cô và nói: “Chân của cô có ổn không?”
Tô Ly lắc đầu.
Anh nói: “Trước khi cô ngủ thì ngâm nước nóng đi, nếu không chân cô sẽ tê cóng đấy.”
Tô Ly gật đầu. Cô không quan tâm có thể quay lại hay không. Cô quay đầu nhìn Khương Tiến, hình như anh ta đang liên lạc với những cảnh sát lúc trước. Sau khi biết được đối phương vẫn chưa rời khỏi thị trấn, họ nói đôi ba câu rồi anh ta gật đầu và cúp điện thoại.
Khương Tiến đi về phía hai người và nói thẳng: “Tôi hỏi rồi, phạm nhân đã bị phát hiện, cũng chỉ còn bước cuối cùng thôi. Đối phương cũng nói đợi mọi chuyện xong xuôi chúng ta có thể đi nhờ xe của họ.”
Tô Ly định nói cũng được nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặt của Lăng Diệu, cô lại do dự không dám nói.
Lăng Diệu liếc nhìn Tô Ly và nói: “Các cậu muốn đi thì đi trước đi. Tôi ở lại đây, gặp một người có chút việc.”
Tô Ly thở phào nhẹ nhõm, bị sinh mệnh kìm lại, cô cũng bắt đầu thấy khó hiểu.
Cô quay đầu đi kiểm tra con phố đối diện, người vừa nãy đã biến mất rồi.
Tô Ly không biết có phải mình đa nghi không nhưng cô luôn cảm thấy hắn là người Lăng Diệu bảo muốn gặp.
Khương Tiến không quan tâm đến Lăng Diệu nữa vì mỗi lần họ cùng nhau ra ngoài nhưng trở về một mình đã là chuyện quá bình thường. Vì thế anh ta luôn có cảm giác anh đang che giấu một bí mật không muốn để ai biết.
Anh ta hỏi Tô Ly: “Cô em, đừng để ý đến cậu ta. Cô đi theo tôi rồi ngồi xe về chứ?”
Tô Ly không muốn đi cũng không muốn ở lại. Thật khó để đưa ra sự lựa chọn trong tình huống thế này.
Lăng Diệu dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh trấn an: “Đừng lo lắng, trở về sẽ an toàn.”
Tô Ly cũng suy nghĩ đến sự an toàn của bản thân, nhưng mà…
Một giây sau, Lăng Diệu không để ý đến hai người bọn họ nữa. Anh đi thẳng xuống con phố mà không quay đầu lại, băng qua dòng xe cộ để sang phía đối diện.
Không biết Tiểu Hắc đang ngồi xổm ở đâu. Nó phát hiện Lăng Diệu đã đi rồi, mấy cái chân của nó phản ứng rất nhanh, lập tức chạy theo anh.
Tô Ly định gọi anh nhưng cô phát hiện những gì mình muốn nói đã nghẹn trong cổ họng, không thể thốt lên lời. Lần đầu tiên cô cảm thấy bóng lưng của người đó tách biệt hoàn toàn với những người xung quanh, mang theo nỗi cô đơn và nặng nề cho đến khi hòa làm một với bóng đêm và biến mất sau một ngã rẽ.
“Cô không cần khó xử đâu” Khương Tiến đứng một bên lẩm bẩm: “Cô nhìn thấy chưa? Có lẽ cậu ta định đi hẹn hò với ai đó.”
Tô Ly không nghĩ như thế bởi vì khi hai người nhìn nhau cô không nhìn thấy sự nóng nòng muốn gặp ai đó từ trong ánh mắt ấy nhưng rất khó để nói thẳng ra.
Cô đứng đó một lúc, cho đến khi bị Khương Tiến thúc giục: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Ly ừ một cái nhưng vẫn không yên tâm.
Bọn họ đi ngược chiều với Lăng Diệu, sau khi họ đi được hai trăm mét, cô vẫn nhìn lại. Mặc dù cô biết là không thể nhìn thấy nhưng cô vẫn muốn xem thử sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc cô quay đầu lại cô đã nghĩ hình như từ hôm qua đến giờ cô đều gặp xui xẻo. Tất cả mọi chuyện đều không đâu vào đâu. Có lẽ cô phải nhanh chóng thích ứng và tỉnh táo lại. Không phải cô đã nói họ chỉ là khách qua đường sao? Tại sao cô lại nghĩ đến một người mới chỉ gặp một ngày cơ chứ.”
Cô lắc đầu để gạt bỏ dòng suy nghĩ và nhanh chóng theo sát tốc độ của Khương Tiến, cô hỏi: “Chỗ đó có xa không?”
“Ở ngay phía trước.” Khương Tiến chỉ về một căn nhà ồn ào được trang trí bởi một màu đỏ rực rỡ ở phía trước, chắc là đúng rồi.
Hôm nay gia đình này thật kỳ lạ, có người mang đến một món quà mừng lớn nên họ cho rằng đó là chuyện tốt còn nhiệt tình tiếp đãi đối phương mà không ngờ đó là tên cướp đang bị truy nã suốt hai ngày.
Khi Tô Ly và Khương Tiến đến, hai tên cướp đã bị bắt, họ bị cảnh sát đè vai dẫn ra ngoài. Một số xe cảnh sát với ánh đèn nhấp nháy đã chờ sẵn ở bên cạnh. Xung quanh cũng có rất nhiều người đang hóng hớt.
Tô Ly tận dụng ánh sáng trong bóng đêm và chụp vài tấm bằng máy ảnh, cảnh sát Từ để ý đến cô, ông ngạc nhiên hỏi:”Cháu vẫn ở đây à?”
Khương Tiến trả lời trước: “Tôi không về được, chúng tôi muốn đi nhờ các chú một đoạn.”
Con đường đuổi theo đến đây không hề dễ dàng. Bây giờ họ đã bắt được tội phạm nên tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát Từ lau mồ hôi trên trán, ông định nói không có vấn đề gì, nhưng ông thấy thiếu ai đó, bèn hỏi: “Ơ, Lăng Diệu đâu?”
Khương Tiến nói: “Cậu ấy có việc phải làm nên chúng tôi về trước.”
Cảnh sát Từ gật đầu. Ông biết mọi người đã kiệt sức rồi. Ông nói: “Vậy thì lên xe đi.”
Vì chúng là phần tử nguy hiểm nên cần hai chiếc xe cảnh sát để cách ly chúng.
Khương Tiến lên xe phía trước nhưng nó không còn đủ chỗ trống nên Tô Ly được phân cho chiếc xe ở phía sau.
Sau khi xe chạy Tô Ly dựa vào ghế ngồi. Cô đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng đen lao qua đám người bên ngoài cửa sổ.
Não bộ của cô phải dừng lại mất hai giây để nhận ra Tiểu Hắc nhưng có vẻ không phải là nó vì chủ nhân của nó không thể ở đây.
Tô Ly lập tức ngồi ngay ngắn. Cô muốn xác nhận lại nhưng không thấy gì nữa. Xem ra lúc nãy chỉ là ảo giác của cô.
Chiếc xe cảnh sát Khương Tiến đang ngồi đã đi rất xa, Tô Ly không thể ngăn cản anh ta nhưng cô không thể kiềm chế sự tò mò của mình. Cô dứt khoát làm theo những gì cô muốn. Cô nói với tài xế: “Dừng lại, tôi muốn xuống xe.”
Cô giải thích ngắn gọn với mọi người, ý là cô không muốn làm phiền họ nữa.
Cảnh sát cũng có việc quan trọng phải làm nên không quan tâm đến cô, chẳng bao lâu sau họ đã lái xe rời đi.
Tô Ly đứng ngay chỗ cô xuống xe. Chỗ này là ngã tư nhưng rất vắng vẻ ít, chỉ có vài quán thịt nướng mở vào ban đêm với đống thịt nướng nghi ngút khói.
Cô đi vài bước và nhìn xung quanh, nhưng không thấy người cô muốn gặp.
Cô không thể không nghi ngờ bản thân. Chẳng lẽ vừa rồi cô thật sự đã nhìn nhầm sao?
Nhưng anh có thể đang ở đây, Tô Ly biết mình không còn đường quay lại nên cô chỉ có thể cố gắng hết sức để tìm anh.
Cô cúi đầu bấm điện thoại nhưng không có số của anh.
Cô nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Tiểu Đao, vừa kết nối cô đã nói, “Em bảo Tiểu Kiếm cho chị số điện thoại của Lăng Diệu đi.”
Tiểu Đao bối rối hỏi: “Chị cần số làm gì? Chị, hai người không ở cùng nhau sao?”
Tô Ly vội vàng nói: “Chị vô tình để mất dấu rồi.”
Tiểu Đao nhận ra sự vội vàng của cô. Cậu cũng không hỏi nữa, ừ vài lần, sau đó chạy tới hỏi Tiểu Kiếm, một lúc sau cô nghe thấy một dãy số.
Tô Ly tập trung trí nhớ, nhanh chóng ghi nhớ dãy số kia. Sau đó cô thoát ra ngoài rồi bấm phím gọi nhưng bên kia lại xuất hiện chuông báo bận.
Không ai nghe máy cả.
Tô Ly để nó ở bên tai hơn một phút mới đặt điện thoại xuống và nhìn xung quanh, không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy anh đang ở gần đây.
Cô dựa vào cột đèn trên vỉa hè và nghĩ xem tiếp theo cô phải làm gì. Dù thế nào cô cũng có tiền để tìm một chỗ ngủ nhưng điều quan trọng nhất là bây giờ cô đang rối bời nên cô không thể ngừng suy đoán.
Lúc cô đang cúi đầu tập trung suy nghĩ thì có người ở phía mặt đã hét lên, như thể người đó đang hốt hoảng vì có một thứ gì đó đột nhiên lao ra.
Tô Ly ngẩng đầu nhìn sang, tiêu điểm ở trung tâm của đám người, đó là bóng đen vừa nãy. Bây giờ cô mới nhìn rõ nó là Tiểu Hắc.
Cô không hề suy nghĩ đã chạy lên và theo sát con đường mà nó biến mất. Cô tiến vào một con hẻm rẽ sang một con đường khác. Sau đó chạy dọc theo con phố.
Tô Ly đã từng bị chó đuổi vài lần nhưng cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình đuổi lại chó như thế này. Mặc dù có sự chênh lệch rất lớn về tốc độ nhưng cuối cùng cô cũng đến được nơi Tiểu Hắc dừng lại.
Đó là một nhà trọ.
Bên ngoài nhà trọ trông rất bình thường và không có điểm gì đặc biệt, nhưng nếu phải nói về điều đặc biệt thì đó là một tiệm cắt tóc ở bên cạnh. Phong cách trang trí vô cùng quê mùa, cánh cửa thẳng đứng với đèn nháy đủ màu sắc. Bên trong có tủ kính lắp đèn u ám và có một vài người phụ nữ trẻ ăn mặc và trang điểm theo phong cách lộng lẫy.
Tô Ly lập tức nghĩ đến ánh mắt như thể ngầm hiểu nhau của Khương Tiến và Lăng Diệu hồi chiều, cô chỉ cho rằng đó là một trò đùa giải trí giữa những người đàn ông nhưng bây giờ khi bắt gặp cảnh tượng này cô lại thấy buồn nôn.
Anh… thực sự đến đây chơi?
Nhưng cô nhìn thấy Tiểu Hắc xông thẳng lên lầu hai của quán trọ, cô nghĩ rằng người đó ở trên lầu nhưng biết đâu anh dẫn người gái đi thuê phòng thì sao?
Ban đầu Tô Ly sốt ruột muốn gặp anh nhưng thật sự đến rồi cô lại do dự không biết mình có muốn đi lên không? Trái tim đang đấu tranh giữa lên hay không lên, cuối cùng cô không nhịn nổi vẫn chọn đi lên.
Phòng khách sạn nằm trên tầng 2. Tại quầy lễ tân, một đôi nam nữ có vẻ vừa mới trưởng thành đang ngồi ở đó. Chàng trai đặt tay lên eo cô gái, dáng vẻ như thể muốn sờ soạng người ta.
Tô Ly nhìn thấy họ đầu tiên, cô dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
Đối phương luôn cúi đầu để từ chối hành động mập mờ nên không biết có người đến. Còn chàng trai nhìn thấy một người phụ nữ cũng không hề lảng tránh mà tiếp tục dựa vào nhau trong tư thế thân mật.
Cô gái hơi xấu hổ, đẩy chàng trai một cái và đứng dậy hỏi Tô Ly: “Chị muốn một phòng à? Có mang thẻ căn cước không?”
Tô Ly lắc đầu: “Tôi không cần phòng. Tôi đang tìm người.”
“Ồ.” Cô gái gật đầu hiểu ý “Đã thuê rồi sao?”
Tô Ly không trả lời.
Thiếu niên chưa từng nhìn thấy người đẹp này trong thị trấn, ánh mắt lộ ra sự trêu chọc. Cậu ta khéo léo xen vào: “Chắc là thuê rồi đấy. Hình như đối phương không nói số phòng cho cô đúng không?”
Tô Ly không thích nói chuyện với giọng điệu này, vì vậy cô cầm điện thoại của mình lên và nói: “Tôi sẽ hỏi lại.”
Cô giả vờ gọi điện thoại rồi nhanh chóng chạy lên tầng hai để tránh những trò đùa của họ nhưng đập vào mắt cô là một hành lang trống rỗng không một bóng người.
Tô Ly tiến lên vài bước, cô đi rất nhẹ nhàng và chậm rãi. Mỗi lần đi qua một cánh cửa, cô đều cố gắng nghe ngóng âm thanh nào đó nhưng bên tai lại rất yên tĩnh, như thể không có ai ở đây.
Đoạn đường phía trên có mấy ngọn đèn liên tiếp bị hỏng, Lúc Tô Ly đi qua như thể bị chìm sâu vào bóng tối cộng thêm không gian yên tĩnh khiến cô càng sợ hãi.
Đúng lúc cô không biết mình có nên đi tiếp không thì cánh cửa bên phải đột nhiên mở ra. Cô còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay rắn chắc đã túm chặt cổ tay cô và kéo cô vào trong một cách hết sức thô bạo.