Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
"Chú Tô, cháu có chuyện muốn bàn với chú".
Tô Đông Thăng không chút do dự, ra hiệu cho thư ký đẩy lùi lịch trình tiếp theo về sau, nói với Lý Thần: "Được, cháu tới tập đoàn đi, chú ở trong phòng làm việc chờ cháu".
...!
"Chết tiệt! Chết tiệt! Thằng chó chết, đi chết cụ mày đi!"
Hà Chí Thành đập vỡ tách trà trong tay, vừa nhảy chồm chồm lên vừa chửi rủa như một kẻ điên.
Đám đàn em trong phòng thì thầm còn chả dám, chứ đừng nói đến chuyện dám chọc giận Hà Chí Thành.
"Lý Thần là loại chó gì, mà dám trèo lên đầu tao làm mưa làm gió!"
Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, Hà Chí Thành cảm thấy nội tâm mình không ngừng bị gặm nhấm bởi sự ghen tuông và tức giận, khiến anh ta gần như phát điên lên.
“Anh Hà”, một đàn em thận trọng nói.
"Lão gia có dặn rằng bây giờ chúng ta vẫn phải tập trung vào việc chính, khi kế hoạch của chúng ta hoàn thành, không phải Lý Thần sẽ thành con chó trước mặt anh sao, đến lúc đó anh muốn làm gì mà chẳng được".
Hà Chí Thành kéo cổ áo sơ mi và cười một cách hung tợn: "Mày nói đúng.
E rằng hai con chó Lý Thần và Tô Đông Thăng có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra.
Chúng ta đã liên hệ với các doanh nhân Hồng Kông và được họ ủng hộ.
Cuộc đấu giá chắc chắn tao sẽ là người cười cuối cùng!"
Vừa nói, Hà Chí Thành vừa nheo mắt để trấn áp sự kinh ngạc và tham lam trong mắt mình.
"Vốn đầu tư ba tỷ nhân dân tệ, doanh nhân Hồng Kông này giàu như vậy.
Chẳng trách lãnh đạo chính quyền tỉnh lại coi trọng họ đến vậy.
Một công viên giải trí có vốn đầu tư ba tỷ nhân dân tệ.
Giá trị toàn bộ bờ Nam của sông Nam Lâm trong tương lai có thể tăng đáng kể đấy nhỉ?"
Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa phòng.
Hà Chí Thành vội vàng ra mở cửa.
Người bước vào là một thanh niên choai choai có bộ mặt rất vênh váo.
"Anh Hoắc, anh tới rồi".
Trước mặt cậu Hoắc, Hà Chí Thành hoàn toàn không dám kênh kiệu, cười rạng rỡ, cúi người khom lưng, giống như người hầu vậy.
Cậu Hoắc hừ một tiếng, liếc nhìn căn phòng bừa bộn, mỉm cười nói bằng tiếng Quan Thoại với chất giọng Hồng Kông và Quảng Đông: "Không phải cậu bảo sẽ dẫn tôi đi tìm chút thú vui ở tỉnh sao? Xem ra giờ cậu không có tâm trạng cho lắm nhỉ".
“Không, không”, Hà Chí Thành gần như cười tươi như hoa, nói: “Chỉ là một chút chuyện ngoài ý muốn thôi.
Không phải nhà chúng tôi muốn đấu giá mảnh đất kia sao.
Bởi vì chuyện này, bố tôi đã mắng tôi một trận, bảo là làm việc chậm chạp quá”.
Cậu Hoắc cười, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt Hà Chí Thành, nói: "Người đại lục, đừng giở trò này ra với tôi.
Đừng lo, tôi đã nói với ông già của tôi về chuyện của cậu rồi".
"Hợp tác với các người không phải là không thể.
Dù sao chúng tôi cũng cần tìm một công ty địa phương có thực lực mạnh.
Các người cũng phù hợp đấy, chỉ là…"
"Tôi không vui, ông già nhà tôi sẽ không vui, chúng tôi không vui, đương nhiên sẽ không hợp tác rồi".
Hà Chí Thành cười rạng rỡ và hèn mọn hơn khi cảm nhận được bàn tay của cậu Hoắc đang vỗ vào mặt mình.
"Anh Hoắc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phục vụ anh từ A đến Z, những thứ anh muốn đều đã chuẩn bị xong, anh Hoắc, mời…"
Cậu Hoắc cười nói: "Tôi là tôi thích sự tinh ý của cậu đấy, người đại lục".
"Anh Hoắc khách sáo quá, được phục vụ anh là vinh dự của tôi".
Hà Chí Thành nói rất hèn mọn, trong lòng gần như muốn phát điên vì tức giận và nhục nhã.
Nhưng anh ta không còn cách nào khác đành phải chịu đựng, anh ta biết giờ phút này tuyệt đối không thể đắc tội với cậu Hoắc.
Thấy cuộc đấu giá sắp bắt đầu, thành quả chiến thắng đã ở trong tầm mắt, anh ta phải nhịn xuống.
Hà Chí Thành thề trong lòng rằng khi anh ta giành được tất cả mọi thứ, anh ta sẽ đổ tất cả những nhục nhã này lên người Lý Thần gấp trăm lần!.
Tô Đông Thăng không chút do dự, ra hiệu cho thư ký đẩy lùi lịch trình tiếp theo về sau, nói với Lý Thần: "Được, cháu tới tập đoàn đi, chú ở trong phòng làm việc chờ cháu".
...!
"Chết tiệt! Chết tiệt! Thằng chó chết, đi chết cụ mày đi!"
Hà Chí Thành đập vỡ tách trà trong tay, vừa nhảy chồm chồm lên vừa chửi rủa như một kẻ điên.
Đám đàn em trong phòng thì thầm còn chả dám, chứ đừng nói đến chuyện dám chọc giận Hà Chí Thành.
"Lý Thần là loại chó gì, mà dám trèo lên đầu tao làm mưa làm gió!"
Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, Hà Chí Thành cảm thấy nội tâm mình không ngừng bị gặm nhấm bởi sự ghen tuông và tức giận, khiến anh ta gần như phát điên lên.
“Anh Hà”, một đàn em thận trọng nói.
"Lão gia có dặn rằng bây giờ chúng ta vẫn phải tập trung vào việc chính, khi kế hoạch của chúng ta hoàn thành, không phải Lý Thần sẽ thành con chó trước mặt anh sao, đến lúc đó anh muốn làm gì mà chẳng được".
Hà Chí Thành kéo cổ áo sơ mi và cười một cách hung tợn: "Mày nói đúng.
E rằng hai con chó Lý Thần và Tô Đông Thăng có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra.
Chúng ta đã liên hệ với các doanh nhân Hồng Kông và được họ ủng hộ.
Cuộc đấu giá chắc chắn tao sẽ là người cười cuối cùng!"
Vừa nói, Hà Chí Thành vừa nheo mắt để trấn áp sự kinh ngạc và tham lam trong mắt mình.
"Vốn đầu tư ba tỷ nhân dân tệ, doanh nhân Hồng Kông này giàu như vậy.
Chẳng trách lãnh đạo chính quyền tỉnh lại coi trọng họ đến vậy.
Một công viên giải trí có vốn đầu tư ba tỷ nhân dân tệ.
Giá trị toàn bộ bờ Nam của sông Nam Lâm trong tương lai có thể tăng đáng kể đấy nhỉ?"
Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa phòng.
Hà Chí Thành vội vàng ra mở cửa.
Người bước vào là một thanh niên choai choai có bộ mặt rất vênh váo.
"Anh Hoắc, anh tới rồi".
Trước mặt cậu Hoắc, Hà Chí Thành hoàn toàn không dám kênh kiệu, cười rạng rỡ, cúi người khom lưng, giống như người hầu vậy.
Cậu Hoắc hừ một tiếng, liếc nhìn căn phòng bừa bộn, mỉm cười nói bằng tiếng Quan Thoại với chất giọng Hồng Kông và Quảng Đông: "Không phải cậu bảo sẽ dẫn tôi đi tìm chút thú vui ở tỉnh sao? Xem ra giờ cậu không có tâm trạng cho lắm nhỉ".
“Không, không”, Hà Chí Thành gần như cười tươi như hoa, nói: “Chỉ là một chút chuyện ngoài ý muốn thôi.
Không phải nhà chúng tôi muốn đấu giá mảnh đất kia sao.
Bởi vì chuyện này, bố tôi đã mắng tôi một trận, bảo là làm việc chậm chạp quá”.
Cậu Hoắc cười, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt Hà Chí Thành, nói: "Người đại lục, đừng giở trò này ra với tôi.
Đừng lo, tôi đã nói với ông già của tôi về chuyện của cậu rồi".
"Hợp tác với các người không phải là không thể.
Dù sao chúng tôi cũng cần tìm một công ty địa phương có thực lực mạnh.
Các người cũng phù hợp đấy, chỉ là…"
"Tôi không vui, ông già nhà tôi sẽ không vui, chúng tôi không vui, đương nhiên sẽ không hợp tác rồi".
Hà Chí Thành cười rạng rỡ và hèn mọn hơn khi cảm nhận được bàn tay của cậu Hoắc đang vỗ vào mặt mình.
"Anh Hoắc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phục vụ anh từ A đến Z, những thứ anh muốn đều đã chuẩn bị xong, anh Hoắc, mời…"
Cậu Hoắc cười nói: "Tôi là tôi thích sự tinh ý của cậu đấy, người đại lục".
"Anh Hoắc khách sáo quá, được phục vụ anh là vinh dự của tôi".
Hà Chí Thành nói rất hèn mọn, trong lòng gần như muốn phát điên vì tức giận và nhục nhã.
Nhưng anh ta không còn cách nào khác đành phải chịu đựng, anh ta biết giờ phút này tuyệt đối không thể đắc tội với cậu Hoắc.
Thấy cuộc đấu giá sắp bắt đầu, thành quả chiến thắng đã ở trong tầm mắt, anh ta phải nhịn xuống.
Hà Chí Thành thề trong lòng rằng khi anh ta giành được tất cả mọi thứ, anh ta sẽ đổ tất cả những nhục nhã này lên người Lý Thần gấp trăm lần!.
Bình luận facebook