-
Chương 558-561
Chương 558-561 :
Hai ngày tiếp theo, Lý Thần không đi đâu cả, cũng không làm gì, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh Tô Vãn Thanh.
Sau khi anh quay lại thì đã nói lại toàn bộ sự việc cho Tô Đông Thăng.
Trong đó cũng không thể thiếu đi sách lược mà anh sẽ giải quyết toàn bộ vấn đề trong tương lai.
Đối với chuyện đó, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần rằng anh không cần quản việc về nhà họ Nhan tỉnh Đông Nam nữa
Sau đó Lý Thần đã được chứng kiến sức mạnh của bộ vợ mình ở tỉnh Đông Nam mạnh như thế nào.
Giống như những gì Nhan Bân lo lắng, Tô Đông Thăng đã ở tỉnh Đông Nam mấy chục năm, bình thường không lộ diện nhưng vào những lúc quan trọng thì sức mạnh mà ông ấy tung ra luôn là điều mà người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Anh Lý Thần, theo như tin tức mới nhất, toàn bộ thế lực và tài sản của nhà họ Nhan đã hoàn toàn được rút khỏi thị trường tỉnh Đông Nam rồi”.
Sau sân biệt thự, Lưu Quân báo cáo với Lý Thần.
Lý Thần đang chăm chú gọt táo, quả táo tròn không ngừng xoay trên tay anh, vỏ táo dài và mềm lắc qua lắc lại nhìn thì có vẻ sẽ đứt bất cứ lúc nào nhưng cho tới khi anh gọt xong thì nó không hề bị đứt ngang.
Cho tới khi gọt xong táo, Lý Thần mới cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng Tô Vãn Thanh và nói: “Bố vợ tương lai của anh lợi hại thật đấy”.
Qua hai ngày nghỉ ngơi, Tô Vãn Thanh cuối cùng cũng đã hồi phục.
Thực ra ngoài cú tát ra thì Tô Vãn Thanh không hề bị thương, chẳng qua là do bị kích động tâm lý quá nên cần thời gian để điều chỉnh.
Dù sao thì Tô Vãn Thanh cũng không phải là cô gái bình thường nên có thể hồi phục được tâm trạng trong thời gian ngắn nhất có thể.
Nghe Lý Thần nói vậy, cô vừa ăn táo vừa nói với vẻ bình thản: “Hôm qua bố em không làm gì cả, chỉ tới tình ngồi cả ngày trong phòng làm việc, vậy mà hôm nay đã có hiệu quả rồi”.
“Nhà họ Nhan đầu tư không ít ở tỉnh Đông Nam, lần này rút như vậy không chỉ khiến nhà họ Nhan
mất trắng mà ngay cả tỉnh cũng chịu không ít tổn thất”.
“Những thứ khác không nói, còn những hạng mục đã hợp tác thì đều đi tong. Công trường bờ Bắc vừa hoàn thành cơ bản thì cũng tiếp tục mọc đầy cỏ hoang, vì vậy tỉnh chắc chắc sẽ không để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra nữa”.
“Vì vậy lúc này cần phải có người ra mắt thể hiện ý tử với tỉnh. Quyền lựa chọn đã không còn thuộc về tỉnh nữa, xung đột giữa hai nhà đã không thể hòa giải thêm được nữa, chỉ có thể giữ lại một nhà mà thôi”.
“Vậy thì giữa chúng ta và nhà họ Nhan, ai nặng ai nhẹ, đương nhiên tỉnh phủ đều biết”.
Lý Thần phân tích kỹ lưỡng.
Anh vừa nói xong thì Tô Đông Thăng từ ngoài bước vào.
“Chú Tô”.
“Bố”.
Lý Thần và Tô Vãn Thanh đồng thời lên tiếng.
Tô Đông Thăng gật đầu, nở nụ cười với Tô Vãn Thanh và hỏi với vẻ hiền lành: “Sao rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Vãn Thanh gật đầu nói: “Đỡ nhiều rồi a, thực ra con không hề bị thương, chỉ là hơi bị sốc”.
“Chỉ riêng điều đó thôi thì nhà họ Nhan đã đáng phải chết rồi”, Tô Đông Thăng biểu cảm vô tình.
Nói xong, Tô Đông Thăng quay qua nhìn Lý Thần: “Lần này nhà họ Nhan rút khỏi tỉnh Đồng Nam, tiếp theo, cháu định thế nào?”
Lý Thần không trả lời ngay mà chỉ nói: “Lần này nhà họ Nhan rút đi một cách vội vàng, rõ ràng là áp lực cháu gây ra cho họ đã có tác dụng. Nghe nói không buồn cả thu dọn hành lý, cứ thế ngồi máy bay đi thôi!”
Tô Đông Thăng thản nhiên nói: “Đến cả một tỷ tệ còn phải vứt thì hành lý lấy làm gì”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Coi như là chạy nhanh đấy”.
Bất luận là Lý Thần hay là Tô Đông Thăng thì đều đã bị nhà họ Nhan chọc tức tới mức bốc hỏa.
Đối với người như bọn họ, nếu như cùng chơi theo quy tắc thì đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng nhà họ Nhan lại khinh thường quy tắc, chạm vào giới hạn.
Huống hồ, Nhan Hạ lại động vào cái vảy ngược của Lý Thần và Tô Đông Thăng.
“Đây cũng mới chỉ là bắt đầu. Tổn thất một tỷ tệ chỉ làm tróc lớp da của họ, chứ không hề khiến bị thương vào xương cốt. Tiếp theo, điều mà cháu
muốn làm chứng là rút gân bẻ xương và đá họ xuống vực!”
Giọng điệu của Lý Thần tràn đầy sự kiên định,
Tô Đông Thăng cũng gật đầu: “Đánh rắn thì phải đánh chết, nếu không hậu họa khôn lường. Nếu đã không thể thỏa hiệp thì tuyệt đối không được mềm yếu vào lúc quan trọng. Hành động tiếp theo không những có mà còn phải nhanh nữa”.
Lý Thần cười nói: “Chú yên tâm, cháu có kế hoạch toàn bộ, sẽ lập tức bắt đầu”.
Tô Đông Thăng vỗ vai Lý Thần, an ủi: “Cháu làm việc, trước giờ chú luôn yên tâm...Nhưng có một chuyện, chủ cần thương lượng với cháu”.
“Phía bờ Bắc bắt đầu trở nên hoang tàn. Thái độ của chính phủ hết sức mập mờ, đất đã giao, cùng với sự rút lui của nhà họ Nhan nên nếu giờ họ mà thu lại thì những lời quảng cáo, tuyên truyền trước đây sẽ trở thành trò cười”.
“Người đưa ra quyết sách của tỉnh sẽ không chấp nhận sự tồn tại của nhược điểm, dù sao lúc này bờ Nam đã khai phá thành công, còn phía bờ Bắc thì ai cũng nhìn thấy rồi đấy”.
“Nếu như lúc đầu bờ Bắc không có ai đề nghị khai phá thì cũng thôi, nhưng giờ đã có các hạng mục rồi, nên những công trình trước đó cũng đã làm xong cả. Nếu mà bỏ hoang thì bất luận từ phương diện nào cũng không phù hợp”.
Lời nói của Tô Đông Thăng rất từ tốn nhưng Lý Thần có thể nghe ra được ý tử trong đó.
“Vậy nên ý của chính phủ là để chúng ta tiếp nhận ạ?”.
Tô Đông Thăng cười nói: “Không sai!”.
Lý Thần chau mày: “Bờ Bắc nếu muốn khai phá thì ít nhất cũng phải đầu tư nhiều hơn bờ Nam thêm một nửa, đây không phải là chuyện tốt”
“Bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt. Nhìn từ góc độ khác, thì bờ Bắc không có giá trị đến như thể”, Tô Đông Thăng nhắc nhở.
Lý Thần khẽ chau màu: “Hoặc là, chúng ta có thể đổi một cách hoàn toàn mới để khai phá bờ Bắc?”
“Ví dụ như, khu vực biệt thự? Ở đó rất nhiều núi và cây cối, hơn nữa còn dựa vào phía nam của Lâm Giang, cộng thêm với làng cổ. Mặc dù kinh thế chưa phát triển nhưng cũng vì thế mà giữ được nguyên vẻ đẹp sinh thái tự nhiên. Nếu như làm một khu vực biệt thự cho giới nhà giàu thì có khi lại tạo ra được hiệu quả hoàn toàn khác biệt”
Tô Đông Thăng đánh giá cao Lý Thần: “Khá lắm, tư duy của cháu rất rõ ràng, nhanh nhạy. Về điểm này chủ phải suy nghĩ cả đêm mới nghĩ thông đấy”.
Lý Thần cười nói: “Cũng là nhờ chú nhắc cháu... Có điều, chuyển nhượng đất như thế nào ạ?”
Tô Đông Thăng cười nói: “Một phần mười so với giá bình thường, thu phí mang tính tượng trưng. Dù sao trước đó thì nhà họ Nhan cũng đã đóng cho chúng ta khoản này rồi”
Đôi mắt Lý Thần sáng lên: “Vậy thì lần này hoàn toàn có thể được. Nếu không phải là thương nghiệp khai phá, chỉ là thiết kế biệt thự thì vốn có thể giảm đi rất nhiều. Hơn nữa có thể hô hào bên bờ Nam, cùng tăng vốn góp thì kết quả sẽ không còn là một cộng một bằng hai nữa, mà hơn hai ạ".
“Không chỉ có vậy mà còn có thể mang lại thể diện cho tỉnh thành”, Tô Đông Thăng cười nói.
Lý Thần gật đầu: “Vụ kinh doanh này, Thần Thanh sẽ nhận ạ”.
Bờ Bắc của Nam Lâm Giang đối với Lý Thần thực ra là một tờ vé số bất ngờ.
Đạt được nó thì có thể gia tăng sức thu hút cho bờ Nam. Hơn nữa có sự nổi bật của bờ Nam thì khu biệt thự của bờ Bắc cũng sẽ được vô số người chủ
Có thể tưởng tượng, tới khi đó bờ Nam sẽ trở thành trung tâm kinh tế của tỉnh. Khu vực biệt thự cách một dòng sông sẽ biến thành một tỉnh, và khiến cho toàn bộ giới nhà giàu thuộc tỉnh Đông Nam sẽ tập trung về đây.
Cùng là một khu đất nằm trong tay Lý Thần và nhà họ Nhan thì hiệu quả của việc sử dụng và phát huy rất khác nhau.
Không phải là nhà họ Nhan không nghĩ tới việc phát triển bờ Bắc thành khu biệt thự vì dù sao thì một gia tộc có thể quật khởi như vậy trong thương hội, lại còn chiếm vị trí hàng đầu ở Hỗ Thị thì chắc chắn là đối thủ mà Lý Thần không thể xem nhẹ.
“Chủ yếu là mục đích của hai nhà khác nhau. Nhà họ Nhan khai phá bờ Bắc là vì muốn tấn công kế hoạch bờ Nam của chúng ta. Vì vậy họ cần tạo ra một trung tâm kinh tế giống như bờ Nam để đối đầu với chúng ta, cố gắng đánh bại hạng mục của bờ Nam .
“Khi bờ Bắc đã vào tay mình, phía nam là khu công nghiệp, phía bắc là khu ở của giới nhà giàu thì rất có thể sẽ giúp khu vực sông Nam Lâm trở thành trung tâm. Một trái một phải hoàn toàn có thể tạo ra được một khu cao cấp, nòng cốt của tỉnh Đông Nam.
Quan điểm của Lý Thần và Tô Đông Thăng rất ăn ý.
Hạng mục của bờ Bắc cũng thuận lời được bỏ vào túi của Thần Thanh.
“Nhưng điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là có thể đánh bại hoàn toàn nhà họ Nhan. Lý Thần nhìn lớp cỏ xanh mướt trong vườn hoa sau biệt thự, thản nhiên nói.
“Về điểm này, chỉ dựa vào bản lĩnh của chúng ta thì e rằng khó mà có thể làm được”.
Lúc này Tô Vãn Thanh đã đi nghỉ ngơi, hơn nữa Lưu Quân cũng được Lý Thần sắp xếp đi làm việc khác, giờ chỉ còn lại Tô Đông Thăng ở bên cạnh anh.
Nghe Tô Đông Thăng nói vậy, Lý Thần thản nhiên nói: “Điều này là đương nhiên, dù sao thì phạm vi thực lực của chúng ta cũng chỉ ở tỉnh Đông Nam, ra khỏi đây, sức ảnh hưởng của chúng ta sẽ yếu đi nhiều”.
“Nếu muốn đánh sụp nhà họ Nhan thì phải xâm nhập vào Hỗ Thị. Đó là đại bản doanh của bọn họ. Việc thay đổi vị trí của chủ và khách sẽ khiến cho kể hoạch của chúng ta gia tăng độ khó”.
Tô Đông Thăng chau mày: “Theo như thông tin bọn chú có được thì hai năm nay nhà họ Nhan đã hoàn toàn rút khỏi việc kinh doanh trà truyền thống trong nước, dồn toàn bộ trọng tâm vào việc xuất nhập khẩu”.
“Những năm gần đây kinh tế trong nước phát triển cực nhanh. Rất nhiều sản phẩm đều cầu vượt cung. Tiền trong tay mọi người nhiều lên, nhưng việc có thể mua được đồ tốt thì lại không hề gia tăng. Vì vậy bọn họ làm xuất nhập khẩu đương nhiên kiếm tiền”, Lý Thần bình thản nói.
. Đây cũng là sự thật, theo như hồi ức của kiếp trước, thì trong thời gian tám năm này được gọi là tám năm hoàng kim của việc xuất nhập khẩu.
Có thể nói chỉ cần bạn có mối quan hệ nhất định thì có thể nhập khẩu đồ từ nước ngoài về, vậy thì có nằm không cũng có tiền.
Ngành kiếm tiền này, trong thời gian ngắn trở nên hot cho tới khi trong nước phát triển bất động sản và đường sắt kéo theo các ngành khác phát triển thì ngành này mới dần hạ nhiệt.
“Họ làm ngành khác thì đúng là cháu sẽ khó ra tay thật, nhưng nếu là về xuất nhập khẩu thì cháu có cách”, Lý Thần nói.
Tô Đông Thăng ngạc nhiên liếc nhìn Lý Thần, nhưng không hỏi thêm.
Sau một loạt biến cố, ông ấy biết rằng Lý Thần đã không còn là thiên tài đầu tư cổ phiếu thận trọng trước mặt ông ấy trước đây nữa.
Giờ đây anh đã có quyền lực và bí mật riêng của mình, mà tất cả những điều này đều cần thiết cho sự nổi lên của một anh hùng kinh doanh.
Ngay cả cuộc đối đầu toàn diện với nhà họ Nhan lần này cũng là điều mà anh chắc chắn sẽ phải trải qua.
Không phải nhà họ Nhan thì sẽ có nhà họ Trương, nhà họ Lý, nhà họ Vương, không phải vì Tô Vãn Thanh thì sẽ vì đủ các thể loại chuyện khác.
Không có một anh hùng nào trỗi dậy mà lại bình yên cả, và sự trỗi dậy của một thể lực mới chắc chắn sẽ đi kèm với sự suy tàn của một hoặc thậm chí là nhiều thế lực cũ.
“Nếu cháu đã có cách, vậy thì chú không cần phải quan tâm nữa. Nói tóm lại, cháu cứ tự mình quyết định. Nếu như cần chú giúp thì cứ nói bất cứ lúc nào”, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần.
Lý Thần nghiêm túc gật đầu nói: “Cháu biết rồi
Tô Đông Thăng mỉm cười, sau đó vỗ vai Lý Thần rồi đứng dậy rời đi.
Sau sự việc này, tâm lý của Tô Đông Thăng cũng thay đổi rất nhiều, ông ấy nhận ra rằng mình có rất ít thời gian ở bên cạnh con gái.
Có thể là do muốn bù đắp, hoặc cũng có thể là muốn chăm sóc cho Tô Vãn Thanh phục hồi tâm lý, cho nên hai ngày này, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, ông ấy sẽ ở bên cạnh con gái.
Mà như vậy thì vừa hay cũng cho Lý Thần thêm nhiều thời gian.
Sau khi Tô Đông Thăng rời đi, Lý Thần suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Hoắc Chấn Châu, người đang ở Hồng Kông xa xôi.
Với Hoắc Chấn Châu, Lý Thần không cần nói mấy lời khách sáo hoặc viển vông, anh nói thẳng vào vấn đề luôn: “Chú Hoắc, chủ có hứng thú đến đại Lý làm ăn, thu nhập hàng năm không dưới 500 triệu không?”
Tô Đông Thăng nói không sai, muốn tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Nhan, chỉ dựa vào sức của bọn họ thôi là chưa đủ.
Đây không phải là coi thường bản thân, mà là nhìn nhận thực tế.
Hơn nữa việc nhanh chóng tiêu diệt nhà họ Nhan trong một khoảng thời gian ngắn mà không cho đối thủ một chút cơ hội phản công chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.
Và để làm được điều này, Lý Thần chưa bao giờ nghĩ đến việc một thân một mình.
Có tài nguyên của nhà họ Hoắc ở đây, tội gì mà không sử dụng.
“Thế nào cơ?”, Hoắc Chấn Châu quả nhiên hứng thú với lời nói của Lý Thần.
“Bây giờ các tập đoàn kinh doanh ở Hồng Kông đang chiến đấu với các phe phái địa phương ở Yến Kinh. Đây là một cuộc chiến lâu dài và sẽ không thể nào có kết quả trong một khoảng thời gian ngắn được”.
“Mà thiệt thòi lớn nhất của các tập đoàn kinh doanh ở Hồng Kông là không có cơ sở ở đại Lý. Lần này, cháu đã phải người gửi cho chủ Hoắc một địa chỉ cụ thể rồi. Hướng thương mại xuất nhập khẩu, nhà họ Nhan, chú Hoắc còn nhớ không?”
Nụ cười của Lý Thần tràn đầy tự tin.
Muốn lôi kéo nhà họ Hoắc, chỉ cần thể diện của Lý Thần là đã đủ.
Nhưng từ trong ra ngoài, Lý Thần phân biệt rất rõ ràng, nhà họ Hoắc không phải của anh, muốn duy trì sự phát triển bền vững của mối quan hệ hợp tác giữa hai bên, mọi sự giúp đỡ đều không thể coi thường.
Một sự việc, nếu như đôi bên đều có thể lấy được lợi ích thì mọi người mới đều vui vẻ và hoan hỉ được.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Đương nhiên là chủ biết rồi, nhưng cháu định làm như thế nào?”
“Tiêu diệt nhà họ Nhan, nhà họ Hoắc sẽ lấy hết khu xuất nhập khẩu để buôn bán. Cháu không có hứng thú, nhưng tài sản của nhà họ Nhan, cháu phải lấy hết!”
Tại sao kinh doanh xuất nhập khẩu trong nước hiện giờ lại có lãi như vậy?
Trước hết, do nhu cầu từ đất liền rất lớn nên không lo ế hàng khi nhập vào.
Thứ hai là do chính sách đặc biệt trong điều kiện đặc biệt của quốc gia.
Vì lý do lịch sử, thành phố Hồng Kông gần như miễn thuế đối với nhiều mặt hàng, và sau khi Hồng Kông quay về, đại Lý đã cho Hồng Kông một ưu đãi miễn giảm thuế rất hời.
Vì vậy bây giờ hầu hết các thương nhân nhập hàng vào nội địa đều vận chuyển hàng hóa từ nước ngoài vào Hồng Kông trước, sau đó mới lấy danh nghĩa hàng từ Hồng Kông nhập vào đất liền.
Bằng cách này, vậy thì có thể quang minh chính đại tạo ra một lỗ hổng trong chính sách và có thể tiết kiệm từ 15-25% thuế quan.
“Toàn bộ trọng tâm của nhà họ Nhan là thương mại xuất nhập khẩu, và cách thức họ dùng là cùng một loại. Đầu tiên là vào Hồng Kông trước, sau đó mới từ Hồng Kông vào nội địa, từ đó chiếm lĩnh thị trường trong nước với mức chi phí thuế quan cực kỳ thấp”.
Lý Thần lạ gì mấy chiêu trò của nhà họ Nhan.
“Vì vậy muốn tiêu diệt nhà họ Nhan, ra tay từ trong nước thì không đẹp. Cách đơn giản nhất là xuất phát từ Hồng Kông. Cháu nghĩ với năng lực của nhà họ Hoắc, giữ mấy chiếc thuyền hàng lại không phải là vấn đề, đúng không?”, Lý Thần cười nói.
Hoắc Chấn Châu đi đi lại lại trong phòng làm việc, càng nghĩ càng cảm thấy cách của Lý Thần rất khả thi.
“Chuyện này nhất định không thành vấn đề, nhưng cụ thể làm như thế nào, chú cần phải biết tình hình ra vào hàng hóa của nhà họ Nhan ở cảng Hồng Kông đã”.
Lý Thần cười nói: “Vậy thì tốt nhất càng nhanh càng tốt, phía bên này cháu cũng sẽ bắt đầu ra tay, tốt nhất là cả hai bên cùng nhau phối hợp, khiến cho nhà họ Nhan chỗ này lo không được mà chỗ kia lo cũng không xong”.
Hoắc Chấn Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lý Thần, nhà họ Nhan đắc tội với cháu à?”
Lý Thần bình tĩnh nói: “Mối thù không đội trời chung!”
Hoắc Chấn Châu dừng bước chân, hiếm khi nghe thấy những lời nói thù địch như vậy phát ra từ miệng Lý Thần, một người luôn bình tĩnh và khiêm
tốn.
Nhưng cũng chính vì điều này mà Hoắc Chấn Châu đã hiểu được quyết tâm của Lý Thần, trong lòng cũng nâng tầm quan trọng của vấn đề này lên mấy bậc.
“Được rồi, chuyện này chú sẽ hợp tác với cháu, đợi phía bên cháu điều tra rõ ràng rồi thì hãy lập tức liên hệ với chú. Ngoài ra, chú sẽ bảo Hoàn Vũ qua chỗ cháu một chuyến. Chuyện của chủ ở Yến Kinh cũng hòm hòm rồi, cũng không cần quan tâm nhiều nữa”.
Lý Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được, lát nữa cháu sẽ gọi điện cho anh ấy”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Lý Thần, bây giờ cháu không chỉ đại diện cho bản thân nữa, phía sau cháu còn nhà họ Hoắc luôn ủng hộ cháy hết mình, Vì vậy rất nhiều lúc, cháu có thể mạnh dạn hơn nữa, nếu nhà họ Hoắc đã đầu tư vào người cháu, vậy thì sẽ không thay đổi đâu”.
Lý Thần cười nói: “Có chú Hoắc tận tâm giúp đỡ như vậy thì cháu yên tâm làm rồi”.
Nhà họ Nhan, Hỗ Thị.
Phòng làm việc lớn hơn phòng ngủ của một người bình thường lúc này đang u ám khói, mùi khói hăng hắc không thể tiêu tan được.
Nhan Bân mặt tái xanh ngồi trong phòng làm việc với điếu thuốc đang hút dở trên tay.
Gạt tàn thuốc trên bàn đã được nhét đầy tàn thuốc.
Đối diện với ông ta là Quan Chi Đống đang vô cùng tức giận.
“Thằng nhãi đó đúng là ức hiếp người quá đáng mà!"
Quan Chi Đống đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt vô cùng u ám.
“Khoản lỗ tận 1 tỷ, cho dù là hai nhà chúng ta chia nhau gánh vác thì cũng là công cốc làm việc mấy năm rồi”.
“Hơn nữa bên phía tỉnh Đông Nam truyền tin tới, chiều nay, công ty bất động sản Thần Thanh đã chính thức tiếp quản quyền phát triển bờ phía Bắc từ chính quyền tỉnh!”
“Mẹ nó chứ! Chuyện quái gì thế này!”
“Chúng ta tốn bao nhiêu tiền mới lấy được đất, lấy được dự án, còn làm móng rồi, vậy mà vì sao thằng chó đó lại ăn không được như vậy?”
Nghe Quan Chi Đống liên tục than thở, Nhan Bân nghiến răng nghiến lợi quát: "Đủ rồi!"
“Anh muốn tôi nhìn Tiểu Hạ và A Hải bị tra tấn đến phát điên mà chết, vào tù sao?” Nhan Bân dùng ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm Quan Chi Đống, lạnh lùng nói.
"Nếu anh thực sự thấy tiếc vì 500 triệu đã mất, tôi sẽ trả lại anh trong thời gian tới!"
Quan Chi Đống sửng sốt một chút, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người cùng biểu hiện của Nhan Bân, lập tức đè nén lửa giận trong lòng, chống lại sự bất mãn nói: " Anh biết là tôi không có ý đó."
Nhan Bân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết anh đã tổn thất nặng nề, nhưng cũng không còn cách nào khác . Trước hết, Tiểu Hạ và A Hải đã bị hắn bắt được, tỉnh Đông Nam vốn là căn cứ của bọn họ, chúng ta phải rút lui trước đã "
“Cứ mặc kệ như vậy sao !?” Quan Chi Đống bất đắc dĩ hỏi .
“Làm sao có thể để như vậy được , còn chưa nói đến tiền mất tật mang, mối thù đẫm máu của A Hải và Tiểu Hạ, tôi nhất định phải báo thù cho nó!” Nhan Bân nghiến răng đứng dậy, đập tàn thuốc vào gạt tàn.
“Anh định làm gì?” Quan Chỉ Đống hỏi.
Nhan Bân vẻ mặt ủ rũ đi tới bên cửa sổ làm việc, giơ tay mở cửa sổ.
Gió lớn bên ngoài lành lạnh tràn vào phòng làm việc, cả phòng làm việc buồn tẻ ngột ngạt lập tức được giải tỏa.
"Tôi sẽ sử dụng tất cả tài nguyên hiện có trong tay. Chỉ có một mục tiêu, chính là công ty của Lý Thần. Ngoài ra, tôi dự định đi Tô Thành."
Nhan Bân nói như vậy, để cho Quan Chi Đống phấn chấn tinh thần.
Tô Thành này tiếp giáp với thị trường chứng khoán Thượng Hải, quan trọng hơn là nơi đây sinh sống thủ lĩnh tinh thần của Huy Thương, Hồ Thái Đấu.
“Đối phó một tên nhóc Lý Thần, có cần phải thỉnh lão phu đi ra ngoài không?” Quan Chi Đống hỏi.
Hắn cảm thấy được Nhan Bân nói vậy có chút không hợp lý, Hồ Thái Đấu kia chính là chủ tịch thương hội Huyễn Thương duy nhất còn lại, là tinh thần của toàn bộ Huy Thương.
Hơn nữa lão tổ Hồ Thái Đấu đã lớn tuổi, đã nghỉ hưu nhiều năm, Hồ Thái Đấu có vẻ như không thể ra tay đối với Lý Thần .
Nhan Bân chế nhạo nói: " Anh nghĩ rằng kế hoạch của chúng ta lần này vì sao lại thất bại ?"
Quan Chỉ Đống cau mày nghe xong, do dự nói: " Là bởi vì Nhan Hạ và Nhan Hải quá hấp tấp sao ?"
Xem xét cảm xúc của Nhan Bân, Quan Chi Đống không nghĩ ra hắn muốn nói gì .
" Nói vậy cũng không sai, nhưng từ khi chúng ta dùng vật liệu chèn ép Lý Thần, chúng ta đã thất bại rồi ? " Nhan Bân nói bằng một giọng trầm.
Quan Chỉ Đống chậm rãi rút ra một điếu thuốc, châm lửa xong liền im lặng suy nghĩ.
"Tôi nhiều lần cân nhắc, cho rằng kế hoạch của chúng ta đối với Lý Tấn sẽ thất bại vì đánh giá thấp đối phương! Không ngờ Lý Thần lại bẻ khóa phương thức của chúng ta nhanh như vậy, chuyện A Hải và Tiểu Hạ, cùng lắm chỉ là ngòi nổ mà thôi "
"Nếu không phải chúng ta coi thường đối phương, cho dù hai người bọn họ làm chuyện này, làm sao chúng ta phải lập tức rút khỏi tỉnh Đông Nam, mất đi 1 tỷ ndt ?"
"Vì vậy, trong lần phân tích cuối cùng, chúng ta đã đánh giá thấp các phương pháp của Lý Thần! Hắn không hề đơn giản như chúng ta nghĩ !"
"Cho nên lần này nếu không động thủ thì thôi, nếu đã động thủ thì phải giết chết hắn !"
Nghe những lời của Nhan Bân, Quan Chi Đống chỉ cảm thấy sốc nặng mà không thể giải thích được.
“Em thừa nhận những lời anh nói rất có lý, nhưng vì vậy mà anh tới Tô Thành mới ông cụ Hồ Thái Đấu sao?”
“Chuyện này quá không thực tế rồi, ông cụ đã về hưu lâu như vậy rồi, ông ấy không thể vì chút chuyện cỏn con này mà đích thân ra tay được”.
Nghe thấy lời của Quan Chi Đống, Nhan Bân cười lạnh một tiếng, nói: “Ông cụ Hồ Thái Đầu đương nhiên sẽ không đích thân ra tay, nhưng tôi cần mượn sức ảnh hưởng của ông ấy, tôi muốn tập hợp toàn bộ sức mạnh của Huy Thương!”
Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng đôi mắt sáng ngời, nói: “Đến lúc đó, chúng ta muốn bóp chết Lý Thần thì có gì khó chứ?”
Vẻ mặt của Quan Chi Đống thay đổi, ông ta nói: “Nếu như ông cụ Hồ Thái Đẩu gật đầu, chúng ta quả thực có thể mượn phần lớn sức mạnh của phái Huy Thương, chỉ là... ân tình này thật sự quá lớn”.
Vẻ mặt Nhan Bần dần trở nên hung tợn, cay nghiệt nói: “Vậy thì sao chứ, tôi chẳng quan tâm gì nữa cả, nợ ân tình thì có thể trả, những lợi ích đó tôi có thể nhường, nhưng mối thù này, không thể không báo được!”
Nhìn người bạn đồng hành dần dần trở nên xa lạ, Quan Chi Đống hít sâu một hơi.
Thành thật mà nói, ông ta đột nhiên có chút sợ hãi.
Bởi vì những gì Nhan Bân đang làm bây giờ là tổn thương kẻ thù 1000 nhưng làm mình thiệt hại 800.
Mặc dù cùng là người trong hội Huy Thương, nhưng Quan Chi Đống hiểu quá rõ bộ mặt của những người cùng phải.
Ngay cả khi ông cụ Hồ Thái Đấu lên tiếng, đám người đó có ai không phải là không thấy thỏ thì sẽ không thả ưng chứ?
Chuyện không mang lại lợi ích, họ tuyệt đối sẽ không làm.
Vì vậy lần này, nhà họ Nhan đã chủ động xuất ra rất nhiều máu.
Nhưng hiện tại, Nhan Bân rõ ràng đã bị hận thù che mờ mắt, ông ta không quan tâm chuyện gì nữa, chỉ muốn giết chết Lý Thần, ông ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Vì vậy Quan Chi Đống rất lý trí, không tiếp tục nói nữa.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng phải ngầm thừa nhận, ông ta cũng rất mong nhìn thấy cảnh tượng ấy... Dù sao, người bị tổn thất là Nhan Bân.
Dù mối quan hệ của họ tốt đẹp đến đầu thì nhà họ Nhan vẫn là nhà họ Nhan, nhà họ Quan là nhà họ Quan!
Ngày hôm sau, Lý Thần xuất hiện tại sân bay.
Ở cửa lối ra, Lý Thần từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang lững thững bước ra, đi cùng một cô gái xinh đẹp đang trò chuyện rất sôi nổi.
Mãi cho đến khi đi tới trước mặt Lý Thần, cô gái đó mới liếc nhìn Lý Thần một cái, sau đó chào tạm biệt Hoắc Hoàn Vũ rồi rời đi.
“Mạn Mạn, tạm biệt, anh sẽ gọi điện cho em sau nhé”.
Hoắc Hoàn Vũ vẫy tay chào cô gái đó, vẻ mặt tươi rói.
Sau khi làm xong, Hoắc Hoàn Vũ khoe với Lý Thần: “Thế nào, cô gái này tôi vừa mới quen trên máy bay đấy, sinh viên năm cuối của học viện sự phạm tỉnh Đông Nam của các anh, cuối cùng tôi cũng tìm thấy niềm vui trong khoảng thời gian buồn chán này rồi”.
Đập tay vào móng chó của Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần nói: “Vậy thì anh phải thất vọng rồi, bởi vì tới đây anh sắp bận tối mặt rồi, e là không có thời gian đi tìm cô gái tên Mạn Mạn đó nói chuyện yêu đương đâu”.
Hoắc Hoàn Vũ đi theo Lý Thần ra khỏi sân bay, khi lên xe, anh ta ném ba lô vào ghế sau, sau đó nằm dài trên chiếc xe Bentley, cười vui vẻ hỏi: “Ông già nhà tôi nói rằng anh có hận thù với người ta ở đây, rốt cuộc là sao thế?”.
“Mối thù sống chết, không đội trời chung, kích thích không?”, Lý Thần vừa nói vừa lái xe trên đường một cách lãnh đạm.
Hoắc Hoàn Vũ bỗng nảy ra ý tưởng: “Tôi còn tưởng ông cụ đùa với mình. Với người như anh mà cũng kết thù với người khác à? Tôi tưởng anh với ai cũng cười ha ha, sau đó thì âm thầm rạch mặt người ta sau lưng chứ.
“Được rồi, đừng nói gì nữa. Nói tôi biết, tên ngốc đó là ai, ở đầu, tôi sẽ đi giết luôn, để xem tôi xử lý hắn như thế nào!”
Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ và cười: “Ở Hỗ Thị, thực lực cũng không hề nhỏ, có lẽ rất nhiều tai mắt, anh chắc chắn muốn cùng tôi đơn thương độc mã đi giết bọn họ chứ?”
Hoắc Hoàn Vũ phất tay: “Vậy đã là gì, anh còn nhớ tên ngốc Lý Minh Đường không? Bảy tám năm trước tôi đã đánh nhau với hắn một lần. Tên ngốc đó hẹn tôi lên núi thương lượng. Một mình tôi xử sáu, bảy tên bọn chúng. Đến cuối cùng chẳng phải vẫn tốt đẹp sờ sờ hay sao?
“Với mối quan hệ chúng ta thì sợ gì. Tên ngốc đó lởn vởn trước mặt chúng ta, đập chết là xong. Còn tay chân ấy mà, tôi gọi về Hồng Kông lôi mấy tên to con tới đây.
“Anh có tấm lòng là ok rồi, nhưng lần này, đúng là tôi cũng cần anh làm giúp tôi vài việc thật”.
Hoắc Hoàn Vũ cười he he: “Cuối cùng có cũng lúc cậu cần đến tôi. Được. Muốn tôi làm gì, ai?”
“Nhan Bân”, Lý Thần nói.
Hoắc Hoàn Vũ sững sờ, sau khi suy nghĩ một lúc bèn lên tiếng: “Nhan Bân thì có liên quan gì tới tên ngốc Nhan Hạ chứ?”
“Anh cũng thấy rồi đấy, đó là bố của Nhan Hạ”, Lý Thần cười đáp lại.
“Được lắm, giờ bắt đầu khiêu chiến với tiền bối rồi cơ đấy? Kích thích! Quả nhiên là anh em, có chuyện tốt như vậy mà cũng không quên tôi, giờ tôi cũng không còn hứng thú với đám cùng tuổi nữa. Nói thật đấy”, Hoắc Hoàn Vũ nói.
Lý Thần nói giọng thản nhiên: “Nhan Hạ đã bị tôi làm cho phát điên rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ kinh ngạc quay lại nhìn Lý Thần: “Anh đã làm gì vậy? Một người sờ sờ như thế, sao lại có thể khiến bị điện chứ?”
Lý Thần chẳng có gì phải giấu diếm Hoắc Hoàn Vũ nên đã nói lại toàn bộ sự việc một lần.
Hoàn Vũ nghe được một nửa thì tức tới mức khủng khiếp.
“Trời, hai tên này to gan thật đấy, không có chút quy tắc gì cả, ra tay với phụ nữ cơ à? Còn đê hèn hơi tôi nữa, đáng đời!”
“Thế thì anh ra tay vẫn còn nhẹ đó, nếu là tôi thì tôi đã chôn sống sau núi rồi”.
“Lý Thần nói: “Tôi muốn đánh đổ toàn bộ nhà họ Nhan, hai người bọn họ đương nhiên sẽ chết cùng nhà họ Nhan, trước đó chỉ là thu chút lợi ích mà thôi”.
Hoắc Hoàn Vũ hào hứng nói: “Được lắm, tiếp theo tôi phải làm gì bọn họ? Tôi từ xa xôi tới đây không phải chỉ xem kịch đầu, nhất định phải đưa tôi đi theo đấy”.
“Tối nay tôi sẽ gặp một người, sau đó chúng ta đi Hỗ Thị”, Lý Thần nheo mắt nói.
“Tới Hỗ Thị, tùy anh làm loạn, làm càng lớn càng tốt, đập trời, phá đất đều được”.
Hoắc Hoàn Vũ nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng lên. Tới cuối cùng thì hào hứng tới mức mặt đỏ bừng bừng.
“Đúng là gu của tôi, tối nay anh đi gặp ai? Có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần, gặp một người bạn cũ, anh không quen”, Lý Thần cười nói.
Người mà tối nay anh không phải ai khác mà chính là Trương Giang.
Nếu lịch sự không xảy ra điều ngoại lệ thì mối quan hệ với Trương Giang sẽ cho Lý Thần một con át chủ bài để diệt tận gốc nhà họ Nhan.
Tối đó, bên trong một tiệm trà của tỉnh thành, Lý Thần gặp lại Trương Giang sau một thời gian dài.
“Trước đó gọi cho chú mấy lần thì chủ đầu không có ở đây, cuối cùng cũng quay về rồi”.
Hai người gặp mặt, Trương Giang bước tới ôm Lý Thần, cười ha ha.
Lý Thần khẽ cười: “Trước đó em ở Yến Kinh làm việc, kéo lê một thời gian khá dài...Nhưng nói đi thì phải nói lại, em vẫn tưởng anh đang ở phía huyện, sao khéo thế. Em gọi điện cho anh thì anh lại đang
đây”.
Trương Giang cười: “Nhờ phúc của em, tháng trước anh đã làm phó quản lý chi nhánh ở thành phố, vừa hay tham gia hội thạo toàn tỉnh ở đây”.
“Lên chức rồi à. Điều này có liên quan gì tới em đầu, là do năng lực của anh mà có chứ, Lý Thần cười nói.
Trương Giang lắc đầu: “Em cũng biết, đối với ngành ngân hàng, quan trọng nhất chính là gửi tiết kiệm, chỉ riêng tài khoản của em đã đủ để anh hoàn thành được mục tiêu được giao rồi”.
“Nếu không phải một khách hàng lớn như em thì ở cái tuổi này của anh muốn làm một quản lý ít nhất cũng cần năm, sáu năm nữa mới được”.
Lý Thần khẽ cười: “Sau này cần gom tài khoản tiết kiệm hay gì đó thì báo trước với em, thường là sẽ không thành vấn đề”.
Lời nói của Lý Thần chứa đựng ý tứ nhưng giờ số tiền mặt mà anh có thể điều động không hề ít hơn mười tỉ tệ, dù đã đầu từ không ít hạng mục nhưng vẫn còn một khách hàng lớn có thể cung cấp đó chính là tập đoàn Tô Thị.
Mà tài khoản mười tỉ tệ thì hoàn toàn có thể giúp Trương Giang hoàn thành mục tiêu công việc rồi.
Trương Giang vui mừng nói: “Chú đã giúp anh rất nhiều rồi. Không cần phải làm phiền thêm chú nữa, hơn nữa chú biết đấy, hoàn thành chỉ tiêu, mỗ năm đều có quy định mới, năm này hoàn thành rồi, sang năm sẽ cho chú yêu cầu cao hơn, tốt nhất là cứ về lâu về dài thì vẫn hơn”.
Lý Thần cười nói: “Chuyện ngoài lề không đề cập nữa, hôm nay em tìm anh là vì có một chuyện muốn hỏi thăm”.
Trương Giang nghe thấy vậy thì lập tức trở nên nghiêm túc: “Có gì có thể giúp chủ được, chủ nói một câu nhất định anh sẽ dốc hết sức”.
Với một người đã bị vùi dập trong ngành như Trương Giang thì được nhiên là ông ấy đã rèn tới kỹ năng đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy.
Nhưng đối với Lý Thần thì Trương Giang không dám làm càn.
Nếu lúc đầu hai người lợi dụng lẫn nhau thì bây giờ cùng với sự giàu có của Lý Thần, địa vị thân phận của hai người đã được kéo dãn ra một khoảng cách rồi.
Thế nhưng Lý Thần không hề vì việc Trương Giang không có giá trị lợi dụng mà khinh thường ông ấy, thậm chí thi thoảng còn chủ động liên hệ với cả Trương Giang.
Hơn nữa, giống như trước đó Trương Giang nói, sự thăng tiến của ông ấy có sự giúp đỡ rất lớn của Lý Thần.
Trong ngân hàng nếu có thể lôi được tiền gửi tiết kiệm thì đúng là vua.
Tài khoản cá nhân của Lý Thần lúc nào cũng có vài tỷ nằm đó. Là người làm ngân hàng nên đương nhiên Trường Giang biết. Một tài khoản lớn như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có người của ngân hàng khác muốn giành giật.
Những lợi lạc mà ngân hàng khác có thể cung cấp thì chưa chắc Trương Giang có thể cung cấp.
Thế nhưng Lý Thần không bao giờ làm gì quá đáng, luôn cho Trương Giang cơ hội .
Đây chính là cái gọi là tình người.
Lừa gạt trong xã hội thì cũng nhiều nên Trương Giang rất trân trọng tấm lòng của Lý Thần.
Lý Thần không hề biết lúc này Trương Giang nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cười nói: “Em nhớ rất lâu trước đây trong một bữa cơm anh có nói, một người bạn đồng nghiệp của anh đang làm chủ nhiệm chi nhánh ngân hàng ở Hỗ Thị phải không?”
Hai ngày tiếp theo, Lý Thần không đi đâu cả, cũng không làm gì, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh Tô Vãn Thanh.
Sau khi anh quay lại thì đã nói lại toàn bộ sự việc cho Tô Đông Thăng.
Trong đó cũng không thể thiếu đi sách lược mà anh sẽ giải quyết toàn bộ vấn đề trong tương lai.
Đối với chuyện đó, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần rằng anh không cần quản việc về nhà họ Nhan tỉnh Đông Nam nữa
Sau đó Lý Thần đã được chứng kiến sức mạnh của bộ vợ mình ở tỉnh Đông Nam mạnh như thế nào.
Giống như những gì Nhan Bân lo lắng, Tô Đông Thăng đã ở tỉnh Đông Nam mấy chục năm, bình thường không lộ diện nhưng vào những lúc quan trọng thì sức mạnh mà ông ấy tung ra luôn là điều mà người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Anh Lý Thần, theo như tin tức mới nhất, toàn bộ thế lực và tài sản của nhà họ Nhan đã hoàn toàn được rút khỏi thị trường tỉnh Đông Nam rồi”.
Sau sân biệt thự, Lưu Quân báo cáo với Lý Thần.
Lý Thần đang chăm chú gọt táo, quả táo tròn không ngừng xoay trên tay anh, vỏ táo dài và mềm lắc qua lắc lại nhìn thì có vẻ sẽ đứt bất cứ lúc nào nhưng cho tới khi anh gọt xong thì nó không hề bị đứt ngang.
Cho tới khi gọt xong táo, Lý Thần mới cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng Tô Vãn Thanh và nói: “Bố vợ tương lai của anh lợi hại thật đấy”.
Qua hai ngày nghỉ ngơi, Tô Vãn Thanh cuối cùng cũng đã hồi phục.
Thực ra ngoài cú tát ra thì Tô Vãn Thanh không hề bị thương, chẳng qua là do bị kích động tâm lý quá nên cần thời gian để điều chỉnh.
Dù sao thì Tô Vãn Thanh cũng không phải là cô gái bình thường nên có thể hồi phục được tâm trạng trong thời gian ngắn nhất có thể.
Nghe Lý Thần nói vậy, cô vừa ăn táo vừa nói với vẻ bình thản: “Hôm qua bố em không làm gì cả, chỉ tới tình ngồi cả ngày trong phòng làm việc, vậy mà hôm nay đã có hiệu quả rồi”.
“Nhà họ Nhan đầu tư không ít ở tỉnh Đông Nam, lần này rút như vậy không chỉ khiến nhà họ Nhan
mất trắng mà ngay cả tỉnh cũng chịu không ít tổn thất”.
“Những thứ khác không nói, còn những hạng mục đã hợp tác thì đều đi tong. Công trường bờ Bắc vừa hoàn thành cơ bản thì cũng tiếp tục mọc đầy cỏ hoang, vì vậy tỉnh chắc chắc sẽ không để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra nữa”.
“Vì vậy lúc này cần phải có người ra mắt thể hiện ý tử với tỉnh. Quyền lựa chọn đã không còn thuộc về tỉnh nữa, xung đột giữa hai nhà đã không thể hòa giải thêm được nữa, chỉ có thể giữ lại một nhà mà thôi”.
“Vậy thì giữa chúng ta và nhà họ Nhan, ai nặng ai nhẹ, đương nhiên tỉnh phủ đều biết”.
Lý Thần phân tích kỹ lưỡng.
Anh vừa nói xong thì Tô Đông Thăng từ ngoài bước vào.
“Chú Tô”.
“Bố”.
Lý Thần và Tô Vãn Thanh đồng thời lên tiếng.
Tô Đông Thăng gật đầu, nở nụ cười với Tô Vãn Thanh và hỏi với vẻ hiền lành: “Sao rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Vãn Thanh gật đầu nói: “Đỡ nhiều rồi a, thực ra con không hề bị thương, chỉ là hơi bị sốc”.
“Chỉ riêng điều đó thôi thì nhà họ Nhan đã đáng phải chết rồi”, Tô Đông Thăng biểu cảm vô tình.
Nói xong, Tô Đông Thăng quay qua nhìn Lý Thần: “Lần này nhà họ Nhan rút khỏi tỉnh Đồng Nam, tiếp theo, cháu định thế nào?”
Lý Thần không trả lời ngay mà chỉ nói: “Lần này nhà họ Nhan rút đi một cách vội vàng, rõ ràng là áp lực cháu gây ra cho họ đã có tác dụng. Nghe nói không buồn cả thu dọn hành lý, cứ thế ngồi máy bay đi thôi!”
Tô Đông Thăng thản nhiên nói: “Đến cả một tỷ tệ còn phải vứt thì hành lý lấy làm gì”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Coi như là chạy nhanh đấy”.
Bất luận là Lý Thần hay là Tô Đông Thăng thì đều đã bị nhà họ Nhan chọc tức tới mức bốc hỏa.
Đối với người như bọn họ, nếu như cùng chơi theo quy tắc thì đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng nhà họ Nhan lại khinh thường quy tắc, chạm vào giới hạn.
Huống hồ, Nhan Hạ lại động vào cái vảy ngược của Lý Thần và Tô Đông Thăng.
“Đây cũng mới chỉ là bắt đầu. Tổn thất một tỷ tệ chỉ làm tróc lớp da của họ, chứ không hề khiến bị thương vào xương cốt. Tiếp theo, điều mà cháu
muốn làm chứng là rút gân bẻ xương và đá họ xuống vực!”
Giọng điệu của Lý Thần tràn đầy sự kiên định,
Tô Đông Thăng cũng gật đầu: “Đánh rắn thì phải đánh chết, nếu không hậu họa khôn lường. Nếu đã không thể thỏa hiệp thì tuyệt đối không được mềm yếu vào lúc quan trọng. Hành động tiếp theo không những có mà còn phải nhanh nữa”.
Lý Thần cười nói: “Chú yên tâm, cháu có kế hoạch toàn bộ, sẽ lập tức bắt đầu”.
Tô Đông Thăng vỗ vai Lý Thần, an ủi: “Cháu làm việc, trước giờ chú luôn yên tâm...Nhưng có một chuyện, chủ cần thương lượng với cháu”.
“Phía bờ Bắc bắt đầu trở nên hoang tàn. Thái độ của chính phủ hết sức mập mờ, đất đã giao, cùng với sự rút lui của nhà họ Nhan nên nếu giờ họ mà thu lại thì những lời quảng cáo, tuyên truyền trước đây sẽ trở thành trò cười”.
“Người đưa ra quyết sách của tỉnh sẽ không chấp nhận sự tồn tại của nhược điểm, dù sao lúc này bờ Nam đã khai phá thành công, còn phía bờ Bắc thì ai cũng nhìn thấy rồi đấy”.
“Nếu như lúc đầu bờ Bắc không có ai đề nghị khai phá thì cũng thôi, nhưng giờ đã có các hạng mục rồi, nên những công trình trước đó cũng đã làm xong cả. Nếu mà bỏ hoang thì bất luận từ phương diện nào cũng không phù hợp”.
Lời nói của Tô Đông Thăng rất từ tốn nhưng Lý Thần có thể nghe ra được ý tử trong đó.
“Vậy nên ý của chính phủ là để chúng ta tiếp nhận ạ?”.
Tô Đông Thăng cười nói: “Không sai!”.
Lý Thần chau mày: “Bờ Bắc nếu muốn khai phá thì ít nhất cũng phải đầu tư nhiều hơn bờ Nam thêm một nửa, đây không phải là chuyện tốt”
“Bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt. Nhìn từ góc độ khác, thì bờ Bắc không có giá trị đến như thể”, Tô Đông Thăng nhắc nhở.
Lý Thần khẽ chau màu: “Hoặc là, chúng ta có thể đổi một cách hoàn toàn mới để khai phá bờ Bắc?”
“Ví dụ như, khu vực biệt thự? Ở đó rất nhiều núi và cây cối, hơn nữa còn dựa vào phía nam của Lâm Giang, cộng thêm với làng cổ. Mặc dù kinh thế chưa phát triển nhưng cũng vì thế mà giữ được nguyên vẻ đẹp sinh thái tự nhiên. Nếu như làm một khu vực biệt thự cho giới nhà giàu thì có khi lại tạo ra được hiệu quả hoàn toàn khác biệt”
Tô Đông Thăng đánh giá cao Lý Thần: “Khá lắm, tư duy của cháu rất rõ ràng, nhanh nhạy. Về điểm này chủ phải suy nghĩ cả đêm mới nghĩ thông đấy”.
Lý Thần cười nói: “Cũng là nhờ chú nhắc cháu... Có điều, chuyển nhượng đất như thế nào ạ?”
Tô Đông Thăng cười nói: “Một phần mười so với giá bình thường, thu phí mang tính tượng trưng. Dù sao trước đó thì nhà họ Nhan cũng đã đóng cho chúng ta khoản này rồi”
Đôi mắt Lý Thần sáng lên: “Vậy thì lần này hoàn toàn có thể được. Nếu không phải là thương nghiệp khai phá, chỉ là thiết kế biệt thự thì vốn có thể giảm đi rất nhiều. Hơn nữa có thể hô hào bên bờ Nam, cùng tăng vốn góp thì kết quả sẽ không còn là một cộng một bằng hai nữa, mà hơn hai ạ".
“Không chỉ có vậy mà còn có thể mang lại thể diện cho tỉnh thành”, Tô Đông Thăng cười nói.
Lý Thần gật đầu: “Vụ kinh doanh này, Thần Thanh sẽ nhận ạ”.
Bờ Bắc của Nam Lâm Giang đối với Lý Thần thực ra là một tờ vé số bất ngờ.
Đạt được nó thì có thể gia tăng sức thu hút cho bờ Nam. Hơn nữa có sự nổi bật của bờ Nam thì khu biệt thự của bờ Bắc cũng sẽ được vô số người chủ
Có thể tưởng tượng, tới khi đó bờ Nam sẽ trở thành trung tâm kinh tế của tỉnh. Khu vực biệt thự cách một dòng sông sẽ biến thành một tỉnh, và khiến cho toàn bộ giới nhà giàu thuộc tỉnh Đông Nam sẽ tập trung về đây.
Cùng là một khu đất nằm trong tay Lý Thần và nhà họ Nhan thì hiệu quả của việc sử dụng và phát huy rất khác nhau.
Không phải là nhà họ Nhan không nghĩ tới việc phát triển bờ Bắc thành khu biệt thự vì dù sao thì một gia tộc có thể quật khởi như vậy trong thương hội, lại còn chiếm vị trí hàng đầu ở Hỗ Thị thì chắc chắn là đối thủ mà Lý Thần không thể xem nhẹ.
“Chủ yếu là mục đích của hai nhà khác nhau. Nhà họ Nhan khai phá bờ Bắc là vì muốn tấn công kế hoạch bờ Nam của chúng ta. Vì vậy họ cần tạo ra một trung tâm kinh tế giống như bờ Nam để đối đầu với chúng ta, cố gắng đánh bại hạng mục của bờ Nam .
“Khi bờ Bắc đã vào tay mình, phía nam là khu công nghiệp, phía bắc là khu ở của giới nhà giàu thì rất có thể sẽ giúp khu vực sông Nam Lâm trở thành trung tâm. Một trái một phải hoàn toàn có thể tạo ra được một khu cao cấp, nòng cốt của tỉnh Đông Nam.
Quan điểm của Lý Thần và Tô Đông Thăng rất ăn ý.
Hạng mục của bờ Bắc cũng thuận lời được bỏ vào túi của Thần Thanh.
“Nhưng điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là có thể đánh bại hoàn toàn nhà họ Nhan. Lý Thần nhìn lớp cỏ xanh mướt trong vườn hoa sau biệt thự, thản nhiên nói.
“Về điểm này, chỉ dựa vào bản lĩnh của chúng ta thì e rằng khó mà có thể làm được”.
Lúc này Tô Vãn Thanh đã đi nghỉ ngơi, hơn nữa Lưu Quân cũng được Lý Thần sắp xếp đi làm việc khác, giờ chỉ còn lại Tô Đông Thăng ở bên cạnh anh.
Nghe Tô Đông Thăng nói vậy, Lý Thần thản nhiên nói: “Điều này là đương nhiên, dù sao thì phạm vi thực lực của chúng ta cũng chỉ ở tỉnh Đông Nam, ra khỏi đây, sức ảnh hưởng của chúng ta sẽ yếu đi nhiều”.
“Nếu muốn đánh sụp nhà họ Nhan thì phải xâm nhập vào Hỗ Thị. Đó là đại bản doanh của bọn họ. Việc thay đổi vị trí của chủ và khách sẽ khiến cho kể hoạch của chúng ta gia tăng độ khó”.
Tô Đông Thăng chau mày: “Theo như thông tin bọn chú có được thì hai năm nay nhà họ Nhan đã hoàn toàn rút khỏi việc kinh doanh trà truyền thống trong nước, dồn toàn bộ trọng tâm vào việc xuất nhập khẩu”.
“Những năm gần đây kinh tế trong nước phát triển cực nhanh. Rất nhiều sản phẩm đều cầu vượt cung. Tiền trong tay mọi người nhiều lên, nhưng việc có thể mua được đồ tốt thì lại không hề gia tăng. Vì vậy bọn họ làm xuất nhập khẩu đương nhiên kiếm tiền”, Lý Thần bình thản nói.
. Đây cũng là sự thật, theo như hồi ức của kiếp trước, thì trong thời gian tám năm này được gọi là tám năm hoàng kim của việc xuất nhập khẩu.
Có thể nói chỉ cần bạn có mối quan hệ nhất định thì có thể nhập khẩu đồ từ nước ngoài về, vậy thì có nằm không cũng có tiền.
Ngành kiếm tiền này, trong thời gian ngắn trở nên hot cho tới khi trong nước phát triển bất động sản và đường sắt kéo theo các ngành khác phát triển thì ngành này mới dần hạ nhiệt.
“Họ làm ngành khác thì đúng là cháu sẽ khó ra tay thật, nhưng nếu là về xuất nhập khẩu thì cháu có cách”, Lý Thần nói.
Tô Đông Thăng ngạc nhiên liếc nhìn Lý Thần, nhưng không hỏi thêm.
Sau một loạt biến cố, ông ấy biết rằng Lý Thần đã không còn là thiên tài đầu tư cổ phiếu thận trọng trước mặt ông ấy trước đây nữa.
Giờ đây anh đã có quyền lực và bí mật riêng của mình, mà tất cả những điều này đều cần thiết cho sự nổi lên của một anh hùng kinh doanh.
Ngay cả cuộc đối đầu toàn diện với nhà họ Nhan lần này cũng là điều mà anh chắc chắn sẽ phải trải qua.
Không phải nhà họ Nhan thì sẽ có nhà họ Trương, nhà họ Lý, nhà họ Vương, không phải vì Tô Vãn Thanh thì sẽ vì đủ các thể loại chuyện khác.
Không có một anh hùng nào trỗi dậy mà lại bình yên cả, và sự trỗi dậy của một thể lực mới chắc chắn sẽ đi kèm với sự suy tàn của một hoặc thậm chí là nhiều thế lực cũ.
“Nếu cháu đã có cách, vậy thì chú không cần phải quan tâm nữa. Nói tóm lại, cháu cứ tự mình quyết định. Nếu như cần chú giúp thì cứ nói bất cứ lúc nào”, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần.
Lý Thần nghiêm túc gật đầu nói: “Cháu biết rồi
Tô Đông Thăng mỉm cười, sau đó vỗ vai Lý Thần rồi đứng dậy rời đi.
Sau sự việc này, tâm lý của Tô Đông Thăng cũng thay đổi rất nhiều, ông ấy nhận ra rằng mình có rất ít thời gian ở bên cạnh con gái.
Có thể là do muốn bù đắp, hoặc cũng có thể là muốn chăm sóc cho Tô Vãn Thanh phục hồi tâm lý, cho nên hai ngày này, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, ông ấy sẽ ở bên cạnh con gái.
Mà như vậy thì vừa hay cũng cho Lý Thần thêm nhiều thời gian.
Sau khi Tô Đông Thăng rời đi, Lý Thần suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Hoắc Chấn Châu, người đang ở Hồng Kông xa xôi.
Với Hoắc Chấn Châu, Lý Thần không cần nói mấy lời khách sáo hoặc viển vông, anh nói thẳng vào vấn đề luôn: “Chú Hoắc, chủ có hứng thú đến đại Lý làm ăn, thu nhập hàng năm không dưới 500 triệu không?”
Tô Đông Thăng nói không sai, muốn tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Nhan, chỉ dựa vào sức của bọn họ thôi là chưa đủ.
Đây không phải là coi thường bản thân, mà là nhìn nhận thực tế.
Hơn nữa việc nhanh chóng tiêu diệt nhà họ Nhan trong một khoảng thời gian ngắn mà không cho đối thủ một chút cơ hội phản công chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.
Và để làm được điều này, Lý Thần chưa bao giờ nghĩ đến việc một thân một mình.
Có tài nguyên của nhà họ Hoắc ở đây, tội gì mà không sử dụng.
“Thế nào cơ?”, Hoắc Chấn Châu quả nhiên hứng thú với lời nói của Lý Thần.
“Bây giờ các tập đoàn kinh doanh ở Hồng Kông đang chiến đấu với các phe phái địa phương ở Yến Kinh. Đây là một cuộc chiến lâu dài và sẽ không thể nào có kết quả trong một khoảng thời gian ngắn được”.
“Mà thiệt thòi lớn nhất của các tập đoàn kinh doanh ở Hồng Kông là không có cơ sở ở đại Lý. Lần này, cháu đã phải người gửi cho chủ Hoắc một địa chỉ cụ thể rồi. Hướng thương mại xuất nhập khẩu, nhà họ Nhan, chú Hoắc còn nhớ không?”
Nụ cười của Lý Thần tràn đầy tự tin.
Muốn lôi kéo nhà họ Hoắc, chỉ cần thể diện của Lý Thần là đã đủ.
Nhưng từ trong ra ngoài, Lý Thần phân biệt rất rõ ràng, nhà họ Hoắc không phải của anh, muốn duy trì sự phát triển bền vững của mối quan hệ hợp tác giữa hai bên, mọi sự giúp đỡ đều không thể coi thường.
Một sự việc, nếu như đôi bên đều có thể lấy được lợi ích thì mọi người mới đều vui vẻ và hoan hỉ được.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Đương nhiên là chủ biết rồi, nhưng cháu định làm như thế nào?”
“Tiêu diệt nhà họ Nhan, nhà họ Hoắc sẽ lấy hết khu xuất nhập khẩu để buôn bán. Cháu không có hứng thú, nhưng tài sản của nhà họ Nhan, cháu phải lấy hết!”
Tại sao kinh doanh xuất nhập khẩu trong nước hiện giờ lại có lãi như vậy?
Trước hết, do nhu cầu từ đất liền rất lớn nên không lo ế hàng khi nhập vào.
Thứ hai là do chính sách đặc biệt trong điều kiện đặc biệt của quốc gia.
Vì lý do lịch sử, thành phố Hồng Kông gần như miễn thuế đối với nhiều mặt hàng, và sau khi Hồng Kông quay về, đại Lý đã cho Hồng Kông một ưu đãi miễn giảm thuế rất hời.
Vì vậy bây giờ hầu hết các thương nhân nhập hàng vào nội địa đều vận chuyển hàng hóa từ nước ngoài vào Hồng Kông trước, sau đó mới lấy danh nghĩa hàng từ Hồng Kông nhập vào đất liền.
Bằng cách này, vậy thì có thể quang minh chính đại tạo ra một lỗ hổng trong chính sách và có thể tiết kiệm từ 15-25% thuế quan.
“Toàn bộ trọng tâm của nhà họ Nhan là thương mại xuất nhập khẩu, và cách thức họ dùng là cùng một loại. Đầu tiên là vào Hồng Kông trước, sau đó mới từ Hồng Kông vào nội địa, từ đó chiếm lĩnh thị trường trong nước với mức chi phí thuế quan cực kỳ thấp”.
Lý Thần lạ gì mấy chiêu trò của nhà họ Nhan.
“Vì vậy muốn tiêu diệt nhà họ Nhan, ra tay từ trong nước thì không đẹp. Cách đơn giản nhất là xuất phát từ Hồng Kông. Cháu nghĩ với năng lực của nhà họ Hoắc, giữ mấy chiếc thuyền hàng lại không phải là vấn đề, đúng không?”, Lý Thần cười nói.
Hoắc Chấn Châu đi đi lại lại trong phòng làm việc, càng nghĩ càng cảm thấy cách của Lý Thần rất khả thi.
“Chuyện này nhất định không thành vấn đề, nhưng cụ thể làm như thế nào, chú cần phải biết tình hình ra vào hàng hóa của nhà họ Nhan ở cảng Hồng Kông đã”.
Lý Thần cười nói: “Vậy thì tốt nhất càng nhanh càng tốt, phía bên này cháu cũng sẽ bắt đầu ra tay, tốt nhất là cả hai bên cùng nhau phối hợp, khiến cho nhà họ Nhan chỗ này lo không được mà chỗ kia lo cũng không xong”.
Hoắc Chấn Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lý Thần, nhà họ Nhan đắc tội với cháu à?”
Lý Thần bình tĩnh nói: “Mối thù không đội trời chung!”
Hoắc Chấn Châu dừng bước chân, hiếm khi nghe thấy những lời nói thù địch như vậy phát ra từ miệng Lý Thần, một người luôn bình tĩnh và khiêm
tốn.
Nhưng cũng chính vì điều này mà Hoắc Chấn Châu đã hiểu được quyết tâm của Lý Thần, trong lòng cũng nâng tầm quan trọng của vấn đề này lên mấy bậc.
“Được rồi, chuyện này chú sẽ hợp tác với cháu, đợi phía bên cháu điều tra rõ ràng rồi thì hãy lập tức liên hệ với chú. Ngoài ra, chú sẽ bảo Hoàn Vũ qua chỗ cháu một chuyến. Chuyện của chủ ở Yến Kinh cũng hòm hòm rồi, cũng không cần quan tâm nhiều nữa”.
Lý Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được, lát nữa cháu sẽ gọi điện cho anh ấy”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Lý Thần, bây giờ cháu không chỉ đại diện cho bản thân nữa, phía sau cháu còn nhà họ Hoắc luôn ủng hộ cháy hết mình, Vì vậy rất nhiều lúc, cháu có thể mạnh dạn hơn nữa, nếu nhà họ Hoắc đã đầu tư vào người cháu, vậy thì sẽ không thay đổi đâu”.
Lý Thần cười nói: “Có chú Hoắc tận tâm giúp đỡ như vậy thì cháu yên tâm làm rồi”.
Nhà họ Nhan, Hỗ Thị.
Phòng làm việc lớn hơn phòng ngủ của một người bình thường lúc này đang u ám khói, mùi khói hăng hắc không thể tiêu tan được.
Nhan Bân mặt tái xanh ngồi trong phòng làm việc với điếu thuốc đang hút dở trên tay.
Gạt tàn thuốc trên bàn đã được nhét đầy tàn thuốc.
Đối diện với ông ta là Quan Chi Đống đang vô cùng tức giận.
“Thằng nhãi đó đúng là ức hiếp người quá đáng mà!"
Quan Chi Đống đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt vô cùng u ám.
“Khoản lỗ tận 1 tỷ, cho dù là hai nhà chúng ta chia nhau gánh vác thì cũng là công cốc làm việc mấy năm rồi”.
“Hơn nữa bên phía tỉnh Đông Nam truyền tin tới, chiều nay, công ty bất động sản Thần Thanh đã chính thức tiếp quản quyền phát triển bờ phía Bắc từ chính quyền tỉnh!”
“Mẹ nó chứ! Chuyện quái gì thế này!”
“Chúng ta tốn bao nhiêu tiền mới lấy được đất, lấy được dự án, còn làm móng rồi, vậy mà vì sao thằng chó đó lại ăn không được như vậy?”
Nghe Quan Chi Đống liên tục than thở, Nhan Bân nghiến răng nghiến lợi quát: "Đủ rồi!"
“Anh muốn tôi nhìn Tiểu Hạ và A Hải bị tra tấn đến phát điên mà chết, vào tù sao?” Nhan Bân dùng ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm Quan Chi Đống, lạnh lùng nói.
"Nếu anh thực sự thấy tiếc vì 500 triệu đã mất, tôi sẽ trả lại anh trong thời gian tới!"
Quan Chi Đống sửng sốt một chút, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người cùng biểu hiện của Nhan Bân, lập tức đè nén lửa giận trong lòng, chống lại sự bất mãn nói: " Anh biết là tôi không có ý đó."
Nhan Bân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết anh đã tổn thất nặng nề, nhưng cũng không còn cách nào khác . Trước hết, Tiểu Hạ và A Hải đã bị hắn bắt được, tỉnh Đông Nam vốn là căn cứ của bọn họ, chúng ta phải rút lui trước đã "
“Cứ mặc kệ như vậy sao !?” Quan Chi Đống bất đắc dĩ hỏi .
“Làm sao có thể để như vậy được , còn chưa nói đến tiền mất tật mang, mối thù đẫm máu của A Hải và Tiểu Hạ, tôi nhất định phải báo thù cho nó!” Nhan Bân nghiến răng đứng dậy, đập tàn thuốc vào gạt tàn.
“Anh định làm gì?” Quan Chỉ Đống hỏi.
Nhan Bân vẻ mặt ủ rũ đi tới bên cửa sổ làm việc, giơ tay mở cửa sổ.
Gió lớn bên ngoài lành lạnh tràn vào phòng làm việc, cả phòng làm việc buồn tẻ ngột ngạt lập tức được giải tỏa.
"Tôi sẽ sử dụng tất cả tài nguyên hiện có trong tay. Chỉ có một mục tiêu, chính là công ty của Lý Thần. Ngoài ra, tôi dự định đi Tô Thành."
Nhan Bân nói như vậy, để cho Quan Chi Đống phấn chấn tinh thần.
Tô Thành này tiếp giáp với thị trường chứng khoán Thượng Hải, quan trọng hơn là nơi đây sinh sống thủ lĩnh tinh thần của Huy Thương, Hồ Thái Đấu.
“Đối phó một tên nhóc Lý Thần, có cần phải thỉnh lão phu đi ra ngoài không?” Quan Chi Đống hỏi.
Hắn cảm thấy được Nhan Bân nói vậy có chút không hợp lý, Hồ Thái Đấu kia chính là chủ tịch thương hội Huyễn Thương duy nhất còn lại, là tinh thần của toàn bộ Huy Thương.
Hơn nữa lão tổ Hồ Thái Đấu đã lớn tuổi, đã nghỉ hưu nhiều năm, Hồ Thái Đấu có vẻ như không thể ra tay đối với Lý Thần .
Nhan Bân chế nhạo nói: " Anh nghĩ rằng kế hoạch của chúng ta lần này vì sao lại thất bại ?"
Quan Chỉ Đống cau mày nghe xong, do dự nói: " Là bởi vì Nhan Hạ và Nhan Hải quá hấp tấp sao ?"
Xem xét cảm xúc của Nhan Bân, Quan Chi Đống không nghĩ ra hắn muốn nói gì .
" Nói vậy cũng không sai, nhưng từ khi chúng ta dùng vật liệu chèn ép Lý Thần, chúng ta đã thất bại rồi ? " Nhan Bân nói bằng một giọng trầm.
Quan Chỉ Đống chậm rãi rút ra một điếu thuốc, châm lửa xong liền im lặng suy nghĩ.
"Tôi nhiều lần cân nhắc, cho rằng kế hoạch của chúng ta đối với Lý Tấn sẽ thất bại vì đánh giá thấp đối phương! Không ngờ Lý Thần lại bẻ khóa phương thức của chúng ta nhanh như vậy, chuyện A Hải và Tiểu Hạ, cùng lắm chỉ là ngòi nổ mà thôi "
"Nếu không phải chúng ta coi thường đối phương, cho dù hai người bọn họ làm chuyện này, làm sao chúng ta phải lập tức rút khỏi tỉnh Đông Nam, mất đi 1 tỷ ndt ?"
"Vì vậy, trong lần phân tích cuối cùng, chúng ta đã đánh giá thấp các phương pháp của Lý Thần! Hắn không hề đơn giản như chúng ta nghĩ !"
"Cho nên lần này nếu không động thủ thì thôi, nếu đã động thủ thì phải giết chết hắn !"
Nghe những lời của Nhan Bân, Quan Chi Đống chỉ cảm thấy sốc nặng mà không thể giải thích được.
“Em thừa nhận những lời anh nói rất có lý, nhưng vì vậy mà anh tới Tô Thành mới ông cụ Hồ Thái Đấu sao?”
“Chuyện này quá không thực tế rồi, ông cụ đã về hưu lâu như vậy rồi, ông ấy không thể vì chút chuyện cỏn con này mà đích thân ra tay được”.
Nghe thấy lời của Quan Chi Đống, Nhan Bân cười lạnh một tiếng, nói: “Ông cụ Hồ Thái Đầu đương nhiên sẽ không đích thân ra tay, nhưng tôi cần mượn sức ảnh hưởng của ông ấy, tôi muốn tập hợp toàn bộ sức mạnh của Huy Thương!”
Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng đôi mắt sáng ngời, nói: “Đến lúc đó, chúng ta muốn bóp chết Lý Thần thì có gì khó chứ?”
Vẻ mặt của Quan Chi Đống thay đổi, ông ta nói: “Nếu như ông cụ Hồ Thái Đẩu gật đầu, chúng ta quả thực có thể mượn phần lớn sức mạnh của phái Huy Thương, chỉ là... ân tình này thật sự quá lớn”.
Vẻ mặt Nhan Bần dần trở nên hung tợn, cay nghiệt nói: “Vậy thì sao chứ, tôi chẳng quan tâm gì nữa cả, nợ ân tình thì có thể trả, những lợi ích đó tôi có thể nhường, nhưng mối thù này, không thể không báo được!”
Nhìn người bạn đồng hành dần dần trở nên xa lạ, Quan Chi Đống hít sâu một hơi.
Thành thật mà nói, ông ta đột nhiên có chút sợ hãi.
Bởi vì những gì Nhan Bân đang làm bây giờ là tổn thương kẻ thù 1000 nhưng làm mình thiệt hại 800.
Mặc dù cùng là người trong hội Huy Thương, nhưng Quan Chi Đống hiểu quá rõ bộ mặt của những người cùng phải.
Ngay cả khi ông cụ Hồ Thái Đấu lên tiếng, đám người đó có ai không phải là không thấy thỏ thì sẽ không thả ưng chứ?
Chuyện không mang lại lợi ích, họ tuyệt đối sẽ không làm.
Vì vậy lần này, nhà họ Nhan đã chủ động xuất ra rất nhiều máu.
Nhưng hiện tại, Nhan Bân rõ ràng đã bị hận thù che mờ mắt, ông ta không quan tâm chuyện gì nữa, chỉ muốn giết chết Lý Thần, ông ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Vì vậy Quan Chi Đống rất lý trí, không tiếp tục nói nữa.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng phải ngầm thừa nhận, ông ta cũng rất mong nhìn thấy cảnh tượng ấy... Dù sao, người bị tổn thất là Nhan Bân.
Dù mối quan hệ của họ tốt đẹp đến đầu thì nhà họ Nhan vẫn là nhà họ Nhan, nhà họ Quan là nhà họ Quan!
Ngày hôm sau, Lý Thần xuất hiện tại sân bay.
Ở cửa lối ra, Lý Thần từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang lững thững bước ra, đi cùng một cô gái xinh đẹp đang trò chuyện rất sôi nổi.
Mãi cho đến khi đi tới trước mặt Lý Thần, cô gái đó mới liếc nhìn Lý Thần một cái, sau đó chào tạm biệt Hoắc Hoàn Vũ rồi rời đi.
“Mạn Mạn, tạm biệt, anh sẽ gọi điện cho em sau nhé”.
Hoắc Hoàn Vũ vẫy tay chào cô gái đó, vẻ mặt tươi rói.
Sau khi làm xong, Hoắc Hoàn Vũ khoe với Lý Thần: “Thế nào, cô gái này tôi vừa mới quen trên máy bay đấy, sinh viên năm cuối của học viện sự phạm tỉnh Đông Nam của các anh, cuối cùng tôi cũng tìm thấy niềm vui trong khoảng thời gian buồn chán này rồi”.
Đập tay vào móng chó của Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần nói: “Vậy thì anh phải thất vọng rồi, bởi vì tới đây anh sắp bận tối mặt rồi, e là không có thời gian đi tìm cô gái tên Mạn Mạn đó nói chuyện yêu đương đâu”.
Hoắc Hoàn Vũ đi theo Lý Thần ra khỏi sân bay, khi lên xe, anh ta ném ba lô vào ghế sau, sau đó nằm dài trên chiếc xe Bentley, cười vui vẻ hỏi: “Ông già nhà tôi nói rằng anh có hận thù với người ta ở đây, rốt cuộc là sao thế?”.
“Mối thù sống chết, không đội trời chung, kích thích không?”, Lý Thần vừa nói vừa lái xe trên đường một cách lãnh đạm.
Hoắc Hoàn Vũ bỗng nảy ra ý tưởng: “Tôi còn tưởng ông cụ đùa với mình. Với người như anh mà cũng kết thù với người khác à? Tôi tưởng anh với ai cũng cười ha ha, sau đó thì âm thầm rạch mặt người ta sau lưng chứ.
“Được rồi, đừng nói gì nữa. Nói tôi biết, tên ngốc đó là ai, ở đầu, tôi sẽ đi giết luôn, để xem tôi xử lý hắn như thế nào!”
Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ và cười: “Ở Hỗ Thị, thực lực cũng không hề nhỏ, có lẽ rất nhiều tai mắt, anh chắc chắn muốn cùng tôi đơn thương độc mã đi giết bọn họ chứ?”
Hoắc Hoàn Vũ phất tay: “Vậy đã là gì, anh còn nhớ tên ngốc Lý Minh Đường không? Bảy tám năm trước tôi đã đánh nhau với hắn một lần. Tên ngốc đó hẹn tôi lên núi thương lượng. Một mình tôi xử sáu, bảy tên bọn chúng. Đến cuối cùng chẳng phải vẫn tốt đẹp sờ sờ hay sao?
“Với mối quan hệ chúng ta thì sợ gì. Tên ngốc đó lởn vởn trước mặt chúng ta, đập chết là xong. Còn tay chân ấy mà, tôi gọi về Hồng Kông lôi mấy tên to con tới đây.
“Anh có tấm lòng là ok rồi, nhưng lần này, đúng là tôi cũng cần anh làm giúp tôi vài việc thật”.
Hoắc Hoàn Vũ cười he he: “Cuối cùng có cũng lúc cậu cần đến tôi. Được. Muốn tôi làm gì, ai?”
“Nhan Bân”, Lý Thần nói.
Hoắc Hoàn Vũ sững sờ, sau khi suy nghĩ một lúc bèn lên tiếng: “Nhan Bân thì có liên quan gì tới tên ngốc Nhan Hạ chứ?”
“Anh cũng thấy rồi đấy, đó là bố của Nhan Hạ”, Lý Thần cười đáp lại.
“Được lắm, giờ bắt đầu khiêu chiến với tiền bối rồi cơ đấy? Kích thích! Quả nhiên là anh em, có chuyện tốt như vậy mà cũng không quên tôi, giờ tôi cũng không còn hứng thú với đám cùng tuổi nữa. Nói thật đấy”, Hoắc Hoàn Vũ nói.
Lý Thần nói giọng thản nhiên: “Nhan Hạ đã bị tôi làm cho phát điên rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ kinh ngạc quay lại nhìn Lý Thần: “Anh đã làm gì vậy? Một người sờ sờ như thế, sao lại có thể khiến bị điện chứ?”
Lý Thần chẳng có gì phải giấu diếm Hoắc Hoàn Vũ nên đã nói lại toàn bộ sự việc một lần.
Hoàn Vũ nghe được một nửa thì tức tới mức khủng khiếp.
“Trời, hai tên này to gan thật đấy, không có chút quy tắc gì cả, ra tay với phụ nữ cơ à? Còn đê hèn hơi tôi nữa, đáng đời!”
“Thế thì anh ra tay vẫn còn nhẹ đó, nếu là tôi thì tôi đã chôn sống sau núi rồi”.
“Lý Thần nói: “Tôi muốn đánh đổ toàn bộ nhà họ Nhan, hai người bọn họ đương nhiên sẽ chết cùng nhà họ Nhan, trước đó chỉ là thu chút lợi ích mà thôi”.
Hoắc Hoàn Vũ hào hứng nói: “Được lắm, tiếp theo tôi phải làm gì bọn họ? Tôi từ xa xôi tới đây không phải chỉ xem kịch đầu, nhất định phải đưa tôi đi theo đấy”.
“Tối nay tôi sẽ gặp một người, sau đó chúng ta đi Hỗ Thị”, Lý Thần nheo mắt nói.
“Tới Hỗ Thị, tùy anh làm loạn, làm càng lớn càng tốt, đập trời, phá đất đều được”.
Hoắc Hoàn Vũ nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng lên. Tới cuối cùng thì hào hứng tới mức mặt đỏ bừng bừng.
“Đúng là gu của tôi, tối nay anh đi gặp ai? Có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần, gặp một người bạn cũ, anh không quen”, Lý Thần cười nói.
Người mà tối nay anh không phải ai khác mà chính là Trương Giang.
Nếu lịch sự không xảy ra điều ngoại lệ thì mối quan hệ với Trương Giang sẽ cho Lý Thần một con át chủ bài để diệt tận gốc nhà họ Nhan.
Tối đó, bên trong một tiệm trà của tỉnh thành, Lý Thần gặp lại Trương Giang sau một thời gian dài.
“Trước đó gọi cho chú mấy lần thì chủ đầu không có ở đây, cuối cùng cũng quay về rồi”.
Hai người gặp mặt, Trương Giang bước tới ôm Lý Thần, cười ha ha.
Lý Thần khẽ cười: “Trước đó em ở Yến Kinh làm việc, kéo lê một thời gian khá dài...Nhưng nói đi thì phải nói lại, em vẫn tưởng anh đang ở phía huyện, sao khéo thế. Em gọi điện cho anh thì anh lại đang
đây”.
Trương Giang cười: “Nhờ phúc của em, tháng trước anh đã làm phó quản lý chi nhánh ở thành phố, vừa hay tham gia hội thạo toàn tỉnh ở đây”.
“Lên chức rồi à. Điều này có liên quan gì tới em đầu, là do năng lực của anh mà có chứ, Lý Thần cười nói.
Trương Giang lắc đầu: “Em cũng biết, đối với ngành ngân hàng, quan trọng nhất chính là gửi tiết kiệm, chỉ riêng tài khoản của em đã đủ để anh hoàn thành được mục tiêu được giao rồi”.
“Nếu không phải một khách hàng lớn như em thì ở cái tuổi này của anh muốn làm một quản lý ít nhất cũng cần năm, sáu năm nữa mới được”.
Lý Thần khẽ cười: “Sau này cần gom tài khoản tiết kiệm hay gì đó thì báo trước với em, thường là sẽ không thành vấn đề”.
Lời nói của Lý Thần chứa đựng ý tứ nhưng giờ số tiền mặt mà anh có thể điều động không hề ít hơn mười tỉ tệ, dù đã đầu từ không ít hạng mục nhưng vẫn còn một khách hàng lớn có thể cung cấp đó chính là tập đoàn Tô Thị.
Mà tài khoản mười tỉ tệ thì hoàn toàn có thể giúp Trương Giang hoàn thành mục tiêu công việc rồi.
Trương Giang vui mừng nói: “Chú đã giúp anh rất nhiều rồi. Không cần phải làm phiền thêm chú nữa, hơn nữa chú biết đấy, hoàn thành chỉ tiêu, mỗ năm đều có quy định mới, năm này hoàn thành rồi, sang năm sẽ cho chú yêu cầu cao hơn, tốt nhất là cứ về lâu về dài thì vẫn hơn”.
Lý Thần cười nói: “Chuyện ngoài lề không đề cập nữa, hôm nay em tìm anh là vì có một chuyện muốn hỏi thăm”.
Trương Giang nghe thấy vậy thì lập tức trở nên nghiêm túc: “Có gì có thể giúp chủ được, chủ nói một câu nhất định anh sẽ dốc hết sức”.
Với một người đã bị vùi dập trong ngành như Trương Giang thì được nhiên là ông ấy đã rèn tới kỹ năng đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy.
Nhưng đối với Lý Thần thì Trương Giang không dám làm càn.
Nếu lúc đầu hai người lợi dụng lẫn nhau thì bây giờ cùng với sự giàu có của Lý Thần, địa vị thân phận của hai người đã được kéo dãn ra một khoảng cách rồi.
Thế nhưng Lý Thần không hề vì việc Trương Giang không có giá trị lợi dụng mà khinh thường ông ấy, thậm chí thi thoảng còn chủ động liên hệ với cả Trương Giang.
Hơn nữa, giống như trước đó Trương Giang nói, sự thăng tiến của ông ấy có sự giúp đỡ rất lớn của Lý Thần.
Trong ngân hàng nếu có thể lôi được tiền gửi tiết kiệm thì đúng là vua.
Tài khoản cá nhân của Lý Thần lúc nào cũng có vài tỷ nằm đó. Là người làm ngân hàng nên đương nhiên Trường Giang biết. Một tài khoản lớn như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có người của ngân hàng khác muốn giành giật.
Những lợi lạc mà ngân hàng khác có thể cung cấp thì chưa chắc Trương Giang có thể cung cấp.
Thế nhưng Lý Thần không bao giờ làm gì quá đáng, luôn cho Trương Giang cơ hội .
Đây chính là cái gọi là tình người.
Lừa gạt trong xã hội thì cũng nhiều nên Trương Giang rất trân trọng tấm lòng của Lý Thần.
Lý Thần không hề biết lúc này Trương Giang nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cười nói: “Em nhớ rất lâu trước đây trong một bữa cơm anh có nói, một người bạn đồng nghiệp của anh đang làm chủ nhiệm chi nhánh ngân hàng ở Hỗ Thị phải không?”
Bình luận facebook