• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vận May Đổi Đời - Lý Thần (8 Viewers)

  • Chương 494-498

Chương 494:

Bầu không khí của bữa ăn trở nên vô cùng quỷ dị.

Nhất là hai bố con Lâm Chính Ban và Lâm Lang Thiên, họ đều nhìn Quang Lâm Lâm với anh mắt vô cùng phức tạp.

Lâm Chính Bân nhìn Quan Lâm Lâm rồi lại nhìn Lý Thần, đột nhiên thầm cảm ơn Lý Thần.

Nếu như không phải Lý Thần thì hôn sự giữa Lâm Lang Thiên và Quan Lâm Lâm không biết chừng đã thành rồi. Nhưng nếu lấy một cô gái óc bằng quả nho này về thì đúng là sẽ náo loạn mất.

May quá! Quá may!

Lâm Chính Ban thở phào vì thấy may mắn.

Còn Lâm Lang Thiên thì nhìn Quan Lâm Lâm bằng ánh mắt như nhìn thần tiên vậy.

Lúc trước nói ở bên ngoài thì cũng thôi .Vậy mà giờ trước mặt hai ông cụ, còn dám nói ông cụ Hoắc là cả đời anh minh mà lại bị Lý Thần lừa gạt.

Nói trắng ra, Lâm Lang Thiên không hề có gan làm như vậy.

Quan Lâm Lâm không chỉ nói, mà còn nói một cách tuyệt đối. Cô ta dường như phát tiết ra toàn bộ, dù có chết cũng phải đấu nhau với Lý Thần.

Quan Chi Đống thật chỉ muốn tát chết con gái ngay lập tức, nhưng ông ta không thể, cũng không dám.

Vào lúc then chốt như thế này, ông cụ Hoặc chưa lên tiếng thì không ai dám nói cả.

Ngoài trừ một người ngoại lệ.

Đó là Hoắc An Lan.

Hoắc An Lan chậm rãi nhìn Quan Lâm Lâm, sau đó nói với vẻ khinh thường: “Cô là ai?”

Quan Lâm Lâm nhìn chăm chăm Hoắc An Lan, tưởng rằng cô ấy đã dao động nên lập tức trở nên hào hứng: “Tôi tên Quan Lâm Lâm, là bạn học khoa MBA cùng trường đại học Yến Kinh với Tô Vãn Thanh, nên tôi biết những chuyện xấu xa của cái tên tên là Lý Thần này!”

“Nếu như không có tôi thì tất cả mọi người đều bị che mắt rồi. Tôi đang giúp mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta!”

“Anh ta chính là đồ tồi bắt cả hai tay, dựa vào cái gì mà có được sự xem trọng của cô Hoắc chứ?”

“Anh ta cũng xứng sao?”

Quan Lâm Lâm nói như bắn súng, thậm chí không cả ngắt hơi. Sau khi nói xong, cô ta nhìn Lý Thần, hi vọng sẽ nhìn thấy vẻ xấu hổ và tức giận của anh.

Thế nhưng Lý Thần chỉ gửi cho Quan Lâm Lâm vẻ mặt điềm tĩnh, thậm chí còn có chút vui vẻ giống như đang thưởng thức trò hề vậy.

Hoắc An Lan lên tiếng: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô chỉ cần trả lời tôi cô là ai là được, nói nhiều như vậy có nghĩa lý gì không?”

Vẻ điên cuồng trên khuôn mặt Quan Lâm Lâm bỗng nhiên cứng lại, cô ta nói với Hoắc An Lan với vẻ không dám tin: “Lẽ nào cô không giận sao, anh ta đã lừa gạt tình cảm của cô!”

“Tình cảm gì của tôi?”, Hoắc An Lan hỏi ngược lại.

Quan Lâm Lâm tái mặt.

Từ đầu đến cuối, Hoắc An Lan chưa từng nói cô và Lý Thần có sự mập mờ gì.

Tất cả đều là do Quan Lâm Lâm tự suy đoán và cảm nhận dựa vào trực giác của một cô gái.

Nhưng cô ta tin trực giác của mình. Cô ta có thể nhận ra chắc chắn là Hoắc An Lan có tình ý với Lý Thần.

Ánh mắt mà người con gái nhìn người mình thích ấy cô ta hiểu rất rõ vì cô ta cũng là con gái.

Đó chính là ánh mắt khi Hoắc An Lan nhìn Lý Thần.

Chăm chú và say mê. Đó chính là biểu hiện của một người đã rơi vào lưới tình.

Nhưng cô ta thật không ngờ, Hoắc An Lan lại chất vấn mình trước đám đông như vậy?

“Tôi và Lý Thần chỉ là bạn tốt. Tô Vãn Thanh là bạn gái của anh ấy. Chuyện này tôi đã sớm biết rồi, hơn nữa tôi và Tô Vãn Thanh cũng có mối kết giao không tệ. Cô ấy là một người tốt”.

Giọng nói của Hoắc An Lan chậm rãi vang lên.

“Tôi rất cảm ơn sự nhiệt tình của cô, nhưng với hành động vừa rồi của mình. thì tôi thật sự không nhận ra bất cứ ý tốt nào từ cô cả, ngược lại tôi chỉ thấy cô đang mượn chuyện này để công kích Lý Thần. Một kẻ tiểu nhân như cô, có tư cách ngồi ở đây sao?”



Chương 495:

Lời nói của Hoắc An Lan khiến Quan Lâm Lâm khó chịu vô cùng.

Rõ ràng là một câu nói của cô ấy khiến cô ta không nói được gì.

Câu nói đã khiến Quan Lâm Lâm rơi vào tuyệt cảnh.

Cô ta tuyệt vọng nhìn Lâm Lang Thiên, hi vọng có thể nhận được chút giúp đỡ từ người bạn trai của mình.

- Nhưng Lâm Lang Thiên chỉ nhìn chăm chăm vào bàn ăn phía trước với bộ dạng như không liên quan tới mình.

Lúc này, dù là Lâm Chính Bân thì cũng không còn ra ám hiệu gì cho Lâm Lang Thiên nữa.

Trước mặt hai ông cụ mà làm loạn như thế này, dù ông ta muốn lôi Quan Chi Đông và Nhan Bân cùng lên thuyền chiến thì giờ cũng không còn phù hợp nữa.

Thậm chí, ông cụ Lâm có khi sẽ vì chuyện này mà nghi ngờ con mắt và năng lực của ông ta.

Sự im lặng của Lâm Lang Thiên khiến tia hi vọng cuối cùng của Quan Lâm Lâm đã bị cắt đứt.

Khoảnh khắc này, cô ta như bị rơi xuống đáy vực, nhìn ánh mắt thản nhiên của Hoắc An Lan cùng biểu cảm chế giễu của Hoắc Hoàn Vũ thì Quan Lâm Lâm biết rằng cô ta đã từ đẩy mình xuống vực rồi.

Sợ hãi, hối hận, không cam tâm cùng sự phẫn nộ tất cả đều trỗi dậy trong cô. Cả người Quan Lâm Lâm run rầy.

Quan Chi Đông và Nhan Bân ngồi tại chỗ với khuôn mặt tái mét, không nói được một câu nào.

Lúc này, ông cụ Hoắc mới lên tiếng. Giọng ông ấy điềm đạm nhưng không còn vẻ nhân từ và hiền hòa nữa mà vô cùng lạnh lùng.

“Cô bé này, trên mặt bị thương rồi, nên đi tới bệnh viện xem sớm thì hơn”.

Một câu nói phát ra như lời ra lệnh.

Quan Chi Đông và Nhan Bân như nhận được đặc ân, vội vàng đứng dậy: “Đúng vậy ông Hoắc, con bé nhà chúng tôi đúng là nên đi bệnh viên, chúng tôi xin phép đi trước, đi ngay ạ”.

Vừa nói, Quan Chi Đông vừa kéo Quan Lâm Lâm đi ra ngoài cửa.

Quan Lâm Lâm đột nhiên điện cuồng giãy giụa: “Con không đi, dựa vào cái gì chứ? Lý Thần chỉ là đồ cặn bã, anh ta dựa vào cái gì mà ngồi lên đầu của con? Bởi vì bọn họ có tiền có quyền sao? Con không đi.

Bốp!

Quan Chi Đống đưa tay lên tát Quan Lâm Lâm, đôi mắt lạnh như băng và nói: “Con ngậm miệng lại!”

Quan Lâm Lâm khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng và bị Quan Chi Đống cùng Nhan Bân kéo đi.

Cho tới khi đi ra ngoài khách sạn, ngồi vào trong xe thì Quan Chi Đống và Nhan Bân mới nới lỏng tay ra.

Quan Chi Đống nhìn con gái khóc nức nở rồi nhìn Nhan Hạ vẫn đang đợi làm phẫu thuật trong bệnh viện thì đột

nhiên thở dài: “Đúng là chúng ta không nên tới Yến Kinh!”

“Giờ con trai tôi nằm trong bệnh viện như một kẻ tàn phế, con gái ông thì giống như một kẻ điên, chúng ta đúng là đã gây rắc rối lớn rồi!”.

Nhan Bân nghiến răng, đôi mắt ánh lên vẻ độc hận và tức giận nói: “Tất cả đều do thằng Lý Thần, nếu không phải nó thì sự việc đã không tới bước này!”

Quan Chi Đống lấy lại bình tĩnh: “Ông Nhan, dù như vậy thì chúng ta cũng có thể làm được gì chứ. Phía sau Lý Thần có nhà họ Hoắc. Ông không thấy cái thái độ mà ông cụ Hoắc đối xử với nó sao? Đến cháu rể Hoắc Hoàn Vũ còn không nhận được sự đãi ngộ như thế. Chúng ta có thể làm gì chứ?”

Nhan Bân nghiến răng nói: “Nhà họ Hoắc cũng không thể nào trông chừng nó cả đời. Dù sao nó cũng ở đây, nhà họ Hoắc thì ở Hồng Kông, rất nhiều sự việc không thể nào can thiệp được”.

“Hơn nữa, nhà họ Hoắc thì đã làm sao? Các môn phái địa phương đủ để khiến họ đau đầu rồi, nhà họ Lâm cũng không dễ gây sự mà”.

Quan Chi Đống nhanh nhạy bén thấp giọng hỏi: “Ý của ông là?”

Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng ánh mắt sâu xa và trầm giọng: “Ông nuốt trôi cục tức này sao?”

Quan Chi Đông nhìn con gái đã hoàn toàn phát điện của mình, vừa thương xót vừa tức giận bèn nghiến răng nói: “Ông nói đi! Chúng ta phải làm sao?”



Chương 496:

Hiện tại nhà họ Hoắc vẫn còn ở Yến Kinh, hơn nữa đang là lúc các tập đoàn Hồng Kông và các môn phái địa phương đấu đá ác liệt nhất, chúng ta tuyệt đối không thể chen vào”.

“Không những không thể chen vào mà còn phải lập tức rời khỏi Yến Kinh. Bởi vì Hoắc Chấn Châu có thể sẽ gây rắc rối cho chúng ta. Cái tên đó, hai mươi năm trước là cậu ấm có tiếng, tới giờ con trai ông ta còn chưa được bằng một nửa ông ta đấy”.

Đôi mắt Nhan Bân ảnh lên vẻ thâm độc. Ông ta tiếp tục nói: “Quay về Hỗ Thị trước. Chúng ta không có cách nào với nhà họ Hoắc cả vì dù sao nơi đây cũng là vùng đất của họ chứ không phải là Hồng Kông - nơi họ không thể một tay che trời”.

“Muốn đối phó với Lý Thần thì có rất nhiều cách. Tạm thời không ra tay với nó, nhưng cái đứa con gái tên là Tô Vãn Thanh kia, trước đây Tiểu Hạ theo đuổi cô ta, tôi cũng đã từng tìm hiểu nên biết rõ”.

“Tô Vãn Thanh đã rời khỏi Yến Kinh, Lý Thần lại đang ở Yến Kinh. Nhân cơ hội này, chúng ta hoàn toàn có thể ra tay với Tô Vãn Thanh.

Nghe Nhan Bân nói vậy, đôi mắt Quan Chi Đống càng lúc càng sáng lên, cảm giác như đây là một ý hay”.

“Còn một điểm nữa, lại lịch của Tô Vãn Thanh là thế nào?”, Quan Chi Đống cẩn thận hỏi.

Nhan Bân cười và nói: “Là con gái của một phú ông trong tỉnh. Bố cô ta tên là Tô Đông Thăng. Nếu bình thường thì chúng ta cũng sẽ không hơi đâu đi gây sự với kẻ giàu có như vậy, nhưng giờ đang đúng lúc, chúng ta cũng chẳng có gì phải sợ”.

“Hơn nữa, chúng ta dùng chút thủ đoạn âm thầm ra tay, có ý mà thành vô ý thì ông ta làm sao biết được?”

Bên trong phòng Đế Vương, mấy người Quan Chi Đống sau khi rời đi thì bầu không khí trở nên bớt căng thẳng nhiều.

Hai ông cụ vẫn đang hồi tưởng lại thời xưa, Hoắc Chấn Chân nói với Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan điều gì đó. Còn Lâm Chính Bân thì thi thoảng cũng nói nhỏ vào tai Lâm Lang Thiên.

Nhìn có vẻ náo nhiệt nhưng thực ra là đều chỉ nói chuyện với người của mình.

Ngoài hai ông cụ ra thì Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân hầu như cảm thấy chẳng có gì đáng nói với nhau cá.

Còn Lý Thần thì mặc kệ cả hai bên chỉ chuyên tâm nói chuyện với hai ông

cụ .

Hôm nay anh mang đến hai chai rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi. Đây là đồ tốt, người bình thường căn bản không thể có được.

Nhưng dù là ông cụ Hoắc hay ông cụ Lâm thì đây cũng không phải thứ gì hiếm có khó tìm.

Lý Thần châm rượu cho hai ông cụ, mỗi người một ly nhỏ, đặt trước mặt. Mỗi một ly đó cũng phải có giá trị ít nhất 2000 tệ.

Hai ông cụ tuổi đã cao, uống rượu cũng là để thưởng thức mà thôi.

“Rượu này không tệ”, Hoắc Chấn Châu uống một ngụm rượu Mao Đài, khen ngợi.

“Rượu thơm, vị hậu, thanh mát, không hổ danh là quốc tửu.

Lý Thần cười nói: “Rượu Mao Đài này đúng là rượu ngon. Cháu đánh giá cao viễn cảnh về thị trường của loại rượu này, định mua ít cổ phần của Mao Đài ở thị trường cấp hai. Cháu cho rằng đây là dạng cổ phiếu đầu tư dài hạn đáng giá hiếm có, chú Hoắc có muốn cùng mua không?”

Ở kiếp trước, khi Lý Thần sống lại, thì Mao Đài đã tăng vọt lên 40% chỉ trong 3 tháng. Với mức giá đáng sợ là 1400 tệ/ cổ phiếu. Không những là cổ phiếu đắt nhất thị trường mà còn chính thức vượt qua ICBC, là công ty cổ phiếu hạng A với giá trị mười tám nghìn tỉ tệ.

Bây giờ thì Mao Đài mới có giá bao nhiêu một cổ phiếu chứ?

Vừa mới IPO chưa tới 31 tệ.

Càng không nói tới việc sang năm, cổ phiếu của nó còn rớt xuống có 20 tệ.

Tức là lợi nhuận gấp 70 lần vào những năm 19, đủ để khiến Lý Thần rót tiền vào.

Đôi mắt Hoắc Chấn Châu sáng lên.

Tầm nhìn của Lý Thần về việc đầu tư đến cả ông cụ cũng phải khen ngợi. Hiện tại nhà họ Hoắc không thiếu tiền. Thiếu là thiếu cơ hội đầu tư.

- Nên nếu Lý Thần nói ok thì chắc chắn đó sẽ là công việc kinh doanh kiếm bội tiền.

“Được, tới khi đó cháu báo chú, chú cũng đầu tư một ít”, Hoắc Chấn Châu cười nói.

Nếu là người bình thường, ở thời đại này nói đầu tư một ít thì cũng chỉ tầm mấy chục nghìn hoặc mấy trăm nghìn tệ.

Nhưng Hoắc Chấn Châu đã lên tiếng thì ít nhất cũng phải đầu tư hàng trăm triệu.

“Được, tới khi đó cháu báo chú, chú cũng đầu tư một ít”, Hoắc Chấn Châu cười nói.

Nếu là người bình thường, ở thời đại này nói đầu tư một ít thì cũng chỉ tầm mấy chục nghìn hoặc mấy trăm nghìn tệ.

Nhưng Hoắc Chấn Châu đã lên tiếng thì ít nhất cũng phải đầu tư hàng trăm triệu.



Chương 497:

Cân nhắc tới tính chất đặc thù của ngành kinh doanh rượu Mao Đài thì không thể nào để tiền vốn của người dân kiểm soát, thế nhưng cổ phiếu hàng triệu tệ thì vẫn có thể với được.

Lâm Lang Thiên cười lạnh lùng. Cảm giác như đang xem một vở kịch hay.

Đầu tư cái quái gì vậy.

Mao Đài sao?

Đùa nhau đấy à.

Một công ty bán rượu, dù có gắn cái mác rượu quốc gia thì cũng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ.

Rảnh như vậy thì làm đại cái gì mà chẳng kiếm được nhiều hơn?

Lý Thần đúng là kẻ nâng lên một chút thì tưởng mình là bố thiên hạ.

Nghĩ vậy, Lâm Lang Thiên bèn mở

đầu tư cổ phiếu. Mao Đài mới IPO không lâu trước đó. Mặc dù là cổ phiếu mới nhưng chẳng ra làm sao. Giá cả giai đoạn gần đây luôn sụt giảm”.

“Giờ đang là giai đoạn đi lên, cổ phiếu nào cũng kiếm được tiền. Duy chỉ có Mao Đài rớt giá, vậy mà anh nói đáng để đầu tư sao? Chuyện này buồn cười thật đấy”

Lâm Lang Thiên hài lòng nói ra ý của mình, hắn cảm thấy mình đã cướp đi được ít phong độ của Lý Thần.

Không thể nào mà cứ để Lý Thần khoe tài được, Lâm Lang Thiên hắn cũng tài giỏi học hành đàng hoàng chứ bộ!

Lý Thần thản nhiên nói: “Chiến lược đầu tư của mỗi người không giống nhau. Nếu anh cảm thấy không tốt thì đừng mua thôi, có ai bắt anh mua đâu”.

Lâm Lang Thiên phụt cười: “Tôi thấy anh sắp không giữ nổi thể diện rồi đúng không? Nói thật, tổ chức tiệc tùng gì đó thì anh có có chút kungfu, nhưng về việc đầu tư cổ phiếu thì anh nên thôi đi. Nước sâu lắm, đến tôi còn không dám đảm bảo sẽ thắng suốt, huống hồ là anh”.

“Nực cười”, Hoắc Hoàn Vũ gõ tay xuống, cười chế giễu: “Lâm Lang Thiên, anh có biết câu múa rìu qua mắt thợ không? Nói Lý Thần không hiểu về cổ phiếu á? Lời này của anh mà truyền ra ngoài thì chắc khiến toàn bộ người ngoài cười tới mức rớt hàm đấy”.

Lâm Lang Thiên trầm mặt, nói: “Tôi nói sai sao? Mao Đài đang rớt hạng, anh ta lại nói là đáng để đầu tư, đây chẳng phải là đang nói linh tinh sao? Dựa vào một câu đó là tôi dám chắc anh ta chẳng hiểu đếch gì về cổ phiếu rồi!”

Hoắc Hoàn Vũ càng vui sướng hơn, bèn nói: “Nhìn bộ dạng hèn kém của anh kìa, tôi thất sự không nỡ phá vỡ cái sự tự sướng của anh”.

“Anh có biết anh ấy chính là người tổ chức kế hoạch cứu thị trường cổ phiếu Hồng Kông hàng nghìn tỉ tệ trước đây không?”

“Anh có biết anh ấy phát tài nhờ dựa vào thị trường cổ phiếu không?”

“Anh có biết anh ấy lướt giá dầu trong một đêm kiếm được mấy trăm triệu tệ không?”

“Anh ấy hiểu cái đếch gì à? Nếu anh ấy chỉ hiểu cái đếch thì anh hiểu được cái gì? Mẹ kiếp, anh hiểu cái con dĩn ấy!”

Lời của Hoắc Hoàn Vũ khiến Lâm Lang Thiên tái mặt, sự âm trầm cùng xấu hổ của hắn bỗng biến thành sự giận dữ.

Hắn biết Lý Thần có bản lĩnh, nhưng không ngờ Lý Thần lại thành danh nhờ

Với thân phận và tình huống hiện tại thì Hoắc Hoàn Vũ không thể nào nói khoác được.

Nên những gì Hoắc Hoàn Vũ nói chắc chắn là thật.

Vậy thì những lời lúc nãy của mình đúng là múa rìu qua mắt thợ. Đúng là ngượng chết đi được.

Lâm Lang Thiên tối mặt, cảm thấy không biết phải làm sao.

Đồng thời hắn cũng thầm cảm thấy kinh ngạc. Bản lĩnh của Lý Thần không ngờ lại lợi hại như vậy, lướt giá cổ phiếu dầu mỏ mà cũng có thể kiếm được mấy tỉ tệ sao?

Điều khủng khiếp hơn đó là kế hoạch cứu thị trường cổ phiếu, cho dù là người như hắn cũng từng nghe qua.

Đó chính là chuyện lớn gây chấn động giới tài chính quốc tế lúc trước.

Mà Lý Thần lại là người chủ trì kế hoạch đó sao?

Rốt cuộc đây là thần tiên gì vậy?

Có gì mà anh không biết không?

Lúc này, ông cụ Lâm mới lên tiếng giải vây:

“Người trẻ có bản lĩnh là chuyện tốt nhưng cũng nên có thêm trải nghiệm, dù sao thì các thủ đoạn về tài chính dù tiền kiếm được nhanh nhưng không có tác dụng nhiều cho nền kinh tế, cũng không thể tạo ra được giá trị gì nhiều cho xã hội”.

“Thanh niên mà, nên nghĩ lớn hơn xíu, báo đáp lại cho xã hội mà là điều tốt"

Câu nói bình thản của ông cụ Lâm khiến cho Lý Thần đang sáng ngời ngời bỗng rơi vào tình thế kỳ cục.



Chương 498:

Tất cả mọi người đều nhìn Lý Thần như đang đợi phản ứng của anh.

Đến cả ông cụ Hoặc cũng không lên tiếng, chỉ nhìn anh một cách ý vị.

Đôi mắt Hoắc An Lan lấp láy, có mấy lần định lên tiếng giúp Lý Thần hòa hoãn áp lực mà ông cụ Lâm gây ra nhưng bị ánh mắt sắc lẹm của Hoắc Chấn Chân kiềm lại.

Với trường hợp như thế này, cùng câu nói của ông cụ Lâm thì chỉ có Lý Thần là có thể đối đáp lại được.

Người bên cạnh lên tiếng tức là không tôn trọng ông cụ Lâm.

Lâm Lang Thiên để lộ nụ cười đắc ý.

Nhìn Lý Thần được người khác ca ngợi hắn đã sớm khó chịu lắm rồi.

Nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu cái câu trèo cao thì ngã đau rồi.

Vẫn là ông cụ lợi hại.

“Ông dạy chí phải”.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, câu nói của Lý Thần đã khiến mọi thứ trùng xuống.

Điều này khiến đám đông không khỏi thất vọng.

Sự thất vọng của Lâm Lang Thiên nằm ở chỗ không ngờ Lý Thần lại nhát như vậy, không dám bật lại ông cụ. Nếu dám thì hắn sẽ có lý do trách móc Lý Thần và giáng cho hắn một cú bạt tai, như vậy thì sung sướng biết bao?

Nhưng không đợi người bên cạnh lên tiếng, Lý Thần lại tiếp tục nói: “Thế nhưng vĩ nhân cũng đã từng nói rằng cho phép một bộ phận người giàu có lên trước, sau đó thì dẫn dắt những người khác cùng giàu theo, đây cũng chính là một trong những chính sách phát triển kinh tế của chúng ta”.

“Các ngón đòn tài chính có thể kích thích thị trường, các doanh nghiệp đầu tư vào, gia tăng quy mô sản xuất, đây chẳng phải cương vị của người làm kinh doanh sao? Thị trường có nguồn tiền, gia tăng tốc độ lưu thông, đây chẳng phải là cách để kéo nền kinh tế phát triển một cách toàn diện sao?”

“Vì vậy cháu thấy, chỉ cần hợp lý và hợp pháp thì dù là cách gì cũng đều đáng cả”.

Lời nói của Lý Thần khiến toàn bộ phòng Đế Vương im lặng như tờ.

Thật không ngờ Lý Thần lại dám phản bác lại ông cụ Lâm như vậy.

Ông cụ với sắc mặt bình tĩnh, không nhận ra là đang buồn hay vui.

Lâm Lang Thiên thì không nhịn được nữa, đứng dậy quát: “Lý Thần, anh có biết thân phận của mình là gì không, dám phản bác lại ông tôi sao?”

“Anh nói xem thân phận tôi là gì nào?”

Lý Thần phản kích lại, rồi nói: “Tôi chỉ là một người dân thường, bố mẹ đều là nông dân, chẳng qua là một người làm kinh doanh nhưng tôi cảm thấy đạo lý đúng thì tôi cần nói ra thôi!”

Lâm Lang Thiên tức giận tới mức bật cười, chỉ vào Lý Thần và nói: “Ấy, còn lên giọng phải không. Khi ông nội tôi đang còn hừng hực trên chiến trường thì không biết là anh đang ở đâu đấy. Tới lượt anh đối đầu với ông nội tôi sao?”

“Chính vì tôi tôn trọng ông cụ nên mới nói chuyện rõ ràng, nói cách khác, nếu cùng là lời đó được nói ra từ miệng anh thì tôi làm biếng chẳng buồn phản bác làm gì”.

Lời nói của Lý Thần khiến Lâm Lang Thiên tức tới mức như muốn nổ phổi.

“Mẹ kiếp, ý của anh là gì? Anh khinh thường tôi sao?”, Lâm Lang Thiên nghiến răng nói.

“Đúng vậy”, Lý Thần thản nhiên gật đầu, thừa nhận.

Rõ ràng là điều đó có hiệu quả ngay lập tức.

Lâm Lang Thiên hoàn toàn tức giận, nhìn chăm chăm Lý Thần, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tạm thời có ưu thế thì không coi ai ra gì. So với những gia tộc đã thiết lập hàng mấy chục năm như chúng tôi thì anh còn kém lắm”.

“Vì vậy đó chính là khác biệt giữa anh và tôi”, Lý Thần thản nhiên nói. “Anh mở miệng ra thì biết nói về gia tộc mình, còn tôi, dù đứng ở đâu thì cũng đại diện cho chính mình”.

Lâm Lang Thiên giận sôi máu, dường như muốn nổ tung.

“Lang Thiên!”, Lâm Chính Bân gắn giọng, lần này Lâm Lang Thiên đã thua hoàn toàn rồi. Ông ta không thể để con trai mình làm nhục thêm những người khác nữa.

. Nếu không, lớn chuyện lên thì sẽ không dễ gì giải quyết.

Lâm Lang Thiên hít một hơi thật sâu, cười lạnh lùng: “Để tôi xem anh có thể cuồng ngạo tới khi nào”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom