-
Chương 488-493
Chương 488:
Cái tát và cú đá vừa rồi của Hoắc Hoàn Vũ, không ai trong phòng dám ngăn cản cả.
Ngay cả Quan Chi Đông cũng chỉ có thể nén nỗi thương xót và sự tức giận ở trong bụng.
Dù sao cũng là do Quan Lâm Lâm nói sai trước, đối mặt với gia tộc giàu có nhất Hồng Kông này, Quan Chi Đống ông ta vẫn chưa có đủ tư cách để thi gan với Hoắc Chấn Châu.
Nhưng khi nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ chuẩn bị đi lên đá thêm một cái nữa, Quan Chi Đống cho dù có sợ hãi trước thế lực nhà họ Hoắc thì lúc này cũng phải đứng ra.
Một thân hình đứng chặn trước mặt Hoắc Hoàn Vũ, khuôn mặt nở nụ cười cầu xin nói: “Cậu Hoắc à, bớt nóng nảy chút, con nhỏ nhà tôi nói năng không suy nghĩ, cậu đừng so đo với nó làm gì”.
“Hôm nay là một ngày vui, chúng ta đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà phá vỡ tâm trạng được không? Tôi đứng đây thay con nhỏ nhà tôi đền tội với cậu”.
Nhìn Quan Chi Đống đang không ngừng xin lỗi, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng, nói: “Con gái ông nếu như thông minh bằng một nửa ông thì đã không phải ầm ĩ đến mức này”.
Quan Chi Đống âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nội tâm gần như sôi trào nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nói: “Xin cậu Hoắc đừng so đo với con bé làm gì, hay là chúng ta vào phòng bao trước đã?”
Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt lại, có chút không cam tâm, anh ta định nhân cơ hội này cho Quan Lâm Lâm một bài học sâu sắc.
Đừng nói đến chuyện Hoắc Hoàn Vũ không biết thương hoa tiếc ngọc, từ nhỏ đến lớn, anh ta đã làm không ít chuyện xấu.
Khi thực sự nổi giận, ông trời có tới anh ta cũng không quan tâm, cứ đánh đã rồi tính.
Hơn nữa Quan Lâm Lâm này đã không ít lần khiêu khích và thách thức giới hạn của anh ta?
Hoắc Hoàn Vũ nhìn cô ta lâu lắm rồi.
Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây thì cánh cửa của phòng bao sảnh Hoàng gia được mở ra.
Lý Thần và Hoắc An Lan vừa nói vừa cười bước ra từ bên trong.
“Sao thế, đến hết rồi sao không vào đi?”, Lý Thần nhìn một lượt tình hình hiện tại, thật ra anh cũng đoán được mấy phần rồi nhưng vẫn cố ý hỏi.
Khi Quan Lâm Lâm nhìn thấy Lý Thần, hai mắt cô ta đỏ ngầu lên.
Theo cô ta nghĩ, tất cả những chuyện này đều do Lý Thần mà ra.
Nếu không phải vì Lý Thần, cô ta và anh họ cũng đã không chọc vào Hoắc Hoàn Vũ, càng không bị kéo vào hàng loạt những chuyện trời ơi đất hỡi này.
Bây giờ anh họ đang nằm trong bệnh viện, vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, bây giờ cô ta lại bị làm nhục trước mặt tất cả mọi người, đến bố của cô ta cũng bị Hoắc Hoàn Vũ sỉ vả theo.
Thủ phạm của tất cả những chuyện này đều là do Lý Thần!
Khi nhìn thấy thái độ thân thiết của Lý Thần và Hoắc An Lan, Quan Lâm Lâm lập tức đứng dậy chỉ vào Lý Thần gào lên: “Lý Thần! Không phải anh đã có Tô
Vãn Thanh rồi sao? Còn tán tỉnh đưa đẩy với Hoắc An Lan, anh là loại đàn ông kiểu gì đấy?”
Lý Thần hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ khó coi, bù xù như mụ điên của Quang Tâm lâm thản nhiên nói: “Cô Quan à, với trạng thái hiện giờ của cô e là không thích hợp để tham gia bữa tiệc tối nay, nhỡ đâu làm kinh hãi đến hai ông cụ, đến lúc đó thì tội to lắm đấy”.
Quan Lâm Lâm cười khẩy một tiếng, đẩy Quan Chi Đống, người vừa nãy đứng chặn trước mặt mình ra, hét lớn: “Anh bớt làm trò làm tịch lại đi, đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra được, anh dựa vào thủ đoạn câu dẫn phụ nữ để đạt được mục đích của mình!”
“Ở nội địa thì tìm Tô Vãn Thanh, ở Hồng Kông thì tìm Hoắc An Lan, đều là con gái nhà tài phiệt, anh đúng là thông minh đấy!”
“Tôi nhìn thấy loại đàn ông không biết xấu hổ như anh là thấy buồn nôn, ấy thế mà ngày nào cũng làm bộ giả tạo, cho ai xem đấy?”
“Phụ nữ tệ thì gọi là giày nát, còn loại đàn ông thối nát như anh thì gọi là gì? Tất rách à?”
Giọng nói sắc bén và điên cuồng của Quan Lâm Lâm vang vọng khắp hành lang đại sảnh.
Tất cả mọi người đều im lặng như tờ.
Chương 489:
Ngay cả Hoắc Hoàn Vũ cùng nhìn Quan Lâm Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Nếu như không nói đến chuyện ân oán cá nhân, anh ta cũng khá khâm phục Quan Lâm Lâm đấy.
Dám nói Lý Thần như thế thì đúng là chán sống rồi.
Người trước đó nói với Lý Thần như vậy có lẽ bây giờ mồ đã xanh cỏ rồi!
Còn Quan Lâm Lâm này dường như đã hoàn toàn buông xõa bản thân.
Cô ta không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, chỉ vào Hoắc An Lan nói: “Cô cho rằng thằng cha ở bên cạnh mình ưu tú lắm sao? Anh ta đang giả vờ đấy!”
“Cô không biết sao? Anh ta ngoài cô ra còn có một người phụ nữ khác, tên là Tô Vãn Thanh! Còn cô chẳng qua chỉ là một cái lốp dự phòng mà thôi!”
Khuôn mặt của Quan Lâm Lâm đầy phẫn nộ và khoái cảm điên cuồng, dường như chỉ cần cô ta có thể bôi đen danh dự của Lý Thần, cô ta sẽ vui đến mức không kiểm soát được.
“Đúng là nực cười chết mất, đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Hoắc lại bị một gã đàn ông nội địa lòe, làm tiểu tam' mà không hay biết, tự thấy xấu hổ không?”
Sắc mặt Quan Chi Đống xám xịt như tro tàn, đến cả khuôn mặt của Nhan Bân cũng tái mét.
Bọn họ biết rằng xong đời rồi.
Vẻ mặt của Hoắc An Lan rất bình tĩnh, trong sâu thẳm đôi mắt của cô ấy hiện lên một tia lạnh lùng đến tận xương tủy.
“Hoắc Hoàn Vũ, anh chết rồi à?”, Hoắc An Lan lạnh nhạt nói.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức linh động, không nói lời nào, bóp chặt cổ họng của Quan Lâm Lâm, cười khẩy nói: “Mày đúng là rất thích chết đấy!”
Lúc này, Quan Chi Đống biết mọi chuyện không ổn rồi vội vàng lao tới hét lớn: “Cậu Hoắc, đừng, tuyệt đối đừng mà, nể mặt nhau chút đi”.
Hoắc Hoàn Vũ đẩy Quan Chi Đống ra, cười lạnh nói: “Nể mặt ông ấy hả? Ông là cái thá gì? Có sức cầu xin tôi không bằng dạy dỗ tốt đứa con gái này của ông cho sớm sủa vào”.
Lúc này, Lâm Lang Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hoắc Hoàn Vũ, thế là được rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ quay đầu nheo mắt nhìn Lâm Lang Thiên, cười he he nói: “Anh muốn ra mặt giúp cô ta à?”
Khóe miệng Lâm Lang Thiên giật giật, thật ra hẳn không muốn xen vào chuyện này, nhưng vừa rồi bố của hắn Lâm Chính Bân đã ra hiệu cho hắn, hắn đành phải cắn răng đứng dậy.
Mặc dù hắn không biết vì sao bố hắn lại muốn hẳn can dự vào chuyện này, nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể miễn cưỡng ra mặt thôi.
“Bữa cơm này dù sao cũng do nhà họ Hoắc các người làm chủ, chúng tôi đều là khách. Chủ lại ra tay đánh khách
đây như này thì thật là quá quắt. Có chuyện gì chi chằng đợi ăn xong bữa cơm rồi nói, ông cụ vẫn còn đang đợi ở bên trong”, Lâm Lang Thiên nói.
Hoắc Hoàn Vũ cười gần một tiếng, nói: “Bớt nhiều lời trước mặt tôi đi, anh nói đợi là đợi à? Anh là cái củ hành khô gì?”
Sắc mặt Lâm Lang Thiên trùng xuống, lộ ra vẻ kích động, lạnh lùng nhìn Hoắc Hoàn Vũ nói: “Trưởng bối vẫn còn ở đây, không đến lượt anh lên tiếng dạy dỗ người khác!”
Hoắc Hoàn Vũ đang định nói thì Lý Thần đã bước tới vỗ vào vai anh ta, ý bảo anh ta bỏ tay ra.
Hoắc Hoàn Vũ mặc dù không muốn những lời của Lý Thần anh ta nhất định phải nghe theo, hừ lạnh một tiếng rồi buông tay khỏi cổ Quan Lâm Lâm.
Nhưng Hoắc Hoàn Vũ vừa mới buông tay được một giây, giây sau một cái tát đã đập vào mặt của Quan Lâm Lâm.
Là Lý Thần tát.
Quan Lâm Lâm kêu lên một tiếng, lúc trước Hoắc Hoàn Vũ đánh vào má trái, lần này Lý Thần lại đánh vào má phải, lập tức khiến khuôn mặt của cô ta sưng vù như đầu heo, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lý Thần.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Lý Thần, sự nhục nhã và sợ hãi của Quan Lâm Lâm lập tức bị thu lại.
“Cái tát này là dạy dỗ cô vì nói năng linh tinh”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Nói xong anh không buồn nhìn Quan Lâm Lâm, xoay người nói với Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân: “Hai vị, đến giờ rồi, hay là chúng ta vào trong sảnh Hoàng gia đã rồi nói tiếp?”
Chương 490:
Lời nói của Lý Thần làm cho bầu không khí dịu đi một chút.
Hoắc Chấn Châu mỉm cười, dắt Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan vào trước.
Lâm Chính Bân dắt Lâm Lang Thiên theo sát phía sau.
Khi đi qua Lý Thần, Lâm Chính Bán dừng lại, nghiêm túc nhìn Lý Thần, đột nhiên cười nói: “Khi nào có thời gian rảnh có hứng thú tới nhà tôi chơi không?”
Những lời này khiến cho biểu cảm của những người xung quanh đều trở nên kỳ lạ.
Đây là ý gì?
Lôi kéo Lý Thần?
Hay chỉ đơn thuần muốn đối đầu với nhà họ Hoắc?
Hoắc Chấn Châu vẫn chưa đi xa nghe xong chỉ mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm, đi thẳng về phía đại sảnh.
Nếu như thủ đoạn này của Lâm Chính Bân có ích, vậy thì Hoắc Chấn Châu ông ấy đừng có lăn lộn ở đời làm gì nữa.
Hơn nửa nhà họ Hoắc và Lý Thần không chỉ đơn giản là quan hệ đồng
minh như thế giới bên ngoài nghĩ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ nhà họ Hoắc và Lý Thần đã trở thành một rồi.
Người khác không nói, như ba đại gia tộc ở Hồng Kông đều cho rằng động vào Lý Thần là động vào nhà họ Hoắc.
Hay nói cách khác, Hoắc Chấn Châu ông ấy có một cô con gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Lâm Chấn Bàn ông ta thì có cái rắm gì?
Ngược lại hai người Quan Chi Đống và Nhan Bân lại nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bọn họ không thể ngờ rằng Lý Thần lại ưu tú đến mức khiến cho Lâm Chính Bân phải đích thân nói lời mời.
Đừng nói là những người đồng trang lứa, tư cách như vậy, cho dù là hai người họ cùng thế hệ với Lâm Chính Bân cũng chưa từng được hưởng qua.
Sau khi Lâm Chính Bân nói xong thì nhìn chằm chằm Lý Thần, như thể đang rất mong đợi câu trả lời của anh.
Lý Thần không tỏ ra quá ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Cảm ơn lời mới của chú Lâm, nhưng gần đây công việc bận bịu quá, đợi khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ tới nghe nhà nghe chú Lâm chỉ bảo”.
Lời này không có bất kỳ vấn đề gì.
Mặc dù đã cho trưởng bối Lâm Chính Bân đủ thể diện, nhưng không đồng ý lời mời của ông ta.
Nói chuyện là một nghệ thuật, và Lý Thần rõ ràng đã đạt được thành tựu hoàn hảo trong nghệ thuật này.
Việc Lâm Chính Bân bị Lý Thần từ chối dường như không nằm ngoài dự đoán, ngược lại ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự từ chối quyết đoán này của Lý Thần.
Nhưng những lời nói giữ thể diện cho trưởng bối như thế này khiến Lâm Chính Bân đánh giá cao hơn về Lý Thần.
Sau đó Lâm Chính Bân mỉm cười, nhiệt tình vỗ vai Lý Thần, nói: “Giỏi lắm, thế hệ trẻ coi như cậu là người dẫn đầu rồi, vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt của cậu”.
Nói xong Lâm Chính Bân đi tiếp.
Dù sao thì địa vị của ông ta cũng ngang hàng với Hoắc Chấn Châu, không thể quá để ý với hậu bối như Lý Thần được.
Trong mắt Lâm Chính Bân, những chuyện trước đây mà Lý Thần và Lâm Lang Thiên gây gổ với nhau chẳng qua chỉ là chuyện cãi vã của trẻ con, không đáng nhắc tới.
Lính với lính, tướng với tướng, không có lý do gì mà ông ta lại tự mình xuống tay xử lý Lý Thần cả.
Đi ngay sau Lâm Chính Bân, Lâm Lang Thiên trước khi đi cong môi, trầm giọng nói một câu: “Không biết tốt xấu”.
Trên mặt Lý Thần vẫn nở nụ cười bình tĩnh, coi như không nghe thấy.
Sau khi nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm rời đi, ở đây chỉ còn lại ba người: Quan Chi Đống, Nhan Bân, Quan Lâm Lâm.
“Ba vị, mời vào”, Lý Thần bình tĩnh nói với Quan Chi Đống và Nhan Bân.
Sắc mặt Quan Chi Đống thay đổi, ánh mắt xót xa nhìn đứa con gái đang trong bộ dạng khó coi vô cùng, hít sâu một hơi, nói: “Bữa cơm tiếp theo chúng tôi định không tham gia nữa”.
Lý Thần nhẹ giọng hỏi: “Nếu đã đến rồi, vào ngồi đi thì có sao đâu?”
Trên mặt Quan Chi Đống lộ ra vẻ phức tạp, nói: “Tiểu Hạ vẫn còn đang trong bệnh viện, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật, con gái của tôi hôm nay lại rơi vào tình trạng này, thật sự không phù hợp xuất hiện trước mặt hai ông cụ”.
Lý Thần dửng dưng nhìn Quan Chi Đống, nói: “Nếu như đã chọn đội thì không có cách nào để hối hận, bây giờ rút lui, ông cho rằng mình có thể trở thành người ngoài cuộc được sao?”
Chương 491:
Quan Chi Đông tức giận nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Lẽ nào nhất quyết sống chết bằng được sao?”
Lý Thần cười nói: “Câu nói này có phải là hơi nặng quá không? Con người tôi thích hòa bình, chẳng có chuyện gì mà không bàn bạc được cả”.
. Lúc này Nhan Bân bước vào, nhìn chăm chăm Lý Thần: “Cậu muốn như thế nào thì mới buông ta cho chúng tôi?”
Lý Thần cười nói: “Giờ hỏi tôi câu hỏi này, các người không thấy là dù tôi có làm vậy thì nhà họ Lâm có buông tha cho các người không?”
“Đó là chuyện giữa chúng tôi và nhà họ Lâm, giờ tôi hỏi là hỏi thái độ của cậu”, Nhan Bân trầm giọng.
Lý Thần nhìn Quan Lâm Lâm,thấy ánh mắt hận mình tới tận xương cốt thì anh đột nhiên lên tiếng: “Không có cửa”.
Lý Thần tư vấn rằng anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ức hiếp người khác. Luôn giữ thái độ người không phạm ta thì ta không phạm người.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh là người tốt thừa.
Đối với những kẻ luôn hận mình từ tận xương tủy thì nếu không dìm chết, chắc chắn sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Huống hồ là gia tộc như nhà họ Quan và nhà họ Nhan, thuộc những kẻ có tiền, có thế, lúc nào cũng có thể tạo ra rắc rối và những điều đáng ghê tởm. cho mình.
Giờ anh phát lòng tốt tha cho Quan Lâm Lâm và Nhan Bân thì hai người này chắc chắn cũng sẽ không cảm ơn anh mà ngược lại còn tìm cơ hội báo thù hơn nữa.
Đánh rắn không chết thì ngược lại sẽ bị rắn hại. Vì vậy nếu đã đánh thì đánh cho tới khi đối phương không còn năng lực phản kháng và báo thù nữa mới thôi.
Nghe Lý Thần nói vậy, biểu cảm của Nhan Bân và Quan Chi Đống trở nên vô cùng đặc sắc.
Có sự hối hận cũng có sự không cam tâm, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự phẫn nộ.
Theo như họ thấy thì câu nói của Lý Thần đã thực sự thể hiện rằng anh không coi họ ra gì.
“Nếu cậu đã cảm thấy cậu sẽ bóp chết được hai nhà chúng tôi thì đi làm đi”, Nhan Bân biểu cảm trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nói với Lý Thần.
Lý Thần cười, quay người đi về sảnh Đế Vương.
Mở cánh cửa phòng, cảnh tượng nguy nga lộng lẫy của phòng Đế Vương với đám đông ngồi rải rác trên ghế và chiếc bàn đã được sửa sang lại sau khi xảy ra xung đột vào tối qua, hoàn toàn không nhận ra bất kỳ dấu vết gì.
Phía bên này khi tới nơi thì Lý Thần cũng phát tin đi.
Đương nhiên ông cụ không thể ở trong khách sạn đợi người khác, vì vậy cần mọi người có mặt đông đủ thì ông cụ của hai nhà mới tới.
Hơn mười phút, Lý Thần nhận được tin tức, sau đó thông báo cho Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân, ba người cùng xuống lầu.
Trên đường đi, Lý Thần và Hoắc Chấn Châu nói chuyện hết sức vui vẻ, chỉ có Lâm Chính Bân là không nói lời nào, sắc mặt lạnh bằng nhìn hai người.
Đi xuống lầu, ba người đợi một lúc, hai chiếc xe một trước một sau đồng thời có mặt.
Ông cụ Hoắc và ông cụ Lâm đồng thời bước xuống xe, Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân cũng bước tới bên cạnh ông cụ nhà mình.
Đây là lần đầu tiên Lý Thần nhìn thấy ông cụ nhà họ Lâm. Theo tuổi tác thì ông cụ lớn hơn ông Hoắc tầm sáu, bảy tuổi, hơn nữa cũng rất thọ. Ở kiếp trước, ông cụ này đã sống tới một trăm linh năm tuổi mới qua đời.
Hiện tại ông cụ hơn tám mươi tuổi này vẫn vô cùng quắc thước, dù tóc bạc đầy đầu nhưng trông không hề già nua.
Câu nói cao tuổi nhưng rắn rỏi đúng là dành để nói cho ông cụ nhà họ Lâm. này.
Ông cụ nở nụ cười, đi tới trước mặt ông cụ Hoắc, chủ động đưa tay ra: “Đã hàng chục năm không gặp, gần đây thế nào?”
Chương 492:
Ông cụ Hoắc cũng nở nụ cười rạng rỡ, vừa cảm thán vừa xuýt xoa, bắt tay ông cụ Lâm và nói: “Đúng vậy, chớp mắt đã mấy chục năm rồi”.
“Chúng ta đều già cả rồi, đi lại cũng không tiện, ông ở Yến Kinh tôi ở Hồng Kông, nếu như không phải có cơ hội này thì không biết tới khi nào mới có thể gặp mặt”
Ông cụ Lâm cũng cười nói: “Tuổi của chúng ta, có thể sống được ngày nào thì coi là hời ngày đấy. Gặp mặt càng lúc càng ít, không ai biết được lần gặp nào là lần từ biệt. Mấy chục năm rồi, những người cùng trang lứa với chúng ta từng người ra đi, còn lại cũng không nhiều”.
Ông cụ Hoắc kéo Lý Thần, cười nói: “Nói ra nếu không có thế hệ này và lần tổ chức tiệc tối đẹp như thế này thì tôi cũng không có cơ hội tới Yến Kinh nữa. Hơn nữa, bữa cơm này còn do cậu ấy tổ chức”.
Ông cụ Lâm nhìn Lý Thần, không đợi ông cụ lên tiếng thì Lý Thần đã cung kính nói: “Chào ông, cháu tên Lý Thần”.
Ông cụ cười và gật đầu hài lòng, thân mật nói: Được lắm, đã nghe qua tên của cậu, lần này buổi tiệc tổ chức đẹp lắm. Đáng tiếc tôi đang dưỡng bệnh, không tiện tới, nhưng một vài người bạn của tôi đều nhắc tới tên cậu đấy, khá lắm”.
Lý Thần cười nói: “Buổi tiệc đúng là rất thành công nhưng công lao không phải của một mình cháu. Dù sao thì cũng có rất nhiều đồng sự cùng nỗ lực. Phía trên quan tâm cùng sự lãnh đạo tận tình mới có thể tổ chức thành công. Cháu tài mọn, cũng không dám nhận lấy công lao”.
Ông cụ cười ha ha đầy vui vẻ! “Người như câu phù hợp đi làm chính phủ chứ không nên đi làm kinh doanh”.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Thần bèn tìm cơ hội chủ động nói chuyện: “Bên ngoài gió lớn, chi bằng mời hai ông đi lên từ từ nói chuyện?”
Cả ông cụ Hoắc và ông cụ Lâm đều vui vẻ đồng ý.
Đoàn người đi vào bên trong khách sạn, bao gồm cả giám đốc khách sạn InterContinental bình thường đến từ cách gặp mặt cũng không có thì lúc này chèn ép tới mức lạ lùng .
Biết được thân phận của hai ông cụ thì bọn họ thầm cảm thấy kinh ngạc. Họ biết rằng những vệ sĩ trong bình thường kia ai cũng là lính ngự lâm, tuyệt đối không thể xốc nổi nếu không người ta đủ tư cách để giết bất cứ ai một cách hợp pháp.
Họ nhìn qua vai của đoàn lính ngự lâm, thấy hai ông cụ đang cười nói vu vẻ, đến ngay cả những nhân vật tầm cỡ như Lâm Chính Bản và Hoắc Chấn Châu thì lúc này cũng chỉ là vãn bối đi phía sau mà thôi.
Vậy mà người nói chuyện với hai ông cụ lại là một người trẻ tuổi như Lý Thần.
Cảnh tượng này khiến cho quản lý của khách sạn Intercontinental phải nhớ kỹ cái tên Lý Thần đồng thời thầm cảnh giác đây không phải là người mà ai cũng có thể đắc tội được.
Trên đường đi, hai ông cụ cười nói hào hứng, thậm chí còn không hề để lộ ra cảm giác cả hai nhà đang có xung đột kịch liệt.
Trong lời nói cũng không hề có sự chọc ngoáy như người khác tưởng tượng, cái gì mà trong lời nói chứa sự đâm chọc đều không có.
Họ đơn thuần chỉ là những người già lâu ngày không gặp nhau.
Lý Thần đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thi thoảng thêm vào một vài câu, bầu không khí khá là hòa hợp.
Đứng phía sau, Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân đến cơ hội nói chen vào cũng không có chỉ cười lạnh lùng và liếc nhìn nhau...
Chỉ có điều Lâm Chính Bân nhìn bóng dáng nói chuyện hòa hợp giữa Lý Thần và hai ông cụ thì ánh mắt không giấu nổi vẻ đố kỵ.
Một bảo bối như thế này, Hoắc Chấn Châu có thể tìm thấy ở đâu chứ?
Cùng tuổi đó, nghĩ tới vẻ hèn kém của con trai mình, Lâm Chính Bán bỗng cảm thấy khó chịu.
Nhưng điều may mắn là Lý Thần mang họ Lý chứ không phải họ Hoắc, nếu không thì ông ta thật sự sẽ rất đau đầu.
Sau khi vào phòng Đế Vương, tất cả mọi người có mặt đều đứng dậy đi tới đón hai ông cụ.
Nhất là Quan Chi Đống và Nhan Bân, khi bọn họ nhìn thấy Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân đều chỉ có thể đứng phía sau mà người đứng bên cạnh hai ông cụ lại là Lý Thần thì bỗng cảm thấy tim đập thình thịch.
Chương 493:
Hai ông cụ này là ai chứ.
Nói là bảo vật quốc gia cũng không hề ngoa.
Lý Thần có lộc lá gì mà lại có thể được hai ông cụ cưng như vậy?
“Đều tới cả rồi à”.
Ông cụ Lâm cười vui vẻ nói, nhìn Nhan Bân và hỏi: “Nhan Bân phải không?”
Nhan Bân không ngờ ông cụ lại gọi tên mình bèn vui vẻ bước tới hai bước, cung kính nói: “Chào ông, là Nhan Bân đây ạ”.
“Ông cụ gật đầu nói: “Việc kinh doanh của anh mấy năm qua phát triển khá lắm, có cống hiến rất quan trọng cho nền kinh tế địa phương. Nhất là phân hội tại Hỗ Thị của anh, nghe nói tiền nộp thuế đã lên tới hàng tỉ tệ rồi nhỉ?”
Nhan Bân vội vàng nói: “Đều là do môi trường và cấp trên có chính sách tốt mới cho chúng tôi có cơ hội để phát triển, cảm ơn ông đã quan tâm”.
Ông cụ Lâm chỉ vào Nhan Bân và cười nói với ông cụ Hoắc: “Ông xem, đây chính là lực lượng chính trong giới kinh doanh nội địa của chúng tôi, cũng khá
lắm”.
Ông cụ Hoắc nói với vẻ ý vị: “Hồ Thái Đấu là gì của anh?”
Nhan Bân trở nên nghiêm túc, cung kính trả lời: “ông Hồ là lãnh đạo tinh thần của hộ chúng tôi. Mặc dù ông ấy tuổi đã cao, không quản lý công việc nữa nhưng vẫn là hội trưởng danh dự của hội. Tôi là đệ tử của ông ấy”.
Ông cụ Hoắc gật đầu, không buồn quan tâm tới thái độ cung kính của Nhan Bân mà chỉ quay qua nói với ông cụ
Lâm: “Ông Hồ giảo hoạt lắm, lúc xưa nói là tặng tôi một hộp trà từ cây trà gốc Đại Hồng Bào mà giờ vẫn chưa tặng. Tôi vẫn nhớ đấy. Lần sau mà gặp, nhất định ông phải đòi cho tôi nhé”.
Ông cụ Lâm cười nói: “Hóa ra hai người còn có chuyện đó nữa à?”
Ông cụ Hoắc dẫn ông cụ Lâm vào chỗ ngồi: “Chuyện của nhiều năm trước rồi, ông ta làm kinh doanh bị lừa, bị người ta bắt cóc, là tôi chuộc về đấy”.
Ông cụ Lâm cũng nói với vẻ sâu xa: “Đó là ơn cứu mạng đấy, cái ông Hồ này, xem ra đúng là không biết trước biết sau rồi”.
Nhan Bân đứng bên cạnh cùng với Quan Chi Đống đều mềm nhũn chân.
Hồ Thái Đẩu là ai chứ?
Thương gia hàng đầu trong hội. Khi ông ta còn tung hoành thế giới thì Nhan Bân và Quan Chi Đông vẫn còn là những thằng nhóc đấy.
Giờ đây mặc dù Hồ Thái Đầu đã nghỉ hưu nhưng môn sinh vẫn trải rộng khắp nơi, bọn họ chẳng qua chỉ là hai môn sinh còn con của ông ta mà thôi.
Sau khi hai ông cụ ngồi vào chỗ ngồi thì những người khác cũng ngồi xuống theo địa vị và thân phận.
Với tình huống như thế này, vị trí ngồi không thể tùy tiện được.
Hai ông cụ ngồi ở vị trí chính giữa. Bên trái của ông cụ Hoắc lần lượt là Hoắc Chấn Châu, Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan.
Và bên trái của ông cụ Lâm cũng là Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên.
Nhan Bân và Quan Chí Đông cùng Quan Lâm Lâm không ngờ lại ngồi cùng bên với nhà họ Lâm.
Và dù Lý Thần là người chủ trì nhưng lại ngồi ở vị trí cuối cùng.
Nên bên trái của anh là Hoắc An Lan còn bên phải là Quan Lâm Lâm.
Nhìn thấy sắp xếp vị trí như vậy, Quan Lâm Lâm đột nhiên đứng dậy lạnh mặt nói: “Con không muốn ngồi cùng tên rách rưới này”
Vừa nói Quan Lâm Lâm dường như cố tình không nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt sống cô ta từ Quan Chi Đống và Nhan Bân.
Quả nhiên sự đố kỵ khiến con người ta phát điện, thù hận đã che đi tâm trí của người khác.
Cô ta nhìn ông cụ Hoắc và lên tiếng: “Thưa ông, ông là người đáng để tôn kính nhưng cũng chính vì vậy mà cháu nói cho ông biết, ông và gia đình của ông đều bị tên Lý Thần lừa gạt rồi!”
Vừa nói, Quan Lâm Lâm vừa chỉ vào Lý Thần, lớn tiếng nói: “Con người này, khi đang mập mờ với cháu của ông là Hoắc An Lan thì còn có một người bạn gái khác. Người như vậy mà cũng xứng xuất hiện ở đây sao?”
“Anh ta bắt cá hai tay, coi nhà họ Hoắc là kẻ ngốc để chơi đùa!
“Ông là người tinh anh một đời sao có thể để anh ta lừa chứ?”
Cái tát và cú đá vừa rồi của Hoắc Hoàn Vũ, không ai trong phòng dám ngăn cản cả.
Ngay cả Quan Chi Đông cũng chỉ có thể nén nỗi thương xót và sự tức giận ở trong bụng.
Dù sao cũng là do Quan Lâm Lâm nói sai trước, đối mặt với gia tộc giàu có nhất Hồng Kông này, Quan Chi Đống ông ta vẫn chưa có đủ tư cách để thi gan với Hoắc Chấn Châu.
Nhưng khi nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ chuẩn bị đi lên đá thêm một cái nữa, Quan Chi Đống cho dù có sợ hãi trước thế lực nhà họ Hoắc thì lúc này cũng phải đứng ra.
Một thân hình đứng chặn trước mặt Hoắc Hoàn Vũ, khuôn mặt nở nụ cười cầu xin nói: “Cậu Hoắc à, bớt nóng nảy chút, con nhỏ nhà tôi nói năng không suy nghĩ, cậu đừng so đo với nó làm gì”.
“Hôm nay là một ngày vui, chúng ta đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà phá vỡ tâm trạng được không? Tôi đứng đây thay con nhỏ nhà tôi đền tội với cậu”.
Nhìn Quan Chi Đống đang không ngừng xin lỗi, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng, nói: “Con gái ông nếu như thông minh bằng một nửa ông thì đã không phải ầm ĩ đến mức này”.
Quan Chi Đống âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nội tâm gần như sôi trào nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nói: “Xin cậu Hoắc đừng so đo với con bé làm gì, hay là chúng ta vào phòng bao trước đã?”
Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt lại, có chút không cam tâm, anh ta định nhân cơ hội này cho Quan Lâm Lâm một bài học sâu sắc.
Đừng nói đến chuyện Hoắc Hoàn Vũ không biết thương hoa tiếc ngọc, từ nhỏ đến lớn, anh ta đã làm không ít chuyện xấu.
Khi thực sự nổi giận, ông trời có tới anh ta cũng không quan tâm, cứ đánh đã rồi tính.
Hơn nữa Quan Lâm Lâm này đã không ít lần khiêu khích và thách thức giới hạn của anh ta?
Hoắc Hoàn Vũ nhìn cô ta lâu lắm rồi.
Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây thì cánh cửa của phòng bao sảnh Hoàng gia được mở ra.
Lý Thần và Hoắc An Lan vừa nói vừa cười bước ra từ bên trong.
“Sao thế, đến hết rồi sao không vào đi?”, Lý Thần nhìn một lượt tình hình hiện tại, thật ra anh cũng đoán được mấy phần rồi nhưng vẫn cố ý hỏi.
Khi Quan Lâm Lâm nhìn thấy Lý Thần, hai mắt cô ta đỏ ngầu lên.
Theo cô ta nghĩ, tất cả những chuyện này đều do Lý Thần mà ra.
Nếu không phải vì Lý Thần, cô ta và anh họ cũng đã không chọc vào Hoắc Hoàn Vũ, càng không bị kéo vào hàng loạt những chuyện trời ơi đất hỡi này.
Bây giờ anh họ đang nằm trong bệnh viện, vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, bây giờ cô ta lại bị làm nhục trước mặt tất cả mọi người, đến bố của cô ta cũng bị Hoắc Hoàn Vũ sỉ vả theo.
Thủ phạm của tất cả những chuyện này đều là do Lý Thần!
Khi nhìn thấy thái độ thân thiết của Lý Thần và Hoắc An Lan, Quan Lâm Lâm lập tức đứng dậy chỉ vào Lý Thần gào lên: “Lý Thần! Không phải anh đã có Tô
Vãn Thanh rồi sao? Còn tán tỉnh đưa đẩy với Hoắc An Lan, anh là loại đàn ông kiểu gì đấy?”
Lý Thần hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ khó coi, bù xù như mụ điên của Quang Tâm lâm thản nhiên nói: “Cô Quan à, với trạng thái hiện giờ của cô e là không thích hợp để tham gia bữa tiệc tối nay, nhỡ đâu làm kinh hãi đến hai ông cụ, đến lúc đó thì tội to lắm đấy”.
Quan Lâm Lâm cười khẩy một tiếng, đẩy Quan Chi Đống, người vừa nãy đứng chặn trước mặt mình ra, hét lớn: “Anh bớt làm trò làm tịch lại đi, đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra được, anh dựa vào thủ đoạn câu dẫn phụ nữ để đạt được mục đích của mình!”
“Ở nội địa thì tìm Tô Vãn Thanh, ở Hồng Kông thì tìm Hoắc An Lan, đều là con gái nhà tài phiệt, anh đúng là thông minh đấy!”
“Tôi nhìn thấy loại đàn ông không biết xấu hổ như anh là thấy buồn nôn, ấy thế mà ngày nào cũng làm bộ giả tạo, cho ai xem đấy?”
“Phụ nữ tệ thì gọi là giày nát, còn loại đàn ông thối nát như anh thì gọi là gì? Tất rách à?”
Giọng nói sắc bén và điên cuồng của Quan Lâm Lâm vang vọng khắp hành lang đại sảnh.
Tất cả mọi người đều im lặng như tờ.
Chương 489:
Ngay cả Hoắc Hoàn Vũ cùng nhìn Quan Lâm Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Nếu như không nói đến chuyện ân oán cá nhân, anh ta cũng khá khâm phục Quan Lâm Lâm đấy.
Dám nói Lý Thần như thế thì đúng là chán sống rồi.
Người trước đó nói với Lý Thần như vậy có lẽ bây giờ mồ đã xanh cỏ rồi!
Còn Quan Lâm Lâm này dường như đã hoàn toàn buông xõa bản thân.
Cô ta không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, chỉ vào Hoắc An Lan nói: “Cô cho rằng thằng cha ở bên cạnh mình ưu tú lắm sao? Anh ta đang giả vờ đấy!”
“Cô không biết sao? Anh ta ngoài cô ra còn có một người phụ nữ khác, tên là Tô Vãn Thanh! Còn cô chẳng qua chỉ là một cái lốp dự phòng mà thôi!”
Khuôn mặt của Quan Lâm Lâm đầy phẫn nộ và khoái cảm điên cuồng, dường như chỉ cần cô ta có thể bôi đen danh dự của Lý Thần, cô ta sẽ vui đến mức không kiểm soát được.
“Đúng là nực cười chết mất, đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Hoắc lại bị một gã đàn ông nội địa lòe, làm tiểu tam' mà không hay biết, tự thấy xấu hổ không?”
Sắc mặt Quan Chi Đống xám xịt như tro tàn, đến cả khuôn mặt của Nhan Bân cũng tái mét.
Bọn họ biết rằng xong đời rồi.
Vẻ mặt của Hoắc An Lan rất bình tĩnh, trong sâu thẳm đôi mắt của cô ấy hiện lên một tia lạnh lùng đến tận xương tủy.
“Hoắc Hoàn Vũ, anh chết rồi à?”, Hoắc An Lan lạnh nhạt nói.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức linh động, không nói lời nào, bóp chặt cổ họng của Quan Lâm Lâm, cười khẩy nói: “Mày đúng là rất thích chết đấy!”
Lúc này, Quan Chi Đống biết mọi chuyện không ổn rồi vội vàng lao tới hét lớn: “Cậu Hoắc, đừng, tuyệt đối đừng mà, nể mặt nhau chút đi”.
Hoắc Hoàn Vũ đẩy Quan Chi Đống ra, cười lạnh nói: “Nể mặt ông ấy hả? Ông là cái thá gì? Có sức cầu xin tôi không bằng dạy dỗ tốt đứa con gái này của ông cho sớm sủa vào”.
Lúc này, Lâm Lang Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hoắc Hoàn Vũ, thế là được rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ quay đầu nheo mắt nhìn Lâm Lang Thiên, cười he he nói: “Anh muốn ra mặt giúp cô ta à?”
Khóe miệng Lâm Lang Thiên giật giật, thật ra hẳn không muốn xen vào chuyện này, nhưng vừa rồi bố của hắn Lâm Chính Bân đã ra hiệu cho hắn, hắn đành phải cắn răng đứng dậy.
Mặc dù hắn không biết vì sao bố hắn lại muốn hẳn can dự vào chuyện này, nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể miễn cưỡng ra mặt thôi.
“Bữa cơm này dù sao cũng do nhà họ Hoắc các người làm chủ, chúng tôi đều là khách. Chủ lại ra tay đánh khách
đây như này thì thật là quá quắt. Có chuyện gì chi chằng đợi ăn xong bữa cơm rồi nói, ông cụ vẫn còn đang đợi ở bên trong”, Lâm Lang Thiên nói.
Hoắc Hoàn Vũ cười gần một tiếng, nói: “Bớt nhiều lời trước mặt tôi đi, anh nói đợi là đợi à? Anh là cái củ hành khô gì?”
Sắc mặt Lâm Lang Thiên trùng xuống, lộ ra vẻ kích động, lạnh lùng nhìn Hoắc Hoàn Vũ nói: “Trưởng bối vẫn còn ở đây, không đến lượt anh lên tiếng dạy dỗ người khác!”
Hoắc Hoàn Vũ đang định nói thì Lý Thần đã bước tới vỗ vào vai anh ta, ý bảo anh ta bỏ tay ra.
Hoắc Hoàn Vũ mặc dù không muốn những lời của Lý Thần anh ta nhất định phải nghe theo, hừ lạnh một tiếng rồi buông tay khỏi cổ Quan Lâm Lâm.
Nhưng Hoắc Hoàn Vũ vừa mới buông tay được một giây, giây sau một cái tát đã đập vào mặt của Quan Lâm Lâm.
Là Lý Thần tát.
Quan Lâm Lâm kêu lên một tiếng, lúc trước Hoắc Hoàn Vũ đánh vào má trái, lần này Lý Thần lại đánh vào má phải, lập tức khiến khuôn mặt của cô ta sưng vù như đầu heo, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lý Thần.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Lý Thần, sự nhục nhã và sợ hãi của Quan Lâm Lâm lập tức bị thu lại.
“Cái tát này là dạy dỗ cô vì nói năng linh tinh”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Nói xong anh không buồn nhìn Quan Lâm Lâm, xoay người nói với Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân: “Hai vị, đến giờ rồi, hay là chúng ta vào trong sảnh Hoàng gia đã rồi nói tiếp?”
Chương 490:
Lời nói của Lý Thần làm cho bầu không khí dịu đi một chút.
Hoắc Chấn Châu mỉm cười, dắt Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan vào trước.
Lâm Chính Bân dắt Lâm Lang Thiên theo sát phía sau.
Khi đi qua Lý Thần, Lâm Chính Bán dừng lại, nghiêm túc nhìn Lý Thần, đột nhiên cười nói: “Khi nào có thời gian rảnh có hứng thú tới nhà tôi chơi không?”
Những lời này khiến cho biểu cảm của những người xung quanh đều trở nên kỳ lạ.
Đây là ý gì?
Lôi kéo Lý Thần?
Hay chỉ đơn thuần muốn đối đầu với nhà họ Hoắc?
Hoắc Chấn Châu vẫn chưa đi xa nghe xong chỉ mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm, đi thẳng về phía đại sảnh.
Nếu như thủ đoạn này của Lâm Chính Bân có ích, vậy thì Hoắc Chấn Châu ông ấy đừng có lăn lộn ở đời làm gì nữa.
Hơn nửa nhà họ Hoắc và Lý Thần không chỉ đơn giản là quan hệ đồng
minh như thế giới bên ngoài nghĩ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ nhà họ Hoắc và Lý Thần đã trở thành một rồi.
Người khác không nói, như ba đại gia tộc ở Hồng Kông đều cho rằng động vào Lý Thần là động vào nhà họ Hoắc.
Hay nói cách khác, Hoắc Chấn Châu ông ấy có một cô con gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Lâm Chấn Bàn ông ta thì có cái rắm gì?
Ngược lại hai người Quan Chi Đống và Nhan Bân lại nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bọn họ không thể ngờ rằng Lý Thần lại ưu tú đến mức khiến cho Lâm Chính Bân phải đích thân nói lời mời.
Đừng nói là những người đồng trang lứa, tư cách như vậy, cho dù là hai người họ cùng thế hệ với Lâm Chính Bân cũng chưa từng được hưởng qua.
Sau khi Lâm Chính Bân nói xong thì nhìn chằm chằm Lý Thần, như thể đang rất mong đợi câu trả lời của anh.
Lý Thần không tỏ ra quá ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Cảm ơn lời mới của chú Lâm, nhưng gần đây công việc bận bịu quá, đợi khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ tới nghe nhà nghe chú Lâm chỉ bảo”.
Lời này không có bất kỳ vấn đề gì.
Mặc dù đã cho trưởng bối Lâm Chính Bân đủ thể diện, nhưng không đồng ý lời mời của ông ta.
Nói chuyện là một nghệ thuật, và Lý Thần rõ ràng đã đạt được thành tựu hoàn hảo trong nghệ thuật này.
Việc Lâm Chính Bân bị Lý Thần từ chối dường như không nằm ngoài dự đoán, ngược lại ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự từ chối quyết đoán này của Lý Thần.
Nhưng những lời nói giữ thể diện cho trưởng bối như thế này khiến Lâm Chính Bân đánh giá cao hơn về Lý Thần.
Sau đó Lâm Chính Bân mỉm cười, nhiệt tình vỗ vai Lý Thần, nói: “Giỏi lắm, thế hệ trẻ coi như cậu là người dẫn đầu rồi, vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt của cậu”.
Nói xong Lâm Chính Bân đi tiếp.
Dù sao thì địa vị của ông ta cũng ngang hàng với Hoắc Chấn Châu, không thể quá để ý với hậu bối như Lý Thần được.
Trong mắt Lâm Chính Bân, những chuyện trước đây mà Lý Thần và Lâm Lang Thiên gây gổ với nhau chẳng qua chỉ là chuyện cãi vã của trẻ con, không đáng nhắc tới.
Lính với lính, tướng với tướng, không có lý do gì mà ông ta lại tự mình xuống tay xử lý Lý Thần cả.
Đi ngay sau Lâm Chính Bân, Lâm Lang Thiên trước khi đi cong môi, trầm giọng nói một câu: “Không biết tốt xấu”.
Trên mặt Lý Thần vẫn nở nụ cười bình tĩnh, coi như không nghe thấy.
Sau khi nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm rời đi, ở đây chỉ còn lại ba người: Quan Chi Đống, Nhan Bân, Quan Lâm Lâm.
“Ba vị, mời vào”, Lý Thần bình tĩnh nói với Quan Chi Đống và Nhan Bân.
Sắc mặt Quan Chi Đống thay đổi, ánh mắt xót xa nhìn đứa con gái đang trong bộ dạng khó coi vô cùng, hít sâu một hơi, nói: “Bữa cơm tiếp theo chúng tôi định không tham gia nữa”.
Lý Thần nhẹ giọng hỏi: “Nếu đã đến rồi, vào ngồi đi thì có sao đâu?”
Trên mặt Quan Chi Đống lộ ra vẻ phức tạp, nói: “Tiểu Hạ vẫn còn đang trong bệnh viện, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật, con gái của tôi hôm nay lại rơi vào tình trạng này, thật sự không phù hợp xuất hiện trước mặt hai ông cụ”.
Lý Thần dửng dưng nhìn Quan Chi Đống, nói: “Nếu như đã chọn đội thì không có cách nào để hối hận, bây giờ rút lui, ông cho rằng mình có thể trở thành người ngoài cuộc được sao?”
Chương 491:
Quan Chi Đông tức giận nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Lẽ nào nhất quyết sống chết bằng được sao?”
Lý Thần cười nói: “Câu nói này có phải là hơi nặng quá không? Con người tôi thích hòa bình, chẳng có chuyện gì mà không bàn bạc được cả”.
. Lúc này Nhan Bân bước vào, nhìn chăm chăm Lý Thần: “Cậu muốn như thế nào thì mới buông ta cho chúng tôi?”
Lý Thần cười nói: “Giờ hỏi tôi câu hỏi này, các người không thấy là dù tôi có làm vậy thì nhà họ Lâm có buông tha cho các người không?”
“Đó là chuyện giữa chúng tôi và nhà họ Lâm, giờ tôi hỏi là hỏi thái độ của cậu”, Nhan Bân trầm giọng.
Lý Thần nhìn Quan Lâm Lâm,thấy ánh mắt hận mình tới tận xương cốt thì anh đột nhiên lên tiếng: “Không có cửa”.
Lý Thần tư vấn rằng anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ức hiếp người khác. Luôn giữ thái độ người không phạm ta thì ta không phạm người.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh là người tốt thừa.
Đối với những kẻ luôn hận mình từ tận xương tủy thì nếu không dìm chết, chắc chắn sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Huống hồ là gia tộc như nhà họ Quan và nhà họ Nhan, thuộc những kẻ có tiền, có thế, lúc nào cũng có thể tạo ra rắc rối và những điều đáng ghê tởm. cho mình.
Giờ anh phát lòng tốt tha cho Quan Lâm Lâm và Nhan Bân thì hai người này chắc chắn cũng sẽ không cảm ơn anh mà ngược lại còn tìm cơ hội báo thù hơn nữa.
Đánh rắn không chết thì ngược lại sẽ bị rắn hại. Vì vậy nếu đã đánh thì đánh cho tới khi đối phương không còn năng lực phản kháng và báo thù nữa mới thôi.
Nghe Lý Thần nói vậy, biểu cảm của Nhan Bân và Quan Chi Đống trở nên vô cùng đặc sắc.
Có sự hối hận cũng có sự không cam tâm, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự phẫn nộ.
Theo như họ thấy thì câu nói của Lý Thần đã thực sự thể hiện rằng anh không coi họ ra gì.
“Nếu cậu đã cảm thấy cậu sẽ bóp chết được hai nhà chúng tôi thì đi làm đi”, Nhan Bân biểu cảm trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nói với Lý Thần.
Lý Thần cười, quay người đi về sảnh Đế Vương.
Mở cánh cửa phòng, cảnh tượng nguy nga lộng lẫy của phòng Đế Vương với đám đông ngồi rải rác trên ghế và chiếc bàn đã được sửa sang lại sau khi xảy ra xung đột vào tối qua, hoàn toàn không nhận ra bất kỳ dấu vết gì.
Phía bên này khi tới nơi thì Lý Thần cũng phát tin đi.
Đương nhiên ông cụ không thể ở trong khách sạn đợi người khác, vì vậy cần mọi người có mặt đông đủ thì ông cụ của hai nhà mới tới.
Hơn mười phút, Lý Thần nhận được tin tức, sau đó thông báo cho Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân, ba người cùng xuống lầu.
Trên đường đi, Lý Thần và Hoắc Chấn Châu nói chuyện hết sức vui vẻ, chỉ có Lâm Chính Bân là không nói lời nào, sắc mặt lạnh bằng nhìn hai người.
Đi xuống lầu, ba người đợi một lúc, hai chiếc xe một trước một sau đồng thời có mặt.
Ông cụ Hoắc và ông cụ Lâm đồng thời bước xuống xe, Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân cũng bước tới bên cạnh ông cụ nhà mình.
Đây là lần đầu tiên Lý Thần nhìn thấy ông cụ nhà họ Lâm. Theo tuổi tác thì ông cụ lớn hơn ông Hoắc tầm sáu, bảy tuổi, hơn nữa cũng rất thọ. Ở kiếp trước, ông cụ này đã sống tới một trăm linh năm tuổi mới qua đời.
Hiện tại ông cụ hơn tám mươi tuổi này vẫn vô cùng quắc thước, dù tóc bạc đầy đầu nhưng trông không hề già nua.
Câu nói cao tuổi nhưng rắn rỏi đúng là dành để nói cho ông cụ nhà họ Lâm. này.
Ông cụ nở nụ cười, đi tới trước mặt ông cụ Hoắc, chủ động đưa tay ra: “Đã hàng chục năm không gặp, gần đây thế nào?”
Chương 492:
Ông cụ Hoắc cũng nở nụ cười rạng rỡ, vừa cảm thán vừa xuýt xoa, bắt tay ông cụ Lâm và nói: “Đúng vậy, chớp mắt đã mấy chục năm rồi”.
“Chúng ta đều già cả rồi, đi lại cũng không tiện, ông ở Yến Kinh tôi ở Hồng Kông, nếu như không phải có cơ hội này thì không biết tới khi nào mới có thể gặp mặt”
Ông cụ Lâm cũng cười nói: “Tuổi của chúng ta, có thể sống được ngày nào thì coi là hời ngày đấy. Gặp mặt càng lúc càng ít, không ai biết được lần gặp nào là lần từ biệt. Mấy chục năm rồi, những người cùng trang lứa với chúng ta từng người ra đi, còn lại cũng không nhiều”.
Ông cụ Hoắc kéo Lý Thần, cười nói: “Nói ra nếu không có thế hệ này và lần tổ chức tiệc tối đẹp như thế này thì tôi cũng không có cơ hội tới Yến Kinh nữa. Hơn nữa, bữa cơm này còn do cậu ấy tổ chức”.
Ông cụ Lâm nhìn Lý Thần, không đợi ông cụ lên tiếng thì Lý Thần đã cung kính nói: “Chào ông, cháu tên Lý Thần”.
Ông cụ cười và gật đầu hài lòng, thân mật nói: Được lắm, đã nghe qua tên của cậu, lần này buổi tiệc tổ chức đẹp lắm. Đáng tiếc tôi đang dưỡng bệnh, không tiện tới, nhưng một vài người bạn của tôi đều nhắc tới tên cậu đấy, khá lắm”.
Lý Thần cười nói: “Buổi tiệc đúng là rất thành công nhưng công lao không phải của một mình cháu. Dù sao thì cũng có rất nhiều đồng sự cùng nỗ lực. Phía trên quan tâm cùng sự lãnh đạo tận tình mới có thể tổ chức thành công. Cháu tài mọn, cũng không dám nhận lấy công lao”.
Ông cụ cười ha ha đầy vui vẻ! “Người như câu phù hợp đi làm chính phủ chứ không nên đi làm kinh doanh”.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Thần bèn tìm cơ hội chủ động nói chuyện: “Bên ngoài gió lớn, chi bằng mời hai ông đi lên từ từ nói chuyện?”
Cả ông cụ Hoắc và ông cụ Lâm đều vui vẻ đồng ý.
Đoàn người đi vào bên trong khách sạn, bao gồm cả giám đốc khách sạn InterContinental bình thường đến từ cách gặp mặt cũng không có thì lúc này chèn ép tới mức lạ lùng .
Biết được thân phận của hai ông cụ thì bọn họ thầm cảm thấy kinh ngạc. Họ biết rằng những vệ sĩ trong bình thường kia ai cũng là lính ngự lâm, tuyệt đối không thể xốc nổi nếu không người ta đủ tư cách để giết bất cứ ai một cách hợp pháp.
Họ nhìn qua vai của đoàn lính ngự lâm, thấy hai ông cụ đang cười nói vu vẻ, đến ngay cả những nhân vật tầm cỡ như Lâm Chính Bản và Hoắc Chấn Châu thì lúc này cũng chỉ là vãn bối đi phía sau mà thôi.
Vậy mà người nói chuyện với hai ông cụ lại là một người trẻ tuổi như Lý Thần.
Cảnh tượng này khiến cho quản lý của khách sạn Intercontinental phải nhớ kỹ cái tên Lý Thần đồng thời thầm cảnh giác đây không phải là người mà ai cũng có thể đắc tội được.
Trên đường đi, hai ông cụ cười nói hào hứng, thậm chí còn không hề để lộ ra cảm giác cả hai nhà đang có xung đột kịch liệt.
Trong lời nói cũng không hề có sự chọc ngoáy như người khác tưởng tượng, cái gì mà trong lời nói chứa sự đâm chọc đều không có.
Họ đơn thuần chỉ là những người già lâu ngày không gặp nhau.
Lý Thần đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thi thoảng thêm vào một vài câu, bầu không khí khá là hòa hợp.
Đứng phía sau, Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân đến cơ hội nói chen vào cũng không có chỉ cười lạnh lùng và liếc nhìn nhau...
Chỉ có điều Lâm Chính Bân nhìn bóng dáng nói chuyện hòa hợp giữa Lý Thần và hai ông cụ thì ánh mắt không giấu nổi vẻ đố kỵ.
Một bảo bối như thế này, Hoắc Chấn Châu có thể tìm thấy ở đâu chứ?
Cùng tuổi đó, nghĩ tới vẻ hèn kém của con trai mình, Lâm Chính Bán bỗng cảm thấy khó chịu.
Nhưng điều may mắn là Lý Thần mang họ Lý chứ không phải họ Hoắc, nếu không thì ông ta thật sự sẽ rất đau đầu.
Sau khi vào phòng Đế Vương, tất cả mọi người có mặt đều đứng dậy đi tới đón hai ông cụ.
Nhất là Quan Chi Đống và Nhan Bân, khi bọn họ nhìn thấy Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân đều chỉ có thể đứng phía sau mà người đứng bên cạnh hai ông cụ lại là Lý Thần thì bỗng cảm thấy tim đập thình thịch.
Chương 493:
Hai ông cụ này là ai chứ.
Nói là bảo vật quốc gia cũng không hề ngoa.
Lý Thần có lộc lá gì mà lại có thể được hai ông cụ cưng như vậy?
“Đều tới cả rồi à”.
Ông cụ Lâm cười vui vẻ nói, nhìn Nhan Bân và hỏi: “Nhan Bân phải không?”
Nhan Bân không ngờ ông cụ lại gọi tên mình bèn vui vẻ bước tới hai bước, cung kính nói: “Chào ông, là Nhan Bân đây ạ”.
“Ông cụ gật đầu nói: “Việc kinh doanh của anh mấy năm qua phát triển khá lắm, có cống hiến rất quan trọng cho nền kinh tế địa phương. Nhất là phân hội tại Hỗ Thị của anh, nghe nói tiền nộp thuế đã lên tới hàng tỉ tệ rồi nhỉ?”
Nhan Bân vội vàng nói: “Đều là do môi trường và cấp trên có chính sách tốt mới cho chúng tôi có cơ hội để phát triển, cảm ơn ông đã quan tâm”.
Ông cụ Lâm chỉ vào Nhan Bân và cười nói với ông cụ Hoắc: “Ông xem, đây chính là lực lượng chính trong giới kinh doanh nội địa của chúng tôi, cũng khá
lắm”.
Ông cụ Hoắc nói với vẻ ý vị: “Hồ Thái Đấu là gì của anh?”
Nhan Bân trở nên nghiêm túc, cung kính trả lời: “ông Hồ là lãnh đạo tinh thần của hộ chúng tôi. Mặc dù ông ấy tuổi đã cao, không quản lý công việc nữa nhưng vẫn là hội trưởng danh dự của hội. Tôi là đệ tử của ông ấy”.
Ông cụ Hoắc gật đầu, không buồn quan tâm tới thái độ cung kính của Nhan Bân mà chỉ quay qua nói với ông cụ
Lâm: “Ông Hồ giảo hoạt lắm, lúc xưa nói là tặng tôi một hộp trà từ cây trà gốc Đại Hồng Bào mà giờ vẫn chưa tặng. Tôi vẫn nhớ đấy. Lần sau mà gặp, nhất định ông phải đòi cho tôi nhé”.
Ông cụ Lâm cười nói: “Hóa ra hai người còn có chuyện đó nữa à?”
Ông cụ Hoắc dẫn ông cụ Lâm vào chỗ ngồi: “Chuyện của nhiều năm trước rồi, ông ta làm kinh doanh bị lừa, bị người ta bắt cóc, là tôi chuộc về đấy”.
Ông cụ Lâm cũng nói với vẻ sâu xa: “Đó là ơn cứu mạng đấy, cái ông Hồ này, xem ra đúng là không biết trước biết sau rồi”.
Nhan Bân đứng bên cạnh cùng với Quan Chi Đống đều mềm nhũn chân.
Hồ Thái Đẩu là ai chứ?
Thương gia hàng đầu trong hội. Khi ông ta còn tung hoành thế giới thì Nhan Bân và Quan Chi Đông vẫn còn là những thằng nhóc đấy.
Giờ đây mặc dù Hồ Thái Đầu đã nghỉ hưu nhưng môn sinh vẫn trải rộng khắp nơi, bọn họ chẳng qua chỉ là hai môn sinh còn con của ông ta mà thôi.
Sau khi hai ông cụ ngồi vào chỗ ngồi thì những người khác cũng ngồi xuống theo địa vị và thân phận.
Với tình huống như thế này, vị trí ngồi không thể tùy tiện được.
Hai ông cụ ngồi ở vị trí chính giữa. Bên trái của ông cụ Hoắc lần lượt là Hoắc Chấn Châu, Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan.
Và bên trái của ông cụ Lâm cũng là Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên.
Nhan Bân và Quan Chí Đông cùng Quan Lâm Lâm không ngờ lại ngồi cùng bên với nhà họ Lâm.
Và dù Lý Thần là người chủ trì nhưng lại ngồi ở vị trí cuối cùng.
Nên bên trái của anh là Hoắc An Lan còn bên phải là Quan Lâm Lâm.
Nhìn thấy sắp xếp vị trí như vậy, Quan Lâm Lâm đột nhiên đứng dậy lạnh mặt nói: “Con không muốn ngồi cùng tên rách rưới này”
Vừa nói Quan Lâm Lâm dường như cố tình không nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt sống cô ta từ Quan Chi Đống và Nhan Bân.
Quả nhiên sự đố kỵ khiến con người ta phát điện, thù hận đã che đi tâm trí của người khác.
Cô ta nhìn ông cụ Hoắc và lên tiếng: “Thưa ông, ông là người đáng để tôn kính nhưng cũng chính vì vậy mà cháu nói cho ông biết, ông và gia đình của ông đều bị tên Lý Thần lừa gạt rồi!”
Vừa nói, Quan Lâm Lâm vừa chỉ vào Lý Thần, lớn tiếng nói: “Con người này, khi đang mập mờ với cháu của ông là Hoắc An Lan thì còn có một người bạn gái khác. Người như vậy mà cũng xứng xuất hiện ở đây sao?”
“Anh ta bắt cá hai tay, coi nhà họ Hoắc là kẻ ngốc để chơi đùa!
“Ông là người tinh anh một đời sao có thể để anh ta lừa chứ?”