-
Chương 481-487
Chương 481:
Hoắc Hoàn Vũ tái mặt, đang định cầu xin thì bị Lý Thần nháy mắt nên nỗi ấm ức trong lòng lại phải ngậm trở lại.
Anh ta hậm hực một lúc rồi nặn ra một câu: “Con biết rồi ạ!”.
Lúc này, nỗi uất hận của Hoắc Hoàn Vũ đối với Lâm Lang Thiên đã lên tới mức trước giờ chưa từng có.
Ông cụ gật đầu, cảm thấy hài lòng với kết cục như vậy.
“Hoàn Vũ, cháu nói xem, vừa rồi Lý Thần đã có biểu hiện như thế nào ở trong khách sạn”, ông cụ đột nhiên hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ đè nén sự bực bội trong lòng, nhớ lại vẻ bá đạo của Lý Thần cùng với vẻ vô song không ai có thì bỗng cảm thấy kích động và lại trở nên đầy hào hứng.
Khi nghe Hoắc Hoàn Vũ thuật lại câu nói trận chiến này nhất định phải phân rõ sống chết thì ông cụ đập mạnh tay xuống ghế sô pha: “Được lắm!”
“Người trẻ nên có khí thế và sự bùng nổ như vậy! Lý Thần, cháu làm tốt lắm!”
Lý Thần cười nói: “Cháu sợ ông cho rằng cháu nói khoác đấy ạ”.
Ông cụ chỉ nói: “Cái gì mà nói khoác. Ông đã sớm nói rồi. Cháu sớm đã là liên minh của nhà họ Hoắc. Tương lai còn là cháu rể nữa, lúc cần mạnh mẽ mà lại yếu đuối thì có khi ông lại mắng đấy”.
Câu nói làm cháu rể khiến Lý Thần cảm thấy tim đập thình thịch.
Sự mập mờ giữa anh và Hoắc An Lan đã bị ông cụ phát hiện rồi sao?
Lý Thần cảm thấy hơi chột dạ.
Anh đang định lên tiếng thì ông cụ tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này không dễ xử lý”.
Hoắc Chấn Chân cũng gật đầu: “Mấy người nhà họ Lâm đều không dễ đối phó. Những thứ khác không nói, chỉ riêng Lâm Chính Bân đã là một lão hồ ly rồi, cộng thêm ông cụ nhà họ vẫn còn. Nếu như làm lớn chuyện thật thì tổn thất của chúng ta không hề nhỏ đầu”.
“Chuyện này không dễ xử lý, nhưng cần nắm chắc thời cơ, nếu không để lỡ mất thì chúng ta sẽ bất lợi”.
Ông cụ nhìn Lý Thần, nhẹ nhàng hỏi: “Lý Thần, cháu thấy nên làm thế nào?”
Lý Thần suy nghĩ và nói: “Chưa chắc nhà họ Lâm muốn sống chết với chúng ta. Hiện tại thân phận của tập đoàn Cảng Thương quá nhạy cảm. Không biết có bao ông lớn phía trên đang quan sát, bọn họ không dám làm ra những chuyện tuyệt tình trong thời điểm mấu chốt này đâu”.
“Vì vậy ý của cháu là vẫn có thể bàn bạc”.
Hoắc Hoàn Vũ nói với vẻ khó chịu: “Có gì để bàn chứ. Không phải là chiến luôn sao. Nhà họ Hoắc sợ ai chứ? Ở Hồng Kông, dù có là ba gia tộc còn lại thì cũng đều không dám gây sự với chúng ta. Nếu là con thì ngày mai còn sẽ đi tìm hai người nữa ném thằng Lâm Lang Thiên ra sau núi chôn sống...”
“Con ngậm miệng lại, đến lượt con nói đấy à”, Hoắc Chấn Châu quát.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức ngậm miệng, hừ một tiếng với vẻ không cam tâm.
“Lý Thần”, ông cụ đột nhiên lên tiếng.
Lý Thần đứng dậy nói: “Có cháu ạ”.
Ông cụ nói: “Ngày mai cháu sắp xếp, lấy danh nghĩa của ông mời ông cụ nhà họ Lâm và mời cả Lâm Chính Bân nữa. Chuyện lần này liên quan tới tất cả mọi người, đều gọi tới hết. Ông mời họ ăn cơm, nhưng cháu sẽ chủ trì”.
Lý Thần suy nghĩ rồi gật đầu: “Vâng ạ, ngày mai cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa”.
Ông cụ gật đầu, đứng dậy vỗ vai Lý Thần và nói: “Hoàn Vũ nóng tính, có rất nhiều chuyện đều dựa vào cháu, thằng này ngộ tính, vẫn chưa tới lúc, cũng không biết khi nào mới có thể cảm nhận được sự tận tâm của cháu”.
Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ cười nói: “Ông yên tâm, anh ấy không hề kém hơn những người khác”.
Ông cụ phất tay: “Được rồi, giải tán thôi, ngày mai sắp xếp cho ổn thỏa. Nhớ kỹ, thư dùng danh nghĩa của ông để mời nhưng cháu nhất định phải chủ trì. Chuyện này cháu là người ra mặt”.
Lý Thần khẽ gật đầu.
Ông cụ đang giúp mình thiết lập uy lực đây mà .
Chương 482:
Trong biệt thự nhà họ Lâm. Lâm Chính Bán đang ở trong nhà.
Mùi cigar lan khắp không gian. Lâm Chính Bân đang lặng lẽ ngồi nghe con trai Lâm Lang Thiên thuật truyện.
“Sự việc xảy ra như vậy.”
Lâm Lang Thiên siết chặt nắm đấm. Dù là lúc này thì hắn cũng cảm thấy khó mà bình tĩnh được.
“Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ thật sự quá ngông cuồng. Con đưa ra con át chủ bài như vậy mà chúng lật bàn luôn, thật không coi con ra gì?”
“Đây là đâu? Là Yến kinh! Không phải là Hồng Kông mà chúng ta thích ra oai gì thì ra!”
Lâm Lang Thiên nghiến răng, tức giận nói: “Bố, lần này, chúng ta nhất định phải cho bọn chúng một bài học”.
Khuôn mặt Lâm Chính Bân mập mờ trong làn khói, nhìn không rõ biểu cảm nhưng âm thanh thì vọng ra: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói sớm?”
Lâm Lang Thiên nói với vẻ chột dạ: “Hôm qua muộn quá, bố lại mới từ ngoài về, nên con không.”
Vậy trước đó thì sao? Lúc mới nhận được những thứ này con phải lập tức liên lạc chứ?”, Lâm Chính Bân trầm giọng: “Những thứ khác thì thôi nhưng con xem con đã làm gì thế này?”
“Cổ phần công ty con của nhà họ Hoắc ở Yến Kinh, hạng mục liên quan tới làng vận hội. Những thứ quan trọng như vậy, dựa vào hai người bọn nó sao có thể để một mình con xử lý chứ? Con thì ngây thơ, còn bị chúng tìm tới tận nơi nữa”.
Lâm Lang Thiên không phục: “Con cảm thấy con không sai. Con không hề trả lại chúng, chỉ muốn dìm chúng sau đó giao lên trên, nhưng không ngờ bọn chúng cứng đầu như vậy, muốn sống chết bằng được với con”.
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Sao con lại cho rằng có thể dìm chúng chứ?”
Lâm Lang Thiên vô thức trả lời: “Bởi vì hai thứ này thật sự rất quan trọng, sao bọn chúng dám đảm đương trọng trách quan trọng như vậy chứ...”
Nói tới đây, biểu cảm của Lâm Lang Thiên trở nên vô cùng khó coi.
Lâm Chính Bân thấy Lâm Lang Thiên cuối cùng cũng hiểu ra được mấu chốt thì mới thở dài: “Giờ còn mới phản ứng ra, đây chính là sự chênh lệch giữa con và Lý Thần đấy”.
"Số cổ phần đó không nói nữa. Cho dù con có dìm chúng tới mức nào hay là giao cổ phần lên trên thì chỉ cần không phải là người đầu tiên giao dịch thì bọn chúng có thể lập tức rút sạch tiền và biến công ty trở thành một cái vỏ rỗng”.
“Nếu không làm thì ngày hôm qua Lý Thần đã dặn dò Hoắc Hoàn Vũ đi làm như vậy rồi”.
“Vì vậy cổ phần công ty không là gì cả. Quan trọng nhất là bản kế hoạch kia. Và kế hoạch đó quan trọng nhất là bảo mật. Con đã nhìn thấy thì đối với nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc bây giờ, kế hoạch đó chỉ là một trang giấy bỏ đi”.
“Hiểu rõ điều này thì con còn thấy con át chủ bài trong tay mình đủ sức để uy hiếp hai đứa nó nữa không?
“Vì vậy tổn thất của nhà họ Hoắc không nghiêm trọng như con tưởng. Nhưng tính chất ác liệt của chuyện này thì bọn chúng sẽ không bỏ qua như vậy đâu”.
Lâm Lang Thiên nhớ lại biểu cảm của Lý Thần trước đó khi nghe Lâm Chính Bân nói như vậy. Sắc mặt hắn trầm xuống.
Hắn cảm thấy từ đầu đến cuối đều bị Lý Thần chơi.
“Do tính chất ác liệt nên từ lúc mới bắt đầu thì chuyện này đã nằm ngoài phạm vi có thể giải quyết của bọn chúng nên cần trưởng bối của nhà họ Hoắc đứng ra giải quyết”.
“Con hồ ly Lý Thần vô cùng giảo hoạt. Nó sẽ tự rước họa vào cho mình hay sao?”
Chương 483:
Lấy đi thể diện và tài sản rồi lại tăng thêm độ thiện cảm với nhà họ Hoắc sau đó ném sự việc ra, nó không những không hận con mà còn cảm ơn con vì đã cho nó cơ hội tốt như vậy”.
Lâm Chính Bân lại thở dài, thất vọng nhìn Lâm Lang Thiên: “Bố vốn tưởng sau những chuyện trước đó con ít nhất cũng trưởng thành lên chút. Không giỏi thì cũng không khinh thường Lý Thần như thế. Vì vậy bố mới yên tâm để con đối phó với Lý Thần”.
“Nhưng giờ xem ra, con còn non quá. Nếu như lúc con nhận được tài liệu, lập tức giao lên cho bố thì bố sẽ lập tức khóa chết tài khoản công ty của nhà họ Hoắc. Những thứ khác không nói, mấy tỉ tệ đủ để nhà họ Hoắc phải đau xót một thời gian”.
Lâm Lang Thiên càng tức thì càng hối hận. Hắn nói: “Vậy giờ con đi làm vậy?”
“Muộn rồi! Cái lúc con mời Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đi ăn thì nguồn tiền trong công ty đã bị rút sạch rồi”, Lâm Chính Bân thản nhiên nói.
Lâm Lang Thiên nói với vẻ không cam tâm: “Giờ phải làm sao?
Lâm Chính Bản thản nhiên nói: “Không phải là không có được lợi lạc gì, đối với những gia tộc như nhà họ Hoắc và chúng ta thì quan trọng nhất là thể diện, thậm chí còn quan trọng hơn là mấy tỉ tệ tài sản”.
“Toàn bộ cổ phần của công ty con thuộc nhà họ Hoắc ở Yến Kinh bị con lấy đi mất. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng một thời của ông cụ Hoắc sẽ bị mất đi một nửa, đây mới chính là cái mà chúng ta được”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng lên: “Bố, vậy giờ chúng ta phải làm thế nào? Lần này nhất định phải giáo huấn Lý Thần một trận thật ác, giẫm chết nó. Con cứ như bị mắc xương cá
họng ấy, tôi không ngủ được!”
Lâm Chính Bân đang định nói thì có tiếng gõ cửa.
Lâm Lang Thiên chau mày, bất mãn nói: “Tôi và bố đang nói chuyện, đừng làm phiền!”
Bên ngoài, người quản gia cung kính nói: “Thưa ông và cậu, có một người tên là Hoắc Hoàn Vũ tới, nói là tới gửi thiệp mời cho ông”.
Lời nói được truyền vào trong, Lâm Chính Bán và Lâm Lang Thiên lập tức tái mặt.
“Đưa cậu ta tới phòng khách, tôi lập tức tới”, Lâm Chính Bân trầm giọng.
Đợi sau khi người quản gia ngoài cửa rời đi, Lâm Lang Thiên sốt sắng nói: “Bố, tên đó ức hiếp người quá đáng, giờ còn dám tới nhà ta nữa?”
Lâm Chính Bân nghiêm túc nói: “Có lẽ nhà họ Hoắc bắt đầu hành động rồi, đi xem thế nào rồi tính”.
Một lúc sau, Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên xuất hiện trong phòng khách”.
Lâm Lang Thiên vừa bước vào phòng thì thấy Hoắc Hoàn Vũ đang vắt chân chéo ngũ và rung đùi nheo mắt nhìn mình chăm chăm.
Bộ dạng anh ta giống như con báo đang thưởng thức con mồi của mình vậy.
Một cơn lửa giận trỗi dậy bên trong Lâm Lang Thiên.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”, Lâm Lang Thiên tức giận quát.
Hoắc Hoàn Vũ ngoác miệng cười, nằm ra ghế và nói: “Ấy, chẳng phải là có mặt là để cho người khác nhìn sao?”
Đôi mắt Lâm Lang Thiên sắc lẹm, đang định lên tiếng thì Lâm Chính Bản thản nhiên bước tới.
Lâm Lang Thiên nghiến răng, cố gắng nén cơn uất ức và nuốt lại vào trong họng.
“Hoàn Vũ hôm nay tìm tới đây có việc gì không?”, Lâm Chính Bân thản nhiên hỏi.
“Tối nay muốn mời chú Lâm tới dự cơm tối”.
Hoắc Hoàn Vũ cung kính gọi chú Lâm nhưng biểu cảm thì không hề khách khí. Anh ta móc tấm thiệp màu vàng trong túi ra và vứt lên bàn trà.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên đặc quánh trước động tác vô cùng ngông cuồng của Hoắc Hoàn Vũ.
Chương 484:
Lâm Lang Thiên nhìn vẻ mặt cười toe toét của Hoắc Hoàn Vũ, chỉ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung.
“Hoắc Hoàn Vũ! Đây là Yến Kinh! Là nhà họ Lâm! Không phải ở Hồng Kông, càng không phải là nhà họ Hoắc! Trước mặt bố tôi, thái độ của anh phải tôn trọng chút!”, Lâm Lang Thiên tức giận nói.
“Tôi không tôn trọng chỗ nào?”, Hoắc Hoàn Vũ cong môi, lười biếng nói: “Con người tôi tính cách tùy hứng như vậy đấy, sao thế, anh thấy không quen à?"
Thịch thịch thịch thịch... Lâm Lang Thiên lúc này chỉ muốn đấm vào khuôn mặt đáng ghét của Hoắc Hoàn Vũ vài cái.
Bởi vì tức giận và ấm ức, khuôn mặt của Lâm Lang Thiên đỏ bừng lên, hắn đang cố gắng kìm nén rất khó khăn.
Mà nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Hoắc Hoàn Vũ càng vui hơn: “Chà, sắc mặt của anh Lâm hồng hào quá, xem ra gần đây tâm trạng rất tốt phải không?”
Câu này vô cùng quen thuộc.
Mười mấy tiếng trước, mới tối qua, Lâm Lang Thiên nói với anh ta một câu tương tự như vậy.
Điều này càng khiến cho Lâm Lang Thiên cảm thấy cơn giận trong lòng dường như sắp thiêu đốt hết toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn.
“Nhà họ Lâm chúng tôi không phải loại người mà anh có thể ngông cuồng như vậy, anh cho rằng anh gửi một lời mời thì chúng tôi phải đi sao? Có tin tôi đuổi anh ra ngoài không?”
Nghe thấy lời này của Lâm Lang Thiên, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng, nói: “Không có não đúng là không có não, trước khi nói sao không mở thiệp mời ra xem người gửi là ai”.
Lúc này, Lâm Chính Bân đã mở thiệp mời ra.
Người anh em Lâm Kính Đình, đã hơn mười năm không gặp, vì nỗi nhớ mong da diết, hôm nay đặc biệt mời người anh em Lâm Kính Đình cùng con trai Lâm Chính Bán và cháu trai Lâm Lang Thiên tối nay 6 rưỡi đến tham dự bữa tiệc được tổ chức trong đại sảnh Hoàng gia của khách sạn InterContinental!
Hoắc Chính Đạo, Lý Thần chân thành mời.
Nhìn thấy nội dung trong tấm thiệp mời này, da mặt Lâm Chính Bân căng lại.
Lâm Kính Đình là tên ông cụ nhà họ Lâm.
Hoắc Chính Đạo là tên ông cụ nhà họ Hoắc.
Thiệp mời này là ông cụ Hoắc mời ông cụ Lâm tới dự tiệc.
Loại cấp bậc và quy cách này, đừng nói là Lâm Lang Thiên, cho dù là Lâm Chính Bàn ông ta cũng không có tư cách từ chối, cũng không có gan từ chối.
Điều khiển Lâm Chính Bân khó chịu nhất là ngay phía sau tên của ông cụ Hoắc là tên của Lý Thần.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ông cụ Hoắc đã nâng vị trí của Lý Thần lên cao hơn cả Lâm Lang Thiên ông ta.
Lâm Lang Thiên cũng liếc qua nội dung thiệp mời, nhưng chỉ một cái liếc mắt này khiến cho sắc mặt của hắn còn khó coi hơn cả nuốt phải cục sắt.
Hắn ngạc nhiên, thậm chí là bàng hoàng khi thấy tên của Lý Thần được đặt ngay sau tên của ông cụ Hoắc, ở vị trí này, nếu như là tên của Hoắc Hoàn Vũ thì đã không khiến tâm trạng hắn phức tạp như vậy.
Đối với hắn còn có một chuyện không thể chấp nhận được nữa, đó chính là bữa tiệc này được tổ chức trong Đại sảnh Hoàng gia của khách sạn InterContinental!
Đây chính là nơi mà tối qua hắn bị Lý Thần “đánh” cho rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.
Địa điểm này có lẽ cũng là do Lý Thần chọn?
Cố ý làm nhục hắn?
Đầu óc của Lâm Lang Thiên ong ong, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình có một cỗ khí huyết không ngừng trào dâng, cả người rất khó chịu.
Nhưng cho dù như nào, Lâm Lang Thiên cũng biết rằng, thiệp mời này, hắn hay là bố hắn đều không có tư cách từ chối, mà sự ngông cuồng của Lâm Lang Thiên, hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Nắm chặt nắm đấm, Lâm Lang Thiên cay nghiệt nhìn Hoắc Hoàn Vũ, không biết đang nghĩ
Chương 485:
“Thiệp mời này tôi nhận rồi, sẽ lập tức chuyển cho bố tôi, nhờ cậu Hoắc giúp tôi chuyển lời hỏi thăm tới ông cụ Hoắc”, Lâm Chính Bán gấp thiệp mời lại, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói.
Hoắc Hoàn Vũ cười tủm tỉm nói: “Được thôi, được thôi, tôi nhất định sẽ chuyển lời của chú Lâm tới, nếu đã đưa thiệp mời xong rồi thì tôi đi trước đây”.
Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ đứng dậy, vênh váo đi về phía cửa, khi đi ngang qua Lâm Lang Thiên, đột nhiên dừng bước lại.
Hoắc Hoàn Vũ ghé vào tai Lâm Lang Thiên, cười nói: “Đồ ngu, chờ ông đây giết chết mày đi! Không phải mày giỏi lắm à? Tới đây, gọi phụ huynh ra, xem nhà ai lợi hại hơn!”
“Ông cụ Lâm nhà mày đúng là giỏi, nhưng ông cụ Lâm không phải chỉ có một thằng cháu là mày, còn ông cụ Hoắc nhà tạo thì chỉ có một mình tạo là cháu thôi, mày định so với tạo thế nào? Ngu ngốc”.
Sau khi nói xong, Hoắc Hoàn Vũ bật cười hai hả, quay đầu bỏ đi.
Sắc mặt Lâm Lang Thiên tái nhợt, cuối cùng không nhịn được cơn giận, đập mạnh xuống bàn trà một cái.
Bụp một tiếng, nắm đấm của Lâm Lang Thiên ứa máu, cơn đau kích thích khiến tinh thần của hắn có chút tê dại, nhưng ánh mắt của Lâm Lang Thiên càng thêm phẫn uất.
“Bố, cục tức này con không nuốt trôi được!”, Lâm Lang Thiên rống lên.
Sắc mặt Lâm Chính Bân cũng rất khó coi, trách cứ: “Con không biết kiềm chế như vậy thì sau này làm nên chuyện lớn gì? Tất cả mọi chuyện đợi qua đêm nay rồi tính tiếp, nói ít, làm ít, quan sát nhiều vào!”
Buổi tối, khách sạn InterContinental Yến Kinh.
Một chiếc Mercedes Benz chậm rãi đậu trước sảnh khách sạn, lập tức có nhân viên phục vụ chạy tới kính cẩn mở cửa.
Hai nhà Quan Chi Đống và Nhan Bân xuống xe, còn Nhan Hạ đang trong bệnh viện điều trị, hôm nay không thể đến được.
“Thưa các vị, rất xin lỗi, hôm nay khách sạn Intercontinental đã được bao hết rồi, các vị có hẹn trước không ạ? Các vị không nhận được điện thoại của chúng tôi ạ?”, nhân viên phục vụ lịch sự nói.
Quan Chi Đông nhíu mày, từ lúc nhận được thiệp mời ông ta đã sợ hãi suốt cả ngày, lúc này có chút khó hiểu nói: “Có phải có nhầm lẫn gì không, trên thiệp mời nói rằng bữa tiệc tổ chức ở đây, sảnh Hoàng gia”.
Nhân viên phục vụ chưa kịp lên tiếng thì đã bị quản lý đẩy ra.
“Thì ra mấy vị là khách quý tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, xin mời vào, khách sạn hôm nay đã được anh Lý bao rồi, chỉ để phục vụ cho các vị thôi “
Trước thái độ gần như nịnh nọt của quản lý, nhóm người Quan Chi Đống ngơ ngác bước vào trong khách sạn.
Tuy rằng đám người Quan Chi Đống cũng là xuất thân danh giá, nhưng dù sao họ cũng chỉ là một phân hội của phái Huy Thương ở Hỗ Thị, thực lực thì cũng có, nhưng ở những nơi như Yến Kinh thì chơi không nổi.
Hơn nữa khách sạn InterContinental là một khách sạn lớn, có bề dày lịch sự, hoàn toàn có thể phớt lờ bọn họ.
Chưa bao giờ họ được quản lý của khách sạn InterContinental đón tiếp một cách trang trọng như vậy.
“Cậu vừa nói ai cơ? Anh Lý?”, trái tim Quan Lâm Lâm thắt lại, kéo tay quản lý hỏi.
Quản lý khom người nói: “Đúng vậy, cô không biết à? Anh Lý Thần đã bao toàn bộ khách sạn của chúng tôi rồi”.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến sảnh chính, Quan Lâm Lâm còn chưa kịp sửng sốt khi biết tin Lý Thần đã bao toàn bộ khách sạn thì đã giật mình trước màn chào hỏi của hơn chục nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp, thướt tha, đứng cung kính ở hai bên.
Quan Lâm Lâm ngây người nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mặt, tuy rằng cũng là con nhà giàu, nhưng cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy khách sạn InterContinental bao giờ đâu?
Chương 486:
Khách sạn InterContinental khai trương đã gần mười năm, đón tiếp rất nhiều nhân vật lớn, nhưng bao cả khách sạn trong một ngày là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Đây không chỉ là vấn đề về tiền bạc mà còn là vấn đề về thân phận và địa vị.
Mà lúc này, tâm trạng của hai nhà Quan Chi Đống và Nhan Bân đều rất phức tạp.
Quan Chi Đống và Nhan Bân nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự thấp thỏm và hối hận trên gương mặt đối phương.
Hôm nay khi họ nhận được lời mời này, sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi Yến Kinh.
Thiệp mời này là do ông cụ Hoặc gửi tới đấy.
Chuyện này nếu như vào lúc khác, đây quả thực là một chuyện vô cùng vinh quang, đến mức thiệp mời này đáng được đóng khung để treo lên.
Nhưng bây giờ là lúc nào?
Nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc lần lượt đại diện cho phái địa phương và tập đoàn kinh doanh Hồng Kông, đang chiến đấu chống lại nhau!
Các thần núi đều trốn đi vì sợ rằng sẽ gây nguy hiểm cho cá trong ao, huống hồ gì bọn họ chỉ là những nhân vật được coi là to hơn con tôm một chút?
“Haiz, đáng lẽ không nên tham gia vào”.
Trong thang máy, Quan Chi Đống thở dài, sắc mặt có chút ảm đạm.
Đối mặt với hai đại gia tộc là nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc, Quan Chi Đống cảm thấy bất lực vô cùng, thậm chí đến dũng khí để đối đầu cũng không có.
Nhưng bây giờ bản thân đã đứng về phía nhà họ Lâm rồi, bữa cơm với nhà họ Hoắc này, Quan Chi Đống thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
“Bây giờ nói mấy lời này cũng muộn rồi”, Nhan Bân bình tĩnh hơn Quan Chi Đống một chút.
“Tóm lại bữa cơm này chúng ta sẽ là người minh bạch, cho dù bên nào nói thế nào, chúng ta cũng không được dễ dàng thể hiện thái độ của mình!”
Nghe thấy lời của Nhan Bân, Quan Lâm Lâm hờ hững nói: “Bác à, bác chuyện bé xé ra to quá rồi đấy, nếu như nhà họ Hoắc đã mời chúng ta chứng tỏ họ coi trọng chúng ta, chúng ta không cần phải thận trọng dè dặt như vậy”.
“Hơn nữa quan hệ của cháu với Lâm Lang Thiên mọi người không phải là không biết, nhà họ Lâm sẽ không trơ mắt đứng nhìn chúng ta bị nhà họ Hoắc ức hiếp đầu”.
Lời của Quan Lâm Lâm khiến cho Nhan Bân nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nếu như đối phương thật sự quan tâm đến nhà họ Lâm thì bây giờ Tiểu Hạ đã không nằm trong bệnh viện rồi”.
Nhắc đến Nhan Hạ đang nằm trong bệnh viện, sắc mặt Quan Lâm Lâm sầm xuống, lửa giận thoáng qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện anh họ bị đánh, cháu sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”
Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy mở ra.
Bầu không khí căng thẳng ập tới.
Quan Chi Đồng, Nhan Bân và Quan Lâm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Lang Thiên và Lâm Chính Bân đang ngồi đối diện với Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc Chấn Châu.
Mặc dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều là nhân vật lớn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Lang Thiên!”, Quan Lâm Lâm cố ý muốn thể hiện vị trí đặc biệt của mình với Lâm Lang Thiên, hét lên một tiếng rồi bước nhanh tới bên cạnh hắn, giơ tay nắm lấy cánh tay của Lâm Lang Thiên, nhẹ nhàng nói: “Anh không sao chứ?”
Lâm Lang Thiên thấy phiền muốn chết, nhưng trước mặt Quan Chi Đống và Nhan Bân, hắn không thể hất tay Quan Lâm Lâm ra được, vì vậy lạnh lùng nói: “Không sao, chỉ là gặp phải một kẻ ghê tởm thôi”.
Quan Lâm Lâm quay đầu nhìn về phía Hoắc Hoàn Vũ, cười khẩy nói: “Anh mời chúng tôi tới đây, chúng tôi tới rồi, nhưng lại chặn chúng tôi ở cửa, đây là thái độ tiếp đãi với khách của nhà họ Hoắc anh sao?”
Chương 487:
Hoắc Hoàn Vũ liếc nhìn Quan Lâm Lâm một cái: “Con chó cái, im miệng lại, cũng không nhìn xem đây là đâu, có chỗ cho cô mở mồm à?”
Quan Lâm Lâm tức đến mức sắc mặt trắng bệch, lúc này người nhà họ Lâm đang ở đây, trưởng bối của mình cũng ở đây, Quan Lâm Lâm tràn đầy tự tin chưa từng có: “Là nhà họ Hoắc các anh mời tôi tới, sao lại không có chỗ cho tôi nói chuyện?”
Thiệp mời là do ông nội anh gửi tới, anh có tư cách gì mà nói này nói nọ tôi? Tôi khuyên anh bớt bớt cái tính công tử ấy đi, khách sáo với tôi một chút, nếu không lát nữa ở trước mặt ông nội anh. tôi sẽ hỏi ông ấy, nhà họ Hoắc không có gia giáo sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi rõ rệt.
Đặc biệt là Quan Chi Đống và Nhan Bân, trong lòng thầm hét toáng rồi, hận không thể lập tức bịt miệng Quan Lâm Lâm lại.
Những lời như này có thể nói năng tùy tiện vậy sao?
Ngay cả Lâm Lang Thiên và Lâm Chính Bân cũng ngây ra nhìn Quan Lâm Lâm.
Đặc biệt là Lâm Chính Bân, trước đây vì muốn có được sự ủng hộ của đám người Quan Chi Đống đại diện cho phái Huy Thương, ông ta còn định để Quan Tâm Lâm làm con dâu của mình, bây giờ xem ra loại phụ nữ như này tuyệt đối không thể rước về được.
Hoắc Chấn Châu nhìn Quan Lâm Lâm, dựa theo thân phận và địa vị của ông ấy, cho dù Quan Lâm Lâm nói gì hoặc làm gì đều không thể tức giận, nói gì đến việc đích thân dạy dỗ cô ta.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hoắc Chấn Châu sẽ dung túng cho Quan Lâm Lâm xúc phạm gia phong nhà họ Hoắc.
“Nhà họ Hoắc tôi không có gia giáo, chắc gia giáo của nhà họ Quan các người tốt lắm nhỉ?”, Hoắc Chấn Châu nhìn Quan Chi Đống, thản nhiên nói.
Lúc này sắc mặt Quan Chi Đống trắng bệch, cũng coi là từng gặp nhiều sóng to gió lớn nhưng lúc này hai chân của ông ta đều đang run bần bật.
“Ông Hoắc, ông nghe tôi giải thích, con nhỏ này nói năng lỗ mãng, tôi sẽ lập tức dạy dỗ nó, xin ông Hoắc rộng lượng đừng chấp nhặt với trẻ con làm gì...”
Nhưng quan Chi Đống còn chưa nói xong, Quan Lâm Lâm đã lớn tiếng nói: “Bố, bố không cần xin lỗi, trước đây. Hoắc Hoàn Vũ đối xử với nhà chúng ta như thế nào? Suýt chút nữa khiến bố tức đến mức phải nhập viện, thế mà anh ta còn ở bên ngoài ngông cuồng!”
“Nhân lúc hôm nay có trưởng bối của nhà họ Hoắc cũng ở đây, con nhất định phải nói!”.
Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, hỏi: “Tôi ngông cuồng thế nào?
Nói xong Hoắc Hoàn Vũ giơ tay lên, tát bốp một cái vào mặt Quan Lâm Lâm mà không hề báo trước.
Cái tát này mạnh đến nỗi gần như một nửa khuôn mặt của Quan Lâm Lâm đều biến dạng.
Quan Lâm Lâm hét lên đầy thảm thiết.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, lạnh lùng nói: “Con chó cái, mày thật sự không tin ông mày có thể kéo mày ra sau núi rồi chôn sống à? Mày nghĩ rằng bố mày ở đây, Lâm Lang Thiên ở đây thì tao không dám động vào mày sao?
Quan Lâm Lâm bị tát đến hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng vương tơ máu, khuôn mặt sưng vù, lúc này đầu óc cô ta quay cuồng, dưới kích thích của sự nhục nhã và đau đớn, cô ta dường như sắp phát điên.
“Hoắc Hoàn Vũ, anh dám đánh tôi? Anh đánh anh họ tôi rồi bây giờ lại muốn đánh tôi vào bệnh viện đúng không?”
“Con chó cái, coi như mày thông minh một lần”.
Hoắc Hoàn Vũ giơ chân đạp vào bụng Quan Lâm Lâm, mắng: “Ông đây thường không đánh phụ nữ, nhưng mày thì giỏi rồi, nhất quyết biến mình thành ngoại lệ của tao. Mày có mấy lá gan mà dám nói nhà họ Hoắc tao không có gia giáo?”
Hoắc Hoàn Vũ tái mặt, đang định cầu xin thì bị Lý Thần nháy mắt nên nỗi ấm ức trong lòng lại phải ngậm trở lại.
Anh ta hậm hực một lúc rồi nặn ra một câu: “Con biết rồi ạ!”.
Lúc này, nỗi uất hận của Hoắc Hoàn Vũ đối với Lâm Lang Thiên đã lên tới mức trước giờ chưa từng có.
Ông cụ gật đầu, cảm thấy hài lòng với kết cục như vậy.
“Hoàn Vũ, cháu nói xem, vừa rồi Lý Thần đã có biểu hiện như thế nào ở trong khách sạn”, ông cụ đột nhiên hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ đè nén sự bực bội trong lòng, nhớ lại vẻ bá đạo của Lý Thần cùng với vẻ vô song không ai có thì bỗng cảm thấy kích động và lại trở nên đầy hào hứng.
Khi nghe Hoắc Hoàn Vũ thuật lại câu nói trận chiến này nhất định phải phân rõ sống chết thì ông cụ đập mạnh tay xuống ghế sô pha: “Được lắm!”
“Người trẻ nên có khí thế và sự bùng nổ như vậy! Lý Thần, cháu làm tốt lắm!”
Lý Thần cười nói: “Cháu sợ ông cho rằng cháu nói khoác đấy ạ”.
Ông cụ chỉ nói: “Cái gì mà nói khoác. Ông đã sớm nói rồi. Cháu sớm đã là liên minh của nhà họ Hoắc. Tương lai còn là cháu rể nữa, lúc cần mạnh mẽ mà lại yếu đuối thì có khi ông lại mắng đấy”.
Câu nói làm cháu rể khiến Lý Thần cảm thấy tim đập thình thịch.
Sự mập mờ giữa anh và Hoắc An Lan đã bị ông cụ phát hiện rồi sao?
Lý Thần cảm thấy hơi chột dạ.
Anh đang định lên tiếng thì ông cụ tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này không dễ xử lý”.
Hoắc Chấn Chân cũng gật đầu: “Mấy người nhà họ Lâm đều không dễ đối phó. Những thứ khác không nói, chỉ riêng Lâm Chính Bân đã là một lão hồ ly rồi, cộng thêm ông cụ nhà họ vẫn còn. Nếu như làm lớn chuyện thật thì tổn thất của chúng ta không hề nhỏ đầu”.
“Chuyện này không dễ xử lý, nhưng cần nắm chắc thời cơ, nếu không để lỡ mất thì chúng ta sẽ bất lợi”.
Ông cụ nhìn Lý Thần, nhẹ nhàng hỏi: “Lý Thần, cháu thấy nên làm thế nào?”
Lý Thần suy nghĩ và nói: “Chưa chắc nhà họ Lâm muốn sống chết với chúng ta. Hiện tại thân phận của tập đoàn Cảng Thương quá nhạy cảm. Không biết có bao ông lớn phía trên đang quan sát, bọn họ không dám làm ra những chuyện tuyệt tình trong thời điểm mấu chốt này đâu”.
“Vì vậy ý của cháu là vẫn có thể bàn bạc”.
Hoắc Hoàn Vũ nói với vẻ khó chịu: “Có gì để bàn chứ. Không phải là chiến luôn sao. Nhà họ Hoắc sợ ai chứ? Ở Hồng Kông, dù có là ba gia tộc còn lại thì cũng đều không dám gây sự với chúng ta. Nếu là con thì ngày mai còn sẽ đi tìm hai người nữa ném thằng Lâm Lang Thiên ra sau núi chôn sống...”
“Con ngậm miệng lại, đến lượt con nói đấy à”, Hoắc Chấn Châu quát.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức ngậm miệng, hừ một tiếng với vẻ không cam tâm.
“Lý Thần”, ông cụ đột nhiên lên tiếng.
Lý Thần đứng dậy nói: “Có cháu ạ”.
Ông cụ nói: “Ngày mai cháu sắp xếp, lấy danh nghĩa của ông mời ông cụ nhà họ Lâm và mời cả Lâm Chính Bân nữa. Chuyện lần này liên quan tới tất cả mọi người, đều gọi tới hết. Ông mời họ ăn cơm, nhưng cháu sẽ chủ trì”.
Lý Thần suy nghĩ rồi gật đầu: “Vâng ạ, ngày mai cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa”.
Ông cụ gật đầu, đứng dậy vỗ vai Lý Thần và nói: “Hoàn Vũ nóng tính, có rất nhiều chuyện đều dựa vào cháu, thằng này ngộ tính, vẫn chưa tới lúc, cũng không biết khi nào mới có thể cảm nhận được sự tận tâm của cháu”.
Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ cười nói: “Ông yên tâm, anh ấy không hề kém hơn những người khác”.
Ông cụ phất tay: “Được rồi, giải tán thôi, ngày mai sắp xếp cho ổn thỏa. Nhớ kỹ, thư dùng danh nghĩa của ông để mời nhưng cháu nhất định phải chủ trì. Chuyện này cháu là người ra mặt”.
Lý Thần khẽ gật đầu.
Ông cụ đang giúp mình thiết lập uy lực đây mà .
Chương 482:
Trong biệt thự nhà họ Lâm. Lâm Chính Bán đang ở trong nhà.
Mùi cigar lan khắp không gian. Lâm Chính Bân đang lặng lẽ ngồi nghe con trai Lâm Lang Thiên thuật truyện.
“Sự việc xảy ra như vậy.”
Lâm Lang Thiên siết chặt nắm đấm. Dù là lúc này thì hắn cũng cảm thấy khó mà bình tĩnh được.
“Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ thật sự quá ngông cuồng. Con đưa ra con át chủ bài như vậy mà chúng lật bàn luôn, thật không coi con ra gì?”
“Đây là đâu? Là Yến kinh! Không phải là Hồng Kông mà chúng ta thích ra oai gì thì ra!”
Lâm Lang Thiên nghiến răng, tức giận nói: “Bố, lần này, chúng ta nhất định phải cho bọn chúng một bài học”.
Khuôn mặt Lâm Chính Bân mập mờ trong làn khói, nhìn không rõ biểu cảm nhưng âm thanh thì vọng ra: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói sớm?”
Lâm Lang Thiên nói với vẻ chột dạ: “Hôm qua muộn quá, bố lại mới từ ngoài về, nên con không.”
Vậy trước đó thì sao? Lúc mới nhận được những thứ này con phải lập tức liên lạc chứ?”, Lâm Chính Bân trầm giọng: “Những thứ khác thì thôi nhưng con xem con đã làm gì thế này?”
“Cổ phần công ty con của nhà họ Hoắc ở Yến Kinh, hạng mục liên quan tới làng vận hội. Những thứ quan trọng như vậy, dựa vào hai người bọn nó sao có thể để một mình con xử lý chứ? Con thì ngây thơ, còn bị chúng tìm tới tận nơi nữa”.
Lâm Lang Thiên không phục: “Con cảm thấy con không sai. Con không hề trả lại chúng, chỉ muốn dìm chúng sau đó giao lên trên, nhưng không ngờ bọn chúng cứng đầu như vậy, muốn sống chết bằng được với con”.
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Sao con lại cho rằng có thể dìm chúng chứ?”
Lâm Lang Thiên vô thức trả lời: “Bởi vì hai thứ này thật sự rất quan trọng, sao bọn chúng dám đảm đương trọng trách quan trọng như vậy chứ...”
Nói tới đây, biểu cảm của Lâm Lang Thiên trở nên vô cùng khó coi.
Lâm Chính Bân thấy Lâm Lang Thiên cuối cùng cũng hiểu ra được mấu chốt thì mới thở dài: “Giờ còn mới phản ứng ra, đây chính là sự chênh lệch giữa con và Lý Thần đấy”.
"Số cổ phần đó không nói nữa. Cho dù con có dìm chúng tới mức nào hay là giao cổ phần lên trên thì chỉ cần không phải là người đầu tiên giao dịch thì bọn chúng có thể lập tức rút sạch tiền và biến công ty trở thành một cái vỏ rỗng”.
“Nếu không làm thì ngày hôm qua Lý Thần đã dặn dò Hoắc Hoàn Vũ đi làm như vậy rồi”.
“Vì vậy cổ phần công ty không là gì cả. Quan trọng nhất là bản kế hoạch kia. Và kế hoạch đó quan trọng nhất là bảo mật. Con đã nhìn thấy thì đối với nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc bây giờ, kế hoạch đó chỉ là một trang giấy bỏ đi”.
“Hiểu rõ điều này thì con còn thấy con át chủ bài trong tay mình đủ sức để uy hiếp hai đứa nó nữa không?
“Vì vậy tổn thất của nhà họ Hoắc không nghiêm trọng như con tưởng. Nhưng tính chất ác liệt của chuyện này thì bọn chúng sẽ không bỏ qua như vậy đâu”.
Lâm Lang Thiên nhớ lại biểu cảm của Lý Thần trước đó khi nghe Lâm Chính Bân nói như vậy. Sắc mặt hắn trầm xuống.
Hắn cảm thấy từ đầu đến cuối đều bị Lý Thần chơi.
“Do tính chất ác liệt nên từ lúc mới bắt đầu thì chuyện này đã nằm ngoài phạm vi có thể giải quyết của bọn chúng nên cần trưởng bối của nhà họ Hoắc đứng ra giải quyết”.
“Con hồ ly Lý Thần vô cùng giảo hoạt. Nó sẽ tự rước họa vào cho mình hay sao?”
Chương 483:
Lấy đi thể diện và tài sản rồi lại tăng thêm độ thiện cảm với nhà họ Hoắc sau đó ném sự việc ra, nó không những không hận con mà còn cảm ơn con vì đã cho nó cơ hội tốt như vậy”.
Lâm Chính Bân lại thở dài, thất vọng nhìn Lâm Lang Thiên: “Bố vốn tưởng sau những chuyện trước đó con ít nhất cũng trưởng thành lên chút. Không giỏi thì cũng không khinh thường Lý Thần như thế. Vì vậy bố mới yên tâm để con đối phó với Lý Thần”.
“Nhưng giờ xem ra, con còn non quá. Nếu như lúc con nhận được tài liệu, lập tức giao lên cho bố thì bố sẽ lập tức khóa chết tài khoản công ty của nhà họ Hoắc. Những thứ khác không nói, mấy tỉ tệ đủ để nhà họ Hoắc phải đau xót một thời gian”.
Lâm Lang Thiên càng tức thì càng hối hận. Hắn nói: “Vậy giờ con đi làm vậy?”
“Muộn rồi! Cái lúc con mời Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đi ăn thì nguồn tiền trong công ty đã bị rút sạch rồi”, Lâm Chính Bân thản nhiên nói.
Lâm Lang Thiên nói với vẻ không cam tâm: “Giờ phải làm sao?
Lâm Chính Bản thản nhiên nói: “Không phải là không có được lợi lạc gì, đối với những gia tộc như nhà họ Hoắc và chúng ta thì quan trọng nhất là thể diện, thậm chí còn quan trọng hơn là mấy tỉ tệ tài sản”.
“Toàn bộ cổ phần của công ty con thuộc nhà họ Hoắc ở Yến Kinh bị con lấy đi mất. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng một thời của ông cụ Hoắc sẽ bị mất đi một nửa, đây mới chính là cái mà chúng ta được”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng lên: “Bố, vậy giờ chúng ta phải làm thế nào? Lần này nhất định phải giáo huấn Lý Thần một trận thật ác, giẫm chết nó. Con cứ như bị mắc xương cá
họng ấy, tôi không ngủ được!”
Lâm Chính Bân đang định nói thì có tiếng gõ cửa.
Lâm Lang Thiên chau mày, bất mãn nói: “Tôi và bố đang nói chuyện, đừng làm phiền!”
Bên ngoài, người quản gia cung kính nói: “Thưa ông và cậu, có một người tên là Hoắc Hoàn Vũ tới, nói là tới gửi thiệp mời cho ông”.
Lời nói được truyền vào trong, Lâm Chính Bán và Lâm Lang Thiên lập tức tái mặt.
“Đưa cậu ta tới phòng khách, tôi lập tức tới”, Lâm Chính Bân trầm giọng.
Đợi sau khi người quản gia ngoài cửa rời đi, Lâm Lang Thiên sốt sắng nói: “Bố, tên đó ức hiếp người quá đáng, giờ còn dám tới nhà ta nữa?”
Lâm Chính Bân nghiêm túc nói: “Có lẽ nhà họ Hoắc bắt đầu hành động rồi, đi xem thế nào rồi tính”.
Một lúc sau, Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên xuất hiện trong phòng khách”.
Lâm Lang Thiên vừa bước vào phòng thì thấy Hoắc Hoàn Vũ đang vắt chân chéo ngũ và rung đùi nheo mắt nhìn mình chăm chăm.
Bộ dạng anh ta giống như con báo đang thưởng thức con mồi của mình vậy.
Một cơn lửa giận trỗi dậy bên trong Lâm Lang Thiên.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”, Lâm Lang Thiên tức giận quát.
Hoắc Hoàn Vũ ngoác miệng cười, nằm ra ghế và nói: “Ấy, chẳng phải là có mặt là để cho người khác nhìn sao?”
Đôi mắt Lâm Lang Thiên sắc lẹm, đang định lên tiếng thì Lâm Chính Bản thản nhiên bước tới.
Lâm Lang Thiên nghiến răng, cố gắng nén cơn uất ức và nuốt lại vào trong họng.
“Hoàn Vũ hôm nay tìm tới đây có việc gì không?”, Lâm Chính Bân thản nhiên hỏi.
“Tối nay muốn mời chú Lâm tới dự cơm tối”.
Hoắc Hoàn Vũ cung kính gọi chú Lâm nhưng biểu cảm thì không hề khách khí. Anh ta móc tấm thiệp màu vàng trong túi ra và vứt lên bàn trà.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên đặc quánh trước động tác vô cùng ngông cuồng của Hoắc Hoàn Vũ.
Chương 484:
Lâm Lang Thiên nhìn vẻ mặt cười toe toét của Hoắc Hoàn Vũ, chỉ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung.
“Hoắc Hoàn Vũ! Đây là Yến Kinh! Là nhà họ Lâm! Không phải ở Hồng Kông, càng không phải là nhà họ Hoắc! Trước mặt bố tôi, thái độ của anh phải tôn trọng chút!”, Lâm Lang Thiên tức giận nói.
“Tôi không tôn trọng chỗ nào?”, Hoắc Hoàn Vũ cong môi, lười biếng nói: “Con người tôi tính cách tùy hứng như vậy đấy, sao thế, anh thấy không quen à?"
Thịch thịch thịch thịch... Lâm Lang Thiên lúc này chỉ muốn đấm vào khuôn mặt đáng ghét của Hoắc Hoàn Vũ vài cái.
Bởi vì tức giận và ấm ức, khuôn mặt của Lâm Lang Thiên đỏ bừng lên, hắn đang cố gắng kìm nén rất khó khăn.
Mà nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Hoắc Hoàn Vũ càng vui hơn: “Chà, sắc mặt của anh Lâm hồng hào quá, xem ra gần đây tâm trạng rất tốt phải không?”
Câu này vô cùng quen thuộc.
Mười mấy tiếng trước, mới tối qua, Lâm Lang Thiên nói với anh ta một câu tương tự như vậy.
Điều này càng khiến cho Lâm Lang Thiên cảm thấy cơn giận trong lòng dường như sắp thiêu đốt hết toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn.
“Nhà họ Lâm chúng tôi không phải loại người mà anh có thể ngông cuồng như vậy, anh cho rằng anh gửi một lời mời thì chúng tôi phải đi sao? Có tin tôi đuổi anh ra ngoài không?”
Nghe thấy lời này của Lâm Lang Thiên, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng, nói: “Không có não đúng là không có não, trước khi nói sao không mở thiệp mời ra xem người gửi là ai”.
Lúc này, Lâm Chính Bân đã mở thiệp mời ra.
Người anh em Lâm Kính Đình, đã hơn mười năm không gặp, vì nỗi nhớ mong da diết, hôm nay đặc biệt mời người anh em Lâm Kính Đình cùng con trai Lâm Chính Bán và cháu trai Lâm Lang Thiên tối nay 6 rưỡi đến tham dự bữa tiệc được tổ chức trong đại sảnh Hoàng gia của khách sạn InterContinental!
Hoắc Chính Đạo, Lý Thần chân thành mời.
Nhìn thấy nội dung trong tấm thiệp mời này, da mặt Lâm Chính Bân căng lại.
Lâm Kính Đình là tên ông cụ nhà họ Lâm.
Hoắc Chính Đạo là tên ông cụ nhà họ Hoắc.
Thiệp mời này là ông cụ Hoắc mời ông cụ Lâm tới dự tiệc.
Loại cấp bậc và quy cách này, đừng nói là Lâm Lang Thiên, cho dù là Lâm Chính Bàn ông ta cũng không có tư cách từ chối, cũng không có gan từ chối.
Điều khiển Lâm Chính Bân khó chịu nhất là ngay phía sau tên của ông cụ Hoắc là tên của Lý Thần.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ông cụ Hoắc đã nâng vị trí của Lý Thần lên cao hơn cả Lâm Lang Thiên ông ta.
Lâm Lang Thiên cũng liếc qua nội dung thiệp mời, nhưng chỉ một cái liếc mắt này khiến cho sắc mặt của hắn còn khó coi hơn cả nuốt phải cục sắt.
Hắn ngạc nhiên, thậm chí là bàng hoàng khi thấy tên của Lý Thần được đặt ngay sau tên của ông cụ Hoắc, ở vị trí này, nếu như là tên của Hoắc Hoàn Vũ thì đã không khiến tâm trạng hắn phức tạp như vậy.
Đối với hắn còn có một chuyện không thể chấp nhận được nữa, đó chính là bữa tiệc này được tổ chức trong Đại sảnh Hoàng gia của khách sạn InterContinental!
Đây chính là nơi mà tối qua hắn bị Lý Thần “đánh” cho rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.
Địa điểm này có lẽ cũng là do Lý Thần chọn?
Cố ý làm nhục hắn?
Đầu óc của Lâm Lang Thiên ong ong, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình có một cỗ khí huyết không ngừng trào dâng, cả người rất khó chịu.
Nhưng cho dù như nào, Lâm Lang Thiên cũng biết rằng, thiệp mời này, hắn hay là bố hắn đều không có tư cách từ chối, mà sự ngông cuồng của Lâm Lang Thiên, hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Nắm chặt nắm đấm, Lâm Lang Thiên cay nghiệt nhìn Hoắc Hoàn Vũ, không biết đang nghĩ
Chương 485:
“Thiệp mời này tôi nhận rồi, sẽ lập tức chuyển cho bố tôi, nhờ cậu Hoắc giúp tôi chuyển lời hỏi thăm tới ông cụ Hoắc”, Lâm Chính Bán gấp thiệp mời lại, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói.
Hoắc Hoàn Vũ cười tủm tỉm nói: “Được thôi, được thôi, tôi nhất định sẽ chuyển lời của chú Lâm tới, nếu đã đưa thiệp mời xong rồi thì tôi đi trước đây”.
Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ đứng dậy, vênh váo đi về phía cửa, khi đi ngang qua Lâm Lang Thiên, đột nhiên dừng bước lại.
Hoắc Hoàn Vũ ghé vào tai Lâm Lang Thiên, cười nói: “Đồ ngu, chờ ông đây giết chết mày đi! Không phải mày giỏi lắm à? Tới đây, gọi phụ huynh ra, xem nhà ai lợi hại hơn!”
“Ông cụ Lâm nhà mày đúng là giỏi, nhưng ông cụ Lâm không phải chỉ có một thằng cháu là mày, còn ông cụ Hoắc nhà tạo thì chỉ có một mình tạo là cháu thôi, mày định so với tạo thế nào? Ngu ngốc”.
Sau khi nói xong, Hoắc Hoàn Vũ bật cười hai hả, quay đầu bỏ đi.
Sắc mặt Lâm Lang Thiên tái nhợt, cuối cùng không nhịn được cơn giận, đập mạnh xuống bàn trà một cái.
Bụp một tiếng, nắm đấm của Lâm Lang Thiên ứa máu, cơn đau kích thích khiến tinh thần của hắn có chút tê dại, nhưng ánh mắt của Lâm Lang Thiên càng thêm phẫn uất.
“Bố, cục tức này con không nuốt trôi được!”, Lâm Lang Thiên rống lên.
Sắc mặt Lâm Chính Bân cũng rất khó coi, trách cứ: “Con không biết kiềm chế như vậy thì sau này làm nên chuyện lớn gì? Tất cả mọi chuyện đợi qua đêm nay rồi tính tiếp, nói ít, làm ít, quan sát nhiều vào!”
Buổi tối, khách sạn InterContinental Yến Kinh.
Một chiếc Mercedes Benz chậm rãi đậu trước sảnh khách sạn, lập tức có nhân viên phục vụ chạy tới kính cẩn mở cửa.
Hai nhà Quan Chi Đống và Nhan Bân xuống xe, còn Nhan Hạ đang trong bệnh viện điều trị, hôm nay không thể đến được.
“Thưa các vị, rất xin lỗi, hôm nay khách sạn Intercontinental đã được bao hết rồi, các vị có hẹn trước không ạ? Các vị không nhận được điện thoại của chúng tôi ạ?”, nhân viên phục vụ lịch sự nói.
Quan Chi Đông nhíu mày, từ lúc nhận được thiệp mời ông ta đã sợ hãi suốt cả ngày, lúc này có chút khó hiểu nói: “Có phải có nhầm lẫn gì không, trên thiệp mời nói rằng bữa tiệc tổ chức ở đây, sảnh Hoàng gia”.
Nhân viên phục vụ chưa kịp lên tiếng thì đã bị quản lý đẩy ra.
“Thì ra mấy vị là khách quý tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, xin mời vào, khách sạn hôm nay đã được anh Lý bao rồi, chỉ để phục vụ cho các vị thôi “
Trước thái độ gần như nịnh nọt của quản lý, nhóm người Quan Chi Đống ngơ ngác bước vào trong khách sạn.
Tuy rằng đám người Quan Chi Đống cũng là xuất thân danh giá, nhưng dù sao họ cũng chỉ là một phân hội của phái Huy Thương ở Hỗ Thị, thực lực thì cũng có, nhưng ở những nơi như Yến Kinh thì chơi không nổi.
Hơn nữa khách sạn InterContinental là một khách sạn lớn, có bề dày lịch sự, hoàn toàn có thể phớt lờ bọn họ.
Chưa bao giờ họ được quản lý của khách sạn InterContinental đón tiếp một cách trang trọng như vậy.
“Cậu vừa nói ai cơ? Anh Lý?”, trái tim Quan Lâm Lâm thắt lại, kéo tay quản lý hỏi.
Quản lý khom người nói: “Đúng vậy, cô không biết à? Anh Lý Thần đã bao toàn bộ khách sạn của chúng tôi rồi”.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến sảnh chính, Quan Lâm Lâm còn chưa kịp sửng sốt khi biết tin Lý Thần đã bao toàn bộ khách sạn thì đã giật mình trước màn chào hỏi của hơn chục nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp, thướt tha, đứng cung kính ở hai bên.
Quan Lâm Lâm ngây người nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mặt, tuy rằng cũng là con nhà giàu, nhưng cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy khách sạn InterContinental bao giờ đâu?
Chương 486:
Khách sạn InterContinental khai trương đã gần mười năm, đón tiếp rất nhiều nhân vật lớn, nhưng bao cả khách sạn trong một ngày là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Đây không chỉ là vấn đề về tiền bạc mà còn là vấn đề về thân phận và địa vị.
Mà lúc này, tâm trạng của hai nhà Quan Chi Đống và Nhan Bân đều rất phức tạp.
Quan Chi Đống và Nhan Bân nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự thấp thỏm và hối hận trên gương mặt đối phương.
Hôm nay khi họ nhận được lời mời này, sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi Yến Kinh.
Thiệp mời này là do ông cụ Hoặc gửi tới đấy.
Chuyện này nếu như vào lúc khác, đây quả thực là một chuyện vô cùng vinh quang, đến mức thiệp mời này đáng được đóng khung để treo lên.
Nhưng bây giờ là lúc nào?
Nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc lần lượt đại diện cho phái địa phương và tập đoàn kinh doanh Hồng Kông, đang chiến đấu chống lại nhau!
Các thần núi đều trốn đi vì sợ rằng sẽ gây nguy hiểm cho cá trong ao, huống hồ gì bọn họ chỉ là những nhân vật được coi là to hơn con tôm một chút?
“Haiz, đáng lẽ không nên tham gia vào”.
Trong thang máy, Quan Chi Đống thở dài, sắc mặt có chút ảm đạm.
Đối mặt với hai đại gia tộc là nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc, Quan Chi Đống cảm thấy bất lực vô cùng, thậm chí đến dũng khí để đối đầu cũng không có.
Nhưng bây giờ bản thân đã đứng về phía nhà họ Lâm rồi, bữa cơm với nhà họ Hoắc này, Quan Chi Đống thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
“Bây giờ nói mấy lời này cũng muộn rồi”, Nhan Bân bình tĩnh hơn Quan Chi Đống một chút.
“Tóm lại bữa cơm này chúng ta sẽ là người minh bạch, cho dù bên nào nói thế nào, chúng ta cũng không được dễ dàng thể hiện thái độ của mình!”
Nghe thấy lời của Nhan Bân, Quan Lâm Lâm hờ hững nói: “Bác à, bác chuyện bé xé ra to quá rồi đấy, nếu như nhà họ Hoắc đã mời chúng ta chứng tỏ họ coi trọng chúng ta, chúng ta không cần phải thận trọng dè dặt như vậy”.
“Hơn nữa quan hệ của cháu với Lâm Lang Thiên mọi người không phải là không biết, nhà họ Lâm sẽ không trơ mắt đứng nhìn chúng ta bị nhà họ Hoắc ức hiếp đầu”.
Lời của Quan Lâm Lâm khiến cho Nhan Bân nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nếu như đối phương thật sự quan tâm đến nhà họ Lâm thì bây giờ Tiểu Hạ đã không nằm trong bệnh viện rồi”.
Nhắc đến Nhan Hạ đang nằm trong bệnh viện, sắc mặt Quan Lâm Lâm sầm xuống, lửa giận thoáng qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện anh họ bị đánh, cháu sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”
Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy mở ra.
Bầu không khí căng thẳng ập tới.
Quan Chi Đồng, Nhan Bân và Quan Lâm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Lang Thiên và Lâm Chính Bân đang ngồi đối diện với Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc Chấn Châu.
Mặc dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều là nhân vật lớn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Lang Thiên!”, Quan Lâm Lâm cố ý muốn thể hiện vị trí đặc biệt của mình với Lâm Lang Thiên, hét lên một tiếng rồi bước nhanh tới bên cạnh hắn, giơ tay nắm lấy cánh tay của Lâm Lang Thiên, nhẹ nhàng nói: “Anh không sao chứ?”
Lâm Lang Thiên thấy phiền muốn chết, nhưng trước mặt Quan Chi Đống và Nhan Bân, hắn không thể hất tay Quan Lâm Lâm ra được, vì vậy lạnh lùng nói: “Không sao, chỉ là gặp phải một kẻ ghê tởm thôi”.
Quan Lâm Lâm quay đầu nhìn về phía Hoắc Hoàn Vũ, cười khẩy nói: “Anh mời chúng tôi tới đây, chúng tôi tới rồi, nhưng lại chặn chúng tôi ở cửa, đây là thái độ tiếp đãi với khách của nhà họ Hoắc anh sao?”
Chương 487:
Hoắc Hoàn Vũ liếc nhìn Quan Lâm Lâm một cái: “Con chó cái, im miệng lại, cũng không nhìn xem đây là đâu, có chỗ cho cô mở mồm à?”
Quan Lâm Lâm tức đến mức sắc mặt trắng bệch, lúc này người nhà họ Lâm đang ở đây, trưởng bối của mình cũng ở đây, Quan Lâm Lâm tràn đầy tự tin chưa từng có: “Là nhà họ Hoắc các anh mời tôi tới, sao lại không có chỗ cho tôi nói chuyện?”
Thiệp mời là do ông nội anh gửi tới, anh có tư cách gì mà nói này nói nọ tôi? Tôi khuyên anh bớt bớt cái tính công tử ấy đi, khách sáo với tôi một chút, nếu không lát nữa ở trước mặt ông nội anh. tôi sẽ hỏi ông ấy, nhà họ Hoắc không có gia giáo sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi rõ rệt.
Đặc biệt là Quan Chi Đống và Nhan Bân, trong lòng thầm hét toáng rồi, hận không thể lập tức bịt miệng Quan Lâm Lâm lại.
Những lời như này có thể nói năng tùy tiện vậy sao?
Ngay cả Lâm Lang Thiên và Lâm Chính Bân cũng ngây ra nhìn Quan Lâm Lâm.
Đặc biệt là Lâm Chính Bân, trước đây vì muốn có được sự ủng hộ của đám người Quan Chi Đống đại diện cho phái Huy Thương, ông ta còn định để Quan Tâm Lâm làm con dâu của mình, bây giờ xem ra loại phụ nữ như này tuyệt đối không thể rước về được.
Hoắc Chấn Châu nhìn Quan Lâm Lâm, dựa theo thân phận và địa vị của ông ấy, cho dù Quan Lâm Lâm nói gì hoặc làm gì đều không thể tức giận, nói gì đến việc đích thân dạy dỗ cô ta.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hoắc Chấn Châu sẽ dung túng cho Quan Lâm Lâm xúc phạm gia phong nhà họ Hoắc.
“Nhà họ Hoắc tôi không có gia giáo, chắc gia giáo của nhà họ Quan các người tốt lắm nhỉ?”, Hoắc Chấn Châu nhìn Quan Chi Đống, thản nhiên nói.
Lúc này sắc mặt Quan Chi Đống trắng bệch, cũng coi là từng gặp nhiều sóng to gió lớn nhưng lúc này hai chân của ông ta đều đang run bần bật.
“Ông Hoắc, ông nghe tôi giải thích, con nhỏ này nói năng lỗ mãng, tôi sẽ lập tức dạy dỗ nó, xin ông Hoắc rộng lượng đừng chấp nhặt với trẻ con làm gì...”
Nhưng quan Chi Đống còn chưa nói xong, Quan Lâm Lâm đã lớn tiếng nói: “Bố, bố không cần xin lỗi, trước đây. Hoắc Hoàn Vũ đối xử với nhà chúng ta như thế nào? Suýt chút nữa khiến bố tức đến mức phải nhập viện, thế mà anh ta còn ở bên ngoài ngông cuồng!”
“Nhân lúc hôm nay có trưởng bối của nhà họ Hoắc cũng ở đây, con nhất định phải nói!”.
Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, hỏi: “Tôi ngông cuồng thế nào?
Nói xong Hoắc Hoàn Vũ giơ tay lên, tát bốp một cái vào mặt Quan Lâm Lâm mà không hề báo trước.
Cái tát này mạnh đến nỗi gần như một nửa khuôn mặt của Quan Lâm Lâm đều biến dạng.
Quan Lâm Lâm hét lên đầy thảm thiết.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, lạnh lùng nói: “Con chó cái, mày thật sự không tin ông mày có thể kéo mày ra sau núi rồi chôn sống à? Mày nghĩ rằng bố mày ở đây, Lâm Lang Thiên ở đây thì tao không dám động vào mày sao?
Quan Lâm Lâm bị tát đến hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng vương tơ máu, khuôn mặt sưng vù, lúc này đầu óc cô ta quay cuồng, dưới kích thích của sự nhục nhã và đau đớn, cô ta dường như sắp phát điên.
“Hoắc Hoàn Vũ, anh dám đánh tôi? Anh đánh anh họ tôi rồi bây giờ lại muốn đánh tôi vào bệnh viện đúng không?”
“Con chó cái, coi như mày thông minh một lần”.
Hoắc Hoàn Vũ giơ chân đạp vào bụng Quan Lâm Lâm, mắng: “Ông đây thường không đánh phụ nữ, nhưng mày thì giỏi rồi, nhất quyết biến mình thành ngoại lệ của tao. Mày có mấy lá gan mà dám nói nhà họ Hoắc tao không có gia giáo?”