-
Chương 443-454
Chương 443 :
Cùng lúc đó, Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ đang lo lắng về việc đắc tội với Hoắc Hoàn Vũ cũng nhìn thấy Lý Thần.
Da đầu lập tức tê dại như thể bị điện giật, thất thanh hét lên một cách không thể nào tin được.
“Là anh ta!”
“Mấy đứa quen cậu ta à?”
Thấy phản ứng của Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm, Quan Chi Đống và Nhan Bân vội vàng hỏi.
Cái khác không nói, chỉ riêng bữa tiệc lần này, người tổ chức nhất định sẽ một bước lên tiên.
Nếu như con cái của mình có thể có liên quan một chút đến những nhân vật có cấp bậc như thế này, vậy thì chẳng phải cả gia tộc sẽ gặp may mắn sao?
Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm nhìn nhau, nhưng đồng thời nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của đối phương.
Làm sao họ dám nói ra sự thật, quan hệ thì có, nhưng là quan hệ rất xấu.
Quan Lâm Lâm càng tuyệt vọng hơn, nghĩ lại trước đây mình đã dùng đủ mọi lời lẽ chế nhạo Lý Thần là hạ đẳng và ngu ngốc.
Nhưng bây giờ bản thân cô ta mới chính là thứ hạ đẳng!
E rằng lần này bọn họ có thể đến đây không phải vì nhà họ Lâm có thực lực lớn đến mức nào mà là người tổ chức chính Lý Thần này muốn xem xem, biểu cảm của họ khi biết sự thật ra sao?
Quan Lâm Lâm muốn lập tức tìm cái lỗ để chui xuống.
Nhan Hạ càng khó coi hơn, dường như đã bị nỗi sợ hãi và hối hận nhấn chìm.
Sớm biết Lý Thần có lại lịch đáng sợ như vậy, anh ta nào dám theo đuổi Tô Vãn Thanh?
Mà bây giờ chuyện hai người họ đắc tội với Hoắc Hoàn Vũ vẫn chưa được giải quyết, Lý Thần lại đột nhiên biến thành người có lại lịch đáng sợ như vậy khiến cho bọn họ cảm thấy như đang nằm mơ.
“Lần này... chúng ta gặp rắc rối lớn rồi”, Nhan Hạ nghiến răng, sắc mặt trắng bệch nói.
Quan Lâm Lâm nghĩ một chút rồi an ủi: “Anh, đừng lo lắng quá, không chừng sẽ có chuyển biển”.
“Ý em là sao?” Nhan Hạ cau mày nhìn Quan Lâm Lâm.
Hít sâu một hơi, trong mắt Quan Lâm Lâm lóe lên tia sáng, cô ta nói: “Thật ra khó xử lý nhất vẫn là Hoắc Hoàn Vũ, xử lý ổn thỏa bên đó rồi thì chuyện gì cũng dễ nói”.
“Lý Thần này, mặc dù anh ta có bản lĩnh hơn chúng ta tưởng, nhưng như thế thì sao? Anh ta cũng chẳng phải người của tứ đại gia tộc, cùng lắm anh ta chỉ là người có năng lực chút thôi, cho dù không phải loại hạ đắng như trước đây chúng ta nghĩ nhưng có thể lợi hại đến mức nào được chứ, đúng không?”
Nhan Hạ cau mày suy nghĩ, không nói gì.
Anh Lâm đã hứa sẽ giúp chúng ta hòa giải với Hoắc Hoàn Vũ. Lúc đó, chỉ cần anh Lâm ra mặt, thuận tiện dắt tới cảnh cáo Lý Thần, anh ta còn có thể ngông cuồng lên trời được nữa sao?”
Nghe thấy câu này của Quan Lâm Lâm, Nhan Hạ khẽ gật đầu.
“Nói như vậy thì Lý Thần cũng chẳng là cái thái gì, nhưng trước đó anh thấy hình như Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ là bạn của nhau thì phải. Lát nữa anh đi tìm Lý Thần nói chuyện xem, em cứ trực tiếp đi tìm cậu chủ Lâm, những chuyện còn lại chúng ta tùy cơ ứng biến”, Nhan Hạ nói.
Lúc này sắc mặt Lâm Lang Thiên trắng bệch nhìn Lý Thần trên sân khấu, trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình vô cùng chua xót.
Mặc dù trước đây đã thua Lý Thần nhưng hắn chưa bao giờ phục, vẫn luôn muốn báo thù.
Nhưng nhìn Lý Thần lúc này, Lâm Lang Thiên đột nhiên cảm nhận được một loại cảm xúc lực bất tòng tâm vô cùng sâu sắc.
Mọi người đều là thanh niên trẻ tuổi, dựa vào đầu mà anh ta lại ưu tú như vậy?
Như vậy hắn làm sao mà trả thù được đây?
Nắm chặt tay trong lòng Lâm Lang Thiên tràn đầy cảm giác không cam tâm.
Đây là lần đầu tiên hắn ghen tị với người khác, sự ghen tị từ tận trong xương cốt với một người đồng trang lứa.
“Con đồng ý với đám Quan Lâm Lâm rằng sẽ đi tìm Hoắc Hoàn Vũ nói chuyện sao?”, Lâm Chính Bân thu lại ánh mắt không rõ ràng đang đặt trên người Lý Thần, thuận mồm hỏi một câu.
Chương 444:
Lâm Lang Thiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan đến sự hợp tác giữa gia tộc và Huy Thương, không thể dễ dàng từ bỏ, nếu không công sức trước đó đều thành công cốc hết”.
“Có thể thử xem, chuyện này con có thể suy nghĩ, không sao cả, nhưng nhất định phải chú ý, nếu như chỉ là chuyện của Hoắc Hoàn Vũ, tên cậu ấm đó, con chỉ cần nói vài câu mềm mỏng thì khả năng là sẽ cho qua, nhưng nếu như liên lụy đến Lý Thần thì con phải lập tức rời khỏi đó”.
Nghe thấy lời này của Lâm Chính Bân, sắc mặt Lâm Lang Thiên chua xót, buồn bực nói: “Lý Thần còn đáng sợ hơn nhà họ Hoắc à?”
Lâm Chính Bân nhẹ giọng nói: “Hoắc Hoàn Vũ chẳng qua chỉ là một thằng cậu ấm thích thể hiện, con cho cậu ta thể diện, chuyện gì cũng dễ nói, nhưng Lý Thần có thể giống vậy được sao? Chuyện này nếu như liên quan đến cậu ta thì không phải vấn đề mặt mũi nữa rồi”.
Thở dài một tiếng, Lâm Lang Thiên đâm vào đầu gối của mình, sắc mặt u ám.
Có tình cũng được, có hận thì cũng thế.
Lúc này, không ai có thể ngăn được Lý Thần đi thẳng vào trung tâm của sân khấu.
Sau khi bắt tay thân mật với chủ tịch thành phố Yến Kinh, khiêm tốn nhận micro rồi cảm ơn xong, chủ tịch thành phố Yến Kinh xoay người rời đi, chỉ còn lại Lý Thần đứng trước hàng chục nghìn khán giả.
Với nụ cười tràn đầy tự tin và mê lực trên môi, giọng nói của anh bắt đầu truyền tới tại mọi người qua micro.
“Bữa tiệc ngày hôm nay có đặc sắc không?”
Ở thời điểm hiện tại khi phong cách phát biểu trên sân khấu vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa cũ, không ai để ý đến hiệu ứng tương tác, câu đầu tiên của Lý Thần không phải là giới thiệu bản thân mà là khuấy động hiện trường, vì vậy lập tức khiến cho khán giả cảm thấy vô cùng phấn khích.
“Đặc sắc!”
Phản ứng giống như sóng thần đến từ mọi hướng như thủy triều gần như nhấn chìm Lý Thần.
Nụ cười trên mặt Lý Thần càng thêm rạng rỡ.
Chẳng trách kiếp trước khi đọc truyện trên mạng, rất nhiều nhân vật chính sau khi xuyên không hoặc được tái sinh đều lựa chọn làm minh tinh, cảm giác này thật sự rất đã.
Tuy nhiên Lý Thần vẫn cảm thấy mình không quá thích cuộc sống hào nhoáng dưới ánh đèn sân khấu như thế này, thi thoảng trải nghiệm một hai lần là đủ rồi.
Anh vẫn thích hợp làm người đứng đầu một tập đoàn hơn.
Nằm trong tay sự giàu có thú vị hơn nhiều so với việc trở thành một minh tinh.
Bài phát biểu sau đó, lời lẽ của Lý Thần chính thức hơn, dù sao đây cũng là một bữa tiệc cấp cao, nhiều hình thức giải trí quá sẽ mang lại tác dụng ngược.
Đến thời điểm hiện tại, bữa tiệc này đã đáp ứng được kỳ vọng của Lý Thần.
Sau khi những lời cuối cùng kết thích, một bữa tiệc hoành tráng, trước sự cảm thán của vô số người, kết thúc một cách thành công mỹ mãn.
Khán giả và khách mời ra về một cách trật tự, sau khi Lý Thần dặn dò Lữ Binh và Lâm Nhiễm xử lý tốt chuyện tàn tiệc, vừa quay người lại thì thấy Hoắc An Lan đứng ở cách đó không xa.
“Hôm nay anh ngầu nhất bữa tiệc này luôn”.
Hoắc An Lan nhìn Lý Thần, mỉm cười khen một câu.
Lý Thần bước tới, cười nói: “Trước đây cô nói buổi biểu diễn thời trang bị hoãn, ở lại Hỗ Thị thời gian lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng hôm nay cô không đến được cơ”.
Hoắc An Lan vén lọn tóc sau vành tai, nói: “Hôm nay là ngày quan trọng của anh, tôi nhất định sẽ tới, nhưng mà đúng là tôi đi quãng đường xa đây không phí công mà, thực sự rất đặc sắc”.
“Cảm ơn”, Lý Thần cười nói.
Lúc này có tiếng bước chân truyền tới, Hoắc An Lan quay người nhìn thấy Tô Vãn Thanh đang đi tới liền cười nói với Lý Thần: “Được rồi, đi ra với bạn gái anh đi, tôi tới chỗ bổ”.
“Được, lát nữa gọi cho cô sau”, Lý Thần nói.
Hoắc An Lan khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Sau khi Hoắc An Lan rời đi, Lý Thần quay lại, chỉ cảm thấy hai mắt nhòe đi, chỉ cảm thấy một cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng mình.
Mùi hương thơm phức ập tới, mang theo chút vui mừng cùng chút ghen yêu: “Nói chuyện với Hoắc An Lan vui quá nhỉ?”
Chương 445:
Lý Thần vòng tay ôm cô gái trong lòng, cười nhẹ nói: “Có phát hiện bất ngờ mà anh tặng cho em không?”
Tô Vãn Thanh ngẩng đầu lên trong vòng tay của Lý Thần, hai mắt sáng bừng như sao, nói: “Nếu như không phải anh làm chuyện đó rất có tâm thì em đã không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy rồi”.
Nói xong Tô Vãn Thanh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những nhân viên đi đi lại lại bên cạnh, yên tâm dựa đầu vào vai Lý Thần, khẽ nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Có lúc em nghĩ rằng mình có thể gặp được anh thật sự rất may mắn”.
Lý Thần cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mình yêu, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ cho em những thứ tốt nhất, cho dù là gì. Từ khoảnh khắc lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã hạ quyết tâm rồi, thật may mắn rằng ông trời lại cho anh một cơ hội”.
Tô Vãn Thanh chỉ nghĩ rằng Lý Thần nói chuyện hai người gặp lại nhau sau nhiều năm từ sau khi tốt nghiệp ba nên không để ý lắm.
Cô vĩnh viễn không biết rằng cơ hội thứ hai mà Lý Thần nói chính là hai kiếp người.
“ Lát nữa anh cùng quay về với em chứ?” Tô Vãn Thanh hỏi.
Lý Thần nói: “Ở đây anh vẫn còn chút việc, bận tới đêm muộn cơ, em về trước đi”.
Tô Vãn Thanh gật đầu, hai người cùng bước ra khỏi phòng, nhưng cách đó không xa, có người đang đứng ngồi không yên ở bên kia hành lang.
Nhan Hạ.
Nhìn thấy Lý Thần và Tô Vãn Thanh đi ra, mặc dù khuôn mặt Nhan Hạ tràn đầy sợ hãi và lo lắng nhưng vẫn nhanh chóng bước tới.
“Anh Lý, cô Hạ, chào hai người...”, Nhan Hạ chào hỏi.
Tô Vãn Thanh không muốn để ý đến người này, hừ một tiếng rồi quay đầu lại.
Thấy phản ứng của Tô Vãn Thanh, khóe miệng Nhan Hạ khẽ giật giật.
“Có chuyện gì sao?”, Lý Thần lạnh nhạt hỏi.
Nhan Hạ nghe thấy vậy liền nghiêm túc nhìn biểu cảm của Lý Thần, thật ra anh tới để thăm dò cảm xúc và thái độ của Lý Thần, nếu như anh ta chủ động xin lỗi, Lý Thần không làm khó anh ta nữa thì chứng minh Lý Thần chỉ là một MC mà thôi.
Nói không chừng hoàn toàn không dám đắc tội với mình, đến lúc đó mình có thể bảo Quan Lâm Lâm nhờ quan hệ với Lâm Lang Thiên để xử lý Lý Thần.
“Tôi tới đây để xin lỗi vì những lời nói và việc làm thiếu hiểu biết trước đây của mình, anh Lý, tôi thật sự không biết thân phận của anh. Vì vậy xin anh hãy tha thứ cho tôi cóc ngồi đáy giếng”.
Thái độ của Nhan Hạ có vẻ rất chân thành nhưng vẻ u ám trong mắt anh ta đã cho thấy rằng anh ta hoàn toàn không thành tâm xin lỗi.
“Anh Lý, tha thứ cho tôi không hiểu chuyện, trước đây tôi ăn nói hàm hồ, tôi thật sự không biết thân phận của anh lại tôn quý như vậy”.
“Tôi có thân phận gì?”, Lý Thần hỏi.
Câu hỏi này lập tức khiến Nhan Hạ á khẩu.
Đồng thời có một làn sóng tức giận bất bình dâng lên.
Thật ra anh ta không hề sợ Lý Thần, anh ta chỉ sợ Hoắc Hoàn Vũ!
Sau khi được Quan Lâm Lâm nhắc nhở, Nhan Hạ cũng hiểu ra, Lý Thần chủ trì bữa tiệc này thì sao chứ, chẳng qua chỉ là có chút bản lĩnh hơn người thôi, mấy ông lớn đó cũng không phải do anh mời tới, nhất định là do cấp trên ra mặt.
Bằng không Lý Thần là cái rắm, anh mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có quan hệ tốt vậy với tứ đại gia tộc được chứ?
Đánh chết Nhan Hạ cũng không tin.
“Mẹ kiếp, còn dám lên mặt!”
Nhan Hạ tức giận trong lòng, chỉ cảm thấy khó chịu trong người, suýt chút nữa thì không kìm được.
Đúng lúc này, Quan Lâm Lâm hùng hổ dắt theo một người đàn ông khác tới.
Cô ta lớn tiếng nói với Nhan Hạ: “Anh, chúng ta đã cho anh ta mặt mũi, anh ta thật sự cho rằng mình là ông lớn rồi đấy, không phải chỉ là người tổ chức bữa tiệc sao, có gì giỏi giang đầu chứ, dù có lợi hại thế nào cũng so được với anh Lâm sao?”
Khi cô ta nói điều này không hề nhận ra Lâm Lang Thiên đứng bên cạnh lúc này khi vừa nhìn thấy Lý Thần, cả người đều run lên bần bật.
Chương 446 :
Lâm Lang Thiên cứ nghĩ rằng Quan Lâm Lâm nhờ hắn đối phó với một nhân vật nhỏ.
Ngoài hai người Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần hẳn không muốn chọc vào, những người khác anh ta hoàn toàn không coi ra gì.
Vì vậy Lâm Lang Thiên tiện mồm đồng ý một câu rồi cùng Quan Lâm Lâm tới.
Nhưng vẫn chưa đến gần hắn đã nhìn thấy Lý Thần.
Hẳn chưa kịp lên tiếng, Quan Lâm Lâm ở bên cạnh đã nói.
Nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Lý Thần, Lâm Lang Thiên chỉ muốn bóp chết Quan Lâm Lâm rồi quay đầu bỏ đi.
“Nhìn gì mà nhìn!”
Quan Lâm Lâm nghĩ rằng Lý Thần đang nhìn mình liền khoanh hai tay trước ngực cười khẩy nói: “Anh mong muốn được nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và hối hận của chúng tôi đúng không? Xin lỗi nhé, chúng tôi mặc dù khá ngạc nhiên về chuyện anh chính là ban tổ chức, nhưng cũng chẳng có gì to tát ca".
“Không phải chỉ là tổ chức một bữa tiệc thôi sao? Thật sự cho rằng mình là ông lớn gì rồi? Những nhân vật lớn đó điều là nể mặt cấp trên nên mới tới, anh cho rằng chúng tôi sẽ bị chiếu cáo mượn oai hùm của anh dọa cho khiếp sợ sao?”
“Mẹ kiếp cô có cầm cái mõm lại được chưa!”
Một tiếng gầm lên giận dữ khiến cả thể của Quan Lâm Lâm giật thót một cái.
Cô ta hoảng loạn không thể tin được nhìn chằm chằm Lâm Lang Thiên, hai mắt đỏ au như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ta đến nơi, cảm giác đầu óc của mình không thể hoạt động tốt được.
Vì sao Lâm Lang Thiên lại đột nhiên nhìn mình như nhìn kẻ thù giết cha vậy!
Lâm Lang Thiên lúc này thật sự muốn giết chết Quan Lâm Lâm.
“Đây là một nhân vật nhỏ mà cô nói sao?”, Lâm Lang Thiên chỉ vào Lý Thần, hỏi với vẻ mặt trống rỗng những ánh mắt dữ tợn.
Quan Lâm Lâm bị Lâm Lang Thiên nhìn đến mức hồn bay mất một nửa, vô thức gật đầu, dè dặt nói: “Sao thế?”
“Sao thế?”, Lâm Lang Thiên tức muốn điên, bất ngờ giơ tay lên tát mạnh một cái vào mặt Quan Lâm Lâm.
Cú tát này khiến cho hoa tai của Quan Lâm Lâm bị tát bay, kiểu tóc cầu kỳ cũng bị làm cho rối tung bù xù, lúc này trông cô ta như một hồn ma vất vưởng.
Không nói cũng biết sức lực mạnh đến mức nào.
Quan Lâm Lâm ôm mặt, hét lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất.
Lâm Lang Thiên vẫn chưa hết giận, dùng chân đá vào người Quan Lâm Lâm, vừa đá vừa chửi: “Mẹ kiếp tao bảo mày động vào người ta à! Mày cũng không nhìn lại xem mày là cái thá gì, những nhân vật lớn có thể một phát đạp chết mày nhiều vô số kể, mày là cái thá gì?”
Quan Lâm Lâm không ngừng gào thét, khó tránh khỏi những cú đạp của Lâm Lang Thiên.
Lúc này Nhan Hạ đột nhiên chạy tới, anh ta không dám ngăn cản Lâm Lang Thiên, chỉ có thể đứng chắn trước mặt Quan Lâm Lâm, mếu máo nói: “Anh Lâm, rốt cuộc có chuyện gì, cho dù có chết cũng phải cho anh em chúng tôi biết lý do chứ?”
Lâm Lang Thiên hít vài hơi, hằn học chỉ vào hai anh em nói: “Muốn chết thì chúng mày chết đi! Đừng có kéo tạo vào, tôi vẫn chưa chán sống đầu!”
Nói xong Lâm Lang Thiên quay đầu đi về phía Lý Thần.
Cho đến tận bây giờ, Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm vẫn còn sững sờ, hoàn toàn không biết vì sao chỗ dựa lớn nhất của mình lại đẩy mình vào chỗ chết.
“Lý Thần, chuyện này trước đó tôi thật sự không biết”, sắc mặt của Lâm Lang Thiên rất khó coi, bởi vì những động tác dữ dội trước đó, khuôn mặt hằn đỏ bừng lên, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Tôi biết, anh đâu có ngốc đến mức lúc này lại tới chọc giận tôi”.
Lâm Lang Thiên hít sâu một hơi, cúi đầu cung kính với Lý Thần trước ánh mắt kinh hoàng của Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, nói: “Cảm ơn anh Lý đã tin tưởng và hiểu cho, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ muốn trở thành kẻ thù của anh”.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, Quan Lâm Lâm thậm chí quên cả đau đớn trên người, gào lên: “Làm sao có thể? Anh Lâm, anh ta là cái thá gì mà anh phải cúi đầu khom lưng như vậy?”
Chương 447:
Lâm Lang Thiên chẳng buồn quay đầu lại, thực ra bây giờ hắn rất muốn quay lại giẫm chết Quan Lâm Lâm một phát.
Cái người phụ nữ khốn khiếp này tưởng rằng mình ít lời sao?
Có điều chuyện mà Lâm Lang Thiên muốn làm thì đã có người làm giúp cho hắn.
Hoắc Hoàn Vũ dẫn theo hai người đi tới, phất tay. Hai người kia bỏ ra một cuốn băng dính với vẻ thuần thục rồi dính vào miệng Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, sau đó trói lại và vứt qua một bên.
“Đừng làm loạn nữa”, Lý Thần chau mày.
Từ đầu đến cuối thì Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ là những tên hề chẳng có vai trò gì. Giờ đây buổi tiệc đã kết thúc, làm loạn cả lên không phải là cách làm việc của Lý Thần.
Hoắc Hoàn Vũ dựa vào lan can, châm một điều thuốc, cười hị hị nói: “Yên tâm, chuyện này tôi làm nhiều lắm rồi”.
Vừa nói, anh ta vừa nghênh ngang đi tới trước mặt Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, phả một luồng khói vào mặt của bọn họ.
Sau đó anh ta đưa tay lên vỗ vào đầu họ, khi ông nói muốn xử lý mấy đứa thì các người không chạy ngay mà còn lướt qua lướt lại trước mặt ông, thật khiến ông ngứa tay”.
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ ánh lên vẻ sợ hãi, không ngừng giãy giụa, miệng thì cứ ư ư, nhưng đám băng dính khiến họ không thể nói được gì. Hoặc có nói cũng chẳng rõ lời.
Cuối cùng thì Nhan Hạ cũng thông minh hơn chút. Anh ta lật người, quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước Hoắc Hoàn Vũ, đôi mắt ánh lên vẻ cầu khẩn.
Hoắc Hoàn Vũ đứng thẳng người, cười xùy: “Giờ biết cầu xin rồi à. Cái vẻ lúc trước đâu rồi? Ông đây là kẻ hạ đẳng, ông đây là người không có tố chất, nhận không nổi đại lễ của mày đâu”.
Vừa nói, Hoắc Hoàn Vũ vừa đi tới bên cạnh Lý Thần, chẳng buồn nhìn Nhan Hạ lấy một cái. Rồi anh ta nhìn Lâm Lang Thiên bằng biểu cảm đánh thép và âm sầm: “Hay là xử luôn cả tên này nữa?”
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì toàn thân nổi da gà.
Hắn không hề nghi ngờ việc Hoắc Hoàn Vũ nói được làm được
Ông cụ Hoắc đang ở Yến Kinh. Nếu như Hoắc Hoàn Vũ làm vậy với hắn thật thì chưa chắc nhà họ Lâm đã có thể xả tức cho hắn.
Mà bây giờ, cách giải quyết duy nhất chỉ có Lý Thần.
Nghĩ tới đây, Lâm Lâm Thiên vội vàng nói: “Anh Lý, tôi và bọn họ không có liên quan gì tới nhau hết”.
Từ lúc gọi là Lý Thần cho tới bây giờ đổi thành anh Lý.
Sự thay đổi kỳ diệu trong cách xưng hô đã thể hiện được sự cầu xin đầy khao khát của Lâm Lang Thiên.
Lý Thần khẽ mỉm cười, vẻ nho nhã của anh không hề mang theo chút trước khí nào.
“Thời gian không còn sớm nữa, anh Lâm chắc còn nhiều chuyện đang bận lắm nhỉ?”
Nghe thấy Lý Thần nói vậy, Lâm Lâm Thiên thở phào.
“Vâng, đúng là tôi vẫn còn chút việc, vậy nên tôi đi trước nhé”.
Lâm Lang Thiên nhìn Lý Thần khi bước xuống, rồi quay đầu bỏ đi không chút lưu luyến.
Còn hai người Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ ở bên cạnh không ngừng ư ư và nhìn hơn với ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhưng hắn chẳng buồn nhìn lấy một lần.
“Ông đang ở ngoài đợi anh hay sao ấy, hình như có gì đó muốn nói”, Hoắc Hoàn Vũ nói với Lý Thần.
“Được, tôi đi xem sao”.
Lý Thần nghe nói vậy thì cũng mặc kệ Hoắc Hoàn Vũ, nắm tay Tô Vãn Thanh đi ra bên ngoài.
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ nhìn theo bóng lưng của Lý Thần, cầu xin anh có thể nói đỡ cho bạn họ một câu.
Thế nhưng bọn họ thấy cánh cửa mở ra, có hai hàng người đứng cung kính bên ngoài gập người trước Lý Thần.
“Chào anh Lý”.
Cảnh tượng này khiến Quân Lâm Lâm và Nhan Hạ trợn tròn mắt, không dám tin.
Chương 448:
Bên ngoài đoàn người, không ít các vị khách còn chưa kịp rời đi đều kiễng chân lên nhìn anh. Những dáng vẻ đó cứ như là chỉ cần sát lại gần một chút thôi cũng có thể thể hiện được địa vị của mình vậy.
Lý Thần có Tô Vãn Thanh ở bên cạnh, nở nụ cười hòa nhã, ung dung tự tại, ánh mắt đanh thép như núi Thái Sơn với thần thái điềm tĩnh giống như chẳng có chuyện gì có thể khiến anh bị dao động.
“Mọi người đều vất vả rồi. Thu dọn sớm rồi về nghỉ ngơi đi. Mỗi người được thêm ba tháng lương làm tiền thưởng”. Lời nói của Lý Thần nhận được tiếng hoan hô của hàng trăm người.
Mọi người nhìn Lý Thần bằng ánh mắt rực lửa và nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.
Từ xưa tới này tiền tài luôn khiến con người rung động. Về mặt này, Lý Thần chưa từng để cấp dưới phải thất vọng.
Sắc mặt Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm như chết trội. Lần này, bọn họ đã thật sự hiểu ra bản thân đắc tội với ai rồi.
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là người mà các người khinh thường đấy”, Hoắc Hoàn Vũ cười lạnh lùng và lên tiếng.
Anh ta cũng nhìn theo bóng hình của Lý Thần, dường như không giấu nổi vẻ đố ky: “Bà nội nó chứ, đừng nói là hai con tôm tích các người mà ngay đến cả tôi đứng trước mặt anh ấy cũng cảm thấy thấp kém tới ghê người”.
“Các người tưởng rằng bố mẹ mình lợi hại thì có thể tung hoành á? Nực cười, bố mẹ các người có hơn được tôi không?”
“Còn anh ấy, so với bầy kỳ ai, bất kỳ lai lịch nào cũng đều dựa vào năng lực của mình có được ngày hôm nay. Dù có là bố mẹ tôi thì cũng phải đối xử lịch sự với anh ấy”.
“Đó, hai con tôm tép khinh thường người khác như các người, không hề biết rằng trong mắt anh ấy, hai tên hề các người khiến người ta chẳng buồn so đo sao".
Câu nói của Hoắc Hoàn Vũ khiến Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ chịu phải sự đả kích. Đôi mắt tối sầm của bọn họ cúi xuống tự phản tỉnh, không dám nói và cũng không nói được”.
“Nhưng tôi thì khác. Hoắc Hoàn Vũ đột nhiên trở nên hào hứng, cười hi hi nói với hai người bọn họ: “Tôi rất thích so đo với các người, dù sao thì tôi cũng là kẻ không có tư chất mà”.
Quân Lâm Lâm hét lên, tuyệt vọng nhìn Lý Thần với ánh mắt cầu khẩn.
“Hoàn Vũ”, Lý Thần đột nhiên quay đầu lại và hỗ lên.
Hoắc Hoàn Vũ ngẩng lên nhìn.
“Chú ý giữ chừng mực”, Lý Thần dặn dò.
Hoắc Hoàn Vũ tối mặt, bực bội nói: “Biết rồi, biết rồi, đừng giống như mẹ tôi thế chứ.
Sau khi dặn dò Xong, Hoắc Hoàn Vũ định làm gì Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ thì Lý Thần không quan tâm nữa.
Đừng thấy Hoắc Hoàn Vũ giống ác ma côn đồ mà nhầm, anh ta cũng có sự thông minh của riêng mình, có thể làm tất cả nhưng không bao giờ làm tới mức táng tận.
Cùng lắm thì cũng chỉ giáo huấn cho hai người kia một trận mà thôi.
Sau khi đưa Tô Vãn Thanh tới cạnh Tô Đông Thăng, cả đoàn người trò chuyện với Lý Thần vài câu rồi ngồi vào xe rời đi.
Lý Thần thì đi một đường khác. Ông cụ Hoắc đang đợi anh, Lý Thần sẽ không để ông ấy cứ phải đợi mình mãi.
Vừa tới nơi. Lý Thần đã nhìn thấy Hoắc Chấn Châu và một người đàn ông trung niên chạc tuổi đang trò chuyện vui vẻ, bên cạnh người đàn ông này chính là Lâm Lang Thiên đang đứng cúi đầu.
“Cậu chính là Lý Thần phải không. Chúng ta lần đầu gặp mặt nhưng là lần thứ hai giao lưu rồi. Người đàn ông Trung niên nhìn thấy Lý Thần thì bước tới, mỉm cười. Ông ta lập tức tỏ ra thân mật mặc dù khí chất trước đó là vẻ trịch thượng của kẻ bề trên.
Giọng nói này, Lý Thần nghe thấy rất quen
Lâm Chính Bân của nhà họ Lâm.
“Lý Thần, chú giới thiệu đây là ông Lâm Chính Bân”, Hoắc Trấn Châu giải thích đã xác thực đúng những gì Lý Thần suy đoán.
“Lý Thần, chủ giới thiệu đây là ông Lâm Chính Bân”, Hoắc Chấn Châu giải thích đã xác thực đúng
những gì Lý Thần suy đoán.
Lý Thần đưa tay ra bắt tay Lâm Chính Bân: “Ông Lâm, vinh hạnh”.
Lâm Chính Bán cười ha ha: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhìn thấy Lý Thần tôi mới cảm thấy mình thật sự già rồi, bị lớp sóng sau như cậu đè chết trên bãi cát mất rồi”.
Lý Thần nghe thấy vậy thì nheo mắt. Câu nói này, không hề có thiện cảm chút nào.
Chương 449:
Lâm Chính Bân vừa dứt lời thì bầu không khí giữa bốn người lập tức rơi vào im lặng và lúng túng.
Lâm Chính Bân cười hề hề, nhưng ánh mắt nhìn Lý Thần thì ánh lên vẻ sâu xa, dường như đang đợi xem anh sẽ đáp lại như thế nào.
Hoắc Chấn Châu không biểu lộ biểu cảm gì, chỉ nhìn Lâm Chính Bân bằng ánh mắt khó chịu, nhưng cuối cùng thì vẫn quan tâm tới sắc mặt của Lý Thần hơn.
Dường như chỉ cần Lý Thần lên tiếng là Hoắc Chấn Chân sẽ lập tức bật lại Lâm Chính Bân ngay.
Đừng quên, cái sự cuồng ngạo của Hoắc Hoàn Vũ cũng là được di truyền từ Hoắc Chấn Châu.
Mặc dù hiện tại gia chủ của nhà họ Hoắc đã rút khỏi giang hồ nhiều năm, nhưng nói thẳng ra thì từ lúc nhà họ Hoắc phát đạt, Hoắc Chấn Châu mới đúng nghĩa là đời thứ hai được hưởng.
Ông Hoắc này mà ác lên thì còn kinh khủng hơn gấp bội so với Hoắc Hoàn Vũ.
Còn Lâm Lang Thiên, căn bản không tới lượt hắn lên tiếng.
Vì vậy, ngược lại Lâm Lang Thiên trở nên thoải mái hơn, chỉ liếc nhìn Lý Thần đợi anh trả lời.
Bầu không khí im lặng lúng túng cũng chỉ kéo dài khoảng vài nhịp thở, Lý Thần cười nói: “Sóng sau có mạnh đến mấy thì cũng vẫn đi theo quỹ đạo và kinh nghiệm của tiền bối, vì vậy cần phải học hỏi nhiều, chỉ có điều không biết sóng trước như thế nào thôi”.
“Nếu như giống chú Hoắc thì tôi cảm thấy tôi còn nhiều không gian để tiến bộ lắm”
Vừa dứt lời, Hoắc Chấn Châu đã cười híp mắt. Lâm Chính Bân cũng bật cười, chỉ có điều nụ cười có phần méo mó.
Đáp lại bằng câu nói đó, Lý Thần đã tự hạ thấp mình, nâng Hoắc Chấn Châu lên và cũng để bật lại Lâm Chính Bân.
“Khá lắm, khá lắm”.
Lời nói của Lâm Chính Bân chứa đựng hàm ý sâu xa. Vừa nói ông ta vừa quay qua nhìn Lâm Lang Thiên: “Thấy chưa, bình thường bố hay nói người giỏi ắt có người giỏi hơn. Chính là người như Lý Thần. Tuổi hai đứa ngang nhau nhưng bản lĩnh thì còn kém cậu ta quá nhiều, học theo cho tốt vào “
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì cung kính nói: “Biết rồi bố, con sẽ khiêm tốn học tập theo Lý Thần”.
“Ông Lâm quá khen, chẳng qua tôi may mắn hơn chút, cũng chẳng có bản lĩnh lớn lao gì. Ông khen tôi như vậy lại khiến tôi đắc ý mất”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lâm Chính Bân cười ha ha: “Còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy thì có đắc ý như nào cũng vẫn được, đều là điều hợp lý thôi!
“Có điều Lý Thần này”.
Lâm Chính Bán đổi chủ đề, giọng điệu có phần thản nhiên.
“Quốc gia chúng ta rộng lớn, địa linh nhân kiệt, giống như tôi đã dạy Lang Thiên, cần phải luôn nhớ tới đạo lý người giỏi ắt có người giỏi hơn, tuyệt đối không được vì chút thành tích mà không coi người trong thiên hạ ra gì”.
“Thời đại của mọi người vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, vì vậy nhiều kẻ địch chưa chắc đã là chuyện tốt”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Cảm ơn ông Lâm nhắc nhở, tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ”.
Lúc này Hoắc Chân Chân lên tiếng: “Ông Lâm, câu này thì tôi không thích rồi. Người trẻ không có chút bồng bột và xông xáo thì còn có thể gọi là người trẻ sao? Gây chuyện thì gây chuyện, coi như là tích lũy kinh nghiệm thôi, vẫn phải nhờ những lớp người như chúng ta chống đỡ mà”.
“Tôi và ông không đỡ nổi thì phía trên vẫn còn ông cụ đó. Ông nói có phải hay không?”
Nghe Hoắc Chấn Châu nói vậy, biểu cảm của Lâm Chính Bân trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta nhìn chăm chăm Hoắc Chấn Châu, thản nhiên cười nói: “Xem ra nhà họ Hoắc các ông đánh giá rất cao người thanh niên Lý Thần này chỉ, lời như vậy mà cũng nói ra được”.
Hoắc Chấn Châu điềm đạm nói: “Đây không chỉ là ý của tôi mà còn là ý của ông già nhà tôi nữa”.
Chương 450 :
Lâm Chính Bân đanh mặt nhìn Hoắc Chấn Châu, một lúc sau mới cười nói: “Tốt, rất tốt”.
"Ông nói tốt hay xấu thì chuyện cũng vậy. Đạo lý cũng hết sức đơn giản, ông và tôi cũng đều từng là thanh niên, gây chuyện cũng không ít. Năm đó đều tự tìm bề trên giải quyết, giờ chúng ta trở thành bề trên, đương nhiên là phải chăm sóc cho thế hệ sau, ít nhất, không thể nào để thế hệ sau của mình bị ức hiếp mà đúng không”.
Hoắc Chấn Châu cũng nhìn chăm chăm Lưu Chính Bân, khẽ cười và lạnh lùng nói: “Ông Lâm, ông nói có phải không?”
Lâm Chính bạn cũng không rời mắt khỏi Lý Thần và Hoắc Chấn Châu, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Lang Thiên, con chào chú Hoắc, chúng ta đi trước thôi”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy lập tức cung kính chào Hoắc Chấn Châu.
“Mọi người bận thì đi trước đi. Cũng không còn sớm nữa, ông cụ nhà tôi còn đang đợi Lý Thần để nói vài câu đây”, Hoắc Chấn Châu thản nhiên nói.
Lâm Chính Bân hừ một tiếng, dẫn theo Lâm Lang Thiên quay đầu bỏ đi.
Cho tới khi hai người đi khỏi. Hoắc CHẩn Chân bèn vỗ vai Lý Thần, hào sảng nói: “Không cần lo lắng, những chuyện mà Lâm Lang Thiên làm, cháu sẽ đáp trả lại. Nếu Lâm Chính Bân dám ra tay đối phó thì chủ sẽ đụng độ với ông ta. Chú đã sớm khó chịu với ông ta lắm rồi”.
Lý Thần cười khổ: “Chú Hoắc, đây vốn là chuyện giữa cháy và bọn họ, không đáng để nhà họ Hoắc can dự vào”.
Hoắc Chấn Châu nghiêm túc nói: “Điều này thì không đúng rồi. Giờ ai cũng biết cháu là bạn hợp tác của nhà họ Hoắc. Nếu như cháu thua Lâm Lang Thiên thì không sao, đó là do năng lực cháu chưa đủ, nhưng mấy câu nói vừa rồi của Lâm Chính Ban có nghĩa là gì chứ?”
“Ông ta lớn hơn cháu cả giáp, lấy uy thế của nhà họ Lâm ra để đàn áp cháu, thật sự cho rằng cháu không có chỗ chống lưng sao? Câu này là do chú nói, ân oán của thế hệ sau để thể hệ sau giải quyết. Người đi trước can dự vào, chẳng phải coi như Hoắc Chấn Châu này đã chết hay sao?
Nghe vẻ bá đạo của Hoắc Chấn Châu, Lý Thần cảm thấy hết sức cảm động.
Anh có thể cảm nhận được biểu hiện này không phải là điều mà bình thường nhà họ Hoắc dễ dàng nói ra.
Vậy mà giờ cũng đã nói ra rồi. Giống như định đã đóng lên tường, tuyệt đối sẽ chống lưng cho anh đến cùng.
“Được rồi, cũng không cần nói nhiều nữa. Lâm Chính Bân cũng không phải kẻ ngốc, ông ta thông minh hơn bất kỳ ai. Sau này cháu hành sự cần cẩn thận hơn chút là được. Đừng để người khác nằm được đằng chuôi, giờ chúng ta đi trước, ông cụ đang đợi cháu đấy”, Hoắc Chấn Châu nói với Lý Thần.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn đáp lại. Hai người vừa đi vừa nói chuyện và tới một chiếc xe.
Ông cụ đang ngồi trong xe, quả nhiên là đang đỗ bên đường đời Lý Thần.
Lý Thần kéo cửa xe bước lên, cười và nói xin lỗi với ông cụ: “Thưa ông, vừa rồi cháu bị chậm trễ đôi chút, khiến ông phải đợi lâu rồi ạ”.
Ngay sau khi Hoắc Chấn Châu thấy Lý Thần khéo léo như vậy bèn bổ sung thêm một câu: “Vừa rồi Lâm Chính Bân đã uy hiếp Lý Thần đó”.
Ông cụ Hoặc cũng chẳng buồn quan tâm tới Hoắc Chấn Châu, chỉ cười hiền hòa với Lý Thần: “Không sao, cháu có việc thì cứ xử lý trước, ông chỉ
muốn nói chuyện chút thôi, nếu có kẻ dựa vào tuổi tác chèn ép cháu thì tìm Chấn Châu, Chấn Châu không giải quyết được thì tìm ông”.
Lý Thần cảm thấy da đầu tê dại.
Quả nhiên, cái tính khí của Hoắc Hoàn Vũ là do di truyền.
Ông cụ Hoắc lớn vậy rồi cũng là người không chịu thua ai bao giờ.
“Chú Hoắc và ông cất nhắc quá ạ. Đương nhiên cháu sẽ không bồng bột chuyện gì cũng tự mình xông lên, khi cần xin giúp đỡ thì cháu sẽ không khách sáo đầu ạ”, Lý Thần cười nói.
Ông cụ khẽ cười, cảm thấy vui vẻ: “Khá lắm, đây mới chính là tinh thần mà người trẻ nên có, không sợ việc, cũng không sợ gây sự, chỉ cần cháu cảm thấy đúng thì cứ đi làm thôi”.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn nói: “Nói tới việc nên làm thì cháu còn một việc cảm thấy cần đi làm, và không thể thiếu sự giúp đỡ của ông đâu ạ”.
Chương 451:
Câu nói của Lý Thần khiến ông cụ Hoắc cảm thấy hứng thú.
Mặc dù tuổi của hai người cách nhau tới mấy chục và dường như giờ đây thân phận địa vị và thực lực cũng chênh lệch rất nhiều, nhưng những hành động mà Lý Thần làm từ trước tới này đã khẳng định những việc anh làm sẽ không hề đơn giản.
“Chuyện gì mà khiến cháu nghiêm túc thế? Ông thấy có hứng thú đấy”, ông cụ Hoắc nhẹ nhàng hỏi.
Khi ông cụ Hoắc nói ra điều này, thực ra là đang thầm nghĩ có lẽ Lý Thần đang gặp phải đối thủ khó nhằn, cần mượn sức mạnh của nhà họ Hoắc đi giải quyết.
Ông cụ không hề cảm thấy điều này có gì không tốt.
Đối với ông cụ, một người càng tài giỏi thì kẻ địch càng đông. Nếu mà không có kẻ địch thì một là kẻ đó vô địch, hai là căn bản đúng là một cục đất nhão, khiến người khác đến hứng thú muốn đối phó cũng không có.
Và ông cụ Hoặc cũng là người tiếp từng kẻ địch để rèn luyện và có được tới ngày hôm nay.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Lý Thần khiến ông cụ phải chau mày và hơi run rẩy.
“Thưa ông, tình huống nổ tung của hệ thống mạng cùng việc cổ phiếu bị tụt mạnh lần trước rõ ràng là có tư bản phương Tây đứng phía sau làm mọi chuyện".
“Giống như những năm trước, cái tâm tính ăn trộm của bọn họ vẫn chưa bỏ, từ đầu đến cuối có ý đồ dùng thủ đoạn để tiện để đạt được nguồn kinh doanh của chúng ta”.
“Điều này đồng nghĩa với việc trong mắt tư bản phương Tây, chúng ta chỉ là đám gia súc mà bọn họ nuôi dưỡng. Đợi chúng ta béo lên rồi, chỉ cần bọn họ muốn là có thể đập chúng ta bất cứ khi nào và cướp hết số tiền mà chúng ta đã vất vả kiếm được”.
Nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt ông cụ Hoắc lập tức biến mất. Trong đôi mắt già nua sáng quắc kia bỗng tràn đầy sự sợ hãi và không cam tâm.
Nhà họ Hoắc có thể đứng vững giữa các gia tộc hào môn khác ở đây chính là vì cái niềm yêu kinh doanh, yêu nước chân chính trong xương cốt của ông cụ Hoắc.
Ông ấy đã thực sự từ yêu nước tạo thành hành động cụ thể. Để có thể tập hợp được lợi ích, thậm chí còn từ bỏ những lợi ích lớn lao cá nhân khác, chứ không phải chỉ suốt ngày hộ khẩu hiệu yêu nước như một số các đại gia khác.
Dù là quay trở lại năm đó hay là sự chao đảo của kinh tế tài chính bây giờ thì ông Hoắc cũng đã sớm có một mối thù sâu sắc đối với tư bản phương Tây rồi.
“Lý Thần, cháu còn ít tuổi mà đã nhìn ra như vậy, rất tốt", ông cụ Hoắc mở miệng nhưng giọng điệu ngoài sự đánh giá cao ra thì còn tràn đầy vẻ bất lực.
“Nhưng bất luận là toàn bộ Hồng Kông hay là cả trong nước, với tình hình thực tế thì chúng ta vẫn còn yếu, còn nghèo, đối diện với cường quyền chúng ta không thể nào phản công một cách triệt để, đành phải tạm thời nhẫn nhịn mà thôi”.
“Chỉ có khi nào tự thân mạnh lên, có được nguồn vốn hùng hậu, nắm đấm đủ mạnh thì người khác mới không dám ức hiếp chúng ta nữa”.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn nói: “Người khác thì cháu không biết, chứ cháu không nhịn nổi”.
Ông cụ Hoắc chỉ cười, không hề phản công lại Lý Thần, chỉ khen ngợi: “Khá lắm, người trẻ cần phải có được nhiệt huyết và sự xông xáo như vậy”.
“Người già như bọn ông có thể nhịn là vì nhìn từ đại cục lớn, còn các cháu đang ở giai đoạn rèn dũa, biết cất giấu tài năng sớm quá chưa chắc đã là chuyện tốt”.
“Thưa ông, cháu dự định ra tay”, Lý Thần đột nhiên lên tiếng.
Nụ cười trên khuôn mặt ông cụ Hoặc đột nhiên đông cứng. Mặc dù điều đó chỉ diễn ra trong vài nhịp thở nhưng rõ ràng là biểu cảm mất kiểm soát đã thoáng xuất hiện từ ông cụ, có thể thấy câu nói của Lý Thần đã tạo ra một cú sốc đối với ông ấy.
“Lý Thần, cháu xốc nổi quá”, ông cụ Hoặc chau mày.
Một giây trước ông ấy còn khen Lý Thần là cần có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, vậy mà giờ ông ấy lại nói anh đừng có bồng bột...
Chương 452:
"Thưa ông, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì cháu thấy, dù lần trước cháu đã quang minh chính đại giữ được cả thị trường cổ phiếu nhưng bản thân cháu biết rõ, trong quá trình giao đấu với kẻ kia, cháu vẫn còn thua một bậc, nếu không, kết quả đã không như vậy rồi".
Biểu cảm của Lý Thần hết sức bình tĩnh. Từ lúc xuất hiện, bất luận là chuyện gì anh đều có thể xử lý một cách trơn tru nhưng không bao giờ cho rằng mình là kẻ vô địch.
Anh cũng đã từng bị thua, chính là trong lần giao đấu với tư bản phương Tây lần trước. Anh đã thua một bậc sau bàn phím.
Mặc dù ưu thế của đối phương không lớn, và khả năng chiếm thế thượng phong cũng không lớn, đổi là người khác thì e rằng có thể đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng do các nguyên nhân gộp lại, thì Lý Thần cũng không thể lấy đó làm lý do thất bại của mình được.
Thua là thua, không có gì mà không dám thừa nhận.
Ngược lại anh càng kích động hơn.
Ông cụ Hoắc nhìn chăm chăm Lý Thần: “Lý Thần, cháu đừng yêu cầu cao quá với chính mình”.
Lý Thần chỉ lắc đầu cười: “Không phải ạ, thưa ông, cháu không hề hà khắc với chính mình. Cháu biết rõ, người giỏi ắt có người giỏi hơn, thua một hai lần không hề mất mặt”.
“Nhưng dù là nguyên nhân gì thì đứng ở lập trường của một người Hoa Hạ, đứng ở góc độ cá nhân thì thể diện này nhất định phải lấy lại”.
Ông cụ Hoắc khẽ chau mày, nhưng không nói gì.
Lý Thần tiếp tục nói: “Thưa ông, mọi người xuất phát hành động từ đại cục, hơn nữa thế hệ của các ông, thân phận, địa vị đều rất nhạy cảm có thể ảnh hưởng tới toàn bộ, không chừng còn là chuyện quốc tế, vì vậy không thể tùy tiện ra tay được”.
“Nhưng cháu thì khác, vứt cháu tới phương Tây thì có mấy người biết đến cháu chứ? Cháu còn trẻ, cháu có ưu thế của cháu, đồng thời đó cũng là ô dù tốt nhất của nhau. Cháu tới thị trường tư bản phương Tây làm chuyện gì thì cũng sẽ chẳng ai đối xử với cháu như tầng lớp quốc tế đầu”
Ông cụ Hoắc dao động: “Nhưng cháu nên biết rõ, một khi ra tay thì có thể rất nhiều người sẽ không giúp cháu được do rất nhiều nguyên nhân phức tạp đấy”.
Lý Thần cười nói: “Vốn là chuyện của cháu, hà tất cần người khác giúp đỡ ạ?”
Câu nói này nghe rất bình thường nhưng thực ra lại vô cùng bá đạo.
Đến ngay cả Hoắc Chấn Châu nãy giờ không hề lên tiếng cũng phải kinh ngạc nhìn Lý Thần.
Từ khi biết Lý Thần, Hoắc Chấn Châu không ngừng đánh giá anh, nhưng sau mỗi lần đề cao anh thì lần này Hoắc Chấn Chân mới phát hiện ra mình còn đánh giá thấp Lý Thần lắm.
Sự bá đạo này nếu mà giữa chừng không xảy ra bất ngờ gì thì tương lai không biết sẽ phát triển tới mức độ nào?
Hoắc Chẩn Châu bỗng không dám nghĩ nữa.
Ông cụ Hoắc im lặng một hồi lâu: “Cháu dự định làm thế nào?”
Lý Thần nói ra kế hoạch mà mình đã tự nghĩ không biết bao nhiêu lần: “Chuyện cháu làm lần này là để tích lũy vốn liếng cho bản thân. Trong tay cháu có một chút tiền, có thể đủ sống qua ngày, mười mấy đời cũng dùng không hết, nhưng nếu muốn làm lớn hơn thì vẫn còn kém xa”.
chút nữa, ít nhất là vượt một trăm tỉ đô la thì cháu sẽ bắt đầu giăng bẫy tư bản phương Tây, khiến bọn họ cảm nhận hương vị của việc làm ăn cướp của người khác".
Một trăm tỉ đô la Mỹ!
Nhiều vậy sao?
Chắc chắn đối với nhiều người đây là một con số trên trời.
Nhưng đối với Lý Thần thì đây mới chỉ là điều kiện tiên quyết của kế hoạch mà thôi.
Vậy thì dã tâm của anh ấy lớn tới mức nào chứ?
Ông cụ Hoắc đanh mặt nhìn Lý Thần và bật hỏi: “Cháu định làm như vậy thật sao? Một khi thất bại thì có thể là sẽ mất tất và không còn cơ hội nữa đầu”.
Lý Thần cười nói: “Vì đại nghĩa, vị lợi ích đều phải làm như vậy một khi thành công thì vị trí tỷ phú Châu Á sẽ tới lượt Lý Thần cháu thưởng thức rồi ạ”.
Chương 453:
“Chỉ khí không nhỏ nhỉ”, ông cụ Hoắc cười khen ngợi.
Lý Thần khẽ cười: “Tỷ phú Châu Á cũng chỉ là một mục tiêu trung hạn mà thôi ạ. Cháu còn có một viễn cảnh lớn hơn, chỉ có điều những thứ này nói ra thì có phần hơn xa vời”.
Ông cụ Hoắc lại không cho rằng như vậy. Ông ấy chỉ hiền lành nói: “Là một con người, dù là đi làm văn phòng hay là làm kinh doanh kiếm tiền thì cũng nên có một kế họach ngắn trung và dài hạn đối với cuộc đời và sự nghiệp của mình”.
“Người không có kế hoạch là người không có mục tiêu, và cũng rất dễ bị hoang mang và mất đi phương hướng. Chỉ có cháu là biết rõ bản thân muốn gì thì mới có thể tập trung tinh lực đi hoàn thành được”.
Vừa nói, ông cụ Hoắc vừa nhìn Lý Thần với vẻ khích lệ: “Cháu có thể nói với ông mục tiêu dài hạn của mình không?”
“Thực ra ông có kêu Chấn Châu tìm hiểu về công việc của cháu. Ông phát hiện hiện tại cháu làm nhiều nhất là về lĩnh vĩnh đầu tư và một vài hoạt động trong lĩnh vực tài chính chứ không làm một lĩnh vực cụ thể nào khác?”
“Con đường như vậy thực ra khá giống với những quý đầu tư thiên thần của tư bản Phương Tây”.
Ông cụ đúng là công cụ. Cách nhìn nhận và suy nghĩ cũng không giống người thường.
Người khác nhìn vào công việc của Lý Thần chỉ thấy nó rất lặt vặt, không hề tinh thông mà chỉ hiểu sơ qua về các lĩnh vực.
Đây là điều đại kỵ đối với thương nhân.
Bởi vì Lý Thần ngay từ đầu đã không có một lĩnh vực nòng cốt, điều đó chứng tỏ thực lực tổng hợp và tránh nguy hiểm của anh rất thấp.
Thế nhưng qua cái nhìn của ông cụ thì ông ấy có thể nhìn ra điều khác biệt.
Lý Thần bèn sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó nói: “Đúng là cháu định đi theo con đường đó, nhưng không toàn diện. Vì nói thật, đối với quý thiên sứ chỉ là sản nghiệp nòng cốt của cháu chứ không phải là toàn bộ”.
“Suy nghĩ của cháu là muốn biến công ty Thần Thanh trở thành một hệ thống tập đoàn, chỉ cần là những lĩnh vực hàng đầu thì sẽ đều can dự vào, như vậy sẽ có sự liên đới các mặt của kinh tế và sự phát triển của xã hội, vì vậy vẫn phải đi từng bước, tỉnh từng bước”.
“Tận cùng của vấn đề, lý tưởng của cháu chính là tạo ra một chiếc thuyền mẹ tổng hợp các ngành hiện đại hóa, khiến Thần Thanh trở thành một hệ thống, có thể lấn sẵn sàng toàn bộ các lĩnh vực trên toàn cầu”.
Thực ra đầu của Lý Thần là tới từ kiếp sau, nên những khái niệm về kinh doanh đều trở nên rất quen thuộc với anh.
Ví dụ như chuỗi liên kết từ đầu tới cuối, hoặc là tạo thành một vòng sinh thái các ngành nghề.
Thế nhưng những khái niệm này còn quá mới mẻ, lúc này dù có là ở phương Tây thì cũng vẫn đang là giai đoạn manh nha, nên ông cụ Hoắc cũng chưa chắc đã hiểu được, nên Lý Thần không nói ra.
Chỉ như vậy thôi mà lời nói của Lý Thần cũng đã đủ khiến ông cụ Hoắc và Hoắc Chấn Châu kinh hãi rồi.
Bọn họ biết dã tâm của Lý Thần rất lớn nhưng không ngờ lại lớn như vậy.
Nếu là người khác đứng trước mặt họ nói như vậy thì chắc chắn họ sẽ cho rằng kẻ đó bị điên.
Lý Thần thì khác.
Cũng chỉ có Lý Thần mới được đãi ngộ như vậy.
Bởi vì họ đích thân nhìn thấy Lý Thần đã trở thành một người có địa vị tới ngày hôm nay từ một nhân vật nhỏ bé như thế nào.
“Nếu như cháu thành công, thì sao có thể chỉ trở thành tỷ phú Châu Á chứ, có khi còn có thể cạnh tranh trở thành tỉ phú thế giới đấy”, Hoắc Chấn Châu cảm thán.
Lý Thần khẽ cười: “Đối với hư danh, cháu không bận tâm lắm, có điều cháu đợi có khả năng giành được địa vị đó thì nhất định sẽ giành”.
Ông cụ Hoắc cười: “Chuyện sau này để sau này nói. Có điều kế hoạch của cháu rất tốt. Đợi sau này, cần giúp đỡ gì cứ nói nhé”.
“Cuồng ngạo!”
Lâm Chính Bân đặt mạnh ly trà xuống bàn, huych toẹt ra hai từ.
Từ buổi tiệc tối quay về, sắc mặt Lâm Chính Bân chưa từng tốt lên chút nào. Người giúp việc trong nhà cũng không dám đến gần, chỉ dám né từ xa.
Chương 454:
Lâm Lang Thiên đứng bên cạnh không lên tiếng
Thực ra là không dám lên tiếng.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lý Thần và nhà họ Hoắc bên ca bên hát và chế giễu bố mình như thế nào.
Lúc này, Lâm Lang Thiên thật chỉ muốn tàng hình, không muốn bị vạ lây.
Thế nhưng hắn chẳng thể thoát được.
“Con còn lớn hơn thằng Lý Thần, sao mà đứng cạnh nó thì con giống như phế vật thể?”, Lâm Chính Bân càng nghĩ càng tức, chỉ vào Lâm Lang Thiên và chửi mång.
Lâm Lang Thiên cười khổ, đành phải vênh mặt lên cãi: “Bố, ở cái tuổi của bọn con, so với thằng đó thì có mấy đứa đủ tư cách chứ?”
Lâm Chính Bán sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lúc trước chỉ cái thấy thằng nhóc này âm mưu kinh người, nhưng biết tiến lùi thức thời nên cũng là kẻ biết điều. Nhưng tối nay xem ra, chúng ta đều bị nó lừa rồi, thằng nhóc này, ẩn mình quá kỹ”.
“Trước đây luôn có một câu nói ở thời đại của mấy đứa, một Nam một Bắc. Phía bắc có nhánh chính của nhà họ Triệu, mười tuổi do quá tạo nghiệp nên cả đời đành phải ngồi xe lăn. Phía Nam thì có cháu trai của Thái Thượng Vương”
“Hai người này được coi là đại diện cho thế hệ mấy đứa, giờ xem ra còn phải thêm cả cái thằng Lý Thần này nữa”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì thất sắc, kinh hãi kêu lên: “Lý Thần có giỏi thế nào thì cũng chỉ là một thằng nhãi không có lại lịch, sao đủ tư cách để so sánh chứ?”
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Giờ mà con còn cảm thấy nó không có lại lịch sao? Cái núi cao sừng sững của nhà họ Hoắc, đủ rồi. Huống hồ bốn đại gia tộc ở Hồng Kông, có nhà nào mà không giữ thể diện cho nó?”
“Đó còn là chuyện của trước tối hôm nay. Tối hôm nay trong phòng Vip, ngay cả mấy ông lớn hàng đầu cũng đều hết lời khen ngợi nó. Mặc dù chưa nói nên được điều gì nhưng ít ra thì tên của nó cũng được người ta ghi nhớ rồi”.
“Chỉ dựa vào điểm đó thôi thì ai có thể làm được chứ?”
Lâm Lang Thiên nói với vẻ đố kỵ: “Con vẫn cảm thấy hắn không thể so sánh được với yêu nghiệt của nhà họ Triệu và tiểu Vương Hầu của Hộ Thị được, kém quá xa”.
Lâm Chính Bân lạnh lùng hừ giọng: “Cho nó chút thời gian nữa, không biết chừng nó có thể trở thành người thứ ba được luôn đấy”.
“Bố, xem thái độ tối nay nó đối xử với chúng ta, nếu sau này để nó thành công, e rằng sẽ khiến chúng ta có kết cục chẳng tốt đẹp gì”, Lâm Lang Thiên nói với sắc mặt khó coi.
Lâm Chính Bân sầm mặt: “Làm gì cần phải đợi sau này? Con tưởng ông cụ Hoắc tới chỉ để cổ vũ một cách đơn giản cho nói thôi sao? Với lão hồ ly ở trình độ đó thì việc chớp mắt thôi cũng là có mục đích cả đấy”.
“Bố nhận được tin, lần này nhà họ Hoắc định đá miếng bánh nhận thiết kế sân vận động ra khỏi nhà họ Lâm chúng ta đấy”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì kinh hãi: “Vậy phải làm sao ạ?”
Nghe thấy thằng con trai chỉ biết hỏi phải làm sao thì Lâm Chính Bân càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Con cũng đâu phải là đứa con nít nữa, không thể tự mình nghĩ cách giải quyết à?”
Lâm Lang Thiên bất lực nói: “Liên quan lớn như vậy, con không có tài cán đó”.
“Biết không có tài cán thì cố mà học! Đừng có suốt ngày làm mấy việc lông gà vỏ tỏi nữa. Đối thủ của con nhiều lắm đấy”, Lâm Chính Bản tức giận vì sắt không rèn được thành thép.
Lâm Chính Ban thở hồng hộc rồi tiếp tục nói: “Chuyện này, ông cụ nhà ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn đầu, cả nhà họ Lâm sẽ đều hành động”.
“Chỉ có điều lần này nhà họ Hoắc không những đích thân nhập cuộc mà đến cả ba gia tộc còn lại cũng có hứng thú. Chắc chắn là nhà họ Hoắc đã làm không ít chuyện. Con cũng biết, nơi đây là một vùng đất đặc biệt, người phía trên luôn hi vọng có thể có được một mối quan hệ thân thiết với nơi đây”.
“Cũng chính vì vậy, nhà họ Lâm cũng sẽ không phải đơn thương chiến đấu. Không thể nào cứ cái gì tốt cũng để người của Hồng Kông ăn hết được. Nhưng như vậy thì sẽ không còn sức để giải quyết phía bên Lý Thần nữa, vậy nên chuyện này giao cho con xử lý.
Nói tới đây, đôi mắt Lâm Chính Bân nhìn Lâm Lang Thiên với vẻ rực lửa: “Dù không đánh chết được nó thì cũng phải đánh đau, ít nhất là trong vòng năm năm, không cho nó có cơ hội ngóc đầu lên!”
Cùng lúc đó, Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ đang lo lắng về việc đắc tội với Hoắc Hoàn Vũ cũng nhìn thấy Lý Thần.
Da đầu lập tức tê dại như thể bị điện giật, thất thanh hét lên một cách không thể nào tin được.
“Là anh ta!”
“Mấy đứa quen cậu ta à?”
Thấy phản ứng của Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm, Quan Chi Đống và Nhan Bân vội vàng hỏi.
Cái khác không nói, chỉ riêng bữa tiệc lần này, người tổ chức nhất định sẽ một bước lên tiên.
Nếu như con cái của mình có thể có liên quan một chút đến những nhân vật có cấp bậc như thế này, vậy thì chẳng phải cả gia tộc sẽ gặp may mắn sao?
Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm nhìn nhau, nhưng đồng thời nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của đối phương.
Làm sao họ dám nói ra sự thật, quan hệ thì có, nhưng là quan hệ rất xấu.
Quan Lâm Lâm càng tuyệt vọng hơn, nghĩ lại trước đây mình đã dùng đủ mọi lời lẽ chế nhạo Lý Thần là hạ đẳng và ngu ngốc.
Nhưng bây giờ bản thân cô ta mới chính là thứ hạ đẳng!
E rằng lần này bọn họ có thể đến đây không phải vì nhà họ Lâm có thực lực lớn đến mức nào mà là người tổ chức chính Lý Thần này muốn xem xem, biểu cảm của họ khi biết sự thật ra sao?
Quan Lâm Lâm muốn lập tức tìm cái lỗ để chui xuống.
Nhan Hạ càng khó coi hơn, dường như đã bị nỗi sợ hãi và hối hận nhấn chìm.
Sớm biết Lý Thần có lại lịch đáng sợ như vậy, anh ta nào dám theo đuổi Tô Vãn Thanh?
Mà bây giờ chuyện hai người họ đắc tội với Hoắc Hoàn Vũ vẫn chưa được giải quyết, Lý Thần lại đột nhiên biến thành người có lại lịch đáng sợ như vậy khiến cho bọn họ cảm thấy như đang nằm mơ.
“Lần này... chúng ta gặp rắc rối lớn rồi”, Nhan Hạ nghiến răng, sắc mặt trắng bệch nói.
Quan Lâm Lâm nghĩ một chút rồi an ủi: “Anh, đừng lo lắng quá, không chừng sẽ có chuyển biển”.
“Ý em là sao?” Nhan Hạ cau mày nhìn Quan Lâm Lâm.
Hít sâu một hơi, trong mắt Quan Lâm Lâm lóe lên tia sáng, cô ta nói: “Thật ra khó xử lý nhất vẫn là Hoắc Hoàn Vũ, xử lý ổn thỏa bên đó rồi thì chuyện gì cũng dễ nói”.
“Lý Thần này, mặc dù anh ta có bản lĩnh hơn chúng ta tưởng, nhưng như thế thì sao? Anh ta cũng chẳng phải người của tứ đại gia tộc, cùng lắm anh ta chỉ là người có năng lực chút thôi, cho dù không phải loại hạ đắng như trước đây chúng ta nghĩ nhưng có thể lợi hại đến mức nào được chứ, đúng không?”
Nhan Hạ cau mày suy nghĩ, không nói gì.
Anh Lâm đã hứa sẽ giúp chúng ta hòa giải với Hoắc Hoàn Vũ. Lúc đó, chỉ cần anh Lâm ra mặt, thuận tiện dắt tới cảnh cáo Lý Thần, anh ta còn có thể ngông cuồng lên trời được nữa sao?”
Nghe thấy câu này của Quan Lâm Lâm, Nhan Hạ khẽ gật đầu.
“Nói như vậy thì Lý Thần cũng chẳng là cái thái gì, nhưng trước đó anh thấy hình như Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ là bạn của nhau thì phải. Lát nữa anh đi tìm Lý Thần nói chuyện xem, em cứ trực tiếp đi tìm cậu chủ Lâm, những chuyện còn lại chúng ta tùy cơ ứng biến”, Nhan Hạ nói.
Lúc này sắc mặt Lâm Lang Thiên trắng bệch nhìn Lý Thần trên sân khấu, trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình vô cùng chua xót.
Mặc dù trước đây đã thua Lý Thần nhưng hắn chưa bao giờ phục, vẫn luôn muốn báo thù.
Nhưng nhìn Lý Thần lúc này, Lâm Lang Thiên đột nhiên cảm nhận được một loại cảm xúc lực bất tòng tâm vô cùng sâu sắc.
Mọi người đều là thanh niên trẻ tuổi, dựa vào đầu mà anh ta lại ưu tú như vậy?
Như vậy hắn làm sao mà trả thù được đây?
Nắm chặt tay trong lòng Lâm Lang Thiên tràn đầy cảm giác không cam tâm.
Đây là lần đầu tiên hắn ghen tị với người khác, sự ghen tị từ tận trong xương cốt với một người đồng trang lứa.
“Con đồng ý với đám Quan Lâm Lâm rằng sẽ đi tìm Hoắc Hoàn Vũ nói chuyện sao?”, Lâm Chính Bân thu lại ánh mắt không rõ ràng đang đặt trên người Lý Thần, thuận mồm hỏi một câu.
Chương 444:
Lâm Lang Thiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan đến sự hợp tác giữa gia tộc và Huy Thương, không thể dễ dàng từ bỏ, nếu không công sức trước đó đều thành công cốc hết”.
“Có thể thử xem, chuyện này con có thể suy nghĩ, không sao cả, nhưng nhất định phải chú ý, nếu như chỉ là chuyện của Hoắc Hoàn Vũ, tên cậu ấm đó, con chỉ cần nói vài câu mềm mỏng thì khả năng là sẽ cho qua, nhưng nếu như liên lụy đến Lý Thần thì con phải lập tức rời khỏi đó”.
Nghe thấy lời này của Lâm Chính Bân, sắc mặt Lâm Lang Thiên chua xót, buồn bực nói: “Lý Thần còn đáng sợ hơn nhà họ Hoắc à?”
Lâm Chính Bân nhẹ giọng nói: “Hoắc Hoàn Vũ chẳng qua chỉ là một thằng cậu ấm thích thể hiện, con cho cậu ta thể diện, chuyện gì cũng dễ nói, nhưng Lý Thần có thể giống vậy được sao? Chuyện này nếu như liên quan đến cậu ta thì không phải vấn đề mặt mũi nữa rồi”.
Thở dài một tiếng, Lâm Lang Thiên đâm vào đầu gối của mình, sắc mặt u ám.
Có tình cũng được, có hận thì cũng thế.
Lúc này, không ai có thể ngăn được Lý Thần đi thẳng vào trung tâm của sân khấu.
Sau khi bắt tay thân mật với chủ tịch thành phố Yến Kinh, khiêm tốn nhận micro rồi cảm ơn xong, chủ tịch thành phố Yến Kinh xoay người rời đi, chỉ còn lại Lý Thần đứng trước hàng chục nghìn khán giả.
Với nụ cười tràn đầy tự tin và mê lực trên môi, giọng nói của anh bắt đầu truyền tới tại mọi người qua micro.
“Bữa tiệc ngày hôm nay có đặc sắc không?”
Ở thời điểm hiện tại khi phong cách phát biểu trên sân khấu vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa cũ, không ai để ý đến hiệu ứng tương tác, câu đầu tiên của Lý Thần không phải là giới thiệu bản thân mà là khuấy động hiện trường, vì vậy lập tức khiến cho khán giả cảm thấy vô cùng phấn khích.
“Đặc sắc!”
Phản ứng giống như sóng thần đến từ mọi hướng như thủy triều gần như nhấn chìm Lý Thần.
Nụ cười trên mặt Lý Thần càng thêm rạng rỡ.
Chẳng trách kiếp trước khi đọc truyện trên mạng, rất nhiều nhân vật chính sau khi xuyên không hoặc được tái sinh đều lựa chọn làm minh tinh, cảm giác này thật sự rất đã.
Tuy nhiên Lý Thần vẫn cảm thấy mình không quá thích cuộc sống hào nhoáng dưới ánh đèn sân khấu như thế này, thi thoảng trải nghiệm một hai lần là đủ rồi.
Anh vẫn thích hợp làm người đứng đầu một tập đoàn hơn.
Nằm trong tay sự giàu có thú vị hơn nhiều so với việc trở thành một minh tinh.
Bài phát biểu sau đó, lời lẽ của Lý Thần chính thức hơn, dù sao đây cũng là một bữa tiệc cấp cao, nhiều hình thức giải trí quá sẽ mang lại tác dụng ngược.
Đến thời điểm hiện tại, bữa tiệc này đã đáp ứng được kỳ vọng của Lý Thần.
Sau khi những lời cuối cùng kết thích, một bữa tiệc hoành tráng, trước sự cảm thán của vô số người, kết thúc một cách thành công mỹ mãn.
Khán giả và khách mời ra về một cách trật tự, sau khi Lý Thần dặn dò Lữ Binh và Lâm Nhiễm xử lý tốt chuyện tàn tiệc, vừa quay người lại thì thấy Hoắc An Lan đứng ở cách đó không xa.
“Hôm nay anh ngầu nhất bữa tiệc này luôn”.
Hoắc An Lan nhìn Lý Thần, mỉm cười khen một câu.
Lý Thần bước tới, cười nói: “Trước đây cô nói buổi biểu diễn thời trang bị hoãn, ở lại Hỗ Thị thời gian lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng hôm nay cô không đến được cơ”.
Hoắc An Lan vén lọn tóc sau vành tai, nói: “Hôm nay là ngày quan trọng của anh, tôi nhất định sẽ tới, nhưng mà đúng là tôi đi quãng đường xa đây không phí công mà, thực sự rất đặc sắc”.
“Cảm ơn”, Lý Thần cười nói.
Lúc này có tiếng bước chân truyền tới, Hoắc An Lan quay người nhìn thấy Tô Vãn Thanh đang đi tới liền cười nói với Lý Thần: “Được rồi, đi ra với bạn gái anh đi, tôi tới chỗ bổ”.
“Được, lát nữa gọi cho cô sau”, Lý Thần nói.
Hoắc An Lan khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Sau khi Hoắc An Lan rời đi, Lý Thần quay lại, chỉ cảm thấy hai mắt nhòe đi, chỉ cảm thấy một cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng mình.
Mùi hương thơm phức ập tới, mang theo chút vui mừng cùng chút ghen yêu: “Nói chuyện với Hoắc An Lan vui quá nhỉ?”
Chương 445:
Lý Thần vòng tay ôm cô gái trong lòng, cười nhẹ nói: “Có phát hiện bất ngờ mà anh tặng cho em không?”
Tô Vãn Thanh ngẩng đầu lên trong vòng tay của Lý Thần, hai mắt sáng bừng như sao, nói: “Nếu như không phải anh làm chuyện đó rất có tâm thì em đã không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy rồi”.
Nói xong Tô Vãn Thanh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những nhân viên đi đi lại lại bên cạnh, yên tâm dựa đầu vào vai Lý Thần, khẽ nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Có lúc em nghĩ rằng mình có thể gặp được anh thật sự rất may mắn”.
Lý Thần cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mình yêu, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ cho em những thứ tốt nhất, cho dù là gì. Từ khoảnh khắc lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã hạ quyết tâm rồi, thật may mắn rằng ông trời lại cho anh một cơ hội”.
Tô Vãn Thanh chỉ nghĩ rằng Lý Thần nói chuyện hai người gặp lại nhau sau nhiều năm từ sau khi tốt nghiệp ba nên không để ý lắm.
Cô vĩnh viễn không biết rằng cơ hội thứ hai mà Lý Thần nói chính là hai kiếp người.
“ Lát nữa anh cùng quay về với em chứ?” Tô Vãn Thanh hỏi.
Lý Thần nói: “Ở đây anh vẫn còn chút việc, bận tới đêm muộn cơ, em về trước đi”.
Tô Vãn Thanh gật đầu, hai người cùng bước ra khỏi phòng, nhưng cách đó không xa, có người đang đứng ngồi không yên ở bên kia hành lang.
Nhan Hạ.
Nhìn thấy Lý Thần và Tô Vãn Thanh đi ra, mặc dù khuôn mặt Nhan Hạ tràn đầy sợ hãi và lo lắng nhưng vẫn nhanh chóng bước tới.
“Anh Lý, cô Hạ, chào hai người...”, Nhan Hạ chào hỏi.
Tô Vãn Thanh không muốn để ý đến người này, hừ một tiếng rồi quay đầu lại.
Thấy phản ứng của Tô Vãn Thanh, khóe miệng Nhan Hạ khẽ giật giật.
“Có chuyện gì sao?”, Lý Thần lạnh nhạt hỏi.
Nhan Hạ nghe thấy vậy liền nghiêm túc nhìn biểu cảm của Lý Thần, thật ra anh tới để thăm dò cảm xúc và thái độ của Lý Thần, nếu như anh ta chủ động xin lỗi, Lý Thần không làm khó anh ta nữa thì chứng minh Lý Thần chỉ là một MC mà thôi.
Nói không chừng hoàn toàn không dám đắc tội với mình, đến lúc đó mình có thể bảo Quan Lâm Lâm nhờ quan hệ với Lâm Lang Thiên để xử lý Lý Thần.
“Tôi tới đây để xin lỗi vì những lời nói và việc làm thiếu hiểu biết trước đây của mình, anh Lý, tôi thật sự không biết thân phận của anh. Vì vậy xin anh hãy tha thứ cho tôi cóc ngồi đáy giếng”.
Thái độ của Nhan Hạ có vẻ rất chân thành nhưng vẻ u ám trong mắt anh ta đã cho thấy rằng anh ta hoàn toàn không thành tâm xin lỗi.
“Anh Lý, tha thứ cho tôi không hiểu chuyện, trước đây tôi ăn nói hàm hồ, tôi thật sự không biết thân phận của anh lại tôn quý như vậy”.
“Tôi có thân phận gì?”, Lý Thần hỏi.
Câu hỏi này lập tức khiến Nhan Hạ á khẩu.
Đồng thời có một làn sóng tức giận bất bình dâng lên.
Thật ra anh ta không hề sợ Lý Thần, anh ta chỉ sợ Hoắc Hoàn Vũ!
Sau khi được Quan Lâm Lâm nhắc nhở, Nhan Hạ cũng hiểu ra, Lý Thần chủ trì bữa tiệc này thì sao chứ, chẳng qua chỉ là có chút bản lĩnh hơn người thôi, mấy ông lớn đó cũng không phải do anh mời tới, nhất định là do cấp trên ra mặt.
Bằng không Lý Thần là cái rắm, anh mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có quan hệ tốt vậy với tứ đại gia tộc được chứ?
Đánh chết Nhan Hạ cũng không tin.
“Mẹ kiếp, còn dám lên mặt!”
Nhan Hạ tức giận trong lòng, chỉ cảm thấy khó chịu trong người, suýt chút nữa thì không kìm được.
Đúng lúc này, Quan Lâm Lâm hùng hổ dắt theo một người đàn ông khác tới.
Cô ta lớn tiếng nói với Nhan Hạ: “Anh, chúng ta đã cho anh ta mặt mũi, anh ta thật sự cho rằng mình là ông lớn rồi đấy, không phải chỉ là người tổ chức bữa tiệc sao, có gì giỏi giang đầu chứ, dù có lợi hại thế nào cũng so được với anh Lâm sao?”
Khi cô ta nói điều này không hề nhận ra Lâm Lang Thiên đứng bên cạnh lúc này khi vừa nhìn thấy Lý Thần, cả người đều run lên bần bật.
Chương 446 :
Lâm Lang Thiên cứ nghĩ rằng Quan Lâm Lâm nhờ hắn đối phó với một nhân vật nhỏ.
Ngoài hai người Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần hẳn không muốn chọc vào, những người khác anh ta hoàn toàn không coi ra gì.
Vì vậy Lâm Lang Thiên tiện mồm đồng ý một câu rồi cùng Quan Lâm Lâm tới.
Nhưng vẫn chưa đến gần hắn đã nhìn thấy Lý Thần.
Hẳn chưa kịp lên tiếng, Quan Lâm Lâm ở bên cạnh đã nói.
Nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Lý Thần, Lâm Lang Thiên chỉ muốn bóp chết Quan Lâm Lâm rồi quay đầu bỏ đi.
“Nhìn gì mà nhìn!”
Quan Lâm Lâm nghĩ rằng Lý Thần đang nhìn mình liền khoanh hai tay trước ngực cười khẩy nói: “Anh mong muốn được nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và hối hận của chúng tôi đúng không? Xin lỗi nhé, chúng tôi mặc dù khá ngạc nhiên về chuyện anh chính là ban tổ chức, nhưng cũng chẳng có gì to tát ca".
“Không phải chỉ là tổ chức một bữa tiệc thôi sao? Thật sự cho rằng mình là ông lớn gì rồi? Những nhân vật lớn đó điều là nể mặt cấp trên nên mới tới, anh cho rằng chúng tôi sẽ bị chiếu cáo mượn oai hùm của anh dọa cho khiếp sợ sao?”
“Mẹ kiếp cô có cầm cái mõm lại được chưa!”
Một tiếng gầm lên giận dữ khiến cả thể của Quan Lâm Lâm giật thót một cái.
Cô ta hoảng loạn không thể tin được nhìn chằm chằm Lâm Lang Thiên, hai mắt đỏ au như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ta đến nơi, cảm giác đầu óc của mình không thể hoạt động tốt được.
Vì sao Lâm Lang Thiên lại đột nhiên nhìn mình như nhìn kẻ thù giết cha vậy!
Lâm Lang Thiên lúc này thật sự muốn giết chết Quan Lâm Lâm.
“Đây là một nhân vật nhỏ mà cô nói sao?”, Lâm Lang Thiên chỉ vào Lý Thần, hỏi với vẻ mặt trống rỗng những ánh mắt dữ tợn.
Quan Lâm Lâm bị Lâm Lang Thiên nhìn đến mức hồn bay mất một nửa, vô thức gật đầu, dè dặt nói: “Sao thế?”
“Sao thế?”, Lâm Lang Thiên tức muốn điên, bất ngờ giơ tay lên tát mạnh một cái vào mặt Quan Lâm Lâm.
Cú tát này khiến cho hoa tai của Quan Lâm Lâm bị tát bay, kiểu tóc cầu kỳ cũng bị làm cho rối tung bù xù, lúc này trông cô ta như một hồn ma vất vưởng.
Không nói cũng biết sức lực mạnh đến mức nào.
Quan Lâm Lâm ôm mặt, hét lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất.
Lâm Lang Thiên vẫn chưa hết giận, dùng chân đá vào người Quan Lâm Lâm, vừa đá vừa chửi: “Mẹ kiếp tao bảo mày động vào người ta à! Mày cũng không nhìn lại xem mày là cái thá gì, những nhân vật lớn có thể một phát đạp chết mày nhiều vô số kể, mày là cái thá gì?”
Quan Lâm Lâm không ngừng gào thét, khó tránh khỏi những cú đạp của Lâm Lang Thiên.
Lúc này Nhan Hạ đột nhiên chạy tới, anh ta không dám ngăn cản Lâm Lang Thiên, chỉ có thể đứng chắn trước mặt Quan Lâm Lâm, mếu máo nói: “Anh Lâm, rốt cuộc có chuyện gì, cho dù có chết cũng phải cho anh em chúng tôi biết lý do chứ?”
Lâm Lang Thiên hít vài hơi, hằn học chỉ vào hai anh em nói: “Muốn chết thì chúng mày chết đi! Đừng có kéo tạo vào, tôi vẫn chưa chán sống đầu!”
Nói xong Lâm Lang Thiên quay đầu đi về phía Lý Thần.
Cho đến tận bây giờ, Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm vẫn còn sững sờ, hoàn toàn không biết vì sao chỗ dựa lớn nhất của mình lại đẩy mình vào chỗ chết.
“Lý Thần, chuyện này trước đó tôi thật sự không biết”, sắc mặt của Lâm Lang Thiên rất khó coi, bởi vì những động tác dữ dội trước đó, khuôn mặt hằn đỏ bừng lên, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Tôi biết, anh đâu có ngốc đến mức lúc này lại tới chọc giận tôi”.
Lâm Lang Thiên hít sâu một hơi, cúi đầu cung kính với Lý Thần trước ánh mắt kinh hoàng của Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, nói: “Cảm ơn anh Lý đã tin tưởng và hiểu cho, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ muốn trở thành kẻ thù của anh”.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, Quan Lâm Lâm thậm chí quên cả đau đớn trên người, gào lên: “Làm sao có thể? Anh Lâm, anh ta là cái thá gì mà anh phải cúi đầu khom lưng như vậy?”
Chương 447:
Lâm Lang Thiên chẳng buồn quay đầu lại, thực ra bây giờ hắn rất muốn quay lại giẫm chết Quan Lâm Lâm một phát.
Cái người phụ nữ khốn khiếp này tưởng rằng mình ít lời sao?
Có điều chuyện mà Lâm Lang Thiên muốn làm thì đã có người làm giúp cho hắn.
Hoắc Hoàn Vũ dẫn theo hai người đi tới, phất tay. Hai người kia bỏ ra một cuốn băng dính với vẻ thuần thục rồi dính vào miệng Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, sau đó trói lại và vứt qua một bên.
“Đừng làm loạn nữa”, Lý Thần chau mày.
Từ đầu đến cuối thì Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ là những tên hề chẳng có vai trò gì. Giờ đây buổi tiệc đã kết thúc, làm loạn cả lên không phải là cách làm việc của Lý Thần.
Hoắc Hoàn Vũ dựa vào lan can, châm một điều thuốc, cười hị hị nói: “Yên tâm, chuyện này tôi làm nhiều lắm rồi”.
Vừa nói, anh ta vừa nghênh ngang đi tới trước mặt Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, phả một luồng khói vào mặt của bọn họ.
Sau đó anh ta đưa tay lên vỗ vào đầu họ, khi ông nói muốn xử lý mấy đứa thì các người không chạy ngay mà còn lướt qua lướt lại trước mặt ông, thật khiến ông ngứa tay”.
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ ánh lên vẻ sợ hãi, không ngừng giãy giụa, miệng thì cứ ư ư, nhưng đám băng dính khiến họ không thể nói được gì. Hoặc có nói cũng chẳng rõ lời.
Cuối cùng thì Nhan Hạ cũng thông minh hơn chút. Anh ta lật người, quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước Hoắc Hoàn Vũ, đôi mắt ánh lên vẻ cầu khẩn.
Hoắc Hoàn Vũ đứng thẳng người, cười xùy: “Giờ biết cầu xin rồi à. Cái vẻ lúc trước đâu rồi? Ông đây là kẻ hạ đẳng, ông đây là người không có tố chất, nhận không nổi đại lễ của mày đâu”.
Vừa nói, Hoắc Hoàn Vũ vừa đi tới bên cạnh Lý Thần, chẳng buồn nhìn Nhan Hạ lấy một cái. Rồi anh ta nhìn Lâm Lang Thiên bằng biểu cảm đánh thép và âm sầm: “Hay là xử luôn cả tên này nữa?”
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì toàn thân nổi da gà.
Hắn không hề nghi ngờ việc Hoắc Hoàn Vũ nói được làm được
Ông cụ Hoắc đang ở Yến Kinh. Nếu như Hoắc Hoàn Vũ làm vậy với hắn thật thì chưa chắc nhà họ Lâm đã có thể xả tức cho hắn.
Mà bây giờ, cách giải quyết duy nhất chỉ có Lý Thần.
Nghĩ tới đây, Lâm Lâm Thiên vội vàng nói: “Anh Lý, tôi và bọn họ không có liên quan gì tới nhau hết”.
Từ lúc gọi là Lý Thần cho tới bây giờ đổi thành anh Lý.
Sự thay đổi kỳ diệu trong cách xưng hô đã thể hiện được sự cầu xin đầy khao khát của Lâm Lang Thiên.
Lý Thần khẽ mỉm cười, vẻ nho nhã của anh không hề mang theo chút trước khí nào.
“Thời gian không còn sớm nữa, anh Lâm chắc còn nhiều chuyện đang bận lắm nhỉ?”
Nghe thấy Lý Thần nói vậy, Lâm Lâm Thiên thở phào.
“Vâng, đúng là tôi vẫn còn chút việc, vậy nên tôi đi trước nhé”.
Lâm Lang Thiên nhìn Lý Thần khi bước xuống, rồi quay đầu bỏ đi không chút lưu luyến.
Còn hai người Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ ở bên cạnh không ngừng ư ư và nhìn hơn với ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhưng hắn chẳng buồn nhìn lấy một lần.
“Ông đang ở ngoài đợi anh hay sao ấy, hình như có gì đó muốn nói”, Hoắc Hoàn Vũ nói với Lý Thần.
“Được, tôi đi xem sao”.
Lý Thần nghe nói vậy thì cũng mặc kệ Hoắc Hoàn Vũ, nắm tay Tô Vãn Thanh đi ra bên ngoài.
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ nhìn theo bóng lưng của Lý Thần, cầu xin anh có thể nói đỡ cho bạn họ một câu.
Thế nhưng bọn họ thấy cánh cửa mở ra, có hai hàng người đứng cung kính bên ngoài gập người trước Lý Thần.
“Chào anh Lý”.
Cảnh tượng này khiến Quân Lâm Lâm và Nhan Hạ trợn tròn mắt, không dám tin.
Chương 448:
Bên ngoài đoàn người, không ít các vị khách còn chưa kịp rời đi đều kiễng chân lên nhìn anh. Những dáng vẻ đó cứ như là chỉ cần sát lại gần một chút thôi cũng có thể thể hiện được địa vị của mình vậy.
Lý Thần có Tô Vãn Thanh ở bên cạnh, nở nụ cười hòa nhã, ung dung tự tại, ánh mắt đanh thép như núi Thái Sơn với thần thái điềm tĩnh giống như chẳng có chuyện gì có thể khiến anh bị dao động.
“Mọi người đều vất vả rồi. Thu dọn sớm rồi về nghỉ ngơi đi. Mỗi người được thêm ba tháng lương làm tiền thưởng”. Lời nói của Lý Thần nhận được tiếng hoan hô của hàng trăm người.
Mọi người nhìn Lý Thần bằng ánh mắt rực lửa và nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.
Từ xưa tới này tiền tài luôn khiến con người rung động. Về mặt này, Lý Thần chưa từng để cấp dưới phải thất vọng.
Sắc mặt Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm như chết trội. Lần này, bọn họ đã thật sự hiểu ra bản thân đắc tội với ai rồi.
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là người mà các người khinh thường đấy”, Hoắc Hoàn Vũ cười lạnh lùng và lên tiếng.
Anh ta cũng nhìn theo bóng hình của Lý Thần, dường như không giấu nổi vẻ đố ky: “Bà nội nó chứ, đừng nói là hai con tôm tích các người mà ngay đến cả tôi đứng trước mặt anh ấy cũng cảm thấy thấp kém tới ghê người”.
“Các người tưởng rằng bố mẹ mình lợi hại thì có thể tung hoành á? Nực cười, bố mẹ các người có hơn được tôi không?”
“Còn anh ấy, so với bầy kỳ ai, bất kỳ lai lịch nào cũng đều dựa vào năng lực của mình có được ngày hôm nay. Dù có là bố mẹ tôi thì cũng phải đối xử lịch sự với anh ấy”.
“Đó, hai con tôm tép khinh thường người khác như các người, không hề biết rằng trong mắt anh ấy, hai tên hề các người khiến người ta chẳng buồn so đo sao".
Câu nói của Hoắc Hoàn Vũ khiến Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ chịu phải sự đả kích. Đôi mắt tối sầm của bọn họ cúi xuống tự phản tỉnh, không dám nói và cũng không nói được”.
“Nhưng tôi thì khác. Hoắc Hoàn Vũ đột nhiên trở nên hào hứng, cười hi hi nói với hai người bọn họ: “Tôi rất thích so đo với các người, dù sao thì tôi cũng là kẻ không có tư chất mà”.
Quân Lâm Lâm hét lên, tuyệt vọng nhìn Lý Thần với ánh mắt cầu khẩn.
“Hoàn Vũ”, Lý Thần đột nhiên quay đầu lại và hỗ lên.
Hoắc Hoàn Vũ ngẩng lên nhìn.
“Chú ý giữ chừng mực”, Lý Thần dặn dò.
Hoắc Hoàn Vũ tối mặt, bực bội nói: “Biết rồi, biết rồi, đừng giống như mẹ tôi thế chứ.
Sau khi dặn dò Xong, Hoắc Hoàn Vũ định làm gì Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ thì Lý Thần không quan tâm nữa.
Đừng thấy Hoắc Hoàn Vũ giống ác ma côn đồ mà nhầm, anh ta cũng có sự thông minh của riêng mình, có thể làm tất cả nhưng không bao giờ làm tới mức táng tận.
Cùng lắm thì cũng chỉ giáo huấn cho hai người kia một trận mà thôi.
Sau khi đưa Tô Vãn Thanh tới cạnh Tô Đông Thăng, cả đoàn người trò chuyện với Lý Thần vài câu rồi ngồi vào xe rời đi.
Lý Thần thì đi một đường khác. Ông cụ Hoắc đang đợi anh, Lý Thần sẽ không để ông ấy cứ phải đợi mình mãi.
Vừa tới nơi. Lý Thần đã nhìn thấy Hoắc Chấn Châu và một người đàn ông trung niên chạc tuổi đang trò chuyện vui vẻ, bên cạnh người đàn ông này chính là Lâm Lang Thiên đang đứng cúi đầu.
“Cậu chính là Lý Thần phải không. Chúng ta lần đầu gặp mặt nhưng là lần thứ hai giao lưu rồi. Người đàn ông Trung niên nhìn thấy Lý Thần thì bước tới, mỉm cười. Ông ta lập tức tỏ ra thân mật mặc dù khí chất trước đó là vẻ trịch thượng của kẻ bề trên.
Giọng nói này, Lý Thần nghe thấy rất quen
Lâm Chính Bân của nhà họ Lâm.
“Lý Thần, chú giới thiệu đây là ông Lâm Chính Bân”, Hoắc Trấn Châu giải thích đã xác thực đúng những gì Lý Thần suy đoán.
“Lý Thần, chủ giới thiệu đây là ông Lâm Chính Bân”, Hoắc Chấn Châu giải thích đã xác thực đúng
những gì Lý Thần suy đoán.
Lý Thần đưa tay ra bắt tay Lâm Chính Bân: “Ông Lâm, vinh hạnh”.
Lâm Chính Bán cười ha ha: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhìn thấy Lý Thần tôi mới cảm thấy mình thật sự già rồi, bị lớp sóng sau như cậu đè chết trên bãi cát mất rồi”.
Lý Thần nghe thấy vậy thì nheo mắt. Câu nói này, không hề có thiện cảm chút nào.
Chương 449:
Lâm Chính Bân vừa dứt lời thì bầu không khí giữa bốn người lập tức rơi vào im lặng và lúng túng.
Lâm Chính Bân cười hề hề, nhưng ánh mắt nhìn Lý Thần thì ánh lên vẻ sâu xa, dường như đang đợi xem anh sẽ đáp lại như thế nào.
Hoắc Chấn Châu không biểu lộ biểu cảm gì, chỉ nhìn Lâm Chính Bân bằng ánh mắt khó chịu, nhưng cuối cùng thì vẫn quan tâm tới sắc mặt của Lý Thần hơn.
Dường như chỉ cần Lý Thần lên tiếng là Hoắc Chấn Chân sẽ lập tức bật lại Lâm Chính Bân ngay.
Đừng quên, cái sự cuồng ngạo của Hoắc Hoàn Vũ cũng là được di truyền từ Hoắc Chấn Châu.
Mặc dù hiện tại gia chủ của nhà họ Hoắc đã rút khỏi giang hồ nhiều năm, nhưng nói thẳng ra thì từ lúc nhà họ Hoắc phát đạt, Hoắc Chấn Châu mới đúng nghĩa là đời thứ hai được hưởng.
Ông Hoắc này mà ác lên thì còn kinh khủng hơn gấp bội so với Hoắc Hoàn Vũ.
Còn Lâm Lang Thiên, căn bản không tới lượt hắn lên tiếng.
Vì vậy, ngược lại Lâm Lang Thiên trở nên thoải mái hơn, chỉ liếc nhìn Lý Thần đợi anh trả lời.
Bầu không khí im lặng lúng túng cũng chỉ kéo dài khoảng vài nhịp thở, Lý Thần cười nói: “Sóng sau có mạnh đến mấy thì cũng vẫn đi theo quỹ đạo và kinh nghiệm của tiền bối, vì vậy cần phải học hỏi nhiều, chỉ có điều không biết sóng trước như thế nào thôi”.
“Nếu như giống chú Hoắc thì tôi cảm thấy tôi còn nhiều không gian để tiến bộ lắm”
Vừa dứt lời, Hoắc Chấn Châu đã cười híp mắt. Lâm Chính Bân cũng bật cười, chỉ có điều nụ cười có phần méo mó.
Đáp lại bằng câu nói đó, Lý Thần đã tự hạ thấp mình, nâng Hoắc Chấn Châu lên và cũng để bật lại Lâm Chính Bân.
“Khá lắm, khá lắm”.
Lời nói của Lâm Chính Bân chứa đựng hàm ý sâu xa. Vừa nói ông ta vừa quay qua nhìn Lâm Lang Thiên: “Thấy chưa, bình thường bố hay nói người giỏi ắt có người giỏi hơn. Chính là người như Lý Thần. Tuổi hai đứa ngang nhau nhưng bản lĩnh thì còn kém cậu ta quá nhiều, học theo cho tốt vào “
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì cung kính nói: “Biết rồi bố, con sẽ khiêm tốn học tập theo Lý Thần”.
“Ông Lâm quá khen, chẳng qua tôi may mắn hơn chút, cũng chẳng có bản lĩnh lớn lao gì. Ông khen tôi như vậy lại khiến tôi đắc ý mất”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lâm Chính Bân cười ha ha: “Còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy thì có đắc ý như nào cũng vẫn được, đều là điều hợp lý thôi!
“Có điều Lý Thần này”.
Lâm Chính Bán đổi chủ đề, giọng điệu có phần thản nhiên.
“Quốc gia chúng ta rộng lớn, địa linh nhân kiệt, giống như tôi đã dạy Lang Thiên, cần phải luôn nhớ tới đạo lý người giỏi ắt có người giỏi hơn, tuyệt đối không được vì chút thành tích mà không coi người trong thiên hạ ra gì”.
“Thời đại của mọi người vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, vì vậy nhiều kẻ địch chưa chắc đã là chuyện tốt”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Cảm ơn ông Lâm nhắc nhở, tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ”.
Lúc này Hoắc Chân Chân lên tiếng: “Ông Lâm, câu này thì tôi không thích rồi. Người trẻ không có chút bồng bột và xông xáo thì còn có thể gọi là người trẻ sao? Gây chuyện thì gây chuyện, coi như là tích lũy kinh nghiệm thôi, vẫn phải nhờ những lớp người như chúng ta chống đỡ mà”.
“Tôi và ông không đỡ nổi thì phía trên vẫn còn ông cụ đó. Ông nói có phải hay không?”
Nghe Hoắc Chấn Châu nói vậy, biểu cảm của Lâm Chính Bân trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta nhìn chăm chăm Hoắc Chấn Châu, thản nhiên cười nói: “Xem ra nhà họ Hoắc các ông đánh giá rất cao người thanh niên Lý Thần này chỉ, lời như vậy mà cũng nói ra được”.
Hoắc Chấn Châu điềm đạm nói: “Đây không chỉ là ý của tôi mà còn là ý của ông già nhà tôi nữa”.
Chương 450 :
Lâm Chính Bân đanh mặt nhìn Hoắc Chấn Châu, một lúc sau mới cười nói: “Tốt, rất tốt”.
"Ông nói tốt hay xấu thì chuyện cũng vậy. Đạo lý cũng hết sức đơn giản, ông và tôi cũng đều từng là thanh niên, gây chuyện cũng không ít. Năm đó đều tự tìm bề trên giải quyết, giờ chúng ta trở thành bề trên, đương nhiên là phải chăm sóc cho thế hệ sau, ít nhất, không thể nào để thế hệ sau của mình bị ức hiếp mà đúng không”.
Hoắc Chấn Châu cũng nhìn chăm chăm Lưu Chính Bân, khẽ cười và lạnh lùng nói: “Ông Lâm, ông nói có phải không?”
Lâm Chính bạn cũng không rời mắt khỏi Lý Thần và Hoắc Chấn Châu, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Lang Thiên, con chào chú Hoắc, chúng ta đi trước thôi”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy lập tức cung kính chào Hoắc Chấn Châu.
“Mọi người bận thì đi trước đi. Cũng không còn sớm nữa, ông cụ nhà tôi còn đang đợi Lý Thần để nói vài câu đây”, Hoắc Chấn Châu thản nhiên nói.
Lâm Chính Bân hừ một tiếng, dẫn theo Lâm Lang Thiên quay đầu bỏ đi.
Cho tới khi hai người đi khỏi. Hoắc CHẩn Chân bèn vỗ vai Lý Thần, hào sảng nói: “Không cần lo lắng, những chuyện mà Lâm Lang Thiên làm, cháu sẽ đáp trả lại. Nếu Lâm Chính Bân dám ra tay đối phó thì chủ sẽ đụng độ với ông ta. Chú đã sớm khó chịu với ông ta lắm rồi”.
Lý Thần cười khổ: “Chú Hoắc, đây vốn là chuyện giữa cháy và bọn họ, không đáng để nhà họ Hoắc can dự vào”.
Hoắc Chấn Châu nghiêm túc nói: “Điều này thì không đúng rồi. Giờ ai cũng biết cháu là bạn hợp tác của nhà họ Hoắc. Nếu như cháu thua Lâm Lang Thiên thì không sao, đó là do năng lực cháu chưa đủ, nhưng mấy câu nói vừa rồi của Lâm Chính Ban có nghĩa là gì chứ?”
“Ông ta lớn hơn cháu cả giáp, lấy uy thế của nhà họ Lâm ra để đàn áp cháu, thật sự cho rằng cháu không có chỗ chống lưng sao? Câu này là do chú nói, ân oán của thế hệ sau để thể hệ sau giải quyết. Người đi trước can dự vào, chẳng phải coi như Hoắc Chấn Châu này đã chết hay sao?
Nghe vẻ bá đạo của Hoắc Chấn Châu, Lý Thần cảm thấy hết sức cảm động.
Anh có thể cảm nhận được biểu hiện này không phải là điều mà bình thường nhà họ Hoắc dễ dàng nói ra.
Vậy mà giờ cũng đã nói ra rồi. Giống như định đã đóng lên tường, tuyệt đối sẽ chống lưng cho anh đến cùng.
“Được rồi, cũng không cần nói nhiều nữa. Lâm Chính Bân cũng không phải kẻ ngốc, ông ta thông minh hơn bất kỳ ai. Sau này cháu hành sự cần cẩn thận hơn chút là được. Đừng để người khác nằm được đằng chuôi, giờ chúng ta đi trước, ông cụ đang đợi cháu đấy”, Hoắc Chấn Châu nói với Lý Thần.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn đáp lại. Hai người vừa đi vừa nói chuyện và tới một chiếc xe.
Ông cụ đang ngồi trong xe, quả nhiên là đang đỗ bên đường đời Lý Thần.
Lý Thần kéo cửa xe bước lên, cười và nói xin lỗi với ông cụ: “Thưa ông, vừa rồi cháu bị chậm trễ đôi chút, khiến ông phải đợi lâu rồi ạ”.
Ngay sau khi Hoắc Chấn Châu thấy Lý Thần khéo léo như vậy bèn bổ sung thêm một câu: “Vừa rồi Lâm Chính Bân đã uy hiếp Lý Thần đó”.
Ông cụ Hoặc cũng chẳng buồn quan tâm tới Hoắc Chấn Châu, chỉ cười hiền hòa với Lý Thần: “Không sao, cháu có việc thì cứ xử lý trước, ông chỉ
muốn nói chuyện chút thôi, nếu có kẻ dựa vào tuổi tác chèn ép cháu thì tìm Chấn Châu, Chấn Châu không giải quyết được thì tìm ông”.
Lý Thần cảm thấy da đầu tê dại.
Quả nhiên, cái tính khí của Hoắc Hoàn Vũ là do di truyền.
Ông cụ Hoắc lớn vậy rồi cũng là người không chịu thua ai bao giờ.
“Chú Hoắc và ông cất nhắc quá ạ. Đương nhiên cháu sẽ không bồng bột chuyện gì cũng tự mình xông lên, khi cần xin giúp đỡ thì cháu sẽ không khách sáo đầu ạ”, Lý Thần cười nói.
Ông cụ khẽ cười, cảm thấy vui vẻ: “Khá lắm, đây mới chính là tinh thần mà người trẻ nên có, không sợ việc, cũng không sợ gây sự, chỉ cần cháu cảm thấy đúng thì cứ đi làm thôi”.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn nói: “Nói tới việc nên làm thì cháu còn một việc cảm thấy cần đi làm, và không thể thiếu sự giúp đỡ của ông đâu ạ”.
Chương 451:
Câu nói của Lý Thần khiến ông cụ Hoắc cảm thấy hứng thú.
Mặc dù tuổi của hai người cách nhau tới mấy chục và dường như giờ đây thân phận địa vị và thực lực cũng chênh lệch rất nhiều, nhưng những hành động mà Lý Thần làm từ trước tới này đã khẳng định những việc anh làm sẽ không hề đơn giản.
“Chuyện gì mà khiến cháu nghiêm túc thế? Ông thấy có hứng thú đấy”, ông cụ Hoắc nhẹ nhàng hỏi.
Khi ông cụ Hoắc nói ra điều này, thực ra là đang thầm nghĩ có lẽ Lý Thần đang gặp phải đối thủ khó nhằn, cần mượn sức mạnh của nhà họ Hoắc đi giải quyết.
Ông cụ không hề cảm thấy điều này có gì không tốt.
Đối với ông cụ, một người càng tài giỏi thì kẻ địch càng đông. Nếu mà không có kẻ địch thì một là kẻ đó vô địch, hai là căn bản đúng là một cục đất nhão, khiến người khác đến hứng thú muốn đối phó cũng không có.
Và ông cụ Hoặc cũng là người tiếp từng kẻ địch để rèn luyện và có được tới ngày hôm nay.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Lý Thần khiến ông cụ phải chau mày và hơi run rẩy.
“Thưa ông, tình huống nổ tung của hệ thống mạng cùng việc cổ phiếu bị tụt mạnh lần trước rõ ràng là có tư bản phương Tây đứng phía sau làm mọi chuyện".
“Giống như những năm trước, cái tâm tính ăn trộm của bọn họ vẫn chưa bỏ, từ đầu đến cuối có ý đồ dùng thủ đoạn để tiện để đạt được nguồn kinh doanh của chúng ta”.
“Điều này đồng nghĩa với việc trong mắt tư bản phương Tây, chúng ta chỉ là đám gia súc mà bọn họ nuôi dưỡng. Đợi chúng ta béo lên rồi, chỉ cần bọn họ muốn là có thể đập chúng ta bất cứ khi nào và cướp hết số tiền mà chúng ta đã vất vả kiếm được”.
Nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt ông cụ Hoắc lập tức biến mất. Trong đôi mắt già nua sáng quắc kia bỗng tràn đầy sự sợ hãi và không cam tâm.
Nhà họ Hoắc có thể đứng vững giữa các gia tộc hào môn khác ở đây chính là vì cái niềm yêu kinh doanh, yêu nước chân chính trong xương cốt của ông cụ Hoắc.
Ông ấy đã thực sự từ yêu nước tạo thành hành động cụ thể. Để có thể tập hợp được lợi ích, thậm chí còn từ bỏ những lợi ích lớn lao cá nhân khác, chứ không phải chỉ suốt ngày hộ khẩu hiệu yêu nước như một số các đại gia khác.
Dù là quay trở lại năm đó hay là sự chao đảo của kinh tế tài chính bây giờ thì ông Hoắc cũng đã sớm có một mối thù sâu sắc đối với tư bản phương Tây rồi.
“Lý Thần, cháu còn ít tuổi mà đã nhìn ra như vậy, rất tốt", ông cụ Hoắc mở miệng nhưng giọng điệu ngoài sự đánh giá cao ra thì còn tràn đầy vẻ bất lực.
“Nhưng bất luận là toàn bộ Hồng Kông hay là cả trong nước, với tình hình thực tế thì chúng ta vẫn còn yếu, còn nghèo, đối diện với cường quyền chúng ta không thể nào phản công một cách triệt để, đành phải tạm thời nhẫn nhịn mà thôi”.
“Chỉ có khi nào tự thân mạnh lên, có được nguồn vốn hùng hậu, nắm đấm đủ mạnh thì người khác mới không dám ức hiếp chúng ta nữa”.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn nói: “Người khác thì cháu không biết, chứ cháu không nhịn nổi”.
Ông cụ Hoắc chỉ cười, không hề phản công lại Lý Thần, chỉ khen ngợi: “Khá lắm, người trẻ cần phải có được nhiệt huyết và sự xông xáo như vậy”.
“Người già như bọn ông có thể nhịn là vì nhìn từ đại cục lớn, còn các cháu đang ở giai đoạn rèn dũa, biết cất giấu tài năng sớm quá chưa chắc đã là chuyện tốt”.
“Thưa ông, cháu dự định ra tay”, Lý Thần đột nhiên lên tiếng.
Nụ cười trên khuôn mặt ông cụ Hoặc đột nhiên đông cứng. Mặc dù điều đó chỉ diễn ra trong vài nhịp thở nhưng rõ ràng là biểu cảm mất kiểm soát đã thoáng xuất hiện từ ông cụ, có thể thấy câu nói của Lý Thần đã tạo ra một cú sốc đối với ông ấy.
“Lý Thần, cháu xốc nổi quá”, ông cụ Hoặc chau mày.
Một giây trước ông ấy còn khen Lý Thần là cần có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, vậy mà giờ ông ấy lại nói anh đừng có bồng bột...
Chương 452:
"Thưa ông, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì cháu thấy, dù lần trước cháu đã quang minh chính đại giữ được cả thị trường cổ phiếu nhưng bản thân cháu biết rõ, trong quá trình giao đấu với kẻ kia, cháu vẫn còn thua một bậc, nếu không, kết quả đã không như vậy rồi".
Biểu cảm của Lý Thần hết sức bình tĩnh. Từ lúc xuất hiện, bất luận là chuyện gì anh đều có thể xử lý một cách trơn tru nhưng không bao giờ cho rằng mình là kẻ vô địch.
Anh cũng đã từng bị thua, chính là trong lần giao đấu với tư bản phương Tây lần trước. Anh đã thua một bậc sau bàn phím.
Mặc dù ưu thế của đối phương không lớn, và khả năng chiếm thế thượng phong cũng không lớn, đổi là người khác thì e rằng có thể đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng do các nguyên nhân gộp lại, thì Lý Thần cũng không thể lấy đó làm lý do thất bại của mình được.
Thua là thua, không có gì mà không dám thừa nhận.
Ngược lại anh càng kích động hơn.
Ông cụ Hoắc nhìn chăm chăm Lý Thần: “Lý Thần, cháu đừng yêu cầu cao quá với chính mình”.
Lý Thần chỉ lắc đầu cười: “Không phải ạ, thưa ông, cháu không hề hà khắc với chính mình. Cháu biết rõ, người giỏi ắt có người giỏi hơn, thua một hai lần không hề mất mặt”.
“Nhưng dù là nguyên nhân gì thì đứng ở lập trường của một người Hoa Hạ, đứng ở góc độ cá nhân thì thể diện này nhất định phải lấy lại”.
Ông cụ Hoắc khẽ chau mày, nhưng không nói gì.
Lý Thần tiếp tục nói: “Thưa ông, mọi người xuất phát hành động từ đại cục, hơn nữa thế hệ của các ông, thân phận, địa vị đều rất nhạy cảm có thể ảnh hưởng tới toàn bộ, không chừng còn là chuyện quốc tế, vì vậy không thể tùy tiện ra tay được”.
“Nhưng cháu thì khác, vứt cháu tới phương Tây thì có mấy người biết đến cháu chứ? Cháu còn trẻ, cháu có ưu thế của cháu, đồng thời đó cũng là ô dù tốt nhất của nhau. Cháu tới thị trường tư bản phương Tây làm chuyện gì thì cũng sẽ chẳng ai đối xử với cháu như tầng lớp quốc tế đầu”
Ông cụ Hoắc dao động: “Nhưng cháu nên biết rõ, một khi ra tay thì có thể rất nhiều người sẽ không giúp cháu được do rất nhiều nguyên nhân phức tạp đấy”.
Lý Thần cười nói: “Vốn là chuyện của cháu, hà tất cần người khác giúp đỡ ạ?”
Câu nói này nghe rất bình thường nhưng thực ra lại vô cùng bá đạo.
Đến ngay cả Hoắc Chấn Châu nãy giờ không hề lên tiếng cũng phải kinh ngạc nhìn Lý Thần.
Từ khi biết Lý Thần, Hoắc Chấn Châu không ngừng đánh giá anh, nhưng sau mỗi lần đề cao anh thì lần này Hoắc Chấn Chân mới phát hiện ra mình còn đánh giá thấp Lý Thần lắm.
Sự bá đạo này nếu mà giữa chừng không xảy ra bất ngờ gì thì tương lai không biết sẽ phát triển tới mức độ nào?
Hoắc Chẩn Châu bỗng không dám nghĩ nữa.
Ông cụ Hoắc im lặng một hồi lâu: “Cháu dự định làm thế nào?”
Lý Thần nói ra kế hoạch mà mình đã tự nghĩ không biết bao nhiêu lần: “Chuyện cháu làm lần này là để tích lũy vốn liếng cho bản thân. Trong tay cháu có một chút tiền, có thể đủ sống qua ngày, mười mấy đời cũng dùng không hết, nhưng nếu muốn làm lớn hơn thì vẫn còn kém xa”.
chút nữa, ít nhất là vượt một trăm tỉ đô la thì cháu sẽ bắt đầu giăng bẫy tư bản phương Tây, khiến bọn họ cảm nhận hương vị của việc làm ăn cướp của người khác".
Một trăm tỉ đô la Mỹ!
Nhiều vậy sao?
Chắc chắn đối với nhiều người đây là một con số trên trời.
Nhưng đối với Lý Thần thì đây mới chỉ là điều kiện tiên quyết của kế hoạch mà thôi.
Vậy thì dã tâm của anh ấy lớn tới mức nào chứ?
Ông cụ Hoắc đanh mặt nhìn Lý Thần và bật hỏi: “Cháu định làm như vậy thật sao? Một khi thất bại thì có thể là sẽ mất tất và không còn cơ hội nữa đầu”.
Lý Thần cười nói: “Vì đại nghĩa, vị lợi ích đều phải làm như vậy một khi thành công thì vị trí tỷ phú Châu Á sẽ tới lượt Lý Thần cháu thưởng thức rồi ạ”.
Chương 453:
“Chỉ khí không nhỏ nhỉ”, ông cụ Hoắc cười khen ngợi.
Lý Thần khẽ cười: “Tỷ phú Châu Á cũng chỉ là một mục tiêu trung hạn mà thôi ạ. Cháu còn có một viễn cảnh lớn hơn, chỉ có điều những thứ này nói ra thì có phần hơn xa vời”.
Ông cụ Hoắc lại không cho rằng như vậy. Ông ấy chỉ hiền lành nói: “Là một con người, dù là đi làm văn phòng hay là làm kinh doanh kiếm tiền thì cũng nên có một kế họach ngắn trung và dài hạn đối với cuộc đời và sự nghiệp của mình”.
“Người không có kế hoạch là người không có mục tiêu, và cũng rất dễ bị hoang mang và mất đi phương hướng. Chỉ có cháu là biết rõ bản thân muốn gì thì mới có thể tập trung tinh lực đi hoàn thành được”.
Vừa nói, ông cụ Hoắc vừa nhìn Lý Thần với vẻ khích lệ: “Cháu có thể nói với ông mục tiêu dài hạn của mình không?”
“Thực ra ông có kêu Chấn Châu tìm hiểu về công việc của cháu. Ông phát hiện hiện tại cháu làm nhiều nhất là về lĩnh vĩnh đầu tư và một vài hoạt động trong lĩnh vực tài chính chứ không làm một lĩnh vực cụ thể nào khác?”
“Con đường như vậy thực ra khá giống với những quý đầu tư thiên thần của tư bản Phương Tây”.
Ông cụ đúng là công cụ. Cách nhìn nhận và suy nghĩ cũng không giống người thường.
Người khác nhìn vào công việc của Lý Thần chỉ thấy nó rất lặt vặt, không hề tinh thông mà chỉ hiểu sơ qua về các lĩnh vực.
Đây là điều đại kỵ đối với thương nhân.
Bởi vì Lý Thần ngay từ đầu đã không có một lĩnh vực nòng cốt, điều đó chứng tỏ thực lực tổng hợp và tránh nguy hiểm của anh rất thấp.
Thế nhưng qua cái nhìn của ông cụ thì ông ấy có thể nhìn ra điều khác biệt.
Lý Thần bèn sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó nói: “Đúng là cháu định đi theo con đường đó, nhưng không toàn diện. Vì nói thật, đối với quý thiên sứ chỉ là sản nghiệp nòng cốt của cháu chứ không phải là toàn bộ”.
“Suy nghĩ của cháu là muốn biến công ty Thần Thanh trở thành một hệ thống tập đoàn, chỉ cần là những lĩnh vực hàng đầu thì sẽ đều can dự vào, như vậy sẽ có sự liên đới các mặt của kinh tế và sự phát triển của xã hội, vì vậy vẫn phải đi từng bước, tỉnh từng bước”.
“Tận cùng của vấn đề, lý tưởng của cháu chính là tạo ra một chiếc thuyền mẹ tổng hợp các ngành hiện đại hóa, khiến Thần Thanh trở thành một hệ thống, có thể lấn sẵn sàng toàn bộ các lĩnh vực trên toàn cầu”.
Thực ra đầu của Lý Thần là tới từ kiếp sau, nên những khái niệm về kinh doanh đều trở nên rất quen thuộc với anh.
Ví dụ như chuỗi liên kết từ đầu tới cuối, hoặc là tạo thành một vòng sinh thái các ngành nghề.
Thế nhưng những khái niệm này còn quá mới mẻ, lúc này dù có là ở phương Tây thì cũng vẫn đang là giai đoạn manh nha, nên ông cụ Hoắc cũng chưa chắc đã hiểu được, nên Lý Thần không nói ra.
Chỉ như vậy thôi mà lời nói của Lý Thần cũng đã đủ khiến ông cụ Hoắc và Hoắc Chấn Châu kinh hãi rồi.
Bọn họ biết dã tâm của Lý Thần rất lớn nhưng không ngờ lại lớn như vậy.
Nếu là người khác đứng trước mặt họ nói như vậy thì chắc chắn họ sẽ cho rằng kẻ đó bị điên.
Lý Thần thì khác.
Cũng chỉ có Lý Thần mới được đãi ngộ như vậy.
Bởi vì họ đích thân nhìn thấy Lý Thần đã trở thành một người có địa vị tới ngày hôm nay từ một nhân vật nhỏ bé như thế nào.
“Nếu như cháu thành công, thì sao có thể chỉ trở thành tỷ phú Châu Á chứ, có khi còn có thể cạnh tranh trở thành tỉ phú thế giới đấy”, Hoắc Chấn Châu cảm thán.
Lý Thần khẽ cười: “Đối với hư danh, cháu không bận tâm lắm, có điều cháu đợi có khả năng giành được địa vị đó thì nhất định sẽ giành”.
Ông cụ Hoắc cười: “Chuyện sau này để sau này nói. Có điều kế hoạch của cháu rất tốt. Đợi sau này, cần giúp đỡ gì cứ nói nhé”.
“Cuồng ngạo!”
Lâm Chính Bân đặt mạnh ly trà xuống bàn, huych toẹt ra hai từ.
Từ buổi tiệc tối quay về, sắc mặt Lâm Chính Bân chưa từng tốt lên chút nào. Người giúp việc trong nhà cũng không dám đến gần, chỉ dám né từ xa.
Chương 454:
Lâm Lang Thiên đứng bên cạnh không lên tiếng
Thực ra là không dám lên tiếng.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lý Thần và nhà họ Hoắc bên ca bên hát và chế giễu bố mình như thế nào.
Lúc này, Lâm Lang Thiên thật chỉ muốn tàng hình, không muốn bị vạ lây.
Thế nhưng hắn chẳng thể thoát được.
“Con còn lớn hơn thằng Lý Thần, sao mà đứng cạnh nó thì con giống như phế vật thể?”, Lâm Chính Bân càng nghĩ càng tức, chỉ vào Lâm Lang Thiên và chửi mång.
Lâm Lang Thiên cười khổ, đành phải vênh mặt lên cãi: “Bố, ở cái tuổi của bọn con, so với thằng đó thì có mấy đứa đủ tư cách chứ?”
Lâm Chính Bán sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lúc trước chỉ cái thấy thằng nhóc này âm mưu kinh người, nhưng biết tiến lùi thức thời nên cũng là kẻ biết điều. Nhưng tối nay xem ra, chúng ta đều bị nó lừa rồi, thằng nhóc này, ẩn mình quá kỹ”.
“Trước đây luôn có một câu nói ở thời đại của mấy đứa, một Nam một Bắc. Phía bắc có nhánh chính của nhà họ Triệu, mười tuổi do quá tạo nghiệp nên cả đời đành phải ngồi xe lăn. Phía Nam thì có cháu trai của Thái Thượng Vương”
“Hai người này được coi là đại diện cho thế hệ mấy đứa, giờ xem ra còn phải thêm cả cái thằng Lý Thần này nữa”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì thất sắc, kinh hãi kêu lên: “Lý Thần có giỏi thế nào thì cũng chỉ là một thằng nhãi không có lại lịch, sao đủ tư cách để so sánh chứ?”
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Giờ mà con còn cảm thấy nó không có lại lịch sao? Cái núi cao sừng sững của nhà họ Hoắc, đủ rồi. Huống hồ bốn đại gia tộc ở Hồng Kông, có nhà nào mà không giữ thể diện cho nó?”
“Đó còn là chuyện của trước tối hôm nay. Tối hôm nay trong phòng Vip, ngay cả mấy ông lớn hàng đầu cũng đều hết lời khen ngợi nó. Mặc dù chưa nói nên được điều gì nhưng ít ra thì tên của nó cũng được người ta ghi nhớ rồi”.
“Chỉ dựa vào điểm đó thôi thì ai có thể làm được chứ?”
Lâm Lang Thiên nói với vẻ đố kỵ: “Con vẫn cảm thấy hắn không thể so sánh được với yêu nghiệt của nhà họ Triệu và tiểu Vương Hầu của Hộ Thị được, kém quá xa”.
Lâm Chính Bân lạnh lùng hừ giọng: “Cho nó chút thời gian nữa, không biết chừng nó có thể trở thành người thứ ba được luôn đấy”.
“Bố, xem thái độ tối nay nó đối xử với chúng ta, nếu sau này để nó thành công, e rằng sẽ khiến chúng ta có kết cục chẳng tốt đẹp gì”, Lâm Lang Thiên nói với sắc mặt khó coi.
Lâm Chính Bân sầm mặt: “Làm gì cần phải đợi sau này? Con tưởng ông cụ Hoắc tới chỉ để cổ vũ một cách đơn giản cho nói thôi sao? Với lão hồ ly ở trình độ đó thì việc chớp mắt thôi cũng là có mục đích cả đấy”.
“Bố nhận được tin, lần này nhà họ Hoắc định đá miếng bánh nhận thiết kế sân vận động ra khỏi nhà họ Lâm chúng ta đấy”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì kinh hãi: “Vậy phải làm sao ạ?”
Nghe thấy thằng con trai chỉ biết hỏi phải làm sao thì Lâm Chính Bân càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Con cũng đâu phải là đứa con nít nữa, không thể tự mình nghĩ cách giải quyết à?”
Lâm Lang Thiên bất lực nói: “Liên quan lớn như vậy, con không có tài cán đó”.
“Biết không có tài cán thì cố mà học! Đừng có suốt ngày làm mấy việc lông gà vỏ tỏi nữa. Đối thủ của con nhiều lắm đấy”, Lâm Chính Bản tức giận vì sắt không rèn được thành thép.
Lâm Chính Ban thở hồng hộc rồi tiếp tục nói: “Chuyện này, ông cụ nhà ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn đầu, cả nhà họ Lâm sẽ đều hành động”.
“Chỉ có điều lần này nhà họ Hoắc không những đích thân nhập cuộc mà đến cả ba gia tộc còn lại cũng có hứng thú. Chắc chắn là nhà họ Hoắc đã làm không ít chuyện. Con cũng biết, nơi đây là một vùng đất đặc biệt, người phía trên luôn hi vọng có thể có được một mối quan hệ thân thiết với nơi đây”.
“Cũng chính vì vậy, nhà họ Lâm cũng sẽ không phải đơn thương chiến đấu. Không thể nào cứ cái gì tốt cũng để người của Hồng Kông ăn hết được. Nhưng như vậy thì sẽ không còn sức để giải quyết phía bên Lý Thần nữa, vậy nên chuyện này giao cho con xử lý.
Nói tới đây, đôi mắt Lâm Chính Bân nhìn Lâm Lang Thiên với vẻ rực lửa: “Dù không đánh chết được nó thì cũng phải đánh đau, ít nhất là trong vòng năm năm, không cho nó có cơ hội ngóc đầu lên!”