Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 420-423
Buổi tiệc tối thế vận hội thực sự đã trở thành một sự kiện trọng đại trong cả nước.
Lúc này cuộc sống giải trí của người dân vẫn chưa đa dạng như kiếp sau, tới tới lui lui cũng chỉ có những thứ này để vui chơi.
Buổi tối đi quan bar khiêu vũ, đi tới sạp đồ nướng nhậu nhẹt, cùng lắm là tới KTV trong thành phố hát vài bài.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Vì vậy khi thông tin về buổi tiệc được tung ra, cùng với sức nóng của thế vận hội, lập tức đã trở thành chuyện mà ai cũng biết.
Với sức ảnh hưởng của nó, có thể thấy nói chỉ có tiệc xuân mới sánh bằng mà thôi.
Thế nhưng tiệc xuân thì năm nào cũng có, còn tiệc thế vận hội thì đây mới là lần đầu tiên.
Vì vậy ý nghĩa của nó càng đặc biệt hơn.
Hôm sau, Lý Thần cùng Hoắc Hoàn Vũ tới sân bay.
Hôm nay là ngày toàn bộ khách mời tới Hồng Kông, đương nhiên Lý Thần phải ra mặt đón tiếp.
Thế nhưng tới sân bay thì Lý Thần không phải là nhân vật chính.
Cả bốn gia tộc cùng tới, trong đó có cả ông cụ Hoắc đức cao vọng trọng, sau khi phía Yến Kinh nắm được thông tin thì lập tức tiếp đón long trọng.
Những thứ khác không nói. Cơ quan đầu não của Yến Kinh đều đích thân tới, chỉ định Lý Thần chỉ được đứng bên cạnh.
Thế nhưng cũng chẳng có ai dám khinh thường anh, bởi vì người của cấp trên đều biết, lần này bốn gia tộc hàng đầu của Hồng Kong tới đều không phải là giữ thể diện cho bọn họ mà là giữ thể diện cho Lý Thần.
Những điều mà Lý Thần làm ở Hồng Kông đối với cấp trên đã không còn là điều bí mật nữa.
Vì vậy khi Lý Thần vừa tới thì đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của cơ quan đầu não.
Hoắc Hoàn Vũ là thế hệ thứ ba của nhà họ Hoắc đương nhiên cũng có thể nói chuyện được vài câu với những ông lớn.
“Trời, bọn họ đối xử với anh nhiệt tình thật đấy. Khiến tôi thật chỉ muốn nhốt anh vào trong lồng”.
Sau khi hai người rời đi thì Hoắc Hoàn Vũ bèn nói với vẻ đố kỵ.
Lý Thần khóc dở mếu dở nói; “Nhốt tôi vào lồng hình như không có liên quan gì tới việc nhiệt tình thì phải?”
“Nhốt lại làm việc cho họ chứ sao? Họ đều nhắm trúng năng lực và sức ảnh hưởng của anh rồi”, Hoắc Hoàn Vũ nói.
Lý Thần cười: “Biểu cảm có vô cùng bình tĩnh: “Chẳng qua là vì giữ thể diện cho ông nội anh thôi, dựa vào mỗi năng lực của tôi thì không đủ để cho họ gọi anh gọi em đâu”.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Thần, chép miệng: “Có đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ không biết anh có phải là một lão hồ ly chuyển thết không, mọi người đều trẻ cả, dựa vào cái gì mà anh lại xuất sắc như thế chứ?”
Hoắc Hoàn Vũ không ngờ, một câu nói đùa của anh ta mà đã nói trúng vào hiện thực. Mặc dù Lý Thần mang cơ thể hơn hai mươi tuổi, nhưng Linh Hồn thì đúng là của một lão hồ ly già nua sống hơn nửa đời người rồi.
Chưa tới mười phút, máy bay hạ cánh, đáp xuống đường băng. Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đứng sau hai ông lớn, phía sau nữa là đoàn đón tiếp.
Nhìn thấy ông cụ Hoắc đi đầu, bốn người của bốn đại gia tộc cùng xuống bậc thang, hai ông lớn chủ động bước tới, nhiệt tình chào hỏi ông cụ Hoắc.
Mặc dù mọi người đều lần đầu gặp mặt nhưng sự ăn ý của đám lão làng thì không hề tầm thường, cứ như đã kết giao lâu lắm nên nói chuyện vô cùng vui vẻ .
Ông cụ Hoắc bước tới trước mặt Lý Thần, cực kỳ thân mật vỗ vai anh: “Lý Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Lý Thần cung kính cười nói: “Chào ông, nhìn thấy ông vẫn rắn rỏi vậy cháu rất vui”.
Ông cụ bật cười ha ha: “Thấy cuộc sống của người dân càng lúc càng tốt lên, thực lực và sức ảnh hưởng của dân tộc chúng ta tăng mạnh, tôi có thể yên tâm nhắm mắt được rồi”.
Trong tứ đại gia tộc, chắc chắn nhà họ Hoắc là đặc biệt nhất, địa vị trong quốc nội cũng là cao nhất.
Ông ấy không còn là một thương nhân lớn bình thường nữa, thậm chí về cấp bậc, ông ấy còn cao hơn hai ông lớn còn lại đang có mặt ở đây.
Bất luận là thân phận thuộc tầng lớp nào thì nhất cử nhất động của họ cũng đều nhận được sự chú ý của rất nhiều người.
Thấy sự thân mật của ông cụ Hoắc và Lý Thần, thì không chỉ có hai ông lớn của Yến Kinh lộ vẻ suy tư mà đến những người của ba gia tộc còn lại cũng có biểu cảm ý vị.
Sau đó, Bao Thuyền Vương và Lý Gia Thành cũng tới chào hỏi Lý Thần.
Cuối cùng là Lý Vạn Cơ mà Lý Thần chưa từng gặp mặt.
Người này có biểu cảm nghiêm túc, tỏ ra khinh thường người khác. Đi theo sau là Diệu Khang, đối với người này thì anh biết.
“Hậu sinh khả úy, cậu thật tài giỏi”, Lý Vạn Cơ để lộ nụ cười và khen ngợi.
“Cảm ơn sếp Lý đã khen ngợi, so với các vị tiền bối thì tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi”, Lý Thần tiếp đón, ứng xử chỉn chu, thấu đáo không hề giống như một thanh niên mới có hơn hai mươi tuổi.
Lý Vạn Cơ cười ha ha: “Hồng Kông dù sao cũng nhỏ quá, nhất là hai năm gần đây, trầm quá, tôi cảm thấy không tốt lắm, cần có những thanh niên trẻ như cậu khơi dậy cho bọn họ, để bọn họ biết đạo lý có người giỏi ắt sẽ có người giỏi hơn”.
“Hơn nữa tôi cảm thấy nội địa còn phồn hoa hơn tôi tưởng tượng nhiều, có thể bồi dưỡng được những thanh niên trẻ tuổi như vậy. Tôi hi vọng nội địa sẽ có tương lai rất lớn”.
“Diệu Khang, giai đoạn này tiếp xúc với người trong nước nhiều một chút, đừng luôn cho rằng trong nước thì lạc hâu, đừng quên gốc rễ của chúng ta là gốc rễ của đất nước, hơn nữa tương lai của đất nước có thể nói là tiền đồ vô lượng,
“Thị trường lớn như vậy, chúng ta có thể học ông cụ Hoắc đầu tư trong nước mà”.
Lý Diệu Khang cung kính nói: “Vâng, thưa bố”.
Lời nói của Lý Vạn Cơ khiến hai ông lớn của Yến Kinh cảm thấy vô cùng thoải mái, nhận được sự đón nhận của những gia tộc lớn thì chẳng phải chính là sự công nhận dành cho bọn họ hay sao.
Nếu như nhân cơ hội này có thể khiến cả bốn đại gia tộc và một vài thương nhân tới đầu tư thì nói kiểu gì cũng vẫn là chuyện tốt đối với người dân.
Cứ thế, hai ông lớn của Yến kinh nhìn Lý Thần càng thuận mắt hơn. Chỉ cảm thấy người thanh niên này thật giỏi giang, đúng là phúc khí của mình, cần phải bồi dưỡng cho tốt.
Sau bốn đại gia tộc thì là những thương nhân khác cũng tới.
Trong số đó Lý Thần nhìn thấy Lưu Đại Hùng, còn có cả những cái tên của thế hệ sau hết sức thân thuộc nữa.
Có người anh từng gặp qua, có người thì chưa từng tiếp xúc.
Thế nhưng tất cả đều khá lịch sự.
Vì dù sao với những trường hợp như thế này, dù có là kẻ thù thực thụ thì cũng đều phải cố nặn ra một nụ cười, nếu không thì là kẻ chẳng hiểu gì.
Huống hồ Lý Thần vẫn còn cảm tình với Hồng Kông, dù có là anh em nhà Hương Thị của ngành giải trí công nghiệp thì cũng rất biết giữ thể diện cho Lý Thần, họ nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng thì trao đổi cách thức liên lạc.
Sau nghi thức nghênh đón, những người này ngồi vào những chiếc xe đã chỉ định trước và lên đường về khách sạn.
Tới khách sạn, Lý Thần và ông cụ Hoắc trò truyện một lúc, có điều ông cụ Hoắc tuổi đã cao, bay đường dài nên hơi mệt, huống hồn ông ấy còn phải gặp mặt những ông lớn khác nữa.
Thế nên Lý Thần không chậm trễ, nói vài câu rồi ra khỏi phòng.
Hoắc Chấn Châu tiễn Lý Thần ra cửa.
“Việc tổ chức tiệc tối thế nào rồi? Ngày mai bắt đầu rồi, còn cần giúp đỡ gì nữa không?”, Hoắc Chấn Châu hỏi.
Lý Thần cười nói: “Mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng cả, có lẽ là không có vấn đề gì”.
Hoắc Chấn Châu gật đầu, hài lòng cười nói: “Vậy thì được, mọi chuyện đợi sau khi kết thúc rồi nói, chuyện này lớn, nhất định phải làm tốt nhất!”
Buổi tối chúc mừng thế vận hội được tổ chức theo kế hoạch vào ngày hôm sau.
Lúc này tại Yến Kinh vẫn chưa có kiến trúc tổ chim nên sân khấu lớn nhất chính là sân vận động Bắc Kinh.
Do đó, sân vận động này đã ngừng hoạt động một tháng để trang trí, với sự chuẩn bị liên tục thì cuối cùng cũng đã hoàn thành được bố cục.
Toàn bộ tiệc tối do CTV và mười tám nhà đài khác nhau đồng thời phát trực tiếp, vô số truyền thông quốc tế đến tiến hành phỏng vấn.
Toàn bộ đội bảo vệ đều được phía Yến Kinh cử ra làm lực lực bảo vệ chuyên nghiệp.
Hoàng hôn bao trùm toàn bộ thành phố cổ ngàn năm, đâu đâu cũng là ánh đèn xanh đỏ lấp lánh, và cả ánh đèn nháy flash của các ký giả.
Cả khu vận động người đông như kiến, từ khắp các nơi đổ về đón xem đã đạt tới số lượng hàng chục nghìn người, khiến cho cả sân vận động chật kín người.
Mọi công việc chuẩn bị xong xuôi. Sáu giờ tối, tất cả những khách mời có thư đều lũ lượt đổ về.
Hai bên thảm đỏ là vô số người dân và ký giả nhiệt tình, những ai sở hữu tấm thiệt mời đều mang cảm giác như minh tinh màn bạc, bước đi ưỡn ngực trên thảm đỏ trong tiếng hò reo, cảm giác như được đứng trên đỉnh cao cuộc đời cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Thật đúng là lớn ghê”, Quan Lâm Lâm nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi trước mặt thì lầm bầm.
Lúc này cô ta cùng với bố và anh rể và Nhan Hạ đứng bên cạnh.
“Người tổ chức thật lợi hại”, Bố của Lâm Lâm, Quan Chi Đồng cũng kêu lên.
“Đợi lát nữa mọi người nhớ kỹ, quan sát nhiều, nghe nhiều, ở đây không có chỗ có mấy đứa lên tiếng, tuyệt đối không được để gây sự với người khác. Chúng ta ở đây, chỉ là nhân vật cỏn con, không phải là ở nhà, không được làm loạn”.
Nhan Bân, bố của Nhan Hạ nghiêm túc nói.
“Biết rồi ạ”, Nhan Hạ cẩn thận gật đầu, đột nhiên chỉ vào hàng người trước mặt: “Bố, anh rể, đó không phải là hội trưởng tổng hội Huy Thương sao? Có tới chào hỏi không ạ?”
Nhan Bân và Quan Chi Đống nhìn nhau và bắt đầu hàn huyên.
Ở phía sau, Nhan Hạ nói với Quan Lâm Lâm “Anh Lâm đâu, sao không thấy?”
“Anh Lâm vào trong trước rồi, lát nữa chúng ta vào tìm”, Quan Lâm Lâm khẽ nói.
Nhan Hạ khẽ kêu lên: “Có thể tổ chức buổi tiệc tối như thế này mới là nhân vật tầm cỡ thực sự, thực lực này đúng là thông thiên mà?”
Quan Lâm Lâm đang định lên tiếng thì đột nhiên liếc thấy một bóng hình quen thuộc bèn vội vàng kéo Nhan Hạ và nói: “Anh họ nhìn xem, đó có phải là Lý Thần không? Bạn trai của Tô Vãn Thanh”.
Nhan Hạ nghe thấy vậy lập tức nhìn qua, quả nhiên là nhìn thấy Lý Thần đang nói chuyện với Hoắc Hoàn Vũ.
Anh ta để lộ nụ cười lạnh lùng, sau khi chào Nhan Bân và Quân Đông Chí thì vội vàng kéo Quan Lâm Lâm đi tới.
Lúc này, Hoắc Hoàn Vũ đang uất hận càm ràm với Lý Thần, anh ta là cậu chủ của nhà họ Hoắc, sức ảnh hưởng lớn thế nào thì không cần nói nhiều. Với tính cách của anh ta thì chẳng buồn tiếp xúc với những ông lớn này, trong lòng cảm thấy phản cảm khi cứ phải tay bắt mặt mừng giả tạo kiểu như thế.
“Anh trai tôi ơi, tôi thật sự không muốn tới chỗ bố tôi đâu, cả đám ông lớn, tôi tới đó thở cũng không dám thở mạnh, làm gì có chỗ cho tôi nói chuyện, chi bằng ở cùng anh”.
“Không đi cũng phải đi, anh hai mấy rồi, chẳng lẽ cứ phải coi anh là con nít sao?”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Những sự kiện thế này, sớm muộn gì anh đều phải tham gia, nếu thật sự không ổn thì để Hoắc An Lan, sau này toàn bộ tài sản giao cho Hoắc An Lan, để xem anh khóc lóc với ai”.
Hoắc Hoàn Vũ nghe thấy vậy thì híp mắt cười he he: “Vậy cũng tốt, chỉ cần anh kêu con bé mỗi năm đưa cho tôi đủ tiền tiêu là được, tôi còn sướng vì được tự tại ấy”.
Nghe thấy vậy, Lý Thần mới nghiêm túc nhìn Hoắc Hoàn Vũ: “Anh lớn thế này rồi, bố anh thật chỉ muốn đập anh chết thôi đấy, đúng là tình cha như núi”.
Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt, sau đó nghe thấy có giọng nói từ sau vọng tới.
“Ấy, Vãn Thanh kiếm được cho anh tấm thiệp mời thật à? Anh tới mà không thấy ngại sao?"
Lúc này cuộc sống giải trí của người dân vẫn chưa đa dạng như kiếp sau, tới tới lui lui cũng chỉ có những thứ này để vui chơi.
Buổi tối đi quan bar khiêu vũ, đi tới sạp đồ nướng nhậu nhẹt, cùng lắm là tới KTV trong thành phố hát vài bài.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Vì vậy khi thông tin về buổi tiệc được tung ra, cùng với sức nóng của thế vận hội, lập tức đã trở thành chuyện mà ai cũng biết.
Với sức ảnh hưởng của nó, có thể thấy nói chỉ có tiệc xuân mới sánh bằng mà thôi.
Thế nhưng tiệc xuân thì năm nào cũng có, còn tiệc thế vận hội thì đây mới là lần đầu tiên.
Vì vậy ý nghĩa của nó càng đặc biệt hơn.
Hôm sau, Lý Thần cùng Hoắc Hoàn Vũ tới sân bay.
Hôm nay là ngày toàn bộ khách mời tới Hồng Kông, đương nhiên Lý Thần phải ra mặt đón tiếp.
Thế nhưng tới sân bay thì Lý Thần không phải là nhân vật chính.
Cả bốn gia tộc cùng tới, trong đó có cả ông cụ Hoắc đức cao vọng trọng, sau khi phía Yến Kinh nắm được thông tin thì lập tức tiếp đón long trọng.
Những thứ khác không nói. Cơ quan đầu não của Yến Kinh đều đích thân tới, chỉ định Lý Thần chỉ được đứng bên cạnh.
Thế nhưng cũng chẳng có ai dám khinh thường anh, bởi vì người của cấp trên đều biết, lần này bốn gia tộc hàng đầu của Hồng Kong tới đều không phải là giữ thể diện cho bọn họ mà là giữ thể diện cho Lý Thần.
Những điều mà Lý Thần làm ở Hồng Kông đối với cấp trên đã không còn là điều bí mật nữa.
Vì vậy khi Lý Thần vừa tới thì đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của cơ quan đầu não.
Hoắc Hoàn Vũ là thế hệ thứ ba của nhà họ Hoắc đương nhiên cũng có thể nói chuyện được vài câu với những ông lớn.
“Trời, bọn họ đối xử với anh nhiệt tình thật đấy. Khiến tôi thật chỉ muốn nhốt anh vào trong lồng”.
Sau khi hai người rời đi thì Hoắc Hoàn Vũ bèn nói với vẻ đố kỵ.
Lý Thần khóc dở mếu dở nói; “Nhốt tôi vào lồng hình như không có liên quan gì tới việc nhiệt tình thì phải?”
“Nhốt lại làm việc cho họ chứ sao? Họ đều nhắm trúng năng lực và sức ảnh hưởng của anh rồi”, Hoắc Hoàn Vũ nói.
Lý Thần cười: “Biểu cảm có vô cùng bình tĩnh: “Chẳng qua là vì giữ thể diện cho ông nội anh thôi, dựa vào mỗi năng lực của tôi thì không đủ để cho họ gọi anh gọi em đâu”.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Thần, chép miệng: “Có đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ không biết anh có phải là một lão hồ ly chuyển thết không, mọi người đều trẻ cả, dựa vào cái gì mà anh lại xuất sắc như thế chứ?”
Hoắc Hoàn Vũ không ngờ, một câu nói đùa của anh ta mà đã nói trúng vào hiện thực. Mặc dù Lý Thần mang cơ thể hơn hai mươi tuổi, nhưng Linh Hồn thì đúng là của một lão hồ ly già nua sống hơn nửa đời người rồi.
Chưa tới mười phút, máy bay hạ cánh, đáp xuống đường băng. Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đứng sau hai ông lớn, phía sau nữa là đoàn đón tiếp.
Nhìn thấy ông cụ Hoắc đi đầu, bốn người của bốn đại gia tộc cùng xuống bậc thang, hai ông lớn chủ động bước tới, nhiệt tình chào hỏi ông cụ Hoắc.
Mặc dù mọi người đều lần đầu gặp mặt nhưng sự ăn ý của đám lão làng thì không hề tầm thường, cứ như đã kết giao lâu lắm nên nói chuyện vô cùng vui vẻ .
Ông cụ Hoắc bước tới trước mặt Lý Thần, cực kỳ thân mật vỗ vai anh: “Lý Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Lý Thần cung kính cười nói: “Chào ông, nhìn thấy ông vẫn rắn rỏi vậy cháu rất vui”.
Ông cụ bật cười ha ha: “Thấy cuộc sống của người dân càng lúc càng tốt lên, thực lực và sức ảnh hưởng của dân tộc chúng ta tăng mạnh, tôi có thể yên tâm nhắm mắt được rồi”.
Trong tứ đại gia tộc, chắc chắn nhà họ Hoắc là đặc biệt nhất, địa vị trong quốc nội cũng là cao nhất.
Ông ấy không còn là một thương nhân lớn bình thường nữa, thậm chí về cấp bậc, ông ấy còn cao hơn hai ông lớn còn lại đang có mặt ở đây.
Bất luận là thân phận thuộc tầng lớp nào thì nhất cử nhất động của họ cũng đều nhận được sự chú ý của rất nhiều người.
Thấy sự thân mật của ông cụ Hoắc và Lý Thần, thì không chỉ có hai ông lớn của Yến Kinh lộ vẻ suy tư mà đến những người của ba gia tộc còn lại cũng có biểu cảm ý vị.
Sau đó, Bao Thuyền Vương và Lý Gia Thành cũng tới chào hỏi Lý Thần.
Cuối cùng là Lý Vạn Cơ mà Lý Thần chưa từng gặp mặt.
Người này có biểu cảm nghiêm túc, tỏ ra khinh thường người khác. Đi theo sau là Diệu Khang, đối với người này thì anh biết.
“Hậu sinh khả úy, cậu thật tài giỏi”, Lý Vạn Cơ để lộ nụ cười và khen ngợi.
“Cảm ơn sếp Lý đã khen ngợi, so với các vị tiền bối thì tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi”, Lý Thần tiếp đón, ứng xử chỉn chu, thấu đáo không hề giống như một thanh niên mới có hơn hai mươi tuổi.
Lý Vạn Cơ cười ha ha: “Hồng Kông dù sao cũng nhỏ quá, nhất là hai năm gần đây, trầm quá, tôi cảm thấy không tốt lắm, cần có những thanh niên trẻ như cậu khơi dậy cho bọn họ, để bọn họ biết đạo lý có người giỏi ắt sẽ có người giỏi hơn”.
“Hơn nữa tôi cảm thấy nội địa còn phồn hoa hơn tôi tưởng tượng nhiều, có thể bồi dưỡng được những thanh niên trẻ tuổi như vậy. Tôi hi vọng nội địa sẽ có tương lai rất lớn”.
“Diệu Khang, giai đoạn này tiếp xúc với người trong nước nhiều một chút, đừng luôn cho rằng trong nước thì lạc hâu, đừng quên gốc rễ của chúng ta là gốc rễ của đất nước, hơn nữa tương lai của đất nước có thể nói là tiền đồ vô lượng,
“Thị trường lớn như vậy, chúng ta có thể học ông cụ Hoắc đầu tư trong nước mà”.
Lý Diệu Khang cung kính nói: “Vâng, thưa bố”.
Lời nói của Lý Vạn Cơ khiến hai ông lớn của Yến Kinh cảm thấy vô cùng thoải mái, nhận được sự đón nhận của những gia tộc lớn thì chẳng phải chính là sự công nhận dành cho bọn họ hay sao.
Nếu như nhân cơ hội này có thể khiến cả bốn đại gia tộc và một vài thương nhân tới đầu tư thì nói kiểu gì cũng vẫn là chuyện tốt đối với người dân.
Cứ thế, hai ông lớn của Yến kinh nhìn Lý Thần càng thuận mắt hơn. Chỉ cảm thấy người thanh niên này thật giỏi giang, đúng là phúc khí của mình, cần phải bồi dưỡng cho tốt.
Sau bốn đại gia tộc thì là những thương nhân khác cũng tới.
Trong số đó Lý Thần nhìn thấy Lưu Đại Hùng, còn có cả những cái tên của thế hệ sau hết sức thân thuộc nữa.
Có người anh từng gặp qua, có người thì chưa từng tiếp xúc.
Thế nhưng tất cả đều khá lịch sự.
Vì dù sao với những trường hợp như thế này, dù có là kẻ thù thực thụ thì cũng đều phải cố nặn ra một nụ cười, nếu không thì là kẻ chẳng hiểu gì.
Huống hồ Lý Thần vẫn còn cảm tình với Hồng Kông, dù có là anh em nhà Hương Thị của ngành giải trí công nghiệp thì cũng rất biết giữ thể diện cho Lý Thần, họ nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng thì trao đổi cách thức liên lạc.
Sau nghi thức nghênh đón, những người này ngồi vào những chiếc xe đã chỉ định trước và lên đường về khách sạn.
Tới khách sạn, Lý Thần và ông cụ Hoắc trò truyện một lúc, có điều ông cụ Hoắc tuổi đã cao, bay đường dài nên hơi mệt, huống hồn ông ấy còn phải gặp mặt những ông lớn khác nữa.
Thế nên Lý Thần không chậm trễ, nói vài câu rồi ra khỏi phòng.
Hoắc Chấn Châu tiễn Lý Thần ra cửa.
“Việc tổ chức tiệc tối thế nào rồi? Ngày mai bắt đầu rồi, còn cần giúp đỡ gì nữa không?”, Hoắc Chấn Châu hỏi.
Lý Thần cười nói: “Mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng cả, có lẽ là không có vấn đề gì”.
Hoắc Chấn Châu gật đầu, hài lòng cười nói: “Vậy thì được, mọi chuyện đợi sau khi kết thúc rồi nói, chuyện này lớn, nhất định phải làm tốt nhất!”
Buổi tối chúc mừng thế vận hội được tổ chức theo kế hoạch vào ngày hôm sau.
Lúc này tại Yến Kinh vẫn chưa có kiến trúc tổ chim nên sân khấu lớn nhất chính là sân vận động Bắc Kinh.
Do đó, sân vận động này đã ngừng hoạt động một tháng để trang trí, với sự chuẩn bị liên tục thì cuối cùng cũng đã hoàn thành được bố cục.
Toàn bộ tiệc tối do CTV và mười tám nhà đài khác nhau đồng thời phát trực tiếp, vô số truyền thông quốc tế đến tiến hành phỏng vấn.
Toàn bộ đội bảo vệ đều được phía Yến Kinh cử ra làm lực lực bảo vệ chuyên nghiệp.
Hoàng hôn bao trùm toàn bộ thành phố cổ ngàn năm, đâu đâu cũng là ánh đèn xanh đỏ lấp lánh, và cả ánh đèn nháy flash của các ký giả.
Cả khu vận động người đông như kiến, từ khắp các nơi đổ về đón xem đã đạt tới số lượng hàng chục nghìn người, khiến cho cả sân vận động chật kín người.
Mọi công việc chuẩn bị xong xuôi. Sáu giờ tối, tất cả những khách mời có thư đều lũ lượt đổ về.
Hai bên thảm đỏ là vô số người dân và ký giả nhiệt tình, những ai sở hữu tấm thiệt mời đều mang cảm giác như minh tinh màn bạc, bước đi ưỡn ngực trên thảm đỏ trong tiếng hò reo, cảm giác như được đứng trên đỉnh cao cuộc đời cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Thật đúng là lớn ghê”, Quan Lâm Lâm nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi trước mặt thì lầm bầm.
Lúc này cô ta cùng với bố và anh rể và Nhan Hạ đứng bên cạnh.
“Người tổ chức thật lợi hại”, Bố của Lâm Lâm, Quan Chi Đồng cũng kêu lên.
“Đợi lát nữa mọi người nhớ kỹ, quan sát nhiều, nghe nhiều, ở đây không có chỗ có mấy đứa lên tiếng, tuyệt đối không được để gây sự với người khác. Chúng ta ở đây, chỉ là nhân vật cỏn con, không phải là ở nhà, không được làm loạn”.
Nhan Bân, bố của Nhan Hạ nghiêm túc nói.
“Biết rồi ạ”, Nhan Hạ cẩn thận gật đầu, đột nhiên chỉ vào hàng người trước mặt: “Bố, anh rể, đó không phải là hội trưởng tổng hội Huy Thương sao? Có tới chào hỏi không ạ?”
Nhan Bân và Quan Chi Đống nhìn nhau và bắt đầu hàn huyên.
Ở phía sau, Nhan Hạ nói với Quan Lâm Lâm “Anh Lâm đâu, sao không thấy?”
“Anh Lâm vào trong trước rồi, lát nữa chúng ta vào tìm”, Quan Lâm Lâm khẽ nói.
Nhan Hạ khẽ kêu lên: “Có thể tổ chức buổi tiệc tối như thế này mới là nhân vật tầm cỡ thực sự, thực lực này đúng là thông thiên mà?”
Quan Lâm Lâm đang định lên tiếng thì đột nhiên liếc thấy một bóng hình quen thuộc bèn vội vàng kéo Nhan Hạ và nói: “Anh họ nhìn xem, đó có phải là Lý Thần không? Bạn trai của Tô Vãn Thanh”.
Nhan Hạ nghe thấy vậy lập tức nhìn qua, quả nhiên là nhìn thấy Lý Thần đang nói chuyện với Hoắc Hoàn Vũ.
Anh ta để lộ nụ cười lạnh lùng, sau khi chào Nhan Bân và Quân Đông Chí thì vội vàng kéo Quan Lâm Lâm đi tới.
Lúc này, Hoắc Hoàn Vũ đang uất hận càm ràm với Lý Thần, anh ta là cậu chủ của nhà họ Hoắc, sức ảnh hưởng lớn thế nào thì không cần nói nhiều. Với tính cách của anh ta thì chẳng buồn tiếp xúc với những ông lớn này, trong lòng cảm thấy phản cảm khi cứ phải tay bắt mặt mừng giả tạo kiểu như thế.
“Anh trai tôi ơi, tôi thật sự không muốn tới chỗ bố tôi đâu, cả đám ông lớn, tôi tới đó thở cũng không dám thở mạnh, làm gì có chỗ cho tôi nói chuyện, chi bằng ở cùng anh”.
“Không đi cũng phải đi, anh hai mấy rồi, chẳng lẽ cứ phải coi anh là con nít sao?”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Những sự kiện thế này, sớm muộn gì anh đều phải tham gia, nếu thật sự không ổn thì để Hoắc An Lan, sau này toàn bộ tài sản giao cho Hoắc An Lan, để xem anh khóc lóc với ai”.
Hoắc Hoàn Vũ nghe thấy vậy thì híp mắt cười he he: “Vậy cũng tốt, chỉ cần anh kêu con bé mỗi năm đưa cho tôi đủ tiền tiêu là được, tôi còn sướng vì được tự tại ấy”.
Nghe thấy vậy, Lý Thần mới nghiêm túc nhìn Hoắc Hoàn Vũ: “Anh lớn thế này rồi, bố anh thật chỉ muốn đập anh chết thôi đấy, đúng là tình cha như núi”.
Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt, sau đó nghe thấy có giọng nói từ sau vọng tới.
“Ấy, Vãn Thanh kiếm được cho anh tấm thiệp mời thật à? Anh tới mà không thấy ngại sao?"
Bình luận facebook