Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395 “Anh thật sự muốn cá chết lưới rách sao?”
Ngô Hồng Hà cũng thở dài: “Chú, chú chọc giận ai không tốt lại cứ đi chọc giận anh Lý. Cháu cũng là bất đắc dĩ thôi, khuyên chú một câu. Mau xin anh Lý tha mạng, may ra anh ấy vẫn còn tha cho chú một con đường sống”.
“Tha cái rắm ấy”, Vạn Thủ Cường đột nhiên gầm lên chỉ về phía Ngô Hồng Hà và Lý Thần rồi gầm lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì, rốt cuộc là có ý gì?”
“Muốn tôi xin lỗi cái thằng nhãi này sao? Ngô Hồng Hà, mẹ kiếp cháu cũng điên rồi!”
“Người điên là chú đấy”, Ngô Giang Hải mở miệng, thản nhiên nói: “Chú, chú đã chọc vào người không nên chọc, tự tìm đường chết, đừng có kêu lên nữa, mau xin lỗi và nhận sai với anh Lý đi”.
“Đừng gọi tôi là chú, mẹ kiếp, các người cấu kết với người ngoài hãm hại tôi, mà còn gọi tôi là chú sao”, Vạn Thủ Cường gầm lên.
Ngô Hồng Hà cười lạnh lùng: “Vạn Thủ Cường, chú đã đắc tội với anh Lý mà còn không mau xin lỗi?”
Vạn Thủ Cường nhìn chăm chăm Lý Thần, nghiến răng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, Lý Thần, mau nói rõ ra!”
Lý Thần: “Nói rõ, nói rõ cái gì cơ?”
“Republic of Cameron vốn đang phải đối diện với rủi ro về tài chính sao, chẳng qua tôi giúp nó phát nổ sớm mà thôi. Chuyện này là sớm hay muộn mà, nổ sớm thì giải quyết sớm, tôi đang giúp ông đấy”.
“Còn về màn đánh bạc này, người ta tự mình mắc câu, rõ ràng ông chơi thua mà còn bày đặt với tôi?”
Đầu Vạn Thủ Cường ong ong, mấy ngày này toàn bộ sự việc đều có liên kết với nhau, cuối cùng hóa ra là một âm mưu đáng sợ.
Vạn Thủ Cường nín thở, cảm giác trước mặt tối sầm, ông ta trợn trừng mắt nhìn Lý Thần, nghiến răng và kêu lên: “Tất cả là âm mưu của mày sao?”
Lý Thần khẽ cười: “Sao lại nói là âm mưu được, chỉ là một chút trò vặt vãnh trên thương trường thôi, nói về âm mưu thì Vạn Thủ Cường ông mới là cao thủ”.
Nghĩ tới việc thua hết tiền lưu động của công ty và đám người cho vay kia đều tới đòi nợ thì với tin đồn đó, những nhà cung ứng hàng hóa chắc chắn sẽ lật mặt, cuối cùng thì ngân hàng thấy tình hình không ổn cũng sẽ bắt bản thân phải trả nợ trước thời hạn.
Một loạt chuyện này, sẽ tạo thành dây chuyền.
Republic of Cameron đã tới thời kì chết.
Vạn Thủ Cường cảm thấy da đầu tê dại.
Hai ngày này, ông ta còn đang bày binh bố trận dìm chết tập đoàn Tô Thị. Vậy mà chớp mắt thì đã đến nhà mình bị trộm?
“Lý Thần, mày chết không yên đâu!”
Trong lúc kích động, Vạn Thủ Cường dường như muốn bùng nổ.
Ông ta lao lên định nhào vào Lý Thần và thật chỉ muốn xé nát anh ra.
Lý Thần lạnh lùng nhìn Vạn Thủ Cường lao tới.
Nhưng Vạn Thủ Cường vừa mới lao được một nửa thì Lưu Quân đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lý Thần, siết hầu ông ta và dùng một tay nhấc ông ta lên như nhấc một con chó chết.
Cảnh tượng đó khiến mấy người Ngô Hồng Hà phải nuốt nước bọt. Ai cũng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt sợ hãi, không dám nói gì.
Cổ họng Vạn Thủ Cừờng bị siết chặt, toàn thân bị treo lơ lửng trên cánh tay của Lưu Quân, cảm giác khó thở và khuôn mặt lập tức đỏ au.
“Thả ông ta xuống đi”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lưu Quân nghe thấy vậy vội vàng buông tay. Vạn Thủ Cường giống như một con chó chết nằm sạp ra đất, ôm cổ và thở hổn hển.
Thế nhưng trải qua tình huống vừa rồi cũng khiến Vạn Thủ Cường bình tĩnh hơn.
Ông ta biết có tức giận cũng vô ích bèn miễn cưỡng nhìn Lý Thần, nghiến răng và nói: “Không phải mày là con rể của Tô Đông Thăng sao? Dựa vào cái gì mà khiến nhà họ Ngô phải nghe mày?”
Ngô Giang Hải lắc đầu, thở dài: “Chú còn không chịu tỉnh ngộ, tới giờ vẫn chưa hiểu sao? Trước khi gây sự cũng không xem xem đối thủ là ai? Chú à, sức mạnh của anh Lý đã lớn mạnh tới mức vượt sức tưởng tượng của chú rồi!”
“Đừng nói là nhà họ Ngô mà trước đó, nhà họ Lâm, hai bố con Lâm Lang Thiên chú biết chứ? Gây sự với anh Lý, kết quả cuối cùng thì sao? Phải bồi thường một tỷ tệ. Lâm Lang Thiên đã phải từ chức chủ tịch Truyền thông Rainbow rồi đó!”
“Đến nhà họ Lâm còn phải cúi đầu, chú nghĩ chú là cái gì?”
Vạn Thủ Cường nghe thấy vậy thì mặt tái mét.
Ông ta nhìn Lý Thần với vẻ không dám tin. Đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi giống như nhìn thấy ma vậy.
“Anh, rốt cuộc anh là ai, tại sao không nói ra anh có sức mạnh lớn như vậy?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Thực ra thứ mà ông biết đúng là thân phận của tôi, còn về lai lịch thì tôi cũng giống như những người khác, sức mạnh lớn nhất của tôi là chính tôi”.
Vạn Thủ Cường cảm thấy hoang mang, cuối cùng mất đi toàn bộ sức lực, bèn cúi đầu nói với Lý Thần: “Anh muốn thế nào thì mới tha cho tôi”.
Lý Thần kinh ngạc nói: “Tha cho ông? Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này”.
Vạn Thủ Cường sững sờ và tức giận: “Anh thật sự muốn cá chết lưới rách sao?”
Lý Thần khẽ cười: “Dường như ông vẫn chưa rõ thế cục bây giờ nhỉ? Cái gì mà cá chết lưới rách? Ông chết chắc rồi nhưng lưới thì không rách được”.
Vạn Thủ Cường cố nén cơn lửa giận, nghiến răng với vẻ không cam tâm: “Dìm chết tôi thì anh có lợi lạc gì? Anh thật sự không coi ai ra gì như vậy sao?”
“Tha cái rắm ấy”, Vạn Thủ Cường đột nhiên gầm lên chỉ về phía Ngô Hồng Hà và Lý Thần rồi gầm lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì, rốt cuộc là có ý gì?”
“Muốn tôi xin lỗi cái thằng nhãi này sao? Ngô Hồng Hà, mẹ kiếp cháu cũng điên rồi!”
“Người điên là chú đấy”, Ngô Giang Hải mở miệng, thản nhiên nói: “Chú, chú đã chọc vào người không nên chọc, tự tìm đường chết, đừng có kêu lên nữa, mau xin lỗi và nhận sai với anh Lý đi”.
“Đừng gọi tôi là chú, mẹ kiếp, các người cấu kết với người ngoài hãm hại tôi, mà còn gọi tôi là chú sao”, Vạn Thủ Cường gầm lên.
Ngô Hồng Hà cười lạnh lùng: “Vạn Thủ Cường, chú đã đắc tội với anh Lý mà còn không mau xin lỗi?”
Vạn Thủ Cường nhìn chăm chăm Lý Thần, nghiến răng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, Lý Thần, mau nói rõ ra!”
Lý Thần: “Nói rõ, nói rõ cái gì cơ?”
“Republic of Cameron vốn đang phải đối diện với rủi ro về tài chính sao, chẳng qua tôi giúp nó phát nổ sớm mà thôi. Chuyện này là sớm hay muộn mà, nổ sớm thì giải quyết sớm, tôi đang giúp ông đấy”.
“Còn về màn đánh bạc này, người ta tự mình mắc câu, rõ ràng ông chơi thua mà còn bày đặt với tôi?”
Đầu Vạn Thủ Cường ong ong, mấy ngày này toàn bộ sự việc đều có liên kết với nhau, cuối cùng hóa ra là một âm mưu đáng sợ.
Vạn Thủ Cường nín thở, cảm giác trước mặt tối sầm, ông ta trợn trừng mắt nhìn Lý Thần, nghiến răng và kêu lên: “Tất cả là âm mưu của mày sao?”
Lý Thần khẽ cười: “Sao lại nói là âm mưu được, chỉ là một chút trò vặt vãnh trên thương trường thôi, nói về âm mưu thì Vạn Thủ Cường ông mới là cao thủ”.
Nghĩ tới việc thua hết tiền lưu động của công ty và đám người cho vay kia đều tới đòi nợ thì với tin đồn đó, những nhà cung ứng hàng hóa chắc chắn sẽ lật mặt, cuối cùng thì ngân hàng thấy tình hình không ổn cũng sẽ bắt bản thân phải trả nợ trước thời hạn.
Một loạt chuyện này, sẽ tạo thành dây chuyền.
Republic of Cameron đã tới thời kì chết.
Vạn Thủ Cường cảm thấy da đầu tê dại.
Hai ngày này, ông ta còn đang bày binh bố trận dìm chết tập đoàn Tô Thị. Vậy mà chớp mắt thì đã đến nhà mình bị trộm?
“Lý Thần, mày chết không yên đâu!”
Trong lúc kích động, Vạn Thủ Cường dường như muốn bùng nổ.
Ông ta lao lên định nhào vào Lý Thần và thật chỉ muốn xé nát anh ra.
Lý Thần lạnh lùng nhìn Vạn Thủ Cường lao tới.
Nhưng Vạn Thủ Cường vừa mới lao được một nửa thì Lưu Quân đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lý Thần, siết hầu ông ta và dùng một tay nhấc ông ta lên như nhấc một con chó chết.
Cảnh tượng đó khiến mấy người Ngô Hồng Hà phải nuốt nước bọt. Ai cũng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt sợ hãi, không dám nói gì.
Cổ họng Vạn Thủ Cừờng bị siết chặt, toàn thân bị treo lơ lửng trên cánh tay của Lưu Quân, cảm giác khó thở và khuôn mặt lập tức đỏ au.
“Thả ông ta xuống đi”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lưu Quân nghe thấy vậy vội vàng buông tay. Vạn Thủ Cường giống như một con chó chết nằm sạp ra đất, ôm cổ và thở hổn hển.
Thế nhưng trải qua tình huống vừa rồi cũng khiến Vạn Thủ Cường bình tĩnh hơn.
Ông ta biết có tức giận cũng vô ích bèn miễn cưỡng nhìn Lý Thần, nghiến răng và nói: “Không phải mày là con rể của Tô Đông Thăng sao? Dựa vào cái gì mà khiến nhà họ Ngô phải nghe mày?”
Ngô Giang Hải lắc đầu, thở dài: “Chú còn không chịu tỉnh ngộ, tới giờ vẫn chưa hiểu sao? Trước khi gây sự cũng không xem xem đối thủ là ai? Chú à, sức mạnh của anh Lý đã lớn mạnh tới mức vượt sức tưởng tượng của chú rồi!”
“Đừng nói là nhà họ Ngô mà trước đó, nhà họ Lâm, hai bố con Lâm Lang Thiên chú biết chứ? Gây sự với anh Lý, kết quả cuối cùng thì sao? Phải bồi thường một tỷ tệ. Lâm Lang Thiên đã phải từ chức chủ tịch Truyền thông Rainbow rồi đó!”
“Đến nhà họ Lâm còn phải cúi đầu, chú nghĩ chú là cái gì?”
Vạn Thủ Cường nghe thấy vậy thì mặt tái mét.
Ông ta nhìn Lý Thần với vẻ không dám tin. Đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi giống như nhìn thấy ma vậy.
“Anh, rốt cuộc anh là ai, tại sao không nói ra anh có sức mạnh lớn như vậy?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Thực ra thứ mà ông biết đúng là thân phận của tôi, còn về lai lịch thì tôi cũng giống như những người khác, sức mạnh lớn nhất của tôi là chính tôi”.
Vạn Thủ Cường cảm thấy hoang mang, cuối cùng mất đi toàn bộ sức lực, bèn cúi đầu nói với Lý Thần: “Anh muốn thế nào thì mới tha cho tôi”.
Lý Thần kinh ngạc nói: “Tha cho ông? Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này”.
Vạn Thủ Cường sững sờ và tức giận: “Anh thật sự muốn cá chết lưới rách sao?”
Lý Thần khẽ cười: “Dường như ông vẫn chưa rõ thế cục bây giờ nhỉ? Cái gì mà cá chết lưới rách? Ông chết chắc rồi nhưng lưới thì không rách được”.
Vạn Thủ Cường cố nén cơn lửa giận, nghiến răng với vẻ không cam tâm: “Dìm chết tôi thì anh có lợi lạc gì? Anh thật sự không coi ai ra gì như vậy sao?”
Bình luận facebook