• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vận May Đổi Đời - Lý Thần (5 Viewers)

  • Chương 346: Đẩy tới bờ vực

“Ái chà ra vẻ quá nhỉ?”, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy nói.



Lâm Lang Thiên liếc nhìn Hoắc Hoàn Vũ một cái, lạnh lùng nói: “Hoắc Hoàn Vũ, đừng tưởng rằng nhà họ Hoắc anh đã to bằng trời rồi. Người ta kính trọng cũng chỉ là những nhân vật tầm cỡ và có sức ảnh hưởng như ông cụ Hoắc thôi, đéo có tí liên quan mẹ gì tới anh đâu!”



“Có chút thế lực thì chẳng qua cũng chỉ ở Hồng Kông thôi, đến Yến Kinh rồi thì Hoắc Hoàn Vũ anh là cái thá gì?”




“Mẹ thằng chó này nữa!”



Hoắc Hoàn Vũ suýt chút nữa thì đạp đổ bàn: “Vậy mày thì là cái thá gì, ở đây ra vẻ vẫn không phải gắn cái mác cậu chủ nhà họ Lâm sao? Mày tách khỏi nhà họ Lâm thì là bãi cứt chó gì?”



“Hoắc Hoàn Vũ tao từ bao giờ đến lượt loại chó má như mày chỉ chỉ trỏ trỏ. Có bản lĩnh thì cứ tới đi, Hoắc Hoàn Vũ tao mà chùn thì tao không mang họ Hoắc!”



Lâm Lang Thiên cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Ấu trĩ”.



Nói xong, Lâm Lang Thiên không buồn nhìn Hoắc Hoàn Vũ đang tức giận đùng đùng, quay đầu nói với Lý Thần: “Chính là anh, người muốn giành quyền tổ chức bữa tiệc chúc mừng đăng cai Thế Vận Hội thành công với tôi sao? Sao nào, cảm thấy bản thân sống thoải mái quá, nên muốn tìm chút kích thích à?”






“Ái chà ra vẻ quá nhỉ?”, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy nói.



Lâm Lang Thiên liếc nhìn Hoắc Hoàn Vũ một cái, lạnh lùng nói: “Hoắc Hoàn Vũ, đừng tưởng rằng nhà họ Hoắc anh đã to bằng trời rồi. Người ta kính trọng cũng chỉ là những nhân vật tầm cỡ và có sức ảnh hưởng như ông cụ Hoắc thôi, đéo có tí liên quan mẹ gì tới anh đâu!”



“Có chút thế lực thì chẳng qua cũng chỉ ở Hồng Kông thôi, đến Yến Kinh rồi thì Hoắc Hoàn Vũ anh là cái thá gì?”



“Mẹ thằng chó này nữa!”



Hoắc Hoàn Vũ suýt chút nữa thì đạp đổ bàn: “Vậy mày thì là cái thá gì, ở đây ra vẻ vẫn không phải gắn cái mác cậu chủ nhà họ Lâm sao? Mày tách khỏi nhà họ Lâm thì là bãi cứt chó gì?”



“Hoắc Hoàn Vũ tao từ bao giờ đến lượt loại chó má như mày chỉ chỉ trỏ trỏ. Có bản lĩnh thì cứ tới đi, Hoắc Hoàn Vũ tao mà chùn thì tao không mang họ Hoắc!”



Lâm Lang Thiên cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Ấu trĩ”.



Nói xong, Lâm Lang Thiên không buồn nhìn Hoắc Hoàn Vũ đang tức giận đùng đùng, quay đầu nói với Lý Thần: “Chính là anh, người muốn giành quyền tổ chức bữa tiệc chúc mừng đăng cai Thế Vận Hội thành công với tôi sao? Sao nào, cảm thấy bản thân sống thoải mái quá, nên muốn tìm chút kích thích à?”



Lâm Lang Thiên quay đầu nhìn về phía Ngô Hán Lâm, cười nói: “Gia chủ nhà họ Ngô, hay là chúng ta mau chóng ký hợp đồng đi nhỉ?”



Khi Ngô Hán Lâm nghe thấy những lời đó của Lý Thần, trái tim ông ta lập tức co rút lại.



Ông ta biết rằng nhất định Lý Thần đã nhìn thấu thủ đoạn của mình, nhưng không ngờ rằng đòn phản công của anh lại tới sớm như vậy.



Một câu nói thiếu hiểu biết sẽ khiến bản thân rơi vào tình thế khó xử.



Trước lời này của Lâm Lang Thiên, Ngô Hán Lâm cười nói: “Cậu Lâm, cậu đừng vội, cậu xem không phải tôi đã gọi cả hai bên cùng tới rồi à, mọi người ngồi xuống cùng nhau bàn bạc là được mà?”



Lâm Lang Thiên đập bàn, lạnh lùng nói: “Đừng có lằng nhằng với tôi, ông Ngô kia, ông coi người khác là ngu hết sao?”



“Tôi biết ông đang muốn không đắc tội với cả hai bên, để chúng tôi tự đấu đá lẫn nhau, ông ký hợp đồng với người thắng là được rồi, như vậy ông chẳng tổn thất cái gì, muốn chơi trò tiểu xảo này với tôi đúng không?”



Lâm Lang Thiên quay đầu nhìn về phía Ngô Hán Lâm, cười nói: “Gia chủ nhà họ Ngô, hay là chúng ta mau chóng ký hợp đồng đi nhỉ?”



Khi Ngô Hán Lâm nghe thấy những lời đó của Lý Thần, trái tim ông ta lập tức co rút lại.



Ông ta biết rằng nhất định Lý Thần đã nhìn thấu thủ đoạn của mình, nhưng không ngờ rằng đòn phản công của anh lại tới sớm như vậy.



Một câu nói thiếu hiểu biết sẽ khiến bản thân rơi vào tình thế khó xử.



Trước lời này của Lâm Lang Thiên, Ngô Hán Lâm cười nói: “Cậu Lâm, cậu đừng vội, cậu xem không phải tôi đã gọi cả hai bên cùng tới rồi à, mọi người ngồi xuống cùng nhau bàn bạc là được mà?”



Lâm Lang Thiên đập bàn, lạnh lùng nói: “Đừng có lằng nhằng với tôi, ông Ngô kia, ông coi người khác là ngu hết sao?”



“Tôi biết ông đang muốn không đắc tội với cả hai bên, để chúng tôi tự đấu đá lẫn nhau, ông ký hợp đồng với người thắng là được rồi, như vậy ông chẳng tổn thất cái gì, muốn chơi trò tiểu xảo này với tôi đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom