Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261: Vệ Lam (41)
Vệ Hy và Vệ Minh nói chuyện với nhau thật lâu, đến khi cô bước ra khỏi phòng Vệ Minh, đôi mắt cũng đỏ, Vệ Hy rất khó chịu, cô nghĩ đến câu Vệ Minh nói với cô, "Lúc con còn trẻ, con thích chàng trai kia, ba không phản đối, bây giờ con thích Vệ Nghiệp Thành, ba cũng sẽ không phản đối. Nhưng mà Tiểu Hy, con phải biết, ba lớn tuổi hơn Vệ Nghiệp Thành, ba đã hơn 60 rồi, ba sẽ rời khỏi thế giới này trước cậu ta, ba không thể che chở cho con cả đời. Nên tự con phải chú ý, cẩn thận, đừng để mình chịu thiệt thòi. Cho dù con làm gì thì ba cũng ủng hộ con, ba vất vả cả đời, còn không phải vì để con gái ba, cháu trai ba muốn làm gì thì làm đó sao, con cứ đi làm điều con thích đi, chỉ cần con hạnh phúc là được."
Vệ Hy cảm thấy rất không nên, cô không nên kết hôn với Vệ Nghiệp Thành, không nên làm cha mình ở lúc tuổi già còn phải lo lắng cho cô, thậm chí cô còn nghĩ hay là thôi đi, thân phận như cô và Vệ Nghiệp Thành mà còn yêu đương gì nữa, chia tay thì tốt hơn. Nhưng khi đối mặt với Vệ Nghiệp Thành, cô lại nói không nên lời, lần nào cũng là Vệ Nghiệp Thành nhượng bộ, cô nhìn thấy sự trả giá của hắn nên cô không cách nào làm tổn thương Vệ Nghiệp Thành.
Cô chỉ có thể nói với hắn, "Nếu anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ không tha thứ cho anh."
Vệ Nghiệp Thành, "Không đâu," hắn nói, "Tiểu Hy, em phải tin anh. Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, ít nhất phải học cách tin tưởng lẫn nhau."
Vệ Hy cảm thấy thật khó, nhưng cô vẫn gật đầu, cô muốn cho tình yêu của mình một cơ hội, cho dù tình yêu này có bị treo trên dây thép giữ vách núi, nhưng cô vẫn muốn cược một lần, chỉ hy vọng là mình đúng.
Cuối cùng bọn họ vẫn tổ chức hôn lễ vào tháng mười. Cả thành phố chú ý, ai cũng không ngờ "Vệ lớn nhỏ" nước sông không phạm nước giếng nửa đời người, nhưng cuối cùng lại chọn liên minh. Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ, muốn xem động tác tiếp theo của hai nhà, nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Vệ Minh và Vệ Nghiệp Thành lại không làm gì cả.
Vệ Minh đang bận làm lễ trưởng thành 18 tuổi của Vệ Lam, Vệ Nghiệp Thành và Vệ Hy thêm cả Vệ Huân, Vệ Lam đang thương lượng cuộc sống sau này của một nhà bốn người bọn họ.
"Ý kiến của mẹ là chúng ta dọn đến trung tâm thành phố ở thì tốt hơn, ba người đi làm và Tiểu Lam đi học đều tiện hơn một chút." Vệ Hy nói.
Vệ Nghiệp Thành phụ họa, "Anh cũng thấy vậy đó."
Vệ Lam không có ý kiến, "Con sao cũng được."
Cậu nhìn Vệ Huân, Vệ Huân buông đũa xuống, nói, "Con không dọn."
Vệ Nghiệp Thành đã nói trước với Vệ Hy là Vệ Huân sẽ không đồng ý dọn qua ở cùng bọn họ đâu, giờ nghe Vệ Huân nói như vậy cũng không kinh ngạc gì mấy, chỉ nhìn Vệ Hy.
Vệ Hy biết rõ còn cố hỏi, "Vì sao?"
"Con không quen sống cùng người khác." Vệ Huân nói, "Con quen ở một mình."
Vệ Hy thầm nói xạo quá, còn không quen sống cùng người khác nữa chứ, con trai cô không phải người hay gì, chẳng phải một năm 365 ngày thì có 200 ngày là ở cùng Vệ Lam sao!
"Nếu Tiểu Lam dọn qua con cũng không muốn dọn sao?" Vệ Hy đâm thẳng vào chỗ đau của hắn.
Vệ Huân nghĩ nghĩ, hiếm khi lại do dự.
Hắn không thích náo nhiệt, ở một mình quen rồi, đột nhiên phải sống cùng Vệ Hy và Vệ Nghiệp Thành, Vệ Huân nghĩ sao cũng thấy không muốn, nhưng cố tình Vệ Hy lại mang Vệ Lam ra.
Cuối cùng Vệ Nghiệp Thành cũng hiểu lòng đứa con trai này, vì thế nói: "Hay Tiểu Lam ở cùng chúng ta là được rồi, Tiểu Huân quen ở một mình rồi, không cần kêu nó ở với chúng ta làm gì."
Vệ Lam không đồng ý, "Sao được, ba chúng ta ở với nhau, anh con lại ở một mình, vậy là sao, ba chúng ta là một nhà hạnh phúc, anh con là người ngoài sao? Con không muốn."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Hay là vậy đi, con với anh con ở đây, ba mẹ hai người ở trung tâm thành phố đi, hai người còn đang trong tân hôn, tình nồng mật ý, có hai cái bóng đèn sáng chói vậy thì không tốt đâu."
Cậu nói xong, còn chớp chớp mắt với Vệ Hy.
Vệ Hy thật không biết nói sao, "Con hiểu chuyện quá nhỉ."
"Tất nhiên rồi." Vệ Lam cười nói, "Cứ vậy đi."
Vệ Hy nhìn cậu, "Vậy con không ở với mẹ hả?"
"Cuối tuần hai đứa con về ở hai ngày, nếu anh con bận thì con qua đó ở."
Vệ Hy nhìn Vệ Huân, "Con thì sao?"
Vệ Huân rất nể mặt Vệ Lam, "Được."
"Vậy đi." Vệ Hy thấy vậy cũng được, cũng không khác gì lúc trước lắm, từ lúc Vệ Lam dọn đến đây, gần như đã sống như vậy, một nửa thời gian chỗ cô, một nửa thời gian còn lại ở chỗ Vệ Huân, vì thế bọn họ vui vẻ kết thúc đề tài này, tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong, Vệ Hy và Vệ Nghiệp Thành đi, Vệ Lam và Vệ Huân ra cổng tiễn hai người, Vệ Nghiệp Thành đi nhiều lần như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ này, được sủng ái mà lo sợ, vô thức liếc Vệ Huân một cái. Vệ Huân vẫn bộ dáng không cảm xúc, Vệ Nghiệp Thành vẫn không hiểu, một người hoạt bát như Vệ Lam sao lại chịu được thằng con không thú vị của mình nhỉ, mỗi ngày đều ở bên nhau. Nhưng hắn vẫn không nói gì, quay đầu đi.
Sau hôn lễ của Vệ Nghiệp Thành và Vệ Hy chừng một tháng thì đến lễ trưởng thành của Vệ Lam, đây là chuyện lớn đầu tiên sau khi hai nhà kết minh, Vệ Minh rất để bụng, làm rất lớn. Vệ Lam lại thấy không cần thiết nhưng vẫn ngoan ngoãn tham dự, chỉ là lú mặt ra xong rồi lén trốn đi mất.
Cậu tìm chỗ không có ai, cầm di động chơi game, lúc Vệ Huân tìm được cậu, vừa lúc cậu mới chơi xong một ván, còn chưa kịp hoan hô, đã nhìn thấy Vệ Huân đứng trước mặt, đành phải chột dạ giải thích với hắn, "Ở trong đó chán lắm á."
Vệ Huân thở dài, không có la cậu.
Thiếu niên Vệ Huân cũng rất ghét mấy sự kiện như vậy, nhưng thanh niên Vệ Huân đã có thể ứng phó những người muốn nịnh bợ hắn một cách thành thạo. Sau khi hắn 18 tuổi, dưới sự mài dũa của Vệ Nghiệp Thành đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành con át chủ bài lớn nhất trong tay Vệ Nghiệp Thành. Nhưng Vệ Huân không hy vọng Vệ Lam cũng như vậy, trưởng thành cần phải trả một cái giá đắt, Vệ Huân không để bụng mấy thứ đó, nhưng hắn không nỡ để Vệ Lam cũng trải qua chuyện như thế.
"Đi vào đi." Hắn nói, "Ông ngoại em đang tìm em đó."
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, đứng lên. Mỗi năm sinh nhật cậu đều phải về nhà cũ để mừng, năm nay cũng không ngoại lệ, chẳng qua năm nay lại nhiều thêm Vệ Huân và Vệ Nghiệp Thành.
Buổi tối lúc Vệ Hy chuẩn bị ngủ, lại bị Vệ Huân gọi lại, Vệ Hy thấy hắn có chuyện muốn nói với mình thì dẫn đến phòng khách nhà cũ. Cô ngồi xuống ghế, hỏi Vệ Huân, "Sao vậy?"
Vệ Huân hỏi cô, "Vệ Lam 18 tuổi, có phải nó sẽ từ từ tiếp xúc với sản nghiệp của Vệ Minh không?"
Vệ Hy sửa lời hắn, "Con nên gọi là ông ngoại, hoặc là nói ông ngoại của nó, lần đầu tiên ta thấy người gọi thẳng tên ba của ta ở nhà cũ, lá gan con cũng lớn đấy."
Vệ Huân biết nghe lời phải, "Vậy có phải nó sẽ từ từ tiếp xúc với sản nghiệp của ông ngoại nó không?"
"Đó là đương nhiên, sản nghiệp nhà chúng ta chắc chắn sẽ truyền cho nó."
"Nhưng không phải bây giờ nhà họ Vệ còn chưa hoàn toàn rửa sạch sẽ sao?"
"Con muốn nói cái gì?" Vệ Hy trực tiếp hỏi thẳng.
Vệ Huân bước lên, thả một cái USB xuống bàn trà thuỷ tinh bên cạnh cô, hắn nhìn Vệ Hy, bình tĩnh nói, "Con sẵn sàng làm việc cho Vệ Minh, làm thanh đao trên tay ông ấy, chỉ đổi lại, trước khi nhà họ Vệ hoàn toàn tẩy trắng, Tiểu Lam không thể tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Vệ, bất luận là chuyện gì."
"Con dựa vào đâu?"
Vệ Huân nhìn thoáng qua USB trên bàn, Vệ Hy nhìn theo ánh mắt hắn, cầm USB lên, "Đây là cái gì?"
"Nếu con làm việc có lỗi với nhà người, thứ trên tay người có thể dồn con vào chỗ chết."
Vệ Hy sửng sốt, cô vô thức nắm chặt USB, nhỏ giọng nói, "Chắc là ba con đã nói với con rồi, hôn nhân của chúng ta không có giá trị pháp lý, hai nhà chúng ta, mặt ngoài là liên minh, trên thực tế vẫn là hai nhà, không can thiệp chuyện của nhau, không quấy nhiễu lẫn nhau, chắc là anh ấy đã nói với con, đừng để mắt vào chuyện bên đây."
"Không liên quan đến ba con." Vệ Huân rất bình tĩnh, "Cho dù người và ba con không ở bên nhau thì con cũng đến nói chuyện này với người. Giờ chỉ là tiện hơn thôi."
Vệ Hy nhìn Vệ Huân, cười khẽ, "Con cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?" Cô hỏi, "Con là loại người gì, chúng ta đều rõ ràng, mục đích con làm vậy là gì? Con xem Tiểu Lam là cái gì? Nó họ Vệ, nó hưởng thụ vinh hoa dòng họ này mang lại thì nó phải gánh vác trách nhiệm của dòng họ này. Để con làm việc cho ba ta, vậy Tiểu Lam là cái gì đây?"
"Đương nhiên Tiểu Lam sẽ kế thừa toàn bộ nhà họ Vệ, nhưng mà không phải bây giờ." Vệ Huân nhìn Vệ Hy, bình tĩnh, từng câu từng chữ nói, "Trong ngôi nhà này, trong tất cả người họ Vệ ở đây, nó là người duy nhất chưa từng dính máu, nó là người ngủ yên ổn nhất, người không có gánh nặng nhất. Cuộc đời của nó vốn phải thuần túy sạch sẽ như vậy, trước kia chưa từng gặp qua, sau này cũng không cần nhìn thấy."3
Tất cả lời nói của Vệ Hy đều bị câu này của hắn chặn họng.
Cô nhìn Vệ Huân, trên mặt Vệ Huân tràn đầy kiên định, đôi mắt hắn đen láy, nhưng lời hắn nói Vệ Hy đều nghe ra sự dịu dàng. Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Huân ở nhà mình, Vệ Huân dỗ Vệ Lam cả đêm, Vệ Lam tức giận không thèm để ý đến nó, mặt nó không đổi sắc cắt tay mình, lại cẩn thận không để máu rớt xuống giường Vệ Lam.
Vệ Hy nhìn Vệ Lam lớn lên bên cạnh Vệ Huân, nhìn Vệ Lam ngày càng ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn, một bên cô cảm thấy Vệ Huân thật sự rất để ý Vệ Lam, một bên lại sợ đây chỉ là màn kịch của Vệ Huân.
Vệ Hy nắm chặt USB trong tay, lý trí vốn dĩ kiên định lại bị Vệ Huân làm cho hoảng loạn. Vệ Lam lớn lên, cũng không khác gì những đứa nhỏ ở gia đình bình thường, nếu nhất định phải nói ra chỗ khác nhau, vậy chính là Vệ Lam tự do hơn không có áp lực hơn, trong lúc vô tình, cô và cha đều né tránh máu me mà Vệ Lam đáng lẽ phải nhìn thấy, hai người ăn ý chỉ dạy cậu quyền cước và cách dùng các loại vũ khí, lại không cho cậu thực hành.
Đây là điều không nên, Vệ Hy rất rõ ràng, cho dù là cô lúc còn là thiếu niên, cũng đã nhìn thấy chuyện đáng lẽ không nên nhìn thấy ở tuổi đó, nên sau khi thành niên cô làm việc giúp Vệ Minh, nhưng vẫn có thể điều chỉnh tâm lý của mình, cô có thể chấp nhận và không thèm để ý rất nhiều chuyện.
Nhưng Vệ Lam chưa từng nhìn thấy, Vệ Hy không nỡ làm cậu thấy, cũng không biết vì sao Vệ Minh cũng tránh né. Nên Vệ Lam lớn lên trong hoàn cảnh sạch sẽ ấm áp, cậu tắm mình dưới ánh mặt trời, lớn lên đúng bộ dáng Vệ Hy mong mỏi nhất.
Vệ Hy nâng mắt lên, nhìn thanh niên trước mặt làm chuyện cô không ngờ được, cô nói, "Chắc con không chỉ nói lời này với ta đâu, đúng không."
Vệ Hy cảm thấy rất không nên, cô không nên kết hôn với Vệ Nghiệp Thành, không nên làm cha mình ở lúc tuổi già còn phải lo lắng cho cô, thậm chí cô còn nghĩ hay là thôi đi, thân phận như cô và Vệ Nghiệp Thành mà còn yêu đương gì nữa, chia tay thì tốt hơn. Nhưng khi đối mặt với Vệ Nghiệp Thành, cô lại nói không nên lời, lần nào cũng là Vệ Nghiệp Thành nhượng bộ, cô nhìn thấy sự trả giá của hắn nên cô không cách nào làm tổn thương Vệ Nghiệp Thành.
Cô chỉ có thể nói với hắn, "Nếu anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ không tha thứ cho anh."
Vệ Nghiệp Thành, "Không đâu," hắn nói, "Tiểu Hy, em phải tin anh. Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, ít nhất phải học cách tin tưởng lẫn nhau."
Vệ Hy cảm thấy thật khó, nhưng cô vẫn gật đầu, cô muốn cho tình yêu của mình một cơ hội, cho dù tình yêu này có bị treo trên dây thép giữ vách núi, nhưng cô vẫn muốn cược một lần, chỉ hy vọng là mình đúng.
Cuối cùng bọn họ vẫn tổ chức hôn lễ vào tháng mười. Cả thành phố chú ý, ai cũng không ngờ "Vệ lớn nhỏ" nước sông không phạm nước giếng nửa đời người, nhưng cuối cùng lại chọn liên minh. Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ, muốn xem động tác tiếp theo của hai nhà, nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Vệ Minh và Vệ Nghiệp Thành lại không làm gì cả.
Vệ Minh đang bận làm lễ trưởng thành 18 tuổi của Vệ Lam, Vệ Nghiệp Thành và Vệ Hy thêm cả Vệ Huân, Vệ Lam đang thương lượng cuộc sống sau này của một nhà bốn người bọn họ.
"Ý kiến của mẹ là chúng ta dọn đến trung tâm thành phố ở thì tốt hơn, ba người đi làm và Tiểu Lam đi học đều tiện hơn một chút." Vệ Hy nói.
Vệ Nghiệp Thành phụ họa, "Anh cũng thấy vậy đó."
Vệ Lam không có ý kiến, "Con sao cũng được."
Cậu nhìn Vệ Huân, Vệ Huân buông đũa xuống, nói, "Con không dọn."
Vệ Nghiệp Thành đã nói trước với Vệ Hy là Vệ Huân sẽ không đồng ý dọn qua ở cùng bọn họ đâu, giờ nghe Vệ Huân nói như vậy cũng không kinh ngạc gì mấy, chỉ nhìn Vệ Hy.
Vệ Hy biết rõ còn cố hỏi, "Vì sao?"
"Con không quen sống cùng người khác." Vệ Huân nói, "Con quen ở một mình."
Vệ Hy thầm nói xạo quá, còn không quen sống cùng người khác nữa chứ, con trai cô không phải người hay gì, chẳng phải một năm 365 ngày thì có 200 ngày là ở cùng Vệ Lam sao!
"Nếu Tiểu Lam dọn qua con cũng không muốn dọn sao?" Vệ Hy đâm thẳng vào chỗ đau của hắn.
Vệ Huân nghĩ nghĩ, hiếm khi lại do dự.
Hắn không thích náo nhiệt, ở một mình quen rồi, đột nhiên phải sống cùng Vệ Hy và Vệ Nghiệp Thành, Vệ Huân nghĩ sao cũng thấy không muốn, nhưng cố tình Vệ Hy lại mang Vệ Lam ra.
Cuối cùng Vệ Nghiệp Thành cũng hiểu lòng đứa con trai này, vì thế nói: "Hay Tiểu Lam ở cùng chúng ta là được rồi, Tiểu Huân quen ở một mình rồi, không cần kêu nó ở với chúng ta làm gì."
Vệ Lam không đồng ý, "Sao được, ba chúng ta ở với nhau, anh con lại ở một mình, vậy là sao, ba chúng ta là một nhà hạnh phúc, anh con là người ngoài sao? Con không muốn."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Hay là vậy đi, con với anh con ở đây, ba mẹ hai người ở trung tâm thành phố đi, hai người còn đang trong tân hôn, tình nồng mật ý, có hai cái bóng đèn sáng chói vậy thì không tốt đâu."
Cậu nói xong, còn chớp chớp mắt với Vệ Hy.
Vệ Hy thật không biết nói sao, "Con hiểu chuyện quá nhỉ."
"Tất nhiên rồi." Vệ Lam cười nói, "Cứ vậy đi."
Vệ Hy nhìn cậu, "Vậy con không ở với mẹ hả?"
"Cuối tuần hai đứa con về ở hai ngày, nếu anh con bận thì con qua đó ở."
Vệ Hy nhìn Vệ Huân, "Con thì sao?"
Vệ Huân rất nể mặt Vệ Lam, "Được."
"Vậy đi." Vệ Hy thấy vậy cũng được, cũng không khác gì lúc trước lắm, từ lúc Vệ Lam dọn đến đây, gần như đã sống như vậy, một nửa thời gian chỗ cô, một nửa thời gian còn lại ở chỗ Vệ Huân, vì thế bọn họ vui vẻ kết thúc đề tài này, tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong, Vệ Hy và Vệ Nghiệp Thành đi, Vệ Lam và Vệ Huân ra cổng tiễn hai người, Vệ Nghiệp Thành đi nhiều lần như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ này, được sủng ái mà lo sợ, vô thức liếc Vệ Huân một cái. Vệ Huân vẫn bộ dáng không cảm xúc, Vệ Nghiệp Thành vẫn không hiểu, một người hoạt bát như Vệ Lam sao lại chịu được thằng con không thú vị của mình nhỉ, mỗi ngày đều ở bên nhau. Nhưng hắn vẫn không nói gì, quay đầu đi.
Sau hôn lễ của Vệ Nghiệp Thành và Vệ Hy chừng một tháng thì đến lễ trưởng thành của Vệ Lam, đây là chuyện lớn đầu tiên sau khi hai nhà kết minh, Vệ Minh rất để bụng, làm rất lớn. Vệ Lam lại thấy không cần thiết nhưng vẫn ngoan ngoãn tham dự, chỉ là lú mặt ra xong rồi lén trốn đi mất.
Cậu tìm chỗ không có ai, cầm di động chơi game, lúc Vệ Huân tìm được cậu, vừa lúc cậu mới chơi xong một ván, còn chưa kịp hoan hô, đã nhìn thấy Vệ Huân đứng trước mặt, đành phải chột dạ giải thích với hắn, "Ở trong đó chán lắm á."
Vệ Huân thở dài, không có la cậu.
Thiếu niên Vệ Huân cũng rất ghét mấy sự kiện như vậy, nhưng thanh niên Vệ Huân đã có thể ứng phó những người muốn nịnh bợ hắn một cách thành thạo. Sau khi hắn 18 tuổi, dưới sự mài dũa của Vệ Nghiệp Thành đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành con át chủ bài lớn nhất trong tay Vệ Nghiệp Thành. Nhưng Vệ Huân không hy vọng Vệ Lam cũng như vậy, trưởng thành cần phải trả một cái giá đắt, Vệ Huân không để bụng mấy thứ đó, nhưng hắn không nỡ để Vệ Lam cũng trải qua chuyện như thế.
"Đi vào đi." Hắn nói, "Ông ngoại em đang tìm em đó."
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, đứng lên. Mỗi năm sinh nhật cậu đều phải về nhà cũ để mừng, năm nay cũng không ngoại lệ, chẳng qua năm nay lại nhiều thêm Vệ Huân và Vệ Nghiệp Thành.
Buổi tối lúc Vệ Hy chuẩn bị ngủ, lại bị Vệ Huân gọi lại, Vệ Hy thấy hắn có chuyện muốn nói với mình thì dẫn đến phòng khách nhà cũ. Cô ngồi xuống ghế, hỏi Vệ Huân, "Sao vậy?"
Vệ Huân hỏi cô, "Vệ Lam 18 tuổi, có phải nó sẽ từ từ tiếp xúc với sản nghiệp của Vệ Minh không?"
Vệ Hy sửa lời hắn, "Con nên gọi là ông ngoại, hoặc là nói ông ngoại của nó, lần đầu tiên ta thấy người gọi thẳng tên ba của ta ở nhà cũ, lá gan con cũng lớn đấy."
Vệ Huân biết nghe lời phải, "Vậy có phải nó sẽ từ từ tiếp xúc với sản nghiệp của ông ngoại nó không?"
"Đó là đương nhiên, sản nghiệp nhà chúng ta chắc chắn sẽ truyền cho nó."
"Nhưng không phải bây giờ nhà họ Vệ còn chưa hoàn toàn rửa sạch sẽ sao?"
"Con muốn nói cái gì?" Vệ Hy trực tiếp hỏi thẳng.
Vệ Huân bước lên, thả một cái USB xuống bàn trà thuỷ tinh bên cạnh cô, hắn nhìn Vệ Hy, bình tĩnh nói, "Con sẵn sàng làm việc cho Vệ Minh, làm thanh đao trên tay ông ấy, chỉ đổi lại, trước khi nhà họ Vệ hoàn toàn tẩy trắng, Tiểu Lam không thể tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Vệ, bất luận là chuyện gì."
"Con dựa vào đâu?"
Vệ Huân nhìn thoáng qua USB trên bàn, Vệ Hy nhìn theo ánh mắt hắn, cầm USB lên, "Đây là cái gì?"
"Nếu con làm việc có lỗi với nhà người, thứ trên tay người có thể dồn con vào chỗ chết."
Vệ Hy sửng sốt, cô vô thức nắm chặt USB, nhỏ giọng nói, "Chắc là ba con đã nói với con rồi, hôn nhân của chúng ta không có giá trị pháp lý, hai nhà chúng ta, mặt ngoài là liên minh, trên thực tế vẫn là hai nhà, không can thiệp chuyện của nhau, không quấy nhiễu lẫn nhau, chắc là anh ấy đã nói với con, đừng để mắt vào chuyện bên đây."
"Không liên quan đến ba con." Vệ Huân rất bình tĩnh, "Cho dù người và ba con không ở bên nhau thì con cũng đến nói chuyện này với người. Giờ chỉ là tiện hơn thôi."
Vệ Hy nhìn Vệ Huân, cười khẽ, "Con cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?" Cô hỏi, "Con là loại người gì, chúng ta đều rõ ràng, mục đích con làm vậy là gì? Con xem Tiểu Lam là cái gì? Nó họ Vệ, nó hưởng thụ vinh hoa dòng họ này mang lại thì nó phải gánh vác trách nhiệm của dòng họ này. Để con làm việc cho ba ta, vậy Tiểu Lam là cái gì đây?"
"Đương nhiên Tiểu Lam sẽ kế thừa toàn bộ nhà họ Vệ, nhưng mà không phải bây giờ." Vệ Huân nhìn Vệ Hy, bình tĩnh, từng câu từng chữ nói, "Trong ngôi nhà này, trong tất cả người họ Vệ ở đây, nó là người duy nhất chưa từng dính máu, nó là người ngủ yên ổn nhất, người không có gánh nặng nhất. Cuộc đời của nó vốn phải thuần túy sạch sẽ như vậy, trước kia chưa từng gặp qua, sau này cũng không cần nhìn thấy."3
Tất cả lời nói của Vệ Hy đều bị câu này của hắn chặn họng.
Cô nhìn Vệ Huân, trên mặt Vệ Huân tràn đầy kiên định, đôi mắt hắn đen láy, nhưng lời hắn nói Vệ Hy đều nghe ra sự dịu dàng. Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Huân ở nhà mình, Vệ Huân dỗ Vệ Lam cả đêm, Vệ Lam tức giận không thèm để ý đến nó, mặt nó không đổi sắc cắt tay mình, lại cẩn thận không để máu rớt xuống giường Vệ Lam.
Vệ Hy nhìn Vệ Lam lớn lên bên cạnh Vệ Huân, nhìn Vệ Lam ngày càng ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn, một bên cô cảm thấy Vệ Huân thật sự rất để ý Vệ Lam, một bên lại sợ đây chỉ là màn kịch của Vệ Huân.
Vệ Hy nắm chặt USB trong tay, lý trí vốn dĩ kiên định lại bị Vệ Huân làm cho hoảng loạn. Vệ Lam lớn lên, cũng không khác gì những đứa nhỏ ở gia đình bình thường, nếu nhất định phải nói ra chỗ khác nhau, vậy chính là Vệ Lam tự do hơn không có áp lực hơn, trong lúc vô tình, cô và cha đều né tránh máu me mà Vệ Lam đáng lẽ phải nhìn thấy, hai người ăn ý chỉ dạy cậu quyền cước và cách dùng các loại vũ khí, lại không cho cậu thực hành.
Đây là điều không nên, Vệ Hy rất rõ ràng, cho dù là cô lúc còn là thiếu niên, cũng đã nhìn thấy chuyện đáng lẽ không nên nhìn thấy ở tuổi đó, nên sau khi thành niên cô làm việc giúp Vệ Minh, nhưng vẫn có thể điều chỉnh tâm lý của mình, cô có thể chấp nhận và không thèm để ý rất nhiều chuyện.
Nhưng Vệ Lam chưa từng nhìn thấy, Vệ Hy không nỡ làm cậu thấy, cũng không biết vì sao Vệ Minh cũng tránh né. Nên Vệ Lam lớn lên trong hoàn cảnh sạch sẽ ấm áp, cậu tắm mình dưới ánh mặt trời, lớn lên đúng bộ dáng Vệ Hy mong mỏi nhất.
Vệ Hy nâng mắt lên, nhìn thanh niên trước mặt làm chuyện cô không ngờ được, cô nói, "Chắc con không chỉ nói lời này với ta đâu, đúng không."
Bình luận facebook