Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260: Vệ Lam (40)
Loại người như Vệ Nghiệp Thành, thích chính là thích, không thích cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân, hắn thích Vệ Hy nên hắn mong muốn nhiều hơn, đương nhiên hắn muốn hai người kết hôn.
Vệ Hy thì không muốn lắm, vì chuyện đó mà hai người còn cãi một trận, Vệ Hy cảm thấy hắn xử sự theo cảm tính, không đủ lý trí, Vệ Nghiệp Thành cảm thấy Vệ Hy lý trí quá mức, căn bản là không đủ yêu hắn. Hai người chiến tranh lạnh mấy ngày, sau đó Vệ Nghiệp Thành chịu thua đi tìm Vệ Hy xin lỗi nhận sai, nhưng hy vọng Vệ Hy đồng ý kết hôn với hắn.
Vệ Hy hỏi hắn, "Anh yên tâm ba em à?"
Vệ Nghiệp Thành lắc đầu.
Vệ Hy nói: "Tương tự, em cũng không yên tâm anh, ba em càng không yên tâm anh." Cô nói, "Vệ Nghiệp Thành, em không thể nào mạo hiểm như vậy, chúng ta kết hôn thì sẽ về chung một nhà, thời gian và không gian riêng tư bị giảm bớt, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy nhiều chuyện của nhau hơn. Tài sản sau khi chúng ta kết hôn là tài sản chung, thậm chí sau khi em chết thì người thừa kế đầu tiên của em cũng là anh. Nếu, chỉ có một mình em, tài sản nhà em là chính tay em kiếm được, em không có Tiểu Lam, thì em sẽ đồng ý với anh, em có thể mạo hiểm. Nhưng mà không phải, những thứ nhà em có bây giờ đều là do ba em dùng mạng để đổi, là để sau này giao hết tất cả cho Tiểu Lam. Không phải em không tin anh mà là em không dám tin anh, chúng ta đấu đá với nhau lâu vậy rồi, sao em không biết anh là loại người nào?"
Vệ Nghiệp Thành không nói gì, không phải là hắn không sợ, hắn cũng sợ hãi Vệ Hy chỉ là mồi câu Vệ Minh thả ra, dùng để câu con cá lớn là hắn, hắn cũng sợ mình kết với hôn Vệ Hy, sau này chính hắn cũng không biết mình chết như thế nào. Vệ Nghiệp Thành cũng không hoài nghi, nếu hắn và Vệ Hy kết hôn rồi hắn bị giế* qua đời, Vệ Minh sẽ không chút do dự nuốt hết sản nghiệp của hắn, đuổi cùng giết tận Vệ Huân.1
Lý trí và tình cảm của hắn lôi kéo nhau, hắn không phải Vệ Huân, hắn không thể từ bỏ tất cả như Vệ Huân làm, chỉ vì muốn thế giới của Vệ Lam đơn thuần sạch sẽ. Hắn muốn tình yêu, nhưng cũng không muốn quyền lợi của mình bị uy hiế*.
Hai người cứ giằng co như vậy trong một năm, Vệ Hy nhìn Vệ Nghiệp Thành bối rối vì vấn đề này cũng đau lòng rất nhiều, lựa chọn thoả hiệp, bọn họ có thể kết hôn nhưng sẽ không đi đăng ký, chỉ làm tiệc rượu, đây là cách đảm bảo mức độ tài sản lớn nhất của hai người. Sau khi kết hôn hai người không can thiệp vào chuyện của nhau, nếu một khi xuất hiện vấn đề thì lập tức ở riêng.
Vệ Nghiệp Thành cảm thấy đây mà là kết hôn cái gì, nhưng Vệ Hy lại thấy đây là cách thích hợp nhất, "Vậy trước đi, mười năm sau, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, thì lúc đó chúng ta đi đăng ký."
Mười năm, mười năm sau bọn họ đều đã hơn 50 tuổi, Vệ Hy nghĩ, lúc ấy, chắc bọn họ cũng nên từ bỏ danh lợi, thành thành thật thật sống quãng đời còn lại. Hơn nữa mười năm sau, chắc quyền lực bên Vệ Nghiệp Thành đã đổi chủ rồi, Vệ Huân sẽ quản lý tất cả. Vệ Hy không tin Vệ Nghiệp Thành, nhưng cô lại tin tưởng Vệ Huân. Cô theo dõi Vệ Huân từ thời thiếu niên đã bắt đầu quan tâm nhất cử nhất động của Vệ Lam, nếu tất cả điều đó chỉ là diễn, vậy độ đáng sợ của Vệ Huân lớn hơn những gì bọn họ nghĩ rất nhiều, đến lúc đó, Vệ Lam tuyệt đối không phải đối thủ của Vệ Huân, đây là Vệ Hy điều không muốn nhìn thấy và tin tưởng.
Vệ Nghiệp Thành không thể làm gì hơn, cuối cùng chỉ phải thỏa hiệp trước Vệ Hy, cả hai người đạt thành thoả thuận chung.
Cũng ngay lúc này, Vệ Hy thẳng thắn nói với Vệ Nghiệp Thành, "Chúng ta kết hôn, nhưng em sẽ không sinh con, Tiểu Lam ở bên em mười bảy năm, tất cả tài sản của em, của nhà em đều sẽ thuộc về thằng bé. Nếu em và anh lại có con nữa, em cũng không thể thích đứa nhỏ này nhất được, em vẫn sẽ để ý cảm nhận của Tiểu Lam, càng quan tâm nó hơn thôi, vậy thì không công bằng với đứa bé này, nên em không muốn có con nữa."
Vệ Nghiệp Thành không ngờ cô sẽ nói như vậy, hắn sửng sốt, cân nhắc một lát, mới miễn cưỡng nói: "Được."
Vệ Nghiệp Thành rất muốn có một đứa con của mình và Vệ Hy, không ai lại không muốn có một kết tinh tình yêu của mình và người yêu. Tình cha con giữa hắn và Vệ Huân rất đạm bạc, hắn cũng muốn có một đứa con thật thân thiết với mình. Nhưng hắn quá hiểu Vệ Huân, Vệ Huân giống hắn khi còn trẻ, lại ngoan độc hơn hắn nhiều, nếu hắn và Vệ Hy có một đứa con nữa, vậy thân phận của đứa nhỏ này quá nhạy cảm, Vệ Huân sẽ nhìn chằm chằm vào nó, nếu nó ngoan ngoãn hiểu chuyện thì Vệ Huân sẽ không làm gì, nếu lòng nó có tham vọng, vậy Vệ Huân sẽ bẽ gãy cánh nó trước khi cánh chim nó cứng cáp.
Đây không phải thứ hắn muốn nhìn thấy, huống hồ, Vệ Hy không muốn có con nữa, chỉ có một mình hắn muốn thì có ích lợi gì đâu.
Trong mối quan hệ này, Vệ Nghiệp Thành yêu Vệ Hy nhiều hơn, Vệ Hy yêu hắn, nhưng cô thương Vệ Lam nhiều hơn, cô cẩn thận bảo vệ quyền lợi của Vệ Lam, chỉ cầu cả đời này Vệ Lam đều có thể kiêu ngạo, không chút cố kỵ. Cô giữ tình thương và Vệ gia ở một nơi thật an toàn, cẩn thận đóng gói để lại tất cả cho Tiểu Lam cô thương nhất, không hề giữ lại bất kì điều gì với cậu.
Cuối cùng Vệ Hy vẫn phải đi tìm Vệ Minh nói chuyện này, trước khi đi Vệ Lam còn cổ vũ cho cô, bảo đảm với cô, "Nếu ông ngoại không đồng ý, thì con đi năn nỉ ông giúp mẹ."
Vệ Hy vỗ vỗ vai cậu, "Con vẫn chúc mẹ thành công đi."
"Thành công, cố lên."
Vệ Hy thở dài, sau đó đi tìm ba mình.
Vệ Hy thì không muốn lắm, vì chuyện đó mà hai người còn cãi một trận, Vệ Hy cảm thấy hắn xử sự theo cảm tính, không đủ lý trí, Vệ Nghiệp Thành cảm thấy Vệ Hy lý trí quá mức, căn bản là không đủ yêu hắn. Hai người chiến tranh lạnh mấy ngày, sau đó Vệ Nghiệp Thành chịu thua đi tìm Vệ Hy xin lỗi nhận sai, nhưng hy vọng Vệ Hy đồng ý kết hôn với hắn.
Vệ Hy hỏi hắn, "Anh yên tâm ba em à?"
Vệ Nghiệp Thành lắc đầu.
Vệ Hy nói: "Tương tự, em cũng không yên tâm anh, ba em càng không yên tâm anh." Cô nói, "Vệ Nghiệp Thành, em không thể nào mạo hiểm như vậy, chúng ta kết hôn thì sẽ về chung một nhà, thời gian và không gian riêng tư bị giảm bớt, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy nhiều chuyện của nhau hơn. Tài sản sau khi chúng ta kết hôn là tài sản chung, thậm chí sau khi em chết thì người thừa kế đầu tiên của em cũng là anh. Nếu, chỉ có một mình em, tài sản nhà em là chính tay em kiếm được, em không có Tiểu Lam, thì em sẽ đồng ý với anh, em có thể mạo hiểm. Nhưng mà không phải, những thứ nhà em có bây giờ đều là do ba em dùng mạng để đổi, là để sau này giao hết tất cả cho Tiểu Lam. Không phải em không tin anh mà là em không dám tin anh, chúng ta đấu đá với nhau lâu vậy rồi, sao em không biết anh là loại người nào?"
Vệ Nghiệp Thành không nói gì, không phải là hắn không sợ, hắn cũng sợ hãi Vệ Hy chỉ là mồi câu Vệ Minh thả ra, dùng để câu con cá lớn là hắn, hắn cũng sợ mình kết với hôn Vệ Hy, sau này chính hắn cũng không biết mình chết như thế nào. Vệ Nghiệp Thành cũng không hoài nghi, nếu hắn và Vệ Hy kết hôn rồi hắn bị giế* qua đời, Vệ Minh sẽ không chút do dự nuốt hết sản nghiệp của hắn, đuổi cùng giết tận Vệ Huân.1
Lý trí và tình cảm của hắn lôi kéo nhau, hắn không phải Vệ Huân, hắn không thể từ bỏ tất cả như Vệ Huân làm, chỉ vì muốn thế giới của Vệ Lam đơn thuần sạch sẽ. Hắn muốn tình yêu, nhưng cũng không muốn quyền lợi của mình bị uy hiế*.
Hai người cứ giằng co như vậy trong một năm, Vệ Hy nhìn Vệ Nghiệp Thành bối rối vì vấn đề này cũng đau lòng rất nhiều, lựa chọn thoả hiệp, bọn họ có thể kết hôn nhưng sẽ không đi đăng ký, chỉ làm tiệc rượu, đây là cách đảm bảo mức độ tài sản lớn nhất của hai người. Sau khi kết hôn hai người không can thiệp vào chuyện của nhau, nếu một khi xuất hiện vấn đề thì lập tức ở riêng.
Vệ Nghiệp Thành cảm thấy đây mà là kết hôn cái gì, nhưng Vệ Hy lại thấy đây là cách thích hợp nhất, "Vậy trước đi, mười năm sau, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, thì lúc đó chúng ta đi đăng ký."
Mười năm, mười năm sau bọn họ đều đã hơn 50 tuổi, Vệ Hy nghĩ, lúc ấy, chắc bọn họ cũng nên từ bỏ danh lợi, thành thành thật thật sống quãng đời còn lại. Hơn nữa mười năm sau, chắc quyền lực bên Vệ Nghiệp Thành đã đổi chủ rồi, Vệ Huân sẽ quản lý tất cả. Vệ Hy không tin Vệ Nghiệp Thành, nhưng cô lại tin tưởng Vệ Huân. Cô theo dõi Vệ Huân từ thời thiếu niên đã bắt đầu quan tâm nhất cử nhất động của Vệ Lam, nếu tất cả điều đó chỉ là diễn, vậy độ đáng sợ của Vệ Huân lớn hơn những gì bọn họ nghĩ rất nhiều, đến lúc đó, Vệ Lam tuyệt đối không phải đối thủ của Vệ Huân, đây là Vệ Hy điều không muốn nhìn thấy và tin tưởng.
Vệ Nghiệp Thành không thể làm gì hơn, cuối cùng chỉ phải thỏa hiệp trước Vệ Hy, cả hai người đạt thành thoả thuận chung.
Cũng ngay lúc này, Vệ Hy thẳng thắn nói với Vệ Nghiệp Thành, "Chúng ta kết hôn, nhưng em sẽ không sinh con, Tiểu Lam ở bên em mười bảy năm, tất cả tài sản của em, của nhà em đều sẽ thuộc về thằng bé. Nếu em và anh lại có con nữa, em cũng không thể thích đứa nhỏ này nhất được, em vẫn sẽ để ý cảm nhận của Tiểu Lam, càng quan tâm nó hơn thôi, vậy thì không công bằng với đứa bé này, nên em không muốn có con nữa."
Vệ Nghiệp Thành không ngờ cô sẽ nói như vậy, hắn sửng sốt, cân nhắc một lát, mới miễn cưỡng nói: "Được."
Vệ Nghiệp Thành rất muốn có một đứa con của mình và Vệ Hy, không ai lại không muốn có một kết tinh tình yêu của mình và người yêu. Tình cha con giữa hắn và Vệ Huân rất đạm bạc, hắn cũng muốn có một đứa con thật thân thiết với mình. Nhưng hắn quá hiểu Vệ Huân, Vệ Huân giống hắn khi còn trẻ, lại ngoan độc hơn hắn nhiều, nếu hắn và Vệ Hy có một đứa con nữa, vậy thân phận của đứa nhỏ này quá nhạy cảm, Vệ Huân sẽ nhìn chằm chằm vào nó, nếu nó ngoan ngoãn hiểu chuyện thì Vệ Huân sẽ không làm gì, nếu lòng nó có tham vọng, vậy Vệ Huân sẽ bẽ gãy cánh nó trước khi cánh chim nó cứng cáp.
Đây không phải thứ hắn muốn nhìn thấy, huống hồ, Vệ Hy không muốn có con nữa, chỉ có một mình hắn muốn thì có ích lợi gì đâu.
Trong mối quan hệ này, Vệ Nghiệp Thành yêu Vệ Hy nhiều hơn, Vệ Hy yêu hắn, nhưng cô thương Vệ Lam nhiều hơn, cô cẩn thận bảo vệ quyền lợi của Vệ Lam, chỉ cầu cả đời này Vệ Lam đều có thể kiêu ngạo, không chút cố kỵ. Cô giữ tình thương và Vệ gia ở một nơi thật an toàn, cẩn thận đóng gói để lại tất cả cho Tiểu Lam cô thương nhất, không hề giữ lại bất kì điều gì với cậu.
Cuối cùng Vệ Hy vẫn phải đi tìm Vệ Minh nói chuyện này, trước khi đi Vệ Lam còn cổ vũ cho cô, bảo đảm với cô, "Nếu ông ngoại không đồng ý, thì con đi năn nỉ ông giúp mẹ."
Vệ Hy vỗ vỗ vai cậu, "Con vẫn chúc mẹ thành công đi."
"Thành công, cố lên."
Vệ Hy thở dài, sau đó đi tìm ba mình.
Bình luận facebook