Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 - Sao có thể như vậy chứ?
Vừa dứt lời, Long Diệu lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh, trầm giọng nói: “Thưa anh, mọi chuyện đã tiến hành theo kế hoạch”.
Lâm Hữu Triết vừa gật đầu, bên ngoài sảnh tiệc đã có người vội vã bước vào, hẳn là người nhà họ Lâm.
Chỉ thấy hắn đến bên cạnh Lâm Kiến Hải, căng thẳng nói: “Chú tư, một công ty tên là “Diệt Lâm” đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành, có phạm vi kinh doanh hoàn toàn giống với tập
đoàn Thiên Hàng chúng ta”.
“Đối phương vô cùng giàu có, bây giờ đang điên cuồng dùng giá trên trời đế cướp nhân viên của công ty chúng ta, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng bị bọn họ cướp đi với tiền lương cao ngất ngưởng…”
“Cậu nói cái gì?”
Lâm Kiếm Hải trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Hữu Triết.
Là do nó giở trò sao?
Không… không thế nào, nó chỉ là một thằng con bị nhà họ
Lâm bỏ rơi, một con chó đã đi đến bước đường cùng, sao nó có bản lĩnh lớn vậy chứ!
“Ổn định đám nhân viên đó trước đã, công ty không thể trô nên hỗn loạn được!”, Lâm Kiến Hải hạ lệnh.
“Không ổn định được nữa
Người nhà họ Lâm đó cười gượng đáp: “Bây giờ ngoại trừ người nhà họ Lâm chúng ta ra, những nhân viên khác trong công ty đều đã bị cướp đi hết”.
“Sao có thể như vậy chứ?”, Lâm Kiến Hải sững sờ: “Trong
hợp đồng lao động chẳng phải có quy định nếu tự ý nghỉ việc thì sẽ phải bồi thường gấp mười sao, sao có họ đền nổi chứ?”
“Bọn họ hoàn toàn không sợ vi phạm hợp đồng, bởi vì chút tiền vi phạm đó không nhiều bằng tiền thuế giờ bọn họ phải nộp .
Cả người Lâm Kiến Hải run lấy bấy, không khỏi lùi về phía sau hai bước.
“Kiến Hải à, chút sóng gió này đã làm con sợ hãi vậy sao, thật mất mặt!”
Lâm Khách Quốc không
nhẫn nhịn được liền lên tiếng quát mắng, khiến Lâm Kiến Hải bừng tỉnh.
Nhưng Lâm Kiến Hải còn chưa kịp nói gì thì một người khác lại chạy vào.
“Chú tư, không hay rồi, tất cả nhà cung cấp hàng và người bán hàng của tập đoàn Thiên Hàng đồng loạt nói muốn dừng hợp tác với chúng ta, bọn họ còn ra thông báo rằng sẽ không hợp tác với nhà họ Lâm ở Giang Thành trong mười năm nữa”.
“Cậu nói gì cơ?”
Lâm Kiến Hải lớn tiếng nói.
Tin tức bất ngờ này khiến toàn bộ người nhà họ Lâm trong sảnh tiệc đều sững sờ.
Ngay cả Lâm Khánh Quốc cũng bắt đầu hoang mang, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.
“Điều kiện đầu tiên đã hoàn thành rồi, bây giờ các người còn không chịu đến quỳ trước mộ bố mẹ tôi sao?”
Lúc này, Lâm Hữu Triết bình tĩnh lên tiếng.
Vẻ mặt đám người nhà họ Lâm đột nhiên thay đổi, bọn họ không thể tin được rằng Lâm Hữu Triết lai thât sư có cách
khiến tập đoàn Thiên Hàng lâm vào khủng hoảng, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy.
Lâm Kiến Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Hữu Triết, mày làm vậy có đáng với lương tâm không? Nếu không phải lúc đầu nhà họ Lâm giữ lại mày thì mày đã chết đói bên vệ đường từ lâu rồi, mày làm vậy, đến ông trời cũng không vừa mắt!”
Đoàng!
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nổ lớn.
Lâm Kiến Hải cười ha hả, chỉ tay vào Lâm Hữu Triết: “Nhìn
thấy chưa, ông trời liên tục đánh sét rồi, mày còn không mau chóng quỳ xuống nhận lỗi đi!”
“Chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó chuyển công ty mới của mày cho bọn tao thì tao sẽ suy nghĩ đến chuyện cho mày một cơ hội sống sót!”
“Không cần”.
Lâm Hữu Triết vừa gật đầu, bên ngoài sảnh tiệc đã có người vội vã bước vào, hẳn là người nhà họ Lâm.
Chỉ thấy hắn đến bên cạnh Lâm Kiến Hải, căng thẳng nói: “Chú tư, một công ty tên là “Diệt Lâm” đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành, có phạm vi kinh doanh hoàn toàn giống với tập
đoàn Thiên Hàng chúng ta”.
“Đối phương vô cùng giàu có, bây giờ đang điên cuồng dùng giá trên trời đế cướp nhân viên của công ty chúng ta, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng bị bọn họ cướp đi với tiền lương cao ngất ngưởng…”
“Cậu nói cái gì?”
Lâm Kiếm Hải trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Hữu Triết.
Là do nó giở trò sao?
Không… không thế nào, nó chỉ là một thằng con bị nhà họ
Lâm bỏ rơi, một con chó đã đi đến bước đường cùng, sao nó có bản lĩnh lớn vậy chứ!
“Ổn định đám nhân viên đó trước đã, công ty không thể trô nên hỗn loạn được!”, Lâm Kiến Hải hạ lệnh.
“Không ổn định được nữa
Người nhà họ Lâm đó cười gượng đáp: “Bây giờ ngoại trừ người nhà họ Lâm chúng ta ra, những nhân viên khác trong công ty đều đã bị cướp đi hết”.
“Sao có thể như vậy chứ?”, Lâm Kiến Hải sững sờ: “Trong
hợp đồng lao động chẳng phải có quy định nếu tự ý nghỉ việc thì sẽ phải bồi thường gấp mười sao, sao có họ đền nổi chứ?”
“Bọn họ hoàn toàn không sợ vi phạm hợp đồng, bởi vì chút tiền vi phạm đó không nhiều bằng tiền thuế giờ bọn họ phải nộp .
Cả người Lâm Kiến Hải run lấy bấy, không khỏi lùi về phía sau hai bước.
“Kiến Hải à, chút sóng gió này đã làm con sợ hãi vậy sao, thật mất mặt!”
Lâm Khách Quốc không
nhẫn nhịn được liền lên tiếng quát mắng, khiến Lâm Kiến Hải bừng tỉnh.
Nhưng Lâm Kiến Hải còn chưa kịp nói gì thì một người khác lại chạy vào.
“Chú tư, không hay rồi, tất cả nhà cung cấp hàng và người bán hàng của tập đoàn Thiên Hàng đồng loạt nói muốn dừng hợp tác với chúng ta, bọn họ còn ra thông báo rằng sẽ không hợp tác với nhà họ Lâm ở Giang Thành trong mười năm nữa”.
“Cậu nói gì cơ?”
Lâm Kiến Hải lớn tiếng nói.
Tin tức bất ngờ này khiến toàn bộ người nhà họ Lâm trong sảnh tiệc đều sững sờ.
Ngay cả Lâm Khánh Quốc cũng bắt đầu hoang mang, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.
“Điều kiện đầu tiên đã hoàn thành rồi, bây giờ các người còn không chịu đến quỳ trước mộ bố mẹ tôi sao?”
Lúc này, Lâm Hữu Triết bình tĩnh lên tiếng.
Vẻ mặt đám người nhà họ Lâm đột nhiên thay đổi, bọn họ không thể tin được rằng Lâm Hữu Triết lai thât sư có cách
khiến tập đoàn Thiên Hàng lâm vào khủng hoảng, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy.
Lâm Kiến Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Hữu Triết, mày làm vậy có đáng với lương tâm không? Nếu không phải lúc đầu nhà họ Lâm giữ lại mày thì mày đã chết đói bên vệ đường từ lâu rồi, mày làm vậy, đến ông trời cũng không vừa mắt!”
Đoàng!
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng nổ lớn.
Lâm Kiến Hải cười ha hả, chỉ tay vào Lâm Hữu Triết: “Nhìn
thấy chưa, ông trời liên tục đánh sét rồi, mày còn không mau chóng quỳ xuống nhận lỗi đi!”
“Chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó chuyển công ty mới của mày cho bọn tao thì tao sẽ suy nghĩ đến chuyện cho mày một cơ hội sống sót!”
“Không cần”.