Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-596
Chương 596 : Chương 596CON ĐƯỜNG XA XÔI ĐẦY HIỂM TRỞ
Uông Ấn không để ý tới ánh mắt quan sát của đám người làm trong trạm dịch. Từ sau khi bọn họ rời khỏi Kinh Triệu, tại mỗi trạm dịch họ dừng chân, khi nhìn thấy cô gái nhỏ thì đám sai vặt trong trạm dịch đều lộ ra vẻ kinh ngạc thất thần.
Tất nhiên, cho dù không bận tâm, trong lòng hắn vẫn có phần không vui.
Có điều, ở một phương diện khác thì hắn lại cảm thấy hắn không đành lòng che khuất ánh sáng trên người nàng.
Cứ thế, từ đạo Kinh Kỳ đến đạo Nhạn Tây bây giờ, trong lòng hắn cứ mâu thuẫn như vậy.
Hắn không kìm nén được mà thoáng nhìn Diệp Tuy lần nữa, nghĩ thầm hết thảy đều theo nàng, nàng thích là được.
Nếu nàng không thích những ánh mắt như thế, đương nhiên là hắn sẽ khiến người khác không dám nhìn thêm nữa. Tuy nhiên, nàng lại không mảy may để ý đến điều này, vậy thì hắn cũng sẽ không bận tâm.
Diệp Tuy không biết tâm trạng mâu thuẫn lúc này của Uông Ấn. Nàng liếc nhìn cảnh vật của trạm dịch và hỏi: “Đại nhân, đây chính là trạm dịch Kiếm Nhạn phải không? Chúng ta đã tiến vào đạo Nhạn Tây rồi?”
Trạm dịch lớn này là trạm dịch Kiếm Nhạn, rất nổi tiếng trên bản đồ của Đại An. Trước kia, Diệp Tuy chỉ nghe nói đến cái tên này nhưng không ngờ sẽ có một ngày đích thân tới đây.
Trên mặt nàng mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, cho dù cố gắng che giấu nhưng vẫn có thể nhìn ra sự mệt nhọc đó.
Trên cả quãng đường, Uông Ấn đã cố gắng hết sức thả chậm tốc độ. Đối với các đề kỵ mà nói, đây là hành trình dễ dàng nhất của họ. Song với Diệp Tuy, quãng đường này thực sự rất dài và vất vả.
Có lẽ ở Kinh Triệu quá lâu nên cơ thể nàng được quen được nuông chiều. Nhưng nàng biết Uông Ấn đã chăm sóc nàng hết sức có thể. Tuy rằng lần này hắn không cần phải đi gấp giống như hồi đầu năm ngoái, nhưng nàng cũng không muốn bởi vì mình mà làm chậm trễ hành trình. Hơn nữa, nàng chỉ mệt nhọc về thể xác. Tâm tình của nàng luôn ở trạng thái phấn khởi trên suốt chặng đường.
Có thể rời xa Kinh Triệu, có thể nhìn thấy phong tục tập quán của các đạo lớn, có thể chứng thực những gì đã đọc được trong sách, quả thật là điều rất may mắn.
Quan trọng hơn là cùng Uông Ấn trải nghiệm điều đó càng khiến nàng có cảm giác hạnh phúc khôn tả.
Hiện tại bọn họ đã tới trạm dịch Kiếm Nhạn. Mặc dù trạm dịch Kiếm Nhạn là trạm dịch lớn nhưng so với những trạm dịch khác thì vẫn rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả thiên viện nhỏ nhất trong phủ nhà họ Uông nhiều.
Có lẽ xa quê hương nên sau khi bố trí ổn thỏa ở trạm dịch Kiếm Nhạn, Diệp Tuy không khỏi nhớ về Kinh Triệu.
Năm ngoái, Uông Ấn nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, sau đó thì bắt đầu bận rộn lu bù, chủ yếu là thu xếp cho Đề Xưởng.
Nàng cũng không biết cụ thể Uông Ấn đã làm gì, chỉ biết rằng qua lời góp ý của Trung Thư Lệnh – Bùi Đỉnh Thần, cuối cùng hoàng thượng không thiết lập chức đốc chủ Đề Xưởng nữa là để hai vị Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử cùng quản lý Đề Xưởng.
Hoàng thượng còn quy định hai vị hoàng tử thay nhau chấp chưởng trong vòng ba tháng. Bằng cách này sẽ đảm bảo hai vị hoàng tử này không có cơ hội nắm giữ Đề Xưởng.
Cuối cùng, Đề Xưởng vẫn là của một mình hoàng thượng, vẫn là tai mắt của hoàng thượng.
Đến giờ, đường lui của Đề Xưởng đã được định. Mặc dù không còn đốc chủ Uông Ấn nhưng cũng không có biến động quá lớn.
Người vui mừng trước cục diện này, ngoài Vĩnh Chiêu Đế ra còn có Uông Ấn. Diệp Tuy biết hắn đã âm thầm tốn vô số tâm tư để thúc đẩy cục diện như vậy.
Điều hắn bận tâm nhất đã được sắp xếp ổn thỏa, còn những người nàng bận tâm cũng như thế.
Trước khi nàng rời khỏi Kinh Triệu, bởi vì Vĩnh Chiêu Đế yêu thương Nhị Thập Nhất hoàng tử nên chị gái nàng đã được phong làm Thuần phi, đứng ngang hàng với Mẫn phi, trở thành một trong số hai vị phi tử trẻ tuổi trong cung.
Lúc nàng đến thăm chị gái mình thì vừa hay chạm mặt Mẫn phi. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt không cam lòng và bất lực của nàng ta.
Đúng vậy, cho dù Vi hoàng hậu và Mẫn phi ngăn cản thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn được việc Diệp Tự được phong làm phi.
Diệp Tự đã từng bước tiến tới. Diệp Tuy tin rằng chị gái mình có bản lĩnh để bảo vệ bản thân và tiểu hoàng tử. Bên cạnh đó, Uông Ấn để lại một nhóm thuộc hạ ở lại trong cung để chị gái của nàng dùng trong thời điểm khẩn cấp.
Về phần cha mẹ của nàng, hai người họ vẫn một lòng chịu tang Kế thị giữ trọn đạo hiếu, rất khi khi ra ngoài phủ thì lại càng không có gì đáng lo.
Anh trai nàng lúc này đang ở trấn Bụi, núi Chung Nam, theo học bậc thầy quân sự đương thời là Chu Diễn. Thỉnh thoảng hắn có gửi thư về, nói rằng mọi việc đều ổn.
Những người thân của nàng đều đã tìm thấy phương hướng của mình, đồng thời chậm rãi tiến lên trước theo phương hướng lựa chọn đó.
Còn bản thân nàng một tháng nay cũng không nhàn rỗi.
Kể từ sau khi xác định muốn tới đạo Nhạn Tây, nàng liền bắt đầu thu vén tiền của của phủ nhà họ Uông, dần dần chuyển đến bên chỗ Nhạn Tây Vệ.
Chưa động đến binh mã thì đã phải dùng đến lương thảo trước, nàng hiểu quá rõ đạo lý này. Cho nên nàng đã sớm có sự sắp xếp tại đạo Nhạn Tây.
Mùa thu năm ngoái, nàng đã để nhũ mẫu của mình là Quý ma ma và Bội Nghiên Mặc đi theo những đề kỵ đi trước tới đạo Nhạn Tây. Họ đến đó để sửa soạn và thu thập tình báo của đề kỵ gửi lên, nắm bắt được tình hình của các vị phu nhân của các quan viên tại đạo Nhạn Tây.
Đồng thời, họ còn phối hợp với đề kỵ, nắm rõ phong tục tập quán của đạo Nhạn Tây, cũng quen thuộc với tình hình giá cả, nền kinh tế ở đó.
Những việc này đều do Diệp Tuy dặn dò và là điều sau này nàng cần tới.
Quý ma ma cùng Bội Mặc đã gửi rất nhiều tin tức về Kinh Triệu. Trên chặng đường tới đạo Nhạn Tây, Uông Ấn cũng đã giới thiệu kĩ càng về tình hình của đạo Nhạn Tây.
Đạo Nhạn Tây nằm ở phía Tây của Đại An, tiếp giáp với triều Đại Ung, bên trên còn có nước nhỏ láng giềng là Ô Di. Bất kể là từ phương diện nào thì đạo Nhạn Tây cũng là nơi cực kì quan trọng.
Hơn nữa người dân ở các đạo lớn Đại An tập trung nhiều nhất ở đạo Nhạn Tây, dân cư rất lỗ mãng. Nơi đây còn tập trung rất nhiều người có thân phận phức tạp. Có thể nói đạo Nhạn Tây là đạo hỗn loạn nhất trong các đạo lớn của Đại An.
Quan sát sứ của đạo Nhạn Tây từ trước đến nay là một chức vụ cực khổ. Mặc dù là trọng thần tam phẩm nhưng không một quan viên nào vui vẻ khi tiếp nhận bổ nhiệm.
Nghe nói, thời điểm quan sát sứ đương nhiệm là Bùi Giải tiếp nhận bổ nhiệm, suýt chút nữa thì đã muốn về hưu sớm.
Lý do không gì khác ngoài việc ở đạo Nhạn Tây thực sự quá khó để lập nên công trạng.
Nơi này cách xa Kinh Triệu, mấy năm cũng chẳng gặp đế vương lấy một lần. Mà gió cát khắp mọi nơi, hoàn cảnh khắc nghiệt, lại còn hỗn loạn. Quan viên nào muốn đến nơi quái quỷ như vậy chứ?
Sắc trời dần buông, Diệp Tuy kéo những tâm tư về Kinh Triệu trở lại rồi hỏi Uông Ấn: “Đại nhân, chúng ta phải đợi ở đây mấy ngày?”
“Bổn tọa đã truyền tin cho Thạch Tú, hẳn rằng sẽ rất nhanh thôi.” Uông Ấn đáp.
Hắn mang theo ý chỉ bổ nhiệm của hoàng thượng, không thể cứ thế tiến vào Nhạn Tây Vệ. Dựa theo quy định trong quân đội, phải là Thạch Tú dẫn binh lính của Nhạn Tây Vệ đến tiếp đón.
Hắn không ngờ lần chờ đợi này lại mấy vài ngày. Thời gian hắn tiếp nhận chức vị đã đến mà không hề thấy bóng dáng của Thạch Tú và các binh lính của Nhạn Tây Vệ.
Uông Ấn không để ý tới ánh mắt quan sát của đám người làm trong trạm dịch. Từ sau khi bọn họ rời khỏi Kinh Triệu, tại mỗi trạm dịch họ dừng chân, khi nhìn thấy cô gái nhỏ thì đám sai vặt trong trạm dịch đều lộ ra vẻ kinh ngạc thất thần.
Tất nhiên, cho dù không bận tâm, trong lòng hắn vẫn có phần không vui.
Có điều, ở một phương diện khác thì hắn lại cảm thấy hắn không đành lòng che khuất ánh sáng trên người nàng.
Cứ thế, từ đạo Kinh Kỳ đến đạo Nhạn Tây bây giờ, trong lòng hắn cứ mâu thuẫn như vậy.
Hắn không kìm nén được mà thoáng nhìn Diệp Tuy lần nữa, nghĩ thầm hết thảy đều theo nàng, nàng thích là được.
Nếu nàng không thích những ánh mắt như thế, đương nhiên là hắn sẽ khiến người khác không dám nhìn thêm nữa. Tuy nhiên, nàng lại không mảy may để ý đến điều này, vậy thì hắn cũng sẽ không bận tâm.
Diệp Tuy không biết tâm trạng mâu thuẫn lúc này của Uông Ấn. Nàng liếc nhìn cảnh vật của trạm dịch và hỏi: “Đại nhân, đây chính là trạm dịch Kiếm Nhạn phải không? Chúng ta đã tiến vào đạo Nhạn Tây rồi?”
Trạm dịch lớn này là trạm dịch Kiếm Nhạn, rất nổi tiếng trên bản đồ của Đại An. Trước kia, Diệp Tuy chỉ nghe nói đến cái tên này nhưng không ngờ sẽ có một ngày đích thân tới đây.
Trên mặt nàng mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, cho dù cố gắng che giấu nhưng vẫn có thể nhìn ra sự mệt nhọc đó.
Trên cả quãng đường, Uông Ấn đã cố gắng hết sức thả chậm tốc độ. Đối với các đề kỵ mà nói, đây là hành trình dễ dàng nhất của họ. Song với Diệp Tuy, quãng đường này thực sự rất dài và vất vả.
Có lẽ ở Kinh Triệu quá lâu nên cơ thể nàng được quen được nuông chiều. Nhưng nàng biết Uông Ấn đã chăm sóc nàng hết sức có thể. Tuy rằng lần này hắn không cần phải đi gấp giống như hồi đầu năm ngoái, nhưng nàng cũng không muốn bởi vì mình mà làm chậm trễ hành trình. Hơn nữa, nàng chỉ mệt nhọc về thể xác. Tâm tình của nàng luôn ở trạng thái phấn khởi trên suốt chặng đường.
Có thể rời xa Kinh Triệu, có thể nhìn thấy phong tục tập quán của các đạo lớn, có thể chứng thực những gì đã đọc được trong sách, quả thật là điều rất may mắn.
Quan trọng hơn là cùng Uông Ấn trải nghiệm điều đó càng khiến nàng có cảm giác hạnh phúc khôn tả.
Hiện tại bọn họ đã tới trạm dịch Kiếm Nhạn. Mặc dù trạm dịch Kiếm Nhạn là trạm dịch lớn nhưng so với những trạm dịch khác thì vẫn rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả thiên viện nhỏ nhất trong phủ nhà họ Uông nhiều.
Có lẽ xa quê hương nên sau khi bố trí ổn thỏa ở trạm dịch Kiếm Nhạn, Diệp Tuy không khỏi nhớ về Kinh Triệu.
Năm ngoái, Uông Ấn nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, sau đó thì bắt đầu bận rộn lu bù, chủ yếu là thu xếp cho Đề Xưởng.
Nàng cũng không biết cụ thể Uông Ấn đã làm gì, chỉ biết rằng qua lời góp ý của Trung Thư Lệnh – Bùi Đỉnh Thần, cuối cùng hoàng thượng không thiết lập chức đốc chủ Đề Xưởng nữa là để hai vị Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử cùng quản lý Đề Xưởng.
Hoàng thượng còn quy định hai vị hoàng tử thay nhau chấp chưởng trong vòng ba tháng. Bằng cách này sẽ đảm bảo hai vị hoàng tử này không có cơ hội nắm giữ Đề Xưởng.
Cuối cùng, Đề Xưởng vẫn là của một mình hoàng thượng, vẫn là tai mắt của hoàng thượng.
Đến giờ, đường lui của Đề Xưởng đã được định. Mặc dù không còn đốc chủ Uông Ấn nhưng cũng không có biến động quá lớn.
Người vui mừng trước cục diện này, ngoài Vĩnh Chiêu Đế ra còn có Uông Ấn. Diệp Tuy biết hắn đã âm thầm tốn vô số tâm tư để thúc đẩy cục diện như vậy.
Điều hắn bận tâm nhất đã được sắp xếp ổn thỏa, còn những người nàng bận tâm cũng như thế.
Trước khi nàng rời khỏi Kinh Triệu, bởi vì Vĩnh Chiêu Đế yêu thương Nhị Thập Nhất hoàng tử nên chị gái nàng đã được phong làm Thuần phi, đứng ngang hàng với Mẫn phi, trở thành một trong số hai vị phi tử trẻ tuổi trong cung.
Lúc nàng đến thăm chị gái mình thì vừa hay chạm mặt Mẫn phi. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt không cam lòng và bất lực của nàng ta.
Đúng vậy, cho dù Vi hoàng hậu và Mẫn phi ngăn cản thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn được việc Diệp Tự được phong làm phi.
Diệp Tự đã từng bước tiến tới. Diệp Tuy tin rằng chị gái mình có bản lĩnh để bảo vệ bản thân và tiểu hoàng tử. Bên cạnh đó, Uông Ấn để lại một nhóm thuộc hạ ở lại trong cung để chị gái của nàng dùng trong thời điểm khẩn cấp.
Về phần cha mẹ của nàng, hai người họ vẫn một lòng chịu tang Kế thị giữ trọn đạo hiếu, rất khi khi ra ngoài phủ thì lại càng không có gì đáng lo.
Anh trai nàng lúc này đang ở trấn Bụi, núi Chung Nam, theo học bậc thầy quân sự đương thời là Chu Diễn. Thỉnh thoảng hắn có gửi thư về, nói rằng mọi việc đều ổn.
Những người thân của nàng đều đã tìm thấy phương hướng của mình, đồng thời chậm rãi tiến lên trước theo phương hướng lựa chọn đó.
Còn bản thân nàng một tháng nay cũng không nhàn rỗi.
Kể từ sau khi xác định muốn tới đạo Nhạn Tây, nàng liền bắt đầu thu vén tiền của của phủ nhà họ Uông, dần dần chuyển đến bên chỗ Nhạn Tây Vệ.
Chưa động đến binh mã thì đã phải dùng đến lương thảo trước, nàng hiểu quá rõ đạo lý này. Cho nên nàng đã sớm có sự sắp xếp tại đạo Nhạn Tây.
Mùa thu năm ngoái, nàng đã để nhũ mẫu của mình là Quý ma ma và Bội Nghiên Mặc đi theo những đề kỵ đi trước tới đạo Nhạn Tây. Họ đến đó để sửa soạn và thu thập tình báo của đề kỵ gửi lên, nắm bắt được tình hình của các vị phu nhân của các quan viên tại đạo Nhạn Tây.
Đồng thời, họ còn phối hợp với đề kỵ, nắm rõ phong tục tập quán của đạo Nhạn Tây, cũng quen thuộc với tình hình giá cả, nền kinh tế ở đó.
Những việc này đều do Diệp Tuy dặn dò và là điều sau này nàng cần tới.
Quý ma ma cùng Bội Mặc đã gửi rất nhiều tin tức về Kinh Triệu. Trên chặng đường tới đạo Nhạn Tây, Uông Ấn cũng đã giới thiệu kĩ càng về tình hình của đạo Nhạn Tây.
Đạo Nhạn Tây nằm ở phía Tây của Đại An, tiếp giáp với triều Đại Ung, bên trên còn có nước nhỏ láng giềng là Ô Di. Bất kể là từ phương diện nào thì đạo Nhạn Tây cũng là nơi cực kì quan trọng.
Hơn nữa người dân ở các đạo lớn Đại An tập trung nhiều nhất ở đạo Nhạn Tây, dân cư rất lỗ mãng. Nơi đây còn tập trung rất nhiều người có thân phận phức tạp. Có thể nói đạo Nhạn Tây là đạo hỗn loạn nhất trong các đạo lớn của Đại An.
Quan sát sứ của đạo Nhạn Tây từ trước đến nay là một chức vụ cực khổ. Mặc dù là trọng thần tam phẩm nhưng không một quan viên nào vui vẻ khi tiếp nhận bổ nhiệm.
Nghe nói, thời điểm quan sát sứ đương nhiệm là Bùi Giải tiếp nhận bổ nhiệm, suýt chút nữa thì đã muốn về hưu sớm.
Lý do không gì khác ngoài việc ở đạo Nhạn Tây thực sự quá khó để lập nên công trạng.
Nơi này cách xa Kinh Triệu, mấy năm cũng chẳng gặp đế vương lấy một lần. Mà gió cát khắp mọi nơi, hoàn cảnh khắc nghiệt, lại còn hỗn loạn. Quan viên nào muốn đến nơi quái quỷ như vậy chứ?
Sắc trời dần buông, Diệp Tuy kéo những tâm tư về Kinh Triệu trở lại rồi hỏi Uông Ấn: “Đại nhân, chúng ta phải đợi ở đây mấy ngày?”
“Bổn tọa đã truyền tin cho Thạch Tú, hẳn rằng sẽ rất nhanh thôi.” Uông Ấn đáp.
Hắn mang theo ý chỉ bổ nhiệm của hoàng thượng, không thể cứ thế tiến vào Nhạn Tây Vệ. Dựa theo quy định trong quân đội, phải là Thạch Tú dẫn binh lính của Nhạn Tây Vệ đến tiếp đón.
Hắn không ngờ lần chờ đợi này lại mấy vài ngày. Thời gian hắn tiếp nhận chức vị đã đến mà không hề thấy bóng dáng của Thạch Tú và các binh lính của Nhạn Tây Vệ.
Bình luận facebook