Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-594
Chương 594 : Chương 594KẺ THÙ VUI SƯỚNG
Những ngày này, Cố Chương thấy rất vui. Hắn ta cảm thấy mọi việc đều suôn sẻ, không kìm nén nổi nụ cười trên mặt.
Vợ của hắn ta là Tống Loan thấy vậy bèn hỏi: “Tướng công, gần đây có chuyện gì vui phải không? Thiếp thấy tâm trạng tướng công hết sức thoải mái…”
Cố Chương gật đầu, gương mặt anh tuấn càng thêm hút hồn nhờ nụ cười khiến Tống Loan nhìn mê mẩn.
Hắn ta quả thật rất vui, rất muốn chia sẻ với người khác niềm vui này: “Phu nhân, đúng là chuyện vui. Gần đây tình hình trong triều rất tốt. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ra sắp có thể rời khỏi Bí Thư Tỉnh rồi.”
Quả thật một khi Uông Ấn rời khỏi Kinh Triệu thì trong triều sẽ không còn ai cố tình chèn ép, ngăn cản hắn ta nữa.
Có thế lực của nhà họ Cố, có tầm ảnh hưởng của cha vợ hắn ta cùng nhà họ Tống, còn có sự dìu dắt của Vi hoàng hậu, việc hắn ta muốn rời khỏi nơi quỷ quái như Bí Thư Tỉnh là chuyện khá dễ dàng.
Vừa nghĩ tới đây, lòng hắn ta nhẹ nhõm lạ thường, mặt mày cũng phấn khởi hẳn lên.
Tống Loan cũng cảm thấy hết sức bất ngờ và vui mừng, nàng vội gặng hỏi: “Tướng công, việc này là thật sao? Vậy thì tốt quá! Tướng công, sao bỗng nhiên chàng lại có cơ hội rời khỏi Bí Thư Tỉnh?”
Kể từ sau khi xảy ra vụ việc người phụ tá của nhà họ Cố, Cố Chương phải rời khỏi Trung Thư Tỉnh đến Bí Thư Tỉnh, hắn ta trở nên buồn bực không vui. Giờ thì tốt rồi, hắn ta sẽ trở lại Tam Tỉnh là chuyện đáng để vui mừng.
Cố Chương không trả lời câu hỏi của Tống Loan. Hắn ta cảm thấy cho dù có nói về tình hình trong triều thì Tống Loan cũng không hiểu. Hơn nữa, chuyện còn chưa xảy ra, hắn ta không muốn nói quá nhiều: Uông Ấn đã tiếp nhận vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Nhưng một ngày Uông Ấn vẫn còn ở Kinh Triệu thì mọi việc vẫn có thể thay đổi.
Cứ cẩn thận trù tính mới được.
Nghĩ vậy, hắn ta đứng lên rồi nói với Tông Loan: “Phu nhân, ta với Nhị thúc phải thảo luận kĩ về triều cục. Phu nhân đi nghỉ trước đi, ta không biết lúc nào mới về đâu.”
“Nhưng mà, tướng công… đã rất nhiều ngày chàng không nghỉ lại trong phòng rồi.” Tống Loan cuống quýt nói, không màng đến nỗi thẹn thùng trong lòng.
Nàng vừa mới “hết tháng” được mấy ngày, thầy thuốc nói làm chuyện phòng the trong thời gian này là dễ thụ thai nhất. Nàng còn muốn thân thiết với tướng công của mình, sao hắn ta lại đi bàn luận chuyện triều chính rồi?
Những ngày này, Cố Chương say sưa với công việc và triều cục, thường xuyên ở trong thư phòng. Thời gian hai vợ chồng nàng ở cùng phòng rất ít.
Còn hơn ba tháng nữa là nàng gả đến nhà họ Cố tròn một năm, nhưng cái bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì. Ngay cả mẹ đẻ của nàng cũng âm thầm nhắc nhở nàng, bà nói rằng đối với gia đình như nhà họ Cố, việc con cháu đông đúc là chuyện lớn, còn dặn nàng sớm sinh con đẻ cái cho nhà họ Cố.
Nàng cũng muốn có thai sớm, nhưng thời gian tướng công của nàng ở chung phòng quả thật quá ít. Nếu không phải hắn ta không có thiếp thất, nàng còn tưởng hắn ta đã chán ghét mình.
Nàng cũng từng rất nhiều lần nói bóng gió lẫn thẳng thừng nhưng Cố Chương luôn nói: “Phu nhân, chuyện con nối dõi cứ thuận theo tự nhiên đi. Chúng ta còn trẻ, không cần phải sốt ruột.”
Trong đầu Cố Chương chỉ có công việc, hắn ta không sốt ruột nhưng nàng thì sốt ruột.
Để lâu hơn nữa, e rằng mẹ chồng của nàng ở Nam Bình cũng sẽ tới thúc giục chuyện này. Song, trông dáng vẻ này của Cố Chương, nàng có thể nói được gì cơ chứ?
Nàng cũng không thể cứng rắn giữ hắn ta ở lại trong phòng, đúng không?
Tống Loan cố gắng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tướng công, vậy chàng đi đi. Thiếp sẽ sai người hầm canh sâm, tướng công đừng về muộn quá nhé!”
Cố Chương gật đầu bừa một cái rồi quay người rời đi luôn.
Tống Loan nhìn theo bóng lưng của hắn ta, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Mỗi lúc như thế này, nàng sẽ nhớ lại thời điểm lễ hội đèn hoa đăng hồi đầu năm, và ánh mắt tướng công của nàng nhìn về phía Đốc chủ phu nhân.
Nàng không tài nào quên được ánh mắt phức tạp quyến luyến ấy.
Tuy nàng không biết rốt cuộc cảm xúc của tướng công nàng đối với Đốc chủ phu nhân là gì, nhưng chỉ cần Đốc chủ phu nhân còn tồn tại một ngày thì nàng không thể yên lòng được.
Nàng từng nghĩ tới việc tiếp cận Đốc chủ phu nhân, muốn nhìn rõ Đốc chủ phu nhân là người như thế nào. Nhưng Đốc chủ phu nhân gần như không tham gia các dịp yến hội. Nay đã gần một năm mà nàng vẫn không có cơ hội tiếp xúc với Đốc chủ phu nhân.
May mắn thay, hiện tại Uông đốc chủ đã tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Với sự cưng chiều và coi trong của đốc chủ dành cho phu nhân của mình, chắc hẳn hắn sẽ dẫn theo phu nhân của hắn rời đi. Vậy thì nàng có phần yên tâm rồi…
Nghĩ đến Uông đốc chủ, có điều gì đó lóe lên trong đầu Tống Loan.
Chuyện lớn trong triều hiện giờ chính là việc Uông đốc chủ tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Chẳng lẽ cơ hội mà tướng công nàng vừa nói có liên quan đến việc Uông đốc chủ rời khỏi Kinh Triệu?
Tuy nhiên nhà họ Cố và Uông đốc chủ không thù không oán… Không đúng, giữa đôi bên còn có chuyện nhà họ Diệp đã từ chối lời đề nghị kết thông gia của nhà họ Cố? Hay là Uông đốc chủ đã ghi hận tướng công của nàng?
Xem ra nàng phải về nhà mẹ đẻ một chuyến để hỏi cha nàng xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nàng không muốn bị giấu giếm, không biết gì hết.
…
Bấy giờ, trong cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu đang đeo từng cái hộ giáp, còn cong ngón tay lên ngắm nghía tỉ mỉ rồi hài lòng gật đầu.
Lục Cầm vừa bóp nhẹ bả vai cho Vi hoàng hậu vừa hỏi: “Nương nương, nô tỳ có chuyện không hiểu rõ lắm. Uông đốc chủ tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là vinh dự to lớn thì phải? Tại sao nương nương lại phấn khởi như vậy?”
Lục Cầm ngừng lời, ánh mắt mang theo sự tò mò.
Tất nhiên là Lục Cầm hiểu lý do vì sao, cố ý hỏi chỉ là để lấy lòng hoàng hậu, khiến hoàng hậu vui vẻ hơn mà thôi.
Vi hoàng hậu lật bàn tay, đổi hộ giáp có kiểu dáng khác. Sau đó bà ta lại ngắm nghía hồi lâu mới thản nhiên đáp: “Uông đốc chủ thăng chức, đây đương nhiên là chuyện tốt. Bổn cung cũng cảm thấy mừng thay cho Uông đốc chủ.”
Bà ta rất vui, nếu không phải là không thể để lộ quá mức thì bà ta còn muốn tụ tập cung nữ lại mở tiệc ca hát nhảy múa chúc mừng ba ngày.
Đề Xưởng là nền tảng lập thân và sức mạnh để dựa vào của Uông Ấn. Nay hắn đã thiếu đi những thứ này thì còn có thể lợi hạn đến đâu? Đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ sao? Đó chỉ là cái danh hão mà thôi.
Mất đi Đề Xưởng, Uông Ấn còn diễu võ dương oai kiểu gì để dọa bá quan trong triều?
Ngay cả việc hắn chấp chưởng ba nghìn đề kỵ, hoàng thượng còn không chịu được, thì sao lại để hắn quản lý một trăm nghìn binh sĩ của Nhạn Tây Vệ?
Sau khi hắn rời khỏi Đề Xưởng, nếu thuận theo lòng đế vương mà sống một cách bình thường thì còn có thể giữ được danh hão đó. Nếu hắn vẫn giống như lúc ở Kinh Triệu, muốn thu một trăm nghìn binh mã làm của riêng thì tức là đã chạm vào vảy ngược của hoàng thượng, sẽ chỉ càng chóng chết hơn.
Bắt đầu từ khi Uông Ấn nhận sự bổ nhiệm này thì hắn đã bước lên con đường không có đường lui. Bà ta sẽ nhìn xem, hắn còn có thể làm thế nào.
Bà ta cứ kiên nhẫn ở Kinh Triệu chờ đợi là được rồi. Uông Ấn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bà ta muốn để tất cả mọi người nhìn thấy rõ, kẻ đối đầu với bà ta đều không có kết cục tốt.
Những ngày này, Cố Chương thấy rất vui. Hắn ta cảm thấy mọi việc đều suôn sẻ, không kìm nén nổi nụ cười trên mặt.
Vợ của hắn ta là Tống Loan thấy vậy bèn hỏi: “Tướng công, gần đây có chuyện gì vui phải không? Thiếp thấy tâm trạng tướng công hết sức thoải mái…”
Cố Chương gật đầu, gương mặt anh tuấn càng thêm hút hồn nhờ nụ cười khiến Tống Loan nhìn mê mẩn.
Hắn ta quả thật rất vui, rất muốn chia sẻ với người khác niềm vui này: “Phu nhân, đúng là chuyện vui. Gần đây tình hình trong triều rất tốt. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ra sắp có thể rời khỏi Bí Thư Tỉnh rồi.”
Quả thật một khi Uông Ấn rời khỏi Kinh Triệu thì trong triều sẽ không còn ai cố tình chèn ép, ngăn cản hắn ta nữa.
Có thế lực của nhà họ Cố, có tầm ảnh hưởng của cha vợ hắn ta cùng nhà họ Tống, còn có sự dìu dắt của Vi hoàng hậu, việc hắn ta muốn rời khỏi nơi quỷ quái như Bí Thư Tỉnh là chuyện khá dễ dàng.
Vừa nghĩ tới đây, lòng hắn ta nhẹ nhõm lạ thường, mặt mày cũng phấn khởi hẳn lên.
Tống Loan cũng cảm thấy hết sức bất ngờ và vui mừng, nàng vội gặng hỏi: “Tướng công, việc này là thật sao? Vậy thì tốt quá! Tướng công, sao bỗng nhiên chàng lại có cơ hội rời khỏi Bí Thư Tỉnh?”
Kể từ sau khi xảy ra vụ việc người phụ tá của nhà họ Cố, Cố Chương phải rời khỏi Trung Thư Tỉnh đến Bí Thư Tỉnh, hắn ta trở nên buồn bực không vui. Giờ thì tốt rồi, hắn ta sẽ trở lại Tam Tỉnh là chuyện đáng để vui mừng.
Cố Chương không trả lời câu hỏi của Tống Loan. Hắn ta cảm thấy cho dù có nói về tình hình trong triều thì Tống Loan cũng không hiểu. Hơn nữa, chuyện còn chưa xảy ra, hắn ta không muốn nói quá nhiều: Uông Ấn đã tiếp nhận vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Nhưng một ngày Uông Ấn vẫn còn ở Kinh Triệu thì mọi việc vẫn có thể thay đổi.
Cứ cẩn thận trù tính mới được.
Nghĩ vậy, hắn ta đứng lên rồi nói với Tông Loan: “Phu nhân, ta với Nhị thúc phải thảo luận kĩ về triều cục. Phu nhân đi nghỉ trước đi, ta không biết lúc nào mới về đâu.”
“Nhưng mà, tướng công… đã rất nhiều ngày chàng không nghỉ lại trong phòng rồi.” Tống Loan cuống quýt nói, không màng đến nỗi thẹn thùng trong lòng.
Nàng vừa mới “hết tháng” được mấy ngày, thầy thuốc nói làm chuyện phòng the trong thời gian này là dễ thụ thai nhất. Nàng còn muốn thân thiết với tướng công của mình, sao hắn ta lại đi bàn luận chuyện triều chính rồi?
Những ngày này, Cố Chương say sưa với công việc và triều cục, thường xuyên ở trong thư phòng. Thời gian hai vợ chồng nàng ở cùng phòng rất ít.
Còn hơn ba tháng nữa là nàng gả đến nhà họ Cố tròn một năm, nhưng cái bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì. Ngay cả mẹ đẻ của nàng cũng âm thầm nhắc nhở nàng, bà nói rằng đối với gia đình như nhà họ Cố, việc con cháu đông đúc là chuyện lớn, còn dặn nàng sớm sinh con đẻ cái cho nhà họ Cố.
Nàng cũng muốn có thai sớm, nhưng thời gian tướng công của nàng ở chung phòng quả thật quá ít. Nếu không phải hắn ta không có thiếp thất, nàng còn tưởng hắn ta đã chán ghét mình.
Nàng cũng từng rất nhiều lần nói bóng gió lẫn thẳng thừng nhưng Cố Chương luôn nói: “Phu nhân, chuyện con nối dõi cứ thuận theo tự nhiên đi. Chúng ta còn trẻ, không cần phải sốt ruột.”
Trong đầu Cố Chương chỉ có công việc, hắn ta không sốt ruột nhưng nàng thì sốt ruột.
Để lâu hơn nữa, e rằng mẹ chồng của nàng ở Nam Bình cũng sẽ tới thúc giục chuyện này. Song, trông dáng vẻ này của Cố Chương, nàng có thể nói được gì cơ chứ?
Nàng cũng không thể cứng rắn giữ hắn ta ở lại trong phòng, đúng không?
Tống Loan cố gắng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tướng công, vậy chàng đi đi. Thiếp sẽ sai người hầm canh sâm, tướng công đừng về muộn quá nhé!”
Cố Chương gật đầu bừa một cái rồi quay người rời đi luôn.
Tống Loan nhìn theo bóng lưng của hắn ta, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Mỗi lúc như thế này, nàng sẽ nhớ lại thời điểm lễ hội đèn hoa đăng hồi đầu năm, và ánh mắt tướng công của nàng nhìn về phía Đốc chủ phu nhân.
Nàng không tài nào quên được ánh mắt phức tạp quyến luyến ấy.
Tuy nàng không biết rốt cuộc cảm xúc của tướng công nàng đối với Đốc chủ phu nhân là gì, nhưng chỉ cần Đốc chủ phu nhân còn tồn tại một ngày thì nàng không thể yên lòng được.
Nàng từng nghĩ tới việc tiếp cận Đốc chủ phu nhân, muốn nhìn rõ Đốc chủ phu nhân là người như thế nào. Nhưng Đốc chủ phu nhân gần như không tham gia các dịp yến hội. Nay đã gần một năm mà nàng vẫn không có cơ hội tiếp xúc với Đốc chủ phu nhân.
May mắn thay, hiện tại Uông đốc chủ đã tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Với sự cưng chiều và coi trong của đốc chủ dành cho phu nhân của mình, chắc hẳn hắn sẽ dẫn theo phu nhân của hắn rời đi. Vậy thì nàng có phần yên tâm rồi…
Nghĩ đến Uông đốc chủ, có điều gì đó lóe lên trong đầu Tống Loan.
Chuyện lớn trong triều hiện giờ chính là việc Uông đốc chủ tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Chẳng lẽ cơ hội mà tướng công nàng vừa nói có liên quan đến việc Uông đốc chủ rời khỏi Kinh Triệu?
Tuy nhiên nhà họ Cố và Uông đốc chủ không thù không oán… Không đúng, giữa đôi bên còn có chuyện nhà họ Diệp đã từ chối lời đề nghị kết thông gia của nhà họ Cố? Hay là Uông đốc chủ đã ghi hận tướng công của nàng?
Xem ra nàng phải về nhà mẹ đẻ một chuyến để hỏi cha nàng xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nàng không muốn bị giấu giếm, không biết gì hết.
…
Bấy giờ, trong cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu đang đeo từng cái hộ giáp, còn cong ngón tay lên ngắm nghía tỉ mỉ rồi hài lòng gật đầu.
Lục Cầm vừa bóp nhẹ bả vai cho Vi hoàng hậu vừa hỏi: “Nương nương, nô tỳ có chuyện không hiểu rõ lắm. Uông đốc chủ tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là vinh dự to lớn thì phải? Tại sao nương nương lại phấn khởi như vậy?”
Lục Cầm ngừng lời, ánh mắt mang theo sự tò mò.
Tất nhiên là Lục Cầm hiểu lý do vì sao, cố ý hỏi chỉ là để lấy lòng hoàng hậu, khiến hoàng hậu vui vẻ hơn mà thôi.
Vi hoàng hậu lật bàn tay, đổi hộ giáp có kiểu dáng khác. Sau đó bà ta lại ngắm nghía hồi lâu mới thản nhiên đáp: “Uông đốc chủ thăng chức, đây đương nhiên là chuyện tốt. Bổn cung cũng cảm thấy mừng thay cho Uông đốc chủ.”
Bà ta rất vui, nếu không phải là không thể để lộ quá mức thì bà ta còn muốn tụ tập cung nữ lại mở tiệc ca hát nhảy múa chúc mừng ba ngày.
Đề Xưởng là nền tảng lập thân và sức mạnh để dựa vào của Uông Ấn. Nay hắn đã thiếu đi những thứ này thì còn có thể lợi hạn đến đâu? Đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ sao? Đó chỉ là cái danh hão mà thôi.
Mất đi Đề Xưởng, Uông Ấn còn diễu võ dương oai kiểu gì để dọa bá quan trong triều?
Ngay cả việc hắn chấp chưởng ba nghìn đề kỵ, hoàng thượng còn không chịu được, thì sao lại để hắn quản lý một trăm nghìn binh sĩ của Nhạn Tây Vệ?
Sau khi hắn rời khỏi Đề Xưởng, nếu thuận theo lòng đế vương mà sống một cách bình thường thì còn có thể giữ được danh hão đó. Nếu hắn vẫn giống như lúc ở Kinh Triệu, muốn thu một trăm nghìn binh mã làm của riêng thì tức là đã chạm vào vảy ngược của hoàng thượng, sẽ chỉ càng chóng chết hơn.
Bắt đầu từ khi Uông Ấn nhận sự bổ nhiệm này thì hắn đã bước lên con đường không có đường lui. Bà ta sẽ nhìn xem, hắn còn có thể làm thế nào.
Bà ta cứ kiên nhẫn ở Kinh Triệu chờ đợi là được rồi. Uông Ấn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bà ta muốn để tất cả mọi người nhìn thấy rõ, kẻ đối đầu với bà ta đều không có kết cục tốt.
Bình luận facebook