Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-329
Chương 329 : Chương 329TỈ MỈ QUAN SÁT
Người kiêng dè nhìn về phía Diệp Tuy chính là con gái cả của Chu thị, Diệp Vân.
Khi chưa xuất giá, Diệp Vân cũng từng vang danh khắp Kinh Triệu, về sau gả cho Vạn Triệu Tiên, cháu trai của thiếu khanh Đại Lý - Vạn Ngạn Thần, sau khi theo Vạn Triệu Tiên đi nhậm chức ở xa, danh tiếng bấy giờ mới dần lắng xuống.
Nàng ta hơn Diệp Tuy nhiều tuổi, đã lấy chồng được bảy tám năm, không thân với đám em họ nhỏ tuổi trong nhà, thậm chí còn chẳng mấy ấn tượng, nào ngờ được rằng cô em họ hay rụt rè núp sau lưng Diệp Tự lại có ngày trở nên lợi hại như vậy.
Diệp Vân biết mẹ mình trước nay không ưa Tam phòng, khi còn ở nhà đã không ít lần giúp bà ta chèn ép họ.
Bởi lẽ nàng ta cũng không thích Tam phòng, nhất là Diệp Tự chỉ nhỏ hơn nàng ta bốn tuổi.
Sau khi lấy chồng, nàng ta từng âm thầm nghĩ cách cho mẹ mình nói ra nói vào trước mặt ông nội, bày kế đưa Diệp Tự vào cung.
Làm cháu dâu nhà họ Vạn, dĩ nhiên là Diệp Vân đã từng vào cung gặp rất nhiều quý nhân hoàng gia, tất nhiên cũng biết hoàng cung là nơi thế nào.
Ngươi lừa ta gạt, chỉ hơi sơ sẩy thôi là chẳng còn chỗ chôn thây.
Địa vị của người trong hoàng tộc đúng là cao quý, nhưng tất cả đều được đổi bằng mồ hôi xương máu, kì thực không biết thê thảm đau khổ đến mức nào.
Nhất là những phi tần cấp thấp, đa số đều trở thành oan hồn trong hậu cung, không thì cũng cô đơn tịch mịch hết quãng đời còn lại.
Chuyện sau đó quả nhiên đúng như nàng ta dự đoán, Diệp Tự vào cung suốt bốn năm chưa lần nào được thăng cấp, cũng chẳng sinh được một mụn con nào cho đế vương.
Như vậy rất tốt, rất tốt!
Nhưng cục diện đó không biết đã thay đổi tự khi nào.
Diệp Hướng Ngu thì vào Nghi Loan Vệ, Diệp Tự sinh được hoàng tử, còn được tấn phong thành Thuần quý tần, Diệp An Thế gây được tiếng vang… Tam phòng nhà họ Diệp càng lúc càng phát triển mà Đại phòng nhà nàng ta thì gặp tai vạ liên miên.
Em trai ruột ngã gãy chân thành tật, tiền đồ mất sạch, còn mẹ nàng ta thì…
Nghĩ đến Chu thị phải sống ẩn dật trong Phật đường, người không ra người, quỷ không ra quỷ, Diệp Vân rùng mình, trong lòng vừa thương vừa giận, còn nhen lên chút kinh sợ và ghét bỏ.
Nhân dịp này tới chúc thọ ông nội mình, nàng ta cũng vào Phật đường thăm Chu thị, vừa nhìn đã sợ mất mật, suýt nữa không nhận ra nổi.
Khuôn mặt của mẹ nàng ta bị hủy hoại hoàn toàn, không còn chút dáng vẻ cao quý đoan trang khi xưa nữa, mà giống như một con quỷ dạ xoa, thoi thóp nằm trên giường, yếu ớt đến độ thậm chí không nói được, chưa kể bốc mùi khó tả, khiến người ta không dám ở lại thêm lấy một khắc nào nữa.
Diệp Vân gần như chạy trối chết. Người đó chắc chắn không phải mẹ nàng ta.
Mẹ nàng ta là cháu gái nhà công thần, đoan trang cao quý, tuyệt đối không phải thế!
Người mẹ như vậy thà không gặp còn hơn, quá đáng sợ!
Diệp Vân thầm mong mẹ mình đừng bao giờ ra ngoài nữa, cứ sống ẩn dật trong Phật đường mãi đi, ít nhất còn có thể giữ được thể diện cho Đại phòng, không khiến con cái bị chê cười.
Còn những chuyện khác… nàng ta nhất định sẽ tìm cách đòi lại!
Diệp Vân nhìn về phía Diệp Tuy lần nữa, qua lời em gái ruột của mình là Diệp Thân, nàng ta biết cô em họ trẻ tuổi này không đơn giản.
Cô em họ dung mạo xinh đẹp, sắc sảo khôn ngoan, quan trọng nhất là đã được gả cho Đốc chủ đại nhân.
Uông đốc chủ của Đề Xưởng quyền thế ngập trời, có thể nói là dưới một người trên vạn người, trong triều có ai mà không dè chừng?
Có thể khiến Uông đốc chủ đích thân tới cầu thân, sao là người đơn giản cho được?
Nói không chừng, Tam phòng dần vùng lên như vậy cũng có công lao của cô em họ một phần.
Đối mặt với người như vậy, sao Thân nhi dám tỏ ra oán hận thẳng thừng như vậy? Đương nhiên là phải cẩn thận giấu giếm, đợi thời cơ chín muồi mới thẳng chân giẫm đạp chứ.
Hiện tại, đến cả công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi cũng đều có ý lôi kéo kết thân với Diệp Tuy, họ cần thu tất thảy tâm tư lại, giả vờ tỏ ra thân thiết mới đúng.
Nghĩ vậy, Diệp Vân bèn tiến lên, mỉm cười nói: “Lục muội, muội đến rồi à? Ban nãy ông nội còn nhắc đến muội đấy. Ông nội nói Lục muội thật có lòng, ông rất thích quà mừng thọ của muội.”
Tất nhiên là Diệp Vân đang mượn cớ lên tiếng, còn thật sự thì nàng ta thậm chí cũng chẳng biết Diệp Tuy đã tặng quà gì, chỉ đoán rằng, với tư cách là phu nhân của Uông đốc chủ, chắc hẳn món quà chúc thọ sẽ không tệ.
Kể cả ông nội nàng ta chẳng thích nó thì cũng sẽ nể mặt Uông đốc chủ mà tỏ thái độ vui vẻ.
Bản lĩnh đục nước béo cò này, một nửa là Diệp Vân học theo Chu thị, nửa còn lại học được từ ông nội Diệp Cư Tiêu.
Diệp Tuy mỉm cười, vẻ mặt dửng dưng, thản nhiên hỏi lại: “Vậy sao ạ?”
Một bức tượng Phật bằng vàng mà thôi, ông nội của họ thích nổi sao?
Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của người chị họ Diệp Vân thật đúng là điêu luyện.
Trong số các con gái của Chu thị, Diệp Tuy không có thiện cảm với Diệp Vân nhất - người đã lĩnh hội cả mười phần bản lĩnh và tính tình của Chu thị.
Nàng chẳng muốn để ý đến người của Đại phòng nên đương nhiên cũng sẽ không nể mặt Diệp Vân.
Diệp Vân có thể nghe ra được sự chế giễu trong giọng điệu của Diệp Tuy, bất ngờ vì Diệp Tuy lại không thèm nể mặt mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Có điều, nàng ta vẫn bình tĩnh thân thiết cười nói: “Đúng vậy, Lục muội không biết chứ, ông nội rất thích đấy.”
Đám người công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi nghe hai chị em đối đáp, trong lòng tất nhiên tự có sự suy xét.
Ngay khi ấy, công chúa Nguyên Khang lên tiếng: “Đốc chủ phu nhân, bổn cung nghe nói kho của phủ đốc chủ vô cùng phong phú, không biết Đốc chủ phu nhân đã tặng quà mừng thọ gì vậy?”
Những người chung quanh nhất thời cảm thấy cạn lời, Từ thị khó hiểu nhìn công chúa Nguyên Khang, thầm kinh ngạc.
Đường đường là dòng dõi quý tộc, thế mà lại tọc mạch về tình hình gia sản của triều thần, khó tưởng tượng nổi có vị quý nhân nào lại… ngây thơ thẳng thắn thế này!
Người không biết còn tưởng công chúa tơ tưởng gì đến nhà kho của phủ nhà họ Uông ấy chứ.
Diệp Tuy cũng bất ngờ, nhưng vẫn đáp: “Bẩm điện hạ, thần thiếp tặng một bức tượng Phật đúc bằng vàng ròng.”
Tượng Phật vàng ròng… Công chúa Nguyên Khang vô thức gật đầu, rồi lập tức phản ứng lại, lẩm bẩm: “Tượng Phật bằng vàng ròng… Thứ này cũng đâu có gì đặc biệt, có gì mà thích chứ?”
Lần này, mọi người đều len lén dời mắt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của công chúa Nguyên Khang nữa.
Điện hạ, điện hạ nói thẳng ra điều mọi người đang nghĩ trong lòng như thế này, thật sự có ổn không?
Ngũ hoàng tử phi Tề thị phì cười, vui vẻ tiếp lời: “Hoàng tỷ, người ta nói mỗi người một sở thích, biết đâu Diệp đại nhân thích tượng Phật vàng ròng thì sao? Hợp ý mới là tốt nhất.”
Dứt lời, nàng ta thờ ơ liếc nhìn Diệp Vân với ánh mắt không rõ ý tứ.
Trắc phi Liễu thị đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, nói nào là trăm hay vạn tốt cũng không bằng hợp ý, nào là món quà chúc thọ của Đốc chủ phu nhân thật sự là rất có lòng.
Trên thực tế, món quà như thế này đủ cho thấy người tặng không để tâm. Có lẽ ngoài công chúa Nguyên Khang ra, ai cũng ngầm hiểu Diệp Tuy chỉ tặng lấy lệ.
Liễu thị thầm phán đoán, đại khái đã biết được ý của Đốc chủ phu nhân.
Vậy thì… khỏi phải phí công lôi kéo vị thị lang Lễ Bộ - Diệp Cư Tiêu này làm gì.
Người kiêng dè nhìn về phía Diệp Tuy chính là con gái cả của Chu thị, Diệp Vân.
Khi chưa xuất giá, Diệp Vân cũng từng vang danh khắp Kinh Triệu, về sau gả cho Vạn Triệu Tiên, cháu trai của thiếu khanh Đại Lý - Vạn Ngạn Thần, sau khi theo Vạn Triệu Tiên đi nhậm chức ở xa, danh tiếng bấy giờ mới dần lắng xuống.
Nàng ta hơn Diệp Tuy nhiều tuổi, đã lấy chồng được bảy tám năm, không thân với đám em họ nhỏ tuổi trong nhà, thậm chí còn chẳng mấy ấn tượng, nào ngờ được rằng cô em họ hay rụt rè núp sau lưng Diệp Tự lại có ngày trở nên lợi hại như vậy.
Diệp Vân biết mẹ mình trước nay không ưa Tam phòng, khi còn ở nhà đã không ít lần giúp bà ta chèn ép họ.
Bởi lẽ nàng ta cũng không thích Tam phòng, nhất là Diệp Tự chỉ nhỏ hơn nàng ta bốn tuổi.
Sau khi lấy chồng, nàng ta từng âm thầm nghĩ cách cho mẹ mình nói ra nói vào trước mặt ông nội, bày kế đưa Diệp Tự vào cung.
Làm cháu dâu nhà họ Vạn, dĩ nhiên là Diệp Vân đã từng vào cung gặp rất nhiều quý nhân hoàng gia, tất nhiên cũng biết hoàng cung là nơi thế nào.
Ngươi lừa ta gạt, chỉ hơi sơ sẩy thôi là chẳng còn chỗ chôn thây.
Địa vị của người trong hoàng tộc đúng là cao quý, nhưng tất cả đều được đổi bằng mồ hôi xương máu, kì thực không biết thê thảm đau khổ đến mức nào.
Nhất là những phi tần cấp thấp, đa số đều trở thành oan hồn trong hậu cung, không thì cũng cô đơn tịch mịch hết quãng đời còn lại.
Chuyện sau đó quả nhiên đúng như nàng ta dự đoán, Diệp Tự vào cung suốt bốn năm chưa lần nào được thăng cấp, cũng chẳng sinh được một mụn con nào cho đế vương.
Như vậy rất tốt, rất tốt!
Nhưng cục diện đó không biết đã thay đổi tự khi nào.
Diệp Hướng Ngu thì vào Nghi Loan Vệ, Diệp Tự sinh được hoàng tử, còn được tấn phong thành Thuần quý tần, Diệp An Thế gây được tiếng vang… Tam phòng nhà họ Diệp càng lúc càng phát triển mà Đại phòng nhà nàng ta thì gặp tai vạ liên miên.
Em trai ruột ngã gãy chân thành tật, tiền đồ mất sạch, còn mẹ nàng ta thì…
Nghĩ đến Chu thị phải sống ẩn dật trong Phật đường, người không ra người, quỷ không ra quỷ, Diệp Vân rùng mình, trong lòng vừa thương vừa giận, còn nhen lên chút kinh sợ và ghét bỏ.
Nhân dịp này tới chúc thọ ông nội mình, nàng ta cũng vào Phật đường thăm Chu thị, vừa nhìn đã sợ mất mật, suýt nữa không nhận ra nổi.
Khuôn mặt của mẹ nàng ta bị hủy hoại hoàn toàn, không còn chút dáng vẻ cao quý đoan trang khi xưa nữa, mà giống như một con quỷ dạ xoa, thoi thóp nằm trên giường, yếu ớt đến độ thậm chí không nói được, chưa kể bốc mùi khó tả, khiến người ta không dám ở lại thêm lấy một khắc nào nữa.
Diệp Vân gần như chạy trối chết. Người đó chắc chắn không phải mẹ nàng ta.
Mẹ nàng ta là cháu gái nhà công thần, đoan trang cao quý, tuyệt đối không phải thế!
Người mẹ như vậy thà không gặp còn hơn, quá đáng sợ!
Diệp Vân thầm mong mẹ mình đừng bao giờ ra ngoài nữa, cứ sống ẩn dật trong Phật đường mãi đi, ít nhất còn có thể giữ được thể diện cho Đại phòng, không khiến con cái bị chê cười.
Còn những chuyện khác… nàng ta nhất định sẽ tìm cách đòi lại!
Diệp Vân nhìn về phía Diệp Tuy lần nữa, qua lời em gái ruột của mình là Diệp Thân, nàng ta biết cô em họ trẻ tuổi này không đơn giản.
Cô em họ dung mạo xinh đẹp, sắc sảo khôn ngoan, quan trọng nhất là đã được gả cho Đốc chủ đại nhân.
Uông đốc chủ của Đề Xưởng quyền thế ngập trời, có thể nói là dưới một người trên vạn người, trong triều có ai mà không dè chừng?
Có thể khiến Uông đốc chủ đích thân tới cầu thân, sao là người đơn giản cho được?
Nói không chừng, Tam phòng dần vùng lên như vậy cũng có công lao của cô em họ một phần.
Đối mặt với người như vậy, sao Thân nhi dám tỏ ra oán hận thẳng thừng như vậy? Đương nhiên là phải cẩn thận giấu giếm, đợi thời cơ chín muồi mới thẳng chân giẫm đạp chứ.
Hiện tại, đến cả công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi cũng đều có ý lôi kéo kết thân với Diệp Tuy, họ cần thu tất thảy tâm tư lại, giả vờ tỏ ra thân thiết mới đúng.
Nghĩ vậy, Diệp Vân bèn tiến lên, mỉm cười nói: “Lục muội, muội đến rồi à? Ban nãy ông nội còn nhắc đến muội đấy. Ông nội nói Lục muội thật có lòng, ông rất thích quà mừng thọ của muội.”
Tất nhiên là Diệp Vân đang mượn cớ lên tiếng, còn thật sự thì nàng ta thậm chí cũng chẳng biết Diệp Tuy đã tặng quà gì, chỉ đoán rằng, với tư cách là phu nhân của Uông đốc chủ, chắc hẳn món quà chúc thọ sẽ không tệ.
Kể cả ông nội nàng ta chẳng thích nó thì cũng sẽ nể mặt Uông đốc chủ mà tỏ thái độ vui vẻ.
Bản lĩnh đục nước béo cò này, một nửa là Diệp Vân học theo Chu thị, nửa còn lại học được từ ông nội Diệp Cư Tiêu.
Diệp Tuy mỉm cười, vẻ mặt dửng dưng, thản nhiên hỏi lại: “Vậy sao ạ?”
Một bức tượng Phật bằng vàng mà thôi, ông nội của họ thích nổi sao?
Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của người chị họ Diệp Vân thật đúng là điêu luyện.
Trong số các con gái của Chu thị, Diệp Tuy không có thiện cảm với Diệp Vân nhất - người đã lĩnh hội cả mười phần bản lĩnh và tính tình của Chu thị.
Nàng chẳng muốn để ý đến người của Đại phòng nên đương nhiên cũng sẽ không nể mặt Diệp Vân.
Diệp Vân có thể nghe ra được sự chế giễu trong giọng điệu của Diệp Tuy, bất ngờ vì Diệp Tuy lại không thèm nể mặt mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Có điều, nàng ta vẫn bình tĩnh thân thiết cười nói: “Đúng vậy, Lục muội không biết chứ, ông nội rất thích đấy.”
Đám người công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi nghe hai chị em đối đáp, trong lòng tất nhiên tự có sự suy xét.
Ngay khi ấy, công chúa Nguyên Khang lên tiếng: “Đốc chủ phu nhân, bổn cung nghe nói kho của phủ đốc chủ vô cùng phong phú, không biết Đốc chủ phu nhân đã tặng quà mừng thọ gì vậy?”
Những người chung quanh nhất thời cảm thấy cạn lời, Từ thị khó hiểu nhìn công chúa Nguyên Khang, thầm kinh ngạc.
Đường đường là dòng dõi quý tộc, thế mà lại tọc mạch về tình hình gia sản của triều thần, khó tưởng tượng nổi có vị quý nhân nào lại… ngây thơ thẳng thắn thế này!
Người không biết còn tưởng công chúa tơ tưởng gì đến nhà kho của phủ nhà họ Uông ấy chứ.
Diệp Tuy cũng bất ngờ, nhưng vẫn đáp: “Bẩm điện hạ, thần thiếp tặng một bức tượng Phật đúc bằng vàng ròng.”
Tượng Phật vàng ròng… Công chúa Nguyên Khang vô thức gật đầu, rồi lập tức phản ứng lại, lẩm bẩm: “Tượng Phật bằng vàng ròng… Thứ này cũng đâu có gì đặc biệt, có gì mà thích chứ?”
Lần này, mọi người đều len lén dời mắt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của công chúa Nguyên Khang nữa.
Điện hạ, điện hạ nói thẳng ra điều mọi người đang nghĩ trong lòng như thế này, thật sự có ổn không?
Ngũ hoàng tử phi Tề thị phì cười, vui vẻ tiếp lời: “Hoàng tỷ, người ta nói mỗi người một sở thích, biết đâu Diệp đại nhân thích tượng Phật vàng ròng thì sao? Hợp ý mới là tốt nhất.”
Dứt lời, nàng ta thờ ơ liếc nhìn Diệp Vân với ánh mắt không rõ ý tứ.
Trắc phi Liễu thị đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, nói nào là trăm hay vạn tốt cũng không bằng hợp ý, nào là món quà chúc thọ của Đốc chủ phu nhân thật sự là rất có lòng.
Trên thực tế, món quà như thế này đủ cho thấy người tặng không để tâm. Có lẽ ngoài công chúa Nguyên Khang ra, ai cũng ngầm hiểu Diệp Tuy chỉ tặng lấy lệ.
Liễu thị thầm phán đoán, đại khái đã biết được ý của Đốc chủ phu nhân.
Vậy thì… khỏi phải phí công lôi kéo vị thị lang Lễ Bộ - Diệp Cư Tiêu này làm gì.
Bình luận facebook