Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-331
Chương 331 : Chương 331HÔN SỰ CỦA DIỆP KHỞI
Diệp Tuy không ngờ yến tiệc mừng thọ chưa qua được mấy ngày thì Từ thị lại gửi thư đến lần nữa.
Trong thư, Từ thị nhắc đến chuyện có liên quan đến hôn sự của Diệp Khởi, tình huống hơi đặc biệt nên muốn bàn bạc với Diệp Tuy.
Bởi vậy, bà cố ý hẹn gặp Diệp Tuy ở Minh Nhã Cư, mong nàng bớt chút thời gian gặp mặt vào ba ngày sau.
Sau khi xem xong thư, Diệp Tuy hơi hoài nghi trong lòng.
Nàng biết Từ thị không có bao nhiêu chuyện để bận tâm, cấp bách nhất chính là việc cưới xin của hai cô con gái, có lo lắng cũng là lẽ thường tình.
Nhưng nếu đúng như ý trong thư... xem ra không phải lo lắng bình thường.
Rốt cuộc hôn sự của Diệp Khởi có chuyện gì bất thường?
Diệp Tuy lập tức gửi thư hồi âm cho bà, nói rằng ba ngày sau nhất định sẽ đến Minh Hương Cư đúng hẹn, mong bà hãy yên tâm.
Ba ngày sau, hai người gặp nhau tại Minh Hương Cư.
“Tuy tỷ nhi, Hà phu nhân đến làm mai có nói rằng người con nhà họ Liễu kia rất tốt, thật lòng muốn xin cưới Khởi nhi. Nhưng chuyện cưới gả này... Tuy tỷ nhi, cháu thấy thế nào? Ta... trong lòng ta quả thực chẳng có chủ định gì cả.” Từ thị nôn nóng nói, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
Diệp Tuy phát hiện dưới mắt Từ thị có quầng thâm, không giấu được vẻ tiều tụy trên gương mặt, trông như mấy ngày rồi chưa được ngủ ngon giấc.
Xem ra, bà thật sự rất sốt ruột vì việc này.
Nàng mỉm cười, giọng từ tốn, nói với Từ thị: “Nhị bá nương trước hết đừng nóng vội quá. Hiện tại có người đến nhà hỏi cưới Khởi muội, đây là chuyện tốt. Chuyện có thích hợp hay không, cháu sẽ điều tra trước đã rồi hồi âm lại cho Nhị bá nương, được không ạ?”
Sau khi nghe xong, tâm trạng nôn nóng bất an của Từ thị như được vỗ yên, bà liền bình tĩnh lại, gật đầu đáp: “Được, được, ta nghe theo cháu. Tuy tỷ nhi, việc này làm phiền cháu, nhờ cháu điều tra thật rõ ràng...”
Diệp Tuy là Đốc chủ phu nhân, chắc chắn là biết được nhiều chuyện hơn bà, việc này giao cho Diệp Tuy là yên tâm nhất.
Từ thị trấn tĩnh lại rồi nói tiếp: “Tuy tỷ nhi, cháu biết ta từ trước tới giờ chỉ mải lo công việc lặt vặt ở nhà cũ tại Tùng Dương, không hiểu biết nhiều. Ta chỉ hi vọng đám Khởi nhi được bình an, hòa thuận, vui vẻ. Những thứ như quyền thế, giàu sang vốn là thứ yếu mà thôi.”
Đúng là Từ thị muốn tìm một mối tốt cho con gái mình, vì thế mà còn nhiều lần nhờ đến Đào thị và Diệp Tuy, muốn gả con gái vào nhà làm quan.
Nhưng chuyện cưới hỏi lần này thật sự nằm ngoài dự đoán của bà, cũng khiến bà ấy hết sức lo lắng.
Lần này, phu nhân Lục thị của Viên ngoại lang Hộ Bộ - Hà Khả Đạo đến làm mai, người được làm mai là sĩ tử nổi danh của Quốc Tử Giám - Liễu Hoài Viễn, cũng là... cháu họ trắc phi Liễu thị của Ngũ hoàng tử.
Sau dạ tiệc mừng thọ của nhà họ Diệp, Từ thị đã thấy rõ thái độ lấy lòng Diệp Tuy của những khách quý như công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi, nên bà cũng hiểu rõ tại sao lại có chuyện cầu thân này.
Đây là một đám tốt, nhưng lại hình thành nhờ sức ảnh hưởng của Diệp Tuy, nói thẳng ra, còn vì thế lực của Đề Xưởng, mục đích không đơn giản.
Quan hệ thông gia là sự gắn kết giữa hai họ, sao tốt đẹp khi có mục đích thế này được?
Từ thị định từ chối, nhưng Diệp Cư Tiêu lại rất tán thành. Bà thật sự cảm thấy rất khó xử, cũng không biết việc đồng ý hay từ chối liệu có mang đến phiền phức cho Khởi nhi hay không.
Từ sau khi Lục thị đến nhà để làm mai, suốt ba ngày qua Từ thị không khi nào thấy yên tâm, ưu sầu đến bạc đầu.
Diệp Tuy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhị bá nương, bá nương đừng vội trả lời, đợi cháu điều tra rõ hẵng tính. Nếu Liễu Hoài Viễn là người tốt, mà ta lại tùy tiện từ chối mối này của Khởi muội thì đúng là không hay.”
Không tin được vào nhân duyên trời định, Diệp Tuy tin vào nỗ lực của con người hơn. Liễu Hoài Viễn và Diệp Khởi có hợp nhau hay không, cần phải xem xét cẩn thận mới được.
Về phần Liễu Hoài Viễn là cháu họ của Liễu trắc phi...
Điều này thật ra cũng không có gì to tát, thế lực trong triều đan xen chằng chịt, không có ranh giới rõ ràng một cách tuyệt đối.
Ví như nhà họ Diệp, con rể của Diệp An Thái là người của phủ Trường Hưng Hầu. Mọi người đều biết, phủ Trường Hưng Hầu đứng sau lưng Ngũ hoàng tử, chẳng lẽ lại nói nhà họ Diệp ủng hộ Ngũ hoàng tử sao?
Sự tình còn chưa đến thời khắc cuối cùng, ai biết sẽ thế nào?
Nghe hết những lời trấn an khuyên nhủ của Diệp Tuy, Từ thị nhờ nàng thêm mấy lượt nữa rồi mới mới rời đi trong lo lắng.
Sau khi về đến phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy lập tức lệnh cho Triệu Tam Nương đi điều tra nhà họ Liễu, còn dặn nhất định phải tra thật rõ ràng và cẩn thận, đặc biệt là về tính cách của Liễu Hoài Viễn.
Cuộc sống vợ chồng có thể duy trì và hòa hợp được, không phải dựa vào các yếu tố bên ngoài như địa vị và quyền lực, mà là tính tình và cách xử sự của đôi bên.
Nếu Liễu Hoài Viễn tốt tính thì dù hắn là cháu họ của Liễu trắc phi cũng chẳng sao.
Cháu họ thôi mà, đâu phải anh em ruột thịt với Liễu trắc phi, sợ gì?
Lúc dùng bữa tối, Diệp Tuy kể với Uông Ấn về chuyện cầu thân của nhà họ Liễu, còn nói: “Đại nhân, chắc hẳn sau bữa tiệc mừng thọ tối hôm đó, Liễu trắc phi thấy thiếp có thái độ thân thiết với bên nhà Nhị bá nương Từ thị, nên mới có chuyện này.”
Điều mà Từ thị có thể nghĩ tới, sao Diệp Tuy lại không?
Việc này vừa để thăm dò, vừa để lôi kéo, mục đích đều vì thế lực của Đề Xưởng.
Uông Ấn nghe xong như nhớ ra điều gì đó, bèn đáp lời: “Liễu Hoài Viễn? Bổn tọa biết người này, tính tình không tồi.”
Nghe vậy, Diệp Tuy lấy làm kinh ngạc.
Liễu Hoài Viễn có thể khiến Uông Ấn đánh giá là “tính tình không tồi”, chắc hẳn không phải là người tầm thường.
Thế nhưng, nàng đã sống tới kiếp thứ hai, lại chưa từng nghe nói về hắn ta bao giờ.
Trái lại, chi chính họ Liễu của Liễu trắc phi sau này đã xuất hiện một người ưu tú, khiến nàng có ấn tượng sâu sắc.
Uông Ấn thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Trong các kỳ thi đánh giá của Quốc Tử Giám, lần nào hắn ta cũng nằm trong nhóm mười cái tên đứng đầu. Bổn tọa từng đọc bài luận của hắn ta, tự khai phá một con đường riêng, không tồi.”
Uông đốc chủ là người rất yêu chuộng nhân tài nên nắm rõ tình hình của các sĩ tử trẻ tuổi ở Quốc Tử Giám trong lòng bàn tay.
Bấy giờ, Phong bá đứng bên cạnh tiến lên một bước, cười nheo mắt mà rằng: “Phu nhân, lão nô thì lại nghe được một lời đồn về Liễu Hoài Viễn. Liễu Nhị gia của chi chính nhà họ Liễu không có con nối dõi, nghe đâu chuẩn bị nhận Liễu Hoài Viễn làm con nuôi. Nhưng việc này còn chưa tiến hành.”
Phong bá nghe được chuyện này từ chỗ Ngô Bất Hành mấy ngày trước, không ngờ nó lại có chút tác dụng.
Diệp Tuy sửng sốt lần nữa. Liễu Nhị gia của dòng chính nhận con nuôi... Sao lại nghe quen tai vậy?
Ngay sau đó, mắt Diệp Tuy sáng lên, nàng đã nhớ ra rồi!
Nhân vật xuất chúng mà nàng nhớ đến ở nhà họ Liễu chính là con nuôi của Liễu Nhị gia!
Nghe nói, người được nhận làm con nuôi đến từ chi khác của nhà họ Liễu, cũng là học trò của Quốc Tử Giám.
Điều này rất giống với lời nói của Phong bá.
Nhưng người đó có tên là Liễu Nguyên Tập, chứ không phải Liễu Hoài Viễn.
Liễu Hoài Viễn này có phải là Liễu Nguyên Tập của sau này không?
Diệp Tuy không ngờ yến tiệc mừng thọ chưa qua được mấy ngày thì Từ thị lại gửi thư đến lần nữa.
Trong thư, Từ thị nhắc đến chuyện có liên quan đến hôn sự của Diệp Khởi, tình huống hơi đặc biệt nên muốn bàn bạc với Diệp Tuy.
Bởi vậy, bà cố ý hẹn gặp Diệp Tuy ở Minh Nhã Cư, mong nàng bớt chút thời gian gặp mặt vào ba ngày sau.
Sau khi xem xong thư, Diệp Tuy hơi hoài nghi trong lòng.
Nàng biết Từ thị không có bao nhiêu chuyện để bận tâm, cấp bách nhất chính là việc cưới xin của hai cô con gái, có lo lắng cũng là lẽ thường tình.
Nhưng nếu đúng như ý trong thư... xem ra không phải lo lắng bình thường.
Rốt cuộc hôn sự của Diệp Khởi có chuyện gì bất thường?
Diệp Tuy lập tức gửi thư hồi âm cho bà, nói rằng ba ngày sau nhất định sẽ đến Minh Hương Cư đúng hẹn, mong bà hãy yên tâm.
Ba ngày sau, hai người gặp nhau tại Minh Hương Cư.
“Tuy tỷ nhi, Hà phu nhân đến làm mai có nói rằng người con nhà họ Liễu kia rất tốt, thật lòng muốn xin cưới Khởi nhi. Nhưng chuyện cưới gả này... Tuy tỷ nhi, cháu thấy thế nào? Ta... trong lòng ta quả thực chẳng có chủ định gì cả.” Từ thị nôn nóng nói, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
Diệp Tuy phát hiện dưới mắt Từ thị có quầng thâm, không giấu được vẻ tiều tụy trên gương mặt, trông như mấy ngày rồi chưa được ngủ ngon giấc.
Xem ra, bà thật sự rất sốt ruột vì việc này.
Nàng mỉm cười, giọng từ tốn, nói với Từ thị: “Nhị bá nương trước hết đừng nóng vội quá. Hiện tại có người đến nhà hỏi cưới Khởi muội, đây là chuyện tốt. Chuyện có thích hợp hay không, cháu sẽ điều tra trước đã rồi hồi âm lại cho Nhị bá nương, được không ạ?”
Sau khi nghe xong, tâm trạng nôn nóng bất an của Từ thị như được vỗ yên, bà liền bình tĩnh lại, gật đầu đáp: “Được, được, ta nghe theo cháu. Tuy tỷ nhi, việc này làm phiền cháu, nhờ cháu điều tra thật rõ ràng...”
Diệp Tuy là Đốc chủ phu nhân, chắc chắn là biết được nhiều chuyện hơn bà, việc này giao cho Diệp Tuy là yên tâm nhất.
Từ thị trấn tĩnh lại rồi nói tiếp: “Tuy tỷ nhi, cháu biết ta từ trước tới giờ chỉ mải lo công việc lặt vặt ở nhà cũ tại Tùng Dương, không hiểu biết nhiều. Ta chỉ hi vọng đám Khởi nhi được bình an, hòa thuận, vui vẻ. Những thứ như quyền thế, giàu sang vốn là thứ yếu mà thôi.”
Đúng là Từ thị muốn tìm một mối tốt cho con gái mình, vì thế mà còn nhiều lần nhờ đến Đào thị và Diệp Tuy, muốn gả con gái vào nhà làm quan.
Nhưng chuyện cưới hỏi lần này thật sự nằm ngoài dự đoán của bà, cũng khiến bà ấy hết sức lo lắng.
Lần này, phu nhân Lục thị của Viên ngoại lang Hộ Bộ - Hà Khả Đạo đến làm mai, người được làm mai là sĩ tử nổi danh của Quốc Tử Giám - Liễu Hoài Viễn, cũng là... cháu họ trắc phi Liễu thị của Ngũ hoàng tử.
Sau dạ tiệc mừng thọ của nhà họ Diệp, Từ thị đã thấy rõ thái độ lấy lòng Diệp Tuy của những khách quý như công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi, nên bà cũng hiểu rõ tại sao lại có chuyện cầu thân này.
Đây là một đám tốt, nhưng lại hình thành nhờ sức ảnh hưởng của Diệp Tuy, nói thẳng ra, còn vì thế lực của Đề Xưởng, mục đích không đơn giản.
Quan hệ thông gia là sự gắn kết giữa hai họ, sao tốt đẹp khi có mục đích thế này được?
Từ thị định từ chối, nhưng Diệp Cư Tiêu lại rất tán thành. Bà thật sự cảm thấy rất khó xử, cũng không biết việc đồng ý hay từ chối liệu có mang đến phiền phức cho Khởi nhi hay không.
Từ sau khi Lục thị đến nhà để làm mai, suốt ba ngày qua Từ thị không khi nào thấy yên tâm, ưu sầu đến bạc đầu.
Diệp Tuy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhị bá nương, bá nương đừng vội trả lời, đợi cháu điều tra rõ hẵng tính. Nếu Liễu Hoài Viễn là người tốt, mà ta lại tùy tiện từ chối mối này của Khởi muội thì đúng là không hay.”
Không tin được vào nhân duyên trời định, Diệp Tuy tin vào nỗ lực của con người hơn. Liễu Hoài Viễn và Diệp Khởi có hợp nhau hay không, cần phải xem xét cẩn thận mới được.
Về phần Liễu Hoài Viễn là cháu họ của Liễu trắc phi...
Điều này thật ra cũng không có gì to tát, thế lực trong triều đan xen chằng chịt, không có ranh giới rõ ràng một cách tuyệt đối.
Ví như nhà họ Diệp, con rể của Diệp An Thái là người của phủ Trường Hưng Hầu. Mọi người đều biết, phủ Trường Hưng Hầu đứng sau lưng Ngũ hoàng tử, chẳng lẽ lại nói nhà họ Diệp ủng hộ Ngũ hoàng tử sao?
Sự tình còn chưa đến thời khắc cuối cùng, ai biết sẽ thế nào?
Nghe hết những lời trấn an khuyên nhủ của Diệp Tuy, Từ thị nhờ nàng thêm mấy lượt nữa rồi mới mới rời đi trong lo lắng.
Sau khi về đến phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy lập tức lệnh cho Triệu Tam Nương đi điều tra nhà họ Liễu, còn dặn nhất định phải tra thật rõ ràng và cẩn thận, đặc biệt là về tính cách của Liễu Hoài Viễn.
Cuộc sống vợ chồng có thể duy trì và hòa hợp được, không phải dựa vào các yếu tố bên ngoài như địa vị và quyền lực, mà là tính tình và cách xử sự của đôi bên.
Nếu Liễu Hoài Viễn tốt tính thì dù hắn là cháu họ của Liễu trắc phi cũng chẳng sao.
Cháu họ thôi mà, đâu phải anh em ruột thịt với Liễu trắc phi, sợ gì?
Lúc dùng bữa tối, Diệp Tuy kể với Uông Ấn về chuyện cầu thân của nhà họ Liễu, còn nói: “Đại nhân, chắc hẳn sau bữa tiệc mừng thọ tối hôm đó, Liễu trắc phi thấy thiếp có thái độ thân thiết với bên nhà Nhị bá nương Từ thị, nên mới có chuyện này.”
Điều mà Từ thị có thể nghĩ tới, sao Diệp Tuy lại không?
Việc này vừa để thăm dò, vừa để lôi kéo, mục đích đều vì thế lực của Đề Xưởng.
Uông Ấn nghe xong như nhớ ra điều gì đó, bèn đáp lời: “Liễu Hoài Viễn? Bổn tọa biết người này, tính tình không tồi.”
Nghe vậy, Diệp Tuy lấy làm kinh ngạc.
Liễu Hoài Viễn có thể khiến Uông Ấn đánh giá là “tính tình không tồi”, chắc hẳn không phải là người tầm thường.
Thế nhưng, nàng đã sống tới kiếp thứ hai, lại chưa từng nghe nói về hắn ta bao giờ.
Trái lại, chi chính họ Liễu của Liễu trắc phi sau này đã xuất hiện một người ưu tú, khiến nàng có ấn tượng sâu sắc.
Uông Ấn thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Trong các kỳ thi đánh giá của Quốc Tử Giám, lần nào hắn ta cũng nằm trong nhóm mười cái tên đứng đầu. Bổn tọa từng đọc bài luận của hắn ta, tự khai phá một con đường riêng, không tồi.”
Uông đốc chủ là người rất yêu chuộng nhân tài nên nắm rõ tình hình của các sĩ tử trẻ tuổi ở Quốc Tử Giám trong lòng bàn tay.
Bấy giờ, Phong bá đứng bên cạnh tiến lên một bước, cười nheo mắt mà rằng: “Phu nhân, lão nô thì lại nghe được một lời đồn về Liễu Hoài Viễn. Liễu Nhị gia của chi chính nhà họ Liễu không có con nối dõi, nghe đâu chuẩn bị nhận Liễu Hoài Viễn làm con nuôi. Nhưng việc này còn chưa tiến hành.”
Phong bá nghe được chuyện này từ chỗ Ngô Bất Hành mấy ngày trước, không ngờ nó lại có chút tác dụng.
Diệp Tuy sửng sốt lần nữa. Liễu Nhị gia của dòng chính nhận con nuôi... Sao lại nghe quen tai vậy?
Ngay sau đó, mắt Diệp Tuy sáng lên, nàng đã nhớ ra rồi!
Nhân vật xuất chúng mà nàng nhớ đến ở nhà họ Liễu chính là con nuôi của Liễu Nhị gia!
Nghe nói, người được nhận làm con nuôi đến từ chi khác của nhà họ Liễu, cũng là học trò của Quốc Tử Giám.
Điều này rất giống với lời nói của Phong bá.
Nhưng người đó có tên là Liễu Nguyên Tập, chứ không phải Liễu Hoài Viễn.
Liễu Hoài Viễn này có phải là Liễu Nguyên Tập của sau này không?
Bình luận facebook