-
Chương 71-75
Chương 71 : Lừa đảo chuyên nghiệp
“Anh gì ơi, có thể dừng lại chút được không?”
Mạn Hoành Liễu trông thấy Tiêu Bách Thần lên xe chuẩn bị rời đi liền chạy đến bên cạnh, ngập ngừng mà nói.
Anh dừng động tác vặn ga, quay sang hỏi cô:
“Có chuyện gì sao?”
Mạn Hoành Liễu ấp úng mãi mới nói hết câu:
“Chuyện lúc nãy, thực sự cảm ơn anh!”
Tiêu Bách Thần mỉm cười, đoạn phóng xe lao vút đi, không quên buông một câu hờ hững:
“Không có gì!”
Sau cuộc đua xe hỗn loạn vừa xong, tinh thần Tiêu Bách Thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đem tấm ảnh cũ kỹ mà Hamansito đưa cho, đem cất vào trong tủ quần áo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Bách Thần dậy từ rất sớm, dùng bữa một cách qua loa, đoạn lên xe tự lái đến Tứ Cảng.
Tiêu Hoàng Long có ý định muốn đi theo nhưng bị anh gạt phăng, chỉ có Bạch Khởi La cố chấp nhảy lên xe, mặc kệ Tiêu Bách Thần đuổi xuống cỡ nào đi chăng nữa.
Đường đến Tứ Cảng cũng rất nhanh, xe băng băng vượt qua đường cao tốc, đi thêm khoảng chừng hơn bốn mươi cây số nữa là đã tới.
Lục Địa Trung vốn là một trung tâm mua sắm khổng lồ, nổi tiếng bậc nhất Ma Cao, doanh thu mỗi năm Lục Địa Trung thu về đã vượt tới con số cả nghìn tỉ.
Mà chủ sở hữu Lục Địa Trung sầm uất này, không phải ai khác là Lưu Thúy Tuấn, một nhà địa chính lớn tầm cỡ quốc gia.
Hamansito và Lưu Thúy Tuấn từng chung nhau đầu tư, xây dựng lên Lục Địa Trung. Tuy nhiên chỉ vì một vài mâu thuẫn nhỏ, Lưu Thúy Tuấn đã giở trò, đuổi Hamansito ra khỏi Lục Địa Trung, không cho ông ta tiếp tục chung vốn làm ăn với mình nữa.
Hamansito căm tức đến tím gan tím mặt, quyết đòi lại bằng được Lục Địa Trung.
Thế nhưng, vì Lưu Thúy Tuấn có mối quan hệ đặc biệt với chính phủ, do vậy ngang nhiên có thể một tay che trời, vênh váo thách thức Hamansito.
Thế lực của Lưu Thúy Tuấn không phải dạng vừa. Vì vậy lần này, Tiêu Bách Thần ra mặt giúp Hamansito, âu cũng không phải dễ.
“Nghe nói nhà họ Lưu hôm nay tổ chức một buổi tiệc lớn, kỷ niệm ba mươi năm thành lập Lục Địa Trung thì phải?!”
Bạch Khởi La thông qua những người dân xung quanh đây cũng đã nghe ngóng được một số tin tức có ích, vội quay lại thông báo cho Tiêu Bách Thần.
Anh cầm chai nước cô mua đưa cho, tu một hơi gần hết chai, cười cợt đáp:
“Có quy định gì về khách tham dự hay không?”
Bạch Khởi La gật đầu:
“Khách tới tham dự phải có được giấy mời của ông ta. Bằng không đừng hòng bước vào!”
Tiêu Bách Thần khẽ ồ lên một tiếng, đoạn ném chai nước vào thùng rác, sau đó cùng Bạch Khởi La lái xe đến trước tòa nhà Lục Địa Trung.
Quả không hổ danh như lời đồn, Địa Trung Hải xứng đáng là khu mua sắm bậc nhất Ma Cao. Lối kiến trúc ở đây vô cùng sang chảnh, thiết kế riêng biệt theo hình tháp, cao hai mươi tầng, bề rộng hai ngàn mét, mỗi một tầng là một sản phẩm riêng biệt, đa dạng từ mọi nơi trên thế giới.
Điểm đặc biệt thu hút ở đây đó chính là Lục Địa Trung còn có bãi suối nước nóng riêng nằm ngay trong tòa nhà chính, du khách vừa có thể tự do mua sắm, vừa có thể thưởng thức suối nước nóng và các món ăn đặc sản độc nhất vô nhị.
Tiêu Bách Thần chép miệng, tặc lưỡi mà nói:
“Lợi nhuận thu về lớn đến mức này, chả trách gì Hamansito đòi cướp lại cho bằng được!”
Vì hôm nay Lưu Thúy Tuấn tổ chức tiệc lớn nên không mở cửa đón khách mua sắm nữa.
Ngay phía cửa chính, mười gã bảo vệ gương mặt lạnh như tiền đang đứng chắp tay nghiêm chỉnh. Có khách đến, họ sẽ kiểm tra thiếp mời, sau đó thông qua mới cho vào.
“Khởi La, xem chừng chỗ này không có đường tắt để vào đâu!”
Bạch Khởi La gật đầu.
Sau đó cô nở nụ cười thâm sâu khó lường, kéo Tiêu Bách Thần ra phía sau cửa xe, nhàn nhã mà nói:
“Không có thiếp mời không có nghĩa là chúng ta không thể vào được.”
Tại khu vệ sinh nam...
Róc...rách...
Khịt! Khịt!
Tiếng xả nước ầm ầm bắt đầu vang lên.
Một người đàn ông trung tuổi mở cửa bước ra, không quên đưa tay lau lau cho đỡ ướt.
“Mẹ tiên sư nhà nó. Ăn phải cái quái gì không biết!”
Ông ta tức mình dậm chân mấy cái xuống nền, không quên nhổ một bãi đờm đục ngầu xuống bồn rửa mặt.
Cạch!
Cánh cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, Tiêu Bách Thần trên tay ôm một cốc cà phê còn nóng hổi, ôm bụng gấp gáp bước vào.
“Ui da, đau bụng chết mất!”
Người đàn ông nghe tiếng động, đánh mắt sang nhìn anh. Thấy anh đem theo cả cốc cà phê vào nhà vệ sinh, cổ họng thấy lờm lợm, liền trề môi khinh thường.
Tiêu Bách Thần bước đến gần ông ta, nghiêng tay cầm ly cà phê, đổ một đường thẳng đứng lên quần.
“Á... cái thằng nhãi ranh này. Ôi dời ôi! Mày làm hỏng quần áo của tao rồi!”
Tiêu Bách Thần lập tức làm động tác xin lỗi, đưa tay lau lau quần áo ông ta một cách rối rít.
“Xin lỗi ông, tôi sơ ý quá. Để tôi giúp ông lau sạch!”
Ông ta càng điên tiết hơn, giơ chân đòi đạp anh một cái, nhưng Tiêu Bách Thần đã nhanh nhẹn lách người sang một bên.
“Tôi không có thời gian đôi co với ông nữa. Tôi sắp ra quần rồi!”
Nói xong, không để cho ông ta kịp mắng thêm gì nữa, anh lao vào bồn vệ sinh, khóa chặt cửa lại.
Người đàn ông trợn tròn mắt, đưa tay đập đập cánh cửa, quát lớn:
“Nhãi ranh, mày tính vào đấy trốn tao hả? Có mau ra đây không!”
“...!”
“Úi, mẹ kiếp! Thối quá!”
Rầm!!!
Sau khi xác định ông ta đã rời đi, Tiêu Bách Thần mới mở cửa đi ra ngoài.
Đậu hũ thối mà Bạch Khởi La chuẩn bị cho anh quả thực có hiệu quả.
Tiêu Bách Thần rửa tay, đoạn rảo bước ra bên ngoài.
Đến một góc khuất, Bạch Khởi La đã chờ sẵn ở đó, trên tay vẫn còn đang khe phẩy tấm thiếp mời của nhà họ Lưu.
“Thà cô cứ để tôi một đường giải quyết ông ta, có phải nhanh gọn hơn là làm trò mèo kia không?”
Bạch Khởi La lườm anh:
“Anh ấu trĩ một vừa hai phải thôi chứ. Nếu anh ngang nhiên đi cướp thiếp mời, chẳng phải sẽ đánh động cho nhà họ Lưu rằng có kẻ muốn cướp thiếp mời để trà trộn vào bữa tiệc hay sao?!”
Cách này của Bạch Khởi La cũng rất hay. Bọn họ lẻn vào nhà vệ sinh, thừa cơ lấy trộm thiếp mời của người khác, độc chiếm luôn làm của mình.
“Từ đã, anh định ăn mặc thế này mà vào luôn à?”
Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mày, nhận ra dụng ý của Bạch Khởi La, tức tốc phóng xe một mạch đến cửa hàng thời trang nằm gần cạnh đó.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào hỏi:
“Hoan nghênh quý khách đã ghé thăm cửa hàng. Quý khách muốn lựa chọn trang phục như thế nào?”
Bạch Khởi La nhìn ngó một lượt, sau đó dịu dàng đáp:
“Phiền cô giúp chúng tôi chọn trang phục dự tiệc!”
“Dạ vâng, anh chị vui lòng chờ một chút!”
Khoảng chừng năm phút sau, nhân viên cửa hàng đem ra hai bộ trang phục cực kỳ lộng lẫy.
Đối với Bạch Khởi La, bộ váy dành riêng cho cô là một chiếc đầm đuôi cá, màu xanh ngọc, cổ váy khoét sâu, để lộ đôi gò bồng đảo trắng mịn, căng tròn, lấp ló như đang khiêu gợi, mời chào.
Phần lưng cũng được khoét một miếng lớn, tấm lưng trần cùng đôi chân thon dài, kiêu hãnh được ôm trọn và tôn dáng một cách hoàn hảo nhất.
Bạch Khởi La đẹp một vẻ đẹp kiêu sa, toàn diện đến nao lòng.
Tiêu Bách Thần trông thấy, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngẩn đến dại đi.
“Biến thái!”
Bạch Khởi La không quên đưa mắt lườm anh một cái, tiện miệng mắng luôn.
Tiêu Bách Thần chỉ cười khì khì, sau đó cũng bước vào phòng thay đồ.
Anh khoác một bộ com- lê màu đen lịch lãm, đường nét cắt may kĩ lưỡng tới từng chi tiết. Mái tóc đen nhánh được vuốt tạo hình gọn gàng, điển trai, anh tuấn mê đắm.
Hai người bọn họ chính là một cặp trai tài, gái sắc hoàn hảo nhất trong hoàn hảo.
Chương 72 : Bạch Khởi La bị trúng thuốc mê
“Xin mời anh chị cho tôi kiểm tra thiếp mời trước!”
Một nhân viên bảo vệ đứng tuổi, nghiêm chỉnh nhìn hai người mà nói.
Tiêu Bách Thần rút thiếp từ trong túi áo, đưa cho họ kiểm tra.
Cũng may, bởi vì thiếp mời không ghi tên khách cụ thể, nhưng lại được đích thân Lưu Thúy Tuấn đánh dấu bằng sáp quý vào chính giữa để đề phòng giả mạo, cho nên đám bảo vệ cũng chỉ cần xem con dấu ở trên đó là đúng hay không mà thôi.
Nhân viên quan sát một lúc, sau khi đã chắc chắn đây là thiếp thời thật liền mở rộng cửa cho Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La bước vào.
Bên trong tòa nhà bài trí cực kỳ sang trọng và rộng lớn ngút tầm mắt, quan khách lịch lãm, yểu điệu phú quý đi lại nườm nượp, khung cảnh hết sức trang nhã...
Bạch Khởi La lần đầu bước vào một nơi cực kỳ giàu có và sầm uất như thế này, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh, không hề tỏ ra quá đỗi bất ngờ.
“Cô có trông thấy người ngồi ở phía bên tay phải không?”
Tiêu Bách Thần đưa tay chỉ.
Theo hướng dẫn của anh, Bạch Khởi La liền nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi, trên đầu lấm tấm sợi bạc, tác phong quyền quý đang cười cười nói nói, bắt tay với khách.
“Lưu Thúy Tuấn?”
Cô ngờ vực hỏi lại.
“Phải! Chúng ta đến gần đó xem thế nào!”
Ngồi bên cạnh Lưu Thúy Tuấn là vợ của ông ta, cùng hai người con trai lần lượt là Lưu Bách Thủy Và Lưu Ngạn Xuyên.
Vừa nhìn thấy Lưu Ngạn Xuyên, trong đầu Tiêu Bách Thần đã rơi lộp bộp.
Quả đúng như anh dự đoán, Lưu Ngạn Xuyên chính là con trai thứ nhà họ Lưu, kẻ đã bọ anh chặt đứt ngón tay vào đêm hôm qua.
Khuôn mặt anh ta vô cùng mệt mỏi, bàn tay đã được băng bó rất kỹ, tuy nhiên vẫn có thể trông thấy một vài dấu máu lờ mờ in trên miếng băng gạc.
“Hừ! Đúng là phong cách làm việc tàn nhẫn, đến ngay cả con trai cũng không tha!”
Bạch Khởi La thấy Tiêu Bách Thần lẩm bẩm liền quay sang nhìn bằng ánh mắt thắc mắc.
“Ở đây không tiện nói nhiều. Lúc về tôi sẽ kể rõ ngọn ngành cho cô nghe.”
Nói xong, anh đưa tay kéo Bạch Khởi La vào bên trong góc phòng, nép sau một cánh cửa gỗ quý hiếm.
“Khởi La, giúp tôi che giấu ngoại hình thật sự!”
Mặc dù Bạch Khởi La có chút không tin, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, rút từ trong túi ra một chòm râu mép giả, đem dính lên mũi anh.
“Haha, trông có vẻ ổn hơn đấy!”
Tiêu Bách Thần soi mặt mình trong gương, đắc ý gật đầu mãn nguyện.
Lưu Ngạn Xuyên vẫn không hề nhận ra anh, chỉ chăm chú nhìn vào đám đông, ánh mắt vô hồn, lộ rõ sự mệt mỏi.
Trái ngược hoàn toàn với anh ta là Lưu Bách Thủy. Trên môi hắn lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ, thân thiện, ai hỏi gì cũng sẵn sàng đáp lại, ra dáng con trai trưởng của dòng họ quyền thế.
Sau màn ăn uống, tiệc tùng, Lưu Thúy Tuấn bèn đứng dậy, thông qua micro mà nói to:
“Các vị! Hôm nay Lưu Thúy Tuấn thay mặt cho tập đoàn Lục Địa Trung, chân thành gửi tới các vị lời cảm ơn sâu sắc nhất vì đã bớt chút thời gian quý giá, cùng tới đây để tham dự bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập và sáng tạo nên Lục Địa Trung! Xin cảm ơn!”
Ông ta cúi đầu tỏ rõ vẻ thành kính.
Đám người bên dưới không ngừng vỗ tay, reo hò.
Tiêu Bách Thần chợt trông thấy Lưu Ngạn Xuyên đứng dậy, bước vào phía trong bèn nổi tính tò mò, quyết định đi theo anh ta xem thế nào.
“Khởi La, ở đây chờ tôi một chút. Tôi sẽ quay lại ngay!”
Nhìn theo bóng dáng Tiêu Bách Thần rời đi, Bạch Khởi La nở nụ cười nhạt, đem một miếng súp cua tuyết nếm thử.
Ồ!
Mùi vị cũng không đến nỗi quá tệ.
“Cô gái, tôi có thể mời cô nhảy một điệu nhạc Ballad được không?”
Lưu Bách Thủy đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, hơi khom người xuống làm động tác mời.
Bạch Khởi La vốn không có hứng thú khiêu vũ gì cả, nhưng trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chặp mình, nếu cô từ chối chắc hẳn kế hoạch của hai người sẽ bị phát hiện.
Do vậy, Bạch Khởi La cắn răng, quyết định đứng dậy, gật đầu đồng ý.
Lưu Bách Thủy khẽ siết chặt bàn tay cô, nở nụ cười mãn nguyện, đoạn dìu nhau ra giữa khán đài, bắt đầu khiêu vũ.
“Cô có thể cho tôi biết tên được không?”
“Bạch Khởi La!”
Cô hờ hững đáp.
“Cái tên rất hay!”
Lưu Bách Thủy gật gù khen ngợi.
Hai người phối hợp tương đối ăn ý, những quan khách còn lại không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp như hoa như ngọc của Bạch Khởi La.
“Mỹ nhân ở đâu nhỉ? Được đại thiếu gia nhà họ Lưu nhìn trúng, quả thật có diễm phúc mà!”
Điệu nhạc Ballad cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Khởi La xoay người toan rời đi chỗ khác, liền bị bàn tay cứng cáp của Lưu Bách Thủy giữ chặt lại.
“Khoan đã. Tôi có thể mời cô một ly rượu được không?”
Bạch Khởi La bắt đầu cảm thấy anh ta phiền phức, liền gạt mạnh tay ra khỏi người Lưu Bách Thủy, hừ lạnh đáp:
“Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước. Thứ lỗi!”
“Tiểu thư, mời dừng bước!”
Hai gã thuộc hạ của Lưu Bách Thủy lập tức bước lên chặn ngay phía trước Bạch Khởi La, cố ý không để cho cô rời đi.
“Các người làm trò gì vậy?”
Bạch Khởi La chau mày hỏi.
Nhận ra vẻ mặt tức giận của cô, Lưu Bách Thủy chỉ cười khì khì.
Anh ta lại cầm ly rượu vang sóng sánh, giơ lên trước mặt Bạch Khởi La, chân thành mời lại một lần nữa:
“Lần đầu gặp gỡ, cùng nhau nhiêu vũ, phối hợp rất ăn ý, tôi thực sự yêu mến cô. Cô có thể nhận lấy chút lòng thành này của tôi được không?”
“Phiền phức!”
Bạch Khởi La đón lấy ly rượu, tu một hơi hết sạch, sau đó lạnh lùng bước về phía nhà vệ sinh.
Lưu Bách Thủy vẫn còn nhìn theo cô cho đến khi khuất bóng, sau đó gian manh mà đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
......
Lưu Ngạn Xuyên bước vào trong một căn phòng kín.
Tiêu Bách Thần cũng đi theo. Thông qua cánh cửa khép hờ, anh trông thấy Lưu Ngạn Xuyên đang ngồi nói chuyện với một cô gái.
Cô ta ngồi quay lưng về phía anh, cơ thể đầy đặn, trên người chỉ quấn độc nhất một chiếc áo mỏng manh.
“Nói đi. Em định làm thế nào với mối quan hệ của chúng ta đây?”
Lưu Ngạn Xuyên lên tiếng chất vấn.
Cô gái kia im lặng một lúc, sau đó thở dài mà đáp:
“Anh đang dồn em vào thế bí đấy, có biết hay không? Nếu để Bách Thủy biết được, chắc chắn anh ta sẽ giết chết em!”
“Em có từng nghĩ tới cảm nhận của anh hay không?”
Lưu Ngạn Xuyên phừng phừng lửa giận, đứng phắt dậy hỏi.
Cô gái vẫn chỉ cúi đầu giữ im lặng.
“Em đã là chị dâu của anh rồi. Ngạn Xuyên, chúng ta không thể nữa!”
Nói xong, cô gái đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng.
Mà Tiêu Bách Thần cũng vừa lúc trốn vào trong góc.
Thì ra, em trai và chị dâu dám lén lút qua lại với nhau.
Quả là một tin sét đánh!
......
Bạch Khởi La vặn vòi nước, lau khô tay, vuốt vuốt lại mái tóc dài, sau đó chậm rãi bước ra bên ngoài.
Thế nhưng cô chưa đi được bao xa liền cảm thấy trong người có chút gì đó không ổn.
Cảnh vật trước mắt dần dần nhòe đi, mọi thứ như đang nhảy múa, chơi vơi trước mắt cô.
Bạch Khởi La đưa tay lên dụi dụi hai mắt, đôi chân bắt đầu đứng không vững, lảo đảo dựa người vào tường nhà vệ sinh.
“Khốn khiếp! Trong rượu có thuốc mê!”
Phốc!!!
Cô đưa tay lên miệng, cắn mạnh vào lòng bàn tay, lập tức máu tươi rỉ ra, tanh tưởi trong khoang miệng.
“Vô ích thôi. Đây là thuốc mê hạng nặng. Cho dù em có cắn nát cơ thể đến chảy máu mà chết thì thuốc vẫn sẽ ngấm như bình thường!”
Bạch Khởi La lắc lắc đầu, trông thấy hình ảnh Lưu Bách Thủy mờ mờ ẩn hiện lúc nét, lúc rõ ở phía trước.
“Hừ! Anh muốn gì ở tôi? Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau!”
Giọng nói của Bạch Khởi La càng lúc càng trở nên thều thào, cả người đã không còn chút trọng lượng, bị Lưu Ngạn Xuyên ôm trọn vào trong lòng.
Anh ta đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt xinh đẹp mỹ miều của Bạch Khởi La, nở nụ cười gian ác:
“Dựa vào vẻ đẹp kinh diễm này của em đã khiến tôi một khắc muốn thuần phục!”
Bạch Khởi La tức khắc ngất lịm, không còn nhận thức được điều gì nữa, cứ thế bị Lưu Ngạn Xuyên bế thốc, đem đi ngay trong đêm!
Chương 73 : Để tôi thưởng thức mùi vị của em
Tiêu Bách Thần trở về sảnh chính, đưa mắt quét dọc một lượt khắp nơi nhưng vẫn không thấy Bạch Khởi La đâu cả.
Trên bàn cô vừa ngồi vẫn còn sót lại bát súp của đang ăn dở.
“Quái lạ, Bạch Khởi La đi đâu rồi?”
Anh quay trở lại nhà vệ sinh, chờ một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng cô bước ra.
Tiêu Bách Thần toan quay đi thì chợt nghe thấy có tiếng hai cô gái đang trò chuyện với nhau:
“Con bé vừa xong khiêu vũ với đại thiếu gia quả thật đẹp quá!”
“Ai biết cô ta đã chỉnh sửa nát mặt hay là chưa?”
“Không đâu. Tôi thấy cô ta là đẹp tự nhiên đó. Mà chiếc đầm xẻ lưng cô ta mặc nhìn đã mắt thật. Thảo nào đám đàn ông cứ dính chặt mắt lên người!”
Tiêu Bách Thần đứng nép vào cửa nhà vệ sinh, cẩn thận nghe ngóng.
Xoẹt...xoẹt...
Có tiếng xả nước ồ ạt, tiếp sau đó là tiếng xỉ mũi khìn khịt...
“À, mà cô có nghe thấy tên cô gái đó là gì không?”
Người kia trầm ngâm một lúc, sau đó không chắc chắn mà lên tiếng:
“Hình như tôi có nghe thấy... Bạch... Bạch Mao, à không, Bạch Khởi La thì phải!”
“Ồ! Tên cũng hay đó!”
Quả đúng là Bạch Khởi La.
Nhưng tại sao cô ấy lại khiêu vũ với Lưu Bách Thủy cơ chứ?
Tiêu Bách Thần không nhịn được mà mở bật cửa phòng vệ sinh nữ, lao tới trước mặt hai cô gái kia mà hỏi dồn dập:
“Bạch Khởi La sao lại khiêu vũ với Lưu Bách Thủy?”
Hai cô gái xinh đẹp trước mắt đứng ngây người nhìn anh. Mãi vài phút sau mới định thần lại, cầm cốc nước dở dang bên cạnh dội thẳng vào người anh mà hét lớn:
“Biến thái! Có biến thái nhìn trộm nhà vệ sinh nữ!”
......
Ưm...
Trong căn phòng tối tăm, Bạch Khởi La đang nằm trên một chiếc giường lớn, thiết kế vô cùng sang trọng, xung quang treo đầy ảnh của Lưu Bách Thủy từ khi còn nhỏ đến lúc lớn...
Khóe mi Bạch Khởi La nặng trĩu, muốn mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thể nào nhấc mi lên được.
Cộp...cộp...
Ngoài cửa phòng có tiếng nói chuyện, chất giọng trầm khàn của Lưu Bách Thủy vang lên.
“Tuệ Mẫn, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là không được đến phòng tôi khi chưa có sự cho phép?”
Tuệ Mẫn chính là vợ của anh ta, cũng là chị dâu của Lưu Ngạn Xuyên.
Cô nhìn Bách Thủy bằng ánh mắt đượm buồn, lắc đầu mà nói:
“Em là vợ của anh, em cũng có quyền đến phòng tân hôn của chúng mình chứ?!”
Lưu Bách Thủy bật cười ha hả, đưa tay bóp chặt cổ Tuệ Mẫn, gằn giọng nói:
“Cút ra khỏi đây. Tôi thừa biết cô và Lưu Ngạn Xuyên làm trò mèo gì sau lưng tôi? Đợi ngày mai bán đấu giá xong, tôi sẽ đem hai người ra xử tội trước toàn bộ gia tộc!”
Nói xong, mặc cho Tuệ Mẫn dựa lưng vào tường đờ đẫn, anh ta mở cửa phòng bước vào, sau đó đóng rầm cửa lại.
Ánh đèn ngủ mờ nhạt được bật lên, chiếu rõ thân hình nóng bỏng của Bạch Khởi La.
Lưu Bách Thủy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, sau khi xác định Bạch Khởi La vẫn còn trong trạng thái mê man liền mỉm cười đầy thỏa mãn.
Đoạn anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một viên thuốc nhỏ, sau đó nhét vào miệng Bạch Khởi La.
Trong cơn mê man, Bạch Khởi La cảm thấy mình vừa nuốt một vật gì đó vào trong người, cơ thể như còn không chịu nghe theo sự điều khiển của bản thân mình nữa.
Ào...ào...
Tiếng nước xối trong phòng tắm vang lên, Bạch Khởi La mặc dù nghe thấy nhưng không thể nào mở mắt ra được.
Đột nhiên, cô cảm thấy có bàn tay lạnh lẽo đang chậm rãi vuốt ve gương mặt, hít hà mái tóc của mình.
Ưm!
Bạch Khởi La theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.
Mà Lưu Bách Thủy đang chống tay nằm bên cạnh cô thì nở nụ cười xấu xa, vô cùng đê tiện.
“Tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, tôi rất thích. Để xem tôi thuần phục em thế nào!”
Vừa nói, anh ta vừa gục đầu vào mái tóc đen bồng bềnh của Bạch Khởi La mà tham lam thưởng thức.
“Thơm quá!”
Bàn tay thô thiển của Lưu Bách Thủy không ngừng vuốt ve khắp người Bạch Khởi La, sau đó đê tiện mà lần mò bên hông cô, tìm cách kéo khóa váy xuống.
“Chết tiệt, đàn bà thật phiền phức, cứ thích mặc đống váy rắc rối này làm gì cơ chứ!”
Loay hoay một hồi Lưu Bách Thủy vẫn chưa tìm thấy khóa váy, anh ta chau mày chửi đổng.
Cơn dục vọng mãnh liệt trong người anh ta càng lúc càng trở nên nóng bức, vô cùng khó chịu, cần lắm một nơi ẩm ướt để phát tiết.
Lưu Bách Thủy cắn răng, đưa tay xé toạc hông váy của Bạch Khởi La. Tức thì, khuôn ngực căng tràn lấp ló trong chiếc áo lót màu đen hiển hiện rõ rệt ngay trước mắt Lưu Bách Thủy.
“Wowww, cực phẩm mỹ nhân!”
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay chậm rãi tiến dần đến ngực Bạch Khởi La, trong đầu không ngừng tưởng tượng đến mùi vị mềm mại, đầy đặn ẩn sau lớp áo lót khiêu gợi kia.
Phốc!
Bàn tay thô thiển của Lưu Bách Thủy chưa kịp chạm vào ngực Bạch Khởi La thì đã bị cô giữ lại.
Hai mắt Bạch Khởi La mở choàng, nhìn chằm chằm vào Lưu Bách Thủy một cách căm hận.
“Đường đường là đại thiếu gia của dòng tộc họ Lưu danh tiếng, vậy mà dám giở trò hèn hạ với con gái?”
Thấy Bạch Khởi La đã tỉnh, Lưu Bách Thủy thoáng chút sững sờ, sau đó nở nụ cười nhạt:
“Em đã là chim trong lồng, đừng hòng rời khỏi đây. Những người phụ nữ mà bị tôi nhìn trúng, chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay tôi được!”
“Để xem!”
Bạch Khởi La gằn giọng, nhanh nhẹn dùng chân đạp mạnh vào mặt Lưu Bách Thủy, khiến anh ta ngã lăn ra sau.
Thừa thời cơ, Bạch Khởi La nhổm phắt dậy, chạt thật nhanh đến bên cửa, vặn nắm xoay.
“Chết tiệt!”
Cô tức giận đưa tay đấm mạnh vào thành cửa.
Lưu Bách Thủy gian manh đã khóa cửa lại. Anh ta đứng ở sau lưng Bạch Khởi La, đê tiện mà giơ chiếc chìa khóa đang cầm lủng lăng trên tay lên, nhếch môi nói:
“Chìa khóa ở đây. Muốn lấy nó thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi!”
“Đồ điên!”
Bạch Khởi La với lấy chiếc gậy đánh gôn dựng ở mép tường, quất thật mạnh vào tay nắm cửa.
Tuy nhiên, cánh cửa chỉ rung lên một chút rồi lại trở về dáng vẻ như cũ.
Lưu Bách Thủy càng nhìn lại càng cảm thấy phấn khích. Xung quanh anh ta toàn là những cô gái yểu điệu, ngu ngốc như heo, nay gặp được Bạch Khởi La tính cách mạnh mẽ, cá tính đến như thế này anh ta quả thực rất thích.
“Vô ích thôi. Cửa phòng được làm từ loại hợp kim cứng nhất thế giới, tôi đã phải nhờ chuyên gia nước ngoài thiết kế riêng trong vòng một tuần mới xong. Em nghĩ chỉ dựa vào một chút sức lực nhỏ nhoi như thế này mà cũng đòi thoát khỏi đây cơ à?”
Bạch Khởi La vẫn rất bình tĩnh. Nếu đã không mở được cửa, vậy thì cô sẽ quay sang đối phó với Lưu Bách Thủy vậy.
Bàn tay Bạch Khởi La vẫn nắm chặt chiếc gậy đánh gôn, lăm lăm chờ đợi thời cơ thích hợp.
Lưu Bách Thủy không dám tấn công trực diện, nếu để cô quật một phát vào người, ắt sẽ bị thương không nhỏ.
Thừa lúc Bạch Khởi La bị dồn vào thế bí, chỉ có thể đứng im trong góc phòng, Lưu Bách Thủy liền lao đến một cách bất ngờ, sau đó giật phăng chiếc gậy đánh gôn trong tay cô, ném mạnh ra bên ngoài.
“Á...!”
Bạch Khởi La bị anh ta kìm chặt trong tay, nhất thời không thể cử động mạnh, trong đầu không ngừng nguyền rủa: “Tiêu Bách Thần đáng chết!”
“Sao vậy? Em không chống cự nữa ư?”
Lưu Bách Thủy trừng mắt nhìn xoáy sâu vào cô, cợt nhả mà nói.
Ưm!
Bạch Khởi La bị bàn tay thô bạo của anh ta siết chặt lấy eo, khó nhọc thở hắt ra từng cơn.
Mặc dù hiện tại cô đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn ngấm thuốc nên sức lực cũng yếu dần.
“Để tôi từ từ thưởng thức mùi vị của em!”
Lưu Bách Thủy cười nhạt đáp.
Chương 74 : Tôi sẽ giúp em
“Tránh ra!”
Bạch Khởi La co đầu gối, thúc mạnh vào người Lưu Bách Thủy, bàn tay còn lại vòng ra sau ót anh ta mà chém mạnh.
Tuy nhiên, sức lực của Lưu Bách Thủy không phải dạng vừa.
Anh ta phản ứng rất nhanh, tránh được một đòn chí mạng này của cô.
“Rất thú vị!”
Lưu Bách Thủy mở giọng khen ngợi. Cảm hứng với cô gái xinh đẹp này càng lúc càng tăng, kích thích anh ta thêm mãnh liệt.
Bỗng dưng, Bạch Khởi La cảm thấy trong người có chút gì đó khác thường.
Một cảm giác nóng bỏng đang từ từ xâm lấn cô, từ khắp các mạch máu của cơ thể cho đến tận nơi sâu nhất.
Hai má Bạch Khởi La bắt đầu đỏ ửng, mồ hôi dần rịn ra khắp người.
Cô chợt nhớ đến lúc trước mình mê man, cảm tưởng như đã nuốt một thứ gì đó vào trong miệng.
Đầu óc Bạch Khởi La lập tức nổ tung.
“Khốn nạn. Anh dám cho tôi uống thuốc!”
Hê...hê...
Lưu Bách Thủy bật cười ha hả.
Phải, viên thuốc nhỏ xíu được anh ta cho Bạch Khởi La uống lúc cô mê man, chính là thuốc kích dục.
Bạch Khởi La co người ngồi trên đất, bị Lưu Bách Thủy bế xốc, ném lên giường.
Khắp người cô nóng như thiêu như đốt, lý trí quật cường vẫn không chịu thuần phục, hai tay nắm chặt ga giường.
Bờ môi đỏ mọng của cô đã bị cắn nát, cơn đau triền miên cũng không thể nào dập tắt ngọn lửa sinh lý đang bị kích thích trong người.
Mà Lưu Bách Thủy lúc này đang nhẩn nha cởi từng chiếc cúc áo, bày ra bộ ngực vạm vỡ, ngăm đen.
Bạch Khởi La thở hổn hển, dốc sức ngồi dậy, loạng choạng bước vào trong phòng tắm, vặn vòi nước xối thẳng vào người nhằm làm giảm bớt cơn nóng như lửa đang không ngừng hành hạ cơ thể.
Lưu Bách Thủy hả hê nhìn về phía cô, ngả người nằm trên ghế.
“Tiêu Bách Thần đáng chết! Đồ chết dẫm nhà anh đang chui rúc ở xó nào rồi!”
“Buông ra!”
Lưu Bách Thủy không chờ thêm được nữa, lao vào nhà tắm kéo Bạch Khởi La ra ngoài. Cả người cô lúc này đã ướt nhẹp, chiếc váy xộc xệch càng thêm dính chặt vào cơ thể khiêu gợi.
Lưu Bách Thủy đè lên người Bạch Khởi La, bắt đầu sờ soạng cô.
“Nói đi, em thích lắm phải không? Em muốn tôi, phải không?”
Rầm!!!
Ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, ánh điện sáng bên ngoài lập tức chiếu vào căn phòng lớn, khiến Lưu Bách Thủy dừng lại động tác.
“Thằng chó này!”
Bốp!!!
Kèm theo với tiếng gào lớn là động tác đấm mạnh vào mặt của Lưu Bách Thủy, khiến anh ta đau điếng mà ngã lăn xuống đất.
“Con mẹ mày! Dám bắt nạt người của tao!”
Tiêu Bách Thần hai mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như muốn xé tan Lưu Bách Thủy thành trăm ngàn mảnh.
Anh quay sang nhìn Bạch Khởi La váy áo xộc xệch trên giường, bắt đầu rơi vào trạng thái không kiềm chế được lý trí, lửa giận càng tăng lên.
Tiêu Bách Thần cởi áo vest, choàng lên người cô, sau đó mới quay lại nhìn Lưu Bách Thủy một lần nữa.
Lưu Bách Thủy chậm rãi đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, nhìn lại anh bằng ánh mắt đầy thách thức:
“Sao? Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao à? Mày có biết tao là ai không?”
“Con mẹ mày, câm ngay miệng lại!”
Tiêu Bách Thần lao đến, tóm chặt lấy tóc của Lưu Bách Thủy, đoạn rút từ trong túi áo ra một con dao rọc giấy, kề sát lên mặt Lưu Bách Thủy mà đe dọa:
“Mày có là tổng thống đi chăng nữa thì tao vẫn sẽ giết chết mày như thường! Khốn khiếp!”
Lưu Bách Thủy sức lực không thể đọ lại được với Tiêu Bách Thần, cơ thể đã bắt đầu run rẩy từng hồi.
“Đừng! Không làm lớn chuyện, chúng ta đi!”
Bạch Khởi La vì sợ Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà sẽ gây ra thảm án, liền cố gắng gượng dậy, ngăn cản anh.
Bàn tay Tiêu Bách Thần dần buông lỏng, nhưng cục tức trong người vẫn không hề giảm.
Roẹt!
Lưỡi dao sắc lạnh cứa nhanh một vệt dài trên má của Lưu Bách Thủy, máu đỏ rỉ ra, khiến anh ta giật mình ôm lấy mặt, điên tiết gào lên chửi:
“Thằng khốn, dám cứa mặt tao. Mày đợi đấy!”
“Người nhà họ Lưu, toàn một lũ giẻ rách!”
Tiêu Bách Thần không quên giơ chân đạp mạnh vào người Lưu Bách Thủy một cái, sau đó mới kéo Bạch Khởi La đi ra ngoài.
Chiếc xe oto phóng một mạch về hướng thủ phủ nhà họ Tiêu.
Cũng may Tiêu Bách Thần sớm lường trước mà tạo hình khác đi hòng che giấu khuôn mặt thực sự nên hiện tại Lưu Bách Thủy không hề biết ai là kẻ đã cứa mặt mình.
Đường trở về nhà họ Tiêu còn khoảng hơn hai mươi phút nữa, nhưng cơ thể Bạch Khởi La chỉ cầm cự được tới giờ này, cảm giác khó chịu phát tiết khiến cô không tự chủ được mà khẽ kêu lên một tiếng.
“Cố gắng cầm cự chút đi. Một lát nữa sẽ ổn thôi!”
Tiêu Bách Thần vừa lái xe, vừa lên tiếng an ủi.
Tuy nhiên, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Bạch Khởi La. Trên người cô khoác hờ áo vest của anh, váy trễ gần hết ngực, lại còn bị xé rách, cặp đùi thon dài lồ lộ ra trước mắt Tiêu Bách Thần.
Mà lúc này, làn da Bạch Khởi La đã đỏ ửng, đôi mắt như cánh bướm ướt át đầy khiêu gợi.
Bàn tay Tiêu Bách Thần nắm chặt vô lăng, lắc lắc đầu cho lý trí được tỉnh táo.
Bạch Khởi La lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, cô quay sang nhìn Tiêu Bách Thần, thẫn thờ đến mức đờ đẫn cả người.
“Cô... nhìn tôi làm gì?”
Anh ngờ vực hỏi.
“Ra bãi biển!”
Bạch Khởi La thều thào nói.
“Đột nhiên ra bãi biển làm gì chứ?”
“Anh cứ làm theo lời tôi đi!”
Tiêu Bách Thần quay vô lăng, nhằm hướng biển mà phóng ra.
Đến nơi, Bạch Khởi La mở cửa chạy xuống, để mặc chân trần mà đi trên cát.
Tiêu Bách Thần chạy theo sau, la lớn gọi:
“Khởi La, cô làm gì vậy?”
Bạch Khởi La mặc kệ lời anh nói, vùi cả người vào trong nước biển.
Hiện tại đã quá nửa đêm, ngoài biển cũng không còn bất cứ một ai nữa trừ hai người họ.
Cơn nóng trong người vẫn chưa hề dứt.
Bạch Khởi La phát điên mà chửi thề:
“Chết tiệt. Làm cách nào cũng không đỡ!”
“Để tôi giúp cô!”
Giọng nói trầm ấm của Tiêu Bách Thần vang lên sau lưng.
Bạch Khởi La theo quán tính quay lại, không may chạm vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
“Anh...!”
Cô chưa kịp nói dứt câu, Tiêu Bách Thần đã cúi xuống, áp môi mình lên môi Bạch Khởi La, hai tay vòng qua eo cô, lạnh lùng mà xé toạc váy.
Cơ thể mềm mại của Bạch Khởi La lập tức hiện ra.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tiếng sóng biển vỗ rì rào, bóng hình của họ lấp lánh in hằn trên cát.
“Ưm... Dừng lại đi!”
Bạch Khởi La dùng hai tay chống lên trước ngực Tiêu Bách Thần, quay mặt đi né tránh nụ hôn mãnh liệt của anh.
Thần trí Tiêu Bách Thần lúc này cũng đã mờ đục, không thể kìm chế ham muốn thêm được nữa.
“Nào, ngoan, bình tĩnh. Tôi sẽ giúp em!”
Chương 75 : Bãi biển hoan lạc
Bàn tay cứng cáp của Tiêu Bách Thần vòng qua eo Bạch Khởi La, sau đó mạnh mẽ đè cô nằm ngửa trên mặt cát, mặc cho sóng biển vẫn không ngừng vỗ tấp vào bờ.
Soạt...!
Chiếc áo sơ mi được ném sang bên cạnh, khuôn ngực vạm vỡ của anh đập thẳng vào mắt Bạch Khởi La.
Lúc này đây, cô không thể điều khiển lý trí được nữa.
Viên thuốc kích dục mà Lưu Bách Thủy cho cô uống là loại đắt nhất, mạnh nhất. Dù cho Bạch Khởi La có tự mắng trong đầu mình như thế nào đi chăng nữa thì vẫn đều thất bại thảm hại.
“Thả lỏng ra!”
Tiêu Bách Thần cúi xuống, nghịch ngợm liếm láp vành tai Bạch Khởi La.
Ngay khi đôi môi anh chạm vào tai cô, cả người Bạch Khởi La đều căng cứng, há miệng thở hổn hển.
Ưm...ưm...
Dưới ánh trăng mờ đục, Bạch Khởi La trông càng quyến rũ gấp bội phần.
Hai mắt Tiêu Bách Thần nhòe đi trông thấy, các mạch máu nóng tràn đầy sinh lực.
Anh dùng tay vuốt ve mái tóc cô, sau đó tận hưởng dư vị mềm mại trên cơ thể thiếu nữ mới lớn, xinh đẹp như hoa như ngọc.
“Em thật đẹp!”
Tiêu Bách Thần thốt lên.
Đến khi chiếc quần nhỏ cuối cùng của Bạch Khởi La được cởi ra, ham muốn trong người Tiêu Bách Thần đã căng cứng.
“Đừng...”
Bạch Khởi La yếu ớt chống cự, nhưng Tiêu Bách Thần hoàn toàn bỏ ngoài tai, cả gương mặt anh tuấn đều gục xuống ngực cô, tha hồ vuốt ve mà cắn mút.
A...!
Bạch Khởi La khẽ rên rỉ, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng trần cứng cỏi của anh, nước mắt không tự chủ được mà tự động chảy tràn xuống.
Nhưng chúng chưa kịp khô thì đã bị Tiêu Bách Thần tham lam liếm láp, sau đó hôn cô một cách ngấu nghiến.
Bàn tay thô ráp của Tiêu Bách Thần nắm chặt bầu ngực của cô, cảm giác sung sướng này khiến anh chỉ muốn thuần phục mà quỳ rạp xuống dưới chân Bạch Khởi La.
Chỉ đến khi đôi chân thon dài của mình được tách ra, một vật cứng ngắc, nóng bỏng trực tiếp đâm xuyên vào nơi sâu nhất, Bạch Khởi La mới tỉnh táo mà ý thức được sự việc tồi tệ đang xảy ra.
Thế nhưng, mọi chuyện đã quá muộn.
Cơn đau đớn xé rách khiến cô cong người nức nở.
Hai tay không ngừng cào cấu lên ngực, lên lưng Tiêu Bách Thần.
“Em thật ngọt ngào!”
Tiêu Bách Thần thở hổn hển, vật đàn ông vẫn không ngừng vận động ra vào mạnh mẽ bên trong cơ thể Bạch Khởi La.
Vệt máu đỏ dính cả lên bắp đùi anh, càng khiến Tiêu Bách Thần thêm phần phấn khích cực điểm.
Ưm...a...
Tiếng rên rỉ của Bạch Khởi La chỉ có thể vang lên thều thào trong màn đêm, hết lần này đến lần khác bị Tiêu Bách Thần chiếm hữu, xoay đủ mọi tư thế.
Cuối cùng, cô mệt mỏi mà ngất lịm đi từ lúc nào.
Đến khi Bạch Khởi La mở mắt đã là sáng sớm hôm sau, còn bản thân cô thì đang nằm trên chiếc giường êm ái quen thuộc.
Khắp người Bạch Khởi La đều đau nhức đến tê dại, nhất là phần dưới.
Cô mơ hồ nhớ tới sự việc xảy ra vào tối hôm qua trên bãi biển.
Nhất là khi soi gương, Bạch Khởi La trông thấy cơ thể chi chít dấu hôn mà Tiêu Bách Thần đã để lại.
Cô ngồi đờ đẫn trên giường, không dám tin vào những gì mà bản thân mình cùng Tiêu Bách Thần đã trải qua.
Tiêu Bách Thần không gọi Bạch Khởi La dậy nữa, một mình anh cùng A Hào lái xe đến Lục Địa Trung một lần nữa.
Hôm nay Lưu Thúy Tuấn sẽ tổ chức bán đấu giá một vài món cổ vật có từ thời xưa cổ.
Tiêu Bách Thần không bỏ lỡ thời cơ, quyết định sẽ đến đây một chuyến, tìm cơ hội đòi lại Lục Địa Trung cho Hamansito.
“Cậu chủ, cậu đang nghĩ gì chăm chú vậy?”
Thông qua kính chiếu hậu, A Hào trông thấy Tiêu Bách Thần đang dựa lưng vào thành xe, thẫn thờ suy nghĩ, trông không giống tác phong lạnh lùng của anh thường ngày.
Anh không trả lời A Hào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nhưng trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh nóng bỏng giữa mình và Bạch Khởi La vào đêm hôm qua.
“Đến nơi rồi cậu chủ!”
Sảnh chính của Lục Địa Trung lúc này đã chật kín người. Ở tầng trên là một chiếc bàn lớn dùng để đặt đồ, có vài món trông rất đỗi bình thường, nhưng vì có niên đại từ lâu đời nên giá thành tương đối cao.
Ở chính giữa là món bảo vật quý giá nhất, phủ một lớp vài lụa màu đỏ rất bắt mắt.
Còn thứ đựng ở bên trong thì hầu hết không ai biết là gì.
Lưu Thúy Tuấn cùng hai gã con trai bước ra chào hỏi khách mời.
Vết thương trên mặt Lưu Bách Thủy đã được sơ cứu và băng lại cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ đạo mạo, phong lãnh mà anh ta đang cố tình tạo ra cho mọi người xem, Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà nhếch miệng cười khẩy.
Cha nào con nấy, cáo già chẳng khác gì nhau!
Buổi bán đấu giá bắt đầu từ những vật có giá trị thấp nhất trước.
Chiếc vòng cổ của Tống hoàng hậu, viên ngọc phỉ thúy đính trên mũ ngai của hoàng thượng, hay là chiếc giày thêu của Dương quý phi...
Tất cả đều có niên đại lâu đời, nhanh chóng định được chủ nhân trong vòng vỏn vẹn một tiếng rưỡi.
Đến món đồ cuối cùng chưa được mở ra xem, A Hào bèn ghé sát tai Tiêu Bách Thần hỏi nhỏ:
“Không biết thứ bên trong kia là gì, cậu chủ?”
“Cứ bình tĩnh chờ xem thế nào!”
Tiêu Bách Thần hờ hững đáp.
Nhìn vẻ mặt tò mò của đám người bên dưới, Lưu Thúy Tuấn càng thêm vui sướng.
Ông ta dõng dạc hô to:
“Món đồ cuối cùng mà tôi muốn đấu giá, đó chính là...”
Tấm vải lụa đỏ được kéo xuống, thứ bên trong khiến tất cả những người có mặt ở đây đều há hốc miệng kinh hãi.
Một chiếc đầu lâu...
“Ôi shit! Ông Lưu có bị điên không vậy? Ai lại đi bán đấu giá một chiếc đầu lâu!”
Có người không nhịn được mà cả kinh hô lên.
Tuy nhiên, Lưu Thúy Tuấn vẫn vỗ cùng bình tĩnh.
Ông ta cười ha hả, đưa tay cầm chiếc đầu lâu nâng lên, đoạn híp mắt nói:
“Đây không phải chiếc đầu lâu bình thường. Các vị đã nghe đến cái tên đời vua thứ mười chín của nước Chiểu chưa?”
“Ông Lưu, có lẽ nào là đầu của vua Chiểu Kiếm Hoàng, vị vua quyền lực nhất trong ba mươi đời vua Chiểu phải không?”
Có người nhanh nhẹn hỏi.
Lưu Thúy Tuấn gật đầu mãn nguyện, gương mặt có chút đắc ý:
“Đúng vậy. Đây chính là chiếc đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng, một trong những vị vua lỗi lạc nhất trong lịch sử thế giới!"
“Anh gì ơi, có thể dừng lại chút được không?”
Mạn Hoành Liễu trông thấy Tiêu Bách Thần lên xe chuẩn bị rời đi liền chạy đến bên cạnh, ngập ngừng mà nói.
Anh dừng động tác vặn ga, quay sang hỏi cô:
“Có chuyện gì sao?”
Mạn Hoành Liễu ấp úng mãi mới nói hết câu:
“Chuyện lúc nãy, thực sự cảm ơn anh!”
Tiêu Bách Thần mỉm cười, đoạn phóng xe lao vút đi, không quên buông một câu hờ hững:
“Không có gì!”
Sau cuộc đua xe hỗn loạn vừa xong, tinh thần Tiêu Bách Thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đem tấm ảnh cũ kỹ mà Hamansito đưa cho, đem cất vào trong tủ quần áo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Bách Thần dậy từ rất sớm, dùng bữa một cách qua loa, đoạn lên xe tự lái đến Tứ Cảng.
Tiêu Hoàng Long có ý định muốn đi theo nhưng bị anh gạt phăng, chỉ có Bạch Khởi La cố chấp nhảy lên xe, mặc kệ Tiêu Bách Thần đuổi xuống cỡ nào đi chăng nữa.
Đường đến Tứ Cảng cũng rất nhanh, xe băng băng vượt qua đường cao tốc, đi thêm khoảng chừng hơn bốn mươi cây số nữa là đã tới.
Lục Địa Trung vốn là một trung tâm mua sắm khổng lồ, nổi tiếng bậc nhất Ma Cao, doanh thu mỗi năm Lục Địa Trung thu về đã vượt tới con số cả nghìn tỉ.
Mà chủ sở hữu Lục Địa Trung sầm uất này, không phải ai khác là Lưu Thúy Tuấn, một nhà địa chính lớn tầm cỡ quốc gia.
Hamansito và Lưu Thúy Tuấn từng chung nhau đầu tư, xây dựng lên Lục Địa Trung. Tuy nhiên chỉ vì một vài mâu thuẫn nhỏ, Lưu Thúy Tuấn đã giở trò, đuổi Hamansito ra khỏi Lục Địa Trung, không cho ông ta tiếp tục chung vốn làm ăn với mình nữa.
Hamansito căm tức đến tím gan tím mặt, quyết đòi lại bằng được Lục Địa Trung.
Thế nhưng, vì Lưu Thúy Tuấn có mối quan hệ đặc biệt với chính phủ, do vậy ngang nhiên có thể một tay che trời, vênh váo thách thức Hamansito.
Thế lực của Lưu Thúy Tuấn không phải dạng vừa. Vì vậy lần này, Tiêu Bách Thần ra mặt giúp Hamansito, âu cũng không phải dễ.
“Nghe nói nhà họ Lưu hôm nay tổ chức một buổi tiệc lớn, kỷ niệm ba mươi năm thành lập Lục Địa Trung thì phải?!”
Bạch Khởi La thông qua những người dân xung quanh đây cũng đã nghe ngóng được một số tin tức có ích, vội quay lại thông báo cho Tiêu Bách Thần.
Anh cầm chai nước cô mua đưa cho, tu một hơi gần hết chai, cười cợt đáp:
“Có quy định gì về khách tham dự hay không?”
Bạch Khởi La gật đầu:
“Khách tới tham dự phải có được giấy mời của ông ta. Bằng không đừng hòng bước vào!”
Tiêu Bách Thần khẽ ồ lên một tiếng, đoạn ném chai nước vào thùng rác, sau đó cùng Bạch Khởi La lái xe đến trước tòa nhà Lục Địa Trung.
Quả không hổ danh như lời đồn, Địa Trung Hải xứng đáng là khu mua sắm bậc nhất Ma Cao. Lối kiến trúc ở đây vô cùng sang chảnh, thiết kế riêng biệt theo hình tháp, cao hai mươi tầng, bề rộng hai ngàn mét, mỗi một tầng là một sản phẩm riêng biệt, đa dạng từ mọi nơi trên thế giới.
Điểm đặc biệt thu hút ở đây đó chính là Lục Địa Trung còn có bãi suối nước nóng riêng nằm ngay trong tòa nhà chính, du khách vừa có thể tự do mua sắm, vừa có thể thưởng thức suối nước nóng và các món ăn đặc sản độc nhất vô nhị.
Tiêu Bách Thần chép miệng, tặc lưỡi mà nói:
“Lợi nhuận thu về lớn đến mức này, chả trách gì Hamansito đòi cướp lại cho bằng được!”
Vì hôm nay Lưu Thúy Tuấn tổ chức tiệc lớn nên không mở cửa đón khách mua sắm nữa.
Ngay phía cửa chính, mười gã bảo vệ gương mặt lạnh như tiền đang đứng chắp tay nghiêm chỉnh. Có khách đến, họ sẽ kiểm tra thiếp mời, sau đó thông qua mới cho vào.
“Khởi La, xem chừng chỗ này không có đường tắt để vào đâu!”
Bạch Khởi La gật đầu.
Sau đó cô nở nụ cười thâm sâu khó lường, kéo Tiêu Bách Thần ra phía sau cửa xe, nhàn nhã mà nói:
“Không có thiếp mời không có nghĩa là chúng ta không thể vào được.”
Tại khu vệ sinh nam...
Róc...rách...
Khịt! Khịt!
Tiếng xả nước ầm ầm bắt đầu vang lên.
Một người đàn ông trung tuổi mở cửa bước ra, không quên đưa tay lau lau cho đỡ ướt.
“Mẹ tiên sư nhà nó. Ăn phải cái quái gì không biết!”
Ông ta tức mình dậm chân mấy cái xuống nền, không quên nhổ một bãi đờm đục ngầu xuống bồn rửa mặt.
Cạch!
Cánh cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, Tiêu Bách Thần trên tay ôm một cốc cà phê còn nóng hổi, ôm bụng gấp gáp bước vào.
“Ui da, đau bụng chết mất!”
Người đàn ông nghe tiếng động, đánh mắt sang nhìn anh. Thấy anh đem theo cả cốc cà phê vào nhà vệ sinh, cổ họng thấy lờm lợm, liền trề môi khinh thường.
Tiêu Bách Thần bước đến gần ông ta, nghiêng tay cầm ly cà phê, đổ một đường thẳng đứng lên quần.
“Á... cái thằng nhãi ranh này. Ôi dời ôi! Mày làm hỏng quần áo của tao rồi!”
Tiêu Bách Thần lập tức làm động tác xin lỗi, đưa tay lau lau quần áo ông ta một cách rối rít.
“Xin lỗi ông, tôi sơ ý quá. Để tôi giúp ông lau sạch!”
Ông ta càng điên tiết hơn, giơ chân đòi đạp anh một cái, nhưng Tiêu Bách Thần đã nhanh nhẹn lách người sang một bên.
“Tôi không có thời gian đôi co với ông nữa. Tôi sắp ra quần rồi!”
Nói xong, không để cho ông ta kịp mắng thêm gì nữa, anh lao vào bồn vệ sinh, khóa chặt cửa lại.
Người đàn ông trợn tròn mắt, đưa tay đập đập cánh cửa, quát lớn:
“Nhãi ranh, mày tính vào đấy trốn tao hả? Có mau ra đây không!”
“...!”
“Úi, mẹ kiếp! Thối quá!”
Rầm!!!
Sau khi xác định ông ta đã rời đi, Tiêu Bách Thần mới mở cửa đi ra ngoài.
Đậu hũ thối mà Bạch Khởi La chuẩn bị cho anh quả thực có hiệu quả.
Tiêu Bách Thần rửa tay, đoạn rảo bước ra bên ngoài.
Đến một góc khuất, Bạch Khởi La đã chờ sẵn ở đó, trên tay vẫn còn đang khe phẩy tấm thiếp mời của nhà họ Lưu.
“Thà cô cứ để tôi một đường giải quyết ông ta, có phải nhanh gọn hơn là làm trò mèo kia không?”
Bạch Khởi La lườm anh:
“Anh ấu trĩ một vừa hai phải thôi chứ. Nếu anh ngang nhiên đi cướp thiếp mời, chẳng phải sẽ đánh động cho nhà họ Lưu rằng có kẻ muốn cướp thiếp mời để trà trộn vào bữa tiệc hay sao?!”
Cách này của Bạch Khởi La cũng rất hay. Bọn họ lẻn vào nhà vệ sinh, thừa cơ lấy trộm thiếp mời của người khác, độc chiếm luôn làm của mình.
“Từ đã, anh định ăn mặc thế này mà vào luôn à?”
Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mày, nhận ra dụng ý của Bạch Khởi La, tức tốc phóng xe một mạch đến cửa hàng thời trang nằm gần cạnh đó.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào hỏi:
“Hoan nghênh quý khách đã ghé thăm cửa hàng. Quý khách muốn lựa chọn trang phục như thế nào?”
Bạch Khởi La nhìn ngó một lượt, sau đó dịu dàng đáp:
“Phiền cô giúp chúng tôi chọn trang phục dự tiệc!”
“Dạ vâng, anh chị vui lòng chờ một chút!”
Khoảng chừng năm phút sau, nhân viên cửa hàng đem ra hai bộ trang phục cực kỳ lộng lẫy.
Đối với Bạch Khởi La, bộ váy dành riêng cho cô là một chiếc đầm đuôi cá, màu xanh ngọc, cổ váy khoét sâu, để lộ đôi gò bồng đảo trắng mịn, căng tròn, lấp ló như đang khiêu gợi, mời chào.
Phần lưng cũng được khoét một miếng lớn, tấm lưng trần cùng đôi chân thon dài, kiêu hãnh được ôm trọn và tôn dáng một cách hoàn hảo nhất.
Bạch Khởi La đẹp một vẻ đẹp kiêu sa, toàn diện đến nao lòng.
Tiêu Bách Thần trông thấy, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngẩn đến dại đi.
“Biến thái!”
Bạch Khởi La không quên đưa mắt lườm anh một cái, tiện miệng mắng luôn.
Tiêu Bách Thần chỉ cười khì khì, sau đó cũng bước vào phòng thay đồ.
Anh khoác một bộ com- lê màu đen lịch lãm, đường nét cắt may kĩ lưỡng tới từng chi tiết. Mái tóc đen nhánh được vuốt tạo hình gọn gàng, điển trai, anh tuấn mê đắm.
Hai người bọn họ chính là một cặp trai tài, gái sắc hoàn hảo nhất trong hoàn hảo.
Chương 72 : Bạch Khởi La bị trúng thuốc mê
“Xin mời anh chị cho tôi kiểm tra thiếp mời trước!”
Một nhân viên bảo vệ đứng tuổi, nghiêm chỉnh nhìn hai người mà nói.
Tiêu Bách Thần rút thiếp từ trong túi áo, đưa cho họ kiểm tra.
Cũng may, bởi vì thiếp mời không ghi tên khách cụ thể, nhưng lại được đích thân Lưu Thúy Tuấn đánh dấu bằng sáp quý vào chính giữa để đề phòng giả mạo, cho nên đám bảo vệ cũng chỉ cần xem con dấu ở trên đó là đúng hay không mà thôi.
Nhân viên quan sát một lúc, sau khi đã chắc chắn đây là thiếp thời thật liền mở rộng cửa cho Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La bước vào.
Bên trong tòa nhà bài trí cực kỳ sang trọng và rộng lớn ngút tầm mắt, quan khách lịch lãm, yểu điệu phú quý đi lại nườm nượp, khung cảnh hết sức trang nhã...
Bạch Khởi La lần đầu bước vào một nơi cực kỳ giàu có và sầm uất như thế này, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh, không hề tỏ ra quá đỗi bất ngờ.
“Cô có trông thấy người ngồi ở phía bên tay phải không?”
Tiêu Bách Thần đưa tay chỉ.
Theo hướng dẫn của anh, Bạch Khởi La liền nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi, trên đầu lấm tấm sợi bạc, tác phong quyền quý đang cười cười nói nói, bắt tay với khách.
“Lưu Thúy Tuấn?”
Cô ngờ vực hỏi lại.
“Phải! Chúng ta đến gần đó xem thế nào!”
Ngồi bên cạnh Lưu Thúy Tuấn là vợ của ông ta, cùng hai người con trai lần lượt là Lưu Bách Thủy Và Lưu Ngạn Xuyên.
Vừa nhìn thấy Lưu Ngạn Xuyên, trong đầu Tiêu Bách Thần đã rơi lộp bộp.
Quả đúng như anh dự đoán, Lưu Ngạn Xuyên chính là con trai thứ nhà họ Lưu, kẻ đã bọ anh chặt đứt ngón tay vào đêm hôm qua.
Khuôn mặt anh ta vô cùng mệt mỏi, bàn tay đã được băng bó rất kỹ, tuy nhiên vẫn có thể trông thấy một vài dấu máu lờ mờ in trên miếng băng gạc.
“Hừ! Đúng là phong cách làm việc tàn nhẫn, đến ngay cả con trai cũng không tha!”
Bạch Khởi La thấy Tiêu Bách Thần lẩm bẩm liền quay sang nhìn bằng ánh mắt thắc mắc.
“Ở đây không tiện nói nhiều. Lúc về tôi sẽ kể rõ ngọn ngành cho cô nghe.”
Nói xong, anh đưa tay kéo Bạch Khởi La vào bên trong góc phòng, nép sau một cánh cửa gỗ quý hiếm.
“Khởi La, giúp tôi che giấu ngoại hình thật sự!”
Mặc dù Bạch Khởi La có chút không tin, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, rút từ trong túi ra một chòm râu mép giả, đem dính lên mũi anh.
“Haha, trông có vẻ ổn hơn đấy!”
Tiêu Bách Thần soi mặt mình trong gương, đắc ý gật đầu mãn nguyện.
Lưu Ngạn Xuyên vẫn không hề nhận ra anh, chỉ chăm chú nhìn vào đám đông, ánh mắt vô hồn, lộ rõ sự mệt mỏi.
Trái ngược hoàn toàn với anh ta là Lưu Bách Thủy. Trên môi hắn lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ, thân thiện, ai hỏi gì cũng sẵn sàng đáp lại, ra dáng con trai trưởng của dòng họ quyền thế.
Sau màn ăn uống, tiệc tùng, Lưu Thúy Tuấn bèn đứng dậy, thông qua micro mà nói to:
“Các vị! Hôm nay Lưu Thúy Tuấn thay mặt cho tập đoàn Lục Địa Trung, chân thành gửi tới các vị lời cảm ơn sâu sắc nhất vì đã bớt chút thời gian quý giá, cùng tới đây để tham dự bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập và sáng tạo nên Lục Địa Trung! Xin cảm ơn!”
Ông ta cúi đầu tỏ rõ vẻ thành kính.
Đám người bên dưới không ngừng vỗ tay, reo hò.
Tiêu Bách Thần chợt trông thấy Lưu Ngạn Xuyên đứng dậy, bước vào phía trong bèn nổi tính tò mò, quyết định đi theo anh ta xem thế nào.
“Khởi La, ở đây chờ tôi một chút. Tôi sẽ quay lại ngay!”
Nhìn theo bóng dáng Tiêu Bách Thần rời đi, Bạch Khởi La nở nụ cười nhạt, đem một miếng súp cua tuyết nếm thử.
Ồ!
Mùi vị cũng không đến nỗi quá tệ.
“Cô gái, tôi có thể mời cô nhảy một điệu nhạc Ballad được không?”
Lưu Bách Thủy đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, hơi khom người xuống làm động tác mời.
Bạch Khởi La vốn không có hứng thú khiêu vũ gì cả, nhưng trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chặp mình, nếu cô từ chối chắc hẳn kế hoạch của hai người sẽ bị phát hiện.
Do vậy, Bạch Khởi La cắn răng, quyết định đứng dậy, gật đầu đồng ý.
Lưu Bách Thủy khẽ siết chặt bàn tay cô, nở nụ cười mãn nguyện, đoạn dìu nhau ra giữa khán đài, bắt đầu khiêu vũ.
“Cô có thể cho tôi biết tên được không?”
“Bạch Khởi La!”
Cô hờ hững đáp.
“Cái tên rất hay!”
Lưu Bách Thủy gật gù khen ngợi.
Hai người phối hợp tương đối ăn ý, những quan khách còn lại không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp như hoa như ngọc của Bạch Khởi La.
“Mỹ nhân ở đâu nhỉ? Được đại thiếu gia nhà họ Lưu nhìn trúng, quả thật có diễm phúc mà!”
Điệu nhạc Ballad cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Khởi La xoay người toan rời đi chỗ khác, liền bị bàn tay cứng cáp của Lưu Bách Thủy giữ chặt lại.
“Khoan đã. Tôi có thể mời cô một ly rượu được không?”
Bạch Khởi La bắt đầu cảm thấy anh ta phiền phức, liền gạt mạnh tay ra khỏi người Lưu Bách Thủy, hừ lạnh đáp:
“Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước. Thứ lỗi!”
“Tiểu thư, mời dừng bước!”
Hai gã thuộc hạ của Lưu Bách Thủy lập tức bước lên chặn ngay phía trước Bạch Khởi La, cố ý không để cho cô rời đi.
“Các người làm trò gì vậy?”
Bạch Khởi La chau mày hỏi.
Nhận ra vẻ mặt tức giận của cô, Lưu Bách Thủy chỉ cười khì khì.
Anh ta lại cầm ly rượu vang sóng sánh, giơ lên trước mặt Bạch Khởi La, chân thành mời lại một lần nữa:
“Lần đầu gặp gỡ, cùng nhau nhiêu vũ, phối hợp rất ăn ý, tôi thực sự yêu mến cô. Cô có thể nhận lấy chút lòng thành này của tôi được không?”
“Phiền phức!”
Bạch Khởi La đón lấy ly rượu, tu một hơi hết sạch, sau đó lạnh lùng bước về phía nhà vệ sinh.
Lưu Bách Thủy vẫn còn nhìn theo cô cho đến khi khuất bóng, sau đó gian manh mà đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
......
Lưu Ngạn Xuyên bước vào trong một căn phòng kín.
Tiêu Bách Thần cũng đi theo. Thông qua cánh cửa khép hờ, anh trông thấy Lưu Ngạn Xuyên đang ngồi nói chuyện với một cô gái.
Cô ta ngồi quay lưng về phía anh, cơ thể đầy đặn, trên người chỉ quấn độc nhất một chiếc áo mỏng manh.
“Nói đi. Em định làm thế nào với mối quan hệ của chúng ta đây?”
Lưu Ngạn Xuyên lên tiếng chất vấn.
Cô gái kia im lặng một lúc, sau đó thở dài mà đáp:
“Anh đang dồn em vào thế bí đấy, có biết hay không? Nếu để Bách Thủy biết được, chắc chắn anh ta sẽ giết chết em!”
“Em có từng nghĩ tới cảm nhận của anh hay không?”
Lưu Ngạn Xuyên phừng phừng lửa giận, đứng phắt dậy hỏi.
Cô gái vẫn chỉ cúi đầu giữ im lặng.
“Em đã là chị dâu của anh rồi. Ngạn Xuyên, chúng ta không thể nữa!”
Nói xong, cô gái đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng.
Mà Tiêu Bách Thần cũng vừa lúc trốn vào trong góc.
Thì ra, em trai và chị dâu dám lén lút qua lại với nhau.
Quả là một tin sét đánh!
......
Bạch Khởi La vặn vòi nước, lau khô tay, vuốt vuốt lại mái tóc dài, sau đó chậm rãi bước ra bên ngoài.
Thế nhưng cô chưa đi được bao xa liền cảm thấy trong người có chút gì đó không ổn.
Cảnh vật trước mắt dần dần nhòe đi, mọi thứ như đang nhảy múa, chơi vơi trước mắt cô.
Bạch Khởi La đưa tay lên dụi dụi hai mắt, đôi chân bắt đầu đứng không vững, lảo đảo dựa người vào tường nhà vệ sinh.
“Khốn khiếp! Trong rượu có thuốc mê!”
Phốc!!!
Cô đưa tay lên miệng, cắn mạnh vào lòng bàn tay, lập tức máu tươi rỉ ra, tanh tưởi trong khoang miệng.
“Vô ích thôi. Đây là thuốc mê hạng nặng. Cho dù em có cắn nát cơ thể đến chảy máu mà chết thì thuốc vẫn sẽ ngấm như bình thường!”
Bạch Khởi La lắc lắc đầu, trông thấy hình ảnh Lưu Bách Thủy mờ mờ ẩn hiện lúc nét, lúc rõ ở phía trước.
“Hừ! Anh muốn gì ở tôi? Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau!”
Giọng nói của Bạch Khởi La càng lúc càng trở nên thều thào, cả người đã không còn chút trọng lượng, bị Lưu Ngạn Xuyên ôm trọn vào trong lòng.
Anh ta đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt xinh đẹp mỹ miều của Bạch Khởi La, nở nụ cười gian ác:
“Dựa vào vẻ đẹp kinh diễm này của em đã khiến tôi một khắc muốn thuần phục!”
Bạch Khởi La tức khắc ngất lịm, không còn nhận thức được điều gì nữa, cứ thế bị Lưu Ngạn Xuyên bế thốc, đem đi ngay trong đêm!
Chương 73 : Để tôi thưởng thức mùi vị của em
Tiêu Bách Thần trở về sảnh chính, đưa mắt quét dọc một lượt khắp nơi nhưng vẫn không thấy Bạch Khởi La đâu cả.
Trên bàn cô vừa ngồi vẫn còn sót lại bát súp của đang ăn dở.
“Quái lạ, Bạch Khởi La đi đâu rồi?”
Anh quay trở lại nhà vệ sinh, chờ một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng cô bước ra.
Tiêu Bách Thần toan quay đi thì chợt nghe thấy có tiếng hai cô gái đang trò chuyện với nhau:
“Con bé vừa xong khiêu vũ với đại thiếu gia quả thật đẹp quá!”
“Ai biết cô ta đã chỉnh sửa nát mặt hay là chưa?”
“Không đâu. Tôi thấy cô ta là đẹp tự nhiên đó. Mà chiếc đầm xẻ lưng cô ta mặc nhìn đã mắt thật. Thảo nào đám đàn ông cứ dính chặt mắt lên người!”
Tiêu Bách Thần đứng nép vào cửa nhà vệ sinh, cẩn thận nghe ngóng.
Xoẹt...xoẹt...
Có tiếng xả nước ồ ạt, tiếp sau đó là tiếng xỉ mũi khìn khịt...
“À, mà cô có nghe thấy tên cô gái đó là gì không?”
Người kia trầm ngâm một lúc, sau đó không chắc chắn mà lên tiếng:
“Hình như tôi có nghe thấy... Bạch... Bạch Mao, à không, Bạch Khởi La thì phải!”
“Ồ! Tên cũng hay đó!”
Quả đúng là Bạch Khởi La.
Nhưng tại sao cô ấy lại khiêu vũ với Lưu Bách Thủy cơ chứ?
Tiêu Bách Thần không nhịn được mà mở bật cửa phòng vệ sinh nữ, lao tới trước mặt hai cô gái kia mà hỏi dồn dập:
“Bạch Khởi La sao lại khiêu vũ với Lưu Bách Thủy?”
Hai cô gái xinh đẹp trước mắt đứng ngây người nhìn anh. Mãi vài phút sau mới định thần lại, cầm cốc nước dở dang bên cạnh dội thẳng vào người anh mà hét lớn:
“Biến thái! Có biến thái nhìn trộm nhà vệ sinh nữ!”
......
Ưm...
Trong căn phòng tối tăm, Bạch Khởi La đang nằm trên một chiếc giường lớn, thiết kế vô cùng sang trọng, xung quang treo đầy ảnh của Lưu Bách Thủy từ khi còn nhỏ đến lúc lớn...
Khóe mi Bạch Khởi La nặng trĩu, muốn mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thể nào nhấc mi lên được.
Cộp...cộp...
Ngoài cửa phòng có tiếng nói chuyện, chất giọng trầm khàn của Lưu Bách Thủy vang lên.
“Tuệ Mẫn, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là không được đến phòng tôi khi chưa có sự cho phép?”
Tuệ Mẫn chính là vợ của anh ta, cũng là chị dâu của Lưu Ngạn Xuyên.
Cô nhìn Bách Thủy bằng ánh mắt đượm buồn, lắc đầu mà nói:
“Em là vợ của anh, em cũng có quyền đến phòng tân hôn của chúng mình chứ?!”
Lưu Bách Thủy bật cười ha hả, đưa tay bóp chặt cổ Tuệ Mẫn, gằn giọng nói:
“Cút ra khỏi đây. Tôi thừa biết cô và Lưu Ngạn Xuyên làm trò mèo gì sau lưng tôi? Đợi ngày mai bán đấu giá xong, tôi sẽ đem hai người ra xử tội trước toàn bộ gia tộc!”
Nói xong, mặc cho Tuệ Mẫn dựa lưng vào tường đờ đẫn, anh ta mở cửa phòng bước vào, sau đó đóng rầm cửa lại.
Ánh đèn ngủ mờ nhạt được bật lên, chiếu rõ thân hình nóng bỏng của Bạch Khởi La.
Lưu Bách Thủy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, sau khi xác định Bạch Khởi La vẫn còn trong trạng thái mê man liền mỉm cười đầy thỏa mãn.
Đoạn anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một viên thuốc nhỏ, sau đó nhét vào miệng Bạch Khởi La.
Trong cơn mê man, Bạch Khởi La cảm thấy mình vừa nuốt một vật gì đó vào trong người, cơ thể như còn không chịu nghe theo sự điều khiển của bản thân mình nữa.
Ào...ào...
Tiếng nước xối trong phòng tắm vang lên, Bạch Khởi La mặc dù nghe thấy nhưng không thể nào mở mắt ra được.
Đột nhiên, cô cảm thấy có bàn tay lạnh lẽo đang chậm rãi vuốt ve gương mặt, hít hà mái tóc của mình.
Ưm!
Bạch Khởi La theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.
Mà Lưu Bách Thủy đang chống tay nằm bên cạnh cô thì nở nụ cười xấu xa, vô cùng đê tiện.
“Tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, tôi rất thích. Để xem tôi thuần phục em thế nào!”
Vừa nói, anh ta vừa gục đầu vào mái tóc đen bồng bềnh của Bạch Khởi La mà tham lam thưởng thức.
“Thơm quá!”
Bàn tay thô thiển của Lưu Bách Thủy không ngừng vuốt ve khắp người Bạch Khởi La, sau đó đê tiện mà lần mò bên hông cô, tìm cách kéo khóa váy xuống.
“Chết tiệt, đàn bà thật phiền phức, cứ thích mặc đống váy rắc rối này làm gì cơ chứ!”
Loay hoay một hồi Lưu Bách Thủy vẫn chưa tìm thấy khóa váy, anh ta chau mày chửi đổng.
Cơn dục vọng mãnh liệt trong người anh ta càng lúc càng trở nên nóng bức, vô cùng khó chịu, cần lắm một nơi ẩm ướt để phát tiết.
Lưu Bách Thủy cắn răng, đưa tay xé toạc hông váy của Bạch Khởi La. Tức thì, khuôn ngực căng tràn lấp ló trong chiếc áo lót màu đen hiển hiện rõ rệt ngay trước mắt Lưu Bách Thủy.
“Wowww, cực phẩm mỹ nhân!”
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay chậm rãi tiến dần đến ngực Bạch Khởi La, trong đầu không ngừng tưởng tượng đến mùi vị mềm mại, đầy đặn ẩn sau lớp áo lót khiêu gợi kia.
Phốc!
Bàn tay thô thiển của Lưu Bách Thủy chưa kịp chạm vào ngực Bạch Khởi La thì đã bị cô giữ lại.
Hai mắt Bạch Khởi La mở choàng, nhìn chằm chằm vào Lưu Bách Thủy một cách căm hận.
“Đường đường là đại thiếu gia của dòng tộc họ Lưu danh tiếng, vậy mà dám giở trò hèn hạ với con gái?”
Thấy Bạch Khởi La đã tỉnh, Lưu Bách Thủy thoáng chút sững sờ, sau đó nở nụ cười nhạt:
“Em đã là chim trong lồng, đừng hòng rời khỏi đây. Những người phụ nữ mà bị tôi nhìn trúng, chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay tôi được!”
“Để xem!”
Bạch Khởi La gằn giọng, nhanh nhẹn dùng chân đạp mạnh vào mặt Lưu Bách Thủy, khiến anh ta ngã lăn ra sau.
Thừa thời cơ, Bạch Khởi La nhổm phắt dậy, chạt thật nhanh đến bên cửa, vặn nắm xoay.
“Chết tiệt!”
Cô tức giận đưa tay đấm mạnh vào thành cửa.
Lưu Bách Thủy gian manh đã khóa cửa lại. Anh ta đứng ở sau lưng Bạch Khởi La, đê tiện mà giơ chiếc chìa khóa đang cầm lủng lăng trên tay lên, nhếch môi nói:
“Chìa khóa ở đây. Muốn lấy nó thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi!”
“Đồ điên!”
Bạch Khởi La với lấy chiếc gậy đánh gôn dựng ở mép tường, quất thật mạnh vào tay nắm cửa.
Tuy nhiên, cánh cửa chỉ rung lên một chút rồi lại trở về dáng vẻ như cũ.
Lưu Bách Thủy càng nhìn lại càng cảm thấy phấn khích. Xung quanh anh ta toàn là những cô gái yểu điệu, ngu ngốc như heo, nay gặp được Bạch Khởi La tính cách mạnh mẽ, cá tính đến như thế này anh ta quả thực rất thích.
“Vô ích thôi. Cửa phòng được làm từ loại hợp kim cứng nhất thế giới, tôi đã phải nhờ chuyên gia nước ngoài thiết kế riêng trong vòng một tuần mới xong. Em nghĩ chỉ dựa vào một chút sức lực nhỏ nhoi như thế này mà cũng đòi thoát khỏi đây cơ à?”
Bạch Khởi La vẫn rất bình tĩnh. Nếu đã không mở được cửa, vậy thì cô sẽ quay sang đối phó với Lưu Bách Thủy vậy.
Bàn tay Bạch Khởi La vẫn nắm chặt chiếc gậy đánh gôn, lăm lăm chờ đợi thời cơ thích hợp.
Lưu Bách Thủy không dám tấn công trực diện, nếu để cô quật một phát vào người, ắt sẽ bị thương không nhỏ.
Thừa lúc Bạch Khởi La bị dồn vào thế bí, chỉ có thể đứng im trong góc phòng, Lưu Bách Thủy liền lao đến một cách bất ngờ, sau đó giật phăng chiếc gậy đánh gôn trong tay cô, ném mạnh ra bên ngoài.
“Á...!”
Bạch Khởi La bị anh ta kìm chặt trong tay, nhất thời không thể cử động mạnh, trong đầu không ngừng nguyền rủa: “Tiêu Bách Thần đáng chết!”
“Sao vậy? Em không chống cự nữa ư?”
Lưu Bách Thủy trừng mắt nhìn xoáy sâu vào cô, cợt nhả mà nói.
Ưm!
Bạch Khởi La bị bàn tay thô bạo của anh ta siết chặt lấy eo, khó nhọc thở hắt ra từng cơn.
Mặc dù hiện tại cô đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn ngấm thuốc nên sức lực cũng yếu dần.
“Để tôi từ từ thưởng thức mùi vị của em!”
Lưu Bách Thủy cười nhạt đáp.
Chương 74 : Tôi sẽ giúp em
“Tránh ra!”
Bạch Khởi La co đầu gối, thúc mạnh vào người Lưu Bách Thủy, bàn tay còn lại vòng ra sau ót anh ta mà chém mạnh.
Tuy nhiên, sức lực của Lưu Bách Thủy không phải dạng vừa.
Anh ta phản ứng rất nhanh, tránh được một đòn chí mạng này của cô.
“Rất thú vị!”
Lưu Bách Thủy mở giọng khen ngợi. Cảm hứng với cô gái xinh đẹp này càng lúc càng tăng, kích thích anh ta thêm mãnh liệt.
Bỗng dưng, Bạch Khởi La cảm thấy trong người có chút gì đó khác thường.
Một cảm giác nóng bỏng đang từ từ xâm lấn cô, từ khắp các mạch máu của cơ thể cho đến tận nơi sâu nhất.
Hai má Bạch Khởi La bắt đầu đỏ ửng, mồ hôi dần rịn ra khắp người.
Cô chợt nhớ đến lúc trước mình mê man, cảm tưởng như đã nuốt một thứ gì đó vào trong miệng.
Đầu óc Bạch Khởi La lập tức nổ tung.
“Khốn nạn. Anh dám cho tôi uống thuốc!”
Hê...hê...
Lưu Bách Thủy bật cười ha hả.
Phải, viên thuốc nhỏ xíu được anh ta cho Bạch Khởi La uống lúc cô mê man, chính là thuốc kích dục.
Bạch Khởi La co người ngồi trên đất, bị Lưu Bách Thủy bế xốc, ném lên giường.
Khắp người cô nóng như thiêu như đốt, lý trí quật cường vẫn không chịu thuần phục, hai tay nắm chặt ga giường.
Bờ môi đỏ mọng của cô đã bị cắn nát, cơn đau triền miên cũng không thể nào dập tắt ngọn lửa sinh lý đang bị kích thích trong người.
Mà Lưu Bách Thủy lúc này đang nhẩn nha cởi từng chiếc cúc áo, bày ra bộ ngực vạm vỡ, ngăm đen.
Bạch Khởi La thở hổn hển, dốc sức ngồi dậy, loạng choạng bước vào trong phòng tắm, vặn vòi nước xối thẳng vào người nhằm làm giảm bớt cơn nóng như lửa đang không ngừng hành hạ cơ thể.
Lưu Bách Thủy hả hê nhìn về phía cô, ngả người nằm trên ghế.
“Tiêu Bách Thần đáng chết! Đồ chết dẫm nhà anh đang chui rúc ở xó nào rồi!”
“Buông ra!”
Lưu Bách Thủy không chờ thêm được nữa, lao vào nhà tắm kéo Bạch Khởi La ra ngoài. Cả người cô lúc này đã ướt nhẹp, chiếc váy xộc xệch càng thêm dính chặt vào cơ thể khiêu gợi.
Lưu Bách Thủy đè lên người Bạch Khởi La, bắt đầu sờ soạng cô.
“Nói đi, em thích lắm phải không? Em muốn tôi, phải không?”
Rầm!!!
Ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, ánh điện sáng bên ngoài lập tức chiếu vào căn phòng lớn, khiến Lưu Bách Thủy dừng lại động tác.
“Thằng chó này!”
Bốp!!!
Kèm theo với tiếng gào lớn là động tác đấm mạnh vào mặt của Lưu Bách Thủy, khiến anh ta đau điếng mà ngã lăn xuống đất.
“Con mẹ mày! Dám bắt nạt người của tao!”
Tiêu Bách Thần hai mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như muốn xé tan Lưu Bách Thủy thành trăm ngàn mảnh.
Anh quay sang nhìn Bạch Khởi La váy áo xộc xệch trên giường, bắt đầu rơi vào trạng thái không kiềm chế được lý trí, lửa giận càng tăng lên.
Tiêu Bách Thần cởi áo vest, choàng lên người cô, sau đó mới quay lại nhìn Lưu Bách Thủy một lần nữa.
Lưu Bách Thủy chậm rãi đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, nhìn lại anh bằng ánh mắt đầy thách thức:
“Sao? Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao à? Mày có biết tao là ai không?”
“Con mẹ mày, câm ngay miệng lại!”
Tiêu Bách Thần lao đến, tóm chặt lấy tóc của Lưu Bách Thủy, đoạn rút từ trong túi áo ra một con dao rọc giấy, kề sát lên mặt Lưu Bách Thủy mà đe dọa:
“Mày có là tổng thống đi chăng nữa thì tao vẫn sẽ giết chết mày như thường! Khốn khiếp!”
Lưu Bách Thủy sức lực không thể đọ lại được với Tiêu Bách Thần, cơ thể đã bắt đầu run rẩy từng hồi.
“Đừng! Không làm lớn chuyện, chúng ta đi!”
Bạch Khởi La vì sợ Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà sẽ gây ra thảm án, liền cố gắng gượng dậy, ngăn cản anh.
Bàn tay Tiêu Bách Thần dần buông lỏng, nhưng cục tức trong người vẫn không hề giảm.
Roẹt!
Lưỡi dao sắc lạnh cứa nhanh một vệt dài trên má của Lưu Bách Thủy, máu đỏ rỉ ra, khiến anh ta giật mình ôm lấy mặt, điên tiết gào lên chửi:
“Thằng khốn, dám cứa mặt tao. Mày đợi đấy!”
“Người nhà họ Lưu, toàn một lũ giẻ rách!”
Tiêu Bách Thần không quên giơ chân đạp mạnh vào người Lưu Bách Thủy một cái, sau đó mới kéo Bạch Khởi La đi ra ngoài.
Chiếc xe oto phóng một mạch về hướng thủ phủ nhà họ Tiêu.
Cũng may Tiêu Bách Thần sớm lường trước mà tạo hình khác đi hòng che giấu khuôn mặt thực sự nên hiện tại Lưu Bách Thủy không hề biết ai là kẻ đã cứa mặt mình.
Đường trở về nhà họ Tiêu còn khoảng hơn hai mươi phút nữa, nhưng cơ thể Bạch Khởi La chỉ cầm cự được tới giờ này, cảm giác khó chịu phát tiết khiến cô không tự chủ được mà khẽ kêu lên một tiếng.
“Cố gắng cầm cự chút đi. Một lát nữa sẽ ổn thôi!”
Tiêu Bách Thần vừa lái xe, vừa lên tiếng an ủi.
Tuy nhiên, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Bạch Khởi La. Trên người cô khoác hờ áo vest của anh, váy trễ gần hết ngực, lại còn bị xé rách, cặp đùi thon dài lồ lộ ra trước mắt Tiêu Bách Thần.
Mà lúc này, làn da Bạch Khởi La đã đỏ ửng, đôi mắt như cánh bướm ướt át đầy khiêu gợi.
Bàn tay Tiêu Bách Thần nắm chặt vô lăng, lắc lắc đầu cho lý trí được tỉnh táo.
Bạch Khởi La lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, cô quay sang nhìn Tiêu Bách Thần, thẫn thờ đến mức đờ đẫn cả người.
“Cô... nhìn tôi làm gì?”
Anh ngờ vực hỏi.
“Ra bãi biển!”
Bạch Khởi La thều thào nói.
“Đột nhiên ra bãi biển làm gì chứ?”
“Anh cứ làm theo lời tôi đi!”
Tiêu Bách Thần quay vô lăng, nhằm hướng biển mà phóng ra.
Đến nơi, Bạch Khởi La mở cửa chạy xuống, để mặc chân trần mà đi trên cát.
Tiêu Bách Thần chạy theo sau, la lớn gọi:
“Khởi La, cô làm gì vậy?”
Bạch Khởi La mặc kệ lời anh nói, vùi cả người vào trong nước biển.
Hiện tại đã quá nửa đêm, ngoài biển cũng không còn bất cứ một ai nữa trừ hai người họ.
Cơn nóng trong người vẫn chưa hề dứt.
Bạch Khởi La phát điên mà chửi thề:
“Chết tiệt. Làm cách nào cũng không đỡ!”
“Để tôi giúp cô!”
Giọng nói trầm ấm của Tiêu Bách Thần vang lên sau lưng.
Bạch Khởi La theo quán tính quay lại, không may chạm vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
“Anh...!”
Cô chưa kịp nói dứt câu, Tiêu Bách Thần đã cúi xuống, áp môi mình lên môi Bạch Khởi La, hai tay vòng qua eo cô, lạnh lùng mà xé toạc váy.
Cơ thể mềm mại của Bạch Khởi La lập tức hiện ra.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tiếng sóng biển vỗ rì rào, bóng hình của họ lấp lánh in hằn trên cát.
“Ưm... Dừng lại đi!”
Bạch Khởi La dùng hai tay chống lên trước ngực Tiêu Bách Thần, quay mặt đi né tránh nụ hôn mãnh liệt của anh.
Thần trí Tiêu Bách Thần lúc này cũng đã mờ đục, không thể kìm chế ham muốn thêm được nữa.
“Nào, ngoan, bình tĩnh. Tôi sẽ giúp em!”
Chương 75 : Bãi biển hoan lạc
Bàn tay cứng cáp của Tiêu Bách Thần vòng qua eo Bạch Khởi La, sau đó mạnh mẽ đè cô nằm ngửa trên mặt cát, mặc cho sóng biển vẫn không ngừng vỗ tấp vào bờ.
Soạt...!
Chiếc áo sơ mi được ném sang bên cạnh, khuôn ngực vạm vỡ của anh đập thẳng vào mắt Bạch Khởi La.
Lúc này đây, cô không thể điều khiển lý trí được nữa.
Viên thuốc kích dục mà Lưu Bách Thủy cho cô uống là loại đắt nhất, mạnh nhất. Dù cho Bạch Khởi La có tự mắng trong đầu mình như thế nào đi chăng nữa thì vẫn đều thất bại thảm hại.
“Thả lỏng ra!”
Tiêu Bách Thần cúi xuống, nghịch ngợm liếm láp vành tai Bạch Khởi La.
Ngay khi đôi môi anh chạm vào tai cô, cả người Bạch Khởi La đều căng cứng, há miệng thở hổn hển.
Ưm...ưm...
Dưới ánh trăng mờ đục, Bạch Khởi La trông càng quyến rũ gấp bội phần.
Hai mắt Tiêu Bách Thần nhòe đi trông thấy, các mạch máu nóng tràn đầy sinh lực.
Anh dùng tay vuốt ve mái tóc cô, sau đó tận hưởng dư vị mềm mại trên cơ thể thiếu nữ mới lớn, xinh đẹp như hoa như ngọc.
“Em thật đẹp!”
Tiêu Bách Thần thốt lên.
Đến khi chiếc quần nhỏ cuối cùng của Bạch Khởi La được cởi ra, ham muốn trong người Tiêu Bách Thần đã căng cứng.
“Đừng...”
Bạch Khởi La yếu ớt chống cự, nhưng Tiêu Bách Thần hoàn toàn bỏ ngoài tai, cả gương mặt anh tuấn đều gục xuống ngực cô, tha hồ vuốt ve mà cắn mút.
A...!
Bạch Khởi La khẽ rên rỉ, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng trần cứng cỏi của anh, nước mắt không tự chủ được mà tự động chảy tràn xuống.
Nhưng chúng chưa kịp khô thì đã bị Tiêu Bách Thần tham lam liếm láp, sau đó hôn cô một cách ngấu nghiến.
Bàn tay thô ráp của Tiêu Bách Thần nắm chặt bầu ngực của cô, cảm giác sung sướng này khiến anh chỉ muốn thuần phục mà quỳ rạp xuống dưới chân Bạch Khởi La.
Chỉ đến khi đôi chân thon dài của mình được tách ra, một vật cứng ngắc, nóng bỏng trực tiếp đâm xuyên vào nơi sâu nhất, Bạch Khởi La mới tỉnh táo mà ý thức được sự việc tồi tệ đang xảy ra.
Thế nhưng, mọi chuyện đã quá muộn.
Cơn đau đớn xé rách khiến cô cong người nức nở.
Hai tay không ngừng cào cấu lên ngực, lên lưng Tiêu Bách Thần.
“Em thật ngọt ngào!”
Tiêu Bách Thần thở hổn hển, vật đàn ông vẫn không ngừng vận động ra vào mạnh mẽ bên trong cơ thể Bạch Khởi La.
Vệt máu đỏ dính cả lên bắp đùi anh, càng khiến Tiêu Bách Thần thêm phần phấn khích cực điểm.
Ưm...a...
Tiếng rên rỉ của Bạch Khởi La chỉ có thể vang lên thều thào trong màn đêm, hết lần này đến lần khác bị Tiêu Bách Thần chiếm hữu, xoay đủ mọi tư thế.
Cuối cùng, cô mệt mỏi mà ngất lịm đi từ lúc nào.
Đến khi Bạch Khởi La mở mắt đã là sáng sớm hôm sau, còn bản thân cô thì đang nằm trên chiếc giường êm ái quen thuộc.
Khắp người Bạch Khởi La đều đau nhức đến tê dại, nhất là phần dưới.
Cô mơ hồ nhớ tới sự việc xảy ra vào tối hôm qua trên bãi biển.
Nhất là khi soi gương, Bạch Khởi La trông thấy cơ thể chi chít dấu hôn mà Tiêu Bách Thần đã để lại.
Cô ngồi đờ đẫn trên giường, không dám tin vào những gì mà bản thân mình cùng Tiêu Bách Thần đã trải qua.
Tiêu Bách Thần không gọi Bạch Khởi La dậy nữa, một mình anh cùng A Hào lái xe đến Lục Địa Trung một lần nữa.
Hôm nay Lưu Thúy Tuấn sẽ tổ chức bán đấu giá một vài món cổ vật có từ thời xưa cổ.
Tiêu Bách Thần không bỏ lỡ thời cơ, quyết định sẽ đến đây một chuyến, tìm cơ hội đòi lại Lục Địa Trung cho Hamansito.
“Cậu chủ, cậu đang nghĩ gì chăm chú vậy?”
Thông qua kính chiếu hậu, A Hào trông thấy Tiêu Bách Thần đang dựa lưng vào thành xe, thẫn thờ suy nghĩ, trông không giống tác phong lạnh lùng của anh thường ngày.
Anh không trả lời A Hào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nhưng trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh nóng bỏng giữa mình và Bạch Khởi La vào đêm hôm qua.
“Đến nơi rồi cậu chủ!”
Sảnh chính của Lục Địa Trung lúc này đã chật kín người. Ở tầng trên là một chiếc bàn lớn dùng để đặt đồ, có vài món trông rất đỗi bình thường, nhưng vì có niên đại từ lâu đời nên giá thành tương đối cao.
Ở chính giữa là món bảo vật quý giá nhất, phủ một lớp vài lụa màu đỏ rất bắt mắt.
Còn thứ đựng ở bên trong thì hầu hết không ai biết là gì.
Lưu Thúy Tuấn cùng hai gã con trai bước ra chào hỏi khách mời.
Vết thương trên mặt Lưu Bách Thủy đã được sơ cứu và băng lại cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ đạo mạo, phong lãnh mà anh ta đang cố tình tạo ra cho mọi người xem, Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà nhếch miệng cười khẩy.
Cha nào con nấy, cáo già chẳng khác gì nhau!
Buổi bán đấu giá bắt đầu từ những vật có giá trị thấp nhất trước.
Chiếc vòng cổ của Tống hoàng hậu, viên ngọc phỉ thúy đính trên mũ ngai của hoàng thượng, hay là chiếc giày thêu của Dương quý phi...
Tất cả đều có niên đại lâu đời, nhanh chóng định được chủ nhân trong vòng vỏn vẹn một tiếng rưỡi.
Đến món đồ cuối cùng chưa được mở ra xem, A Hào bèn ghé sát tai Tiêu Bách Thần hỏi nhỏ:
“Không biết thứ bên trong kia là gì, cậu chủ?”
“Cứ bình tĩnh chờ xem thế nào!”
Tiêu Bách Thần hờ hững đáp.
Nhìn vẻ mặt tò mò của đám người bên dưới, Lưu Thúy Tuấn càng thêm vui sướng.
Ông ta dõng dạc hô to:
“Món đồ cuối cùng mà tôi muốn đấu giá, đó chính là...”
Tấm vải lụa đỏ được kéo xuống, thứ bên trong khiến tất cả những người có mặt ở đây đều há hốc miệng kinh hãi.
Một chiếc đầu lâu...
“Ôi shit! Ông Lưu có bị điên không vậy? Ai lại đi bán đấu giá một chiếc đầu lâu!”
Có người không nhịn được mà cả kinh hô lên.
Tuy nhiên, Lưu Thúy Tuấn vẫn vỗ cùng bình tĩnh.
Ông ta cười ha hả, đưa tay cầm chiếc đầu lâu nâng lên, đoạn híp mắt nói:
“Đây không phải chiếc đầu lâu bình thường. Các vị đã nghe đến cái tên đời vua thứ mười chín của nước Chiểu chưa?”
“Ông Lưu, có lẽ nào là đầu của vua Chiểu Kiếm Hoàng, vị vua quyền lực nhất trong ba mươi đời vua Chiểu phải không?”
Có người nhanh nhẹn hỏi.
Lưu Thúy Tuấn gật đầu mãn nguyện, gương mặt có chút đắc ý:
“Đúng vậy. Đây chính là chiếc đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng, một trong những vị vua lỗi lạc nhất trong lịch sử thế giới!"