• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tuyệt Thế Cường Long (5 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Tai họa ngầm

Lý Vân Uyển nhận ra lời nói của mình cứ vậy đã bị Tề Đẳng Nhàn ngó lơ thì tức đến trợn mắt, dứt khoát đẩy ghế đẩy ghế qua một bên.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã sớm trầm tư suy nghĩ về chuyện khác, căn bản không chút để ý tới tiếng động do Lý Vân Uyển gây ra.

“Bà đây vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông ngó lơ" Lý Vân Uyển trợn trắng mắt, giận cá chém thớt trút giận lên thức ăn ở trên bàn.

Ở một bên khác, Ngọc Tiểu Long và Từ Ngạo Tuyết đã nói chuyện xong, Tề Đẳng Nhàn lúc này mới hoàn hồn.

Nếu Từ Ngạo Tuyết sắp ra tay với Hướng Đông Tinh, mưu tính chiếm đoạt tập đoàn Hướng Thị, lại thêm việc Ngọc Tiểu Long giúp đỡ thì hắn sẽ không can thiệp vào, để cho người phụ nữ xấu xa Ngọc Tiểu Long này phải trả một cái giá đắt.

Điều này cũng coi như là lời nhắc nhở cho lão Hướng. Suy cho cùng, tên đó có thể ngỏm bất cứ lúc nào, vả lại hai người cũng coi như là bạn tốt.

Tề Đằng Nhàn nhìn thấy bộ dạng ăn uống thả phanh của Lý Vân Uyển thì kinh ngạc, lúc nào cô ta cũng ra dáng yểu điệu thục nữ, vậy mà sao khi ăn uống lại như sói đói vậy?

“Khụ khụ khụ…” Lý Vân Uyển chú ý thấy ánh mắt ngạc nhiên đó thì ngại ngùng ho hai tiếng rồi nuốt thức ăn còn đang trong miệng.

Tề Đẳng Nhàn hỏi “Ngại quá, hồi nãy hơi mất tập trung, cô nói đến đâu rồi?”

Lý Vân Uyển không ngờ cái tên này có thể nói ra lời coi thường cô ta một cách đương nhiên như vậy, tức giận tới mức nghiến răng.

Nghĩ nghĩ, lại híp mắt cười lạnh “Không có gì!”

Tề Đẳng Nhàn cầm đũa bắt đầu ăn cơm, đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon, chả trách phải xếp hàng hẹn trước cả tháng mới đặt được bàn.

Lý Vân Uyển có thể mời hắn ăn cơm ở đây cũng thể hiện đủ thành ý. Xem ra là thật sự muốn cảm ơn hắn, mà không giống như những lần gặp mặt trước kia vẫn muốn hạ thấp nhằm làm xấu mặt hắn.

“Long Môn là tổ chức gì?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Vân Uyển một cái rồi hỏi.

“Long Môn? Đó là Tổ chức xã hội lớn nhất Hoa Quốc, anh không biết sao?” Lý Vân Uyển ngạc nhiên, nhìn Tề Đẳng Nhàn như nhìn người ngoài hành tinh.

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, kiếp này hắn chỉ là tên cai ngục ở trong nhà tù U Đô nhỏ bé, rất nhiều chuyện đều là nghe từ miệng của mấy tên tù nhân.

Lý Vân Uyển nói “Long Môn là tổ chức khổng lồ do người Hoa sáng lập ra, phân bố khắp nơi trên thế giới, tổng số thành viên lên đến cả triệu người! Ở mỗi tỉnh của nước ta đều có một chi nhánh thuộc Long Môn do người đứng đầu chi nhánh quản lý. Mà mỗi người đứng đầu đều có năng lực siêu phàm và các mối quan hệ xã hội rộng rãi.”

Cô ta nói nói một lúc, bất giác hỏi “Không phải là anh đắc tội với người của Long Môn đấy chứ?”

“Hiện tại vẫn chưa, sau này thì chưa biết.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi ăn cơm, từ tốn đáp lại.

Đợi đến khi ăn xong miếng cuối cùng, hắn mới bỏ đũa xuống, nói “Tôi ăn no rồi, về trước đây. Cảm ơn cô đã chiêu đãi!”

Nói xong câu này, Tề Đẳng Nhàn cứ vậy nghênh ngang rời đi, không để Lý Vân Uyển có cơ hội nói lời tạm biệt.

Lý Vân Uyển ngơ ngác, vừa tức vừa có chút e sợ, Tề Đẳng Nhà này rốt cuộc có lai lịch gì…

Nghe giọng điệu đó của hắn, lẽ nào chuẩn bị đắc tội với Long Môn?

"Cái tên lạc hậu này, có lẽ cũng không dễ bắt được vào tay đâu!” Lý Vân Uyên cảm thấy hơi đau răng.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới ra ngoài không lâu thì Kiều Quốc Đào đã gọi hắn về Kiều gia.

Kiều Quốc Đào cầm một bản chuyển nhượng cổ phần trị giá ba triệu tệ đưa cho Tề Đẳng Nhàn, nói “Đây là cổ phần của tập đoàn Trương thị mà chú Kiều đã mua giúp cháu. Về sau cháu giữ cho cẩn thận, đợi đến lúc tập đoàn Trương thị lên sàn rồi thì mỗi năm đều sẽ có hoa hồng.”

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, sau đó liền nghe thấy Bàng Tú Vân ở bên cạnh nói “Hiện tại, cô dì chú bác đều cảm ơn chúng ta đấy, việc này đều là nhờ Trương thiếu, nếu không phải cậu ấy tiết lộ chút tin tức thì mọi người lấy đâu ra cơ hội để ăn lời như vậy?”

“Chú Kiều, mọi người tổng cộng đã bỏ ra bao nhiêu tiền?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.

“Ừm… Bọn chú đầu này bỏ ra tổng cộng khoảng hơn ba mươi triệu, sau lại có thêm vài người họ hàng bị thuyết phục, cộng lẻ tẻ lại cũng có hơn hai mươi, ba mươi triệu.” Kiều Quốc Thái cười cười, trả lời.

Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức cảm thấy nhức đầu, nếu như tập đoàn Trương thị ôm tiền bỏ trốn thì món nợ này cuối cùng e là sẽ đổ hết lên đầu Kiều Quốc Đào!

Kiều Quốc Đào vỗ vỗ vai Tề Đẳng Nhàn, nói “Hôm nay xảy ra chuyện gì chú đều biết, cháu không sợ cường quyền mà ra tay giúp Thu Mộng, rất có bản lĩnh và trách nhiệm. Chú rất tán thưởng cháu!”

Tề Đẳng Nhàn sờ sờ mũi, hắn ở Kiều gia rất hiếm khi được khen ngợi như vậy.

“Chỉ là, cháu không nên có thành kiến lớn như vậy với Trương Thiệu Kiệt. Hắn có tâm ý với Thu Mộng nhưng cháu mới là chồng hợp pháp của Thu Mộng! Hơn nữa, Thu Mộng vẫn chỉ luôn xem hắn ta là bạn bè bình thường.”

“Thu Mộng nói với cháu những lời kia cũng là muốn cháu trở nên tốt hơn, chỉ hy vọng cháu sớm ngày trưởng thành mà thôi. Cháu cũng đừng để bụng.”

“Theo chú thấy cháu nên đến tập đoàn Kiều gia làm, từ chức vụ thấp rồi tích lũy kinh nghiệm đi lên, chú tin tưởng vào tiềm năng của cháu.”

Tề Đẳng Nhàn vội xua tay nói “Chú Kiều, không cần đâu ạ. Cháu đã có kế hoạch của mình.”

Bàng Tú Vân cười lạnh nói “Cũng đã chạy đến nương nhờ làm rể nhà chúng tôi rồi mà vẫn còn ở đây mạnh miệng? Nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì cũng giống như Trương thiếu ấy, thu xếp đâu vào đấy phần hoa hồng cho chúng tôi đi.”

“Lão Kiều, tôi nói ông nghe, vẫn là người như Trương thiếu giúp chúng ta nở mày nở mặt!”

“Hôm nay họ hàng đến đưa tiền mua cổ phiếu, ai ai cũng khen nhà chúng ta có mắt nhìn đấy!”

Kiều Quốc Đào nói “Hôm nay Đẳng Nhàn đứng ra bảo vệ Thu Mộng đã đủ cho thấy nó là người có bản lĩnh, bà đừng có ở đây lắm lời nữa.”

Thấy Kiều Quốc Đào kiên quyết như vậy, Bàng Tú Vân cũng chỉ đành nghiến răng nhẫn nhịn, nhưng vẫn dùng ánh mât hung ác trừng Tề Đẳng Nhàn một cái, rõ ràng là không hài lòng chuyện hắn làm lỡ dở Kiều Thu Mộng.

Vốn dĩ Tề Đẳng Nhàn muốn nói với Kiều Quốc Đào về tình hình của tập đoàn Trương thị, thế nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của hai người này với Trương Thiệu Kiệt thì cảm thấy vẫn là không nói thì tốt hơn, tránh cho tự chuốc vạ vào thân.

Đợi đến giờ cơm trưa, Kiều Thu Mộng mới lê tấm thân mệt mỏi rã rời trở về nhà.

“Ba mẹ, chuyện bên phía ngân hàng Trung Hải vẫn chưa xong xuôi.” Kiều Thu Mộng thở dài nói.

“Xảy ra chuyện gì? Không phải là đã hòa giải xong với bên thương hội Hắc Long rồi hay sao? Vì sao bọn họ không đồng ý cho vay?” Bàng Tú Vân bực mình nói.

Kiều Thu Mộng mím môi nhìn bà một cái, khẽ lắc đầu, rõ ràng là có điều gì đó khó nói.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, chắc hẳn là bên phía ngân hàng cố ý làm khó, vừa giống với Vu Khải Hà toàn đưa ra những yêu cầu vô lý!

“Để cháu xử lý, cháu có quen biết chủ tịch ngân hàng Tôn Hưng Chương. Tìm ông ấy nhờ cậy có lẽ ông ấy sẽ không từ chối.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Ui chao, mạnh miệng gớm, để thổi phồng bản thân mà tốn không ít công sức nhỉ? Chả trách hai ngày nay cậu nhàn nhã như vậy, không đồng ý tiếp nhận ý tốt của lão Kiều đến tập đoàn Kiều thị làm việc, thì ra là bí mật đi nghe ngóng về danh tiếng của mấy nhân vật lớn bên Trung Hải để thuận tiện khoác lác hả?”

Kiều Quốc Đào bất đắc dĩ ho một tiếng, vỗ vai Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc khuyên “Đàn ông thì phải làm đến nơi đến chốn!”

Ông đương nhiên sẽ không tin Tề Đẳng Nhàn đã bị đuổi khỏi Tề gia, làm cai ngục ở một nơi nhỏ bé nhiều năm lại có quan hệ rộng như vậy.
Chương 22 Có nguy hiểm

“Hahaha, chuyện này hay cứ để cháu đến xử lý cho!”

Giọng nói của Trương Thiệu Kiệt vang lên ngay sau Kiều Quốc Đào, hắn ta sải bước dí vào Kiều gia.

Sau khi trông thấy Trương Thiệu Kiệt, Bàng Tú Vân không khỏi ngạc nhiên, hỏi “Trương thiếu có cách nào sao?”

Trương Thiệu Kiệt nhàn nhạt đáp “Trước kia chủ tịch ngân hàng Trung Hải Tôn Hưng Chương có cho tập đoàn Trương thị chúng tôi vay hai tỉ.”

“Hai tỉ này là ông ta nhờ ông nội, bà nội tôi mở lời thì ba cháu mới đồng ý nhận đấy.”

“Cháu đi nói ông ta giải quyết chuyện này, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy buồn cười. Trong lúc nói chuyện Tôn Hưng Chương và Hoàng Văn Lãng đã nói rằng tập đoàn Trương thị hiện tại đã và đang thu không đủ chi, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản.

Tôn Hưng Chương vốn đã bác bỏ khoản vay của tập đoàn Trương thị từ lâu, giờ qua miệng Trương Thiệu Kiệt lại đổi ngược thành Tôn Hưng Chương cầu xin tập đoàn Trương thị chấp nhận khoản vay.

Nếu là trước kia, tập đoàn Trương thị vẫn còn là doanh nghiệp ưu tú thì còn có hy vọng, nhưng hiện tại thì…

Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể lắc đầu.

Mấu chốt là, mấy người Kiều gia vẫn cứ tin lời Trương Thiệu Kiệt mà không nghi ngờ gì, chỉ đâu nghe đó. Điều này khiến hắn khá bất lực.

“Mộng Mộng, em cứ yên tâm làm công việc của mình, mấy cái phiền phức này giao hết cho anh!” Trương Thiệu Kiệt mỉm cười nói.

“Được, cảm ơn anh, anh Trương!” Kiều Thu Mộng gật gật đầu.

Trương Thiệu Kiệt ngoài mặt cười, trong lòng thầm nghĩ “Dù sao qua hai ngày nữa ông đây có lẽ cũng chạy qua Mỹ rồi, trước khi đi làm ầm ĩ một trận cũng chả sao…”

Kiều Quốc Đào vẫn kiên quyết để Tề Đẳng Nhàn đến tập đoàn Kiều thị làm việc, nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn mượn cớ hết lần này đến lần khác.

“Vậy cháu nhất định phải tìm một công việc mà chú thấy hài lòng, nếu không thì vẫn phải đến Kiều gia làm việc! Đây là mệnh lệnh của chú!”

"À… thôi cũng được ạ!” Tề Đẳng Nhàn bất lực gật đầu đáp lại, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc.

Hắn không ở lại Kiều gia đợi đến giờ cơm mà đi thẳng đến tập đoàn Hướng thị.

Từ Ngạo Tuyết sẽ ra tay với tập đoàn Hướng thị, ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng sẽ nhúng tay vào. Tề Đẳng Nhàn muốn hoàn thành lời hứa với lão Hướng, cũng muốn khiến cho cô nàng cao ngạo như Ngọc Tiểu Long bị vả mặt cho tỉnh hẳn.

“Tôi tìm chủ tịch Hướng!” Tề Đẳng Nhàn đến quầy tiếp tân của tập đoàn Hướng thị, nói thẳng vào vấn đề.

“Đã có hẹn trước chưa ạ?” Nữ nhân viên tiếp tân có chút hoài nghi hỏi.

Tề Đẳng Nhàn đáp lại “Cô nói với cô ấy tôi là người của Hướng Đông Lôi phái đến, cô ấy sẽ gặp tôi thôi.”

Cô gái đã từng nghe qua cái tên “Hướng Đông Lôi”, hơn nữa biết rõ cái tên này là điều cấm kỵ trong công ty. Bị dọa đến mặt hơi tái, không dám tự quyết định, bèn gọi điện thoại báo lên cấp trên.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn chuyển động, lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mày ủ rũ mặc bộ vest đen nhăn nheo đi vào thang máy, hơi nhíu mày.

Lúc này, cô gái tiếp tân đặt điện thoại trong tay xuống, sau đó vẻ mặt ngại ngùng nói với Tề Đẳng Nhàn “Chủ tịch Hướng nói…”

“Nói cái gì"? Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Chủ tịch Hướng nói anh cút.” Cô gái tiếp tân xấu hổ nói tiếp.

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi trầm xuống. Quả nhiên qua bao nhiêu năm thì Hướng Đông Tinh vẫn không thể tha thứ cho những việc lão Hướng đã làm năm đó.

Nếu như khi đó lão Hướng yên ổn làm ăn, không đi đường ngang ngõ tắt thì Hướng gia tuyệt đối sẽ không chết nhiều người như vậy.

Tề Đẳng Nhàn nhân lúc không ai chú ý lẻn vào lối đi cầu thang bộ. Nếu không phải Hướng Đông Tinh có khả năng sẽ gặp nguy hiểm thì hắn còn lâu mới dùng chiêu này.

Tề Đẳng Nhàn điên cuồng chạy dọc theo cầu thang, thể lực của hắn tốt đến kinh ngạc, chạy bộ còn nhanh hơn cả thang máy!

Không bao lâu đã lên đến tầng 19 ở trên cao nhất.

Trước cửa phòng làm việc của chủ tịch có một chiếc bàn nhỏ, một nữ thư ký xinh đẹp ngồi ở đó, đang kiểm tra tài liệu trên tay.

Tề Đẳng Nhàn đi qua, cô thư ký đó lập tức đứng dậy, cau mày hỏi “Thưa ngài, ngài tìm ai?”

“Tôi tìm chủ tịch Hướng.”

“Xin hỏi đã hẹn trước hay chưa?” Thư ký lại hỏi.

“Vẫn chưa, là Hướng Đông Lôi nói tôi đến.” Tề Đẳng Nhàn đáp.

Thư ký nghe thấy cái tên này sắc mặt lập tức thay đổi, mặt lạnh đi nói “Không phải vừa nãy đã nói rồi sao, mời anh rời khỏi đây!”

Chủ tịch Hướng không muốn nghe thấy cái tên này, vì vậy, mời anh lập từ rời khỏi đây! Nếu không không sẽ gọi bảo vệ lên hoặc trực tiếp gọi cảnh sát đến xử lý!”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi bật cười, nói “Bà chủ của cô hiện tại đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô xác định muốn xử lý tôi trước sao?”

Thư ký sau khi nghe câu này, khuôn mặt càng trở nên u ám hơn, cho rằng Tề Đẳng Nhàn chỉ đang hù dọa.

"Chủ tịch Hướng hiện đang tiếp đón chủ tịch Văn của Nhà máy Điện tử Tinh Tinh, không rảnh gặp anh! Hơn nữa, anh là người do tên phá hoại Hướng Đông Tinh giới thiệu thì chủ tịch càng không gặp anh. Uy hiếp cũng vô ích thôi!” Cô thư ký cứng rắn nói.

Khả năng cách âm của cửa lớn văn phòng rất tốt, nhưng vẫn có một số âm thanh khó phát hiện lọt ra từ bên trong.

Với thính lực của Tề Đẳng Nhàn, trong bán kính 50 mét, hắn có thể nghe rõ ràng tiếng gió, tiếng cỏ, tất nhiên động tĩnh nhỏ này cũng không thoát khỏi lỗ tai của hắn.

Hắn không thèm nói chuyện với thư ký nữa, đi tới đi lui, chùng chân xoay người nhắm về phía cửa.

“Anh muốn làm gì?!” Thư ký giật mình, không ngờ lại có người dám đến đây quậy phá.

Tề Đẳng Nhàn nhấc chân phải, xoay người vặn eo, nhắm chuẩn đạp một cước lên cửa ầm một tiếng, cả cánh cửa bị đá bay vào trong!

“Cái cửa này có kỹ thuật chống đạn chống nổ cao cấp nhất…” Thư ký há to miệng, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Bên trong cánh cửa, một người đàn ông quấn đầy thuốc nổ tự chế đứng trước bàn làm việc với khuôn mặt hung dữ, lời lẽ hung ác.

Tiếng cửa bị đá bay làm hai người trong văn phòng giật mình.

Người đàn ông này chính là người đàn ông trung niên trông rất khốn khổ mà Tề Đẳng Nhàn đã nhìn thấy ở tầng một.

Người ngồi sau bàn làm việc chính là Hướng Đông Tinh. Cô ấy mặc áo sơ mi, váy đen chuyên nghiệp, tóc dài được búi lại sau đầu bằng cây bút chì, thể hiện rõ khí chất của một tay chuyên nghiệp. Tuy nhiên, cho dù là tinh anh cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp của cô ấy.

Nhưng vào lúc này, trông cô ấy lại có vẻ hơi lúng túng.

“Mày không được tới đây, mày tiến lên một bước thì chúng ta sẽ đồng quy vô tận!” Chủ tịch Văn cầm thuốc nổ giận dữ hét lên với Tề Đẳng Nhàn, hai mắt đỏ ngầu như con thú rơi vào khốn cảnh.

Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái rồi quay đầu lại nói với chủ tịch Văn “Chủ tịch Văn, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với những chuyện mà ông nói, đây là nguyên tắc!”

“Nhà máy điện tử Tinh Tinh cắt giảm nguyên liệu, dẫn đến các sản phẩm tôi muốn đều không đạt tiêu chuẩn. Đây là do năng lực quản lý của ông, chứ không phải do tập đoàn Hướng thị chúng tôi.”

Chủ tịch Văn quay đầu lại, nghiến răng nói “Hướng Đông Tinh, con ả khốn kiếp nhà mày không chừa cho tao con đường sống nhỏ nhoi nào sao?

Hướng Đông Tinh hờ hững nói “Đường là do ông chọn, không liên quan đến tôi.”

Chủ tịch Văn phẫn nộ nói “Vậy thì cùng nhau đi chết là được!”

Cảnh tượng trong văn phòng khiến cô thư ký nhỏ ngoài cửa sợ hãi run lên, ngồi bệt xuống đất.

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh, hai tay đút túi quần, yên lặng quan sát.

“Được thôi, dù sao Hướng Đông Tinh tôi đây có thể sống sót thì coi như là may mắn, mạng nhỏ mà thôi. Tôi chết rồi, vừa hay thuận lợi đi cùng cha mẹ tôi!” Hướng Đông Tinh đột nhiên đập mạnh lên bàn, đột ngột đứng dậy, tưởng như cô ấy mới là người cầm thuốc nổ, khí thế hoàn toàn lấn át chủ tịch Văn.

Chủ tịch Văn sau khi nghe lời này, sắc mặt tái nhợt, tâm tình càng thêm kích động...

“Đúng là một người phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông!” Tề Đẳng Nhàn thấy vậy, không khỏi chậm rãi rút tay ra khỏi túi quần.
Chương 23 Phó bộ trưởng

Trái lại, Hướng Đông Tình đem đến một đội quân, trực tiếp làm cho Văn tổng rối loạn trận tuyến.

"Hướng Đông Tình, người phụ nữ xấu xa này, đừng có ép tôi!" Hai mắt của Văn tổng đỏ bừng, cuồng loạn la lên.

"Anh ấn đi, ấn xuống đi, chúng ta sẽ cùng chết!" Hướng Đông Tình nhe răng cười nói, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, biểu hiện còn hung ác hơn Văn tổng.

Văn tổng tức giận, cơ thể không ngừng run rẩy, cả giận nói "Tốt lắm, vậy thì cùng chết! Ông đây chỉ là ông chủ của một cái nhà máy, kéo theo bản thân cô lại là Tổng giám đốc của tập đoàn trị giá cả trăm triệu chết cùng, nghĩ như thế nào cũng đều có lời!"

Sau khi nói xong lời này, ngón tay cái của Văn tổng hung hăng nhấn xuống một cái!

Nhưng đúng vào lúc này, một đồng xu bằng thép bay ra từ trong tay Tề Đẳng Nhàn, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, tàn nhẫn đánh vào cổ tay của Văn tổng

Văn tổng bị đồng xu này đánh cho đau đớn, đôi tay không chịu được buông lỏng, điều khiển từ xa ở trong tay rơi xuống mặt đất.

Hai mắt của Hướng Đông Tình đỏ bừng, ngay trong nháy mắt khi Văn tổng chuẩn bị cầm lấy điều khiển từ xa, bỗng nhiên rút một cái bút máy từ sau đầu của chính mình, tàn nhẫn đâm lên cánh tay của Văn tổng.

"A!"

Văn tổng phát ra một tiếng kêu thảm thiết như sói tru, máu tươi văng khắp nơi.

Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn ở phía sau cũng đã đi tới bên cạnh Văn tổng, nâng tay lên đánh một chưởng, bổ vào phía sau đầu của hắn.

Tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức im bặt, thân thể của Văn tổng mềm nhũn đổ rạp ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Hướng Đông Tình tóc tai bù xù, trong tay cầm chiếc bút máy dính máu, giống như nữ quỷ đòi mạng, thở hổn hển, còn có ánh mắt tràn đầy sát khí, dừng ở trên người Tề Đẳng Nhàn.

"Bây giờ anh có thể báo cảnh sát rồi!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với thư kí nhỏ bị bị dọa ngây người đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thư kí nhỏ phục hồi tinh thần, cuống quít quay đi gọi điện thoại báo cảnh sát.

Tề Đẳng Nhàn xoay người nhặt đồng xu nằm dưới mặt đất, cầm trong tay ngắm nghía, cười cười nói chuyện với Hướng Đông Tình "Nói gì đi chứ?"

Hướng Đông Tình lấy ra một cái khăn ướt, chậm rãi lau sạch sẽ chiếc bút mực trong tay, sau đó dơ hai tay ra sau đầu, bắt đầu chỉnh sửa lại tóc của mình.

"Tôi và người của Hướng Đông Lôi, hình như không có gì để nói!" Hướng Đông Tình cười lạnh nói.

"Tôi không phải người của hắn, phải nói, hắn là người của tôi, ừm. . . . . . Tôi là người quản lý hắn." Tề Đẳng Nhàn nói.

Hướng Đông Tình nhíu nhíu mày, nói "Anh là cai ngục? !"

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói "Lần này tôi tình cờ có cơ hội rời khỏi ngục giam, trước khi đi Hướng Đông Lôi có nhờ vả tôi chăm sóc Hướng Đông Tình."

Hướng Đông Tình cầm bút máy cắm vào búi tóc, ánh mắt kiêu ngạo không có một chút độ ấm hay bất kì cảm cảm xúc nào khác đang dao động, đôi môi sắc bén như dao nhẹ nhàng mở ra, nói "Tôi không cần ai chăm sóc."

Tề Đẳng Nhàn nói "Tôi thật ra cũng không phải rất muốn quản chuyện rắc rối này, nhưng Hướng Đông Lôi ở trong ngục giam rất nghe lời, thậm chí gánh vác giúp tôi không ít công việc, hơn nữa, cái mạng tàn của hắn cũng sắp hết. Cho nên, lúc đó tôi mới đáp ứng yêu cầu của hắn."

Nghe được tin tức mạng sống của Hướng Đông Lôi không còn lâu, lúc này trong mắt Hướng Đông Tình mới hiện ra một chút cảm xúc khó hiểu, nhưng cũng không nói gì.

Ánh mắt Hướng Đông Tình lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo, hờ hững nói "Anh là đang thương hại tôi?"

Tề Đẳng Nhàn hơi nhún vai, sau đó lắc đầu, nói "Ghế ngồi của cô trên cả một tập đoàn lớn trị giá trăm triệu, tôi có tư cách gì thương hại cô? Chẳng qua, cô có trông coi được không thôi, chính xác mà nói. . . . . ."

Hướng Đông Tình cười lạnh nói "Anh thì biết cái gì? !"

"Tôi biết hiện tại cô bị Long môn chèn ép, còn biết người của Từ gia Đế đô chuẩn bị trà trộn chen vào một tay, thậm chí ngay cả Ngọc Tiểu Long hình như cũng có chút hứng thú với miếng bánh ngọt lớn là tập đoàn Hướng thị." Tề Đẳng Nhàn ung dung nói.

Sau khi nghe xong câu nói đầu tiên của Tề Đẳng Nhàn thì Hướng Đông Tình thể hiện sự thờ ơ, câu nói thứ hai làm cho ánh mắt của cô khẽ dao động, đến câu nói thứ ba thì khiến trong lòng cô dâng lên sóng to gió lớn.

Hướng Đông Tình hơi hơi hít sâu một hơi, làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại một chút.

Từ gia cũng muốn gia nhập, chỉ làm cho thế cục trước mắt càng thêm tồi tệ, nếu như người có sức ảnh hưởng trên toàn bộ Hoa quốc – Ngọc Tiểu Long cũng muốn nhúng tay vào, vậy tập đoàn Hướng thị, hơn phân nửa là thật sự không giữ được!

"Anh chỉ là một cai ngục mà thôi, lấy cái gì giúp tôi? !" Hướng Đông Tình ngồi xuống, cả người hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, một đôi mắt xếch mang theo lòng hăng hái, nhìn chằm chằm đánh giá Tề Đẳng Nhàn.

"Lúc anh của cô cầu xin tôi thì hắn đã quỳ xuống, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống dưới." Tề Đẳng Nhàn trả lời mà mặt không chút thay đổi.

Lông mày của Hướng Đông Tình không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại, cô hận Hướng Đông Lôi, nhưng cô hiểu rất rõ, Hướng Đông Lôi là người tâm cao khí ngạo.

Một người mà có thể làm cho hắn quỳ xuống, hơn nữa nước mắt giàn giụa đi xin hỗ trợ, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.

Tề Đẳng Nhàn không đợi Hướng Đông Tình nói chuyện, tiếp tục mở miệng nói "Đầu tiên, tôi cần một thông báo nhậm chức, bất kì chức vị gì đều được, nhưng không thể quá thấp."

"Tiếp theo, tôi sẽ không chiếm dụng tài nguyên của công ty, cũng sẽ không đi làm đúng giờ, chỉ ra tay giúp đỡ khi cô gặp khó khăn."

"Cuối cùng, tôi muốn nói cho cô biết, cuộc sống không đơn giản chỉ có thù hận."

Hướng Đông Tình cười khẩy nói "Anh thì biết cái gì về yêu và hận?"

Nói xong lời này, cô rút ra một phần văn kiện, ký tên xoạt xoạt lên trên mặt giấy, rồi ném tới trước mặt của Tề Đẳng Nhàn, giọng nói lạnh lùng: "Phó bộ trưởng Bộ an ninh, để lại tên cùng điện thoại đi, sau đó anh có thể biến!"

Tề Đẳng Nhàn khi nhìn thấy thái độ kiêu ngạo lạnh lùng của người phụ nữ này, không khỏi sinh ra một ý nghĩ hung ác, hắn muốn mài gương mặt tươi cười của người phụ nữ này lên trên mặt bàn.

"Tề Đẳng Nhàn?"

Hướng Đông Tình nhìn thấy tờ giấy trong tay, không khỏi khẽ nhíu mày.

"Chỉ mong không phải người cũng giống như tên, là một kẻ đầu đường xó chợ thì tốt rồi!" Hướng Đông Tình cười lạnh.

Đối với lời châm chọc khiêu khích này của Hướng Đông Tình, Tề Đằng Nhàn coi như không nhìn thấy, vươn tay về phía Hướng Đông Tình, nói "Tôi cần những tư liệu chi tiết trong tay cô, nhìn xem Long môn chèn ép cô như thế nào, còn muốn hiểu biết thêm về phương thức hoạt động của công ty cô ."

Hướng Đông Tình sắc mặt lạnh lùng nói "Tạm thời không nóng vội, chờ anh chính thức nhận chức rồi nói sau."

Lúc này, cảnh sát đã tới, mang đi quả bom dùng để uy hiếp Hướng Đông Tình của Văn tổng, tiện thể đơn giản đưa ra vài câu hỏi.

Quyền lực của tập đoàn Hướng thị rất lớn, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Hướng Đông Tình chỉ nói mấy câu đã đơn giản được thông qua, cũng không cần đặc biệt đi một chuyến đến cục cảnh sát.

Hướng Đông Tình mang tài liệu nhận chức của Tề Đẳng Nhàn giao cho thư kí, để cho cô ây đi xử lý.

Tề Đẳng Nhàn tung đồng xu trong tay lên, sau đó xoay người rời đi.

"Chờ chút đã." Hướng Đông Tình ngăn hắn lại.

"Hả?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu.

"Hắn còn có thể sống được mấy ngày?" Hướng Đông Tình lạnh lùng hỏi.

"Không biết, dù sao cũng không dài." Tề Đẳng Nhàn nghiêng nghiêng đầu, nói xong thì lập tức rời khỏi văn phòng của Hướng Đông Tình.

Đợi cho người đi – căn phòng trống rỗng, lúc này Hướng Đông Tình mới đứng dậy, chuyển hướng đi đến giá sách, cầm một cái khung ảnh đưa lưng về phía cô xoay quay lại.

Trong khung ảnh, là một tấm ảnh chụp gia đình.

"Ngay cả anh, đều muốn bỏ em mà đi? Đến lúc đó, em nên hận ai đây?" Hướng Đông Tình mím môi, ngón tay cuộn thành nắm đấm, ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà đã hiện ra màu xanh đen.

Tề Đẳng Nhàn đợi cho thư ký xử xong thủ tục nhận chức, sau đó cầm thẻ công tác, rời khỏi tập đoàn Hướng thị.

Hắn còn phải làm một việc, đó chính là giải quyết phiền toái mà ngân hàng Trung Hải không chịu cho tập đoàn Kiều thị vay vốn.
Chương 24 Tiếng ồn ào

Tập đoàn Hướng thị là xí nghiệp nổi danh của thành phố Trung Hải, tổng giá trị tập đoàn cao không dưới trăm triệu.

Chỉ có điều, trong năm nay gặp phải phiền toái, bị tập đoàn Hổ Môn nhìn chằm chằm.

Vương Hổ, một kẻ ít hành động, nhưng lại giàu có và hống hách của tập đoàn Hổ Môn, đầu tiên là tiến hành theo đuổi Hướng Đông Tình.

Người phụ nữ có tính cách như Hướng Đông Tình đương nhiên là không có khả năng đồng ý, thậm chí còn đùa cợt Vương Hổ một phen, khiến tập đoàn Hổ Môn chịu một khoản tổn thất không nhỏ.

Vương Hổ thẹn quá hóa giận ngay lập tức bắt tay vào làm ra việc chĩa mũi nhọn vào Hướng Đông Tình, điều này dẫn đến việc hiện tại tập đoàn Hướng thị gặp phải thất bại, thậm chí, dẫn tới sói đói ở Đế Đô ngấp nghé muốn chiếm lấy.

Tề Đẳng Nhàn vừa tìm hiểu sơ qua về tình hình gần đây của tập đoàn Hướng thị thông qua kênh thông tin của chính mình, vừa chạy tới trụ sở chính của ngân hàng Trung Hải.

Hắn biết được người phụ trách hoạt động cho vay của tập đoàn Kiều thị là một quản lý tên là Chương Tử Long, trực tiếp tìm tới.

"Tìm ai?" Trong văn phòng quản lý, chỉ có một người đàn ông tương đối trẻ tuổi, mặc tây trang và đi giày da.

"Tôi tìm Chương quản lý." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

"Chuyện gì?" Người đàn ông này hơn phân nửa là trợ lý của Chương Tử Long, mở miệng hỏi.

"Bàn về chuyện vay tiền của Kiều gia." Tề Đẳng Nhàn thành thật nói.

Trợ lý nghe nói như vậy, không khỏi nở một nụ cười, khom lưng mở ngăn kéo ra, lấy ra một túi nilon màu đen từ bên trong, ném thẳng tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, ánh mắt nhìn vào qua khe hở, phát hiện bên trong hình như là một bộ trang phục gợi cảm của nữ hầu gái màu xanh trắng?

Điều này làm cho hắn không khỏi liên tục nhíu mày, không hiểu ý tứ của đối phương.

Trợ lý thản nhiên nói, "Anh cầm về cho Kiều Thu Mộng mặc vào, sau đó lại đến nói chuyện với Chương quản lý của chúng tôi!”

Tề Đẳng Nhàn nhìn túi nilon màu đen, trên mặt lộ ra vẻ mặt cười như không cười, hắn và Kiều Thu Mộng vừa mới kết hôn, còn chưa thấy qua hình ảnh Kiều Thu Mộng mặc loại quần áo này.

Cái tên Chương Tử Long lại chuẩn bị chơi trò này? Đúng là hiểu chút tình thú nha!

“Điều kiện, Chương quản lý đã cho, làm không được, cũng đừng tới nơi này thêm phiền phức, chúng tôi rất bận rộn! Trợ lý ngoài cuời nhưng trong không cười nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, dáng vẻ chuẩn bị tiễn khách.

"Anh tốt nhất nên gọi hắn tới đây." Mắt trái Tề Đẳng Nhàn hơi híp lại, sau đó rất nghiêm túc cười nói.

Trợ lý nghe nói như vậy, vẻ mặt khinh thường, nói: "Anh là cái gì, Chương quản lý của chúng tôi có rất nhiều công việc, một ngày phải xử lý hơn mấy chục triệu sự việc, Kiều thị có chút chuyện nhỏ lẻ kia, hắn đã cho Kiều Thu Mộng cơ hội rồi! Tập đoàn Kiều thị nếu muốn lấy được số tiền vay kia, thì thành thành thật thật bảo Kiều Thu Mộng mặc bộ quần áo này vào, sau đó lại đi tìm Chương quản lý nói chuyện.”

Lời còn chưa dứt, Tề Chờ Nhàn từng bước tiến lên, một tay đè đầu hắn lại, tàn nhẫn đập lên mặt bàn!

"Rầm! Rầm! Rầm!”

m thanh va chạm vô cùng nhịp nhàng.

Tề Đẳng Nhàn thích âm thanh này, cho nên vừa gật đầu, vừa híp mắt, làm cho âm thanh này vang thêm vài lần.

Trợ lý bị đánh đến mặt đầy máu, xương mũi cũng gãy, đau đến liên tục kêu rên, nhưng trong miệng vẫn không quên cảnh cáo hắn, "Mẹ kiếp mày... Dám đánh người ở Ngân hàng Trung Hải, tao là trợ lý của Giám đốc Chương!”

"Mày chọc giận tao rồi, khoản vay này, cho dù Kiều Thu Mộng không mặc gì đi tìm Chương quản lý, cũng không thể thương lượng được nữa!"

“Không những như thế, tao còn muốn tập đoàn Kiều thị chúng mày phải phá sản!

Tề Đẳng Nhàn ấn đầu trợ lý, miệng cười nhưng trong lòng không cười nói: "Hiện tại, gọi điện thoại cho Chương Tử Long tới, tôi cho anh ba phút. Trong vòng ba phút, nếu hắn còn không chạy tới, tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị hôn môi với bàn làm việc!

Trợ lý nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ trong đôi mắt Tề Đẳng Nhàn, cả người không chịu được run lẩy bẩy, móc điện thoại từ trong ngực ra gọi cho Chương Tử Long.

“Có chuyện gì, không biết ông đây đang bận tiếp đãi khách hàng lớn sao?!" Chương Tử Long khó chịu hỏi.

"Chương quản lý. Người của tập đoàn Kiều thị tới..." Trợ lý run rẩy nói.

"Ồ? Kiều tổng định mặc bộ hầu gái kia để nói chuyện với tôi sao?" Tâm trạng khó chịu của Chương Tử Long thoáng cái đã biến mất, lập tức cười hỏi.

Trợ lý lại nói, "Không... Không, có một người đàn ông đến, đánh tôi... Còn nói nếu ngài trong vòng ba phút không tới, sẽ đánh tôi tàn phế!”

Chương Tử Long nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ nói: "Cái gì? Đánh anh trong văn phòng của tôi à? Tôi sẽ đến ngay bây giờ, bảo anh ta chờ đấy cho tôi!”

Cúp điện thoại, thái độ của trợ lý lại một lần nữa trở nên kiêu ngạo.

“Chương quản lý nói hắn sẽ tới ngay, anh chuẩn bị hậu sự cho xong đi! Trợ lý nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, trong mắt lộ ra sự hung ác.

“Quỳ xuống nói chuyện với tôi!” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, một cước đá vào đầu gối hắn, bịch một cái, trợ lý bị đá phải quỳ rạp xuống đất.

Tiếng động trong phòng làm việc đã sớm quấy rầy đến các nhân viên ngân hàng Trung Hải.

Bọn họ nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện lớn như vậy, ai nấy đều không khỏi hai mặt nhìn nhau.

"Mấy năm nay, lại có người dám ở chỗ của Chương quản lý gây sự, chê mạng mình quá dài phải không?"

"Ai mà không biết Chương quản lý là người mà Chủ tịch Tôn tin tưởng nhất, lại dám đánh trợ lý của hắn ta ở phòng làm việc của Chương quản lý, tôi thấy não của tên này thật sự bị bại liệt rồi!"

"Nghe nói là người của tập đoàn Kiều thị? Tôi thấy, tập đoàn Kiều thị này không muốn làm ăn nữa sao? Bọn họ còn nợ ngân hàng chúng ta một trăm triệu, đến lúc đó Chương quản lý cầm dây thừng thắt chặt, phút chốc là có thể làm cho tập đoàn Kiều thị đóng cửa phá sản!”

Mọi người nhìn thấy việc này, đều không thể không nghị luận sôi nổi.

Trợ lý kia bị Tề Đẳng Nhàn đá một cước quỳ rạp xuống đất, khiến cho nhiều người nhìn như vậy, mặt mũi đã mất sạch, nhưng sau khi nghe được lời nói của người bên ngoài, sức mạnh lại càng ngày càng lớn!

"Bây giờ anh nên suy nghĩ một chút, lát nữa làm sao để giải thích rõ ràng với Chương quản lý! Nếu không thể làm cho Chương quản lý hài lòng, toàn bộ người của tập đoàn Kiều thị các ngươi, chỉ chờ ngủ trên đường cái đi! Trợ lý cười lạnh.

"Quá ồn ào!" Tề Đẳng Nhàn tiện tay cầm lấy một hộp thuốc lá từ trên mặt bàn, rút ra một điếu thuốc từ bên trong, nhưng không đốt, chỉ để ở trong tay chơi đùa.

Bên ngoài lại truyền đến một trận ầm ĩ.

“Chương quản lý, ngài tới rồi, có một tên không biết sống chết đang đánh trợ lý của ngài ở trong văn phòng của ngàii!"

"Chương quản lý, loại người có mắt không tròng này, ngài không cần cực khổ tự mình ra tay? Ngài dặn dò một tiếng, tôi sẽ cho hắn biết chữ chết viết như thế nào từng chút từng chút một!”

Sau khi nhìn thấy Chương Tử Long, có vài người lập tức tiến lên nịnh nọt a dua, có thể thấy Chương Tử Long vẫn có địa vị rất cao trong ngân hàng Trung Hải.

Chương Tử Long mặc một bộ âu phục màu đen, cà vạt được thắt rất chỉn chu, trên người lộ ra một loại uy nghiêm tỉ mỉ, buớc tới văn phòng của mình.

Trợ lý nhìn thấy Chương Tử Long xuất hiện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút lo lắng đứng lên, đồng thời, cắn răng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Mày rất giỏi đánh nhau đúng không? ”

"Hiện tại Chương quản lý tới rồi, có gan thì mày đánh tao một cái ở trước mặt ngài ấy thử xem?!"

Một tay Tề Đẳng Nhàn chơi đùa với điếu thuốc lá, một tay ấn lên gáy trợ lý, bịch một cái, mặt trợ lý lại va chạm thân mật với mặt bàn thêm một lần nữa.

Cái tên ồn ào này ngất đi rồi, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thế giới yên lặng đi không ít.

Bên ngoài cửa, một khoảng thời gian yên tĩnh không tiếng động.

Chương Tử Long đã tới rồi, Tề Đẳng Nhàn còn dám ở trước mặt hắn chỉnh đốn trợ lý của hắn?

Lá gan này, đúng là không nhỏ nha!
Chương 25 Cho anh một cơ hội

Mặt Chương Tử Long tối sầm lại, hắn đã ở đây rồi mà Tề Đẳng Nhàn vẫn dám đánh trợ lý của hắn hôn mê.

“Tốt nhất cậu nên cho tôi một lý do thoái thác ổn thoả, nếu không thì tập đoàn Kiều thị hôm nay sẽ vì cậu mà phá sản!” Chương Tử Long bước vào trong văn phòng, lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, ném điếu thuốc lá đang thưởng thức trên tay về mặt bàn, sau đó tuỳ tiện ngồi xuống ghế.

Nhìn thái độ của Tề Đẳng Nhàn chẳng hề để ý khiến hai mắt của Chương Tử Long toát ra một tia lửa giận.

Tề Đẳng Nhàn đợi một lát rồi mới mở miệng nói “Tôi cũng cho anh một cơ hội, bộ quần áo này hoặc là tự anh mặc vào sau đó chạy quanh ngân hàng ba vòng, rồi giải quyết sự việc Kiều gia tới vay cho tôi.”

“Sau đó, tất nhiên tôi sẽ coi chuyện này như chưa từng xảy ra!”

Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa thốt ra, khiến Chương Tử Long không nhịn được nở nụ cười.

Các nhân viên bên ngoài cũng nở nụ cười theo, sôi nổi lắc đầu, cảm thấy người này chắc là bị điên rồi.

Chương Tử Long chính là cánh tay đắc lực của Tôn Hưng Chương, có địa vị rất lớn ở trong ngân hàng, phía dưới cũng có không ít khách hàng lớn!

Một cái tập đoàn Kiều thị nho nhỏ, tài sản cùng lắm chỉ mấy trăm triệu mà thôi, vậy mà dám lên mặt với Chương Tử Long?

Đừng nói hiện giờ tập đoàn Kiều thị nợ ngân hàng Trung Hải một trăm triệu, chỉ cần Chương Tử Long lợi dụng nhân mạch của riêng mình cũng có thể xoay tập đoàn Kiều thị vòng vòng.

“Người này là ai vậy, không biết tập đoàn Kiều thị từ bao giờ có một tên ngốc như vậy, tưởng chính mình là đại ca xã hội đen sao?”

“Đại ca xã hội đen cũng không ngu như vậy đâu, dám khiêu khích giám đốc Chương như vậy thì chỉ có kết cục phá sản đóng cửa thôi!”

“Người của tập đoàn Kiều thị có lẽ bị nước vào đầu rồi đi, lại đi sai một tên ngốc như vậy tới giải quyết vấn đề cho vay, theo tôi thấy hắn chính là tới tự tìm đường chết thì có!”

Ánh mắt một đám người nhìn Tề Đẳng Nhàn không khác gì nhìn một tên ngốc, cảm thấy hắn nhảy nhót lung tung như vậy đơn giản là muốn chôn vùi toàn bộ tập đoàn cùng mình.

Chương Tử Long cười nói “Nếu tôi nói không thì sao?”

“Vậy tôi cũng chỉ đành để chủ tịch Tôn tới xử lý việc này thôi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, một bộ dáng không sao cả.

Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn muốn gọi chủ tịch Tôn xuống xử lý, mọi người đều sửng sốt, sau đó là kinh ngạc.

“Anh ta bảo muốn để chủ tịch Tôn xuống xử lý chuyện này? Thật hay giả vậy, tôi không nghe lầm đúng không?”

“Ha hả, đây là lấy da hổ làm cờ lớn sao! Xem bộ dạng này của hắn có thể quen biết được chủ tịch tôn sao? Thật là khôi hài!”

“Nếu hắn có thể quen biết được chủ tịch Tôn, vậy tôi nguyện ý chặt đầu xuống làm bóng đá!”

“Hừ, cho dù hắn thật sự quen biết chủ tịch Tôn thì thế nào, chủ tịch Tôn cũng sẽ không đứng về phía hắn. Giám đốc Chương mới là cánh tay đắc lực bên cạnh ông ta!”

“Quen biết chỉ là quen biết, chẳng qua chủ tịch Tôn có quen hắn hay không thì không biết chắc được.”

Chương Tử Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau đó cười nhạt, nói: “Được thôi, vậy cậu mau gọi chủ tịch Tôn tới đây mà xử lý!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Đừng có bảo rằng tôi chưa cho anh cơ hội.”

“Nếu cậu có thể gọi chủ tịch Tôn xuống thì tốt, còn nếu không tới tôi sẽ khiến cậu biết dám khiêu khích ở trước mặt tôi sẽ có kết cục như thế nào!” Trong mắt Chương Tử Long loé lên tia tàn nhẫn, vung tay một cái, bên ngoài đã xuất hiện thêm vài nhân viên bảo vệ.

Tề Đẳng Nhàn lười phải tiếp tục dong dài, dứt khoát rút di động gọi cho Hoàng Văn Lãng.

“Ha ha ha, Tề đại sư cậu cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi rồi, là muốn chuẩn bị tới xử lý bệnh tình của con gái tôi sao?” Hoàng Văn Lãng mở miệng cười lớn hỏi, đối với hắn có vẻ rất tôn kính.

“Thị trưởng Hoàng, hiện tại tôi đang ở ngân hàng Trung Hải có tý việc, phiền ngài gọi điện cho chủ tịch Tôn tới đây một chút, tôi có việc cần tìm ông ấy.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

Hoàng Văn Lãng vừa nghe thấy là có việc cần nhờ mình giúp đỡ nhưng trong lòng lại không có nửa điểm không vui.

Tính nết kia của Tề Đẳng Nhàn sau hai lần chung đụng ông cũng coi như biết rõ, loại cao nhân như này chính mình muốn cưỡng cầu cũng không nổi.

Hiện tại hắn nhờ mình chút việc nhỏ mình vui vẻ còn không kịp, cứ như vậy đã có thể để hắn nợ mình một ân tình rồi! Đến lúc đó nếu mình mở miệng cần hắn hỗ trợ, hắn cũng không thể không đáp ứng!

“Việc nhỏ việc nhỏ, cậu đang ở đâu, tôi lập tức gọi điện bảo lão Tôn qua đó.” Hoàng Văn Lãng sảng khoái nói.

“Được….” Tề Đẳng Nhàn đồng ý.

Người ở xung quanh thấy Tề Đẳng Nhàn gọi đối phương một tiếng “thị trưởng Hoàng” thì một đám không nhịn được đều cười nhạo hắn.

“Nhìn thấy không, tên nhãi này vốn dĩ không quen biết chủ tịch Tôn của chúng ta, ngay cả số điện thoại cũng không có!”

“Ha hả, chắc chắn là hắn không thể tìm được chủ tịch Tôn nên cố ý làm bộ làm tịch, còn gọi điện cho thị trưởng Hoàng? Thật là buồn cười a!”

“Không gọi được chủ tịch Tôn tới nên muốn dùng thanh danh của thị trưởng Hoàng tới hù dọa người sao? Nực cười thật, ngay cả chủ tịch Tôn còn không biết thì có thể quen biết được thị trưởng Hoàng sao?”

“Ha ha ha, nếu vậy tôi đây còn biết cả tỉnh trưởng tỉnh Đông Hải đây này!”

Thấy Tề Đẳng Nhàn gọi cuộc điện thoại này là cho Hoàng Văn Lãng, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ không tin, cảm thấy đây chính là người si nói mộng không có giới hạn.

Chương Tử Long ngồi trên sofa càng là trực tiếp cười to ra tiếng, thong thả ung dung lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá cao cấp khác, rút một điếu ra đặt trên miệng.

"Phụt!”

Một tên cấp dưới nhanh tay lẹ mắt trực tiếp vọt lên, trên tay cầm theo bật lửa cẩn thận đưa tới bên miệng Chương Tử Long.

Chương Tử Long thậm chí không có ý định dơ tay che ngọn lửa mà chỉ tùy ý bắt chéo chân ngồi yên đó hít sâu một hơi.

Người bình thường sẽ không ai có bộ dáng như vậy cả.

“Cậu trai trẻ, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội! Là do cậu mơ mộng cũng được, hay thật sự gọi được điện thoại cũng được, nhưng tốt nhất là trong vòng mười phút có thể tìm ra một người ép buộc được tôi.” Chương Tử Long ngồi một bên hút thuốc đến đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn nói.

“Nhưng nếu người kia không thể làm gì được tôi, vậy thật ngại quá!”

“Tập đoàn Kiều thị đêm nay phá sản chắc rồi, kể cả có là Kiều Thu Mộng tự mình mặc bộ đồng phục hầu gái này vào đi nữa cũng vô ích.”

“Sau đó người dám ở trong văn phòng tôi đánh người là cậu cũng sẽ không có quả ngon gì để ăn đâu!”

“Tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu để cậu giống như loài bò sát mà bò từ trong văn phòng tôi ra ngoài.”

Lời nói của Chương Tử Long khiến một nhóm vân viên xung quanh đều không khỏi hít sâu một hơi, sau đó lại thêm một trận vuốt mông ngựa vang lên.

“Giám đốc Chương làm việc quả nhiên rất dứt khoát, đầu tiên cho tên ngốc này cơ hội gọi người sau đó lại thu thập hắn, khó trách có thể trở thành nhân vật ở tầng cao giám đốc, thậm chí còn trở thành cánh tay đắc lực dưới trướng chủ tịch Tôn!”

“Nếu tôi mà có một nửa, không, một phần mười khí độ của giám đốc Chương thì không chừng hiện giờ tôi đã thăng chức lên tổ trưởng lâu rồi!”

“Giám đốc Chương không hổ là giám đốc Chương, đúng là thần tượng của tôi có khác, hy vọng một ngày nào đó tôi cũng có thể trở thành đại nhân vật như giám đốc Chương.”

Nhóm nhân viên đều sôi nổi tán thưởng Chương Tử Long khiến ý cười trên mặt hắn càng đậm, lại hút một hơi thuốc thật dài.

Tề Đẳng Nhàn cười cười chơi đùa chiếc di động trong tay, chờ đợi Hoàng Văn Lãng gọi điện thoại bảo Tôn Hưng Chương tới đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom