• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tuyệt Thế Cường Long (4 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Quỳ

“Được rồi, mười phút đã qua!”

Chương Tử Long nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, đứng dậy khỏi chiếc ghế, s để mấy bảo vệ đang đứng ngoài cửa tiến vào.

Mấy nhân viên bảo vệ cầm theo côn cao su trong tay, khuôn mặt không cảm xúc đi tới, côn cao su bị bọn họ vỗ nhẹ vào tay của mình phát ra từng đợt tiếng vang rất có tiết tấu.

Chương Tử Long híp mắt cười lạnh nói với Tề Đẳng Nhàn “Bây giờ cậu muốn tự mình quỳ xuống giơ tay chịu trói hay phải để tôi ra lệnh một tiếng đây?”

“Tôi nói rồi mà, tên nhãi này chính là cáo mượn oai hùm mà thôi, sao có thể gọi được cho thị trưởng Hoàng chứ!”

“Giám đốc Chương đừng có bỏ qua cho tên ngốc mơ mộng hão huyền này, nhất định phải khiến hắn trả giá thật đắt, không thì về sau không biết có còn con chó con mèo nào cũng dám tới đây gây phiền toái đâu.”

“Đúng vậy, lấy hắn làm gương xem xem về sau còn ai dám tới ngân hàng của chúng ta gây sự?!”

Chương Tử Long đối mặt nói với Tề Đẳng Nhàn “Cậu nghe rõ rồi đi? Tôi cho cậu thời gian ba giây để suy xét.”

Tề Đẳng Nhàn không nói gì, chỉ yên lặng đứng dậy.

Chương Tử Long mắt lạnh quát lên với bảo an “Đánh cho tôi!”

Mấy bảo vệ cầm theo côn cao su lập tức xông lên, nhưng ở ngay thời điểm khẩn cấp như vậy bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to từ ngoài cửa.

“Tôi xem ai dám!”

Nhóm nhân viên sau khi nghe thấy âm thanh này vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tôn Hưng Chương đen mặt từ bên ngoài đi tới.

“Chủ tịch Tôn, ngài tới rồi sao, ở đây có tên ngốc không biết từ đâu tới gây sự, giám đốc Chương đang chuẩn bị dạy dỗ hắn….”

“Chủ tịch Tôn tới vừa đúng lúc, giám đốc Chương đang lập uy cho chúng ta, ngài mau mau khen ngợi ngài ấy một chút!”

Chương Tử Long vẫy vẫy tay với các nhân viên bảo an để bọn họ dừng tay lại, sau đó đứng dậy khom lưng với Tôn Hưng Chương một cái “Chủ tịch, ngài đã tới!”

Mặt Tôn Hưng Chương đen lại, lạnh lùng nói “Sao lại thế này?!”

“Tên ngốc này không biết từ đâu ra tới ngân hàng mơ mộng gây sự, hiện tại chủ tịch Tôn tới rồi, tôi xem hắn định xử lý việc này như thế nào!”

“Nên mơ mộng đều đã cho hắn mơ rồi, ở trước mặt chủ tịch Tôn tôi xem hắn còn định mơ mộng thêm cái gì nữa đây!”

Chương Tử Long rút một điếu thuốc đưa cho Tôn Hưng Chương, sau đó cười ha hả nói “Chủ tịch, không biết tên ngốc này do tập đoàn Kiều thị tìm từ đâu đến muốn tôi cho vay tiền xong còn đánh trợ lý của tôi, tôi đây đang chuẩn bị dạy dỗ lại hắn không phải sao?”

“Tên nhãi này làm bộ làm tịch gọi điện thoại cho thị trưởng Hoàng, một bộ dáng ông trời là lão đại hắn là lão nhị thật sự không còn gì có thể mơ hơn được nữa.”

“Cũng không biết tên nghèo hèn này từ đâu tới mà tràn đầy tâm hư vinh như vậy, quả thực quá buồn cười!”

“Chủ tịch, ngài cũng không cần phải tức giận làm gì, tôi lập tức dạy dỗ lại tên ngốc này, cho hắn biết kết cục khi đắc tội với ngân hàng Trung Hải của chúng ta.”

Vừa nói chuyện vừa chỉ chỉ vào Tề Đẳng Nhàn đang đứng một bên.

Tôn Hưng Chương quay đầu thấy Tề Đẳng Nhàn, điếu thuốc trong tay không khỏi run một chút, mặt càng đen hơn.

“Chủ tịch Tôn, tố chất của người dưới trướng ngài thật tốt a, vợ tôi tới tìm hắn giải quyết chuyện nghiệp vụ, hắn lại không biết từ nơi nào móc ra một bộ đồng phục hầu gái một hai ép vợ tôi phải mặc vào mới được nói chuyện với hắn đấy!” Tề Đẳng Nhàn thấy Tôn Hưng Chương nhìn mình thì không khỏi cười như không cười mở miệng.

“Mẹ kiếp! Tôi đây là giám đốc ngân hàng Trung Hải, chỉnh mấy người một chút thì sao? Cậu có ý kiến?!”

“Để vợ cậu mặc trang phục hầu gái tới nói chuyện thì sao? Tôi nguyện ý cho mấy người cơ hội đã là để mắt tới công ty của các người rồi!”

“Đừng nói phải mặc trang phục hầu gái, ngay cả bắt vợ cậu trần truồng tới nói chuyện với tôi, để đỉnh đầu cậu xanh mượt thì mẹ nó cậu cũng phải chịu!”

Chương Tử Long hiển nhiên là cánh tay đắc lực của Tôn Hưng Chương, cho dù ở trước mặt hắn nói chuyện như vậy cũng không cần kiêng nể gì, ngông cuồng vô cùng.

“Giám đốc Chương nói chuyện thật khí phách nha, ngay trước mặt chủ tịch Tôn cũng dám nói như vậy!”

“Vô nghĩa, giám đốc Chương là cánh tay đắc lực dưới trướng chủ tịch Tôn, nhân viên dưới quyền lại có nhiều khách hàng lớn như vậy, kiêu ngạo một chút cũng là điều bình thường. Về sau nếu tôi có thể bước cao được như giám đốc Chương thì tốt rồi, thật hâm mộ….”

Tề Đẳng Nhàn cười cười ra tay như tia chớp, bang một cái đấm trực tiếp lên mặt Chương Tử Long.

Một đấm này xuống khiến khóe miệng Chương Tử Long rướm máu, đầu váng mắt hoa ngã ngồi trên ghế sofa, may là không có ngất xỉu.

Đồng dạng một đấm này xuống cũng khiến hiện trường đang ồn ào bỗng yên tĩnh hẳn!

Một đám nhân viên trợn mắt há mồm hít một hơi khí lạnh tự trấn định tâm thần bất an của bản thân.

Tên ngốc này….ngông cuồng như vậy sao? Trước mặt chủ tịch Tôn đánh thẳng vào mặt giám đốc Chương như vậy?!

Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười lạnh với Tôn Hưng Chương nói “Chủ tịch Tôn dạy dỗ thủ hạ của mình có chút không được rồi!”

“Gia hỏa này mơ mộng còn chưa đủ, đánh giám đốc Chương xong còn dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với chủ tịch Tôn?!”

“Mẹ nó, thật đúng là biết cách tự tìm đường chết mà, chủ tịch Tôn ngài mau chóng cho người tới dạy dỗ tên không biết trời cao đất rộng này đi, bằng không mặt mũi của ngân hàng chúng ta biết để vào đâu đây?”

“Cậu xem mặt chủ tịch Tôn đen đến mức dọa người kìa, hiển nhiên là rất tức giận….Tên nhãi kia chết chắc rồi! Tập đoàn Kiều thị nhất định phải phá sản đêm nay rồi!”

Chương Tử Long phục hồi tinh thần, chỉ vào Tề Đẳng Nhàn giận dữ hét “Tên nhãi kia, mẹ nó mày thật to gan!”

Tôn Hưng Chương nghe vậy mạnh mẽ quay đầu, nâng tay lên trực tiếp vả một cái khác ở bên mặt còn lại của Chương Tử Long.

Một tát này trực tiếp khiến Chương Tử Long ngã cả người xuống sofa không ngừng hít khí lạnh, trong nhất thời không đứng dậy nổi.

“Tề đại sư nói đúng, là do tôi quản giáo không nghiêm nên mới để thuộc hạ dưới quyền có một tên hỗn trướng không biết lựa lời như này!” Gân xanh trên trán Tôn Hưng Chương nhảy thình thịch.

Tề Đẳng Nhàn là ai?

Đó là người có thể khiến thị trưởng Hoàng cung cung kính kính nghênh đón ở ngoài cửa khách sạn, còn có thể ngồi chung bàn với ba người Vương Vạn Kim, Tôn Thanh Huyền và Hoàng Văn Lãng, thậm chí là ngồi trên bàn khách quý đâu!

Chương Tử Long cái tên ngu xuẩn này vậy mà dám đắc tội đại nhân vật như vậy, đây là chuẩn bị chôn vùi tiền đồ của Tôn Hưng Chương hắn sao?

“Cái gì vậy?!”

Nhìn thấy Tôn Hưng Chương một quyền vả vào mặt Chương Tử Long khiến mọi người ở hiện trường đần độn, tưởng chừng như mình xuất hiện ảo giác vậy.

Hơn nữa Tôn Hưng Chương còn xin lỗi Tề Đẳng Nhàn, nói do hắn quản giáo không nghiêm?

“Tề đại sư là khách quý của thị trưởng Hoàng, hôm nay phá lệ tới giải quyết vấn đề với cậu, vậy mà cậu bắt nạt vợ của Tề đại sư không nói, còn dám ở trước mặt hắn nói hươu nói vượn?!” Tôn Hưng Chương một chân đá vào người Chương Tử Long, đá đến mức Chương Tử Long co thành một đoàn.

Mà một câu này của Tôn Hưng Chương khiến đầu mọi người oành một tiếng mở ra!

Hóa ra không phải Tề Đẳng Nhàn người si nói mộng mà là thật sự biết Hoàng Văn Lãng, cuộc điện thoại kia cũng là thiên chân vạn xác gọi cho thị trưởng Hoàng!

Tập đoàn Kiều thị từ khi nào có một người trẻ tuổi khí thế to lớn như vậy?

Từ khi nào mà Kiều Thu Mộng tìm được một người chồng có bối cảnh đáng sợ như vậy?

Tôn Hưng Chương tức giận đến mặt đỏ tai hồng, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên.

Trợ lý của Chương Tử Long ngay lúc này tỉnh lại thấy một màn như vậy không khỏi sợ tới mức trợn mắt ngất đi lần nữa.

“Giả chết sao? Còn không mau cút dậy quỳ xuống xin lỗi Tề đại sư?!” Tôn Hưng Chương gầm lên giận dữ trực tiếp xách Chương Tử Long từ trên sofa dậy.

Chương Tử Long trợn tròn mắt, không biết phải làm sao ngơ ngác liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.

"Bốp!”

Tôn Hưng Chương giơ tay hung hăng tát thêm một cái trên mặt Chương Tử Long, cả giận nói “Điếc rồi sao?!”

Vẻ mặt Chương Tử Long như đưa đám, hai đầu gối bang một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Một màn này khiến nhóm nhân viên xung quanh ngây ra như phỗng, giám đốc Chương luôn luôn tâm cao khí ngạo hoành hành ương ngạnh vậy mà lại đi quỳ người ta?

Bọn họ dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, có chút không thể tin được một màn phát sinh trước mặt.
Chương 27 Ám chỉ

Lai lịch cụ thể của Tề Đẳng Nhàn là gì thì Tôn Hưng Chương không biết, nhưng khách quý có thể khiến thị trưởng Hoàng ngẩng đầu chờ đợi hiển nhiên không phải người mà mình có thể trêu chọc nổi.

“Tề đại sư, ngài xem nên xử lý người này như thế nào mới có thể khiến cho ngài vừa lòng?” Tôn Hưng Chương cười hỏi.

Ông không muốn sự việc như này truyền tới tai của Hoàng Văn Lãng, bằng không thị trưởng mà trách hỏi xuống dưới, chính mình cũng không gánh vác nổi.

Tề Đẳng Nhàn lại bình tĩnh nói “Vừa rồi tôi đã cho hắn phương pháp giải quyết chuyện này rồi nhưng hắn không đồng ý nên tôi mới phải làm phiền chủ tịch Tôn ngài lại đây một chuyến.”

Chương Tử Long nghe thấy vậy, thân thể không khỏi run lên một chút.

Mặc đồ hầu gái chạy ba vòng quanh ngân hàng? Này quá mất mặt rồi, nếu thật sự làm như vậy thì về sau cũng không cần phải lăn lộn ở đây nữa.

“Vậy theo như Tề đại sư nói mà làm, nếu không từ giờ về sau cậu không cần tới tiếp tục làm việc ở công ty nữa!” Tôn Hưng Chương giận dữ nói, ngữ khí rất nghiêm khắc.

Tuy rằng Chương Tử Long là thủ hạ đắc lực của hắn nhưng so với việc phải đắc tội Tề Đẳng Nhàn mà nói thì Chương Tử Long lại tính là cái gì?

Chương Tử Long nghẹn khuất vô cùng, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn chua xót nói “Tề đại sư, có thể đổi một phương pháp khác hay không? Này quá mất mặt rồi….”

“Dù sao tôi cũng là một người đàn ông, nếu thật sự làm như vậy thì về sau làm sao có thể bảo ban người dưới.”

“Cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ thả cho tôi một con ngựa….Tôi tình nguyện dùng thái độ tốt nhất tới giải quyết việc này.”

Tề Đẳng Nhàn lại ngoài cười nhưng trong không cười nói “Cùng là lời nói giống nhau tôi không muốn nói tới lần thứ hai, phải làm sao bây giờ thì phải xem chính anh rồi!”

Nếu lúc trước Chương Tử Long dám nghĩ để Kiều Thu Mộng mặc trang phục tình thú hầu gái kia tới nói chuyện, vậy chắc hẳn cũng đã nghĩ tới kết cục như hôm nay.

Chương Tử Long giãy dụa giữa hai việc mất mặt và mất việc vô số lần, vẫn cắn răng cúi đầu cởi tây trang trên người mình xuống, từ trong túi nilon màu đen lấy bộ trang phục hầu gái kia mặc vào….

Một người đàn ông to lớn thô lỗ mặc loại trang phục hầu gái ngắn cũn bó sát như vậy miễn bàn có bao nhiêu cay mắt.

Trong lòng nhóm nhân viên thấy một màn như vậy không khỏi tê dại, một đám thầm nghĩ cũng may vừa rồi nhiều lắm chỉ coi như nói lời cợt nhả mà thôi chứ không phải thật sự đắc tội với Tề Đẳng Nhàn.

Nếu không hậu quả nhất định không khác mấy so với Chương Tử Long.

Chương Tử Long mặc bộ quần áo này vào, giữa một đám ánh mắt quái dị rời khỏi tòa nhà ngân hàng chạy xuống rồi lại chạy lên vòng vòng.

Người đi đường chung quanh đi qua thấy một màn như vậy đều không khỏi sôi nổi nghỉ chân rút điện thoại của mình ra quay chụp, một đám cùng cười ha hả.

“Tề đại sư, thật sự ngại quá, đều do tôi quản lý thuộc hạ không nghiêm nên mới xuất hiện loại người bại hoại như vậy!” Tôn Hưng Chương thấp thỏm nói.

“Phương thức xử lý của chủ tịch Tôn khiến tôi rất vừa lòng, giận cũng hết rồi, chuyện này đến đây thôi là được.” Tề Đẳng Nhàn bình đạm nói.

Trong lòng Tôn Hưng Chương không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói “Vậy tôi đây lập tức tìm người, không, tôi đây tự mình an bài chuyện cho tập đoàn Kiều thị vay!”

Tề Đẳng Nhàn cảm tạ nói “Vậy làm phiền chủ tịch Tôn.”

Tôn Hưng Chương không nói hai lời, lập tức tự mình đi xử lý vấn đề cho tập đoàn Kiều thị vay vốn.

Có vị chủ tịch là hắn ở đây nhìn chằm chằm như vậy, người ở dưới làm việc rất nhanh, không đến mười phút việc cho tập đoàn Kiều thị vay vốn đã giải quyết xong.

Thủ tục tiến trình gì trước đó chẳng qua là Chương Tử Long cố ý làm khó dễ Kiều Thu Mộng mà thôi.

Bàn tay Tôn Hưng Chương vung lên một cái, mấy ngàn vạn cho vay nháy mắt đổ vào tài khoản của tập đoàn Kiều thị.

“Tề đại sư, sự tình đã làm thỏa đáng rồi, một chốc chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm?” Tôn Hưng Chương cười cười nói.

“Cảm ơn chủ tịch Tôn nhiều.” Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, cũng không từ chối lời mời của Tôn Hưng Chương.

Cùng lúc đó Kiều Thu Mộng cũng nhận được tin tức cho vay từ phía dưới, vui mừng đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên.

Cô ta vội vàng lấy điện thoại gọi cho Trương Thiệu Kiệt, mừng rỡ nói “Anh Trương, hiệu suất anh làm việc cũng quá nhanh rồi? Mới mấy giờ trước nói giúp em giải quyết mà đã dọn dẹp xong rồi?”

Sau khi Trương Thiệu Kiệt nhận được điện thoại thì mờ mịt một lúc, không rõ ràng lắm chuyện Kiều thị cho vay thông qua như thế nào.

Hắn ra vẻ trầm ngâm một lát, sau đó cười cười nói “Mộng Mộng, nếu anh đã hứa với em chuyện gì thì nhất định sẽ làm được!”

“Tập đoàn Trương thị chúng ta và ngân hàng Trung Hải có quan hệ gì a? Chính là bọn họ tới cửa cầu xin chúng ta tới tìm bọn họ vay hai tỷ!”

“Hai giờ trước anh mới gọi điện thoại cho chủ tịch Tôn Tôn Hưng Chương xong, chẳng qua không nghĩ tới hiệu suất làm việc của ông ta nhanh như vậy.”

“Một chốc nữa anh phải cảm ơn ông ta thật tốt mới được, cùng lắm thì lại vay ông ta nhiều thêm một chút vậy!”

Kiều Thu Mộng không khỏi cảm khái, tập đoàn Trương thị thật là tài đại khí thô, tập đoàn Kiều thị muốn vay các nơi đều bị ngân hàng làm khó dễ, nhưng bên tập đoàn Trương thị lại là ngân hàng tới cửa cần xin được cho vay.

Hai người căn bản không phải người ở cùng một tầng lớp a!

“Sao rồi, việc cho vay được giải quyết nên vui vẻ như vậy?” Lý Vân Uyển thấy Kiều Thu Mộng hứng thú bừng bừng không khỏi hỏi.

“Đúng vậy, không nghĩ tới Trương thiếu lại để bụng chuyện của tớ như vậy, nhanh như vậy đã thu phục được chủ tịch Tôn rồi!” Kiều Thu Mộng nhịn không được cảm khái nói.

Mắt Lý Vân Uyển hơi giật một chút, sau đó cười nói “Vậy cậu có từng nghĩ tới chuyện này thật ra không phải do Trương thiếu làm thì sao?”

Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó nói “Nếu không phải Trương thiếu thì còn có thể là ai được?”

“Tỷ như người chồng hiện tại của cậu đó!”

“Sao có thể, anh ta chỉ là một cảnh ngục nhỏ chui từ xó xỉnh nào đó ra, làm sao có năng lực giải quyết những chuyện này giúp mình được? Anh ta đòi lấy cái gì so với Trương thiếu đây?”

“Lúc trước anh ta có thể vì tớ ra tay trước cửa thương hội Hắc Long mà nói thật ra tớ rất cảm động, không nghĩ tới anh ta lại có dũng khí như vậy. Nhưng ngược lại anh ta làm việc quá mức lỗ mãng, không biết hậu quả!”

“Vân Uyển, có phải anh ta lại uy hiếp cậu hay không? Để cậu nói giúp anh ta ở trước mặt tớ?”

Kiều Thu Mộng nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy thì hỏi nhiều một câu.

Lý Vân Uyển cười cười lắc đầu nói “Vậy thì không có, tớ cũng chỉ thuận miệng nói ra như vậy mà thôi.”

Lý Vân Uyển đã ý thức được rằng Tề Đẳng Nhàn chính là một đại lão đang che giấu thân phận, mà Kiều Thu Mộng cùng người nhà của cô ta lại không hề có nửa điểm phát hiện ra.

“Nếu Mộng Mộng cậu không tự có ý thức được thì đừng trách mình hoành đao đoạt ái nhé!” Lý Vân Uyển cười, trong lòng thầm nghĩ.

Cô ta cũng là trong lòng cảm thấy hổ thẹn khi lừa gạt Kiều Thu Mộng nên mới nhắc nhở một câu, nhưng Kiều Thu Mộng một chút cũng không tin, vậy thì cô ta cũng đỡ áy náy hơn nhiều.

Kiều Thu Mộng nói “Được rồi, Vân Uyển, về sau cậu đừng nhắc tới người này ở trước mặt tớ nữa, tớ không thích anh ta! Hiện tại nhìn thấy anh ta tớ chỉ thấy phiền lòng!”

Lý Vân Uyển nói “Được được! Về sau tớ không nhắc tới nữa là được, cậu đừng nóng giận.”

Kiều Thu Mộng click mở di động, phát hiện bạn bè trong giới có vài người đã đăng ảnh chụp Chương Tử Long mặc đồ hầu gái chạy như điên trong tòa nhà ngân hàng Trung Hải lên thì không khỏi sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

“Lúc trước Chương Tử Long làm khó dễ mình như vậy không nghĩ tới Trương thiếu cũng có thể giúp mình xả giận.” Kiều Thu Mộng vui vẻ nói.

Lý Vân Uyển thò đầu nhìn thoáng qua, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc một phen, Tề Đẳng Nhàn này thật đúng là có chút thủ đoạn….

Chương Tử Long chính là cánh tay đắc lực dưới trướng của chủ tịch Tôn mà lại bị ép buộc mặc thành như vậy chạy vòng quanh ngân hàng?

Sau khi Lý Vân Uyển rời khỏi lập tức rút di động gọi cho Tề Đẳng Nhàn hỏi "Ngài Tề, anh đang ở đâu vậy?”

“Tôi đang ăn cơm ở khách sạn Thiên Địa với chủ tịch Tôn, bên Thu Mộng có việc gì sao?” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Sao vậy, tôi tìm anh chỉ có thể là vì cậu ấy có việc sao? Không thể là tôi có việc sao?” Lý Vân Uyển cười nhạt hỏi.

Quả nhiên, chuyện này do Tề Đẳng Nhàn giải quyết.
Chương 28 Nhà quê

Lý Vân Uyển hẹn Tề Đẳng Nhàn ra ngoài như thật, khiến Tề Đẳng Nhàn tưởng rằng Kiều Thu Mộng thực sự đã gặp chuyện.

"Thực ra cũng không có việc gì cả, chẳng qua muốn tìm anh tâm sự chút thôi, không được sao?" Lý Vân Uyển hỏi.

"Thực sự nhàm chán." Tề Đẳng Nhàn nghĩ ngợi rồi đánh giá bằng bốn chữ.

Lý Vân Uyển lập tức nổi giận, bà đây tốt xấu gì cũng được xem như là một đại mỹ nữ, đã chủ động hẹn hắn rồi, như vậy còn chưa nể mặt hắn sao?

Lý Vân Uyển cao khoản 1,7m, tuy rằng không đến mức chim sa cá lặn*, nhưng cả khí chất lẫn nhan sắc thì chính là một cô gái xinh đẹp, biểu hiện như một thẳng nam sắt thép này của Tề Đẳng Nhàn, khiến cô cảm thấy khinh bỉ!

Tề Đẳng Nhan sau khi nói xong liền chuẩn bị quay về, Lý Vân Uyển lập tức nổi giận.

"Này, anh vậy là có ý gì chứ, khinh thường tôi sao?" Lý Vân Uyển lập tức giữ chặt lấy hắn, rồi nhét hắn vào trong xe.

"Tôi rất bận." Tề Đẳng Nhàn thờ ơ nói.

"Nói với ngươi chút chuyện của Trương Thiệu Kiệt!" Lý Vân Uyển không chút khách khí nói.

Tề Đẳng Nhàn cau máy, nhưng vẫn mặc cho Lý Vân Uyển nhét mình vào trong chiếc BMW, sau đó, cô trực tiếp chạy đến một quán bar.

Quán bar này không quá lớn, nhưng lại nằm trên một con đường cao cấp, trong quán bar này, muốn mua rượu gì cũng đều có.

Sau khi tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Lý Vân Uyển như một thói quen gọi mấy chai rượu ngoại, sau đó nói "khoản vay của tập đoàn Kiểu thị là do anh xử lí đúng không?"

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.

Lý Vân Uyển cau mày nói "Định làm việc tốt không lưu danh à? Anh là đồ ngốc sao!"

Tề Đẳng Nhàn nói "Chú Kiều đối với tôi ân trọng như núi, tôi giúp Kiều gia và Thu Mộng làm chút việc nhỏ này, không đáng kể."

Lý Vân Uyển nhếch miệng cười, chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn nói "Tôi thấy anh và Mộng Mộng chính là có duyên không phận mà, anh làm như vậy, chẳng khác nào dâng cậu ấy vào lòng Trương Thiệu Kiệt cả!"

"Duyên đến duyên đi duyên như nước, có duyên không phận thôi, không việc gì phải xoắn hết." Tề Đẳng Nhàn thái độ lạnh nhạt nói, rồi tự rót cho mình một ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.

Lý Vân Uyển ngầm xác nhận Tề Đẳng Nhàn chính là một thẳng nam sắt thép, bất đắc dĩ lắc đầu, nói "Công lao anh giúp tập đoàn Kiều thị có được khoản vay đều được đẩy hết sang Trương Thiệu Kiết hết rồi."

"Hôm nay, Mộng Mộng còn tự mình gọi điện cảm ơn Trương Thiệu Kiệt nữa."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thấy đỉnh đầu anh sắp xanh mướt luôn rồi kìa!"

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây, không khỏi hung hăng cau mày, làm chuyện tốt mình làm lại có thể móc nối với cái tên thối tha Trương Thiệu Kiệt kia chứ?

Hắn âm thầm giúp Kiều gia làm việc không thành vấn đề, nhưng công lao bị người khác cướp mất, khiến hắn cảm thấy có chút ghê tởm.

Tề Đẳng Nhàn lúc này tâm tính có chút không vui, nếu ở trong ngục giam cũng không tồi, có thể tủy tiện bắt hai tên tội nhân ngang bướng đi dọn dẹp một chút liền thoải mái hơn nhiều.

Nhưng bây giờ, cục tức này đã không còn chỗ để trút nữa rồi.

"Tôi cũng đã nhắc qua chuyện này trước mặt Mộng Mộng, rằng có thể anh mới là người là, nhưng cậu ấy lại không tin. Anh giúp tôi tránh được họa của tập đoàn Trương thị, tôi lại không báo đáp được anh, thực sự đáng tiếc." Lý Vân Uyển dang rộng tay, nâng ly rượi lên uống với Tề Đẳng Nhàn.

Khi nói ra lời này, trong lòng cô không khỏi có chút trống vắng và áy náy.

Lúc này, Long Á Nam đang ngồi uống rượu trên tầng hai nhìn xuống ghế dài thấy một bóng dáng quen thuộc, liền không khỏi nhíu mày.

"Không ngờ tên nhãi không bản lĩnh gì kia, lại là một tra nam nha?" Long Á Nam cười lạnh một tiếng, đặc biệt khinh thường.

Từ Ngạo Tuyết ngồi đối diện Long Á Nam hỏi "Làm sao vậy?"

Long Á Nam đưa tay chỉ Tề Đẳng Nhàn đang ngồi dưới tầng, nói "Nhìn đi, đó chính là vị hôn phu của tiểu thư, Tề Đẳng Nhàn."

Từ Ngạo Tuyết dụi hai mắt của mình rồi nói "Hắn chính là Tề Đẳng Nhàn sao? Cảm giác không có gì đặc biệt cả, hắn không hề xứng với Tiểu Long."

Long Á Nam lắc đầu, Tề Đẳng Nhàn này bản lĩnh không có, nhưng tính tình cũng không nhỏ, chính mình cũng lười nhắc đến.

Tề Đẳng Nhàn không biết trên tầng đang có người chú ý tới mình, vẫn nâng ly rượu lên can ly cùng Lý Vân Uyển, chân thành cảm ơn.

Bất kể Lý Vân Uyển tiếp cận hắn xuất phát từ mục đích gì, nếu đã nói đỡ giúp hắn trước mặt Thu Mộng, cũng đáng để cảm ơn.

"Ưm? Vân Uyển, cô sao lại ngồi uống rượu cùng tên phế vật này vậy?" Một âm thanh truyền đến, chính là Ngô thiếu trong câu lạc bộ thể thao ngày hôm đó.

Tề Đẳng Nhàn không thèm đếm xỉa đến tiếng ồn áo kia, chậm rãi uống rượu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một chút.

Lý Vân Uyển cưới nói "Ngô thiếu, Tề sir là một người tốt đó nha, anh không nên nói lung tung như vậy. Sao nào, có muốn ngồi uống một ly không?"

Ngô thiếu cười nhạo một tiếng, lắc đầu "Cô không sợ ngồi với loại người này sẽ hạ thấp địa vị bản thân à, tôi không muốn ngồi uống rượu cùng loại rác rưởi này đâu! Nếu không thì, những người uống rượu cùng tôi hôm nay sẽ cảm thấy khó chịu.

Lúc này, một người phụ nữa mặc một chiếc váy dài màu đỏ xinh đẹp đi lên, son môi đỏ thẫm, cả người toát lên một khí chất đặc biệt cởi mở.

"Chị Tĩnh đến rồi!"

Ngô thiếu sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, lập tức biến sắc, vội vàng cung kính gọi một tiếng.

"Xin chào Chị Tĩnh!"

Lý Vân Uyển cũng đứng dậy, vẻ mặt mang ý cười, nghiêm túc chào hỏi.

Ngay cả Tề Đằng Nhàn, người cực kỳ không tình nguyện cũng bị cô kéo đứng dậy.

Chị Tĩnh chính là chủ của quán bar này, chị ta khẽ gật đầu, nói "Chúc mọi người vui vẻ!"

Chỉ thấy, chị Tĩnh đi qua nơi nào, thì tất cả khách trong quán đều sẽ đứng dậy kính rượu chị.

Dù cho đối phương thân phận cao quý thế nào, Chị Tĩnh dù nhấp một chút rượu cho lấy lệ, cũng không ai cảm thấy bất mãn.

Sau khi chào hỏi một lượt, Chị Tĩnh liền rời khỏi sảnh, cũng không biết là đi đâu.

"Sao hôm nay chị Tĩnh lại ở quán bar nhỉ? Bình thường chị ấy không phải luôn thấy đầu mà không thấy đuôi sao." Ngô thiếu giọng điệu không khỏi yếu đi một chút, quả nhiên là thật tâm kính nể vị chị Tĩnh này.

"Tôi cũng không biết nữa, chẳng qua, không ngờ lại có thể có cơ hội chào hỏi chị Tĩnh như này!" Lý Vân Uyển giọng điều không khỏi có chút hưng phấn.

Ngô thiếu thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trừng mắt liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, nói "Đồ quê mùa, đừng có thấy quán bar này là chỗ nhỏ, xưng quanh đều là người có thế lực hết! Ở đây uống rượu thì thật tâm mà uống, đừng có gây chuyện, cũng đừng là cái gì khiến người khác chê cười, nếu không thì, có Thiên Vương cũng không cứu được cậu đâu!"

"Tề sir không phải là kiểu người hay gây chuyện đâu, Ngô thiếu vẫn nên đi tiếp bạn của anh đi, bọn tôi uống hai ly rồi sẽ đi." Lý Vân Uyển khoát tay, nói.

Ngô thiếu đưa tay chỉ Tề Đẳng Nhàn, nói "Còn nữa, Kiều Thu Mộng không phải là người mà ngươi có thể trèo lên, sớm nên chết tâm đi! Hôm nay tôi nể mặt Vân Uyển, nếu không cậu đã nằm trên đường ngủ như một con chó chết rồi."

Tề Đẳng Nhàn lười biếng liếc Ngô thiếu một cái, thầm nghĩ, tên nhóc này nếu dám dùng tay chỉ vào mình một lần nữa, mình nhất định khiến đầu hắn với mặt bàn này tiếp xúc thân mật một chút.

Chẳng qua, Ngô thiếu này cũng gặp may, sau khi chỉ Tề Đẳng Nhàn, liền lập tức xoay người lên tầng hai...

Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, nhìn Lý Vân Uyển nói "Đi tiểu đã."

"Không phải mượn cớ đi tiểu để chạy trốn đấy chứ? Yên tâm đi, chầu này tôi trả mà!" Lý Vân Uyển nói.

Tề Đẳng Nhàn nhịn không được xoay người lại, đưa tay chỉ vào mũi mình, nghiêm túc nói "Tôi nhìn giống một tên quê mùa,một con ma đáng thương đến vậy sao?"

"Mẹ nó, trong ngục giam của bọn tôi có một tên trùm tài chính ở Tuyết quốc ấy, khóc lóc kêu gào cả ngày, chỉ để nhét ngân phiều mấy triệu đô cho tôi thôi đấy!"

Lý Vân Uyển nghe xong, nhịn không được cười thành tiếng.

"Tôi mẹ nó nói thật mà!" sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi tối sầm lại.

"Ừ, tôi tin anh mà!" Lý Vân Uyển lập tức nghiêm túc nói.

Tề Đẳng Nhàn vừa lòng gật đầu, đợi cho hắn vào nhà vệ sinh, Lý Vân Uyển lúc này nhịn không được đứng lên cười ha ha.

"Tên quê mùa này, sao có thể quen biết với Hoàng Văn Lãng và Vương Vạn Kim được vậy chứ? Thật kỳ lạ mà..."

Lý Vân Uyển phát hiện ra rằng Tề Đẳng Nhàn hẳn là một đại lão có bối cảnh và tiềm năng lớn, thế nhưng, có vẻ vẫn là một tên nhà quê chưa nhìn thấy thế giới bao giờ...
Chương 29 Vương Báo

Tề Đẳng Nhàn đứng trước bồn tiểu, men theo thanh âm nhỏ giọt tí tách, cả người và cảm xúc đều thư giãn.

Đột nhiên, một bàn chân to mang Versace giẫm lên mu bàn chân hắn, một cậu thanh niên mặt đỏ bừng vì uống rượu đứng bên cạnh hắn.

"Xin lỗi, anh giẫm lên chân tôi rồi." Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, run run hai cái, kéo khóa quần lên.

Cậu thanh niên này quay đầu lại liếc hắn một cái, không coi ai ra gì tiếp tục đi tiểu, bàn chân to lớn kia vẫn giẫm lên mu bàn chân Tề Đẳng Nhàn.

trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện lên chút tươi cười, nói "Cho qua?"

Cậu thanh niên kia giả điếc, tiếp tục đi tiểu.

"Chân ạ, cho qua chút đi." Tề Đẳng Nhàn lần nữa nhắc nhở, người cười nhưng trong không cười nói.

"Đồ chó, mày không thấy phiền sao, ông đây là giám độc điều hành của tập đoàn Hổ Môn đấy. Giẫm lên mày, chính là vinh hành của mày đấy, thành thật mà chịu đựng cho ông! Đi mà kêu mẹ mày ấy!" Cậu thành niên giận dữ, giẫm lên chân Tề Đẳng Nhàn rồi xoay người lại.

Tề Đẳng Nhàn không chờ hắn hoàn toàn xoay người lại, mặc kệ nước tiểu văng lên người, sải bước về phía trước, dùng tay trái nắm lấy cổ cậu thanh niên.

Không chờ cậu thanh niên kịp phản ứng, hắn đã dùng tay nhấn xuống một cái, đem cả người tên kia lập tức ngã xuống, đầu thì bị đẩy thẳng vào bồn tiểu.

"Gu lu lu..."

Trong bồn tiểu xuất hiên bọt khí, nam thanh niên liên tục giãy dụa, nhưng vẫn không thể làm gì.

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, một cước đá hắn sang một bên, rồi lập tức rời khỏi nhà vệ sinh.

"Đúng là cánh rừng lớn mà, loại chim nào cũng có!" Tề Đằng Nhàn vẻ mặt lạnh lùng rửa sạch tay, rồi quay lại chỗ Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển cười nói "Đi lâu vậy, tôi còn thực sự nghĩ anh sợ tôi để anh trả tiền, nên phải đi tiểu trước!"

Tề Đẳng Nhàn nói "Đi thôi, nếu không đi, rất có thể sẽ gặp rắc rối đấy."

Lý Vân Uyển sững người, nói "Rắc rôi gì?"

Tề Đẳng Nhàn cũng lười giải thích, chỉ nói Lý Vân Uyển mau đi theo hắn, kẻo gặp rắc rối.

"Tạp chủng, đánh ông xong rồi bỏ trốn à, làm gì có chuyện tốt như vậy được?" Nhưng từ phía sau, nam thanh niên từ trong WC cũng đã ra tới. vẻ mặt dữ tợn.

Lý Vân Uyển không khỏi hoảng sợ, nhìn thoáng qua nam thanh niên này, có cảm giác như đã gặp qua ở nơi nào rồi.

Nam thanh niên thét lớn, đám bạn của hắn cũng đều đã chạy đến, lập tức bao vậy nơi Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển đang đứng.

"Anh Báo, có chuyện gì sao?" Có người mở miệng nói.

Vương Báo lau vết nước trên mặt, nhe rằng cười nói "Ai quen biết với tên khôn này, hắn vừa rồi đã ra tay với ông ở trong WC!"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, song cũng sợ hãi.

"Tên ngu xuẩn này là ai vậy, ngay cả anh Bao mà cũng dám động, chẳng lẽ chán sống rồi sao?"

Lý Vân Uyển nghe xong lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Vương Báo này, chính là em họ của Vương Hổ mà!

Ngô thiếu ở trong đám người, cười khẩy xem náo nhiệt, vừa rồi hắn đã cánh cáo Tề Đẳng Nhàn rồi, không ngờ đảo mắt một cái đã đắc tội với nhân vật có bối cảnh lớn như Vương Báo, đáng lắm!

"Anh Báo à?"

"Anh ở trong nhà vệ sinh đã cố ý giẫm lên chân tôi, tôi nhắc nhở anh đến ba lần, anh lại được nước làm tới."

"Anh giẫm tôi, tôi đánh anh, như thế là xong rồi. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội nữa, thành thật quay về uống rượu với bạn anh đi."

Tề Đẳng Nhàn thấy không đi được, liền nhàn nhã ngồi xuống sô pha, vẻ mặt tẻ nhạt vô vị nhìn Vương Báo.

"Người này nói tương lại có lẽ đắc tội với người trong Long Môn, không lẽ đã sớm tính kế đánh Vương Báo rồi chứ? Tôi nhớ không nhầm, tập đoàn Hổ Môn chính là xí nghiệp được Long Môn hỗ trợ!" Lý Vân Uyển nuốt nước bọt, cảm giác tay như đang run.

Sau khi đám người Vương Báo nghe xong những lời này, liền nhịn không được cười lớn.

Gặp qua nhiều tên điên rồ rồi, nhưng chưa từng thấy ai điên rồ như vậy!

Vương Báo nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, rồi lại rơi xuống người Lý Vân Uyển, sau đó nói "Nhóc con, mày có biết ông đây chính là người của Hồ Môn không? chủ tịch tập đoàn Hồ Môn chinh là chú của ông đấy!"

Tề Đằng Nhàn kinh ngạc nói "Anh là người của tập đoàn Hổ Môn?"

Nhìn Tề Đẳng Nhàn trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Vương Báo không khỏi cười lạnh.

Những người xung quanh cũng cười theo, tên tuổi của tập đoàn Hổ Môn quá lớn, lại còn được Long Môn chống lưng, một xã hội lớn với hàng triệu thành viên trên khắp thế giới, mỗi nơi đều sẽ có một thủ lĩnh với lý lịch siêu phàm.

Bọn họ cũng không thấy lạ khi Tề Đẳng Nhàn bị dọa vì nghe đến danh tiếng của tập đoàn Hổ Môn.

Thực ra, Tề Đẳng Nhàn đúng là có kinh ngạc, nhưng không sợ hãi, chỉ là không người trước khi chính thức giúp Hướng Đông Tình giải quyết rắc rối lại cùng với tập đoàn Hổ Môn phát sinh xung đột thôi.

"Sợ rồi sao?" Vương Bảo đắc ý nói.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì

Vương Báo thản nhiên nói "Sợ rồi thì chui qua đũng quần ông đi, rồi bò ra khỏi quán bar này!"

"Rồi sau đó, để bạn gái của mày lại đây hầu hạ ông thoải mái."

"Chuyện này ông đây sẽ xem như chưa từng xảy ra."

Sắc mặt Lý Vân Uyển không khỏi trắng bệch, chưa từng nghĩ tới chuyện lại có thể liên lụy đến mình như vậy, lập tức lắc đầu nói "Anh Báo, tôi và hắn ta chỉ là bạn bè bình thường thường thôi, không phải quan hệ nam nữ đâu."

Vương Báo hống hách nói "Tôi không quan tâm, hắn phải chui đũng quần ta, còn cô thì hầu hạ tôi."

"Đây chính là điều kiện của tôi, nếu các người không làm được, đừng trách ông đây không cho các người một cơ hội!"

Lý Vân Uyển vội vàng nhìn về phía đám người Ngô thiếu xin giúp, Ngô thiếu có quen biết với đám người này, nhất định có thể nói chuyện được.

Ngô thiếu thấy liên lụy đến Lý Vân Uyển, trong lòng không khỏi thầm mắng tên khốn Tề Đẳng Nhàn gây chuyện, hại Lý Vân Uyển chịu tội cùng!"

Mọi người đều là bạn bè tốt của nhau, cha mẹ cũng quen biết nhau, Lý Vân Uyển xin hắn giúp đỡ, hắn cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục hèn nhát được, chỉ có thể dũng cảm đứng lên.

"Anh Báo... Vân Uyển là bạn tốt của tôi, quả thực không phải là bạn gái của tên ma-cà-bông này."

"Anh xem, có thể nể mặt tôi một chút, đừng liên lụy đến Vân Uyển được không?"

Sau khi Ngô thiếu đứng ra, lòng tràn đầy lo lắng nói, tối nay hắn cũng coi như đã bồi rượu cho Vương Báo vui vẻ rồi, mối quan hệ cũng không tồi, Vương Báo có lẽ cũng cho hắn chút mặt mũi.

Vương Báo nghe xong, không khỏi nghiêng đầu, rồi nở nụ cười, nói "Mọi người nghe thấy Ngô thiếu nói gì không?"

Mọi người không khỏi sửng sốt.

"Ha ha ha, hắn kêu ông đây phải cho hắn mặt mũi kia, ha ha ha... Hắn lại muốn ông đây cho hắn mặt mũi nữa chứ!"Vương Bảo ôm bùng cười phá lên.

Mọi người xung quanh, cũng theo Vương Bảo cười phá lên, giống như bọn họ đã nghe được một chuyện vô cùng nực cười vậy.

"Tên phế vật họ Ngô kia có tư cách gì mà kêu anh Báo phải nể mặt chứ? Hôm nay có thể uống rượu cùng anh Báo, đã là vô cùng có phúc rồi!"

"Ha ha, Ngô thiếu? Thật không biết tốt xấu mà, vậy mà lại dám kêu anh Báo nể mặt cho, sao không nhìn vào nước tiểu soi lại mình thử?"

Mặt của Ngô thiếu lập tức đỏ bừng.
Chương 30 Chị Chương Tĩnh

Trong mắt Tề Đẳng Nhàn hiện lên một tia khinh thường.

Cũng không biết là khinh thường thái độ liều lĩnh của Vương Báo, hay là bộ dạng nóng lòng thoát khỏi liên quan của Lý Vân Uyển và Ngô thiếu.

Sau khi Lý Vân Uyển nhìn thấy vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn, không khỏi quýnh lên nói "Anh đừng vội, hay là để tôi gọi cho ba tôi... Để ông ấy nghĩ cách!"

Vương Báo cười lạnh một tiếng, nói "Cô tên Lý Vân Uyển đúng không? Gọi cho cha cô sao? Với chút tài sản ít ỏi này của tập đoàn Mộc Tử các người, tôi đều có thể nghiền nát trong phút chốc!"

Lý Vân Uyển nghe xong, vẻ mặt không khỏi trì trệ, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Tập đoàn Mộc Tử và tập đoàn Kiều Thị chính là đối tác của nhau, hai bên có một quan hệ rất thân thiết, vì vậy tài sản của tập đoàn Mộc Tử cũng không cao hơn tập đoàn Kiều thị là bao nhiêu.

Tập đoàn Hổ Môn có Long Môn chống lưng, ngay cả xí nghiệp hàng đầu Trung Hải, tập đoàn Hướng thị cũng bị đàn áp một cách tàn nhẫn, cho dù có mười cái tập đoàn Mộc Tử gộp lại cũng không phải là đối thủ của họ.

"Chuyện ngày hôm nay, cô có gọi cho ai cũng không có ích lợi gì đâu!"

"Để cho đám ma-cà-bông này ngoan ngoãn chui qua đũng quần của ông đây, rồi tối đến hầu hạ ông thật tốt là được."

"Có thể hậu hạ cho ông đây chính là vinh hạnh của cô đấy, nói không chừng có thể làm ông đây vui vẻ, ông còn thưởng cho tập đoàn Mộc Tử một đơn hàng hoặc một khoản đầu tư nào đó cũng nên, ai ai cũng đều vui!"

"Thế nào, nhìn vẻ mặt không vui này của cô, hay là cô thấy ta quá khó coi? Không bằng đám ma-cà-bông này?"

Vương Báo thái độ khinh thường, thậm chí còn định dùng tay nắm lấy cằm Lý Vân Uyển, khiến cô sợ tới mức phải lùi ra sau mấy bước.

Vẻ mặt Ngô thiếu đầy sự xấu hổ, nhưng vẫn phải cắn răng nói "Anh Báo, xin anh cho bọn tôi chút mặt mũi! Tôi đây không ngại làm ma-cà-bông chui đũng quần của anh, nhưng có thể buông tha cho Vân Uyển không?"

"Mẹ kiếp, ở đây đã đến lượt anh lên tiếng rồi sao?" Vương Báo bực bội, liền dùng cái miệng lớn của mình hét thẳng vào mặt Ngô thiếu.

Ngô thiếu vừa rồi còn ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn ra vẻ ta đây, cao cao tại thượng, bây giờ khóe miệng đã co giật đến chảy máu, choáng váng đầu óc nhưng cũng không dám thốt ra nửa lời oan nghiệt.

"Có chuyện gì khiến mọi người không vui sao?" Một giọng nói đầy chín chắn truyền đến, Chị Tĩnh thân mặc chiếc váy đỏ, son môi đỏ bưng ly rượu đi tới, ngạc nhiên trước chuyện đang xảy ra ở đây.

Mọi người sau khi nhìn thấy cô ấy, không khỏi gật đầu chào hỏi, ai nấy đều lễ phép, ngay cả một tên công tử ngả ngớn cũng không dám láo xược.

Vương Báo cười nói "Chị Tĩnh, tôi biết quy tắc quán bar của chị mà. Nhưng chuyện này thực sự không phải lỗi của tôi, là cậu trai trẻ này đã đánh tôi rồi nhét đầu tôi và bồn tiểu!"

Mọi người nghe xong, sắc mặt ái nấy đều biến đổi.

"Mẹ nó, tên ma-cà-bông này vậy mà cũng thật lớn gan, dám ở quán bar của chị Tĩnh gây chuyện, rồi còn nhét đầu của anh Báo vào bồn nước tiểu nữa chứ?"

"Anh Báo chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, Chị Tĩnh lại càng không!"

"Tôi nhớ, lúc trước có một tên công tử nhà giàu đến từ Kiến Nghiệp, gia sản lên đến hàng trăm triệu, không biết tốt xấu dám trêu ghẹo chị Tĩnh ở quán bar... Ngày hôm sau, tay chân hắn đều đã bị vặn gãy, gia đình cũng không dám tìm tới gây chuyện!"

Vài tên khán giả ngồi hóng chuyện nhìn Tề Đẳng Nhàn với con mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, cảm thấy hắn hôm nay chắc chắn sẽ chết chắc.

Trước tiên, hắn đã ra tay, điều này đã phá vỡ quy tắc ở quán bar của Chị Tĩnh.

Sau đó, người hắn đánh là còn là Vương Báo của tập đoàn Hổ Môn, lại còn dám nhét đầu người ta và bồn tiểu.

Hôm nay, nếu hắn không thành tâm chui đũng quần Vương Báo, rồi để Lý Vân Uyển hầu hạ Vương Báo thật tốt, có lẽ thật sự không tránh khỏi một kiếp này!

Chị Tĩnh nghe xong, híp đôi mắt lại, một ánh mắt mê hoặc rơi xuống người Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói "Là anh đã ray tay trước sao?"

"Nghiêm túc mà nói, thì là đúng vậy. Chẳng qua, hắn đến kiếm chuyện trước thôi!" Tề Đẳng Nhàn nghĩ ngợi rồi gật đầu như thực sự đang lắng nghe.

"Tôi mặc kệ giữa hai người có ân oán gì, tôi chỉ quan tâm anh có phải là người ra tay trước hay không thôi."

"Vương Tổng đã có giải pháp nào chưa?" Chị Tĩnh quay đầu nhìn về phía Vương Báo, hỏi.

Vương Báo cong khóe miệng cười, nói "Chị Tĩnh, tôi cũng đã nói ra yêu cầu của mình rồi, chỉ là xem ra bọn họ vẫn chưa sẵn sàng đáp ứng."

Tề Đẳng Nhàn cười nói "Đây là ân oán giữa tôi và hắn, vì vậy hắn cũng không nên làm liên lụy đến bạn bè của tôi chứ, Chị Tĩnh cảm thấy có đúng không?"

Chị Tĩnh sững người, hỏi một chút về chuyện vừa xảy ra, rồi nhìn Vương Báo nói "Cách xử lý này của Vương Tổng không được tứ tế lắm."

Vương Báo sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng không tức giận mà khách khí nói "Chị Tĩnh nói rất có lý, vậy chúng ta quên đi yêu cầu thứ hai đi!"

Sau khi nói xong, hắn lập tức dạng hai chân ra, rồi chỉ chỉ vào phần đũng quần của mình.

"Chui qua đi, rồi rời khỏi quán bar, tôi hôm nay sẽ tha cho anh," Vương Báo nói.

Chị Tĩnh thản nhiên nói với Đẳng Nhàn "Cậu trai trẻ à, rắc rối do cậu gây ra, vậy thì cũng nên tự mình chịu trách nhiệm đi.Tôi muốn nói chuyện công bằng, cậu cứ theo lời Vương Tổng mà làm, chuyện cậu gây rối ở quán Bar của tôi, tôi có thể chuyện cũ bỏ qua được."

"Ngoan ngoãn quỳ xuống đi, rồi chui qua đũng quần Vương tổng, xin lỗi anh ấy rồi quên chuyện này đi."

Chị Tĩnh giọng điệu cao cao tại thượng, nhưng cũng không kẻ nào cảm thấy vậy là kỳ lạ.

"Chị Tĩnh làm việc thật có đại khí, đúng việc sai người, chẳng trách ai ai cũng đều tôn trọng chị ấy như vậy!"

"Đúng vậy, tên tiểu ma-cà-bông này, chị Tĩnh đã mở lời rồi, bạn gái hắn giờ cũng đã không có vấn đề gì rồi, người đã làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm đi chứ!"

"Mau chui qua đũng quần anh Báo đi, đừng ở đó làm chậm trễ chũng ta uống rượu nữa."

Chị Tĩnh thờ ơ nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi thản nhiên nói "Cậu trai trẻ à, nếu cậu không muốn nhận hình phạt này, thì tôi chỉ có thể xử lí theo quy tắc của tôi thôi! Cậu có thể thử hỏi thăm xem, những tên dám quấy rối trong quan bar của tôi đã có kết cục như thế nào chứ."

Mọi người sau khi nghe được lời này của chị Tĩnh không khỏi khẽ gật đầu, đúng vậy, nếu chị Tĩnh phải ra tay như lời nói, Tề Đẳng Nhàn có thể sẽ không chỉ đơn giản là chui qua đũng quần Vương Báo như vậy đâu.

"Cô là ai chứ, bảo tôi làm gì thì tôi phải làm như thế sao?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, người cười nhưng trong không cười nhìn Chị Tĩnh nói.

Lời vừa nói ra, bầu không khí liền trở nên im lặng, ly rượu trong tay người nào đó thậm chí còn rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

"Cậu trai trẻ này... Vừa rồi nói cái gì với chị Tĩnh vậy? Mẹ kiếp, tên đó không muốn sống nữa à!"

"Từ khi bắt đầu lui tới quán bar này tới nay, chưa bao giờ tôi thấy có ai dám nói chuyện như vậy với chị Tĩnh đấy, tên này đầu óc có vấn đề sao!"

"Đắc tội với anh Báo thì thôi đi, vậy mà lại còn dám đắc tội chị Tĩnh? Giờ có cho hắn mười cái mạng cũng không đủ!"

Chị Tĩnh đương nhiên không ngờ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy, cả khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ lập tức tối sầm lại.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói "Là tôi đã đánh người, nhưng người khơi mào sự việc lại là vị anh Báo này đây! Tôi đã cho hắn cơ hội rồi, hắn lại không quý trọng, bây giờ cô lại nhảy ra muốn gạt hết mọi chuyện sang một bên, vậy thì cũng đừng trách ta không nể mặt chủ quán bar này."

"Ha ha ha, cái quái gì vậy chứ, lại còn nói như vậy nữa! Chị Tĩnh cần hăn nể mặt sao? Hắn nghĩ hắn là ai vậy chứ?"

"Hừ, Cho dù là Thị Trưởng Hoàng cũng không nói chuyện với chị Tĩnh như vậy? Hắn nghĩ hắn là cái thá gì chứ, có mặt để nói những lời đao to búa lớn như vậy chứ?"

"Tên này phải ném vào bồn tiểu cho chết đuổi đi, thật không biết là loại có đầu óc gì..."

Ngô thiếu vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn, tên này thực sự không biết sợ rồi, thật sự cái gì cũng dám nói hết!

Lý Vân Uyển cũng ngẩng đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, môi khẽ run, rốt cuộc cũng không thốt nên lời...

Lai lịch chị Tĩnh thần bí khó lường, bất cứ ái dám không tôn trọng chị ta, tất cả đều không có kết cục tốt đẹp!

Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc có tự tin gì lại dám nói chuyện như vậy với chị Tĩnh chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom