Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Ma nữ đáng sợ ở chợ đồ cổ mang oan khuất
Sau khi ăn cơm xong, tôi và Lâm Đan cùng nhau đi dạo.
Bên ngoài trường học là một cái chợ đồ cổ.
So với những cái chợ khác mà nói, nó bớt đi một chút sầm uất, nhiều thêm một chút vắng lặng và buồn tẻ. Đặc biệt là những món đồ cổ mang đậm dấu tích lịch sử trong những cửa tiệm kia, càng gợi lên một loại cảm giác vắng vẻ trống trải.
Nhưng đối với chúng tôi mà nói, đó chắc chắn là một nơi lý tưởng để đến.
Bởi vì sự tồn tại của ngôi trường này, cho nên chợ phố cổ cũng có sự cần thiết và tầm quan trọng của nó.
Nhất là đối với những sinh viên học ngành Khảo cổ như tôi và Lâm Đan mà nói, thường xuyên đến đây để bổ sung kiến thức là một chuyện thiết yếu.
Tôi theo sau Lâm Đan bước vào một cửa hàng đồ cổ. Chữ viết trên tấm biển trước cửa tiệm không thể đọc được nữa. Nó như mang đầy thăng trầm của lịch sử và năm tháng.
Cả cửa hàng đều toát lên một bầu không khí cổ kính mà huyền bí.
Nó khiến cho cửa hàng không mấy nổi bật này, chỉ cần một cái liếc mắt sẽ được mọi người chú ý.
Vừa bước vào cửa hàng, tôi lập tức nhìn thấy vô số bóng trắng xẹt qua.
“A.” Tôi thốt lên, vô ý nấp sau Lâm Đan.
Lâm Đan xoay đầu lại nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Linh Nhạc, cậu nhìn thấy gì vậy?”
“Tớ nhìn thấy rất nhiều bóng trắng, nhưng lại không thể nhìn rõ cụ thể nó là cái gì?”
Tôi nói đúng sự thật.
“Cậu thật sự có thể nhìn thấy chúng sao?”
Giọng Linh Đan có chút ngạc nhiên và bất ngờ.
Tôi gật đầu, tôi đích thực đã nhìn thấy, lẽ nào cậu ấy cũng nhìn thấy hoặc là không nhìn thấy, nhưng biết rõ nó là cái gì.
Quả nhiên, ngay sau khi tôi phỏng đoán xong, giọng của Lâm Đan vang lên.
“Điều này thật kỳ lạ, tớ cũng chỉ dựa vào cảm giác để có thể biết được sự tồn tại của bọn chúng, không ngờ cậu lại có thể nhìn thấy. Xem ra cậu không phải là người thường, khi về tớ sẽ dẫn cậu đi tìm tiền bối của tớ, để anh ấy gặp cậu. Nói không chừng chúng ta lại có thêm một trợ thủ giỏi cũng nên.”
Giọng điệu của Lâm Đan ngoài việc lúc đầu có chút nghi hoặc, càng về sau càng hưng phấn. Ánh mắt cũng đầy tính toán khiến tôi sởn cả tóc gáy.
“Lâm Đan, những cái đó là gì vậy, tớ cảm thấy ở đây có chút đáng sợ, hay là chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
Tôi nắm lấy tay Lâm Đan, sợ hãi nói.
Từ lúc bước vào cửa hàng này, tôi luôn cảm thấy như có một đôi mắt đang nhìn mình khiến tôi có chút kinh hãi.
Lâm Đan vỗ vỗ vai tôi với dáng vẻ không hề gì.
“Đừng sợ, chẳng qua chỉ là một vài khí linh mà thôi, với cái dáng vẻ này của cậu, thật không hiểu sao cậu lại muốn học cái ngành Khảo cổ này.”
Tôi thật cạn lời với câu nói của cô ấy, đây là lần thứ hai cô ấy nói vậy với tôi.
Tôi nghĩ Lâm Đan nói cũng đúng, thế là miễn cưỡng theo sau cậu ấy dạo trong cửa hàng.
Dần dần, nhìn thấy những bóng trắng bay qua bay lại vụt qua mắt mình, trong lòng tôi không còn sợ hãi nữa.
Tôi cảm thấy bọn nó như những đứa trẻ nghịch ngợm, chơi đùa trước mặt chúng tôi, như đang chơi trốn tìm vậy.
Hơn nữa, tôi cũng có một loại cảm giác khác, chính là mặc dù bọn nó trêu đùa chúng tôi, nhưng không dám lại quá gần.
Là sợ rằng tôi sẽ làm hại chúng sao?
Sau đó, tôi bật cười, cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật quá buồn cười, với dáng vẻ này của tôi, bất cứ cái gì cũng đều có thể làm hại tôi được, nhưng tôi lại không có khả năng đi làm hại người khác.
“Linh Nhạc, cậu đã phát hiện rồi sao, bọn chúng hình như đang sợ cậu.”
Suy nghĩ của tôi vừa mới dứt thì tiếng của Lâm Đan vang bên tai.
Tôi chưa kịp trả lời, bên tai lại truyền đến một giọng nói khác.
“Chúng nó quả thực đang sợ cô ấy, mặt dây chuyền trên ngực cô quả không tệ, muốn cầm đồ sao?”
Tôi và Lâm Đan cùng lúc quay lại, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt, chúng tôi có hơi sững người.
Ánh mắt của ông ta thật cô đơn, vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng nói khàn khàn. Không chỉ vậy, ông ta còn mỗi một cánh tay, chân cũng thiếu một cái.
Nói xong, ông ta bắt đầu đi về phía chúng tôi, gậy chống dưới cánh tay và vào mặt đất, phát ra tiếng cộp cộp.
Cảm giác đó giống như đang gõ vào tim người ta.
Mà bên cạnh ông ta lại là một cô gái rất xinh đẹp, những sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt không ngừng nhìn ông ta, khóe miệng luôn mang theo ý cười.
Khi nghe những gì ông ta vừa hỏi, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào miếng ngọc trắng tôi đeo trên cổ đã lộ ra bên ngoài.
Tôi nhanh chóng cất nó vào trong, lắc đầu với ông chủ.
“Cái này tôi không cầm.”
Làm sao tôi có thể đem cầm một thứ có thể cứu mình lúc nguy cấp chứ.
Tôi và Lâm Đan cũng xem xong rồi, lại thêm ông chủ của cửa hàng này khiến người ta cảm thấy kỳ quái, chúng tôi không thể tiếp tục ở lại thêm nữa.
Tôi kéo Lâm Đan ra ngoài.
Vừa đi, tôi vừa nói nhỏ với Lâm Đan: “Đan Đan, cậu nói xem ông chủ kia đi lại khó khăn như vậy, cô gái xinh đẹp bên cạnh sao không dầu ông ấy nhỉ.”
Tưởng chừng hai người là một đôi vợ chồng, chỉ là, như vậy cũng thật kỳ quái.
“Đứng lại.”
Không đợi câu trả lời của Lâm Đan, phía sau tôi truyền đến một giọng nói lạnh lùng mang chút kích động.
Bước chân của tôi và Lâm Đan cùng lúc ngừng lại.
Chúng tôi xoay người lại nhìn ông chủ.
Ông chủ ấy, bất chấp đôi chân yếu ớt, chống gậy đi về phía chúng tôi với tiếng cộp cộp cực lớn.
Sự thờ ơ trên gương mặt cũng không mất đi.
“Khi nãy cô vừa mới nói cái gì?”
Trong lòng tôi thốt lên một tiếng “toang rồi”, chẳng lẽ những lời tôi vừa nói đều bị ông ta nghe thấy, nên bây giờ đến tìm tôi tính sổ.
Lần này thảm rồi.
“Xin lỗi ông, vừa nãy tôi vô ý, tôi không cố ý nói rằng vợ ông... không phải, tôi...”
“Cô có thể nhìn thấy cô ấy, cô nhìn thấy cô ấy đúng không?”
Tôi chưa kịp nói xong thì ông ta đã kích động nắm lấy tay tôi rồi hỏi.
Tay ông ta khô ráp, nhưng rất có lực, nắm mạnh đến mức khiến cánh tay tôi thấy phát đau.
Mặt tôi cau lại, đau khổ nhìn Lâm Đan cầu cứu, hy vọng cô ấy có thể giúp tôi.
Nếu sớm biết một câu nói khiến ông ta tức giận đến vậy, có đánh chết tôi cũng không nói ra.
“Linh Nhạc, cậu nhìn kỹ lại xem, bên cạnh ông ta thật sự có người sao, ở đây rõ ràng chỉ có một mình ông ta thôi.”
Lâm Đan không hiểu ý tứ trong mắt tôi, trái lại kinh hãi nhìn tôi và hỏi.
Câu nói của Lâm Đan làm tim tôi đập loạn, lúc tôi nhìn lại lần nữa, người con gái ấy đã đứng bên cạnh ông ta, trên người mặc một bộ sườn xám màu hồng, dáng người lồi lõm cùng với mái tóc xoăn bồng bềnh buông hờ hững trên vai.
Đôi mắt nhìn ông ta cũng vô cùng trìu mến, nụ cười trên khóe miệng chưa từng ngừng lại.
Tôi xác nhận rằng mình không hề nhìn lầm, bên cạnh ông ta thật sự có người.
Lẽ nào...
Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy cô ấy sao?
Trên mặt người phụ nữ mặc sườn xám màu hồng ấy vẫn nở nụ cười, chỉ có điều lần này ánh mắt của cô ấy là đang nhìn tôi, nụ cười ấy cũng là dành cho tôi.
Tôi không thể nói ra loại cảm giác này, cô ấy rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng tôi cảm nhận được thiện ý của cô ấy.
Có lẽ cô ấy cũng muốn tôi nói cho người đàn ông kia biết sự tồn tại của cô ấy.
Đương nhiên tôi cũng sẽ làm như vậy.
Bên ngoài trường học là một cái chợ đồ cổ.
So với những cái chợ khác mà nói, nó bớt đi một chút sầm uất, nhiều thêm một chút vắng lặng và buồn tẻ. Đặc biệt là những món đồ cổ mang đậm dấu tích lịch sử trong những cửa tiệm kia, càng gợi lên một loại cảm giác vắng vẻ trống trải.
Nhưng đối với chúng tôi mà nói, đó chắc chắn là một nơi lý tưởng để đến.
Bởi vì sự tồn tại của ngôi trường này, cho nên chợ phố cổ cũng có sự cần thiết và tầm quan trọng của nó.
Nhất là đối với những sinh viên học ngành Khảo cổ như tôi và Lâm Đan mà nói, thường xuyên đến đây để bổ sung kiến thức là một chuyện thiết yếu.
Tôi theo sau Lâm Đan bước vào một cửa hàng đồ cổ. Chữ viết trên tấm biển trước cửa tiệm không thể đọc được nữa. Nó như mang đầy thăng trầm của lịch sử và năm tháng.
Cả cửa hàng đều toát lên một bầu không khí cổ kính mà huyền bí.
Nó khiến cho cửa hàng không mấy nổi bật này, chỉ cần một cái liếc mắt sẽ được mọi người chú ý.
Vừa bước vào cửa hàng, tôi lập tức nhìn thấy vô số bóng trắng xẹt qua.
“A.” Tôi thốt lên, vô ý nấp sau Lâm Đan.
Lâm Đan xoay đầu lại nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Linh Nhạc, cậu nhìn thấy gì vậy?”
“Tớ nhìn thấy rất nhiều bóng trắng, nhưng lại không thể nhìn rõ cụ thể nó là cái gì?”
Tôi nói đúng sự thật.
“Cậu thật sự có thể nhìn thấy chúng sao?”
Giọng Linh Đan có chút ngạc nhiên và bất ngờ.
Tôi gật đầu, tôi đích thực đã nhìn thấy, lẽ nào cậu ấy cũng nhìn thấy hoặc là không nhìn thấy, nhưng biết rõ nó là cái gì.
Quả nhiên, ngay sau khi tôi phỏng đoán xong, giọng của Lâm Đan vang lên.
“Điều này thật kỳ lạ, tớ cũng chỉ dựa vào cảm giác để có thể biết được sự tồn tại của bọn chúng, không ngờ cậu lại có thể nhìn thấy. Xem ra cậu không phải là người thường, khi về tớ sẽ dẫn cậu đi tìm tiền bối của tớ, để anh ấy gặp cậu. Nói không chừng chúng ta lại có thêm một trợ thủ giỏi cũng nên.”
Giọng điệu của Lâm Đan ngoài việc lúc đầu có chút nghi hoặc, càng về sau càng hưng phấn. Ánh mắt cũng đầy tính toán khiến tôi sởn cả tóc gáy.
“Lâm Đan, những cái đó là gì vậy, tớ cảm thấy ở đây có chút đáng sợ, hay là chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
Tôi nắm lấy tay Lâm Đan, sợ hãi nói.
Từ lúc bước vào cửa hàng này, tôi luôn cảm thấy như có một đôi mắt đang nhìn mình khiến tôi có chút kinh hãi.
Lâm Đan vỗ vỗ vai tôi với dáng vẻ không hề gì.
“Đừng sợ, chẳng qua chỉ là một vài khí linh mà thôi, với cái dáng vẻ này của cậu, thật không hiểu sao cậu lại muốn học cái ngành Khảo cổ này.”
Tôi thật cạn lời với câu nói của cô ấy, đây là lần thứ hai cô ấy nói vậy với tôi.
Tôi nghĩ Lâm Đan nói cũng đúng, thế là miễn cưỡng theo sau cậu ấy dạo trong cửa hàng.
Dần dần, nhìn thấy những bóng trắng bay qua bay lại vụt qua mắt mình, trong lòng tôi không còn sợ hãi nữa.
Tôi cảm thấy bọn nó như những đứa trẻ nghịch ngợm, chơi đùa trước mặt chúng tôi, như đang chơi trốn tìm vậy.
Hơn nữa, tôi cũng có một loại cảm giác khác, chính là mặc dù bọn nó trêu đùa chúng tôi, nhưng không dám lại quá gần.
Là sợ rằng tôi sẽ làm hại chúng sao?
Sau đó, tôi bật cười, cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật quá buồn cười, với dáng vẻ này của tôi, bất cứ cái gì cũng đều có thể làm hại tôi được, nhưng tôi lại không có khả năng đi làm hại người khác.
“Linh Nhạc, cậu đã phát hiện rồi sao, bọn chúng hình như đang sợ cậu.”
Suy nghĩ của tôi vừa mới dứt thì tiếng của Lâm Đan vang bên tai.
Tôi chưa kịp trả lời, bên tai lại truyền đến một giọng nói khác.
“Chúng nó quả thực đang sợ cô ấy, mặt dây chuyền trên ngực cô quả không tệ, muốn cầm đồ sao?”
Tôi và Lâm Đan cùng lúc quay lại, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt, chúng tôi có hơi sững người.
Ánh mắt của ông ta thật cô đơn, vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng nói khàn khàn. Không chỉ vậy, ông ta còn mỗi một cánh tay, chân cũng thiếu một cái.
Nói xong, ông ta bắt đầu đi về phía chúng tôi, gậy chống dưới cánh tay và vào mặt đất, phát ra tiếng cộp cộp.
Cảm giác đó giống như đang gõ vào tim người ta.
Mà bên cạnh ông ta lại là một cô gái rất xinh đẹp, những sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt không ngừng nhìn ông ta, khóe miệng luôn mang theo ý cười.
Khi nghe những gì ông ta vừa hỏi, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào miếng ngọc trắng tôi đeo trên cổ đã lộ ra bên ngoài.
Tôi nhanh chóng cất nó vào trong, lắc đầu với ông chủ.
“Cái này tôi không cầm.”
Làm sao tôi có thể đem cầm một thứ có thể cứu mình lúc nguy cấp chứ.
Tôi và Lâm Đan cũng xem xong rồi, lại thêm ông chủ của cửa hàng này khiến người ta cảm thấy kỳ quái, chúng tôi không thể tiếp tục ở lại thêm nữa.
Tôi kéo Lâm Đan ra ngoài.
Vừa đi, tôi vừa nói nhỏ với Lâm Đan: “Đan Đan, cậu nói xem ông chủ kia đi lại khó khăn như vậy, cô gái xinh đẹp bên cạnh sao không dầu ông ấy nhỉ.”
Tưởng chừng hai người là một đôi vợ chồng, chỉ là, như vậy cũng thật kỳ quái.
“Đứng lại.”
Không đợi câu trả lời của Lâm Đan, phía sau tôi truyền đến một giọng nói lạnh lùng mang chút kích động.
Bước chân của tôi và Lâm Đan cùng lúc ngừng lại.
Chúng tôi xoay người lại nhìn ông chủ.
Ông chủ ấy, bất chấp đôi chân yếu ớt, chống gậy đi về phía chúng tôi với tiếng cộp cộp cực lớn.
Sự thờ ơ trên gương mặt cũng không mất đi.
“Khi nãy cô vừa mới nói cái gì?”
Trong lòng tôi thốt lên một tiếng “toang rồi”, chẳng lẽ những lời tôi vừa nói đều bị ông ta nghe thấy, nên bây giờ đến tìm tôi tính sổ.
Lần này thảm rồi.
“Xin lỗi ông, vừa nãy tôi vô ý, tôi không cố ý nói rằng vợ ông... không phải, tôi...”
“Cô có thể nhìn thấy cô ấy, cô nhìn thấy cô ấy đúng không?”
Tôi chưa kịp nói xong thì ông ta đã kích động nắm lấy tay tôi rồi hỏi.
Tay ông ta khô ráp, nhưng rất có lực, nắm mạnh đến mức khiến cánh tay tôi thấy phát đau.
Mặt tôi cau lại, đau khổ nhìn Lâm Đan cầu cứu, hy vọng cô ấy có thể giúp tôi.
Nếu sớm biết một câu nói khiến ông ta tức giận đến vậy, có đánh chết tôi cũng không nói ra.
“Linh Nhạc, cậu nhìn kỹ lại xem, bên cạnh ông ta thật sự có người sao, ở đây rõ ràng chỉ có một mình ông ta thôi.”
Lâm Đan không hiểu ý tứ trong mắt tôi, trái lại kinh hãi nhìn tôi và hỏi.
Câu nói của Lâm Đan làm tim tôi đập loạn, lúc tôi nhìn lại lần nữa, người con gái ấy đã đứng bên cạnh ông ta, trên người mặc một bộ sườn xám màu hồng, dáng người lồi lõm cùng với mái tóc xoăn bồng bềnh buông hờ hững trên vai.
Đôi mắt nhìn ông ta cũng vô cùng trìu mến, nụ cười trên khóe miệng chưa từng ngừng lại.
Tôi xác nhận rằng mình không hề nhìn lầm, bên cạnh ông ta thật sự có người.
Lẽ nào...
Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy cô ấy sao?
Trên mặt người phụ nữ mặc sườn xám màu hồng ấy vẫn nở nụ cười, chỉ có điều lần này ánh mắt của cô ấy là đang nhìn tôi, nụ cười ấy cũng là dành cho tôi.
Tôi không thể nói ra loại cảm giác này, cô ấy rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng tôi cảm nhận được thiện ý của cô ấy.
Có lẽ cô ấy cũng muốn tôi nói cho người đàn ông kia biết sự tồn tại của cô ấy.
Đương nhiên tôi cũng sẽ làm như vậy.